Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 1039: Giữa Hồ.



    Share: goctruyen.com







    Dù cho chém giết, đoạt đồ vật của người khác mang đi, nhưng mà sau khi đoạt thì nó lại biến mất... Trong lúc nhất thời người Đình Sơn Cốc lập tức có xúc động cắn lưỡi!

    Đối với chuyện này, đám người Thần Dạ làm như không thấy, trực tiếp một đường đi qua, giờ này khắc này trừ phi là Bàng Tông bị vây công, nếu không dù cho đám người Thính Nhất Lâu gặp nguy hiểm, Thần Dạ cũng không quan tâm tới.

    Tốc độ di chuyển thật nhanh, có Huyền Tâm Bội chỉ dẫn chính xác, hơn nữa trên đường đi cũng không có qua người nào gây phiền toái, bản thân bọn họ cũng không có phiền toái gì, bởi vậy sau khi đi được một giờ, Huyền Tâm Bội chĩ vào nơi cuối cùng.

    - Tại đây là được giải đất trung tâm có truyền thừa cuối cùng?

    Trong tầm mắt là một hồ nước lớn, nó rộng vài chục dặm, hồ nước vô cùng thanh tịnh, có thể thấy rõ trong hồ có sinh vật nào, nơi đây không có gió thổi, bởi vậy cả hồ nước đều im ắng, mọi người nhìn qua giống như cái gương.

    Vị trí hồ nước nằm giữa trung tâm giải đất, ở đó có một đảo nhỏ rộng mấy dặm, nhìn qua đảo nhỏ không có đồ vật gì cả, cây cối thanh thúy tươi tốt, đất đá lỏm chỏm, tràn ngập thiên địa linh khí.

    Mà lúc này hào quang trong Huyền Tâm Bội bắn qua hòn đảo.

    U Nhi gật gật đầu, trong đôi mắt đẹp dịu dàng toát ra nét hoài niệm.

    - Tại đây là vị trí trung tâm có truyền thừa cuối cùng, Thần Dạ, mục tiêu của ngươi ở đó.

    XÍU...UU!!

    Tuy mảnh đất trung tâm còn chưa mở ra, Thần Dạ nhưng không muốn chờ thêm chút nào, thân hình khẽ động, nhanh như tia chớp bay thẳng tới.

    - Tử Huyên, ta phá vỡ nơi đây, ngươi tới.

    - Thần Dạ, không muốn!

    U Nhi sốt ruột nói ra, kết giới nơi đây Thần Dạ làm sao có khả năng phá vỡ?

    Trong hào quang mãnh liệt, Thiên Đao xuất hiện trong tay, chỉ một thoáng đã có đao mang mấy trăm trượng phá vỡ hư không, chém thẳng vào kết giới cường đại.

    - Dĩ nhiên là Thiên Đao?

    U Nhi chăm chú che miệng mình, đột nhiên rất nhiều thứ nói không thông giấu trong lòng của nàng, vào lúc này đột nhiên được giải thích tất cả.

    Sau một lát U Nhi nhịn không được cười khổ:

    - Sư phó, ngài đề phòng mọi cách, nhưng ngài nhất định không biết thật lâu trước đây, kỳ thật ta đã quen Thần Dạ, khi đó trong nội tâm của ta, trừ hắn ra thì không thấy được người nào khác. Nếu ngươi biết được chắc thất vọng về đệ tử lắm a?

    Bồng!

    Đao mang còn chưa chém vào kết giới, một đạo năng lượng cường đại như tấm lụa thình lình từ hòn đảo trung tâm giống như thiên thạch đánh thẳng tới.

    Trong âm thanh va chạm nạng nề, đao mang lớn nhỏ mấy trăm trượng vỡ nát, năng lượng như tấm lụa không có tiêu hao hết, sau đó năng lượng đánh vào ngực Thần Dạ.

    - Thần Dạ...

    Tử Huyên cùng U Nhi kinh hô, lập tức lao thẳng tới tiếp Thần Dạ, sắc mặt hai người biến đổi.

    Không phải vì Thần Dạ thụ một kích này bị thương quá nặng, mà là bị năng lượng như tấm lụa đánh trúng vậy mà không có chút chuyện gì, quá nói không thông.

    - Xảy ra chuyện gì?

    Mấy người ở đây chấn động, U Nhi càng thêm khiếp sợ, nàng rất rõ ràng tất cả ở đây tồn tại như thế nào, sẽ có uy lực như thế nào, nhưng mà năng lượng cường đại này cũng không có tổn thương Thần Dạ, lại đưa Thần Dạ tới bên cạnh hồ nước

    U Nhi lúc này hiếu kỳ nhìn qua hắn, giống như muốn mang tâm của mình ném vào trong đó.

    Ánh mắt Thần Dạ thoáng ngưng tụ, lập tức nói ra:

    - U Nhi cô nương, có thể đi vào sớm hay không, ta thực sự không thể chờ đợi như thế này được.

    Huyền Tâm Bội, U Nhi có thể không chút do dự ném ra, còn biết cụ thể thời gian truyền thừa cuối cùng mở ra, càng nói với Tả Lực rằng, hắn và Đình Sơn Cốc ở đây sẽ không có được bất cứ vật gì.

    Đến lúc đó Thần Dạ hiểu U Nhi nắm rõ truyền thừa này rất nhiều, tất nhiên cũng hiểu thứ người khác không hiểu, cho dù nghe ra có chút khó tin.

    Nếu nói U Nhi không có nửa điểm quan hệ với nơi này, Thần Dạ dù thế nào cũng không tin.

    Trầm tư một lát, thấy Thần Dạ dùng ánh mắt khát vọng nhìn qua, U Nhi nói khẽ:

    - Ta có thể thử một chút, nhưng mà không thể bảo chứng thành công, ngươi không muốn ôm hy vọng quá lớn, kỳ thật cũng không cần chờ quá lâu.

    - U Nhi cô nương, đa tạ!

    Thần Dạ ôm quyền cảm tạ.

    U Nhi nhẹ nhàng thở dài, nói:

    - Ta đây thử một lần!

    Lời vừa vang lên, U Nhi giống như một tia chớp màu đen trực tiếp hiện ra trên không trung đảo nhỏ, chợt thân ảnh giống như tiến vào hư không, thân thể nhìn qua cực kỳ mơ hồ.

    Đám người Thần Dạ nhìn qua và ánh mắt biến hóa, ngay vừa rồi Thần Dạ không thể đi vào được, mà U Nhi gần như lướt tới gần đảo nhỏ.

    Thân ảnh của U Nhi chậm rãi mơ hồ, từng đạo năng lượng rung động cũng từ trong nguời hiện ra nhanh chóng, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, sau khi tiến tới gần đảo nhỏ thì hóa thành một tấm lưới từ trên trời giáng xuống.

    Ông!

    Dưới tấm lưới năng lượng bao phủ, hư không bên ngoài đảo nhỏ run rẩy, trong nội tâm Thần Dạ cực kỳ vui vẻ, U Nhi hành động này hiển nhiên sinh ra một ít hiệu quả.

    Nhưng mà còn không có đợi hiệu quả tiếp tục mở rộng, giữa hòn đảo có một đạo năng lương như tấm lụa từ trong bắn mạnh ra ngoài.

    - Trạc Ly tiền bối, Tử Huyên, đồng loạt ra tay, cản nó lại!

    Ba đạo thân ảnh rất nhanh xuất hiện trước người U Nhi, huyền khí bàng bạc trong người như nộ long, trùng trùng điệp điệp đánh thẳng xuống dưới.

    - Thiên Đao!

    Bạch quang hiển hiện, Thiên Đao bắt đầu khởi động, lực lượng tan vỡ cực đoan đánh ra ngoài.

    - Bồng, bồng, bồng, bồng!

    Bống tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, Thần Dạ ba người đều có chuẩn bị tâm lý, năng lượng này bị ba người công kích, dễ dàng đánh tan nó, về phần Thiên Đao công kích cũng duy trì một lát, tới bên hồ thì bị ngăn cản lại.

    Sau đó năng lượng này không khách khí đánh thẳng lên người U Nhi.

    Năng lượng này chỉ ngăn cản người ở bên ngoài, cũng không đả thương người thậm chí giết người, bởi vậy Thần Dạ cũng không có lo lắng.

    Nhưng vạn lần không nghĩ tới, thân thể U Nhi như con chim gãy cánh, ngã xuống bên hồ, máu tươi chảy ra như suối.

    - U Nhi cô nương...

    Mọi người cả kinh, Thần Dạ lách mình đi tới, nhanh chóng tiếp được U Nhi, lập tức cảm ứng nàng cực độ suy yếu.

    Một kích vừa rồi vậy mà đánh lên người U Nhi không chút lưu tình, nếu như không phải U Nhi tu vị bất phàm, nếu không phải tấm lưới năng lượng lớn ngăn chặn thật nhiều công kích... Cho dù đám người Thần Dạ đã ra tay ngăn cản năng lượng kia bắn về, dù là Trạc Ly cũng không còn sống được.

    - U Nhi cô nương.,,

    - Ta không sao, mặc kệ ta làm cái gì, nhiều nhất chỉ làm ta bị thương, sẽ không giết ta, ngươi đừng lo lắng, không có việc gì, thật!

    U Nhi suy yếu nói ra.

    - U Nhi, đừng nói chuyện, nhanh chữa thương đi.

    Tử Huyên vội vàng móc đan dược ra đưa vào trong miệng của U Nhi, nàng lại cố sức tránh đi, nàng vừa cười vừa nói:

    - Tuy là bị tổn thương, nhưng đối với ta cũng là chỗ tốt, Thần Dạ, thả ta xuống.

    Thần Dạ loay hoay thả U Nhi ra, nhìn thấy nàng chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện, thần sắc mới chậm rãi ảm đạm xuống, nói khẽ:

    - U Nhi cô nương, thực xin lỗi!


     
    inthenight, thoigian, faluko and 3 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 1040: Bạch Ngọc Tán.



    Nguồn: VipVanDan







    Tất cả cho thấy U Nhi và nơi này có quan hệ rất sâu, lại không nghĩ rằng công kích không đả thương người, vậy mà khiến U Nhi trọng thương.

    Tử Huyên nói khẽ:

    - Thần Dạ, đừng lo lắng, cũng đừng có gấp, có lẽ đặc biệt là mượn chuyện này nói cho ngươi biết, nơi đây không thể xông, chỉ có thể đợi!

    - Đợi?

    Trong mắt Thần Dạ có tinh quang không ngừng lập lòe, hắn chưa bao giờ là người đặt hy vọng vào thứ gì đó mà phải chờ đợi...

    Đảo nhỏ giữa hồ giống như bất động, linh hồn chi lực quét ngang qua vẫn không sinh ra chút chấn động nào, điều này cũng có ý nghĩa, kết giới mặc dù còn nhưng Thần Dạ vẫn không vào được, như vậy dùng thực lực trước mắt của hắn không thể phá được.

    - Đao linh, điện linh...

    Trong nội tâm kêu gọi, Thần Dạ tâm thần rung động, hắn lúc này mới phát hiện Thiên Đao cùng Cổ Đế điện không biết lúc nào đã bị phong ấn chặt.

    Truyền thừa chi địa này quá đáng sợ, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện chính là Hỗn Độn Chí Bảo, Thiên Đao càng ở trạng thái đỉnh phong, cho dù Thần Dạ cũng không cách nào phát huy uy lực của Hỗn Độn Chí Bảo xứng đáng, nhưng chúng vô thanh vô tức bị phong ấn, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện vẫn không có nửa điểm phản ứng truyền lại.

    Thần Dạ thật sự không cách nào tưởng tượng, chủ nhân phiến truyền thừa chi địa này khi còn sống có tu vị gì? Thiên Huyền đỉnh phong, hoặc là?

    Tâm thần Thần Dạ không ngừng run lên, chẳng lẽ...

    - Thần Dạ, ngươi đừng như vậy, nên nghe U Nhi cô nương, chúng ta chờ ở đây, được không?

    Tử Huyên kéo Thần Dạ, nàng quá hiểu Thần Dạ, không nói bởi vì nàng, đổi thành bất luận người nào, chỉ cần là bạn tốt của hắn, Thần Dạ cũng sẽ không chờ đợi được.

    - Ta biết rõ, sẽ không làm loạn, ngươi cứ yên tâm.

    Thần Dạ vỗ tay Tử Huyên, cười khổ, nếu như thật sự là trong lòng của hắn suy nghĩ như vậy, đối mặt với kết giới không có gì ngoài chờ đợi, hắn thật đúng là cái gì cũng không làm.

    Bởi vì chủ nhân của nơi truyền thừa này đã làm cho Thần Dạ sinh ra tâm thần không chống cự được, đương nhiên không phải sợ hãi!

    Thần Dạ và đám người Tử Huyên không ngừng chờ đợi, thẳng đến mấy ngày qua mới có một ít người lục tục ngo ngoe từ bốn phương tám hướng hội tụ tới.

    Trong quá trình này mọi người khiếp sợ phát hiện, U Nhi trọng thương đang tu luyện vậy mà đúng như nàng đã nói, tổn thương mang chỗ tốt cho nàng.

    Tuy nhiên, mấy ngày thời gian chữa thương, cũng không làm cho U Nhi tu vị có rõ ràng tinh tiến, nhưng mà, Thần Dạ bọn hắn cũng không phải tầm thường người bình thường, có thể cảm ứng được, người phía trước huyền khí hùng hậu độ, càng thêm cô đọng, càng phát tinh thuần đứng dậy!

    - U Nhi cô nương, quá không dậy nổi!

    Trạc Ly nhịn không được cảm thán, một kích kia nếu như đánh vào người của hắn, tuyệt đối không phải trọng thương đơn giản như vậy...

    Thần Dạ cười cười không nói chuyện, ánh mắt nhìn qua những người đi tới đây, tới nơi đây trước tiên tự nhiên là ba thế lực có Huyền Tâm Bội.

    - Bàng huynh, tại sao bị thương?

    Nhìn thấy đám người Bàng Tông có thương thế, Thần Dạ có chút kinh ngạc hỏi, cho dù nơi đây thứ tốt quá nhiều, khó tránh xung đột, nhưng mà còn không có người nào có lá gan ra tay với Thái Hạo Môn bốn thế lực lớn a?

    Chẳng lẽ giữa bọn họ có đại chiến?

    Nghe vậy Bàng Tông cũng sững sờ, lập tức hỏi:

    - Các ngươi một đường đi qua đây, chẳng lẽ không gặp bất cứ thứ gì ngăn cản sao?

    Nghe xong lời này, Thần Dạ Tử Huyên lập tức hiểu rõ, truyền thừa chi địa không phải là không có phiền toái, hẳn là có U Nhi cho nên những phiền toái này cũng không còn là phiền toái.

    Như thế càng nói rõ U Nhi thần bí, có lẽ nàng và nơi truyền thừa này có quan hệ rất sâu.

    Nhưng nếu như là thế, vì sao phiến truyền thừa này mở ra với tất cả mọi người?

    Nơi truyền thừa cường đại như vậy, bất luận là chỗ tốt gì cũng giúp người ta hưởng thụ cả đời, tụ tập trên thân một người, chỗ tốt như âậy càng lớn, càng khủng bố.

    Thấy biểu lộ của đám người Thần Dạ, Bàng Tông lập tức cười khổ.

    - Huynh đệ, vận khí của các ngươi quá tốt rồi.

    Có Huyền Tâm Bội trong tay, đám người Bàng Tông mới cảm ứng được lô tuyến chính xác, dù là như thế, một đường đi lên không ngừng có phiền toái, thật vất vả mới tìm được nơi đây.

    Về phần những người khác, hiện tại cũng còn không biết đang mò mẫn thế nào.

    Thần Dạ cười khổ, vận khí tốt cũng không dùng được gì, còn không phải chờ ở đây sao?

    Hiện tại bốn Huyền Tâm Bội đã tề tụ, có phải là thời điểm mở hòn đảo ra hay không? Thần Dạ đưa ánh mắt nhìn qua U Nhi vẫn đang tu luyện.

    U Nhi dường như cảm ứng được những chuyện này, mắt phượng mở ra, cho dù là Thần Dạ cũng phải né tránh ánh mắt của nàng, nàng cười lắc đầu, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

    Hiển nhiên U Nhi xem ra, thời cơ còn chưa thành thục!

    Trong lòng Thần Dạ có chút sốt ruột, nhưng không thể nói gì, cũng đã đến nước này, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.

    Những người khác thấy đám người Thần Dạ không có hành động, liền cũng trầm mặc xuống, cũng không có ai đi tới hòn đảo giữa hồ, thực sự chỉ suy nghĩ mà thôi, bởi vì đám người Thần Dạ tới sớm vẫn còn chờ ở đây, mọi người cũng không phải đồ đần, tất nhiên là hiểu khẳng định có một ít mê hoặc.

    Chờ đợi trong yên tĩnh, thời gian một ngày qua đi, rốt cục có những người khác vô cùng từ bốn phía đi tới, những người này phần lớn là thế hệ tu vị tinh thâm, hơn nữa mang theo thương thế nặng nhẹ không đồng nhất, muốn tới đây chắc chắc phải ăn đau khổ.

    Nhân số cũng không nhiều như khi vừa vào đây, vừa nhìn qua đã ít đi hai phần ba người, mặc dù là như vậy, nhân số vẫn không quá ít.

    Nhìn qua những người này không ngừng xuất hiện, Thần Dạ có thể cảm ứng được, trải qua tôi luyện trên đoạn đường này, mỗi một người hoặc nhiều hoặc ít, tu vị có chỗ tinh tiến, bởi vậy trong mắt mỗi người ngoài mệt mỏi còn có vui sướng.

    Chỉ có người Đình Sơn Cốc bọn họ mặc dù đi tới đây, nhưng mà thần sắc vô cùng âm lãnh, người khác không dám tới gần, Thần Dạ thầm than, trong nội tâm càng hiếu kỳ với thân phận của U Nhi.

    Nàng nói một câu rõ ràng khiến người Đình Sơn Cốc không thu hoạch được gì!

    Nhìn Thần Dạ đưa mắt nhìn qua, Từ Sơn cầm đầu Đình Sơn Cốc trong nội tâm lửa giận bạo phát, nhưng chợt nghĩ đến Lâm Tu nhắc nhở, lập tức ẩn nhẫn xuống, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười với Thần Dạ.

    Đường đường một trong bốn thế lực lớn vùng phía nam của trung vực, không ai không biết bọn họ không đạt được thứ gì, mà tất cả chuyện này khiến đám người Bàng Tông thổn thức, đồng thời càng kiêng kỵ với Thần Dạ đậm đặc.

    Trong nội tâm Bàng Tông càng thổn thức không thôi, may mắn là biểu hiện của hắn lúc trước không quá mức hủng hổ dọa người, đến cuối cùng cũng dùng thái độ quang minh lỗi lạc đối đãi, nếu không hắn biết rõ kết cục của mình tuyệt đối sẽ không tốt hơn người của Đình Sơn Cốc!

    Lại qua thêm mấy canh giờ, sau khi không có người nào đi tới đây, U Nhi lại mở mắt ra lần nữa, chợt nhìn qua mọi người cười nhu hòa, nói:

    - Thật xấu hổ, khiến mọi người chờ lâu.

    Tiếng nói vừa ra, không chỉ đám người Thần Dạ, tất cả mọi người còn lại nội tâm run lên, nàng có ý gì?



     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 1041: Liên Thủ. (1)



    Nguồn: VipVanDan








    Không có để ý tới mọi người nghi hoặc, U Nhi nhẹ giọng cười cười, vươn ngọc thủ đột nhiên nắm chặc không hư không, giống như bị dẫn dắt, bốn tấm Huyền Tâm Bội trong người Bàng Tông, Tần Đạo, Mộ Huyên, cùng với Thần Dạ lập tức bị U Nhi nắm chặt, lúc này bắn mạnh ra.

    - Cái này?

    Lần này ánh mắt Thần Dạ biến hóa, những người khác Thần Dạ không rõ ràng lắm, nhưng mà hắn biết lực lượng linh hồn của mình cường dại thế nào, vật đã luyện hóa làm sao dễ dàng bay ra như vậy?

    Nhìn thấy một màn này, đám người Đình Sơn Cốc Từ Sơn cùng Tả Lực lập tức hiểu rõ, cô gái này nói lời này, như vậy ở nơi đây nàng chẳng khác gì chúa tể...

    Trong tiếng kinh hô, bốn miếng Huyền Tâm Bội trực tiếp tương dung với nhau trên không trung, lại một lần nữa bày biện ra một cây dù.

    Nhưng lúc này nó không có tỏa ra khí tức năng lượng gì đó, tự nhiên cũng không làm vỡ vụn kết giới ở giữa hồ.

    Nháy mắt qua đi, một đạo bạch quang từ trong mi tâm U Nhi bắn ra, bắn thẳng vài cây dù này.

    - Cái kia? Đó cũng là Huyền Tâm Bội...

    Giọng nói giật mình vang vọng, mọi người nhìn qua U Nhi với ánh mắt vô cùng phức tạp.

    - Ngưng!

    U Nhi quát nhẹ, hai tay kết pháp ấn tối nghĩa, nhất thời trong thiên địa nơi đây, đại lượng năng lượng nhanh chóng tụ tập tới, sau đó tất cả đều bị năm miếng Huyền Tâm Bội hấp thu.

    Trong hào quang chói mắt hiện ra, cây dù kia không ngừng xoay tròn, khung của cây dù nhanh chóng hiện ra, cuối cùng cũng thành hình, tản ra khí tức cường đại cổ xưa, là một cây Bạch Ngọc Tán!

    Bạch Ngọc Tán mở ra, hào quang sáng ngời không ngừng bao phủ nó, giống như bị đại trận kỳ dị trói chặt!

    Khí tức này khiến tâm thần mọi người đại chấn, ơởi vì nó hơn xa thần binh.

    - Hồn Nguyên Chi Bảo!

    Tiếng thét kinh hãi vang lên, ánh mắt tất cả mọi người trở nên nóng rực, có lẽ trong nơi truyền thừa này, Bạch Ngọc Tán tinh xảo kia mới là thứ trân quý nhất.

    Bởi vậy dù cho biết rõ, Bạch Ngọc Tán có lẽ đã có chủ nhân, cũng biết chủ nhân Bạch Ngọc Tán phi thường không dễ chọc, nhưng mà vẫn có người không chịu nổi lướt tới chỗ Bạch Ngọc Tán.

    - Muốn chết!

    Ánh mắt Thần Dạ âm hàn, nhưng mà còn không đợi hắn ra tay, Bạch Ngọc Tán lập tức bắn bạch quang ra, hóa thành chùm sáng lao đi.

    Bồng bồng bồng!

    Từng đạo thân ảnh xông tới dùng tốc độ nhanh như thiểm điện bay ngược về, máu tươi tuôn rơi, làm cho nơi này tàn ngập vị đạo huyết tinh.

    - Chư vị, làm người ngàn vạn đừng nên quá tham, nếu không đồ vật các ngươi thu hoạch được sẽ trả về, mà mạng của các ngươi cũng lưu lại đây.

    U Nhi vẫy tay, Bạch Ngọc Tán hóa thành quang ảnh rơi vào tay của nang, ánh mắt nhìn qua đám người ngấp nghé.

    Đám người đứng ngoài xem câm như hến, cô gái này vốn cho người ta cảm giác thần bí mà cường đại, hiện tại Bạch Ngọc Tán nơi tay, không thể nghi ngờ càng thêm đáng sợ, tăng thêm Thần Dạ và đám người bọn họ giao hảo như Thái Hạo Môn cùng Thính Nhất Lâu...

    Nhìn qua tất cả mọi người khôi phục bình tĩnh, U Nhi mới cười nhạt một tiếng, nói:

    - Tiếp theo, mọi người liền chuẩn bị nghênh tiếp cửa ải cuối cùng đi.

    - Cửa ải cuối cùng!

    Bốn chữ này trực tiếp bao phủ nội tâm của mọi người, từ khi Bạch Ngọc Tán kéo về, sau đó ánh mắt mọi người nhìn qua giữa hồ.

    U Nhi vừa nói xong, Bạch Ngọc Tán trước người của nàng bắn ra, tiến vào trong đảo nhỏ.

    Ông ông!

    Một đạo năng lượng rung động tuôn ra ngoài, sau đó hào quang chói mắt bao phủ cả kết giới.

    Vạn đạo bạch quang, từ các nơi của hòn đảo không ngừng bắn ra ngoài, sau đó đan vào với kết giới, chưa từng biết qua bao lâu, bạch quang đan vào nhau, thình lình tụ taoaj lại một nơi tạo ra hình dáng cực kỳ khổng lồ.

    Hình dáng này là một đại trận, bạch quang phác hoạ và trận hình hiện ra hoàn mỹ, mà trong trận xuất hiện chính là Bạch Ngọc Tán!

    - Huyền Linh Thánh Trận!

    U Nhi đột nhiên quát nhẹ, sau khi hét lên và năng lượng cường đại từ các nơi bắn vào trong đại trận, mà trận pháp vốn hư ảo cũng bắt đầu ngưng thực nhanh chóng, năng lượng chấn động kinh người bắn ra.

    Cái gọi là Huyền Linh Thánh Trận chính thức thành hình, thình lình đại trận thoát ly kết giới khổng lồ, giống như một ngọn núi bạo phát, trực tiếp đứng sững sững giữa hồ!

    Khoảng cách gần như vậy, bất luận người nào cũng có thể cảm ứng được đại trận cường đại.

    - Đây là Huyền Linh Thánh Trận, một khi thi triển thì cực kỳ hoàn mỹ, căn bản không tồn tại sơ hở, mà nó là khảo nghiệm cuối cùng của các ngươi.

    Nhìn qua mọi người, U Nhi nói.

    Thần Dạ khẽ chau mày, nói: "U Nhi cô nương, đã đại trận hoàn mỹ không có sơ hở, chắc hẳn, không phải chúng ta tại đây bất luận cái gì một người đủ khả năng phá vỡ, nếu là như vậy, khảo nghiệm không khỏi quá nhiều hơn một chút thôi?"

    Không có người nào nghĩ tới, nữ tử cùng bọn họ đi vào nơi truyền thừa này lại xây dựng ra cửa ải cuối cùng, mà mọi người suy nghĩ, nữ tử này không chừng là...

    - Cho nên cần mọi người liên thủ, cộng đồng chống cự đại trận công kích, do đó có cơ hội phá hủy đại trận, bởi vì cái gọi là hoàn mỹ là người mà nên.

    U Nhi chợt nhìn qua Thần Dạ, nói khẽ:

    - Ngươi đừng giận ta, được không nào?

    Biết rõ Thần Dạ trong nội tâm sốt ruột, cuối cùng là đại trận như thế, cho dù U Nhi phải làm như vậy nhưng cũng phải quan tâm sắc mặt Thần Dạ.

    - Ngươi nói ta làm sao trách ngươi chứ!

    Thần Dạ cười ôn hòa, tất cả chuyện xảy ra đã nói rõ, nơi truyền thừa này với U Nhi mà nói là thứ không thể bỏ qua, Thần Dạ tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà trách nàng.

    Sau đó Thần Dạ qua phía đám người Bàng Tông, nói:

    - Bàng huynh, chư vị, xem ra chúng ta chỉ có thể liên thủ một lần.

    Bàng Tông cười gật gật đầu, Tần Đạo cùng Mộ Huyên cũng gật đầu đáp ứng, bốn thế lực lớn thì có ba cái đã đáp ứng, những người còn lại tự cũng sẽ không phản đối.

    - Nếu như liên thủ, ta muốn biết một khi phá vỡ đại trận này, thu hoạch bên trong phân phối thế nào, là tranh đoạt với nhau, hoặc là Đình Sơn Cốc chúng ta vẫn cái gì không thể chiếm được?

    Rốt cuộc tìm được một cơ hội, Tả Lực lập tức lạnh lùng nói:

    - Nếu như Đình Sơn Cốc ta cái gì cũng không chiếm được, như vậy thực xin lỗi, thứ cho chúng ta không phụng bồi.

    Chuyện đó truyền ra làm mọi người không hẹn mà nhíu mày, Tả Lực này đúng là hiểu cháy nhà hôi của.

    Huyền Linh Thánh Trận cường đại như vậy, nếu như không có cao thủ Đình Sơn Cốc, như vậy càng thêm cố sức, Tả Lực đúng là nhìn trúng điểm này, sau khi ăn thiệt thòi nhiều lần mới có đảm lượng như vậy.

    - Ngươi muốn như thế nào?

    U Nhi nhíu mày hỏi, giọng nói không bận tâm, nhưng mà ai cũng nghe được trong lời nói bình tĩnh mang theo sát ý đáng sợ.

    Đối mặt U Nhi, Tả Lực không nhịn được luio ra phía sau một bước, lúc này cố cứng miệng:

    - Rất đơn giản, không đề cập tới sau khi phá trận có thu hoạch thế nào, đoạn đường này cô nương quá không công bằn với Đình Sơn Cốc, cho nên đầu tiên ngươi đã đoạt đi bao nhiêu giá trị của ta và Thái Hạo Môn thì phải trả về, trừ chuyện đó ra ngươi càng phải hứa hẹn với chúng ta, sau khi phá trận thì đồ vật bên trong, Đình Sơn Cốc chúng ta có tư cách ưu tiên chọn trước, như nếu dù sao chúng ta cũng không đạt được cái gì, vậy cũng nên cáo từ sớm...


     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 1042: Liên Thủ. (2)



    Nguồn: VipVanDan








    U Nhi lạnh lùng cười cười:

    - Ngươi đúng là không biết cái gì gọi là khách khí! Tốt...

    Thần Dạ thỏ tay kéo U Nhi về, ánh mắt nhìn qua đám người Đình Sơn Cốc, cuối cùng nhìn lên người Từ Sơn, nói:

    - Ý của Tả Lực phải chăng là quyết định cuối cùng của các ngươi?

    Một câu nói lạnh nhạt, đám người Từ Sơn tâm thần rung động, có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm vào, nói:

    - Vị công tử này...

    - Từ trưởng lão, nếu như chúng ta cái gì cũng không có được, sau khi rời đi cũng biến thành trò cười, nếu chỗ tốt gì cũng không có thì cần gì lãng phí khí lực, chúng ta không phá hư, chẳng lẽ tư cách rời đi cũng không có?

    Tả Lực đánh gãy lời của Từ Sơn, nhìn qua Thần Dạ, cười lành lạnh nói ra.

    - Nói như vậy, nếu không có khả năng thương lượng, chỉ có thể dựa theo điều kiện của ngươi mới có thể liên hợp?

    Thần Dạ hỏi.

    - Đúng là như thế!

    Tả Lực âm thanh lạnh lùng.

    - Vậy được rồi!

    Thần Dạ phất phất tay, nói.

    Nghe vậy Tả Lực tiếng cười to, nói:

    - Chư vị, thời điểm này các ngươi cũng hiểu được, trong nơi truyền thừa này chúng ta chỉ là quân cờ, có lẽ các ngươi đạt được chút chỗ tốt, có thể đến cuối cùng vẫn chỉ là quân cờ, đại trận cường đại như thế, có lẽ có thể phá vỡ, nhưng mà các ngươi có thể bảo chứng còn sống sót không? Hắc hắc, bởi vì nghĩ tới có lẽ sẽ mất mạng đấy!

    - Cáo từ, chư vị!

    - Đợi một chút...

    - Đúng vậy a, chờ một chút!

    Hai câu nói này, trong miệng U Nhi cùng Thần Dạ trước sau truyền ra như một.

    - Như thế nào, nhị vị đáp ứng? Như vậy mới đúng, mọi thứ cũng không thể làm quá tuyệt, như vậy mọi người mới có lợi.

    Tả Lực cười đắc ý.

    - Ngươi chờ một chút...

    - Đúng, ngươi chờ một chút!

    Thần Dạ và U Nhi cười cười, nhìn qua người Đình Sơn Cốc, giống như lầm bầm lầu bầu nói ra:

    - Một cao thủ Tôn Huyền, bốn cao thủ Hoàng Huyền, cộng thêm một ít cao thủ khác, xem như lực lượng không tệ.

    Bốn thế lực lớn, có tất cả cao thủ đứng đầu bảo vệ, bởi vậy một đường đi tới cũng không ăn thiệt thòi bao nhiêu, lực lượng Đình Sơn Cốc vẫn còn nguyên vẹn, có bọn họ xem như trợ lực không tệ.

    Nhưng mà Tả Lực lại từ trong lời Thần Dạ, mi tâm phát lạnh, nói:

    - Ngươi có ý tứ gì?

    Thần Dạ không để ý đến Tả Lực, ngược lại nhìn qua đồng bạn của mình, cười hỏi:

    - Không có những người này, chúng ta mấy người không phát hiện lực lượng của chúng còn có thể thay thế sao?

    Hơi trầm ngâm một lát, Trạc Ly tựu cười nói:

    - Ta cùng Tử Huyên cô nương liên thủ đủ vượt qua năm lực lượng đỉnh cấp của Đình Sơn Cốc.

    - Mấy người còn lại ta cố gắng một chút, cùng lắm không nghỉ ngơi nửa tháng cũng không thành vấn đề.

    Huyền Vũ bĩu môi, nói.

    - Đã như vậy, còn chờ cái gì?

    - Thần Dạ, không muốn!

    Oanh!

    U Nhi nói xong, năng lượng lồ trực tiếp bao vây xuống, bốn đạo khí tức cực kỳ bá đạo xông vào người Đình Sơn Cốc, một cột lôi điện liền dừng trên đỉnh đầu của bọn họ, trong nháy mắt hào quang đã giáng xuống.

    - Ngươi, các ngươi...

    Tả Lực quá sợ hãi, hắn tuyệt đối không ngờ trong tình huống này đối phương còn dám ra tay với bọn họ.

    Đám người Đình Sơn Cốc tự nhiên rất mạnhn, nhưng mà tứước mặt Thần Dạ chẳng khác gì con sâu cái kiến, không có gì ngoài Từ Sơn còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, những người còn lại, tính cả Tả Lực không qua bao lâu đã bị lôi điện thôn phệ.

    Lập tức từng tiếng kêu cứu mạng vang lên.

    - Lâm lão ca, thỉnh hỗ trợ, thỉnh...

    Bị Trạc Ly chấn trụ nên Từ Sơn kiếp sợ, hắn không cách nào bình tĩnh, hoảng sợ kêu to lên.

    Nhưng vào lúc này Lâm Tu không dám nói một câu, cũng chỉ trách Tả Lực quá không có ánh mắt, biết rõ đối phương không dễ chọc nhưng lại đi chọc vào, Từ Sơn thân là trưởng lão Đình Sơn Cốc, tuy nói Tả Lực chính là thiếu cốc chủ, vừa rồi làm khó dễ thì Từ Sơn liền không nói nhiều một câu đã làm cho người biết rõ, kỳ thật trong nội tâm Lâm Tu cũng đồng ý cách làm của Tả Lực.

    Nếu là như vậy, tại sao người ta cầu tình lại không quan tâm tới? Hết thảy đều là tự làm tự chịu a! Lâm Tu thở dài thật sâu, xem như không nghe.

    Hắn không chút nghi ngờ, nếu như hắn có hành động gì, kết quả của hắn không quá tốt.

    Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trọng thương Từ Sơn, Thần Dạ ánh mắt nhìn qua người khác, thản nhiên nói:

    - Kế tiếp, liên thủ phá trận, chư vị còn có dị nghị hay không?

    - Nghe công tử phân phó.

    Đình Sơn Cốc to như vậy, bọn họ nói diệt là diệt, ai dám nói cái gì?

    Thần Dạ yên lặng gật gật đầu, nhìn qua U Nhi, hỏi:

    - Chúng ta phải làm như thế nào?

    - Ngươi nha!

    U Nhi lắc đầu cười khổ, tuy nàng rất muốn giết đám người Đình Sơn Cốc này, nhưng vẫn không tìm được thời cơ, tính tình của Thần Dạ quả nhiên không chút thay đổi.

    Một lát sau, U Nhi chỉ vào Huyền Linh Thánh Trận, nói ra:

    - Huyền Linh thánh trận, đây chỉ là ta bắt chước được đến, bởi vậy, cho dù hoàn mỹ, thực sự y nguyên có dấu vết có thể tìm ra, chỗ đó, là mắt trận chỗ, chư vị liên thủ, nếu là có thể đủ nổ nát mắt trận, đại trận tự nhiên bị phá."

    - Nhưng mà trước khuyên bảo chư vị một chút, ta nói rất đơn giản, nhưng mà vào trong trận sẽ bị đại trận tự hành công kích, các ngươi cần làm cũng không phải phản công đại trận, mà là phải nghĩ biện pháp tới gần trận nhãn, hơn nữa còn phải giảm tiêu hao xuống thấp nhất, nhớ kỹ, nếu như vượt qua mười lăm người bị thương mà không cách nào xuất lực, như vậy uy lực đại trận tăng thêm ba thành, như vậy mà suy ra, các vị cẩn thận!

    Tất cả mọi người kể cả Thần Dạ nghe xong cũng hít sâu một hơi.

    Mười lăm người bị thương nặng, uy lực đại tăng thêm ba thành, như thế suy tính ra, năm mươi người thì uy lực đại trận tăng lên gấp đôi.

    Huyền Linh Thánh Trận này vốn cho mọi người cảm giác cường đại, chớ nói gấp đôi, cho dù tăng phúc ba thành cũng không tưởng tượng nổi rồi.

    Thần Dạ nhíu mày, chợt giãn ra, thân ảnh khẽ động, dẫn đầu tiến vào trong đại trận.

    Sau hắn là đám người Tử Huyên bọn người, Bàng Tông đi vào trong, cũng chưa từng chần chờ thêm cái gì

    Đập vào mắt là hào quang trắng xóa, giống như trong sương mù, ánh mắt, linh hồn và cảm giác lực giảm xuống, mặc kệ tu vị cao bao nhiêu, năm trượng là cực hạn.

    Bốn phía đại trận, tất cả đều là cảnh sắc như nhau, tất cả mọi người không phân rõ phương hướng, cho dù ở trước khi, U Nhi đã từng chỉ dẫn qua,nhưng mà sau khi đi vào đây thì không ra được.

    - Chư vị, đại trận đã mở ra, các ngươi có thể bắt đầu.

    U Nhi nói vang trong đại trận, mọi người chợt nhìn thấy có một đạo bạch quang phá không bay tới, chỉ dẫn ở phía trước, hiển nhiên đây là chỉ đường cho mọi người, tâm thần mọi người yên tĩnh hơn rất nhiều, bằng không tìm không thấy phương hướng, nói chuyện gì phá trận?

    Vẻn vẹn chỉ điểm này khiến mọi người biết rõ, cái gọi là Huyền Linh Thánh Trận cường đại, nếu phá trận bình thường, tất cả mọi người chỉ sợ không còn sống rời đi..

    - Chư vị, chúng ta bây giờ thương lượng một chút, làm sao bảo tồn sức lực lớn nhất, đi tới chỗ trận nhãn.

    Một lát sau, Thần Dạ nói ra.


     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 1043: Xông Trận.



    Nguồn: VipVanDan







    Lâm Tu vội vàng nói:

    - Chuyện này do công tử an bài.

    - Đúng vậy a, công tử an bài đi, chúng ta đều nghe ngươi.

    Những người khác cũng phụ họa theo.

    Không đề cập tới đám người Thần Dạ đáng sợ, chỉ riêng quan hệ cuản hắn và U Nhi cũng khiến mọi người tín nhiệm, bọn họ có quan hệ bằng hữu, chẳng lẽ nàng kia lại hại Thần Dạ?

    Nghe vậy Thần Dạ cũng không chối từ.

    Hơi trầm tư một lát, Thần Dạ nói ra:

    - Ở đây tổng cộng có mười hai cao thủ Tôn Huyền, bắt đầu từ hai bằng hữu của ta trước, Huyền Vũ, ngươi đi theo Trạc Ly tiền bối cùng Tử Huyên. Còn mười cao thủ Tôn Huyền còn lại, các ngươi an bài riêng, thủ hộ hai bên và phía trước, cao thủ Hoàng Huyền thì theo sát cao thủ Tôn Huyền, tùy thời xuất lực, người chưa đạt tới Hoàng Huyền phải cẩn thận và trợ giúp, cam đoan các cao thủ Tôn Huyền không tiêu hao quá nhiều.

    - Đây là điểm thứ nhất! Thứ hai, đan dược bổ sung huyền khí trong tay các vị còn bao nhiêu, thời điểm này không nên tư tàng, lưu một ít trong tay thủ hộ, còn lại tất cả đều giao cho cao thủ Tôn Huyền, mà các ngươi cũng nhớ kỹ, không nên keo kiệt sử dụng đan dược, chỉ cần tiêu hao hết một ít thì cứ sử dụng đan dược.

    Nói xong Thần Dạ bàn tay bắn ra mười ba bình ngọc, sau đó bắn qua phía bọn người Tử Huyên.

    Tử Huyên, Trạc Ly cùng Huyền Vũ còn không biết là cái gì, sau khi đám người Lâm Tu nhìn thấy đan dược, sắc mặt biến hóa, những đan dược này mặc dù là ở Thính Nhất Lâu các thế lực cũng là kỳ trân không nhiều.

    - Tất cả mọi người chúng ta xếp thành hình tròn, đẩy mạnh từng bước tiến vào trong, trong quá trình này, cho dù phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người nhớ kỹ, trận hình không thể loạn, hơn nữa dù cho có người bị thương nặng cũng không thể trách cứ lẫn nhau, càng thêm không thể buông tha cho đồng bọn, nếu như phát hiện tình huống này, đừng trách ta trở mặt vô tình.

    - Vâng, công tử yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không!

    Trận thế lớn đi tới trước như vậy, không hề nghi ngờ phía trước sẽ có áp lực lớn nhất, áp lực này người trẻ tuổi áo xanh không do dự đưa cho bằng hữu của hắn, lập tức lấy đan dược trân quý ra, cử động này đã đi vào nội tâm của mọi người, cảm giác Thần Dạ bá đạo cũng biến mất.

    Người đi phía sau không cần lo lắng bị ném bỏ, khó trách hắn và đồng bạn của mình vẫn bảo trì thần bí và cường đại, bọn họ vẫn cam nguyện đi theo hắn.

    Trong đám người không thiếu người thông minh, nhất là đối với Thần Dạ quen thuộc đám người Lâm Tu của Thính Nhất Lâu, bọn họ trong lòng có suy nghĩ khác.

    - Trạc Ly tiền bối, Tử Huyên, đại hoàng tử, các ngươi cẩn thận một chút!

    - Ngươi thì sao?

    Nhìn qua Thần Dạ, Tử Huyên lúc này mới nhớ tới tất cả an bài này không có hắn.

    Thần Dạ cười cười, nói:

    - Ta sẽ khống chế toàn cục.

    Nghe lời này tâm thần của mọi người rung động, tuy đi phía trước áp lực to lớn, có thể khống chế toàn cục thì càng không nghi ngờ mệt mỏi và nguy hiểm hơn, cơ bản là có sơ suất gì, Thần Dạ hắn là người phải trong thời gian ngắn giải quyết chúng, nhiệm vụ này quá nặng!

    - Công tử, chuyện toàn cục giao cho ta.

    Trạc Ly nói.

    Cao thủ Tôn Huyền khác cũng nói như vậy, bắt đầu từ lúc này, bọn họ đã không có phòng bị và nghi kỵ, nhưng mà, chỉ cần có Thần Dạ thì cứ buông chúng ra, mà có Thần Dạ thì có thể hợp tác chân thành.

    - Không có việc gì, năng lực của ta, ngươi còn chưa tin sao?

    Thần Dạ nhìn qua phía Trạc Ly cười cười, chợt quát nhẹ:

    - Lên đường đi!

    - Vậy thì tốt, nếu như ta phát giác được trạng thái của công tử giảm mạnh, ta nhất địng thay téế ngươi.

    Trạc Ly nói xong, quay người về phía trước, đi nhanh lên.

    - Ngươi cẩn thận một chút!

    Tử Huyên biết rõ nàng không thể khuyên Thần Dạ, bởi vì cũng không có khuyên hắn, cùng Huyền Vũ đi nhanh theo Trạc Ly.

    Người ở đây đều là cao thủ, không cần mài hợp cùng tập luyện, thời điểm đám người Tử Huyên đi phía trước, tiến về phía trận nhãn, tất cả mọi người đều cực kỳ tự giác đi theo sát phía sau.

    Mười cao thủ Tôn Huyền dẫn theo rất nhiều Hoàng Huyền, chia làm trái phỉa và phía sau, cùng với nhiều cao thủ kết nối với ba người Tử Huyên phía trước, tạo thành một viên trận lớn tiến về phía trước.

    Oanh!

    Chỗ mọi người vừa đứng dường như là khu vực an toàn, sau khi mọi người rời khỏi khu vực an toàn này, một hồi sấm sét oanh minh, đột nhiên nổ vang giữa không trung.

    Khí tức nguy hiểm từ bốn phương tám hướng ập tới.

    .

    - Mọi người coi chừng, đợt công kích đầu tiên đã tới.

    - Không có việc gì, giao cho ta là tốt rồi!

    Giữa không trung phía trên, Thần Dạ tự tin cười cười, nếu như thứ khác trùng kích, hắn còn có thể ngưng trọng, nhưng nếu là lôi điện thì hắn không sợ.

    Thần Dạ tự tin, làm cho mọi người nhẹ nhõm đi nhiều.

    Lúc này lôi điện xoay tròn, nháy mắt qua đi, không gian vặn vẹo, vô số đạo lôi điện giống như mưa to, đan xen vào nhau, tỏa ra khí tức hủy diệt.

    Oanh!

    Lôi điện phô thiên cái địa ập tới, thanh thế vô cùng to lớn, cả phiến không gian này biến hình vặn vẹo, không khí như nổ tung lên, thậm chí không gian màu trắng như biến hóa khác thường.

    Thế công mênh mông như vậy, làm cho tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, nhưng mà còn không có đợi đến mọi người ra tay, chỉ thấy một đạo hào quang từ trong miệng Thần Dạ bắn ra ngoài, lóe lên sau đó xuất hiện gần lôi điện cuồng bạo.

    Hào quang màu bạc khởi động, làm cho mọi người nhìn rõ trong đó chính là một viên châu nhỏ như con mắt, hạt châu này tỏa ra khí tức lôi đình.

    - Lôi đan, nhìn ngươi rồi!

    Thần Dạ khẽ cười một tiếng, lôi đan bộc phát hào quang màu bạc vạn trượng, quét sạch lôi điện chung quanh.

    Rồi sau đó mọi người kinh ngạc nhìn thấy, những lôi điện phong bạo kia bị hấp thu sạch sẽ.

    Rầm rầm!

    Trong lôi vân phía chân trời, lôi đình lại trút xuống như mưa, nhưng mà không có lôi điện này thoát khỏi hào quang màu bạc hấp thu. Trạng cảnh như vậy tiếp tục thêm vài phút, dường như biết rõ không làm gì được đám người, vì vậy lôi vân khổng lồ kia cũng nhanh chóng tán đi, thiên địa trắng xóa lần nữa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Thần Dạ vẫy tay một cái, lôi đan nhanh chóng quay về.

    Vừa vào thân thể, toàn thân Thần Dạ rung động, một đạo lực lượng lôi điện tinh thuần từ trong lôi điện hiện ra, giống như long mạch chạy trong người của hắn, sau đó bị huyền khí vây quanh, luyện hóa, sau đó quay về đan điền.

    Thân thể Thần Dạ đã là Bách Chiến Quyết đại thành, hơn nữa cũng không biết chịu đựng qua bao nhiêu lần tập kích cường đại, lực lượng lôi đình tuy bá đạo, nhưng không có ảnh hưởng Thần Dạ nửa phần, hắn nhìn qua mọi người cười nói:

    - Tiếp tục đi tới!

    - Vâng!

    Mọi người đồng thanh đáp, có thể nhìn thấy những người này đối với Thần Dạ đã không phải là kiêng kị, mà là kính sợ cùng bội phục, trong nhận thức của bọn họ, mặc dù là chủ nhân bốn thế lực lớn, bốn cao thủ bá chủ của phía nam trung vực cũng không thể làm được chuyện như Thần Dạ vừa làm, cho dù hắn là mượn ngoại vật.

    Lôi đình chi lực vừa tán đi, có lẽ không có quá nhanh sẽ có công kích tiếp theo, bởi vậy mọi người tốc độ nhanh hơn không ít.

     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
Thread Status:
Not open for further replies.