Chương 1112: Tiêu Nhược thư sinh. (2) Share: goctruyen.org Mời đọc - Chư vị, nếu có hứng thú thì giờ có thể bắt đầu rồi. Thiên Mạc Hành vừa dứt lời, trên bữa tiệc khách quý l, liền có một đạo thanh âm nặng nề t truyền ra: - Cực phẩm võ học Trọc Lãng Phiên Thiên một bộ, cộng thêm một thanh thần binh, còn có ba miếng Huyền Hoàng Đan. Lần đấu giá này quả thật hấp dẫn không ít thế lực cường đại tiến đến, cực phẩm võ học, cùng với thần binh, đều là vật hiếm có, Huyền Hoàng Đan kia càng là loại nổi bậc trong số đan dược, cao thủ Địa Huyền đỉnh phong sau khi dùng vào có tỷ lệ rất lớn có thể thuận lợi xông vào Hoàng Huyền cảnh giới. Ba loại này cộng lại, tính toán giá trị quả thật bất phàm, nhất là cái gọi là cực phẩm võ học quả thật khiến rất nhiều người đỏ mắt. Sau khi thanh âm này truyền ra, những người sau bữa tiệc khách quý cũng đã hiểu rõ, bọn hắn cho dù cũng có một ít của cải, nhưng rất hiển nhiên không cách nào sánh được với những người trong bữa tiệc khách quý. - Thần Đồng lão quái, những vật này đặt trong Lăng Hải Động của ngươi xem như quý trọng, nhưng mang ra đây để trao đổi họa quyển có vẻ cũng quá keo kiệt đi? Có người cười quái dị, chợt hô: - Thiên Mạc Hành lão nhân, ta ra cực phẩm võ học và võ kỹ mỗi thứ một bộ, Hóa Hoàng Đan một viên. Những người tron đấu giá hội lập tức hít một hơi khí lạnh, cực phẩm võ học và võ kỹ kia cũng thôi đi, nhưng cái gọi là Hóa Hoàng Đan cũng có hiệu quả như Huyền Hoàng Đan vậy, nhưng bất đồng chính là, Huyền Hoàng Đan hữu hiệu với cao thủ Địa Huyền, mà Hóa Hoàng Đan lại cho cao thủ Hoàng Huyền sử dụng. Nói cách khác, sau khi phục dụng, trùng kích cảnh giới Tôn Huyền có thể gia tăng tỷ lệ thành công rất lớn. Ngay cả Thần Dạ cũng có chút động tâm rồi, đáng tiếc, Hóa Hoàng Đan này cũng không phải là vật đấu giá. Sau khi lời người này vừa dứt, trên bữa tiệc khách quý lại lần nữa có thanh âm truyền đi, bất kể là thanh âm nào, đồ vật báo ra không thứ nào không phải là vật quý trọng, phóng mắt khắp toàn bộ thế gian đều phi thường khó được. Mà tất cả cũng chỉ vì một họa quyển. Khiến người ở chỗ này kỳ quái chính là, mấy người Liễu Hàn Song giống như định buông tha vậy, trong lòng Thần Dạ lại tựa như gương sáng, tên này chẳng qua chỉ là đợi tất cả mọi người ra giá xong hắn mới ra một cái giá khiến mình không thiệt thòi quá nhiều lại áp mọi người một đầu thôi.. Ngược lại rất giảo hoạt đấy. . . Thần Dạ lạnh lùng cười. Thời gian dần qua, sau khi những người khác trên bữa tiệc khách quý đều báo giá một lượt, Liễu Hàn Song mới t dừng đứng dậy, lộ ra một nụ cười tự tin, nói: - Liễu chi nhất tộc ta ra trấn tộc võ học Đại Thiên Tạo Hóa Công, cộng thêm ba miếng Linh Tiêu Tục Mệnh Đan. Xôn xao. Ba miếng Linh Tiêu Tục Mệnh Đan, chẳng khác nào có thêm ba tánh mạng, cái này quả thật rất trân quý, mặc dù nói so với đồ vật những người khác xuất ra vẫn kém một tí, nhưng trấn tộc võ họ kia quả thật khiến những người cạnh trạnh đều khó mà tin nổi. Sau khi im lặng một hồi, có người cười lành lạnh nói: - Liễu Hàn Song, Đại Thiên Tạo Hóa Công, Liễu chi nhất tộc cũng cam lòng xuất ra sao, hay là vì họa quyển này mà ăn nói lung tung thế Nghe vậy, Liễu Hàn Song cười nhạo nói: - Bổn công tử đã nói vậy thì tất nhiên lấy ra được, bổn công tử nghĩ, vô luận là ai, chắc có lẽ đều không dám tùy ý nói bậy trước mặt Thiên chi nhất tộc a? - Hừ. Người nọ chợt trầm mặc lại. - Thiên lão, đồ vật ta lấy ra đã có giá trị cao nhất trong tràng rồi, họa quyển này hẳn nên thuộc về ta a? Liễu Hàn Song cười đắc ý, nói. Trấn tộc võ học, đệ tử hạch tâm Liễu chi nhất tộc đều tu luyện qua, sớm đã có danh tiếng, xuất ra tuy rất đau lòng, nhưng nếu có thể lĩnh ngộ được bí mật trong họa quyển thì những cái này cũng không là gì. Đương nhiên, mặc dù không lĩnh ngộ được chỉ, chỉ riêng bản thân họa quyển thôi cũng rất đáng giá rồi, cùng lắm thì về sau giống như Thiên chi nhất tộc, xuất ra bán lại cũng không thua thiệt gì. - Thiên lão, có thể trao đổi rồi chứ? Mọi người ở đây, đích thật khó có thể lấy ra được thứ gì tốt hơn nữa, nhưng mà, Thiên Mạc Hành lại vô ý thức liếc qua Thần Dạ, những người khác cũng có hành động này, quả thật người trẻ tuổi này trước sau đã hai lần khiến Liễu Hàn Song ăn hết con ba ba. Nhưng bọn hắn đều biết rõ, mặc kệ người trẻ tuổi có xuất sắc thế nào, nhưng muốn cùng Liễu chi nhất tộc so thân gia thì vẫn còn kém quá xa. Liễu Hàn Song cũng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, lập tức cười lạnh một tiếng: - Chỉ bằng tiểu tử này, cũng xứng có tư cách có được bức họa quyển này sao? Ý tứ rất rõ ràng, dù hắn có thật sự lấy ra thứ tốt hơn cả Liễu Hàn Song cũng không cách nào sông sót mang theo họa quyển này rời đi được. Thần Dạ lắc đầu, thở dài, lập tức chậm rãi nói: - Long Tiên Thảo mười lăm gốc, Trấn Thần Đa một lọ, Phá Ma Đan một quả, Cửu Chuyển Hóa Cốt Thảo một cây, Hắc Huyết Nhân Tham một cây. . . Thần Dạ hơi thở không gấp, miệng không lầm, liên tiếp phiên nhiên báo ra mười lắm đồ vật khiến người nghe được mà ngẩng cả người. Nói thật, những vật này cộng lại so ra vẫn kém trấn tộc võ học của Liễu chi nhất tộc, nhưng nhiều đồ như vậy đặt một chỗ, bị một người có được, vậy thì cực kỳ không đơn giản rồi. Mặt khác, Thần Dạ có thể báo ra những vật này, hơn nữa con mắt cũng không nháy lấy một cía, thanh âm cũng không chút biến hóa liền khiến người hiểu rõ, hắn có thể xuất ra càng nhiều hơn nữa. Mặc dù dùng chất không cách nào thắng được Liễu Hàn Song, vậy thì dùng lượng để so cũng có thể. Nhiều thiên tài địa bảo như thế, không biết có thể luyện chế thành bao nhiêu đan dược đây, những đan dược này cũng có thể tăng lên thực lực chỉnh thể của Thiên chi nhất tộc trên phạm vi lớn rồi. Đại Thiên Tạo Hóa Công tuy vô cùng thần kỳ, những người ở đây đều rõ, võ học cao thâm như thế, tộc nhân bình thường không cách nào tu luyện, mà có tư cách tu luyện thì võ học của Thiên chi nhất tộc cũng không kém võ học của Liễu chi nhất tộc bao nhiêu. Vậy tính ra thì cán cân cũng có chút cân bằng rồi. . . Liễu Hàn Song hiển nhiên cũng biết rõ đạo lý này, lúc này nhìn Thần Dạ lạnh lùng nói: - Tiểu tử đừng hồ ngôn loạn ngữ, nếu những thứ người báo ra không. . . . Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì con mắt Liễu Hàn Song và những người ở đây đều sáng ngời, ở trước người Thần Dạ không nhiều không ít lơ lửng đúng mười lắm đồ vật, phẩm chất tuyệt đối là thượng thừa Trong khoảng thời gian ngắn, vô số đạo ánh mắt nóng bỏng lập tức quăng qua những vật này, đó đều là cực phẩm ah - Nếu như những thứ này còn không đủ thì đợi một chút, ta vẫn còn... Không qua bao lâu, một quả trái cây đỏ tươi được xuất ra, đây là Chu Quả, một cây nhân sâm toàn thân tuyết trắng lập tức xuất hiện, đây là Vương giả trong Tuyết Ngọc Nhân Tham Nương theo mùi thuốc đậm đắc tản phá, một một thanh âm giễu cợt cũng nhàn nhạt vang lên, Liễu Hàn Song như cười mà không phải cười nói: - Tiểu tử, đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài người không hiểu sao?
Chương 1113: Càn quấy. Share: goctruyen.org Mời đọc - Ta tin tưởng thực lực của mình và Tử Huyên, chỉ thế thôi. Thần Dạ ánh mắt đảo qua thản nhiên nói: - Tốt rồi đồ của ta cũng lấy ra rồi, Liễu công tử ngươi sẽ nói tùy tiện đấy chứ? - Dùng thân phận của bổn công tử há lại nói tùy tiện? - Vậy phiền người lấy ra đây, tránh cho chúng ta hoài nghi mới tốt. Liễu Hàn Song hừ nói: - Ngươi còn không tư cách kiến thức tuyệt học của Liễu chi nhất tộc ta. - Liễu chi nhất tộc quả thật rất giỏi. Thần Dạ kéo dài thanh âm nói: - Tuy rằng ta không tư cách, nhưng trước mắt ta là ngươi duy nhất có tư cách cạnh tranh với ngươi, nếu ngươi không lấy ra được vậy thì có nghĩa là họa quyển sẽ thuộc về ta. - Ai nói cho ngươi là bổn công tử không lấy ra được? - Vậy ngươi lấy ra đi, lén lút muốn làm gì thế? Liễu Hàn Song tức giận nói: - Vật trân quý như thế, bổn công tử chỉ cần giao cho Thiên lão là tốt rồi, dựa vào gì phải cho ngươi thấy chứ? - Không cho ta xem thì sao ta biết được là có phải ngươi muốn âm thầm gây áp lực gì cho Thiên tiền bối không chứ? Thần Dạ ra vẻ vô tội nói - Giở trò Liễu Hàn Song cười nhạo nói: - Mới rồi đạt được Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên tựa hồ là ngươi làm ra trò mờ ám gì đó mới đúng. Thần Dạ nhẹ gật đầu cười nói: - Đúng vậy a, vừa rồi có chút mờ ám, nhưng không có cách nào, ai bảo chủ nhân Yên Sơn lão nhân đồng ý cũng đồng ý chứ? Ngươi gọi cái rắm ah, có bản lĩnh thì ngươi khiến chủ nhân của họa quyển này cũng đồng ý ngươi làm vậy đi, thế gì ta cũng không biết nói gì cả. - Nhã nhặn chút đi! Tử Huyên liếc mắt, tên này ngày càng hư rồi, bất quá mình thích hắn không phải vì chút xấu xa đó sao, vừa nghĩ đến đây khuôn mặt nàng đã đỏ bừng. Mọi người lại hoàn toàn bó tay với những lời này của Thần Dạ, chủ nhân của họa quyển này vào ngàn năm trước dã vẫn lạc rồi, sao có thể đồng ý đây. Hiện giờ chủ nhân của họa quyển chính là Thiên chi nhất tộc, nhưng Thiên Mạc Hành hiển nhiên sẽ không để cho Liễu Hàn Song làm như vậy, giữa Tứ đại siêu cấp thế lực trước giờ vẫn luôn cạnh tranh với nhau. - Ngươi... - Ta cái gì mà ta chứ! Thần Dạ cười hắc hắc nói: - Liễu công tử, Đại Thiên Tạo Hóa Công theo lời ngươi sẽ không phải là ấn chế mà không phải nguyên bản đấy chứ? Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều có chút trêu tức nhìn về phía. Liễu Hàn Song Thân là hậu bối trực hệ của Liễu chi nhất tộc, Liễu Hàn Song có vốn liếng để kiêu ngạo, nhưng cái gọi là vốn liếng này khiến hắn hoặc là nói lớp trẻ của Tứ đại siêu cấp thế lực rất là cao ngạo, quả thật khiến người cực kỳ không thích. Hiện giờ có một người không chút kiêng nể gì đối đãi với Liễu Hàn Song như vậy, mọi người tự nhiên là cam tâm tình nguyện muốn thấy Liễu Hàn Song không dễ chiu gì rồi. Nói thật ấn chế và nguyên bản cũng không khác nhau quá lớn, chỉ có một điểm là võ học nguyên bản sẽ có ấn ký của chủ nhân sáng tạo ra võ học này, tựu như Hàn ri sắc nguyệt tiễn và bát hoang ** trảm Thần Dạ từng đạt được vậy, lúc tu luyện sẽ dễ dàng hơn một chút, mà sau khi trải qua khảo nghiệm thì tu luyện cũng sẽ khắc sâu hơn một chút. Những thứ khác đều là vậy, cái gọi là dễ dàng và khắc sâu chỉ cần hạ chút ít công phu là có thể làm được, cũng không có quan hệ gì cả, chỉ là như vậy thì sẽ có thêm chút thành ý thôi. - Hỗn trướng, Liễu chi nhất tộc ngươi có thể tùy tiện chỉ điểm sao? Liễu Hàn Song giận dữ, xem ra là bị Thần Dạ nói trúng rồi - Hắc hắc tâm không chính rõ ràng lý còn hùng hồn như thế, thế giới này quả nhiên là nắm đấm lớn chính là đạo lý a! Thần Dạ thở dài Liễu Hàn Song vào lúc này tựa hồ đã minh bạch gì đó, cười nhạt nói: - Ngươi nói không sai, thế giới lấy võ vi tôn, ngươi không bằng ta thì phải thành thật một chút, nếu không. . . . - Tốt ta hiểu. Thần Dạ rất chân thành nhẹ gật đầu, chợt hướng Thiên Mạc Hành trên bệ đá nói: - Thiên tiền bối, nếu những vật này của ta so ra vẫn kém Liễu công tử thì ta có thể thêm nữa, những thiên tài địa bảo này ta vẫn còn! - Chẳng lẽ chỉ ngươi có, bổn công tử không có sao? Liễu Hàn Song biết rõ mình dùng võ học ấn chế trao đổi quả thật không đủ thành ý, hơn nữa nói thật đồ vật mà Thần Dạ xuất ra quá nhiều, hắn cũng không chắc có thể đổi được họa quyển nữa. Bởi vậy hắn lập tức đứng dậy nói: - Thiên lão, ta lại thêm hai chuôi thần binh, ba khối Tử Tinh Ngọc Thạch 50 cân mà chỉ Liễu chi nhất tộc ta có. . . . Quả nhiên Liễu chi nhất tộc vô cùng tài đại khí thô ah Tử Tinh Ngọc Thạch kia Thần Dạ cũng đã được nghe nói qua, chính là một loại tài liệu đặc thù để rèn thần binh thậm chí là Hồn Nguyên chi bảo, cực kỳ thưa thớt, Liễu Hàn Song có thể xuất ra 50 cân đã rất có thành ý rồi. Đương nhiên tài liệu cần thiết để rèn Hồn Nguyên chi bảo quả thật quá nhiều quá trân quý, hơn nữa cũng không phải người bình thường có thể rèn được, nếu không cũng đã không hình dung Hồn Nguyên chi bảo thành vật do Thiên Địa tự sinh rồi. - Thế nào tiểu tử, ngươi còn có thể xuất ra gì nữa? Liễu Hàn Song nắm chắc thắng lợi, vẻ mặt giễu cợt nhìn Thần Dạ Thần Dạ khoát tay áo nói: - Ta thật sự không cầm ra được vật gì nữa, cho dù có thì so ra vẫn kém Tử Tinh Ngọc Thạch, bởi vậy ta buông tha. - Buông tha, tiểu tử ngươi có tư cách tranh đoạt với bổn công tử sao, ở trong mắt bổn công tử ngươi chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến thôi. Liễu Hàn Song lạnh lùng cười cười, trong ánh mắt có một tia thoải mái, rốt cục cũng đè được tên này rồi. - Đúng vậy a, ta chỉ là một con sâu cái kiến thôi, bất quá con sâu cái kiến như ta lại khiến Liễu công tử ngươi phải bỏ ra nhiều hơn hai chuôi thần binh và 50 cân Tử Tinh Ngọc Thạch, cái này cũng không tệ rồi! Thần Dạ cười ha ha nói - Ngươi. . . . Liễu Hàn Song thiếu chút nữa đã hộc máu. Người ở chỗ này đều cười ha ha, tiểu tử này chính là đến quấy rối, căn bản không muốn đạt được họa quyển kia, cả đám người trên bữa tiệc khách quý trong lòng đều rõ ràng, thầm may mắn trước kia không đắc tội với người trẻ tuổi này, nếu không dùng cách hắn đối đầu với Liễu chi nhất tộc thì những người khác đương nhiên càng thêm không để trong lòng rồi. Lúc đó đám người mình đấu giá thứ gì hắn đều thò chân vào thì thật không dễ chịu chút nào. - Thiên lão, có thể trao đổi bức họa quyển này rồi chứ? Liễu Hàn Song bình tĩnh nói ra, bất luận kẻ nào vô duyên vô cớ bị chơi một vố trong lòng đương nhiên đều không được dễ chịu, nếu ánh mắt có thể giết người thì tin tưởng Thần Dạ đã bị chết không biết bao nhiêu lần rồi. - Tự nhiên có thể Thiên Mạc Hành cũng cười ha ha một tiếng. Sau khi trao đổi tốt, Thiên Mạc Hành lại nói: - Đấu giá hội lần này kết thúc mỹ mãn, cảm tạ chư vị quang lâm, hiện giờ đã chuẩn bị xong yến hội, thỉnh mọi người cùng tham gia. Mọi người hiện giờ, nhất là Liễu Hàn Song nào còn tâm tình tham gia yến hội gì, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Thần Dạ dẫn đầu rời đi.
Chương 1114: Tiến hóa. (1) Share: goctruyen.org Mời đọc Thần Dạ cũng mang theo Tử Huyên chợt đi về hướng bệ đá nói: - Thiên tiền bối, thỉnh chuẩn bị cho chúng ta một nơi yên tĩnh, chúng ta còn có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi. Việc cấp bách tự nhiên là phải hấp thu tinh hoa trong Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên cùng với khiến Thất Thải Huyễn Linh Y và Kim Tằm Triền Ti Thủ tiến hóa, về phần biến hóa Hồn Biến sau đó thì vẫn cần tốn một ít thời gian, nhưng có thể đồng thời tiến hành Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Thần Dạ còn phải tìm hiểu tình báo về Táng Thiên Cốc nữa. Nơi này đã là Trung Vực chi bắc, Thính Nhất Lâu ở chỗ này cũng có phân đà, Bạch Vũ Trì cũng biết ý mình nhất định sẽ khiến phân đà ở đây hảo hảo thám thính lấy nhất cử nhất động của Táng Thiên Cốc. Trạc Ly và Huyền Vũ Thần Dạ cũng không phải quá lo lắng, dù sao Táng Thiên Cốc cũng không biết sẽ có hai vị cao thủ cường đại đến tìm bọn hắn gây phiền phức đương nhiên cũng sẽ không có phòng bị. Chính thức lo lắng chính là vợ chồng Phong Ma. Cho dù hai vợ chồng này đều phi thường, tin rằng Thần Dạ hắn có thể làm được thì Phong Ma và Liễu Nghiên cũng có thể làm được, nhưng Liễu Nghiên đã bị bức vận dụng qua Thiên Thánh chi thể, đây mới là nguyên nhân Thần Dạ cấp bách muốn tìm được vợ chồng bọn họ. Sau khi tiến vào hậu viện, vừa mới nhập tọa Thần Dạ đã đi thẳng vào vấn đề nói: - Thiên tiền bối, phiền toái ngươi giúp ta tra một chút tin tức về vợ chòng Phong Ma và cử động gần đây của Táng Thiên Cốc. - Ngươi không cần phải gấp, Bạch lão đầu đã sớm truyền lời rồi. Thiên Mạc Hành nở nụ cười nói: - Công tử, trong mấy năm này Táng Thiên Cốc dốc sức đuổi giết vợ chồng Phong Ma, một lần gần đây là tam cốc chủ Táng Thiên Cốc Lâm Nguyên dẫn người vây quét vợ chồng bọn hắn, hơn nữa Táng Thiên Cốc còn từ trong Liễu chi nhất tộc mượn được một phương đại trận để vây khốn vợ chồng bọn hắn, nhưng tin tức truyền đến là vẫn bị bọn họ đào tẩu. - Mấy năm thời gian, sau mỗi lần đuổi giết người Táng Thiên Cốc đều phát hiện tu vị đều tăng tiến rõ rệt, lần gần đây nhất Lâm Nguyên đã biết rõ, dùng thực lực của bọn hắn tiếp tục đuổi giết cũng không cách nào tiêu diệt được vợ chồng bọn họ, bởi vậy. . . . - Bởi vậy cái gì. Nhìn thấy Thiên Mạc Hành hơi nhíu mày, trong lòng Thần Dạ lập tức bất an truy vấn Một cổ sát ý lăng lệ ác liệt ngập trời cũng bạo tuôn ra, nếu vợ chồng Phong Ma xảy ra dù có giết hết ba người Táng Thiên Cốc cũng không đủ để hả giận. - Công tử, không nên gấp gáp, chuyện cũng không đến mức không thể vãn hồi. Thiên Mạc Hành vội giải thích nói: - Sau khi Lâm Nguyên biết rõ nếu vẫn dựa theo thủ đoạn trước kia của bọn hắn, vậy thì không chỉ không cách nào đánh chết vợ chồng Phong Ma mà không được bao lâu nữa thân phận giữa thợ săn và con mồi sẽ đổi chỗ, cho nên, Lâm Nguyên một bên tiếp tục đuổi vợ chồng Phong Ma, nhưng cũng không phải chặn đánh giết hai người mà chỉ là dây dưa bọn hắn, khiến hai vợ chồng bọn hắn không có thời gian tu luyện, mặt khác phái người truyền tin lại Táng Thiên Cốc, báo cho Dịch Trọng lão ma để Táng Thiên Cốc toàn diện xuất động... - Lâm Nguyên này ngược lại thật sự có vài phần bổn sự ah. Thần Dạ lạnh lùng cười cười, bất quá mi tâm cuối cùng cũng dãn ra một chút, nếu như vợ chồng Phong Ma dễ đối phó như vyaja, năm đó Thanh Đế cũng không có khả năng chọn Phong Ma trở thành truyền nhân của hắn rồi. Nhưng lời nói mặc dù như vậy, nhưng có chút chuyện không thể không phòng, có thể giải quyết phiền toái trước thời hạn vậy thì tất nhiên là rất tốt rồi. - Thiên tiền bối, ngài cho biết vợ chồng Phong Ma hiện giờ ở nơi nào không? Trầm ngâm một lát, Thần Dạ hỏi, phải mau chóng tìm ra bọn họ mới được. Thiên Mạc Hành lắc đầu, nói: - Bổn sự ẩn nấu của hai vợ chồng này quả thực thiên hạ vô song, trừ phi chính bọn hắn xuất hiện, nếu không, quả thật không cách nào tìm được phương vị của bọn hắn. - Có người nhất định sẽ biết. Thần Dạ hai mắt phát lạnh. - Công tử có ý là... đi Táng Thiên Cốc? Thiên Mạc Hành chợt thần sắc có chỗ ngưng trọng, nói: - Dùng thực lực hai người các ngươi, Táng Thiên Cốc to như vậy quả thật có thể mặc các ngươi tự do xuất nhập, bất quá hiện giờ thì..., có thể sẽ có phiền toái rất lớn. Thần Dạ lạnh nhạt nói: - Thiên tiền bối chỉ chính là, Liễu chi nhất tộc sao? Thiên Mạc Hành nhẹ gật đầu, nói: - Dịch Trọng lão ma và một vị cao thủ của Liễu chi nhất tộc có quan hệ phi thường tốt, nếu là bình thường, có lẽ cũng sẽ không quá mức chiếu cố Táng Thiên Cốc, dù sao, không có nhiều thời gian như vậy, nhưng hôm nay, Liễu Hàn Song đã đến Thiên Thành, Dịch Trọng lão ma nhất định sẽ mời bọn chúng đến Táng Thiên Cốc nghỉ ngơi, công tử đã gây thù v ới Liễu Hàn Song, hiện giờ đi Táng Thiên Cốc thì chỉ sợ vừa hợp tâm ý bọn hắn. - Ta cho dù không đi, Liễu Hàn Song cũng không thể nào thả chúng ta còn sống rời khỏi Thiên Thành được. Thần Dạ thản nhiên nói: - Thiên tiền bối, ngươi giúp ta lưu ý hành tung bọn người Liễu Hàn Song một chút, hắn không muốn buông tha ta, ta cũng không định để hắn hoàn hảo quay về Liễu chi nhất tộc đâu! - Công tử, ngươi...? Thiên Mạc Hành lắp bắp kinh hãi. Cho dù người trẻ tuổi này có được thực lực và thủ đoạn không giống tầm thường, hơn nữa còn là bạn tốt của truyền nhân Thanh Đế, nhưng nói thật, chỉ bằng vào những điều này còn chưa đủ để đắc tội với Liễu chi nhất tộc. Nói xa hơn thì cho dù những người trẻ tuổi này cả đám đều đã chính thức phát triển, vậy thì đối địch với Liễu chi nhất tộc cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Đều là người trong Tứ đại siêu cấp thế lực, Thiên Mạc Hành quá rõ ràng, thực lực của liễu chi nhất tộc đến cùng cường đại cỡ nào. - Thiên tiền bối, nơi yên tĩnh đã an bài xong chưa, ta cần bế quan một thời gian ngắn. Thần Dạ nở nụ cười, đứng dậy nói: - Thiên tiền bối, ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì, bất quá không có cách nào, việc này không thể tránh được, lui một bước mà nói, cho dù ta có thể ẩn nhẫn tránh đi Liễu Hàn Song, vậy thì ngươi cho rằng, dùng tính tình của hắn sẽ quên mất ta, về sau nếu có cơ hội gặp lại hắn sẽ không tìm ta gây phiền toái sao? - Hôm nay, hắn có thể ngấp nghé mỹ mạo của Tử Huyên, từ đó dưới tình huống không quen biết lại sinh ra sát cơ đầm đặc với ta, ngày khác, cũng sẽ có cử động như vậy với những người khác, cũng không phải mỗi người khi đối mặt với Liễu Hàn Song đều có lực bảo vệ mình. Thần Dạ hờ hững nói: - Ta ngược lại không dám rêu rao mình là người tốt vì dân trừ hại, chỉ là nếu những chuyện như vậy xảy ra trên người ta, vậy thì thật xin lỗi rồi, Liễu Hàn Song có lẽ có thể không chết̉, nhưng hắn cả đời này cũng đừng mơ gây tai họa cho người khác nữa. Thiên Mạc Hành ngây ra một lúc, một lát sau mới nói: - Công tử, cô nương, mời. Đi tới một chỗ mật thất, sau khi Thiên Mạc Hành rời đi, Thần Dạ phất tay khẽ động, Cổ Đế Điện và Thiên Địa Hồng Hoang Tháp song song lướt đi, lần nữa thiết hạ xuống cấm chế cường đại.
Chương 1115: Tiến hóa. (2) Share: goctruyen.org Mời đọc - Thần Dạ, Thiên Mạc Hành này và Thiên chi nhất tộc có đáng tin tưởng không? Tử Huyên trầm ngâm nói, vô luận là nguyên nhân gì, khiến bọn người Bạch Vũ Trì đối với hai người mình có một ít kính sợ, do đó khiến cho quan hệ song phương có chút không tệ Nhưng có một điểm không thể bỏ qua chính là thiên chi nhất tộc cũng là một trong Tứ đại siêu cấp thế lực. Đi tới Trung Vực, cũng được một đoạn thời gian không ngắn rồi, nhất là ở Long tộc, sau khi nói chuyện với Long tộc lão tổ Ngao Thiên hai người đã biết được, sự xuất hiện của Tứ đại siêu cấp thế lực cũng không phải là đúng thời cơ mà sinh, mà chính là xuất hiện có tính mục đích. Điều này cũng có nghĩa là cho dù nhiều năm qua, giữa bọn hắn có rất nhiều cạnh tranh, nhưng truy cứu căn bản thì bọn hắn có cùng lai lịch, ngày bình thường có lẽ người nào lo chuyện nấy, nhưng một khi phát sinh một ít đại sự thì có lẽ sẽ một lòng. Liễu Hàn Song ở trong Liễu chi nhất tộc không phải chỉ là hậu bối bình thường, hiện giờ Thiên Mạc Hành biết rõ hai người mình muốn đối phó Liễu Hàn Song, khó tránh thái độ của Thiên chi nhất tộc sẽ có chút biến hóa. Thần Dạ trầm tư một lát rồi nói: - Lo lắng của ngươi, không phải không có đạo lý, bất quá, ta tin tưởng lời Bạch Vũ Trì từng nói qua, lý do Thính Nhất Lâu tồn trên thế gian chính là vì tìm càng nhiều người ưu tú hơn nữa, từ đó có thể hảo hảo bảo hộ những người này, để trong tương lai ứng phó Tà Đế Điện. - Nhưng có khả năng là Bạch Vũ Trì chỉ biết đến thế, làm sao biết được Thiên chi nhất tộc không phải mang cái này ra để lớn mạnh thực lực của bọn hắn chứ? Tử Huyên trầm giọng nói: - Vào lúc bình thường, Thính Nhất Lâu cũng như Thiên chi nhất tộc sẽ có thưởng thức chúng ta, nhưng nếu như đối thủ là Liễu chi nhất tộc, vậy thì chưa hẳn rồi. Thần Dạ mi tâm chấn động, chợt nói: - Trước mặc kệ những điều này, đợi sau khi ta luyện hóa hấp thu Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên xong sẽ rời đi, đến lúc đó có phải hay không đều sẽ rõ ràng, nếu thật như ngươi nói thì chúng ta cũng không thiệt thòi gì, dùng một lần nguy hiểm, đổi lấy một sự thật rõ ràng, rất đáng được. - Tốt, vậy ngươi nhanh lên đi. Thần Dạ cũng không chần chờ nữa, chợt ngồi xếp bằng xuống, tâm thần khẽ động, trước tiến nhập vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp một chuyến. Thiên Địa Hồng Hoang Tháp có tất cả chín tầng, hôm nay, tầng bảy tám chín vẫn không thể đặt chân, cho đến ngày nay, cho dù Thần Dạ đối với cái tháp này đã có chỗ hiểu rõ nhưng vẫn có quá nhiều điều không hiểu nổi. Tầng thứ bảy, nếu như không đoán sai thì sẽ là chỗ ở của Hồn Nguyên chi bảo, như vậy tầng thứ 8 thì sao, có phải là chỗ của Hỗn Độn Chí Bảo không? Thần Dạ đã từng thăm dò qua, nhưng vô luận là Thiên Đao, hay là Cổ Đế Điện lúc điện linh còn thưa thức tỉnh đều không muốn tiến vào trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Cái này cũng có thể hiểu được, dù sao Thiên Địa Hồng Hoang Tháp hiện giờ cũng không phải là chính thức, dùng sự cường đại của Thiên Đao và Cổ Đế Điện, một cái Thiên Địa Hồng Hoang Tháp không chân thực hiển nhiên không cách nào khiến Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện an thân. Nhưng mà, nếu là là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp thật sự, Thiên Đao và Cổ Đế Điện sẽ tiến nhập sao, phải biết rằng, ba loại này đều là Hỗn Độn Chí Bảo cả, khó phân được cao thấp. Mà mặc dù Thiên Đao và Cổ Đế Điện nguyện ý, cũng tiến vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tầng thứ 8, vậy thì tầng thứ 9 rốt cục là thế nào? Chẳng lẽ nói, ở trên Hỗn Độn Chí Bảo còn có đồ vật càng thêm đáng sợ sao, nếu có, vậy sẽ là vật gì? Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chân thân, cũng chỉ là Hỗn Độn Chí Bảo thôi, sao có thể có đồ vật càng cường đại hơn nó, cam tâm tình nguyện tiến vào đó chứ Những nghi hoặc này chôn trong lòng Thần Dạ đã lâu rồi, nhưng thủy chung vẫn không rõ duyên cớ, nguyên nhân lớn nhất chính là ba tầng cao nhất Thiên Địa Hồng Hoang Tháp dù là hắn hiện giờ cũng không cách nào tiến vào được. Có lẽ, sau khi có Hồn Nguyên chi bảo tiến vào tầng thứ bảy thì Thần Dạ mới có thể tiến vào tầng thứ bảy, sau đó cứ tiếp như thế, vậy thì có lẽ này cả đời, Thần Dạ có thể tiến vào chỉ có tầng thứ 8, về phần tầng thứ 9... Ở trên nhất tầng thứ sáu, Kim Tằm Triền Ti Thủ Sáo lẳng lặng lơ lững, giống như quân vương quan sát lấy vài món thần binh trong tầng thứ sáu. Rời khỏi Đại Hoa Hoàng Triều, xông vào Đông Vực, sau đó từ Đông Vực trở về, xâm nhập Bắc Vực, đoạn đường này trôi qua hắn giết quá nhiều người, số lượng thế lực bị diệt cũng không ít, chỉ có điều, kể cả Lăng Tiêu Điện, Tuyệt Minh Tông cùng với Tam thiên thanh huyễn lưu của Bắc Vực, trong đó, số thần binh đạt được cũng không phải quá nhiều. Có nhiều thứ, Thần Dạ tự nhiên không thể độc chiếm, đại bộ phận đều phân phát ra, chỉ có thần binh không thích hợp cho người bên cạnh sử dụng mới được đặt trong tầng sáu Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Cũng may, Kim Tằm Triền Ti Thủ Sáo hôm nay phẩm chất bản thân đã liệt vào hàng thần binh đỉnh phong, khiến nó tiến hóa, ngược lại cũng không cần quá nhiều thần binh. Tâm thần Thần Dạ có thể cảm ứng được, sau khi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp biết được ý đến của hắn, trong tầng sáu giờ phút này có một đoàn lửa vô hình đang bao vây lấy vài món thần binh, linh tính của chúng bị bức ra từng chút một. Tất cả linh tính bị bức ra ngay lập tức được ngũ thải quang hoa dẫn dắt, nhanh như như thiểm điện lướt vào trong Kim Tằm Triền Ti Thủ Sáo, nó cho dù không cách nào lập tức hấp thu những linh tính này, nhưng linh tính thủy chung vây quanh lấy nó, dùng phẩm chất thần binh đỉnh phong của nó, sau khi thích ứng những linh tính này thì sẽ hấp thu chúng vào ngay. Quá trình như vậy chính là quá trình tiến hóa. Đương nhiên, ở trong loại tiến hóa này, linh tính bị buộc ra, những thần binh này đến cuối cùng bởi vì linh tính giảm bớt nên phẩm chất sẽ giảm xuống, cái gọi là tiến hóa, kỳ thật chính là dùng một số đông để đổi lấy tồn tại cường đại nhất. Cẩn thận quan sát một chút, sau khi cảm thấy không có vân đề gì lớn thì tâm thần nhanh chóng đi tới tầng năm Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, ở chỗ này, Thất Thải Huyễn Linh Y của Tử Huyên bởi vì Thần Dạ có khá nhiều Tiên Thiên Linh Bảo, hơn nữa, Thất Thải Huyễn Linh Y cũng chỉ tiến hóa đến thần binh nên dễ dàng hơn nhiều. Cho nên, lúc này Thất Thải Huyễn Linh Y đang hấp thu lấy linh tính của những Tiên Thiên Linh Bảo khác, cảm ứng ra thì tốc độ tiến hóa cũng không quá chậm. Thu hồi tâm thần, Thần Dạ chợt xuất ra Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên, trong hai mắt lập tức có ánh mắt cực kỳ nóng bỏng lộ ra. Cấp độ Hồn Biến hiện giờ dưới sự trợ giúp của Long Tổ đã đạt đến Hóa Hình đỉnh phong chi cảnh. Chỉ cần một bước ngắn nữa là có thể bước vào Đăng Đường chi cảnh rồi. Đăng Đường cảnh giới, đó là có thể khiến bổn mạng hồn phách hóa hư thành thật, từ nay về sau bỏ đi hư ảo chi thân, không chỉ có thể giống như bản thân Thần Dạ, mà mặc dù không có huyết nhục chi thân nhưng cũng không kém là bao.
Chương 1116: Chờ đợi. (1) Share: goctruyen.org Mời đọc Cho đến lúc đó, lúc đối chiến với người, uy lực mà bổn mạng hồn phách có khả năng phát huy ra không chí có hoàn toàn nhận thức được ý chí của Thần Dạ, hồn phách bản thân, cũng sẽ trong quá trình tiến hóa này mà có được kinh nghiệm chiến đấu, không còn giống như trước nữa, lúc bổn mạng hồn phách đại chiến chẳng khác nào một cổ khôi lỗi. Loại chỗ tốt này cực kỳ đáng sợ. Một đứa bé cầm một cây thương, uy lực có thể phát huy ra so với người trưởng thành tay nắm lấy dao nhọn sẽ nhỏ hơn rất là nhiều. Ngoài ra tốc độ tu luyện của bổn mạng hồn phách cũng sẽ nhanh hơn trước. Tu luyện trước kia, huyền khí tinh thuần mà hồn phách tu luyện ra, có đại bộ phận phải duy trì bản thân hắn lớn mạnh, mà sau cảnh giới Đăng Đường sẽ phân ra một bước, rót vào bản thân Thần Dạ, đối với tu vị Thần Dạ mà nói sẽ có chỗ tốt rất lớn. Thế nhưng đó cũng không phải là thứ Thần Dạ muốn, hắn muốn chính là khiến hồn phách mau chóng trùng kích đến Đại Thành chi cảnh, chỉ tiếc, cái này không phải Thần Dạ có thể nắm chặt được. May mắn là bổn mạng hồn phách của Đăng Đường cảnh giới tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn trước nhiều, chỉ chừa một nửa cho hắn tốc độ cũng không kém trước bao nhiêu. Tay cầm Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên một lát, sau đó trong lòng bàn tay Thần Dạ có huyền khí năng lượng bạo tuôn ra, hóa thành hỏa diễm vô cùng cuồng bạo, cực lực thiêu đốt Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên. Mà không hổ là kỳ vật nhất đẳng trong thiên địa, dưới hỏa diễm thiêu đốt, trọn vẹn 10 phút qua đi vậy mà cũng không thấy Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên có nửa điểm dấu hiệu biến dạng . Bất quá, ở cuối Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên, chỗ giống như trái tim kia có một điểm dịch tích đen kịt chậm chạp thẩm thấu ra, một cổ năng lượng khí tức thập phần tinh thuần, bởi vậy bạo bừng lên. Ý thức không gian trong cơ thể, bổn mạng hồn phách khẽ run lên, linh hồn lực lượng, từ trong mi tâm Thần Dạ nhanh như thiểm điện lướt đi, xoáy lên giọt dịch tích đen kịt kia, sau một thoáng đã biến mất không thấy đâu nữa. Dưới hỏa diễm thiêu đốt, không ngừng có dịch nhỏ như vậy hiện ra, cũng rất nhanh bị linh hồn chi lực mang đi. Cả quá trình này trọn vẹn giằng co gần hai canh giờ, nhưng Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên vẫn không có dấu hiệu biến dạng gì, chỉ có nơi cuối đóa hoa có một đạo khe hở lặng lẽ lan tràn, cũng không lâu lắm, hiện đầy cả trên thân . Lập tức, Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên liền vô thanh vô tức bạo liệt ra, cả gốc thực vật hóa thành tro tàn, phiêu tán trong không gian, cho đến khi hóa thành hư vô, vĩnh viễn biến mất. Giờ này khắc này, trong ý thức không gian, bổn mạng hồn phách hấp thu tất cả tinh hoa Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên toàn thân bắt đầu nổi lên một cổ hao quang đen kịt đến cực hạn, từng đạo khí tức khác thường tràn ngập toàn bộ ý thức không gian. Vào lúc này, trạng thái bổn mạng hồn phách giống như đang ngủ say vậy, nhưng những dịch lưu đen kịt kia dĩ nhiên hội tụ cùng một chỗ, nhanh chỏng chảy xuôi trong thân thể hư ảo của hắn. Có thể phát hiện, trong quá trình chảy xuôi này, dường như bản thaan Thần Dạ tu luyện xong một Đại Chu Thiên liền có thêm một giọt trong đó lặng yên bị bổn mạng hồn phách hấp thu đi, cùng lúc đó, bổn mạng hồn phách, tựa hồ cũng bởi vậy mà hơi ngưng thực thêm một chút. Loạibiến hóa này mặc dù có thể bắt được nhưng tốc độ lại phi thường chậm chạp, bởi vậy quá trình này cũng kéo dài chừng một canh giờ. Gần một canh giờ, cũng chỉ có một giọt tinh hoa bị bổn mạng hồn phách hấp thu, những dịch lưu đen kịt tụ cùng một chỗ kia như là một đầu trường xa, muốn luyện hóatoàn bộ chỉ sợ vài ngày cũng không nhất định có thể hoàn thành. Kế tiếp cũng chỉ có thể chờ đợi thôi. Trong quá trình chờ đợi, mấy ngày thoáng cái đã qua, mà bổn mạng hồn phách trong ý thức không gian cũng theo không ngừng hấp thu tinh hoa Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên mà trở nên ngưng thực hơn rất nhiều. Hiện giờ phóng mắt nhìn đi, thân ảnh cơ hồ toàn thân bị áo đen bao phủ xuống, chỉ có điều, cái áo đen này tản ra hào quang khiến tâm thần người phải rung động. Dưới hào quang như thế bao phủ, bổn mạng hồn phách tựa hồ diễn sinh ra hô hấp yếu ớt, dưới một đợt hô hấp, Thiên Địa linh khí lướt vào thân thể Thần Dạ, sau đó nhanh chóng tiến vào trong ý thức không gian, bị bổn mạng hồn phách hấp thu đi, bất quá chỉ chốc lát đã hóa thành huyền khí tinh khiết, hơn phân nửa bị bổn mạng hồn phách tự hành tiêu hóa, mặt khác thì theo con đường lúc trước trở lại trong cơ thể Thần Dạ, cuối cùng nhét vào trong đan điền. Cứ tuần hoàn như thế, cực kỳ hoàn mỹ! Cuối cùng nhất có thể thấy được, dịch tích đen kịt cho Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên biến thành càng ngày càng ít, đồng thời phát sinh là thân thể bổn mạng hồn phách càng thêm ngưng thực. Thiên Thành! Cho dù đấu giá hội long trọng đã chấm dứt, nhưng vẻ náo nhiệt cũng vẫn không lập tức yếu bớt, khắp nơi trong thành vẫn có người bàn tán chuyện xảy ra trong phòng đấu giá. Tự nhiên, một ít vật quý trong xuất hiện trong đấu giá hội đều bị tuyên truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời, khiến rất nhiều người vào lúc trà dư tửu hậu lại nhiều thêm việc bàn luận. Mà nhất là bức họa quyển bị Liễu Hàn Song đạt được kia lại càng được tuyên dương vô cùng kì diệu, bởi vậy nên một nam một nữ quấy rối kia cũng bị người truyền ra ngoài. Quả thật khiến người thật không ngờ, ở trên thế gian này còn có người dám làm càn như thế trước mặt Tứ đại siêu cấp thế lực. Mặc dù nói, Tứ đại siêu cấp thế lực cũng không phải là vô địch thiên hạ, cũng không phải không người nào dám gây, nhưng hai người trẻ tuổi rõ ràng không phải người trong Tam đại siêu cấp thế lực khác, mà ngoài bốn thế lực này ra, những người khác, thật sự rất khó tưởng tượng ra được, ở trên thế gian này đến cùng còn có phương thế lực nào có thể khiến hai người trẻ tuổi kia có tự tin như thế, dám làm càn trước mặt Liễu chi nhất tộc? Trong một trang viên khí phái trong thành, ở trong phòng khách tinh xảo kia, ở đây không có người ngoài, trong thần sắc Liễu Hàn Song lộ ra vẻ cực kỳ lạnh lùng không hề che dấu. - Vũ thúc thúc, hai người kia, vẫn còn trong Thiên Mạc Hành không đi ra sao? Sau khi im lặng một hồi, Liễu Hàn Song sát ý nghiêm nghị hỏi. - Một mực vẫn không đi ra. Trung niên nhân được Liễu Hàn Song xưng là Vũ thúc thúc sau khi đáp lại một tiếng chợt trầm giọng hỏi: - Công tử, ngươi thật sự muốn tìm hai người kia gây phiền toái sao? Nghe vậy, Liễu Hàn Song cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt bắt đầu nổi lên một vòng lửa nóng chiếm hữu: - Chuẩn xác mà nói, bổn công tử muốn tìm tiểu tử kia gây phiền toái, về phần mỹ nhân ki, bổn công tử chỉ muốn hảo hảo thương yêu lấy, nàng không thoát khỏi lòng bàn tay bổn công tử đâu. Trung niên nhân nhíu chặt mày nói: - Công tử, trên người của ngươi, hiện giờ có bức họa quyển kia, không sợ vạn nhất, chỉ sợ một vạn, tiểu tử kia đắc tội công tử trước sau khi cũng khó thoát, chúng ta trước tiên đưa đồ về trong tộc đã để tránh phức tạp. - Không cần lo lắng!