Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 199: Võ Thiên Kỳ.




    Đang lo không tìm được cơ hội tiếp xúc với người của Cuồng Đao Quán, lập tức đã có. Chỉ là, cơ hội này, rất không để người ta vui mừng !

    Thiếu nữ yếu ớt, hiển nhiên không dám nói lời nào. Nàng chỉ thật vất vả tránh né cây quạt trắng của chàng trai trẻ tuổi. Trạng thái nổi giận này khiến cho chàng trai trẻ tuổi càng càn rỡ hơn. Hắn cất tiếng cười to, thu lại cây quạt mà trực tiếp vươn tay ra.

    - Võ thiếu gia, mời tự trọng!

    Thiếu nữ yếu đuối rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn, bước chân khẽ nhích, sau khi tránh né thì nhanh chóng chạy đi về hướng xa xa.

    Trong tửu lâu, ánh mắt của Thần Dạ có hơi phát lạnh. Tu vi của thiếu nữ thật đúng là không kém a. Mới vừa rồi, bởi vì thái độ yếu đuối của thiếu nữ nên đúng là hắn không chú ý tới....

    Có một thân tu vi không kém, vậy phía sau thiếu nữ, hoặc là lớp tiền bối của nhà nàng, thiết nghĩ ở trong trấn Thanh Dương này cũng không phải hạng người vô danh. Thế nhưng chàng trai trẻ tuổi vẫn dám càn rỡ làm xằng bậy, Cuồng Đao Quán tại trấn Thanh Dương thật là có uy danh hiển hách!

    Trong thế gian loài nguời, kẻ yếu bị người mạnh bắt nạt là điều không sao trừ được!

    - Còn muốn đi a!

    Mắt thấy thiếu nữ muốn bỏ chạy, chàng trai trẻ tuổi bất giác lạnh lùng cười một tiếng, rồi quát khẽ:

    - La Linh, hôm nay, nếu như ngươi tránh né Bổn thiếu gia thì La gia liền sẽ không còn ở trấn Thanh Dương này.

    Âm thanh bình thản nhưng không thua gì sấm sét cuồn cuộn, làm cho La Linh đã ở chỗ xa đành miễn cưỡng dừng bước chân lại. Nàng càng cố nhịn lửa giận trong lòng, chậm rãi xoay người, không hề chớp mắt nhìn chàng trai trẻ tuổi.

    - Võ thiếu gia, ngươi hà tất vất vả dây dưa?

    - Bổn thiếu gia là cái gì, ngươi hẳn là rõ ràng.

    Người trẻ tuổi cười quái dị, La Linh cố ghìm cơn giận, hắn phảng phất giống như không nhận thấy. Trong một khắc này, ý tứ hàm xúc trong mắt hắn không thèm tiếp tục che dấu chút xíu, cứ như thế mà muốn nhanh chóng nuốt chửng được nàng.

    Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đúng là lúc dung mạo vóc dáng mới phát triển, La Linh có lẽ không phải có dung nhan tuyệt sắc, cũng không có vẻ quyến rũ khác thường của Phong Tam Nương. Nhưng lại có một phần đặc biệt ngây thơ, thẹn thùng mê người của thiếu nữ !

    Nhìn La Linh dẫu cũng không cách nào cố nhịn phẫn nộ, người trẻ tuổi cười đến càng vui mừng:

    - La Linh, ta không ngại nói cho nàng một chuyện. Nàng vì La gia mà tận lực kiên trì, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng nàng lại là hay không biết, Bổn thiếu gia hôm nay trước khi tới tìm nàng thì đã đi qua nhà nàng. Thân nhân duy nhất hiện nay của nàng, phải, chính là thúc thúc thẩm thẩm của nàng đã làm chủ, đem nàng gả cho Bổn thiếu gia làm thiếp. Cho nên, Bổn thiếu gia hôm nay hành động, mặc dù có vẻ càn rỡ, nhưng cũng là đã có ý định chấp nhận. Cho nên, nàng cũng không thể nói là tức giận hay không, bởi vì điều đó là không đáng!

    - Không có khả năng!

    La Linh quát lên kịch liệt:

    - Thúc thúc thẩm thẩm của ta, thế nào mà lại làm những việc đến mức này ?

    Nghe vậy, chàng trai trẻ tuổi điệu bộ nghiêm mặt mà nói:

    - Cho đến hôm nay, Bổn thiếu gia nếu như muốn dùng sức ép thì ngươi chạy không thoát. Cho nên, cũng không hề cần phải dùng loại phương pháp để hù dọa nàng. Nếu như không tin lời ta đã nói, trước tiên nàng có thể đi về hỏi cho thật rõ ràng. Đồng thời, Bổn thiếu gia cũng nói cho nàng, ba ngày sau, kiệu hoa của Võ gia tới cửa. La Linh, ăn mặt trang điểm thật tốt một phen. Đến lúc đó, đừng để cho Võ gia chúng ta mất mặt mũi trước các đồng đạo ở trấn Thanh Dương.

    La Linh căn bản không có nghe xong những lời này, đã liều lĩnh chạy đi....

    - Chúc mừng Võ thiếu gia ba ngày sau có đám cưới, chúc mừng đám cưới của Võ thiếu gia!

    Từ tửu lâu ở phụ cận, lập tức một tràng âm thanh chúc mừng vang vọng nối liền không dứt. Cho dù có quen biết hay không thì giờ phút này, mọi người đều tiến lên chúc tụng với người trẻ tuổi. Mặc dù không có ý định dệt hoa trên gấm, thì ít nhiều cũng có thể làm như quen mặt. Ở tại trấn Thanh Dương, việc nịnh nọt Thu gia và Cuồng Đao Quán kia đều là điều rất cần thiết.

    Người trẻ tuổi hiển nhiên dang có tâm tình tốt bèn cười to:

    - Đa tạ chư vị, đến lúc đó, Cuồng Đao Quán mở rộng cửa bày tiệc rượu, các ngươi đều cùng đi uống chén rượu mừng a!

    - Nhất định, nhất định!

    - Trước khi Võ thiếu gia tới đây, mọi người ở nơi này đều kêu to muốn trừng gian trừ ác vẫn còn vang vang đất trời trấn Thanh Dương. Làm thế nào mà chỉ trong thời gian chớp mắt, tất cả các vị đều đã mau quên những lời vừa nói. Hơn nữa, vẫn còn có vẻ hứng thú làm chuyện trợ Trụ vi ngược thế sao ?

    Một đạo âm thanh không thích hợp đột nhiên vang vọng lanh lảnh, thần sắc của mọi người đều liền thay đổi. Đến sau khi tầm mắt của bọn họ tìm được chủ nhân của những câu này, ánh mắt tức giận, đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

    Người đời thế gian đều say, như vậy, người tỉnh táo duy nhất sẽ bị người say biến thành là say rượu. Chỉ có ẩn dật lảng tránh không nói gì mới có thể được phần lớn mọi người đón nhận. Nếu không, ngươi liền là yêu nghiệt!

    - Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết sao?

    Không đợi người trẻ tuổi kia nói cái gì trước, đã có người tiên phong ra mặt vì hắn. Hắn lạnh lùng nhìn người thiếu niên, sát ý bỗng nhiên tuôn trào dữ dội.

    Thần Dạ mày kiếm vừa nhướn lên. Thời gian còn có không được mười ngày là tới lúc Cuồng Đao Quán và Thu gia đại chiến sinh tử. Vậy trong thời gian này, Cuồng Đao Quán hẳn là nên toàn lực chuẩn bị đánh nhau mới phải, làm thế nào mà người của Cuồng Đao Quán vẫn còn có tâm tư, làm những chuyện bắt nạt ức hiếp thiếu nữ thế này ?

    Coi như thực lực của Cuồng Đao Quán có hơn Thu gia thì cũng phải cẩn thận một chút. Huống chi, mấy ngày nay mọi người nghe được tin tức, Thu Chấn lão nhi có tu vi đã vượt qua quán chủ của Cuồng Đao Quán, đã làm cho thực lực giữa đôi bên có hơi bất bình thường.

    Dưới tình huống này, Cuồng Đao Quán không nên còn có loại công việc nhàn hạ thoải mái để xử lý thế này!

    Người trẻ tuổi tất nhiên là một kẻ quần áo lụa là, nhân vật cao cấp trong Cuồng Đao Quán cũng không phải là kẻ ngu ngốc..... Vậy ở trong đó, nếu không phải che giấu một số thứ có chút kì dị cổ quái, thì đó chính là Cuồng Đao Quán có niềm tin nắm chắc tất thắng.

    Cho dù là cái gì, Thần Dạ đều muốn biết một chút!

    Không vì cái gì khác, nếu như những lời người trẻ tuổi trước đây nói với La Linh đều là sự thật. Như vậy, thiếu nữ này, đáng giá Thần Dạ hắn ra tay tương trợ. Bị thân nhân, nhất là bị người chí thân bán đứng thậm chí vứt bỏ. Loại cảm giác này rất là khổ sở.

    - Ta rất không muốn tìm cái chết. Nhưng nếu như các ngươi có thể giết được ta, như vậy, coi như ta là muốn chết đi!

    Thần Dạ nhàn nhạt thốt ra một tiếng, rồi chợt đứng lên. Vào lúc nói lên những lời này, khiến cho quá nhiều người giận dữ. Nhưng mà ánh mắt của bọn họ, trong giây lát chợt đại biến. Lúc đầu vẫn còn thấy bóng người trong tửu lâu, nào ngờ chỉ trong giấy lát đã xuất hiện ở bên ngoài tửu lâu.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 200 - 201: Thủ đoạn của Võ gia.




    Với tốc độ thế này.... Mặc dù tốc độ tịnh không có nghĩa là thực lực chân chính. Nhưng mà, bình thường người nào có được loại tốc độ thế này thì thực lực cũng sẽ không quá yếu. Ít nhất, trong số những người ở đây, thì nhiều kẻ tự nhận, vẫn còn vô phương ở dưới tốc độ này mà làm gì đó đối với người thiếu niên kia.

    - Nếu như các ngươi nguyện ý buông tha ta, ta đây liền đi.

    Đối với mọi người, Thần Dạ ôn hòa cười cười. Hành vi của những người này, trong lòng hắn xác thật rất không thoải mái. Nhưng không có biện pháp, cũng không thể giết chết tất cả mọi người nơi này? Mà bọn họ lựa gió bẻ măng, tới một mức độ nào đó mà nói thì cũng là vì để cho chính mình sống được yên ổn hơn, thậm chí, còn để bảo bảo cho cái mạng của chính mình.

    Từ góc độ bọn họ bắt đầu nói, đó cũng là một loại thủ đoạn mưu sinh kiếm sống, không trách được người khác!

    Nếu như thật muốn trách, thì cũng chỉ có thể trách, thế giới này rất thực tế, quá tàn nhẫn!

    Nếu như ngươi không có bản lĩnh, lại không có xuất thân tốt. Vậy ngươi mà muốn sinh tồn tốt hơn, có cuộc sống hoàn cảnh hơi chút tốt lên một chút. Mà đó cũng chỉ có thể cúi thấp cái đầu của mình. Thực tế như thế, cũng không ai có cách nào khác.

    Mạnh mẽ như bản thân lão gia tử, trước đây, đối với việc hoàng thất lấn lướt người khác từng li từng tí, đến lúc bị diệt cả Thần gia mà cũng không phải cúi đầu sao?

    Không ai dám ngăn Thần Dạ lại, bao gồm người tuổi trẻ Cuồng Đao Quán kia. Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng mà biết rõ ràng, người thiếu niên trước mặt này không phải hiện tại hắn có khả năng trêu chọc. Đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, người trẻ tuổi hiển nhiên hiểu rất rõ.

    Nhưng mà, hắn không ngăn cản Thần Dạ, còn Thần Dạ ngược lại tìm tới hắn. Sau khi nhìn hắn mấy giây, vào lúc trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi thì Thần Dạ cười cười. Nhưng cũng không thèm nói được bao nhiêu câu thì một cái tát liền trực tiếp dán ở tại gương mặt của hắn.

    Âm thanh tiếng bạt tai giòn tan, làm cho tất cả mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn. Ở trấn Thanh Dương, còn có rất nhiều người mà người trẻ tuổi không chọc nổi. Thế nhưng rất nhiều người, tuyệt đối không dám trước mắt bao người chứng kiến mà dám đối xử với người trẻ tuổi như vậy. Bởi vì, Cuồng Đao Quán ở sau lưng người trẻ tuổi, là một trong hai thế lực cường đại nhất ở trấn Thanh Dương !

    Một chưởng vỗ xuống, gương mặt người trẻ tuổi không chỉ có sưng đỏ lên, còn có những giọt máu li ti nhanh chóng ri rỉ thấm ra ngoài. Tuy nhiên.... với thân phận của người trẻ tuổi mà bị bạt tai như thế, thì hắn hẳn là phi thường tức giận, phi thường oán hận Thần Dạ. Thế nhưng mà ở trong sắc mặt của hắn cũng không thấy được có chút xíu phẫn nộ. Vẻ mặt hiện nay của hắn phảng phất như chuyện đã phát sanh vừa rồi không quan hệ tới hắn. Người bị đánh, cũng không phải chính hắn!

    Sự điềm tĩnh và dị thường như vậy làm cho ánh mắt Thần Dạ chợt nheo lại. Có thể giữ được vẻ mặt giống như thế này, người trẻ tuổi kia, sao có thể là một kẻ ăn chơi trác táng cho được?

    - Tại hạ Võ Thiên Kỳ của Cuồng Đao Quán, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?

    Người trẻ tuổi lại mỉm cười, ôn hòa hỏi!

    Thân tại đế đô Hoàng Thành, từ nhỏ sống trong Trấn Quốc Vương phủ. Thần Dạ tự xưng là đã từng gặp qua vô số người, coi như là rất không ít đi.

    Lớn thì có đám người Nhị hoàng tử, nhỏ là đám người Tiêu Một. Những người này đều không ngoại lệ, về một số phương diện đều là cực kỳ ưu tú. Nếu không, cũng không có tư cách, có khả năng bằng vào tự bản thân mình để ung dung tự tại trong lớp người trẻ tuổi đế đô.

    Tuy nhiên, cho dù là ai, dù rằng những người tự tin như Nhị hoàng tử, như Tam ca Thần Nguyên, đều không có khả năng làm được như Võ Thiên Kỳ trước mặt này. Làm được chuyện đối mặt với một việc, phảng phất coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Thậm chí, đối với việc ở trước công chúng đang giương mắt nhìn kỹ, còn có thể vẫn duy trì mỉm cười với người đã chà đạp tự tôn của chính mình....

    Thần Dạ tự nhận, nếu như đổi lại là chính hắn, thì hắn tuyệt đối không làm được bình thản như thế. Cho dù người trước mặt này là vô phương tương đương, nhưng căn bản hắn không có khả năng ôn hòa như thể ngay cả chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.

    Biểu hiện trước sau của Võ Thiên Kỳ, thật sự khác nhau quá lớn, lớn đến mức Thần Dạ đều hoài nghi hai mắt của mình, liệu có đúng là không nhìn lầm chăng.

    Võ Thiên Kỳ này, nếu không phải chính là bị Thần Dạ đánh cho đần độn, nếu không phải bản thân hắn chính là người điên, thì chỉ còn khả năng hắn là người cuồng chịu ngược đãi!

    Vẫn mỉm cười nhìn Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ phẩy phẩy tay mà nói:

    - Những người không liên quan khác, lập tức rời đi! Tiểu huynh đệ, xin nể mặt mũi, mời vào tửu lâu một chuyến, như thế nào?

    Biểu hiện của Võ Thiên Kỳ càng lúc càng để cho Thần Dạ tò mò và kinh ngạc. Giờ phút này hắn nào còn có nửa phần dáng dấp của kẻ quần áo lụa là. Trong thần sắc ánh mắt của hắn không tồn tại một chút xíu kiêu ngạo, so cùng lúc đầu gặp nhau thì bộ dáng hoàn toàn thay đổi, quả thực giống như hai người!

    Một cảm giác nguy hiểm trực tiếp xuất hiện ở trong lòng, nếu không thấy trong sự vui vẻ của Võ Thiên Kỳ không hề xen lẫn một chút xíu ý định giết người hay ác ý, thì lúc này, Thần Dạ đều muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.

    Mặc dù là như thế, ở trong lòng Thần Dạ cũng dự tính một sự đề phòng hết sức. Người thanh niên trước mặt này, hắn không muốn kết thân. Nếu như có một điểm không thích hợp thì hắn sẽ lập tức chém chết luôn!

    Nhưng trước mắt, đối phương lấy thiện ý để mời, nên tựa hồ không thể cự tuyệt. Tóm lại ở tại trấn Thanh Dương, Thần Dạ còn có chuyện khác muốn làm. Chỉ riêng là một Thu gia thì cũng thôi, còn chuyện La Linh, nếu gặp thì Thần Dạ cũng không đến mức lạnh lùng vô tình, tâm điạ sắt đá. Đặc biệt hắn còn có một chút năng lực có khả năng trợ giúp trong tình huống hiện tại.

    Nếu như chuyện giữa La Linh cùng Võ Thiên Kỳ này đều là sự thật, vậy đơn phương giết chết Võ Thiên Kỳ, ngược lại sẽ mang đến cho La Linh thương tổn càng lớn. Thần Dạ vẫn còn không có khả năng mang theo La Linh rời khỏi trấn Thanh Dương, bởi vì hắn có mục tiêu mà mình muốn bảo vệ.

    - Tiểu huynh đệ, xin mời!

    Võ Thiên Kỳ lại lần nữa giơ tay mời mọc.

    Thần Dạ lại không do dự. Giờ phút này cả đường phố lớn đã bị người của Cuồng Đao Quán đuổi hết. Ở trước mặt tửu lâu cũng hoàn toàn sạch sẽ, không có một người nào khác.

    - Tiểu huynh đệ, mời ngồi!

    Sau vào tới tửu lâu, Võ Thiên Kỳ lần thứ hai mời rất khách khí.

    - Có cái gì muốn nói, liền nói thẳng đi! Ngươi nên biết, ở trong lòng ta, đối với ngươi không có nửa phần thiện cảm. Cũng lời nói thành thật, nếu như không phải ta nghĩ hoàn toàn giải quyết một chuyện thì hiện tại, giữa ta và ngươi hẳn là sẽ có một trận đại chiến. Hoặc là, ta đã giết chết ngươi

    Thần Dạ nhàn nhạt nói.



    Đối với sự lạnh lùng, thậm chí không che dấu chút nào sự chán ghét cùng sát ý của Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ không có nửa phần không vui. Hắn cười dài nói:

    - Tiểu huynh đệ, ta trước tự giới thiệu một phen. Tại hạ Võ Thiên Kỳ, chính là Thiếu chủ của Cuồng Đao Quán!

    Nghe vậy, ánh mắt của Thần Dạ lại là hơi bị khựng lại.

    Đã là Thiếu chủ của Cuồng Đao Quán, như vậy, biểu hiện ra ngoài đương nhiên không phải là một màn kia mà lúc đầu trông thấy !

    Có lẽ đệ tử nhà quyền thế, bởi vì lí do thân phận nên hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có thói quen như vậy. Tuy nhiên, thân là Thiếu chủ, rõ ràng là người nối nghiệp của của đời sau, là người cầm lái tương lai. Vậy người này, nhất định sẽ có chỗ hơn người.

    Tuyển một kẻ triệt triệt để để quần áo lụa là trở thành người nối nghiệp, thế này chẳng phải là đương kim người cầm lái của Cuồng Đao Quán trực tiếp tự tay mình hủy diệt Cuồng Đao Quán sao? Tin tưởng, những đại nhân vật này của Cuồng Đao Quán còn không có ngu ngốc đến nước này chứ?

    - Nhìn vẻ mặt tiểu huynh đệ để lộ ra, ha hả, ta đã biết rõ. Giữa ta và tiểu huynh đệ nhất định có chỗ phát sinh hiểu lầm.

    - Phát sinh hiểu lầm?

    Nói đến như thế, vậy những gì trước đây chứng kiến rất có khả năng, đều là cố ý.... Vừa nghĩ tới, chính mình rất có khả năng bị đối phương lợi dụng thiện tâm của mình, Thần Dạ không nhịn được liền muốn cho mình hai bạt tai!

    Thế giới này, liệu có quá khùng cuồng, rất không chịu nổi hay không ?

    - Là phát sinh hiểu lầm!

    Võ Thiên Kỳ nghiêm nét mặt nói:

    - Tiểu huynh đệ hẳn không phải là người trấn Thanh Dương chứ ?

    Thần Dạ lạnh lùng gật đầu, hắn hiện tại đã không có quá nhiều tâm tư để đi chú ý việc khác. Tâm tính của hắn tuy nói cực kỳ khá, hơn nữa hai kiếp làm người nên thấy càng nhiều, trải qua cũng càng nhiều. Cho nên đơn giản tâm thần sẽ không bị chấn động kịch liệt.

    Tuy nhiên, mặt khác cũng có thể bị lợi dụng. Người lương thiện cô đơn dễ bị lợi dụng....

    Võ Thiên Kỳ nói:

    - Tiểu huynh đệ, ở trấn Thanh Dương, Cuồng Đao Quán ta cùng Thu gia đặt song song là hai thế lực đại chúa tể. Cho tới nay so với nhau thì thực lực chẳng phân biệt được trên dưới. Cho nên, cũng có thể đủ khắc chế để không phát sinh tranh đấu đại quy mô.

    - Nhưng đoạn thời gian trước, Gia chủ Thu Chấn của Thu gia, sau khi dạo qua một vòng bên ngoài rồi trở về, không chỉ có vết thương phục hồi như cũ, tu vi cũng thăng tiến rất nhiều. Như vậy, lão đầu tử nhà ta liền không là đối thủ, thăng bằng lập tức bị phá bỏ. Mà thù mới hận cũ giữa đôi bên, liền do Thu Chấn tận lực xúi bẩy mà bùng phát dữ dội toàn diện !

    - Trước đó không lâu, hai nhà chúng ta đại chiến một hồi. Cuồng Đao Quán ta sau khi lão đầu tử bị Thu Chấn đánh bại, sĩ khí giảm mạnh. Những người còn lại, ngoại trừ những ai một mực đã ở nhiều năm thì cũng có dấu hiệu bỏ trốn. Mà sau đó không lâu, đôi bên còn có thể có một hồi đại chiến sinh tử. Cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ, sau khi chúng ta thương lượng liền đưa ra hạ sách nầy !

    - Đưa ra hạ sách nầy?

    Âm thanh của Thần Dạ chợt lạnh lùng.

    Võ Thiên Kỳ lúc này không dám nhìn vào Thần Dạ, hiển nhiên cũng là đã hiểu cảm giác lạnh buốt của hắn đến tột cùng bắt nguồn từ nơi nào.

    - Tiểu huynh đệ, về điểm này, ta thật xin lỗi. Nhưng hành động như thế, chúng ta cũng là không có biện pháp.

    Võ Thiên Kỳ cố gắng cười một tiếng rồi nói:

    - Người cả trấn Thanh Dương cũng biết thực lực của Cuồng Đao Quán đã kém Thu gia một bậc. Đại chiến sinh tử, mặc dù có thể làm hao tổn Thu gia, nhưng Cuồng Đao Quán từ đó ắt phải không tồn tại trên thế gian.

    - Vì giữ được Cuồng Đao Quán, chúng ta chỉ có thể nhờ ngoại lực. Tuy nhiên trong phạm vi trấn Thanh Dương, nếu như là người bản địa thì căn bản không có những người khác đến trợ giúp Cuồng Đao Quán. Còn đi ra phần đất bên ngoài để mời, về thời gian cũng không còn kịp rồi. Trấn Thanh Dương mặc dù không lớn, lại bởi vì tiếp giáp dãy núi khiến cho nơi này rất náo nhiệt, thường xuyên sẽ có một vài cao thủ đi qua nơi này, cho nên....

    Thần Dạ lạnh lùng nói:

    - Cho nên ngươi ở trong thôn trấn này, cố ý làm ầm ĩ chuyện chuyện ức hiếp cướp đoạt một phen. Nếu có người ngăn cản lời của ngươi, người này nếu như không phải người của Thu gia, như vậy, liền nhất định phù hợp yêu cầu của Cuồng Đao Quán ngươi ?

    - Không sai!

    Võ Thiên Kỳ không hề phủ nhận, hắn trầm giọng nói:

    - Không chút khách khí nói một tiếng, ở trong trấn Thanh Dương, vẫn còn không có người nào dám quản việc không quan hệ gì tới mình của Cuồng Đao Quán. Nhưng nếu muốn xen vào, như vậy người này.... Tựa như tiểu huynh đệ ngươi vậy, nhất định phi phàm, nhất định có khả năng trợ giúp Cuồng Đao Quán đối phó Thu gia!

    Thần Dạ trực tiếp hết chỗ nói rồi, thủ đoạn này của Cuồng Đao Quán, quả nhiên là rất ngoài dự đoán của mọi người.

    E rằng người ngoài đều không nghĩ tới, làm xằng làm bậy lại là phương thức Cuồng Đao Quán sử dụng để tìm ra cao thủ mà bọn họ cần. Không thể không nói, thủ đoạn thế này rất khá, thành ra như Võ Thiên Kỳ tự mình nói, người dám ở trấn Thanh Dương quản việc của Cuồng Đao Quán dù không quan hệ gì tới mình thì nhất định cũng có chỗ dựa.

    Thậm chí sau lưng, đều vẫn còn liên quan được một chút thế lực nào đó. Nếu như vận khí tốt gặp được một người, chỉ cần có thể đủ đả động thì một người này liền có khả năng trợ giúp Cuồng Đao Quán độc bá cả trấn Thanh Dương.

    Mà hiện tại, Võ Thiên Kỳ vận số cũng không tồi. Với thực lực của Thần Dạ, cùng với đại biểu cho thế lực sau lưng hắn. Nếu như thật sự mượn lực của gia tộc ra tay, thì diệt một Thu gia, vẫn còn dư dả!

    - Tiểu huynh đệ!

    Võ Thiên Kỳ đứng dậy ôm quyền cung kính nói:

    - Việc hôm nay, ta biết, để cho trong lòng tiểu huynh đệ rất không thoải mái. Nhưng xin tiểu huynh đệ nhìn lại, ta đó cũng là vì nguyên nhân mạch sống của gia tộc, nên vẫn xin tiểu huynh đệ tha thứ. Đồng thời xin tiểu huynh đệ đồng ý, giúp Cuồng Đao Quán ta vượt qua nguy cơ lần này đây. Bất kể tiểu huynh đệ ngươi có nhiều điều kiện, Cuồng Đao Quán đều sẽ đáp ứng !

    Thần Dạ khẽ cất tiếng cười nhạt, chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn Võ Thiên Kỳ, vẻ mặt bình thản nhưng lại tự có một uy phong làm cho người ta không thể xóa đi:

    - Ngươi đã nói, chuyện hôm nay đã phát sanh đều là phát sinh do hiểu lầm. Như vậy, La Linh cùng La gia, liệu có phải cũng là do các ngươi tận lực lập ra hay không ?

    - Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc La Linh cùng La gia đến tột cùng là sự thật hay là giả?

    Nghe hỏi như thế, sắc mặt Võ Thiên Kỳ trở nên từ từ cứng lại.

    Có thể xen vào chuyện người khác, điều đó cũng đã nói rõ, người thiếu niên đối diện hắn có một tinh thần nghĩa hiệp mà người khác xem ra là cực kỳ ngu dốt. Võ Thiên Kỳ trước kia cũng hiểu được người như thế đầu óc hẳn là rất đơn giản, thế nhưng ở trước mắt thì người như thế trở nên rất dễ thương.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 202: Không chịu từ bỏ, không thích không giận.




    Từ việc người thiếu niên này một mực lưu ý chuyện La Linh, Võ Thiên Kỳ liền đã hiểu vấn đề này, thật không dễ trả lời.

    Nếu như nói đây là thật sự, như vậy liền có nghĩa việc Võ Thiên Kỳ làm sao có thể kêu gọi được một người có tinh thần nghĩa hiệp đi trợ giúp Cuồng Đao Quán? Nếu như nói là giả, rất rõ ràng là người thiếu niên này, vốn rất quan tâm đối với chuyện này liền có cảm giác bị lừa. Như vậy đồng dạng cũng có thể làm cho người ta thẹn quá hóa giận, tiến tới ngồi yên mặc kệ hắn.

    Võ Thiên Kỳ thực sự cảm giác có hơi đau đầu. Cho dù trả lời như thế nào cũng sẽ không mang cho hắn kết quả mong muốn. Thế nhưng nếu cũng không nói bất kì gì hoặc là mở miệng nói dối, vậy thì một chút cơ hội cũng không có.

    Hắn nào biết, vì tinh thần nghĩa hiệp thì bản thân Thần Dạ căn bản không có. Hắn muốn giúp đỡ La Linh, chỉ là bởi vì La Linh có một chút tương tự như hắn đã trải qua.

    Cả hai người đều là kiên trì, muốn bảo vệ chính nhà của mình. Thần Dạ cũng từng bị Tam ca Thần Nguyên làm cho thương tổn. Cho nên hắn biết rõ, cái loại cảm giác bị người chí thân gây cho thương tổn là như thế nào.

    Nếu so với La Linh hắn may mắn hơn, là vì trong nhà ngoài mình ra thì còn có tất cả mọi người đều cố gắng bảo vệ gia tộc. Mặc dù là Tam ca Thần Nguyên thì cũng là vì mong gia tộc bình an, chỉ có điều là con đường đi không giống nhau, thủ đoạn cũng khác nhau mà thôi.

    Nhưng La Linh, lại bị chính thúc thúc thẩm thẩm của mình bán đứng..... Đương nhiên, tất cả có điều kiện tiên quyết, những thứ này đều phải là sự thật !

    Điều Thần Dạ muốn chính là một đáp án chân thật. Nếu như đáp án này rất tàn khốc thì cũng chỉ có thể tiếp nhận. Mặc dù trong lòng mình rất không thoải mái, nhưng ít nhất đó cũng là lần giáo huấn, nhắc nhở cho hắn sau này làm bất cứ chuyện gì, đều phải sau khi hiểu rõ ràng thì hãy hành động.

    - Tiểu huynh đệ, ngươi để cho ta nên nói với ngươi như thế nào đây.

    Võ Thiên Kỳ cười khổ.

    Thần Dạ lạnh lùng bảo:

    - Nói sự thật là được!

    - Sự thật....

    Võ Thiên Kỳ im lặng, sau một hồi mới nói:

    - Nửa thật nửa giả!

    - La Linh kia đã sớm là người của Cuồng Đao Quán ta. Đây là lần đầu tiên ta đưa nàng ra mà thôi. Về phần La gia, ta chỉ có thể nói, La gia suy tàn, xác thật có liên quan cùng Cuồng Đao Quán ta. Điểm này, ta không phủ nhận!

    - Ngươi rất thành thực!

    Thần Dạ nhàn nhạt cười nhạo:

    - Võ thiếu gia, hôm nay, ngươi cuối cùng cũng để cho ta hiểu được một từ, cái gì gọi là xét người không thể chỉ nhìn tướng mạo!

    Võ Thiên Kỳ lập tức xấu hổ cười một tiếng, vội nói:

    - Tiểu huynh đệ, đưa ra hạ sách nầy, Cuồng Đao Quán ta cũng là vạn bất đắc dĩ. Nếu như còn có phương pháp nào khác thì chúng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ở chỗ này, ta xin thành thật nhận lỗi với ngươi.

    - Không cần, ngươi dạy cho ta một bài học rất tốt. Cho nên, giữa chúng ta xem như huề nhau. À, cám ơn ngươi đã chiêu đãi, cáo từ!

    Thần Dạ cũng không ở lại lâu, bèn đi ra khỏi tửu lâu.

    Còn may, đáp án chân thật này cũng không phải làm người ta khó có thể đón nhận như vậy. Trái lại có thể khiến cho Thần Dạ biết, La Linh chứng thật là một thiếu nữ có số mạng bất hạnh.

    Nếu mà như vậy, hỉ nộ trong lòng liền nhìn chính mình nắm chắc như thế nào.

    Võ Thiên Kỳ vội vàng gọi to:

    - Tiểu huynh đệ, vẫn xin tương trợ....

    Thần Dạ xua xua tay, bước dài rời đi!

    - Thiếu chủ, cứ để cho hắn rời đi như vậy sao ?

    Nhìn theo Thần Dạ rời đi, một người trong Cuồng Đao Quán vội vàng lạnh giọng hỏi.

    Dùng phương pháp như vậy, đúng là tìm được một người. Đáng tiếc là không thể làm hắn động tâm, ngược lại để cho Võ Thiên Kỳ bị ăn một bạt tai. Có hơi giống như ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Mà nắm gạo này, ăn được cũng quá thảm một chút.

    Phải biết rằng, thân phận của Võ Thiên Kỳ.... mà cho hắn một bạt tai, liền tương đương với bạt tai cả Cuồng Đao Quán.

    - Không cho hắn rời đi, thì còn có thể làm như thế nào?

    Võ Thiên Kỳ nhẹ nhàng vuốt vuốt nửa khuôn mặt bị tát kia, cảm thấy vẫn còn lưu lại cái bỏng rát nhè nhẹ. Hắn nặng nề nói:

    - Mặc dù không ai thích bị bạt tai trước mắt bao người. Chính là, một cái tát kia vừa rồi của hắn, không phải ta nguyện ý đón nhận. Mà là, ta căn bản không thể tránh né nổi.

    Nghe vậy, thần sắc của mọi người Cuồng Đao Quán ở chung quanh biến đổi nhiều lần. Bản thân Thiếu chủ có tu vi như thế nào, bọn họ đều biết hết sức rõ ràng. Nếu như không có một chút thành quả thì cũng không có khả năng được lập làm Thiếu chủ. Trong tình huống như vậy mà không tránh thoát được một bạt tai của đối phương, vậy thực lực của người thiếu niên kia.... Thực lực như thế, chỉ bằng mấy người bọn họ ở đây thì không thể ngăn cản nổi.

    - Ta có cảm giác, người thiếu niên này nhất định có khả năng trợ giúp Cuồng Đao Quán ta thoát khỏi nguy cơ.

    Võ Thiên Kỳ ánh mắt lấp lánh, vẫn nhìn theo phương hướng Thần Dạ rời đi mà nhẹ nhàng nói:

    - Hắn là một người không quen thấy chuyện bất bình. Một người như thế, chúng ta đã gây cho hắn ấn tượng không tốt. Nếu muốn để hắn ra tay trợ giúp thì khó khăn liền lớn hơn rất nhiều.

    - Tuy nhiên, chính là một người như vậy, hắn sẽ có được cái nhìn trực quan và chủ quan nhất. Cũng bởi vì ấn tượng ban đầu là chủ chốt!

    Trên gương mặt của Võ Thiên Kỳ hiện ra một vẻ tự tin.

    - Thiếu chủ, ý của ngài là?

    Võ Thiên Kỳ chậm rãi gật đầu, trầm tư mà nói:

    - Còn có thời gian vài ngày, ta nghĩ, chỉ cần thời gian tiếp xúc nhiều hơn một chút thì nhất định là có thể đủ nắm được một chút suy nghĩ của hắn. Tiến tới, nếu muốn được việc thì cũng có nhất định được, Đương nhiên, nếu như là hắn muốn lập tức rời khỏi trấn Thanh Dương, chúng ta cũng không có chút xíu biện pháp.

    - Thiếu chủ, biện pháp không phải không có, chỉ là, thuộc hạ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại!

    Một tên thuộc hạ nói.

    - Nói qua một chút xem!

    Võ Thiên Kỳ bảo.

    Người kia tiếp tục nói:

    - Nếu như hắn ở lại trấn Thanh Dương, hắn cùng với Thu gia thì hẳn là không có vấn đề gì chung. Mà nếu như hắn muốn rời khỏi đây, chúng ta cũng có thể mượn tay Thu gia để giữ hắn lại. Chính là sợ, vạn nhất bị hắn biết sau lưng còn có bóng dáng Cuồng Đao Quán ta, vậy liền sẽ khiến phiền toái càng lớn hơn nữa.

    Tu vi của người thiếu niên, mặc dù nói không phải cực kỳ đáng sợ. Nhưng không nên quên tuổi của người thiếu niên.... Với tuổi như thế mà đã có được thực lực ngay cả Võ Thiên Kỳ đều tự thẹn không bằng, vậy sau lưng của hắn nhất định sẽ có một cỗ tồn tại mạnh mẽ.

    Nếu mà bị biết, lại một lần nữa bị lợi dụng thì nguy cơ của Cuồng Đao Quán sẽ càng lớn hơn.

    Lẳng lặng suy tư, sau một hồi trầm lặng thì Võ Thiên Kỳ lạnh lùng nói:

    - Người làm nên đại sự, hoặc không câu nệ tiểu tiết, hoặc phải sử dụng thủ đoạn phi thường. Đôi khi, càng phải chấp nhận một chuyện nguy hiểm như vậy. Cuộc chiến sinh tử giữa Thu gia cùng Cuồng Đao Quán ta, chúng ta nhất định phải thua. Mà kết quả thua là phải chết.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 203: La Linh. (1)




    - Trước sau chẳng qua đều là một chữ "tử" kia, vậy sao không thử lấy một lần. Chỉ cần có thể đủ vượt qua nguy cơ lần này đây, vậy sẽ còn có chỗ để dàn xếp. Trời không tuyệt đường người, có thời gian thì chuyện gì đều có khả năng thay đổi.

    Võ Thiên Kỳ nghiêm mặt nói:

    - Lập tức thu xếp đi, tiết lộ tin tức về người thiếu niên này cho Thu gia.... Nhưng mà trước đó, chúng ta đầu tiên vẫn còn phải thử dò xét rõ ràng. Nếu như không cần con cờ Thu gia này, vậy tự nhiên là tốt nhất. Ngoài ra....

    Sắc mặt của Võ Thiên Kỳ chợt lạnh lẽo, hắn lạnh giọng nói:

    - Những ai hôm nay nhìn thấy một màn này, lập tức đều phải khống chế. Nếu như có ai dám nói thừa, lập tức giết không tha!

    - Vâng, Thiếu chủ, chúng ta lập tức đi làm!

    Bị Võ Thiên Kỳ làm chuyện như vậy, Thần Dạ thật sự không còn một chút tâm tình, nên sau khi tùy tiện đi dạo trong phạm vi thế lực của Cuồng Đao Quán một lát thi hắn liền đi về hướng ra ngoài trấn Thanh Dương.

    Về Hoạt Tử Nhân thần kỳ ở trong Quỷ Mộ, có lẽ sớm đi tìm Phong Tam Nương để xem thử có phương pháp giúp nàng sớm nắm được bí mật đích thực Quỷ Mộ để có thể khống chế nó ở trong tay hay không. Còn chuyện đã phát sanh hôm nay, coi như là một lần xen vào việc người khác, ngay cả trong lòng có lẽ có điểm buồn phiền, nhưng mà không có biện pháp tránh được.

    Ở cửa ra vào của trấn Thanh Dương, lúc trước cũng có người của Thu gia canh gác. Hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên cũng không thấy người nào. Trông như thể là đã bắt được Phong Tam Nương.

    Thần Dạ cũng không lo lắng Phong Tam Nương thật sự sẽ bị bắt. Cho dù là Thu Chấn lão nhi tự mình ra tay, với thủ đoạn của Phong Tam Nương cũng chưa chắc có thể làm nổi điều đó mà không gây ra một tiếng động.

    Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm về những điều này. Sau khi rời đi, Thần Dạ liền tăng tốc độ nhanh hơn, chạy đi như bay về hướng chỗ Phong Tam Nương ở.

    Nhưng không đi được bao lâu, có lẽ còn chưa tới một dặm thì phía trước lại có một người đang đứng !

    Quần dài màu tím, mái tóc dài nhẹ nhàng đung đưa, thần sắc yếu ớt. Vẻ chất phác của thiếu nữ làm cho người ta vừa nhìn thấy mặt liền không nhịn được xúc động mà có loại ý nghĩ muốn bảo vệ được nàng.

    Đáng tiếc, Thần Dạ đã gặp mặt một lần. Có lẽ tình cảnh của thiếu nữ này cũng rất đáng thương, nhưng cũng lại không thể để cho trong lòng Thần Dạ trào dâng loại thiện tâm như nước thủy triều nữa rồi.

    - Công tử!

    Thần Dạ vốn muốn nhường đường cho nàng, hắn chưa từng nghĩ La Linh này lại chủ động đón ở đây. Xem ra, nàng là đặc biệt chờ ở chỗ này mà đợi chính mình a! Ở chỗ sâu trong con ngươi của Thần Dạ không khỏi xẹt qua một tia tức giận. Hắn lập tức liền hiểu rõ ràng dụng ý của Võ Thiên Kỳ. Người nầy, thật đúng là không chịu hết hy vọng a?

    - Hôm nay, đa tạ tình công tử ra tay giúp, La Linh đến chết khó quên !

    Thần Dạ không khỏi liên tục buồn cười:

    - Cho dù ta không ra tay, chẳng lẽ ngươi vẫn còn có thể xảy ra chuyện gì sao ? La cô nương, ngươi có phần suy nghĩ cũng hơi nhiều một chút đi?

    - Không đồng dạng như vậy!

    La Linh lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

    - Ở trong mắt người khác, ở trong mắt rất nhiều người, thậm chí ngay trong mắt mình đều cảm giác thấy công tử có ra tay hay không thì trên thực tế đều là cùng một kết cục như nhau. Thế nhưng công tử, thật sự cũng nghĩ như thế sao?

    Gương mặt yếu đuối giờ phút này càng tỏ ra bất lực. Một chút đau xót kia, nếu như không phải giả vờ thì đích xác khiến cho ngươi ta hơi bị động lòng. Cho dù Thần Dạ cũng biết, La Linh có quan hệ cùng Cuồng Đao Quán, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được. Chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn xác thật là có thương tiếc cho dáng vẻ của La Linh.

    Nhưng chỉ là một cái chớp mắt, tức thì hắn khôi phục dáng vẻ lúc đầu. Nhìn thẳng vào La Linh, hắn thản nhiên nói:

    - Nơi này gió lớn, mà ta cùng với cô nương ngươi, lại là xưa nay chưa biết nhau. Cô nam quả nữ đứng chung, sợ là sẽ đưa tới một chút chuyện phiếm không hay, vẫn xin cô nương nhường đường đi!

    - Ở trong lòng công tử, có lẽ có hơi phát sinh hiểu lầm đối với ta !

    La Linh xót xa cười một tiếng, nhìn Thần Dạ mà cười buồn:

    - Dù sao công tử đã phát sinh hiểu lầm. Mà trước mắt, ta cũng không phủ nhận, là Võ Thiên Kỳ phái ta tới đây tiếp xúc cùng công tử. Mục đích vì sao, công tử nói vậy hiểu rất rõ. Nói đến nơi đến chốn, công tử, ngài có thể giữ cho tâm tình bình thản nghe ta kể lại một câu chuyện cũ không. Sau khi nghe xong câu chuyện, nếu như công tử cảm giác không thể tin, công tử muốn rời đi thì ta tuyệt không ngăn cản, có được không ?

    Có một số việc, Thần Dạ không phải là một người tâm địa kiên định. Đối mặt một nữ nhân, ngoài ra cũng giống như hắn, là thiếu nữ còn chưa đích thực trưởng thành, thì loại yêu cầu này tựa hồ là vô phương cự tuyệt.

    - Ta từ nhỏ sống tại trấn Thanh Dương, La gia ta tại trấn Thanh Dương, cũng coi như có chút danh tiếng. Mặc dù so về cường đại thì còn kém Thu gia cùng Cuồng Đao Quán, nhưng ít nhất cũng có thể áo cơm không lo, ta cũng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, hưởng thụ được sự sủng ái của rất nhiều người.

    La Linh nói tiếp:

    - Ta vốn tưởng rằng, cuộc sống của ta từ đó liền là như vậy. Chờ sau khi lớn lên, hoặc xông xáo thế gian, hoặc gặp một nam nhân yêu thương, hắn cũng thích ta. Vậy là sẽ có được cuộc sống hạnh phúc đến già như cha ta và mẹ ta.

    - Không nghĩ tới....

    Trong ánh mắt yếu đuối kia của La Linh lập tức tràn ngập sát ý lạnh lẽo:

    - Một lần ra ngoài, vô tình gặp phải Võ Thiên Kỳ. Từ đó trở đi, hắn liền vấn vương không rời đối với ta. May mà, thế lực trong nhà không kém nên cũng có thể ứng phó được. Tuy nhiên, ta không biết đây là vận mệnh của ta hay là một âm mưu. Trong dãy núi xuất hiện một con yêu thú thực lực không kém, mỗi thế lực lớn trong trấn tức thì liên hợp lại vào núi săn bắt yêu thú.

    - Liền trong một lần đó, cha ta không có trở về. La gia, cũng là bởi vì nguyên khí tổn thương nặng nề thế này, nên Võ Thiên Kỳ nhân cơ hội dùng sự tồn vong của La gia ta để khống chế, bức ta gả cho hắn!

    - Ta không muốn, nhưng cũng không lâu lắm, mẹ ta cũng bất ngờ bỏ mình. Hoàn cảnh trong nhà càng ngày càng kém, mà Võ Thiên Kỳ dồn ép từng bước, ta sắp không thở nổi. Vốn định đi bất cần, vĩnh viễn rời khỏi trấn Thanh Dương. Nhưng đối với ta thật sự không dứt bỏ được La gia, trong nhà còn có nhiều thân nhân a!

    La Linh cười thảm:

    - Những thân nhân mà ta tận lực kiên trì bảo vệ này lại vì muốn có lại thời gian vinh hoa cùng giàu có, lấy lý do cha mẹ của ta không còn nên bọn họ có khả năng làm chủ, để bức ta gả cho Võ Thiên Kỳ. Mà Võ Thiên Kỳ cũng nói, nếu như ta không lấy chồng, như vậy trên dưới La gia liền lập tức lọt vào thanh trừng.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 204: La Linh. (2)




    - Ta có thể làm sao bây giờ, ta chỉ là một người thiếu nữ, thế lực của Cuồng Đao Quán lớn như vậy. Coi như ta muốn chạy trốn, thì ta cũng không trốn thoát được. Những thân nhân trong nhà này, mặc dù bọn họ không coi ta là thân nhân, nhưng mà bọn hắn, vẫn đang là người của La gia ta....

    La Linh ánh mắt đờ đẫn nhìn Thần Dạ, lại nói:

    - Vì là như vậy, ta bất đắc dĩ thành người của Cuồng Đao Quán, có quyền kiêu ngạo trăm kẻ nịnh bợ!

    Thần Dạ im lặng không nói, vào lúc đối mặt vận mệnh dồn ép này, mỗi người cũng có sự lựa chọn không giống nhau. Có người chọn phản kháng, có người, chính là lựa chọn khuất phục một chút cũng không kêu ca.

    Thần Dạ không biết sự lựa chọn của La Linh rốt cuộc là sai hay đúng. Hắn để tay lên ngực tự vấn lòng, nếu như đổi thành chính mình, nếu như những người khác lấy tính mệnh của người nhà mình để uy hiếp, chính mình sẽ làm như thế nào?

    Không nghi ngờ, cũng sẽ có cùng sự lựa chọn, lựa chọn đón nhận phần uy hiếp này. Bởi vì, bọn họ đều là người nhà của chính mình.

    Nhưng tại điểm này, chính mình nếu so với La Linh thì còn may mắn hơn nhiều. Người nhà của mình sẽ không bán đứng chính mình, bọn họ sẽ vĩnh viễn ủng hộ chính mình.

    - Công tử, trong thời gian một năm tại Cuồng Đao Quán, đây là lần đầu tiên ta được ra ngoài. Ngươi có thể sẽ không tin tưởng, khi ta biết, ta đây lần này được đi theo Võ Thiên Kỳ ra ngoài, mà lúc phải chấp hành một nhiệm vụ như vậy thì trời mới biết, trong lòng ta cao hứng biết bao nhiêu.

    La Linh ánh mắt tràn ngập một vẻ đầy ước mơ:

    - Bọn họ đang tìm người có thể trợ giúp bọn họ ứng phó nguy cơ hiện tại của Cuồng Đao Quán. Mà ta, chẳng phải là đang cố gắng tìm một người, có thể trợ giúp ta rời khỏi Cuồng Đao Quán, rời khỏi trấn Thanh Dương!

    - Công tử!

    La Linh nặng nề quỳ xuống:

    - Cầu xin công tử tiếp tục thiện tâm của ngài, dẫn ta rời khỏi đây. Những năm tháng sau này, làm trâu làm ngựa, làm nô là tỳ, La Linh cam nguyện hầu hạ. Cầu xin công tử !

    - Ngươi trước đứng lên mà nói!

    Trong lòng Thần Dạ khe khẽ thở dài, tạm thời không bàn đến chuyện mà La Linh vừa kể là thật hay giả. Coi như là bịa đặt ra thì cũng là rất có hơi làm cho người ta thương cảm.

    Thần Dạ không muốn đi đánh giá, cũng không muốn biết dụng tâm đích thực của La Linh. Với hắn mà nói, những thứ này đều không quan hệ. Mặc dù là giả thì điều Võ Thiên Kỳ muốn, chẳng qua cũng chỉ là nhờ chính mình trợ giúp Cuồng Đao Quán đối phó Thu gia mà thôi.

    Dù sao chính mình cũng nhất định phải tìm Thu Chấn lão nhi kia để thanh toán một món nợ. Còn về phần La Linh yêu cầu....

    - La cô nương!

    Thần Dạ thản nhiên nói:

    - Ngươi trở về nói cho Võ Thiên Kỳ, vào ngày mà Cuồng Đao Quán cùng Thu gia đại chiến sinh tử, ta sẽ nhất định xuất hiện!

    - Công tử!

    La Linh hơi ngẩn người, chợt vội hỏi:

    - Vậy công tử, còn ta đây?

    Nghe vậy, Thần Dạ liền hỏi vặn lại đầy thâm ý:

    - Giữa Thu gia và Cuồng Đao Quán là cuộc chiến sinh tử. Nếu như cuối cùng là Cuồng Đao Quán thu được thắng lợi thì La cô nương, ngươi cho rằng chỉ bằng lực của một mình ta, có thể cũng đủ tư cách để mang ngươi rời khỏi Cuồng Đao Quán, thậm chí rời khỏi trấn Thanh Dương sao?

    - Cái này?

    La Linh hai tròng mắt lập tức hoàn toàn buồn bã, dáng vẻ bất lực lần thứ hai xuất hiện trên mặt. Nàng cúi đầu nói:

    - Đã như vậy, ta thay mặt Cuồng Đao Quán xin đa tạ ý tốt của công tử. Trước đây, Võ Thiên Kỳ từng có thông báo, nếu như công tử đồng ý như thì mời công tử vào ở Cuồng Đao Quán, để có thể dễ dàng phối hợp chặt chẽ với nhau.

    Thần Dạ khoát khoát tay, cười to rời đi.

    - Cái nơi chướng khí mù mịt này, ta là không thể ở nổi, La cô nương phải rất bảo trọng mới đúng. Thời gian một năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn. Mà thời gian mấy ngày, tính cho hết có đôi khi, cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi!

    Nhìn theo bóng lưng Thần Dạ, hai mắt La Linh chợt sáng lên, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm:

    - Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ bảo trọng chính mình thật tốt. Cho dù trong mấy ngày này, có bị hành hạ như thế nào, vì cha mẹ trên trời có linh thiêng, ta đều sẽ cố sống sót thật tốt!

    Đêm khuya, trong Cuồng Đao Quán !

    Đẩy cửa phòng ra, khóe mắt của La Linh chợt khẽ nhướn lên. Nàng nhìn người đã sớm chờ sẵn trong phòng, rồi thu hết tất cả vẻ khiếp nhược yếu đuối mà lạnh lùng nói:

    - Vị công tử kia đã đồng ý, cuộc chiến sinh tử giữa Thu gia cùng Cuồng Đao Quán, hắn nhất định sẽ tới đây.

    Nghe vậy, Võ Thiên Kỳ nhướn mày mà cười một tiếng:

    - Ngươi quả nhiên là phúc tinh của Cuồng Đao Quán ta....

    - Đáng tiếc, Võ Thiên Kỳ ngươi cũng là ác ma của La Linh ta!

    La Linh lạnh lùng nói tiếp:

    - Đã muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi, xin ngươi đi cho!

    Võ Thiên Kỳ thần sắc có hơi phát lạnh, hắn dùng một loại âm thanh tà ác mà nói:

    - La Linh, ngươi đến Cuồng Đao Quán, thời gian một năm cũng sắp sửa sẽ tới sao?

    Một câu nói có vẻ rất bình thường, nhưng lại làm cho La Linh toàn thân lập tức lạnh giá. Vẻ yếu đuối bất lực được che giấu kia, lại một lần nữa hiện lên rõ ràng.

    Thấy vậy, Võ Thiên Kỳ tà tà cười một tiếng:

    - La Linh, thời gian một năm sắp đến, thoả thuận giữa ta và ngươi, nói vậy là ngươi sẽ tuân thủ chứ?

    Thân thể La Linh run bần bật!

    - Dù sao vài ngày sau, chính là lúc kết thúc thoả thuận giữa ngươi và ta. Bổn thiếu gia cũng đã trơ mắt nhìn nhiều đêm ngày như vậy, nên thật sự nóng lòng. Không bằng đêm nay, chúng ta hoàn thành chuyện tốt đó đi....

    Vẫn còn chưa nói xong, cũng không quản vẻ mặt La Linh như thế nào, Võ Thiên Kỳ cười lớn một tiếng rồi phi thân liền nhào tới, một cỗ khí tức nóng rực trình độ cao nhất trào ra từ bên trong lập tức hoàn toàn bao phủ gian phòng hôn ám này.

    - Võ Thiên Kỳ, cút!

    - Hắc hắc, La Linh, một ngày này, Bổn thiếu gia đã chờ rất lâu, ngươi cũng đừng phản kháng. Cứ ngoan ngoãn để cho Bổn thiếu gia hưởng thụ thật tốt thân thể đã thành thục này của ngươi đi!

    Võ Thiên Kỳ đưa tay nắm lại, xiết chặt hai tay của La Linh đặt tại hai bên. Đầu lưỡi như điện, có Huyền Khí nhàn nhạt vây quanh, lúc nó phá không, chỉ nghe âm thanh rất nhỏ "xoẹt" một tiếng thì áo ngoài của La Linh đã bị nhất tề cắt thành hai mảnh.

    Mơ hồ nhìn thấy làn da thịt trắng nõn kia, nụ cười dâm đãng của Võ Thiên Kỳ càng nóng bỏng hơn. Không còn có bất cứ chần chờ gì, đôi môi giống như con Dã Trư dũi loạn, hướng về chỗ hắn đã chờ mong rất lâu kia mà cực kì nhanh chóng tìm kiếm.

    - Võ Thiên Kỳ, ngươi đây là đang ép ta và ngươi đồng quy vu tận!

    Đúng lúc ấy thì, một cỗ khí tức hủy diệt nhàn nhạt đột nhiên cứ như vậy mà quanh quẩn trong phòng.

    Võ Thiên Kỳ kinh hãi, vội vàng buông La Linh ra, thân thể như tia chớp lui ra phía sau, sau khi đạt đến một cự ly nhất định thì hắn mới quát chói tai:

    - Tiểu tiện nhân, nếu như ngươi dám hành động mù quáng thì trên dưới La gia, nhất định cả người lẫn vật đều không lưu!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.