Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1392: Nơi sinh ra. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Giết hết những người này đi! - Tử minh chủ, chúng tôi biết sai lầm rồi, thật sự đã biết… Nhóm người Du Thiên Hải vội vàng nơm nớp lo sợ nói, thần sắc vô cùng khẩn trương. - Đều giết… - Đợi một chút! Thần Dạ đột nhiên quát. - Làm sao vậy? Thần Dạ hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: - Thời gian đã tới, vật kia rốt cục xuất thế! Ở một nơi, nơi này đã không thuộc về ngũ đại địa vực. Cũng giống như Đại Hoa hoàng triều, mặc dù nằm trên thế giới này nhưng lại không thuộc về ngũ đại địa vực. Nơi này cũng là như thế. Từng đạo thân ảnh phá không mà đến, xuất hiện trước một ngọn núi cao nguy nga. Nhìn ngọn núi kia, trong ánh mắt mọi người rung động, ngọn núi cao vạn trượng, thẳng đứng, không có chỗ nào bám víu, nhóm người Thần Dạ thật sự bị vẻ hùng vĩ của nó làm chấn kinh. Những địa phương khác không nói, tỷ như Đại Hoa hoàng triều có Bắc Vọng sơn, đó cũng là một nơi kỳ lạ, bởi vì Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện từng chôn giấu bên trong. Mọi người cũng chưa lên núi, không phải không muốn mà bởi vì hiện tại ngọn núi có một tầng huyết hồng quang mang bao phủ, một đạo chân khí đang tán phát. Chính là đạo chân khí kia ẩn giấu uy nghiêm, làm cho mọi người không thể đột phá đi vào. - Thần Dạ, làm sao bây giờ? Trưởng Tôn Nhiên nhíu mày hỏi. - Không vội, chúng ta sẽ có biện pháp. Tuy nói như thế nhưng thanh âm của hắn có chút vội vàng, Huyết Bồ Đề quả thật giáng lâm, nhưng hắn lại xem nhẹ danh hào của nó. Một trong tam đại thần vật thời thiên địa sơ khai, so sánh với Hỗn Độn lực, Thiên Đạo lực, sao có thể dễ dàng bị người lấy được? Nhìn tình huống như bây giờ, có lẽ trong khoảng thời gian Huyết Bồ Đề lưu lại nhân gian, có lẽ không ai có thể lấy được, kể cả người trẻ tuổi thần bí kia. Chính vì hiểu được điều này, theo tình cảnh thực tế hiện tại, Thần Dạ mới rõ ràng muốn lấy được Huyết Bồ Đề, chỉ sợ…từ phi Huyết Bồ Đề tự nguyện hiến tới. Nhưng Huyết Bồ Đề làm sao tự nhiên hiến thân cho người khác? - Thần Dạ, muội muốn nói là bọn hắn! Trưởng Tôn Nhiên thản nhiên cười, ngón tay chỉ xa xa. Đó chính là nhóm người Du Thiên Hải. Vốn nghĩ rằng mình phải chết, không nghĩ tới nhóm người Thần Dạ đột ngột rời đi, còn mang theo cao thủ Dạ Minh. Bọn hắn cũng không phải kẻ ngốc, hành động thình lình kia đương nhiên làm bọn hắn hiểu được một ít, vì vậy đều cùng theo sau. Hiện tại trong lòng Thần Dạ nôn nóng, lấy những người kia trút giận cũng sẽ không đến mức làm mình nóng nảy. Nhìn thấy Trưởng Tôn Nhiên lại chú ý tới nhóm người mình, tâm thần Du Thiên Hải bọn họ lại khẩn trương lên, trong lòng không khỏi thầm mắng nữ tử này không khỏi quá độc ác đi? - Bỏ đi, không thời gian lãng phí trên người bọn họ. Giết người thật đơn giản, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng hiện tại Thần Dạ không có tâm tư. - Nếu như đã xuất hiện cũng là cơ hội của chúng ta, đừng có gấp. Tử Huyên nhẹ giọng nói, trong lòng cũng nổi lên sát ý. Nhưng còn chưa đợi nàng động thủ, khi ánh mắt nàng lướt qua, đột nhiên dại xuống, bàn tay nắm tay Thần Dạ càng mạnh mẽ hơn rất nhiều, thân hình nàng chợt run rẩy lên. - Tử Huyên, làm sao vậy? Muội đừng làm ta sợ ah! Thần Dạ hoảng hốt hỏi, không phải là đại nạn của Tử Huyên đã đến đi? - Muội không sao, đừng lo lắng, chỉ là… Tử Huyên chần chờ, tâm thần chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng trạng thái tinh thần vẫn có chút hốt hoảng, nàng nhìn xa xa nhẹ nói: - Nơi này cho muội cảm giác thật quen thuộc, giống như muội từng đi qua nơi này, còn sống ở đây một thời gian. - Ân? Thần Dạ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng nghe lời nói của Tử Huyên làm cho hắn thoáng ngây ra, Tử Huyên sinh ra đời chưa được bao lâu đã bị đại trưởng lão Khiếu Lôi Tông mang đi, cuộc sống của nàng bắt đầu ở nơi đó. Nếu Tử Huyên từng sống ở đây, sao lại dùng khẩu khí nghi hoặc nói ra, phản ứng lại như vậy đây? Chẳng lẽ là… Chẳng những là Thần Dạ, ngay cả bản thân Tử Huyên cũng nghĩ tới. Sau khi sinh ra không bao lâu bị mang đến Khiếu Lôi Tông, nói cách khác Tử Huyên sinh ra tại nơi này. - Thần Dạ, huynh đi cùng muội một chút, được không? Thần Dạ truyền âm cho Ngao Thiên: - Ngao tiền bối, mọi người liên thủ thử một chút, nhìn xem hào quang kia mạnh bao nhiêu, còn nữa, cẩn thận Tà Đế Điện. Ngao Thiên gật đầu, đợi hai người đi xa liền thương lượng với mọi người. - Thần Dạ, mau tới xem nơi này! Hai người đang đi lang thang chợt nhìn thấy một sơn động, trong lòng Tử Huyên căng thẳng lên, nàng bước nhanh tới, tuy rằng đã trôi qua thật nhiều năm hơn nữa nơi này không có dấu tích, sơn động phủ đầy bụi, thậm chí cỏ dại tràn đầy, nhưng vẫn cấp cho Tử Huyên cảm giác thân thiết. - Thần Dạ, muội nhớ ra rồi, đã nhớ tới, nơi này là nơi muội bị sư phụ mang đi. Huyết Bồ Đề xuất hiện ở nơi Tử Huyên sinh ra, tất cả chuyện này chẳng lẽ chính là trùng hợp? - Thần Dạ, huynh xem, ở bên kia từng có một tiểu sơn thôn. Đứng ngay cửa sơn động, Tử Huyên chỉ về xa xa. Đưa mắt nhìn qua, nơi đó đã hoang tàn, không có bóng người, nhưng ngoài ngàn thước vẫn có bộ dạng của một thôn trang nhỏ, nhà cũ nát, cùng đường nhỏ hoang vu… Trong lòng Thần Dạ càng thêm ngưng trọng, nếu là trùng hợp, chuyện gì cũng dễ dàng, dù sao Huyết Bồ Đề có thể tùy tâm sở dục. Nhưng nếu như không phải trùng hợp, thì nên làm thế nào? Huyết Bồ Đề có linh, đã có linh, như vậy hàng lâm nhân gian có phải là tùy ý ngẫu nhiên? Nếu không phải, hôm nay nó hàng lâm nơi này lại có ý vị ra sao? - Thần Dạ, huynh đang lo lắng chuyện gì? Nắm tay Thần Dạ đi trong thôn trang, dù không một bóng người, dù nơi này cực kỳ hoang vắng nhưng tâm tình Tử Huyên rất tốt, nơi này dù sao cũng là nơi nàng sinh ra, dù thân nhân đã mất. Mà nỗi lo lắng của Thần Dạ nàng làm sao không biết. Huyết Bồ Đề lại giáng lâm ở nơi nàng từng sinh ra, mà sau khi đến nơi này cảm giác của những người khác nàng không biết rõ ràng, nhưng chính nàng lại cảm giác được thân thiết. Chính vì cảm giác đó mới giúp nàng gợi lại trí nhớ thời sơ sinh, giúp nàng biết được nơi này cũng không phải là một nơi bình thường. Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp, càng không phải ngẫu nhiên. Những điều này không làm người cảm thấy lo lắng mới thật sự kỳ quái. - Tử Huyên… Thần Dạ nhìn nàng, không biết nên nói gì mới tốt. - Đừng như vậy. Tử Huyên ôn nhu cười nói: - Lần này có chút đáng tiếc, sớm biết vậy đưa Linh nhi cùng đến, để cho Linh nhi biết được địa phương mà mẫu thân mình từng sinh ra. Nhắc tới Linh nhi trên mặt Thần Dạ nổi lên dáng tươi cười, nhưng lại mang theo vẻ khó hiểu. Nha đầu kia đã trưởng thành, nhưng còn có ý quyến luyến đối với mình… Từ sau khi ở trong Táng Hồn sơn mạch đi ra, chỉ gặp lại Linh nhi một lần, là thời điểm quay lại Dạ Minh. Ngoại trừ lần đó, Linh nhi vẫn luôn luôn bế quan. Hai năm trước mọi người tập thể bế quan, Thần Dạ cũng gọi Linh nhi cùng đi theo, cùng đi vào không gian thần kỳ của Tử Huyên tu luyện nhưng Linh nhi lại cự tuyệt. Lý do thật đơn giản, nàng đã quen ở bên ngoài, không thích thay đổi vị trí.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1393: Mẹ con liên thủ. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Mà Linh nhi không ngừng bế quan thật sự làm Thần Dạ cảm thấy khó hiểu. - Sau này sẽ có cơ hội, muốn dẫn Linh nhi đến, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm khắp mọi nơi trên thế gian. Thần Dạ thu liễm nỗi lòng, ngược lại cười nói. - Ông. Ngay lúc này ở xa xa đột nhiên vang lên một trận ba động thật nhỏ truyền đến. Thần sắc Thần Dạ cùng Tử Huyên thoáng thay đổi, đây không phải động tĩnh nhóm người Ngao Thiên phát ra công kích, cũng không phải đối chiến cùng Tà Đế Điện gây ra. - Mau trở về. Nếu là vậy có lẽ do Huyết Bồ Đề tự mình làm ra tới. Hai người bay nhanh như chớp, ngọn núi không có bất kỳ biến hóa, chỉ bao phủ chút huyết hồng quang mang, giờ này như cuồng phong thổi qua đầm nước, có từng trận gợn sóng đang không ngừng dao động. Bởi vì dao động nên uy lực hào quang màu đỏ nháy mắt giảm bớt rất nhiều, ít nhất có thể cho nhóm người Thần Dạ đi vào. - Chư vị trưởng lão, Hổ Giao tiền bối, Hải lão… Thanh âm Trưởng Tôn Nhiên lạnh lùng: - Phiền toái các ngươi thủ bên ngoài, bất luận kẻ nào dám can đảm tiến vào một bước liền cho họ hồn phi phách tán! - Ông ông… Gợn sóng ngày càng thêm cường liệt, không qua bao lâu hào quang màu đỏ phảng phất như bị nổ tung, vì thế ngàn vạn đạo hồng quang phảng từ trên đỉnh núi bắn ra bao trùm khắp không gian. Đám người Du Thiên Hải chỉ còn cảm giác sợ hãi, ngay cả nhóm người Thần Dạ cũng dị thường chấn kinh. Bởi vì trong đạo hồng quang kia còn ẩn chứa thật nhiều cảm ngộ thiên đạo. Bọn họ từng đạt được cảm ngộ của Tiêu Nhược thư sinh, vì vậy đối với cảm giác này tự nhiên không có chút xa lạ. - Quả nhiên là Huyết Bồ Đề, không hổ là tam đại thần vật thời thiên địa sơ khai. Trong ánh mắt Thần Dạ hiện lên lửa nóng, hoàn toàn bộc phát không chút che giấu. Cảm ngộ thiên đạo nhiều như thế, đừng nói toàn bộ lấy được, chỉ cần đạt được một đạo đối với mọi người mà nói đều có chỗ tốt lớn phi thường. - Mọi người dốc sức, nhìn xem có thể thu phục được đạo hồng quang hay không. Hắn truyền âm cho mọi người, tuy rằng số lượng rất nhiều nhưng Thần Dạ cũng không muốn lưu cho đám người Du Thiên Hải lấy được, đối với những người kia trong lòng hắn không chút hảo cảm. Nếu hồng quang tự động lựa chọn đám người kia, vậy chỉ phải đem bọn hắn giết chết. Nhóm người Dạ Minh nhanh như chớp lao tới chỗ hồng quang, chỉ giây lát sau đã tiếp xúc. Nhưng mọi người lại vô cùng kinh hãi! Vô luận dùng loại thủ đoạn nào, dù là phong ấn cũng không cách nào ngăn cản hồng quang rời khỏi, dù thân thể tiếp xúc với hồng quang cũng trực tiếp xuyên thấu thân thể, dùng tốc độ cực nhanh bay đi. - Để ta thử xem. Trên bầu trời một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ chính là Linh nhi. Tiểu nha đầu xuất hiện không chút âm thanh, mà tu vi của nàng làm mọi người đều xấu hổ, nàng đã đạt tới cảnh giới thiên huyền, tuy thoạt nhìn chỉ mới đột phá không bao lâu nhưng thật sự làm người rung động. Tiểu nha đầu đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhất định đã xảy ra biến cố gì đặc biệt, hơn nữa khi nàng hiện thân không có bất cứ người nào cảm ứng được, thật sự làm người thổn thức không ngừng. Trên trời cao, gương mặt có chút non nớt của Linh nhi lại phi thường ngưng trọng. Hai tay Linh nhi huy động, một cỗ khí tức mà chưa từng có ai cảm nhận được như cuồng phong thổi quét tràn ra, nhanh như chớp đuổi theo toàn bộ hồng quang đang bay xa. Mọi người rõ ràng nhìn thấy bị cỗ khí tức kia bao vây, toàn bộ hồng quang chẳng khác gì cá rơi vào lưới, không cách nào đào thoát. Mặc dù đã bị trói buộc nhưng hồng quang vẫn cố gắng trùng kích, điên cuồng va chạm, lực đạo thật lớn làm người vô cùng kinh hãi. Bị hồng quang va chạm, sắc mặt Linh nhi ngày càng tái nhợt, mọi người cảm ứng khí tức của nàng đang suy giảm dần. - Linh nhi, đừng miễn cưỡng! Thần Dạ trầm giọng quát, nếu vì hồng quang làm Linh nhi bị tổn thương, hắn tình nguyện bỏ qua hết thảy. Linh nhi chợt cười, hô to: - Mẹ, đến giúp con một tay! Mọi người không khỏi ngẩn người, không nghĩ tới Tử Huyên lại có thể giúp đỡ. Tử Huyên cũng thoáng ngây người, như nghĩ đến điều gì, thân hình vừa động đã xuất hiện bên người Linh nhi, đầu ngón tay điểm nhẹ vào hư không, bạch quang lóng lánh hóa thành một luân bàn. Trong luân bàn tán phát khí tức huyền diệu, rất nhanh bay ra ngoài. Vẻ mặt Thần Dạ chợt run lên. Vừa rồi khi Linh nhi trói buộc ngàn vạn đạo hồng quang, khí tức kia hắn chưa từng cảm giác qua, nhưng lại có cỗ cảm giác như từng gặp qua. Nguyên lai khí tức kia giống hệt cỗ khí tức huyền diệu của Tử Huyên, thậm chí còn tinh thuần hơn cả nàng. Chỉ một Tử Huyên đã làm người trẻ tuổi thần bí vô cùng kiêng kỵ, đã nổi lên sát tâm, bây giờ lại thêm Linh nhi… Trên bầu trời, hai mẹ con Tử Huyên cùng ra tay, vạn đạo hồng quang giãy dụa một lát rốt cục đã an tĩnh trở lại. Thủ đoạn của hai mẹ con tuy giống nhau, thi triển chân khí cơ hồ y hệt nhưng sau một lúc quan sát Thần Dạ nhận ra có điều bất đồng. Cỗ khí tức huyền diệu kia ở trong tay Tử Huyên cực kỳ thuận theo, nhưng nàng phải sử dụng luân bàn làm vật dẫn mới có thể thi triển được cỗ chân khí kia phát ra. Nhưng mà Linh nhi… Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng thi triển thủ đoạn này, hành động có chút trúc trắc nhưng dần dần càng thành thạo, hiện tại đã tùy tâm sở dục vô cùng. Hơn nữa Linh nhi không cần mượn dùng vật dẫn vẫn có thể thi triển, rõ ràng thủ pháp càng cao hơn Tử Huyên một bậc. Loại cảm giác này giống như…Tử Huyên sử dụng một loại thần vật đem thần vật lực thi triển ra, mà bản thân Linh nhi lại chính là kiện thần vật như thế. Nói cách khác cỗ chân khí kia như có sẵn trong thân thể Linh nhi, mà Tử Huyên là tu luyện mới có được. Hắn ở chung với Tử Huyên nhiều năm như vậy, trước khi đi vào Táng Hồn sơn mạch Thần Dạ chưa từng thấy nàng dùng qua, hắn tin tưởng sau khi đi vào Táng Hồn sơn mạch nàng mới tu luyện tới. Nếu hôm nay Linh nhi không thi triển, Thần Dạ cũng không biết Tử Huyên lại có kỳ ngộ như thế. Nhưng nghe người trẻ tuổi thần bí từng buột miệng nói đây là do Tử Huyên tu luyện mới có được….sự chênh lệch giữa hai mẹ con làm cho Thần Dạ thật khó hiểu. Thời gian trôi qua, rốt cục vạn đạo hồng quang đã thật sự an tĩnh xuống. Mặc dù hồng quang đã yên tĩnh lại, nhưng hai mẹ con Tử Huyên cũng chưa thu phục chúng, sau một lát khi cỗ chân khí huyền diệu chậm rãi thu hồi, vạn đạo hồng quang lại như nước thủy triều rất nhanh bay ngược trở lại trong đỉnh núi. - Ông… Mọi người còn chưa kịp hỏi vì sao Tử Huyên làm như vậy, một cỗ ba động càng lớn đột nhiên từ trên đỉnh núi lan tràn xuống chung quanh. Ba động kia thật sự cường đại, làm mọi người có mặt đều kinh hồn táng đảm. Chờ sau khi ba động lan tràn đi qua khoảnh khắc đã đem mọi người bao trùm, cũng may ba động không có ý thương tổn mọi người, chỉ lướt qua thật nhanh giống như muốn quan sát những người đang có mặt. Tựa hồ sự thật cũng là như thế, khi ba động dừng lại trên người mẹ con Tử Huyên thì khựng lại thật lâu không rời đi.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1394: Huyết Bồ Đề. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Tử Huyên, Linh nhi, không sao chứ? - Phụ thân, con không sao. Linh nhi cười khúc khích bay xuống nhào vào trong lòng Thần Dạ. Hiện tại Linh nhi cũng đã không còn gọi Thần Dạ là đại ca ca như ngày trước. Cỗ ba động kia đã chia thành hai đạo vây quanh người mẹ con Tử Huyên, chẳng qua đạo ba động vây quanh người Linh nhi còn nhiều hơn Tử Huyên một ít. Ánh mắt Thần Dạ thu liễm, đây chẳng phải ý nghĩa suy đoán của hắn là chính xác. - Linh nhi, làm sao con lại đến? Áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng, Thần Dạ cười ôm chặt Linh nhi, mặc dù nàng không phải nữ nhi thân sinh của hắn, nhưng hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, cảm tình như cha con không thể nghi ngờ. - Nhớ phụ thân cho nên liền đến thôi. Linh nhi ngây thơ nói, chẳng qua tận sâu trong đáy mắt như che giấu điều gì. Thần Dạ cũng không vạch trần tiểu nha đầu, nếu nàng không có ý định nói thì hắn cũng không cần truy vấn kỹ càng. - Ha ha, hiện tại mới nói nghĩ tới ta sao? Thần Dạ vuốt vuốt mũi Linh nhi, lập tức nói: - Đến cũng đúng lúc, vậy có thể nói cho phụ thân biết làm sao lấy được đồ vật bên trong hay không? - Đương nhiên, hiện tại nó đã là vật trong lòng bàn tay, sẽ không chạy được! Linh nhi cười đắc ý, sau đó vẫy vẫy Tử Huyên, Tử Huyên lập tức bay xuống đứng bên cạnh hai người. Khi Tử Huyên vừa đi tới, đạo ba động lại thật nhanh gom lại chung một chỗ. Linh nhi nhẹ giọng cười, ý niệm vừa động, ba động nhanh như chớp bay lên đỉnh núi nguy nga, vào lúc này hồng quang lại phóng lên cao tựa hồ xỏ xuyên qua cả thiên địa. Ngay khi hồng quang bắn lên bầu trời, bên trong hồng quang như hiện ra một đồ vật nho nhỏ. - Chính là Huyết Bồ Đề! Ánh mắt Thần Dạ căng thẳng, hắn đã chờ ngày này thật lâu, khát vọng càng thêm dày đặc. Đồng thời ánh mắt nhóm người Du Thiên Hải cũng hiện vẻ tham lam. Ngao Thiên còn chưa kịp hành động, đột nhiên… - Xuy… Đồ vật bên trong hào quang như viên trân châu thu liễm toàn bộ quang mang, hiện ra thật rõ ràng giữa hư không. Đúng lúc này Thần Dạ cùng Tử Huyên đều chứng kiến rõ bộ dạng của Huyết Bồ Đề. Nhìn qua thật giống như hình vẽ của Trạc Ly y đúc. Huyết Bồ Đề nhìn qua thật nhỏ, cỡ như một quả anh đào, toàn thân trong suốt đỏ tươi, nếu không cảm giác có khí tức phát ra sẽ không ai cho rằng đây là Huyết Bồ Đề thanh danh vang dội. Thần Dạ lập tức nói: - Linh nhi, nếu như có thể lập tức thu nó đi! - Dạ, con biết! Linh nhi gật đầu, một đạo chân khí từ mi tâm nàng bắn ra nhanh như chớp, chỉ giây lát đã xuất hiện trước Huyết Bồ Đề, quả nhiên Huyết Bồ Đề giống như gặp phải bạn tốt vui vẻ nhảy nhót bay tới chỗ Linh nhi. Huyết Bồ Đề vừa động, khí tức trấn áp làm mọi người không thể nhúc nhích lập tức biến mất, từng đạo thân ảnh vọt nhanh tới trước, chính là nhóm người Du Thiên Hải. Trong lòng bọn hắn hiểu rất rõ ràng đây chính là cơ hội duy nhất, nếu không lấy được thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội. - Muốn chết! Ngao Thiên quát lạnh. - Ngao gia gia, không cần lo lắng, đương thời ngoại trừ cháu sẽ không còn ai lấy được nó. Linh nhi khẽ cười nói. - Bồng bồng… Tựa hồ là vì hưởng ứng lời nói của Linh nhi, khi đám người Du Thiên Hải vừa tiến tới gần Huyết Bồ Đề, ngay lập tức một đạo hồng quang bắn ra, nhóm người kia như bị trúng đòn nghiêm trọng từ trên trời rơi xuống, miệng không ngừng phun máu tươi, xem ra đã trọng thương. Hơn nữa khi máu tươi phun tràn, Huyết Bồ Đề lại hấp thu toàn bộ, hơn nữa còn hấp xả máu tươi trong người bọn họ chảy ra ngoài càng nhanh hơn… Nghe được đám người Du Thiên Hải cầu xin tha thứ, Thần Dạ cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua, đối với hắn bất luận kẻ nào muốn cướp đoạt Huyết Bồ Đề đều là kẻ mà hắn muốn giết chết. Nhưng thủ đoạn của Huyết Bồ Đề thật sự vô cùng quỷ dị làm cho người ta phải hoài nghi rốt cục nó có phải là thần vật đản sinh từ thời thiên địa sơ khai hay không. Đã đánh trọng thương đám người Du Thiên Hải còn hấp xả máu tươi của bọn họ, một màn như vậy làm nhóm người Thần Dạ đều nhớ tới thủ đoạn của Tà Đế Điện. - Thật tàn nhẫn ah! Huyết Bồ Đề vừa hấp thu máu tươi vừa bay về phía Linh nhi, đột nhiên một thanh âm vang lên làm nhóm người Thần Dạ đều cứng ngắc toàn thân hơn nữa vô cùng khẩn trương. Ngay khi thanh âm kia vừa xuất hiện, Huyết Bồ Đề giống như bị cấm cố dừng ngay tại chỗ, cùng lúc đó cũng bị buộc dừng lại việc hấp thu máu huyết của nhóm người Du Thiên Hải. - Quả nhiên vẫn đến! Thanh âm Thần Dạ run lên, không chút nghĩ ngợi bay vọt ra ngoài nhanh như chớp. - Thần Dạ! Tử Huyên hoảng sợ kêu lên. - Ông ông… Nhưng Thần Dạ không thể đến gần Huyết Bồ Đề, thân ảnh hắn bị cứng rắn ngăn cản ngoài trăm thước xa, không phải hắn không muốn tiếp tục đi tới mà là bị mạnh mẽ cản trở lại. Một nét điên cuồng thoáng hiện trong mắt Thần Dạ, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Huyết Bồ Đề. Chính là người trẻ tuổi thần bí khó lường! Một tia điên cuồng dần dần tràn ngập trong mắt Thần Dạ, chỉ khoảnh khắc sau thật nhiều tia tinh quang lan tràn. Nhìn vào người trẻ tuổi thần bí, Thần Dạ rít lên: - Ngươi phải biết Huyết Bồ Đề đối với ta có ý nghĩa như thế nào, cho nên bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi, kể cả ngươi! Nghe vậy người trẻ tuổi thần bí gật đầu cười, lạnh nhạt nói: - Việc này ta biết, nhưng ngươi có biết Huyết Bồ Đề đại biểu cái gì không? Hai ngón tay hắn vừa động, dễ dàng đem Huyết Bồ Đề kẹp giữa hai ngón tay, sau đó nhìn mọi người nói: - Được đến Huyết Bồ Đề có thể thành công hấp thu lực lượng của nó, như vậy dù là một người thường chưa từng tu luyện hay một hài tử cũng có thể trong vòng một đêm đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới cảnh giới đế cấp mà các ngươi đã nói. - Hoa… Tiếng nói của hắn vừa dứt mọi người đều ồ lên. Ngay cả Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng phi thường khiếp sợ, vốn ai cũng biết Huyết Bồ Đề là thần vật xuất hiện từ thời thiên địa sơ khai, nhưng không nghĩ tới có thể tiến vào cảnh giới đế cấp chỉ trong vòng một đêm! Mỗi người có mặt cơ hồ đều thở dốc, ánh mắt đám người Du Thiên Hải lại nóng rực, biết rõ không khả năng cướp lấy nhưng không ngăn chặn được khát vọng trong nội tâm. Nhìn thấy phản ứng của mọi người, người trẻ tuổi thần bí cười hài lòng, tựa hồ rất thích ý chứng kiến một màn như thế. - Đế cấp cảnh giới, ha ha, nếu như có thể thành công giữ lại Huyết Bồ Đề bên người, muốn siêu việt cảnh giới đế cấp nào phải là việc gì khó! Người trẻ tuổi như lẩm bẩm một mình, giờ phút này ánh mắt hắn cũng hiện lên lửa nóng. - Thần Dạ, Tử Huyên, còn có chư vị, đồ vật như thế sao không làm người động tâm, ai nguyện ý trơ mắt nhìn nó bị người khác lấy đi? Tiếng nói vừa dứt hắn cười cười nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập vẻ hài hước. Nhưng chỉ thoáng chốc ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, lại hiện lên vẻ không sao tưởng tượng nổi. Bởi vì tuy hắn nhìn thấy ánh mắt nhóm người Thần Dạ như lửa nóng, nhưng lại không hề có dục vọng tham lam.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1395: Huyết Bồ Đề lực. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Giỏi cho một Dạ Minh! Hắn không khỏi tán thưởng một câu, hắn tin tưởng nếu đổi thành hắn hoặc người khác ở trong trường hợp này sẽ không có biểu hiện như người của Dạ Minh. - Nếu ngươi chỉ muốn bằng vào những lời này đã muốn phá vỡ Dạ Minh, thật sự là quá vô tri rồi… Trưởng Tôn Nhiên cười trào phúng, nàng là người hiểu rõ về Dạ Minh hơn ai hết, những người gia nhập có ai chưa từng nhận khảo nghiệm của nàng? - Cho nên ta rất bội phục, nếu ta sớm gặp cô nương có lẽ sự tình sẽ có khác nhau rất lớn. Hiển nhiên người trẻ tuổi thần bí kia cũng biết về Trưởng Tôn Nhiên, hơn nữa biết rõ khả năng của nàng. - Đúng là một cô nương huệ chất lan tâm… - Ta không thời gian nói với ngươi, nên giao ra Huyết Bồ Đề đi! Cho dù phía trước không cách nào tiến tơi, nhưng Thần Dạ vẫn mạnh mẽ tiến lên một bước, thiên địa nhất thời bạo động lên… Nhìn Thần Dạ mạnh mẽ tiến lên một bước, trong ánh mắt người thần bí kia hiện lên ý thưởng thức, có lẽ người khác không biết rõ ràng, nhưng lực lượng do chính hắn bố trí trong thiên hạ này có ai có thể đột phá tới, ít nhất ở trước mắt còn chưa người nào làm được. Nhưng Thần Dạ lại có thể làm được, có thể thấy được sự chấp nhất trong nội tâm của hắn kiên quyết tới bậc nào. Con đường võ đạo khó khăn hơn lên trời, thậm chí càng thêm gian nan. - Thần Dạ, ngươi thật giỏi lắm. Người thần bí buông tiếng thở dài, chợt chuyển giọng nói: - Ta đã truy tìm Huyết Bồ Đề vô số năm qua, hôm nay thật vất vả có được một cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua. Câu trả lời này cũng không làm Thần Dạ cảm thấy bất ngờ, nếu đổi ngược lại là hắn cũng sẽ không bỏ qua Huyết Bồ Đề, cho nên chỉ có thể tranh đoạt. - Oanh! Một trận khí thế bàng bạc từ trong thân thể Thần Dạ tràn ra, ngay lúc không gian cũng chấn động run rẩy lên. Cách đó không xa nhóm người Ngao Thiên đều khẩn trương căng thẳng, đối mặt với người trẻ tuổi thần bí kia, Thần Dạ đã lập tức toàn lực ứng phó, nhưng mặc dù đem hết toàn lực nhưng mọi người cũng không thăm dò được tu vi đích thực của Thần Dạ. Ánh mắt Thành Tự Tại chợt sáng ngời, tự nhủ: - Người xưa nói, chỉ có thể tham khảo, không thể hoàn toàn lấy cho mình, đạo lý này mỗi người đều biết, nhưng có thể làm được thật không chút dễ dàng, người trẻ tuổi này lực lĩnh ngộ thật cao, khó trách lại ưu tú như vậy… - Thần Dạ, tạm thời ta chưa muốn cùng ngươi là địch, mà ngươi hiện tại cũng không phải là đối thủ của ta. Người thần bí nở nụ cười nói. - Ngươi nói tạm thời, như vậy cũng có ý nghĩa sẽ có một ngày chúng ta trở thành địch nhân, vậy làm sao có thể để cho ngươi có được Huyết Bồ Đề, về phần có phải là đối thủ của ngươi hay không… Hai mắt Thần Dạ càng âm sâm, khi giọng nói vang vọng, lại hết sức điên cuồng quát: - Cho dù không phải là đối thủ, ngươi muốn lấy được Huyết Bồ Đề trừ phi ta chết! Lời tuyên chiến điên cuồng quanh quẩn trong không trung, chỉ một thoáng vô số ba động như hỏa diễm phảng phất như muốn thiêu hủy cả không gian. Nhưng mặc dù là như thế, thân ảnh của Thần Dạ cũng không thể tiếp tục tiến về phía trước. - Bổn mệnh hồn phách! Nếu không thể đột phá đi tới, vậy không có tư cách cùng người kia một trận chiến, đừng nói tới muốn đoạt lại Huyết Bồ Đề! U quang lóe ra, một đạo hư ảnh xuất hiện, u quang bao vây, bổn mệnh hồn phách cũng điên cuồng như chính chân thân của Thần Dạ. - Hồn biến đăng đường cảnh giới, rất không tệ! Người kia lại tán thán: - Nhưng đáng tiếc đừng nói trình tự hồn biến này của ngươi chỉ là đăng đường cảnh giới, dù là cảnh giới đại thành cũng không cách nào làm được chuyện mà hiện tại ngươi muốn làm, điểm này ngươi hẳn là rất rõ ràng. - Hắc hắc… Thần Dạ cười dữ tợn, hai tay vừa động, thân ảnh bổn mệnh hồn phách đột nhiên mơ hồ, trong ánh mắt của mọi người lại biến thành như một chiếc áo khoác phủ lên trên người Thần Dạ. - Động thủ! Cách đó không xa nhóm người Diệp Thước đều xuất ra toàn bộ lực lượng, năng lượng chậm rãi phủ xuống như ngân hà, ầm ầm tràn tới chỗ người thần bí. - Ông ông… Người kia không có chút hành động, nhưng hư không ngoài trăm thước lại bỗng nhiên hiện lên gợn sóng, không gian lại không có nửa điểm biến hóa, lại hóa thành hắc động cực kỳ đáng sợ, năng lượng mà mọi người liên thủ tụ họp sau khi tiếp xúc gợn sóng liền biến mất không thấy bóng dáng. k Cường đại không thể địch nổi. Trong lòng mọi người rất nhanh hiện lên ý nghĩ này. - Mẹ! Linh nhi nhẹ giọng hô lên. Tử Huyên khẽ gật đầu, cùng Linh nhi song song bay lên. Cũng giống như Linh nhi từng vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi này, từ trong ấn đường bắn ra một đạo chân khí, xoay quanh trên hư không. Ngay lập tức bạch quang nơi đầu ngón tay Tử Huyên hóa thành luân bàn, chân khí huyền diệu liên tục bắn ra, tan vào trong cỗ năng lượng khổng lồ. Càng ngày càng nhiều năng lượng tuôn ra, tới cuối cùng, vô luận là Tử Huyên hay Linh nhi sắc mặt đều tái nhợt cực độ, thân ảnh lảo đảo, Tử Huyên đã hao phí thật nhiều năng lượng, mà Linh nhi lại không cách nào thừa nhận cùng thao túng nhiều năng lượng như thế. - Sất! Linh nhi quát lên, hai tay huy động, năng lượng xoay quanh trên không trung như long du biển khơi, phóng thích ra uy lực đáng sợ, chỉ khoảnh khắc sau đã đi tới cách người thần bí chừng ngoài trăm thước. Lúc này thần sắc của người thần bí lại có vẻ ngưng trọng. Kết quả va chạm vô thanh vô tức, làm mọi người cảm nhận được vô cùng áp lực, nhưng sau một lát viên Huyết Bồ Đề trong tay người thần bí đã không còn an tĩnh. Từng đạo huyết quang từ trong Huyết Bồ Đề bắn ra, làm hai ngón tay người kia thậm chí là thân thể không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy lên. Xem ra xu thế liên thủ của mẹ con Tử Huyên đã làm cho người thần bí không thể tiếp tục bảo trì trạng thái như trước, hoặc là giữa hai mẹ con có liên hệ với Huyết Bồ Đề, dù sao trước khi người kia xuất hiện, là do mẹ con nàng làm cho Huyết Bồ Đề hoàn toàn an tĩnh xuống. Nhìn thấy hành động của Huyết Bồ Đề, thân thể người kia run rẩy, giữa hai ngón tay giống như truyền ra đạo năng lượng đè ép xuống như ngọn núi, làm từng đạo hồng quang nháy mắt ảm đạm hơn không ít. Bất quá lúc này Huyết Bồ Đề giống như từ trong trạng thái thất thần tỉnh lại, tuy bị áp chế nhưng lại tuôn ra đạo đạo hồng quang, không hề ngừng nghỉ một chút nào. Bị Huyết Bồ Đề không ngừng giãy dụa, thần sắc người kia ngày càng ngưng trọng, mọi người có thể nhìn thấy năng lượng phát ra từ đầu ngón tay hắn ngày càng cường đại. Đến cuối cùng mọi người không chút nghi ngờ nếu năng lượng kia công kích lên người họ, họ chỉ còn một kết cục chính là phải chết. Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay khi người kia toàn lực ứng phó chẳng những không làm Huyết Bồ Đề yên tĩnh xuống, ngược lại lực kháng cự phát ra càng thêm cường đại. - Không hổ là Huyết Bồ Đề, xem ra ta và ngươi vẫn không có duyên phận. Lúc này trong mắt người kia lướt qua vẻ thất vọng, thoạt nhìn tâm tình của hắn cũng không quá uể oải, hiển nhiên hắn đã sớm dự đoán được hắn không cách nào thu phục Huyết Bồ Đề.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1396: Hỗn Độn thể. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Nếu đã vô duyên cũng không cần cưỡng cầu, đi thôi. Người kia ảm đạm cười, buông lỏng ngón tay, Huyết Bồ Đề như thiểm điện bắn ra, không gian răng rắc một tiếng vỡ tan, khi Huyết Bồ Đề lướt qua dễ dàng đụng vỡ, chỉ nháy mắt sau nó đã bay vào trong tay Linh nhi. Nó vừa rơi vào trong tay Linh nhi, ngay lập tức bao phủ lấy mẹ con nàng, xem ra nó không sợ người trẻ tuổi thần bí kia, nhưng lại sợ hắn đột nhiên đối phó hai mẹ con Tử Huyên. Nhìn thấy cảnh này người kia bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt thoáng đổi nhìn qua Thần Dạ, vẻ sáng rọi khác thường rất nhanh thoáng hiện… Trong lòng Thần Dạ chợt yên ổn trở lại. Rốt cục đã lấy được Huyết Bồ Đề tới tay, mà người kia hiển nhiên đã không còn ý định tiếp tục cướp đoạt, cuối cùng Tử Huyên có thể mượn nhờ lực lượng của Huyết Bồ Đề tiêu trừ uy hiếp của Tà Tâm Chủng. Nhìn thấy ý tứ trong mắt Thần Dạ, người kia không nhịn được cười to một tiếng. - Chuyện tới bây giờ cuối cùng đã giải quyết xong phân nửa tâm nguyện, tuy rằng làm cho người ta cảm thấy khó chịu nhưng cũng đã nằm trong dự đoán. Người kia lại hờ hững cười nói: - Còn phân nửa tâm nguyện, Thần Dạ, phải xem ở ngươi, nếu Huyết Bồ Đề đã nằm trong tay ngươi thì nên tranh thủ giữ chắc, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng. Nghe vậy Thần Dạ chợt căng thẳng. Bên trong Linh Hồn Giới, Tiêu Hàn Thủy đã tự nói với hắn người trẻ tuổi thần bí kia theo đuổi chính là vô thượng chi đạo, đã siêu việt thiên địa này. Có lẽ Huyết Bồ Đề có thể giúp được hắn hoàn thành giấc mộng, nhưng hiện tại hắn lại không lấy được Huyết Bồ Đề. Phu thê Phong Ma đều thay đổi sắc mặt, họ cũng từng đi qua Linh Hồn Giới, đều nghe được lời nói của Tiêu Hàn Thủy trước khi rời đi. Siêu việt thiên địa này, bọn họ chưa từng dám nghĩ qua nhưng lại bị người trẻ tuổi thần bí kia xem là tâm nguyện, nhưng cũng đã không phải người ngốc nói mê, bởi vì người kia đã có được tư cách như thế. Nhưng bây giờ phần tâm nguyện kia lại rơi lên đỉnh đầu Thần Dạ, điều này mang ý nghĩa gì phu thê Phong Ma hiểu thật rõ, hai người nhìn qua Thần Dạ mang theo vẻ lo lắng cùng ngưng trọng vô cùng. - Đem Huyết Bồ Đề mang theo trên người, ba ngày sau máu của Tà Đế trong Tà Tâm Chủng sẽ tự động bị Huyết Bồ Đề hấp thu, như vậy Tử Huyên cô nương sẽ bình yên vô sự, điểm này các ngươi yên tâm. Người trẻ tuổi thần bí lại nói cho Tử Huyên nghe phương pháp sử dụng Huyết Bồ Đề chính xác. - Ngoài ra Huyết Bồ Đề tùy thời tùy lúc sẽ tản mát ra năng lượng độc đáo của nó, các ngươi nếu có thể hấp thu sẽ có trợ giúp thật lớn trong võ đạo, các ngươi phải tranh thủ nắm giữ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ… - Ngàn vạn lần đừng nên nóng vội, Thần Dạ, ngươi hiểu được Huyết Bồ Đề là đồ vật như thế nào, dù bản thân ta cũng không nắm chắc có thể hiểu được rõ ràng lực lượng của nó, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng có thể đem nó cắn nuốt! Nói xong những lời này người kia còn có vẻ luyến tiếc, đưa mắt nhìn nhìn Huyết Bồ Đề không nhịn được cảm thán: - Quả nhiên là Hỗn Độn Thể, cũng chỉ có Hỗn Độn Thể cùng Hỗn Độn khí tức, Hỗn Độn lực mới có thể hấp dẫn được Huyết Bồ Đề, mưu đồ vô số năm, dùng hết thủ đoạn vẫn thất bại trong gang tấc, chẳng lẽ đây là do trời định? Hít sâu một hơi, Thần Dạ đang định hỏi thăm đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt người kia biến thành vô cùng dữ tợn. - Cho dù là trời định, cuộc đời ta đã theo đuổi mục tiêu siêu việt thiên định, khiến cho ngươi phải vận hành dưới ý định của ta, há cho phép ngươi chúa tể vận mệnh của ta! - Cho dù đã trải qua vô số năm tháng ta vẫn chưa từng thành công, nhưng ta có thể cảm ứng được ngươi đang cảm thấy sợ, cho nên đang tính trăm phương ngàn kế ngăn cản ta đúng không? - Ha ha, thiên đạo bất công, lại không thể can dự thế gian này vận hành, ngươi làm như thế có phải đã làm trái ngược, theo điều này mà nói ta đã thắng. Ta đã có dự cảm lần này phải cho ngươi trả giá thảm thống, ha ha…thật thống khoái ah! Hắn đột nhiên cất tiếng cười to khiến mọi người trợn mắt há hốc nhìn trân trối. Trong tiếng cười to vang xa, người kia liếc mắt nhìn Thần Dạ thật sâu sau đó thân thể đột nhiên biến mất không thấy. Sau khi hắn rời đi, không gian nhẹ nhàng run rẩy lên. Mọi người không tự chủ được trầm mặc xuống, người kia gây ra rung động quá mức đối với mọi người, dù là ai cũng chưa từng dám nghĩ đến. Có thể làm cho thiên đạo kiêng kỵ, có thể uy hiếp được thiên đạo phải bất đắc dĩ sử dụng thủ đoạn ngăn cản, trên thế gian này ngoại trừ người trẻ tuổi thần bí kia còn có người nào? Thật lâu sau Phong Ma thở hắt ra một hơi nặng nề: - Thần Dạ, ta quyết định bế quan luyện hóa thiên đạo lực mà sư tôn lưu lại. - Ta cũng vậy. Vẻ mặt U Nhi càng thêm ngưng trọng, chẳng những là nàng, nhóm người Diệp Thước cũng phi thường trầm trọng. Thần Dạ im lặng, chỉ chốc lát lại nhìn qua đám người Du Thiên Hải quát: - Cút! Hiện tại đã lấy được Huyết Bồ Đề tới tay, nhóm người Du Thiên Hải ở trong mắt Thần Dạ cũng không còn nhấc nổi sóng gió. - Bọn hắn đã biết tin tức về Huyết Bồ Đề, khó đảm bảm sẽ không đem tin tức này truyền ra, lỡ như tập hợp toàn bộ võ giả trong thiên hạ hoặc là Tà Đế Điện… Thần Dạ khoát tay nói: - Có người trẻ tuổi thần bí kia ra tay, làm sao có ai có thể đến quấy rầy chúng ta. Nghe vậy mọi người lại trầm mặc xuống. Người trẻ tuổi thần bí kia đã nói đem nửa tâm nguyện khác đặt lên người Thần Dạ, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết. - Mọi người đừng lo lắng, đã có Huyết Bồ Đề trong tay… Thần Dạ ra vẻ thoải mái cười nói: - Phong Ma huynh cùng U Nhi luyện hóa thiên đạo lực cũng không cần quá gấp gáp, sau này hãy thực hiện vẫn chưa muộn, hơn nữa ta cũng không tán thành các ngươi đi luyện hóa thiên đạo lực từ trong truyền thừa. Thần sắc hai người cũng thoáng buông lỏng, ý tứ của Thần Dạ họ đều hiểu được. Bởi vì truyền thừa cũng xuất từ bốn vị đại đế, mà năm xưa cả bốn vị đại đế cũng không thắng được Tà Đế, như vậy họ nhận truyền thừa cũng không cách nào siêu việt được hắn! Ba ngày sau, trong Dạ Minh. Trên ngọn núi hùng vĩ, Thần Dạ đứng thẳng, cuồng phong thổi quét, khí tức sắc bén lại đem không gian như bổ ra làm hai, dọc theo hai bên thân thể hắn. Tâm tình của Thần Dạ thật tốt, hiện tại máu của Tà Đế ở trong Tà Tâm Chủng đã hoàn toàn bị hóa giải, rốt cục không cần lo lắng Tử Huyên bị Tà Tâm Chủng phát tác mà gây ra đại họa không thể thừa nhận. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, tận sâu trong ánh mắt của Thần Dạ vẫn hiện lên vẻ lo lắng. - Thần Dạ, còn chưa đầy một năm đã đến kỳ hạn, mọi người đều bế quan, huynh làm sao vậy? Tử Huyên hỏi thăm, nàng không biết vì sao Thần Dạ không cùng mọi người bế quan, trong lòng vô cùng lo lắng lại kỳ quái. Thần Dạ không trả lời, chỉ nghiêng người nhìn xuống sau núi. - Phụ thân, nương! Không qua bao lâu, một thiếu nữ nhẹ nhàng bay vút tới.