Huyền Huyễn Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 290: Đổi huy chương

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Trong chốc lát, chung quanh tỏa ra ánh sáng lung linh, ngay cả ánh sáng của Lam Dương cùng Tử Dương trên bầu trời cũng phải khẽ biến khi khối tinh hạch này xuất hiện.

    "Tinh hạch cấp lãnh chúa! Trời ạ!" Một tên sĩ quan cấp cao lên tiếng kinh hô, ánh mắt hắn nhìn Lam Mộng Cầm lập tức thay đổi hoàn toàn.

    Thực lực quái thú lãnh chúa mạnh tới mức nào thì quân đội bọn hắn chính là người rõ nhất, bởi vì bọn hắn đều đã từng phải đối kháng với thứ này, cũng chịu nhiều đau khổ.

    Nhìn đống tinh hạch này, cả đoàn Lam Hiên Vũ không khỏi vui vẻ ra mặt. Nhưng Lam Hiên Vũ lại chú ý tới một điểm lạ, sắc mặt Tiếu Khải nhìn qua có chút không tốt, cũng không có cao hứng vì bọn hắn thu hoạch được nhiều. Làm sao vậy?

    "Kiểm kê số lượng." Tiếu Khải thoáng ra hiệu với vài vị lão sư bên cạnh.

    Trọn vẹn mười phút sau, vài vị lão sư mới kiểm kê hoàn tất.

    "Có thể đổi bao nhiêu?" Tiếu Khải hỏi.

    Một vị lão sư mang vẻ mặt cổ quái nhìn hắn: "Dựa theo tỉ lệ quy đổi, đống tinh hạch này có khả năng đổi một miếng huy chương tím, mười tám miếng huy chương vàng, hai mươi ba miếng huy chương trắng."

    Một vị lão sư khác lẩm bẩm một câu: “Đám này đã vượt tổng số thu hoạch của đám đệ tử nhập học ba năm trước.”

    Lam Hiên Vũ ngẩn người, nhưng hắn cũng không hề thất vọng vì số lượng quy đổi ít ngoài dự đoán, ngược lại có chút kinh hỉ. Bởi vì tỉ lệ quy đổi thấp thì giá trị huy chương lại càng cao, mà bản thân hắn còn thu được ba miếng huy chương vàng ngoài định mức.

    Từ tình huống quy đổi cuối cùng thì viên tinh hạch Lãnh Chúa này có thể đổi ra một viên huy chương tím, tinh hạch thủ lĩnh có thể đổi ra huy chương vàng. Tinh hạch bình thường đổi thành huy chương trắng. Mà tỉ lệ quy đổi này lại rất thấp, những tinh hạch này đều có thể đề thăng tinh thần lực đó.

    Lam Hiên Vũ khẽ động trong lòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn liền quay sang hỏi Tiếu Khải: "Tiếu lão sư, trong đoàn đội chúng ta có mấy người cần nâng cao tinh thần lực. Nếu những tinh hạch này có thể hỗ trợ gia tăng tinh thần lực, vậy chúng ta có thể không đổi cho học viện, giữ lại sử dụng lúc tu luyện hay không?"

    Tiếu Khải không chút do dự nói: "Không được, tất cả thu hoạch trong lần sát hạch tổng hợp này của các ngươi đều phải đổi cho học viện. Học viện cũng có mấy loại tinh hạch này, nếu các ngươi muốn sử dụng thì đợi về sau dùng huy chương của mình đi đổi."

    Lam Hiên Vũ nói: "Vậy thỉ lệ quy đổi của học viện cũng giống tỉ lệ quy đổi hiện tại sao?"

    Tiếu Khải có chút kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này thật sự là quá khôn khéo rồi!

    "Cái này ta cũng không rõ lắm, lúc về ngươi tự xem đi." Tiếu Khải từ tốn nói một câu.

    Lam Hiên Vũ nói: "Tiếu lão sư, chúng ta cũng nên xác định thoáng một chút đã chứ? Nếu tỷ lệ quy đổi của học viện thấp hơn hiện tại, vậy chẳng phải chúng ta đều lỗ vốn sao? Mặc dù đây chỉ là sát hạch, nhưng học viện cũng không thể để chúng ta đổ máu lại rơi lệ chứ. Dù sao thì chúng ta cũng đã cống hiến hết mình cho đợt công chiếm tinh cầu này."

    "Đúng vậy đó! Hiên Vũ ca ca nói đúng." Nguyên Ân Huy Huy lên tiếng phụ họa. Hiện tại hắn chỉ nghe lệnh của Lam Hiên Vũ. Có thể nói, thu hoạch lớn nhất của Lam Hiên Vũ trong lần sát hạch tổng hợp này không phải những tinh hạch kia, mà đó là người đồng bạn đơn thuần này.

    Lam Mộng Cầm cũng lập tức nói: "Đúng vậy! Chúng ta có thể không đổi hay không? Ta cảm thấy rất thích loại tinh hạch song sắc này, năng lượng ẩn chứa bên trong nó rất nồng đậm, nhất là phương diện năng lượng tinh thần. Ta cảm thấy, sau khi sử dụng nó thì tinh thần lực của ta sẽ có khả năng tăng lên năm trăm điểm điểm. Nếu chúng ta đổi hết những tinh hạch này thì chẳng phải là bị thua thiệt rồi sao? Vậy chúng ta chỉ đổi một phần cho học viện được không? Còn một ít chúng ta giữ lại?"

    Khóe miệng Tiếu Khải khẽ co giật một thoáng: "Được rồi, không phải xoắn xuýt mấy vấn đề này nữa. Trước hết các ngươi cứ đổi tinh hạch thành huy chương, chờ khi trở lại học viện ta sẽ báo lên viện trưởng, chắc chắn sẽ không để các ngươi phải thua thiệt. Chẳng lẽ học viện còn ham chút ít chiến lợi phẩm này của các ngươi sao?"

    Lam Hiên Vũ cười híp mắt: "Vậy thì tốt."

    Rất nhanh, một túi huy chương lớn được đưa tới cho Lam Hiên Vũ, còn có thêm một hộp kim loại. Những người khác tiếp tục đổi tinh hạch, Lam Hiên Vũ thì mang theo đồng bạn tới một bên chia huy chương.

    Không chỉ là Lam Hiên Vũ, những người khác cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy Sử Lai Khắc huy chương, ai nấy đều lập tức đem huy chương ra quan sát tỉ mỉ. Có vẻ những huy chương này là dùng kim loại hiếm đặc thù chế tạo thành, phía trên mỗi loại huy chương đều có một đồ án quái vật giống nhau.

    Trọng yếu nhất là Lam Hiên Vũ có thể cảm giác được một cách rõ ràng, trên những huy chương này đều có một tia tinh thần ba động. Khi hắn dùng tinh thần lực Linh Hải Cảnh của mình đi dò xét huy chương, tinh thần lực của hắn lập tức bị tầng tinh thần lực trong đó đánh bật ra ngoài.

    Mặt ngoài huy chương trắng hiện ra một đồ án như ẩn như hiện, đó là một cái ảo ảnh hình người không rõ hình dạng. Đột nhiên ảo ảnh hình người kia nhếch miệng cười một tiếng, lập tức làm Lam Hiên Vũ hốt hoảng tinh thần. Tình huống trên huy chương vàng cũng giống vậy, đồng dạng là một ảo ảnh hình người, nhưng thân thể lại có chỗ khác biệt, rõ ràng không phải cùng một người với đồng huy chương trắng. Đây chỉ là huy chương dùng trong học viện Sử Lai Khắc thôi sao! Rõ ràng không thể làm giả, tinh thần lạc ấn trên những huy chương này thật sự quá kỳ diệu.

    "Chia đi." Tiền Lỗi đã có chút không thể chờ đợi. Chính Tiền Lỗi cũng không nghĩ thứ hạng trong đợt sát hạch tổng hợp của mình lại cao như vậy, lúc này hắn rõ ràng có chút dương dương đắc ý.

    Lam Hiên Vũ nói nói: “Huy chương tím một miếng, huy chương vàng mười tám miếng, huy chương trắng hai mươi ba miếng. Chúng ta tất cả là chín người. Chia thế này đi, tương đối mà nói thì cũng khá thuận tiện. Tỉ lệ quy đổi giữa các huy chương của học viện Sử Lai Khắc đều là hệ thập phân, nói cách khác, một miếng huy chương tím tương đương với mười miếng huy chương vàng, lại tương đương với một trăm miếng huy chương trắng. Như vậy, chúng ta cứ thống nhất tính toán dựa theo huy chương trắng.”

    “Tất cả đều đổi thành huy chương trắng, vậy sẽ tương đương ba trăm lẻ ba miếng. Chúng ta có chín người, dựa theo phân phối lúc trước thì ta lấy hai phần, còn lại những người khác chia đều. Ta lấy sáu mươi miếng huy chương trắng, vậy sẽ tương đương với sáu miếng huy chương vàng. Còn lại hai trăm bốn mươi ba miếng huy chương trắng chia tám người các ngươi, mỗi người có thể nhận ba mươi miếng huy chương trắng, còn thừa lại ba miếng. Ta chia như vậy không có vấn đề gì chứ."

    Mọi người dồn dập gật đầu. Nguyên Ân Huy Huy vẫn một bộ dáng vẻ không quá quan tâm, hắn là người duy nhất không có khái niệm gì đối những thu hoạch này.

    Lam Hiên Vũ nói: "Bởi vì có một viên huy chương tím hơi khó chia, chúng ta có thể cân nhắc đổi nó thành huy chương vàng."

    "Chờ một chút!"

    Nguyên Ân Huy Huy đột nhiên nói: "Tuyệt đối không nên dùng huy chương cấp cao đổi thành huy chương cấp thấp. Sử Lai Khắc có cái quy định, huy chương cấp cao có thể đổi xuống huy chương cấp thấp, nhưng huy chương cấp thấp lại không thể đổi thành huy chương cấp cao. Nói cách khác, huy chương tím có khả năng đổi thành mười miếng huy chương vàng, nhưng mười miếng huy chương vàng lại không đổi được một viên huy chương tím. Có nghĩa rằng, nếu có vật gì nhất định phải dùng huy chương tím mới có thể đổi, vậy thì ngươi có bao nhiêu huy chương vàng cũng không đổi được. Cho nên tuyệt đối đừng lấy huy chương cấp cao đổi thành huy chương cấp thấp."

    Lam Hiên Vũ kinh ngạc nói: "Là như vậy sao?"

    Không thể nghi ngờ, Nguyên Ân Huy Huy mang tới tin tức này là vô cùng trọng yếu. Nhưng nếu không đổi huy chương tím thành những huy chương cấp thấp, vậy lúc này sẽ không có cách nào chia đều huy chương.

    Lam Hiên Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thế này đi, ta có một đề nghị. Tổng số huy chương trắng của ta cùng Tiền Lỗi, Lưu Phong là một trăm hai mươi miếng, cũng tương đương với một miếng huy chương tím và hai miếng huy chương vàng. Vậy ba người bọn ta sẽ lấy ba miếng huy chương này, bởi vì chỉ ba người chúng ta là có tổng thu hoạch vượt qua một trăm miếng huy chương trắng. Những người khác sẽ lấy huy chương trắng cùng huy chương vàng.”

    “Về phần ba miếng huy chương trắng còn dư kia, ta đề nghị dành cho nhóm Băng Thiên Lương. Ta, Huy Huy và Mộng Cầm đều được khen thưởng thêm nhờ vị trí ba hạng đầu, mà Băng Thiên Lương cũng đưa tới tác dụng rất lớn trong lần khảo hạch này, mà tổ bọn hắn cũng có ba người, ba miếng huy chương trắng này để cho bọn hắn là hợp lý."
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 291: Trở về

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Băng Thiên Lương có chút chần chờ nói: "Như vậy không được đâu "

    "Cứ thế đi." Lam Mộng Cầm nói không chút do dự.

    Ngoại trừ Nguyên Ân Huy Huy thì đoàn đội này cỉa bọn hắn có ba tổ đội, hai tổ đội đã tỏ thái độ đồng ý, tất nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Rất nhanh, huy chương đã được phân phát hoàn tất.

    Lam Hiên Vũ mở chiếc hộp kim loại, một viên huy chương tím hiện lên trước mắt hắn. Tất cả huy chương Sử Lai Khắc đều là hình tròn, nhưng thoạt nhìn thì chất liệu của huy chương tím hơi có khác biệt, giống như làm bằng gỗ, phía trên có một tầng sáng tím óng ánh, hình đồ án điêu khắc cũng giống những huy chương khác, vân gỗ tinh tế tỉ mỉ trơn bóng. Nắm trong tay sẽ có một loại cảm giác ấm áp rất tự nhiên, dường như bên trong nó còn ẩn chứa sinh mệnh năng lượng rất nồng đậm. Chỉ là cầm trong tay cũng làm Lam Hiên Vũ cảm thấy hết sức thoải mái.

    Huy chương tím này quả nhiên rất khác biệt a! Coi như không dùng nó đổi lấy cái gì, chỉ giữ nó ở bên người phối hợp tu luyện cũng có chỗ tốt không nhỏ đây.

    Lam Hiên Vũ đưa hai miếng huy chương vàng cho Tiền Lỗi cùng Lưu Phong, giữ lại huy chương tím lưu cho mình. Hắn cũng không có khách khí với hai gã đồng bạn này, và cũng sẽ không để bọn hắn phải chịu thiệt thòi.

    Những đoàn đội khác có lượng tinh hạch để đổi lấy huy chương ít hơn bọn hắn rất nhiều, mà gần như đều không có tinh hạch thủ lĩnh. Dù sao thì trong đoàn đội này của bọn hắn, Nguyên Ân Huy Huy hay Lam Mộng Cầm cũng đều người nổi bật trong đợt thí sinh lần này. Võ hồn dung hợp kỹ của Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu hay Điện Thần Hàng Lâm của Băng Thiên Lương cũng đều là những năng lực rất mạnh mẽ. Thúy Ma Điểu của Tiền Lỗi cũng có lực bộc phát cực kinh khủng.

    Tổng thể mà nói thì thu hoạch của nhóm người Lam Hiên Vũ trong lần khảo hạch này rất lớn, nhất là Tiền Lỗi. Sau khi phát hiện mình có thể cung hợp với vật triệu hoán, tất nhiên hắn sẽ có thể gia tăng thực lực tổng hợp trên diện rộng.

    Vấn đề hiện tại là Tiền Lỗi sẽ vận dụng năng lực này như thế nào, đồng thời bảo đảm có thể dùng tốt năng lực này. Ví như vóc người của hắn có thể dung hợp với Thúy Ma điểu jay không? Mà sau khi dung hợp sẽ biến thành cái gì? Thúy Ma Điểu mập mạp sao? Tốc độ sẽ còn có thể nhanh như trước sao?

    Sau khi đổi xong huy chương, Tiếu Khải lập tức hạ lệnh tất cả mọi người trở về phi thuyền vũ trụ, chuẩn bị trở về về học viện Sử Lai Khắc. Nhưng ngay khi lên tới phi thuyền, đám người Lam Hiên Vũ liền phát hiện một điều, những người bị loại từ sớm đều không có mặt trên phi thuyền vũ trụ, không biết bọn hắn đã thật sự chết trận hay đã bị đưa đi.

    Nhìn cảnh vật thay đổi ngoài cửa sổ, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác buông lỏng khó mà hình dung. Sinh tử chiến! Cảm thụ khi đứng trước bờ vực tử vong thật sự rất khác trong khoang thuyền mô phỏng. Đã không còn có thể tùy ý không chút cố kỵ như trước, phải luôn chú tâm cực độ mà ứng đối với những nguy hiểm có thể xuất hiện bất chợt, đó hoàn toàn không phải cảm thụ tốt đẹp gì. Cuối cùng cũng đã có thể trở về, nhất là đối với những người đã được xác định sẽ được ở lại học viện Sử Lai Khắc, tâm tình lúc này đều rất tốt.

    Lam Hiên Vũ cầm hộp huy chương tím, hai mắt híp lại như đang cảm thụ được cái gì đó. Đống Thiên Thu ngồi ngay ở bên cạnh hắn, thấy ánh mắt có chút lấp lánh này, không nhịn được mà thấp giọng nói: "Ngươi lại suy nghĩ bậy bạ gì đó?"

    Lam Hiên Vũ liếc nàng một cái: "Ta làm sao lại thành suy nghĩ bậy bạ rồi hả? Chẳng lẽ ta vẫn là một kẻ xấu trong lòng ngươi sao?"

    Đống Thiên Thu khúc khích cười: "Vậy ta phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt nha?"

    Lam Hiên Vũ cười nói: "Thôi bỏ đi. Ngươi muốn biết vừa rồi ta suy nghĩ cái gì không?"

    Đống Thiên Thu tức giận nói: "Không muốn biết."

    "Ừ, tốt." Lam Hiên Vũ thu hồi nụ cười, nghiêm mặt ngồi xuống.

    "Không phải lúc này ngươi nên chủ động nói ra sao?" Đống Thiên Thu chán nản nói.

    Lam Hiên Vũ kinh ngạc nói: "Tại sao ta phải nói? Không phải ngươi bảo không muốn biết rồi sao? Hay đó vẫn không phải lời trong lòng của ngươi? Đám nữ hài tử các ngươi thật là khiến người ta xem không hiểu nổi mà."

    "Ngươi..! Ta nói không lại ngươi." Đống Thiên Thu tức giận nhìn về một bên, không để ý đến hắn nữa.

    "Ta cũng cảm thấy ngươi nhất định sẽ thua. Tên này quá gian xảo, về sau chúng ta vẫn nên cách xa hắn một chút mới được. Nếu không, có một ngày hắn bán chúng ta, nói không chừng chúng ta còn phải ngồi đếm tiềm cho hắn đó." Lam Mộng Cầm ngồi một bên Đống Thiên Thu. Vừa thăm dò nhìn về phía Lam Hiên Vũ vừa nói.

    Lam Hiên Vũ nói: "Ta làm sao lại gian xảo? Đó gọi là thông minh cơ trí."

    "Hừ..!" Lam Mộng Cầm bĩu môi: "Là gian xảo, quả thực là con hồ ly."

    Lam Hiên Vũ nói: "Vậy lần sau nếu có khảo hạch hành động chung thì ngươi đừng có vào đội ta đó. Ta có Thiên Thu là đủ rồi."

    Lam Mộng Cầm ôm lấy cổ Đống Thiên Thu, nói: "Ngươi nghĩ hay nhỉ? chúng ta chính là tổ hợp "Băng Tuyết Nữ Thần". Ai nói Thiên Thu muốn vào đội cùng ngươi rồi? Không tin ngươi hỏi nàng xem. Thiên Thu, ngươi tỏ thái độ đi chứ, ngươi theo ta hay theo hắn?"

    Đống Thiên Thu liếc mắt nói: "Hai người các ngươi bớt ấu trĩ chút đi được không hả?"

    Lam Mộng Cầm nói không chút do dự: "Ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ bé bỏng, ấu trĩ thì có làm sao? Lam Hiên Vũ, ngươi dám nói như thế không?"

    Lam Hiên Vũ lập tức lắc đầu, sau đó nói với một giọng điệu lời nghiêm nghĩa chính: "Ta cũng chỉ là một đứa nhỏ bé bỏng, ta cần Thiên Thu che chở."

    "Ngươi thật là..." Đống Thiên Thu im lặng, nàng cảm giác mình sắp nổi da gà.

    "Ngươi thắng!" Lam Mộng Cầm thấy cái bộ dáng nghiêm trang nói hươu nói vượn này của Lam Hiên Vũ, cũng chỉ còn cách nhận thua.

    Lam Hiên Vũ thì đắc ý dương dương mà nói: "Nói như vậy thì sau này Thiên Thu sẽ là của ta. Không phải ngươi vừa nói ta thắng sao?"

    "Thiên Thu, chúng ta đổi chỗ, ta không thể để cho hắn ngồi bên cạnh ngươi thêm chút nào nữa, bằng không thì ngươi học xấu mất."

    "Mộng Cầm tỷ! ta sai rồi."

    Lam Hiên Vũ kéo lấy Đống Thiên Thu đang định đứng lên, lập tức bày một vẻ mặt đáng thương mà nhìn nàng.

    "Đừng có để bị hắn lừa." Lam Mộng Cầm cười mỉm nhìn Lam Hiên Vũ.

    "Tất cả mọi người thắt chặt dây an toàn, phi thuyền sắp cất cánh." Âm thanh của Tiếu Khải bất chợt truyền đến.

    Lam Hiên Vũ vội vàng kéo Đống Thiên Thu ngồi lại, vươn người sang thắt dây an toàn giúp nàng. Đống Thiên Thu lườm hắn một cái, cũng không lên tiếng nữa.

    Trong tiếng nổ vang trầm thấp, phi thuyền vũ trụ chậm rãi cất cánh, rời khỏi hành hành tinh bọn hắn đã chinh chiến ba ngày nhưng không hề biết nó là gì. Cảnh vật ngoài khung cửa sổ dần dần thu nhỏ. Mà lúc này Lam Hiên Vũ lại khôi phục trạng thái nheo mắt cảm thụ lúc trước.

    Thấy hắn an tĩnh lại như vậy, Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm lại cảm thấy có chút không quen nổi, thỉnh thoảng nhìn về phía hắn. Mà lúc này, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đang ngồi một bên Lam Hiên Vũ cũng đều rất yên tĩnh, hình như hai người cũng đang trong trạng thái minh tưởng.

    Thi đậu học viện Sử Lai Khắc cũng không có nghĩa là sẽ có thể thuận lợi tốt nghiệp, trong lòng Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đều có cảm giác nguy hiểm. Coi như Tiền Lỗi có thể dung hợp với thú triệu hoán, nhưng thực lực những loại hắn có thể triệu hoán ra vẫn rất có hạn, mà bản thân hắn thì ngay cả tam hoàn cũng còn chưa đạt, dung hợp cũng cũng sẽ không trở nên quá mạnh. Nhưng tinh thần lực đột phá đến Linh Hải cảnh đã khiến cho hắn có nhận thức hoàn toàn mới về võ hồn của mình, do đó nên hắn mới không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội cảm thụ võ hồn nào. Từ khi sáu tuổi võ hồn giác tỉnh, đây là đầu tiên hắn có thể thấy được niềm vui thú trong việc tu luyện.

    Sau khi phi thuyền vũ trụ lao ra khỏi tầng khí quyển, cả phi thuyền liền dần dần bình ổn, sau đó kéo dài gia tốc mà phóng đi.

    "Sắp tiến vào bước nhảy thời không, tất cả mọi người chuẩn bị tiến vào trạng thái hôn mê."

    Đúng lúc này, Lam Hiên Vũ đột nhiên mở hai mắt, trong mắt hào quang lấp lánh. Từng vòng bảo hộ bay lên từ chung quanh, trên mặt hắn chợt lộ ra vẻ tươi cười. Xác định! tại thời khắc này, hắn đã hoàn toàn xác định được những suy đoán của bản thân.

    Nháy mắt sau đó, phi thuyền vũ trụ đột nhiên chấn động, một tầng sương như có như không xuất hiện, đôi mắt sáng ngời của Lam Hiên Vũ dần trở nên lờ mờ, rất nhanh hắn liền mất đi ý thức. Khi ý thức của mọi người một lần nữa khôi phục thì phi thuyền đã chậm rãi hạ xuống.

    "Thật nhanh a! Cảm giác ngủ một giấc đã trở lại. Phi thuyền vũ trụ của thành Sử Lai Khắc thật là tốt." Tiền Lỗi duỗi lưng, lúc này hắn chỉ cảm thấy sảng khoái toàn thân.

    Phi thuyền hạ xuống, mọi người nối nhau mà ra, vẻ mặt mỗi người cũng khác nhau. Sát hạch đã kết thúc, sau đó sẽ là danh sách xác định những đệ tử được nhận của lần này. Tất cả thí sinh đều được đưa về khách sạn Sử Lai Khắc nghỉ ngơi, danh sách thí sinh sẽ được công bố vào ngày mai, nên lúc này tất cả vẫn trở về cùng nhau. Ngoại trừ ba mươi người đứng đầu cuộc sát hạch, những người khác đều có sự trông ngóng trong lòng. Dù sao thì lúc trước Tiếu Khải cũng đã nói qua, trong bọn họ sẽ còn có một vài người được đặc cách nhập học.

    Đương nhiên cũng có những người đã tự xác định được rõ ràng, biết rõ mình sẽ không có khả năng thi đậu học viện Sử Lai Khắc. Mà tất nhiên những người này đều đang mang tinh thần chán nản.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 292: Kiêu ngạo vì ngươi

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    "Quý lão sư." Lam Hiên Vũ vừa mở cửa phòng liền thấy Quý Hồng Bân ngồi trên ghế, đang chờ hắn trở về.

    Quý Hồng Bân khẽ nhìn lên xuống trên người Lam Hiên Vũ một chút, mỉm cười nói: "Thoạt nhìn thì thành tích tốt rồi hả?"

    "Ừm, hạng nhất."

    Dù sao Lam Hiên Vũ cũng vẫn chỉ là một tên nhóc mười một tuổi, lúc này hắn nói mình được xếp hạng thứ nhất, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý. Nhưng đúng là hắn có tư cách để kiêu ngạo.

    Quý Hồng Bân lập tức kinh hãi, vừa nghe liền giật mình đứng lên hỏi dồn: "Hạng nhất? Cá nhân ngươi xếp hạng nhất?"

    "Ừm." Lam Hiên Vũ nhẹ gật đầu.

    Quý Hồng Bân nói: "Mau nói diễn biến đợt sát hạch của các ngươi."

    Quý Hồng Bân đã cực kỳ tò mò đối với việc này. Nhiều ít gì thì khảo sát tổng hợp hằng năm của học viện Sử Lai Khắc cũng vẫn sẽ có chút khác biệt, cho nên hắn đã rất muốn biết Lam Hiên Vũ gặp được những gì trong lần khảo hạch này. Ngay sau đó, Lam Hiên Vũ liền giảng thuật một lần kỹ lưỡng về lần khảo hạch này, đồng thời cũng nói cách mình liên hợp những người khác như thế nào, cuối cùng làm Nguyên Ân Huy Huy gia nhập đoàn đội ra sao, hắn nói rõ tất cả.

    Nghe sự miêu tả của hắn, Quý Hồng Bân lập tức cười: "thật ra, ngay khi có Nguyên Ân Huy Huy gia nhập thì các ngươi đã thắng. Đoàn đội của các ngươi quá mạnh, gần như đã tập hợp tất cả cường giả trong đợt thí sinh này. Lại nói, gã Nguyên Ân Huy Huy này cũng rất đặc biệt. Tại thời điểm của bọn ta, trong những đệ tử mới thì có thể đi đến tứ hoàn đã tuyệt đối là thiên chi kiêu tử, còn xa mới có nhiều cường giả như các ngươi bây giờ.”

    “Các ngươi lần này thật sự là tinh anh hội tụ. Nha đầu Lam Mộng Cầm kia cũng rất khó lường, lại còn là song sinh võ hồn. Đã vậy, Hồn Hoàn trên võ hồn thứ hai lại đều là vạn năm. Nếu xét thực lực tổng hợp, thậm chí nàng có khả năng mạnh hơn Nguyên Ân Huy Huy một chút. Trong một rừng tinh anh như vậy mà ngươi lại vẫn có thể trổ hết tài năng. Hiên Vũ, lão sư thật sự kiêu ngạo vì ngươi."

    Quý Hồng Bân bình thường rất ít khen người, do đó nên lời khen ngợi này đã làm Lam Hiên Vũ hết sức hưng phấn.

    "Quý lão sư, ta còn có một phát hiện. Ta cảm thấy, hình như lần sát hạch tổng hợp này cũng không thật sự là thực chiến chân chính!" Lam Hiên Vũ nói như có điều suy nghĩ.

    "Hử?" Trong mắt Quý Hồng Bân trong mắt lóe lên một tia quang mang: "Nói một chút về phát hiện của ngươi."

    Lam Hiên Vũ nói: "Ta cực kỳ mẫn cảm đối với sinh mệnh năng lượng của học viện Sử Lai Khắc, ta phát hiện, mặc dù lúc đó chúng ta đã lên phi thuyền vũ trụ, nhưng trong quá trình di chuyển ta lại luôn có thể cảm nhận được sinh mệnh năng lượng tồn tại. Tầng sinh mệnh năng lương đó đã bị thứ đặc thù gì đó che giấu, do đó nên cũng đã suy yếu một chút, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có. Đây là cảm thụ ta chưa bao giờ thấy tại Thiên La tinh và Thiên Đấu tinh, vậy mà khi vào trong không gian lại có thể cảm nhận được, thật sự rất kỳ quái.

    "Mà trong quá trình di chuyển thì. gần như chúng ta phải hôn mê cả chặng đường đi, sau đó lại hôn mê suốt một đường trở về. Cái này cũng rất kỳ quái, học viện Sử Lai Khắc nói đó là vì muốn giữ bí mật về hành tinh kia, nhưng còn việc sinh mệnh năng lượng luôn một mực bảo trì tại trạng thái ổn định, đó là chuyện gì xảy ra?"

    Hắn vừa nói, một bên lấy ra hộp huy chương tím từ trong ngực. Thấy cái hộp này, Quý Hồng Bân đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn, sau đó khoát tay, cả hộp liền bay đến tay. Hắn một mặt khiếp sợ, thậm chí còn khiếp sợ hơn lúc nghe Lam Hiên Vũ nói mình thu được hạng nhất, vội vã nói: "Ngươi... Cái huy chương này là thế nào?"

    "Đổi a! Dùng tinh hạch lãnh chúa đổi ra nó." Lam Hiên Vũ nói.

    Khóe miệng Quý Hồng Bân khẽ giật giật một cái: "Thật sự là so sánh sẽ làm người ta tức chết mà! Nhớ thời đó, ta học tập sáu năm tại Sử Lai Khắc cũng chỉ được một viên huy chương tím duy nhất, đó còn phải hao phí vô số tâm lực mới lấy được. Ngươi còn chưa có chính thức vào học viện mà đã thu được một viên, đây quả thật là...”

    Lam Hiên Vũ nói: "Quý lão sư, ta đang muốn hỏi ngài đây. Nguyên Ân Huy Huy nói, khi quy đổi huy chương Sử Lai Khắc là chỉ có thể dùng cấp cao đổi cấp thấp, nhưng lại không thể dùng cấp thấp đổi cấp cao, thật sự là như vậy sao? Còn nữa, cái huy chương tím này có thể đổi được cái gì?"

    Quý Hồng Bân nói: "Đúng là học viện Sử Lai Khắc có quy định như vậy, chỉ có thể dùng cao đổi thấp, không thể lấy thấp đổi cao. Nhưng đổi lén cũng không phải không được, chẳng qua tỉ lệ quy đổi sẽ không chỉ là một phần mười, mà thậm chí một phần hai mươi cũng có khả năng. Cho nên, ngươi đạt được miếng huy chương tím này thật đúng là kiếm lợi lớn."

    Lam Hiên Vũ giật mình nói: "Hai mươi đổi một? Chênh lệch lớn vậy?"

    Quý Hồng Bân nói: "Huy chương cấp bậc khác nhau sẽ ứng đối với danh sách trao đổi khác nhau. Phải dùng loại huy chương có cùng cấp bậc với vật phẩm trong danh sách thì mới đổi được. Nếu ngươi rất cần một thứ chỉ huy chương tím mới có thể đổi, nhưng bản thân lại chỉ có một đống huy chương trắng thì làm sao bây giờ? Ngươi chỉ có thể tìm người để đổi. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết một điều, có rất ít người muốn dùng huy chương cấp cao đổi lấy huy chương cấp thấp, bởi vì những huy chương cấp cao thật sự quá khó thu hoạch."

    Lam Hiên Vũ tò mò hỏi: "Lão sư, hiện tại thì ta đã có thể xác định cơ bản rằng mình có thể thi đậu Sử Lai Khắc. Ngài có thể nói cho ta biết những huy chương này có thể đổi ra cái gì không? Huy chương tím ngài nói trân quý như thế, vậy nó có thể đổi cái gì?"

    Quý Hồng Bân nhìn hắn một cái rồi nói: "Những thứ huy chương tím có thể đổi là hết sức phong phú, ta lấy một thí dụ ngươi liền hiểu. Nó có thể đổi lấy thiên tài địa bảo vạn năm, hoặc một phần của loại thiên tài địa bảo mười vạn năm. Thí dụ như, ngươi tu luyện khống chế Thủy Nguyên Tố, nếu đổi lấy một gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo vạn năm, vậy nó sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi, có thể tăng sự khống chế thủy nguyên tố của ngươi trên mọi phương diện, đồng thời còn có thể gia tăng hồn lực trên diện rộng. Ngươi mới hai mươi mấy cấp, sau khi ăn một gốc, muốn tăng trực tiếp tới ba mươi cấp cũng không phải là mơ. Hoặc là có thể đổi lấy một phần của Bát Giác Huyền Băng Thảo mười vạn năm, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là học viện phải có sẵn.

    "Huy chương tím cũng có thể đổi lấy một vài công pháp tu luyện đặc thù của học viện. Hẳn là ngươi cũng biết công pháp Đường môn, thí dụ như Huyền Thiên Công đã phổ biến mở rộng. Cùng cấp bậc với Huyền Thiên Công còn có mấy loại tuyệt học: Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, Khống Hạc Cầm Long, Huyền Ngọc thủ, Ám Khí bách giải các loại. Những tuyệt học Đường môn này, chỉ cần một viên huy chương vàng là có thể đổi được.”

    “Mà Tử Cực Ma Đồng có hiệu quả tu luyện tinh thần lực cũng chỉ cần nửa viên huy chương tím. Ta nghĩ ngươi nên đổi cái này, vì Tử Cực Ma Đồng chẳng những có thể dùng tu luyện tinh thần lực, còn có khả năng tăng mạnh thị lực của ngươi, đồng thời có một loại phương pháp công kích tinh thần. Ngươi có tinh thần lực đủ cao, tương lai nhất định sẽ có thể phát triển rất tốt, nếu có nó, ngươi sẽ có thể phát triển càng tốt hơn. Gia tăng tinh thần lực cũng có trợ giúp đối với năng lực khống chế nguyên tố của ngươi."

    Nghe Quý Hồng Bân giảng giải, đôi mắt to tròn của Lam Hiên Vũ đã hoàn toàn sáng lấp lánh. Huy chương Sử Lai Khắc thật đúng là thứ tốt! Lam Hiên Vũ âm thầm quyết định, về sau nhất định phải nghĩ biện pháp thu hoạch nhiều huy chương một chút. Nếu có thể dùng huy chương đổi được nhiều thứ tốt như thế, vậy mình tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tốc độ tăng trưởng cũng sẽ tăng nhanh. Nhất là câu nói lúc trước của Quý Hồng Bân, một gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo vạn năm có thể làm hồn lực của hắn tăng lên tới cấp ba mươi, chỉ riêng điểm này đã khiến hắn có cảm giác xúc động muốn đi đổi lập tức.

    Hiện tại, toàn bộ tài sản của hắn là một viên huy chương tím, nhưng hắn vẫn còn nợ Tiền Lỗi một viên huy chương vàng. Bởi vì phần thưởng hạng nhất của hắn là được ba viên huy chương vàng, hiện tại đã đưa Tiền Lỗi một viên, Lưu Phong hai viên, cuối cùng tính ra thì vẫn còn nợ Tiền Lỗi một viên huy chương vàng.

    Không có gì quan trọng hơn việc tăng cao thực lực. Mà Lam Hiên Vũ cũng rất rõ ràng tình huống của mình, dựa theo những kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần hồn lực đạt đến bình cảnh là hắn liền tiến hành đột phá, sau đó là sẽ có thêm hai cái Hồn Hoàn. Thời điểm tu vi của hắn còn là nhất hoàn, Hồn Hoàn đều là mười năm, khi tới nhị hoàn thì tất cả Hồn Hoàn lại biến thành trăm năm, điểm này đã khiến lực lực của hắn tăng mạnh. Bởi vậy, hắn rất muốn thử một lần, nếu đến tam hoàn thì tất cả Hồn Hoàn còn có thể tấn thăng đến ngàn năm hay không? Nếu thật sự như thế, vậy ít nhất hắn sẽ có cơ sở tu vi và thực lực không quá chênh lệch với những bạn học khác, khoảng cách sẽ không quá lớn. Mà một khi tới tam hoàn thì chắc chắn thực lực tổng hợp của Lam Hiên Vũ cũng sẽ tăng lên rõ rệt, nương tựa theo võ hồn dung hợp kỹ cùng năng lực phụ trợ, lực chiến đấu của hắn cũng sẽ tăng cường trên diện rộng.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 293: Tuyển chọn

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    Sau khi Quý Hồng Bân mở hộp và thấy thứ bên trong là một viên huy chương tím, hắn không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ mãnh liệt. Cho dù đến cấp bậc này, nhưng những thứ mà huy chương tím có thể đổi cũng là cực kỳ có ý nghĩa đối với hắn. Đáng tiếc, thời điểm học ở ngoại viện ban đầu, những cơ hội cho hắn thu hoạch huy chương lại quá ít.

    "Đúng rồi, Hiên Vũ, không nên nói suy đoán của ngươi với bất kỳ ai, nhất là nhóm đồng bạn của ngươi." Quý Hồng Bân đột nhiên nhắc nhở.

    Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Ta sẽ không nói cho ai. Ta thấy, rất có thể chiếc phi thuyền vũ trụ kia là một đài khoang thuyền mô phỏng cỡ lớn, nhưng chúng ta vẫn có một trăm phầm trăm cảm giác trong thế giới giả lập đó, cho nên mới cảm thấy đó là thế giới thực. Học viện vì sát hạch chúng ta cũng thật là dụng tâm lương khổ, đã sắp đặt chuyện này đến mức cực kỳ giống thật."

    Quý Hồng Bân khẽ cau mày, chần chờ một chút rồi trầm giọng nói: "Bởi vì đó chính là thật."

    "A?" Lần này, đến phiên Lam Hiên Vũ kinh ngạc.

    Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Vì sự tiến bước của nhân loại, học viện Sử Lai Khắc chúng ta đã phải nỗ lực trả giá lớn tới mức ngươi không cách nào tưởng tượng nổi. Vì cái gì mà mỗi năm Sử Lai Khắc chỉ tuyển nhận ngần ấy học viên? Thực ra, một phần rất lớn là vì số lượng lão sư của học viện không đủ. Rất nhiều lão sư cùng học trưởng đều đang chiến đấu ở tiền tuyến, vì sự khuyếch trương của liên bang mà nỗ lực. Mà cái này cũng liên quan đến những cơ mật trọng đại của liên bang, trên thực tế, từ lúc liên bang tại bắt đầu di dân thì cũng không phải không gặp áp lực, cũng không hề hòa bình như dân chúng đang thấy."

    Lam Hiên Vũ trợn mắt hốc mồm: "Ngài nói là..."

    Quý Hồng Bân nói: "Hiện tại ngươi không nên hỏi nhiều, những thứ này cũng không phải thứ ngươi nên biết lúc này. Ngươi còn nhỏ, điều hiện tại phải làm chính là nỗ lực tu luyện cho bản thân, để cho mình trở nên mạnh mẽ, về sau tự ngươi sẽ rõ những lời ta nói là có ý gì. Học viện Sử Lai Khắc cũng không muốn chỉ tuyển nhận ít người như vậy, nhưng hầu hết tài nguyên cho việc dạy học đều không có trong học viện, mà đều hợp tác với liên bang ở những nơi khác. Mà mọi thứ cũng là để nhân dân liên bang có thể sinh sống hòa bình. Trên thực tế thì chính ngươi và ta, thậm chí là tất cả nhân dân trên các hành tinh của liên bang, có thể sinh hoạt an nhàn bình an như vậy đều do vô số người nỗ lực hi sinh mới có."

    Lam Hiên Vũ nghe mà có chút ngẩn ra, lúc này cảm xúc của Quý Hồng Bân hơi có chút xúc động, hình như trong lòng hắn đang đè nén một bí mật gì không nói ra. Lam Hiên Vũ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Ngân lão sư từng nói, hắn bị học viện khai trừ vì đã chỉ huy không thỏa đáng trong một đợt chiến tranh, vậy đó là chiến tranh như thế nào? Liên bang vẫn một mực là hòa bình, chỉ là nương theo hạm đội vũ trụ mà khai phá những tinh cầu khác, là chiến tranh như thế nào lại làm Ngân lão sư xuất hiện vấn đề như vậy chứ?

    "Được rồi, ngươi không cần hỏi, ta cũng sẽ không nói thêm nữa. Khi thực lực của ngươi đạt tới một trình độ nhất định thì tự ngươi sẽ biết những việc này. Bây giờ ngươi chỉ cần hiểu rõ một điều, mặc dù học viện tuyển nhận rất ít học viên, nhưng mỗi người ở đây thì tuyệt đối đều là tinh anh, cũng đều được hưởng những sự bồi dưỡng tốt nhất từ học viện, các ngươi cũng phải trả giá sao cho xứng đáng mới được. Nỗ lực lên, lão sư hi vọng, tới một ngày ngươi có thể đứng ở một độ cao chính lão sư cũng không thể với tới, hoàn thành những mộng tưởng lão sư chưa từng làm được.

    "Ngày mai lão sư phải trở về rồi, nhưng có lẽ không lâu sau đó ta sẽ còn trở lại. Bởi vì lần này ba người các ngươi đều thi đậu Sử Lai Khắc, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn đối với học viện Thiên La, học viện có tư cách điều động ba lão sư đến bên này nhận đào tạo sâu. Ta cũng là một trong số đó, có khả năng Ngân lão sư của ngươi cũng sẽ tới, đến lúc đó chúng ta gặp lại. Ngươi rất thông minh, biết mình phải làm cái gì, cũng không cần lão sư phải nói quá nhiều, tu luyện cho thật tốt, có chuyện gì cứ nhắn hồn đạo thông tin cho ta. Ngươi cũng có thể liên lạc với cha mẹ như vậy."

    Sáng sớm hôm sau, khi Lam Hiên Vũ tỉnh lại từ trong trạng thái minh tưởng thì đã không còn thấy Quý Hồng Bân, có lẽ vì hắn không muốn đối mặt cảnh tượng chia tay thương cảm này. Trong phòng đột nhiên thiếu đi một người, Lam Hiên Vũ cũng có chút không thích ứng. Không chỉ là vì gian phòng rỗng, quan trọng hơn là vì bên người đã thiếu đi vị lão sư luôn một mực chỉ bảo hắn. Dù sao Lam Hiên Vũ cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ mười một tuổi.

    Lam Hiên Vũ hội hợp với Lưu Phong và Tiền Lỗi tại nhà hàng, ba người cùng đi ăn điểm tâm. Trong khoảng thời gian ăn điểm tâm này, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề, giả thiết phi thuyền vũ trụ lúc trước chỉ là một đài khoang thuyền mô phỏng, vậy tại sao ở đó mình lại có cảm giác đói bụng? Lam Hiên Vũ mang theo sự nghi ngờ này, đi tập hợp với những thí sinh khác tại quảng trường Hải Thần. Không thể nghi ngờ, cuối cùng thì thời điểm tuyên bố danh sách trúng tuyển cũng đã đến...

    Quảng trường Hải Thần.

    Một hàng người đứng trước những pho tượng lớn. Vị Tiếu Khải lão sư vẫn một mực phụ trách sát hạch từ đầu đến cuối, vậy mà lúc này cũng chỉ có thể đứng ở ngay sát bọn hắn. Đứng ở chính giữa là viện trưởng ngoại viện Anh Lạc Hồng. Vị mỹ nữ viện trưởng này mang nét mặt mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, một bộ trang phục đen tuyền ôm sát lấy dáng người thon dài của nàng, khiến nàng càng thêm vài phần xinh đẹp.

    Lam Hiên Vũ tất nhiên sẽ không biết vị viện trưởng này, nhưng hắn vừa liếc mắt liền thấy được gã lôi thôi đang đứng bên người viện trưởng. Đó còn không phải vị "Chiến cơ phụ trợ" sát hạch mình tại trung tâm không gian của Sử Lai Khắc đó sao? Vừa nhìn thấy hắn, vẻ mặt Lam Hiên Vũ liền không tự giác được mà trở nên có chút cổ quái. Lúc này, ánh mắt của vị "chiến cơ phụ trợ" kia cũng đang rơi vào trên người Lam Hiên Vũ. Hắn mặt không biểu tình, hai mắt nhìn Lam Hiên Vũ từ trên xuống dưới, không khỏi khiến Lam Hiên Vũ có chút chột dạ.

    Tiếu Khải tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Tiếp theo là phần tuyên bố thí sinh trúng tuyển Sử Lai Khắc năm nay, những người được gọi tên thì bước ra. Sau khi tuyên bố hoàn tất, những người không trúng tuyển có thể trở về khách sạn thu hành lý, chuẩn bị rời đi. Những huy chương Sử Lai Khắc các ngươi thu được lúc trước, sẽ có thể quy đổi tài nguyên tại trung tâm trao đổi, sẽ có nhân viên công tác hướng dẫn các ngươi.”

    "Hiện tại tuyên bố danh sách trúng tuyển. Nguyên Ân Huy Huy... Lam Mộng Cầm... Lam Hiên Vũ... Băng Thiên Lương... Tiền Lỗi... Lưu Phong...

    Nghe được từng cái tên, trong lòng mỗi người đều không khỏi níu chặt.

    Lam Hiên Vũ kinh ngạc phát hiện, vừa rồi có mấy cái tên hắn nhận ra. Chính là ba người Lý Hãn, Lý Bân và Gia Vũ bị hắn đánh bại tại sàn thi đấu. Vậy mà ba người này cũng trúng tuyển. Lam Hiên Vũ không cần đoán cũng có thể hiểu rõ, nhất định việc này có liên quan tới đợt thí nghiệm trước đó với mình. Được mình phụ trợ, võ hồn tổ hợp kỹ của bọn hắn trực tiếp tấn thăng thành võ hồn dung hợp kỹ, tam vị nhất thể võ hồn dung hợp kỹ! Tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy, có lẽ bọn hắn trúng tuyển cũng là bởi cái này.

    Quả nhiên, rốt cuộc ba người này cũng bước ra. Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Lam Hiên Vũ rõ ràng mang theo vẻ cảm kích, hơn nữa còn mang theo vài phần kính nể trước kia không có. Lần đó Lam Hiên Vũ phụ trợ làm sao không làm cho bọn hắn giật nảy mình đây? Bọn hắn cũng hiểu rõ, trong đám thí sinh này thì bọn hắn tuyệt đối không thể coi là ưu tú, nhất là Lý Bân cùng Gia Vũ, hai tên này đều là tam hoàn hồn tôn. Mà nếu võ hồn của Gia Vũ phải rời Lý Hãn thì còn có chút yếu. Bọn hắn có thể thu hoạch được thành tích như vậy, chắc chắn có quan hệ mật thiết cùng Lam Hiên Vũ.

    "Danh sách chính là như vậy, những người không thi đậu cũng không cần phải nhụt chí, quay về các ngươi nên học tập tại học viện của mình cho thật tốt. Hi vọng lần hành trình này của Sử Lai Khắc có thể cho các ngươi một chút trợ giúp."

    Tiếu Khải vừa mới nói dứt lời, trong đoàn thí sinh lập tức liền có tiếng khóc vang lên. Đối với những đứa nhỏ mới chừng mười hai tuổi, thật vất vả mới có thể đi đến một bước này nhưng cuối cùng lại không thể thi đậu, đây đúng là một sự đả kích tương đối lớn. Nhưng đã là cạnh tranh thì chắc chắn sẽ phải có người bị loại. Xe buýt tới đón những thí sinh này rời đi, bọn hắn sắp phải rời khỏi học viện Sử Lai Khắc.

    Có tất cả sáu người được đặc cách nhập học, cuối cùng, được tổng cộng là ba mươi sáu học viên trúng tuyển.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,832
    Đấu La Đại Lục 4-Chung Cực Đấu La
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
    Chương 294: Anh Lạc Hồng

    Dịch: Đức Thành
    Nguồn: Truyện YY

    Dịch: Đức Thành

    "Ta là Anh Lạc Hồng, là viện trưởng ngoại viện của học viện Sử Lai Khắc. Đầu tiên, ta đại biểu học viện Sử Lai Khắc hoan nghênh sự gia nhập của các ngươi."

    viện trưởng ngoại viện?!

    Sau nghi nghe vị mỹ nữ này nói mình chính là viện trưởng ngoại viện, tất cả tân học viên đều tự giác đứng thẳng người.

    Anh Lạc Hồng mỉm cười nói: "Trong các ngươi, ta nghĩ có rất nhiều người đều cho rằng, học viện Sử Lai Khắc là học viện đứng đầu liên bang nên nhất định sẽ vô cùng nghiêm ngặt, việc học cũng sẽ cực kỳ vất vả, nhưng có thể tình huống thực tế sẽ khá khác biệt với suy nghĩ của các ngươi. Việc học tại học viện Sử Lai Khắc sẽ thoải mái hơn các ngươi tưởng tượng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xem mục đích của các ngươi.”

    "Ở đây sẽ không có những lão sư ngày ngày giám sát các ngươi tu luyện hay học tập gì cả, mọi việc đều là tự nguyện. Chỉ cần vào đến đây thì muốn học thế nào là chuyện của chính các ngươi. Hằng năm chỉ có một lần sát hạch tổng hợp. Thực ra thì ngay cả ra cũng không niết nội dung của những khảo hạch đó là gì. Bởi vì mỗi lần, đều tới sát một tháng trước sát hạch thì học viện mới có thể quyết định phương thức. Một điểm duy nhất ta có thể nói cho các ngươi biết, chính là nếu không thể vượt qua sát hạch, vậy xin lỗi, các ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó. Nếu muốn vượt qua sát hạch, ngoại trừ thực lực các ngươi còn cần rất nhiều điểm khác”.

    "Nhưng ta có khả năng cam đoan với các ngươi, chỉ cần các ngươi muốn học thì nhất định sẽ có người dạy các ngươi. Còn các ngươi muốn đạt được tài nguyên, vậy sẽ cần dựa vào cố gắng của mình. Tựa như huy chương Sử Lai Khắc các ngươi thu được tại cuộc sát hạch tổng hợp, tại học viện Sử Lai Khắc thì huy chương là thứ vạn năng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đủ. Chính các lão sư chúng ta cũng là lấy huy chương làm tiền lương. Muốn có số huy chương ngoài định mức thì phải có những cống hiến vượt trội, phải hoàn thành vượt mức những nhiệm vụ được giao, không ai có ngoại lệ.

    "Cho nên, điều ta muốn nói cho các ngươi chính là, học viện Sử Lai Khắc là một nơi công bằng, một nơi có khả năng vô hạn. Còn về phần “khả năng vô hạn” này lớn đến mức nào thì cũng do chính bản thân các ngươi. Cuối cùng, một lần nữa hoan nghênh các ngươi gia nhập học viện Sử Lai Khắc. Hi vọng sau kỳ sát hạch năm nhất ta vẫn có thể gặp lại tất cả mọi người."

    Nói xong lời nói này, Anh Lạc Hồng khẽ gật đầu với đám học viên mới rồi quay người rời đi.

    Tiếu Khải nói: "Sau đó là phân phối ký túc xá và những tư liệu nhập học. Từ giờ trở đi, các ngươi chính là những đệ tử năm nhất ngoại viện. Thời điểm các ngươi tham gia khảo hạch cá nhân vừa rồi cũng đã chọn hệ cho mình, cũng đều đã gặp lão sư của hệ mình, về sau có thể thỉnh giáo bọn họ về những tri thức chuyên ngành. Lịch học sẽ có trong bộ tư liệu của các ngươi. Tiếp theo sẽ có những lão sư của phòng giáo vụ giúp các ngươi hoàn thành những việc này..."

    ...

    "Cái gì? Phóng túc xá đơn? một tháng cần một viên huy chương trắng? Chỉ có lều đơn là miễn phí?"

    Rất nhanh đám tân học viên liền biết cái gì gọi là "vào tròng". Muốn nhận tư liệu nhập học cần nộp một viên huy chương trắng. Mà điều làm bọn hắn giật mình nhất vẫn còn chưa phải cái này, đó là ở ký túc xá cũng phải thanh toán bằng huy chương trắng. Ký túc xá của học viện là dành cho một người, điều kiện cũng rất tốt, nhưng theo hiểu biết của Lam Hiên Vũ thì giá trị huy chương trắng cũng khá cao đó!

    Lão sư của phòng giáo vụ là một vị trung niên, hắn ngồi ngay sau cái bàn, lười biếng nói: "Học viện như vậy cũng là vì dạy cho các ngươi sớm dưỡng thành thói quen tự lực cánh sinh, cũng là suy nghĩ vì các ngươi thôi. Không phải các ngươi đều có thu hoạch trong đợt khảo sát vừa rồi sao? Về sau nếu không có huy chương thì vẫn có thể đi nhận nhiệm vụ. Thí dụ như quét dọn quảng trường Hải Thần, một tháng cũng có thể thu được một viên huy chương trắng. Thôi được rồi, nếu các ngươi muốn ở lều vải cũng không thành vấn đề, nhanh lên nào."

    "Lão sư, có thể mời những người khác tới ở chung ký túc xá của mình không?" Lam Hiên Vũ hỏi một vấn đề rất thực tế.

    "Dĩ nhiên không được, ký túc xá chỉ có thể ở một mình. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, có những lúc không thể tiết kiệm huy chương. Mỗi gian phòng ký túc xá đều có một phòng tu luyện đặc hữu của học viện Sử Lai Khắc. Các ngươi đừng tưởng bỏ ra một viên huy chương trắng là mình bị thua thiệt, trên thực tế thì học viện phải trả giá lớn hơn các ngươi rất nhiều."

    Vốn mấy tên học viên mới còn hạ quyết tâm, coi như chịu khổ cũng phải ở lều vải, không phải ai cũng có thu hoạch tốt như đám người Lam Hiên Vũ. Nhưng sau khi nghe lời này thì còn ai dám không ở ký túc xá đây chứ! Mỗi năm một lần sát hạch "độ kiếp". Việc nỗ lực tăng cao thực lực rất cấp bách. Nói là dạy học lỏng lẻo, nhưng ai dám tin thì chỉ có thể là tên đần. Mọi người thật vất vả mới thi đậu học viện Sử Lai Khắc, nào có ai muốn rời đi?

    Lam Hiên Vũ, Tiền Lỗi và Lưu Phong, hiện tại ba người có tất cả là một viên huy chương tím và năm viên huy chương vàng. Mắt thấy dường như mọi thứ trong học viện đều cần giải quyết qua huy chương Sử Lai Khắc, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong dứt khoát giao huy chương cho Lam Hiên Vũ, để hắn tiến hành thống nhất điều phối.

    Dùng huy chương cấp cao trực tiếp thanh toán thay huy chương cấp thấp là không có vấn đề gì. Mặc dù Lam Hiên Vũ đã nghe Quý Hồng Bân nói, giữa các đệ tử thì dùng huy chương cấp cao sẽ có thể đổi ra nhiều huy chương cấp thấp hơn quy định. Nhưng lúc này làm thủ tục nhập học là việc cấp bách, bọn hắn cũng không kịp tìm người trao đổi, chỉ có thể cắn răng dùng một viên huy chương vàng mà nhận tư liệu nhập học và thanh toán tiền phòng ba tháng cho cả ba người.

    Học viện Sử Lai Khắc miễn trừ học phí, ít nhất là học phí cơ sở. Mỗi người bọn họ đều được phát ba bộ đồng phục màu xanh lá, lịch học và hồn đạo thông tin chuyên dụng của học viện Sử Lai Khắc. Nhưng tiêu chuẩn để được dùng những thứ này là phải nộp chi phí phòng túc xá, và dĩ nhiên là phải nộp ba tháng, đây cũng là nguyên nhân Lam Hiên Vũ nộp một phát lớn như vậy. Nếu không, hắn thà rằng rút lại mà đổi tài nguyên để mình cùng đồng bạn tu luyện nhanh hơn.

    Mặc dù không biết phải làm nhiệm vụ gì mới có thể thu được Huy chương Sử Lai Khắc, nhưng có một điểm Lam Hiên Vũ nghĩ rất rõ ràng, thực lực càng mạnh thì khi hoàn thành nhiệm vụ, được ban thưởng sẽ càng nhiều, mà quá trình hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ càng nhẹ nhõm hơn một ít.

    Phòng ký túc của ba người Lam Hiên Vũ nằm sát nhau. Lúc này, trước cổng phòng giáo vụ đang đỗ rất nhiều xe đưa bọn hắn tới ký túc xá. Nhưng cũng chỉ là lần này, về sau bọn hắn muốn đi đâu thì chỉ có thể đi bộ, hoặc tự mua lấy hồn đạo ô tô.

    Thứ làm Lam Hiên Vũ cảm thấy hứng thú nhất chính là quy tắc trao đổi huy chương Sử Lai Khắc, hắn rất muốn nhìn danh sách trao đổi một chút, muốn biết bọn hắn hiện tại có những huy chương này thì có thể đổi được cái gì Nhưng lão sư phòng giáo vụ lại nói cho bọn hắn, chỉ những người không thể thi đậu mới được trao đổi trực tiếp. Còn nếu bọn hắn muốn tiến hành trao đổi, điều đầu tiên là phải được lão sư phụ trách hệ mình trao quyền, sau đó phải xin phép trao đổi tại hệ của mình. Được đáp ứng thì mới có thể đến trung tâm trao đổi của học viện Sử Lai Khắc. Thật sự vẫn có học viên mới lựa chọn ở trong lều vải đơn, và phòng giáo vụ cũng vẫn thực sự làm thủ tục này cho bọn hắn.

    Học viện Sử Lai Khắc xây dựng quanh hồ, thật sự là quá lớn, xe đưa đón chạy dọc theo bên hồ, phải chừng mười phút mới vào đến khu ký túc xá. Vừa tiến vào nơi này, cảnh vật lập tức làm người ta phải than thở không thôi, có từng dãy cây cối ngăn cách những dãy biệt thự ba tầng, cứ sáu ngôi biệt thự xếp liền cùng một chỗ. Lỗi kiến trúc của những biệt thự này vô cùng cổ điển, cho người ta một loại cảm giác hoài cổ khó nói lên lời. Phối thêm từng đợt năng lượng sinh mệnh không ngừng tràn tới từ Hải Thần hồ. Có thể nói một cách đơn giản, nơi này như đồng nhân tiên cảnh.

    "Chúng ta là mỗi người một ngôi biệt thự sao?" Tiền Lỗi nuốt xuống một mgụm nước miếng.

    Người lái xe là một tên thanh niên, hắn quay đầu mỉm cười nói: "Không sai, chính là mỗi người một ngôi biệt thự. Ta nói với các ngươi, mặc dù học viện cũng xem như một gã "gian thương", nhưng tương đối mà nói, những phúc lợi đãi ngộ của học viện thì chắc chắn các ngươi sẽ không thể thấy được tại nơi khác. Thời điểm ta vừa mới tới cũng bị nơi này làm rung động không kém. Nhưng cứ tin tưởng ta đi. Tốn một viên huy chương trắng để ở đây tuyệt đối là đáng giá." Nói đến đây, trên mặt tên thanh niên này lại lộ ra vẻ cảm khái.

    Lam Hiên Vũ hỏi: "Học trưởng, ngài lái xe đưa đón thế này cũng là nhiệm vụ của học viện sao?"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)