Chương 592: Tấm lòng giai nhân. (1) share: doctruyen Spoiler Dù khổ như vậy, nàng một thân một mình chẳng những là đứa bé mới lớn, lại vẫn còn bị khiến cho có mang... Nàng nhường nhịn cho Linh Nhi khỏe mạnh lớn lên, tình thương của mẹ như núi khiến cho đám người Phong Kình kính nể mà cảm động. - Phong đại ca, không biết, chúng ta đến lúc nào có khả năng đi tới Chúng Thần Chi Mộ? Mọi người có hơi ngẩn người, không nghĩ tới Tử Huyên lại hỏi câu này. Một lát sau, Phong Kình mới nói: - Thông thường mà nói, là bảy ngày sau. Bởi vì phải dành một chút thời gian cho những người đoạt được cái chìa khóa đi luyện hóa năng lượng bên trong. - Bảy ngày sao? Ta nhiều lắm là chỉ cho phép thời gian ba ngày... Tử Huyên chợt nói: - Phong đại ca, giúp ta một chuyến, phái người đi Chung gia đưa tin cho Chung Khiếu, nói năm ngày sau ở bên ngoài hải vực Phong Thành, trong không trung Vô Tận Chi Hải thì ta cùng với hắn sẽ đánh một trận công bình, sinh tử mỗi bên nhờ vào bản lĩnh ! Nghe vậy, vẻ mặt mọi người lần thứ hai đột biến, Thần Dạ đồng dạng cũng kinh ngạc nhìn Tử Huyên. - Nếu như hắn không chịu tiếp nhận chiến thư này, liền nói cho hắn, món nợ nhiều năm trước cũng nên trả ! Âm thanh của Tử Huyên lập tức như chùm tia sáng kia, trở nên vô cùng lạnh lẽo... Mọi người dần dần tản đi! Nhìn sắc mặt Thần Dạ, Tử Huyên nhẹ nhàng nói: - Chúng ta cứ đi về trước, rồi sẽ nói cặn kẽ cho ngươi, được không ? - Hảo! Thần Dạ thở ra một hơi dài ! Cuộc tranh đoạt chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ đã kết thúc một giai đoạn.... Điều làm cho mọi người thấy nằm ngoài dự kiến chính là thế lực bản địa hải vực Phong Thành không ngờ tại lần này đây, lại ngay cả một suất cũng không hề cướp được. Sau khi tin tức truyền ra ngoài, quả thực khiến cho những người không đủ tư cách tham gia cùng cướp đoạt, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm giác thoải mái ở trong lòng. Nhiều năm qua, bốn thế lực lớn tọa trấn hải vực Phong Thành. Từ các thế lực do bọn hắn khống chế được cho đến các tồn tại liên quan, đừng nói thế lực lớn đến từ địa phương khác, mà cho dù là thế lực bản địa thì đều rất khó từ trong đó lấy được một chén canh. Có lẽ cũng có người thành công đoạt được cái chìa khóa, nhưng mà, lúc đang luyện hóa năng lượng trong cái chìa khóa lập tức liền bị người giết chết. Ngay cả Chúng Thần Chi Mộ là có hình dáng gì đều là chưa từng nhìn thấy. Tác phong bá đạo như thế, lâu ngày, đã dẫn đến rất nhiều người khá bất mãn, chỉ là ngại bốn thế lực lớn cường đại cùng với con bài chưa lật của bọn họ, nên mới không thể không ẩn nhẫn đến nay! Mà nay tin tức truyền đến, quả thật có làm vui vẻ lòng người khi nói đến chuyện đó. Điều làm cho mọi người càng thêm cực kì kinh ngạc chính là, không lâu sau lại có một phong chiến thư sinh tử quăng vào Chung gia.... Nhiều năm qua, số người muốn giết đám người Chung Khiếu không phải không có, trong đó không thiếu cao thủ. Thế nhưng còn không từng có người làm như vậy. Điều này làm cho người ta rất hiếu kỳ, đến tột cùng, Tử Huyên mà khiêu chiến Chung Khiếu, thì nàng là ai? Không ai phỏng đoán đến giờ phút này Chung Khiếu suy nghĩ cái gì, Chung Kỳ coi như là có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật đang đứng ở gần bên người lão mà cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là lão đang suy nghĩ cái gì. Bởi vì Chung Kỳ phát hiện, suy nghĩ của Chung Khiếu thập phần hỗn loạn, thật giống như kinh mạch trong thân thể đã bị vặn thành bánh quai chèo, khiến nàng vô phương có thể dễ dàng thấy được. Thực ra, bản thân Chung Kỳ giờ phút này cũng không có bao nhiêu tâm tư đi chú ý tới suy nghĩ của phụ thân nàng. Tại sao Tử Huyên đến khiêu chiến? Những người khác không biết rõ ràng lắm, nhưng cha con hai người lại cũng là biết cực kỳ rõ ràng. Nhiều năm không biết tới tin tức của nàng, nên bọn họ đã cho là, nữ nhân này đã sớm không biết ở nơi nào, nàng vì đứa con mình mà đang bôn ba. Chưa từng nghĩ tới, nhiều năm sau thì nàng lại đã đến đây ! Nàng làm như thế nào mà biết được, tất cả mọi chuyện năm đó, chính là do Chung Khiếu gây nên? Kỳ thật bị biết rồi cũng không tính là một việc quan trọng tới đâu. Với thế lực của Chung gia, không cần thiết phải sợ Khiếu Lôi Tông, huống chi hiện nay Tử Huyên đã là phản loạn ra khỏi Khiếu Lôi Tông. Năm đó sở dĩ khi làm không muốn người khác biết, có sợ cũng vẻn vẹn là Tiêu Vô Yểm sẽ đến đây trả thù, chỉ có như thế mà thôi. Cha con hai người lo lắng chính là.... Một buổi tối hơn mười ngày hai mươi ngày trước, một Hắc y nhân đột nhiên xông đến Chung gia, chỉ đích danh họ tên Chung Khiếu. Qua trận chiến ấy làm cho người ta biết, Hắc y nhân đối với Chung Khiếu có mối hận ngập trời. Lúc ấy có nghĩ cũng không hiểu, Hắc y nhân đến tột cùng là ai. Thế nhưng hiện nay cũng là rõ ràng, người kia chính là Tử Huyên! Năm đó ở trong mắt Chung Khiếu, Tử Huyên tất nhiên phi phàm, nhưng lại vẻn vẹn là một tiểu bối hậu sinh. Ngoài ra trong lòng đang có mang nên quả thực không chịu nổi một kích. Thế nhưng khi trở về nhiều năm sau, bằng chính mình lực của bản thân thì đã rất khó giữ nàng lại. Hiện tại, nàng thành công thu được một cái chìa khóa trong đó. Nên sau khi luyện hóa, thực lực tất nhiên tiến nhanh. Khi lần thứ hai Chung Khiếu cùng đánh một trận, thì trong lòng đã không có một điểm nắm chắc nào. Đừng nói giành thắng lợi, mà an toàn lui về thì lão cũng không dám cam đoan! Trong đại sảnh, cha con hai người một mực trầm lặng.... Sau một hồi, Chung Kỳ mới nói nhỏ: - Cha, trận đại chiến này, ngài tiếp nhận sao? Chung Khiếu phảng phất như mới sực tỉnh lại từ trong giấc mộng. Ở trong thần sắc lão nhanh chóng đánh tan tất cả hỗn loạn, chỉ hiện ra sự hung ác đến cực độ: - Tiếp, tại sao không tiếp? Ta làm thương tổn nó, thương tổn con gái nó. Thế nhưng con ta, cũng là bị bọn họ giết, ta muốn báo thù! Chung Khiếu bỗng nhiên nhìn về phía Chung Kỳ, lạnh lùng nói: - Với thiên phú tu luyện bẩm sinh của Tử Huyên cùng Thần Dạ, coi như là ngươi, đều không thể không lưu ý. Cho nên, lần này mà có thể thì đó là cơ hội tốt nhất để giết bọn hắn. Chung Kỳ, nếu như ngươi còn muốn có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông Chung gia, thì lần này đây ngươi nhất định phải giết hai người bọn họ. Không, cả ba người, con gái của nó cũng không thể buông tha! - Nếu như không phải vậy, mặc dù thành ma quỷ, ta cũng mãi mãi bám theo ngươi ! Chung Kỳ há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói một chữ nào. Phụ thân Chung Khiếu đã là cao thủ Địa Huyền, thế nhưng vừa rồi lại nói ra biến thành ma quỷ như vậy. Có thể nghĩ, ở trong lòng lão có mối hận lớn tới đâu. Chung Kỳ biết phụ thân hận, cũng muốn được tự mình giết chết Tử Huyên. Có điều cái này không quan hệ cùng báo thù. Đó chỉ là chuyện tranh giành giữa những nữ nhân ưu tú. Hơn nữa, Chung Kỳ cũng muốn đường đường chính chính thắng Tử Huyên một lần trước công chúng ! Nàng muốn tất cả mọi người cũng biết, Tiêu Vô Yểm cuối cùng lựa chọn nàng, thực sự không phải là bởi vì hắn hay bởi vì con gái hắn.
Chương 593: Tấm lòng giai nhân. (2) share: doctruyen Spoiler Con gái của hắn! Trong đầu Chung Kỳ đột nhiên xuất hiện bóng dáng đứa con gái nhỏ kia, xinh xắn như vậy, như tiểu tiên nữ vậy. Còn dung mạo vào mọi thời khắc đều luôn thấy thông minh sáng sủa động lòng người. Đã trúng Tiên Thiên Độc, không ngờ còn có thể sống được thật tốt, quả là rất khó có thể tin nổi. *** Ở trong sân quán trọ, Thần Dạ nhẹ nhàng nói: - Sau khi đi tới hải vực Phong Thành, ngươi hẳn là cũng đã đoán được, Chung Khiếu chính là kẻ ngày đó đã làm hại Linh Nhi trúng Tiên Thiên Độc ? Trong những ngày này, thần sắc Tử Huyên một mực có hơi hoảng hốt. Thần Dạ nghĩ mà không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Thì ra bởi vì là Chung Khiếu. Sau khi giết con Chung Khiếu, Linh Nhi đột nhiên biểu hiện nỗi sợ hãi ra ngoài. Hẳn chính nguyên nhân là Tử Huyên phát sinh điểm này.... Chính mình thật là sơ ý, lại thật không ngờ đến từ phương diện kia. - Tại sao không nói cho ta biết? Thần Dạ hỏi nữa! Hắn thật sự không biết, có nên tức giận hay không. Chuyện lớn như vậy, lại không đề cập trước cùng chính mình cho biết một tiếng. Hiện nay nghĩ lại, những ngày này, mỗi ngày buổi tối đi ra ngoài lại mang theo một thân sát khí cùng mùi máu tươi trở về. Thì ra, Tử Huyên là đang thông qua phương thức chiến đấu kịch liệt để làm tăng lên tu vi của chính mình. Do đó, có khả năng mau chóng có thực lực để đánh một trận cùng Chung Khiếu. Mà đối với cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, nàng biểu hiện khát vọng mạnh mẽ ra ngoài, cũng là ý tứ này. Vẻ mặt Tử Huyên có vẻ cực kỳ cay đắng. Một lát sau, mới nói: - Thần Dạ, có còn nhớ Thất Thải Huyễn Linh Y sao, có còn nhớ,ngày đó ta đã nói với ngươi như thế nào sao? Làm sao mà quên cho được, nếu như không phải ngày đó đã nói một lần, Thần Dạ làm thế nào mà không hỏi tới? Nếu mà nói sớm biết đến hơn một chút thì trong lòng Tử Huyên có lẽ cũng bị đồng dạng giằng co. Nhưng, chính mình nhất định sẽ ở bên người nàng, mỗi thời mỗi khắc! - Ta nói, chuyện đời bể dâu lòng người không thay đổi, nhưng lòng người cũng có thể biến đổi! Tử Huyên chậm rãi phân tích cho Thần Dạ tâm tình của chính mình: - Từ sau khi Tiêu Vô Yểm tuyệt tình rời khỏi ta và Linh Nhi, trong thời gian những năm này, ta đau khổ, bối rối, đồng thời cũng sống kiên cường. - Lúc ấy trong lòng ta hận, loại tồn tại ngập trời. Đối với ta thì biết người chính mình hận, cũng không phải kẻ kia làm thương tổn ta cùng với Linh Nhi, tối thiểu thì người hận nhiều nhất hẳn không phải là hắn. - Nếu như không có trải qua một lần kia, ta sẽ không thấy bộ mặt thật của Tiêu Vô Yểm. Từ một mức độ nào đó mà nói, ta ngược lại phải cảm tạ hắn. Tử Huyên nhẹ nhàng cười nói: - Khi ta soi vào trong lòng mình, sau khi đều nhìn rõ ràng mặc dù thời gian những năm này quả là phi thường đau khổ, thậm chí đều còn phải đương đầu với nỗi đau Linh Nhi lúc nào cũng đều sẽ rời xa ta. Thế nhưng trong đoạn năm tháng kia lại là thời gian mà tâm tình của ta không có chút xíu sóng gió ba đào. - Sau này gặp ngươi, Linh Nhi cùng ta, đều bởi vì ngươi mà lại bắt đầu có cuộc sống Huyền Hoàng. - Từ khi đó trở đi, ta liền quyết định, bất kể là ngươi có nguyện ý hay không thì từ đây về sau, ta khóc, ta cười, toàn bộ chỉ vì một mình ngươi ! Lúc này, vẻ mặt Tử Huyên biến đổi, trở nên có hơi điên cuồng, có hơi lúng ta lúng túng không biết làm sao. - Ta đã cho là cõi lòng của mình, bắt đầu từ khi đó cũng đã bỏ qua tất cả gánh nặng trước đây, có khả năng toàn tâm toàn ý cho ngươi. Nhưng lại không nghĩ rằng, đến hải vực Phong Thành này, sau khi giết được con của Chung Khiếu, khiến cho Linh Nhi từ trên người đứa con của hắn cảm ứng được vài phần khí tức tưởng tượng cùng Chung Khiếu, tiến tới phỏng đoán, người kia năm đó, chính là Chung Khiếu. Thì chính mình, đột nhiên không hiểu tâm tình của chính mình nữa. Thần Dạ mặt mày nhăn nhó mà hỏi: - Cái này cùng chuyện ngươi giấu diếm ta, thì có quan hệ gì? - Ha hả! Tử Huyên lạnh lùng tự cười: - Ta vốn tưởng rằng chính mình đã từ bỏ tất cả trước đây, nhưng lại vẫn không hề buông tha nổi. Vì suy nghĩ này mà tâm tình của ta cho tới bây giờ đều không phải đầy đủ. Mà một bộ phận trong đó, nguyên do bởi vì Chung Khiếu, nhưng kỳ thật, vẫn còn đặt ở trên người Tiêu Vô Yểm. Tất nhiên đó là hận, bởi vì thương đến trình độ cao nhất, nên mới có thể hận đến mức tận cùng a! - Thần Dạ, ngươi thật là tốt như thế, lương thiện như thế, kiên cường như thế, khiến cho ta cùng với Linh Nhi không rời ngươi, còn đối với ta thì sao? Trái tim của ta lại không thể trao đầy đủ cho ngươi! - Lúc mà trái tim của ta vô phương trao đầy đủ cho ngươi, Thần Dạ, ta phải đối mặt ngươi như thế nào, đối mặt với ngươi đã làm đầy đủ mọi thứ cho chúng ta? Tử Huyên lặng lẽ cười: - Cho nên ta quyết định, khi trái tim ta, con người của ta không thể giao đầy đủ cho ngươi, thì ta sẽ không nói cho ngươi bất cứ một việc gì có liên quan tới chuyện đã qua của ta, có liên quan đến chuyện ta đã phát hiện ra. Bởi vì ta không xứng! - Ta không xứng để ngươi tiếp tục nỗ lực cho mẹ con chúng ta, càng không xứng hơn với thâm tình ưu ái của ngươi ! Trái tim Thần Dạ run rẩy mãnh liệt. Từ khi đi tới hải vực Phong Thành này, trong thời gian ngắn ngủi vẫn còn không được một tháng, Tử Huyên nàng không ngờ phải áp chế nhiều đau khổ như thế, mệt mỏi vì chính lời thề son sắt của bản thân. Từ đó nhất định phải khiến cho Tử Huyên thật vui vẻ... - Cho nên.... - Cho nên trong lòng ngươi có tính toán. Nếu như ngươi phỏng đoán là sai, nếu như Chung Khiếu không phải là người năm đó hại các ngươi. Như vậy, sau khi câu chuyện Chúng Thần Chi Mộ lần này đây trôi qua, thì ngươi sẽ mang theo Linh Nhi rời đi, vĩnh viễn rời khỏi ta. Cho đến khi như ngươi nói, lúc trái tim ngươi có khả năng hoàn toàn giao phó cho ta thì mới có thể trở về gặp ta, có đúng thế không? Thần Dạ một tay ôm lấy Tử Huyên vào trong ngực. Hắn chưa bao giờ cảm giác được chính mình lại căng thẳng như thế. Ôm thật chặt giai nhân mà hắn hạ giọng thì thào: - Nếu như ngươi cứ đi như vậy, thì ngươi nên biết ta sẽ đau lòng đến đâu. - Ta biết, nhưng ta sao có thể ích kỷ như thế. Lấy chính mình không trọn vẹn để đi đổi sự chân thật nhất của ngươi? Tử Huyên lắc đầu: - Ta không muốn như vậy, ta không muốn cuộc đời của ngươi có một chút gì đó không đẹp đẽ.... - Chỉ cần có các ngươi, ta chính là hạnh phúc nhất, hiểu không? Thần Dạ đột nhiên cực kỳ bá đạo: - Ngươi nghe kỹ cho ta, sau này, không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép suy nghĩ miên man, càng thêm không thể làm xằng chuyện làm bậy một mình rời đi. Nếu không nghe lời, ta hận ngươi cả đời! - Đã biết! Phục ở trên vai Thần Dạ, Tử Huyên hạnh phúc cười. Nàng hiện tại hạnh phúc, không phải đã biết ở trong lòng Thần Dạ thì mình quan trọng ra sao. Mà là, sau khi gặp mặt cùng Tiêu Vô Yểm thì trái tim nàng đã hoàn toàn thuộc về mình. Nói cách khác, có khả năng hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho Thần Dạ.
Chương 594: Cuộc chiến trên biển. (1) share: doctruyen Spoiler Hải vực Phong Thành lớn như thế bỗng trở nên một chốn mà xó xỉnh nào cũng đều không yên tĩnh. Cùng với thời gian đại chiến sắp sửa tới, loại không yên tĩnh này càng trở nên rõ rệt hơn. Phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ mỗi một chỗ đều là cùng nghị luận về chuyện đại chiến. Đối với người bình thường mà nói thì việc này có hơi giống như ngắm hoa trong sương mù. Cho dù dám khiêu chiến Chung Khiếu hẳn nhất định là có chỗ chắc chắn không nhỏ. Tuy nhiên, Chung Khiếu là người thế nào đây? Đường đường chủ nhân của một trong bốn thế lực lớn, bản thân cũng là cao thủ Địa Huyền. Chung gia lại là cường đại như thế. Vậy mà đại chiến cùng Chung Khiếu tại hải vực Phong Thành thì đó chẳng phải là đang đi tìm chết sao ? Chỉ có một chút người biết tình tiết sự kiện thì mới là biết rõ ràng, lần đại chiến này đây thì có lẽ Chung Khiếu sẽ không có quá nhiều ưu thế. Ngoài ra mấy người Liễu Hàn Sơn. Sau khi bọn họ đã biết, kẻ vào lúc ban đêm đi tới Chung gia để đại náo chính là Tử Huyên, một trong Đông Vực song kiều, thì sự tin tưởng của bọn họ đối Chung Khiếu, cơ hồ có thể nói đã sụt đến mức thấp nhất. Vào lúc chỉ có cảnh giới Lực Huyền Tứ Trọng, chỉ bằng vào một mình Chung Khiếu đã là vô phương lưu được nàng. Coi như có thêm ba người bọn họ, e rằng vẫn đều khó lòng làm được việc lưu lại Tử Huyên. Mà nay, sau khi chiếm được cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, tu vi của Tử Huyên cho dù không đạt được cảnh giới Địa Huyền, nhưng lại nhất định sẽ cao hơn Lực Huyền Thất Trọng Thiên. Tu vi đến mức này, hơn nữa bản lĩnh của nàng đủ để tạo thành cho Chung Khiếu uy hiếp rất lớn! Trong lúc nhất thời, ba người Liễu Hàn Sơn lấy làm may mắn không thôi. May mắn vào lúc đêm đó bọn họ không hề ra tay, nếu không nghe lời mà đắc tội với kẻ địch như Tử Huyên, lại có thêm người thiếu niên kì dị cổ quái kia, thì cho dù Tam gia thực lực không tầm thường nhưng cũng phải cẩn thận gánh chịu trách nhiệm. Mà trong số người của Tam gia cũng không có ai yêu nghiệt được như Chung Kỳ. Đủ loại đồn đại bên ngoài tất nhiên không lọt được trong tai của Thần Dạ cùng Tử Huyên. Khắp cả quán trọ hiện nay đã bị bao vây kín. Chung quanh đều là cao thủ do đám người Phong Kình mang đến rồi thiết lập thành Thiên La Địa Võng. Thậm chí Phong Lăng tự mình tọa trấn trên trời cao, yêu cầu để cho Tử Huyên có được hoàn cảnh yên tĩnh nhất. Dưới sự phòng thủ như vậy, một con muỗi đều không có khả năng bay lọt được vào, mà đám người Phong Kình cũng không có tới quấy rầy Thần Dạ cùng hai mẹ con Tử Huyên... Điều khiến cho bọn họ thật không ngờ chính là, chỉ tốn thời gian hai ngày, Tử Huyên liền hoàn toàn luyện hóa hết năng lượng trong cái chìa khóa. Đồng thới với việc tu vi bản thân đang thăng tiến rất nhanh thì trong lòng nàng, cùng với thời gian đại chiến sắp đến gần mà tỏ ra cũng là càng trở nên bình tĩnh trở lại. Điều lo lắng duy nhất của Tử Huyên và Thần Dạ, chính là Linh Nhi! Mặc dù Linh Nhi biểu hiện ra ngoài cực kỳ làm cho người ta yên tâm,nhưng nó dù sao chỉ là cô bé nhỏ. Nay đã thấy tận mắt sự đoạn tuyệt kiên quyết của cha mình, bản thân cảm nhận được sự lạnh lùng và vô tìnhnhư thế từ người cha. Những thứ này thì bảo nó làm thế nào có thể quên đi được ? Cho dù sẽ không trở thành gánh nặng cho Linh Nhi, nhưng lại sẽ trở thành nỗi đau đớn và bóng ma khó có thể xóa đi trong lòng nó. Cho nên, sau khi Tử Huyên thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, thì nàng cùng Thần Dạ đã dành cho Linh Nhi càng nhiều quan tâm hơn. Nhưng điều làm bọn hắn thật không ngờ, Linh Nhi cực kỳ mẫn cảm đã nhận thấy được suy nghĩ ở trong lòng bọn họ. Nhận thấy hai người lo lắng, nó mỉm cười ngọt ngào mà nói: - Nương, Đại ca ca, kỳ thật, hai người không cần lo lắng cho ta. - Mặc dù những điều này đối với ta mà nói là một loại thương tổn rất lớn, nhưng mà hai người không nên quên, thương tổn đã sớm tồn tại từ rất nhiều năm trước. Bản thân sau khi hiểu chuyện, ta liền đã đối mặt với loại thương tổn đó. Mà nay, chẳng qua là nhìn càng thấu đáo hơn một chút, chẳng lẽ hai người các ngươi liền cho rằng, trong lòng ta sẽ có bóng ma ? Nghe vậy, Thần Dạ cùng Tử Huyên âm thầm cười khổ, hai người lớn mà xem ra lại vẫn còn kém thấu đáo so với một một đứa bé như vậy... Điều Linh Nhi nói rất có đạo lý, thương tổn một mực đều tồn tại, đến lúc hiểu chuyện, biết được tình trạng thân thể của mình mà người bảo vệ bên cạnh lại chỉ có mẫu thân không có phụ thân. Mà vị phụ thân này cũng chưa mất, điều đó có ý nghĩa như thế nào, Linh Nhi đã rất sớm biết. Đã sớm biết phụ thân tuyệt tình và vô tình. Như vậy, cho dù đích thực gặp mặt một lần là có thể khiến cho Linh Nhi có chút đau khổ, nhưng cũng không đến mức lo lắng nó sẽ không bước đến mức độ này. Thời gian đã trôi qua rất nhanh, khi hai người lớn yên tâm trong tiếng cười của đứa bé. Đảo mắt một cái, thời gian giao hẹn đại chiến rốt cục đã đến. - Thần công tử, Tử Huyên cô nương! Bên ngoài quán trọ, đám người Phong Kình chờ đã lâu. Thần Dạ nghiêm túc ôm quyền mà nói: - Mấy ngày liên tiếp, làm phiền mọi người phải trông nom hộ. Phong Lăng tiền bối, đa tạ! Nếu như không nhờ có những người này, nếu mà không có Phong Lăng thì hắn cùng với Tử Huyên sẽ không ở được yên tĩnh như vậy tại hải vực Phong Thành. Tất nhiên, thật sự mà không có bọn họ thì bản thân hai người cũng sẽ không ở lại trong hải vực Phong Thành. Chỉ có điều là, cái này từ đầu đến cuối đều là nhân tình rất lớn! Tử Huyên tại sao muốn đánh một trận cùng Chung Khiếu, những người có đầu óc suy xét nhanh đã là suy nghĩ rõ ràng. Đám người Phong Kình, không có khả năng không nghĩ tới nguyên nhân bên trong. Mà Chung Khiếu đại biểu Chung gia, chính là một trong bốn thế lực lớn ở đây. Một trận chiến này, Tử Huyên đã nói, chẳng những Chung Khiếu sẽ phải chết, mà cả Chung gia đều sẽ không tồn tại. Sau khi diệt Chung gia sẽ có hậu quả như thế nào, tất cả mọi người là rất rõ ràng. Một con gà đẻ trứng vàng bị người ta giết, thì ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn nổi lên. Trong loại tình hình đó mà đám người Phong Kình vẫn cứ không hề thay đổi lập trường, thì trong đó có một phần do bọn họ rất là tự tin. Nhưng tình bằng hữu cũng tuyệt không quá ít. Nói một tiếng cám ơn, rất là cần thiết ! Phong Lăng xua xua tay, cười nói: - Hai vị trước đây có ân với chúng ta, nay có thể làm chút chuyện cho các ngươi chính là nằm trong bổn phận. Mấy người chúng ta đây mặc dù cũng không phải cao thượng gì cả, thế nhưng đạo lý có ân phải báo đáp thì vẫn còn đều biết đến. Huống chi, tiếp theo đi tới Chúng Thần Chi Mộ thì cũng cần hai vị chiếu cố nhiều hơn. - Đây là lẽ tất nhiên, Phong tiền bối, các vị, mời đi! Mặc dù không biết tại sao sẽ còn phải chiếu cố, nhưng điều đó không gây trở ngại cho Thần Dạ lên tiếng đồng ý. Dù sao Phong gia và bốn thế lực lớn ở Huyễn Lâm Cốc, đều là thế lực đáng giá kết giao.
Chương 595: Cuộc chiến trên biển. (2) share: doctruyen Spoiler Đoàn người đi ra khỏi quán trọ. Lúc đi ở trên đường có vô số ánh mắt nhìn vào người thiếu niên kia ở trong đám người cùng với nữ nhân xinh đẹp tới cực điểm. Nếu bàn về hiện tại ở trong hải vực Phong Thành, danh tiếng của ai đang thịnh nhất thì ở trong lòng dân chúng, khẳng định không phải Chung Kỳ. Cái tên được chuộng nhất là người thiếu niên Thần Dạ, ngang ngạnh chống chọi lại bốn thế lực lớn. Sau đó lại đoạt đi một cái chìa khóa từ trong tay các thế lực hải vực Phong Thành. Từ sau chuyện này lại còn đồn đại hắn đã có được sự hỗ trợ của Yêu Tộc trong biển. Rung động thế này là phi thường lớn ! Mà Tử Huyên kia càng là không cần thiết nhiều lời. Chỉ riêng là danh hiệu Đông Vực song kiều đặt song song cùng Chung Kỳ này, liền đủ để cho nàng ở trong lòng người bình thường tự có một thanh danh không thể bắt chước. Ngoài ra hôm nay, vai chính của đại chiến vẫn còn là Tử Huyên, càng khiến cho vô số người trở nên hơi bị điên cuồng. Đến sau khi nhìn thấy một đám người này đi qua, thì phía sau bọn họ còn có rất nhiều người đi theo lại đây. Đi ra khỏi hải vực Phong Thành mà xoay người nhìn lại, đúng là có một con rồng người thật dài, liếc mắt đều không thấy được giới hạn. Thấy vậy, Phong Kình cười nói: - Tử Huyên cô nương, một trận chiến này, rất là chấn động a. Đồng thời từ vẻ mặt những người này cũng nhìn ra được, tại hải vực Phong Thành thì Chung gia rất không được hoan nghênh. Có lẽ, đây là cơ may lớn nhất! Thần Dạ cùng Tử Huyên gật đầu. Vì cơ hội, không phải cơ hội để chiến thắng Chung Khiếu, mà là sau khi tiêu diệt Chung gia thì có khả năng bảo đảm, sẽ không có sự phản đối quá lớn. Tuy nói cao thủ đôi bên đông đảo, còn có Phong Lăng tại đay nên không phải lo lắng về việc sẽ không ra khỏi được hải vực Phong Thành.Nhưng mà nếu quả có thể tránh được một chút phiền toái thì đó vẫn cứ là tốt nhất. Dù sao, tiêu diệt Chung gia, thực sự cũng không phải là việc nhỏ. Đến khi đoàn người đi tới bờ biển Vô Tận Chi Hải thì người của đám bốn thế lực lớn Chung Khiếu đã sớm đến. Ở một bên khác, một số nhân vật có thế lực trong hải vực Phong Thành bao gồm Tiết gia cũng đồng dạng toàn bộ chạy tới. Khi nhìn thấy Thần Dạ bọn họ đi đến đây, sắc mặt Chung Khiếu không thay đổi. Mà ba người Liễu Hàn Sơn, cũng là thấy trong lòng nặng nề hơn rất nhiều. Tứ Đại gia tộc uy phong quá lâu, bá đạo ngang ngược quá lâu, nên trong bất tri bất giác đã bị mất lòng người nhiều như vậy... Hôm nay có kẻ mang cừu oán tìm đến Chung Khiếu, không dám đảm bảo ngày sau không có người tìm tới Liễu gia nhà lão, hoặc là Tả gia, Sở gia! - Tử Huyên, hắc, ta cũng không biết rằng ngươi đã đi tới hải vực Phong Thành lâu như vậy... Chung Khiếu mở đầu cười nói. Tử Huyên ánh mắt có hơi căng thẳng, nhưng không nhìn Chung Khiếu, mà là nhìn Chung Kỳ trong chốc lát. Rồi tức thì ánh mắt trông về phía xa, giống như đang sưu tầm cái gì đó. Một lát sau nàng mới chậm rãi thu hồi lại liền thản nhiên nói: - Nói đôi câu dạo đầu một chút, chúng ta cũng không cần nhiều lời, tóm lại... Âm thanh của Tử Huyên như Hàn Băng: - Hôm nay đánh một trận, không chết không dừng. Nếu ta chết, Chung gia ngươi có thể tiếp tục kéo dài hưng thịnh. Nếu không, chỉ sau hôm nay, trên dưới Chung gia ngươi ngay cả một con chó cũng sẽ không sống sót! - Chỉ sợ ngươi không làm được. Tiện nhân, con của ta bị chết, hôm nay, cũng phải cho ba người các ngươi chôn theo cùng ! Liếc mắt nhìn Chung Kỳ, Chung Khiếu chợt nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình bật tung lên, rồi xuất hiện ở trên mặt biển Vô Tận Chi Hải, lão quay sang Tử Huyên mà quát chói tai: - Đến đây đi! Đến lúc bóng dáng Tử Huyên cũng xuất hiện ở trên mặt biển, một hồi đại chiến động trời lập tức bắt đầu. Chỉ là trong chốc lát, năng lượng Huyền Khí hùng hậu chẳng những là khiến cho trên mặt biển bị kích động đến xuất hiện những trận sóng biển gầm thét. Mà ngay cả không gian, cũng giống như bị chia xẻ thảnh nhiều mảng. Thần Dạ cũng không chú ý đến đại chiến được quá lâu. Không phải hắn cho rằng Tử Huyên có khả năng sau khi giết Chung Khiếu mà có thể cũng sẽ không bị chút xíu vết thương. Mà là, có một đạo ánh mắt, đang quét lại đây từ cách đó không xa. Nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Chung Kỳ! Thần Dạ nở một nụ cười, từ từ đi tới trước mặt nàng, cười nói: - Chung cô nương, lệnh tôn trước đại chiến liếc mắt nhìn ngươi thật sâu sắc. Có đúng là muốn nói cho ngươi tìm cơ hội giết ta và Linh Nhi? Nghe thấy lời nói như thế, Chung Kỳ bất giác cất tiếng cười gượng: - Rốt cuộc là ngươi có được thuật đọc tâm, hay là ta? Thần Dạ có hơi cất tiếng cười chế giễu mà nói: - Vì đọc tâm, chỉ cần một người có tâm tư đủ nhạy cảm, thì đoán được suy tính của người khác cũng không phải quá khó khăn. Nhiếp Hồn Thuật của ngươi mới làm cho người ta khó lòng phòng bị. Ngay cả cỡ nhân vật Tiêu Vô Yểm này đều là vô phương ngăn cản. Nếu như có cơ hội, ta cũng muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh để tự thể nghiệm một phen. - Nhiếp Hồn Thuật sao? Trên khóe miệng Chung Kỳ, lập tức xuất hiện ra một vệt cong xinh đẹp hấp dẫn. Nhưng vẻn vẹn trong giây lát, sắc mặt của nàng chợt lạnh lẽo đi, miệng quát: - Trong dãy núi ở bên ngoài thành, ngươi tổng cộng giết chết mười tám cao thủ Chung gia. Một người trong số đó, chính là đệ đệ của ta. Ngươi thử nói, thù này, ta có nên báo hay không ? - Nên, nên báo, mười tám nhân mạng, đương nhiên nên báo. Huống chi trong đó có một người là đệ đệ của ngươi. Thần Dạ rất chăm chú gật đầu nói một câu, đột nhiên khuôn mặt tươi cười không hề thay đổi, giọng điệu mang theo vài phần hài hước mà nói: - Chỉ là Kỳ nhi, ngươi thực sự nhẫn tâm hạ thủ giết ta sao? Trước mắt bao người, một tiếng goi "Kỳ nhi" làm cho gương mặt Chung Kỳ không khỏi hơi bị đỏ lên... Cho dù nàng biết, đây là Thần Dạ cố ý sử dụng thủ đoạn nhỏ, nhưng nàng cũng không nhịn được mà có... tâm tình thẹn thùng đang từ từ xuất hiện. Nhìn người thiếu niên trước mắt, mặc dù dáng vẻ cũng không phải rất khôi ngô tuấn tú, nhưng mà trong gương mặt kia lại tràn ngập sự kiên nghị khác thường mà người bình thường không có. Đúng là do sự kiên nghị này đã khiến cho gương mặt quả là sắc sảo, so sánh với người quá đẹp trai như Phan An thì cũng đều có lực hấp dẫn riêng. - Hắc hắc, Chung cô nương, ngươi đã không nỡ, cũng không muốn dựa theo ý định của phụ thân ngươi để làm, như vậy thật tốt. Chung Kỳ khẽ nhướn mày mà đáp: - Ông ấy là phụ thân của ta, ý định của phụ thân thì thân là nữ nhi, sao có thể dễ dàng cự tuyệt? - Có phải vậy không? Thần Dạ lập tức nói giễu cợt: - Nếu như ta đoán không sai, ngươi cự tuyệt phụ thân ngươi, e rằng không phải một lần hai lần. Cho nên, nay lại có thêm một lần nữa thì cũng không có gì đáng ngại. - Thần Dạ, tâm tư của ngươi, quả nhiên cực kỳ nhạy cảm ! Sắc mặt Chung Kỳ lần thứ hai lại cực kì lạnh lùng đi, nàng hờ hững nói: - Trong dĩ vãng, ta có khả năng cự tuyệt, Nhưng về chuyện này, ta nhất định sẽ vâng theo.
Chương 596: Xuất một chiêu. (1) share: doctruyen Spoiler - Vậy được rồi, để cho ta thử xem sự lợi hại Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ngươi. Dù sao ta cũng chờ mong đã lâu. Thần Dạ bất đắc dĩ xua tay, tự nhủ: - Chỉ tiếc, ý định muốn Uyên Ương song song cùng hai nàng bị thất bại. - A, là như vậy sao? Chung Kỳ nheo đôi mắt quyến rũ, tay ngọc khẽ chỉ vào bóng hình màu tím trên mặt biển mà dịu dàng hỏi: - Nàng kia ở trong lòng của ngươi, là có vị trí như thế nào ? - Tử Huyên a! Thần Dạ nói: - Ở trong lòng ta nàng rất quan trọng, không thể thay thế được. Chung Kỳ cười hỏi: - Vậy là ngươi có ý tứ gì, muốn trái ôm phải ấp sao? - Đúng vậy, không được sao? Mỗi một người đàn ông, cũng có thể tam thê tứ thiếp, có vấn đề gì ? Thần Dạ lại cười nói. Nghe vậy, Chung Kỳ lạnh lùng nói: - Ta đời này, hận nhất liền là nam nhân đa tình... Thần Dạ lắc đầu cười hỏi: - Ngươi đã có mối hận như thế, vậy tại sao ngươi lại đến với Tiêu Vô Yểm chung một chỗ ? Chung cô nương, ngươi có phần cũng quá lừa mình dối người chứ ? - Thì ra Thần công tử muốn nói tới là ở chỗ này a! Thần sắc Chung Kỳ trong nháy mắt khôi phục như cũ. Nàng nhìn hắn mà thản nhiên nói: - Thế nào, muốn lợi dụng Tiêu Vô Yểm để kích động tâm thần của ta, do đó khiến cho ta vô phương duy trì tỉnh táo sao? Thần Dạ không thể không cười một tiếng, rồi nói: - Đúng rồi, ngày đó tranh đoạt chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, sau khi phát sinh chuyện của ta, Tiêu Vô Yểm vẫn còn tranh đoạt cùng Tử Huyên. Khi hắn thất bại rời đi, Tử Huyên có nói cho hắn hôm nay cũng tới đây, làm thế nào không gặp hắn? - Thần công tử, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Chung Kỳ lập tức trầm giọng hỏi. Khóe miệng Thần Dạ khẽ nhếch lên, hắn thản nhiên nói: - Ngươi không phải có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật sao. Có ý tứ gì, một mình ngươi nhìn một chút thì chẳng phải sẽ biết ? - Xem ra, giữa chúng ta không có gì tốt đẹp để mà nói. Thần Dạ, ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu như phụ thân của ta thắng thì đến lúc đó, ta sẽ không chút do dự giết chết ngươi. Nói xong, Chung Kỳ rất nhanh quay người đi, không thèm liếc hắn một cái. Thần Dạ cũng không hề bỏ đi, mà là hạ thấp âm thanh rồi nói: - Chung cô nương, chúng ta mấy lần chạm mặt, đối với ngươi ta đều biểu hiện ra hứng thú thật lớn. Kỳ thật, cũng không phải ta thực lòng chân tâm mê ngươi, mà là cố ý như vậy vì muốn kích động Tiêu Vô Yểm kia mà thôi. Ngươi đây hẳn là rõ ràng, cho nên sẽ không tức giận, đúng không? Thân thể Chung Kỳ, nhẹ nhàng run lên... Thần Dạ lại nói: - Ta còn có một câu muốn nói cho ngươi, những lời này của ta là nói thực lòng, ngươi có khả năng ghi nhớ ở trong lòng. Bản thân ngươi biết, cha ngươi Chung Khiếu là người làm hại mẹ con Tử Huyên. Đằng sau đầu sỏ gây nên tội lỗi tất cả đau khổ trên thế gian của hai mẹ con nàng, ta đã nhờ đám người Phong đại ca hỗ trợ điều tra. Năm đó giữa Chung gia và Khiếu Lôi Tông không có bất cứ thù hận gì, giữa ngươi và Tử Huyên chẳng qua cũng là danh tiếng đặt song song mà thôi. - Đôi bên không thù không oán, tại sao Chung Khiếu lại tập kích Tử Huyên, đồng thời ác độc như vậy. Hạ Tiên Thiên độc cho đứa trẻ con chưa ra đời, Chung cô nương, ngươi biết nguyên nhân sao? Thần Dạ tiếp tục nói: - Cho nên ta tin tưởng, Chung Khiếu làm như vậy, nhất định không phải vì chính lão, cũng không phải vì Chung gia. Bởi vì một khi rước lấy cơn giận của Khiếu Lôi Tông, đôi bên khai chiến tất nhiên đều không được lợi ích gì. Thế nhưng khả năng lưỡng bại câu thương luôn khó tránh khỏi. Điều này sẽ mang đến cho Chung gia tai ương ngập đầu. Thân là chủ nhân một nhà, Chung Khiếu làm sao có thể không nghĩ tới điểm này? - Bởi vậy có lý do tin tưởng, đằng sau việc Chung Khiếu làm như vậy, nhất định có người đã sai khiến lão. Thần Dạ tàn nhẫn cười một tiếng, lại nói: - Ta cũng không biết người sai khiến này đến tột cùng có mục đích ở đâu. Nhưng ngàn vạn lần không nên để cho ta biết là ai. Nếu không phải như thế, ta sẽ đối đãi với người này giống hệt như đối với Tiêu Vô Yểm. Ta sẽ lấy bằng sạch từng thứ từng thứ thuộc về người này, khiến cho người này sống không bằng chết! Trong đôi mắt nhung của Chung Kỳ lập tức có vô tận ánh sáng lành lạnh đang bắt đầu khởi động. Sau đó nàng nhẹ nhàng nói: - Ta tin tưởng, nếu như thực sự có một người như thế. Như vậy, với bản lĩnh của hắn, tất là sẽ không để ngươi thực hiện được. - Phải không, ha hả, Chung cô nương quả là có tự tin lớn đối với người này a! Cũng tốt, để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ, đến tột cùng là ta làm được hay là người kia, thật đáng sợ đúng như ngươi nói vậy ! Dứt lời, Thần Dạ xoay người liền đi, không dừng lại chút nào. Lúc này, Chung Kỳ mới có hơi xoay người trở về. Ở trong là một vẻ lạnh lùng nhưng lại pha tạp hỗn loạn những dấu vết phức tạp không cách nào hình dung! - Tiêu Vô Yểm không nói đến, ngươi lại muốn lợi dụng chính mình để kích động ta? Thần Dạ, ngươi thật là làm cho không người nào có thể biết trước, không ngờ vì chưa từng có nghĩ tới. Giữa các thiếu niên ở trong thế gian này lại vẫn có nhân vật số một như ngươi vậy. Có đúng là ý nghĩa rằng sau này ta gặp phải khiêu chiến sẽ càng lớn hơn ư? - Ha hả, Thần Dạ, ngươi hẳn là không biết, đã rất nhiều năm, chiến ý của ta một mực chưa từng xuất hiện quá. Không nghĩ tới, lại sẽ bị một người thiếu niên kích động ra. - Thần Dạ, rất cám ơn ngươi, chỉ mong ngươi cố gắng đừng để đợi quá lâu. Nếu không, cũng là lãng phí chiến ý mà ta thật vất vả mới có được ! - Chỉ là ngươi lại khiến người ta vừa yêu vừa hận như vậy. Ta sợ chính mình đến cuối cùng, sẽ không đành lòng giết ngươi... Tính cho đầy đủ, đây đã là lần thứ ba Tử Huyên đánh nhau với Chung Khiếu. Tất nhiên hai lần trước đây, hoặc là Tử Huyên không biết Chung Khiếu, hoặc là Chung Khiếu không biết Tử Huyên. Nhưng tình huống như thế cũng không gây trở ngại, ngay sau khi đại chiến bắt đầu, hai người có một loại hiểu rõ khác thường đối với nhau. Đúng là do có phần hiểu rõ này đã khiến cho cuộc đại chiến của bọn họ đã không có đẹp mắt như các cao thủ khác, mà chỉ có kịch liệt! Bởi vì, chưa từng có thử thăm dò mà ngay từ đầu, thủ đoạn mỗi bên xuất ra đúng là gần như khí thế ngút trời, như những cơn bão táp không ngừng nghỉ xuất hiện trong không trung trên mặt biển. Nó giống như các vòi rồng Long Quyển Phong, khiến cho biển cả phía dưới nổi lên cuồn cuộn những đợt sóng biển đạt tới mấy chục thước hết đợt nọ đến đợt kia. Hiện nay Tử Huyên, sau khi trải qua luyện hóa hấp thu năng lượng ở trong cái chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ, đã là đạt tới cảnh giới Lực Huyền Thất Trọng. Mặc dù so cùng cấp bậc Địa Huyền Nhị Trọng Thiên của Chung Khiếu thì vẫn còn có khoảng cách nhất định. Nhưng mà với bản lĩnh của Tử Huyên thì cũng là đủ để đền bù lại.