Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1397: Truyền nhân Bạch Đế. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Spoiler Nhìn thấy Linh nhi, trong lòng Thần Dạ không tự chủ được run nhẹ, đợi khi Linh nhi đi tới bên cạnh, hắn lập tức nắm chặt tay nàng, một đạo năng lượng truyền vào nhanh như chớp. Cũng như năm xưa khu trừ tiên thiên chi độc cho Linh nhi, Thần Dạ thật quen thuộc thao tác năng lượng bản thân rất nhanh đi tới một địa phương. Nhiều năm sau đi tới nơi đây, tâm thần Thần Dạ phảng phất như bị sấm sét trực tiếp đánh trúng, rung động không cách nào hình dung. Trước kia hắn từng cảm giác nơi đó như một hắc động thật lớn, tiên thiên chi độc lan tràn sinh trưởng ở trong này, uy hiếp sinh mạng của Linh nhi. Mà nay tiên thiên chi độc đã mất, hắc động phát ra chân khí cùng năng lượng không phải tiên thiên chi độc mà diễn biến thành cỗ chân khí huyền diệu giống hệt Tử Huyên thi triển. Ở trong này Thần Dạ cảm ứng được cỗ chân khí huyền diệu kéo dài không dứt, thậm chí huyền khí trong người Linh nhi cũng bị đồng hóa, trở thành chân khí huyền diệu kia. Đã nhiều năm trôi qua, Linh nhi không ngừng tu luyện, nơi đó không còn là hắc động mà là một thiên địa gần như chân thật! Nói thế này có vẻ thật khoa trương, nhưng cảm thụ của Thần Dạ đích xác là như thế! Thiên địa nơi này rộng lớn vô biên vô hạn, mặc dù không có trăng sao mặt trời, không có vật chất, nhưng trong lòng Thần Dạ có một loại ảo giác, không bao lâu nữa toàn bộ sự vật nên có trong thế giới cũng sẽ diễn biến đi ra trong cơ thể Linh nhi. Chính bởi vì hiện tại có sự tồn tại của Huyết Bồ Đề! Nghe lời nói của người trẻ tuổi thần bí, mặc dù Thần Dạ không khẳng định nhưng vẫn tin, chân khí huyền diệu mà Tử Huyên cùng Linh nhi thi triển chính là lực lượng Hỗn Độn, mà bản thân Linh nhi chính là Hỗn Độn Thể! Khó trách khi Huyết Bồ Đề ở trước mặt hai mẹ con nàng lại không có bao nhiêu lực phản kháng, khó trách khi nhìn thấy Tử Huyên thi triển thì người thần bí kia lại không tự chủ được hiện lên sát khí, hết thảy nguyên nhân đều vì lực lượng Hỗn Độn. Nhưng mà Linh nhi làm sao lại là Hỗn Độn Thể? - Phụ thân, đừng lo lắng, con không có việc gì, thật sự… Linh nhi hiển nhiên cũng biết nỗi lo lắng trong lòng Thần Dạ, nhưng ngay bản thân nàng cũng không biết nên làm sao giải thích mới có thể làm cho Thần Dạ hoàn toàn được yên tâm. Thần Dạ thở hắt ra, thần sắc có chút nghiêm túc. Lực lượng Hỗn Độn, thiên đạo pháp tắc, Huyết Bồ Đề, ba thần vật có được khi thiên địa sơ khai đối với mỗi người chỉ cần có một vật đã là vinh diệu cùng may mắn lớn, hiện tại ở cạnh hắn lại có cả ba thần vật này. Đây là trùng hợp sao? Hết thảy những gì từng có vẻ như trùng hợp xuất hiện, chẳng lẽ là do thiên đạo an bài? Con đường võ đạo, thật quá gian nan! - Công tử, minh chủ, truyền nhân Bạch Đế bệ hạ đến! - Truyền nhân Bạch Đế tiền bối đến sao? Mau mời! Thần Dạ chậm rãi đè nén áp lực trong lòng, nếu sự tình đã đi tới bước này dù có biết cũng chỉ có thể tạm thời tiếp tục đi tới mà thôi. - Thần Dạ, Tử Huyên, đây là Linh nhi đi, đã lớn như vậy sao! Bên ngoài dãy núi có một người chậm rãi tiêu sái đi theo người dẫn đường đến trước mặt ba người, sau đó mỉm cười chào hỏi họ. - Tiết huynh? - Tiết sư huynh, như thế nào là ngươi? Thần Dạ cùng Tử Huyên có chút khiếp sợ, có chút ngoài ý muốn, càng nhiều là kích động, thật không ngờ truyền nhân Bạch Đế lại là người quen của họ, Khiếu Lôi Tông Tiết Vô Nghịch! Năm đó Đông Vực xảy ra biến cố, Khiếu Lôi Tông bị tiêu diệt, mọi người cơ hồ chết hết, Tử Huyên tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được Tiết Vô Nghịch… Mọi người hi vọng hắn còn sống, quả nhiên là còn sống! - Tiết sư huynh! Qua nhiều năm như thế, trải qua nhiều sóng to gió lớn, cùng bản thân gần như sinh ly tử biệt, giờ này khắc này Tử Huyên cũng không nhịn được cảm xúc kích động, bước nhanh tới ôm chặt lấy Tiết Vô Nghịch. Thật sự không nghĩ tới Tiết Vô Nghịch nhân họa được phúc, trở thành người thừa kế của Bạch Đế, tu vi cảnh giới thiên huyền, nếu không phải là người thừa kế, dù hắn có bao nhiêu ưu tú cũng không thể đạt tới độ cao hôm nay. - Vì sao lâu như vậy cũng không nhắn tin tức cho chúng tôi, đã đạt được truyền thừa của Bạch Đế, vì sao tới bây giờ mới tới đây? Huynh có biết hay không, muội cùng Thần Dạ luôn lo lắng cho huynh! - Năm đó Khiếu Lôi Tông gặp phải đại địch, ta may mắn thoát chết, nguyên bản muốn lập tức đi tìm các ngươi, nhưng sau khi nghe được sự kiện về Tà Đế Điện, ta cảm thấy nếu đi tìm các ngươi sẽ tăng thêm áp lực cho hai người, vì vậy một mình đi Trung Vực, muốn đợi khi nào đủ khả năng mới đến hai người. Tiết Vô Nghịch cười nói: - Chỗ truyền thừa của sư phụ tìm không dễ dàng, cho nên ta phải đi tìm đầy đủ truyền thừa vì vậy chậm trễ. Hiện tại ta không có việc gì, đừng khóc, nhi đồng đã lớn như vậy rồi! - Thần Dạ, thật xin lỗi, nhiệm vụ ngươi cấp cho ta năm đó ta không thể hoàn thành! - Như vậy ngươi hãy tận sức đền bù là tốt lắm. Thần Dạ nở nụ cười, bước lên ôm chầm lấy Tiết Vô Nghịch. Phong Ma, U Nhi, Tiết Vô Nghịch lại có chính hắn, người thừa kế của bốn vị đại đế đã tụ tập, chẳng lẽ đây là số mệnh luân hồi? Hai mắt Tiết Vô Nghịch lạnh xuống, nói: - Đây là tự nhiên, mối thù của thật nhiều người trong Khiếu Lôi Tông, ta làm tông chủ phải làm cho họ yên tâm đi luân hồi. - Tốt, thời gian không nhiều lắm, Tiết huynh, theo chúng tôi đi! Cả Dạ Minh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, mà thời gian lại rất nhanh trôi qua. Chẳng những Dạ Minh, cả Trung Vực tựa hồ cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, càng yên tĩnh hơn rất nhiều, giống như càng thêm áp lực… Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới kỳ hạn. Từ bên trong không gian thần kỳ từng đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện, không gian dần dần biến thành mẫn cảm, từng đạo sóng gợn tản ra khắp bầu trời. Trạng thái của mọi người đều rất tốt, tu vi đều tinh tiến, đội hình hiện tại dù đối mặt với Tà Đế Điện cũng cảm thấy không thua kém. Nhưng vẻ mặt Thần Dạ càng thêm ngưng trọng, chẳng biết vì sao tu vi càng tinh tiến thì trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt bất an. - Thần Dạ, làm sao vậy? Tử Huyên cảm nhận được Thần Dạ không thích hợp, vội vàng hỏi. - Không sao. Thần Dạ khoát tay nhìn mọi người nói: - Còn một chút thời gian, mọi người giúp ta hộ pháp. Nghe vậy thần sắc mọi người đều căng thẳng. Cũng không mở miệng giải thích, Thần Dạ giẫm chân bước lên trời cao. Chỉ một thoáng sau bổn mệnh hồn phách hiện ra bên cạnh hắn, nhất thời mây đen quay cuồng, chỉ nháy mắt cả bầu trời liền tối đen, phảng phất như bao phủ toàn thế giới, dần dần tầng mây đen hóa thành xoáy nước đen tuyền cuồn cuộn sôi trào. - Thần Dạ muốn độ kiếp! Thần Dạ đúng là muốn để bổn mệnh hồn phách độ kiếp. Mấy năm nay tu vi tăng tiến, sau khi đạt được lĩnh ngộ của Tiêu Nhược thư sinh cùng Huyết Bồ Đề lực, trình tự của hồn biến cũng đã đạt tới cảnh giới đăng đường đỉnh phong. Tầng mây dày đặc xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, áp lực nặng nề khiến tâm thần họ như đang run rẩy lên.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1398: Độ thiên kiếp. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Spoiler - Đã biết một cửa cuối cùng của hồn biến rất khó vượt qua nhưng vẫn thật ngoài ý liệu. Phong Ma trầm giọng nói. Nghe vậy Diệp Thước nói: - Với nhận thức của ngươi lần này Thần Dạ có khả năng vượt qua hay không? Nhóm người Ngao Thiên hoảng sợ, hiện tại nhóm trẻ tuổi như Diệp Thước bọn họ không còn đơn giản như ngày trước, ai cũng biết hành động của Thần Dạ sẽ có chút nguy hiểm nhưng không nghĩ tới Diệp Thước còn nói chỉ có “khả năng”! Im lặng một lát Phong Ma nói: - Không tu luyện cùng lĩnh vực nên ta không thể biết được quá nhiều, không thể đưa ra phán đoán chính xác, tóm lại lần này thật không dễ dàng, nhưng mọi người cứ yên tâm, Thần Dạ từng đạt được chỉ điểm, nghĩ tới sẽ không có việc gì. - Oanh! Trên bầu trời, xoáy nước màu đen thật lớn đột nhiên bắt đầu bốc lên, một đạo hắc sắc lôi đình như một đầu cự long xé rách tầng mây mang theo xu thế cuồng bạo cương mãnh cực đoan xuyên phá trường không, dùng một loại tốc độ vô cùng kinh người hướng bổn mệnh hồn phách của Thần Dạ đánh xuống. - Bổn mệnh hồn phách đi thôi! Thần Dạ không chút biểu tình vung tay lên, bổn mệnh hồn phách xông thẳng lên trời. - Phanh! Chỉ nháy mắt bổn mệnh hồn phách vốn vô cùng ngưng thật liền trúng một luồng lôi đình oanh kích, phân nửa thân dưới rút lui trăm trượng, tuy rằng chỉ là một hồn phách không có máu huyết, nhưng bị trúng trọng kích mọi người phảng phất như thấy được có máu tươi xuất hiện bên ngoài thân thể linh hồn kia. Không nghĩ tới mới một đạo thiên lôi đầu tiên mà bổn mệnh hồn phách lại bị đánh chật vật như thế, điều này làm mọi người càng thêm căng thẳng. Lúc này vẻ mặt Thần Dạ vẫn không chút thay đổi, giống như không hề có cảm giác gì khác. - Oanh long… Trên bầu trời, xoáy nước màu đen không hề ngừng lại, tựa hồ cũng biết rõ nhiệm vụ chính là đem linh hồn đang ứng kiếp kia phải đánh cho nó hoàn toàn tan thành mây khói. Từng đạo lôi đình lực càng thêm đáng sợ so với vừa rồi không ngừng thành hình thật nhanh, sau đó mang theo lực lượng vạn quân thổi quét, như muốn đem cả đại địa hoàn toàn hủy diệt. Nhìn thấy lôi đình lực giáng xuống, bổn mệnh hồn phách không hề thối lui, hắn hiểu được thiên phạt lôi kiếp lần này không thể tránh né, phải chính diện chống đỡ oanh kích, nếu không không thể xem như được thành công. Chính vì như vậy lần này thiên phạt lôi kiếp thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nếu không Thần Dạ cũng không có vẻ mặt ngưng trọng như thế, mà Tiêu Hàn Thủy vì sao phải nuốt hận mà chết! Trên bầu trời, mấy đạo lôi đình hung hăng oanh kích lên thân thể bổn mệnh hồn phách, điên cuồng đập vào, lực lượng cực kỳ cuồng bạo cường đại đem không gian chung quanh đều chấn thành hư vô. Bổn mệnh hồn phách không ngừng bật lui ra phía sau, lực lượng lôi đình vô cùng cuồng bạo giống như oanh kích lên người hắn liên miên không dứt, mãi tới thật lâu mới hoàn toàn tiêu tán. Ngay lúc bổn mệnh hồn phách bị đánh lui lần thứ hai, thân ảnh Thần Dạ cũng lảo đảo kịch liệt, một ngụm máu tươi không còn cách áp chế phun tràn ra. Hiển nhiên hắn đã bị thương. Nhìn thấy một màn này tâm thần mọi người cũng không còn cách nào bình tĩnh, hiện tại Thần Dạ đã vô cùng cường đại, cho dù là bổn mệnh hồn phách có bị thương cũng chưa thể tổn hại được tới nhục thể của hắn… Tuy rằng năm đó Tiêu Hàn Thủy bất đắc dĩ mà chết, nhưng hắn làm sao có thể so sánh được với Thần Dạ hiện tại! Điều này chỉ có thể nói rõ thực lực hiện tại của Thần Dạ đã tạo ra lôi kiếp càng cường đại hơn so với những người khác. - Lại đến! Có lẽ là vì bị thương, trong ánh mắt Thần Dạ mang theo vẻ điên cuồng, thân thể càng thêm sôi trào, lập tức hướng ngay xoáy nước màu đen phóng tới. Cho dù trong xoáy nước màu đen mang theo uy thế làm tâm thần người chấn động, nhưng vẫn không ngăn cản được Thần Dạ tới gần, chỉ chớp mắt hắn đã xuất hiện ngay bên dưới. Hắn không chỉ đến gần, thân ảnh còn không ngừng lại trực tiếp xông thẳng vào xoáy nước màu đen kia. Phong Ma kêu lên: - Ai cũng nói ta là kẻ điên, người này mới là kẻ điên chân chính! Mọi người có mặt đều hiểu được hành động của Thần Dạ đại biểu cho ý tứ gì. Bất kỳ thiên phạt lôi kiếp nào nếu không dùng ngoại vật ứng đối, chỉ dựa vào chính thân thể chịu đựng, như vậy có thể thu hoạch được chỗ tốt sẽ càng thêm phong phú Hiện tại Thần Dạ hiển nhiên là muốn đạt tới chỗ tốt lớn nhất, bởi vậy không để ý nguy hiểm tiến thẳng vào trong vùng mây đen dày đặc kia. Tuy hắn làm như vậy sẽ có chỗ tốt nhiều hơn, nhưng hành động của hắn cũng khẳng định được danh hiệu người điên trong lòng mọi người! Khi thân ảnh Thần Dạ tiến vào xoáy nước màu đen, bổn mệnh hồn phách ở bên dưới cũng biến mất không còn nhìn thấy. - Linh nhi, con có khả năng giúp đỡ cha con sao? Cho dù Tử Huyên luôn có lòng tin với Thần Dạ, nhưng giờ phút này vẫn vô cùng lo lắng không cách nào hình dung. Im lặng một lát Linh nhi nói: - Nương, mẹ cũng biết nếu như hỗ trợ, cho dù là mẹ hay chính bản thân phụ thân cũng có thể hành động, nhưng thật không thể giúp, bằng không tu vi hồn biến của phụ thân không thể hoàn mỹ, chuyện như vậy phụ thân sẽ không chấp nhận. Tử Huyên im lặng, nàng cũng hiểu rõ ràng vì sao Thần Dạ làm như vậy. Cuộc đại chiến sắp tới, đối thủ chính là Tà Đế Điện, cùng Tà Đế thần bí khó lường kia! - Nương, mẹ đừng lo lắng, vạn nhất, con nói là vạn nhất… Linh nhi tự tin nói: - Cho dù phụ thân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con cũng có thể làm cho phụ thân khôi phục như cũ. Nghe vậy Tử Huyên không khỏi nhìn con gái, nói lời thành thật mãi cho tới bây giờ trong lòng nàng cũng vô cùng nghi hoặc cùng tò mò về con gái của mình. Linh nhi làm sao lại có Hỗn Độn Thể? Ngoài ra vì sao bản thân mình lại tu luyện ra được Hỗn Độn lực? Hai chuyện này rốt cục đang cất giấu bí mật gì, mà Hỗn Độn Thể đối với Linh nhi mà nói rốt cục là may mắn hay là hạo kiếp? Nhưng nghi vấn này dù chính Linh nhi cũng không thể giải thích rõ ràng, vì vậy Tử Huyên chỉ có thể đặt ở trong lòng. Xoáy nước màu đen ở trên chín tầng trời, nhưng mọi người cảm thấy như xuất hiện ngay trên đỉnh đầu, nhưng lấy thực lực của mọi người vẫn không cảm giác được trạng huống bên trong, điều này làm mọi người lo lắng không thôi. - Oanh long long… Mọi người chỉ có thể nghe được từng tiếng oanh long đáng sợ từ trên trời vọng xuống, ngẫu nhiên còn có năng lượng cực kỳ cuồng bạo khởi động trong không gian, sau đó lại đem không gian chấn thành hư vô. Thời gian trôi qua, không ai biết được chuyện gì xảy ra bên trong xoáy nước màu đen, nhưng nhìn tốc độ xoáy nước xoay tròn càng lúc càng nhanh, họ đều hiểu được uy lực thiên phạt lôi kiếp chưa từng yếu bớt, ngược lại càng mạnh mẽ dữ dội nhiều hơn. Chân khí cuồng bạo đầy trời, ngày càng nồng đậm, chẳng những là cao thủ Dạ Minh thậm chí trong phạm vi trăm dặm, ngàn dặm đều cảm ứng được uy áp khủng bố đến từ trên bầu trời. - Oanh! Một thanh âm sấm sét vang vọng, lúc này mọi người đã nhìn thấy xoáy nước màu đen phảng phất như xé mở vết rách, sau đó hai đạo thân ảnh cùng nhau bay ra.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1399: Chiến thiếp. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Spoiler - Tốt lắm! Mọi người vui mừng, mặc dù nhìn hai thân ảnh phi thường chật vật, mà chân khí cường đại của Thần Dạ giống như bị phong ấn, cảm giác đứt quãng, điều này làm mọi người biết hắn đã gặp phải chuyện gì đáng sợ bên trong xoáy nước màu đen kia. Nhưng mọi người thật không ngờ khi Thần Dạ bay ra khỏi xoáy nước màu đen, tầng mây đen kia cũng chưa tán đi, ngược lại ngày càng thêm dày đặc. Khoảnh khắc đi qua như có vô số đạo lôi đình bắt đầu chớp lóe. Mỗi đạo lôi đình thật cường đại, thập chí mạnh hơn gấp mười lần, số lượng thật nhiều làm người cảm thấy run rẩy. Chẳng những như thế những đạo lôi đình còn dung hợp lại, biến thành vạn trượng xỏ xuyên qua thiên địa, như cột trụ trời thành hình ngay dưới xoáy nước. Sắc mặt mọi người biến thành vô cùng khó xem. - Hô! Nhìn thấy đạo lôi đình khổng lồ, Thần Dạ thở hắt ra: - Rốt cục đi tới bước cuối cùng này. Bổn mệnh hồn phách, ngươi sợ sao? Nghe vậy bổn mệnh hồn phách cười nói: - Bản tôn không sợ hãi, ta có gì phải sợ! Thần Dạ thoáng cau mày, nói: - Ngươi nên biết ý của ta muốn nói gì đi? Bổn mệnh hồn phách gật đầu, thu liễm tươi cười, trầm giọng nói: - Trong Linh Hồn Giới, Tiêu Hàn Thủy từng nói lĩnh ngộ tu luyện cho chúng ta nghe, hắn còn nhấn mạnh, không phá thì không xây được, nghĩ tới chỉ có như vậy mới có thể chân chính vượt qua thiên phạt lôi kiếp! - Chính là như thế! Thần Dạ thật không biết kết quả khi phá vỡ, nhưng không có biện pháp, đây là cơ hội duy nhất, nếu không làm như vậy chỉ cần đạo lôi đình lực kia giáng xuống, bổn mệnh hồn phách sẽ tan thành mây khói. Bổn mệnh hồn phách ngược lại cười nói: - Bản tôn đừng do dự, cứ làm như vậy đi, ta cũng muốn nhìn một chút đạt tới trạng thái cảnh giới đại thành là cường đại bậc nào, ở trong trí nhớ của ta, hắc hắc, chưa từng có ai tu luyện tới cảnh giới này. Tuy Tiêu Hàn Thủy có thể làm được nhưng hắn cũng không hoàn mỹ, nếu không cũng không cần chờ đợi thời cơ mới có thể phá vỡ Linh Hồn Giới, mới có thể làm người lần nữa! - Ha ha, ta làm sao lại do dự, nếu như do dự, cũng sẽ không lựa chọn thời cơ này đi độ thiên kiếp! Thần Dạ cười một tiếng, quát: - Bắt đầu đi! Khi lời cuối cùng hạ xuống, đạo lôi đình lực khổng lồ mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa hướng bổn mệnh hồn phách trùng điệp oanh kích xuống. - Oanh! Bị lực lượng vô cùng cuồng bạo đập vào, mọi người rõ ràng nhìn thấy bổn mệnh hồn phách ầm ầm nổ tung. Chỉ giây lát thần sắc Thần Dạ cũng dại ra, đã không còn bổn mệnh hồn phách hắn làm sao không có biến hóa. - Thần Dạ, bị thất bại? - Thần Dạ! Tử Huyên như phát điên, nàng biết một cửa cuối cùng Thần Dạ rất khó vượt qua, nhưng thật không ngờ lại không cho nàng chút thời gian cứu viện. - Ta không nên để cho hắn bốc đồng như vậy…trả Thần Dạ cho ta! - Mẹ! Linh nhi kéo Tử Huyên, nói: - Đừng có gấp, phụ thân không có việc gì, mẹ hãy xem! Lôi đình đã đánh trúng, bổn mệnh hồn phách tan thành mây khói, như vậy mây đen phải tán đi, nhưng cả mây đen lẫn xoáy nước vẫn còn tồn tại. Dưới hắc sắc quang mang bao phủ, rõ ràng cảm ứng được tuy rằng bổn mệnh hồn phách đã tan, nhưng khí tức vẫn còn tồn tại. Mà khí thức thật sự không phải lưu lại trong không gian… Điều này cũng mang ý nghĩa, bổn mệnh hồn phách còn chưa tán đi, như vậy sẽ có khả năng khôi phục trở lại. - Đây chính là không phá thì không xây được? Ánh mắt Phong Ma cùng Liễu Nghiên chợt lóe ra, năm đó trước khi Tiêu Hàn Thủy rời đi, từng nói qua một câu như vậy, nguyên lai là ý tứ này! Đây là cơ hội duy nhất làm cho bổn mệnh hồn phách độ qua thiên kiếp, đạt tới trạng thái đại thành cảnh giới, chẳng qua thật quá nguy hiểm, có mấy ai dám đi làm như vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cục qua hơn mười phút dưới lôi đình lực bao vây, một luồng thanh mang chậm rãi xuất hiện. Đạo thanh mang xuất hiện ngay trong mây đen dày đặc, không bao lâu thanh mang kéo dài vô hạn, bầu trời tối đen cuối cùng bị thanh mang không ngừng xua tan. Lúc này mọi người kinh ngạc nhìn thấy trong quá trình thanh mang dần dần lan tràn, lôi đình lại bị thanh mang không ngừng nhanh chóng cắn nuốt. Chỉ nháy mắt lôi đình đã bị thanh mang hoàn toàn nuốt chửng, trong thanh mang xen lẫn hắc mang, làm cho người ta thoạt nhìn cảm thấy vô cùng quỷ dị cùng kỳ lạ. Lôi đình biến mất không thấy, không còn gì trói buộc được thanh mang, thanh mang như đạo quang thúc khổng lồ bắn thẳng lên trời cao. Lúc này xoáy nước màu đen đã bắt đầu tiêu tán, nhưng tốc độ của thanh mang càng nhanh hơn, chỉ giây lát sau đã mạnh mẽ chiếu vào trong xoáy nước, sau đó hào quang ngập trời từ trong xoáy nước bắn ra, hoàn toàn bao phủ xoáy nước. Xoáy nước màu đen cũng như lôi đình, bị thanh mang dần dần ăn mòn lên. Thanh mang ngày càng sáng ngời, trong ánh mắt của mọi người, xoáy nước dần dần biến mất, tới cuối cùng thanh mang từ trong hư không vô tận chiếu thẳng xuống như nắng gắt, lẳng lặng trôi nổi. Hào quang chói mắt làm người không thể nhìn thẳng. Dù mọi người đều là cao thủ phi phàm, nhưng chỉ có thể dùng cảm giác lực cảm thụ biến hóa trên bầu trời. Thanh mang dừng lại một lát, sau đó điên cuồng xoay tròn, chân khí bổn mệnh hồn phách dần dần xuất hiện… Hào quang dần dần thu liễm, một đạo thân ảnh hiện thân trên cao. - Thần Dạ! Tử Huyên vui mừng hô to một tiếng, mà trong mắt Thần Dạ lúc này chợt hiện tinh quang. - Bổn mệnh hồn phách! Thần Dạ quát một tiếng, thanh mang biến mất không còn nhìn thấy, chỉ còn lại một thân ảnh ngưng thật đang ngạo nghễ đứng thẳng trên bầu trời. Một cỗ uy áp cuồn cuộn từ thân ảnh kia tán phát…chỉ nháy mắt trong phạm vi trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm đều bị uy áp bao phủ. - Cảnh giới đại thành! Ánh mắt Phong Ma cùng Liễu Nghiên đều lóe lên, trong Linh Hồn Giới Tiêu Hàn Thủy mang tới cảm giác cho họ cũng là như thế, nhưng so sánh với Tiêu Hàn Thủy, bổn mệnh hồn phách của Thần Dạ càng thêm áp bách. - Hồn biến đại thành cảnh giới không ngờ đáng sợ như thế! Mọi người cảm nhận được uy áp, đều hiểu được rõ ràng. - Thần Dạ, chúc mừng! Đợi uy áp tiêu tán, bổn mệnh hồn phách quay về không gian ý thức của Thần Dạ, mọi người liền tiến tới chúc mừng. - Đây là vận khí! Hồn biến đại thành, trong lòng Thần Dạ càng thêm ngưng trọng. Vừa rồi khi bổn mệnh hồn phách độ kiếp, mặc dù dựa theo phương pháp của Tiêu Hàn Thủy, làm cho bản thân vượt qua, nhưng cũng chỉ là có cơ hội mà thôi. Mà cơ hội này theo chính Thần Dạ cảm thụ đúng là cực kỳ nhỏ bé! Nếu không phải ở thời điểm sau cùng đột nhiên xuất hiện một đạo lực lượng đến bảo vệ, Thần Dạ cam đoan bổn mệnh hồn phách tuyệt đối không thể vượt thoát. Điều này làm cho Thần Dạ cảm thấy được trong minh minh tựa hồ thật sự có một bàn tay vô hình thao tác hắn, hoặc là nói đã trải tốt con đường phía trước cho hắn. Nếu hắn không dựa theo con đường đã trải tốt đi tới, hiện tại hắn đã biến thành một phế nhân mất đi bổn mệnh hồn phách! Tình cảnh này khiến cho Thần Dạ cảm thấy vô cùng áp lực, đồng thời cực kỳ uất ức.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1400: Lại đến Bắc Vọng sơn. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Spoiler Nhưng đối diện với mọi người, hắn cũng không cần phải nhiều lời, hơn nữa Thần Dạ đều cảm ứng được những điều mờ mịt như vậy có lẽ không bao lâu sau sẽ cho hắn một đáp án phi thường rõ ràng. - Thần Dạ, hiện tại trạng thái của ngươi thế nào? Mọi người cười hỏi. - Nếu là cùng cấp thì không ai là đối thủ của ta! Đại chiến sắp đến, vì cấp lòng tin cho mọi người, Thần Dạ không chút giấu diếm. Nghe vậy ánh mắt Phong Ma chợt lóe, nói: - Như vậy lần này dù đối mặt Tà Đế phần thắng của chúng ta lớn hơn sư tôn bọn họ rất nhiều. - Tuy có khả năng lớn, nhưng thắng bại cuối cùng còn phải làm mới biết, việc này không thể quá nắm chắc. Thần Dạ trầm giọng nói. Mọi người gật đầu, có tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu như mù quáng tự tin ngược lại sẽ làm mọi người khinh địch. - Phải rồi Thần Dạ… Trưởng Tôn Nhiên trầm tư nói: - Khi đối chiến với Tà Đế Điện thì chuyện mẫu thân của huynh sẽ được bày ra ngoài sáng, đến bây giờ huynh còn chưa biết rốt cục Tà Đế Điện muốn cái gì, nếu dùng mẫu thân huynh uy hiếp, chúng ta sẽ phi thường bị động. Nghe vậy Thần Dạ im lặng một lúc, nói: - Không sao cả, bọn hắn bắt mẫu thân của ta đích thật là vì muốn lấy thứ gì đó, nhưng hiện tại với thực lực của chúng ta, nói vậy bọn hắn hiểu được sự tình gì mới là trọng yếu nhất. Thực lực Dạ Minh đủ uy hiếp sinh tồn của Tà Đế Điện, nếu lúc này Tà Đế Điện còn muốn lấy đồ vật gì đó, chỉ có thể làm cho thế lực cường đại kia lâm vào vạn kiếp bất phục. Hiện tại việc bọn hắn cần làm chính là tiêu diệt Dạ Minh! Mẫu thân của Thần Dạ đích thật là một uy hiếp, mà bây giờ chỉ có thể uy hiếp được Thần Dạ mà thôi, đạo lý này tin tưởng cao thủ Tà Đế Điện rất rõ ràng! - Hắc hắc, Thần Dạ nói rất đúng, chúng ta quả thật biết thời cơ này nên làm gì mới là trọng yếu. Trên bầu trời đột nhiên bắn tới một đoàn tà vân, hóa thành một đạo hư ảnh trôi nổi lơ lửng, chính là phó điện chủ Tà Đế Điện Tà Hiên! - Cho nên kế tiếp phải chết chính là các ngươi! Sát ý từ trong thân thể Thần Dạ thổi quét ngập trời. - Ha ha! Tà Hiên cười to: - Thần Dạ, không phải bổn tọa khinh thường các ngươi, chỉ bằng các ngươi còn chưa thể lay động được bổn điện. Hôm nay các ngươi đắc ý cũng sẽ trở thành tiếc nuối suốt đời của các ngươi. Thần Dạ nhíu mày nói: - Tà Hiên, lời vô nghĩa của ngươi thật quá nhiều, nếu chỉ muốn nói những lời đó, vậy cút nhanh lên đi, ba ngày sau chúng ta sẽ giết tới Tà Đế Điện, mời đợi lên! - Ha ha! Tà Hiên cười điên cuồng: - Giết tới Tà Đế Điện? Tốt lắm, ngươi đủ cuồng, đủ hung hăng càn quấy! Vậy không vô nghĩa với các ngươi, hôm nay ta đến là vì hạ chiến thiếp! - Thần Dạ, ngươi hẳn còn nhớ rõ năm đó mẫu thân ngươi bị bắt ở địa phương nào đi? Nếu muốn đoạn hết thảy ân oán, chúng ta kết thúc ở địa phương kia! - Mười ngày sau cao thủ Tà Đế Điện chúng ta đều hiện thế, cùng Dạ Minh quyết một trận tử chiến! - Bắc Vọng sơn! Tà vân đã tiêu tán cuối chân trời, nhưng ánh mắt Thần Dạ thật lâu chưa từng thu liễm. Ý tứ của Tà Hiên đã rất rõ ràng, mười ngày sau quyết chiến mẹ của hắn cũng sẽ xuất hiện. Điều này làm cho Thần Dạ thoáng buông lỏng xuống, hắn chỉ sợ Tà Đế Điện đem mẫu thân che giấu ở một nơi mà hắn tìm không được, như vậy sẽ làm hắn phải tiếc nuối cả đời. Đến lúc đó làm sao để cứu mẫu thân trở về, hắn vẫn chưa nghĩ ra, chỉ là hiện tại uy hiếp này chỉ đặt trên một mình hắn. Tà Đế Điện nếu muốn quân lâm thiên hạ, cần chiến thắng cả Dạ Minh mà không phải một mình Thần Dạ. Điều Thần Dạ để ý chính là Tà Hiên đã nói mười ngày sau toàn bộ cao thủ Tà Đế Điện sẽ đều hiện thế… - Đừng suy nghĩ nhiều, với thực lực chỉnh thể của chúng ta đã không cần kiêng kỵ bọn hắn. Tử Huyên nói. Sau một lúc im lặng, Thần Dạ gật gật đầu. - Đế tiền bối, Mộc tiền bối, các vị hẳn đã lo xong chuyện sau này rồi chứ? Thật lâu sau hắn lại hỏi. - Hết thảy nghe theo an bài của Thần công tử. Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần đều vội đáp. Hiện tại Dạ Minh cùng Thần Dạ đều đã không còn như ngày xưa, cũng là đối tượng mà bọn họ đều phải nhìn lên. - Tốt lắm, Trưởng Tôn cô nương, tập hợp mọi người cùng đi Bắc Vọng sơn. Đại chiến sẽ diễn ra ở Bắc Vọng sơn, như vậy nhất định cần trở về làm chuẩn bị, mặc dù trình tự đại chiến sẽ diễn ra trong hư không vô tận, nhưng chỉ cần tiết ra một tia năng lượng cũng đủ làm Đại Hoa hoàng triều thậm chí là địa phương vạn dặm chung quanh gặp phải tai nạn tuyệt đối. Không gian trên Bắc Vọng sơn bị xé rách, từng đạo thân ảnh từ trong khe hở không gian bước ra. - Chúng ta từng đi qua Bắc Vọng sơn này nhiều lần nhưng chưa từng phát hiện được chỗ này có gì kỳ lạ cả. Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên rơi xuống trên núi, thốt lời cảm thán, cũng không hiểu hắn có ý tứ gì. - Ở nơi này mẫu thân của ta đã bị bắt, mà căn cơ võ đạo của ta cũng bị phế. - Dạ nhi, sự tình đều đã qua, đừng suy nghĩ quá nhiều. Thần Sư chậm rãi đi tới bên cạnh Thần Dạ, nhìn con trai đã cao lớn hơn mình, thần sắc áy náy nói. - Phụ thân. Thần Dạ cười cười nói: - Phụ thân, con nhất định làm cho toàn bộ quá khứ trở về nguyên điểm, để người nhà chúng ta có thể bắt đầu lại một lần. - Cha tin tưởng con. Thần Sư nghiêm mặt nói, mấy năm nay hắn lịch lãm tại Trung Vực, đã biết được thật nhiều chuyện tình, càng hiểu được áp lực gánh nặng mà Thần Dạ đang phải gánh vác. Thần Dạ lập tức cười hỏi: - Tất cả mọi người đều thật tò mò vì sao ta có thể hồi phục lại căn cơ võ đạo đi? - Trưởng Tôn cô nương còn nhớ rõ ta từng nói với muội mình đã thấy một giấc mộng hay không? - Đương nhiên nhớ rõ, sao có thể quên. Trưởng Tôn Nhiên mỉm cười đáp. Thần Dạ tiếp tục nói: - Nếu hiện tại ta nói cho muội biết kỳ thật ta từng thật sự trải qua giấc mộng kia muội có tin tưởng không? - Làm sao có thể! Mặc dù Trưởng Tôn Nhiên từng trải qua nhiều sóng gió nhưng giờ khắc này nghe được câu nói của Thần Dạ đều cảm thấy khiếp sợ không cách nào hình dung. - Trưởng Tôn cô nương, làm sao vậy? Tử Huyên chợt cau mày hỏi. Trưởng Tôn Nhiên vẫn còn ngây người nghĩ tới câu nói của Thần Dạ. Thần Dạ cười nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua mọi người sau đó đem câu chuyện trong giấc mộng từng kể cho Thần lão gia tử với Trưởng Tôn Nhiên kể lại một lần với mọi người. Sau khi nghe xong, chỉ có Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, Huyền Lăng cùng U Nhi có phản ứng như Trưởng Tôn Nhiên, mà những người khác…dù sao bọn họ chưa từng tham dự qua cuộc sống khi còn nhỏ của Thần Dạ nên không rõ ràng lắm. - Thần Dạ, ngươi rốt cục muốn nói cái gì? U Nhi lạnh lẽo quát hỏi. Ân oán năm xưa giữa Thần gia cùng hoàng thất bởi vì hoàng thất thất bại mà kết thúc, công chúa Huyền Lăng cũng đã quên đi chuyện này. Hiện tại Thần Dạ đột nhiên nhắc tới, U Nhi tuy hiểu Thần Dạ không có ý kích thích Huyền Lăng, nhưng làm như vậy đối với nàng không khỏi quá tàn nhẫn một ít.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1401: Về nhà. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Spoiler - Lăng nhi, ta không phải cố ý. Thần Dạ nhìn Huyền Lăng với ánh mắt xin lỗi, sau đó tiếp tục nói: - Ta kể giấc mộng kia là chuyện chân thật mà ta từng trải qua, sở dĩ hôm nay nói với mọi người là vì sở dĩ ta có được ngày hôm nay là nhờ Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện hỗ trợ, nhưng bọn họ dù sao từng ở Bắc Vọng sơn vô số năm, vì sao ta có thể làm cho họ cam tâm tình nguyện đi theo ta đây? - Đó là bởi vì ta không cam lòng. Thần Dạ nghiêm mặt nói: - Ngày đó khi mẫu thân bị bắt, căn cơ của ta bị phế, ta ở nơi này oán hận cùng tràn ngập không cam. - Chính vì như thế ta mới làm Thiên Đao thức tỉnh, giúp ta có được tân sinh, nếu không hôm nay mọi người cũng không thấy ta vì ta đã sớm chết từ lâu. Dù đã nói gần hết nhưng Thần Dạ lại không nói rõ với mọi người hắn thật sự từng sống lại. Khi thực lực gia tăng tới trình độ như bây giờ, ngay cả chính bản thân Thần Dạ cũng từng hoài nghi chuyện mình sống lại phải chăng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Hoàng thành đế đô Đại Hoa hoàng triều. Con đường rộng mở, dòng người tấp nập không khỏi nói rõ cho dù đã thay đổi triều đại nhiều năm nhưng vẫn chưa từng ảnh hưởng sự phồn vinh của nơi này. Chẳng qua dù là dân chúng sinh hoạt trong đế đô hay bất kỳ địa phương nào của Đại Hoa hoàng triều, thậm chí dân chúng của hai hoàng triều đều biết hiện tại địa phương nắm quyền lực cao nhất của Đại Hoa không còn nằm trong hoàng cung nguy nga ngày trước. Hiện giờ địa phương nắm quyền lực cao nhất của quốc gia chính là một phủ đệ u tĩnh nằm trên ngã tư đường, phủ đệ có tên là Trấn Quốc vương phủ. Chính là Thần gia. Năm đó Thần Dạ dẫn người đến đại náo hoàng cung, bắt giữ hoàng đế Đại Hoa, sau khi hắn bị bắt dân chúng đã biết Đại Hoa hoàng triều sẽ thay đổi triều đại. Nhưng vượt ngoài dự đoán mọi người chính là hoàng đế mới của Đại Hoa không phải Thần Dạ cũng không phải Thần lão gia tử đầy uy vọng trong lòng mọi người. Một nhóm người đi lại trên đường, hết thảy chung quanh thật quen thuộc thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra được đường đi ngày trước. Đi tới không bao lâu chính là phủ đệ quen thuộc, dù đã rời khỏi nhà thật nhiều năm nhưng vẫn làm lòng người vướng bận, bởi vì nơi này chính là – nhà. - Tam gia, tiểu thiếu gia, là hai vị sao? Một vị lão giả đang chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên nhìn thấy nhóm người từ cuối đường đi tới, hắn tùy ý liếc mắt sau đó liền thu hồi ánh mắt của mình, nhưng chỉ nháy mắt sau hắn giật bắn mình xoay người nhìn lại, còn dùng sức nhu nhu đôi mắt đã già nua của mình. Mặc dù đã nhìn thấy rõ ràng nhưng lão giả vẫn không dám tin tưởng, run rẩy cất tiếng hỏi. - Lâm lão, là ta, ta cùng Dạ nhi trở về. Cha con Thần Dạ bước nhanh tới nắm chặt tay lão giả. Hạ nhân của Thần gia có rất nhiều người trung thành cùng tận tâm, nhưng chỉ có lão giả này luôn kề cận bên Thần lão gia tử thật nhiều năm. - Tam gia, tiểu thiếu gia… Lâm lão không nhịn được chảy nước mắt run giọng kêu lên. - Người đâu, mau đi báo cho lão vương gia tam gia cùng tiểu thiếu gia đã trở về. - Lâm lão, ngài có khỏe hay không? - Tốt tốt, ha ha, Diệp thiếu gia, Thiết thiếu gia, các ngươi cũng trở về rồi sao. - Ha ha, lão tam, Dạ nhi, hai ngươi rốt cục đã về. Vừa đi vào phủ đệ không bao lâu, một tiếng cười sang sảng vọng ra, mấy đạo thân ảnh sải bước đi tới, người dẫn đầu chính là Thần lão gia tử. Đã qua nhiều năm, thực lực lão gia tử tinh tiến, thân thể vẫn thật khỏe mạnh nhưng nếu tu vi của lão nhân không đột phá trước thời hạn thì đại nạn sẽ đến. Nhưng Thần Dạ cũng không lo lắng chuyện này, với thực lực hiện tại của hắn tuy chưa thể giúp Thần lão gia tử bọn họ lập tức đắc đạo nhưng muốn kéo dài thọ nguyên của họ cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng. Đi theo phía sau lão gia tử là đại bá Thần Thuận cùng nhị bá Thần Lệ, sau lưng họ là vài vị ca ca khác. - Phụ thân, đại ca, nhị ca. - Gia gia, đại bá, nhị bá, đại ca… Hai cha con cùng nhau bước tới quỳ sụp dưới đất hô. - Gặp qua lão vương gia. Mọi người cung kính chào hỏi. - Tốt tốt… Thần lão gia tử lập tức thu hồi vẻ ảm đạm trong ánh mắt, nâng dậy Thần Sư cùng Thần Dạ nói: - Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi… - Gia gia, đây là Tử Huyên cùng Linh nhi, ông còn nhớ được không? Thần Dạ tuy không nhìn thấy vẻ biến hóa trong mắt Thần lão gia tử nhưng giọng nói của lão nhân thoáng biến đổi thì hắn lại cảm ứng được, cũng hiểu vì sao lão gia tử lại có phản ứng như thế. Có một vài sự tình hắn cần phải kể lại với lão gia tử, nhưng không phải trong hiện tại, cũng không cần nói ngay trước mặt mọi người. - Đương nhiên là còn nhớ rõ, ngươi từng kể về nha đầu kia trước mặt lão phu… - Dạ phải. Thần Dạ vội nói: - Tử Huyên mau qua gặp gia gia, Linh nhi, đây là thái gia gia, gia gia, đây là chắt của ngài… - Gia gia. - Thái gia gia. - Ha ha, tốt tốt… Thần lão gia tử cười to, nâng hai người nói: - Lão phu cảm ơn hai người mấy năm nay đã chiếu cố Thần Dạ, đây là lần đầu tiên các ngươi về nhà, lão đại lão nhị! - Dạ, phụ thân! Thần Thuận lập tức lấy ra hai kiện đồ vật đưa cho lão gia tử, sau đó lão gia tử đưa qua cho Tử Huyên cùng Linh nhi. Trong ánh mắt hai mẹ con Tử Huyên bỗng nhiên long lanh, hai kiện đồ vật chưa chắc có bao nhiêu trân quý, nhưng có thể nhìn ra được lão gia tử quan tâm hai người tới bậc nào, đã sớm chuẩn bị xong cả quà gặp mặt. - Cảm ơn gia gia. - Cảm ơn thái gia gia. - Cảm tạ cái gì, đều là người trong nhà. Thần lão gia tử không khỏi cười to nói: - Đi vào nhà nói sau, lão đại, phái người gọi Nguyên nhi trở về một chuyến. - Lão vương gia, Thần Dạ, mọi người trò chuyện, chúng tôi muốn đi tham quan trong thành một chút. - Huyền Lăng công chúa. Huyền Lăng vội đáp: - Lão vương gia, xin đừng xưng hô như thế, đây đều là chuyện quá khức, mà Huyền Lăng cũng đã quên. Thần lão gia tử đưa mắt nhìn Huyền Lăng, lại nhìn qua Trưởng Tôn Nhiên, liền hiểu được rất nhiều chuyện, mỉm cười nói: - Không vội, đi cùng lão phu vào nhà trước, lão phu nghĩ có chuyện các ngươi cũng cần phải biết. Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên nhìn nhau, cũng không nói gì, cùng mọi người đi vào phòng khách. Tuy hai nàng tự nhận đã có thể thản nhiên đối mặt với Thần Dạ, chỉ có chuyện của Tử Huyên thật sự làm hai người vẫn chưa thể hoàn toàn thừa nhận trong lòng. Nhìn thấy gia đình họ vui vẻ hòa thuận, trong lòng hai nàng thật không thoải mái, nếu Đại Hoa hoàng triều không phải quê hương của hai nàng, hai nàng thật sự không muốn cùng quay trở về. - Lão vương gia… - Đừng nên gấp gáp, xem như bồi lão phu một chút. Thần lão gia tử khoát tay, không cấp cho hai nàng cơ hội mở miệng nói chuyện, chuyện cũ đều đã trôi qua, vô luận giữa ba nhà từng có ân oán khúc mắc như thế nào, từ sau khi Đại Hoa thay đổi triều đại, những ân oán khúc mắc hẳn nên buông xuống, ít nhất ở bên Thần gia đã bỏ xuống.