HOT  Huyền Huyễn Đế Bá - Yếm Bút Tiêu Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 160: Ma Bối Lĩnh. (1)

    share: doctruyen.org






    Trên thực tế, sớm có đại giáo cương quốc đã sớm suy tính ra ngày Ma Bối Lĩnh mở. Bởi vì, Ma Bối Lĩnh trăm năm mở một lần, thời gian lần trước Ma Bối Lĩnh mở ra cho tới hôm nay, cũng là chừng trăm năm, cho nên, lần này Ma Bối Lĩnh mở ra, ngay ở sắp tới.

    Vì lần Ma Bối Lĩnh mở ra này, không biết bao nhiêu đại giáo cương quốc là làm đầy đủ chuẩn bị, đặc biệt là đại giáo cương quốc bên trong Đại Trung Vực, đối với Ma Bối Lĩnh càng là kích động.

    Đối với tất cả mọi người mà nói, Ma Bối Lĩnh mở ra, chuyện này ý nghĩa là sẽ có đại lượng linh dược đan thảo, Thần thạch bảo kim thậm chí là thiên thú đại đạo phù văn, thọ tinh thọ luân, thọ huyết,… Ma Bối Lĩnh vừa mở, liền ý nghĩa mùa thu hoạch đã đến.

    Ma Bối Lĩnh, ở trong mắt rất nhiều đại giáo cổ phái, Thánh môn cương quốc xem ra là một khối bảo tàng chi địa, nơi này thừa thãi thần kim, ra hết linh dược đan thảo, thiên thú gào thét, thọ tinh thành đàn.

    Mặc dù Ma Bối Lĩnh xa xa không bằng Táng Địa Cựu Thổ trong truyền thuyết, nhưng mà, vẫn là bảo tàng chi địa hiếm có, nơi này thật sự là quá màu mỡ.

    Lai lịch cụ thể của Ma Bối Lĩnh, không người có thể nói rõ ràng, có người nói, Ma Bối Lĩnh vốn là trời sinh ở trên vùng đất này, cũng có người nói, Ma Bối Lĩnh chính là từ thiên ngoại mà đến, lại có người nói, Ma Bối Lĩnh, đó là chư thần chi vật. . .

    Ba vạn năm trước, Ma Bối Lĩnh thuộc về Tẩy Nhan Cổ Phái, thậm chí có thể nói, ở trong trí nhớ của mọi người, Ma Bối Lĩnh vẫn thuộc về Tẩy Nhan Cổ Phái, thẳng đến ba vạn năm trước, Tẩy Nhan Cổ Phái đánh với Thánh Thiên Giáo một trận thảm bại, mặc dù cuối cùng nhất Tẩy Nhan Cổ Phái giữ được hang ổ, nhưng mà, không thể không vứt bỏ Ma Bối Lĩnh.

    Tại năm đó, Ma Bối Lĩnh có thể nói là nơi săn bắn của Tẩy Nhan Cổ Phái, không người nào dám nhúng chàm, dù Ma Bối Lĩnh thừa thãi thần kim bảo thiết, khiến người ta thèm chảy nước miếng, nhưng mà, vẫn không có ai dám có ý đồ với Tẩy Nhan Cổ Phái.

    Thẳng đến ba vạn năm trước, Tẩy Nhan Cổ Phái thảm bại, lui giữ hang ổ, lúc này mới khiến cho Ma Bối Lĩnh thành vật vô chủ. Tại lúc ấy mặc dù Thánh Thiên Giáo đánh bại Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà, toàn bộ Đại Trung Vực, thậm chí là các đại giáo cương quốc trong thiên hạ đều đối với Ma Bối Lĩnh nhìn chằm chằm, chính là bởi vì như thế, cuối cùng khiến cho Thánh Thiên Giáo không dám độc hưởng Ma Bối Lĩnh, danh xưng thiên hạ cùng hưởng.

    Ma Bối Lĩnh trăm năm vừa mở, gần nhất có đại nhân vật của đại giáo cương quốc suy tính, lần này Ma Bối Lĩnh mở ra, lâu thì trong vòng một năm, ngắn thì trong vòng ba tháng.

    Cho nên, trong lúc nhất thời, đại giáo cương quốc có kinh nghiệm đều nhao nhao phái tử đệ ra, lên đường tiến về Ma Bối Lĩnh, xem có thể có đại cơ duyên đạt được bảo vật trong truyền thuyết hay không.

    Về phần Bảo Thánh thượng quốc xem như chủ nhà, cũng sớm phái ra tử đệ, đóng ở cửa vào Ma Bối Lĩnh, ngoại trừ nghênh đón đệ tử đại giáo cương quốc đến từ Trung Vực bát phương ra, cũng là phân biệt môn phái hoặc tu sĩ có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh hay không.

    Mặc dù nói Ma Bối Lĩnh danh xưng là thiên hạ cùng hưởng, trên thực tế, môn phái có thể thu được tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh, ai không phải là đại giáo cương quốc, hoặc là hùng chủ tiếng tăm lừng lẫy một phương, còn những tiểu môn tiểu phái khác, hoặc là tu sĩ bình thường, cũng đừng trông cậy vào có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

    Trên thực tế, Ma Bối Lĩnh cách Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không xa, tối đa là hơn mười vạn dặm lộ trình. Nếu như nói tổ địa tông thổ cũ của Tẩy Nhan Cổ Phái là hình một cion ốc biển, như vậy, hiện tại Tẩy Nhan Cổ Phái ở vào phần đuôi ốc biển, mà Ma Bối Lĩnh thì ở vào miệng ốc biển, lần này Tẩy Nhan Cổ Phái đi Ma Bối Lĩnh, cái kia nhất định phải trải qua Tẩy Nhan Cổ Phái Cựu Chỉ.

    Tính toán ngày một chút, cách thời gian Ma Bối Lĩnh mở cũng gần, Lý Thất Dạ ý định trước thời gian lên đường, muốn đuổi tới Ma Bối Lĩnh, chờ đợi Ma Bối Lĩnh mở ra.

    Đệ tử bị chọn lựa đều chờ xuất phát, lúc này, Ngưu Phấn biến hóa nhanh chóng, biến thành một con ốc sên to lớn, bởi vì chuyến này đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái không ít, cho nên thân thể Ngưu Phấn trở nên càng lớn, giống như là một tòa núi cao vậy.

    Nhìn lấy ốc sên khổng lồ như vậy, khiến đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đều trợn tròn mắt, bọn hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ốc sên khổng lồ như vậy a.

    - Xuất phát.

    Theo Lý Thất Dạ ra lệnh một tiếng, Ngưu Phấn lưng cõng đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái hướng Ma Bối Lĩnh đi về phía trước. Đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ngồi ở trên lưng ốc sên, vừa hưng phấn, lại là mới mẻ.

    Lần này Lý Thất Dạ đi Ma Bối Lĩnh, mang lên đệ tử không sai biệt lắm hơn một ngàn, ngoại trừ ba trăm đệ tử Tẩy Thạch Cốc ra, Khuất Đao Ly cùng Mạc hộ pháp cũng mang một chi đội ngũ, theo bên người còn có Đồ Bất Ngữ, Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ, Tứ lão khác lưu thủ bên trong tông thổ.

    Làm thị nữ của Lý Thất Dạ, Lý Sương Nhan cũng đi theo, đồng thời Lý Sương Nhan là một trong tay chân chủ lực của Lý Thất Dạ, hắn nhất định là mang theo nàng.

    Về phần Nam Hoài Nhân một mực làm chân chạy của Lý Thất Dạ đương nhiên là muốn đi theo tới, Nam Hoài Nhân trung thành tuyệt đối, có chỗ lợi Lý Thất Dạ cũng sẽ không quên hắn.

    Trên thực tế, ở trước khi đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái lên đường, thậm chí là nửa tháng trước, cũng đã có người đóng tại lối vào Ma Bối Lĩnh.

    Lối vào Ma Bối Lĩnh cách tông thổ Tẩy Nhan Cổ Phái hơn mười vạn dặm, nơi này chính là một đạo cự lĩnh nằm ngang, đạo cự lĩnh này tựa như cự long nằm ở phía trên đại địa, toàn bộ cự lĩnh nằm ngang ở chỗ này, như là cách đoạn Thiên Nhai.

    Lối vào của Ma Bối Lĩnh ở trước sườn đồi cự lĩnh này, sống lưng sườn đồi này dài mấy triệu dặm, thời điểm đứng ở phía trên sườn đồi trông về bát phương, khiến người ta cảm thấy bát phương nhỏ bé.

    Cửa vào Ma Bối Lĩnh, có thể nói là ngọn núi cao nhất vùng này, cực kỳ hùng vĩ. Đương nhiên, nơi này chỉ là lối vào của Ma Bối Lĩnh mà thôi, Ma Bối Lĩnh chân chính rộng lớn đến làm cho người khó tưởng tượng.

    Trước nhất trú nhập cửa vào Ma Bối Lĩnh chính là đội ngũ mà Bảo Thánh thượng quốc phái ra, Bảo Thánh thượng quốc phái ra đội ngũ tiên phong, ngoại trừ đóng giữ nơi này, xem như chủ nhà nghênh đón đệ tử đến từ các đại giáo cương quốc ra, đồng thời cũng là phụ trách phân biệt môn phái hoặc tu sĩ có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

    Lần này đội ngũ tiên phong của Bảo Thánh thượng quốc do Trấn Uy Hầu tự mình dẫn đội, Trấn Uy Hầu này chính là Vương Hầu thế hệ trước cùng Tử Sơn Hầu một thời đại. Đáng nhắc tới chính là, gia tộc Trấn Uy Hầu cùng Đổng gia giao tình không tệ, đồng thời, Trấn Uy Hầu cùng Đổng Thánh Long quan hệ cá nhân cũng rất tốt!

    Thời điểm đội ngũ của Bảo Thánh thượng quốc trú tại lối vào Ma Bối Lĩnh, sớm đã có không ít tu sĩ nghe tin mà đến rồi, đặc biệt là tán tu, tiểu tu sĩ vùng phụ cận, sau khi nghe tin liền sớm đi tới Ma Bối Lĩnh, xa xa quan sát.
     
    Buồn, ichuoi, Darkato and 13 others like this.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 161: Ma Bối Lĩnh. (2)

    share: doctruyen.org





    Những tán tu cùng tiểu tu sĩ kia nhất định là không có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh, có điều, bọn hắn là muốn đục nước béo cò, nhìn một chút thời điểm hỗn loạn có thể lẫn vào Ma Bối Lĩnh hay không, coi như không thể lẫn vào Ma Bối Lĩnh, có thể mượn cơ hội này xa xa quan sát những đại nhân vật của cương quốc Đại giáo kia một chút cũng tốt, nếu có cơ hội thấy phong thái của Chân Nhân, Cổ Thánh, vậy cũng không tính đi một chuyến uổng công.

    Sau khi đội ngũ của Bảo Thánh thượng quốc trú tại cửa vào, những tán tu này cũng khá thức thời rời xa cửa vào Ma Bối Lĩnh, quan sát từ đằng xa, bọn hắn còn không có ngốc đến cùng quái vật khổng lồ như Bảo Thánh thượng quốc kia đối địch.

    - Hỗn Nguyên Hầu tới…

    Khi Trấn Uy Hầu trú tại cửa vào không bao lâu, chỉ thấy có một vị Vương Hầu cưỡi giao mã mà đến, vị Vương Hầu này tả hữu đi theo chỉ có năm ba người, mặc dù là như thế, vị Vương Hầu này lại Hỗn Nguyên huyết khí cuồn cuộn, để rất nhiều tiểu tu sĩ biến sắc.

    - Hỗn Nguyên Hầu khó lường nha, phong hầu không đến năm mươi năm, vậy mà lấy được Nhân Hoàng bệ hạ đặc cách, thu được tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

    Nhìn thấy Hỗn Nguyên Hầu xa xa mà đến, có không ít tiểu tu sĩ vì đó hâm mộ nói ra.

    Hỗn Nguyên Hầu đến, Trấn Uy Hầu làm người tiếp khách cũng chỉ là xa xa ôm quyền một hồi mà thôi, không thấy chiêu đãi, mà Hỗn Nguyên Hầu ở trước mặt Trấn Uy Hầu cũng không dám bất cẩn, tự hành dàn xếp.

    Đón lấy, có mấy vị Vương Hầu của Bảo Thánh thượng quốc đạt được tư cách tiến nhập Ma Bối Lĩnh cũng nhao nhao đến, có điều, những Vương Hầu này đa số đều chỉ có thể một người đi vào!

    - Tử Hà Quan tới…

    Theo thời gian chuyển dời, các đại giáo cương quốc bên ngoài Bảo Thánh thượng quốc cũng nhao nhao có đệ tử giá lâm.

    Chỉ thấy Tử Hà Quan chính là một đầu cầu vồng từ trên trời lao đến, kéo dài qua sơn mạch, sau khi đệ tử Tử Hà Quan đến, Trấn Uy Hầu phân phó đệ tử nghênh đón.

    Đệ tử Tử Hà Quan đến, từng cái đều không tầm thường, chỉ thấy từng cái huyết khí như hồng, người sáng suốt xem xét, liền biết những đệ tử này đa số là bước vào Thiên Nguyên cảnh giới!

    Xem như một đời tuổi trẻ đệ tử, có thể bước vào Thiên Nguyên cảnh giới, đây đã là rất tốt rồi. Đặc biệt là mười năm trước vẫn là thời đại Đạo Trung, thiên mệnh lún xuống, thiên địa tinh khí khô kiệt, tu hành rất khó!

    - Phi Giao Hồ cũng tới, khó lường nha, lần này Phi Giao Hồ lại là do Thiếu chủ tự mình dẫn đội. Nghe nói Phi Giao Thiếu chủ chính là một đầu cự mãng tu đạo thành yêu, tương lai có cơ hội trở thành Yêu Hoàng!

    Có người động dung nói.

    Phi Giao Hồ giá lâm, chỉ nghe một tiếng long ngâm, một đầu cự giao kéo dài qua vòm trời, phía trên lưng cự giao cõng trên trăm đệ tử, từng đệ tử đều là tài hoa xuất chúng. Có điều, đệ tử Phi Giao Hồ đa số là yêu tộc đắc đạo, tướng mạo khác nhau, có đệ tử đầu ưng thân người, có đệ tử sừng trâu, cũng có đệ tử sau lưng mọc lên đầu người thân chim. . .

    Theo đệ tử đại giáo cương quốc ở bên ngoài Bảo Thánh thượng quốc đến, phía trên sườn đồi trở nên náo nhiệt vạn phần, có thể nói, Đại Trung Vực bất luận môn phái, tu sĩ gì có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội trăm năm mới có một lần này.

    - Sao không thấy có Cổ Thánh giá lâm?

    Theo cương quốc này đến đại giáo khác giá lâm, một ít tu sĩ tư lịch còn thấp không rõ nguyên do trong đó, tò mò hỏi.

    - Ngươi cái này có chỗ không biết, truyền thuyết trước kia Ma Bối Lĩnh chính là chỗ lịch lãm rèn luyện của môn hạ đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, nó là dùng đến ma luyện, ban thưởng một đời đệ tử tuổi trẻ, cho nên, Ma Bối Lĩnh chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh cảnh mới có thể đi vào, nếu không, muốn cưỡng ép đi vào, sẽ bị tiên uy vô địch trấn áp!

    Có lão tu sĩ nói ra.

    Cũng có tu sĩ già hơn nhẹ nhàng lắc đầu nói:

    - Hiện tại Cổ Thánh sẽ không dễ dàng xuất hiện, thời đại Đạo Trung trọn vẹn để mọi người đau khổ ba vạn năm, đại nhân vật phía trên Chân Nhân, đa số là thành tựu ở ba vạn năm trước, thời kì ba vạn năm này, bất luận là Cổ Thánh, hoặc là Thánh Hoàng, đa số người đạo hạnh đều là tại chỗ bất động, bên trong ba vạn năm này ra Cổ Thánh có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên, những Cổ Thánh ba vạn năm trước kia, không phải thọ nguyên đã hết tọa hóa, liền là áp huyết ngừng thọ, trốn tránh không nguyện ý đi ra.

    Truyền thuyết, ba vạn năm trước Hắc Long Vương đột nhiên bão nổi, đại chiến với Đạp Không Tiên Đế, muốn cướp đoạt thiên mệnh mà Đạp Không Tiên Đế gánh chịu, một trận chiến này, giết đến thần khóc quỷ gào, truyền thuyết nói cuối cùng thiên mệnh bị xé nứt, từ đó về sau, thiên địa tinh khí kiệt khô, cái này biến thành ba vạn năm mà tu sĩ gian nan nhất.

    Ở trong ba vạn năm khổ hải này, rất nhiều đại nhân vật đã thành tựu Chân Nhân, Cổ Thánh bởi vì thiên địa tinh khí kiệt khô, từ đó về sau tu đạo là nửa bước khó đi, đạo hạnh dậm chân tại chỗ.

    Thời đại này làm cho không biết bao nhiêu Chân Nhân, Cổ Thánh chết già, Cổ Thánh thậm chí là Thánh Hoàng có thể đào thoát loại vận rủi này, đều nhao nhao áp huyết ngừng thọ, bế tử quan không dám xuất thế.

    Thời đại gian nan như thế, thẳng đến mười năm trước mới kết thúc.

    Cho nên nói, ở mười năm trước, vô số thiên tài dừng bước tại Chân Nhân Cảnh giới, có thể trở thành Cổ Thánh, vậy cũng là thiên tài tuyệt diễm, ở bên trong ba vạn năm, không biết có bao nhiêu thiên tài hối hận sinh không gặp thời!

    Oanh… phía chân trời, một hồi tiếng sấm vang lên, đột nhiên, có một chi thiết kỵ đạp không mà đến, chi thiết kỵ này đạp nát hư không, thần tuấn dưới háng tựa như thiểm điện, trong nháy mắt trăm dặm, ở trong hư không kéo ra hư ảnh thật dài, chi thiết kỵ này đến từ trên trời, giống như là lưu quang thệ ảnh.

    Xích… theo một tiếng hí dài, thiết kỵ như dòng lũ bằng sắt thép trong nháy mắt dừng bước ở trên không sườn đồi, cả nhánh thiết kỵ gần ngàn người, nhưng mà, dừng lại trận doanh, lại vô cùng chỉnh tề, động như nước chảy mây trôi.

    Một chi thiết kỵ này thuần một sắc thần câu thiết giáp, tựa như là vừa từ sa trường khải hoàn trở về, đệ tử cả nhánh thiết kỵ từng cái đều lạnh lùng sát phạt. Suốt một chi đội ngũ như thế, băng lãnh vô tình, sát ý trùng thiên, ép tới người không thở nổi.

    Thấy thiết kỵ như thế, tất cả mọi người hít một hơi lãnh khí, có thể nuôi dưỡng được thiết lữ như vậy, cái này có thể nghĩ là lai lịch kinh thiên bực nào, đây là môn phái cương quốc cường đại cỡ nào.

    - Giang Tả thế gia…

    Thấy cảnh này, không biết có bao nhiêu người trở nên động dung, đây chính là truyền thừa cổ xưa chân chính.

    Ngay cả Quán chủ Tử Hà Quan cũng không khỏi lầm bầm nói ra:

    - Giang Tả thế gia đời này đích thật là hùng hổ dọa người, nhưng mà, đời này bọn hắn cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp a.

    Nhìn thấy thế gia cổ xưa như thế, nhóm đại yêu kiệt ngạo bất tuân như Phi Giao Hồ cũng không khỏi biến sắc, không dám đi trêu chọc tồn tại cổ xưa bực này.
     
    Buồn, ichuoi, Darkato and 14 others like this.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 162: Ma Bối Lĩnh. (3)

    share: doctruyen.org





    - Giang Tả thế gia nha, tồn tại so với Tẩy Nhan Cổ Phái còn cổ xưa hơn.

    Có một vị Xà yêu vương của Phi Giao Hồ không khỏi vô cùng kiêng kỵ, thì thào nói.

    Thiết kỵ của Giang Tả thế gia, chính là do một vị thanh niên thống lĩnh, chỉ thấy người thanh niên này lạnh lùng vô tình, thân hình hắn bao khỏa ở bên trong thần khải, cả người tựa như là thiết sơn ngọc trụ, nhưng mà, hắn từ trên thần tuấn nhảy xuống, lại nhẹ nhàng vô cùng.

    - Giang Tả Hầu, kẻ này khó lường, chừng hai mươi tuổi, liền có thể xưng hầu.

    Coi như là Hỗn Nguyên Hầu dạng Vương Hầu chính quy này, vừa thấy thanh niên kia, cũng không khỏi trở nên động dung.

    Vừa thấy Giang Tả thế gia đến, coi như là Trấn Uy Hầu cũng không dám bất cẩn, tự mình đón chào.

    - Giang Tả thế gia, thế gia thật cổ xưa, nó không chỉ là so với Tẩy Nhan Cổ Phái còn cổ lão hơn, thậm chí nghe nói, Giang Tả thế gia đã từng ra một vị hiền vương khó lường, đã từng là đại địch của Minh Nhân Tiên Đế thuở thiếu thời, thậm chí nghe nói, lúc Minh Nhân Tiên Đế tuổi nhỏ cũng từng ở trong tay hắn bại qua.

    Một lão quy vương bên trong Phi Giao Hồ thì thào nói.

    - Giang Tả hiền vương.

    Lão Yêu Vương Phi Giao Hồ cũng không khỏi động dung, nói ra:

    - Nghe nói hắn đã từng là đại địch của Minh Nhân Tiên Đế lúc tuổi nhỏ, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn là thua ở trong tay Minh Nhân Tiên Đế, không thể gánh chịu thiên mệnh!

    Các tu sĩ khác nghe được như vậy, sắc mặt cũng không khỏi đại biến, lúc này mới biết Giang Tả thế gia đáng sợ cỡ nào. Thời điểm Minh Nhân Tiên Đế tuổi nhỏ có thể nói là khó gặp đối thủ, mặc dù hắn xuất thân bình thường, nhưng mà, thời điểm hắn niên thiếu đã từng quét ngang vô số cường địch, thậm chí thời điểm Minh Nhân Tiên Đế tuổi còn nhỏ đã từng nhập Táng Địa, chiến Cựu Thổ, đây là hạng thiếu niên vô địch gì.

    Nhưng mà, lão tổ Giang Tả thế gia lại còn bại qua Minh Nhân Tiên Đế thuở thiếu thời, đây là tồn tại đáng sợ đến bực nào. Giang Tả hiền vương, tại thời đại kia, đích thật là tuổi trẻ thiên tài vang dội Nhân Hoàng giới.

    - Giang Tả Hầu, phong thái hắn đuổi sát tổ tiên của hắn Giang Tả hiền vương.

    Có lão đạo của Tử Hà Quan lầm bầm nói ra:

    - Nghe nói Giang Tả thế gia đối với hắn gửi kỳ vọng cao, cho là hắn nhất định có thể siêu việt tổ tiên của hắn Giang Tả hiền vương! Thời điểm thời đại Đạo Trung còn chưa kết thúc, Giang Tả Hầu cũng đã là tài hoa xuất chúng, hiện tại có nghe đồn hắn đã một cước bước vào Vương Hầu.

    Giang Tả thế gia giá lâm, lại tới không ít đệ tử đại giáo cương quốc, có điều, uy phong của bọn hắn cũng không bằng Giang Tả Hầu, Giang Tả thế gia có thể sừng sững đến bây giờ, cũng thật là có thực lực kinh thiên của bọn hắn.

    Theo một đám đệ tử đại giáo cương quốc đến, cảnh này khiến phía trên sườn đồi là người ta tấp nập, hạ trại không ít tu sĩ, có môn phái là bảo các treo trên bầu trời, đệ tử trong môn trực tiếp tiến nhập bảo các, cũng có môn phái mang một chiếc cổ thuyền to lớn mà đến, cái này vừa là bảo vật phi hành, cũng là chỗ ở lâm thời của bọn hắn, cũng có tu sĩ là túm năm tụm ba thành đàn vây tại một chỗ, cao đàm khoát luận. . .

    Nhưng mà, tu sĩ đến Ma Bối Lĩnh xa xa không chỉ những thứ này, ở bên trong trên trời, thỉnh thoảng có đệ tử đại giáo cương quốc giá lâm, có đạp kiếm mà đến, có ngồi phi bằng mà đến, cũng có ngồi một tòa phi sơn to lớn mà tới. . . Ánh sáng muôn màu, kỳ quái.

    Thậm chí có thể nói, từ trên đất bằng đi tới, đã không có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh. Dù sao, đối với tu sĩ mà nói, đạt đến Chân Mệnh cảnh giới có thể ngự bảo vật phi hành, đạt đến Thiên Nguyên cảnh giới có thể độn thiên đạp không!

    Một tu sĩ ngay cả bay cũng không biết, cái này đầy đủ nói rõ cảnh giới của hắn là thấp bực nào, tu sĩ hoặc môn phái cấp thấp như vậy, căn bản không có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

    Oanh… ngay thời điểm không ít tu sĩ mong mỏi cùng trông mong xem còn có đại giáo cương quốc gì muốn tới tham gia lần thịnh yến Ma Bối Lĩnh này, đột nhiên núi chấn địa lay, tựa như là có địa ngưu xoay người, không ít tu sĩ bị dọa đến nhao nhao bay lên không trung.

    - Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Ma Bối Lĩnh muốn mở?

    Có tu sĩ không khỏi chấn động nói.

    Nhưng mà, rất nhanh, mọi người mới phát hiện căn bản không phải chuyện như thế, ở thời điểm này, rất nhiều người nhìn thấy phía trước có một con ốc sên to lớn chậm rãi bò lên trên sườn đồi, con ốc sên này giống như một ngọn núi vậy.

    Nhìn thấy ốc sên to lớn này, rất nhiều người đều trợn tròn mắt, chỉ sợ rất nhiều tu sĩ cố gắng cả đời cũng không có gặp qua ốc sên khổng lồ như vậy, càng khiến người ta há hốc mồm chính là, trên lưng ốc sên to lớn này, vậy mà ngồi một đoàn người, thậm chí là hơn một ngàn người.

    Nhìn thấy ốc sên kia chậm rãi bò lên trên sườn đồi, trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ ở trên sườn đồi cũng không khỏi cười vang, chỉ sợ bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua sự tình buồn cười như vậy.

    - Móa, các ngươi có chân không biết đi sao, ngồi ở trên lưng ốc sên, đây không phải muốn đè chết ốc sên sao?

    Có tu sĩ cảm giác một màn này quá khôi hài, nhịn không được cười lắc đầu nói ra.

    Cũng có tu sĩ giương giọng cười to đối với người trên lưng ốc sên hô hào nói ra:

    - Ốc sên của các ngươi leo chậm như vậy, muốn mọi người giúp các ngươi đẩy một cái hay không, bằng không thì, các ngươi năm nào ngày nào mới có thể bò lên.

    Nói như vậy lại là đưa tới một lớp sóng cười to, không ít người nhìn thấy một màn cưỡi ốc sên này, đều cảm thấy quá bất hợp lí.

    Đương nhiên, người trên lưng ốc sên chính là đám người Lý Thất Dạ, lấy tốc độ của Ngưu Phấn, trong nháy mắt là có thể bò lên trên sườn đồi, mà Lý Thất Dạ chẳng qua là hoài cựu mà thôi, chậm rãi tán thưởng phong cảnh bốn phía.

    Đối với từng đợt tiếng cười phía trước, đám người Đồ Bất Ngữ, Cổ Thiết Thủ ngược lại là có thể an ổn ngồi tại đó , nhưng đám người da mặt mỏng như Lạc Phong Hoa, đành phải là gượng cười vài tiếng, cũng có chút xấu hổ.

    Chỉ có Lý Thất Dạ là bình chân như vại, khoan thai tự đắc ngồi tại đó, nhất phái du sơn ngoạn thủy, căn bản không có đem tiếng cười nhạo trước mặt để ở trong mắt, cưỡi ốc sên hành tẩu ở trên sườn núi, đối với hắn mà nói giống như là cưỡi thần câu chậm rãi bước trong hậu hoa viên nhà mình vậy, thoải mái nhẹ nhõm.

    - Là người Tẩy Nhan Cổ Phái.

    Thời điểm ốc sên bò lên trên sườn đồi, có tu sĩ, môn phái Bảo Thánh thượng quốc nhận ra cờ xí của Tẩy Nhan Cổ Phái, không khỏi nói ra.

    Thấy là người Tẩy Nhan Cổ Phái đến, trong lúc nhất thời này dẫn tới có ít người không khỏi hai mặt nhìn nhau, ba vạn năm trước, nơi này chính là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái, tại năm đó, ai dám như hôm nay tụ tập ở chỗ này? Hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc, không chỉ là các phái thiên hạ có thể tụ tập ở nới này, ngay cả Tẩy Nhan Cổ Phái làm chủ nhân, cũng đã sớm mất đi tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.
     
    Buồn, ichuoi, Vô Ưu and 12 others like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 163: Trấn Uy Hầu. (1)

    share: doctruyen.org





    Ba vạn năm đến nay, từ khi Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Thánh Thiên Giáo đại chiến thảm bại, liền rốt cuộc không có tới Ma Bối Lĩnh, Thánh Thiên Giáo làm chủ nhân mảnh cương thổ này, cũng sẽ không đồng ý Tẩy Nhan Cổ Phái lại nhúng chàm Ma Bối Lĩnh, trên thực tế, Tẩy Nhan Cổ Phái không còn có thực lực nhúng chàm Ma Bối Lĩnh.

    Nhưng mà, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái lại tới, cái này dẫn tới không ít tu sĩ vì đó nhìn nhau, Tẩy Nhan Cổ Phái tới, cái này ý nghĩa sẽ cùng Thánh Thiên Giáo, Bảo Thánh thượng quốc xung đột.

    Đặc biệt là một ít môn phái truyền thừa bên trong Bảo Thánh thượng quốc, càng là âm thầm lấy làm kinh hãi, trước đó không lâu, Tẩy Nhan Cổ Phái xử tử Đổng Thánh Long, Liệt Chiến Hầu, càng là hung hăng càn quấy đến ép diệt Nhân Hoàng ý chí, cái này nhấc lên sóng to gió lớn, tất cả mọi người cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Bảo Thánh thượng quốc không nể mặt mũi.

    Nhưng mà, về sau Cửu Thánh Yêu Môn nhúng vào một cước, lúc này mới bình thường chuyện này. Nhưng mà, chuyện này mới qua không bao lâu, hiện tại Tẩy Nhan Cổ Phái lại chạy tới Ma Bối Lĩnh, cái này không phải muốn cùng Thánh Thiên Giáo gây khó dễ sao?

    Lý Thất Dạ ngồi ở trên lưng Ngưu Phấn, nhìn qua cửa đá cổ xưa trên sườn đồi kia, trong nội tâm không khỏi cảm khái không thôi.

    - Dừng lại…

    Vừa lúc đó, một tiếng quát chói tai vang lên, Trấn Uy Hầu mang theo đội ngũ ngăn cản đường đi, lệ quát lên:

    - Cổ Thiết Thủ, đường này không thông!

    Lúc này, Trấn Uy Hầu nộ khí trùng thiên, không chút nào thu liễm khí tức Vương Hầu của mình, cuồn cuộn lao đến, căn bản chính là muốn trấn áp đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái.

    - Tại sao không thông?

    Cổ Thiết Thủ đứng lên, nhìn chằm chằm vào Trấn Uy Hầu, nói ra.

    Trấn Uy Hầu trợn mắt tương hướng, hắn cùng với Đổng Thánh Long có thể nói là quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng mà, Đổng Thánh Long lại bị Tẩy Nhan Cổ Phái xử tử, này làm sao không cho hắn cừu thị Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu lúc này không phải có Nhân Hoàng mệnh lệnh, chỉ sợ hắn đã vì Đổng Thánh Long lấy lại công đạo.

    - Chỉ bằng tiểu phái như Tẩy Nhan Cổ Phái ngươi cũng dám tới nơi này?

    Trấn Uy Hầu cười lạnh một tiếng, khinh thường nói ra:

    - Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi không có tư cách nhập Ma Bối Lĩnh!

    - Đúng đấy, hiện tại Ma Bối Lĩnh đã sớm không thuộc về Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi, có bao xa liền lăn bao xa đi, chớ tự tìm phiền toái.

    Đang ngồi có nhân mã Bảo Thánh thượng quốc cười lạnh nói ra.

    Lý Thất Dạ từ đầu đến cuối cũng đều không có liếc mắt nhìn nhiều Trấn Uy Hầu, hắn nhàn định nói ra:

    - Địa phương ta muốn đi, vẫn chưa có người nào có thể ngăn. Cổ trưởng lão, để hắn cút!

    Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, lập tức khiến mọi người ở sườn đông biến sắc, Trấn Uy Hầu chính là vương hầu thế hệ trước của Bảo Thánh thượng quốc, tại Bảo Thánh thượng quốc có thể nói địa vị cao thượng, huống chi đạo hạnh của hắn ở vào vương hầu đỉnh phong, thực lực khiến người ta hết sức kiêng kỵ, hắn tại Bảo Thánh thượng quốc là Tử Sơn Hầu vô cùng nổi danh!

    - Nghiệp súc vô tri, bản hầu hôm nay thu ngươi!

    Sắc mặt Trấn Uy Hầu đại biến, thân là vương hầu, hắn có bao giờ bị vãng bối giáo huấn qua, chuyện này khiến uy danh của hắn còn lại gì? Dưới sự giận dữ, tay hắn đập thẳng vào Lý Thất Dạ, một đại thủ lớn như núi, một chiêu này có thể nghiền nát Lý Thất Dạ!

    "Phanh" một tiếng, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn ngồi trên ốc sên, sừng sững bất động, căn bản không nhìn hắn ra tay, Cổ Thiết Thủ lướt ngang một bước ngăn cản đại thủ của Trấn Uy Hầu.

    - Trấn Uy Hầu, nếu ngươi muốn chiến, ta đấu với ngươi là được, cần gì ra tay với vãng bối.

    Cổ Thiết Thủ lạnh lùng nói.

    Cổ Thiết Thủ vừa nói ra lời này, lập tức làm cho không ít người biến sắc, Cổ Thiết Thủ nói ra lời này là hoàn toàn không sợ Bảo Thánh thượng quốc, đây chính là tát vào mặt của Bảo Thánh thượng quốc.

    Phải biết rằng, trước đó Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc vẫn luôn là ít xuất hiện, không dám gây chuyện, chớ nói chi là xung đột với Bảo Thánh thượng quốc, hiện tại Cổ Thiết Thủ không chút cân nhắc, vì một vãn bối mà xung đột với Trấn Uy Hầu, chẳng lẽ đây là xu thế quật khởi của Tẩy Nhan Cổ Phái sao?

    - Tốt, tốt, tốt, Cổ Thiết Thủ, bản hầu muốn xem ngươi và Tẩy Nhan Cổ Phái có bao nhiêu lực lượng, cho dù lấy ra.

    Trấn Uy Hầu lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:

    - Chờ bổn tọa chém Cổ Thiết Thủ, lại chém tiểu bối ngươi cũng không muộn.

    Hắn vừa nói xong lời này đã bay lên cao.

    Trong nháy mắt, Trấn Uy Hầu cùng Cổ Thiết Thủ đã cát cứ một phương trời, trong nháy mắt huyế khí trùng thiên, không gian chìm nổi, huyết khí cuồn cuộn thao thao bất tuyệt, huyết quang phun ra nuốt vào, uy áp vương hầu quét qua vạn dặm.

    Đối mặt với hai cường giả vương hầu quyết đấu, tu sĩ thấp hơn cảm thấy run rẩy, tuy hai người khai chiến trên bầu trời, nhưng mà khí tức vương hầu đáng sợ của bọn họ vẫn làm cho người ta kính sợ.

    Trấn Uy Hầu tay phải cầm bảo tháp, hai mắt có từng đạo pháp tắc hiển hiện ra ngoài, lạnh lẽo nhìn Cổ Thiết Thủ, mà ánh mắt Cổ Thiết Thủ bén nhọn, đầu huyền mệnh cung, hào quang không biến mất, thọ bảo càng thúc dục khí huyết cuồn cuộn giống như nước lũ liên miên không dứt.

    - Giết --

    Trấn Uy Hầu quát lên một tiếng chói tai, bảo tháp tế lên, bảo tháp nổ vang một hồi, trong một chớp mắt, bảo tháp như núi, thời điểm bảo tháp vừa mở ra, từng đợt cương khí cuồn cuộn như sóng lớn, thời điểm này cương khí trùng thiên, một đạo cương khí có thể đánh nát cả ngọn núi.

    - Khai mở --

    Cổ Thiết Thủ thét dài một tiếng, mệnh cung mở rộng ra, chỉ thấy Côn Bằng nhảy lên, Côn Bằng nhảy lên, cái đuôi lớn vung ra, "Ba" một tiếng, lúc này Côn Bằng che kín mặt biển, cái đuôi lớn nặng nề quét nước biển, lúc này cương khí của bảo tháp quét qua bị đảo ngược trở về.

    Sắc mặt Trấn Uy Hầu đại biến, lập tức thúc dục bảo tháp thu cương khí bắn ngược trở về. Mà ngay lúc này, Cổ Thiết Thủ như Côn Bằng bay liệng trên không, thoáng cái xuất hiện trước mặt Trấn Uy Hầu, chỉ thấy Côn Bằng đáp xuống, cánh che phủ bầu trời, hai cánh quét qua tiêu diệt đỉnh núi, đánh bay sơn mạch.

    - Giết --

    Khí thế như vậy khiến sắc mặt Trấn Uy Hầu khó coi, hắn cũng không có giữ sức lại, bảo tháp mượn nhờ thiên địa linh khí, thế như cầu vồng trấn áp xuống, đánh nát hư không, xuyên qua đại địa, muốn trấn áp Côn Bằng!

    Trong khoảng thời gian ngắn, Cổ Thiết Thủ cùng Trấn Uy Hầu hai người chém giết thiên băng địa liệt ở phía chân trời, Trấn Uy Hầu thúc dục bảo tháp tung bay, sát phạt các nơi, mà Cổ Thiết Thủ không có xuất bảo khí ra, chỉ mượn "Côn Bằng Lục Biến ", đối chiến chân khí với Trấn Uy Hầu.

    Một màn này khiến không ít người xem biến sắc, cho dù là Hỗn Nguyên Hầu của Bảo Thánh thượng quốc, Tử Hà Quan lão đạo hay rất nhiều đại yêu ở Phi Giao Hồ cũng không làm được, về phần những tu sĩ khác bị khí thế đại sát tứ phương này ép tới mức thở không nổi.

    - Đế thuật vô song nha.
     
    Buồn, ichuoi, Vô Ưu and 13 others like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 164: Trấn Uy Hầu. (2)

    share: doctruyen.org





    Nhìn thấy Cổ Thiết Thủ không cần bảo khí đã đánh như vậy, chỉ nương tựa vào "Côn Bằng Lục Biến" chém giết với Trấn Uy Hầu tới mức thiên băng địa liệt, khó hoà giải. Chuyện này khiến Bảo Thánh thượng quốc Hỗn Nguyên hầu thất sắc, thì thào tự nói.

    Chỉ cần tu sĩ ở đây, chỉ cần là tu sĩ nhìn thấy các mặt xã hội cũng phải động dung, như lão Quy Vương của Phi Giao Hồ cũng biến sắc, lại hâm mộ nói:

    - Côn Bằng Lục Biến nha, truyền thuyết là vô song đế thuật của Minh Nhân tiên đế, chính là dùng vô địch Côn Bằng diễn biến mà thành.

    Ngay cả Giang Tả thế gia Giang Tả Hầu nhìn thấy Cổ Thiết Thủ dùng "Côn Bằng Lục Biến ", hai mắt cũng phát lạnh, sắc mặt âm tinh, ánh mắt bắn ra hào quang khiếp người, đối với hắn mà nói, đối với Giang Tả thế gia mà nói, đế thuật như vậy có ý nghĩa khác biệt, nếu như có khả năng, hắn thậm chí nghĩ cách đoạt đế thuật này của Tẩy Nhan Cổ Phái.

    Đối với Giang Tả thế gia mà nói, đế thuật của Minh Nhân tiên đế có thể nói là một loại đau nhức. Tổ tiên bọn họ Giang Tả hiền vương đã từng là cự phách không ai bì nổi, ở thời đại đó là thiên tài vô song, ngay cả Minh Nhân tiên đế cũng từng bại trong tay của hắn.

    Nhưng mà cuối cùng nhất Minh Nhân tiên đế cười đến cuối cùng, tổ tiên Giang Tả hiền vương của bọn họ khai sáng công pháp, cuối cùng vẫn không địch lại công pháp do Minh Nhân tiên đế sáng tạo, Minh Nhân tiên đế chịu tải thiên mệnh, Minh Nhân tiên đế khai sáng công pháp thành tựu tiên thuật!

    Chuyện này có ý nghĩa công pháp của Giang Tả thế gia cho dù là bí pháp cổ xưa hoặc là đại hiền chi thuật, cuối cùng đều thua kém đế thuật của Minh Nhân tiên đế một bậc.

    Lúc này thấy "Côn Bằng Lục Biến" thần uy vô địch như vậy, chuyện này làm cho ánh mắt Giang Tả hầu trở nên đáng sợ, nếu như có thể đoạt được đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái, chuyện này có nghĩa thực lực Giang Tả thế gia sẽ nâng cao một bước.

    - Tẩy Nhan Cổ Phái đã xuống dốc, nhưng, đế thuật vẫn vô địch nha.

    Nhìn thấy một màn này vẫn làm cho người ta cảm khái, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ còn là tiểu phái mà thôi, là bất nhập lưu ở trung tâm vực, nhưng mà hôm nay đế thuật trong tay Cổ Thiết Thủ vẫn đáng sợ như vậy!

    Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, càng làm cho người ra giương mắt mà nhìn, thậm chí có không ít người âm thầm thèm chảy nước miếng, nếu như có thể tiêu diệt Tẩy Nhan Cổ Phái, đoạt được đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái, sẽ tăng cao nội tình bổn môn lên một bước.

    Chính vì loại nguyên nhân này, trước kia Cổ Thiết Thủ rất ít ra tay, cũng rất ít vận dụng đế thuật, thứ này quả nhiên khiến người ta đỏ mắt, nhưng mà, hiện tại thế cục đã khác.

    Lý Thất Dạ không có nhìn qua chiến trường nhiều, phân phó Ngưu Phấn đi lên cửa đá trên sườn đồi.

    - Đứng lại, nơi này không phải là nơi Tẩy Nhan Cổ Phái có thể tới, mau lui, nếu không, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi sẽ gặp họa diệt môn!

    Đệ tử của Trấn Uy Hầu quát một tiếng, ngăn cản đường đi của Ngưu Phấn.

    - Họa diệt môn?

    Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên, lạnh lùng nhìn qua người Bảo Thánh thượng quốc, nói ra:

    - Ai muốn đánh chủ ý lên Tẩy Nhan Cổ Phái, ta tùy thời hoan nghênh, càng nhiều người càng tốt, miễn cho không náo nhiệt thì quá không vui. Hiện tại, cút cho ta!

    - Khẩu khí thật là lớn, khi nào Tẩy Nhan Cổ Phái xuất hiện đệ tử tự cao tự đại như vậy, định khiêu chiến cả thiên hạ sao?

    Lý Thất Dạ nói như vậy có không ít người đưa mắt nhìn nhau.

    - Muốn chết!

    Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy khiến người Bảo Thánh thượng quốc tức giận, bảo khí đập thẳng về phía Lý Thất Dạ trên ốc sên.

    Oanh --

    Nhưng mà thân hình to lớn của Ngưu Phấn dừng lại, trên trăm võ giả ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ bị đánh bay, thời điểm bay lên cao cao, đột nhiên một cái râu cuốn tới, kéo toàn bộ cường giả bị đánh bay đưa vào trong miệng, lại ăn như hổ đói, cắn nuốt hơn trăm võ giả này!

    - Yêu vật này --

    Nhìn thấy Ngưu Phấn một ngụm nuốt nhiều võ giả như thế, không ít người run sợ, lưng lạnh lẽo!

    Chính là ốc sên của êệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đã sinh ra hiệu quả rung động như thế, sắc mặt Hứa Bội trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nói:

    - Nó, nó, nó còn ăn người?

    - Hung vật trời sinh, ăn người có cái gì kỳ quái.

    Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên thong dong nói ra, giống như căn bản giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

    Như vậy đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái rùng mình lạnh lẽo, trong nội tâm sợ hãi, Ngưu Phấn giống như lão đầu không chút thu hút, khô quắt nhỏ gầy, êệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái trước đó chỉ cho rằng nó là ốc sên yêu mà thôi, hiện tại nhìn thấy Ngưu Phấn há mồm nuốt hơn trăm võ giả, chuyện này khiến bọn họ cảm thấy lạnh buốt nội tâm.

    Đây không phải yêu quái bình thường, mà là vật đại hung, nếu như không phải có Lý Thất Dạ ở đây, bọn họ còn không dám an ổn ở trên lưng Ngưu Phấn.

    Đương nhiên đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái không biết, thiên ngưu tổ họa thời cổ xưa chính là hung vật, nhưng mà về sau sắp bị diệt tuyệt, thế gian mới rất khó nhìn thấy.

    Lúc này ốc sên chậm rãi bò lên tới cửa đá, cường giả Bảo Thánh thượng quốc thủ ở đây run sợ, nhao nhao lui về phía sau, cũng không dám ngăn đường nó đi, ốc sên này quả nhiên là đại hung vật.

    Ốc sên bò lên vách đá, Lý Thất Dạ nhảy xuống. Ở bên cạnh sườn đồi có hai cánh cửa đá lớn, lúc này, cửa đá đóng chặt. Hai cánh cửa đá này xây dựng phía trên thiên cơ đài, dường như nơi này từng là đế đàn.

    Cho dù là đài cơ hay là cửa đá, lúc này cũng không giữ được hình dáng ban đầu, thạch cơ càng không trọn vẹn, cửa đá pha tạp, gồ ghề, rõ ràng cho thấy bị đao kiếm tổn thương, rất rõ ràng, đã từng có người công kích cánh cửa đá này.

    Trên thực tế Ma Bối Lĩnh trăm năm mới mở ra một lần, rất nhiều người đều không cam lòng, đã từng có không ít người muốn đục cửa đá Ma Bối Lĩnh, đáng tiếc chưa từng có ai thành công qua, cho dù là đại hiền cũng là như thế.

    Lý Thất Dạ khẽ vuốt cửa đá, Ma Bối Lĩnh đã từng chịu tải không ít chuyện xưa, trên thực tế Minh Nhân tiên đế cũng không phải người tiến vào Ma Bối Lĩnh đầu tiên, thời điểm hắn còn là âm nha, hắn không chỉ mang Minh Nhân tiên đế đi vào, nhưng mà cuối cùng bọn họ hao tốn vô số tâm huyết, giày vò Ma Bối Lĩnh thành tài sản của Tẩy Nhan Cổ Phái mà thôi.

    Lý Sương Nhan lạnh lùng nhìn qua hắn một cái, không nói cái gì cả. Lý Thất Dạ cũng quen thuộc thần thái của hắn, mỗi lần Lý Thất Dạ làm ra thần thái này cũng đã tính trước, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.

    Thời điểm Lý Thất Dạ nhìn cửa đá trước mặt thì có không ít người chú ý, đặc biệt là Lý Sương Nhan đang ở bên cạnh hắn, càng hấp dẫn ánh mắt vô số đệ tử trẻ tuổi chú ý.

    - Thiếu niên kia là ai vậy?

    Lý Thất Dạ đi vào, vốn Trấn Uy Hầu khiển trách, sau đó lại khẩu xuất cuồng ngôn, hiện tại bên cạnh hắn lại có tuyệt thế mỹ nữ như Lý Sương Nhan tương bồi, không muốn người ta chú ý tới đúng là quá khó khăn, cho dù là tu sĩ thế hệ trước cũng kỳ quái, còn tưởng rằng Lý Thất Dạ có bối cảnh kinh thiên.
     
    Buồn, ichuoi, Darkato and 11 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.