Chương 636: Hỗn Nguyên Châu. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Đây là tồn tại như thế nào, nếu không với sự cường đại của bọn họ huynh đệ, thì làm thế nào mà phải ở lại chỗ này, bị rơi xuống vị trí trông cửa. - Thế cũng còn không tệ lắm... Linh Nhi bĩu môi, vươn tay mà nói: - Đưa ra đây đi! - Thật đúng là một chút cũng đều không lễ độ ! Chủ nhân của âm thanh bất đắc dĩ kêu một tiếng. Sau một lát, có một đạo hào quang từ chỗ sâu trong cung điện bắn đến, lọt đúng vào trong lòng bàn tay Linh Nhi. Hào quang tan đi, có ba hạt châu trơn tuột rất tròn như mắt kính lẳng lặng xuất hiện ra chân thân. - Đây là cái gì nha? Liền ở trong lòng bàn tay, Linh Nhi có khả năng rõ ràng cảm ứng được. Ở trong ba miếng hạt châu có khí tức giống nhau trào ra. Mà khí tức này, không ngờ so cùng điều thần bí kì dị cổ quái trong cơ thể nó thì phảng phất có được sự tương tự giống nhau như đúc đến kinh người. - Đây là Hỗn Nguyên Châu, dùng để hỗ trợ ngươi tu luyện. Âm thanh kia có nghiêm túc hơn một chút. - Tu luyện? Gương mặt Linh Nhi có hơi cau lại. Nó vốn là đứa trẻ thông minh, cho nên sau khi vừa nghĩ là có thể đủ để có chỗ hiểu rõ ràng. Với thiên phú của nó, không cần bất cứ ngoại vật nào để hỗ trợ, tại sao phải để cho chính riêng nó ? - Linh Nhi! Âm thanh kia càng nghiêm túc hơn một chút: - Ngươi phải nhớ kỹ, thể chất của ngươi phi thường đáng sợ, thế cho nên tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ rất nhanh. Hơn nữa một mình ngươi hiện nay cũng cảm giác được, trong tu luyện sẽ không tồn tại bất cứ cửa ải nào... Đúng vậy, Linh Nhi sớm đã phát hiện, những cửa ái đối với Võ Giả thì ở chỗ nó căn bản không tồn tại. - Tuy nhiên, tu luyện quá nhanh, cũng không phải tất cả đều là chuyện tốt. Không thể tránh né, sẽ bị người khác nghĩ đến. Mà nay, với thực lực của mẹ ngươi nương và đại ca ca của ngươi thì trong khoảng thời gian ngắn, căn bản vô phương bảo vệ ngươi đích thực trưởng thành, cho nên... - Sự tồn tại của Hỗn Nguyên Châu, chính là cố ý nhằm vào tốc độ tu luyện của ta ? Linh Nhi cắt đứt lời mà hỏi. - Cũng không phải đơn giản như vậy, ngươi cho là Hỗn Nguyên Châu là cái gì? Âm thanh kia khẽ cất tiếng cười, rồi nói: - Hỗn Nguyên Châu ở trong cơ thể ngươi, sẽ làm cho việc tu luyện của ngươi phát sinh một chút trở ngại. Nhưng mà trở ngại, kỳ thật đối với ngươi mà nói, là có một loại ích lợi khác. - Ngươi sau này tu luyện, thì năng lượng cần thiết để tấn chức lên một cấp độ sẽ gấp đôi những người khác. Làm như thế, để ta hạn chế tốc độ tu luyện của ngươi, không đến mức bị một vài người nhớ đến. Đồng thời, chỗ năng lượng gấp đôi kia tồn trữ ở trong Hỗn Nguyên Châu thì vào lúc sau khi thể chất của ngươi đích thực đại thành sẽ được trả lại cho ngươi. - Linh Nhi, ta đây đâu phải là đang hại ngươi, mà là đang đưa cho ngươi trụ cột hoàn mỹ nhất để gây dựng tương lai a! Tựa hồ sợ Linh Nhi phát sinh hiểu lầm, âm thanh kia vội vàng giải thích cặn kẽ một lượt. - Ai biết trong lòng ngươi có ý định gì ? Linh Nhi khẽ hừ một tiếng. Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nó cũng là rõ ràng, cái này đối với nó mà nói chính là lợi ích lớn nhất. Như thế, sẽ không khiến cho người khác đỏ mắt, dẫn đến phiền toái không cần thiết. Mà người thần bí này đều căng thẳng như thế, hiển nhiên, những người nào đó trong lời nói của hắn nhất định là người giỏi phi thường. - Ha hả! Âm thanh cười cười, lại nói: - Mặt khác, nếu mà mẹ ngươi và đại ca ca của ngươi có thể khiến cho Hỗn Nguyên Châu cảm ứng được mình, điều đó đã nói lên, bọn họ có tư cách được nhận Hỗn Nguyên Châu. Mà bọn họ sau khi có được thì hiệu quả vừa vặn trái ngược với ngươi, sẽ trợ giúp bọn họ tu luyện. - Trước cứ thử luyện hóa một viên Hỗn Nguyên Châu trong đó, hai viên còn thừa lại hãy cất giữ cẩn thận. Rồi mau chóng tìm đến đây, ta đều muốn tận mắt nhìn, rốt cuộc ngươi lớn lên là có bộ dáng... Giọng nói lập tức lượn lờ đi xa! Phải một lát sau, Linh Nhi giảo hoạt cười một tiếng. Nó ngắm nghía viên Hỗn Nguyên Châu trong tay rồi nhẹ nhàng nói: - Biết ba người chúng ta, cho nên liền cho ba viên Hỗn Nguyên Châu. Hừ, ngươi vốn là cố ý muốn tặng cho chúng ta, ngược lại còn nói đến tư cách gì đó. Muốn thử dò xét chúng ta sao? Chỗ sâu nhất trong cung điện, đây là một chốn mây mù lượn lờ, chung quanh tiên hạc bay lượn, mây lành bao phủ khiến cho cả một chốn giống như nơi Thần Tiên đang ở. Ở giữa đám mây lành tại vị trí trung tâm kia, Thiên Đao lẳng lặng nổi lơ lửng, thật giống như đang ngủ thiếp đi. Nhưng mà quanh thân Thiên Đao có hào quang vạn trượng. Cái đó cũng không phải phát ra từ trong cơ thể nó, mà là từ thế giới bao phủ bên ngoài rọi đến. Đang có những tia sáng thẩm thấu về hướng nó, nhìn dáng vẻ kia thì tựa hồ là Thiên Đao đang khôi phục. Phiến không gian này, gần như yên tĩnh! Không phải sự yên tĩnh do không có âm thanh, mà hình như là tất cả vùng đất đều bị cứng lại. Cho dù hào quang vạn trượng kia đang bắt đầu khởi động, tiên hạc đang múa lượn thì đều là không hề làm cho người ta cảm giác thấy thời gian đang trôi qua... Bỗng đột nhiên, có một đạo thân ảnh chậm rãi trôi nổi xuất hiện, là một ông lão ! Ông lão này có vẻ cực kỳ già nua, thân hình đã gù lưng, phảng phất một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi thân thể của lão ! Nhưng chính là vì một ông lão như vậy, mà sau khi lão xuất hiện thì khắp thiên địa nơi này đều hình như đang sống lại. Lão liếc mắt ngắm nhìn Thiên Đao, cảm nhận được nó đang trong quá trình khôi phục. Từ trong con ngươi của lão có một ánh sáng khác thường đang lặng yên bắt đầu khởi động. - Xem ra, nơi này quả thật là chuẩn bị cho ngươi. Tuy nhiên, cả thế giới này chính là ta năm đó đã mất vô số tâm huyết mới biến ảo ra. Nếu như vẻn vẹn là cho ngươi, không nói tới quá lãng phí, chẳng phải là ta rất không cam lòng sao ? Thiên Đao tựa hồ nghe được những lời này. Nó vốn đang nằm yên lặng thì đột nhiên giật giật, có khí tức bá đạo tuyệt luân nhanh như tia chớp loại ập về hướng lão già kia. Ông lão không lưu tâm cười một tiếng, nhưng cũng không động đậy chút nào. Sau khi cỗ khí tức kia đến bên cạnh lão thì tự động biến mất bặt vô âm tín, tức thì lão lại nói: - Hiện tại ngươi, đối với ta mà nói, cũng không có chút xíu uy hiếp. - Linh trí của ngươi đã có chỗ khôi phục, do đó cũng không trở ngại việc thành thật nói cho ngươi. Nếu muốn bảo ta cho mượn năng lượng của Thần Cung để khôi phục, thực sự không phải là không thể. Tuy nhiên, lại phải dùng vốn liếng nhất định để đổi. Mà ngươi thật đúng cho là, có khả năng ở trong Thần Cung của ta mà giở trò "ta cần ta cứ lấy" sao? Vừa nói dứt lời, tay áo bào của ông lão vung lên, thiên địa đột nhiên biến đổi. Vốn là mây lành thì hóa thành những đám mây đen dầy đặc, tiên hạc biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Mà tràn ngập khắp trong thiên địa này, rõ ràng, chính là sự điên cuồng thịnh nộ cùng hỗn loạn đến mức vô cùng vô tận.
Chương 637: Tiếp Tục Tiến Về Phía Trước. share: doctruyen.org Mời đọc Cho dù là ai, nếu như đang đi tới bên ngoài, đều có thể cảm ứng được, hiện nay chốn không gian này đã hóa thành một vùng đất vào là chết chắc. Nếu như ai muốn tiến vào mà không có một chút thực lực, chỉ sợ là không làm được. Điều duy nhất không thay đổi, chính là hào quang vạn trượng đang quay chung quanh Thiên Đao kia, cũng không hề bởi vậy mà biến mất. Ông lão lúc này mới cười gật đầu, bóng dáng của lão dần dần mơ hồ đi. Một lát sau, như ma quỷ mà biến mất không thấy tăm tích đâu nữa... Trong cung điện, thời gian trôi qua đã là mười ngày. Không lâu sau, tu luyện của Tử Huyên đã kết thúc. Những vết thương toàn thân đã hoàn toàn phục hồi như cũ không nói, mà tu vi lại cũng tăng lên một cấp độ. Tử Kim Song Dực Sư đã hoàn toàn áp chế thực lực đến tình trạng ngang nhau với bọn họ. Chém giết như vậy, đối với hai người Tử Huyên mà nói thì không có hiệu quả lớn tới đâu. Dù sao, nếu mà lực lượng ngang nhau, liền không có tác dụng kích thích tiềm lực. Bởi vậy, với việc Tử Kim Song Dực Sư dùng hết tất cả kinh nghiệm, khí lực có được, hơn nữa lại áp chế tu vi. Như thế lại là vừa vặn cao hơn hai người một bậc, do đó loại chiến đấu này sẽ làm cho Tử Huyên cùng Thần Dạ có quyết tâm muốn thắng mãnh liệt nhất. Đồng thời, tại thời khắc nguy cơ cũng có thể phát huy ra tiềm lực nguyên thủy nhất của bọn họ. Trong tình huống như thế, nếu như Tử Huyên không có gì đột phá thì với thiên phú tu luyện bẩm sinh kia. đó mới có thể làm cho người khác thật sự thấy kỳ quái! Nhưng Thần Dạ vẫn còn chưa tỉnh táo lại. Nếu dò xét, sự hỗn loạn trong cơ thể hắn vẫn chưa từng biến mất., mặc dù cũng không hề khuếch tán đến mức độ càng nghiêm trọng hơn, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp tục nữa thì Tử Huyên đều vô phương biết, đến tột cùng phải bao lâu thì Thần Dạ mới có thể khỏe mạnh. Mà sau khi khỏe mạnh thì đối với đường tu luyện sau này của hắn liệu có sinh ra ảnh hưởng gì hay không. Điều duy nhất làm cho Tử Huyên cùng Linh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm hơn chính là, thần sắc của Thần Dạ đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, đến khi năng lượng Huyền Khí của Tử Huyên tiến vào thì ít nhất, bản thể của hắn cũng không có vẻ có kháng cự mấy. Cái này tỏ vẻ, bản thân Thần Dạ đang từ từ chữa trị được thân thể của hắn. Chỉ có điều là loại tốc độ chữa trị cũng khá thong thả mà thôi. Mà với loại thong thả này, sau khi lại trôi qua bảy ngày thì Thần Dạ mới dần dần từ từ thức tỉnh lại khỏi mức độ hôn mê sâu sắc này. - Nương, mau tới đây, Đại ca ca đã tỉnh. Mí mắt của Thần Dạ vừa mới khẽ động, Linh Nhi đã liền la lớn. Sự kích động và sốt ruột trong âm thanh khiến cho Thần Dạ vừa mới tỉnh mà cũng có thể nghe được rõ ràng. Trong lòng hắn không nén được lập tức thấy ấm áp hơn rất nhiều, có thân nhân bằng hữu bên người chính là việc tốt. Bất kể xảy ra cái gì, đều là mọi thời khắc sẽ có người lo lắng và bận lòng cho chính mình. - Thần Dạ, ngươi thấy thế nào ? Tử Huyên vội vàng đi tới bên cạnh hắn, từ từ đỡ thân thể của hắn lên rồi vội vàng hỏi. Mặc dù nàng một mực cũng có xem xét thân thể của hắn, duy chỉ có chính Thần Dạ hắn thì mới biết rõ ràng nhất về tình trạng thân thể của mình. Đập ngay vào mắt là khung cảnh lạ lẫm, khiến Thần Dạ hơi ngây ra một phen, rồi ý thức mới hoàn toàn trở về. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lập tức truyền ra những cơn đau đớn, khiến cho từ trong cổ họng thốt ra một tiếng hừ nhẹ khô khốc. Tử Huyên vội nói: - Ngươi đừng sớm cử động, Linh Nhi, mạu rót chút nước cho đại ca ca của ngươi ! - Ha hả, không cần căng thẳng như vậy, ta không có việc gì. Thần Dạ nhẹ nhàng cất tiếng cười, hiện nay tỉnh táo lại, hắn cũng là trước tiên phải đi xem xét tình trạng thân thể của mình. Kinh mạch các nơi trong cơ thể, hiện nay, chỗ nào cũng thấy có năng lượng hỗn loạn vẫn đang còn sục sôi như thủy triều. Chúng đang điên cuồng tàn phá bừa bãi, cũng không bởi vì ý thức của chủ nhân khối thân thể này trở về mà phải giấu diếm. Dưới những đợt công kích này, cho dù mức độ dũng mãnh thân thể của hắn không kém, nhưng kinh mạch thân thể cũng bị biến dạng nghiêm trọng. Đưa mắt nhìn khắp thì quả là thê thảm không nỡ nhìn. Có điều đối với những thứ này thì hiện tại Thần Dạ trái lại không có lo lắng quá lớn. Nếu chính mình có thể tỉnh táo, điều đó cũng có ý nghĩa rằng hắn đã chống đỡ qua được thời khắc gian nan nhất. Vậy kế tiếp, chỉ là sẽ phải uổng phí một chút thời gian, để điều trị thật tốt thân thể của mình một phen, như thế liền có thể khôi phục như lúc ban đầu. Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Thần Dạ vẫn là có tàn dư nỗi sợ hãi lưu lại. Trong khoảng thời gian này, mặc dù đang hôn mê, không có ý thức. Tuy nhiên, nỗi đau đớn hình như là đến từ chỗ sâu thẳm trong linh hồn, cùng với thân thể biến dạng thay đổi kịch liệt, nên cho dù đang ở trong loại trạng thái này thì Thần Dạ cũng thực sự không phải là hoàn toàn không cảm ứng được một chút gì. Hắn chỉ hình như cảm giác được linh hồn của chính mình đang du đãng trong thiên địa, vô phương trở lại trong thân thể. Nhưng mà hắn hiểu rất rõ, đây không phải ảo giác. Chỉ cần tâm thần của hắn có một chút kiên trì kéo dài như vậy, thì từ đó, hắn liền vẫn chưa tỉnh lại. Ở trong tình trạng loại thủ đoạn thân người mà hóa rồng, chỉ vào thời khắc mấu chốt nhất khi đang đại chiến cùng Tử Kim Song Dực Sư, khi mà nóng lòng muốn thắng nên hắn đã mạnh mẽ lấy ra từ trong trí nhớ của Hắc Long. Lúc ấy, hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng mà nay hồi tưởng, đến chính Thần Dạ đều cảm giác được, chính mình quá điên khùng một chút. Lực lượng của một con Chân Long, hiện nay lại há là chính mình có khả năng đón nhận mà lông tóc không hề bị tổn thương sao ? Thậm chí, nếu như Thần Dạ không phải tự nhận thân thể còn có một chút thành tựu, thì vào lúc hắn làm như vậy, tất cả lực lượng của Chân Long Chi Thân sẽ hội tụ ở trong cơ thể hắn. Lúc ấy e rằng, đều là sẽ lập tức làm hắn bị nổ tung ! Cái này đâu phải là chuyện nói giỡn. May mà, tất cả điều này đều đã qua. Sau này, nếu như không cần thiết thì loại thủ đoạn này có lẽ ít dùng sẽ tốt hơn. Việc giết địch một ngàn, nhưng tự mình bị thương tám trăm thì đúng là hành động không khôn ngoan ! Hơn nữa, Tử Kim Song Dực Sư rõ ràng không có ý định giết người mà chỉ là đánh một trận. Nếu như đổi thành kẻ địch khác, trừ phi là đại chiến ở những nơi hẻo lánh không người. Nếu không, cho dù vận dụng phương thức này mà giết được kẻ địch, thì Thần Dạ hắn cũng sẽ không giữ lại nổi tính mạng để còn sống rời khỏi chiến trường. Lời thì nói như thế, nhưng trong lòng Thần Dạ cũng biết rõ ràng. Nếu như thực sự đến bước kia, vào lúc nên liều mạng thì hắn vẫn cũng sẽ không hề chớp mắt một cái. - Ta hôn mê mất bao lâu? - Đại khái mười tám ngày. Tử Huyên đáp. - Lâu như vậy sao? Thần Dạ cất tiếng cười gượng, dưới tình huống năng lực không bằng đối phương, cứ tùy tiện vận dụng loại biện pháp này thì hậu quả tất nhiên rất bá đạo a!
Chương 638: Trận. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Đã mười tám ngày trôi qua, không biết Thiên Đao hiện tại thế nào. Hắn cũng nghĩ tới để cho Cổ Đế Điện hỗ trợ thử cảm ứng một phen. Dù sao hai vật này đã có quan hệ vô số năm, nên một vài phương diện, so sánh chính hắn là một chủ nhân thì càng chuẩn xác hơn một chút. Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền bị Thần Dạ đè ép xuống. Thiên Đao đã bị mang đi rồi. Quả thật là hắn không muốn Cổ Đế Điện cũng xuất hiện chuyện đồng dạng. Tất nhiên, có lẽ hiện tại Thiên Đao đang khôi phục. Thế nhưng khi chưa nhìn thấy tận mắt thì rốt cuộc Thần Dạ không được yên tâm như vậy. Có lẽ phải mau chóng khiến cho thân thể phục hồi như cũ... Uống chút nước, hơi nghỉ ngơi một hồi, sau khi cảm giác cơn đau đớn trong đầu không còn kịch liệt như vậy, Thần Dạ có Tử Huyên hỗ trợ lại ngồi xếp bằng rồi lập tức tiến vào trong tu luyện. Chuyện khôi phục tiếp theo cũng không gặp nhiều ngăn trở cho lắm. Chỉ với thời gian ba ngày ngắn ngủi, năng lượng Huyền Khí trong đan điền đã khôi phục đến tình trạng đỉnh cao ngày xưa. Hơn nữa, năng lượng hỗn loạn tràn ngập tại các nơi trong kinh mạch cũng do Thần Dạ toàn lực thi triển nên tất cả đều đã được khống chế. Như thế, có thể chỉ thu phục luyện hóa những năng lượng hỗn loạn này, chẳng những thân thể sẽ khỏi hẳn mà tu vi của bản thân, nhất định cũng có tiến bộ nhảy vọt. Mà loại quá trình này cũng không phải rất phức tạp, sau khi trôi qua thời gian hai ngày, Tử Huyên cùng Linh Nhi liền rõ ràng cảm ứng được, những cỗ khí tức mang theo cảm giác không ổn định xen lẫn trên dưới đang nhanh chóng lan tràn ra từ trong thân thể Thần Dạ. Đây là hắn đang công kích đột phá thêm một tầng. Như vậy, vết thương bên trong cơ thể hắn, giờ phút này đều đã tốt rồi. Cho đến lúc này, mẹ con Tử Huyên mới chính thức thấy nhẹ nhõm trong lòng. Không được bao lâu, luồng khí tức hơi không ổn định đang phát tán ra ngoài kia, sau khi chúng đích thực ổn định trở lại thì có một cỗ khí tức càng hùng hậu hơn chợt bừng lên. Nó trực tiếp nuốt chửng khí tức lúc đầu. Dao động mãnh liệt lại nương theo tiếng Long Ngâm trầm trầm đang lượn vòng quanh người thiếu niên ngồi xếp bằng ở giữa. Đột nhiên nó làm cho người ta cảm giác như là có Thần Long đến từ trên chín tầng trời. Nó khiến cho cả người, tự nhiên mà tràn ngập sự bá đạo vốn không nên xuất hiện... - Rốt cục đã được rồi ! Người thiếu niên mở mắt, vươn vai duỗi người. Hắn cười cười, lập tức đứng lên, đi về hướng hai mẹ con đã chờ khá lâu. - Chúng ta tiếp tục đi tới thôi! Vào lúc người thiếu niên cười cười đi tới. Ở phía sau hắn, bất kể là dao động vừa rồi, hay âm thanh tiếng Long Ngâm có lẽ vẫn quanh quẩn đâu đây, toàn bộ phảng phất đã được dẫn dắt mà lập tức tự động xâm nhập vào trong cơ thể người thiếu niên. Tử Huyên nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt nhung, nhìn hắn hiện tại tựa hồ lại trở nên có gì đó hơi không giống a! Trong cung điện trống trải, quả là liếc mắt không thấy được giới hạn! Mà ở trong cung điện đó, cũng không có bài biện gì khác. Đi ở bên trong mà giống như là đang đi lại trên đường cái bằng phẳng. Bởi vì không có bất cứ vật đối chiếu nào, nên đi trong thời gian lâu lâu, e là sẽ cho người ta một loại ảo giác rằng mình đang một mực ở tại chỗ đó. Nhưng cùng với với việc dần dần xâm nhập, có thể làm cho người ta cảm giác được rằng chỗ mình đang đứng đã có sự khác nhau rất lớn so với lúc đầu. Linh khí trong không gian càng loãng hơn, mà ngay cả không khí để cho người ta hô hấp phảng phất cũng là trở nên loãng đi rất nhiều. Nó khiến cho ba người trong khi đi lại, thì dần dần hô hấp đều là trở nên khó khăn. - Chúng ta tăng tốc độ nhanh hơn chút ! Thần Dạ hừ lạnh một tiếng, chợt nhanh như tia chớp cứ thế mà đi về phía trước! Thân là Võ Giả, nhất thời kìm nén hô hấp thì tịnh không khó khăn lắm. Nhưng mà nếu là thời gian dài, sau khi Huyền Khí trong cơ thể tiêu hao đến một mức độ nhất định... tu vi của ba người còn xa xa mới đạt được có khả năng trực tiếp chiếm đoạt Không Gian Chi Lực để duy trì nhu cầu cho mỗi bộ phận của thân thể. Bởi vậy, nếu cứ tiếp tục đi như thế, thì cuối cùng liền sẽ gặp phải nguy cơ tử vong. - Đợi đã Thần Dạ, không đúng! Tử Huyên bỗng nhiên dừng phắt bước chân lại, nàng nhìn bốn phía rồi hỏi: - Ngươi không cảm thấy, hình như chúng ta đều một mực di chuyển tại chỗ sao? Thần Dạ khẽ cau mày. Tất nhiên cảnh vật chung quanh đều là như nhau nên sẽ cho người ta loại ảo giác. Tuy nhiên, hắn cùng với Tử Huyên, cho dù là Linh Nhi thì đều không phải người bình thường, một khác biệt rất nhỏ trong không gian, có lẽ bọn họ đều có thể phân biệt ra. Di chuyển tại chỗ sao ? Lực lượng linh hồn, chợt cực kì nhanh chóng khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng. Một lát sau, guong mặt của hắn càng nhăm nhó hơn. Tử Huyên nói không sai, bọn họ đi một mạch đi đến đây, nhất là lần chạy vừa rồi thì cơ hồ đều ở nhấc chân cất bước tại chỗ. Nhưng cơ hồ và hoàn toàn, tự nhiên là hai khái niệm không giống nhau! - Có phát hiện gì à? Tử Huyên hỏi, nói về lực nhận biết của linh hồn, so ra nàng kém Thần Dạ. Hồn Biến chính là một cơ may thần kỳ nhất trên đời này, đồng thời cũng có thể đủ sức coi như nó thuộc về loại đáng sợ nhất. Im lặng lát nữa, Thần Dạ nói: - Chúng ta, hình như là bị vây khốn rồi ! - Kết giới? Tử Huyên nhướn mày một cái, nếu như là xông vào kết giới, không có khả năng không hề có một tiếng động như vậy. Ngay cả đối phương có tu vi Thông Thiên, nhưng lúc thi triển kết giới mà nếu muốn cũng không gây ra một chút động tĩnh nào thì vô phương làm được. Hiển nhiên, có kết giới, vậy thì hẳn cũng là đã sớm trang bị ở chỗ này. Nếu sớm đã có, vậy vừa rồi lúc ba người xông vào, làm sao có thể cũng không có một chút ngăn trở nào? Cho dù là chuyên môn vì vây khốn bọn họ, thì Tử Huyên cũng tin tưởng, thực lực của nàng cùng Thần Dạ không có khả năng phải lâu như vậy mà mới phát hiện ra có điều kì dị cổ quái. Thần Dạ lắc đầu, một lát sau mới nói: - Không phải phong ấn kết giới, là trận pháp! - Trận pháp? Tử Huyên lấy làm kinh hãi, Thần Dạ cũng không khỏi hơi cất tiếng cười gượng. Đó cũng không phải trận pháp quá mức khủng bố, uy lực vẫn còn cao hơn cả phong ấn kết giới mà là vì trận pháp, hiện nay những người hiểu biết chỉ sợ đã không còn nhiều lắm. Trong thế giới võ đạo hoành hành, khi mà lực lượng của bản thân từ từ mạnh lên, tiến tới biểu hiện ra đủ loại phương thức mà người bình thường xem ra là những thủ đoạn khó có thể tin nổi, thì dần dần trận pháp đã từ từ bị người đời xem nhẹ. Uy lực của trận pháp, có khả năng lấy một chống mười, thậm chí chắn trăm. Nhưng Võ Giả, chớ nói những cao thủ đứng đầu, mà chỉ cần Thông Huyền Võ Giả đến mức như Thần Dạ này, khi đối mặt trên dưới một trăm cá nhân xông tới, thì hắn đã thành cao thủ đủ sức mạnh để đối phó mà đều không thành vấn đề chút nào.
Chương 639: Trận. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Huống chi, sau khi Võ Giả đạt tới cảnh giới Lực Huyền, bản thân liền có khả năng thi triển ra một chút tiểu phong ấn kết giới. Uy lực so sánh với trận pháp thì càng cường đại hơn. Như vậy, trận pháp liền dần dần bị đào thải. Sở dĩ Thần Dạ còn có thể biết tới nó, bởi vì Đại Hoa hoàng triều dù sao cũng là thuộc về thế gian. Vị chúa tể, chính là hoàng quyền thế tục, cùng với các hoàng triều lân bang thì thường xuyên có chiến tranh. Do đó trận pháp, trái lại vẫn còn bảo lưu tiếp. Hai người cùng không nghĩ tới, ở một nơi như thế này lại sẽ có trận pháp xuất hiện. Tử Huyên ngoài ra cũng không tin tưởng, vị tự xưng là Chúng Thần Chi Thần lại chính là nhân vật dùng tới những thủ đoạn nhỏ này, mà ở trong mắt Võ Giả trên thế gian đã căn bản không đáng nhắc tới. - Tử Huyên, ngươi cẩn thận cảm ứng một lượt đi. Nếu như là phong ấn kết giới thì ở trong phiến không gian này cũng không sẽ xuất hiện cảm giác đứt đoạn. Bởi nếu như là phong ấn thì cũng sẽ không như vậy. Biết Tử Huyên không tin, Thần Dạ liền hơi chỉ điểm thêm một lần. Bản thân lão gia tử chính là tướng quân Đại Hoa hoàng triều, từ trước tới nay đã đánh là thắng, bị tấn công mà đều không sao. Những chỗ để dựa vào thì đâu phải chỉ có tu vi cảnh giới Thông Huyền kia của lão. Huống hồ, vào lúc đi theo Thánh Chủ Gia tranh đấu để giành thiên hạ thì tu vi của lão gia tử vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới Thông Huyền. Một bụng thao lược, đây mới là nguyên nhân quan trọng để lão gia tử tại Đại Hoa hoàng triều, ngoại trừ Thánh Chủ Gia thì có địa vị tối cao. Sau một lát, Tử Huyên cười nhạt, nói: - Quả nhiên như thế. Chẳng lẽ, hắn cho là, bằng vào một đạo trận pháp, là có thể ngăn cản được chúng ta sao ? Trận pháp, chính là do người, hoặc là vật xây dựng mà thành. Cho dù là trận pháp hoàn mỹ nhất, giống như trận pháp mà ba người hiện tại đang gặp, đều sẽ tồn tại khuyết điểm. Cho dù người bày trận có tu vi uyên thâm, ở trong trận pháp có ẩn chứa thủ đoạn khác. Nhưng trận pháp không có người chủ trận, như vậy uy lực của trận này liền còn xa mới đạt được uy lực của thời khắc cường thịnh nhất. Trận pháp không giống cùng phong ấn là thứ chỉ cần tu vi uyên thâm, có khả năng từ xa xôi chỗ đều có thể khống chế. Không có người chủ trận, cho dù trận pháp là loại cực kì khủng bố, thì Tử Huyên có cũng đủ tự tin, có khả năng phá được nó. Phần tự tin này thực sự không phải là đến từ tu vi của Tử Huyên, mà là một nhận thức như vậy từ trước đến giờ của Võ Giả. Đến sau khi thói quen cùng nhận thức đã trở thành tự nhiên, bất luận kẻ nào đều sẽ có biểu hiện như vậy, không đơn giản là một mình Tử Huyên. Cái này giống như, một đứa bé dẫu có cường tráng khỏe mạnh thì trước sau cũng chỉ là đứa trẻ. Nếu để cho nó đi so sánh cùng với người trưởng thành, điều đó không có khả năng là bằng nhau cho được. - Cẩn thận một chút ! Thấy vẻ mặt Tử Huyên mong chờ được thử một lần, Thần Dạ liền nói nhỏ nhắc nhở một câu. Nếu trận pháp xuất hiện, điều đó đã nói lên rằng ở trong lòng người kia, nhất định là cho rằng trận pháp này cũng có đủ uy lực. Kẻ đứng trông cửa đều là Tử Kim Song Dực Sư cường đại trên thế gian. Vậy không có lý do gì khi xâm nhập vào thì ngược lại là càng ngày càng đơn giản. Bởi nếu như thế thì cũng không cần phải có cái này. - Yên tâm đi! Tử Huyên cười cười một tiếng như vậy, rồi từ từ đi vài bước về phía trước. Sau khi khí thế toàn thân đạt tới đỉnh cao thì lúc này nàng mới bỗng nhiên vươn cánh tay ra về hướng không gian phía trước. Nàng vốn là không phải một người tự tin quá trớn, Thần Dạ có thể nghĩ, chính trong lòng bản thân nàng cũng biết rõ ràng nên làm sao lại có sơ ý ở đây. Lực sấm sét Lôi Đình tím biếc trong nháy mắt Hóa Hình ra từ trong lòng bàn tay của Tử Huyên, tức thì sấm sét bắt đầu khởi động, giáng mạnh về hướng phía trước! - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Lực lượng Lôi Đình mạnh mẽ bá đạo, trực tiếp khiến không gian đều là xẻ ra từng vết nứt đen nhánh. Từ đó tuôn ra những trận cuồng phong kêu vù vù... Cùng với tu vi tăng lên, hơn nữa sau một hồi đại chiến cùng Tử Kim Song Dực Sư, thực lực của Tử Huyên đã thăng tiến quá nhiều. Tuy nhiên, lực lượng như thế mà sau khi phá vỡ không gian phía trước thì lại hình như bị nuốt chửng, biến mất bặt vô âm tín. Cả không gian chỉ sau một lát liền khôi phục đến tình trạng lúc đầu, cũng không có một chút biến hóa nào. Tử Huyên không khỏi hơi ngây ra mà nhìn về phía Thần Dạ. Giờ phút này trong mắt của hắn cũng là hiện lên một nụ cười hài hước. Đạo trận pháp vô cùng uyên thâm, có lẽ nói uy lực thì so ra kém loại lực phá hoại cường đại của Võ Giả trong lúc lật tay. Thế nhưng điều tinh xảo thì người bình thường thật sự khó có thể hiểu rõ. Mỗi một đạo trận pháp muốn hình thành, đều là trải qua quá hơn một ngàn lần, vạn lần thí nghiệm rồi mới có thể thành công. Nếu như là người không kiên nhẫn thì có thể nào sáng tạo ra loại trận pháp này ? Chỉ dựa vào một đạo lực lượng, mặc dù là lực lượng của sấm sét Lôi Đình mà đã nghĩ phá tan được trận pháp, Tử Huyên có phần xem thường đạo trận pháp này quá mức, coi như trò đùa. - Hừ! Tử Huyên trong nháy mắt đã hiểu rõ ràng ý tứ của Thần Dạ. Nàng không khỏi giận dữ hừ mà nói: - Vạn pháp trên thế gian, cứ lấy lực để phá. Trận này ngay cả rất kỳ diệu thì cũng có thể hoàn toàn phá. Nếu đã không có trận nhãn, để ta xem nó tiếp tục duy trì như thế nào ! Nhìn cử chỉ của Tử Huyên giống hệt như thiếu nữ chớm trưởng thành, tâm thần Thần Dạ hơi bị nhẹ nhàng rung động. Nàng không có nói sai, nếu mà không có trận nhãn, Trận Pháp Cơ Sở bị đứt đoạn, trận pháp tự nhiên bị phá. Vấn đề là, hiện nay đạo trận pháp này phảng phất loại tồn tại hư ảo, gần như cũng không cảm ứng được. Nếu không, làm cho người ta không phát hiện được trận pháp tồn tại,vậy như thế, muốn hủy diệt nó thì cơ hồ không thể nào hạ thủ! Tử Huyên cũng là bất kể nhiều như vậy. Toàn thân vừa động, hào quang đỏ như lửa chỉ trong phút chốc sau đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng. Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, đưa mắt nhìn khắp, như là tinh linh vậy. - Đốt phiến không gian này cho ta ! Tử Huyên lạnh lùng hừ một tiếng. Tinh linh màu đỏ như lửa trong tay đột nhiên bành trướng lan ra. Chỉ sau một giây, một dòng nhiệt độ cao vô cùng nóng bỏng bỗng nhiên quanh quẩn ở trong không gian. Thần Dạ lại cũng không thể coi như không quan trọng. Hắn ôm Linh Nhi, liên tục lui về phía sau. Cho đến lúc đã cách đó hơn ngàn thước thì hắn mới cảm giác được, nhiệt độ cao này chẳng phải người khác khó có thể thừa nhận. Giờ phút này, lấy Tử Huyên làm trung tâm, tinh linh màu đỏ như lửa đang bành trướng lan ra kia đã hóa thành một mảnh biển lửa ngập trời. Khiến cả một vùng rộng đến ngàn thước có vẻ hoàn toàn bị bao phủ. Dưới nhiệt độ cao như vậy, tất cả vật chất trong không gian đều trong nháy mắt đã hóa thành Hư Vô. Thần Dạ có thể cảm ứng được, nếu cứ tiếp tục như thế, thì ngay cả không gian đều sẽ bị đốt cháy đến trạng thái Hư Vô.
Chương 640: Lòng Không Sợ Hãi Trời Sập Không Đổi. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Uy lực của Bản Nguyên Chân Hỏa lại há là nói một chút đơn giản như vậy! Có điều sau một lát, Thần Dạ lại một lần nữa nhíu mày lại. Bản Nguyên Chân Hỏa mặc dù đã điên cuồng thịnh nộ đến trình độ cao nhất, cũng là làm cho không gian đều đang run rẩy bị xé rách. Tuy nhiên, trận pháp bao phủ tại thiên địa này phảng phất là vẫn sừng sững ở ngoài không gian. Cho nên, bất luận Bản Nguyên Chân Hỏa đốt cháy như thế nào, trận pháp dĩ nhiên vẫn còn. Đạt tới loại tình trạng này, thì trận pháp này cũng không phải trong lòng người bình thường có thể tưởng tượng ra được như vậy. Thần Dạ từng chứng kiến lão gia tử thi triển trận pháp. Hoặc trận pháp dùng người, hoặc trận pháp dùng vật, cho dù là loại trận pháp nào thì so sánh giữa chúng với nhau đều là tương sanh tương khắc. Cũng có trận nhãn và đầu trận tuyến, hơn nữa, cho dù Hư Vô lúc ẩn lúc hiện như hiện tại vậy, nhưng nhất định sẽ có sơ hở. Không có trận pháp hoàn mỹ, dù sao, nó không phải được xây dựng nên từ từ năng lượng Huyền Khí. Trận pháp ẩn nấp trong không gian, không tìm ra được đầu trận tuyến cùng trận nhãn thì tự nhiên không thể nào hạ thủ. Như vậy, trước đó liền nhất định phải khiến cho đại trận hiện hình. Nếu không, căn bản là không phải lúc phá vỡ được nó. Nhưng phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho đại trận hiện hình? Tử Huyên làm như vậy mà đều là vô phương làm được. Vậy ta phải làm như thế nào, mới có thể làm được? Thần Dạ để tay lên ngực tự vấn lòng mình, cả người đều trầm lặng đi. Ở không gian phía trước, Hỏa Diễm ngập trời, nhiệt độ cao cực nóng đã là làm cho không gian xảy ra sự uốn éo vặn vẹo cùng mơ hồ ở trình độ cao nhất. Mà ngay cả bóng dáng của Tử Huyên thì giờ phút này, mắt thường nhìn cũng không cách nào thấy rõ. - Trận pháp, là một loại phương thức bố trí để làm dễ dàng cho việc mọi người cùng hành động trong chiến tranh! - Ngoài chiến tranh ra, sử dụng trận pháp thường dùng để phòng ngự và mê hoặc người khác! - Những loại này là trận pháp thô thiển. Còn những trận pháp có uy lực kinh người thì đều phải kết hợp cùng hoàn cảnh không gian, sau đó có ngoại vật hỗ trợ ! Trong đầu Thần Dạ, nhớ lại từng câu từng câu mà lúc còn bé đã được lão gia tử chỉ bảo binh pháp cho bọn họ. Tuy nhiên, vào lúc hắn lục lại tất cả những gì mà lão gia tử dạy bảo thì lại phát hiện, những lời lão gia tử nói hoàn toàn là căn cứ kinh nghiệm có được sau mấy chục năm trên chiến trường. Bày trận như thế nào, phá trận như thế nào.v..v... Những thứ này, tất cả đều là căn cứ vào hoàn cảnh gặp phải mới bắt đầu phát huy. Mặc dù là sớm chuẩn bị trước thì cũng đều là kết hợp với tình huống thực tế. Những lời lão gia tử giảng, cùng với tình cảnh hiện tại gặp phải, không có chút xíu chỗ nào có khả năng trùng hợp. Thần Dạ gắt gao mặt nhăn mày nhó ! Tử Huyên vô phương làm cho đại trận hiện hình. Nếu đổi là hắn thì càng không có khả năng làm được... Chẳng lẽ, lại phải ở chỗ này thêm một đoạn thời gian rất dài ? Mà nếu như không tìm được bí quyết, thì thời gian ngắn dài cũng không có nửa phần quan hệ với việc có phá trận được hay không. Thần Dạ thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hắn muốn cưỡng bức khiến cho chính mình trước hết tỉnh táo lại, nếu không cửa ải này thật sự vô phương qua nổi. Hỏa Diễm đầy trời bắt đầu càng tỏ ra điên cuồng thịnh nộ, không gian đã là cực kì uốn éo vặn vẹo. Tuy nhiên, đây là ảo cảnh trong đại trận. Cho dù ngươi có đốt cả không gian thành Hư Vô mà đại trận không hiện không phá, thì trước sau vẫn là vô phương đi ra ngoài. - Tử Huyên, đừng lãng phí sức lực nữa ! Thần Dạ trầm giọng quát lên, tức thì đi một bước mà bước vào trong Hỏa Diễm. Thấy Thần Dạ đi vào, Tử Huyên cố nén sự không cam lòng, vội vàng thu hồi lại Hỏa Diễm. Với gương mặt tái nhợt, nàng nhìn hắn mà thở phì phò hỏi: - Ngươi có biện pháp nào tốt ? Với sự tiêu hao vừa rồi, ngay cả Tử Huyên cũng không chịu đựng nổi. Thần Dạ vươn tay, sau khi lau khô giọt mồ hôi trên trán nàng, trong nụ cười khẽ của hắn có xen lẫn một cơn ớn lạnh: - Không có biện pháp, nhưng ta cũng muốn thể nghiệm một phen, xem thử uy lực của đại trận này ! Vừa nói, Thần Dạ từ từ đi về phía trước. Sau khi đi được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, từ trong thân thể, ánh sáng xanh lóng lánh tuôn trào dữ dội ở trên không trung, hóa thành một cây trường cung cùng một mũi tên nhọn. Chỉ trong một cái chớp mắt, mũi tên nhọn xé gió phá không, bắn thẳng đến không gian phía trước! - Hả ? Thần Dạ đột nhiên nhíu nhíu mày. Vào lúc mũi tên nhọn mang theo uy lực xé gió bay ra, hắn cảm ứng được, không gian chung quanh phảng phất có được năng lực nuốt chửng. Điều đó khiến công kích của hắn có uy lực càng ngày càng yếu, cuối cùng hóa thành hư ảo. Nói như vậy, trừ phi phải có đủ lực lượng để một lượt phá vỡ không gian thì có lẽ mới có khả năng tiếp xúc với đại trận vô hình. Nói cách khác, coi như là liều mạng thì cũng đều không thể đi ra ngoài. Tồn tại như Tử Kim Song Dực Sư mà đều bị lưu ở bên ngoài cung điện để trông coi đại môn. Điều đó đã là làm cho người ta biết, bước khiêu chiến tiếp theo phải là càng khó khăn hơn. Tuy nhiên, thứ hiện nay gặp lại thì cũng khiến cho Thần Dạ không có dự liệu đến. Với tu vi của người thần bí kia, nếu đại trận do người đó tự mình trang bị dựng ra, thì nhìn khắp cả thiên hạ, e là người có thể mạnh mẽ phá hủy đại trận cũng sẽ không quá nhiều. Mà ở trong số đó, thì căn bản sẽ không bao gồm Thần Dạ hắn. Nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng Thần Dạ dần dần sốt ruột hơn. Nếu như vẻn vẹn chỉ là bị vây khốn, thì tình thế vẫn còn khá hơn một chút. Dù sao có thời gian, có khả năng từ từ suy tư, nói không chừng sẽ có biện pháp. Nhưng bên trong không gian này, không khí thập phần loãng, không đủ để chống đỡ cho ba người hô hấp trong thời gian quá lâu. Thời gian mà kéo dài tiếp tục như vậy, thì tính mạng của ba người đều sẽ có nguy hiểm. Nếu như truyền đi ra ngoài. Một người cao thủ Lực Huyền, một người Võ Giả Thông Huyền, lại có thêm một tiểu yêu nghiệt, ba người chết kiểu này, không phải là bị người ta giết chết, mà là chết tươi vì bị ngạt hơi. E rằng cũng phải làm cho người ta cười đến rụng răng. Thần Dạ chau mày, trong đầu hồi tưởng lại hết ý nọ đến ý kia. Hắn cố nhớ lại những gì ngày đó lão gia tử đã từng nói qua vào lúc truyền thụ binh pháp cho các huynh đệ. Thời gian từ từ trôi qua. Không biết qua bao lâu, hắn cũng không nhìn xem trạng thái của mẹ con Tử Huyên. Nhưng giờ này khắc này, chính hắn cũng thấy hô hấp đều đã bắt đầu thở gấp hẳn lên. Rất rõ ràng, tốc độ tiêu hao năng lượng Huyền Khí trong đan điền đều đã nhanh phảng phất như trong lúc đang đại chiến cùng người khác. Chính mình đều còn như vậy, Linh Nhi thì đã ra sao? Thần Dạ cố gắng không để cho chính mình bị hoàn cảnh làm ảnh hưởng, nhưng trong lòng hắn giờ phút này đã là không bình tĩnh nổi nữa.