Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 71 - 72: Lực Lượng Của Tiểu Đao. Mời đọc Sau khi im lặng một hồi lâu , Huyền Lăng Công Chúa lên tiếng hỏi: - Đại sư tỷ, vết thương của Thần Dạ bọn họ như thế nào? - Tuy có bị thương, nhưng còn không phải vết thương trí mạng . - Vậy là tốt rồi. . . . - Không hề đơn giản như vậy. Nữ nhân đeo mạng che mặt nó nghiêm túc: - Với sự quan sát và tiếp xúc ngắn ngủi của ta. Ta nghĩ, hôm nay, cho dù lão Vương Gia bọn họ không kịp đến được, ta cũng không đến được thì ba người Thần Dạ vẫn có khả năng còn sống rời đi. Nhiều nhất, chỉ là bản thân Thần Dạ phải chịu một chút đau đớn lớn hơn nữa mà thôi. - Đại sư tỷ, lời này là có ý gì? Huyền Lăng Công Chúa gương mặt cau lại, vẻ kinh ngạc cực kì sâu sắc! Không có ngoại lực, chỉ bằng vào ba người Thần Dạ, trong trạng thái đều bị thương, nếu còn muốn thoát đi ra ngoài thì không nghi ngờ là nói chuyện viển vông. Nếu như vậy đều không lưu được ba người, vẫn còn để cho bọn họ chạy thoát ra ngoài thì Trường Tôn Nhiên cũng không đáng để Tàn Dương Môn coi trọng. Khi đó Huyền Lăng Công Chúa nàng tự nghĩ Nhị hoàng tử được cho là có thể chắc chắn đăng cơ ngôi vị Thái Tử, có phần cũng quá vô năng đi? Chính là, Huyền Lăng Công Chúa đối với lời của nữ nhân đeo mạng che mặt lại rất tin không nghi ngờ! Thời gian trôi qua cực kì nhanh chóng. Thần gia, Diệp gia, Thiết gia, tất cả đều im lặng, chưa từng từng có bất cứ hành động không bình thường nào. Phảng phất, chuyện ba người Thần Dạ bị tập kích chưa từng phát sinh vậy. Vô số thám tử dưới trướng Nhị hoàng tử, canh giữ một ngày một đêm ở phụ cận Tam gia, hy vọng có thể tra ra một chút động tĩnh . Để sau đó giúp cho hắn có khả năng chuẩn bị. Chính là, lại không hề có động tĩnh! Tất cả mọi người, đều bị sự im lặng dị thường này làm kinh động sợ hãi suy đoán bất an! Bọn họ đều cho rằng, thế này có lẽ là sự yên lặng trước khi bão táp tới . . . . Đảo mắt, thời gian ba ngày nhoáng cái đã qua! Thần gia, Diệp gia, thậm chí Thiết gia, đều có một đạo thánh chỉ riêng rẽ của hoàng đế gióng trống khua chiêng đưa tới . . . . . - Ba ngày ! Phụ thân, Dạ nhi không có việc gì chứ? Trong phòng, nhìn Thần Dạ một mực hôn mê suốt ba ngày, Thần Thuận lo lắng hỏi. Gương mặt ông ta trông lạnh thấu xương như kiếm phong! Việc ba ngày trước, hiện nay đế đô Hoàng Thành, không người không biết, không người không hiểu! Một đám Hắc Y Nhân bịt mặt cường đại kia, tất nhiên là không ai biết thân phận thật sự của bọn họ. Thế nhưng, lại không có ai không hiểu rõ , chủ nhân sai khiến bọn hắn chính là ai ? Tất cả mọi người cho là, Thần gia, Diệp gia, Thiết gia, Tam gia sẽ liên thủ báo thù lại một phen. Coi như không trực tiếp nhằm vào bậc cao cao tại thượng kia, nhưng địa phương khác, hẳn là không ngăn được lửa giận của Tam gia. Chính là không ai nghĩ tới, Tam gia một mực rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cho là, ba người Thần Dạ bị tập kích không phải là lớp con cháu hậu bối của bọn họ vậy. Mà sự yên lặng này đã có từ trước khi hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ tới. Thần lão gia tử khe khẽ thở dài. Lão cũng không biết tình huống hiện tại của Thần Dạ, đến tột cùng là tốt hay xấu. Ba ngày đã qua, Thần Dạ lúc ấy bị thương, lúc đầu là tốt. Nên theo đạo lý mà nói, mặc dù hắn có mệt mỏi thì hiện nay cũng được coi như nghỉ ngơi đủ rồi. Hơn nữa, các cơ năng thân thể của hắn thì tất cả đều bình thường. . . . Tuy nhiên, Thần lão gia tử là cỡ nhân vật nào, chính đương kim Đại Hoa hoàng triều đều biết lão là một trong các cao thủ tuyệt đỉnh. Những người khác không phát hiện được, nhưng Thần lão gia tử có thể làm được. Nhờ có sự trợ giúp từ Huyền Khí tinh khiết của bản thân lão, Thần lão gia tử rõ ràng cảm ứng được, trong cơ thể Thần Dạ đang lúc bắt đầu khởi động một cỗ năng lượng thập phần kỳ quái, nhưng lại cường đại dị thường . Năng lượng này không thuộc về Thần Dạ, nhưng đối với Thần Dạ lại có ý bảo vệ. Ngay cả là tu vi của Thần lão gia tử , nhưng sau khi Huyền Khí của lão tiến vào trong thân thể Thần Dạ thì cũng đã gặp một lực lượng cường đại ngăn cản , khiến cho lão vô phương xâm nhập rõ ràng dò xét. Năng lượng như thế xuất hiện, đối với Thần Dạ mà nói, hẳn là chuyện tốt. Nhưng Thần lão gia tử cũng phát hiện, đúng là do đạo năng lượng này, mới khiến cho Thần Dạ một mực hôn mê bất tỉnh. Còn nguyên nhân cụ thể là cái gì, e rằng ngoài Thần Dạ ra thì không có người nào khác được biết. Lần thứ hai nhẹ nhàng thở dài, Thần lão gia tử bảo: - Chúng ta đi ra ngoài đi, Dạ nhi hắn, không có việc gì. Lão cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì , nhưng ngay lập tức thì cũng chỉ có thể nói ra như vậy. Ra khỏi phòng, Thần Thuận hỏi: - Phụ thân, bệ hạ đã hạ thánh chỉ, chúng ta nên ứng phó như thế nào? Nghe vậy, Thần Lệ cười lạnh nói: - Người thì đều bị thương. Hơn nữa, mục tiêu rõ ràng của bọn họ chính là Dạ nhi. Chúng muốn đẩy Dạ nhi vào chỗ chết. Hoàng đế bệ hạ ban ra một đạo ý chỉ an ủi, đã nghĩ rằng sẽ làm cho điều này biến mất ngay sao? - Nếu muốn xóa đi, đâu có dễ dàng như vậy? Hoàng đế chính lão cũng biết là căn bản không có khả năng. Đạo ý chỉ này, chẳng qua là muốn tạm thời trấn an chúng ta thôi. Thần lão gia tử cất tiếng cười nhạt mà bảo: - Ý chỉ của Hoàng đế , chúng ta không cần để ý tới nó. Dù sao, chúng ta không hề tính toán tới chuyện mượn lần này để làm những gì. Dạ nhi bình yên vô sự, đối với chúng ta mà nói chính là kết quả tốt nhất. - Những chuyện khác, một ngày nào đó, sẽ bắt bọn họ cho chúng ta một thông báo hoàn hoàn chỉnh chỉnh! Hai huynh đệ Thần Thuận cùng Thần Lệ gật đầu, tầm mắt của bọn họ vào lúc này không nhịn được nhìn về phía một chỗ tây bắc ở trong phủ. Một lát sau, ánh mắt của hai huynh đệ nhất tề nhăn tít mà nói: - Người trong nhà đều quan tâm đến Dạ nhi, ngược lại hắn. . . . - Tâm hắn đều đã chết, sao còn có thể sống lại? Tuy nói Dạ nhi là của hắn. . . . Trong mắt Thần lão gia tử, giống như có một giọt nước mắt hiện lên, chợt ra sức phẩy phẩy tay mà bảo: - Thần Thuận, người trong cỗ xe ngựa là ai, con đã có đầu mối sao? Cố nén tâm tình, Thần Thuận nặng nề đáp: - Con cùng nàng đi đến nửa đường, lại đột nhiên mất đi bóng dáng của nàng. . . . - Với thực lực của nàng, ngươi xác thật không theo dõi được nàng. Thần lão gia tử thở dài nói: - Thật không nghĩ tới, trong đế đô Hoàng Thành lại có cao thủ như thế. - Phụ thân, ngài có tra được hay không, lão già kia là ai? Thần Lệ lúc này hỏi. Thần lão gia tử lắc đầu, nói: - Lúc lão phu cùng Diệp lão nhi bọn họ chạy tới, tên kia cũng đã phát hiện, nên đã chui vào cỗ kiệu, không để cho lão phu nhìn thấy gương mặt của hắn. - Lúc trước nghĩ bụng phải giữ hắn lại. Nhưng mà ngẫm lại, bọn họ phí sức bày ra hành động lần này như thế, đơn giản là muốn Thần gia chúng ta cùng hoàng thất liều mạng đánh nhau một phen. Nếu như vậy, có thể nào để cho bọn họ toại nguyện. Thần Lệ cười cười, rồi nói: - Đã biết kẻ địch, liền không có uy hiếp quá lớn. Nếu như giết hắn, kẻ địch mới là ai chúng ta cũng không biết. Ngược lại sẽ giúp cho bọn chúng lần thứ hai che giấu được. Phụ thân, điều ngài lo lắng, hẳn là một người khác trong cỗ kiệu sao? Thần lão gia tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm tư nói: - Người kia, đối với lão phu mà nói, rất xa lạ, rồi lại giống như đã từng quen biết. Phương hướng cỗ kiệu đi chính là Trường Tôn gia, lão phu nghĩ mà không thấu, trong Trường Tôn gia rốt cuộc mà ai mà thần bí như thế! - Người có thể khiến cho Nhị hoàng tử cũng không cự tuyệt, mà nghe lệnh để hành động . . . . Ánh mắt Thần Thuận đột nhiên cau lại mà nói: - Thân phận của người này nhất định phải mau chóng điều tra ra. Nói cách khác, sau này thiệt thòi mà Dạ nhi bọn họ phải gánh chịu sẽ càng lớn hơn. - Có khả năng tra, nhưng lại không cần phải nói cho Dạ nhi bọn họ. Người trẻ tuổi, không bị một chút bất lợi thì cũng không trưởng thành. Nếu không phải như thế, khi bọn họ tập kích cũng đừng hòng làm thương tổn đến nửa sợi lông Dạ nhi. Bọn họ thật đúng cho là khi hành động trong đế đô Hoàng Thành, thì thật sự có khả năng giấu diếm được lão phu một thời gian sao? Thần lão gia tử nhìn ra bầu trời cao xa xa ,mà nói với vô tận khát vọng: - Bốn năm yên lặng, không những không khiến cho Dạ nhi hắn đích thực bị tinh thần sa sút thêm, ngược lại khiến cho hắn theo một con đường đại đạo khác, làm cho lão phu rất vui mừng. - Nhưng, nếu nó muốn làm được chuyện một mực khát vọng trong lòng, thì điều nó cần lại thật sự rất nhiều. Hành động tương lai của nó, chúng ta không tham gia cùng được, cũng không trợ giúp được cái gì. Như vậy, chúng ta vào lúc này đây chỉ có thể tạo cho nó một hoàn cảnh giúp cho nó có khả năng thỏa sức phát huy. - Đây là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm cho Dạ nhi, lão phu rất hy vọng, cả nhà chúng ta có khả năng đoàn tụ sớm hơn một chút . . . . Hy vọng một ngày đó sẽ không tới quá muộn, sẽ không khiến cho lão phu không kịp nhìn thấy! Những lời như thế, tựa hồ Thần Dạ một mực hôn mê ở trong phòng nghe được. Ba ngày qua hắn cũng không hề cử động, thì ngón tay đột nhiên nhẹ nhàng khẽ động. Cùng với sự khẽ động này của hắn, một tia sáng trắng lóa mắt như tia chớp tuôn trào ra dữ dội từ trong cơ thể hắn. Rồi nó như một cái lưới lớn liền bao bọc toàn thân hắn vào trong đó. Một lát sau, tiểu đao chậm rãi xuất hiện, dừng lại tại chỗ mi tâm của hắn . . . . Ngay lập tức, năng lượng cường đại có xu hướng bảo vệ Thần Dạ kia nhưng lại không thuộc về hắn mà Thần lão gia tử từng cảm nhận được, liền có tiểu đao dẫn dắt tức đã từ sau mi tâm hắn tuôn ra. Tiếp theo nhập vào đến bên trong tiểu đao. Như vậy xem ra, năng lượng này hẳn là lực lượng bản thể của tiểu đao, hiện nay trở về thì cũng là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên, liền sau khi năng lượng bản thể này trở lại tiểu đao. Đột nhiên, vầng hào quang trắng quanh thân tiểu đao trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều, hình dáng loang lổ của nó càng rõ ràng hơn, cũng càng có cảm giác ủ rũ sa sút hơn . Phảng phất hiện tại tiểu đao lại tựa như đã chôn ở dưới đất mấy chục năm trước đây, toàn thân tăng rất nhiều rỉ sắt! Lúc này tiểu đao, phảng phất một ông lão gần đất xa trời, trong vầng sáng trắng ảm đạm bao bọc, nó gần như là lảo đảo mà trở lại trong cơ thể Thần Dạ. Chỉ sau một cái chớp mắt, Thần Dạ chậm rãi thức tỉnh. Sau khi tiếp thu một lần tình trạng trong cơ thể , nhất là sau khi cặn kẽ dò xét một phen trạng thái của tiểu đao trong đan điền , Thần Dạ không khỏi khẽ thở dài mà nặng nề nói: - Tiểu đao, thật xin lỗi , dưới loại tình huống này , ta là vạn bất đắc dĩ! Tiểu đao đến tột cùng chính là loại thần vật nào, cho đến lúc này thì Thần Dạ cũng vẫn không biết. Nhưng rốt cuộc thì hắn cũng đã ở chung cùng tiểu đao trong một đoạn thời gian không ngắn . Cho nên đối với nó thì hoặc nhiều hoặc ít, coi như là hắn cũng có một chút hiểu biết. Sự phi phàm của Tiểu đao, Thần Dạ đã sớm lĩnh giáo. Trong khoảng thời gian từ khi trọng sanh tới nay, nhờ có tiểu đao mà Thần Dạ nhận được thứ hắn đã thập phần khát vọng mơ ước. Bởi vậy, tiểu đao đối với hắn mà nói, tất nhiên vẫn còn rất xa lạ, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì cả! Ở trong tiểu đao có một cỗ lực lượng cường đại mà lại thần bí. Đây là vào lúc Thần Dạ lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Đế Điện cũng đã nhận thấy được. Lần thứ hai khi nhìn thấy Cổ Đế Điện thì Thần Dạ đã thập phần rõ ràng. Đến khi cả ba huynh đệ đều bị thương, lúc vô phương chiến thắng đội hình kẻ địch hùng mạnh kia, Thần Dạ liền nghĩ tới cỗ năng lượng này trong tiểu đao. Ý niệm của Thần Dạ, mặc dù vô phương nối liền cùng tiểu đao ở mức độ sâu sắc, nhưng tiểu đao vẫn có thể cảm ứng được ý nghĩ của hắn. Và trong loại hoàn cảnh như thế này, tiểu đao cũng không hề keo kiệt, đã tách ra một bộ phận năng lượng từ trong cơ thể để giao cho Thần Dạ . Có điều, mặc dù chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó thì cũng không phải Thần Dạ có khả năng đủ sức khống chế tùy theo ý mình. Vào lúc hắn muốn sử dụng đạo năng lượng kia, thì thần trí của hắn cũng không tránh khỏi bị năng lượng này làm ảnh hưởng, thậm chí tạm thời bị khống chế. Cho nên mới có chuyện ngay cả Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên muốn tới gần hắn mà đều là vô phương làm được. Ngay lúc đó Thần Dạ tịnh không hề nghĩ tới, sau khi sử dụng đạo năng lượng này thì sẽ xuất hiện biến cố như thế nào. Nhưng do ba người huynh đệ gặp phải nguy cơ, nên hắn chỉ nghĩ đến chuyện cứ rời đi trước rồi hãy nói sau. Cho tới bây giờ sau khi tỉnh táo, Thần Dạ mới phát hiện, cỗ năng lượng vay mượn kia, đối với thân thể của mình trái lại không có gì là đại phiền toái, nhưng tiểu đao lại. . . . Tiểu đao rỉ sắt loang lổ, điều đó có ý nghĩa hiện tại tiểu đao vốn đã không ở trong trạng thái đỉnh cao. Thậm chí có thể nói, nó đã ở trong trạng thái thập phần suy yếu. Nhưng trong lúc như thế, nó vẫn mạnh mẽ trợ giúp Thần Dạ. Mặc dù Thần Dạ cũng chưa hề sử dụng đến cỗ năng lượng kia, thế nhưng đồng dạng cũng đã tạo thành thương tổn nhất định đối với tiểu đao. May là, Thần Dạ biết, phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho tiểu đao khôi phục. Hơn nữa, hắn càng biết, làm như thế nào làm có thể khiến cho tiểu đao trở lại trạng thái đỉnh cao ban đầu của nó . Thứ mà tất cả điều này đòi hỏi , chẳng qua là thời gian, cùng với sự cố gắng của chính bản thân mình!
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 73: Hậu Thiên Bát Trọng. Mời đọc Cố gắng ở chỗ này chính là Thần Dạ tu luyện. Năng lượng cần thiết để cho tiểu đao khôi phục, đúng là linh khí thiên địa thuần khiết. Nói cách khác, đó là Huyền Khí từ cỗ linh khí thiên địa đã tiến vào trong cơ thể rồi bị công pháp luyện hóa lúc mà Thần Dạ tu luyện! Cái này có thể là một quá trình trong thời gian lâu dài. Thần Dạ không vội, hắn không dám đảm bảo chỉ bằng lực của bản thân là có thể đủ làm được chuyện khiến cho tiểu đao khôi phục. Thế nhưng trong lòng hắn đã có trù tính, cho dù kiếp nầy hắn vô phương làm được, nhưng còn có những vật khác có khả năng trợ giúp hắn nhất định làm được. Vì vật khác, hẳn chính là Cổ Đế Điện thần bí khó lường kia! - Không vội, thật sự không cần quá mau! Thần Dạ lạnh lùng cất tiếng cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi tiến vào trong trạng thái tu luyện. Sau khi đại chiến xong vốn là thời cơ tu luyện tốt nhất, bởi vì thân thể người ta sau khi đại chiến bị kéo căng ra đến trình độ nhất định, cũng bởi vì đại chiến kịch liệt đối với thân thể người ta có kích thích cường đại. Lúc này mà tu luyện, không nghi ngờ sẽ có hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần. Hôn mê suốt ba ngày, thời cơ này đối với Thần Dạ mà nói, đã trở thành quá khứ rồi. Nhưng mà trong cơ thể hắn, cũng không phải đã yên tĩnh như trong tưởng tượng của người khác. Năng lượng của Tiểu đao mặc dù đã đều bị mang đi , nhưng năng lượng tiểu đao quá mức khổng lồ, thực sự không phải là thân thể Thần Dạ có khả năng bình yên vô sự đón nhận. Hiện tại xem ra là không có việc gì, nhưng không có nghĩa là thật sự liền không có vấn đề gì. Những di chứng tiềm ẩn này, cũng cần Thần Dạ tự mình đi giải quyết! Trong đan điền, tất cả Huyền Khí có công pháp dẫn dắt tuôn trào dữ dội ra. Tức thì nó hóa thành vô số con sông , rất nhanh chảy vào mỗi một ngóc ngách ở trong cơ thể . Nó cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm những di lưu gần như không thể nhận ra này. Phải tìm được những phiền toái nhỏ này không khó, chữa trị khắc phục xong cũng không khó khăn. Ngược lại trong cả quá trình này lại khiến cho Thần Dạ phát hiện, việc sử dụng năng lượng của tiểu đao mặc dù mang đến cho thân thể một chút thương tổn. Nhưng mà, khi tiểu đao thu hồi năng lượng về, nhìn thì như là toàn bộ, trên thực tế vẫn có những tia nhỏ bé lưu lại ở bên trong thân thể của hắn. Thần Dạ hơi ngây ra , sau một lát, trong lòng mững rỡ! Năng lượng của Tiểu đao, cho dù hiện tại chỉ di lưu một chút ít, nhưng đối với Thần Dạ mà nói thì vẫn là thập phần cường đại. Nếu như luyện hóa hấp thu được những năng lượng rất nhỏ này mà nói, tu vi của chính mình. . . . Vừa mới nghĩ đến điểm này, tâm thần Thần Dạ khẽ động. Tất cả Huyền Khí rải rác tại các nơi trong thân thể lập tức như một con cọp hung dữ, trục xuất hết năng lượng thuộc về tiểu đao đang ẩn tàng trong cơ thể. Sau đó, Huyền Khí hóa thành một cái lưới lớn vô hình, tập hợp hội tụ đem những năng lượng tiểu đao này, dẫu chúng cũng ít đến đáng thương. Tất cả đều bao bọc vào giữa rồi tức thì luyện hóa cực kì nhanh chóng. Đừng coi số năng lượng này là không có ý nghĩa. Thời gian Thần Dạ luyện hóa bọn chúng cũng tiêu hao đi ước chừng một ngày một đêm. Cho đến sau khi ánh nắng trời chiều cuối cùng của ngày hôm sau biến mất ở phương tây, thì năng lượng tiểu đao mới bị chuyển hóa thành Huyền Khí của bản thân Thần Dạ . - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!! Chỉ là một dòng năng lượng nho nhỏ như thế bị luyện hóa, mà đã làm cho bản thân Huyền Khí của Thần Dạ vốn đang phảng phất như một dòng suối nhỏ liền chuyển hóa thành một con sông nhỏ đang lao nhanh giữa đồi núi. . Bọn chúng, giống như con rồng hung ác trong cơn giận dữ đang gầm rú mà lọt vào trong đan điền của Thần Dạ. Trong phút chốc, một cỗ khí tức cường đại hơn rất nhiều nếu so sánh với ban đầu liền từ trong cơ thể Thần Dạ điên cuồng thổi quét lan ra. - Cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng! Năng lượng Tiểu đao thật sự quá mức cường đại. Mặc dù hiện tại đã bị Thần Dạ luyện hóa, chuyển thành Huyền Khí của bản thân hắn. Nhưng tựa hồ, có nó tràn ngập ùa vào khiến cho Thần Dạ tăng tiến tu vi đến mức, giờ này khắc này, hắn lại có cảm giác vô phương khống chế. Nếu không phải như thế, mặc dù nói vừa mới tăng tiến một cấp độ, hoặc nhiều hoặc ít, dẫu cũng không phải khống chế rất hoàn mỹ, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức như hiện tại vậy. Nó như cơn gió bão bắt đầu điên cuồng khởi động ở trong phòng. Thậm chí, những nơi khí tức lan tỏa ra, những món đồ đạc bài biện trong phòng mà gần Thần Dạ nhất, đều bị cứ như vậy mà nện thành hai mảnh! Sau khi thời gian trôi qua ước chừng qua tính bằng phút đồng hồ, đạo khí tức này mới bị Thần Dạ hoàn toàn thu hồi trở về. Mở hai mắt ra, nhìn cảnh bừa bãi trong phòng mà Thần Dạ không nhịn được cười gượng. Hiện tại nghĩ lại, trong lòng hắn thấy rất may mắn. Luyện hóa năng lượng của tiểu đao , đều còn có thể vào lúc mới bắt đầu mà cũng đã có cảm giác giống như thịnh nộ điên cuồng thế này, huống chi là không hề luyện hóa qua? Nếu như lúc ấy trong trận chiến mà không ai ngăn cản như thế, cỗ năng lượng cường đại kia của tiểu đao vẫn từ chính mình phát huy ra. Vậy sau chuyện đó, thân thể của mình không biết sẽ có tổn thương như thế nào. Nhưng mà, nếu tình hình đồng dạng như vậy mà lại phát sinh một lần nữa, vì hai huynh đệ , vì người nhà thì Thần Dạ cũng vẫn cứ đưa ra sự lựa chọn đồng dạng như vậy. Trên thế giới này , vẫn không có gì có thể so sánh quan trọng hơn so với tánh mạng của huynh đệ , của người nhà. - Người đâu! Gọi người tới thu dọn gian phòng, Thần Dạ liền lững thững đi ra. Hắn nhằm hướng ở chỗ sâu trong vương phủ , đi đến nơi xem ra như không tranh với đời kia. Hắn còn không biết thánh chỉ của hoàng đế đã truyền đến Thần gia. Cũng không biết, trưởng bối trong nhà làm thế nào để đối phó với chuyện chính mình bị tập kích lần này. Có một số việc, cũng cần phải đối diện nói cho) rõ ràng. Trong thời điểm hiện tại trước mắt này, những gì Thần Dạ làm, tất cả đều là để trì hoãn thời gian, là để có được thời gian dài hơn một chút đến lúc chính hoàng đế xuống tay đối với Thần gia . Hắn có khả năng không kiêng nể gì mà bày ra xuất thực lực, để làm kinh động sợ hãi những kẻ trong lòng bất chính tại đế đô. Nhưng lão gia tử cũng không thể làm như vậy. Cho dù Thần Dạ biểu hiện ra ngoài xuất sắc đến đâu , nhưng không thể phủ nhận, uy hiếp của hắn chỉ là trong tương lai. Chỉ cần có cơ hội nào đó, là uy hiếp của kẻ xuất sắc này, với thực lực của hoàng thất cũng có thể đè nén dẹp đi. Nhưng uy hiếp của lão gia tử mà có cũng là vào lúc này đây. Một khi hoàng đế cho rằng, đúng là không thể hạ thủ . Như vậy, mũi dùi hành động quy mô đối với Thần gia sẽ lập tức đến ngay.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 74 - 75: Thái Âm Chi Lực. Mời đọc Nhưng Thần Dạ không cho rằng, thực lực hiện có của Thần gia có thể đối kháng được với hoàng thất. Mặc dù nói uy tín danh vọng của lão gia tử, Đại Hoa hoàng triều không người có thể sánh bằng. Nhưng điều Thần Dạ lo lắng nhất, chính là lão gia tử không hề ra tay. Trong khoảng thời gian này, đúng là phong cách hành sự của lão gia tử có xảy ra một chút thay đổi. Nhưng trước khi Thần Dạ còn không biết được ý tứ thực sự của lão gia tử, dẫu chỉ có hơi nguy hiểm, là hắn đã không thể liều lĩnh. Chính lúc đang đi tới thì, ở phía chân trời , tấm màn đen đã kéo ra. Ánh trăng sáng tỏ đang dịu dàng tỏa xuống mà rải trên mặt đất vô biên vô hạn đại địa ở phía dưới. Thần Dạ tùy ý ngửa mặt lên trời nhìn thoáng qua, ánh mắt, lập tức đọng lại! - Thì ra, hôm nay chính là đêm trăng tròn a! - Đêm trăng tròn đến rồi a! Ánh mắt Thần Dạ lập tức hơi bị cứng lại, phảng phất như trong vầng trăng tròn kia tồn tại một nàng thiếu nữ tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành. Mà Thần Dạ cũng không phải loại Lãng Tử, nên không bởi vì bệnh tình một nữ nhân xa lạ liền thay đổi tâm ý của mình. Chẳng sợ thiếu nữ này cười một tiếng, là có thể khuynh đảo tất cả mọi người. Sau một lát, Thần Dạ lập tức thay đổi phương hướng, tức thì nhanh chóng chạy về hướng một nơi khác trong phủ. Đêm trăng tròn, là lúc bệnh tình của Tiểu Nha phát tác. Đối với nha đầu này, tuy là chủ tớ, thực sự làm huynh muội, trong lòng Thần Dạ có một sự thương xót sâu sắc! Tiểu Nha so với Thần Dạ chỉ nhỏ hơn trên một tuổi một chút. Vào lúc Thần Dạ vẫn còn rất nhỏ, cha mẹ một lần đi ra ngoài trong lúc vô tình phát hiện Tiểu Nha bị người vứt bỏ ở trong núi. Cha mẹ vốn hảo tâm, đồng thời cũng muốn tìm một người bạn cho Thần Dạ, cho nên liền mang theo Tiểu Nha trở về. Về phần tên, cha mẹ và mọi người trên dưới Thần gia, cũng không coi Tiểu Nha trở thành đứa trẻ nhặt được về , càng không có coi nàng trở thành một người nha hoàn. Bởi vậy, nàng cũng là họ Thần, còn có một cái tên rất dễ nghe. Nhưng Tiểu Nha sau khi hiểu chuyện, không biết vì nguyên nhân gì đó mà nha đầu xưa nay thùy mị đáng yêu, nhu thuận lại tại một ngày nào đó, dẫu thế nào cũng phải sửa lại tên gọi cho mình thành Tiểu Nha. Hơn nữa, cự tuyệt không chấp nhận trở thành con gái nuôi của cha mẹ Thần Dạ, trở thành vị Tiểu công chúa của Thần gia. Lúc ấy Thần Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, đối với hành động của Tiểu Nha thì hắn cũng không hề để ý nhiều. Ở trong lòng hắn, dù sao nha đầu kia vẫn là muội muội, nên mặt khác cũng không muốn quản chặt. Thời gian liền trôi qua cực kì nhanh chóng, cho đến. . . . Sau khi chuyện Bắc Vọng Sơn phát sinh, Thần Dạ phong bế chính mình. Những người khác, cũng không kiên nhẫn đến kích thích Thần Dạ, cho nên không dám quá phận tới gần Thần Dạ. Chỉ có Tiểu Nha, cho tới bây giờ đều là canh giữ ở bên cạnh hắn, nói chuyện cùng hắn, cùng hắn ăn cơm. Lúc này mới khiến cho Thần Dạ ở trong giai đoạn cực kỳ khổ sở kia, đã kiên cường cố gắng tới nay. Một lần tùy ý nói chuyện với nhau, Thần Dạ lơ đãng nhắc tới việc lúc còn bé , hắn liền hỏi kĩ Tiểu Nha, tại sao nàng không muốn thành con gái nuôi Thần gia, tại sao không chấp nhận ý tốt của Thần gia, mà cam nguyện trở thành một nha hoàn. Câu trả lời ngay lúc đó của Tiểu Nha , khiến cho Thần Dạ rất kinh ngạc, đồng thời càng quý trọng hơn! Nàng nói: - Ta là kẻ bị người khác vứt bỏ , cuộc đời này đã có điềm xấu nên không đảm đương nổi sự ưu ái như vậy của mọi người ! Tại sao bị vứt bỏ, tất cả mọi người đều biết, lão Thiên đã nhất định cả đời này ta là phiền toái lớn lao. Hơn nữa sẽ sống không quá lâu. Như vậy, các ngươi cũng không cần quá để ý ta, để tránh vào lúc ta rời đi , mọi người sẽ có đau lòng quá nhiều! Còn tuổi nhỏ mà hiểu chuyện như vậy thì không nói, càng nhìn thấu tình đời trong thế gian loài nguời , nhìn ra sự sinh ly tử biệt phai nhạt. Có lẽ nguyên nhân vì thân thế của Tiểu Nha, khiến cho nàng biết rõ ràng như thế, lại làm cho Thần Dạ đang yên lặng tại một thế giới khác rất là xúc động. Chính là nhờ những lời nói ra như vậy, mới làm cho Thần Dạ cuối cùng đi ra khỏi sự tuyệt vọng, quyết ý đi lên một con đường tu luyện khác! Vừa đi tới bên ngoài phòng của Tiểu Nha, một cơn giá lạnh như hàn băng ngàn năm đến thấu xương. Nó đang ập tới người ở phía đối diện. Nhìn lại khắp nơi, cả khu nhà nhỏ này tựa hồ đều một tầng sương băng hơi mỏng phủ kín. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đều mơ hồ nhận thấy được, ánh sánh của trăng tròn kia tựa hồ đã ngưng tụ trở thành một đạo lao thẳng từ trên cao xuống, rơi vào trong phòng của Tiểu Nha. Thần Dạ ánh mắt hơi bị lạnh đi, bệnh tình của Tiểu Nha càng ngày càng nghiêm trọng. Cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau, Tiểu Nha sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian này . - Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, sau khi Nhị bá đến đây thì nói cho ông ta là ta đang ở bên trong, để cho ông ta cũng đừng đi vào. Sau khi dặn dò rõ ràng người bảo vệ bên ngoài nhà, hắn lấy Huyền Khí bao vây quanh thân thể rồi như một cơn gió lọt vào trong sân. Chống chọi lại khí lạnh bức người, Thần Dạ đẩy cánh cửa kia ra mà bước vào. - Tiểu Nha! Thần Dạ đã có chuẩn bị ở trong lòng, nhưng đến khi thấy Tiểu Nha thì sắc mặt cũng vẫn biến đổi kịch liệt nhiều lần. Hiện tại Tiểu Nha, trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh tú đã thấy trắng bệch tới cực điểm. Từng đợt từng đợt khí lạnh đều mắt thường có thể thấy được đang không ngừng khuếch tán ra từ trong thân thể nàng. Do cơn khí lạnh này bắt đầu khởi động, phàm là những chỗ bị nó bao trùm , bao gồm cả không gian, đều đang tản ra một ánh sáng trong suốt. Giờ phút này, ngay cả tóc của Tiểu Nha cũng phân bố đầy những vụn băng cực nhỏ . . . . Ngoài ra, chùm ánh trăng xuyên qua đỉnh căn phòng kia, trực tiếp là chùm tia sáng bao phủ trên thân thể Tiểu Nha. Ánh sáng này vốn rất êm dịu, nhưng vào lúc này cũng đã trở nên lạnh cực kỳ như băng. - Tiểu Nha, ngươi kiên trì cầm cự, ta lập tức chữa bệnh cho ngươi. Cảm thụ được khí lạnh cực đoan kia từ trong cơ thể Tiểu Nha ri rỉ thẩm thấu ra ngoài , thân thể Thần Dạ cũng lúc nào cũng có thể tùy thời run rẩy một cái. Huyền Khí bảo vệ quanh thân hắn lại vào đúng thời khắc này bị suy yếu đi rất nhiều. - Tiểu thiếu gia yên tâm, ta nhất định có khả năng tiếp tục kiên trì. Tiểu Nha cắn chặt môi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy không ngừng . Khí lạnh phát ra, khiến cho nàng xem ra phải chịu đau đớn không thôi. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiểu Nha, Thần Dạ cực kì đau lòng. Sau khi hít vào một hơi thật dài , hắn tiến lên trước một bước, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nha đã vô cùng lạnh lẽo. Tức thì, Huyền Khí trong cơ thể hóa thành một dùng nước lũ, nhanh chóng ào ào đi vào. Sau đó, lợi dụng Huyền Khí cường đại, đi trung hoà dòng khí lạnh như băng kia. Nhiều năm qua trong quá khứ, một khi đến đêm trăng tròn sau lúc Tiểu Nha phát bệnh thì đều dùng cùng một phương pháp này. Nhưng mà hiển nhiên, phương pháp như vậy chỉ có khả năng giảm bớt một chút đau đớn lúc Tiểu Nha phát bệnh, nhưng nếu muốn trừ tận gốc lại cũng là vô phương làm được. Nếu không phải như thế, dáng vẻ của Tiểu Nha lúc phát bệnh sẽ không càng ngày càng khốn khổ. Luồng khí lạnh kia cũng sẽ không càng lạnh thấu xương như băng thêm! Trong khoảnh khắc Huyền Khí của bản thân tiến vào trong cơ thể Tiểu Nha, Thần Dạ không nhịn được run run mà thầm mắng: - Thái Âm Chi Lực chết tiệt! Tình trạng thân thể của Tiểu Nha , lão gia tử đã tự mình đến làm một lần. Cũng là lão gia tử chính miệng nói cho mọi người, rằng trong mắt người bình thường thì Tiểu Nha là ngã bệnh.Nhưng trên thực tế, nàng là bị Thái Âm Chi Lực ăn mòn nên mới đưa đến thành loại bệnh trạng này. Thái Âm Chi Lực, đơn giản mà nói chính là Âm Khí! Mà Tiểu Nha bị Thái Âm Chi Lực ăn mòn, đã chính là Âm Khí rất thịnh! Âm Dương thăng bằng, thế giới mới có thể vững chắc, người cũng mới có thể từ từ lớn lên. Nếu mà xuất hiện sự cố, thế gian không yên, người cũng sẽ thường xuyên ngã bệnh. Tương tự như với Tiểu Nha vậy, liền không đơn giản là xuất hiện một sự cố. . . . Thái Âm, cũng chỉ mặt trăng, Thái Âm Chi Lực, cũng thường đối ứng với lực lúc trăng tròn. Vào lúc đầu, bệnh của Tiểu Nha vẫn còn vô phương dẫn dắt đến Thái Âm Chi Lực khi trăng tròn. Mà chỉ ở sau khi trăng tròn , do bị ảnh hưởng của nó mà tiến tới phát bệnh. Hiện nay, Thái Âm Chi Lực của trăng tròn đã trực tiếp bao phủ Tiểu Nha. Có thể nghĩ, Âm Khí tồn tại trong cơ thể Tiểu Nha , chỉ sợ đã hoàn toàn áp chế dương khí. Nếu như không có biện pháp, mà không kịp khiến cho thân thể Tiểu Nha duy trì Âm Dương thăng bằng thì Tiểu Nha sẽ chết . Sự thực, trong trí nhớ của Thần Dạ, Tiểu Nha đúng là không lâu sau liền rời xa chốn trần tục . Mà nay Thần Dạ đã trọng sanh mà đến . . . . Trọng sanh mà đến lại có ích lợi gì? Bản thân Huyền Khí, sau khi tiến vào đến trong cơ thể Tiểu Nha , mặc dù Thần Dạ dùng hết toàn lực để trung hoà cơn khí lạnh kia, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm ứng , hắn đã có phần lực bất tòng tâm . Đừng nói là hắn, cho dù lão gia tử lại đây thì giờ phút này, cũng chưa chắc có khả năng hoàn toàn trung hoà được nữa rồi. Huống hồ, cách trung hoà chỉ là nhằm làm giảm bớt nỗi đau đớn của Tiểu Nha , chứ cũng không thể loại trừ gốc rễ căn bệnh. Sau khi mới ra đời , Âm Dương liền bất an, đây là căn bệnh tự nhiên. Bởi vậy, với kiến thức của lão gia tử mà cũng không biết, trong thế gian, rốt cuộc có linh dược gì có khả năng chữa khỏi được cho Tiểu Nha. Nếu không phải như thế, nếu như chỉ cần lão gia tử biết tên, nhiều năm qua, Thần gia đã sớm tìm được loại linh dược đó cho Tiểu Nha rồi. Thời gian dần dần trôi qua , do Thần Dạ liều mạng cố gắng mà số lượng khí lạnh cực kỳ khổng lồ trong cơ thể Tiểu Nha, rốt cục bị trung hoà đi rất nhiều. Số lượng còn thừa lại không nhiều lắm cũng khó có thể khiến cho Tiểu Nha có quá nhiều đau đớn. Trước đây trung hoà, vào những lúc như thế này, không sai biệt lắm đã nên kết thúc, nhưng mà lần này đây. . . . Sau khi khí lạnh bị trung hoà trong cơ thể Tiểu Nha bắt đầu khởi động chỉ còn lại có chút ít, Thái Âm Chi Lực của trăng tròn nên bị thu hồi về. Nhưng mà Thần Dạ cảm ứng được, nó không chỉ có chưa chịu trở về, ngược lại còn bắt đầu khởi động càng ,mạnh mẽ hơn. Phảng phất, nó muốn ngay tại lần này đây kích cho Thái Âm Chi Lực đã có quá nhiều trong cơ thể Tiểu Nha trực tiếp nổ tung , sau đó mang nàng rời khỏi thế gian loài nguời. - Ngươi đừng hòng! Thần Dạ nổi khùng. số lượng Huyền Khí năng lượng trong cơ thể đã không còn nhiều lắm. Tất cả đều đã gia nhập vào trong thân thể Tiểu Nha. Nếu muốn một lượt trung hòa toàn bộ khí lạnh còn thừa lại thì hắn làm được. Tuy nhiên, Thái Âm Chi Lực của trăng tròn thẩm thấu tiếp thì hắn lại không ngăn cản được, đành trơ mắt cảm ứng luồng Thái Âm Chi Lực này vẫn như điện mà tiến vào thân thể Tiểu Nha . Sau đó, lại đi dẫn dắt Thái Âm Chi Lực bản thể của Tiểu Nha , lại sau đó. . . . Một cơn bùng nổ rất nhỏ, như có như không truyền ra từ chỗ sâu trong cơ thể Tiểu Nha. - Chẳng lẽ, trọng sanh trở về, có được dĩ vãng của ta, có được những điều của dĩ vãng mà ta chưa từng có được. Nhưng vẫn vô phương cứu thoát được Tiểu Nha sao? Trong bụng Thần Dạ nhẹ nhàng lẩm bẩm, gương mặt chợt trở nên vô cùng hung ác! - Tiểu thiếu gia, người không nên như vậy! Nằm ở trên giường, mặc dù có nệm êm chăn ấm, cùng với hiện tại trong cơ thể tiểu Nha đã không phát ra hàn khí nữa, nhưng sắc mặt của tiểu Nha lại càng thêm trắng bệch, cũng ở trên khuôn mặt trắng bệch này, ngay giữa trán của nàng, như có một hắc tuyến rất nhỏ, như ẩn như hiện tồn tại! Thần Dạ làm sao có thể không giận, sao có thể không vội chứ? Hiện tại Viên Nguyệt Thái Âm lực, đang dẫn dắt Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha, ở bên trong cơ thể, dấu hiệu bạo động đã muốn xuất hiện. Tuy nói tạm thời sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với tính mạng của tiểu Nha, nhưng bản thân lúc này chỉ là một bắt đầu, đến thời điểm trăng tròn tháng sau, phát tác sẽ càng thêm lợi hại, sau đó, chỉ sợ tánh mạng của tiểu Nha cách cái chết sẽ càng ngày càng gần. - Làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì bây giờ? Nắm lấy tay tiểu Nha, giờ phút này sắc mặt Thần Dạ cũng tái nhợt, cả người phảng phất như là mất đi hồn phách, vô cùng bất lực. - Tiểu thiếu gia, ngươi đừng như vậy, ta…. ta…. ta đã chấp nhận số mệnh rồi. Con người tiểu Nha ảm đạm, thấp giọng nói. - Chấp nhận số mệnh, tuyệt không thể chấp nhận số mệnh, ngươi và ta cũng không thể nhận mệnh! Thần Dạ rống giận: - Chúng ta sao có thể nhận mệnh chứ? tiểu Nha, lúc mẫu thân ta rời đi, ta cũng đã từng nhận mệnh, nhưng mà ngươi đã nói cho ta biết, mọi sự do con người làm nên, trên đời này, chỉ cần ngươi muốn làm, cũng chưa chắc sẽ không làm được chuyện. Mà mặc dù kết quả là không cách nào làm được, nhưng sẽ an lòng, cứ vậy đi, như thế sẽ không có quá nhiều tiếc nuối. - Hiện tại vì sao chúng ta phải cam chịu số phận? - Tiểu Nha, ngươi hãy chịu đựng cho ta, trước lúc mẫu thân rời đi, nàng đã từng nói với ta rồi, muốn ta phải chiếu cố ngươi thật tốt, nếu như một ngày kia mẫu thân trở lại, không thấy được ngươi, vậy ngươi bảo ta phải khai báo với mẫu thân như thế nào đây? Ta nói rồi, muốn một nhà đoàn tụ mà ngươi không có ở đây, làm sao có thể coi là người một nhà đoàn tụ chứ? - Tiểu thiếu gia…. Ánh mắt của tiểu Nha dần dần sáng lên, nhìn thân thể kia không biết là bởi vì kích động hay là bất lực mà không ngừng run rẩy trong người Thần Dạ, hàm răng nàng cắn chặt môi, trong mắt có nước mặt nhẹ nhàng đảo quanh.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 76: Điện Cổ Đế Xuất Hiện. Mời đọc Người Thần gia không bao giờ giấu diếm nàng cái gì cả, bao gồm cả việc nàng là được nhặt về. Mọi người trong nhà đã nói với nàng: - Nói cho ngươi thân thế không phải là để ngươi tự ti, mà là để cho ngươi biết, cái nhà này chính là căn nhà sau này của ngươi. Sở dĩ không có giấu diếm, là muốn cho ngươi từ nhỏ cũng biết được thân thế của mình, nếu không để sau này ngươi tự biết được, ngươi sẽ không chịu được! Tâm ý của người Thần gia, tiểu Nha cũng hiểu được, nhiều năm qua, người của Thần gia, nhất là tiên tiểu gia tử Thần Dạ này, không bao giờ xem nàng là người ngoài, mà lại xem nàng như một người thân bình thường. Tiểu Nha rất may mắn, gặp được mấy người của Thần gia, nếu không với tình trạng thân thể của nàng, đổi thành ở nhà người khác, nàng sớm đã đi đầu thai rồi. Mà cho dù thân thể của nàng không có chuyện gì, thì cuộc sống ở nhà khác cũng không thể được đối đãi giống như một công chúa như thế này. Tiểu Nha rất cảm động, cũng rất thỏa mãn, cho nên nàng sẽ dùng đủ mọi khả năng nàng làm được để trả hiếu cho Thần gia, nàng đã từng nghĩ tới, đợi thân thể của mình tốt lên, sau đó sẽ trợ giúp Thần Dạ đi tìm…. người mà trong lòng hắn muốn gọi nhưng vẫn không hô lên, mẫu thân! Nhưng mà hôm nay, Thái Âm lực phát tác, để cho tiểu Nha cũng không hề nghĩ tới, cư nhiên lại có thứ mãnh liệt như thế, hơn nữa còn làm cho nàng cảm nhận được hơi thở tử vong. Nàng không muốn chết, cũng không muốn nhận mệnh, nhưng mọi chuyện đã phát sinh làm cho nàng không có lòng tin đối với chính mình, đối với Thần Dạ, và đối với mỗi người của Thần gia. - Tiểu thiếu gia…! Nước mắt chảy xuống, thanh âm cũng là vô cùng kiên định: - Tiểu thiếu gia, ta nhất định sẽ không buông tha cho chính mình. Nói xong tiểu Nha nhắm hai mắt thật chặt, nàng an ủi lấy Thần Dạ, nhưng ở trong lòng nàng, cái kiên định này cũng không hề mãnh liệt như thế. - Ta càng sẽ không buông tha cho ngươi! Thanh âm của Thần Dạ nặng nề hét lên, tâm thần khẽ động, lập tức, bạch quang từ trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, chợt bao phủ xuống cả gian phòng, một lát sau, Tiểu Đao đang chậm rãi nổi lơ lửng trước người hắn. Giờ phút này Tiểu Đao giống như một bệnh nhân bệnh năng, toàn thân không có một chút ý sắc bén, cho dù là trôi lơ lửng ở giữa không trung cũng vẫn lộ ra cảm giác lực bất tòng tâm, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống. Nhưng chỉ một lúc lâu sau, cả người Tiểu Đao chợt chấn động, thế như lại trực tiếp xông ào vào bao phủ cả người tiểu Nha vào trong đạo quang mang kia, mà Viên Nguyệt Thái Âm lực lúc này đối với Tiểu Đao mà nói, lại giống như liều thuốc bổ khổng lồ, bây giờ nhìn nó, lại thấy có thểm nhiều tia phong duệ ý. Mắt thường có thể thấy được, rỉ sắt loang lổ ở mặt ngoài Tiểu Đao tựa hồ trong nháy mắt liền giảm đi rất nhiều, một lần nữa nhìn sáng đã cảm thấy bóng loáng đi một tí. Thần Dạ nhìn thoáng qua, chẳng lẽ Viên Nguyệt Thái Âm lực lại có hiệu quả chữa trị lớn như vậy đối với Tiểu Đao hay sao? Ngẫm lại cũng không thể như thế được, nếu quả thật là như vậy, với linh tính bản thân của Tiểu Đao, chính nó đã sớm từ mình chữa trị, làm sao còn mang bộ dáng như bây giờ cơ chứ? Nhưng Tiểu Đao rõ ràng lại tốt hơn dưới Thái Âm lực mà, như vậy thì…. Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, chẳng lẽ thứ thật sự khiến Tiểu Đao tốt lên là Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha sao? Viên Nguyệt Thái Âm lực, bất cứ người nào, hay một loại sinh linh trên thế gian cũng có thể tiếp xúc đến, nhưng nếu muốn để sử dụng, đừng nói là người bình thường, cho dù là huyền khí Tu Luyện Giả cũng sẽ không có nhiều khả năng chạm tới tương môn nữ tú sắc điền viên Trừ phi là có một ít công pháp đặc thù, là có thể đủ để hấp thu từ được Thái Âm lực từ trong trăng tròn. Cho nên Tiểu Đao tốt lên nhất định không phải là bởi vì trăng tròn! Trên khuôn mặt của Thần Dạ nhất thời hiện lên vẻ mừng rờ, nếu Tiểu Đao có thể hấp thu được Thái Âm Lực trong cơ thể tiểu Nha, kia đã nói lên nó nhất định có thể trợ giúp cho tiểu Nha. Sau khi biết được Tiểu Đao có loại thần kỳ này, ở trong lòng Thần Dạ đã bất tri bất giác có một loại tín nhiệm cùng lệ thuộc mù quáng vào Tiểu Đao. Đối với võ đạo Tu Luyện Giả mà nói, nếu quá lệ thuộc vào một vật là một điều tối kị, nhưng hôm nay lại khác, Thần Dạ cũng không quản nhiều như thế, chỉ cần Tiểu Đao có thể trợ giúp cho tiểu Nha, làm cho nàng có thể chạy trốn ra khỏi sự bao phủ của thần chết, đừng nói là lệ thuộc vào, cho dù là chuyện đáng sợ hơn thì Thần Dạ cũng nguyện ý đi làm. Tiểu Đao hiện ra ở ngay chính giữa mi tâm tiểu Nha, mà hắn quả nhiên đã không làm Thần Dạ thất vọng. Có Tiểu Đao ở đây, Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được, lực kéo của Viên Nguyệt Thái Âm lực đối với Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha quả nhiên đã yếu bớt đi rất nhiều, không chỉ như thế, Thần Dạ lại càng cảm ứng được, vì có Tiểu Đao trong cơ thể tiểu Nha, thế như Thái Âm lực khổng lồ vô hình kia tựa như có một loại ý tứ sợ hãi. - Tiểu Đao, giúp ta dung nạp bọn chúng! Vừa thấy thế, Thần Dạ không nhịn được mà quát nhẹ. Lúc này, thân của Tiểu Đao khẽ run, không biết là nghe hiểu lời nói của Thần Dạ, ….hay là sau khi nghe hiểu lại tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ với lời này của Thần Dạ…. Nó thật giống như đang nói cho Thần Dạ biết, hắn đánh giá nó quá cao rồi. Thần Dạ cũng không hiểu ý tứ của Tiểu Đao, trong ánh mắt của hắn có khát vọng thật sâu… Nhưng thời gian dần dần trôi qua, tác dụng mà Tiểu Đao tạo ra được đối với tiểu Nha chỉ là nó có thể trấn áp Thái Âm lực bạo động trong cơ thể tiểu Nha, còn những thứ khác nó làm không được. Vốn là có thể làm được như vậy, đã coi như là rất tốt rồi, ít nhất, có Tiểu Đao tồn tại…. sẽ không cần lo lắng Viên Nguyệt Thái Âm lực có thể tạo thành uy hiếp đối với tiểu Nha. Cứ như vậy, có lẽ cả cuộc đời này tiểu Nha cũng không thể thoát khỏi bệnh này, nhưng cũng có thể cả đời không lo… Nhưng hiển nhiên Thần Dạ mong đợi không chỉ như thế, hắn không muốn tiểu Nha cả đời đều bị hàn khí này hành hạ. Huống chi, cuối cùng cũng có một ngày, hắn muốn rời khỏi đế đô Hoàng thành đi tìm mẫu thân, hắn không thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh tiểu Nha, cũng không thể mang theo tiểu Nha mãi bên người. - Tiểu Đao, van cầu ngươi nghĩ biện pháp nào đó, có được hay không? Tiếng cầu khẩn của Thần Dạ vừa rơi xuống, liền nhìn thấy trên thân của Tiểu Đao lại lần nữa phát ra một tia sáng lóng lánh chói mắt. Tia sáng này cũng không phải là bạch quang bình thường của Tiểu Đao, mà lại lộ ra màu tím nhàn nhạt… Quang mang tử sắc, dày đặc nặng nề, đại khí mênh mông, cổ xưa, còn mang theo một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ! Thần Dạ kinh ngạc cả kinh, hắn khiếp sợ không phải là quang mang tử sắc kỳ dị, mà là ở trong quang mang tử sắc này, không ngờ lại hiện ra một vật. Nếu như Thần Dạ không hoa mắt, không hề nhìn nhầm thì… đồ vật này chính là điện Cổ Đế!
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Nguồn: Vipvandan === oOo === Chương 77: Biến Hóa Mời đọc - Điện Cổ Đế! Ánh mắt của Thần Dạ biến đổi, hắn đã nhìn thấy điện Cổ Đế hai lần, lần thứ nhất là do có liên quan Tiểu Đao, mặt khác lần đó là do tu vi tăng lên, sau đó được Tiểu Đao dẫn ra. Hiện tại, cư nhiên lại tự mình xuất hiện, hơn nữa… điện Cổ Đế lại tồn tại ở bên trong Tiểu Đao. Thần Dạ vẫn cho là điện Cổ Đế tồn tại ở Bắc Vọng Sơn, không ngờ khi bản thân tìm được Tiểu Đao, mà Tiểu Đao dẫn ra điện Cổ Đế nên sau đó hắn nhìn thấy liền cho là một loại tương kiến, căn bản cũng không hề nghĩ tới điện Cổ Đế lại dùng một loại phương thức như vậy để tồn tại. Đây là lần đầu tiên Thần Dạ nhìn thấy toàn bộ điện Cổ Đế, tuy nói hiện tại ở trước mặt hắn chỉ là một bộ dạng được thu nhỏ lại vô số lần, nhưng mà Ma Tước tuy nhỏ thì ngũ tạng vẫn sẽ đầy đủ. Quanh thân điện Cổ Đế hiện ra một đạo quang mang tử sắc không thể nào hình dung, bây giờ nhìn nó, giống y như khi lần gặp đầu, tuy rằng đều đủ, cũng là tàn tuyên phá bích, nhưng mà… Quang mang tử sắc bao trùm, dường như chỉ ở trong một khoảng cách thích hợp, một ít cỗ quang mang vô tận, phảng phất như một loại uy thế của thiên địa, càng ngày càng nồng đậm. Thế cho nên, trong căn phòng này, dưới đạo uy thế như vậy đã xây dựng thành một vùng cấm địa khó có thể tiến vào. Thần Dạ tự nhận, nếu như hắn không có quan hệ với Tiểu Đao, căn bản không thể nào có thể vô sự đứng ở trong căn phòng này dưới uy thế như vậy. Đừng nói là Thần Dạ, cho dù là cao thủ cao cấp nhất trong hoàng thành Đế đô, thí dụ như lão gia tử cũng không có cách nào tiến đến gần. Phía dưới uy thế của quang mang tử sắc, có một luồng cảm giác giống như sức mạnh vô địch! Điện Cổ Đế tự mình xuất hiện, như vậy nói rõ nó là có mục đích, hơn nữa cũng có thể nhận lấy Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha… Thần sắc của Thần Dạ thay đổi hoàn toàn, hắn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm điện Cổ Đế, hy vọng điện Cổ Đế thần bí này có thể tạo ra mừng rỡ lớn cho mình. Tựa hồ như cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, điện Cổ Đế nhẹ nhàng chuyển động, chợt, quang mang tử sắc phát ra ở bên ngoài bỗng nhiên đọng lại biến thành một chùm tia sáng, sau đó, bó quang tử sắc này trực tiếp chui vào trong mi tâm của tiểu Nha… Theo sự tiến vào của bó quang tử sắc, thân thể tiểu Nha nhẹ run lên một cái, đột nhiên, một cổ hàn khí càng thêm lạnh hơn so với lúc tiểu Nha phát bệnh, điên cuồng phát ra ngoài. Vội vàng không kịp chuẩn bị, cước bộ của Thần Dạ trực tiếp lui về phía sau, hiện tại tiêu hao trong cơ thể hắn cũng không khôi phục được bao nhiêu, cổ hàn khí kia thiếu chút nữa đã đóng băng hắn lại. - Sao rồi? tiểu Nha! Từ lúc Tiểu Đao xuất hiện tiểu Nha vẫn luôn hôn mê, mà bởi vì có sự tồn tại của điện Cổ Đế khiến Thần Dạ cũng không có cách nào tới gần tiểu Nha, cảm thụ được hàn khí khắp người làm Thần Dạ sốt ruột không thôi! Thời điểm Thần Dạ đang đứng ngồi không yên, bó quang tử sắc kia không biết từ lúc nào đã càng thêm nồng đậm, kể từ đó, uy thế do điện Cổ Đế phóng ra lại càng thêm mênh mông…. Mắt thường có thể thấy được, một ít hàn khí phát ra từ trong cơ thể của tiểu Nha, ngoại trừ khuếch tán ra lúc mới bắt đầu, hiện tại đã bị bó quang tử sắc một mực khóa chặt lại, hơn nữa, hàn khí dưới sự dẫn dắt của bó quang tử sắc đã nhanh chóng tràn vào trong điện Cổ Đế. Khi hàn khí được phát ra, thân thể của tiểu Nha cũng không còn hình dáng phát bệnh nữa, hết thảy đều trở về như cũ, bộ dáng của nàng chỉ giống như đang ngủ say mà thôi. Sau khi nhìn thấy một màn này, Thần Dạ mới cảm thấy yên lòng, đồng thời càng thêm chờ mong. Nương theo hàn khí tiến vào càng ngày càng nhiều, bó quang tử sắc của điện Cổ Đế thình lình lại càng trở nên ngăm đen, dần dần bao phủ điện Cổ Đế lại, Thần Dạ dùng mắt nhìn, cư nhiên lại rất khó để nhìn xuyên vào bên trong điện Cổ Đế. Nhưng hắn có thể cảm ứng được, Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha tựa hồ có tác dụng rất lớn đối với tiểu Nha, dưới tác dụng của ửu hắc nồng đậm, điện Cổ Đế lại bày ra hình dạng tàn tuyên phá bích kia, mơ hồ như là có được chuyển biến tốt đẹp. Biến hóa rõ ràng nhất chính là Tiểu Đao! Ở giữa bạch quang, Tiểu Đao vốn đã cực độ uể oải vì trước đó đã hành động cho Thần Dạ, hiện nay lại khôi phục thành bộ dáng lúc ban đầu…. trạng thái, phong duệ ý, tương trợ lẫn nhau với uy thế mênh mông của điện Cổ Đế, làm cho Thần Dạ cảm ứng được bây giờ Tiểu Đao đang ở trong thời kỳ toàn thịnh… rất cường đại. Nhưng, sâu ở trong nội tâm, Thần Dạ cũng vô cùng khát vọng Tiểu Đao và điện Cổ Đế đều có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất của bọn chúng, dù sao nếu như thế, người được lợi nhất có lẽ chính là bản thân của Thần Dạ. Lúc này, Thần Dạ hy vọng thời điểm Tiểu Đao cùng điện Cổ Đế có chỗ biến hóa, chúng nó có thể làm cho tiểu Nha chính thức bình yên vô sự. Không có cách nào tới gần nên Thần Dạ căn bản không phát giác ra tình huống của thân thể tiểu Nha… Thời gian dần trong qua, điện Cổ Đế hấp thu hàn khí càng ngày càng nhiều, đồng thời, hôm nay điện Cổ Đế dưới sự bao vây hoàn toàn của ửu hắc, nên khiến Thần Dạ không cách nào nhìn thấy hình dạng tinh tế của nó. Cả gian phòng cũng bởi vì có hào quang như thế nên đã ảm đạm đi rất nhiều. Về phần Tiểu Đao, đang không ngừng xoay quanh ở giữa không trung, nhàn nhạt phát ra hào quang, giống như là muốn xuyên thấu mây đen, mang hào quang tới với đại địa. Vào một thời điểm, không gian đột nhiên chấn động, một loại khí tức hùng hậu cổ xửa, giống như thiên địa sơ khai lại phi tốc truyền ra từ trong ửu hắc. Cùng lúc đó Thần Dạ nhìn thấy, Tiểu Đao đang xoay quanh ở trên không trung, sau khi rung động một lát lại phát ra thanh âm đao ngâm rất to, đó là mang ý tứ cực kỳ vui mừng… Điều này làm cho Thần Dạ biết rõ, vô luận là Tiểu Đao hay là điện Cổ Đế đều từ nơi này kiếm được một thứ rất tốt, còn tiểu Nha thì soa? Dưới sự bao phủ của chùm tia sáng ngăm đen, Thần Dạ không có cách nào để nhìn thấy được tiểu Nha. Một lát sau, chùm tia sáng ngăm đen ngừng lại, giống như nước chảy tiến vào trong điện Cổ Đế, trong nháy mắt, điện Cổ Đế bị bạch quang của Tiểu Đao bao vây lại, mà Tiểu Đao cũng nhanh như thiểm điện chui vào trong đan điền của Thần Dạ. Gian phòng khôi phục lại như cũ, Thần Dạ lập tức đến bên người tiểu Nha, đưa mắt nhìn qua, hắn không khỏi lại cả kinh lần nữa! Sắc mặt của tiểu Nha đã bắt đầu hồng nhuận, hô hấp ổn định, trạng thái thân thể tốt, điều khiến người khác khiếp sợ chính là, khi huyền khí của Thần Dạ tiến vào trong cơ thể người phía trước, nghĩ muốn dò xét một chút, hắn lại cảm ứng được, trong cơ thể của tiểu Nha có một luồng năng lượng mênh mông đang nhanh chóng di chuyển.