Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1422: Chúng sinh niệm.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    - Chuyện ngươi từng trải qua một hồi nhà tan cửa nát, kỳ thật chỉ là giấc mộng của ngươi, có điểm bất đồng chính là giấc mộng kia nếu ngươi không khả năng tỉnh dậy, như vậy giấc mộng sẽ theo ý thức của ngươi tiến vào thế giới chân thật…

    Thần Dạ không khỏi hít sâu một hơi, bí mật sống lại đã hiện ra thật rõ ràng.

    Giấc mộng kia biến ảo từ ý thức thật sâu trong trí óc của hắn, mặc dù bản thân hắn không thật sự thể nghiệm nhưng xác thực có tồn tại, đúng như thanh âm kia đã nói, nếu hắn không kịp thời thanh tỉnh thì giấc mộng sẽ thực sự phát sinh.

    Cũng may bản thân hắn không bị giấc mộng đánh bại, nương bằng oán khí không cam tâm mà đem giấc mộng hoàn toàn đánh vỡ.

    Thần Dạ hít một hơi thật sâu, hỏi:

    - Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, ngươi nói cho ta một cơ hội như vậy rốt cục ngươi muốn ta làm gì?

    Thần Dạ hiểu được nếu không có giấc mộng kia, mà hắn không kịp thời thanh tỉnh, như vậy muốn thoát khỏi ác mộng có lẽ phải cần thêm thời gian hoặc còn kéo dài hơn rất nhiều.

    Theo điểm này mà nói Thần Dạ cũng nên cảm tạ thanh âm kia.

    - Ha ha, ta nghĩ muốn ngươi làm chính là theo lòng của ngươi.

    Thanh âm kia thoáng dừng lại, sau đó nói:

    - Nhưng ta cũng hiểu rõ ràng cho ngươi làm như vậy không thể nghi ngờ là khó xử ngươi, cho nên ta đáp ứng ngươi một điều kiện, nếu ngươi làm được chuyện ta cần ngươi làm, ta sẽ cho ngươi một lời hứa hẹn.

    - Lời hứa hẹn này chính là vô luận ngươi muốn làm gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi, hơn nữa cam đoan sẽ làm được.

    - Có thể thỏa mãn hơn nữa cam đoan sẽ làm được?

    Nghe vậy Thần Dạ chợt cười, quả nhiên thật đủ cường đại!

    - Sao vậy, ngươi không tin?

    Thần Dạ cười lạnh nói:

    - Ta tin hay không đều không quan hệ, bởi vì ta sẽ không dùng tính mạng người ta yêu nhất ra làm trò đùa…

    - Nếu không làm như vậy thiên hạ muôn dân không những phải gặp nạn thậm chí người bên cạnh ngươi cũng bị uy hiếp sinh mạng, cho tới lúc đó ngươi cũng vẫn thân bất do kỷ, nếu như vậy vì sao ngươi không chuẩn bị sẵn sàng?

    Thần Dạ lắc đầu nói:

    - Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm tình là gì, cũng sẽ không hiểu được vì sao có người cần phải kiên trì, những điều này ngươi đều không hiểu rõ cho nên dù ngươi thần thông quảng đại cao cao tại thượng, ngươi cũng sẽ không biết trong lòng người ta đang tồn tại điều gì!

    Trong không gian vang ra tia cười lạnh:

    - Bởi vì ta không cần biết những điều này, ta chỉ muốn cho ngươi hiểu được nên làm như thế nào, đừng nghĩ là ta có cầu ở ngươi!

    - Nếu như vậy cuộc nói chuyện giữa chúng ta đã xong, ngươi cũng nên rời khỏi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!

    Thần sắc Thần Dạ phi thường lạnh lẽo.

    - Người trẻ tuổi, ngươi thật quá tự tin!

    Thần Dạ khẽ cười nói:

    - Điều này cũng không quan hệ với ngươi, nhưng nên nói cho ngươi biết một câu, có một số việc căn bản không phải ngươi có khả năng nắm trong tay, ta đã nói ta có thể tự mình đi hoàn thành.

    - Quả thật cuồng vọng!

    Thanh âm kia cười lạnh trào phúng.

    - Có lẽ đi, nhưng trước mắt ngươi đã không thể thao túng được ta!

    Dứt lời Thần Dạ không nói thêm lời nào, hai tay vung lên, lực lượng bàng bạc bao phủ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, phân thân bảo tháp từng thuộc về hắn lại quay trở về thân thể hắn, mà một nửa Hỗn Độn lực còn lại tưởng như biến mất thật ra giấu tận sâu trong linh hồn hắn lại lướt ra nhanh như chớp.

    Hai đạo Hỗn Độn lực rốt cục hội tụ về một chỗ.

    Thiên Địa Hồng Hoang Tháp phảng phất như ngủ say thật nhiều năm, một cỗ lực lượng cuồn cuộn vào lúc này tràn tới, hào quang tản ra thật chói mắt.

    Nương theo hào quang sáng ngời, thân ảnh Thần Dạ trực tiếp tiến vào trong tháp, miệng cười lạnh xếp bằng ngồi xuống.

    Cảm thụ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp không còn chút tạp chất càng không có chút ý niệm nào đến từ bên ngoài, Thần Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.

    - Nửa năm thời gian, mượn lực của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp xem như đã đủ!

    Khi Thần Dạ tiến vào trạng thái tu luyện, không gian biến thành hoàn toàn im lặng xuống, thậm chí vật chất chung quanh đều dừng vận chuyển.

    Cùng lúc đó Cổ Đế Điện cùng Thiên Đao cũng giống như tiến vào trong tu luyện, từng đợt ba động kỳ lạ từ thân thể bọn họ tản mát ra truyền vào không gian tầng thứ ba của Cổ Đế Điện, bao trùm chung quanh Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.



    Không biết từ lúc nào địa giới Đại Hoa hoàng triều ngày càng có nhiều người từ khắp bốn phương tám hướng xuất hiện, còn có một ít cao thủ tuyệt đỉnh.

    Lòng người trong đế đô Đại Hoa vô cùng bàng hoàng.

    May là những người này sau khi xuất hiện cũng không có ý tứ muốn đi vào thành, cũng không có vẻ như muốn làm chuyện gì, nhìn thần sắc sốt ruột của bọn họ lại xen lẫn vẻ kính sợ chưa từng che giấu.

    Điều này làm dân chúng đế đô thả lỏng được một ít, dù sao trong khoảng thời gian này bọn họ nghe nói tiểu thiếu gia Thần Dạ, Diệp thiếu gia Diệp Thước cùng Thiết gia Thiết Dịch Thiên đã trở về.

    Chẳng những họ đã trở về, mà thực lực đã cao minh khó lường, nghe nói lực áp bách cực kỳ đáng sợ kia là do họ cùng địch nhân đại chiến.

    Chẳng qua bên ngoài đế đô ngày càng tập trung nhiều người, thậm chí còn chen chúc trên bầu trời, nơi nơi đều là người…

    - Thần công tử, van ngài lấy ý niệm của chúng sinh thiên hạ làm đầu, bảo hộ thiên hạ này đi!

    Mỗi một khắc thanh âm hô to chỉnh tề ầm ầm vang vọng trong thiên địa chưa từng tán đi.

    - Hình như tất cả thiên hạ đều đến!

    Trưởng Tôn Nhiên lạnh lùng nói:

    - Tên kia hẳn dùng thiên hạ muôn dân đến bức bách Thần Dạ, thật đáng giận!

    Huyền Lăng nói:

    - Chỉ cần Thần Dạ không muốn thì không ai ép buộc được hắn, nếu hắn cảm thấy có gánh nặng cũng không sao, hiện tại ta đem toàn bộ những người này đều giết để xem còn ai dám đến bức bách!

    Đang nói chuyện Huyền Lăng đột nhiên nhìn qua Tử Huyên nói:

    - Ta biết ngươi yêu Thần Dạ, không muốn hắn bị tâm ma, nhưng ta hi vọng lần này ngươi đừng nghĩ vì hắn làm ra việc gì không nên, bởi vì làm vậy hắn sẽ càng thêm khó sống.

    Tử Huyên nắm chặt tay Huyền Lăng nói:

    - Có các ngươi là hạnh phúc lớn nhất trong đời Thần Dạ, ta sẽ cùng sống cùng chết với hắn, nhưng nếu không còn lựa chọn, các ngươi phải đáp ứng nhất định làm cho hắn có được hạnh phúc!

    - Thần công tử, van ngài, lấy ý niệm của chúng sinh thiên hạ, đi thủ hộ thiên địa này đi!

    Thiên địa vang lên tiếng quát chỉnh tề, có lẽ do cảm xúc ngày càng kích động, hoặc là vì thời gian ngày càng đến gần, thanh âm đã lộ ra vẻ dữ tợn!

    Phóng mắt nhìn ra, biển người như thủy triều, quần tình kích dũng, nhìn tư thế của bọn hắn nếu không phải biết đế đô này không dễ chọc, chỉ sợ hiện tại đều đã sớm vọt đi vào.

    Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau một lần một lần thanh âm ầm ĩ phát ra nhưng không có được đáp lại thì rốt cục có người không nhịn được, bắt đầu phóng vào đế đô hoàng thành.

    - Bồng!

    Bên ngoài tường thành, còn chưa chờ những người kia đến gần phạm vi mấy chục thước, những người đang vọt vào đều bật lui với tốc độ càng nhanh hơn, mà mắt thường có thể thấy được sinh cơ của họ đang dần yếu bớt, ra vẻ cho dù không chết nhưng thương thế cũng rất khó khôi phục.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1423: Quyết chiến.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    - Thần công tử, chúng tôi thay mặt thiên hạ muôn dân đến thỉnh mạng, cho dù ngài không muốn ra tay, nhưng cũng có thể gặp mặt chúng tôi một lần, nói ra lý do, cự tuyệt chúng tôi bên ngoài như vậy là có ý gì?

    Có lẽ bởi vì có người trọng thương đã làm vô số người rốt cục mất kiên nhẫn, một thanh âm tiếng gầm vang lên tận sâu trong đám người!

    Vì thế từng thanh âm tiếng phụ họa cũng vang vọng lên.

    Chẳng qua tuy tinh thần của vô số người đã đến cực hạn, nhưng đã không còn người nào dám vọt vào tường thành, tuy bọn họ cường hãn nhưng vẫn biết không uy hiếp được hoàng thành.

    Trên không trung nhóm người của Tử Huyên nhìn thấy động tĩnh bên dưới đều phảng phất như không nghe thấy, ở trong lòng các nàng không có ai càng thêm trọng yếu so với Thần Dạ.

    - Tử Huyên, cô làm vậy là cưỡng cầu chúng tôi!

    Nghe vậy Trưởng Tôn Nhiên miễn cưỡng cười nói:

    - Nói lời thật ích kỷ, tuy rằng chúng tôi luôn nghĩ tới muốn thay hình ảnh của cô trong lòng Thần Dạ, muốn hắn cũng yêu chúng tôi như yêu cô, nhưng đã không có khả năng, không có chúng tôi hắn sẽ đau khổ, nhưng không có cô hắn sẽ chết.

    - Cho nên…

    Huyền Lăng nhìn Tử Huyên, nghiêm mặt nói:

    - Hỗn Độn lực ít nhất cần một đoạn thời gian rất dài khống chế, nhưng nếu nhất định cần có Hỗn Độn lực mới có thể làm được, Tử Huyên, đến lúc đó chuyện này giao cho chúng tôi!

    - Các ngươi? Tuyệt đối không được!

    Tử Huyên có chút kinh ngạc, các nàng còn chưa nắm Hỗn Độn lực trong tay, làm sao thay thế cho mình? Nhưng bất kể là biện pháp gì, đều không thể để cho các nàng làm như vậy.

    Huyền Lăng cười tự tin, nói:

    - Ta chính là tiên thiên vô thượng kiếm thể, Trưởng Tôn tỷ lại luyện Băng Tâm Công, cùng với…

    Huyền Lăng nhìn qua U Nhi, tiếp tục nói:

    - Ba người chúng ta dùng mạng của mình có lẽ có thể thay thế Hỗn Độn lực, mặc kệ chúng ta có làm được hay không, ít nhất cô cũng nên cho chúng ta đi thử một lần!

    - Hồ nháo, việc này mà các cô có thể thử sao?

    Một thanh âm đã vắng lặng suốt gần nửa năm đột nhiên vang lên bên cạnh mọi người.

    - Thần Dạ!

    Nhóm người Tử Huyên quay phắt lại, sau lưng các nàng không phải là Thần Dạ sao?

    Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, phu thê Phong Ma cùng Tiết Vô Nghịch, Ngao Thiên, Thành Tự Tại bọn họ đều xuất hiện trên không trung.

    - Thần Dạ, như thế nào?

    Diệp Thước vội hỏi.

    Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

    - Yên tâm, không có bất luận người nào sẽ xảy ra chuyện!

    Nụ cười thật tự tin, tuy rằng mọi người vẫn cảm giác được áp lực, nhưng đã yếu bớt, bọn họ tin tưởng Thần Dạ, thanh niên này chưa từng làm họ thất vọng qua bao giờ.

    - Thần Dạ!

    Tử Huyên đi tới gần nắm lấy tay hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói:

    - Lần này huynh không phải lại muốn dùng chính huynh đi hộ vệ cho mọi người đi?

    Thần Dạ nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói:

    - Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng được bình tĩnh hoàn toàn, hạnh phúc của chúng ta, ta còn chưa hưởng thụ đủ, như thế nào bỏ được? Yên tâm, vào hôm nay ta muốn đem mọi chuyện đều giải quyết, sau đó đi qua cuộc sống của chúng ta.

    - Thật sao?

    Tử Huyên ngẩng đầu nhìn hắn.

    - Sao lại lừa muội, sao dám đây?

    Thần Dạ cười khẽ, thân ảnh vừa động lại xuất hiện trên tường thành đế đô.

    - Thần công tử, ngài rốt cục xuất hiện! Thần công tử, van cầu ngài, vì thiên hạ muôn dân…

    Nhìn vô số người phía trước, Thần Dạ cười nhạt nói:

    - Vì thiên hạ muôn dân, ha ha, thật là một lý tưởng cùng sứ mạng cao thượng. Đúng rồi, tất cả mọi người nhận thức nữ tử bên cạnh ta đi?

    Tu La ma nữ, minh chủ Dạ Minh Tử Huyên, trong thiên hạ có ai mà không biết.

    Thần Dạ tiếp tục nói:

    - Vì một trận chiến của thiên hạ muôn dân, cũng mang ý nghĩa ta nhất định phải buông tha nữ tử mà ta yêu thương này, mọi người nghĩ như thế nào đây?

    Toàn bộ thanh âm trong một khắc đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, ngay cả tiếng hô hấp cũng không còn, cả đám người nhìn Thần Dạ, nhất thời có chút nói không ra lời.

    Nhưng im lặng như vậy chưa kéo dài được bao lâu, một thanh âm cao ngất từ sâu trong biển người vang lên:

    - Thần công tử, thiên hạ muôn dân là điều kiện chủ yếu hình thành thế giới này, dùng tính mạng một người có thể đổi lấy thiên hạ muôn dân, chúng tôi đều sẽ nhớ rõ Tử Huyên cô nương.

    - Vậy sao?

    Thần Dạ không tức giận, vẫn cười nói như trước:

    - Mạng của ngươi cũng rất trọng yếu, có thể trợ giúp ta đối phó Tà Đế, trước tiên đem mạng của ngươi giao cho ta đi, như thế nào?

    - Này?

    Biển người lại yên tĩnh trở lại!

    Nhìn mọi người, Thần Dạ tiếp tục nói:

    - Nói thì ta đã nói, nếu mọi người không có chuyện khác thì toàn bộ giải tán đi, nơi ở của Thần gia để các ngươi vây quanh thật không tốt. Chẳng lẽ các ngươi muốn tiếp tục bức ta?

    - Thần công tử!

    Lại có người nói:

    - Thần công tử, chúng tôi không phải ý tứ này, trước khi tới đây chúng tôi cũng không biết muốn ngài ra tay phải dùng tính mạng Tử Huyên cô nương làm trả giá…

    - Hiện tại đã biết, cũng không xem là muộn!

    Thanh âm Thần Dạ trầm xuống, ánh mắt hiện hàn ý.

    - Cảm tình giữa công tử cùng Tử Huyên cô nương từng cảm động chúng tôi, hiện giờ cũng không thể làm ra hành động cưỡng bức hai vị, chỉ là ta hi vọng công tử có thể đáp ứng chúng tôi một việc.

    Người nọ tiếp tục nói:

    - Chúng tôi hi vọng nếu một ngày nào thực lực công tử có thể không cần trả đại giới vẫn đối chiến được với Tà Đế, thỉnh báo thù cho chúng tôi. Chúng tôi bất luận ở địa phương nào cũng sẽ cầu phúc cho hai vị!

    Ánh mắt Thần Dạ run lên, ôm quyền, nghiêm mặt nói:

    - Mọi người yên tâm, chuyện ta nên làm tuyệt sẽ không lui ra sau nửa bước.

    - Như thế, đa tạ công tử! Chúng ta đi!

    - Đi?

    - Phải, lập tức rời đi nơi này. Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ chết, nhưng không có bất cứ người nào có quyền đòi hi sinh tính mạng người khác đến cứu tính mạng của mình. Đi, đừng làm khó dễ Thần công tử!

    - Đợi một chút!

    Thanh âm trước đó có lẽ đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hay là đã hạ quyết tâm, lại vang vọng:

    - Nếu Thần công tử cảm thấy được mạng của ta có thể hỗ trợ đi tiêu diệt Tà Đế, vậy Thần công tử cứ việc lấy đi là được, chỉ cần Thần công tử đáp ứng lấy ý niệm thiên hạ làm chủ yếu, ra tay đối chiến với Tà Đế, ta tình nguyện buông tha tính mạng đến cứu vớt thiên địa muôn dân!

    - Nói rất đúng, giỏi cho một người hiểu rõ đại nghĩa!

    Thần Dạ cười nói:

    - Ngươi đã nói như vậy, nếu ta không làm theo chỉ sợ sau này cho dù các ngươi chết hết, hóa thành cô hồn dã quỷ cũng phải thời khắc mắng ta, đúng không?

    - Nếu là như vậy, mạng của ngươi trước tiên đưa ra đi!

    Bàn tay Thần Dạ vừa động, hai thân ảnh từ tận sâu trong biển người bị mạnh mẽ kéo ra.

    - Có nhiều người đều đã chết rồi, hai người các ngươi sao còn sống?

    Nhìn Thiên Không cùng Liễu Lăng Vân, nhất là nhìn thấy Thiên Không đã thay đổi thanh âm, hắn cười nói:

    - Vì đối phó ta, các ngươi xem như nhọc lòng ah!

    - Thần Dạ!

    Sắc mặt hai người Thiên không quả nhiên hoảng sợ, người trước mắt chẳng những có thể lập tức tập trung vào bọn hắn, cũng dễ dàng bắt bọn hắn đi ra, phần thực lực này…​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1424: Thiên ngoại thiên – Tà Đế Điện.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    - Thần Vương đại nhân, cứu ta…

    - Cứu?

    Thần Dạ lắc đầu bật cười:

    - Vừa rồi không phải các ngươi đã hiên ngang lẫm liệt nói nên vì thiên địa muôn dân trả giá tính mạng sao, hiện tại lại sợ?

    - Hiện tại ta muốn giết các ngươi, ai cũng không cứu được!

    Thanh âm lãnh liệt vang lên, hai người không hề có chút phản kháng đã mất đi sinh cơ, thi thể mềm nhũn ngã xuống dưới tường thành đế đô.

    - Chúng Thần Chi Thần, ngươi cũng đừng ẩn tàng nữa, theo ta cùng đi thiên ngoại thiên, đến Tà Đế Điện đi!

    Giết xong hai người Thiên Không, Thần Dạ nhìn ra phía chân trời xa xa, cao giọng quát.

    - Ha ha, tiểu hữu, ngươi rốt cục nghĩ thông suốt, được, lão phu cùng đi với ngươi!

    Xa tận chân trời, một thân ảnh rất nhanh hiện lên, vẻ mặt xấu hổ lại hơi khẩn trương, tươi cười nói.

    Thần Dạ không để ý tới hắn, nhìn lên bầu trời, hít sâu một hơi, đã bao nhiêu năm rốt cục đi tới hôm nay.

    - Chúng ta đi!

    - Thần Dạ.

    - Ca ca.

    Đang muốn lên thẳng thiên ngoại thiên, mấy đạo thân ảnh từ xa xa chân trời bay vút tới nhanh như tia chớp.

    Ánh mắt Thần Dạ run lên, nụ cười xuất phát từ nội tâm hiện lên trên mặt.

    Người đi trước nhất chính là Phong Tam Nương, người còn lại là Tiểu Nha.

    - Ha ha, các ngươi sao cùng trở lại đây?

    Thần Dạ thật sự vui vẻ, hắn vẫn luôn lo lắng cho hai người.

    - Vừa lúc ở trên đường gặp được, Thần Dạ, Tử Huyên, hiện tại ta tốt lắm, không cần lo lắng nhiều cho ta, chỉ là ta không có năng lực trợ giúp hai người.

    - Ngươi có thể đến ta đã thật vui vẻ.

    Thần Dạ đi tới nắm tay Tiểu Nha, nhìn thấy nàng đã trưởng thành, hắn thật sự vui sướng.

    - Ca, muội rất tốt.

    Cảm nhận được cảm xúc của Thần Dạ, Tiểu Nha vội nói.

    Thần Dạ gật đầu, cười nói:

    - Ba vị tiền bối sao lại cùng hai nàng trở lại?

    Ba người còn lại chính là Cửu Anh Vương cùng hai huynh đệ Tử Kim Song Dực Sư.

    Phong Tam Nương cười nói:

    - Cửu Anh Vương chính là tổ tiên của ta, nhờ tổ tiên tìm tới nên ta mới có thể mượn cơ hội đột phá.

    - Nha…

    Thần Dạ kinh ngạc nhưng chợt nghĩ tới đã hiểu được đại khái.

    - Đa tạ tiền bối.

    Thần Dạ lập tức ôm quyền nói.

    - Tiểu hữu quá khách khí, ta còn phải đa tạ ngươi, bằng không biết đi nơi nào tìm được hậu bối ưu tú như thế.

    Cửu Anh Vương vội vàng cười nói, hắn đã cảm giác được thực lực hiện tại của Thần Dạ đã siêu việt hắn thật xa.

    Thần Dạ chỉ cười cười, lập tức phất tay, cùng Tử Huyên dẫn đầu bay thẳng lên bầu trời.

    Mọi người theo sát phía sau hắn.

    - Thần công tử, Tử minh chủ, chư vị đại nhân, chúng tôi xin đa tạ, hi vọng các vị sớm chiến thắng trở về!

    Thanh âm vang vọng ngập trời.

    Trên bầu trời, có thân ảnh khẽ run lên, thanh âm trong trẻo truyền xuống.

    - Chư vị, các ngươi sai lầm rồi, cuộc chiến này thật sự không phải vì thiên hạ muôn dân, chỉ là cuộc chiến riêng tư giữa chúng ta mà thôi, hơn nữa Tà Đế cũng không phải kẻ tà ác, chỉ là có người cố ý truyền bá ra ngoài, các ngươi có thể tu luyện võ đạo tới hôm nay là do Tà Đế ban tặng, nếu không phải hắn, thế gian này làm gì có con đường võ đạo cho người đi tới!

    - Thần Vương đại nhân, mời!

    Ba người Cửu Anh Vương vẫn ra vẻ cung kính nói.

    Chúng Thần Chi Thần liếc mắt nhìn họ, sắc mặt không chút thay đổi bay lên bầu trời. Dù thái độ ba người Cửu Anh Vương vẫn như trước, nhưng hắn hiểu được không còn như ngày trước.

    Càng đi lên cao mọi người càng cảm thấy áp lực, cuối cùng chỉ còn Thần Dạ, Tử Huyên cùng Chúng Thần Chi Thần là không bị ảnh hưởng.

    Đi qua không gian hư vô, rốt cục không biết qua bao lâu, như đi tới cuối vũ trụ, trước mắt đột nhiên hiện lên bạch sắc quang mang chói mắt, một cảnh làm lòng người rung động xuất hiện.

    - Thần Dạ, chư vị, hoan nghênh đi tới Thiên Ngoại Thiên.

    Thanh âm Tà Đế vang lên, bạch quang bao phủ cả không gian vạn dặm.

    Ánh mắt mọi người choáng váng, khi thanh tỉnh lại phảng phất như thân đang ở thế giới khác.

    Ở thế giới này rốt cục không còn cuồng phong đáng sợ, khắp nơi đều là tường vân ôn hòa bao phủ, làm cho người ta cảm giác mình đi tới tiên cảnh.

    - Thiên Ngoại Thiên – Tà Đế Điện!

    Thần Dạ không nhịn được cười một tiếng, trước mặt tường vân bao phủ, bên dưới là một tòa cung điện xa hoa khổng lồ, lại không hề có chút chân khí tà ác quanh quẩn.

    Nơi này rõ ràng là cung điện đứng đầu thiên giới mà thôi.

    - Thần Dạ, cảm ơn ngươi!

    Trong cung điện, Tà Đế bước ra, cười nói.

    Thần Dạ cười đáp:

    - Cảm tạ cái gì, ta chỉ nói sự thật.

    - Lời nói thật? Ha ha, đáng tiếc thế giới này có rất nhiều người không thích nghe lời nói thật.

    Tà Đế nở nụ cười:

    - Thần Dạ, vừa rồi tâm tình của ngươi đã xảy ra chuyển biến, ta cảm thấy đối với ngươi có lẽ là một chuyện tốt.

    Lời vừa thốt ra, đồng tử của Chúng Thần Chi Thần không khỏi căng thẳng, bởi vì Tà Đế tự xưng là “ta” ở trước mặt Thần Dạ.

    Điều này mang ý nghĩa ít nhất trong mắt Tà Đế, Thần Dạ đã ngang hàng với hắn, dù Chúng Thần Chi Thần không quá tin tưởng Thần Dạ không hấp thu Hỗn Độn lực của người khác mà tu vi lại tinh tiến như vậy, nhưng nếu là lời của Tà Đế làm cho hắn không thể không tin.

    Hôm nay cuộc gặp này xem như là giữa những nhân vật đỉnh phong nhất, không nghĩ tới Chúng Thần Chi Thần lại bị người khinh thường như vậy.

    - Cũng tốt, nếu là như thế khi giết các ngươi ta sẽ không cần do dự…

    Tà Đế thản nhiên nhìn lướt qua Chúng Thần Chi Thần, sau đó đặt ánh mắt lên người Thần Dạ. Có lẽ hắn hiểu được ý nghĩ trong lòng người kia, cũng có lẽ không biết, nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì trong mắt Tà Đế, Thần Dạ càng thêm trọng yếu.

    Im lặng chốc lát Thần Dạ cũng không phủ nhận, nói:

    - Đích xác vừa rồi tâm tình của ta đã xảy ra một ít biến hóa.

    - Nga, vì sao?

    Tà Đế hỏi lại.

    Thần Dạ đáp:

    - Có một sự thật cho dù trước mắt ta không thể thay đổi, nếu không có sinh linh, thế gian này sẽ không còn ý nghĩa, như vậy ta nguyện ý cho bọn hắn một cơ hội.

    - May là bọn hắn cũng không làm cho ta sản sinh cảm giác thất vọng hay là tuyệt vọng.

    - Chính bởi vì như thế cho nên vô số năm qua lòng của ta vẫn luôn duy trì lạnh lùng, chẳng qua…

    Tà Đế khẽ thở dài nói:

    - Bất kể là người hay thần, cũng sẽ có một giới hạn, mà ta đã không còn lòng kiên nhẫn.

    - Điểm này ta hiểu được, ta cũng đồng ý, nếu đổi lại là ta có lẽ ta đã sớm không còn tính nhẫn nại.

    Thần Dạ gật đầu, chợt chuyển giọng:

    - Nhưng ta cũng rõ ràng một đạo lý, nếu thế giới này không còn sinh linh thì không còn ý nghĩa, không có bất cứ người nào có quyền lực dùng tính mạng của người khác thành toàn cho chính mình.

    - Tà Đế, ta không dám nói ngươi đã bị tẩu hỏa nhập ma, bởi vì ta không có tư cách này, càng không xứng, bởi vì ta chưa từng suy nghĩ nhiều cho người khác.

    Nghe vậy Tà Đế cười nói:

    - Ngươi thật thành thật, nói lời cũng thẳng thắn, nhưng hôm nay ngươi tới nơi đây giữa chúng ta cũng không có thời gian tán gẫu luận đạo.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1425: Hỗn Độn chân linh. (1)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    - Phải, giữa chúng ta có thể trở thành bằng hữu nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.

    Thần Dạ cảm thán một tiếng.

    Đôi mắt Tà Đế co rụt lại, hắn nghe ra một tia thâm ý bên trong, lòng tin này đúng là chưa từng thấy qua.

    - Ta cũng hi vọng có cơ hội làm bằng hữu với ngươi.

    Tà Đế nhìn qua Tử Huyên nói.

    - Tà Đế, trước khi kết thúc, đầu tiên ta cần đi giải quyết một phiền toái nhỏ.

    Thần Dạ cười nói, mọi người đều phát giác tiếng cười của hắn tràn đầy lãnh ý.

    - Phiền toái nhỏ?

    Tà Đế chỉ vào Chúng Thần Chi Thần, nhất thời cười nói:

    - Ngươi muốn nói là người này đi, ta có thể giải quyết giúp ngươi.

    - Việc này không cần phiền toái ngươi.

    Thần Dạ cười cười nhìn qua Chúng Thần Chi Thần, người kia lập tức cảm ứng được bị ánh mắt hắn tập trung như bị giam cầm trong lao lung.

    - Mấy năm nay mặc dù ngươi dùng linh hồn che giấu trong Chúng Thần Chi Mộ, nhưng ngươi hành động ám muội không ít, cũng như hôm nay đúng như lời ngươi nói, nếu ta vì thiên hạ muôn dân giết ngươi, ngươi chết hẳn là không oan đi?

    - Giết lão phu?

    Dù bị phong tỏa không gian, trong lòng dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, nhưng Chúng Thần Chi Thần cũng không quá sợ hãi, dù Tà Đế muốn giết hắn cũng không dễ dàng, bởi vì hắn còn có lá bài tẩy không thể lay động.

    - Chẳng lẽ không thể giết ngươi được sao?

    Nghe vậy Chúng Thần Chi Thần đang định trào phúng, đột nhiên thần sắc kinh hãi, khuôn mặt như gặp quỷ trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm vào tay phải Thần Dạ, cảm giác sợ hãi dâng lên tột đỉnh.

    Ngay cả Tà Đế cũng khiếp sợ, nhưng từ khiếp sợ lại biến thành phức tạp xen lẫn vui sướng thật lớn.

    Nơi lòng bàn tay phải của Thần Dạ phảng phất như có một đạo chân khí dày đặc bắt đầu khởi động, mà Tử Huyên cũng không hề xa lạ với chân khí này, bởi vì đó chính là Hỗn Độn lực.

    Nhưng Tử Huyên lại phát hiện đạo chân khí kia có chút khác với nàng.

    - Ha ha…

    Tà Đế không tự chủ được cười to:

    - Thần Dạ, ngươi không hổ là Thần Dạ, lại có thể đem Hỗn Độn chân linh tu luyện ra, thật sự đáng mừng, thật đáng mừng ah!

    Hỗn Độn chân linh chính là vật dẫn Hỗn Độn lực, nói cách khác là khởi nguyên của Hỗn Độn lực.

    - Thần…

    Chúng Thần Chi Thần không khỏi nuốt nước bọt, thanh âm run rẩy nói:

    - Ngươi sao…có thể tu luyện ra Hỗn Độn chân linh!

    Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

    - Ngươi cùng Tà Đế đều nói ta có lực tương tác thiên nhiên đối với Hỗn Độn lực, nhưng các ngươi lại không hiểu được vì sao ta lại có được lực tương tác này!

    - Việc này…

    Tà Đế cùng Chúng Thần Chi Thần đều trầm mặc, đích xác họ chưa từng tự hỏi qua vấn đề này.

    - Đó là bởi vì mệnh cách của ta vốn tương liên cùng Hỗn Độn lực!

    Trong nháy mắt Thần Dạ giống như chủ tể chư thiên vạn giới, uy nghiêm bộc phát làm mọi người đều muốn thần phục tại chỗ.

    Vì sao Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lại cam tâm hóa thành ngọc bội đi theo mẫu thân của Thần Dạ?

    Nguyên nhân chính là vì bản thân mẫu thân của Thần Dạ lại là Hỗn Độn Thể như Linh nhi, vì vậy mới làm Thiên Địa Hồng Hoang Tháp cam tâm đi theo, nhưng khác nhau ở chỗ Linh nhi đã được Thần Dạ trợ giúp kích thích, mà mẫu thân hắn vẫn giữ nguyên trạng thái nguyên thủy.

    Thân là Hỗn Độn Thể cho nên mẫu thân của hắn đã sớm bị thiên đạo chú ý, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đi theo mẫu thân của Thần Dạ.

    Bởi vì thiên đạo biết Hỗn Độn Thể sinh ra hài tử sẽ có lực tương tác thiên nhiên đối với Hỗn Độn lực, đây là nguyên nhân Thần Dạ có được thể chất như thế.

    Có được thể chất thần kỳ như thế, với thiên phú của Thần Dạ muốn tu luyện ra Hỗn Độn chân linh là chuyện đương nhiên!

    Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện là thiên đạo cài đặt sứ mạng từ khi sinh ra.

    Hỗn Độn lực cùng thiên đạo pháp tắc trước sau sản sinh, Thiên Đạo Hồng Hoang Tháp không bị thiên đạo pháp tắc chưởng khống trong tay, hơn nữa cũng không thể kháng cự được nó.

    Ở dưới những điều kiện bí mật như vậy, sau khi tìm hiểu được Thần Dạ cũng không nhịn được thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mắn chính là mẫu thân của hắn chỉ bị thiên đạo chú ý mà không áp đặt nhiệm vụ nhất định phải chấp hành lên trên thân thể của bà.

    Nếu không mà nói mặc dù tu luyện ra Hỗn Độn chân linh, nhưng Thần Dạ cũng không nắm chắc có thể giải trừ những thủ đoạn mà mẫu thân bị thiên đạo khống chế.

    Ngoài ra đại khái chính thiên đạo cũng không ngờ dù hắn đã làm việc bí ẩn như thế, nhưng vẫn bị Tà Đế phát hiện, vì vậy đã cho người mang đi mẹ của Thần Dạ trước tiên.

    Đây có lẽ là điều ngoài ý muốn, nhưng đối với thiên đạo mà nói cũng không phải là chuyện xấu, dù sao ở thời gian đó Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện xem như kế thừa sứ mạng của hắn.

    Nhưng mà thiên đạo hoàn toàn không nghĩ tới, đến cuối cùng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện bởi vì tình nghĩa của Thần Dạ mà khiến hai thần vật làm trái lại ý nguyện của thiên đạo, ngược lại toàn tâm toàn ý trợ giúp Thần Dạ.

    Nếu như không có Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện hỗ trợ, chỉ dùng nửa năm thời gian Thần Dạ cũng không thể thành công tu luyện ra Hỗn Độn chân linh!

    Hành động như thế tuy không đến nỗi làm Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện tán đi, nhưng vẫn làm họ mất đi linh tính, phẩm cấp Hỗn Độn chí bảo giáng xuống, nhưng cũng không sao, Thần Dạ đã có Hỗn Độn chân linh, đợi thêm một thời gian có thể giúp Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện lưu trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tu luyện trở lại.

    - Hỗn Độn chân linh!

    Tà Đế không khỏi cảm thán:

    - Vô số năm qua ta luôn khát vọng lấy được, đừng nói Hỗn Độn chân linh, chỉ cần chút Hỗn Độn lực là ta sẽ có thể siêu nhiên hiện tại…

    Nghe nói như thế Thần Dạ cũng thở dài, hết thảy trên thế gian đều không công bình, nhưng đôi khi cũng là công bình, Tà Đế đã sinh ra sau khi thiên địa sơ khai, có được tài nguyên cùng thiên phú mà người khác không thể sánh được, vì thế vô số năm tháng luôn cao cao tại thượng, cả thiên đạo cũng không làm gì được hắn.

    Nhưng chính bởi vì độ cao dễ dàng có được, làm cho Tà Đế biết rất nhiều, cũng phải thừa nhận rất nhiều.

    Qua nhiều năm như vậy vì một mục tiêu theo đuổi giao tranh, đây có lẽ là động lực, cũng là một loại trói buộc, bởi vì hắn biết chỉ cần hắn dừng lại sẽ bị thiên đạo tiêu diệt.

    Nếu ngay từ đầu Tà Đế không có ý nghĩ này? Thần Dạ lắc đầu cười, nếu nói vậy hắn cũng không phải Tà Đế!

    - Xem ra ngoại trừ bốn vị lão hữu năm xưa, ngươi là người hiểu biết ta nhất!

    Tà Đế cười nói, thần sắc cảm thán lẫn mất mát, dù sao hắn là Tà Đế mà không phải người thường!

    Nghe vậy Thần Dạ cũng cười khổ, nói:

    - Hiện tại ta mới phát hiện, hiểu được ngươi cũng không phải là chuyện gì tốt.

    - Ha ha!

    Tà Đế vui mừng cười to:

    - Ngươi mau nhanh giải quyết phiền toái này đi, ta đã khẩn cấp muốn đánh với ngươi một trận!

    - Yên tâm, rất nhanh!

    - Thần…Thần Dạ?

    Cảm nhận được sát ý xuất hiện, Chúng Thần Chi Thần vô cùng hoảng hốt, nhìn Thần Dạ cơ hồ không nói nên lời, nhưng chỉ sau một thoáng hắn như nghĩ tới điều gì, nhịn không được cười to.​
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1426: Hỗn Độn chân linh. (2)

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    Thần Dạ, nếu nói là Tà Đế muốn giết ta, hoặc có lẽ lão phu sẽ sợ hãi cùng kiêng kỵ, nhưng là ngươi, không thể!

    Sắc mặt hắn càng thêm dữ tợn:

    - Vốn lão phu nghĩ sau khi chuyện thành công, lão phu nguyện ý cùng ngươi cùng nhau nắm giữ vô số thế giới trong tay, nhưng ngươi đã muốn phản lại sứ mạng, đến lúc đó cũng đừng trách lão phu đối với ngươi không khách khí!

    - Còn đến lúc đó?

    Thần Dạ cười, giọng mỉa mai nói:

    - Chúng Thần Chi Thần, chỗ dựa của ngươi đơn giản là thiên đạo! Ngươi cho rằng thiên đạo có thể hộ được ngươi sao?

    - Vậy ngươi không ngại tới thử xem!

    Chúng Thần Chi Thần lạnh lùng nói, không hề có chút cảm giác sợ hãi.

    Thần Dạ không khỏi lắc đầu, nói:

    - Đều nói người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, ngươi lại không hiểu được đạo lý này. Ngươi còn tưởng rằng thiên đạo gia tăng trên người của ta, sẽ phát ra tác dụng?

    Tiếng nói truyền ra, cảm xúc bất an trong lòng Chúng Thần Chi Thần xuất hiện, nhưng hắn lập tức áp chế xuống, hắn thật không tin Thần Dạ sẽ có biện pháp gì thoát khỏi thiên đạo, bởi vì hắn hiểu được ngay lúc đó Thần Dạ chưa cường đại như vậy, không có khả năng xem thường thiên đạo.

    - Ngươi còn không tin?

    Thần Dạ cười cười, ngón tay điểm vào hư không, nhất thời đầu ngón tay giống như có đạo ba động từ từ hiện ra.

    Sắc mặt U Nhi, Tiết Vô Nghịch, cùng Chúng Thần Chi Thần đều co rụt lại, bọn họ cũng không xa lạ gì, bởi vì ba động kia chính là thiên đạo lực.

    Phong Ma, U Nhi, Tiết Vô Nghịch là người thừa kế của ba vị đại đế, chiếm được thiên đạo lực của họ lưu lại, đương nhiên là không xa lạ, mà Chúng Thần Chi Thần sẽ càng không xa lạ.

    Tà Đế gật đầu cười nói:

    - Thần Dạ, ngươi cho ta vui mừng đủ nhiều, hiện giờ hành động này đúng là vui mừng lớn ah!

    Thiên đạo lực vô tùng thuần túy, cũng mang ý nghĩa chưa bao giờ bị luyện hóa qua, nói cách khác khi Thần Dạ tu luyện siêu việt đỉnh, vẫn chưa từng dùng qua thiên đạo lực.

    - Chúng Thần Chi Thần, hiện tại ngươi còn lời gì muốn nói sao?

    Nhìn về phía trước, Thần Dạ cười cười hỏi.

    Sắc mặt Chúng Thần Chi Thần nháy mắt trắng bệch, hắn hoàn toàn không ngờ đạo thiên đạo lực của Cổ Đế, Thần Dạ chưa từng sử dụng, như vậy vẫn có thể thành công phá tan gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới đế cấp.

    Hắn không luyện hóa thiên đạo lực, cũng ý nghĩa sự trói buộc của thiên đạo đã hoàn toàn không có.

    Đã không có thiên đạo trói buộc, Thần Dạ muốn làm bất cứ chuyện gì…Chúng Thần Chi Thần vội nói:

    - Thần Dạ, giữa lão phu với ngươi cũng không có ân oán gì, ngươi vì sao nhất định phải dồn lão phu vào chỗ chết?

    - Hiện tại mới biết nên cầu xin tha thứ, không thấy đã chậm rồi sao?

    Thần Dạ lạnh lùng nói:

    - Đích xác, giữa ta và ngươi không có quá nhiều ân oán, nhưng ta muốn giết ngươi cũng không cần lý do!

    Giết người tất nhiên không cần lý do, bản thân mình cường đại hơn đối phương là được!

    Đương nhiên, Thần Dạ cũng không phải kẻ hiếu sát, mà là Chúng Thần Chi Thần không thể không chết.

    Người này chính là người phát ngôn của thiên đạo trong thế gian, với sự cường đại của Tà Đế sau khi hủy diệt thân thể của hắn đem hắn phong ấn trong Chúng Thần Chi Mộ nhưng vẫn làm ra động tĩnh lớn như vậy, có thể nghĩ nếu còn lưu hắn trên thế gian, có thiên đạo làm lá bài tẩy, ai biết ngày sau hắn còn làm ra trò gì mờ ám?

    Vô luận là Tà Đế, hay là bản thân Thần Dạ hiện giờ đều đã có tư cách khiêu chiến thiên đạo, hai người đánh một trận thiên đạo sẽ không khoan dung cho hai người tiếp tục được sinh tồn.

    Đây cũng giống như cuộc đại chiến năm xưa, thiên đạo không thể tùy ý ra tay, nhưng có thể nhân cơ hội làm rối, khiến Tà Đế bị thương tạm thời ẩn lánh.

    Ngày hôm nay Thần Dạ còn lợi hại hơn xa bốn vị đại đế, đại chiến kịch liệt sẽ càng khủng khiếp hơn, đến lúc đó nếu thiên đạo nhúng tay, hậu quả khó lường!

    Cho nên Chúng Thần Chi Thần nhất định phải chết!

    Không đơn thuần là vì mình, năm xưa bốn vị đại đế tử vong, không phải có quan hệ tới hắn sao? Báo thù cho họ cũng là bổn phận của Thần Dạ!

    - Thần Dạ, ngươi không thể giết ta, nếu không thiên đạo sẽ không tha cho ngươi!

    Cảm thụ được sát tâm dày đặc của Thần Dạ, Chúng Thần Chi Thần hoảng hốt vội vàng kéo ra hậu thuẫn lớn nhất.

    - Không giết ngươi, thiên đạo có thể chung sống hòa bình với ta sao?

    Thần Dạ cười trào phúng, nói:

    - Ngươi là một trong hai đại sinh linh xuất hiện sớm nhất trên thế gian này? Tà Đế, ta thật sự cảm thấy không đáng cho ngươi!

    Nghe vậy Tà Đế bất đắc dĩ nói:

    - Thần Dạ, đừng lấy ta so với hắn. Hơn nữa mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, hắn thích làm cẩu, ta cũng không có cách nào.

    - Phải! Nhưng làm cẩu phải có giác ngộ làm cẩu. Hãy nhìn xem nếu ở trong mắt thiên đạo ngươi không đủ trọng lượng, Chúng Thần Chi Thần, xem ngươi chết có tiếc nuối hay không!

    Tiếng nói vừa dứt, Hỗn Độn chân linh xoay quanh trên lòng bàn tay Thần Dạ đột nhiên bắn ra như điện, phảng phất như quang tuyến nháy mắt đi tới đỉnh đầu Chúng Thần Chi Thần.

    Hỗn Độn chân linh nhìn như không chút nổi bật nhưng ở một khắc này trực tiếp làm cho Chúng Thần Chi Thần cảm ứng được tử thần buông xuống, vô luận hắn thúc giục năng lượng bản thân ra sao, vẫn không cách nào thoát khỏi.

    - Thiên đạo, cứu ta!

    Ngay trong lúc sinh tử, Chúng Thần Chi Thần rốt cục không nhịn được quát lớn.

    Tuy thanh âm áp chế rất nhanh, mặc kệ Chúng Thần Chi Thần giãy dụa thế nào, cũng bị Hỗn Độn chân linh bao phủ.

    - Ah!

    Chúng Thần Chi Thần không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị Hỗn Độn chân linh vây khốn chẳng những hòa tan toàn bộ bổn nguyên năng lượng của hắn, linh hồn cùng sinh cơ đều suy yếu thật nhanh, mắt thấy không qua bao lâu đã chân chính tan thành mây khói.

    Quả nhiên là Hỗn Độn chân linh, mọi người nhìn thấy run sợ không thôi, tuy không gặp qua thực lực của Chúng Thần Chi Thần, nhưng mọi người đều biết đây là một cao thủ vô cùng cường đại, nhưng lại không có chút lực lượng phản kháng Hỗn Độn chân linh.

    Mà trong quá trình này thiên đạo vẫn chưa xuất hiện!

    - Vì sao, vì sao ah?

    Bên trong Hỗn Độn chân linh vang lên tiếng gào thét không ngừng, hắn tự nhận nhiều năm qua làm thật nhiều chuyện cho thiên đạo, nếu như không có sự hỗ trợ của hắn, có lẽ Tà Đế đã sớm đủ tư cách có thể khiêu chiến thiên đạo.

    Làm nhiều như vậy vì sao đến cuối cùng không đổi được cơ hội được cứu viện?

    Nhìn thân hình dần dần suy yếu của Chúng Thần Chi Thần, Tà Đế lạnh lùng nói:

    - Đến bây giờ ngươi vẫn không rõ sao, thiên hạ muôn dân ngoại trừ Hỗn Độn lực cùng Huyết Bồ Đề những sinh linh còn lại kể cả ngươi cùng bổn đế cũng chỉ là quân cờ của thiên đạo. Nếu là quân cờ, có gì không thể bị buông tha?

    - Quân cờ? Ha ha!

    Chúng Thần Chi Thần nhịn không được cười điên cuồng:

    - Không thể tưởng được nguyên lai lão phu cũng có thể trở thành quân cờ, thật sự là buồn cười, lão phu vẫn cho rằng dù mình không phải người chơi cờ, nhưng ít ra cũng là bàn tay cầm cờ ah!
     
    inthenight and motminhmai like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.