Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 602: Yêu nữ chi lực. (2)


    share: doctruyen​




    - Tâm tư của ngươi tâm, chẳng lẽ liền không có một chút điểm thích ta sao?

    Âm thanh của Chung Kỳ biến đổi, trở nên có tình cảm cực kì dịu dàng thùy mị.

    - Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, vẫn không thể để ngươi nhìn thấu tâm tư của ta sao?

    Thần Dạ cười khẽ, rồi lao nhanh tới !

    Bóng dáng xẹt qua hư không, xuất hiện như quỷ mị.

    Mà liền tại lúc bóng dáng Thần Dạ mới hiện ra, thì một đạo bóng dáng uyển chuyển kia đã là di chuyển được hơn mười thước. Nếu chỉ luận tốc độ, Chung Kỳ so với Thần Dạ cũng không chậm hơn bao nhiêu.

    - Tốc độ của ngươi ở trước mặt ta, không chiếm bất cứ ưu thế nào. Thần Dạ, ngươi đã cố ý muốn mở rộng tầm mắt một phen về Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ta, như vậy thì ngươi hãy cẩn thận nhìn một chút cho rõ đi!

    Nói dứt lời, Thần Dạ rõ ràng nhìn thấy ở phía trước mặt, lúc đầu vốn chỉ có một bóng người đột nhiên biến thành hai, một tả một hữu nhưng đều rất thật. Cho dù là lực linh hồn của hắn đều không phân biệt ra, rốt cuộc cái nào mới là bổn tôn của Chung Kỳ.

    Nói cách khác, thì cũng có thể nói là hai Chung Kỳ, đều chính là Chung Kỳ, đều có được tu vi cùng thủ đoạn cảnh giới Lực Huyền Thất Trọng của Chung Kỳ !

    - Xoạt!

    Hai bóng người nhanh như chớp, một tả một hữu, bắn về phía Thần Dạ. Hai đại cao thủ Lực Huyền với khí thế cường đại theo tiếng gió rít mà điên cuồng bắn đến.

    - Quỷ Thi!

    Thần Dạ chợt quát, một đạo bóng dáng đen bạc trực tiếp đón nhận một đạo thân ảnh trong đó. Mặc dù hắn có tự tin rằng mình có khả năng đánh một trận cùng Chung Kỳ. Nhưng lại không có tự tin có thể chiếm được ưu thế nho nhỏ từ trong tay hai đại cao thủ Lực Huyền.

    - Thì ra ngày đó giết đệ đệ của ta chính là gia hỏa này à ? Mặc dù ta cũng rất muốn phế vật kia phải chết, thế nhưng cũng đã đồng ý với phụ thân của ta. Cho nên, cuối cùng nên báo thù cho nó.

    Bóng người đối đầu với Quỷ Thi mở miệng nhẹ nhàng nói, âm thanh kia nghe ra so cùng giọng điệu lúc đầu của Chung Kỳ thì đúng là độc nhất vô nhị không phân biệt nổi.

    Tình huống như vậy thì Thần Dạ nhiều năm qua cũng là được chứng kiến lần đầu tiên. Lập tức, trong lòng hắn cũng không có chút xíu khinh thường. Vào lúc Quỷ Thi vừa phóng đi ra ngoài thì thân hình hắn khẽ di động, trực tiếp cũng hóa thành một đạo tàn ảnh mà lướt nhanh đi.

    - Ha hả, mới như vậy liền đã tính toán liều mạng. Xem ra hôm nay ngươi là vô phương đòi lại được công đạo.

    Đạo âm thanh này cũng là thuộc về Chung Kỳ.

    Trong lòng Thần Dạ có hơi phát lạnh. Bất kể dùng bất cứ thủ đoạn gì, mặc dù là trạng thái Hồn Biến của hắn, vốn hắn tin tưởng sau khi đạt đến giai đoạn Hóa Hình thì hồn phách có khả năng Ngưng Hình ra, rồi đi theo chính mình cùng nhau đối phó với địch. Thế nhưng mà như vậy cũng không có khả năng giống nhau như đúc đến thế.

    Đương đầu với thế tiến công của Thần Dạ giờ phút này, Chung Kỳ cười duyên không thôi. Huyền Khí trào ra, tại trước người nàng liền hóa thành từng đạo lốc xoáy xoay tròn. Chúng đều phong tỏa thế tiến công của Thần Dạ ở bên ngoài.

    - Bang bang bang!

    Nắm đấm của Thần Dạ nện ở trên lốc xoáy Huyền Khí, mỗi một lần tiếp xúc đều là bộc phát ra âm thanh chói tai. Tới cuối cùng, chúng cơ hồ là hoàn toàn kết hợp với nhau, khiến cho ở trong phiến không gian này vang lên những tiếng nổ chói tai hết đạo nọ tiếp đến đạo kia. Mà khi chúng bùng phát dữ dội làm cho dao động điên cuồng thịnh nộ lan ra, thì càng khiến cho mỗi một góc không gian đang phải rung lên hỗn loạn.

    Thực lực của Chung Kỳ quả nhiên không phải chuyện đùa. Bất kể Thần Dạ tiến công điên cuồng thịnh nộ cỡ nào cũng lại từ đầu đến cuối không thể phá vỡ được lốc xoáy trước người nàng. Mà lực phản chấn truyền về kia thì đúng là lại khiến cho song quyền của hắn cứ như thế mà phát nhức.

    - Thần Dạ, ngươi cũng đánh mệt chưa ? Thử một chút của ta đi !

    Vào một thời khắc nào đó, đến khi thế công của Thần Dạ hơi hơi giảm bớt một chút, thì từ trong đông đảo những đạo lốc xoáy kia có một cánh tay mềm mại đột nhiên thò ra.

    Trên cánh tay nhìn thì như yếu ớt không có xương, nhưng cũng là ẩn chứa lực đạo cực kỳ khủng bố. Điều này làm cho Thần Dạ bỗng nhiên phát hiện, nữ nhân ở trước mặt mình lại cũng là người đồng thời tu luyện thân thể.

    - Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

    Hai quyền chạm nhau ở giữa không trung, lực lượng cơ thể đáng sợ làm cho hư không lập tức mơ hồ đi một chút. Lực va đập cường đại cuốn vào nhau quét ra, bóng dáng của Thần Dạ cùng Chung Kỳ song song bị đẩy lui đi xa hơn mười thước. Hơi thở bây giờ xem ra so sánh lúc trước đều thấy nặng nề hơn một chút.

    Gương mặt Chung Kỳ có hơi sầm xuống. Hiển nhiên sau khi cảm nhận được lực lượng của thân thể Thần Dạ thì rốt cục nàng đã không còn có vẻ khinh thường Thần Dạ như trước đây nữa.

    Ở trong thế gian này, bất cứ một người Võ Giả nào, nếu là đồng thời tu luyện Huyền Khí cùng thân thể, hơn nữa vẫn còn đều có thể thu được thành tựu không tầm thường thì đều là cực kỳ đáng sợ. Huống chi, Chung Kỳ cũng cảm ứng được, chỉ luận tu vi thân thể thì Thần Dạ vẫn còn mạnh hơn nàng.

    Nếu không phải như thế, không có khả năng hắn đẩy lui được nàng. Mà nếu nàng không có tu vi Huyền Khí hơn xa Thần Dạ thì một phen vừa rồi kia đủ để làm cho nàng bị thương.

    Trong khoảnh khắc gương mặt hơi sầm xuống, Chung Kỳ phảng phất bắt đầu trở nên nghiêm túc. Hai tay nàng vừa động liền nhanh chóng kết thành một đạo ấn quyết... đôi mắt Thần Dạ bỗng đột nhiên hơi bị căng thẳng.

    Đạo ấn quyết này thì hắn thập phần quen thuộc. Bởi vì, đó là vào lúc Tử Huyên dung hợp năng lượng trong cơ thể nàng thì nó mới có thể xuất hiện.

    Mà nay, không ngờ Chung Kỳ cũng biết...

    Sau một lát, ấn quyết kia vào lúc được Chung Kỳ thi triển ra thì có ba đạo hào quang bỗng nhiên tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể nàng phóng lên đến tận bầu trời.

    Một đạo có màu đỏ như lửa, một đạo có màu tím sẫm, còn một đạo, lóng lánh như thủy tinh trắng trong suốt !

    Có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, Phong Kình đều đã nói qua với Tử Huyên. Chung Kỳ có khả năng bắt chước ra bất cứ một vật nào trong thế gian. Cho dù Thần Dạ có tin hay không, lúc ở trong dãy núi thì chùm tia sáng kia dụ dỗ đám người Phong Kình đi theo đã là tồn tại chân thật, mà bản thân Thần Dạ cũng là đã từng tiếp thu.

    Thế nhưng mặc dù là như vậy, Thần Dạ có hoài nghi nhất định đối với Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật vì nó là thứ bắt chước !

    Mấy năm trước, Chung Kỳ đã từng có được một cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ. Nó ở trên người nàng khá lâu, nên nàng cũng có đủ thời gian đi xem xét cặn kẽ. Rồi có lẽ, nàng mượn Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật để có khả năng bắt chước ra.

    Tuy nhiên, một thức kia, ngay cả chính bản thân Tử Huyên cũng là vừa mới thi triển không lâu, Chung Kỳ lại có thể bắt chước làm ra được với tốc độ nhanh như vậy. Nếu như không có tận mắt nhìn thấy thì Thần Dạ thật sự khó mà tin được.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 603: Trận đánh gian khổ. (1)


    share: doctruyen​




    Huống hồ, khí tức từ trong ba chùm tia sáng kia phát tán ra ngoài, nếu đem so cùng lúc Tử Huyên thi triển thì giống nhau như đúc... Hiện tại, Thần Dạ rốt cục tin tưởng, tại sao đám người Phong Kình với kinh nghiệm cùng tri thức thu được qua những lần từng trải mà đều là rút lui.

    Mắt nhìn Thần Dạ đang kinh ngạc, Chung Kỳ cười cười:

    - Vì nhiếp hồn, nói đúng là, chỉ cần ta nghĩ thì hồn phách của ta liền có khả năng thẩm thấu tiến vào trong bất cứ vật chất gì. Sau đó khắc họa lại bọn chúng, bắt chước và đồng thời thi triển ra. Cái này cũng không có chút xíu quan hệ cùng thời gian ngắn dài. Ngươi đã hiểu sao?

    - Hiện tại, ngươi liền thử xem, đại tình nhân kia của ngươi đã dùng một thức này để đánh bại cha ta. Vào lúc trước đây, ngươi hẳn là chưa bao giờ được chỉ giáo hả ? Mà nếu như ta dùng một thức này để đánh bại ngươi, hơn nữa giết ngươi thì đại tình nhân kia của ngươi, liệu có bởi vậy mà căm giận chính mình hay không ?

    - Khanh khách!

    Giữa không trung, Chung Kỳ cười duyên không thôi. Còn tay nàng cùng lúc đó đang không ngừng múa may. Dần dần, ba đạo hào quang dung hợp rồi cuối cùng hóa thành một đạo vầng sáng xanh tím cực lớn, trông như thể Thiên Địa Chi Kiều ( cầu nối đất trời ) đang trôi nổi ở trước người Chung Kỳ.

    Vẻ mặt Thần Dạ lại trở nên căng thẳng. Bởi phương pháp của Chung Kỳ rất thuần thục, không thua Tử Huyên chút nào. Nếu ai không biết đây là nàng phục chế thì thật đúng cho là, chiêu thức như thế là do Chung Kỳ nàng sáng chế.

    Khí tức hủy diệt đầy trời như cơn cuồng phong mà phô thiên cái địa ùn ùn kéo tới. Nó lướt qua chỗ nào thì không gian chấn động, mặt đất có từng đạo vết rách xuất hiện.

    Đến khi vầng sáng xanh tím kia giống như tia chớp kéo đến thì càng giống như ngày tận thế !

    Tuy nhiên giờ phút này, Thần Dạ ngược lại là đã không còn vẻ lo ngại như trước đây. Bắt chước chính là bắt chước, vĩnh viễn không thể vượt qua cái chân thật kia được một điểm nào. Hào quang xanh tím chiếu sáng lóng lánh đến tận phía chân trời, thế nhưng cuối cùng lại khiến cho hắn cảm ứng được, so với thứ mà Tử Huyên thi triển ra thì uy lực nhỏ đi rất nhiều.

    May mắn là như vậy, bằng không, Thần Dạ đều phải đến nước tính toán có sức đến đâu thì chạy xa tới đó.

    Một thức kia của Tử Huyên, cao thủ cảnh giới Địa Huyền Nhị Trọng cũng không có cách nào ngăn cản. Hắn mặc dù tự nhận có rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng không cho rằng, chính mình có thể bình yên vô sự chống đỡ được.

    - Huyền Đế Huyền Minh Thủ !

    Mắt nhìn hào quang xanh tím như sấm chớp ầm ầm kéo tới, Thần Dạ lật tay một cái, rồi nặng nề chụp xuống. Linh khí trong thiên địa liền kịch liệt tụ tập đến, trong khoảnh khắc sau đó đã hình thành một bàn tay thật lớn trắng ngần sáng bóng. Sau đó, nó giận dữ chụp xuống vầng sáng xanh tím kia.

    Thần Dạ biết, tu vi của chính mình thì kém Chung Kỳ quá nhiều. Cái đó không phải có khả năng lấy bất cứ thủ đoạn nào đó là có thể bù đắp. Bởi vậy, ở chỗ này sau khi thi triển võ kỹ thì bản thân hắn không lùi mà tiến tới, như một đạo tàn ảnh hướng về phía trước.

    - Bịch!

    Trong khoảnh khắc sau đó, bàn tay cực lớn nặng nề nện lên vầng sáng xanh tím. Cùng lúc đó, Thần Dạ cũng là dùng thế như sấm sét để nện một quyền lên trên vầng sáng xanh tím kia.

    Trong khoảnh khắc sau đó liền có bão táp mãnh liệt thổi quét lan tràn đi, thiên địa phảng phất đều bắt đầu run rẩy. Những tràng âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc liền điên cuồng lan truyền đi.

    Ở trong cơn hỗn loạn này, thân thể Thần Dạ bị nện đến nhanh chóng lui về phía sau. Có thể nhìn thấy mặt đất kia bị bàn chân hắn rạch ra một khe rãnh thật dài.

    Mà chính vào lúc va đập ở trung tâm, bàn tay cực lớn chỉ trong nháy mắt sau đó đã bị vầng sáng xanh tím làm tiêu tan thành phấn vụn. Rồi sau đó, chùm tia sáng vẫn cứ tiếp tục ầm ầm nện về hướng phía trước. Tốc độ tuy nói hơi chậm đi một chút, nhưng vẫn không phải là đã giảm đến mức Thần Dạ có khả năng đủ né tránh.

    Thần Dạ chỉ có thể giơ song chưởng lên giao nhau để miễn cưỡng tiếp nhận một kích này!

    Ầm! một phen, thân thể Thần Dạ liền bắn ra tựa như đạn pháo, rồi rơi tại xa xa mà nện trên mặt đất.

    Nhìn đạo bóng dáng chật vật kia, tiếng cười của Chung Kỳ ở giữa không trung ngược lại là dần dần trở nên cực kì lạnh lùng đi một chút:

    - Thần Dạ, cái này chỉ là vừa mới bắt đầu, hơn nữa thủ đoạn đều không phải thứ thuộc về ta. Nhưng như vậy mà ngươi liền đã không phải là đối thủ, khuyên ngươi sớm rời đi, ta không muốn giết ngươi!

    - Hắc hắc, người như ta đây thì cái gì cũng tốt, chỉ là có một chút không tốt là đủ ngang ngạnh. Ta đã nói hôm nay phải giúp Linh Nhi đòi một cái công đạo, cái đó cứ tính như vậy chứ ?

    Hắn ngẩng đầu nhìn ra bóng dáng xa xa, Thần Dạ cao giọng cười một tiếng. Thủ ấn biến đổi như tia chớp, ngay sau đó, một chùm tia sáng lóng lánh màu xanh lập tức lướt ra từ trong cơ thể hắn trông thật chói mắt.

    - Ngưng!

    Chùm tia sáng xanh nhạt bắt đầu khởi động, chỉ sau thoáng chốc nó đã hóa thành một cây trường cung màu xanh mang phong cách cổ xưa. Ở trên dây cung kia đã có một mũi tên nhọn cùng màu đang chậm rãi Hóa Hình ra.

    - Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, một mũi tên bắn rung trời !

    Sau tiếng quát của Thần Dạ, mũi tên nhọn màu xanh nhạt lập tức xé gió phá không bay ra. Cũng vào lúc này, chùm tia sáng lại ngưng tụ lần thứ hai. Liền có một mũi tên nhọn màu xanh nhạt khác đang lặng lẽ xuất hiện.

    - Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, hai mũi tên động Càn Khôn!

    Hai mũi tên nhọn, một trước một sau, nhanh như tia chớp bắn thẳng về hướng Chung Kỳ. Một cỗ khí tức hủy diệt cực kỳ bá đạo cường đại đang chậm rãi lan ra.

    Ánh mắt Chung Kỳ chợt lóe ra. Hiển nhiên, nàng cũng là rung động vì việc Thần Dạ dùng đến thức võ kỹ này.

    - Ngươi đã cố ý, vậy cũng đừng trách ta.

    Chung Kỳ nói nhỏ khe khẽ một câu, rồi bước mạnh ra một bước. Nương theo một bước này của nàng, không gian chung quanh đều bắt đầu run rẩy kịch liệt. Không những như thế, không gian đang run rẩy kia lại bắt đầu vỡ vụn ra từng tấc.

    Những đợt năng lượng phảng phất không phải thuộc về thế gian này lập tức tuôn trào dữ dội ra từ chỗ sâu trong không gian vỡ vụn kia.

    Những năng lượng này đều là mang theo xu thế muốn nuốt chửng. Tuy nhiên, khi chúng hội tụ ở khắp bốn phía chung quanh Chung Kỳ thì lại là vô cùng ngoan ngoãn hiền lành. Phảng phất, những năng lượng đó đều là do Chung Kỳ nuôi nhốt ở chỗ này thì phải.

    Đến lúc mà cả người nàng đều được năng lượng nuốt chửng vây kín chung quanh thì bóng dáng liền quỷ dị mơ hồ đi. Lập tức, hình như cả người nàng đều đã sáp nhập vào bên trong cỗ năng lượng kia.

    Nhìn hai mũi tên nhọn xé gió bay đến, một nụ cười mê hoặc, thấp thoáng hiện ra ở bên trong năng lượng kia. Sau đó, tất cả năng lượng, ngay cả bản thân nàng đều hóa thành một thanh trường kiếm, mang theo ý tứ hàm xúc nuốt chửng ngút trời đã lăng không chém xuống!
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 604: Trận đánh gian khổ. (2)


    share: doctruyen​




    Cho dù như Thần Dạ đã từng thấy quá nhiều điều khó có thể tin nổi. Những bậc như Quỷ Chân Nhân, Thanh Đế, Huyền Đế.... bọn họ cũng đều chết không biết đã bao nhiêu năm, nhưng vẫn có thể dùng chính tu vi bản thân của mình để vẫn duy trì một chút xíu Chân Linh ở lại thế gian để đi tìm truyền nhân.

    Nhưng những thứ này, so cùng biểu hiện ra ngoài của Chung Kỳ trong lúc hiện tại thì cũng không hề khiến cho Thần Dạ cảm thấy được sự kinh ngạc lớn lao như thế !

    Đạo Võ học thường có nói đến Nhân Khí Hợp Nhất. Thế nhưng hôm nay Chung Kỳ hiển nhiên đã là vượt qua loại trình tự đó.

    Có thể tự mình dung hợp hoàn toàn chung một chỗ cùng năng lượng, thủ đoạn như vậy của Chung Kỳ không thể không làm cho người ta kinh ngạc !

    Trường kiếm xé gió phá không, trực tiếp chém ở trên mũi tên nhọn thứ nhất, năng lượng nuốt chửng với mức độ hung dữ mãnh liệt cơ hồ là trong khoảnh khắc đã làm cho mũi tên nhọn này tức thì biến mất bặt vô âm tín.

    Ngay sau đó, trường kiếm xuất ra lần thứ hai, nó nặng nề đập vào mũi tên thứ hai !

    - Rầm !

    Một tiếng nổ mạnh vang lên, Thần Dạ ở xa xa cũng bởi vì vụ nổ này mà phải lui lại mấy bước về phía sau. Có điều hắn cũng không quá lo lắng. Cùng với tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Thông Huyền, cho dù vẫn không thể hoàn toàn phóng thích ra uy lực của mũi tên Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn thứ hai, nhưng uy lực đã không giống ngày xưa.

    Hơn nữa, Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, tổng cộng có ba mũi tên, uy lực của mỗi một mũi tên đều là gia tăng lớn hơn thành lần.

    Ngày đó ở trong dãy núi Khiếu Lôi, Thần Dạ lấy tu vi cảnh giới Thượng Huyền đã dùng đồng dạng một thức này để ngăn cản được một kích của Đại trưởng lão. Mặc dù nếu Chung Kỳ so với Đại trưởng lão thì càng đáng sợ hơn, nhưng hiện nay Thần Dạ cũng là xưa đâu bằng nay !

    Trong những cơn sóng của vụ nổ mạnh điên cuồng thịnh nộ, màu sắc của mũi tên nhọn xanh nhạt đột nhiên bị biến mất. Chỉ có chính bản thân Thần Dạ mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Cho dù nó không có hoàn toàn tiêu tan, thế nhưng lực lượng còn thừa lại hiển nhiên đã không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Chung Kỳ.

    Nhưng đồng dạng, một đạo âm thanh kêu rên rất nhỏ cũng vọng ra từ trong năng lượng của trường kiếm kia. Tức thì liền thấy chung quanh khối đó run lên một cái, bóng dáng Chung Kỳ xuất hiện lần thứ hai.

    Chẳng những sắc mặt của nàng tái nhợt đi, mà bóng dáng đang đại chiến cùng Quỷ Thi cũng nhanh như chớp cùng chồng chất hợp lại vào nhau.

    - Thần Dạ, ngươi quả nhiên đáng sợ!

    Sau khi hợp nhất hai thành một, sắc mặt Chung Kỳ chuyển biến trông đã khá hơn một chút. Thế nhưng chỗ đã bị thương vừa rồi thì thực sự không phải là có khả năng trong nháy mắt liền đã trở nên khá hơn. Cho tới bây giờ đều nàng không hề nghĩ tới, sức chiến đấu của người thiếu niên này lại cường thịnh như vậy.

    Nhìn nàng, Thần Dạ nhe răng cười một tiếng:

    - Nếu như không có vài phần bản lĩnh, sao dám tìm Chung cô nương ngươi để đòi công đạo, là như vậy đó?

    - Có đạo lý, thế nhưng vẻn vẹn chỉ là như vậy thì vẫn còn thiếu rất nhiều !

    Chung Kỳ sắc mặt không đổi, tựa hồ cũng không có bởi vì mới vừa bị thương mà cảm thấy phẫn nộ. Âm thanh, mặt mũi, cùng với nụ cười, đều là cực kỳ êm dịu, đồng thời ở trong sự êm dịu đó có xen lẫn một chút cảm giác mị hoặc.

    - Thần Dạ, giữa chúng ta vốn là không thù không oán. Ngươi cần gì phải vì mẹ con Tử Huyên mà trở mặt với ta? Coi như mẹ con Tử Huyên cực kì quan trọng đối với ngươi thì đó cũng chỉ là chuyện đã qua, hà tất còn phải so đo. Hiện tại bọn họ không phải đều đã khỏe mạnh thật tốt sao?

    Trong lúc đang nói, Chung Kỳ từ từ đi về phía tới gần Thần Dạ. Trong lúc đi đó, cảm giác mị hoặc càng ngày càng mãnh liệt, tới cuối cùng thì bản thân nàng, từ khắp cả người nàng đều tản ra sự dụ dỗ trình độ cao nhất.

    Người bình thường nếu mà liếc mắt thì nhất định sẽ lâm vào mê hoặc đắm đuối, từ đó vô phương tự kềm chế!

    Khác thường tức là yêu quái!

    Thần Dạ tất nhiên không hề có vẻ sợ hãi, nhưng cũng cẩn thận để Quỷ Thi ở bên cạnh mình. Hiện tại Quỷ Thi, bởi vừa rồi đã chịu công kích của Chung Kỳ khác nên cũng chưa khôi phục trạng thái đỉnh cao.

    May mà lúc ở trong Lôi Trì nó đã từng tiến hóa một lần. Nếu không phải như thế thì đã sớm báo hỏng.

    Nhìn hành động của Thần Dạ, nụ cười của Chung Kỳ càng thêm ngọt ngào:

    - Ngươi còn nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau ở cửa thành đó? Khi ấy chúng ta thật tốt biết bao. Lần đầu quen biết, hai bên nhìn lẫn nhau mà cùng có được nhận thức ban đầu. Cho dù ngươi đại náo Chung gia một lần thì giữa chúng ta, cũng không hề có chút xíu hiềm khích. Loại cảm giác này, cho đến nay ta vẫn chưa quên!

    - Thần Dạ, ngươi quên rồi sao?

    Âm thanh hỏi han làm trong ánh mắt Thần Dạ bất giác lóe lên một cái. Rồi theo khoảng cách tới Chung Kỳ càng lúc càng gần, ở trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình bóng của nàng.

    Mà hình bóng này phảng phất như đang di động, đang từ trong đầu mà từng bước từng bước, hướng về chỗ trái tim hắn. Cứ như thế mà chậm rãi di động.

    - Cái này? Làm thế nào mà lại như vậy?

    Thần Dạ cũng vẫn không động đậy, thế nhưng trên trán, những giọt mồ hôi to bằng cái đấu đang toát ra ngoài mà nhỏ giọt như mưa.

    Hắn hiện tại có thể cảm giác được, bóng dáng kia ở trong thân thể đang như u linh mà di động. Nó đang muốn chiếm cứ được nội tâm của hắn.

    Thần Dạ tất nhiên không biết, làm như vậy thì kết quả cuối cùng là cái gì. Nhưng lại có thể khẳng định một điểm, nếu như trái tim bị bóng dáng này chiếm đoạt thì như vậy, đời này kiếp này, chính mình đem đối với người này, đừng nói là luôn luôn tuân mệnh, nhưng ít nhất nhất định đối với nàng thì vô phương ra tay hạ sát.

    Cái gọi là Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, thì ra đích thực nguy hiểm là ở chỗ này.

    Thần Dạ có vẻ hoảng hốt sợ hãi. Ngày đó ở ngoài cửa thành, chính mình nhìn như cũng không hề bị Chung Kỳ mê hoặc. Thế nhưng té ra là hắn vẫn bị nàng gieo vào mầm mống nguy hiểm ở trong lòng mình.

    Hiện nay đôi bên đấu nhau, đã không còn cấu thành bất cứ nguy hiểm gì đối với tính mạng, nhưng lại càng đáng sợ hơn!

    - Thần Dạ, ngươi liền mở mắt ra nhìn ta một chút, có được không ?

    Nàng đã đến trước người, làn gió thơm mê người trực tiếp ập vào mặt làm cho thần trí của Thần Dạ lập tức trở nên càng hỗn loạn hơn. Còn trong thân thể của hắn phảng phất như có âm thanh trực tiếp vào trong linh hồn của hắn đang dụ dỗ hắn. Điều đó khiến trong ánh mắt của hắn đang chậm rãi mở ra, liền không còn được nhìn thấy sự tỉnh táo lúc đầu, mà còn lại là hoàn toàn mờ mịt!

    - Thần Dạ, ta có xinh đẹp không ?

    Giọng nói dịu dàng mềm mại, cùng với đủ mọi dáng dấp của nữ nhân ở trước người đều là khiến cho hô hấp của Thần Dạ cực kì nặng nề !

    Từ lúc chào đời tới nay, trận này, re rằng là hắn đang trải qua một hồi đại chiến gian nan nhất !
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 605: Cút đi. (1)


    share: doctruyen​




    - Rất...

    Nhưng chữ kế tiếp liền bị tắc nghẽn tại cổ họng Thần Dạ, bởi lại bị thần trí vẻn vẹn không còn nhiều lắm của hắn gắt gao nén xuống. Hắn biết, nếu như thốt ra thành lời thì như vậy, trận đại chiến khác thường này chính mình xem như hoàn toàn thua.

    - Ta có thể nào chịu thua như vậy!

    Một tiếng gầm gừ không thành lời từ sâu trong nội tâm bắt đầu điên cuồng gào thét. Trong nháy mắt, tâm thần hắn, ngay cả tư tưởng của hắn ở trong nháy mắt này rốt cục có thể để cho Thần Dạ tự mình khống chế.

    Ở phía đối diện, sắc mặt của Chung Kỳ hơi biến đổi. Hiển nhiên là vì Thần Dạ phản kháng mà có chỗ giật mình. Có điều, đường cong cực kì kinh ngạc kia cũng không phải quá lớn.

    Mặc dù giữa nàng cùng Thần Dạ chưa nói tới đã rất quen biết. Thế nhưng qua mấy lần tiếp xúc đã khiến cho Chung Kỳ hiểu rõ ràng, tính cách của người thiếu niên này đâu phải là kiên cường ở mức bình thường.

    Nếu như có thể dễ dàng thu phục được thì nói thật, ở trong lòng Chung Kỳ chưa chắc có được hứng thú to lớn như thế đối với Thần Dạ.

    Mà nay thấy hắn còn có chỗ phản kháng, chẳng những Chung Kỳ đã tự chứng minh được nhãn quan của chính mình không sai. Hơn nữa, người như thế thì sau khi thu phục, sự trợ giúp trong tương lai đối với chính mình cũng càng lớn hơn.

    Nếu là người bình thường thì cũng không có nửa phần giá trị lợi dụng !

    Chứng kiến điều này, Chung Kỳ khe khẽ cười một tiếng. Nàng cũng không hề nói chuyện nhiều lời, hai tay nàng nhẹ nhàng quơ trước người. Trong khoảnh khắc sau đó, một đạo lực lượng linh hồn trào ra từ trong mi tâm của nàng. Tức thì nó lại trực tiếp muốn thẩm thấu vào trong mi tâm Thần Dạ.

    Nếu như lần hành động này mà để cho nàng thực hiện được thì như vậy, cho dù nội tâm của Thần Dạ có hò hét kêu gào lớn đến đâu, thì đến lúc đó đều sẽ vô phương ngăn cản.

    Bởi vì trong tim của hắn đã có bóng dáng Chung Kỳ tồn tại, như vậy, lại thêm linh hồn của Chung Kỳ đang xoay quanh thân thể của hắn thì cho dù nàng cũng không làm chuyện gì, nhưng đối với Thần Dạ mà nói thì cũng tương đương là đả kích trí mạng.

    Có lẽ là cảm nhận được bản thể đang gặp nguy hiểm. Ở trong không gian ý thức, hồn phách của Thần Dạ dẫu không có tâm thần hắn nghĩ cách chống đỡ mà nó cũng tự động lao ra, rồi hóa thành một bóng dáng đen nhánh mà xuất hiện ở chỗ mi tâm như thể phong bế lối vào.

    - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

    Sự va chạm vô hình đã trực tiếp khiến cho thân thể Thần Dạ run rẩy kịch liệt một hồi. Một ngụm máu tươi cũng bởi vì vậy mà phun trào ra. Thế nhưng như vậy, đối với Thần Dạ mà nói thì tựa hồ là một chuyện tốt. Bởi vì tâm thần hắn, chỉ sau nháy mắt này đã tỏ ra tỉnh táo hơn một chút.

    Điều này tự nhiên là phản ứng bản năng của thân thể, mỗi người đều là như nhau.

    Nói một cách khác, thật giống như người đang trong giấc ngủ thì đột nhiên bị va chạm mạnh. Như vậy, tự nhiên sẽ bị bừng tỉnh!

    Thần Dạ hiện tại chính là ở trong loại tình huống này. Thần trí cùng tâm thần hắn, toàn bộ như là đang bị lực lượng nào đó giam cầm trong nhà lao thì đột nhiên ở bên ngoài nhà lao xảy ra một vụ nổ mạnh kịch liệt. Tất nhiên là sẽ mang đến thương tổn nhất định cho thân thể của hắn, hơn nữa cũng không cách nào hoàn toàn phá vỡ nhà lao, nhưng lại đủ để cho thần trí và tâm thần của hắn không còn bị vây khốn ở bên trong nhà lao này.

    - Tựa hồ là hoàn toàn ngược lại a?

    Chung Kỳ nhẹ nhàng nhướn mày một cái, nàng nhìn qua một chút đôi mắt đã có vẻ hơi hơi tỉnh táo. Đột nhiên nàng hiền hoàn cười một tiếng, chỉ là lần này đây có thể thấy ở trong nụ cười đang ẩn chứa một dáng vẻ lạnh lẽo.

    Một kích vừa rồi này khiến cho Chung Kỳ cảm ứng được hồn phách của Thần Dạ khá là cường đại, thậm chí... nhuốm màu kì dị cổ quái!

    Những người khác, ở dưới loại tình huống thế này thì cho dù hồn phách có khả năng tự động tự mình đứng ra làm đôi chuyện, nhưng có thể nào lại ngăn chặn được chính mình?

    Ẩn náu sau nụ cười kia, Chung Kỳ bắt đầu từ từ nhắm mắt lại. Vẻn vẹn là trong nháy mắt, cả người nàng hình như cũng lâm vào trong một loại trạng thái hỗn loạn, phảng phất chính nàng cũng bị liên lụy vào.

    Nhưng đúng là vì loại trạng thái này, mà Thần Dạ với thần trí hơi có tỉnh táo kia lại bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng đang di động bên trong thân thể của mình có tốc độ lại nhanh hơn một chút. Không chỉ là như vậy, Thần Dạ thậm chí quỷ dị cảm ứng được bóng dáng kia tựa hồ vẫn đang còn sống.

    Rất hiển nhiên, giờ này khắc này, Chung Kỳ đã phát huy uy lực của Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật đến trình độ cao nhất!

    Nàng thật đúng là rất coi trọng chính mình!

    Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cười một tiếng. Hắn thao tác một chút tâm thần vốn phải thật vất vả mới khôi phục như cũ. Linh Hồn Chi Lực ùa ra từ trong không gian ý thức, lập tức chúng liền bổ trí ở bên ngoài tâm thần từng đạo chướng ngại vật vô hình không thể phá vỡ.

    - Thần Dạ, như vậy thực sự không đủ!

    Âm thanh của Chung Kỳ không ngờ lại trực tiếp vang lên ở trong cơ thể Thần Dạ. Mà nương theo âm thanh của nàng đang vang lên, bóng dáng thuộc về thân thể của nàng bỗng đột nhiên lần thứ hai tăng tốc độ nhanh hơn, rồi như ma quỷ nhanh chóng vọt tới.

    Mỗi khi bóng dáng tới gần một phân, Thần Dạ đều cảm giác được, tâm thần cùng thần trí của lại trở nên như trước đây, cứ thế bị tiêu tan rơi rụng thêm một phần... Mà chướng ngại vật được thiết lập bởi chính lực lượng hồn phách của mình lại căn bản vô phương ngăn cản nổi bước chân của đối phương.

    - Tiếp tục như vậy thì không được. Sớm muộn, rồi cũng sẽ bị nàng thực hiện ý đồ.

    Tâm thần còn thừa lại của Thần Dạ vốn đang bất động đột nhiên hành động, lực lượng linh hồn hào hùng bỗng đột nhiên hóa thành một mũi tên nhọn, nhanh như tia chớp bắn về phía bóng hình kia.

    Nếu vô phương ngăn cản bước chân của nàng thì như vậy, liền phải hủy diệt nàng đi.

    Mũi tên nhọn lướt đi, nhanh chóng xuất hiện ở phía trước đạo bóng dáng kia. Sau đó, nó không hề bị cản trở mà cắm thẳng vào trong lồng ngực của bóng dáng đó, mà lại còn không hề cảm thấy có một chút ngăn cản nào.

    Thế này có phần quá thuận lợi !

    Tâm thần Thần Dạ căng thẳng, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

    - Ha hả, ta đang chờ ngươi làm như vậy.

    Âm thanh của Chung Kỳ vang lên lần thứ hai. Thần Dạ chợt nhìn thấy rõ ràng, lực lượng linh hồn hào hùng bắn trúng bóng dáng kia vốn vẫn dường như do hắn khống chế, nhưng không ngờ đều là không thu trở lại được.

    Bóng dáng kia phảng phất là hắc động ( hố đen )vũ trụ. Nó hấp thu hết lực lượng linh hồn của chính bản thân Thần Dạ.

    Tâm hồn không còn có những lớp lực lượng phòng ngự, khiến cho bóng dáng kia liền nhẹ nhàng lướt đến cực kỳ dễ dàng. Sau đó, cứ từng điểm một mà xuyên đi vào.

    Đến bước này, tâm thần cùng thần trí của Thần Dạ hoàn toàn ngủ say. Dẫu trước khi hắn ngủ say đều còn có thể cảm ứng được, tâm tư này của bản thân đã không còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về mình.
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 606: Cút đi. (2)


    share: doctruyen​




    Cho dù không cam lòng, cho dù có căm giận ngút trời thì giờ này khắc này, Thần Dạ không còn có bất cứ lực lượng phản kháng nào. Hắn chỉ có thể cảm thụ được đạo bóng dáng kia đang từ từ chiếm cứ tâm hồn của bản thân mình, chậm rãi chiếm lấy.

    - Đại ca ca, cố gắng lên a, không thể từ bỏ như vậy !

    - Thần Dạ ca ca, ngươi là người làm đại sự, có thể nào từ bỏ được ?

    - Thần Dạ, Thần gia đã bị đuổi ra khỏi Đại Hoa hoàng triều, hiện nay tất cả hy vọng đều nằm ở trên người của ngươi, ngươi lại muốn từ bỏ sao ?

    - Thần Dạ, ngươi ở nơi này, ngàn vạn lần không nên để xảy ra chuyện !

    Từng đạo âm thanh, phảng phất trực tiếp vang lên ở trong đầu Thần Dạ... Thân thể kia của hắn đã cứng ngắc bỗng đột nhiên run rẩy một phen.

    - Ta muốn từ bỏ ư ? Ta cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?

    - Mẫu thân bị bắt, đến nay tung tích không rõ, ta có thể nào từ bỏ cho được ? Gia gia bị giam tại Thiên Nhất Môn, đại bá bọn họ, tất cả thân nhân, hiện tại đều co đầu rút cổ tại một chỗ sâu trong dãy núi, không thấy mặt trời. Tất cả hy vọng của bọn họ đều gửi gắm cho ta, làm thế nào mà ta từ bỏ được ? Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên vì ta, không tiếc làm phiền hà gia tộc bọn họ, chính là vì tương lai của ta, làm sao ta có thể từ bỏ được đây !

    - Ta nói rồi, sẽ cho Linh Nhi một tương lai của tuổi thơ. Hiện nay, ta là vì nó mà đòi một cái công đạo nhưng đều còn chưa làm được, cái này phải từ bỏ sao?

    - Không, nếu như từ bỏ thì ta sẽ không xứng đáng với tất cả người nhà cùng bằng hữu. Nếu như ta từ bỏ thì sao mà không làm thất vọng Tử Huyên và Linh Nhi đã làm bạn suốt lộ trình cùng ta tới nay ?

    - Ta không thể từ bỏ, tuyệt đối không thể!

    Tâm hồn kia phảng phất đã đình chỉ dao động bỗng đột nhiên lại lay động một phen. Tức thì sau một lát, tần suất dao động của nó đã từ từ tăng lên...

    Bóng dáng hoàn toàn chiếm cứ tâm hồn Thần Dạ, thần sắc của Chung Kỳ giờ phút này, có dáng dấp không giống với ngày xưa.Nàng mở mắt, nhìn gương mặt ở phía trước mắt này. Nó cũng không phải làm cho người ta vừa gặp mặt liền cảm thấy chao đảo, nhưng lại nhìn hồi lâu thì sẽ cảm giác được gương mặt đó càng ngày càng có hấp dẫn. Nàng dịu dàng cười.

    - Thần Dạ, đến sau khi ngươi một lần nữa tỉnh lại thì cả con người ngươi liền đều thuộc về ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, tuyệt sẽ không biến ngươi trở thành kẻ có khả năng lợi dụng và sai khiến. Ta coi ngươi trở thành bằng hữu, bạn tốt, được không?

    Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kia, nụ cười của Chung Kỳ càng rạng rỡ hơn. Đó là một loại cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.

    Chinh phục một nữ nhân xinh đẹp như tiên, rồi lại lạnh như băng cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm sẽ làm nam nhân cảm giác được rất có thể diện, rất có cảm giác thành tựu. Đồng dạng, chinh phục một nam nhân tính cách vô cùng kiên cường cũng sẽ khiến cho nữ nhân cảm thấy rất tự hào.

    Tuy nhiên, liền vào lúc Chung Kỳ cảm thấy như thế thì sắc mặt của nàng đột nhiên đại biến. Bởi vì nàng cảm ứng được, tâm tư kia vốn do chính mình nắm giữ lại đúng vào lúc này, nàng đã mất đi sự khống chế tùy theo ý mình.

    - Xảy ra chuyện gì?

    Chung Kỳ vội vàng đi xem lại...

    - Cút ra ngoài cho ta!

    Nhưng vào lúc này có một tiếng chợt quát đột nhiên vang vọng từ trong miệng Thần Dạ. Tức thì có một cỗ lực lượng linh hồn khiến cho Chung Kỳ căn bản vô phương ngăn cản đang búng lên hung dữ mãnh liệt.

    Không chỉ có là mau chóng đuổi đánh lực lượng linh hồn của nàng ra ngoài. Mà ngay cả một hạt giống kia ban đầu lưu ở trong lòng hắn cũng bị trả lại cho chính mình, không hề giữ lại gì hết.

    Một cỗ tâm huyết vô phương áp chế phun trào ra từ trong cơ thể Chung Kỳ, vào lúc thân thể nàng nhanh chóng rút lui thì sắc mặt kia kia của nàng lại cực kì tái nhợt đi.

    Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, nếu không đả thương được người, liền gây tổn thương chính mình!

    - Thần Dạ!

    Chung Kỳ kinh ngạc quát. Dầu như thế nào thì nàng cũng không tin. Đều đã thành công, vì sao có thể để cho đối phương thoát khốn chạy ra. Chẳng lẽ tâm hồn người thiếu niên này đã không còn tồn tại một điểm tỳ vết nào sao?

    - Như thế nào, rất bất ngờ?

    Thần Dạ cười nhạt, âm thanh đột nhiên sắc sảo:

    - Ta trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Tâm hồn của ta lại há là như trong tưởng tượng của ngươi sao?

    Trước khi trọng sanh, tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị bắt đi, thấy mọi người trong nhà bỏ mạng. Mặc dù là lão gia tử cuối cùng ngồi yên mà cũng không tránh khỏi đại nạn ! Loại đau đớn đó tịnh không áp chế được Thần Dạ hắn, ngược lại càng kiên định thêm tâm tư muốn báo thù.

    Lại một lần nữa được làm lại, mặc dù quỹ tích đã thay đổi, thế nhưng những khiêu chiến gặp phải thì cho tới bây giờ đều không có thay đổi gì hết. Mà mỗi một lần khiêu chiến, đều là kéo theo phải trả giá bằng máu tươi đầm đìa.

    Nhiều năm trôi qua, ở tận trong xương tủy, trong dòng máu, cho đến tận chỗ sâu thẳm trong linh hồn đều là che giấu một loại điềm tĩnh như bàn thạch. Cơn nguy hiểm vừa rồi tất nhiên là có thêm Linh Nhi bọn họ hỗ trợ. Nhưng nếu không phải tính cách của bản thân Thần Dạ cũng khá cứng cỏi, thì người khác có thể nào giúp được hắn!

    - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

    Sau tiếng quát, trong cơ thể Thần Dạ có một đạo ánh sáng đen bạc lóng lánh, giống như mặt trời chói lọi lóe ra từ giữa hư không. Khí tức bá đạo liền làm rung động thiên địa!

    - Chung Kỳ, tiếp tục đại chiến đi. Ta cũng muốn nhìn một chút, đã không có Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật thì ngươi đến tột cùng có tư cách gì, để có thể sánh cùng Tử Huyên ở trên mặt đất Đông Vực này !

    Ngoài dự đoán của mọi người, đương đầu với Thần Dạ gần như đang điên cuồng khiêu chiến, Chung Kỳ không ngờ lại lắc đầu. Nhìn dáng vẻ của nàng thì đúng là đã lựa chọn bỏ cuộc !

    Thần Dạ nhướn mày lên, cười nhạo mà nói:

    - Thế nào, không thi triển nổi Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, khiến cho yêu nữ Chung Kỳ đại danh đỉnh đỉnh cũng không còn ngay cả can đảm để động thủ ?

    Nghe vậy, Chung Kỳ không khỏi cất tiếng cười gượng, chợt nhẹ nhàng nói:

    - Thần Dạ, cuộc chiến giữa ta và ngươi hiện nay đã đủ rồi. Ngươi nên biết rằng với thực lực bây giờ của ngươi thì vô phương đòi ta một cái công đạo, chớ nói chi là muốn giết ta...

    - Không thử một lần thì làm thế nào biết?

    Thần Dạ song chưởng chấn động, ánh sáng đen bạc nổi lên đầy trời, tức thì hóa thành một con Cự Long khổng lồ ở trong bầu trời với uy thế quân lâm thiên hạ mặc sức tỏa ra.

    - Nếu như ta muốn đi, ngươi căn bản không giữ nổi ta...

    - Như vậy, nếu như là ta muốn giữ lại ngươi thì sao ?

    Âm thanh của Tử Huyên đột nhiên vang lên từ xa xa. Một lát sau, bóng dáng màu tím liền xuất hiện như tia chớp. Lập tức đúng là nàng tức giận trợn mắt nhìn Thần Dạ, giống như ngày trước nàng trách mình tự tiện hành động vậy.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.