Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 19: Đế đô Tuấn Ngạn Bảng.




    Cho dù Huyền Khí Chi Lộ, Thần Dạ không thể lại đi trên con đường đó. Nhưng bằng vào hiện tại hắn đã vượt qua nhập môn Giao Long Thể, nên thực hiện nổi những điều mà người bình thường căn bản vô phương làm được. Nay có kẻ ở trong tình trạng không một tiếng động này mà tập trung kiếm ý vào hắn.

    Như vậy, tất nhiên đó là cao thủ một chốn .

    Dưới kiếm ý sắc bén, Thần Dạ trái lại nhàn nhạt cười cười. Trong đế đô, hoàng quyền cao cao tại thượng, mỗi nhà đại quyền thế cùng tồn tại. Mặc dù nói, Huyền Khí Chi Đạo mới là chúa tể vĩnh hằng thế gian , nhưng Đại Hoa hoàng triều nếu mà cũng không đủ vũ lực thì có thể nào áp chế được rất nhiều thế lực bên trong hoàng triều.

    Phải biết rằng, những thế lực này, cũng không phải mỗi một thế lực nhà đại quyền thế trên công đường triều đình , mà còn là thế lực rất nhiều tông môn không cầm quyền !

    Những thế lực tông môn này, mặc dù Đại Hoa hoàng triều hiện nay như mặt trời ban trưa, nếu như không có lý do rất vững chắc, thì đương kim hoàng thất cũng không dám tùy tiện đi trấn áp và tiêu diệt!

    Mà mỗi một lần thay đổi thay đổi triều đại hoàng triều , tất cả đều là lấy những thế lực này làm chủ đạo. Có thể nghĩ, bọn họ cường đại đến đâu.

    Đế đô Hoàng Thành, tự nhiên ngọa hổ tàng long, cao thủ vô số kể. Nhưng có lẽ câu nói kia, Thần Dạ không có khả năng nhận ra mỗi một vị cao thủ sống tại đế đô. Nhưng bởi vì Thần Dạ có thân phận đặc biệt, nên đối với Thần Dạ, phàm là cao thủ sống ở chỗ này thì hắn cũng sẽ không xa lạ!

    Hoàng thất tất nhiên thống lĩnh Đại Hoa hoàng triều, từ sau khi Thánh Chủ Gia qua đời, Thần gia mới là đệ nhất gia tộc không thể tranh luận của hoàng triều này. Thần lão gia tử cường đại, không chỉ thể hiện về mặt lão mang binh cùng bày mưu tính kế, mà càng thể hiện bởi tu vi cường đại của lão.

    Hiện tại đạo kiếm ý này tập trung vào mình, Thần Dạ cũng không hề cảm ứng được quá nhiều ý định giết người, nhưng bản thân nó chính là một loại khiêu khích. . . .

    Cả Đại Hoa hoàng triều, những kẻ dám khiêu khích Thần gia thì có rất nhiều rất nhiều. Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả những ai khiêu khích thì sau lưng họ nhất định là có thêm bóng dáng của một thế lực lớn nào đó. Nếu không, không người nào dám!

    Chính mình mới vừa ra đây liền gặp việc này, hiển nhiên đối phương đã qua nhằm đúng chính mình. Tránh né hắn đi, chẳng bằng thử đi xem một chút là ai. . . .

    Những năm gần đây, có hoàng thất chủ đạo nên nửa cố tình nửa vô ý, những kẻ đối địch với Thần gia càng ngày càng nhiều. Có kí ức vượt qua hiện tại hơn sáu năm , có những kẻ đối địch này thì Thần gia biết đến rất rõ ràng. Thậm chí những kẻ ẩn náu , đến thời cơ cuối cùng mới ra tay đánh một đòn thì trong lòng Thần Dạ cũng là rõ ràng.

    Như vậy xem ra, tựa hồ không cần phải ... đi nhìn một cái, xem rốt cuộc là ai đang khiêu khích.

    Nhưng mà, điều Thần Dạ biết đến chỉ là những người đó đang đối đầu cùng Thần gia. Hắn cũng không biết, những người bọn họ rốt cuộc thực sự có âm mưu gì. Hiện tại Thần Dạ còn không có vũ lực cường đại để giết sạch sẽ tất cả mọi người .



    Bản thân lão gia tử có thể làm được điều này. Đáng tiếc, trong trí nhớ của Thần Dạ , lão gia tử cũng không bảo vệ được Thần gia!

    Dọc theo phương hướng kiếm ý truyền đến, Thần Dạ từ từ đi về phía trước. Dần dần, có lẽ là do kiếm ý tồn tại, mà trên phố dài, người đi đường càng ngày càng ít. Tới cuối cùng, ở trong tầm mắt của Thần Dạ chỉ có một người chắp tay đứng yên, đưa lưng về phía hắn mà thôi!

    Đây là một người tuổi còn trẻ, áng chừng hai mươi tuổi. Thần Dạ mặc dù không nhìn thấy dung mạo của hắn, lại có thể từ trên người kẻ trước mặt thể hiện ra một điệu bộ dửng dưng.

    Phần lạnh nhạt này cùng kiếm ý hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho người thanh niên nhân này có một vẻ cường đại cùng tự tin mà người bình thường không có !

    Thứ hấp dẫn Thần Dạ nhất lại không phải bản thân người trẻ tuổi, mà là thanh trường kiếm người trẻ tuổi cầm ở trong ta đang bắt chéo ở phía sau kia !

    Kiếm cũng như người, bản thân cũng có vẻ cực kỳ lạnh nhạt. Cho dù là kiếm ý không ngừng phát ra, nhưng vẫn không thể che dấu ý tứ hàm chứa sự lạnh nhạt lan tràn. Chỉ cần như thế, Thần Dạ phảng phất có thể nhìn thấy sự phi phàm của trường kiếm bên trong vỏ kiếm có phong cách cổ xưa kia!

    - Thần Dạ!

    Người trẻ tuổi nhàn nhạt hô một tiếng, rồi chợt chậm rãi xoay người lại. Cùng với việc hắn nhìn chính diện về hướng Thần Dạ, kiếm ý rồi đột nhiên bắt đầu cường đại không có hạn chế. Tất nhiên với thực lực của hắn, vẫn còn vô phương làm được chuyện chỉ dựa vào kiếm ý là có thể phá vỡ hư không. Thế nhưng, kiếm ý tràn ngập như vậy làm cho không gian, tựa hồ mơ hồ hơn một chút.

    - Tiêu Một!

    Thần Dạ có hơi nhăn mày, không ngờ lại là hắn?

    Tiêu Một nổi tiếng khắp cả trong đế đô. Mọi người , bao gồm các cao thủ ở trong mỗi nhà đại quyền thế , cùng với những kẻ còn dấu mặt ở chỗ sâu trong hoàng cung đều không xa lạ gì đối với Tiêu Một!

    Bởi vì Tiêu Một, chính là nhân vật ưu tú xếp hạng thứ năm trên Tuấn Ngạn Bảng của đế đô!

    Đế đô Tuấn Ngạn Bảng, bao quát trong Hoàng Thành, tất cả nhân vật xuất sắc ở trong thế hệ trẻ tuổi. Từ các vị hoàng tử Công Chúa trong hoàng cung, đến các nhà quyền thế ở đế đô, cùng với những thế lực bình thường, rồi tới những người bình thường !

    Chỉ cần trên Huyền Khí Chi Lộ có biểu hiện kiệt xuất, thì đều là có khả năng nhập vào đế đô Tuấn Ngạn Bảng. Mà cách xếp hạng, thì nhìn vào tu vi, thiên phú bẩm sinh, tiềm lực, tuổi của mọi người để xác định!

    Đế đô Hoàng Thành quá lớn, người tài trí kiệt xuất trẻ tuổi quá nhiều. Nhưng đế đô Tuấn Ngạn Bảng, tổng cộng mới thu nhận có năm mươi người. Có khả năng tưởng tượng, có thể xuất hiện ở trên bảng này thì chính là nhân vật có đẳng cấp ưu tú ra sao. Mà Tiêu Một, càng thuộc vào mười người đứng đầu, xếp hạng ở vị trí thứ năm!

    Là người ưu tú như thế, có muốn không làm cho người khác chú ý đều khó khăn.

    Mắt nhìn Thần Dạ rất lâu, Tiêu Một lạnh nhạt cười một tiếng mà bảo:

    - Nghe Trường Tôn Phi nói, ngươi đã thay đổi rất nhiều. Lúc đầu ta còn chưa tin, cho là hắn bởi vì ngày hôm đó quá thảm hại nên phải tìm một cái cớ. Hiện nay xem ra, ngươi quả nhiên là đã thay đổi!

    Đế đô Tuấn Ngạn Bảng, tuyệt đối có quyền uy tồn tại. Mỗi một người trên bảng tuyệt đối là cũng không phải dựa vào gia thế và bối cảnh.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 20: Khiêu chiến. (1)




    Cho nên, Tiêu Một đối với chính mình có sự tự tin tuyệt đối. Kiếm ý phát tán ra ngoài tất nhiên là tập trung vào Thần Dạ. Nhưng nếu như Thần Dạ thật sự từ đầu chí cuối là một phế vật, như vậy, dẫu hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý , nhưng cũng là vô phương tuân theo kiếm ý mà đi tới vị trí của Tiêu Một hắn!

    Liền từ điểm này, Tiêu Một đã hiểu rõ ràng, Thần Dạ hôm nay đã không còn là Thần Dạ trong lời đồn đại mấy năm nay .

    - Chỉ tiếc. . . .

    Tiêu Một cười một tiếng, rồi nói tiếp:

    - Đáng tiếc, hiện tại ngươi, thực sự không phải là ngươi của bốn năm trước đây .

    Một câu nói không đầu không đuôi, Thần Dạ nghe hiểu nên không tự giác nhíu mày lại mấy lượt. Đó không phải bởi vì câu nói này châm chọc người quá đáng. Hắn đã trải qua quá nhiều, nhìn quen quá nhiều cái cảnh lòng người dễ thay đổi nên làm sao bởi vì một câu nói kia mà trong lòng sinh ra tức giận. Cái làm hắn tức giận chính là thái độ của Tiêu Một!

    Tiêu gia, ở trong đế đô, cũng không phải rất hiển hách. Tiêu gia lão gia tử cũng không có công lao phò tá từ đầu, nên sau khi thành tựu Đại Hoa hoàng triều thì Tiêu gia lão gia tử cũng chỉ là một vị ngôn quan ( tương tự như gián quan) bình thường trên công đường triều đình. Đối với Thần lão gia tử và trường Tôn lão gia tử mà nói, người của Tiêu gia không đủ là cùng nói chuyện!

    Một gia tộc bình thường như vậy, nếu như không phải bởi vì Tiêu Một có thiên phú tu luyện xuất sắc bẩm sinh, thì ở bên trong nơi long xà cùng tồn tại như đế đô , Tiêu gia thật sự không thu hút nổi sự chú ý của quá nhiều người.

    Nguyên nhân chính là vì Tiêu gia không có ý nghĩa, dựa theo đạo lý mà nói thì đương kim hoàng đế bệ hạ căn bản sẽ không lợi dụng thanh đao rất cùn Tiêu gia này . . . . Nhưng hôm nay, Tiêu Một đến khiêu khích, Thần Dạ không cho rằng đây là Tiêu gia vì lấy lòng hoàng thất mà làm ra hành động như vậy!

    Có lẽ Tiêu gia có ý nghĩ trẻ con như vậy. Dù sao, Thần gia là cao cao tại thượng như thế nào. Thần lão gia tử dẫu sao đi chăng nữa cũng có uy danh hiển hách, ở trong mắt rất nhiều người, thủy chung vẫn là một vị thần.

    Nhưng trong lòng Thần Dạ rất rõ ràng, với thiên phú tu luyện bẩm sinh của Tiêu Một , nếu như không chuyện ngoài ý muốn thì cùng với thời gian, hắn nhất định có khả năng nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xích hoàng triều này. Chỉ cần hắn tạm thời chăm chỉ trung thành đối với hoàng thất thì cũng sẽ không lọt vào cảnh bị hoàng thất chèn ép. Do đó thật sự không hề cần phải, vào lúc như hiện nay , đến đây đắc tội với Thần gia hắn!

    Tình thế còn chưa sáng tỏ, hoàng thất còn chưa có quyết tâm như thế nào đối với Thần gia. Những kẻ phân lượng còn không đủ mà tùy tiện đối địch cùng Thần gia , thì ngay cả Thần gia khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng lại cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể đến làm loạn.

    Giống như nhìn ra sự nghi hoặc của Thần Dạ, Tiêu Một nhàn nhạt cười nói:

    - Thần Dạ, hôm nay tới tìm ngươi, chỉ là hành động của cá nhân ta. Người ta muốn tìm, là Thần Hiên mà không phải ngươi. Hiện tại ngươi, còn chưa có tư cách khiến cho bản thân ta tới gặp?



    Sau khi nghe được câu nói của Tiêu Một hàm chứa ý châm chọc, Thần Dạ rốt cục đã hiểu. Hắn chợt cười cười, nụ cười cũng giống hệt như người trước mặt vậy, Trong tiếng cười xen lẫn ý giễu cợt.

    Trên Đế đô Tuấn Ngạn Bảng, Tiêu Một đứng thứ năm, mà chính đại ca Thần Hiên của mình xếp hạng thứ tư!

    Từ khi bắt đầu có bảng này, sau khi thứ tự của đại ca và Tiêu Một song song tiến vào vị trí năm bậc hàng đầu của Tuấn Ngạn Bảng thì xếp hạng của đại ca liền một mực ở trên Tiêu Một. Điều này làm cho kẻ đứng sau tâm cao khí ngạo cảm thấy trong lòng chưa bao giờ phục.

    Vì vậy, minh tranh ám đấu giữa hai người không phải số ít.

    Mấy năm qua, đại ca vì chính mình mà đi tới quân đội rèn luyện, nên cùng Tiêu Một không có bất cứ hình thức so đấu gì. Hiện tại đại ca đã trở về, Tiêu Một lập tức tới tìm. Với tâm trạng không phục của hắn đối với đại ca , tựa hồ đó là việc hợp tình hợp lý!

    Chỉ có điều là. . . .

    - Thần Dạ, ngươi cười cái gì?

    Tiêu Một mày kiếm vừa mới hơi nhíu lại, chợt quát lạnh!

    - Ta đang cười ngươi. Trải qua thời gian mấy năm, hiện tại Tiêu Một tất nhiên vẫn còn sắc bén như ngày xưa, cũng giống như thanh kiếm trong tay ngươi, nhưng đã trở thành công cụ để cho người khác lợi dụng, thật sự là thật đáng buồn!

    Thần Dạ cười nhạt một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói nhỏ.

    Tiêu Một nếu như thật sự muốn tìm đại ca Thần Hiên, thì hắn có thể đường đường chính chính đi đến Thần gia, hoặc là ước hẹn đại ca ra đánh một trận, không hề cần phải che giấu cái gì ở trên người mình . . . . Hiển nhiên, Tiêu Một lần này nhất định là có người sai khiến. Cho nên ngược lại đang sợ hãi gì đó mới cố ý nói ra, rằng hành động như thế chỉ là chuyện cá nhân hắn, không liên quan Tiêu gia!

    Nếu dám đến, lại không có dũng khí thừa nhận, với tính cách như vậy, Tiêu Một hắn đã uổng phí một thân thiên phú tu luyện bẩm sinh tuyệt đỉnh được trời cao ban thưởng !

    Thần Dạ nói như vậy, làm cho sắc mặt Tiêu Một lập tức hoàn toàn xanh mét. Hắn vốn không phải là người dễ dàng tức giận, thật sự là điều Thần Dạ chỉ ra trong lời nói đã khiến cho hắn có hơi xấu hổ và giận dữ!

    Tuy nhiên, chiều hướng phát triển này cũng là thân bất do kỷ. Bất kể là Tiêu gia muốn quật khởi, hay là Tiêu Một hắn muốn thu được hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, thì có một số việc nhất định cần phải có một sự quyết đoán, không phải hắn Tiêu Một có đủ khả năng thao túng.

    Nhìn Thần Dạ, Tiêu Một nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt dần dần khôi phục như cũ. Một lát sau, hai tay hắn nhẹ nhàng vừa động, tùy ý nắm lấy trường kiếm chỉ thẳng hướng Thần Dạ. Tức thì, trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ thì tất cả kiếm ý còn lan tràn ở trong không gian, nhưng vào lúc này, cùng với hướng mà vỏ kiếm chỉ, phảng phất nó đã biến thành một con Ác Long vô hình vừa gầm rú vừa xông về hướng thẳng tới Thần Dạ!

    Loại kiếm khí như cơn lốc điên cuồng thổi quét lại đây. Cùng lúc đó, quanh thân Tiêu Một bị một đạo Huyền Khí tinh khiết bao trùm. Cứ như vậy khiến cho vùng đất bên cạnh hắn đã biến thành một chốn chân không .

    - Huyền Cảnh!

    Đuôi lông mày Thần Dạ nhướn lên. Sau khi đột phá qua Hậu Thiên Nhị Trọng đỉnh cao, đạt tới cảnh giới Sơ Huyền thì được gọi là chính thức tiến vào Huyền Khí đại môn. Lúc này Võ Giả, liền được người ta coi là Huyền Cảnh Võ Giả.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 21: Khiêu chiến. (2)




    Với tuổi của Tiêu Một, mới loanh quanh khoảng hai mươi tuổi liền đạt tới trình tự như vậy, thiên phú tu luyện bẩm sinh của hắn quả thực không kém!

    Cảm ứng được con Ác Long Hóa Hình mà đến, Thần Dạ chậm rãi hít thở. Tức thì hắn nắm chưởng thành quyền, nhằm hướng tới ác long mà hung hăng nện xuống.

    Tiêu Một đến với ý đồ gì, thì đã không cần phải suy đoán nữa. Nói dễ nghe một chút, là muốn mượn lời của Thần Dạ để nói cho Thần Hiên biết thành tựu hiện nay của hắn, để rồi viết thư khiêu chiến. Nói khó nghe một chút, là để làm nhục Thần Dạ, để nói cho những người khác trong đế đô Hoàng Thành, rằng Thần gia cũng không phải cường đại như trong tưởng tượng của người khác vậy.

    Có lẽ một Thần Dạ không đại diện được cho cái gì. Tuy nhiên, thân phận Thần Dạ liền hiện ra ở chỗ này. Đả kích Thần Dạ, cũng giống như đả kích Thần gia. Còn về phần trưởng bối của Thần gia có thể bởi vì chuyện này mà ra tay hay không? Tiêu Một tịnh không quan tâm. Hắn cùng với Thần Dạ, trước sau chỉ là hạng tiểu bối. Tục ngữ nói, trẻ con đánh nhau, người lớn có thể làm gì nào?

    Mà mặc dù trưởng bối Thần gia bất kể thân phận, chỉ vì việc này mà đòi hỏi một sự kiến giải . . . . Nếu Tiêu Một đã có hành động như vậy, tự nhiên cũng đã có chỗ phòng ngừa chu đáo.

    Thấy Thần Dạ không tránh mà lại chủ động tiến công, Tiêu Một khẽ nhếch khóe miệng, lập tức hiện ra một nụ cười châm chọc nhàn nhạt. Ngay cả Thần Dạ hôm nay đã không còn là Thần Dạ trong đồn đại . Nhưng hắn hiện nay vốn đã sớm bị ngã xuống từ trên Thần Đàn. Mặc dù có chỗ biến hóa thì biến cố bốn năm trước cũng nhất định khiến cho Thần Dạ không ngừng trở thành điểm đột phá tốt nhất để cho người khác khiêu khích Thần gia !

    Tiêu Một cầm kiếm, nhẹ nhàng điểm một cái. Trường kiếm cũng không ra khỏi vỏ, nhưng kiếm khí vô cùng sắc bén cũng vẫn có thế cắt đứt không gian, đánh vào trên nắm đấm của Thần Dạ.

    - Bồng!

    Giữa không trung, quyền kiếm giao nhau, lập tức có năng lượng dao động kinh người lan truyền. Ở trong chốc lát này, không gian hơi bị dừng lại một cái, rồi tức thì một cỗ kình khí ba đào mãnh liệt đã bùng phát dữ dội mà lan ra cực kì nhanh chóng.

    Ở trong cảnh hỗn loạn này, sắc mặt Thần Dạ đột nhiên trắng bệch đi. Trên nắm tay, có một màu đỏ sẫm , trong suốt hiện lên. Còn thân thể hắn, càng như con chim gẫy cánh bị trực tiếp đánh bay ra ngoài. Sau khi cả người lảo đảo thì thiếu chút nữa liền té ngã ở trên mặt đất.

    - Cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng, quả nhiên đủ cường đại!

    Phủi phủi vết máu trên hữu quyền, Thần Dạ nhe răng ra mà cười cười. Giao Long Thể nhập môn, khiến cho hắn phát sinh biến hóa long trời lở đất. Nhưng so đấu cùng Võ Giả trong Huyền Cảnh thì chênh lệch cũng vẫn còn quá lớn.

    Nhưng mà cũng không hề cần phải ủ rũ làm gì, chênh lệch này giữa đôi bên vốn là điều hắn đã lưu ý trong dự liệu.

    Hơn nữa Thần Dạ tự tin, rốt cuộc sẽ có một ngày, hắn sẽ không thua bất cứ người nào trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng .

    Cái này không quan hệ với thiên phú bẩm sinh và tiềm lực. Hắn cũng không biết thiên phú tu luyện bẩm sinh của chính mình, có đúng là bởi vì duyên cớ tiểu đao xuất hiện mà khôi phục đến yêu nghiệt như ngày xưa vậy. Nhưng chỉ cần hắn có khả năng lại đi vào Huyền Khí đại môn, hắn liền có khả năng làm được hết.

    Đây là khởi nguồn từ sự cố chấp của Thần Dạ nhiều năm qua, cùng với loại áp lực như bị núi đè của hắn suốt trong kiếp trước kiếp nầy . Dưới áp lực của sự cố chấp này, đừng nói có khả năng tu luyện bình thường, mà chỉ cần có một điểm hy vọng nhỏ nhoi thì Thần Dạ cũng có thể phóng đại vô hạn niềm hy vọng này .

    Hiện tại chính mình còn không phải đối thủ của Tiêu Một, nhưng nếu như hắn cho rằng muốn mượn chính mình để làm nhục Thần gia, vậy thì Tiêu Một kia đã có chủ ý hoàn toàn sai lầm!

    Ngay cả không phải là đối thủ, thì hắn cũng muốn cho Tiêu Một biết, từ đáng tiếc trong miệng hắn đã sớm không còn tồn tại. Hắn cũng muốn để cho tất cả mọi người trong đế đô Hoàng Thành biết, Thần gia không phải dễ đối phó như vậy.

    Vào lúc đối mặt Trường Tôn Phi, Thần Dạ đã có ý nghĩ như vậy . Nhưng đại ca Thần Hiên kịp thời xuất hiện, nên không để cho Thần Dạ có cơ hội. Hôm nay, vừa lúc mượn lời của Tiêu Một để nói cho người khác, cho dù năm đó chính mình đã không còn trên Thần Đàn, nhưng hôm nay chính mình cũng đã có thể có được chỗ đứng nhỏ nhoi nào đó!

    Sắc mặt Tiêu Một đã có hơi cứng lại, với lực của hắn mà dốc toàn lực ứng phó , cũng chỉ có thể bức lui Thần Dạ mà không thể gây ra tổn thương nặng. Bản thân điều này chính là một chuyện khó có thể tin nổi rất lớn !

    Thậm chí, với thực lực của Thần Dạ mà lại có khả năng chuẩn xác cảm ứng được tu vi thật sự của hắn . . . .

    Trong nháy mắt , Tiêu Một đột nhiên có những tia hối hận đối với hành động của mình hôm nay!

    Tiêu Một dù sao cũng là người phi thường. Đã đưa ra lựa chọn thì cũng sẽ không bởi vì bất ngờ nho nhỏ này mà dao động với quyết định của hắn. Lúc này nhìn Thần Dạ, hắn hờ hững nói:

    - Đây là đáp ứng yêu cầu của Trường Tôn Phi, vội tới cho ngươi một giáo huấn nho nhỏ. Để cho ngươi biết, trong đế đô Hoàng Thành, khi chính mình không có thực lực thì dựa vào bất luận kẻ nào đều vô dụng!

    - Còn nữa, ba năm ta chưa từng gặp mặt cùng Thần Hiên. Mời trở về nói cho hắn một tiếng, nói là ta rất chờ mong đánh một trận cùng hắn lần thứ hai. Từ đó đến quyết định ra xếp hạng của chúng ta trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng !

    Nghe vậy, Thần Dạ khẽ thở ra một hơi, tịnh không có bởi vì Tiêu Một nói giáo huấn mà tức giận. Trái lại hắn cười nói:

    - Nếu như ta không có nhớ lầm , không sai biệt lắm còn có thời gian ba tháng là sẽ đến việc trọng đại săn thú Đông Giao này.

    Tiêu Một khẽ nhướn mày kiếm một cái, không chắc Thần Dạ nó ra lời này là có ý tứ gì!

    - Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ tham gia. Đến lúc đó, ta và ngươi lần thứ hai đánh một trận. Nếu như ngươi thắng, thì việc hôm nay cứ thế xóa bỏ như vậy , trên dưới Thần gia sẽ không lấy chuyện này để đối phó Tiêu gia ngươi .Nhưng nếu ngươi bị thua. . . .

    Thần Dạ lành lạnh cười một tiếng:

    - Thì Tiêu gia ngươi , bao gồm cả ngươi trong đó sẽ không có một người nào còn có thể bình yên sống được ở trong Đại Hoa hoàng triều !

    - Nếu như ngươi thua, từ đó, trên dưới Tiêu gia sẽ không có một người có thể còn sống rời khỏi đế đô Hoàng Thành!

    Lúc lời nói truyền ra, sắc mặt Tiêu Một lập tức lạnh đi. Mà phàm là những ai nghe được lời nói như thế đều là hiện ra sắc mặt hoàn toàn kinh hãi.

    Không người dám phủ nhận, Thần gia tại Đại Hoa hoàng triều có được địa vị tối cao. Tiêu Một nói giáo huấn, cũng chỉ là một chút mâu thuẫn giữa các tiểu bối mà thôi, trong thế giới võ đạo, lời của Tiêu Một đích thật không sai. Bất luận kẻ nào nếu như bản thân không có bản lĩnh, đều không dựa vào được người khác.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 22: Vô ý gặp nhau.




    Chuyện đùa giỡn giữa đám trẻ nhỏ, chỉ cần không quá phận, đều không có chuyện gì lớn.

    Tiêu Một nghĩ như vậy, cũng cứ làm như vậy. Hắn tuyệt không cảm thấy, bởi vì hành động của mình sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho gia tộc . Thần gia tất nhiên có thế lớn không thể địch, nhưng tại Đại Hoa hoàng triều tcũng không làm được chuyện một tay che trời.

    Không nghĩ tới. . . . Nhiều năm qua, cùng với Thánh Chủ Gia mất đi, Thần lão gia tử quy ẩn. Người Thần gia hành sự cực kỳ khiêm tốn. Nếu có ai nhằm vào mà đến khiêu khích, người Thần gia mà tránh được thì cũng tránh đi. Nếu thật sự không né được thì với uy phong của Thần gia, những người khác cũng không dám quá phận.

    Nhưng hôm nay, không ngờ Thần Dạ miệng phun ra những lời như thế, hắn rốt cuộc muốn điều gì?

    - Thần Dạ. . .

    Tiêu Một khẽ nhếch khóe miệng , một tia cay đắng cực kì nhanh chóng lan ra. Tiêu Một quả đúng là có mười phần tự tin. Thời gian ba tháng, cho dù Thần Dạ tu luyện như thế nào thì cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn. Hắn tất nhiên không biết, hiện tại Thần Dạ đã có khả năng lại tu luyện Huyền Khí một lần nữa .

    Thế nhưng Thần Dạ đã nói như vậy một phen, chẳng qua là đang biểu lộ thái độ của hắn cho tất cả mọi người. Thần Dạ có thể chỉ là một người thiếu niên, với tình cảnh vô phương tu luyện hiện nay của hắn thì tại Thần gia, sẽ không được quá coi trọng. Tuy nhiên, lời này vừa nói ra, không quản lý tình thế sẽ phát triển như thế nào thì đều tỏ vẻ, Thần gia, vô luận như thế nào đều phải phụ trách cho những lời này của Thần Dạ .

    Nếu không phải như thế, chẳng phải là người Thần gia sẽ tự đánh vào chính mặt mình hay sao?

    Nhìn Thần Dạ mà Tiêu Một lòng tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ từ nay về sau Thần gia sẽ không ẩn nhẫn giống như trước đây sao?

    Như vậy, trái lại là một chuyện tốt. Bởi vì Thần gia ẩn nhẫn, hoàng thất cũng không có lý do công khai đi tới trói buộc Thần gia . Nếu như làm cho uy phong Thần gia hiện lên đầy đủ, xác thật sẽ tạo ra cớ tốt nhất cho hoàng thất.

    Nhưng, coi như cuối cùng hoàng thất sẽ diệt Thần gia, thì trong cả quá trình này, đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ là chính Tiêu gia của mình !

    Tiêu Một không cho rằng, Tiêu gia có khả năng ỷ phía sau mình có quá nhiều ủng hộ chống đỡ mà có thể bình an vô sự ứng phó với lửa giận của Thần gia. Ở trong Đại Hoa hoàng triều này, ngay cả đương kim hoàng đế bệ hạ cũng không dám có sự chắc chắn lớn như vậy.

    Vừa mới nghĩ đến điểm này, sự cay đắng bên khóe miệng Tiêu Một càng đậm. Hắn là lựa chọn muốn đối địch cùng Thần gia, sau đó từ giữa vì Tiêu gia mà thu được lợi ích lớn nhất . Nhưng dẫu sao cũng tuyệt không muốn Tiêu gia trong cả quá trình này, đón đầu đi đối mặt với công kích của Thần gia.

    Tất cả mọi người vừa nghe nói như thế đều giật mình nhìn Thần Dạ. Người thiếu niên này bốn năm trước đây có khí phách tràn trề như thế nào, hiện nay vẻ tài hoa xuất chúng lại xuất hiện. Ở đây không ai cho rằng là Thần Dạ đã khôi phục thiên phú tu luyện bẩm sinh vốn có, chỉ biết coi hành động này của Thần Dạ trở thành là chuyện do trưởng bối Thần gia giật dây ở sau lưng.

    - Bầu trời Đế đô Hoàng Thành , đúng là phải đổi sao?

    Không ai lại hoài nghi, một khi Thần lão gia tử bày ra oai phong, đối đầu cùng hoàng thất thì sẽ là việc kinh thiên địa, khóc quỷ thần!

    Mắt nhìn Tiêu Một im lặng không nói, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng. Hành động hôm nay tuyệt không phải là nảy sinh ý định trong lúc tức thời, mà là sau khi trọng sanh, nhất là sau khi Giao Long Thể nhập môn, lại có khả năng một lần nữa bước qua Huyền Khí đại môn thì hắn liền muốn làm như vậy .

    Thay đổi vận mệnh gia tộc, không phải một hai ngày liền có khả năng làm được, lại càng không chỉ vì Thần Dạ cố gắng là có thể đủ làm được. Bởi vì Thần Dạ chỉ còn lại có thời gian không đến sáu năm . Trong vòng sáu năm này, đến chính bản thân Thần Dạ cũng không có nắm chắc có thể làm cho tu vi của hắn đạt tới tình trạng không thèm để ý tất cả cao thủ của hoàng thất.

    Cho nên, quyết định tức thì, cho thấy thái độ của một người liền trở thành cực kì quan trọng ―― Trấn Quốc Vương, Thần Trung!

    Thần Dạ biết. Chỉ cần lão gia tử đối mặt với việc hoàng thất dồn ép từng bước, mà không chịu có biểu hiện ẩn nhẫn. Như vậy, kết cục của Thần gia liền nhất định không phải thê thảm như trong trí nhớ của Thần Dạ vậy.

    Có lẽ, đứng trước guồng máy cường đại của hoàng thất thì gia gia vẫn đang vô phương khiến cho Thần gia đứng được ở thế bất bại. Nhưng về mặt thời gian , chuyện này nhất định có khả năng đẩy lùi thời điểm đó lại rất nhiều. . . .

    Thần Dạ có tự tin, thời gian sáu năm thì hắn không làm được.Nhưng cho hắn mười năm, hắn liền nhất định có khả năng làm được!

    Bởi vậy, Thần Dạ muốn dùng chuyện dám nghĩ dám làm của chính mình, dốc hết khả năng để làm thay đổi ý nghĩ trong lòng của lão gia. Thần Dạ biểu hiện càng kiêu ngạo, càng tự cao tự đại, càng có dũng khí, với những điều đó hắn sẽ lọt vào càng nhiều địch nhân kéo đến chèn ép.

    Đông đảo đối thủ chèn ép, nhưng Thần Dạ chưa từng nghĩ tới liệu hắn có tiếp nhận được hay không. Hắn đang ép lão gia sau khi đối mặt kẻ địch công kích mãnh liệt thì không thể nhịn được nữa mà sẽ ra tay.

    Một khi lão gia tử ra tay, sự tình từ nay về sau sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều. . . . .

    Về phần Tiêu gia. . . nếu như Tiêu Một lựa chọn đối nghịch cùng Thần gia. Như vậy, cũng nên đi hứng lấy phản kích của Thần gia. Mà Thần Dạ hai kiếp làm người, vì gia tộc của chính mình, căn bản cũng không phải là người nhân từ nương tay!

    Một Tiêu gia không đủ để nói, nhưng cũng là có khả năng mượn mồm Tiêu gia để nói cho tất cả địch nhân, thậm chí vị cửu ngũ Chí Tôn kia ở chỗ sâu trong hoàng cung , Thần gia tuyệt sẽ không ngồi chờ chết. Bất luận kẻ nào muốn đối phó Thần gia, đều phải trước hết suy nghĩ một phen, liệu có khả năng tiếp được lửa giận của Thần gia hay không!

    - Thần Dạ, không biết là ngươi thay đổi, hay là Thần gia thay đổi?

    Tiêu Một khẽ nhếch khóe miệng . Mặc dù vẫn mang theo vẻ cay đắng, nhưng lời nói cũng vẫn kiên định như trước đây vậy.

    Tiêu Một vốn là người thông minh, nếu đã làm địch với Thần gia, liền không có khả năng một ngày nào đó lại có cơ hội nắm tay giảng hòa. Nếu không, không nói Thần gia có dung được Tiêu gia hay không, chỉ riêng là người đứng sau lưng Tiêu gia cũng không chịu dung tha cho kẻ phản đồ!

    Cho nên, Tiêu Một trong lòng xác thật có nặng trĩu, nhưng lại càng kiên định ý nghĩ đối địch cùng Thần gia!

    Thần Dạ không thèm che giấu mà lạnh lùng cười một tiếng, rồi hờ hững nói:

    - Ngươi có khả năng cự tuyệt, nhưng sau khi ngươi cự tuyệt , Tiêu gia sẽ lập tức lọt vào sự trả thù sặc mùi máu tanh tưởi của Thần gia ta.

    - Nếu mà ngươi không tin lời ta đã nói , vậy có thể đi thử một chút! Ngược lại, còn có thời gian ba tháng thì ngươi nên tu luyện cho tốt đi!

    Nói xong, Thần Dạ xoay người, bước dài rời đi!
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Chương 23 - 24: Người ngồi trong kiệu.




    Nhìn bóng lưng Thần Dạ thong dong rời đi, thanh kiếm trong tay Tiêu Một cảm ứng được ý định giết người trong lòng chủ nhân . Đột nhiên trường kiếm không ngừng lay động trong vỏ kiếm, từng đạo kiếm ý sắc bén như những cơncuồng phong ra sức phát tán ra ngoài.

    Hắn rất muốn ngay hôm nay giết chết Thần Dạ . Chính là, hắn không dám!

    - Thần Dạ!

    Tiêu Một hít một hơi thật sâu, ánh mắt từ từ lạnh lẽo đi:

    - Hảo, sau ba tháng, trong dịp thịnh hội săn thú Đông Giao, ta sẽ chờ ngươi. Đến lúc đó, ngay trước mặt tất cả những người quyền quý trong đế đô Hoàng Thành ta sẽ để cho Thần Dạ ngươi và Thần gia, suốt cuộc đời này đều phải đeo trên lưng một sự sỉ nhục không xóa đi được.

    Thần Dạ đã đại biểu Thần gia nói rõ, muốn cho Tiêu gia một người cũng không lưu. Vậy thì Tiêu Một cũng không cần phải ... Kiêng nể thân phận cùng địa vị cao cao tại thượng của Thần gia kia .

    Chuyện làm càng đến tận cùng, tất nhiên đắc tội Thần gia càng sâu. Nhưng đồng thời, thu được độ bảo vệ mạnh yếu cũng lại càng lớn. Đây mới là một lối thoát duy nhất cho Tiêu gia và Tiêu Một!

    Đang đi ở trên phố lớn, bước chân Thần Dạ bộ đột nhiên ngừng lại một chút. Hắn quay đầu nhìn về phía cỗ kiệu ở bên phải được đám người im lặng đang khiêng.

    Cỗ kiệu rất xa hoa, tám người khiêng kiệu đã thể hiện ra thân phận phi phàm của chủ nhân cỗ kiệu. Nhưng với xuất thân của Thần Dạ thì cảnh tượng này trong hoàng cung cũng dẫn không khơi gợi nổi cảm giác của hắn . . . .

    Nguyên nhân chủ yếu khiến cho Thần Dạ dậm chân mà nhìn theo liền ở chỗ, tám người kiệu phu trung niên đang khiêng kiệu kia, lại đều là cao thủ cảnh giới Sơ Huyền !

    Huyền Khí Chi Lộ, quá khó khăn đi. Đừng nói tới cảnh giới Sơ Huyền, chỉ là sơ nhập Huyền Cảnh cũng đã vô cùng thần kì rồi. Những người này đặt ở trong phủ Trấn Quốc Vương, cũng là thượng khách ngồi mâm trên.

    Chủ nhân cỗ kiệu kia lại khiến cho tám người cao thủ như thế trở thành kiệu phu. . . .

    Đang lúc Thần Dạ đánh giá cỗ kiệu này, đột nhiên từ trong giống như có một đạo ánh mắt, từ trong cỗ kiệu bắn lại đây. . . .

    Thần Dạ ngước mắt nhìn lại, hai đạo ánh mắt rất không có thực, liền tùy tiện như vậy mà tự nhiên cùng hướng về phía này. Chỉ chốc lát, thân thể Thần Dạ hơi bị run lên.

    Ánh mắt của đối phương, trong suốt, kín đáo, hơn nữa nhằm thẳng vào chỗ sâu trong lòng người. Mới chỉ nhìn một cái như vậy , Thần Dạ phảng phất cảm giác được, chính mình giống như là một người bị cướp đoạt cởi hết quần áo. Ở dưới ánh mắt này không hề còn chút xíu bí mật đáng nói. Ngay cả bí mật trong lòng, cũng là bị chủ nhân ánh mắt nhìn thấu.

    Giữa không trung , ánh mắt Thần Dạ có loại kiếm ý sắc bén lóe ra. . . . Hắn cảm giác được nguy hiểm rất lớn!

    Kiếp trước kiếp nầy, hai kiếp làm người. Cho dù là năm đó ở trên Bắc Vọng Sơn đối diện với mấy người cao thủ không thể địch nổi, đã bắt đi mẫu thân kia. Hay là tại Thần gia trong thời gian sinh tử tồn vong, đối mặt vô số người vây công. . . .

    Nhưng ở trên những người đó, Thần Dạ chưa bao giờ cảm giác được loại cực độ nguy hiểm như một đạo ánh mắt trước mặt này mang đến cho hắn . . . . Chủ nhân cỗ kiệu, rốt cuộc là ai? Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái, ở chỗ sâu trong con ngươi, suy tính sắc bén không ngừng bắt đầu khởi động!

    Trong khi Thần Dạ muốn từ trong ánh mắt vô hình này tìm kiếm một chút thông tin về chủ nhân cỗ kiệu thì đạo ánh mắt như ẩn như hiện kia, căn bản vẫn còn bị màn kiệu ngăn cản trong phút chốc thu trở về, chỉ để lại một đạo tàn dư nhàn nhạt rồi lặng lẽ biến mất ở trong thiên địa.

    Đứng yên chỉ chốc lát, Thần Dạ lần thứ hai lại bước đi tiếp. Một lát sau hắn rẽ ngoặt ở cuối phố dài rồi bóng người đã không thấy đâu nữa!

    - Thần Dạ, lúc đầu tất cả mọi người đã xem nhẹ ngươi!

    Sau khi Thần Dạ rời đi, từ bên trong kiệu có một đạo âm thanh trong trẻo dứt khoát từ từ truyền ra.

    - Tiêu Một, ra mắt công tử!

    Tiêu Một lại có vẻ quen biết. Mà với thiên phú bẩm sinh xuất sắc của Tiêu Một , lại cũng vô cùng cung kính đối với người trong kiệu, thì hiển nhiên người đó phải có xuất thân phi phàm. Nói không chừng, chính là người đứng đằng sau Tiêu Một !

    - Tiêu đại ca, ngươi quá khách khí.

    Người trong kiệu nhẹ nhàng cười một tiếng, ngược lại trong âm thanh lộ ra một vẻ cực kì lạnh lùng:

    - Tiêu đại ca là có hơi hối hận ?

    Tiêu Một thần sắc có hơi hơi khựng lại, màn kiệu không vén ra, nên người trong kiệu không thấy mình, nhưng lại có thể biết suy nghĩ ở trong lòng mình. . . . Tiêu Một không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, cũng không phủ nhận, đáp:

    - Với biểu hiện hôm nay của Thần Dạ, đích xác khiến cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu như ta nói không có nửa phần ý nghĩ đó, căn bản không có khả năng!

    - Nhưng xin công tử chớ lo, Tiêu Một không phải loại người không có tính nguyên tắc. Hơn nữa có công tử ở đây, thì một Thần Dạ không đủ phải lo lắng. Cho dù đối mặt cả Thần gia, Tiêu Một cũng sẽ không có chút xíu ý định lui về phía sau .

    Ở trong ngôn ngữ, Tiêu Một không ngờ sùng bái như thế đối với người trong kiệu!

    Nghe vậy, người trong kiệu khẽ cười một tiếng mà nói:

    - Ta cũng không cam đoan quá nhiều với Tiêu đại ca . Nhưng riêng một chuyện Thần gia mà nói, Tiêu đại ca yên tâm, sự lựa chọn của ca là chính xác.

    - Có những lời này của công tử là đã đủ rồi. Tiêu Một cáo từ, sau ba tháng, ta sẽ khiến cho công tử biết, ngươi hứa cấp cho Tiêu gia lợi ích đến như vậy, nhất định cũng không có sai lầm!

    Nói xong, Tiêu Một liền đi!

    - Tiêu đại ca.v..v....

    Người trong kiệu hình như thấp thoáng có một sự lo âu, bèn nói:

    - Tiêu đại ca, Thần Dạ người này, đại ca quả quyết không thể khinh thường hắn.

    - Ta biết! Nhưng, dẫu vậy thì đã sao?

    Tiêu Một gật đầu, nhớ lại tất cả mọi thứ phát sinh lúc nãy, thần sắc của hắn nghiêm túc hơn rất nhiều, mà những thứ gần như không có khả năng lại đã phát sanh ở trên người Thần Dạ càng khiến cho sắc mặt hắn không ngừng biến ảo. Nhưng mà cuối cùng, nó cũng hóa thành nụ cười lạnh không tiếng động.

    Không thể phủ nhận, Thần Dạ hiện tại biểu hiện ra ngoài như vậy, đã không hề quan hệ gì cùng hai chữ phế vật . Có điều cho dù Thần Dạ biểu hiện làm cho người khác không ngờ được như thế nào, thì tu vi của bản thân hắn vẫn thật sự quá yếu.

    Đừng nói Thần Dạ đã mất thiên phú bẩm sinh, cho dù là hắn vẫn còn yêu nghiệt như năm đó thì thời gian ba tháng cũng không cách nào để theo kịp bản thân.

    Tiêu Một lấy cả Tiêu gia làm vốn liếng, đem ra đánh cuộc lần này đây. Hắn sẽ không cho phép chính mình có chút xíu cuồng vọng và thất bại, nhưng đồng thời đối với chính mình thì hắn cũng có đủ tự tin!

    Người trong kiệu, hình như vẻ mặt hơi lưu ý hơn một chút, nặng nề nói:

    - Tiêu đại ca, ngươi tốt nhất nhớ kỹ, không nên xem thường bất cứ người Thần gia nào , nhất là Thần Dạ kia. Sau ba tháng các ngươi đại chiến, không có người nào bên ngoài có khả năng giúp đỡ. Nếu như ngươi thua, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không thể nào cứu được Tiêu gia ngươi .

    Tiêu Một đuôi lông mày nhướn lên một cái, ngạo nghễ đáp:

    - Giọng điệu của Công tử, tựa hồ rất là coi trọng đối với Thần Dạ kia. Với thiên phú tu luyện bẩm sinh của hắn, đáng giá sao?

    - Nhưng không biết Tiêu đại ca lại đối đãi như thế nào với ta đây?

    Người trong kiệu nhàn nhạt hỏi.

    - Cái này. . . .

    Tiêu Một vẻ mặt biến đổi, sau khi trầm lặng một hồi hắn mới ôm quyền cung kính nói:

    - Đa tạ công tử chỉ điểm, Tiêu Một biết sẽ phải làm như thế nào. Nếu có cơ hội, ta sẽ không hơi đâu để ý trước khi thịnh hội săn thú Đông Giao bắt đầu. Để cho công tử hoàn toàn khỏi phải nghĩ tới thận trọng đối đãi đối với Thần Dạ.

    - Cái này cũng không cần, nếu Thần Dạ đã đưa ra việc tái chiến ở dịp săn thú Đông Giao, vậy thì nhất định phải phải chờ tới ngày hôm đó. Ta chỉ là hy vọng Tiêu đại ca không nên bởi vì bất cứ ngoại lực gì mà khinh địch, mọi việc cũng có ngoại lệ, càng không có chuyện nói đến tuyệt đối.

    - Vâng, công tử, ta đi về trước .

    Sau khi Tiêu Một đi xa, tấm màn trên cỗ kiệu kia mới bị nhẹ nhàng vén lên, một làn gió thơm thoang thoảng lập tức hơi phát tán ra khắp một chốn quanh đó . . . .

    - Thần Dạ!

    Người trong kiệu thì thầm nói nhỏ một câu, chợt từ từ hạ màn kiệu xuống, cả người hắn lâm vào trong một loại trầm lặng khi vắt óc suy nghĩ .

    Sau một hồi, hắn giống như đang tự nói một mình mà hỏi:

    - Thần Dạ thông minh tài trí, thì cho tới bây giờ ta cũng không từng hoài nghi. Hôm nay Tiêu Một tìm hắn, tin tưởng trong lòng hắn nhất định đã hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Cho nên, hắn chưa từng tránh lui. Bởi vì hắn biết, sau khi tránh né sẽ có đả kích như thế nào đối với danh dự của Thần gia.

    - Nhưng không nghĩ tới, Thần Dạ hắn lại biểu hiện quyết đoán như thế. Cái này rõ ràng đã là mượn một hành động này để nói cho mọi người, Thần gia không phục!

    Người trong kiệu tiếp tục nói:

    - Chẳng lẽ, tất cả mũi nhọn nhằm vào những năm gần đây đã khiến cho lão Vương Gia mất đi sự nhẫn nại sao?

    - Nếu nói như vậy?

    Âm thanh người trong kiệu đột biến:

    - Lão Vương Gia đã không nhẫn chịu nổi. Đối với chúng ta mà nói, tất nhiên là cơ hội tuyệt hảo. Tuy nhiên, một khi đại chiến bắt đầu thì trăm họ sẽ lầm than!

    - Lão Vương Gia, tại sao ngài không tiếp tục ẩn nhẫn nữa chứ? Nói vậy, Thần gia mặc dù phải chịu rất nhiều ủy khuất, rồi đến cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của Thần gia. Chính là, lấy tính mạng những người trên dưới này của Thần gia , đánh đổi lấy hoàng quyền Đại Hoa hoàng triều vững chắc, trên dưới một lòng, làm cho dân chúng có khả năng an cư lạc nghiệp. Như vậy thật tốt, đó không phải chính là nguyện vọng năm đó của ngài và Thánh Chủ Gia sao?

    Người trong kiệu nhẹ nhàng thở dài:

    - Vì sao trước khi mất, ngài lại phạm vào hồ đồ, muốn vì Thần gia mà giành cho một tương lai, rồi bỏ mặc Đại Hoa hoàng triều không để ý? Bên trọng bên khinh, lão Vương Gia, ngài hẳn là sẽ phân biệt được rõ ràng a!

    - Thôi vậy, không đi suy đoán tâm tư của lão Vương Gia nữa. Ông ấy là nhân vật như thế, lại há là ta hiện tại có khả năng đủ để đo lường được sao?

    Người trong kiệu lắc đầu khẽ cười, lông mày phút chốc nhíu chặt:

    - Biểu hiện hôm nay của Thần Dạ, cực kì đặc sắc. Nếu đổi lại là ta, không nghi ngờ đây sẽ là cách thức giải quyết tốt nhất. Chỉ có điều là, với thực lực của Tiêu Một mà lại không thể khiến cho hắn trọng thương. Hơn bốn năm trước, những chuyện đã phát sanh ở Bắc Vọng Sơn, đều là giả sao?

    - Ngươi vừa rồi có nói với Tiêu Một, mọi việc cũng có ngoại lệ, càng không có gì tuyệt đối mà nói đến. Làm thế nào đảo mắt mà lại lật nhào lời của mình vậy?

    Ở trong cỗ kiệu , đột nhiên xuất hiện một đạo âm thanh già nua. Thì ra là bên trong còn có một người khác.

    - Nói là như thế. . . .

    Người trong kiệu có hơi cười khổ nói tiếp:

    Nhưng mà Thần Dạ đã bị hủy căn cơ, đan điền bị tổn thương. Tình huống như thế, trong thế gian hẳn là không có bất cứ thần đan thần dược nào có khả năng chữa trị hoàn hảo.

    Âm thanh già nua thản nhiên nói:

    - Ngươi nói không sai, loại vết thương thế này, giống như là một người đã chết, hồn phách tản mát, không biện pháp có khả năng lại khởi tử hồi sanh, có thể làm cho căn cơ khôi phục như cũ.

    - Vậy ý tứ của Càn lão là gì?

    Ông lão được gọi là Càn lão đó, âm thanh bỗng đột nhiên trĩu nặng đi rất nhiều:

    - Nếu như lão phu không có nhìn lầm , Thần Dạ hiện tại đi là theo đạo tu luyện thân thể. Hơn nữa, ít nhất cũng đã nhập môn .

    - Cái gì?

    Với phong thái của người trong kiệu, khi nhắc tới Thần lão gia tử cũng không từng có chút xíu để ý mà xét, thì hắn đối với chính mình cũng có đủ tự tin sẽ tuyệt đối nắm chắc tình hình thế cuộc. Từ đó thấy được tính tình hắn nhất định cũng thập phần cứng cỏi. Vậy mà sau khi nghe nói như thế thì vẫn cứ giật mình không nhỏ.

    Thần gia tất nhiên quyền thế kinh người, tài nguyên tu luyện trong nhà có được nhất định cực kỳ phong phú. Nhưng mà, tu luyện thân thể lại đòi hỏi cần phải nỗ lực gấp đến mấy lần so với Huyền Khí Chi Lộ.Hơn nữa, còn không nhất thiết có khả năng thành công.

    Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tin tưởng không có người nào lại chọn con đường này để đi!

    Thần Dạ lại làm được . . . .

    Hao hết khí lực, người trong kiệu mới áp chế sự kinh ngạc trong lòng, lại vẫn cười khổ liên tục:

    - Khó trách trong một đêm, phương thức hành động của lão Vương Gia thay đổi rất nhiều. Khó trách lấy lực của Tiêu Một đều không thể chỉ một kích làm trọng thương Thần Dạ. Khó trách Trường Tôn Phi ở trước mặt hắn lại chật vật như vậy . . . .

    - Thần Dạ a Thần Dạ!

    Người trong kiệu sắc mặt đột nhiên phát lạnh mà nói:

    - Càn lão, xem ra, kế hoạch của chúng ta phải điều chỉnh một phen. Nhất định phải phải bao hàm Thần Dạ vào trong đó.

    - Lão phu đã hiểu, nếu có cơ hội, lão phu sẽ làm Thần Dạ biến mất.

    Người trong kiệu khẽ phẩy tay mà nói:

    - Thần Dạ có được thành tựu như thế, lão Vương Gia khẳng định như nhặt được trân bảo, làm sao lại cho lão cơ hội như vậy? Nói cách khác, không cần biến cố bốn năm trước thì Thần Dạ cũng đã chết.

    - Không giết được hắn, còn phải nhìn hắn trưởng thành. Loại cảm nhận này rất khó chịu, nhưng mà . . . .

    Người trong kiệu lạnh nhạt cười một tiếng, vô cùng tự tin phun ra.

    - Liền để ta xem nào. Năm đó, ở trong miệng tất cả đám trẻ tuổi thì hắn được xưng là thần bí khó lường. Từ nay về sau, liệu hắn có khả năng làm được loại tình trạng này hay không? Ta càng muốn biết hơn, đế đô Tuấn Ngạn Bảng có phải thật sự có quyền uy tuyệt đối như vậy hay không!

    Không tiếp tục đi loanh tranh trong thành nhiều hơn, Thần Dạ liền quay trở lại trong nhà!

    Nhưng trên đường từ bên ngoài trở về, ở trong đầu Thần Dạ đều luôn hồi tưởng việc vừa rồi. Không phải hắn nghĩ tới chuyện Tiêu Một khiêu khích. . . . Tiêu Một tất nhiên là thiên tài, trên dưới hai mươi liền đạt tới cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Với thiên phú bẩm sinh và tu vi như thế, nhìn khắp cả Đại Hoa hoàng triều cũng sẽ không có người có khả năng coi thường hắn.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.