Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 14: Hoàn khố đối đầu hoàn khố.




    - Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?

    Trước mắt bao người, Trường Tôn Phi cũng chỉ có thể kiên trì hỏi một câu. Nếu không như vậy mà cứ ỉu xìu rời đi, vật thì thanh danh liền bị mất sạch sẽ.

    Không để ý đến Trường Tôn Phi, Thần Hiên nhìn về phía Thần Dạ mà ân cần hỏi:

    - Tiểu Dạ tử, đệ không sao chớ?

    - Không có việc gì!

    Thần Dạ cười đáp.

    - Không có việc gì là tốt rồi. Tiểu Dạ tử, đứng một bên nhìn, để xem đại ca trút giận cho ngươi!

    - Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?

    Mắt thấy Thần Hiên bước đến, Trường Tôn Phi quát lên với âm thanh run run.

    Trong Hoàng Thành Đế đô , Trường Tôn Phi bị người đời coi là đệ nhị hoàn khố. Có đệ nhị, tự nhiên còn có đệ nhất. Thần Hiên này chính là đệ nhất hoàn khố ở đế đô Hoàng Thành!

    Khác với danh tiếng quần áo lụa là của Trường Tôn Phi không giống, quần áo lụa là của Thần Hiên không phải dựa vào bối cảnh trong nhà, mà là dựa vào hắn một quyền một cước mà giành được. Ở trong phạm vi thế gia, điều đó đã được công nhận!

    Đối với Thần Hiên, tất cả hậu bối thế gia ba đời ở trong Hoàng Thành, đều là vừa sợ vừa kính!

    Không gì không làm được, cũng không gì không dám làm!

    Cái này tôn xưng kính trọng đối với Thần Hiên.

    Từng nghe nói, nhiều năm trước đây, có một lần Thánh Chủ Gia vi hành đế đô, do trở thành người phá hư chuyện tốt của hắn mà thiếu chút nữa bị Thần Hiên vung tay đánh.

    Đồn đại không biết thiệt giả, nhưng sau một lần đó thì danh tiếng của Thần Hiên vang vọng đế đô. Từ đó không người nào dám trêu chọc, uy danh hiển hách, không thua kém chút nào so với gia gia Thần Trung của hắn!

    - Ta muốn làm gì à?

    Thần Hiên hắc hắc cười quái dị:

    - Ngươi mới rồi đánh tiểu đệ của ta một quyền, mặc dù không có làm hắn bị thương tổn, nhưng một quyền kia ngươi cũng là đã xuất. Nếu như ta không trả về, chẳng phải là khi ai đó biết liền nói Thần gia ta sợ Trường Tôn gia của ngươi ?

    - Yên tâm, ta chỉ xuất một quyền, nếu như ngươi tiếp được mà không chết thì chuyện ngày hôm nay, coi như huề nhau.

    Tiếng cười vừa dứt, bàn chân Thần Hiên đã dận một bước trên mặt đất, toàn thân bật lên cách mặt đất dựng lên, hóa thành con Trường Long bổ nhào xuống. Cự ly hơn mười thước, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua.

    Trường Tôn Phi cũng liền cả người rung lên kịch liệt. Nếu như đối thủ là người khác, cho dù tu vi hơn xa Thần Hiên thì Trường Tôn Phi cũng sẽ không sợ hãi. Bởi vì người khác ít nhiều còn có thể kiêng nể một chút uy thế của Trường Tôn gia, nên còn lo sau khi ra tay thì cuối cùng sẽ có hậu quả gì.

    Nhưng Thần Hiên này thì hoàn toàn thật sự là một người điên. Đến ngay cả Thánh Chủ Gia cũng dám xúc phạm, sau khi xảy ra chuyện đã biết là Thánh Chủ Gia mà lại còn dám dùng lý để tranh cãi. Với kẻ gan lớn cuồng vọng như thế , nếu có giết Trường Tôn Phi hắn thì trong lòng Thần Hiên cũng không có bất cứ gánh nặng gì.

    Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng trước nguy cơ sinh tử thì Trường Tôn Phi đành cắn chặt hàm răng, sắc mặt hung ác, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ!

    Trong tiếng hô, Trường Tôn Phi hình dáng tựa như con mãnh thú ăn thịt người. Vào lúc cùng với khí thế của hắn phát ra đến mức tận cùng thì tại trước người hắn giống như có một vật vô hình đang hội tụ rất nhanh. Tức thì, lòng bàn tay hắn nắm lại thật chặt, hóa chưởng làm quyền. Vật vô hình này nhanh chóng bao trùm lên trên nắm tay hắn. Rồi sau đó, nện mãnh liệt đi ra ngoài.

    Không thể không nói, mặc dù là một kẻ quần áo lụa là, tu vi của Trường Tôn Phi xác thật không tồi, đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng. Nếu không phải như thế thì hắn cũng không làm được chuyện lấy Huyền Khí hóa thành cương kình để hỗ trợ chính hắn ứng chiến!

    Nhưng mà, cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng ở trong mắt người bình thường được xem như bậc tột cùng. Còn đối với Thần Hiên này, cũng là ngay cả nhìn đều không đáng để ý.

    - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

    Sau khi Thần Hiên nện ra một quyền, cương kình trong quyền của Trường Tôn Phi tiêu tan. Cổ tay xương cốt gãy lìa, toàn thân càng như một con chim bị chặt đứt cánh bay giữa không trung vẽ ra một đường cong thật dài, rồi sau đó nặng nề rơi xuống nằm bẹp ở trên mặt đất.

    - Trường Tôn Phi, nếu như lần sau mà nhìn thấy ngươi nhằm vào người Thần gia ta, thì ngươi liền không thể không chết , cút đi!

    Thần Hiên vung tay lên, xoay người đi về hướng Thần Dạ!

    Thần Dạ giơ ngón tay cái lên. Lúc này đại ca Thần Hiên, ánh mắt sáng ngời, lóe ra ánh sáng lanh lợi, nơi đó trong ngày thường cũng đủ để những người khác nhìn thấy sự cả gan làm loạn và lỗ mãng. Nếu như hắn thật sự là người không gì không dám làm thì Trường Tôn Phi đã chết!

    Giết chết một Trường Tôn Phi vốn không đáng nhắc tới, bởi vậy mà mang đến phiền toái cho Thần gia khẳng định sẽ không nhỏ. Thần Hiên trong lòng hiểu rõ điều đó, cho nên mới không ra tay giết hắn.

    Xem ra, trực quan từ ấn tượng ban đầu thật sự sẽ mang đến cho người ta quá nhiều lệch lạc. Thần Dạ trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, kiếp trước hắn bởi vì phong bế chính mình nên cái gì đều không muốn để ý tới, bao gồm cả người trong nhà người. Cho nên, đại ca hắn biết đến vẫn luôn đều là lỗ mãng.

    Những bề ngoài này , thì ra đều là đại ca tại che giấu cảm nhận của bản thân!

    - Tiểu Dạ tử, chúng ta trở về đi thôi!

    - Hảo!

    Thần Dạ gật đầu, liền cùng Thần Hiên đi song song về hướng cửa thành.

    - Hừ hừ .v..v...!

    Trường Tôn Phi lau đi vết máu ở khóe miệng, đồng thời thân thể cũng không cần người khác nâng mà từ từ đứng lên. Hắn nhìn hai huynh đệ Thần Dạ , một lát sau nói:

    - Thần Dạ, ngươi quả nhiên là phế vật, chỉ biết là trốn ở phía sau người khác . . . .

    - Trường Tôn Phi, lời nói mới rồi, hiện tại ta muốn dâng tặng cho ngươi . Ngươi muốn tìm cái chết?

    Thần Hiên xoay người, quát lạnh.

    - Hắc hắc!

    Trường Tôn Phi cười quái dị. Hôm nay ra ngoài đi giáo huấn người không được, ngược lại bị người khác giáo huấn. Đối với Trường Tôn Phi mà nói thì hắn tịnh không cảm thấy dọa người, bởi vì đối tượng là Thần Hiên.

    Nhưng đã đến nước này, hắn không ngại khiến cho chuyện huyên náo càng lớn hơn một chút. Ngay cả Thần Hiên giống như tên điên thì Trường Tôn Phi hắn cũng không phải cái gì cũng sai.

    - Thần Hiên, ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại ngươi có quân chức ở trong quân, nên ta nghĩ rốt cuộc ngươi không có khả năng một mực bảo vệ ở bên cạnh Thần Dạ? Việc hôm nay , trừ phi ngươi giết ta, nếu không rốt cuộc sẽ có một ngày, ta sẽ từ trên người Thần Dạ mà thu hồi gấp trăm lần.

    - Nhưng mà, ngươi muốn giết ta, thì cũng đã bỏ mất cơ hội. Nếu có can đảm, đi Trường Tôn gia của ta thử làm ầm ĩ xem?
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 15: Tình huynh đệ. (1)




    Vẻ mặt Thần Hiên bỗng nhiên tức giận, nhưng không để cho hắn làm gì, Thần Dạ cũng khẽ kéo hắn lại. Sau khi quét mắt liếc nhìn trên tường thành, hắn cười nói:

    - Trường Tôn Phi, ngươi có phần tự đánh giá chính mình cũng quá cao một chút đi?

    - Ta là phế vật, ngươi cũng là quần áo lụa là, giữa chúng ta, có khác nhau sao?

    Nhìn Trường Tôn Phi, Thần Dạ cười nhạo đáp:

    - Ngươi cùng ta, ở trong mắt người khác đều là một loại người ăn không ngồi rồi. Chỗ không giống chính là, ngươi có khả năng tu luyện, ta vô phương tu luyện. Nhưng tư chất tu luyện, ngươi cho rằng ngươi đạt mức rất tốt sao? Cho nên, do có chung cái thứ nhất là hai cá nhân chúng ta đều phải dựa vào được trưởng bối trong nhà mà sống. Nếu đã không có cái này, ngươi cùng ta đều không phải bất cứ thứ gì.

    - Ngươi đừng không phục!

    Thần Dạ khoát taymà nói tiếp:

    - Trường Tôn Phi ngươi năm nay mười chín tuổi, mà cũng mới đạt tu vi Hậu Thiên Lục Trọng,. Với cái tuổi này của ngươi mà mới đạt tới trình tự thế này. Chẳng qua là so với người bình thường thì hơi tốt hơn một chút. Ngươi dựa vào cái gì để diễu võ dương oai ở trong Hoàng Thành đế đô ngọa hổ tàng long này?

    - Nếu như không phải lão gia tử Trường Tôn Mạt nhà ngươi có công lao hộ giá, thì chỉ bằng vào những chuyện Trường Tôn Phi ngươi đã làm . Nhặt ra bất cứ một chuyện gì đều đủ để cho Trường Tôn Phi ngươi bị xé thành tám khối, nhưng tại sao ngươi còn chưa chết? Vẫn còn sống hoàn hảo ? Tại sao còn có nhiều người như vậy, thấy ngươi đều phải cúi đầu khom lưng ra vẻ đáng thương?

    - Ngươi cho là đây là uy phong của Trường Tôn Phi ngươi tự mình tạo ra sao? Cứt, nếu như Trường Tôn gia ngươi ngày mai biến mất trong Hoàng Thành đế đô, thì chỉ sau một giây, ngươi Trường Tôn Phi sẽ chết không có chỗ chôn!

    - Thần Dạ, ngươi càn rỡ!

    - Lời này, Trường Tôn Phi ngươi vẫn còn không có tư cách nói!

    Thần Dạ tiến lên mãnh liệt, mặc dù không có khí thế cường đại bắt đầu khởi động, nhưng thần sắc lẫm liệt đã tự có một uy phong không thể xâm phạm. Ở trước cái đó, Trường Tôn Phi đã bị trọng thương không khỏi lảo đảo bước chân một hồi, rồi không ngờ đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất.

    - Ha ha!

    Thấy hắn không chịu nổi như vậy , Thần Dạ lần thứ hai quét mắt lên trên tường thành rồi chợt cất tiếng cười to:

    - Người của Trường Tôn gia chỉ đến như vậy. Đại ca, chúng ta trở về đi thôi!

    - Đại ca, ca về từ khi nào?

    Trên con đường Trường Nhai, hai huynh đệ sóng vai cùng đi trong đám người!

    - Vừa mới trở về!

    Thần Hiên nhìn Thần Dạ mà nói:

    - Vừa mới về đến nhà, liền nghe ngươi đã mất tích suốt thời gian ba ngày. Ta đã biết rõ ngươi đi Bắc Vọng Sơn nên chuẩn bị đi tìm ngươi.

    Thì ra đã trôi qua thời gian ba ngày a!

    Đang nói ngừng lại một lát, rồi Thần Hiên tiếp tục nói:

    - Tiểu Dạ tử, đại ca biết nỗi khổ trong lòng ngươi, nhưng chuyện cũng đã phát sinh, ta và ngươi đều đã vô phương thay đổi, hà tất chấp nhất với quá khứ?

    - Những năm gần đây, đại ca mặc dù không ở bên cạnh ngươi, nhưng lại cũng biết, ngươi đã trải qua như thế nào. Tiểu Dạ tử, vì bản thân ngươi, vì người trong nhà, vì thúc phụ và thẩm thẩm, ngươi không thể cứ tiếp tục như vậy. Phải biết rằng, người trong nhà mới là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Nếu không, vì sao ta phải đi tòng quân?

    Nghe vậy, vẻ mặt Thần Dạ đột nhiên chấn động. Đại ca đi tòng quân, lại không phải chủ ý của gia gia và các bá phụ, mà là hắn muốn làm một ít chuyện vì mình !

    Ngay lập tức , một dòng nước ấm áp trong nháy mắt chảy khắp toàn thân hắn.

    Thần gia, bắt đầu từ Thần Trung. Lão có ba con trai, con trưởng Thần Thuận có được mọi thứ chân truyền của Thần Trung. Bất kể là binh pháp thao lược, hay phong cách hành sự. Chỉ so với Thần Trung thì vẫn còn hơi có vẻ kém một phân không đủ, nên nghiễm nhiên đã là kế tiếp Thần Trung!

    Thần Thuận hàng năm lãnh binh ở bên ngoài, tiếp nhận cái uy của Thần Trung làm kinh động sợ hãi mấy quốc gia chung quanh, không dám xâm chiếm Đại Hoa hoàng triều một chút ít nào!

    Con thứ Thần Lệ, mặc dù chưa từng lãnh binh tác chiến, nhưng cũng là thiên văn địa lý không gì không biết, nắm bắt lòng người thì càng giống như nhìn thấy mọi thứ trong lòng người. Thủ đoạn như vậy, càng làm cho kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật.

    Thậm chí còn có người lan truyền. Nếu như không phải Thần Lệ sợ đoạt danh tiếng của đại ca Thần Thuận, thì tiếp theo Thần Trung , đệ nhất tướng soái Đại Hoa đương thời phi Thần Lệ không xong!

    Con trai nhỏ nhất của Thần Trung là phụ thân Thần Sư của Thần Dạ . . . .

    Thần gia đời thứ ba, tính từ Thần Hiên của con trưởng Thần Thuận cho đến Thần Dạ, tổng cộng nam nữ là đếm bằng cả hai tay rồi. Nên được cho đã là cảnh tượng cành lá xum xuê.

    Mà không chỉ có đời thứ hai Thần gia thì mọi người ưu tú. Thần gia đời thứ ba, ngoại trừ Thần Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, các anh chị còn lại đều có danh tiếng cực kỳ tốt ở trong thành đế đô lớn như thế .

    Hoặc văn hoặc võ, trong giới trẻ tuổi nhà quyền thế tại hoàng triều đế đô đều là cầm cờ đi trước. Điều đó khiến cho mọi người kêu lên, Thần gia có hậu, Thần gia vẫn còn có thể tiếp tục vinh hoa phú quý mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm!

    Nhưng đúng là vì Thần gia có hậu, mới khiến cho đương kim hoàng đế càng kiêng kỵ hơn!

    Uy danh của cá nhân Thần Trung , nhìn khắp cả Đại Hoa hoàng triều, thậm chí mấy quốc gia chung quanh đều không người có thể sánh bằng . . . . Đại Hoa Hoàng tộc kiêng kỵ, là ứng vào lí này. Tuy nhiên, cũng vẻn vẹn là kiêng kỵ thôi, nếu như Thần gia không có hậu, Thần Trung không có khả năng trường sanh bất tử!

    Nhưng Thần gia suốt hai ba đời, mọi người đều là hạng người ưu tú, bất kể là một ai trong Thần gia cầm lái chiếc thuyền lớn này, thì đều là có thể làm cho con thuyền này chạy được vững vàng trong biển khơi cuộn sóng ngập trời.

    Thần gia đạt tới tình trạng như thế, đủ để cho đương kim Hoàng tộc khủng hoảng bất an. Nhưng càng khiến cho bọn hắn hơi bị chấn sợ chính là, ba huynh đệ Thần gia đời thứ hai tất nhiên không cần nhiều lời mà đi theo Thần Trung. Quanh năm chinh chiến, tình nghĩa huynh đệ, người ngoài quấy nhiễu không được.

    Những huynh đệ tỷ muội ba đời Thần gia này, lại cũng rất ít xuất hiện tình huống giữa các huynh đệ tỷ muội vì thu được càng nhiều tài nguyên mà tranh quyền đoạt lợi với nhau.

    Tình huống như thế tuy có, nhưng người ngoài tuyệt đối không nhìn thấy, cho nên liền vô phương biết.

    Thần Trung nhìn xa trông rộng. Lão biết thế gia đệ tử đều sẽ xuất hiện cùng tình huống như thế. Bởi vậy, sau khi yên ổn tại hoàng triều thì lão liền lập ra một nghiêm lệnh.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 16: Tình huynh đệ. (2)




    Con cháu hậu bối Thần gia có khả năng cạnh tranh lẫn nhau. Chỉ cần ngươi cảm giác được thực lực của chính mình cũng đủ, vậy rất có thể tranh đoạt địa vị cho rằng nên thuộc về ngươi. Nhưng có một điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể gà nhà bôi mặt đá nhau. Nếu không, cho dù là ai, lập tức loại bỏ ra khỏi Thần gia!

    Thần Trung không đảm bảo được Thần gia có khả năng thiên thu muôn đời. Nhưng vào lúc lão còn sống , lại có khả năng tránh để xảy ra việc huynh đệ tương tàn!

    Một Thần gia đoàn kết, ngoài ra mỗi người trong gia tộc đều là cực kỳ ưu tú. Điều này khiến cho đương kim Hoàng tộc, đặc biệt là đương kim hoàng đế, có thể nào không lo lắng, có thể nào không suy tư!

    Nếu không phải như thế, hoàng đế căn bản không cần quá mức kiêng kỵ cùng Thần gia. Càng không hề cần phải, còn không có đợi được đến lúc Thần Trung mất mà đã mưu đồ bí mật đối phó Thần gia .

    Đại ca Thần Hiên, thân là người đứng đầu đời thứ ba, đối với tất cả các huynh đệ tỷ muội, cực kỳ chiếu cố yêu thích, mà. . . . Nhất là đối với Thần Dạ! Nhưng hắn rõ ràng còn nhớ, đúng là đại ca khắp nơi đều xông lên trước để bảo vệ các huynh đệ tỷ muội, và trong trí nhớ về lần bi kịch kia của Thần gia, kết cục của đại ca cũng là bi thảm nhất!

    Cũng may, hiện nay đã có một lần làm lại, tuyệt không thể để cho đại ca ôm hận ra đi!

    Thần Dạ càng biết rõ hơn, bởi vì chính mình cũng đã thay đổi, nên quỹ tích ngày xưa cũng đã xảy ra thay đổi. Tối thiểu, kiếp trước hắn không có nhận được tiểu đao, cho nên vào lúc này cũng không có nhập môn Giao Long Thể. Cho nên, vào lúc này cũng không đi đến Bắc Vọng Sơn, cũng sẽ không có chuyện khi trở về thì gặp Trường Tôn Phi, đại ca lại càng sẽ không xuất hiện ở chỗ này, tiến tới nói chuyện một hồi cùng chính mình như vậy .

    Cái này, chỉ là sự bắt đầu, sau này chính mình sẽ còn thay đổi càng ngày càng nhiều!

    - Tiểu Dạ tử, thật xin lỗi, vốn không nên nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi. Nhưng đại ca thật sự không muốn nhìn thấy ngươi tinh thần sa sút, tự mình chán nản. Lại càng không muốn ngươi mang theo tiếc nuối một đời mà cuối cùng rời khỏi thế giới này!

    - Đại ca, đệ đã hiểu. Ca yên tâm, sau này đệ sẽ không như vậy .

    Thần Dạ nặng nề nói, kiếp trước hắn không hiểu, hiện tại đều đã hiểu. Trước kia hắn không quý báu coi trọng, từ nay về sau sẽ quý báu gấp bội!

    Thần Hiên gật đầu, vui mừng cười nói:

    - Ta đã biết rõ, người Thần gia chúng ta cũng sẽ không chịu làm người nhu nhược. Cứ nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi là ta đã biết được, ngươi thay đổi, không còn là ngươi trong vài năm vừa rồi nữa.

    - Được rồi, không nói những chuyện không vui này. Ngươi chỉ để ý nhớ kỹ, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, thì đại ca ta đều sẽ kiên định đứng ở bên cạnh ngươi, để che gió che mưa!

    Thần Hiên nặng nề vỗ vỗ vào vai Thần Dạ, vừa nói như vậy.

    - Cám ơn đại ca!

    - Giữa huynh đệ với nhau, nói cám ơn cái gì . Mau đi nhanh,người ở trong nhà cũng có chút sốt ruột .

    ....

    Ở phía bắc Đế đô Hoàng Thành, tại vùng đất phồn hoa có một tòa trang viên rộng lớn cao vút. Ở trên đại môn trang viên có gắn một tấm biển lớn, ở trên biển có viết ba chữ to, mạ vàng lấp lánh, rạng rỡ sáng ngời - Tể Tướng phủ!

    Trong phủ đệ, tại vị trí cao nhất trong phòng khách to lớn mà tinh xảo có một ông lão mặc Hoa phục đang ngồi thẳng!

    Ông lão này, hình thể có hơi mập ra, mặt mày hồng hào. Nhưng có lẽ hàng năm thân ngồi trên địa vị cao, thần sắc khỏe mạnh dồi dào cho nên không có cảm giác tuổi già sức yếu chút nào . Ngoài ra lúc nào cũng cười dài làm cho người mới gặp gỡ rất dễ dàng sinh ra thiện cảm trong lòng. Chỉ có điều là, trong ánh mắt của ông lão thỉnh thoảng xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo làm cho người ta cũng hiểu lão cũng không phải dễ gần như ở bề ngoài vậy.

    Đúng là đương triều Tể Tướng, Trường Tôn Mạt!

    - Thần Dạ kia, thật sự là nói như vậy?

    - Vâng, Tướng Gia!

    Một người nam nhân trung niên dũng mãnh ở đối diện Trường Tôn Mạt vội vàng cung kính đáp.

    - Trẻ con, lại cũng dám nói bừa đối với Trường Tôn gia ta, quả thực càn rỡ!

    Thần Dạ hôm nay nói mấy câu cuối cùng đối với Trường Tôn Phi, hẳn là làm cho Trường Tôn Mạt rất tức giận. Nhưng từ trên vẻ mặt của Trường Tôn Mạt, lại không nhìn ra nửa phần dáng vẻ tức giận.

    Trường Tôn Mạt thở ra một hơi thật dài, nụ cười chế nhạo trong mắt có vẻ càng đậm đặc hơn:

    - Trong vài năm nay, chúng ta tựa hồ xem nhẹ tên nhãi ranh này.

    - Đúng vậy, Tướng Gia!"

    - Ừ, nói như thế nào?

    Lúc này, ánh mắt của Trường Tôn Mạt đã có biến hóa rất nhỏ.

    Nam nhân trung niên vội nói:

    - Tướng Gia, vào lúc Thần Dạ nói ra mấy câu càn rỡ kia, ánh mắt của hắn đều nửa cố tình nửa vô ý đảo qua chỗ thuộc hạ núp. Phảng phất hắn đã phát hiện ra thuộc hạ. . . .

    - Điều đó không có khả năng!

    Trường Tôn Mạt giang hai tay đang bắt vào nhau mà nói:

    - Mấy năm trước, căn cơ tu luyện của Thần Dạ , chứng thật là đã bị phá. Điểm này, cho dù Thần Trung lão nhi kia muốn giấu diếm, muốn giở trò thì cũng không làm được. Mà mấy năm qua, mặc dù chúng ta không hề đưa tiểu tử kia vào phạm vi giám thị. Nhưng mà nếu quả hắn đã xảy ra biến hóa thì vẫn sẽ không thể không bị chúng ta biết. Chỉ có thể nói, tiểu tử này có tính tình thay đổi, còn mặt khác vẫn không đủ để phải lo lắng.

    - Trường Tôn Phi, thật sự không nên thân, không ngờ bị Thần Dạ dọa cho khiếp sợ. . . .

    - Gia gia, lời của người không phải không có lý. Nhưng mà, người đã xem nhẹ một việc. Có lẽ, không phải là người xem nhẹ , mà là người cũng không móc nối các chuyện đã xảy ra với nhau.

    Đột nhiên, một đạo âm thanh dịu ngọt như rượu, hơi nhẹ nhàng vọng vào từ bên ngoài phòng khách.

    - Ha hả, ngươi thử nói xem.

    Trong đôi mắt Trường Tôn Mạt vẫn là nụ cười vui vẻ như trước. Nhưng chỉ có người quen thuộc lão mới có thể nhìn ra, sự vui vẻ hiện tại mới là lão phát ra từ nội tâm.

    Âm thanh ngọt ngào liền tiếp tục nói:

    - Gia gia, buổi tối ba ngày trước, Thần gia đột nhiên hành động quy mô. Chẳng những là thám tử của Trường Tôn gia chúng ta, mà các thám tử của mấy nhà khác, tất cả đều bị Thần gia giết chết. Ngay cả là người của hoàng thất đều bị đưa đi ra ngoài, yêu cầu bất động nhưng rồi vẫn chết. . . .

    - Với sự khôn khéo của lão Vương Gia, thì lão đã sớm biết rõ có người đang giám thị Thần gia. Nhưng tại sao không động thủ sớm hơn , không động thủ muộn hơn, ngược lại là vào đúng lúc này? Nguyên nhân, có lẽ người ngoài sẽ không biết, nhưng gia gia thử nghĩ Thần Dạ, đột nhiên trong lúc đó lại hình như có sự thay đổi nào đó mà không cảm thấy kỳ quái sao? Chẳng lẽ ở trong đó liền thật sự không có gì đáng giá hoài nghi?
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 17: Huyền Khí môn. (1)




    Lời nói đang truyền đến thì trong sảnh, Trường Tôn Mạt một mực trầm lặng một hồi lâu bỗng vào một khắc nào đó lại cười ha ha:

    - Thần lão nhi kia một mực tự xưng là Thần gia hắn tráng đinh thịnh vượng, mọi người trong con cháu lão đều ưu tú. Hừ, có gì đặc biệt hơn người, ta Trường Tôn Mạt. . . . Chỉ tiếc. . . .

    Trường Tôn Mạt nhìn ra chỗ xa xa kia, nơi có giọng nói ngọt ngào truyền đến chỗ, mà âm thanh của lão có hơi cứng lại liền hỏi:

    - Tại sao từ trong miệng ngươi, lão phu nghe ra được là ngươi có ý tôn trọng đối với đứa cháu của thần lão nhi?

    - Thần gia, mặc dù là kẻ địch của Trường Tôn gia ta, nhưng lão Vương Gia có tư cách được mọi người Đại Hoa hoàng triều tôn trọng!"

    Âm thanh ngọt ngào đi xa, trong phòng khách chỉ còn lại có Trường Tôn Mạt càng lúc càng nhăn mày chặt hơn!

    - Dạ nhi, hôm nay xem như ngươi lập được đại danh tiếng.

    Trong thư phòng, Thần lão gia tử vui vẻ dạt dào. Nhưng đằng sau nụ cười lại che giấu một vui mừng đồng thời cũng có được một sự chua xót!

    Thần Dạ lại đi Bắc Vọng Sơn, Thần lão gia tử biết nguyên nhân đích thực là cái gì. Nhưng tịnh không có nghĩa là, trong lòng Thần Dạ đã hoàn toàn bỏ cuộc. Những lời của hắn đối mặt với Trường Tôn Phi kia đã khiến cho Thần lão gia tử biết rõ ràng, Thần Dạ đã có thể đối mặt với quá khứ .

    Đây là chuyện tốt, có khả năng nhớ nhung, có khả năng không quên kí ức. Nhưng một mặt cố chấp với quá khứ thì sẽ làm một người nổi điên. Tuy nhiên, đối mặt không chỉ có đòi hỏi dũng khí, càng còn cần hơn vào lúc đối mặt thì phải chịu đựng chấp nhận là nó sẽ mang đến đau đớn lớn lao.

    Lão gia tử có thể biết được nhanh như vậy , nhưng Thần Dạ cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. Tin tưởng đến canh giờ này thì trên dưới đế đô Hoàng Thành, phàm là những ai chú ý đến Thần gia cũng đã biết. Thậm chí bao gồm cả vị cửu ngũ Chí Tôn cao cao tại thượng ở chỗ sâu trong hoàng cung kia!

    Thần Dạ cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới việc phải giấu chính mình thật sâu đi. Hôm nay nếu như không phải đại ca Thần Hiên xuất hiện, hắn ắt phải làm cho mọi người trong đế đô cũng biết, cùng ngày, người thiếu niên đã cách Thần Đàn chỉ có một bước xa, nay đã quay trở về!

    Trong thế giới này, hoàng quyền tất nhiên cao cao tại thượng. Nhưng con đường võ đạo mới là tồn tại vĩnh hằng không già. Võ đạo đỉnh cao, vĩnh viễn không phải ngôi vị hoàng quyền có khả năng bằng được. Giữa hai cái đó, giống như chúng khác nhau một trời một vực!

    Bởi vì Thần Dạ năm đó có thiên phú tu luyện bẩm sinh cực kỳ yêu nghiệt, Thần lão gia tử thậm chí đều cũng hoài nghi có đúng là người hoàng thất đã đạo diễn một màn kia ở Bắc Vọng Sơn . Những năm gần đây, lão một mực điều tra, nhưng lại không có thu hoạch gì.

    Hiện tại Thần Dạ, mặc dù thiên phú bẩm sinh đã không còn. Nhưng lão biết rõ ràng, nếu mà Giao Long Thể tu luyện đến đại thành thì so sánh cao thủ Huyền Khí sẽ không yếu hơn bao nhiêu. Đến lúc đó, hoàng thất cũng không dám nhằm vào Thần gia nữa!

    Đương nhiên, Thần Dạ muốn làm như vậy, có lẽ sẽ khiến hoàng thất sợ hãi cực độ, tiến tới sẽ tìm cách đưa ra một số suy tính dẫn đến phiền toái. Nhưng Thần Dạ đã không có biện pháp tốt hơn , chỉ có làm như thế mới có thể khiến cho hoàng thất trì hoãn hành động. Qua đó mang đến cho Thần gia, cho Thần Dạ cũng đủ thời gian trả lời.

    - Gia gia!

    Thần Dạ hỏi:

    - Đại ca lần này trở về, là thăm người thân, hay là?

    - Quay về kinh bẩm báo công việc!

    Thì ra là thế, Thần Dạ gật đầu, ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều. Tay chân của hoàng thất, đã không chỉ có nhằm vào những người Thần gia đang nắm quyền cao, những người Thần gia liên quan đời sau đang phát triển thì cũng không buông tha .

    Liếc mắt nhìn Thần Dạ, Thần lão gia tử cũng nhàn nhạt cười nói:

    - Dạ nhi, ngươi tu luyện thật tốt, những chuyện khác thì không cần để ý tới.

    Nghe lão gia tử nói như vậy, nhìn lão gia tử, Thần Dạ có hơi ngẩn người. So với gia gia lúc trước, hình như thời gian mới mấy ngày không gặp mà hiện tại gia gia tựa hồ đã có chỗ thay đổi. So sánh với trước kia, hình như có thêm điểm gì đó . . . .

    - Là sự tin tưởng!

    Ánh mắt Thần Dạ không nhịn được bắt đầu run run . Gia gia Thần Trung, nhiều năm là tướng là soái, dẫn dắt vô số tướng sĩ để chinh chiến sa trường. Bất kể đối mặt với bất cứ kẻ địch nào thì cho tới bây giờ cũng không từng lui bước . . . .

    Bực này ở trong lòng vô số người chính là nhân vật coi là anh hùng, vậy mà vào đúng lúc này lại có thêm một thứ được gọi là tin tưởng, rất kỳ quái .

    . . . .

    Trở lại trong phòng, Thần Dạ bỏ qua tất cả tạp niệm trong lòng, tiến vào trong trạng thái tu luyện Huyền Khí.

    Những năm gần đây, mặc dù hắn tu luyện Huyền Khí một mực vô phương thăng tiến, nhưng cũng trở thành một loại thói quen của hắn. Hơn nữa, tu luyện thân thể, đồng dạng cũng cần Huyền Khí để bảo vệ tâm mạch. Cho nên, mặc dù không thể lại đi tiếp trên con đường Huyền Khí, thì Thần Dạ cũng vui vẻ chịu đựng tu luyện.

    Bởi vì Giao Long Thể được tu luyện thành công, thân thể xảy ra biến hóa lớn lao trọng đại, tốc độ tụ tập linh khí thiên địa đã tăng lên rất nhiều. Đồng thời, tốc độ công pháp luyện hóa linh khí thành Huyền Khí , so sánh trước kia cũng càng thêm mau lẹ.

    Cũng không lâu lắm, sau một Đại Chu Thiên, một đạo Huyền Khí tinh khiết luyện hóa được cũng đi dọc theo quỹ tích riêng, nhanh như tia chớp mà ào ào chảy về hướng vào trong đan điền.

    Chuyện kế tiếp thì cũng không cần Thần Dạ quan tâm . Dù sao sau khi Huyền Khí tiến vào đan điền thì nó sẽ tự động tiêu tan như không khí. Do đã quá quen với điều này nên Thần Dạ cũng không thấy đáng để ý đến nữa.

    Nhưng lúc này đây. . . .

    Khi mà Huyền Khí tinh thuần như cơn thủy triều ùn ùn chảy vào đan điền, trong phút chốc, Huyền Khí từ bên trong đan điền, vốn tĩnh lặng như nước, đột nhiên như bị cuồng phong bão táp kích động dữ dội, nó làm nổi lên một trận rung động mãnh liệt như cơn sóng ập đến.

    Thần Dạ lập tức hơi bị ngẩn người. Ngày đó bị người ta đánh trọng thương, vì căn cơ bị hủy chính là đan điền đã bị gây tổn thương, làm cho Huyền Khí của bản thân ở trong đan điền cũng không cách nào hấp thu tu luyện chỗ Huyền Khí mới đến. Điều đó khiến cho Huyền Khí tiến vào đan điền bị lãng phí trôi đi mất tiêu, chỉ có một bộ phận nhỏ dùng để cường hóa xương cốt thân thể!
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 18: Huyền Khí môn. (2)




    Mà hiện tại, Huyền Khí của bản thân ở trong đan điền lại như điên rồi . Nó giống như một con rồng đói đã vô số năm , nay phô thiên cái địa nhanh chóng nuốt chửng những Huyền Khí mới tiến vào. Tức thì , một tia Huyền Khí mà nhiều năm qua cũng không từng lớn mạnh , mắt thường có thể thấy được đang lớn mạnh hơn rất nhiều!

    Đây mới là sự tu luyện đầy đủ, mọi sự như thể rất dễ dàng!

    Mặc dù đang trong tu luyện , Thần Dạ vẫn đang không nhịn được kinh ngạc một hồi. Điều đó thiếu chút nữa khiến cho chính hắn bị tẩu hỏa nhập ma .

    Căn cơ của mình không phải đã bị phá hủy sao, tại sao hiện tại lại có khả năng hấp thu Huyền Khí tinh thuần ?

    Thần Dạ có chút hoài nghi, chính mình mới vừa rồi có đúng là đã cảm giác sai rồi sao. Hắn vội vàng tu luyện tiếp tục, không bao lâu sau, những đạo linh khí thiên địa bị luyện hóa thành một đạo Huyền Khí tinh thuần, lập tức nó nhanh chóng tiến vào đan điền.

    Tinh thuần Huyền Khí vừa mới tiến vào, Huyền Khí của bản thân lại một lần nữa điên cuồng đến nuốt chửng . . . . Hết lần này tới lần khác, làm ngay cả Thần Dạ chính mình đều không hiểu được, lần này tu luyện sẽ duy trì giằng co trong bao lâu. Nhưng hắn rốt cục có khả năng xác nhận, hắn lại có khả năng tu luyện !

    Chờ đợi sau bốn năm ròng rã . . . . Không, đợi hai kiếp thì hắn, rốt cục sẽ có một ngày mai đã không còn giống như trong quá khứ nữa .

    Tu luyện thân thể, đồng dạng có khả năng đạt tới thế giới này, ngang hàng với Võ Giả đỉnh cao. Nhưng chỉ có tu luyện qua thì mới biết được, một con đường này là càng khó đi hơn ra sao.

    Mặc dù hiện tại Thần Dạ vẫn còn đang đi trên con đường tu luyện thân thể, nhưng hắn đã bước qua được một bước quan trọng nhất, có thể cho hắn cùng một khát vọng cũng giống như những người bình thường khác, cùng đi trên con đường tu luyện Huyền Khí.

    Thân là chủ đề vĩnh hằng trên thế gian , hai chữ Huyền Khí không chỉ có riêng là khẩu hiệu mà thôi, nếu không phải tình thế bắt buộc dẫu sao cũng phải có thì Thần Dạ cũng sẽ không lui mà chỉ cầu hàng thứ yếu , chuyển sang đạo tu luyện thân thể!

    - Ha ha!

    Tỉnh táo lại từ trong tu luyện, không để ý tới hiện tại có phải lúc đêm khuya người tĩnh , Thần Dạ cất tiếng cười to. Một tiếng cười này vô phương miêu tả ra hết tâm tình giờ này khắc này của Thần Dạ . Nhưng mà chỉ có cười một tiếng thế này, mới có thể nói lên hết nỗi mừng như điên cùng sự tịch mịch và đau khổ đã qua!



    Trong tiếng cười lớn, tâm thần Thần Dạ vừa động, tiểu đao tức thì hiện lên từ trong lòng bàn tay . Một vệt sáng trắng lóe ra như con tinh linh. Thần Dạ biết, chính một đời này của mình, cho dù là trọng sanh mà đến, hay là tu luyện thành công Giao Long Thể được nhanh như vậy, hoặc là hiện tại lại có khả năng đi trên con đường Huyền Khí Chi Lộ, tất cả đều là công lao của nó!

    - Tiểu đao, cám ơn ngươi!

    Thần Dạ đang cười, ánh sáng trên thân đao cũng đang nhẹ nhàng lay động, giống như nó cũng phụ họa với tâm tình hiện tại của Thần Dạ. . . .

    Thật vất vả, Huyền Khí môn đã lại mở rộng cánh cửa ra cho hắn. Trong thời gian tiếp theo , Thần Dạ liền tu luyện suốt một ngày một đêm , phảng phất phải bù đắp lại tất cả những năm tháng lãng phí rơi rụng, tất cả đều thực hiện trong thời gian ngắn nhất!

    Thời gian mỗi một ngày trôi qua, cảm thụ được chính mình mỗi một ngày biến hóa, trên gương mặt Thần Dạ không khỏi thoáng hiện sự say mê cùng hưởng thụ. Cảm giác đã trở nên mạnh mẽ, quả nhiên khiến cho người khác vô cùng say mê!

    Nhưng đồng thời với việc tu vi tiến lên từng bước vững chắc. Ngày đó nhìn thấy Cổ Đế Điện xuất hiện ở lưng chừng Bắc Vọng Sơn, sau khi tiểu đao hấp thu những dao động từ giữa đại điện truyền tới kia , thì đột nhiên ở trong đầu hắn xuất hiện thêm một thứ gì đó. Trong bất tri bất giác, Thần Dạ lại thêm lĩnh hội những tia đó từng chút một!

    Chỉ là lĩnh hội từng chút một những tia này lại vẫn không cách nào làm cho Thần Dạ rõ ràng, Cổ Đế Điện rốt cuộc là tồn tại như thế nào ?

    - Chẳng lẽ, chính mình nhất định phải sau khi hoàn toàn lĩnh hội thì mới có thể biết chăng?

    Thần Dạ hình như có chỗ hiểu ra, hắn chợt chậm rãi ưỡn lưng. Cứ ngồi một mực vài ngày, với tu vi trước mắt của hắn thì hãy còn không cách nào tiếp tục tu luyện suốt thời gian dài. Tất nhiên hắn rất muốn tăng thực lực lên thật nhanh, nhưng cũng là dục tốc thì bất đạt!

    - Cứ đi ra ngoài một chút, trải qua mọi thứ thế tục kỳ thật cũng là một loại tu hành. . . .

    Thần Dạ cười vang mà nhảy xuống giường. Hắn liền đi thẳng ra khỏi phòng.

    Dưới ánh mặt trời nóng bỏng bức bối, nhưng bởi vì nơi này là đế đô Hoàng Thành, cho nên trên đường cái vẫn thấy dòng người cuồn cuộn . . . . Do là đô thành của một triều đại, nên sự phồn thịnh có khả năng suy ra!

    Đương nhiên, bởi vì mấy chữ phồn thịnh cũng không có khả năng nhất loạt như nhau. Thế gian vĩnh viễn là thời đại lưỡng cực, giàu nghèo dẫu như thế nào cũng là gắn liền song hành mà không thể phân chia.

    Đi bộ trên đường cái, cảm thụ được bầu không khí nóng hầm hập ở chung quanh mà nếu đem so sánh với mặt trời thì cũng chả kém chút nào, Thần Dạ hít thật sâu mấy hơi. Đã lâu rồi hắn không trải qua trong một không khí như thế này.

    Im lặng rất lâu rồi Thần Dạ lên tiếng cười khẽ. Nếu như đã trọng tân làm lại, như vậy, tất cả mọi thứ đều lúc nào cũng có thể tùy thời thay đổi. Ngày xưa đủ loại không còn, thì cũng không nên tồn tại!

    Từ nhỏ đã sinh ra ở trong Hoàng Thành, đến khi lớn lên, ngay cả những năm gần đây thì hắn đều ít đi ra ngoài. Đối với chốn đế đô này, Thần Dạ vẫn cứ không xa lạ chút nào. Hắn vừa đi vừa nhìn. Tâm tình đã không giống, cho nên cảnh tượng đập ngay vào trong mắt, phương pháp cũng đã trở nên không giống .

    Từ từ đi tới, đột nhiên thần sắc của Thần Dạ căng thẳng ―― Trên con phố dài náo nhiệt , có lẽ vào lúc chính hắn trầm tư thì lại có vẻ trở nên im lặng hơn một chút. Hơn nữa, lại có một cỗ kiếm ý cực kỳ sắc bén mặc dù nhạt, nhưng lại cũng không biết từ lúc nào mà như có như không đã bao vây kín lấy hắn.

    Bởi vì nguyên nhân có tiểu đao, nên cánh cửa Huyền Khí lần thứ hai đã mở rộng cho Thần Dạ. Mấy ngày qua khắc khổ tu luyện, do nguyên nhân một cỗ khí tức bị nghẹn lâu ngày nên tu vi của Thần Dạ đã một lượt đột phá ranh giới nhiều năm qua chưa từng lung lay mà đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Tứ Trọng!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.