Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,694
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 1: Đó là cái gì?

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:


    Đấu La một vạn năm về sau, băng tan.

    Đội khảo sát khoa học của Liên bang Đấu La phát hiện một quả trứng có kim ngân song sắc tại vùng cực bắc.
    Sau khi dùng thiết bị và dụng cụ tìm kiếm thì họ phát hiện trong đó có dấu hiệu của sinh mạng thể, họ vội vàng đem về viện nghiên cứu tiến hành ấp.

    Trứng nở, nhưng nở ra lại là một đứa con nít, một đứa con nít giống hệt những đứa trẻ khác, nhưng nó là một đứa trẻ được sinh ra từ trứng.

    Bộ sách mới nhất của Đường Gia Tam Thiếu - Đấu La Đại Lục IV, nó cũng là phần cuối cùng của series Đấu La Đại Lục.






    Một chiếc máy bay hồn đạo trinh sát hình tròn đang chậm rãi lướt qua mặt biển mà tiến về phía trước, nhìn về hướng xa xa đã có thể thấy được một mảnh băng tuyết trắng xóa.

    "Sở trưởng, chúng ta sắp đến vùng cực bắc." Một thanh âm thanh thúy vang lên, một cô gái mắc quân trang màu trắng ngồi bên vị trí phụ báo cáo với Lam Tiêu.

    Bọn họ là một đội nghiên cứu đến từ học viện nghiên cứu hồn thú kỳ viễn cổ của Đấu La liên bang. Từ khoảng chín ngàn năm trước, khi lần đầu tiên đấu la liên bang hoàn thành được cuộc hành trình thăm dò vũ trụ thì loài người đã bắt đầu liên tục thăm dò không ngừng nghỉ, việc này đã làm cho con người hiểu rõ hơn rất nhiều về vũ trụ bao la kia.

    Khi phải đối mặt với vấn đề dân số tăng nhanh quá mức và một số vấn đề liên quan khác thì loài người đã bắt đầu thử nghiệm di dân tới hành tinh khác. Trải qua không biết bao nhiêu năm cố gắng, rốt cuộc thì vài ngàn năm trước con người đã di dân thành công tới hành tinh đầu tiên. Rồi lại hơn ngàn năm sau,con người đã hoàn thành kế hoạch di dân tới bảy hành tinh.

    Từ vạn năm trước, khi mà hồn thú suýt nữa gặp phải tai nạn tuyệt chủng hoàn toàn thì có một người được khen là người mẹ hòa bình của liên bang,một đời Chủ tịch quốc hội, Mặc Lam đã tuyên bố loài người cùng hồn thú chung sống hòa bình. Cấm đi tất cả những hành động giết hại hồn thú.

    Khi liên bang tìm ra được hành tinh thứ ba thì lại không tiến hành di dân mà là di hồn thú, đem cả hành tinh mới tìm được này tặng cho hồn thú, do mấy vị hồn thú đứng đầu dẫn đường mà chuyển dần những hồn thú từ Vạn Thú Đài tới hành tinh mới này.

    Rồi khi tìm thấy hành tinh thứ bảy thì liên bang lại tiếp tục tặng cho hồn thú. Có hai hành tinh của riêng mình nên vạn năm sau đó hồn thú đã có được trọn vẹn không gian cùng thời gian để mà nghỉ ngơi lấy sức, cũng nhờ đó mà mối thù oán giữa hồn thú cùng nhân loại cũng được hóa giải hoàn toàn.

    Giờ đây loài người đang cố gắng hết mức có thể để hợp tác được với hồn thú, mấy chục ngàn năm qua, từ khi hồn thú chiếm lĩnh toàn bộ đấu la tinh đến khi loài người phát minh ra hồn đạo khí, rồi bắt đầu chèn ép không gian sinh tồn của hồn thú,mãi đến vạn năm trước thì thú vương đã dẫn dắt những hồn thú còn sót lại đi báo thù con người . Cho tới hôm nay, khi thời thế đã thay đổi, loài người cùng hồn thú cũng đã có thể chung sống. Rốt cuộc cũng đã có thể tiến vào thời kì phát triển hòa bình.

    Lam Tiêu lãnh đạo đội nghiên cứu này chính là để tới vùng cực bắc tìm kiếm xem có còn hồn thú sót lại ở đây không, hoặc là một chút di tích gì đó của hồn thú, từ đó mà lấy tư liệu để nghiên cứu về hồn thú thời kì viễn cổ.
    Vùng cực bắc này đã từng được coi là mảnh thiên đường cuối cùng của Đấu La Đại Lục.

    Cũng chính vì hoàn cảnh nơi này quá khắc nghiệt nên hồn thú ở đây mới không bị con người tới lạm sát. Sau đó cũng được mang tới những hành tinh mới như những hồn thú ở nơi khác. Nhưng hồn thú ở nơi này lại giống như là một thể vậy, lúc đó liên bang đã phải rất khổ sở mới có thể làm cho hồn thú ở đây chấp nhận di dời. Nhưng vẫn có một ít quyết định ở lại hoặc là lựa chọn ẩn núp.

    " Được rồi." Trên vai Lam Tiêu đang là quân hàm thiếu tá, hắn năm nay ba mươi ba tuổi, tốt nghiệp từ học viện khoa học kĩ thuật của đấu la liên bang.
    Hắn nói đáp ứng nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn vào đường cong xinh đẹp của cô gái kia, bọn họ không những là đồng nghiệp mà còn là một đôi tình nhân. Nàng tên Nam Trừng . Khi Nam Trừng vừa mới gia nhập sở nghiên cứu thì đã bị hắn mặt dày mà bám theo. Tình cảm của hai người rất tốt, bọn họ đang có kế hoạch là sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này thì về kết hôn đây.

    Nam Trừng trợn mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi chỗ khác nhưng trên mặt lại mang vẻ mỉm cười, làm cho hắn không nhịn được mà cười lớn.

    "Sau khi tiến vào vùng cực bắc thì lập tức mở ra sinh mạng tham trắc khí. Tìm kiếm hồn thú có cường độ sinh mệnh từ mười năm trở lên ." Lam tiêu hạ lệnh.

    " Ừ." công việc của nàng là phụ trách dò xét và báo cáo.

    Vùng cực bắc này từ xưa đã được mệnh danh là khổ hàn chi địa, vì gần như không có bất kỳ thực vật nào có thể sinh tồn được ở chỗ này, trước kia, khi nơi này vẫn còn hồn thú thì cũng chỉ có những loại hồn thú có thuộc tính tuyết hoặc băng mà thôi

    Rất nhanh máy bay hồn đạo trinh sát đã tiến vào tới vùng cực bắc, nó hướng vào phía trung tâm mà bay, một tầng ánh sáng nhu hòa bao quanh máy bay để ngăn cách lại cái sự lạnh lẽo cực độ của nơi này.
    Phía dưới trung tâm máy bay đọt nhiên phun ra một đạo ánh sáng màu xanh nhạt , khi ánh sáng rơi xuống mặt đất thì nó tạo thành một vòng sáng màu xanh lục bao trùm tới phạm vi một cây số. Trong phạm vi của vòng sáng này, nếu có bất kì lực sinh mệnh nào có cường độ vượt qua mười năm đều bị nó quét ra cả. Đây chính là nghiên cứu mới nhất của sở nghiên cứu, sinh mạng tham trắc khí. Nó có khả năng dò xét tới độ sâu một trăm mét.

    Máy bay hồn đạo tham trắc vừa bay dọc đường bờ biển vừa quét về phía trước. Mặc dù phạm vi dò xét của sinh mạng tham trắc khí đã rất lớn nhưng cực bắc thì cũng mênh mông chẳng kém, muốn quét được toàn bộ vùng cực bắc này thì chắc chắn không thể làm trong thời gian ngắn.

    "Tốt lắm, nếu đến nơi rồi thì mọi người thiết lập cho máy bay rồi đi nghỉ ngơi một chút đi . Hy vọng lần này có thể phát hiện được chút gì đó." Lam Tiêu vươn vai, hắn có chút lười biếng mà nói. Từ đầu tới cuối trên mặt hắn vẫn luôn là nét mỉm cười nhàn nhạt.

    Khi nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn thì Nam Trừng không nhin được mà bĩu môi, cái tên này,lúc nào cũng vậy,làm cái gì cũng có vẻ thờ ơ mà chẳng hiểu sao hắn lại có thể hoàn thành tốt mọi việc. Lúc đi học cũng chẳng thấy hắn cố gắng chút nào mà sao vẫn tốt được mới lạ, sau đó khi đi tìm việc thì lại được sở nghiên cứu nhận vào một cách thoải mái, rõ ràng mình và hắn cùng nhau tiến vào nhưng bây giờ mình vẫn là Trung úy, mà hắn thì lại thành thiếu tá từ rất lâu rồi. Phải biết rằng cấp bậc quân hàm là cực kì khó thăng tiến, dưới tình huống không có chiến tranh mà muốn thăng cấp tới sĩ quan cấp tá thì ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi mới có thể. Nhưng tên này năm nay mới có ba mốt tuổi mà thôi.

    Nàng càng suy nghĩ thì lại càng cảm thấy không phục, mình rõ ràng cố gắng nhiều hơn hắn không biết bao nhiêu lần a! Thậm chí ngay từ khi hắn theo đuổi mình cũng đã có cấp bậc vượt xa mình. Hừ!

    Nàng đang suy nghĩ thì bỗng dưng có một bóng người tới che kín hết cả ánh đèn, một bàn tay vươn tới xoa xoa đầu nàng, ngay sau đó là một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai nàng: "Được rồi, nếu dò xét được gì thì máy sẽ tự động cảnh báo, đi ăn cơm với ta nào”

    Nếu người khác mà ở nơi trọng yếu như thế này lại biến đồng nghiệp thành tình nhân thì nhất định sẽ phải ăn nói cực kì cẩn trọng , nhưng Lam Tiêu thì lại một chút cũng không, hắn cứ như vậy mà công khai thân mật, Nàng cũng đã nhắc nhở hắn rất nhiều lần nhưng lần nào hắn cũng chỉ nói một câu: Không nhịn được a!

    " Ừm." Nàng đứng lên, nhưng ngay sau đó lại nghĩ thầm ,sao mình lại nghe lời hắn một cách dễ dàng như vậy được chứ. Thật đáng ghét a!
    Nàng ngẩng đầu muốn trừng hắn một cái nhưng lại thấy hắn mỉm cười, một cái mỉm cười mê người, ánh mắt nàng đờ đi một chút thì đã bị hắn kéo bàn tay nhỏ bé của mình mà đi về phía phòng ăn. Bên tai còn nghe loáng thoáng thanh âm của hắn, "Ta rất thích cái bộ dáng ngây ngốc này của ngươi"

    Hắn nói ai ngốc chứ ?ngay khi nàng đang suy nghĩ xem có nên xả cơn tức lên người hắn một chút hay không thì đột nhiên tiếng còi báo động vang lên dồn dập làm tất cả mọi người phải chú ý.
    Nàng gần như là hoàn toàn theo bản năng mà chạy về vị trí , nhanh chóng tiến hành một chuỗi thao tác, màn ảnh trước mặt nàng nhanh chóng phóng lớn, có thể thấy rõ ràng, trong màn ảnh có một vòng sáng mãnh liệt lan tràn ra phía ngoài.

    Lam tiêu cũng theo sát phía sau mà tới bên người nàng, khi hắn nhìn về phía màn ảnh thì sắc mặt đã biến thành nghiêm trọng.
    "Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý. Có thể chúng ta đã phát hiện ra sinh mạng thể rất mạnh, máy bay trinh sát lập tức lên cao ba ngàn mét, tập trung toàn lực vào sinh mạng tham trắc khí. Tạm thời mở lồng bảo hộ mức lớn nhất,chuẩn bị vũ khí ngăn chặn." Hắn không chút do dự liền hạ lệnh liên tiếp, cái dáng vẻ lười biếng trên mặt đã biến mất, mà thay vào đó là nghiêm trọng.

    Một vầng sáng màu đỏ cực lớn xuất hiện trên màn ảnh , hắn rất rõ ràng cái này có nghĩa là gì, chỉ có hồn thú mười vạn năm mới có thể có mức năng lượng sinh mạng lớn tới như vậy.
    "Quan sát cho thật kĩ." Lam Tiêu vỗ vỗ vào vai Nam Trừng.

    " Ừ." hai tay nàng bắt đầu làm một loạt thao tác nhanh như bướm vờn vậy, rất nhanh, vệ tinh đã có thể câu thông và phong tỏa mục tiêu.
    Lam tiêu đứng thẳng người lên, nhìn về phía màn ảnh chính của máy bay trinh sát, hình ảnh trên màn ảnh chính đang nhanh chóng được phóng lớn.

    Khi vừa mới bắt đầu thì chỉ thấy một mảnh trắng xóa,nhưng rất nhanh đã có thể thấy từng bông tuyết đang bay, Ngay sau đó, thứ hiện ra là một mảnh sơn cốc bị băng tuyết bao trùm .
    Nói là sơn cốc nhưng thật ra thì nó giống một cái khe nứt hơn , vệ tinh trinh sát nhanh chóng tập trung phóng lớn hình ảnh sơn cốc này. Rất nhanh đã có thể nhìn thấy chỗ sâu trong sơn cốc.

    Năng lượng sinh mệnh khổng lồ kia đúng là phát ra từ nơi này, khi vệ tinh xác định được vị trí thì Lam Tiêu cũng đã có thể thấy rõ ràng, ở dưới tầng tuyết trắng kia có vầng sáng vàng lóe lên nhàn nhạt .

    "Phóng lớn hơn chút nữa đi." Lam tiêu trầm giọng nói.

    Hình ảnh lại tiếp tục phóng lớn một chút, lần này đã có thể nhìn rõ ràng hơn, vầng sáng lấp lánh kia không chỉ là màu vàng mà còn có màu bạc. Hai màu chậm rãi luân phiên lóe lên.
    Nam Trừng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhẹ giọng nói: "Đó là cái gì?"



     
    zHiePz thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,694
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 2: Tuyết tan, sống lại

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thiên đấu tinh chính là hành tinh đầu tiên đươc người Đấu La phát hiện và đưa nhân loại ra sinh sống, cho tới ngày nay nó đã có được mấy ngàn năm lịch sử. Hành tinh này ước chừng bằng khoảng một nửa của đấu la tinh, mặt ngoài tinh cầu có tới năm tư phần trăm là bị hải dương bao trùm.

    Trên tinh cầu này vốn là không có sinh vật, sau khi nhân loại tới thì đã bằng vào lực lượng của khoa học kĩ thuật mà khai phá toàn bộ mặt ngoài của hành tinh này.

    Tuy bản thân thiên đấu tinh không có sinh vật nhưng lại có hoàn cảnh cơ sở giống với đấu la tinh tới tám mươi phần trăm, dựa theo sự tính toán của các nhà khoa học thì chỉ cần có một tế bào sinh vật xuất hiện là mấy vạn năm sau rất có thể sẽ sinh ra được một cái tinh cầu có nền văn minh. Mà bây giờ dân chúng của đấu la tinh đã đến thì không thể nghi ngờ là sẽ làm cho tốc độ phát triển gần như là nhanh tới cực hạn.

    Sở dĩ dùng cái tên thiên đấu là vì để kỷ niệm quốc gia đã từng một thời cường đại nhất Đấu La Đại Lục. Từ vạn năm trước, sau khi tràng đại nạn kia kết thúc thì toàn bộ đấu la tinh đã nhờ vào năng lượng hấp thu được mà bắt đầu tiến hóa, nhân loại cũng vứt bỏ hiềm khích.

    Lúc ấy thiên hạ đang bị chia làm ba phần là đấu la Liên Bang, thiên đấu đế quốc, tinh la đế quốc. Sau khi trải qua gần trăm năm bàn bạc thì ba phe phái cũng đã quyết định sáp nhập lại với nhau, vẫn được gọi là Đấu La Liên Bang nhưng Thiên Đấu đế quốc cùng Tinh La đế quốc đã không còn là quốc gia mà biến thành hai khu tự trị. Hoàn toàn tự trị trong nội bộ nhưng tài nguyên lại dùng chung với Liên Bang. Do đó mới có thể đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu về thăm dò vũ trụ.

    Đấu La tinh hiện tại được gọi là hành tinh mẹ, Thiên Đấu tinh là hành tinh đầu tiên được phát hiện ra nên tất nhiên nó sẽ phải phát triển hơn những hành tinh khác. Trừ việc năng lượng là không bằng hành tinh mẹ thì những thứ còn lại cũng không khác là mấy. Đặc biệt là khoáng sản ở thiên đấu tinh cực kỳ phong phú, rất giàu kim loại hiếm, mà cũng vì có nó nên nhân loại mới có thể tiếp tục tìm kiếm hành tinh khác và tiếp tục di dân. Phải biết rằng, mỗi lần di dân đều phải tiêu hao một nguồn tài nguyên cực kì khổng lồ.

    Hiện tại ở hiên đấu tinh, viện nghiên cứu khoa học Liên Bang đang tiến hành một thử nghiệm nghiên cứu vượt thời đại.

    Trong một căn phòng thí nghiệm cực lớn, mấy trăm nhà khoa học đang cực kì bận rộn. Mà ở phòng thí nghiệm trung ương, trong một cái lồng nuôi cấy lớn đang ngâm một vật thể hình người.

    “Chuẩn bị tăng nhiệt độ, hòa tan. Bơm thêm chất dinh dưỡng, hồn đạo năng lượng chuẩn bị, rót thêm vào.” Một nhà khoa học tóc trắng xóa đang đứng ở chủ vị mà hạ mệnh lệnh.

    Ở trong lồng nuôi cấy là chất lỏng vẩn đục,không rõ bên trong là cái gì, nhưng tất cả những người ở đây đều rất khẩn trương.

    Đây là một cái thí nghiệm tuyết tan sống lại. Mẫu vật này được phát hiện tại cực bắc từ ba trăm năm trước. Thi thể được băng tuyết bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, không có bất kì vết thương nào. Sở dĩ mãi tới bây giờ các nhà khoa học mới bắt đầu thí nghiệm là vì kỹ thuật lúc đó còn chưa hoàn thiện nên không thể làm tuyết tan mà cứu người.

    Vài ngàn năm gần đây, đi song song với việc nhân loại khai phá thêm nhiều hành tinh và phát hiện thêm nhiều loại vật chất, thì trình độ khoa học đã có những tiến bộ vượt bậc. Đã thành công khá nhiều thí nghiệm tuyết tan sống lại. Một ít sinh vật bị đông lạnh vài năm cũng có thể làm cho sống lại thành công.

    Mà theo phán đoán của các nhà khoa học thì thời gian cái thi thể trước mắt này bị đóng băng đã phải ngàn năm. Nên đây vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử thí nghiệm làm sống lại một thi thể đã bị đóng băng lâu như vậy.

    Hơn nữa, căn cứ vào suy đoán của các nhà khoa học thì còn có khả năng niên đại tồn tại của người này là cực kì xa xưa, nếu thật sự có thể làm sống lại thành công thì thứ nàng mang đến không chỉ là ý nghĩa khoa học mà còn là ý nghĩa lịch sử.

    Vì thí nghiệm tuyết tan sống lại ngày hôm nay, các nhà khoa học đã làm tốt công tác chuẩn bị, đã suy nghĩ vô số trường hợp xảy ra cùng dự án.

    “Bắt đầu hòa tan.”

    Thời gian đóng băng càng dài thì băng sẽ càng cứng, và kéo theo đó cũng là thời gian hòa tan băng sẽ phải dài hơn bình thường ,

    Các nhà khoa học đều có chút kích động lên, không thể nghi ngờ,thời gian mà thi thể này tồn tại đã lâu như vậy, nếu nàng có thể sống lại thì ý nghĩa sẽ càng lớn.

    “Hòa tan kết thúc, bản thể đã lộ ra. Có tiêm dịch chữa trị và dịch trợ khí vào đại não không?”

    “Bắt đầu tiêm vào.”

    “Rõ, bắt đầu tiêm vào.”

    Các nhà khoa học đều khẩn trương bận rộn lên.

    Nhưng ngay sau đó một cái chớp mắt thì còi cảnh báo vang lên ầm ĩ. “Báo cáo khẩn cấp, không thể tiêm vào. Hợp kim kim tiêm không thể đâm vào, kim đã bị gãy.”

    “Cái gì?”

    nhà khoa học tóc trắng kia giật mình chấn động, hợp kim của kim tiêm là cái cường độ gì chứ, dù có vật cứng như cơ giáp cũng bị nó đâm thủng dễ dàng a!

    “Có phải là hòa tan không hoàn toàn không? thân thể chưa được hòa tan?”

    “Đã hòa tan thuận lợi, thân thể đã mềm mại nhưng lớp da lại cứng cỏi dị thường, không thể đâm vào. Thủ tịch, hiện tại chúng ta nên làm cái gì?”

    “Hồn đạo năng lượng lập tức rót vào, tiến hành kích thích cường độ cao” Thủ tịch khoa học nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh nhưng sắc mặt đã biến thành một mảnh suy sụp. Không chỉ là hắn mà những nhà khoa học đang ở đây cũng đều là như thế.

    Bọn họ đều rất rõ ràng khả năng sống lại của thực nghiệm thể này đã rất nhỏ. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước thì sau khi tuyết tan sẽ phải chữa trị đại não cùng khí quan thì thực nghiệm thể mới có khả năng sống lại. Đối với nhiệt độ siêu thấp thì thứ nó bảo tồn tốt nhất là máu, nhưng làm thương tổn lớn nhất lại là đại não.

    Nếu không thể làm sống lại đại não thì khả năng thực nghiệm thể có thể sống lại còn không có nổi một phần trăm. Trừ phi là đóng băng chỉ có mấy giờ. Huống chi cái thực nghiệm thể này đã bị đóng băng mấy ngàn năm.

    Hồn đạo năng lượng đang rót vào lồng nuôi cấy với cường độ lớn đã bắt đầu tản ra màu sáng trắng nhàn nhạt.

    Thủ tịch khoa học thở dài một tiếng, “Chúng ta sơ suất rồi, không có suy xét đến loại tình huống này. Cái thực nghiệm thể này rất có thể không phải người bình thường, có khả năng nó là hồn thú tu luyện thành người nên cường độ thân thể mới có thể cao tới như vậy. Giờ có muốn đổi kim cũng không còn kịp nữa rồi. Sớm biết như vậy thì chúng ta đã xin tổng bộ loại kim cường độ mạnh nhất, trách nhiệm này để ta tới nhận đi.”

    “Thủ tịch, ngài đừng nói như vậy, tất cả mọi người đều không suy xét đến vấn đề này, có trách nhiệm gì thì chúng ta cũng cùng nhau gánh vác a!” một người trung niên đứng cạnh hắn vội vàng nói.

    “Chờ một chút, các ngươi xem này.”

    Đột nhiên, một nhà khoa học nữ lớn tuổi hô lớn, tay thì chỉ về hướng lồng nuôi cấy.

    Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung mà nhìn lại, bọn họ kinh ngạc phát hiện, chất loảng vẩn đục trong lồng nuôi cấy từ từ trở nên trong suốt, hình người bên trong cũng bắt đầu trở nên dần rõ ràng.

    “Đây là……”

    Khi mọi người nhìn thấy bộ dáng của người trong lồng nuôi cấy thì đều trở nên ngây dại.

    Đó là một người thiếu nữ, một thiếu nữ tuyệt đẹp. Lúc trước cũng vì lớp băng dày và chất lỏng kia nên không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng.

    Thân thể của nàng được bao trùm bởi một tầng váy màu bạc, dáng người thon dài. Tuy rằng hai mắt nhắm chặt nhưng đôi mi thật dài kia vẫn làm cho người ta có cảm giác rung động. Tất cả nhân viên ở đây khi nhìn thấy nàng đều không khỏi trợn mắt há mồm.

    “Mau,tăng cường độ rót vào của Hồn đạo năng nượng, tăng tới mức lớn nhất. Có vẻ cơ thể nàng đang tự động hấp thu chất dinh dưỡng trong lồng nuôi cấy, truyền dịch dinh dưỡng mới vào, mau!” Thủ tịch khoa học gần như là điên cuồng mà hô, cũng đồng thời đánh thức các nhà khoa học đang đứng dại ra ở đó.

    Phòng thí nghiệm lại lần nữa trở nên công việc lu bù, các nhà khoa học lại một lần nữa cấp tốc hành động.

    Hiện tại lồng nuôi cấy đang được truyền tới liên tục dịch dinh dưỡng cùng năng lượng. Nhưng tình huống quỷ dị lại xuất hiện, cho dù các nhà khoa học có truyền vào bao nhiêu dịch dinh dưỡng đi nữa thì cũng chỉ một thoáng là lồng nuôi cấy lại trở nên trong suốt. Thân thể thiếu nữ kia như biển sao trời mênh mông không ngừng hấp thu hết sạch chất dinh dưỡng cùng năng lượng được rót vào.

    Quá trình này, là hơn một giờ.

    “Các ngươi xem, nàng, vừa rồi hình như nàng nhíu mi?” Một nhà khoa học đột nhiên chỉ vào khay nuôi cấy mà nói.

    Căn bản là hắn không cần chứng minh lời nói của mình nữa, bởi vì trong nháy tiếp theo, mọi người đã có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhỏ thông qua máy truyền âm, “bịch bịch,bịch bịch,bịch bịch.”

    Đối với các nhà khoa học mà nói thì đây chính là âm thanh của tự nhiên a! Càng làm cho bọn họ vui mừng hơn là trong lồng nuôi cấy, thiếu nữ đang chậm rãi mở ra đôi mắt của mình.

    Nàng có đôi mắt màu tím nhạt, một đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng hiển lộ ra sự mỏi mệt cực độ. nàng mờ mịt nhìn lồng nuôi cấy trước mặt, nâng nâng tay, có vẻ như là muốn di chuyển.

    “Ngừng truyền dịch dinh dưỡng. bơm dưỡng khí vào lồng nuôi cấy.” Thủ tịch khoa học nhanh chóng hạ mệnh lệnh. Người vừa mới tỉnh lại từ đóng băng thì sợ nhất chính là hít thở không thông. Vì rất có thể sẽ làm cho não chết đi một lần nữa.

    Chất lỏng trút xuống, dưỡng khí rót vào. Nhưng ánh mắt của thiếu nữ kia lại càng trở nên ảm đạm. Nàng lẩm bẩm nói: “Ta mệt mỏi quá”
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,694
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 3: Minh tinh gặp nạn ?

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nước biển xô vào bờ cát truyền đến âm thanh “Ào ào” cuồn cuộn. Những cơn gió biển nhàn nhạt mang theo vị mặn thổi quét qua.

    Trên tay Nhạc Khanh Linh đang xách cái giỏ tre, một đôi chân trắng nõn đang vui sướng đi trên bờ cát.

    Mỗi ngày, khi thuỷ triều xuống nàng đều tới bãi biển bắt hải sản. Nhặt một ít cua cùng sò. Từ sau khi di dân tới những hành tinh khác thì sinh thái của đấu la tinh không ngừng cải thiện, các loại sinh vật đã dần sinh sôi lên rất nhiều.

    Nhà bọn họ là một trong những gia đình không muốn di dân, vì tổ tông đã có nhắn lại là sống phải là người Đấu La ,chết cũng làm ma Đấu La. Cho dù Đấu La Đại Lục biến thành cái dạng gì thì họ Nhạc bọn họ cũng không rời đi.

    Nhạc khanh linh năm nay mười chín tuổi, mới gần đây nàng được nghỉ hè nên mới thành thói quen ra biển bắt hải sản.

    Phía biển nam Đấu La Đại Lục là nơi có sinh vật biển phong phú nhất, nàng rất thích ăn một ít hải bối cùng một chút nước nho, quả thực không cần quá mỹ vị. Còn đặc biệt thích món rượu nho hấp tôm hùm của cha nàng, đối với nàng thì đó là món ngon nhất thiên hạ.

    Lúc này, trong giỏ tre đã có một ít sò cùng mấy con cua lớn, tùy ý chúng nó có muốn giãy giụa như thế nào đi nữa cũng bị một tầng kim quang mặt ngoài giỏ tre ngăn lại.

    Nhạc Khanh Linh chạy mau vài bước, đột nhiên nàng nhảy lên chừng nửa mét, trông có vẻ như là muốn lướt đi trên không trung vậy .

    “Ai da. khi nào ta mới có thể bay đây! Vì cái gì mà khi thức tỉnh vũ hồn ta lại không có năng lực thiên phú cơ chứ, thật đáng ghét ! Ta muốn bay. muốn bay, muốn bay a!”

    “hử?” Khi nàng đang từ không trung rơi xuống thì lại đột nhiên nhìn thấy, ở bờ biển phía xa xa hình như vừa có cái gì đó lạ lạ.

    Đó là cái gì?

    Nhạc khanh linh luôn cực kì hiếu động với những thứ mới lạ, ngay lập tức nàng liền chạy qua đó, nhưng khi nàng tới gần thì lại bước rất chậm. Bởi vì nàng giật mình phát hiện,ở kia hình như là một người. Người này còn ngâm nửa người dưới biển, nửa còn lại nằm trên bờ cát. Nhưng có vẻ như hắn rất nặng, dù sóng biển có đánh như thế nào thì hắn cũng không nhúc nhích.

    Đó là……Thi thể?

    Nhạc Khanh Linh rùng mình, mặt tái mét, ngay tức khắc dừng bước lại. Làm sao lại có thi thể ở bờ biển ?

    Nàng thở sâu lấy lại bình tĩnh, một tầng sáng trắng nhàn nhạt tuôn ra từ cơ thể, ngay sau đó, dưới chân nàng chậm rãi dâng lên ba cái hồn hoàn ,hai vàng một tím.

    “Sợ cái gì? Ta chính là hồn sư đây. Cứ cho hắn là cái oán linh, cương thi gì đó ta cũng có thể tinh lọc hắn. Thánh quang, chiếu rọi!”

    Hồn hoàn thứ nhất trên người nàng lóe sáng, một tia sáng trắng từ tay nàng bắn thẳng tới cái “Thi thể” kia.

    Khi thấy tầng sáng trắng phủ trên người thì nàng mới có chút cảm thấy vừa lòng với bản thân. Tầng sáng Thánh Quang này của nàng đối với người bình thường thì sẽ có tác dụng trị liệu cùng thanh lọc. Còn đối với những cái không tốt hay tà ám gì đó thì sự tinh lọc sẽ biến thành công kích, hiệu quả cực tốt.

    Tầng sáng trắng phủ lên kín cơ thể người kia, nhờ vào quang mang mà Nhạc Khanh Linh đã có thể thấy rõ, người kia lộ hai chân lên bờ cát, còn nửa thân trên thì lại ngâm dưới biển, cái này càng làm cho nàng chắc chắn đây đúng là một cái thi thể, có lẽ là chết đuối đi.

    “Hmm.” Nhạc Khanh Linh thở dài, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên đây chỉ là một khối thi thể. Chỉ cần báo cho những cơ quan chức năng tới nhặt xác là được.

    Nàng thu hồi thánh quang, nhưng ngay khi nàng đang chuẩn bị lấy hồn đạo thông tin để gọi người tới thì một màn làm cho nàng không thể ngờ được đã xảy ra.

    Chỉ nghe một tiếng tách nước “ào ào”, người kia lại đột nhiên ngồi dậy. Chỉ còn mỗi cái mông là vẫn đặt dưới nước.

    “A a a a ” nhạc khanh linh hét lớn một tiếng, cái dũng khí của hồn sư hay gì đó thì giờ cũng bị nàng vứt sạch cả rồi. Nàng quay ngoắt người lại mà chạy hết sức.

    Dù sao thì nàng cũng là một hồn tôn, nên một cái lao hết sức này thì tốc độ cũng không phải là thấp, chỉ một vài giây sau nàng đã chạy khỏi đó trăm mét.

    Mãi tới lúc này nàng mới dám quay đầu lại xem. Nhưng chỉ thấy người kia vẫn ngồi ở trong nước, hình như là hắn đang lắc đầu.

    Trước ngực phập phồng không ngừng, Nhạc Khanh Linh vừa vỗ vỗ ngực mình để ổn định cảm xúc vừa chậm lại bước chân.

    “Ta là hồn sư, ta là hồn sư, ta sợ cái gì chứ! có cái gì đáng sợ a! không sợ! Sẽ không sợ!”

    Nàng lại một lần nữa xoay người, nhưng cũng không dám tới gần, chỉ là đứng từ xa mà nhìn người kia.

    Bởi vì khoảng cách khá xa nên có chút thấy không rõ bộ dáng của người kia là thế nào, nhưng có thể thấy loáng thoáng dáng người cực tốt của hắn, vai rộng eo thon. Một mái tóc lam che khuất gần hết cả khuôn mặt .

    Lòng hiếu kì của Nhạc Khanh Linh lại bắt đầu nổi lên và đã có chút chiến thắng được sự sợ hãi. Khi nàng chuẩn bị quay về thì đột nhiên người kia lại đứng dậy.

    “A a a a” lại là một tiếng thét chói tai từ Nhạc Khanh Linh. Thật sự là bởi vì, Nàng nhìn thấy một thứ mà một thiếu nữ mười chín tuổi có lẽ sẽ chưa bao giờ thấy qua.

    Nàng vội vàng xoay đầu, tay phải chỉ về hướng người đàn ông kia, “Đồ lưu manh, ngươi không biết xấu hổ sao!”

    Người kia có vẻ hiểu ra ý của nàng, hắn cúi đầu nhìn xuống ...“xin lỗi, ta……” thanh âm của hắn có chút cứng nhưng lại rất dễ nghe, Nhạc Khanh Linh giật mình phát hiện,khoảng cách giữa hai người cũng đã hơn trăm mét nhưng thanh âm của người kia lại như ở ngay bên tai mình vậy.

    Còn xin lỗi?

    “Ngươi... ngươi mặc vào.” Nàng cởi áo khoác đang buộc ở hông mình mà ném xuống đất rồi xoay người chạy ra xa một chút.

    “A. tốt.” Khi thanh âm người kia vang lên lần nữa thì có vẻ đã bớt đi cảm giác cứng ngắc khá nhiều.

    Không biết vì cái gì, nhạc Khanh Linh lại có loại cảm giác muốn quay lại nhìn hắn một lần nữa. Vừa nãy nhìn hình như hắn còn có tám khối cơ bụng . Dáng người hắn thật sự là rất tốt a.

    “Ta xong rồi.” Thanh âm lại lần nữa vang lên.

    Lúc này Nhạc Khanh Linh mới quay người lại, nàng phát hiện khi nhìn khoảng cách gần thì dáng người hắn lại càng đẹp hơn nữa .

    Lần này, rốt cuộc Nhạc Khanh linh cũng thấy được khuôn mặt của hắn. Nàng tức giận đôi mắt mình có chút không đủ dùng, đẹp, hắn thật sự rất đẹp a!

    Mũi thẳng, một đôi mắt to, rõ ràng là có màu đen nhưng phảng phất có tầng kim sắc nhàn nhạt trong đáy mắt. Một đầu tóc màu lam rối tung, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng lớn hơn mình không được bao nhiêu. Cái ngoại hình này... chẳng lẽ là đại minh tinh gặp nạn sao?

    Người thanh niên kia lại lần nữa mở miệng, nhưng hắn nói lại rất mơ hồ “Ngươi tốt chứ, ngươi có thể cho ta biết đây là đâu không ? Còn có. . .ta. . . ta là ai?”
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,694
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 4: Trứng nở ra hài nhi ?

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đấu La Tinh, vùng Cực Bắc.

    Tuyết đọng trong sơn cốc đã được lấy ra một bộ phận, sau hai mươi tư giờ tìm kiếm và điều tra, rốt cuộc thì Lam Tiêu cùng tiểu đội điều tra đã có thể xác nhận là cái thứ có hai màu kim,ngân có sinh mệnh năng lượng cực khủng bố kia hẳn là không có nguy hiểm gì.

    Lam Tiêu phán đoán rất chuẩn xác, đây là một mảnh di tích,dưới tình huống không có nguy hiểm gì lại thấy được một thứ có thể là di tích của hồn thú mười vạn năm thì đối với bọn hắn mà nói, đây tuyệt đối là một phát hiện lớn.

    Việc tiếp theo chính là khai quật cái di tích này.

    Hai chiếc Cơ Giáp đã bận rộn làm việc cả buổi mới có thể lấy sạch được tuyết đọng trong sơn cốc. Nhưng không chỉ là tuyết, mà ở dưới lớp tuyết đọng còn có băng cứng, những tảng băng này đã đông kết ở đây không biết bao nhiêu năm nên nhiều khi còn kiên cố hơn cả sắt thép, vì còn phải tránh làm hư vật nằm trong băng kia nên bọn hắn phải làm hết sức cẩn trọng.

    Tầng băng rất dày nhưng sau khi lấy đi hết tuyết ở mặt ngoài thì lớp băng trong suốt đó lại càng khuếch tán hai màu kim, ngân rõ ràng hơn, hào quang như ẩn như hiện, nó không phải quá sáng nhưng lại cực kì rõ ràng.

    Máy dò xét năng lượng vẫn luôn thăm dò tình huống trong tảng băng này, năng lượng sinh mệnh vẫn luôn bảo trì như vậy, nó cũng không vì bọn họ đào bới mà xuất hiện chấn động gì .

    Cái này là hiện tượng tốt, vì nó có thể chứng minh tính nguy hại của thứ kia có khả năng sẽ giảm đi.

    Hồn Đạo năng lượng đang chậm rãi truyền năng lượng vào đó, không ngừng phán đoán tình huống cụ thể bên trong.

    Trọn vẹn hai giờ, sau khi đã cắt xuống tầng băng chừng bốn mét thì bọn hắn đã có thể đại khái đoán được thể tích của vật thể này.

    "Đường kính chừng trên dưới nửa mét, dài chừng hơn mét. vật thể hình bầu dục, chắc chắn không phải hồn thú, nhìn có vẻ giống trứng" Nam Trừng quay sang báo cáo với Lam Tiêu.

    Trong mắt Lam Tiêu lóe sáng , "Nếu quả thật đây là trái trứng thì rất có thể chúng ta đã lập được công lớn rồi. Tuy trước mắt chúng ta còn chưa đoán được đây là trứng của hồn thú gì. Nhưng chỉ là trứng mà lại có thể tản ra khí tức sinh mệnh ngang với một hồn thú mười vạn năm thì có lẽ đây là trứng của một loài hồn thú có cấp độ Thú Vương. Còn hiếm thấy hơn nữa là dưới tình huống bị đóng băng như vậy mà nó vẫn tràn đầy năng lượng sinh mệnh, nên khả năng ấp trứng thành công là khá cao đấy. Đây đúng là nhặt được bảo vật a!"

    Hồn thú mười vạn năm thì ở hai hành tinh của hồn thú là còn khá nhiều, nhưng ở Đấu La Đại Lục thì đã tuyệt tích rồi. Hơn nữa liên bang cùng Hồn Thú cũng đã đặt ra hiệp nghị là một khi liên bang phát hiện ra hồn thú có cấp độ này thì sẽ đưa nó tới hành tinh hồn thú ,mà để báo đáp lại thì bọn chúng sẽ cung cấp cho liên bang những tài nguyên cần thiết.

    Với tư cách là người phát hiện thì đội nghiên cứu này của bọn hắn không chỉ được tăng quân hàm mà còn được thưởng khá lớn.

    "Xem ra, đây là lễ vật kết hôn mà trời cao cho chúng ta a!" Lam Tiêu thừa cơ mà ôm lấy Nam Trừng , cười hì hì nói.

    "Về được rồi hãy nói ." Nàng thấp giọng mà nói.

    Lam Tiêu cười lớn: "Ta rất thích ngươi như vậy. . ."

    "Rồi lại định nói ta ngốc nữa sao, ta sẽ cho ngươi biết tay." Nàng làm cái bộ dáng uy hiếp hắn.

    "Lão bà, tránh cho ta nhìn chút."

    Lam Tiêu vội vàng bước tới trước màn hình, trong màn hình là một đài Cơ Giáp đang kéo lấy khối băng bị bọn hắn cắt thành hình vuông rồi giơ ra phía trước.

    Quả nhiên bên trong khối băng kia là một trái trứng hình bầu dục, trên thân nó có tầng tầng lớp lớp hoa văn màu ngân,kim dày đặc.

    Hai loại hoa văn luân phiên lóe sáng, nhìn qua khá là kỳ dị.

    "Nhanh, mang nó về." Lam Tiêu lập tức hạ lệnh.

    Rất nhanh, quả trứng bị đóng băng này đã được mang lên máy bay. Trên máy bay trinh sát cũng có một loạt thiết bị kiểm tra , nhưng thứ duy nhất không cần kiểm tra cũng rõ là trong quả trứng kì dị này đang ẩn chứa một nguồn năng lượng sinh mệnh cực kì khổng lồ,

    Mà dựa vào những tư liệu của sở nghiên cứu khoa học liên bang cũng không tìm được bất kì loại hồn thú nào có trứng như vậy.

    Đầu tiên là bóng loáng, hoa văn màu vàng bạc trên thân trứng thập phần bóng loáng, mà những đường vân này lại cực dài, cả vân màu vàng lẫn vân màu bạc, dù chúng có quanh co khúc khuỷu thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng quấn lấy nhau.

    . . .

    "Rắc." Một tiếng vang nhỏ làm bọn hắn sửng sốt một chút.

    "Tiếng vang đến từ nó sao?" Nam Trừng chỉ vào quả trứng mà hỏi.

    "Nhanh, mọi người tới đây. Mở vòng bảo hộ của đài Thí nghiệm lên." Lam Tiêu vội vàng hạ lệnh.

    Thứ này ẩn chứa năng lượng sinh mệnh khổng lồ như vậy, nếu như nó mà nở ra thì có trời mới biết nó có lực công kích hay không, tuy khả năng xuất hiện tình huống như vậy rất nhỏ nhưng cũng không phải là chưa từng có.

    Mặt ngoài đài Thí nghiệm là vòng bảo hộ đang bao trùm dần lên

    "Rắc,rắc" âm thanh lại một lần nữa xuất hiện.

    "Rắc rắc,rắc rắc rắc. . ." âm thanh rạn nứt này bắt đầu trở nên dày đặc, lúc này tất cả nhân viên của đội nghiên cứu cũng đã chạy tới, trừ gã phi công đang lái máy bay thì những người khác đều vây tới, cả đám tò mò mà nhìn.

    "Rắc ,rắc rắc,cạch!" Đột nhiên, một vết rạn nhỏ xuất hiện.

    "Nó sắp ra rồi sao?" Nam Trừng theo bản năng trốn ra sau lưng Lam Tiêu . Những người khác cũng đều lui về sau một bước.

    "Đừng sợ. Cả kể trời sinh nó có lực công kích đi nữa thì chắc chắn cũng không thể quá mạnh." Lam Tiêu chủ động tiến lên vài bước, từng vòng Hồn Hoàn từ dưới chân hắn bay lên, hai vàng, hai tím, một đen, trọn vẹn năm cái Hồn Hoàn.

    Một hồn vương, tại cái tuổi này của hắn thì cấp độ tu vi này cũng đã khá là nổi tiếng, đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể tăng quân hàm nhanh tới vậy

    "Rắc, cạch ,cạch cạch. . ." tiếng giòn vang bắt đầu vang lên liên tiếp, càng lúc âm thanh càng trở nên dày đặc

    "Phốc ——" rốt cuộc thì một góc vỏ trứng cũng vỡ ra, một vật thể màu trắng chui ra từ bên trong.

    Mọi người không khỏi khẩn trương mà nhìn chăm chú vào nó, tất cả ánh mắt cũng đều tập trung lên cái vật thể màu trắng kia.

    Cái kia là. . .

    Sau một khắc thì tất cả mọi người đều sợ ngây người.

    Nam Trừng ló đầu ra, ngơ ngác mà nhìn vật màu trắng kia,nàng lẩm bẩm: "Cái kia, cái kia. . . , như thế nào lại là tay a?"

    Đúng vậy, vật thể màu trắng nõn, nho nhỏ. Mặc dù bộ dạng nó là đang nắm thành quả đấm, nhưng nhìn thế nào thì cái kia cũng giống như một bàn tay, một bàn tay nhỏ bé của hài nhi.

    Mà một khắc sau, bàn tay nhỏ kia lại hạ xuống nhặt lấy mảnh vỏ trứng rồi kéo rụt lại vào trong vỏ trứng .

    "Rắc rắc ,rắc, Rộp, rộp, rộp rộp"

    âm thanh lại tiếp tục vang lên, qua một lát, bàn tay nhỏ bé kia lại thò ra ngoài, lại một mảnh vỏ trứng nữa bị bàn tay đó kéo tụt vào trong.

    “rộp rộp, rộp”

    "Nó... chẳng lẽ nó đang. . ." Lam Tiêu bước nhanh về phía trước nhìn vào trong vòng bảo hộ.

    Lúc này những nơi vỏ trứng bị vỡ cũng chưa được nhiều lắm, chỉ có thể mơ hồ thấy được một mảnh trắng nõn trong đó, kèm theo âm thanh “rộp rộp” tiên tục không ngừng.

    "Năng lượng sinh mệnh đang giảm xuống với tốc độ cao, năng lượng chỉ còn bằng hồn thú vạn năm." Nam Trừng đột nhiên hô lớn.

    "Hả?" Lam Tiêu kinh ngạc nhìn về phía nàng nhưng ánh măt Nam Trừng lại không rời khỏi màn hình, "Tiếp tục hạ thấp, tốc độ hạ thấp càng lúc càng tăng nhanh."

    ""Rặc, cạch!" bàn tay nhỏ vươn ra bẻ lớp vỏ trứng .

    "Rộp ,rộp rộp,!"

    "Năng lượng sinh mệnh chỉ còn bằng hồn thú nghìn năm " thanh âm của Nam Trừng đã có thêm vài phần vội vàng.

    Lam Tiêu thở sâu, hắn quyết định thật nhanh: "Mở vòng bảo hộ."

    Chỉ có mở vòng bảo hộ thì mới có thể quan sát rõ hơn. Vòng bảo hộ mở ra, lộ ra quả trứng bên trong , cũng không có bất kì năng lượng gì xuất hiện, mà nương theo bàn tay nhỏ trắng nõn đang đẩy vỏ trứng liên tục thì rốt cuộc cũng lộ ra bộ dáng của hắn.

    Hình dung như thế nào đây?

    Khi Lam Tiêu nhìn thấy hắn thì lập tức bị bề ngoài của nó hấp dẫn. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, từ lúc sinh ra tới giờ mình chưa bao giờ nhìn thấy một hài nhi đẹp tới vậy.

    đúng vậy, đó là một hài nhi,

    một hài nhi được sinh ra từ trứng .
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,694
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 5: Đây chỉ là một đứa trẻ bình thường?

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đứa bé trắng nõn nà, làn da bóng loáng mịn màng giống như thạch đông lạnh vậy, gần như có thể nhìn thấy những mạch máu dưới làn da.

    Đôi mắt đang nhắm lại của nó có hàng lông mi thật dài như người trưởng thành còn mái tóc thì có màu đen. Hai cái tay bé nhỏ liên tục nhặt vỏ trứng bỏ vào miệng nhai "lốp rốp".

    Nó có một hàm răng sữa trắng tinh như bao đứa trẻ khác, nhưng vấn đề là ở chỗ có đứa bé nào mới sinh lại có hàm răng trắng tinh và đều răm rắp như nó sao?

    Lần đầu tiên Lam Tiêu chạm vào bề mặt quả trứng thì cảm nhận được một chút ấm áp, trừ cảm giác đó ra thì chẳng còn gì nữa, giống như bên trong không hề có chút năng lượng nào vậy.

    "Trời ạ! Năng lượng sinh mệnh chỉ còn bằng hồn thú trăm năm" phải làm sao bây giờ? Nam Trừng vội vàng hỏi.

    Lam Tiêu cười khổ: "Chúng ta còn có thể làm cái gì bây giờ? Đây đúng là kỳ tích mà. Bên trong quả trứng lại có một đứa trẻ, một quả trứng nở ra trẻ con, nàng nghĩ có ai dám tin không?"

    Một nhân viên nghiên cứu khác đang ở bên cạnh nói:

    "Lão đại, đây liệu có phải là hồn thú mười vạn năm trùng tu không?"

    Lam Tiêu đang định nói gì đó thì Nam Trừng lại báo cáo:

    "Mười năm, năng lượng sinh mệnh chỉ còn bằng hồn thú mười năm."

    Lam Tiêu nhíu mày: "Dựa theo ghi chép của Liên bang về hồn thú kỳ viễn cổ và tư liệu về hồn thú của chúng ta thì tất cả đều nói rằng hồn thú sau khi trùng tu ít nhất sẽ giữ lại năng lượng ở mức trăm năm, và vẫn sẽ giữ lại toàn bộ kí ức, tuyệt đối sẽ không biến thành một đứa bé sơ sinh mặc cho người ta chém giết như thế này. Bình thường chúng đều biến hình thành trẻ em năm, sáu tuổi, hơn nữa chúng vẫn có năng lực tự vệ ở một mức nhất định."

    "Rộp rộp" âm thanh lại vang lên, nó vẫn ăn tiếp.

    "Chúng ta tách lấy một mảnh vỏ trứng đem về nghiên cứu. Nam Trừng, nàng ôm đứa bé này ra đi". Lam Tiêu nhìn Nam Trừng mà nói.

    Nam Trừng bây giờ mới bước đến, khi nàng nhìn thấy đứa bé thì ánh mắt của nàng cũng dán chặt vào đó gỡ không ra nổi luôn rồi.

    Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có chút mập mạp, trên má còn có hai cái má lúm đồng tiền.

    Đúng là muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu mà. Lập tức trong lòng nàng tràn ngập tình thương của người mẹ dành cho con, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

    Vì sợ làm đau đứa bé nên nàng rất cẩn trọng, chậm rãi ôm đứa bé ra từ trong cái vỏ trứng vỡ kia. Nó không nặng lắm, chỉ cỡ bốn năm cân,cả người nó rất mềm mại và ấm áp, còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.

    Nam Trừng cẩn thận từng chút một ôm nó vào lòng, nhịn không được mà nói một cách dịu dàng: "Ngươi đẹp quá mức rồi a!"

    Ngay sau đó, đứa bé đã nhai xong miếng vỏ trứng trên tay và bắt đầu mò mẫm xung quanh nhưng không tìm thấy gì.

    "Oa, oa..." Nó liền khóc ầm lên, tiếng khóc truyền khắp trong khoang máy bay.

    Nam Trừng còn chưa kết hôn huống chi là có con ,nên khi gặp tình huống này cũng là luống cuống tay chân, còn những người khác thì cũng đều cảm thấy bối rối không biết làm sao.

    Lam Tiêu đang muốn mang cái vỏ trứng đi cũng không nhịn được mà dừng lại hỏi: "Sao nó lại khóc vậy?"

    "Ta cũng có làm gì nó đâu? A! Là vỏ trứng, chắc là nó vẫn muốn ăn vỏ trứng, nhanh lấy lại đây cho nó nào."

    Vừa nói nàng vừa ôm đứa bé đến bên cạnh Lam Tiêu, khi tay đứa bé vừa chạm vào vỏ trứng thì nó lập tức bẻ một mảnh rồi bỏ vào miệng mà nhai , quả nhiên là không khóc nữa.

    "Ngươi lấy đồ ăn của nó đi còn đòi nó không khóc sao?"

    Nam Trừng có chút đau lòng mà nói.

    "Cái này... nhưng chúng ta còn phải nghiên nữa." Lam Tiêu nói một cách bất đắc dĩ.

    Nam Trừng cũng có chút do dự, nàng biết tầm quan trọng của việc nghiên cứu, việc quả trứng này nở ra trẻ em đúng là chuyện vô cùng kì dị, nhất là trước đó nó còn phát ra năng lượng sinh mệnh vô cùng khổng lồ. Những thứ như vậy mà lại không nghiên cứu thì sao mà chấp nhận được a!

    Lam Tiêu vẫn luôn là một người quyết đoán, hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định: "Kiểm tra thân thể của đứa bé này, cứ để cho nó ăn tiếp đi, chúng ta giữ lại một mảnh là được."

    "Vâng!"

    Trên máy bay trinh sát có đủ loại dụng cụ và máy móc để nghiên cứu, mà những thiết bị để kiểm tra sinh mệnh thì lại càng đầy đủ hơn, không kém phòng thí nghiệm là mấy.

    Đứa bé cứ như vậy mà ăn vỏ trứng một cách ngon lành. đến lúc này nó đã ăn hơn một nửa vỏ trứng, còn quá trình kiểm tra sinh mệnh thì cơ bản cũng đã hoàn thành.

    Khi mọi người nhìn thấy số liệu của máy kiểm tra thì tất cả đều trở nên ngơ ngác.

    Không phải vì những số liệu này có gì bất thường mà bởi vì những số liệu này quá bình thường, không khác gì với những người bình thường.

    Trẻ sơ sinh có số liệu thế nào thì nó cũng vậy, hơn nữa,những số liệu cơ bản của nó đều

    nằm ở mức trung bình. Năng lượng sinh mệnh cũng giống như những trẻ sơ sinh khác, cũng không kiểm tra thấy một chút khí tức của hồn thú . Nhưng đứa nhỏ này lại rất kiên cường, khi lấy máu đi xét nghiệm nó cũng không khóc chút nào mà chỉ nhíu mày một chút, sau đó thì lại tiếp tục ăn vỏ trứng. Thật sự đây chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi sao?

    Dù thế nào thì Lam Tiêu vẫn không thể tin được, không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong đội nghiên cứu cũng đều như vậy.

    Một quả trứng được phát hiện dưới lớp băng ở Cực Bắc , sau đó lại nở ra trẻ con mà có thể bình thường sao? Chỉ số của trẻ sơ sinh bình thường chắc chắn sẽ có một vài chỉ số hơi cao hoặc hơi thấp. Nhưng còn nó thì sao, hoàn toàn bình thường, tất cả chỉ số đều ngang bằng nhau. Nhưng khi tổng hợp tất cả thông tin thì đây rõ ràng là một đứa bé bình thường, chính xác là một đứa bé loài người.

    "Rộp rộp, rộp rộp, rộp rộp!" Đứa bé vẫn hồn nhiên mà ăn vỏ trứng.

    "Làm sao bây giờ?"

    Nam Trừng nhìn Lam Tiêu mà hỏi.

    Mà lúc này Lam Tiêu cũng đang có cái cảm giác như mơ vậy, vốn dĩ mọi người đều nghĩ phát hiện lần này sẽ là một phát hiện quý báu, thậm chí sẽ là một phát hiện lớn trong lịch sử , một phát hiện có ý nghĩa cực lớn cho việc nghiên cứu về hồn thú kỳ viễn cổ. Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống như thế này thì bọn hắn có thể chứng minh bằng cách nào đây.

    Chuyện này càng lúc càng rắc rối rồi.

    Một nghiên cứu viên nhíu mày mà nói: Cách đây không lâu Liên bang đã xử lí rất nghiêm một vụ án bịa đặt ra các nghiên cứu khoa học, lần này cho dù chúng ta có một trăm cái miệng cũng chẳng giải thích được với bọn họ.

    Bịa đặt nghiên cứu khoa học là một trong những tội nặng nhất ở Liên bang. Lý do rất đơn giản, những nghiên cứu khoa học giả đó có thể dẫn đến tai nạn hủy diệt cho Liên bang, thậm chí là toàn bộ nhân loại. Căn cứ vào mức độ nghiêm trọng mà sẽ có hình thức xử phạt khác nhau, mức cao nhất là bị tử hình.

    Một nghiên cứu viên khác cười gượng mà nói: "Chắc không đến mức đó đâu, không phải chúng ta vẫn còn vỏ trứng đây sao?"

    Người kia gật nhẹ đầu: "Có lẽ đây là hi vọng duy nhất của chúng ta, mong là có thể phát hiện điều gì đó đặc biệt từ vỏ trứng này. Nếu không thì..."

    Lam Tiêu hiểu rõ ý của hắn, nếu không tìm ra được điều gì đặc biệt từ vỏ trứng kia thì phát hiện ngày hôm nay sẽ là thứ biến bọn họ thành người có tội.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)