Chương 181: Thanh Thúy Đồng. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Mặc dù nói Lý Thất Dạ có rất nhiều thủ đoạn đánh chết Phụ Thiên Viên, hắn thậm chí có thể tính toán Phụ Thiên Viên, nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói không có niềm vui khiêu chiến, chỉ có đối chiến kịch liệt như thế, đây mới thực sự là khiêu chiến! Lý Thất Dạ nằm một tháng mới chữa tốt thân thể, trong quá trình này thân thể hắn không ngừng được chữa trị, âm dương huyết hải chìm nổi, vô tận huyết khí chảy ra như suối chữa thương cho Lý Thất Dạ. Sau khi qua một tháng, Lý Thất Dạ lấy thú tủy và đạo cốt của Phụ Thiên Viên, tiếp tục đi về phía tây. Thời điểm Lý Thất Dạ bước vào con đường ma luyện chính mình, trong Ma Bối Lĩnh bắt đầu náo nhiệt. Trên thực tế thời gian trước Ma Bối Lĩnh mở ra, bất luận kẻ nào cũng không dự kiến được, cảnh này khiến không ít đại giáo cương quốc tới muộn, bỏ qua lần tiến vào Ma Bối Lĩnh này. Ngay từ đầu, Bảo Thánh thượng quốc với tư cách là chủ nhà bắt đầu thanh trừ những tiểu môn phái và tán tu dựa vào hỗn loạn tiến vào đây. Tu sĩ thức thời thì rời khỏi Ma Bối Lĩnh, nếu không thức thời, muốn chết ở lại trong Ma Bối Lĩnh, vương hầu của Bảo Thánh thượng quốc sẽ tiêu diệt toàn bộ, chỉ có thể phơi thây không sai. Đương nhiên đối với tiểu môn tiểu phái, đối với tán tu mà nói, Ma Bối Lĩnh tràn ngập hấp dẫn, một ít tiểu môn tiểu phái hoặc tán tu biết rõ sẽ bị Bảo Thánh thượng quốc tiêu diệt toàn bộ nhưng vẫn trốn tới các nơi trong Ma Bối Lĩnh, ôm tâm lý may mắn, hy vọng có thể tránh thoát Ma Bối Lĩnh tiêu diệt toàn bộ. Với tư cách chủ nhà Bảo Thánh thượng quốc trọng chấn trật tự, có tư cách đi vào Ma Bối Lĩnh đều là đại giáo, cương quốc hoặc là cao thủ, bọn họ nhao nhao xuất phát tìm cơ duyên, bước vào con đường tầm bảo. Bởi vì chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh mới có thể tiến vào Ma Bối Lĩnh, chuyện này có ý nghĩa chân nhân trong Ma Bối Lĩnh chính là tu sĩ cường đại nhất, có thể xưng bá một phương. Nhưng mà đối mặt Ma Bối Lĩnh hung hiểm, quản chi là tu sĩ cấp bậc nào, chân nhân cũng chưa đủ nhìn! Phải biết rằng, một khi gặp phải thiên thú, thọ tinh ba mươi vạn năm, chỉ sợ chân nhân cũng phải tránh lui, càng đừng nói ở đây còn có thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm. Đối mặt thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm, đừng nói là chân nhân, cho dù Cổ Thánh đích thân tới cũng chỉ có nước cúi đầu! Trên thực tế sau khi thời đại Đạo Gian vừa mới chấm dứt, chân nhân xuất thế rất ít, dù sao trong thời đại Đạo Gian tu sĩ thành tựu chân nhân không nhiều. Về phần ba vạn năm trước chân nhân rất nhiều đã biến mất trong dòng sông thời gian. Sau khi tiến vào trong Ma Bối Lĩnh, chân nhân cũng không nhiều, môn phái có chân nhân đích thân tới chính là đại giáo và cương quốc cực kỳ cường đại. Lần này đến Ma Bối Lĩnh, chủ lực dùng cấp bậc hào hùng, vương hầu làm chủ, mà không ít cổ phái thánh tông, đại giáo cương quốc đều lưu cơ hội cho người trẻ tuổi! Chính là vì như thế, lần này đi Ma Bối Lĩnh đã thúc đẩy không ít môn phái liên hợp lại, kéo thành một đoàn, kết thành liên minh cường đại, cộng đồng đối mặt hung hiểm trong Ma Bối Lĩnh. Đương nhiên cũng có đại giáo cương quốc có được đội ngũ cường đại, bọn họ cũng không có liên hợp với người khác, chỉ bằng vào lực lượng của mình đi vào Ma Bối Lĩnh. Như Nam Thiên thượng quốc, Giang Tả thế gia, Bảo Thánh thượng quốc có nhiều vương hầu... Trong ba vạn năm qua, từng có người phân chia các khu vực trong Ma Bối Lĩnh, hơn nữa mỗi khu vực chỉ đi từ ba tới năm ngàn dặm... Đương nhiên khởi điểm là tính từ cửa vào tới nơi bọn họ đi. Cách khu vực khởi điểm từ ba tới năm ngàn dặm bị đại giáo cương quốc chia làm khu vực bình thường, nơi này mặc dù có thọ tinh và thiên thú xuất hiện, nhưng đều là thọ tinh thiên thú dưới vạn năm, đối với thánh tông cổ phái, đại giáo cương quốc mà nói, trong khu vực này có thể tự do qua lại. Năm đến tám nghìn dặm bị chia làm khu vực phong thu, trong khu vực này mới thích hợp cho đệ tử đại giáo, cương quốc tiến vào, đệ tử của bọn họ ở đây sẽ thu được bảo kim, linh đan dược thảo, chém giết thiên thú, thọ tinh ở nơi này lấy thú tủy, đạo cốt, thọ huyết, vòng tuổi... Hơn nữa khu vực này nguy hiểm cũng không cao, cho nên nói đối với truyền thừa đại giáo mà nói, khu vực này chính là khu vực của bọn họ. Phạm vi chín ngàn tới một vạn năm ngàn dặm chính là khu vực khiêu chiến, trong khu vực này chỉ có vương hầu mới dám đi vào, ở chỗ này từng xuất hiện thiên thú, thọ tinh mười vạn năm, đệ tử bình thường tiến vào khu vực này chính là muốn chết. Nhưng mà khu vực này với cường giả hào hung và vương hầu, nó là khu vực bọn họ hướng tới, ở chỗ này có đan thảo linh dược thích hợp với bọn họ, thu hoạch cực kỳ phong phú. Khu vực ngoài hai vạn dặm chính là khu vực nguy hiểm, nơi đó chỉ có chân nhân mới dám đi đào bảo, mới dám đi săn giết thiên thú thọ tinh. Trong khu vực ngoài hai vạn dặm chính là khu vực cực kỳ nguy hiểm, còn tới trình độ nào phải xem vận khí của ngươi, nếu là vận khí không tốt sẽ gặp phải thiên thú thọ tinh năm mươi vạn năm. Vận khí tốt một chút sẽ gặp phải thiên thú, thọ tinh ba mươi vạn năm. Đương nhiên, trong mỗi khu vực sản sinh đại đạo bảo kim, linh đan dược thảo thậm chí là thọ tinh, thiên thú vòng tuổi thọ huyết, thú tủy đạo cốt khiến người ta thèm chảy nước miếng. Sau ba vạn dặm không người nào dám giao thiệp, cũng có người xem đây là khu vực không người, trong khu vực này có khả năng gặp được thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm. Trong khu vực này không nói tới vương hầu, cho dù là chân nhân cũng không dám đi, đi vào chính là tìm chết, đối mặt thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm thì chân nhân cũng không đủ nhét kẽ răng của chúng. Về phần khu vực không người có bao lớn, ai cũng nói không rõ ràng, bởi vì chưa từng nghe qua có người nào xuyên qua khu vực này! Tiến vào khu vực này chính là tìm chết. Đã từng có truyền thuyết, sâu trong Ma Bối Lĩnh có hung vật tuyệt thế trong truyền thuyết, có người nói sẽ gặp thọ tinh, thiên thú ba trăm vạn năm trở lên, thiên thú, thọ tinh ở đây là tồn tại đỉnh cấp, cho dù đại hiền gặp thiên thú, thọ tinh ở nơi này, chẳng biết hươu chết về tay ai, khó mà nói rõ ràng. Cũng có đồn đãi nói, sâu trong Ma Bối Lĩnh nhất có ma vật trong truyền thuyết, nó mới được là chủ nhân của Ma Bối Lĩnh, cho dù đại hiền tiến tới đó cũng chỉ có con đường chết. Bất kể nói thế nào, tới khu vực không người, cho dù là chân nhân cũng không dám mạo hiểm, chớ nói chi là vào nơi sâu nhất của Ma Bối Lĩnh. Chư đại giáo cương quốc, thánh tông cổ phái tiến vào Ma Bối Lĩnh, đều lập tức hành động, bất luận môn phái nào, bất luận kẻ nào đều không muốn dừng lại nửa khắc, dừng lại thêm nửa khắc, vậy ý nghĩa có người đoạt trước chiếm lĩnh địa bàn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong khu vực man hoang này thoáng cái trở nên náo nhiệt, tự nhận các môn phái thực lực bình thường chiếm lĩnh khu vực bình thường, đại lượng càn quét vùng này, thậm chí là đào sâu ba thước đất, môn phái tự nhân thực lực đủ mạnh thì tiến vào khu vực phong thu, một cương quốc đại giáo đều có mấy trăm tới một ngàn tinh nhuệ, bọn họ giống như nước lũ càn quét này thọ tinh, thiên thú vùng này, cướp lấy thọ huyết đạo cốt!
Chương 182: Thanh Thúy Đồng. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Về phần khu vực khiêu chiến sẽ do truyền thừa đạo giáo chiếm lĩnh, đây chính là quái vật khổng lồ chân chính, có thể trực tiếp tiến vào khu vực này cũng chỉ có Nam Thiên thượng quốc, Giang Tả thế gia, Bảo Thánh thượng quốc, về phần Tử Hà Quan, Phi Giao Hồ cũng chỉ dám đi vào khu vực phong thu mà thôi. - Tiểu Vịnh Các Đào chiếm được một khối tam văn đại đạo bảo kim! Trong Ma Bối Lĩnh có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mỗi người, chỉ cần có bất kỳ môn phái nào có tiền lời, muốn thoát khỏi ánh mắt của người ta là quá khó khăn. - Tông chủ Phi Diệp Tông hái được một khỏa thanh đan quả tám vạn niên! Hắn may mắn hái đến linh quả luyện chế huyết dược. - Bảo Câu Phái và Đạo Xuyên liên minh đuổi giết ngàn dặm, chém giết một đầu thọ tinh mười tám vạn năm, cộng hưởng thọ huyết cùng thọ luân. Đương nhiên cũng có môn phái liên hợp, đánh lén thiên thú thọ tinh, dùng đoạt thọ huyết đạo cốt. - Kỳ Sơn thánh địa đào sâu ngàn trượng ở một ngọn núi, đạt được một khối ngũ văn hoàng thiết! Cũng có môn phái chiêu tập đệ tử trong phái đào đất ngàn trượng, đào được đại đạo bảo kim! Đại đạo bảo kim, chính là tài liệu luyện chế bảo khí, bất luận tu sĩ nào, trừ thiên mệnh chân khí ra đều có thể luyện ra bảo khí của mình. Chân khí có khác nhau, với tư cách tu sĩ, chân mệnh là duy nhất, cơ hồ tất cả cũng chỉ có một kiện chân khí, nhưng mà bảo khí thì khác, bất luận tu sĩ nào cũng có thể tế luyện ra một hai kiện bảo khí. Cho nên tài liệu bảo khí cực kỳ hút hàng, số lượng còn hút hàng hơn thiên mệnh chân thạch nhiều. Tài liệu có thể chế tạo bảo khí chỉ có hai chủng, một, là đại đạo bảo kim; hai, thiên thú đạo cốt. Thiên thú đạo cốt chỉ có thể chém giết thiên thú có được, mà đại đạo bảo kim, nhất định phải đào từ trong đất ra, hơn nữa càng là đại đạo bảo kim cao cấp, chúng càng tồn tại ở nơi hung hiểm. Đại đạo bảo kim, linh đan dược thảo, thú tủy đạo cốt... Tu sĩ môn phái tiến vào Ma Bối Lĩnh, hoặc nhiều hoặc ít đều có thu hoạch. Không ngừng có tin tức truyền tới, nhưng mà Ma Bối Lĩnh cũng nhuộm đầy huyết tinh, huyết tinh này không chỉ với thiên thú, thọ tinh, ngay cả tu sĩ cũng chết trong tay thiên thú, thọ tinh. - Thái tử Khuynh Thành quốc vì giết một đầu thọ tinh mười vạn năm, ba trăm cao thủ đi theo bị hút khô máu tươi. Thời điểm có tu sĩ chém giết thọ tinh, mà đối với thọ tinh thiên thú trong Ma Bối Lĩnh mà nói, đây cũng là một hồi thịnh yến, không ít thiên thú, thọ tinh cường đại không ngừng xuất động, đi săn giết con mồi của mình. - Năm trăm đệ tử Vấn Tâm Sơn gặp được thiên thú hai mươi vạn năm, toàn bộ chết trận! - Đệ tử Hồng Hà Cốc ngộ nhập diễm động, bị nhốt chết trong động, cuối cùng nhất trừ cốc chủ bỏ chạy ra ngoài, các đệ tử khác bị đốt thành tro bụi. Nhưng mà hung hiểm trong Ma Bối Lĩnh không chỉ có thiên thú, thọ tinh đơn giản như vậy, ở chỗ này vẫn có các loại hiểm địa thôn phệ người ta. ... ... Lúc này cả Ma Bối Lĩnh biến thành thịnh yến, bất luận là với tu sĩ nào mà nói, hoặc là với thiên thú thọ tinh, song phương cũng bắt đầu càn quét, cũng bắt đầu đánh giết nhau. Mùi máu tươi không tiêu tan trong phiến thiên địa này, tuy nhiên mỗi một ngày đều có tin vui truyền lưu, nhưng mỗi một ngày đều có ác mộng truyền ra. Nhưng mà cũng có đại giáo cương quốc đủ cường đại, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, quét ngang một phương, thu hoạch khiến người ta đỏ mắt, như Giang Tả thế gia, như Thánh Thiên quốc, như Nam Thiên thượng quốc chính là như thế. - Giang Tả Hầu chém giết một thiên thú hai mươi vạn năm! Trong vài ngày ngắn ngủi có một tin tức khiến người ta động dung truyền ra, làm cho không ít người nghe tin tức đều giật mình. - Thiên thú hai mươi vạn năm, cho dù là vương hầu cũng không chịu đựng nổi, bằng Giang Tả Hầu có thể chém giết? Nghe tin tức này có người động dung hỏi lại. - Giang Tả Hầu có ngàn kỵ tạo thành ’ Hiền Vương Lục Đãng Trận ’, vây khốn thiên thú ba ngày ba đêm, cuối cùng giết chết nó. Có tu sĩ tận mắt nhìn thấy nói ra. Thiên thú hai mươi vạn năm, cho dù gặp được, vương hầu cũng kiêng kị, thậm chí là tránh lui, Giang Tả Hầu còn trẻ như thế, vậy có thể chém giết chính là khó lường. - Hiền Vương Lục Đãng Trận! Có người biết rõ đại trận này thì hít sâu một hơi. Hiền Vương Lục Đãng Trận, có thể nói là đại trận trấn tộc của Giang Tả thế gia, nghe nói trận này là do Giang Tả hiền vương sáng tạo ra, nghe nói đã từng chém giết thánh hoàng đại hiền! Có người sợ hãi thán phục Giang Tả Hầu thực lực, động dung nói: - Giang Tả Hầu mặc dù chỉ là cương quốc phong hầu, nghe nói hắn đã bước một chân vào vương hầu, đã có được thực lực vương hầu. Có người sợ hãi thán phục thực lực của Giang Tả Hầu, cũng có không ít người hâm mộ Giang Tả Hầu có thể cướp lấy thú tủy, đạo cốt của thiên thú hai mươi vạn năm, đây chính là thứ tốt, cực kỳ trân quý. - Nam Thiên Hào ngẫu nhiên tiến vào cổ động, chiếm được một khối Thanh Thúy Đồng, thuộc về Lục Văn Thánh Đồng! Thực lực Giang Tả Hầu làm cho người ta động dung, mà Nam Thiên Hào cũng vận khí thật tốt, trong vài ngày ngắn ngủi có tin tức truyền ra. - Thanh Thúy Đồng, lục văn nha, đây chính là đồ tốt, trăm vạn tinh bích đều không đổi được đấy. Có người nghe tin tức này thì hâm mộ và ghen ghét, nói: - Khu vực khiêu chiến quả nhiên có nhiều thứ tốt, ngay cả lục văn thánh đồ cũng có. Nghe được tin tức tốt này, có tu sĩ môn phái mạo hiểm tiến vào khu khiêu chiến, đương nhiên, đối với nhiều tu sĩ mà nói, đây là nghênh đón tử vong. Đại đạo bảo kim, chính là trời cao sinh thành, nội hàm đạo văn, chỉ có đạo văn hóa văn bảo kim mới chính thức được xưng là đại đạo bảo kim. Mỗi một khối đại đạo bảo kim đều ẩn chứa đạo văn cổ xưa! Loại đạo văn này gọi là đại đạo kim văn hoặc là đại đạo bảo kim. Đối với bảo khí mà nói, đại đạo bảo văn đúng là quá trân quý. Nói thí dụ như, một khối đại đạo bảo kim bao hàm đại đạo bảo văn chữ "Hỏa" , vậy thì khó lường, nếu như dùng Tử Hỏa Công, Liệt Diễm Pháp tế luyện khối đại đạo bảo kim, dùng diễn biến đại đạo bảo văn. Tế luyện bảo khí cũng phải thi triển công pháp đúng thuộc tính, làm thế uy lực bảo khí tăng lên gấp bội. Đương nhiên, uy lực đại đạo bảo văn cũng không phải mỗi người đều có thể thúc dục, chỉ có cường giả ngoài vương hầu mới có thể thúc dục uy lực đại đạo bảo văn. Một khối đại đạo bảo kim có ẩn chứa một chữ đại đạo bảo văn, cũng có khả năng bao hàm hai, ba đại đạo bảo văn, tóm lại đại đạo bảo văn càng nhiều thì càng trân quý. Có thể nói, có ngoài ba đại đạo bảo văn đại đạo bảo kim, đây là thứ trăm vạn tinh bích cũng khó cầu. Có tu sĩ gọi bốn, năm đại đạo bảo văn đại đạo bảo kim xưng là hoàng thiết, sáu bảy bảo văn, xưng là thánh đồng, tám chín bảo văn xưng là tiên kim! Lục Văn Thánh Đồng Thanh Thúy Đồng chính là thứ khiến người ta đỏ mắt, giá trị của nó hơn xa thú tủy, đạo cốt mà Giang Tả Hầu lấy được, khó trách nhiều người nghe tin tức này cũng nhịn không được tiến vào khu vực khiêu chiến.
Chương 183: Thanh Thúy Đồng. (3) share: doctruyen.org Mời đọc - Thánh Thiên Đạo dùng lực một mình đuổi giết một đầu thọ tinh mười lăm vạn năm vạn dặm, cuối cùng chém giết nó, toàn thân trở ra! Nhưng mà càng có tin tức chấn động truyền ra từ Thánh Thiên giáo. - Dừng lực một mình chém giết một đầu thọ tinh mười lăm vạn năm! Nghe được tin tức như thế, rất nhiều người đều hít khí lạnh, thọ tinh còn đáng sợ hơn thiên thú, bị thọ tinh nhìn chằm chằm vào, người ta có cảm giác trên lưng có ngọn núi lớn, càng đừng nói đuổi giết nó. - Vương hầu chính thức nha, thực lực còn hơn xa Giang Tả Hầu. Cho dù có người không phục, không thừa nhận cũng không được, Thánh Thiên Đạo quá cường đại. Trẻ tuổi như vậy đã là vương hầu, chuyện này khiến người ta đố kỵ, hơn nữa dùng tình huống bây giờ xem ra, Thánh Thiên Đạo chỉ sợ còn mạnh hơn vương hầu lâu năm! Thực lực này vương hầu bình thường không sánh bằng, thành tựu như thế thiên tài trong trung tâm vực không bằng. - Thánh Thiên Đạo, trời sinh thánh mệnh, thiên phú cực cao, cực kỳ thông minh, đối với đại đạo vạn pháp một chút liền hiểu. Có tông chủ cảm thán, nói ra: - Có được truyền nhân như thế, Thánh Thiên giáo phát triển không ngừng, đó là đương nhiên, hôm nay Thánh Thiên Đạo chỉ sợ không chỉ là bảo thánh nhân hoàng, nói không chừng tương lai có thể vượt qua lão tổ Thánh Thiên giáo! Có được đệ tử như vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ, có thể có đệ tử như vậy xuất thế, truyền thừa môn phái chắc chắn càng phồn vinh. - Chỉ sợ Lý tiên tử còn cường đại hơn Thánh Thiên Đạo, càng nghịch thiên hơn. Thánh Thiên Đạo kiệt xuất như thế, làm cho người ta chú mục, mọi người lại nhớ tới thiên tài khác -- Lý Sương Nhan. Phải biết rằng, trước đó không lâu Thánh Thiên Đạo còn ăn thiệt thòi trong tay Lý Sương Nhan. - Lý tiên tử thật là nghịch thiên, truyền thuyết nàng không chỉ có hoàng thể đơn giản như vậy, nàng còn có thánh mệnh! Nhắc tới Lý Sương Nhan, không biết bao nhiêu tu sĩ đồng lứa đều động dung, nhịn không được ca ngợi. - Ta cũng biết Lý tiên tử còn có tiền đồ hơn Thánh Thiên Đạo, dù sao hoàng thể... tương lai, thành tựu tương lai trở thành đại hiền là không thành vấn đề. Nhắc tới Lý Sương Nhan, người ái mộ nàng không ngừng tán thưởng. Về phần mệnh cung, thể chất có tranh luận rằng, có người cho rằng thể chất càng có tiền đồ hơn mệnh cung, nhưng mà có người cầm quan điểm ngược lại. Tu sĩ ôm quan điểm đầu tiên cho rằng thể chất có thể thăng cấp, hoàng thể có thể thăng lên thánh thể, thậm chí có thể tu luyện thành vô địch tiên thể! Nhưng mà mệnh cung không được, mệnh cung trời sanh là thế nào, chính là thế nào! Không cách nào thông qua tu luyện tấn chức. Mà tu sĩ ôm quan điểm thứ hai cho rằng, mệnh cung mới là căn bản của tu sĩ, mặc dù nói tiên thiên thể chất rõ ràng chiếm hữu ưu thế, nhưng mà một khi đến hậu kỳ, muốn tìm hiểu công pháp huyền ảo, muốn chế ra đại đạo bản thân, vậy khẳng định là cần thiên phú, cần ngộ tính, cho nên có người cho rằng mệnh cung có tiền đồ hơn thể chất. - Luận mệnh cung, Lý tiên tử không kém gì Thánh Thiên Đạo, mà Lý tiên tử trời sinh có hoàng thể. Có tu sĩ thế hệ trước nói: - Nếu thật luận tiền đồ, là Lý tiên tử không ai có thể hơn. Đáng tiếc, Lý tiên tử lại tiến vào Tẩy Nhan Cổ Phái, mà Thánh Thiên Đạo, truyền thuyết đạt được Thánh Thiên giáo lão tổ chỉ điểm, có minh sư như vậy, lo gì không vô địch? Vừa nhắc tới Thánh Thiên giáo lão tổ, bất luận là ai cũng trầm mặc, dù người hung hăng càn quấy đều phải kính sợ, đây chính là tùy tùng của Đạp Không tiên đế! - Đây là tổ huấn Cửu Thánh Yêu Môn hại chết người! Tu sĩ trẻ tuổi tức giận bất bình, nói: - Lý tiên tử là người ra sao. Chính là tiên tử giáng trần, hết lần này tới lần khác lại có quan hệ thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái, mà tên thủ tịch đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái cái gì đó, chỉ bằng hắn cũng xứng với Lý tiên tử? Lý Sương Nhan chính là nữ thần trong suy nghĩ của nhiều người trẻ tuổi, không biết có bao nhiêu người ái mộ nàng, cho nên vừa nhắc tới chuyện này thì có không biết bao nhiêu người hận Lý Thất Dạ thấu xương. - Đúng thế, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Lý Thất Dạ không chỉ là bao cỏ, hơn nữa còn là người vô tri! Không phải chỉ dựa vào nội tình tiên đế sao? Không chính phải chỉ là một chút nội tình Minh Nhân tiên đế lưu lại à? Dám hung hăng càn quấy coi trời bằng vung, hừ, nhìn hắn xem, một ngày nào đó hắn sẽ không biết mình chết như thế nào! Đối với Lý Thất Dạ, không biết bao nhiêu người hận hắn thấu xương. Đặc biệt nhìn thấy Lý Thất Dạ dựa vào nữ nhân ăn cơm còn hung hăng càn quấy, nhiều người ghi hận trong lòng! Có cái gì không dậy nổi, không phải có mệnh tốt, vận khí tốt trở thành thủ tịch đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, đụng đại vận cưới được Lý Sương Nhan! Nghĩ tới bao cỏ may mắn như thế, làm cho rất nhiều người trẻ tuổi ghen ghét hận nghiến răng nghiến lợi! Một tên trai bao dám hung hăng càn quấy như thế, ỷ vào nữ nhân làm chỗ dựa, đây tính toán là bổn sự gì chứ? Ngay lúc có không ít người nghĩ cho Lý Sương Nhan tổn thương bởi bất công, hoặc rát nhiều người bát quái nghĩ tới chuyện của Lý Sương Nhan thì trong Ma Bối Lĩnh đột nhiên truyền ra một tin tức. - Có người tiến vào khu vực nguy hiểm! Độc thân tiến vào! Một tin tức truyền tới, kinh động cả Ma Bối Lĩnh. - Độc thân tiến vào khu vực nguy hiểm? Nghe tin tức như thế không ít người sợ hãi, độc thân mà vào, đây là khí phách bực nào, có người hỏi: - Quốc sư Bảo Thánh thượng quốc Tư Đồ chân nhân sao? Đến bây giờ mới thôi, mọi người biết rõ có chân nhân đi vào Ma Bối Lĩnh cũng chỉ có Tư Đồ chân nhân, về phần có chân nhân nào ít xuất hiện không ra mặt hay không thì không biết được. Phải biết rằng khu vực nguy hiểm vô cùng khủng bố, không may mắn sẽ gặp thiên thú thọ tinh ba mươi vạn năm, gặp được thiên thú còn tốt một chút, cho dù có đánh nhau cũng còn có cơ hội bỏ chạy, nhưng mà một khi bị thọ tinh nhìn chằm chằm vào, vậy chỉ sợ là đường chết. - Không phải, nghe nói Tư Đồ chân nhân không ra tay, đi vào là Thanh Huyền thiên tử! Có người biết nội tình nói ra. - Thanh Huyền quốc gia cổ có người tới? Nghe tin tức này không ít người rung động, vừa nghe đến Thanh Huyền quốc gia cổ có người tới, bất luận là đại giáo truyền thừa gì hay là cương quốc, thậm chí là thượng quốc cũng không dám làm càn! Giang Tả thế gia cũng tốt, Nam Thiên thượng quốc cũng được, cho dù là Thánh Thiên giáo có lão tổ tồn tại, đi đối mặt với Thanh Huyền quốc gia cổ cũng không dám khiêu khích. Thanh Huyền quốc gia cổ, đây là tồn tại có phân lượng tại trung tâm vực, cho dù không thể xưng là đệ nhất trung tâm vực, nó vẫn là cự đầu khiến nhiều người sợ hãi! - Thanh Huyền quốc gia cổ, quốc gia cổ hàng thật giá thật, một quốc gia có hai đế nha! Nghe có cự đầu giá lâm, bất luận môn phái, bất luận đại nhân vật nào cũng thất thần. Thanh Huyền quốc gia cổ, trước sau xuất hiện hai tiên đế-- Thanh Huyền tiên đế, Tam Đao tiên đế! Đây là quốc gia cổ đáng sợ tới cực điểm, có được hai vị tiên đế xuất hiện, quái vật khổng lồ này khó có người rung chuyển.
Chương 184 -185: Tiểu Hồ Đồ. share: doctruyen.org Mời đọc - Nếu tồn tại siêu nhiên như Chiến Thần Điện không xuất thế, chỉ sợ không có đại giáo truyền thừa, cương quốc nào dám tranh hùng với Thanh Huyền quốc gia cổ! Có người khôi phục tinh thần nói ra. - Thanh Huyền thiên tử, nhân vật trong truyền thuyết a. Phi Giao Hồ lão Quy vương nghe tin tức như thế, cũng hoảng sợ thất sắc, nói ra: - Truyền thuyết, Thanh Huyền thiên tử mặc dù chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng mà lại đồng thời tu luyện đế thuật của hai tiên đế, đây quả thực là tồn tại không tưởng tượng nổi, một thân đế thuật vô song, phóng nhãn trung tâm vực, người nào có thể địch? Đối với Thanh Huyền quốc gia cổ, đối với Thanh Huyền thiên tử, nhiều người lựa chọn trầm mặc, Thanh Huyền quốc gia cổ, Thanh Huyền thiên tử là tồn tại không phải bọn họ có thể bàn luận, quá cường đại. Không chỉ nói bọn họ, cho dù là Bảo Thánh thượng quốc, Nam Thiên thượng quốc đều không thể so sánh với nó. Một quốc gia có hai đế, phóng nhãn cả trung tâm vực tìm không ra tồn tại thứ hai. Tại trung tâm vực, đã từng có một câu như vậy: cổ có Chiến Thần Điện, hiện có Thanh Huyền quốc! Một câu nói kia, cũng đủ nói rõ địa vị của Thanh Huyền quốc gia cổ. Trung tâm vực có rất nhiều môn phái đều cho rằng, nếu như Chiến Thần Điện không xuất thế, Thanh Huyền quốc gia cổ sẽ là người cầm quyền trung tâm vực. Cho tới nay, rất nhiều người đều cho rằng, tại trung tâm vực cũng chỉ có Chiến Thần Điện địa vị cao cả mới có thể so sánh với Thanh Huyền quốc gia cổ. Chiến Thần Điện, đây là vùng đất khởi nguyên của nhân tộc, thậm chí có người nói, công pháp mà Nhân tộc tu luyện khởi nguyên nhất là truyền ra từ trong Chiến Thần Điện. Tại Ma Bối Lĩnh phong vân nổi lên bốn phía, Lý Thất Dạ đang chiến đấu đẫm máu, đi tới nơi này, Lý Thất Dạ giết máu tươi đầm đìa, đặc biệt là hắn cố ý kích phát tiềm năng "Trấn ngục thần thể", cho nên mỗi lần hắn đều khiêu khích thiên thú! Lý Thất Dạ một lần lại một lần kích tiềm năng, tiềm năng của trấn ngục thần thể bắt đầu bạo phát ra, thể chất của Lý Thất Dạ càng trở nên đáng sợ! Đối với Lý Thất Dạ mà nói, thiên thú chính là thứ ma luyện tốt nhất, nhưng mà cũng có làm cho Lý Thất Dạ chán ghét chính là thọ tinh! Một khi bị thọ tinh nhìn chằm chằm vào, vậy ý nghĩa phiền toái. Ở trong Ma Bối Lĩnh này, Lý Thất Dạ căn bản không sợ bất cứ tồn tại nào, nhưng mà thọ tinh là thứ quỷ mị, thật sự là phiền toái vô cùng. Một khi gặp được thọ tinh, ngươi tiến nó lui, ngươi lui nó tiến, đứng ngồi không yên. Trong mười ngày gần đây Lý Thất Dạ bị một con thọ tinh ba mươi vạn năm nhìn chằm chằm vào, con thọ tinh này ngay từ đầu đã cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng, đáng tiếc nó gặp là Lý Thất Dạ, trấn ngục thần thể cứng rắn khiến một kích của nó cũng không có giết chết Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ lập tức đào thoát. Sau khi Lý Thất Dạ vừa trốn thoát thì mượn nhờ năng lực ám toán trong Ma Bối Lĩnh đối phó thọ tinh ba mươi vạn năm này, đáng tiếc đầu thọ tinh này cũng giảo hoạt, bị Lý Thất Dạ ám toán hai lần bị thương thì trở nên cẩn thận, không dễ dàng ra tay, nhưng mà nó lại không trốn đi, vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Đây là nguyên nhân Lý Thất Dạ chán ghét thọ tinh, thiên thú dù thế nào cũng phải giết tới khi sụp đổ, giết đối phương tới chết, mà thọ tinh thì khác, thường trốn trong chỗ tối cho người ta một kích trí mạng, hơn nữa một khi bị nó nhìn chằm chằm vào thì không dễ dàng buông tha. NGAO -- Hét thảm một tiếng, đột nhiên thọ tinh đang trốn trong vũng bùn bị một kích trí mạng, trong vũng bùn đột nhiên có cánh tay hiện ra, trấn ngục thần thể, một tay nặng bằng vạn ngọn núi, đầu thọ tinh này mạnh hơn nữa cũng chịu không nỗi sức nặng một tay này, một tay kia đục lỗ trên đầu và ngực thọ tinh, một quyền này thọ tinh không thể kháng cự. - Mẹ kiếp, âm hồn bất tán, cho dù ngươi có là quỹ tinh cũng phải rơi vào bẫy rập của lão tử! Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ leo ra khỏi vũng bùn. Vì tính toán thọ tinh này, hắn đã phí không ít tâm tư huyết, chuyên môn thiết kế bẩy rập nhắm vào thọ tinh này, cuối cùng nhất vây khốn nó, một kích trí mạng! Luận tính toán? Luận ám toán? Tuy thọ tinh am hiểu đạo này nhưng vẫn kém xa Lý Thất Dạ, phải biết rằng, năm đó hắn với tư cách là âm nha, hắn đã tính toán thiên hạ! Sau khi lấy được thọ huyết và vòng tuổi, thân thể Lý Thất Dạ cứng đờ, chậm rãi xoay thân thể lại, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào một hướng, thời điểm này hắn cảm nhận được một tia khí tức lạnh lẽo. - Thọ tinh trăm vạn năm! Lúc này Lý Thất Dạ hiểu hắn bị một con thọ tinh trăm vạn năm nhìn căằm chằm vào, đầu thọ tinh này chỉ sợ còn cách hắn vạn dặm, nhưng mà nó ở xa như thế nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đã thành con mồi của nó. Thọ tinh trăm vạn nă, không nói đạo hạnh Lý Thất Dạ thấp cỡ nào, cho dù hắn là Cổ Thánh chỉ sợ cũng phải chết. - Xem ta thành con mồi? Lý Thất Dạ cười rộ lên, thì thào nói: - Năm đó tiểu tử Huyết Tỳ lưu lại rất nhiều chuẩn bị ở nơi này vẫn chưa dùng tới, hôm nay cho ngươi nhìn thấy thủ đoạn của tổ tông đi. Xem ai gài bẫy ai... Rốt cục Lý Thất Dạ đi về hướng tây, nhưng mà đầu thọ tinh này nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, mà Lý Thất Dạ cảm giác không phải đang tính toán thọ tinh này sao? Có rất nhiều người cho rằng, thọ tinh còn có trí tuệ hơn thiên thú, một đầu thọ tinh trăm vạn năm có trí tuệ vô cùng đáng sợ. Nó nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhưng mà không có ra tay, đối với nhân tộc nhỏ yếu dám hành tẩu một mình trong khu vực không người, nó ngửi được khí tức nguy hiểm, cho nên nó vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ mà không chịu ra tay. Mà khi đi trên con đường này, hành tung của Lý Thất Dạ trở nên thần bí, bắt đầu quấn đường rẽ, không phải một đường đi về hướng tây. Mà thọ tinh vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhìn thật lâu, thấy Lý Thất Dạ vẫn không có đòn sát thủ gì, cuối cùng nhất thọ tinh rốt cục nhịn không được ra tay. Phốc --" Thọ tinh một kích là trí mạng, một kích của thọ tinh trăm vạn năm, không chỉ nói Lý Thất Dạ, cho dù là Cổ Thánh cũng phải chết. Nhưng mà một kích của thọ tinh đánh tới thì Lý Thất Dạ biến mất, không có ai biết hắn làm thế nào, phải biết rằng bị thọ tinh trăm vạn năm nhìn chằm chằm vào, căn bản không thoát được thần thức của nó, nhưng mà Lý Thất Dạ lại biến mất. "Ông --" một tiếng, trong nháy mắt trên bầu trời có huyết quang hiện ra, trong huyết quang trên cao có một huyết thương mâu đâm xuống. Một mâu lăng không, không chỉ thọ tinh trăm vạn năm, cho dù là đại hiền cũng run rẩy! "Rống --" thọ tinh trăm vạn năm rống một tiếng, một mâu này đâm thẳng vào đỉnh đầu của thọ tinh, một mâu trí mạng, dưới một mâu này không quản thực lực của nó là trăm vạn năm hay không, cũng chỉ có nhận lấy cái chết. Nhưng mà thời điểm nó sắp chết đã nhìn Lý Thất Dạ vẫn đứng yên ở nơi đó, không có nhúc nhích, hắn căn bản không có rời khỏi vị trí vừa rồi. - Tính toán ta? Phải biết rằng, đây chính là địa bàn của lão tử. Lý Thất Dạ tươi cười nói ra. Lúc này hắn cảm khái, thì thào: - Năm đó xem ra Huyết Tỳ tốn không ít tâm huyết, sau khi lưu lại vô số chuẩn bị trong Ma Bối Lĩnh này, vốn muốn chém ma vật kia, thật không ngờ chỉ dùng một phần nhỏ mà thôi, hôm nay lại dùng tới chuẩn bị phía sau. Lý Thất Dạ nói "Tiểu tử Huyết Tỳ", chính là Huyết Tỳ tiên đế thời đại Cổ Minh. Vào thời đại đó Ma Bối Lĩnh còn không phải là tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái, nó là một tiểu thế giới, một phương thánh địa, nhưng mà ở chỗ này lại tồn tại một ma vật đáng sợ. Lúc ấy Huyết Tỳ tiên đế còn chưa chịu tải thiên mệnh, Lý Thất Dạ dẫn hắn ngộ thiên mệnh, thời điểm ma luyện Lý Thất Dạ mang hắn vào Ma Bối Lĩnh. Lúc ấy bọn họ có ý định chém ma vật kia, phải biết rằng cho dù khi đó Huyết Tỳ tiên đế đã có thể nói là vô địch, nhưng ma vật thấy hắn không có chịu tải thiên mệnh, vẫn cường đại khiêu chiến. Lúc ấy vì trảm thảo trừ căn, triệt để nhổ tận gốc ma vật kia, lúc ấy Huyết Tỳ tiên đế ở phiến thiên địa này bố trí vô số thủ đoạn, có thể nói là bố trí thiên la địa võng. Vào lúc ấy dù là Lý Thất Dạ hay Huyết Tỳ tiên đế, đều không cho phép ma vật này rời đi, ngay cả da lông cũng không được, bởi vì ma vật kia quá tà ác. Nhưng mà không ngờ Huyết Tỳ tiên đế cùng Lý Thất Dạ đang muốn giết ma vật kia, đã có ngoài ý muốn phát sinh, làm cho bố trí của Lý Thất Dạ cùng Huyết Tỳ tiên đế trong phiến thiên địa này có nhiều thủ đoạn không dùng tới. Nhưng mà vào hôm nay, bố trí năm đó lại bị Lý Thất Dạ dùng tới! Sau khi giết thọ tinh trăm vạn năm, đối với Lý Thất Dạ mà nói, đây chính là mùa thu hoạch lớn, thọ huyết, vòng tuổi của thọ tinh trăm vạn năm, cho dù là Thánh Tôn thậm chí cả Thánh Hoàng cũng truy cầu. Lý Thất Dạ lấy thọ huyết, đoạt vòng tuổi, hắn treo vòng tuổi lên người, tiếp tục một về phía tây. Sau khi Lý Thất Dạ đeo vòng tuổi lên người, không còn có thiên thú, thọ tinh dám tới gần Lý Thất Dạ. Ngay cả thọ tinh trăm vạn năm đều bị tàn sát, đám thiên thú, thọ tinh khác chỉ sợ đều sợ hãi, không ngờ tiểu thiếu niên nhân loại lại đáng sợ như thế.. Không biết đi bao lâu, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ đi tới mục tiêu của hắn, đó là vùng đất vô cùng lớn, nhưng mà vừa bước vào nơi này, sắc mặt Lý Thất Dạ đại biến, lập tức bước nhanh tiến lên! Đi không bao xa thì đụng tấm bia đá, trên tấm bia đá có một chữ to: "Xá " như rồng bay phượng múa, khí thế bàng bạc, một đạo khí thế vô địch hiện ra, dưới tấm bia đá có ghi tên: Minh Nhân tiên đế! Không hề nghi ngờ, khối bia đá này do Minh Nhân tiên đế lưu lại! Trên tấm bia đá có một chữ "Xá" , chuyện này có ý nghĩa sinh linh không được săn thú trong phiến thiên địa này! Lý Thất Dạ tiến vào trong vùng đất này, nhưng mà trước mắt chính là núi sông nghiền nát, bị phá thành mảnh nhỏ, phiến thiên địa này bị đánh xuyên qua, trên đất có nhiều động sâu tối om. Đứng trên vùng đất này, sắc mặt Lý Thất Dạ trầm xuống, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt trở nên khó coi, nếu như Lý Sương Nhan có ở đây thì khẳng định cảm nhận được khí tức đáng sợ của Lý Thất Dạ, khí tức trên người Lý Thất Dạ giống như sát thân, thần cản sát thần, phật ngăn đồ phật. - Tiểu Hồ Đồ, Tiểu Hồ Đồ... Lý Thất Dạ bước nhanh tới khu vực này, hét lớn. Nhưng mà chỉ có giọng nói của Lý Thất Dạ vọng lại, không có người nào trả lời hắn. - Tiểu Hồ Đồ, Tiểu Hồ Đồ, còn có ở đây không? Lý Thất Dạ hét lớn: - Còn nhớ rõ âm nha nơi đất cũ không? Còn nhớ rõ âm nha ở quỳnh trì không? Tiểu Hồ Đồ, tiểu tử Minh Nhân ôm ngươi tới đây, còn nhớ rõ không? Nhưng mà bất luận Lý Thất Dạ kêu gọi thế nào đều không có trả lời, sắc mặt Lý Thất Dạ lạnh như băng, hắn biết rõ phát sinh chuyện gì, nơi này có thần uy của hắn, có hắn đại xá! Ai cũng không dám buông tha. Vào ba vạn năm trước, hắn bồi dưỡng được Hắc Long Vương, Hắc Long Vương mặc dù không thành tiên đế, nhưng Tam Thế tiên đế là đạo sư của Hắc Long Vương, hắn có được quyền uy vô thượng. Từ khi hắn gửi nuôi Tiểu Hồ Đồ ở chỗ này, ngàn năm vạn năm đã qua, nó đều bình yên vô sự. Tuy con cháu của Minh Nhân tiên đế vẫn không chào đón nó, nhưng vẫn sẽ tuân thủ xá lệnh của Minh Nhân tiên đế. Tiểu Hồ Đồ cho tới nay vẫn bình yên vô sự ở đây. Hắc Long Vương tam thế cùng thời đại tôn vinh, nơi này không chỉ có Minh Nhân tiên đế đại xá, cò có vô thượng quyền uy che chở, có thể nói là một trong các nơi an toàn nhất! Nhưng mà bây giờ gặp chuyện không may. Lần gặp chuyện không may này tuyệt đối xảy ra trong ba vạn năm! Vào thời điểm hắn ngủ say mới có chuyện! Lúc này Lý Thất Dạ biết là ai ra tay, sắc mặt của hắn lạnh như băng, nhưng mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, hô to nói: - Tiểu Hồ Đồ, Tiểu Hồ Đồ, còn có ở đây không? Âm nha tới thăm ngươi! Nhưng mà bất luận gọi thế nào, vẫn không có đáp lại, nơi này vẫn tịch mịch. Lý Thất Dạ không ngừng kêu gọi, hắn đi lượt các hang động, nhưng mà cuối cùng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Hồ Đồ! Tiểu Hồ Đồ vẫn không có đáp lại. Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ yên lặng đứng đó, sắc mặt của hắn lạnh như băng, nếu như lúc này ai có thể nhìn thấy sắc mặt Lý Thất Dạ, trong lòng chắc chắn sẽ sợ hãi. Vào thời điểm này, trên đỉnh đầu của Lý Thất Dạ có một vật rơi xuống, rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, đây là khối đạo cốt óng ánh như ngọc. Lý Thất Dạ chăm chú cầm khối đạo cốt này, hắn biết rõ, chuyện hắn không hy vọng nhìn thấy nhất đã xảy ra. Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ cất kỹ đạo cốt, quay người rời đi, rời khỏi nơi này. Sau khi rời khỏi nơi đây, Lý Thất Dạ đi về hướng bắc, lúc này trong lúc mơ hồ, trong lòng của hắn có điềm báo xui xẻo. Lý Thất Dạ muốn đi lên hướng bắc, nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống, hắn rời khỏi thánh địa quá lâu, hắn phải trở về, để tránh đám người Cổ Thiết Thủ lo lắng đi ra tìm mình. - Trở về, Đại sư huynh trở về -- Lúc Lý Thất Dạ đi về thánh thổ, có đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái từ xa nhìn thấy nói ra. Nghe tiếng hô to, đám người Cổ Thiết Thủ vội vàng chạy tới, vừa thấy được Lý Thất Dạ bình an trở về, cho dù là Cổ Thiết Thủ hay là Đồ Bất Ngữ đều cao hứng, cho dù là Lý Sương Nhan lạnh như băng cũng mỉm cười. - Thu hoạch như thế nào đây? Lý Thất Dạ nói ra: - Các đệ tử ma luyện ra sao? Nói đến thu hoạch, không ít đệ tử đều ưa thích, Nam Hoài Nhân vội vàng báo cáo với Lý Thất Dạ: - Đại sư huynh, hiện tại thu hoạch rất phong phú, tuy thú tủy cao cấp và đạo cốt ít một chút, nhưng mà thu thập linh thảo, đại đạo bảo kim cũng không ít. Một văn hai văn đại đạo bảo kim chúng ta là đào không ít, tốt nhất chính là năm văn đại đạo bảo kim, là Khuất Đao Cách sư huynh đào được. Cổ trưởng lão còn gặp được một quả sáu biến hồn thảo...
Chương 187: Thần Linh. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Thấy hắn tham tài như thế, đừng nói là Lý Thất Dạ, cho dù là sư phụ Mạc hộ pháp của hắn đều trừng hắn một cái, nhưng mà, trong lòng của hắn cũng vui sướng, Nam Hoài Nhân là đồ đệ của hắn, tương lai rất có tiền đồ, hắn làm sư phụ cũng cao hứng. Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ nhìn Cổ Thiết Thủ nói ra: - Trưởng lão, thọ huyết, thú tủy nhập kho, một nửa nhập kho, còn lại một nửa làm phần thưởng cho đệ tử có công lao, dùng công luận thưởng! - Đại sư huynh vạn tuế -- Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, đệ tử ở đây hoan hô, cho dù là đường chủ hộ pháp cũng tươi cười, Lý Thất Dạ mang những thứ này về, thứ tốt không ít... Cổ Thiết Thủ cũng đáp ứng Lý Thất Dạ, chủ trì luận công ban thưởng, mà Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan thì lưu bên ngoài. - Việc này không thuận? Lý Sương Nhan nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng ôn nhu hiếm có hỏi thăm. Tuy Lý Thất Dạ vẫn làm ra bộ dáng tươi cười, nhưng mà Lý Sương Nhan vẫn đi theo Lý Thất Dạ đã nhìn ra hắn tịch mịch. Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, không nói cái gì, chuyện này cho dù là Lý Sương Nhan hay là Cửu Thánh Yêu Môn cũng không thể giúp hắn, hắn phải dựa vào chính mình. Lý Thất Dạ không nói, Lý Sương Nhan cũng không hỏi, cuối cùng nàng nói ra: - Gần đây Ma Bối Lĩnh xảy ra không ít chuyện, có thể nói là gió tanh mưa máu. - Ngươi đi ra ngoài? Lý Thất Dạ ngoài ý muốn, nói ra. Lý Sương Nhan gật gật đầu, nói ra: - Ta đi ra ngoài lịch luyện một phen, có chút cảm ngộ về trận pháp, muốn mài hợp chúng, mượn trận pháp năng cao uy lực sát phạt. Thiên phú của Lý Sương Nhan có thể nói là không thể bắt bẻ, nàng yếu nhất là sát phạt, lực sát thương không đủ, nàng đặt tâm tư vào trận pháp, vẫn tính toán công thức trận pháp, cũng làm nàng suy yếu tu hành thức thuật. - Cũng thế, như vậy đi, tàn trận trong tay của ngươi ta sẽ giúp ngươi, ngươi bóc trận pháp ra, tự thành một khối, không khác gì đồ tiên đế trận, xem như thành sát trận của ngươi. Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan nói ra. Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Lý Sương Nhan cũng tươi cười. Lần này đi ra ngoài mạo hiểm ma luyện, tuy có Ngưu Phấn cầm bức họa tiên đế đi theo nàng, nhưng nàng đi vẫn là nơi hung hiểm không nhỏ, đương nhiên có trả giá cũng có thu hoạch. Trừ thu hoạch trận pháp ra, nàng cũng có lĩnh ngộ cao hơn về vô cấu thể. - Tội gì xoắn xuýt ở phương diện trận pháp chứ. Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra: - Dùng thiên phú của ngươi, có thể đi rất xa rất xa trên con đường tu hành, ngươi cũng đừng quá phí tâm huyết vào trận pháp... Thiên phú của Lý Sương Nhan không có bắt bẻ, nếu như nàng đặt toàn bộ tâm huyết vào tu hành, đạo tâm của nàng sợ rằng còn cao hơn hiện tại, nhưng mà nàng hết lần này tới lần khác lại đặt tâm huyết vào trận pháp. Trên thực tế Cửu Thánh Yêu Môn căn bản không am hiểu trận pháp, Cửu Thánh Yêu Môn sở tu trận pháp cũng chỉ là trận tổ bản thiếu! Hành vi này của Lý Sương Nhan, người khác xem ra đúng là không làm chuyện đàng hoàng, có chút lãng phí thiên phú bản thân. - Tu đạo dài đằng đẵng, kiên trì đi lên, đây là đúng vậy, nhưng nói như thế nào cũng phỉa có chút yêu thích của mình, nếu như không có yêu thích của bản thân, vậy chẳng phải không có ý nghĩa sao? Lý Sương Nhan khó được lộ ra tư thái thiếu nữ, Lý Thất Dạ nhìn qua thấy nàng rất mê người. Lý Thất Dạ cười lên, hắn lắc đầu, hắn cũng không có phản đối Lý Sương Nhan mê muội trận pháp, bất luận nói như thế nào, hắn cũng không thể cướp đoạt yêu thích của người ta. - Nghe nói Thanh Huyền quốc gia cổ Thanh Huyền thiên tử đến. Lý Sương Nhan đi ra ngoài một chuyến, thăm dò được một ít tin tức, nói: - Theo ta thấy, Thanh Huyền quốc gia cổ có không ít đại nhân vajatj tới, nhưng rất ít xuất hiện. Nghe nói bọn họ tới đây vì bảo vật cổ xưa. - Thanh Huyền quốc gia cổ. Nghe được Lý Sương Nhan nói thế, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra: - Bảo vật? Vì tìm bảo vật, bọn họ là phúc là họa còn khó nói. Thanh Huyền quốc gia cổ tuy không dậy nổi, có nhiều thứ không phải bọn họ có thể nuốt trôi. Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan động dung, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ rõ nơi này như lòng bàn tay, điều này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng Ma Bối Lĩnh một trăm năm mới mở một lần, Lý Thất Dạ lúc này mới bao nhiêu tuổi? - Ngươi đã tới Ma Bối Lĩnh sao? Lý Sương Nhan cũng tò mò hỏi. Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan, nói ra: - Chưa từng tới không thể không biết sao? Minh Nhân tiên đế báo mộng ta, ta không thể hiểu Ma Bối Lĩnh sao? Đối với lý do thoái thác này, Lý Sương Nhan lườm hắn một cái, tư thái tiểu nữ nhân không mất đi nét vũ mị, cái gì tổ sư báo mộng, nàng căn bản không tin. Nhưng trên thực tế, trừ tổ sư báo mộng, dường như không còn giải thích nào khác! - Mặt khác còn có tin tức gì không? Đối với Thanh Huyền quốc gia cổ, Lý Thất Dạ không để trong lòng, Thanh Huyền quốc gia cổ tuy cường đại, có thể vượt qua Phi Tiên Giáo sao? Có thể so ra mà vượt Trấn Thiên Hải Thành sao? Cường đại hơn nữa hắn đã gặp qua! - Tạm thời Ma Bối Lĩnh tuy các phái có chút xung đột, nhưng mà như Thanh Huyền quốc gia cổ thì không có bao nhiêu xung đột, các phái không dám đi tranh đoạt đồ của bọn họ. Lý Sương Nhan nói: - Chỉ sợ tin tức khác với ngươi mà nói chẳng là gì, nhưng mà Thánh Huyền thiên tử độc thân chém giết thọ tinh mười lăm vạn năm, nếu như giống Giang Tả Hầu có Hiền Vương Lục Đãng Trận bảo hộ. Nghe nói Nam Thiên Hào gặp được một cây Ngân Thụ Phong Thảo gần một trăm năm mươi vạn năm. Nam Thiên Hào vận khí tốt, vốn có được một khối thánh đồng, sau đó lại gặp được một cây Ngân Thụ Phong Thảo một trăm năm mươi vạn năm. - Tiểu tử này trong tay khẳng định có bảo vật, có thể tầm bảo vật, bằng không thì Ngân Thụ Phong Thảo hơn trăm vạn năm có thể dễ gặp vậy sao? Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra. - Chuyện này không được biết, nhưng mà nghe nói gốc Ngân Thụ Phong Thảo này hắn không chiếm được, bị một con cóc ăn tươi, hiện tại cả Ma Bối Lĩnh đều đang tìm con cóc này! Lý Sương Nhan nói ra. Ngân Thụ Phong Thảo hơn trăm vạn năm, đây là bảo vật vô giá, cho dù là con cóc ăn tươi, chỉ cần bắt được nó, cũng có thể luyện ra nước thuốc. - Một con cóc ăn tươi Ngân Thụ Phong Thảo một trăm năm mươi vạn năm? Vừa nghe tin tức này, Lý Thất Dạ động dung, hỏi: - Đây là con cóc thế nào? - Chuyện này không rõ ràng, có nghe nói không bắt được, tốc độ nó rất nhanh. Lý Sương Nhan lắc đầu, nàng cũng kỳ quái, Lý Thất Dạ không quan tâm thảo dược hơn trăm vạn năm, huống chi còn là Ngân Thụ Phong Thảo! Hoặc là nói là con cóc kia? - Đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, gọi Ngưu Phấn! Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, trầm giọng nói. Con cóc này gọi một đoạn trí nhớ của hắn, chính là con cóc đào tẩu trong tay hắn năm đó. Lý Sương Nhan động dung, thời điểm này nàng nghĩ tới không phải là Ngân Thụ Phong Thảo, mà là con cóc kia! Lý Thất Dạ xem thảo dược trăm vạn năm tuổi như rác rưởi, vậy có ý nghĩa con cốc có lai lịch kinh thiên.