Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 597: Xuất một chiêu. (2)


    share: doctruyen​




    Với Thần Binh Lôi Kình Diệt Thế Thương trên tay, Tiên Thiên Linh Bảo Thất Thải Huyễn Linh Y mặc ở trên người. Có được hai vật đại phi phàm tương trợ nên mặc dù là công kích lấy cứng đối cứng thì cũng không khiến cho Tử Huyên rơi vào hạ phong.

    Sau khi xuất hiện những màn như vậy ở trong mắt mọi người, thì những ai cũng còn không thập phần hiểu rõ Tử Huyên, giờ phút này, rốt cục cũng phải thốt ra những lời thán phục.

    Mà nhìn đại chiến từ lúc bắt đầu đến lúc này, Tử Huyên cho tới bây giờ cũng không từng lui bước. Với sự liều mạng và ý chí giết bằng được, điều này giống như này những cơn sóng biển ào ào bất tuyệt. Ngược lại Chung Khiếu, tựa hồ bởi vì có chút chuyện gì đó nên cũng không thể chân chân chính chính toàn lực ứng phó.

    Nếu như là hai bên vẫn cứ tiếp tục như vậy, thì không được bao lâu Chung Khiếu sẽ lâm vào hạ phong. Rồi tiện đà, với sự bá đạo ngang ngược cùng đáng sợ mà Tử Huyên đã thể hiện ra ngoài, lão liền thật sự nguy hiểm.

    Thần Dạ biết Chung Khiếu chần chờ là bởi vì sao, hắn không khỏi lạnh lùng cười cười. Đúng là lão ta muốn chờ cho Chung Kỳ giết chính mình cùng Linh Nhi xong, sau đó dành cho Tử Huyên đả kích lớn nhất, lấy điều đó để mà thu hoạch thắng lợi cuối cùng trong đại chiến.

    Chung Khiếu tính toán thế này rất tốt, hơn nữa Chung Kỳ tựa hồ cũng không có lý do để phản đối. Dù sao, đây chính là mối thù giết em !

    Tuy nhiên, so sánh với với Chung Khiếu, Thần Dạ càng có tự tin hơn đối với Chung Kỳ !

    Nhưng giữa cha con hai người lại có mối thù ngấm ngầm nào đó. Có điều là thể hiện ra trên người Chung Khiếu cùng Chung Kỳ thì không chỉ có riêng là oán hận đơn giản như vậy.

    Từ điều này, trong lòng Thần Dạ rất rõ ràng. Có một vài chuyện, Chung Kỳ nhất định sẽ không nghe lời Chung Khiếu đã nói.

    Nhưng mối thù giết em, Thần Dạ cũng là không dám cam đoan!

    May mà, vừa rồi bỗng nhiên nói ra một câu kia. Hắn cố ý muốn làm rối loạn tâm thần Chung Kỳ đồng thời, Thần Dạ đã thử thăm dò nàng. Tình huống rất khá, ở trong lòng Chung Kỳ thì mối thù giết em cũng không phải thực quan trọng như vậy.

    Như vậy cũng rất tốt. Tất nhiên Thần Dạ tịnh không e ngại Chung Kỳ xuất thủ, thế nhưng có một số việc trước khi còn chưa làm được rõ ràng, ngoài ra vào lúc mà Tử Huyên đại chiến cùng Chung Khiếu còn chưa phân ra thắng bại thì hắn vẫn chưa muốn đánh nhau cùng Chung Kỳ.

    Bởi vì chỉ có cứ như vậy thì chiến ý của Chung Khiếu mới sẽ không bốc lên hẳn. Mà vào lúc lão bị thua thì tâm thần lão, cũng bị bởi vì Chung Kỳ không hề hành động mà có chỗ điên cuồng.

    Cũng chỉ có như vậy, cho đến lúc này, Thần Dạ mới có khả năng từ trong miệng Chung Khiếu hỏi ra đáp án mà hắn thập phần muốn biết !

    Giữa không trung, có một lớp năng lượng Huyền Khí khủng bố bao bọc mà ầm ầm một tiếng, ai cũng nghe thấy loại kịch liệt nổ mạnh như sấm sét loang ra. Sau một lát, có hai bóng người như tên rời cung đều tự rút lui quay về theo những phương hướng khác nhau.

    Mọi người nhìn thấy rõ ràng, vào lúc bọn họ lui về phía sau thì không gian, đều là bị hiện ra một vết nứt đen sì. Như thế là có thể nhìn ra mức độ kịch liệt của đại chiến.

    Dừng thương tại trước người, Tử Huyên thản nhiên nói:

    - Chung Khiếu, ngươi có lẽ chuyên tâm đại chiến đi. Nếu không đến cuối cùng, kẻ bị chết nhất định sẽ là ngươi! Không nên cứ nhìn Chung Kỳ nữa. Nàng ta nhất định sẽ không dựa theo ý của ngươi mà làm. Hơn nữa cho dù có làm thì cũng sẽ không vào đúng lúc này, cho nên, hãy từ bỏ ý nghĩ trong lòng của ngươi đi.

    - Tiện nhân!

    Chung Khiếu nghe vậy, không khỏi hung tợn tức giận mắng một tiếng. Cũng không biết là đang mắng Tử Huyên, hay là mắng Chung Kỳ, có lẽ là cả hai cũng nên.

    Mà ở trong câu mắng của lão, một cỗ sát ý mãnh liệt đang bắt đầu chậm rãi tuôn trào ra ngoài...

    - Bắt đầu chuyên tâm nghiêm túc rồi sao?

    Thần Dạ vừa mới hơi chợt nhíu mày, tức thì liền giãn ra. Lúc này không trách được Tử Huyên, nàng là muốn vào lúc Chung Khiếu dồn sức đến mức cao nhất thì mới đánh bại lão. Như vậy, mới có thể tiêu trừ cơn nhức nhối báo thù nhiều năm trong lòng nàng !

    Mắt nhìn Chung Khiếu hiện tại, trong mắt nhung Tử Huyên cũng là thoáng xuất hiện một vẻ điên cuồng thấp thoáng, tức thì nàng quát chói tai:

    - Chung Khiếu, chúng ta liền xuất một chiêu phân ra thắng bại đi!

    Nương theo tiếng quát lanh lảnh. Hai đạo hào quang đỏ như lửa và tím sẫm từ trong cơ thể Tử Huyên phóng ra như trụ chống trời.

    Đang đứng ở xa xa, ánh mắt Thần Dạ giãn ra hơn một chút. Đồng thời với việc tu vi của Tử Huyên thăng tiến. Thì đối với việc vận dụng cùng phát huy hai đạo năng lượng này đã càng tỏ ra trở nên thành thạo. Uy lực cũng là tăng mạnh lên rất nhiều.

    Chỉ bằng chiêu thức ấy. Cho dù vô phương đánh bại Chung Khiếu, nhưng tự bảo vệ mình cũng là dư dả.

    Hai đạo hào quang lóng lánh soi lên tận bầu trời. Chúng tản mát ra khí tức khác nhau có trình độ cao nhất. Từng tràng tiếng rít xé gió vang thiên địa lập tức bị kích động liền ùn ùn xuất hiện, chúng khiến cho cho cả vùng không trung này trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

    - Xuất một chiêu. Khặc khặc.

    Vào lúc Huyền Khí hào hùng tuôn trào dữ dội ở trên bầu trời, đột nhiên một đợt vặn vẹo uốn éo xuất hiện cực kì nhanh chóng ở phía trước Chung Khiếu. Chỉ sau chốc lát không lâu, ở trong chỗ vặn vẹo kia có một vầng sáng đen tuyền quỷ dị xuất hiện.

    Vầng sáng đen tuyền mới hiện ra, nó liền phô thiên cái địa nhanh chóng thổi quét đi ra về khắp bốn phương tám hướng. Ngay lập tức, khắp trên bầu trời đều bị vầng sáng đen tuyền bao trùm. Cho dù là ánh sáng mặt trời trên cao cũng không cách nào xuyên thấu rọi xuống.

    Chỉ có hai đạo vầng đỏ như lửa và tím sẫm thì vẫn lóng lánh rực rỡ, không hề bị nó làm ảnh hưởng chút nào.

    Vầng sáng đen tuyền đầy trời vẻn vẹn là có hơi dừng lại chỉ chốc lát, liền như là một cái Thiên Võng hung hăng bao phủ xuống từ trên bầu trời. Vì vậy, một vùng gần biển cả đến vạn thước bao gồm cả Tử Huyên ở bên trong, tất cả đều bị nó bao trùm vào.

    Thiên Võng đen nhánh đang di động về hướng Tử Huyên, rồi nó điên cuồng thu nhỏ lại....

    Một màn này, vào lúc ở tại Chung gia thì Tử Huyên đã chứng kiến. Có điều, đã có một chút không giống.

    Hiện nay vầng sáng đen tuyền trong quá trình thu nhỏ, cũng là mang theo một khí tức tử vong hủy diệt.

    Dọc đường nó đi qua chỗ nào thì rõ ràng làm cho không gian yên tĩnh bỗng nhiên có những luồng khí tức phát ra phóng xuống mặt biển. Sinh vật trong biển mà có vận số không tốt liền lập tức hóa thành một đám xương trắng lẳng lặng nổi lơ lửng trong nước.

    Hiển nhiên, khi ở tại Chung gia thì Chung Khiếu vẫn còn có chỗ kiêng nể. Lão sợ gây tổn thương đến người của mình. Mà trong thời khắc này thì lão dốc hết toàn lực của mình mà mặc sức tung hết thủ đoạn.

    Nhìn vào vầng sáng đen tuyền ở bên ngoài kia, ở đó Chung Khiếu đang dùng một tay khống chế chặt chẽ Thiên Võng đen nhánh này. Tử Huyên hít vào một hơi thật sâu rồi chỉ trong một cái chớp mắt. Toàn thân nàng đã bùng phát phóng ra như điện.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 598: Phá. (1)


    share: doctruyen​




    Trong khoảnh khắc sau đó, khi đã đến cuối vầng sáng đen tuyền thì lập tức Lôi Kình Diệt Thế Thương mang theo năng lượng đã sớm dung nhập vào chùm tia sáng tím sẫm. Nó lấy lực lượng chém sắt như bùn mà nặng nề đâm vào phía trước.

    - Phập.

    Một âm thanh nặng trình trịch khiến cho trong lòng đều hơi bị giật thột, nó như một đạo kình phong đang nhanh chóng phát tán ra từ điểm va đập kia. Lực lượng cường đại đánh vào làm cho cả Thiên Võng đen nhánh đều phải run rẩy kịch liệt.

    Cho dù là Chung Khiếu đang đứng ở bên ngoài Thiên Võng để tận lực khống chế nó. Thì giờ phút này cũng có thể thấy được bóng dáng đang lắc lư rung động. Có thể nhìn thấy mặt của lão đang từ từ tái nhợt đi.

    Cao thủ Địa Huyền Nhị Trọng vốn đang công kích toàn lực. Vậy mà lại trong chớp mắt nện vào nhau đã phải để cho toàn thân xuất hiện xu thế suy sút. Có thể nghĩ, một kích này của Tử Huyên có đẳng cấp sắc bén ra sao.

    Từng đợt năng lượng rung động bùng nổ bắn tung ra từ trên mũi thương của Lôi Kình Diệt Thế Thương. Nó nện cho tấm lưới Thiên Võng kia tiếp tục rung động mãnh liệt. Mắt thường có thể thấy được có một vết nứt đang lặng lẽ hiện ra.

    Có điều tựa hồ lực lượng còn chưa đủ. Cho nên vết nứt kia sau khi xuất hiện thì cũng không hề bắt đầu lan đi. Hơn nữa, cùng với Chung Khiếu dùng năng lượng Huyền Khí cuồn cuộn không ngừng để gia cố làm cho vết nứt đang có dấu hiệu được chữa trị.

    - Khặc khặc. Tiện nhân. Xem ra thực lực của ngươi còn kém một chút như vậy. Hảo. Rất tốt. Tiếp theo chính là lúc ta cho ngươi nhặt xác.

    Trong tiếng quát chói tai. Vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng kia đang trong lúc thu nhỏ thì giờ phút này, tốc độ thu lại càng tỏ ra cực nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nó đã từ không gian vạn thước, đến hiện nay chỉ bao phủ phạm vi ngàn thước.

    Mà sau khi thu nhỏ lại ở trong hư không, đúng là đang lan tỏa một mùi vị tử vong nhàn nhạt. Mắt thường có thể thấy được, ỏ trên mặt biển thì đám bạch cốt dày đặc trôi nổi lại càng nhiều hơn.

    - Nếu như Tử Huyên cô nương không có con bài chưa lật mạnh hơn thì nàng nhất định phải thua. Thần Dạ huynh đệ. Có cần chúng ta hỗ trợ hay không.

    Với kiến thức cùng tri thức mà Phong Kình thu được qua chiến trận. Lão tất nhiên có thể cảm ứng được, trong quá trình vầng sáng đen tuyền Thiên Võng kia đang thu nhỏ lại thì nó chẳng những là hủy diệt tất cả sinh linh, mà ngay cả linh khí thiên địa cũng là chỉ sau chớp mắt liền biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

    Bản thân đang ở trong vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng, Tử Huyên chỉ sợ sẽ bị áp lực ngày càng lớn hơn.

    Võ Giả ở trong chiến đấu, dựa vào công pháp vận hành cũng có thể thu nạp linh khí nhập thể từ trong thiên địa. Trong một trình độ nhất định sẽ giảm bớt được tiêu hao trong quá trình đại chiến..

    Mà vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng này lại hấp thu hết tất cả linh khí trong không gian. Tử Huyên liền không có nguồn nào để bổ sung. Nếu cứ chiến đấu mãi như thế thì tiêu hao của nàng sẽ vượt xa Chung Khiếu rất nhiều.

    Chớ nói tu vi của Chung Khiếu lại cao hơn nàng. Mà mặc dù là không bằng nàng, nhưng nếu như không phá nổi vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng này thì Tử Huyên cũng chỉ có một khả năng đi trên con đường bại trận.

    Thần Dạ quay sang nhìn Phong Kình cảm kích cười cười. Trong tình huống đánh một trận công bình mà lão còn có thể nghĩ tới hỗ trợ. Hiển nhiên, lão đã coi chính mình và Tử Huyên trở thành bằng hữu chân chính.

    Nhưng mà cái này cũng là một không cần thiết.

    Thần Dạ tin tưởng Tử Huyên.

    Trận đại chiến này. Tử Huyên thắng đã xác định rồi.

    Ở trong vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng kia. Cảm ứng được Thiên Võng ở chung quanh hiện nay thu nhỏ lại đã chỉ có phạm vi trăm thước. Thé nhưng trên gương Tử Huyên cũng không có một chút ít âu lo, phảng phất những thứ này không quan hệ gì đến nàng.

    Nàng bình tĩnh như vậy, đúng là đã làm cho đám người Phong Kình hơi hơi an tâm một chút.

    Sau một lát. Tử Huyên rốt cục có hành động. Cũng vẫn là hai vầng hào quang đỏ như lửa cùng tím sẫm xuyên qua bầu trời. Chúng không bị vầng sáng đen tuyền ảnh hưởng chút nào mà đang xoáy tròn trong không gian.

    Nhìn thấy như vậy, Chung Khiếu không khỏi cười nhạo một tiếng:

    - Tiện nhân. Nếu như ngươi lại muốn phá vòng vây mà đi. Có lẽ ta rất khó lưu được ngươi. Nhưng muốn đánh một trận sinh tử cùng ta. Hắc hắc....

    Tuy nhiên. Vẫn còn không chờ tiếng cười của lão hoàn toàn tắt thì rõ ràng cảm ứng được. Có một đạo khí tức băng giá đến trình độ cao nhất lại như tia chớp tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể Tử Huyên.

    Một cỗ khí tức lạnh như băng kia xuất hiện. Phảng phất đã làm đông đặc chung quanh lại thành băng. Nó hóa thành một đạo hào quang trắng tinh long lanh trào ra, không ngờ lại xâm nhập vào trong hai đạo hào quang đỏ như lửa và tím sẫm kia.

    Ánh mắt Thần Dạ lập tức hơi bị khựng lại. Vạn Hóa thân thể của Tử Huyên quả nhiên lợi hại.

    Hắn cũng chiếm được một cái chìa khóa. Hơn nữa cũng thành công luyện hóa được hết năng lượng bên trong. Tuy nhiên, với năng lực của hắn thì chỉ có thể khiến cho những năng lượng này hóa thành Huyền Khí tinh thuần của chính mình. Hơn nữa về mặt tu vi tăng lên mà nói thì chỉ vẻn vẹn là từ Thông Huyền Lục Trọng đạt tới Thông Huyền Thất Trọng mà thôi.

    Thế nhưng còn Tử Huyên thì sao.

    Tu vi từ Lực Huyền Tứ Trọng đạt tới Thất Trọng, đã tăng lên được ba trình tự cấp bậc. So sánh với chính mình lại đã mạnh hơn rất nhiều lần. Dù sao, mỗi một lần tăng cấp độ ở cảnh giới Lực Huyền thì năng lượng cần thiết không phải cảnh giới Thông Huyền có khả năng so sánh.

    Tử Huyên làm được điểm này khiến cho người khác kinh ngạc. Nhưng ngẫm lại, kỳ thật cũng rất dễ dàng lí giải.

    Nhiều năm qua, tâm tình của Tử Huyên xuất phát từ Linh Nhi mà đã sớm chắc chắn. Cái này có lẽ cùng tu vi thì không quan hệ. Thế nhưng đến lúc hấp thu năng lượng ngoại lai thì nàng liền có khả năng thực hiện được cũng không lãng phí một chút nào.

    Vì tu hành tức tu tâm. Những lời thế này thì chính là tất cả Võ Giả đều cùng đồng ý.

    Trừ cái đó ra. Tử Huyên càng là lợi dụng vạn hóa thân thể để đạt tới trình độ cùng hấp thu năng lượng băng hàn kia với lực lượng Lôi Đình. So sánh với chân hỏa năng lượng của Thiên Ma tông thì có hiệu quả giống nhau như đúc.

    Điểm này cũng là điều mà Thần Dạ. Thậm chí vô số người đều không có khả năng làm được.

    Thần Dạ biết Tử Huyên còn có con bài chưa lật có khả năng ứng phó Chung Khiếu. Nhưng cũng không thể ngờ tới lại là như vậy.

    Đến khi đạo hào quang trắng tinh lóng lánh kia lan trong không gian. Tốc độ thu nhỏ của vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng lập tức bị chậm đi rất nhiều. Trong mơ hồ, phảng phất như bị đông lạnh.

    Một màn này lọt vào trong mắt mọi người. Người mừng rỡ càng mừng rỡ hơn. Kẻ lo lắng như đám người Liễu Hàn Sơn thì thần sắc càng thêm trầm trọng.

    - Xoẹt.

    Lôi Kình Diệt Thế Thương mang theo tiếng xé gió mà xuất hiện ở trong ba đạo hào quang. Trong khoảnh khắc sau đó, ba đạo hào quang này trực tiếp vờn chung quanh Lôi Kình Diệt Thế Thương rồi tức thì bắt đầu dung hợp.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 599: Phá. (2)


    share: doctruyen​




    Thần Dạ nhìn thấy. Có lẽ là do đã có kinh nghiệm không chỉ một lần, nên trong quá trình dung hợp Tử Huyên không gặp một chút cản trở nào. Tất cả đều hình như là nước chảy thành sông, trong thời gian không được một giây đồng hồ mà ba đạo hào quang kia đã là đông lại thành một chùm ―― với ánh sáng xanh tím chói mắt.

    Có lẽ. Khi mà nàng luyện hóa năng lượng trong cái chìa khóa kia thì đã sớm khảo nghiệm một màn này vô số lần, vì thế mới có thể đủ trình độ đạt đến mức bây giờ làm dễ như không.

    Tay cầm Lôi Kình Diệt Thế Thương. Vầng hào quang xanh tím như con Cự Long đã bám chặt cả thân thể khổng lồ vào trên mũi thương.

    - Phá cho ta.

    Trong khoảnh khắc sau đó. Tử Huyên tung người lướt đi. Lại một lần nữa hướng về chỗ Chung Khiếu đang đứng. Một thương lại đâm tới.

    - Ong ong.

    Bởi vì một thương này mà không gian tựa hồ đều phát ra tiếng gào thét thê lương. Mà ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ chỉ thấy được một bóng dáng đang lắc mình né tránh. Sau khi lại xuất hiện một lần nữa thì thanh trường thương này đã đâm vào phần đáy lưới của vầng sáng đen tuyền tạo thành Thiên Võng. Mà phía sau đáy lưới đó, chính là bản thân Chung Khiếu.

    - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

    Lại có thêm động tĩnh như thể sấm sét Lôi Đình động trời giáng xuống. Làm cho ở trung tâm hư không kia đang ra sức run rẩy. Một cỗ dao động năng lượng gần như là hủy diệt phóng như bay đi. Đến sau khi lại nhìn thấy nó thì vết nứt vừa mới được chữa trị lại hiện ra một lần nữa. Rồi tức thì nó nhanh chóng khuếch tán ra.

    - Bị phá.

    Ánh mắt của mọi người đều là căng thẳng.

    Cả vầng sáng đen tuyền khổng lồ tạo thành Thiên Võng lập tức thấy hiện ra như có như mạng nhện bám. Cùng với cán thương của Tử Huyên lay động thì bỗng nhiên răng rắc một cái. Lập tức như thể thủy tinh mà nó bắt đầu vỡ vụn. Cả một bầu trời, rốt cục lại có ánh mặt trời soi sáng.

    Sắc mặt Chung Khiếu hoàn toàn tái nhợt đi. Máu tươi cũng liền phun trào ra. Nhìn mũi thương đang lao đến lớn lên rất nhanh trong con ngươi mình, rốt cục lão cũng sợ hãi. Thân hình vừa động liền nhanh như tia chớp thối lui về phía sau.

    Lão nhanh, nhưng bóng người nắm trường thương kia càng nhanh hơn. Chỉ là một cái chớp mắt, mũi thương này đã cắm ở trong ngực lão.

    Tử Huyên không có lập tức ra đòn sát thủ. Một cỗ Huyền Khí phun ra nện cho cả người Chung Khiếu rơi khỏi bầu trời trên mặt biển rồi nặng nề té lăn quay trên bờ cát.

    - Gia chủ lại bị bại.

    - Chung Khiếu. Thua.

    Giờ này khắc này. Chẳng những sắc mặt người Chung gia,ai nấy đều cực kì trắng bệch. Mà ngay cả vẻ mặt đám người Liễu Hàn Sơn thì cũng có được nỗi buồn sâu sắc.

    Bốn thế lực lớn luôn luôn cùng chung địch thủ. Điều đó mới khiến cho bốn nhà bọn họ bốn nhà bọn họ đứng đầu tại hải vực Phong Thành. Mà nay Chung gia vừa bị bại, tiếp theo sẽ tiêu vong. Sẽ có thế lực thừa cơ nổi lên rồi sẽ phá bỏ xu thế thăng bằng.

    Tất nhiên ba thế lực bọn họ cũng không hề bị hao tổn thực lực. Tuy nhiên, đã không có lực uy hiếp như cho tới nay.

    Điều càng làm cho mọi người lo lắng chính là. Nếu như Phong Kình bọn họ muốn thiết lập phân đà tại hải vực Phong Thành. Rồi mượn tay của Thần Dạ kia cùng Tử Huyên thì chả mấy chốc sẽ trở thành bá chủ của tòa thành thị này. Hơn nữa, còn hoàn toàn xứng đáng là bá chủ duy nhất.

    Sau này. Ba thế lực lớn bọn họ sẽ không còn dễ chịu được như trước kia.

    Tử Huyên theo sát tới. Lôi Kình Diệt Thế Thương tiếp tục tì vào ngực Chung Khiếu mà lớn tiếng quát:

    - Chuyện năm đó. Đến tột cùng ai sai khiến ngươi làm như vậy.

    Tử Huyên quát hỏi, khiến cho rất nhiều người bắt đầu hiếu kỳ, đám người Phong Kình cũng là như thế.

    Tử Huyên khiêu chiến Chung Khiếu, đánh một trận sinh tử, đương nhiên là có mối thù hận rất sâu sắc với nhau, thế nhưng hiện tại nghe ra thì tựa hồ còn có nội tình!

    Vẻ mặt Chung Khiếu cũng là ngây người ra. Hiển nhiên là lão thật không ngờ, Tử Huyên muốn hỏi lại chính là chuyện này.

    Tức thì lão cười to:

    - Tiện nhân, hiện nay ngươi thắng, muốn giết cứ giết, đừng nói chuyện gì vô dụng !

    - Đúng là có vài phần khí phách, không hổ là chủ nhân Chung gia.

    Tử Huyên lạnh lùng cười một tiếng, rồi quát:

    - Ngươi không sợ chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có điều, nếu như ngươi phối hợp một chút thì ta có khả năng suy nghĩ, buông tha cho người khác của Chung gia ngươi. Nếu không phải như vậy, thì hôm nay sẽ huyết tẩy Chung gia!

    - Hừ!

    Chung Khiếu lạnh nhạt hầm hừ, đôi mắt có hơi nheo lại. Hiển nhiên thực sự không phải là hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, mà ánh mắt của lão lúc này nhanh chóng liếc mắt nhìn Chung Kỳ. Chỉ sau một cái chớp mắt, lão lạnh lẽo quát:

    - Tiện nhân, động thủ đi, muốn dùng mọi người Chung gia để uy hiếp ta, nằm mơ? Lớn nhỏ trong Chung gia ta, mọi người đều can đảm không sợ chết!

    - Phải không?

    Tử Huyên tàn nhẫn cười nói:

    - Không phải là Chung Kỳ cho ngươi cam đoan để ngươi xác định, dù ngươi chết thì Chung gia cũng sẽ không bị tiêu diệt, phải không? Quả thực buồn cười, nếu như lời của nàng ấy có thể làm cho người ta tín nhiệm như thế. Thì Chung Khiếu, tại sao giờ này khắc này mà nàng ấy cũng không có bất cứ hành động gì?

    Sắc mặt Chung Khiếu hơi bị biến đổi !

    - Tử Huyên tỷ tỷ!

    Đúng lúc ấy thì Chung Kỳ đã đi tới, nàng cười nói:

    - Ngươi so với ta hẳn là lớn hơn một chút, gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, hẳn là có khả năng chứ ?

    - Phụ thân sắp sửa bỏ mạng mà ngươi lại vẫn như cũ. Chung Kỳ, quả là ta thật sự bội phục ngươi.

    Tử Huyên nghiêng người đi, nhìn Chung Kỳ.

    Đông Vực song kiều, rốt cục đúng vào lúc này lại lấy loại phương thức không tốt lắm, để mà chân chân chính chính chính mặt đối mặt.

    Nghe vậy, Chung Kỳ thản nhiên nói:

    - Sinh tử của phụ thân ở trong tay ngươi, với những chuyện năm đó mà người đã làm đối với ngươi, thì ngươi hận người đến tận xương tủy. Nếu như ta cầu ngươi, quì lạy ngươi, bái ngươi mà có thể để ngươi tha cho người một mạng, thì ta nguyện ý làm. Đáng tiếc, ngươi sẽ không chấp nhận. Vậy ta đây tại sao phải biểu hiện ra dáng vẻ khổ sở ở trước mặt ngươi, cho ngươi cơ hội xem diễn ? Ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, như vậy đủ rồi.

    - Quả nhiên là xứng đáng bị người ta gọi là yêu nữ!

    Tử Huyên thản nhiên nói tiếp:

    - Ngươi đã không phải là đến để cầu xin cho phụ thân ngươi, vả lại giữa ta cùng với ngươi cũng không có cái gì tốt đẹp để mà nói. Cho nên, cứ tự tiện đi!

    - Giữa ta cùng với ngươi, mặc dù không có gì gì hay ho để nói. Có điều có một việc, cũng là có liên quan tới ta.

    Chung Kỳ cười khẽ:

    - Ngươi đã nói, sau khi giết chết phụ thân ta thì tiếp theo ngươi sẽ diệt Chung gia ta. Cái này liền có liên quan đến ta. Cho nên ngươi cùng ta, liền không thể không trò chuyện vài câu.

    - Cái này cũng không cần thiết. Giết Chung Khiếu xong, ta và ngươi sẽ đánh một trận! Nếu như, ngươi muốn trì hoãn thời gian, do đó khiến cho trong bụng Chung Khiếu đủ yên tâm đưa ra quyết định, như vậy ngươi là đang uổng phí công mưu tính. Nếu như ngươi muốn thử cứu phụ thân của ngươi, ta cũng chính đang muốn thử Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà vang danh cả Đông Vực!
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 600: Lòng người thật đáng buồn!


    share: doctruyen​




    Nói xong, Tử Huyên bỗng nhiên xoay người lại, cây thương trong tay không hề chần chờ nhằm hướng về ngực Chung Khiếu mà đột nhiên đâm xuống!

    Nàng liền không tin, Chung Khiếu thật sự không sợ chết. Hoặc là, lão thật sự cũng không lo lắng một ít nào cho sự tồn vong của Chung gia. Nàng càng không tin, ở trước mắt bao người mà Chung Kỳ sẽ trơ mắt nhìn phụ thân mình bị chết.

    Trường thương đâm xuống, chưa từng có chút xíu run rẩy hay ý định dừng lại, làm cho người ta nhìn ra Tử Huyên là thật lòng muốn giết Chung Khiếu.

    Tuy là thử dò xét, nhưng Tử Huyên tuyệt không giả bộ. Chung Kỳ có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, cho dù là chỉ cần có một điểm nhỏ xíu không đúng thực thì đều sẽ khiến cho nàng nhìn ra manh mối.

    Cho nên, trường thương phóng xuống như điện!

    Tử Huyên thất vọng rồi. Bởi vì cách đó không xa, vẻ mặt Chung Kỳ không thay đổi, bước chân càng là không di động. Mà ngay cả ánh mắt nàng, giờ phút này đều không nhìn về phía bên này. Phảng phất như người bị giết không phải là phụ thân của nàng.

    Thế nhưng Tử Huyên nhìn thấy, thần sắc của Chung Khiếu thay đổi. Có lẽ lão ta không sợ chết, bởi vì hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng nhất định còn lo lắng cho Chung gia!

    Liền tại lúc trường thương sắp sửa đâm trúng, Tử Huyên hét lớn:

    - Phong đại ca, mau mau phái người đi. Đám người Chung gia ở đây, một tên không lưu lại. Phái một số người đi tới hải vực Phong Thành. Hôm nay, ta muốn cho tòa thành trì này trực tiếp biến thành Địa Ngục nhân gian!

    Lời này truyền ra, sắc mặt Chung Kỳ hơi đổi. Tuy nhiên, vào lúc người của Phong Kình ở phía dưới bắt đầu ra tay giết chóc thì nàng cũng không có hành động gì nhiều...

    - Tiện nhân, dừng tay !

    Chung Khiếu chợt hướng về Chung Kỳ mà gầm lên:

    - Tiện nhân, lời hứa hẹn của ngươi ở đâu?

    Tất cả mọi người đều run lên về những lời như vậy. Mặc dù Thần Dạ đã biết giữa cha con hai người có ân oán khó có thể hoà giải, thế nhưng một tiếng tiện nhân vẫn là nằm ngoài dự đoán của Thần Dạ !

    Cái này đối với quan hệ giữa hai cha con không phải là nói khó có thể hoà giải, mà căn bản đã là xung khắc như nước với lửa.

    Xem ra, nếu không phải vì còn muốn duy trì Chung gia, nếu trong lòng Chung Khiếu không có kiêng kỵ nhất định đối với Chung Kỳ thì việc mâu thuẫn bùng phát dữ dội hẳn là đã sớm xuất hiện từ lâu.

    Mà một câu hỏi vừa quát lên này phảng phất mang theo ma lực, khiến cho thanh trường thương này trực tiếp là ngừng lại trên trán Chung Khiếu.

    Trên khóe miệng Chung Kỳ không khỏi có thoáng qua một vẻ cay đắng. Phụ thân a phụ thân, ngươi dẫu sao đi chăng nữa thì không tin, đối với ta trước sau là người Chung gia thì làm thế nào mà trơ mắt nhìn Chung gia bị diệt?

    Ngài vốn là có tâm tư hẳn phải chết ở trong lòng. Như vậy, ngài chết cũng được, còn mọi thứ khác thì ta sẽ thu xếp tốt. Đã đi đến bước cuối cùng mà có thể nào thiếu kiên nhẫn như thế. Ngài cũng không ngẫm lại, nếu Tử Huyên đã hỏi ngài về kẻ chủ mưu phía sau màn, thì làm thế nào mà trong cơn tức giận nàng sẽ sớm giết chết ngài cho được ?

    Ngay lúc vừa rồi, không phải ta đã nhắc nhở ngài rằng ta sẽ làm tốt chuyện của mình.

    Ta không hành động, đúng là đang bảo vệ Chung gia. Mà nay ngài hành động trước thì chuyện kế tiếp, ngài bảo cho ta phải làm thế nào để xong việc?

    Mà Chung Khiếu giờ phút này hiển nhiên là vô phương nghĩ hơi giống như vậy. Nếu không phải như thế, thì lão cũng sẽ không ở trong giây lát trước khi chết lại làm rõ ra quan hệ của mình cùng Chung Kỳ.

    Nhìn Chung Kỳ, trên mặt Chung Khiếu có sự điên cuồng ở mức độ cao nhất:

    - Ngày đó ta nói rồi, nếu như ngươi không thể bảo vệ Chung gia, không thể báo thù cho đệ đệ của ngươi thì cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi được dễ chịu.

    - Ha ha, Tử Huyên, ngươi không phải muốn biết, đến tột cùng là ai làm chủ ta, để hại con gái của ngươi từ lúc còn chưa ra đời, khiến nó bị trúng Tiên Thiên độc?

    - Tiên Thiên độc!

    Ánh mắt của mọi người đều là đại biến. Thì ra ở giữa đôi bên vốn có mối thù như vậy. Khó trách sát tâm của Tử Huyên nặng như vậy, chẳng những muốn Chung Khiếu sẽ phải chết, mà cả Chung gia đều phải chôn cùng.

    Thật sự là Tiên Thiên độc, quá mức đáng sợ !

    Mỗi một chỗ không gian nào đó tựa hồ cũng bị cái tên này làm cho phải run rẩy nhè nhẹ một phen...

    - Ngươi nói đi!

    Tử Huyên sắc mặt bình tĩnh. Thế nhưng chỉ cần người ở chỗ này thì đều là biết, trong lòng nàng giờ phút này đã như núi lửa ngủ yên lâu ngày. Chỉ cần lời này vừa nói ra, như vậy núi lửa sẽ lập tức nổ tung bùng phát mạnh ra.

    Nghe tới câu này, nét cay đắng trên khóe miệng Chung Kỳ càng đậm. Nhưng mà nàng cũng không hề ngăn cản Chung Khiếu, bởi vì nàng biết, bất kể mình nói cái gì thì phụ thân cũng sẽ không tin tưởng.

    So với chuyện bị nhục mạ nhiều hơn vài câu, thì không bằng giữ im lặng sẽ khá hơn một chút. Cho dù để cho Tử Huyên biết được thì điều đó có thể thay đổi cái gì ? Có lẽ thứ sẽ bị thay đổi, là vận mệnh của Chung gia !

    Mà Chung gia, cùng chính mình không có chút xíu quan hệ !

    Chung Kỳ lạnh nhạt cười một tiếng, thừa dịp lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Chung Khiếu cùng Tử Huyên, nàng lặng yên rời khỏi chỗ này.

    Nhìn Tử Huyên bình tĩnh, Chung Khiếu cười rất điên cuồng, tiếp theo từ trong miệng lão chậm rãi phun ra một cái tên...

    - Chung Kỳ

    Nghe nhắc đến cái tên này, trong lòng Tử Huyên cũng không hề có sự điên cuồng như chính nàng dự liệu. Trong ánh mắt nhìn về phía Chung Khiếu, không ngờ còn có một tia thương hại.

    - Ngươi giúp nàng làm nhiều như vậy, mà nay, đổi lại thì chỉ có được kết cục như thế này. Chung Khiếu, trong lòng ngươi đã từng có hối hận ?

    - Hối hận? Ha ha!

    Chung Khiếu điên cuồng cười to:

    - Đâu chỉ là một chút hối hận? Nếu như có khả năng, ta tình nguyện cũng không hề phát sinh điều gì!

    - Ta cho là, sau khi giúp nó, nếu như thật có thể như nó mong muốn, khiến cho Tiêu Vô Yểm yêu nó. Như vậy, Lăng Tiêu Điện sẽ cấp cho Chung gia trợ giúp lớn nhất, đến lúc đó, có trợ giúp như thế, hơn nữa là bối cảnh bản thân của nó thì Chung gia ta, nhất định có khả năng nâng cao một bước. Coi như không thể độc bá hải vực Phong Thành thì tối thiểu, ba thế lực lớn khác không còn có địa vị ngang vai ngang vế cùng Chung gia ta !

    Những lời như thế này, trực tiếp khiến cho đám người Liễu Hàn Sơn có loại cảm giác nổi giận. Có điều ngẫm nghĩ lại, giờ này ngày này, những lời Chung Khiếu nói tất nhiên còn chưa làm được, thế nhưng giữa bốn thế lực lớn đã không biết bắt đầu từ lúc nào, lại như Thiên Lôi sai đâu đánh đó theo ý Chung gia.

    - Đối với ta thì hoàn toàn thật không ngờ, ta vì nó mà đối phó với ngươi.Nhưng sau lúc trở về thì điều nhìn thấy là vợ bị qua đời, cùng với con bị tàn phế. Thậm chí chính mình, đều thật sớm bị nó khống chế...

    Chung Khiếu cười thảm:

    - Sau này, cho dù ta dùng dạng phương pháp gì thì cũng chỉ có thể khiến cho con ta ở trong kiếp nầy có cảnh giới võ đạo tối cao cũng không thể hơn được cảnh giới Thông Huyền...
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 601: Yêu nữ chi lực. (1)


    share: doctruyen​




    - Nghĩ lại Chung Khiếu ta, trong nửa đời này đạt đến đẳng cấp oai phong tứ phương ra sao. Những gì ta muốn, chỉ cần ở trong phạm vi hải vực Phong Thành này liền chưa từng có chuyện không chiếm được. Thế nhưng đến cuối cùng, hi vọng của ta, huy hoàng của ta, tất cả của ta, tất cả mọi thứ không ngờ đều đã bị hủy ở trong tay con gái mà ta đã từng được cho là kiêu ngạo vì nó !

    - Ta hận a!

    Một tiếng thê lương, nói lên nỗi đau khổ đến vô cùng ở sâu trong nội tâm Chung Khiếu. Trước đó, lại có ai có thể nghĩ rằng Chung Khiếu thân là chủ nhân Chung gia, vậy mà trong những năm gần đây đã phải gánh chịu như thế. Đó là một loại trạng thái cuộc sống không phải của con người.

    Lão đích xác đáng hận, mà nay xem ra, càng thật đáng buồn hơn !

    Sau khi nghe xong Chung Khiếu nói ra hận ý trong lòng, Tử Huyên thản nhiên nói:

    - Ngươi hận nàng, bởi vì là nàng đã phá tất cả của ngươi. Thế nhưng có bao giờ nghĩ tới, nếu như không có lòng tham của ngươi thì có lẽ tất cả điều này, căn bản là không sẽ phát sinh. Nói cho cùng, muốn hận thì ngươi nên hận một mình ngươi.

    Thần sắc Chung Khiếu ngây ra, trong ánh mắt lập tức có vẻ hơi mờ mịt:

    - Đúng vậy, tất cả đều là ta tự làm tự chịu. Nếu như chẳng phải ta có lòng tham, chỉ giữ những điều này thì như vậy hiện tại, ta nhất định là có vợ hiền ở bên, con cái hiếu thuận, hưởng thụ rất nhiều niềm vui con đàn cháu đống mà có được quyền lực !

    - Ha ha, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, là ta rất tham lam, ta đáng chết!

    Trong lúc cười to, Chung Khiếu bỗng nhiên cầm lấy mũi thương trước mắt, lập tức dùng sức đâm vào trong mi tâm của chính mình. Máu tươi phun trào ra đã mang đi hết sức sống của lão!

    Gia chủ Chung gia, một đời kiêu hùng tung hoành hải vực Phong Thành, nhưng đến cuối cùng lại dùng một loại phương thức thảm thiết mà người khác không tưởng tượng được để kết thúc tính mạng của lão...

    Giết chết một kẻ thù lớn, thế nhưng trong lòng Tử Huyên cũng không thể bình tĩnh trở lại. Nàng liền xoay người, lại phát hiện Chung Kỳ đã sớm đi, mà Thần Dạ cùng Linh Nhi, cũng là không thấy.

    - Chào Chung cô nương a! Sao lại đi một mình, vậy cô nương muốn đi chỗ nào đây ?

    Ôm Linh Nhi, Thần Dạ cười nhìn Chung Kỳ kia đang lúc không biết muốn đi hướng nào.

    Sắc mặt Chung Kỳ thoáng ngẩn ra, hiển nhiên là không ngờ rằng Thần Dạ lại chờ mình ở chỗ này. Sau một lát, nàng cười nhạt nói:

    - Phụ thân của ta đang muốn nói ra, là ai phái người đến làm thương tổn Tử Huyên và con gái của tỷ ấy. Tại sao ngươi không nghe, ngược lại chạy đến nơi này?

    - Giai nhân muốn đi, dầu như thế nào thì ta đều phải tiễn đưa a! Hơn nữa, người kia đến tột cùng là ai thì Tử Huyên nhất định sẽ nói cho ta biết. Ta cần gì phải bởi vì sự kiện kia, mà ảnh hưởng tới việc giữa ngươi cùng ta ?

    Thần Dạ cười nói:

    - Chung cô nương, ngươi muốn đi mà cũng không có lời chào với ta, tựa hồ rất không phải bằng hữu đó ?

    - Bằng hữu?

    Chung Kỳ cười như có như không:

    - Giữa chúng ta, cũng vẫn còn coi là bằng hữu?

    Thần Dạ nói với vẻ bất đắc dĩ:

    - Bằng hữu chính là bằng hữu, đương nhiên, cũng chia ra người tốt hay người xấu, còn ngươi ? Linh Nhi đến đây, gặp một lần Chung Kỳ tỷ tỷ của ngươi.

    - Ta cùng với mẹ nó chính là giao tiếp ngang hàng, ngươi lại bảo nó gọi ta là tỷ tỷ. Thần Dạ, ngươi cố tình lại muốn chiếm tiện nghi của ta?

    - Chỉ là một câu xưng hô mà thôi, không có gì phải so đo.

    Thần Dạ cười cười, nói tiếp:

    - Chung cô nương, giới thiệu cho ngươi một phen. Nó tên là Linh Nhi, năm nay chín tuổi. Nếu như Tiên Thiên độc kia không giải được thì hẳn là nó không sống quá mười lăm. Tính cho đầy đủ, vậy cũng chỉ có kỳ hạn sáu năm.

    - Ha hả, Chung cô nương, ngươi đến gần một chút, nhìn thật kĩ nó một chút đi. Một đứa bé con mà phải trải qua nỗi đau vượt quá sức người. Loại cảm giác này, ngươi có hề nghĩ tới rốt cuộc là như thế nào không ?

    Chung Kỳ nhướn mày lên mà hỏi:

    - Thần Dạ, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?

    - Không có a, ta chỉ muốn để ngươi nhìn thật kĩ Linh Nhi một cái. Nó là một cô bé kiên cường, ngươi hẳn là muốn nhận biết nó.

    Thần Dạ cười nói.

    - Ta đã sớm nhận ra nó. Chứng thật là mầm non không tệ. Tiên Thiên độc chẳng những đã được giải, lại còn có thể bồi dưỡng cơ may cho nó một phen. Xem ra, ông trời chiếu cố cho nó rất tốt.

    Chung Kỳ nói bình thản. Giờ khắc này, ngay cả chính nàng cũng không biết tâm tình trong lòng ra sao.

    Thần Dạ lắc đầu, đáp:

    - Ta không cảm thấy đây là ông trời chiếu cố. Nếu như có khả năng, ta tình nguyện để cho tới bây giờ nó liền không hề phải chịu đựng nỗi khổ kia một phen. Chung cô nương, ngươi có thể biết rõ ràng, cái gì là sống không bằng chết? Ngươi lại có biết hay không, bị cha đẻ vứt bỏ thì là một loại cảm thụ như thế nào ?

    - Ta biết, ta hiểu!

    Chung Kỳ đúng là cuối cùng lại trả lời như thế!

    - Phải vậy không?

    Thần Dạ cười hỏi.

    Nhìn dáng vẻ Thần Dạ đang đứng ở xa xa, Chung Kỳ lạnh lùng nói:

    - Khi ta còn bé cũng có một gia đình ấm áp gia, có phụ thân thương yêu, mẫu thân che chở. Hơn nữa chính mình siêu phàm như thế nên ta từng cho là, cuộc đời của ta sẽ vô cùng tốt đẹp.

    - Thế nhưng không nghĩ tới, cha ta sau này cưới Nhị nương. Bản thân Nhị nương sau khi vào cửa, bà ta chẳng những đoạt đi tất cả những gì tốt đẹp mà ta và mẫu thân ta vốn có được, lại vẫn còn từ từ bức tử mẫu thân ta. Nhưng những điều này, cha ta một mực cũng không để ý.

    - Ha hả, vì chuyện sống không bằng chết, vì việc bị phụ thân vứt bỏ thì ta đã từng trải qua nên có thế nào không hiểu!

    Thần Dạ thở dài nói:

    - Nếu cái gì ngươi cũng đã đều hiểu rõ ràng, như vậy có một số việc ngươi cũng không nên làm.

    Nghe vậy, Chung Kỳ lên tiếng cười một tràng:

    - Thần Dạ, từ sau sự kiện kia thì ta còn hiểu một đạo lý khác. Đó chính là, những thứ chính mình muốn, nếu như không phải chính mình đi tranh thủ thì người khác cũng sẽ không dâng không công lên tận miệng.

    - Từ sau lần đó, phàm là những thứ ta muốn có được thì bất kể dùng bất cứ thủ đoạn gì, ta chỉ cần kết quả!

    - Xem ra tâm địa của Chung cô nương đã là kiên định. Những lời này của ta hẳn là đều nói vô ích.

    Thần Dạ làm ra vẻ thốt lên một tiếng bất đắc dĩ.

    - Thế nào, ngươi còn muốn thử dẫn đường ta a?

    Chung Kỳ thản nhiên nói:

    - Ngươi đến đây, là muốn giúp Linh Nhi và Tử Huyên đòi một cái công đạo ư? Ta vốn không muốn đối địch với các ngươi sớm như vậy. Ngươi đã không muốn bỏ qua cho ta thì ta cũng chỉ có thể đánh một trận.

    Thần Dạ để Linh Nhi sang một bên, chợt lạnh lùng nói:

    - Ta cũng muốn bỏ qua cho ngươi, ngươi xinh đẹp động lòng người như thế, nếu giết ngươi thì có lẽ ông trời đều phải cảm giác tiếc nuối. Tuy nhiên, tâm tư của ta không cho phép làm như vậy!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.