Võng Du Dị giới toàn chức nghiệp đại sư - Trang Tất Phàm.

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi b1209049, 4/2/15.

  1. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us




    Hắn cùng số liệu, trang bị trong trò chơi, ngoài ý muốn tiến vào dị giới.

    Hắn không chỉ mang đến vô số tài liệu cực phẩm, còn tinh thông hầu như tất cả sinh hoạt kỹ năng, đáng sợ nhất là, người này đồng thời còn là một thiên tài ma pháp sư nghìn năm có một!


    Chương mở đầu:



    Sáng sớm đăng nhập vào game, Lâm Lập như cũ bước vào thương khố pháp sư.

    Chủ nhật Minh Nguyệt thành luôn nhộn nhịp, dòng người ra ra vào vào như nước chảy, ngay cả cao cấp thương khố thu lệ phí đắt nhất, lúc này cũng bị chen lấn chật như nêm cối.

    "Làm phiền giúp ta đem..." Lâm Lập thật vất vả chen đến trước quầy hàng,định nhờ vị nhân viên quản lý xinh đẹp giúp hắn lấy ra vật phẩm gửi qua bưu điện.

    Hắn nói chưa hết câu, đã bị người phía sau đẩy một cái.

    "Ngươi thấy rõ ràng phía ngoài viết gì không? Nơi này là cao cấp thương khố, một mình ngươi la lói chạy tới xem náo nhiệt gì?" Nói chuyện là một chiến sĩ bốn mươi cấp, đi theo phía sau có bốn năm tên gamer, nhìn qua là một tổ đội khá hợp lí.

    Chiến sĩ đã mở miệng, phía sau vài tên gamer cũng biểu hiện bất mãn của mình: "Ngươi có bệnh đúng không, việc gì chạy đến cao cấp thương khố đến la lói?"

    "Ai biết, phỏng chừng nhân gia không có tiền, liền đến đây xin sỏ"

    "Muốn tiền sao không đi phòng đấu giá? Chỗ nào cũng có đại gia, may mắn gặp người tốt, liền cho hơn mười kim tệ, ngươi đến đây mua dược thăng cấp mà không cần rầu rỉ."

    Lâm Lập liếc mắt nhìn mấy con ruồi này, sau đó lại tiếp tục nói với nhân viên: "Phiền phức giúp ta lấy vật phẩm đã gửi."

    "Tốt, mời ngài đợi một chút".

    Sau đó mọi người xung quanh chụm lại xem đủ loại quặng từ trong cao cấp thương khố tuôn ra, dễ thấy nhất bí ngân, sắt ngân, hiếm có thì thấy tinh kim ma thiết, ma pháp kim chúc đặc biệt sáng bóng làm chói mắt người xem, toàn thương khố trở nên yên lặng sau đó chỉ còn lại thanh âm nuốt nước miếng ực ực….

    Ánh mắt của mọi người còn chưa kịp rời khỏi số quặng to lớn, mỹ nữ nhân viên lại lấy trong kho ra một đống đồ đạc, đó là trên trăm mảnh hắc long bì được chồng lên nhau, long lân nhuyễn mịn, ma pháp kim chúc rực rỡ tỏ sáng làm rung động lòng người, đây chân chính là hắc long bì, ma pháp- vật lý phòng ngự hoàn mỹ kết hợp, dùng nó tạo ra trang bị, mỗi một kiện đều ít nhất là cấp bậc sử thi, nơi này có hơn trăm mảnh hắc long bì,nghĩa là sẽ có hơn trăm món trang bị cấp sử thi!

    Hơn nữa đây vẫn chưa xong, trên trăm mảnh hắc long bì là hai mươi khối tinh thần kim chúc.

    Hai mươi mấy khối tinh thần kim chúc vừa xuất hiện, toàn bộ cao cấp thương khố lập tức sôi trào.

    "Các ngươi nhìn mau, vật kia hình như là tinh thần kim chúc trong truyền thuyết!"

    "Cái gì mà hình như, căn bản là tinh thần kim chúc, ông trời của ta! Hơn hai mươi mấy mảnh, có phải hay không tiểu pháp sư này vừa đánh cướp một con rồng?" Người này trái lại nói đúng phân nửa, Lâm Lập quả thực vừa mới càn quét một cái Long huyệt, bất quá không chỉ cướp mà còn thuận tay giết luôn hủy diệt chi long A Trát Đạt Tư.

    Trong đám người không thiếu thợ rèn chuyên nghiệp, tinh thần kim chúc giá trị thế nào họ đều biết rõ.
    Sử dụng tinh thần kim chúc rèn trang bị tốt nhất là lúc khởi đầu, mặc dù thuộc tính không ra làm sao, nhưng thời gian sử dụng càng dài, người dùng đẳng cấp càng lên cao, tinh thần kim chúc mới lộ ra thuộc tính ẩn đáng sợ, trên diễn đàn trên có nhiều cao thủ thợ rèn đã từng tiên đoán, nếu như một gamer từ cấp một mà bắt đầu sử dụng tinh thần kim chúc rèn trang bị, như vậy khi hắn lên tới cấp bảy mươi, trang bị này dù không trở thành thần khí, ít nhất có thể đạt được sử thi cấp bậc!

    Hơn nữa tên này còn đoạt đươc hai mươi mấy miếng, có chừa cho người khác đường sống nữa không?

    Mọi người trơ mắt nhìn Lâm Lập ném hai mươi mảnh tinh thần kim chúc vào hành trang,ánh mắt như thấy vợ mình vào khách sạn cùng với nam nhân khác...

    Đến khi lấy ra trong thương khố một tờ quyển trục, ánh mắt mọi người đã có chút ngây dại, có thể thuận tay xuất ra hai kiện sử thi cấp trang bị, cộng thêm trên trăm mảnh Long bì, hai mươi mấy mảnh tinh thần kim chúc, hắn còn chuyện gì không làm được?

    Nhưng đến khi giao quyển trục đến tay Lâm Lập, thì mọi người lập tức hỏng mất.

    "Nguyện vọng thuật! Đó là nguyện vọng thuật quyển trục!" Quyển trục chưa tới tay, thì có gamer đã kêu lên.

    "Không thể nào! Ngươi phải chăng đã nhìn lầm ?"

    "Thực sự, thật sự là nguyện vọng thuật quyển trục!"

    Tờ quyển trục này xuất hiện, khiến cho mấy phút an tĩnh của cao cấp thương khố lại vỡ òa lên.

    Đây cũng không phải là tiền tài của cải có khả năng so sánh, mở ra nguyện vọng thuật quyển trục,chủ nhân của nó có thể yêu cầu chủ thần hệ thống một ước nguyện, chỉ cần không nằm ngoài quy tắc trò chơi, bất kì điều gì cũng có thể thực hiện. Nguyện vọng này có thể là vô cùng vô tận tài phú, có thể là một món trang bị vô cùng cường đại, cũng có thể khiến hệ thống chủ thần giúp ngươi giết chết một cái thần thoại cấp sinh vật, thậm chí có thể trên một vùng lãnh thổ rộng lớn tài nguyên bao la, cho ngươi thành lập đế quốc của mình.

    Mọi người nhìn về phía Lâm Lập, trong lòng đã mang nhiều suy nghỉ khác.

    Bất quá Lâm Lập một chút cũng không quan tâm, vươn hai bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy nguyện vọng thuật quyển trục ném vào trong hành trang, cứ như vậy ung dung rời khỏi thương khố.

    Lâm Lập dọc theo con kênh một đường đến khu mậu dịch, phía sau hơn mười ngươi có ác tâm đi theo .

    " Vẫn còn theo đuôi..." Lâm Lập liếc nhìn đằng sau, không khỏi vui vẻ, giết người cướp của cũng không nhìn người đi, các ngươi rang đợi một tí, chờ lão tử làm xong chuyện chính sự, cho các ngươi nếm mùi vị của kẻ bị săn là thế nào.
    Lúc này bước vào phòng đấu giá trong Minh Nguyện thành của hắn, trấn điếm chi bảo là thần thoại vũ khí Tinh Thần Chi Nộ, bất quá trước đó nó chỉ là cửa tiệm loại nhỏ. Chỉ là Lâm Lập vận khí quá tốt, lúc trước chỉ định xây dựng pháp sư thương khố loại nhỏ, nhưng hệ thống phân phối cho hắn trí lực- tinh thần song mãn cực phẩm thuộc tính, làm cho hắn đau đầu, không biết dùng nó làm gì cho tốt...

    Suy đi nghĩ lại cực phẩm thuộc tính không thể để lãng phí. Vì vậy Lâm Lập quyết định luyện hết các sinh hoạt nghề nghiệp trong game, hắn là một kẻ cố chấp, không luyện thì thôi, đã luyện thì phải luyện toàn bộ, chỉ cần có thể học tập sinh hoạt kỹ năng, hắn đều cố gắng hoàn thành, hôm nay cửa hiệu nhất cấp, có thể dùng rèn, luyện kim, dược tề, phụ ma, minh văn năm loại kỹ năng đều luyện đến cao cấp, ngay cả dược vật kiến thức, khoáng vật kiến thức, nấu nướng tay nghề, chế tác quyển trục tất cả đều học, hết thảy lên đều ngoài cao cấp.

    Không nhanh không chậm đi tới khu thợ rèn cửa hàng.

    Trên trăm mảnh bí ngân rầm rầm bị rót vào lò luyện, Lâm Lập đừng bên cạnh chờ hai phút, cũng không quản bí ngân có hòa tan hay không, gắp ra một khối để trên đe sắt đột nhiên gõ mạnh, phía sau hơn mười gamer chỉ thấy các tia lửa văng tung tóe khắp nơi, bí ngân giá trị mấy trăm kim tệ trong nháy mắt bị biến thành một khối sắt vụn.

    Cao cấp thợ rèn dùng bí ngân rèn, biến thành sắt vụn là chuyện sự tình bình thường, bất quá không ảnh hưởng gì đến Lâm Lập, hắn không thiếu mấy trăm kim tệ, cũng không thiếu mấy khối bí ngân, thực tế trên Thiểm Quang bình nguyên, Thiên Châm thạch lâm địa phương, hắn đều biết nơi có mình thiên nhiên mạch khoáng, nhưng người khác thì không biết...

    Bỏ đi mấy khối bí ngân chẳng là gì, chỉ cần độ thuần thục kĩ năng tăng lên là được.

    Một đám thợ rèn vẻ mặt đau lòng, Lâm Lập lại bận rộn lấy ra, một khối rồi lại một khối, ước chừng tốn hơn nửa giờ, làm cho trên trăm mảnh bí ngân triệt để báo hỏng, mà rèn kỹ năng tự nhiên cũng là một đường tăng mạnh.

    Bí ngân rồi đến sắt ngân, sắt ngân sau đó là ma thiết, ma thiết lại tới tinh kim...

    Đem hơn trăm vạn kim tệ khoáng thạch thành sắt vụn, hệ thống rốt cục truyền âm thanh dễ nghe đến: "Chúc mừng ngài tấn cấp rèn đại sư!"

    Vân vân vê vê cánh tay đau xót, Lâm Lập liếc mắt thấy đầy khuôn mặt đờ đẫn của quần chúng, lúc này mới thu thập thực tế công cụ, xoay người hướng đi về khu dược tề điếm.

    Hơn trăm vạn kim tệ dược thảo đập xuống, dượctề học cũng thuận lợi lên tới cấp đại sư.

    Tiếp tục là luyện kim học..
    Tiếp nữa là phụ ma...

    Cuối cùng là văn minh...

    Đến khi năm loại kỹ năng toàn bộ lên tới cấp đại sư, thời gian đã đến giữa trưa, một đám gamer đi theo cứ như vậy trợn mắt hốc mồm nhìn hắn đạp hư tài liệu, mới vừa lúc mới bắt đầu còn có thể thay hắn đau lòng một chút, sau đó thì triệt để chết lặng, quần chúng vây xem thậm chí đã bắt đầu suy đoán, người này có phải hay không là một bại giacông tử, bởi vì trong thật bị kích thích, nên chạy đến trong trò chơi để phát tiết.

    Thuận lợi đưa năm kỹ năng lên tới cấp đại sư, Lâm Lập rốt cục dừng lại nghỉ ngơi, giữa lúc tất cả mọi người cho là hắn muốn dừng tay, Lâm Lập lấy ra nguyện vọng thuật quyển trục trong hành trang.

    "Người này muốn làm gì?" Nguyện vọng thuật quyển trục uy lực thực quá mức kinh khủng, Lâm Lập lúc này mới vừa lấy ra, phía sau vài tên gamer bắt đầu đề phòng, dù sao người này thoạt nhìn có vẻ không bình thương, lại cầm trong tay nguyện vọng thuật quyển trục loại này biến thái đồ đạc, vạn nhất hắn nghỉ quẩn trong lòng, ước nguyện với hệ thống chủ thần đem mọi người ở đây tàn sát, đứng ở đây không phải là tìm chết sao?

    "Các ngươi thật đúng là đề cao mình..." Lâm Lập nhìn mấy gamer như gặp phải cường, nghĩ thầm lão tử ăn no rảnh rỗi cũng không ước với hệ thống tiêu diệt các ngươi, cũng không cân nhắc một chút chính bao nhiêu cân lượng, các ngươi giá trị đến vậy sao?

    Đem nguyện vọng thuật quyển trục bị nhẹ nhàng phát động, bầu trời Minh Nguyên thành bỗng nhiên xuất hiện một cầu bảy màu ánh sáng rực rỡ mà ôn nhu , làm cho cả Minh Nguyệt thành dường như thành chốn thần tiên, nghiêm trang thần thánh được ca ngợi trong bài hát, một thanh âm uy nghiêm truyền đến, như xa mà cảm thấy gần ngay bên cạnh.

    "Ngươi có nguyện vọng gì?"

    Lâm Lập đang nhìn đạo thải hồng giữa bầu trời, hơi do dự một chút, lúc này mới hít một hơi thật sâu: "Nguyện vọng của ta là tăng cấp tất cả sinh hoạt kỹ năng!"

    Lời vừa dứt, cầu vòng trên không liền tan biến thành vô số ánh sáng, chỉ thấy vài đốm sáng từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, dường như một cái thất sắc đai lưng mỏng manh vây lấy Lâm Lập, hắn có thể rõ ràng cảm cảm giác, theo mình mỗi lần hô hấp, đều phảng phất có vô số sáng dung nhập trong cơ thể, mỗi một tia sáng bị hấp thu là lúc trong đầu Lâm Lập có nhiều thêm một loại tri thức, có rèn học, có luyện kim học, có dược tề học, cũng có phụ ma và minh văn, thậm chí còn bao gồm dược vật kiến thức, khoáng vật kiến vân vân, những kiến thức này thì dường như bẩm sinh đã có, vừa mới chảy vào liền cùng kí ức của hắn dung hợp, có thể vận dụng dễ dàng .

    Lâm Lập tra trạng thái kỹ năng, năm loại chủ yếu kỹ năng quả nhiên đã đạt được cấp bậc tông sư, mà các loại khác cũng nhiều đã ngoài cấp đại sư, ngẫm lại Vô Tận thế giới mở ra hơn một năm qua, đừng nói một cái ngũ hệ tông sư, ngay cả tìm một đơn hệ đại sư sợ rằng đều rất khó thấy.

    Sinh hoạt kỹ năng không thể cùng đẳng cấp nhân vật so sánh, gamer chỉ cần có thời gian , không ngừng giết chết quái vật, không ngừng hoàn thành nhiệm vụ, có thể tích lũy đầy đủ kinh nghiệm thăng cấp. Nhưng sinh hoạt kỹ năng đến cao cấp, muốn tiến thêm một bước thật là muôn vàn khó khăn, cũng chỉ có Lâm Lập loại này tài đại khí thô bản sắc, mới nghĩ ra dùng cao cấp tài liệu phá hủy để kỹ năng thăng cấp, ngẫm lại hôm nay năm loại kỹ năng, tốn không sai biệt lắm năm trăm vạn kim tệ, ngoại trừ Lâm Lập vừa ghé thăm Long huyệt, ai có thể chịu đựng nổi?

    Mà đại sư cấp và tông sư là đường ranh giới cực lớn, đem kỹ năng cấp đại lên cấp, e rằng một vạn lần rèn thành công, cũng sẽ không cho kỹ năng đề thăng dù là một điểm, mà một lần rèn thất bại, mới khiến kỹ năng đột nhiên tăng mạnh, không ai dám nói, hắn sắp đạt được cấp đại sư, cho dù là khoảng cách mỏng như tờ giấy.

    Đương nhiên tương ứng, tông sư cùng đại sư so sánh như thiên với địa.

    Cấp đại sư kỹ năng chỉ có thể chế tác truyền thuyết vật phẩm, hơn nữa một nghìn lần còn chưa nhất định có một lần thành công, mà tông sư cấp kỹ năng không chỉ có thể tùy ý chế tác truyền thuyết vật phẩm, mà có thể chế tạo ra sử thi vật phẩm, tuy rằng vẫn có thất bại tỷ lệ nhất định, nhưng vẫn hơn xa đại sư cấp, quả thực không thể so sánh nổi.

    Về phần thần cấp vật phẩm, đó đã không phải là con người có khả năng tưởng tượng, có thể chế tác thần khí người của, mặc kệ hắn là cái gì chức nghiệp, xưng hào đều vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là ——thần tượng sư!

    Nguyện vọng thuật quyển trục đúng là đồ tốt, lợi dụng nó thu được một khoản mấy ngàn vạn tài phú, hoặc là giết chết một đầu thần thoại cấp sinh vật, thậm chí là thành lập vương quốc của mình, đây không thể nghi ngờ là một cái lựa chọn khá tốt, nhưng Lâm Lập suy nghĩ kĩ càng, liền sử dụng nó trở thành một toàn chức nghiệp tông sư, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

    Lâm Lập ngước mắt nhìn cầu vòng tiêu tán, chậm rãi đem tài liệu sót lại thu vào hành trang, chính mắt thấy thần tích, mười mấy gamer vây xem cũng chưa có ý niệm giết người cướp của trong đầu, mặt đầy đờ đẫn nhìn Lâm Lập thu thập tài liệu, cũng không ai dám động trên khẽ động.

    Một người có thể tiện tay xuất ra vô số cực phẩm tài liệu, thiết chùy đập gõ lãng phí các loại khóang thạch,quăng ra dược tài giá trị trên trăm vạn kim tệ, không phải là người bọn họ có thể trêu chọc? Không nói, tùy tiện đem hơn mười vạn kim tệ ra, thì dễ dàng thuê người đuổi giết, giết người cướp của? Tự sát còn không sai biệt lắm...

    Thu dọn đồ đạc, Lâm Lập đang định rời khỏi, cùng đám người theo đuôi nói chuyện một hồi, một hồi cảnh báo sắc bén chợt vang lên.

    "Hệ thống phát sinh trục trặc không biết, xin tất cả gamer lập tức logout!"

    "Hệ thống phát sinh trục trặc không biết, xin tất cả gamer lập tức logout!"

    "Hệ thống phát sinh trục trặc không biết, xin tất cả gamer lập tức logout!"

    Cảnh báo liên tiếp vang lên ba lần, Lâm Lập vừa muốn logout, nhưng chợt phát hiện người của chính mình vật không thể di động.

    Không đợi hắn hiểu được là chuyện gì xảy ra, cảm giác không cách nào khống chế thân thể đã lan đến cơ thể ngoài đời, loại cảm giác dường như linh hồn bị tách ra, rõ ràng có thể nhìn thấy mình, nhưng lại không cách nào cảm thụ được mình còn sống, hết thảy bốn phía đều trở nên âm u, mặc cho Lâm Lập giãy giụa như thế nào, cũng không cách nàothoát khỏi loại cảm giác vô lực tuyệt vọng.

    Lâm Lập cảm thấy ý thức của mình nhẹ nhàng bay ra khỏi đầu, thậm chí có thể thấy chính mình đang nằm trên giường, dưới sự kinh hãi Lâm Lập chợt ngẩng đầu lên, đỉnh đầu đúng là một mảnh đen nhánh, là chân chánh hắc ám, không có bất kỳ một tia tạp chất trộn lẫn trong đó, cho dù là một tia sáng cũng không thấy,bóng tối thâm thẩm có chút đáng sợ...

    "Ai hạ lưu như vậy, cư nhiên đem nhà ta ném vào hắc động!" Trước ra ý thức hắn bị hắc ám thôn phệ, Lâm Lập trong lòng toát ra một nghi vấn...
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/2/15
  2. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.

    Chương 1: Dược tề học tay mơ
    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​




    Lâm Lập từ trọng một căn nhà gỗ tỉnh lại, có lẽ do điều kiện xây dựng gấp gáp, nhà gỗ nhìn qua có chút đơn sơ, một gường một ghế, chính là tất cả đồ dùng trong phòng, cửa phòng đang khép hờ, một mùi gay mũi dược vị từ giữa khe cửa thấu vào, khói bay mù mịt cố gắng nửa ngày hắn cũng không mở mắt được.

    "Man Ngưu lực dược tề? Bất quá mùi này vừa dường như có điểm không đúng..." Lâm Lập hít mũi một cái, nhớ lại một hồi mới hiểu được: "Ta dựa vào! Nguyên lai là thất bại phẩm, khó trách ta luôn cảm thấy mùi này không đúng, bất quá ai thiên tài như vậy, cư nhiên ném vào Man Ngưu lực dược tề Ri-ga trí tuệ lá cây, lẽ nào hắn còn ngại bốn loại tài liệu trộn vào xung đột thiếu kịch liệt?"

    Man Ngưu lực bất quá là cao cấp dược tề, với Lâm Lập thân phận dược tề tông sư, sơ sơ ngửi qua một cái, dĩ nhiên là có thể biết rõ nguyên nhân thất bại, nhưng hắn có thể biết rõ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng biết rõ, không đợi hắn từ trên giường ngồi dậy, chợt nghe thấy một trận thở gấp, tức giận thét to từ giữa khe cửa truyền đến.

    "Không thể nào! Lần này một điểm sai lầm cũng không có, làm sao có thể vẫn là thất bại? Chẳng lẽ là tài liệu có chuyện? A, nhất định là tài liệu có chuyện, hảo oa! Mã Na Nhĩ là lão bất tử, cư nhiên bán hàng giả cho ta, trở về không tìm ngươi tính nợ không được!"

    Lại nghe thanh âm kia phát được một hồi nóng nảy, Lâm Lập dự định bịt lỗ tai tiếp tục ngủ thì cửa phòng khép hờ chợt mở ra.

    Phía sau cửa đứng một gã ước chừng sáu mươi bảy mươi tuổi lão nhân, liếc nhìn thấy râu bạc trắng tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, chỉ là trong lúc giở tay nhấc chân, lại khí thế mười phần không chút nào bộ dáng người già, lão nhân mặc trên người một món bạch sắc trường bào, đại khái là bởi vì hàng ngày cùng dược thủy tiếp xúc, trường bào trên khắp nơi đều là dấu vết dược thủy lưu lại, một đốm rồi lại một đốm, nhìn qua ít nhiều gì có chút bừi bãi.

    "Tiểu tử, ta biết ngươi tỉnh, đừng giả bộ ngủ, mau dậy." Lão nhân đẩy cửa phòng ra, thở phì phò ngồi xuống, trong đầu phần lớn còn nghĩ đến bình Man Ngưu lực dược tề thất bại.

    "Mới vừa tỉnh… mới vừa tỉnh..." Biết lão gia hỏa này đang đang tức giận, Lâm Lập nhanh lên nghiêng người từ trên giường bò dậy.

    Nhưng vừa vén chăn lên, Lâm Lập thần sắc trên mặt liền thay đổi.

    "Nộ Diễm bào!" Hắn mặc trên người, dĩ nhiên là Nộ Diễm bào! Đúng là Nộ Diễm pháp bào, Lâm Lập tin tưởng mình không có khả năng nhìn lầm, để lấy được cái này một trong ba mươi quyển trục không gian truyền thuyết pháp bào, hắn lúc trước tốn không sai biệt lắm ba bốn mươi vạn kim tệ, sau khi còn bù vào một món sử thi trang bị, rốt cuộc miễn cưỡng đổi đến tay kiện loại nhỏ pháp sư cực phẩm pháp bào.

    "Không tà môn như vậy đi..." Lâm Lập cơ hồ là trong lòng run sợ nâng tay phải lên, nghĩ thầm lão tử nhất định là hoa mắt, ban ngày không có khả năng gặp quỷ đi!

    Nhưng chiếc nhẫn trên ngón cái lại một lần nữa chứng minh, hắn thật không có hoa mắt, Vô Phong Bạo giới, thuộc tính duy nhất không gian giới chỉ cấp thần thoại, có gần như vô hạn không gian, hơn nữa có người nói trong chiếc nhẫn này, còn cất giấu một bí mật rất lớn, lúc trước đi sâu vào Thái Dương Chi Tỉnh, Lâm Lập tổng cộng thu được hai kiện trang bị cấp thần thoại, một món từ trên tay người đi săn Tinh Thần Chi Nộ, mà một ... kiện khác, chính là Vô Phong Bạo giới trước mắt.

    Cái giới chỉ này thực sự quá quen thuộc, Lâm Lập không có khả năng nhớ lầm.

    Nhìn Nộ Diễm bào trên người, nhìn nhìn lại trên tay Vô Phong Bạo giới, Lâm Lập cảm giác mình đã không cần phải mở ra không gian giới chỉ nữa, bởi vì hắn hoàn toàn có thể khẳng định, bên trong chứa nhất định là trên trăm mảnh Long bì, hai mươi mấy khối tinh thần kim chúc, hơn nữa trước đây tích lũy được vô số cực phẩm trang bị và tài liệu...

    "Đây... Đây mẹ nó đến tột cùng là tình huống gì?" Kỳ thực sớm ban nãy tỉnh lại, Lâm Lập liền loáng thoáng đoán được, trên người mình sợ rằng xảy ra một ít chuyện tình tương đối lạ lùng, thế nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, sự tình lại lại ly kỳ đến nước này.

    Tất cả đồ vật trong Vô Tận thế giới, dĩ nhiên lại trong hiện thực xuất hiện!

    Bất kể là Nộ Diễm pháp bào, hay là Vô Phong Bạo giới, cũng chỉ là trang bị trong Vô Tận thế giới, nói cho cùng chúng nó chỉ là một đống số liệu, nhưng hôm nay một đống số liệu, nhưng rõ ràng xuất hiện ở thế giới hiện thật, hết thảy đều chân thực như vậy, Nộ Diễm pháp bào đang không ngừng tản ra nó nhiệt độ đặc thù, Vô Phong Bạo giới lẳng lặng bọc vào trên ngón cái, Lâm Lập hoàn toàn có thể cảm giác được, chỉ cần mình một cái ý niệm trong đầu, là có thể mở ra không gian giới chỉ.

    "Ta... Ta có thể hay không xin hỏi một chút, ở đây cuối cùng là địa phương nào?" Lâm Lập thanh âm của khô khốc được ngay cả chính hắn đều có chút vô cùng kinh ngạc, hắn rất sợ áo bào trắng lão nhân sẽ nói ra một cái địa danh quen thuộc, một đống số liệu xuất hiện thế giới hiện thật cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ chính là mình cũng biến thành một đống số liệu, là đều bình thường hay xuất hiện trong tình tiết phim kịnh dị, một linh hồn sống nhờ trong hệ thống, dựa vào các loại sát nhân trang web tới tìm người thế thân...

    "Ngươi ngay cả đây là địa phương nào cũng không biết?" Không có vấn đề gì lạ thường, lại làm cho áo bào trắng lão nhân mở to hai mắt nhìn.

    "Không biết..." Lâm Lập thành thật gật đầu.

    "Vậy ngươi chạy tới nơi này làm gì? Nơi này chính là Lạc Nhật sơn mạch, phương bắc An Thụy Nhĩ đại lục một trong những địa phương hung hiểm, ngay cả lão gia hỏa ta đều chỉ dám thời gian tháng bảy hàng năm tới nơi này ở vài ngày, ngươi tiểu tử này trái lại có lá gan thật lớn, ngay cả ở đây là địa phương nào cũng không biết, liền có dũng khí một người nghênh ngang xông tới!"

    Nghe được địa danh An Thụy Nhĩ đại lục xa lạ, Lâm Lập chỉ biết đây không phải không gian ảo, ngoại trừ xuyên việt ra, không còn bất kỳ giải thích nào, bất quá như vậy Lâm Lập cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không giải thích được thành người đổi kiếp, chính mình lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, mà đầu óc toát ra ý niệm đầu tiên dĩ nhiên là: "Xuyên việt thì xuyên việt đi, chung quy so với trở thành hồn ma hệ thống tốt hơn..."

    "Được rồi tiểu tử, tuy rằng ta không biết ngươi tại sao phải đi tới nơi này..." Áo bào trắng lão nhân nhìn thoáng qua cửa sổ mặt trời, lúc này mới mang theo vài phần thần sắc không nhịn được đối Lâm Lập nói: "Đương nhiên ta cũng không có hứng thú biết! Nói chung Lạc Nhật sơn mạch điều không phải một người thích hợp địa phương dạo chơi ngoại thành, nếu như ngươi chỉ là muốn tìm chút kích thích, có lẽ rỗi rãnh buồn chán muốn rèn luyện chính mình, ta đây vẫn là khuyên ngươi một câu, từ nơi nào tới thì về nơi đó, không nên đến Lạc Nhật sơn mạch khô khan này tìm chết."

    Nói xong cũng không quản Lâm Lập có phản ứng gì, đưa tay đẩy ra cửa phòng, lại vùi đầu cốc bê-se cùng ống nghiệm đang lộn xộn lên.

    "Ngươi mới muốn tìm kích thích, cả nhà ngươi đều muốn tìm kích thích!" Lâm Lập nhìn cửa phòng khép hờ, lộ vẻ tức giận trong lòng mắng một câu, chỉ là mắng xong rồi lại lo âu, xuyên việt đã thành sự thực, nhưng chính mình đối cái này thế giới hoàn toàn xa lạ, cũng ngay cả một điểm cơ bản khái niệm cũng không có, từ ở nơi nào tới thì về nơi đó, ta trái lại muốn trở về, nhưng là thế nào trở lại?

    Huống gì lão gia này vừa rồi dường như khuyên bảo lại dường như uy hiếp, nghe mặc dù có chút không quá xuôi tai, nhưng ý tứ trong đó Lâm Lập cũng minh bạch, đây Lạc Nhật sơn mạch, không phải địa phương an toàn, hôm nay chính mình ngay cả đông tây nam bắc đều khổ sở không phân rõ, cứ như vậy ngu ngốc ào ào đi ra ngoài, thật đúng là không biết gặp chuyện tốt xấu gì.

    "Ngươi chỉ có mười phút, nếu như chờ ta sau khi hoàn thành lọ Man Lực dược tề, phát hiện ngươi còn không có thu thập xong đồ đạc rời đi, vậy ngươi nhưng cũng đừng trách ta lão gia hỏa này đuổi người." Lâm Lập bên này còn không có làm ra quyết định, ngoài cửa lão đầu nhưng không chút lưu tình đuổi người.

    Lâm Lập nghe nghe mùi vị, biết lão gia hỏa này lại thả vào lá cây trí tuệ.

    "Ta nếu như ngươi, sẽ vội vàng vớt hai mảnh lá cây ra, không phải đừng nói mười giờ, phỏng chừng mười giây đồng hồ đều không cần, cốc bê-se sẽ trên tay ngươi lại một lần nữa nổ tung." Lâm Lập tiếng cười nghe dị thường xấu xa.

    "Lập tức thu thập xong đồ đạc của ngươi, cút ra khỏi nhà ta!"

    Tức giận thở gấp, tiếng rống giận chưa hạ xuống, chợt nghe một tiếng nổ "Oành" dội ra từ ngoài cửa truyền vào, theo sau là một trận khói đặc mù mịt, dược vị gay mũi thẩm thấu qua khe cửa bay vào, lại một lần nữa khói mù mịt, ngay sau đó cửa phòng bị người chợt đẩy ra, lão đầu căn bản không lo mình bị đầu mình bị tạc bù xù, vọt đi vào liền bắt lấy Lâm Lập: "Nói! Ngươi vì sao biết nó lại nổ?"

    "Đây có cái gì kỳ quái đâu..." Lâm Lập dáng tươi cười như cũ xấu xa, cũng không tiếp tục nói, chỉ là dùng ngón tay chỉ về cổ áo bị nắm của mình.

    "Xin lỗi xin lỗi, là ta quá kích động." Lão đầu ngượng ngùng nở cười hai tiếng, có chút lúng túng đưa tay buông ra, cuối cùng còn mang vẻ mặt tươi cười giúp Lâm Lập sửa sang cổ áo, lại nói: "Hiện có thể nói đi?"

    "Kỳ thực nguyên nhân quá đơn giản." Lâm Lập hài lòng cười cười, lúc này mới không khách khí ngồi lên ghế bắt đầu bài giảng: "Man Ngưu lực dược tề tổng cộng bốn loại chủ yếu tài liệu, long huyết thảo, thiên kết đằng, ác mộng hoa, cự ma huyết, đây bốn loại tài liệu mặc dù có dược tính xung đột mãnh liệt, nhưng khi trộn vào lại hỗ trợ lẫn nhau để khéo léo duy trì cân bằng, thoáng tăng thêm một ít tài liệu phụ trợ, tăng cường dược tính cũng không phải là không được, thế nhưng thêm vào trí tuệ lá cây vật này, ta cũng chỉ có thể nói ngươi là thiên tài, trí tuệ lá cây tuy rằng thường thường dùng cân đối dược vật xung đột, nhưng nó có tác dụng cũng thư thái tinh thần, ngươi đem ổn định dược tài bỏ vào cường hóa thân thể dược tề trong, khác gì đem một con mèo và chuột bỏ cùng một chỗ"
    "Nguyên lai là như vậy, ta còn tưởng rằng..." .Cấp đại sư kiến thức dược vật nói về mấy thứ này đến, tự nhiên là dẫn chứng phong phú hạ bút thành văn, lưu loát từng chữ,thấy được lão gia thoải mái tiếp thu, không khỏi dùng một loại ánh mắt quái dị quan sát Lâm Lập, tiểu tử này trước mắt hắn ngày càng nhìn không thấu, chính mình hầu như hoàn mỹ ma pháp thiên phú, bản thân thực lực nhưng yếu đến không xem được, nhiều lắm chỉ là nhất giai pháp sư tiêu chuẩn, nói hắn là một tay mơ cũng đúng, thế mà dám một mình chạy đến Lạc Nhật sơn mạch dạo chơi.

    Nhưng chân chính khiến hắn nhìn không thấu chính là, tiểu tử này dĩ nhiên lại có kiến thức sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giải thích Man Ngưu lực dược tề nguyên lý, phải biết rằng chính hắn tuy rằng không phải dược tề đại sư chân chính, nhưng Man Ngưu lực dược tề là hắn đi sâu vào cao cấp Tinh Linh di tích, từ bên trong lấy được thất truyền dược tề phối phương, đừng nói là dược tề sư, coi như là An Thụy Nhĩ trong dược tề sư công hội, cũng không có khả năng tìm được Man Ngưu lực tư liệu, nhưng qua miệng tiểu tử, cũng như rau xanh cải củ giống nhau nói được trôi trãi dễ hiểu, nghĩ tới đây, lão đầu liền không khỏi nghĩ một chút, trên thế giới này cuối cùng còn có thiên lý hay không?

    Đến khi Lâm Lập nói về Man Ngưu lực dược tề nguyên lý, tiến hành phân tích cùng loại dược tề ưu khuyết thì ánh mắt lão đầu nhìn hắn giống như...như quái vật.

    Lão đầu đã hoàn toàn đã quên chuyện đuổi Lâm Lập đi, nhìn bên ngoài nhà gỗ sắc trời dần dần tối, lão đầu rất ân cần mời Lâm Lập ngủ lại, cũng chuẩn bị cho hắn bữa tối phong phú. Trong bữa ăn Lâm Lập nói bóng nói gió, đối với cái thế giới xa lạ này Lâm Lập trong đầu đã sơ lược tình hình chung.

    Đây là một nơi kiếm cùng ma pháp thế giới, mà người trước mắt này gọi An Độ Nhân lão nhân, chức nghiệp chính là ma pháp sư, hơn nữa còn là một vị ma pháp sư tương đối cường đại, tuy rằng An Độ Nhân không nói mình cường đại ra sao, nhưng Lâm Lập từ sự tự tin tràn ngập trong lời nói cũng có thể đoán ra, lão nhân này tuy có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng tuyệt đối là cường giả.



    Lần đầu dịch mấy ka nhận xét
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/2/15
  3. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Chương 2: Ma pháp thiên tài

    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​



    Sau một tháng, Lâm Lập vẫn ở Lạc Nhật sơn mạch, ngoại trừ thỉnh thoảng chỉ điểm dược tề học An Độ Nhân một chút ra, hắn dùng phần lớn thời gian để học tập ma pháp, bởi vì hắn phát hiện mình quả thực rất có ma pháp thiên phú, ngay cả lão An Độ Nhân không thể không thừa nhận, chính mình sống hơn một trăm tuổi, cho tới bây giờ chưa thấy qua thiên phú ma pháp xuất chúng như thế

    Ba ngày học xong ba sơ cấp ma pháp, An Độ Nhân như gặp quỷ tiến độ, không chịu được lại hỏi một câu, trên thế giới này còn có công bằng hay không? Khi mình lần đầu tiến nhập trạng thái minh tưởng tốn một tháng thời gian, còn được lão sư gọi tiến độ của thiên tài trong thiên tài, nhưng so với tiểu tử trước mắt này lại như em bé mới tập đi? Đúng là quái vật trong quái vật còn là biến thái của biến thái?

    Chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Lập mình mới biết, hắn tại sao có loại này yêu nghiệt ma pháp thiên phú như vậy, đây hơn phân nữa là do tinh thần- trí lực song mãn thuộc tính nhân vật của mình ngày xưa không thoát khỏi liên quan, đại khái cũng chỉ có thể thuộc tính yêu nghiệt như vậy , mới có thể làm cho hắn đơn giản lý giải những chú ngữ vô cùng phức tạp, không tốn sức chút nào đem nguyên tố ma pháp tiến hành tổ hợp thành hàng, loại năng lực này phảng phất như là bẩm sinh đã có, bất luận chú ngữ phức tạp nào chỉ cần nghe qua một lần, Lâm Lập có thể dễ dàng nhớ được rõ ràng, mặc kệ thứ tự sắp xếp ma pháp nguyên tố khó khăn cỡ nào, Lâm Lập đều có thể trong thời gian ngắn học thuộc.

    Cho tới khi Lâm Lập nắm giữ mười cái sơ cấp ma pháp, An Độ Nhân sẽ không dám dạy hắn ma pháp khác, hắn bắt Lâm Lập không ngừng luyện tập phương thức sắp xếp mười loại nguyên tố.

    Luyện tập khô khan dễ làm người ta mất hứng thú, nhưng Lâm Lập lại không chút nào phản đối, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, An Độ Nhân lão nhân mặc dù là thất bại dược tề sư, nhưng lĩnh vực trong ma pháp, tính khí nóng nảy của lão đầu quyền uy mười phần, ý kiến của hắn mặc dù không thể nói tuyệt đối chính xác, nhưng cũng hơn xa ý tưởng của chình mình tìm ra.

    Vì vậy khô khan tâp luyện đằng đẵng gần một tháng, mãi cho đến buổi sáng ngày nọ...

    Ăn xong điểm tâm, Lâm Lập vẫn luyện tập xếp hàng các nguyên tố như thường ngày.
    Đó cũng không phải bài tâp bình thường như các ma pháp sư hay tiến hành luyện tập, đầu tiên là sắp nguyên tố thành hàng, sau đó thông đọc chú văn phóng thích pháp thuật ra ngoài, nhưng An Độ Nhân dạy cho Lâm Lập phương pháp hoàn toàn bất đồng, hắn cũng bắt Lâm Lập triệu hồi ra ma pháp nguyên tố, sau đó thông qua tinh thần lực đem những ... nguyên tố này tiến hành tổ hợp sắp hàng, cũng không đi qua chú ngữ thả ra mà lại phân giải chúng đi rồi xây dựng lại, toàn bộ quá trình lặp đi lặp lại, cho đến tinh thần lực triệt để khô kiệt.

    Lâm Lập vẫn tiếp tục luyện tập, An Độ Nhân cũng không như thường ngày, cơm nước vừa xong thì vội vội vàng vàng chui vào phòng dược tề, lão hôm nay tựa hồ có chút khác thường, sau khi cơm nước xong vẫn lưu lại trong phòng, âm thầm nhìn Lâm Lập tập luyện, loại cảm giác bị người dòm ngó khiến Lâm Lập có tí không quá thoải mái. Vì vậy hắn phải dừng luyện tập, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão pháp sư hỏi: "Mấy ngày hôm trước dạy ngươi thanh tỉnh dược tề phối phương đã học xong?"

    "Ách, còn không có..." Bị hỏi thanh tỉnh dược tề, An Độ Nhân nhất thời đỏ mặt, so sánh kinh người ma pháp thiên phú của tiểu tử này, chính mình thiên phú trên dược tề thì có chút cầm cũng không đủ, một cái đơn giản thanh tỉnh dược tề, Lâm Lập còn điều chế lập đi lập lại hơn mười lần, nhưng cho tới hôm nay mình cũng không rõ ràng, trong mấy ngày này... ít nhất ... Lãng phí trên trăm phần tài liệu, ngày hôm qua thậm chí thiếu chút nữa đem dược tề thất nổ banh, hôm nay lại bị nhắc đến chỗ đau, thì An Độ Nhân da mặt dầy đi nữa, rốt cục cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

    "Ngươi phải cố gắng a, cái này không phải bắt chước là được!" Lâm Lập bộ dáng chỉ hận sắt không rèn được thép, khiến An Độ Nhân xấu hổ vô cùng: "Vậy ngươi còn không mau quay về dược tề thất, ở đây qua qua lại lại làm gì, lẽ nào ngươi còn muốn ta lại điều chế thêm một lần?"

    "Không cần không cần, tự ta nghiên cứu thêm một chút..." An Độ Nhân vẻ mặt lúng túng xoa xoa hai tay, qua thật lâu mới nói mục đích của chính mình, vội vàng làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Ách... Hôm nay trước không việc này, ta có chút sự tình muốn nói với ngươi."

    "Nga?" Chung sống hơn một tháng, Lâm Lập cho tới bây giờ không thấy An Độ Nhân nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ.

    Hai người bước ra khỏi nhà gỗ, An Độ Nhân suy nghĩ thật lâu, mới nói với Lâm Lập: "Biết ta vì sao không dạy ngươi pháp thuật, trái lại chỉ cho ngươi luyện tập sắp hàng nguyên tố không?"

    "Không biết." Lâm Lập ngược lại trả lờithành thật: "Nói về ma pháp ta dốt đặc cán mai, ngươi kêu ta luyện tập cái gì, ta dĩ nhiên là luyện tập cái đó, chẳng lí do gì để ngươi hại ta cả"

    "Tính ra tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm." An Độ Nhân hài lòng gật đầu, lão mang trên mặt vài phần vui mừng: "An Độ Nhân ta sống hơn một trăm tuổi, cho tới bây giờ chưa thấy ai như ngươi cả, tiểu tử ngươi căn bản là quái vật, ta nghĩ coi như là Cách Lôi Tư Khoa trong truyền thuyết, thiên phú ma pháp cũng không có khả năng hơn ngươi."

    "Cách Lôi Tư Khoa?" Lâm Lập biết mình rất có thiên phú, nhưng lại không nghĩ rằng lại mạnh mẽ đến loại trình độ này, Cách Lôi Tư Khoa là ai, từ miệng lão đầu này nói ra thì hắn cũng hiểu được chút ít,ở niên đại hắc ám, ma pháp sư phát triển mạnh mẽ, thì hắn với sức mạnh tiếp cận với thần nhất, đã từng một mình đánh tan toàn bộ cao cấp ma quỷ quân đoàn pháp sư, Lâm Lập thế nào cũng không nghĩ ra, ma pháp thiên phú của mình dĩ nhiên đáng sợ như vậy.

    " Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm." Nhìn biết Lâm Lập nghĩ gì, lão pháp sư cười cười nói: "Thiên phú được là một chuyện, thành tựu lại là một chuyện khác, ta xem ngươi có ít nhất hai phương diện không bằng Cách Lôi Tư khoa, đầu tiên ngươi thiếu chuyên chú, trong lĩnh vực ma pháp, chỉ có tuyệt đối chuyên chú người mới có thể đạt được thành công chân chính, bác học đa tài là ưu điểm, lấy dược tề học mà nói, tuổi ngươi còn nhỏ, hiểu biết còn hơn nhiều so với những lão bất tử trong dược tề sư công hội kia, tiêu hao tinh lực trên phương diện dược tề học, ngươi có bao nhiêu thời gian để nghiên cứu ma pháp?"

    "Còn phương diện thứ hai chính là nhược điểm trí mạng, ngươi tiếp xúc ma pháp quá muộn, căn cứ tài liệu ghi chép hắc ám niên đại, Cách Lôi Tư Khoa xuất thân từ ma pháp sư thế gia, phụ mẫu đều là hắc ám niên đại ma pháp sư nổi danh, hắn vừa sinh ra đã tiếp xúc ma pháp, cùng tuổi ngươi, Cách Lôi Tư Khoa đã sớm đột phá sơ cấp ma đạo sư, mà ngươi vừa mới bắt đầu học sơ cấp ma pháp. Tuy rằng thời gian có thể dựa vào thiên phú để đền bù, nhưng nó lại không thể giúp ngươi có nền móng cơ sở đủ kiên cố,học ma pháp không có đường tắt, không xây dựng cơ sở , trở nên mạnh mẽ tất cả chỉ là nói suông."

    "Đây mới là nguyên nhân ta không dạy ngươi ma pháp." Nói đến đây, An Độ Nhân có chút xấu hổ cười cười: "Kỳ thực lúc đầu ta chỉ muốn trao đổi với ngươi, ngươi chỉ đạo ta mặt dược tề học, mà ta sẽ trợ giúp ngươi trên phương diện ma pháp, tuy rằng những ... giúp đỡ này không quá lớn, nhưng trở thành ma đạo sư trong mười năm không phải vấn đề lớn."

    "Bất quá ta đã hối hận, thiên phú của ngươi quá tốt, điều này một nghìn năm qua cũng chưa xuất hiện, ta không đành lòng nhìn ngươi đi sai đường, do đó ta sẽ không dạy ngươi bất luận ma pháp nào, mà bắt ngươi xếp hàng nguyên tố hàng ngày, ngươi nghìn vạn lần không nên coi thường việc luyện tập này nhàm chán, việc gì cũng có quy tắc của nó, ma pháp cũng không ngoại lệ, mà điều này chính là quy tắc cơ bản nhất của thế giới này, khi ngươi nắm đươc nó ngươi sẽ phát hiện hết thảy điều trở nên đơn giản, bất cứ ma pháp cường đại nào, điều từ nó mà sinh ra."

    Đi tới cái thế giới xa lạ này hơn một tháng, Lâm Lập lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, hắn cúi người kính trọng đối An Độ Nhân vái chào: "Cảm tạ."
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/2/15
  4. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Chương 3: U linh thảo

    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​



    Sau khi cùng Lâm Lập trò chuyện xong, An Độ Nhân liền trở về với công việc hằng ngày.

    Hắn tiếp tục giam mình trong dược tề thất, lâu lâu lại phát ra những tiếng động làm Lâm Lập sợ hãi.

    Lâm Lập trong lòng thầm than: ‘nếu tình hình này cứ tiếp diễn, lão đầu này không chừng còn bị oanh tạc đến xương cốt vô tồn cũng nên’…
    Bất quá hiện nay xem ra, An Độ Nhân tuy rằng mỗi ngày đều tạo ra chút động tĩnh, nhưng ít ra thân thể còn là rất hoàn chỉnh.

    Mãi cho đến ngày thứ bảy, lão đầu mới gọi Lâm Lập từ ngoài vào.

    "Giúp ta một việc được không?"

    Cũng không hiểu tại sao, Lâm Lập luôn có cảm giác lão đầu này có điểm gì đó gian trá, nụ cười của lão luôn khiến hắn nghi ngờ.

    Nhưng nghĩ lại, một tháng này, ăn uống của lão,ở cũng là chỗ của lão, còn nhờ lão chỉ dạy ma pháp, nếu một chút rắc rối nhỏ cũng không giúp, tựa có hơi quá phận, vì vậy hắn dứt khoát gật đầu: "Nói nghe một chút, nếu có thể làm được, ta nhất định hỗ trợ."

    "Kỳ thực cũng không phải đại sự gì..." An Độ Nhân có chút lúng túng xoa xoa tay: "Ngươi cũng biết, ta mấy ngày nay vận khí không tốt, dược tề thực nghiệm liên tiếp xảy ra sự cố, mặc dù không ảnh hưởng gì nghiêm trọng, nhưng làm ta tổn thất ít nhiều tài liệu."

    "Sợ không đơn giản là do vận khí kém đi..." Lâm Lập nghĩ thầm, đây ở hơn một tháng, hắn coi như là nhìn ra, lão An Độ Nhân trên tạo nghệ ma pháp quả thực không gì sánh kịp, nhưng trên dược tề học, so với một cái mới nhập môn đệ tử sợ không bằng nữa, nhập môn đệ tử ít nhất còn biết tiến hành thứ tự từ thấp đến cao, còn An Độ Nhân chỉ thích khiêu chiến kỹ thuật khó , bên cạnh lại có đại sư dược tề Lâm Lập, xảy ra chuyện gì đã có đại sư giải quyết, nên lão hoàn toàn không kiêng kị, khiến cho dược tề thất mấy ngày nay như đang bắn pháo hoa mừng tết âm lịch,nếu một ngày không nổ vài lần chỉ sợ lão ăn cơm không ngon.

    "Vẫn còn may mắn, sang sớm hôm nay ta kiểm tra qua, đại đa số tài liệu không bị gì, tổn thất nghiêm trọng chỉ có Dã Cương hoa..."

    Chỉ hao phí phần lớn Dã Cương hoa, đây đúng là trong rủi có may, so với Trí Tuệ lá cây, Dã Cương hoa rất dễ tìm, trong điều kiện có bóng râm, càng âm u, ẩm ướt địa phương chúng nó sinh trưởng càng tốt, nơi như vậy ở Lạc Nhật sơn mạch khá dễ tìm.

    "Vì vậy ta mới nhờ ngươi..." An Độ Nhân muốn nói gì, Lâm Lập đã đoán được vài phần, nghĩ lại đây cũng không phải việc gì khó khăn, giúp hắn tìm ít Dã Cương hoa thôi, hiện giờ suốt này ngoài luyện tập ma pháp ra, mình cũng không có chuyện gì để làm, do đó Lâm Lập thoải mái trả lời: "Không thành vấn đề, việc này để ta lo."

    "Cảm tạ trời đất..." Lão An Độ Nhân như trút được gánh nặng, có chút ngượng ngùng giải thích: "Mấy ngày nay ta đang đợi một tin tức quan trọng, không có thời gian để đi hái, ngươi nguyện ý hỗ trợ thật sự là quá tốt!"

    Hỏi rõ địa điểm Dã Cương hoa sinh trưởng, Lâm Lập không nán lại liền ra ngoài.

    Từ sau khi xuyên việt, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi căn nhà gỗ của An Đô Nhân lão đầu.

    Trong rừng rậm u ám, Lâm Lập có cảm giác vừa hồi hợp vừa khẩn trương

    Nhưng Lâm Lập liền bình tĩnh trở lại,khi Lâm Lập bước ra khỏi nhà gỗ, An Độ Nhân niệm một đoạn chú ngữ, chú ngữ vừa kết thúc, thân ảnh Lâm Lập liền hiện lên thủy tinh cầu đặt trước mặt hắn.

    Theo An Độ Nhân nói, cách nhà gỗ khoảng mười phút lộ trình có địa điểm Dã Cương hoa sinh trưởng, có ngươi nói đó trước kia là sào huyệt của Sư Hạt, bất quá trong Hắc triều lần trước, đám Sư Hạt này đã chết hết, theo An Độ Nhân căn cứ dấu vết chiến đấu sót lại mà suy đoán,lần đó chúng nó đã gặp Hắc long thiên địch của mình.

    Đến được địa điểm cần tìm, trãi qua một năm sương gió, huyệt động đã hoang tàn không nhận ra được, xung quanh mọc đầy rêu tảo,phía trước sào huyệt mọc lên những hoa dại xinh đẹp dị thường.

    Cửa động bị che lấp bởi những bụi dây leo mọc san sát, ôm lấy bề mặt cửa tựa như những con rắn bò uốn éo, Lâm Lập cảm thấy một luồng gió âm u lạnh lẽo sượt qua mặt, biết mình không tìm sai chỗ, liền từ từ đi vào sơn động đen hun hút không nhìn thấy đáy này, nơi thuận lợi để Dã Cương thảo sinh trưởng.

    Giống với những địa điểm Dã Cương thảo mọc khác, động huyệt tối tăm ẩm ướt, bốn phía vách đá trơn trượt có chút nhầy nhầy, lấy tay mò mò về phía trước một mảnh đen kịt, không có một tia sáng, Lâm Lập phải đốt lên một bó đuốc, dựa vào chút ánh sáng này từ từ đi về đằng trước.

    Kỳ thực đi vào động huyệt không lâu, Lâm Lập đã tìm thấy một đóa Dã Cương thảo.

    Nhưng hắn cũng không có hái, mà giơ cây đuốc tiếp tục mò mẩm về phía trước.
    Bởi vì hắn nhớ rõ, có một loại dược thảo khác, cùng tập tính với Dã Cương thảo, đó chính là U Linh thảo, đồng dạng thích bóng tối, ẩm thấp và phát triển trong hang động, nhưng mà còn hơn Dã Cương thảo, U Linh thảo ẩn nấp ở nơi sâu nhất, ẩm ướt nhất.

    Với kinh nghiệm Lâm Lập, nơi có Dã Cương thảo mọc, hơn phân nửa có thể tìm được U Linh thảo.
    Hắn muốn biết rõ, kinh nghiệm trong game, ở thế giới này có thể áp dụng hay không?

    Do đó hắn không hề quay trở ra.

    Phía trước càng lúc càng rộng, mới vào cứ tưởng đây là tòa sơn động nhỏ, khi càng vào sâu, sơn động giống như biến thành một mê cung.

    Lâm Lập đi trong mê cung thật lâu, xuyên qua nhiều thông đạo, mới chợt cảm thấy phía trước trở nên thông suốt dễ đi.

    Đây quả thực là cánh đồng hoang vu dưới lòng đất, mênh mông bát ngát, Dã Cương thảo mọc thành từng bụi từng bụi, ở giữa chúng lại mọc lên một bông hoa xinh đẹp mỹ lệ, lại tô thêm một chút u ám màu sắc, đó là U linh thảo hình dạng.

    Thấy rõ bông hoa có chút sắc tro, Lâm Lập cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài.
    Trên cái thế giới này, sợ rằng không ai có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Lập, dù là An Độ Nhân tiếp xúc với hắn nhiều nhất cũng không nhận ra.

    Kinh nghiệm trong Vô Tận thế giới, An Thụy Nhĩ đại lục đồng dạng có thể áp dụng.

    Điều này ý nghĩ như nào? Ý nghĩa ở An Thụy Nhĩ đại lục, Lâm Lập vẫn là một toàn chức nghiệp đại sư!

    Không chỉ là dược tề ,luyện kim, rèn chức nghiệp, ngay cả dược thảo kiến thức và nhiều loại nghề nghiệp khác , hắn cũng đồng dạng có đại sư cấp tiêu chuẩn!

    Mãi cho đến khi hái hết U Linh thảo, Lâm Lập mới miễn cưỡng nén xuống kích động trong lòng, lần đâu hắn xuyên việt, gặp chuyện cao hứng như vậy, Lâm Lập trong đầu rất rõ ràng, toàn chức nghiệp đại sư có giá trị thế nào, chẳng khác nào từ người bình thường trở nên ưu việt hơn người, có năng lực như vậy, thời gian tới ở thế giới xa lạ này, tựa hồ trở nên dễ dàng hơn.

    Lâm Lập hết một giờ, mới đem U Linh thảo hái hết, Lâm Lập không phải đạo tặc, hắn cũng không buông tha cho một cây nào, so với Dã Cương hoa, U Linh thảo có nhiều tác dụng hơn, ngoại trừ điều chế trí tuệ dược tề, Tăng Tốc dược thủy, Hóa đá dược thủy, ngoài ra còn có nhiều loại ứng dụng khác,cũng đồng dạng không thể thiếu U Linh thảo

    Dã Cương hoa cũng tiện tay hái một ít, nhưng mà đối với thân phận dược tề đái sư, loại dược thảo này hắn hoàn toàn không hề hứng thú, để còn giao cho lão đầu.

    Lâm Lập làm xong hết thảy, đang muốn rời khỏi sơn động, chợt ngửi thấy một mùi tanh hôi kèm theo một mùi máu tươi nồng nặc.

    Không đợi Lâm Lập làm ra phản ứng, một tiếng gầm nhẹ đã truyền từ phía sau đến.

    Vội vàng quay đầu lại, thấy một thân ảnh đỏ sậm.

    "Chết tiệt!"
     
  5. Dị giới toàn chức nghiệp đại sư

    Tác giả:Trang Tất Phàm.


    Chương 4: Sư Hạt

    Dịch: b1209049
    Nguồn : banlong.us​


    Lúc Lâm Lập quay lại, liền bị một cái bóng đỏ sẫm có mùi tanh hôi của xác chết như lang như hổ đánh tới.

    Cũng may mà Lâm Lập sống với An Độ Nhân hơn một tháng, tuy rằng chỉ học xong mười loại ma pháp sơ cấp, nhưng bãn lĩnh thi triển đã thành thạo như một pháp sư thực thụ.

    Không đợi thân ảnh kia tới gần, Lâm Lập đã liền lui về phía sau ra vài bước, cùng lúc đó nhanh chóng đọc ra Trì Hoãn chú ngữ thuật.

    Một cái Trì Hoãn thuật vừa phóng ra, ngay sau đó là Quang Lượng thuật.

    Mặc dù là ma pháp sơ cấp dùng để chiếu sáng, nhưng lợi dụng hoàn cảnh tối tăm trong động để phát huy tột cùng năng lực của nó theo đúng dư liệu của hắn, liền nghe một tiếng hét thảm truyền đến, con quái vật đánh lén dĩ nhiên bị thương nặng ở hai mắt.

    Mà Lâm Lập thừa cơ hội này, lui về phía sau vài chục bước, trong nháy mắt, khoảng cách của hai bên cũng đã giãn cách đến phạm vi an toàn.

    Mãi cho đến lúc này, Lâm Lập mới có cơ hội thấy rõ hình dạng của con quái vật tập kích mình.
    Đó là...một con tử sắc Sư Hạt, đuôi nó so với sư tử bình thường to lớn hơn nhiều, tận cùng phía đuôi còn mọc ra một cái móc câu y như của bò cạp, dưới ánh sáng còn lại của Quang Lượng thuật, cái móc câu đó phát ra lam quang yếu ớt, Lâm Lập thấy rất rõ ràng, ban nãy nó hung mãnh nhào tới tập kích mình cũng dùng móng vuốt và hàm răng, mà là cái móc câu đảo ngược kia...

    Cho dù là Lâm Lập ngu ngốc, e rằng cũng đã hiểu, đây là An Độ Nhân đã từng đề cập tới, cấp năm ma thú Sư Hạt!

    "An Độ Nhân lão hỗn đản kia..." Lâm Lập cắn răng nghiến lợi mắng một câu, trong lòng là sớm đem An Độ Nhân tổ tông mười tám đời ân cần hỏi thăm, lão bất tử kia thực không có trách nhiệm, ngay cả trong sơn động có còn sư hạt hay không cũng không làm rõ ràng,thì đã nhẫn tâm ném mình tới nơi này.

    Mà trong nhà gỗ nhỏ, An Độ Nhân nhìn cảnh tượng trên thủy tinh cầu, cũng bật thốt khen một câu: "Xử lí thật khéo!"

    Lâm Lập biểu hiện vượt xa khỏi dự đoán của hắn, đơn giản mà hiệu quả, cho dù đuôi sư hạt đã hiện ra trước, hắn cũng không có hoảng hốt dừng Trì Hoãn thuật chú ngữ, ngay sau đó còn phát ra một cái Quang Lượng thuật, như là thần tích, ngay cả An Độ Nhân chính cũng không nghĩ tới, Quang Lượng còn có tác dụng như vậy.

    Dùng nhất cấp ma pháp đánh trọng thương ma thú cấp năm, chiến tích bực này ngay cả An Độ Nhân mình cũng chưa bao làm được...

    Dựa vào sử dụng Quang Lương thuật tinh tế phù hợp hoàn cảnh như vậy, dù mới tiếp xúc ma pháp hơn một tháng, chênh lệch giữa hắn và ma thú cấp năm đã giảm đi một cách đáng kể.

    Bị thương nặng, Sư Hạt vẫn hung mãnh như cũ, nhưng mất đi hai mắt, nó chỉ điên cuồng gào thét để phát tiết và phẫn nộ tấn công xung quanh làm huyệt động rung lên ầm ầm, nhưng mỗi tấn công chỉ đánh vào chỗ không người.

    Giữa thế cuồng phong vũ bão công kích như vậy, Lâm Lập vẫn mệt mỏi tránh né.

    Trì Hoãn thuật cùng Tăng tốc thuật luân phiên sử dụng, giúp Lâm Lập nhiều lần từ miệng Sư Hạt trốn thoát.

    Mặc dù tình cảnh có chút chật vật, nhưng Lâm Lập biết, chỉ cần có một cơ hội, hắn sẽ dùng ma pháp phản công.

    Lâm Lập đợi thật lâu, mới rốt mới đợi được thời cơ này xuất hiện.

    Để có được cơ hội này chính hắn phải dùng bản thân mình làm mồi nhử để cho móng vuốt của nó trúng vài lần.

    Bởi vì hắn biết rõ,trên người Sư Hạt đáng sợ nhất chình cái móc câu trên đuôi kia.

    Lại một lần nữa thi triển Trì hoãn thuật, Lâm Lập đột nhiên dừng bước, hắn không như trước dùng pháp thuật để chạy nữa, lúc này hắn vững trãi đứng yên tại chỗ, trong miệng ngâm ra một chú ngữ, dừng như không hề để ý đến Sư Hạt trước mắt.

    Sư hạt hống một tiếng, một mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt.

    Một cái lợi trảo hạ xuống trong nháy mắt, liền có một Phong nhận xuyên qua không khí, đồng thời xé rách cái bụng mềm mại của Sư Hạt, nó kêu một tiếng thảm thiết tràn đầy tuyệt vọng, cái móng vuốt sắc bén chỉ cách một tờ giấy là thể xé nát thân thể của nhân loại trước mắt, nhưng chỉ có một chút cự ly thế này nhưng cũng vô pháp vượt qua...

    Lúc này Lâm Lập như cũ không quên bắn ra một cái băng trùy, để khép lại vết thương của Sư Hạt, tránh để máu văng lên người mình.

    "Bại gia tử!" Loại hành vi lãng phí rơi vào trong mắt An Độ Nhân, đem lão pháp sư tức giận phải mở miệng mắng to.

    Trong mắt ma pháp sư, ma lực vĩnh viễn là vật trân quý, cho dù là một chút xíu ma lực, cũng có thể cho ngươi thi triển một cái ma pháp bảo trì mạng sống, nhưng Lâm Lập chỉ vì sợ bẩn, cũng không chút keo kiệt lãng phí ma lực, hành vi này thật đúng là phạm tội lớn!

    Đương nhiên, đây giữa tiếng mắng, ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.

    An Độ Nhân cũng biết, tiểu tử trong thủy tinh cầu này, không phải là ma pháp sư bình thường, hắn là một cái trời sanh biến thái, có tinh thần lực siêu cấp dị thường biến thái.

    Đến An Độ Nhân cũng không biết rõ, điểm cực hạn tinh thần lực của tiểu tử này ở đâu, hắn chỉ biết ngày thường sau khi trải qua luyện tập sắp xếp nguyên tố, nếu gặp ma pháp sư bình thường, sợ rằng không được một giờ sẽ mệt mỏi trở về phòng minh tưởng, nhưng Lâm Lập vẫn không có việc gì, tiểu tử này tinh thần lực dường như vô cùng vô tận,thời gian luyện tập của hắn kéo dài bao lâu, hoàn toàn tùy vào tâm trạng của hắn, chỉ nghe hắn lải nhải buồn chán, mà chưa bao giờ nghe hắn than mệt mỏi...

    Sự thực chính là như vậy, phóng ra vài cái ma pháp sơ cấp, đối Lâm Lập mà nói căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

    Hắn hiện đang ngồi xổm bên cạnh thi thể Sư Hạt, rất hứng thú nghiên cứu cái móc câu xoay ngược kia.

    Nó như cũ phát lam quang yếu ớt, để sát vào mặt chỉ cảm thấy cỗ tanh hôi xông thẳng đại não.

    Trên này có mang theo kịt đôc.

    Có độc, Lâm Lập luôn luôn rất thích, bởi vì nó mang lại sát thương lớn hơn.

    Hắn không hề do dự, đem từ giới chỉ ra một thanh chủy thủy, cẩn thận đem một đoạn đảo câu từ trên cắt xuống, sau đó kĩ càng bỏ vào giới chỉ.

    "..." An Độ Nhân từ thủy tinh cầu quan sát từ đầu đến cuối, bỗng nhiên ngỡ ngabgf, đây thật là một một nắm giữ thần bí kiến thức ma pháp sư? Lão đầu lại cảm thấy tiểu tử này giống một cái đạo tặc hơn...

    Mặc kệ An Độ Nhân suy nghĩ như thế nào, Lâm Lập bình yên vô sự mang theo một đống Dã Cương hoa đã trở về.

    "Ta cần một lời giải thích!"

    Đối con Sư Hạt trong sơn động, Lâm Lập như cũ khó chịu trong lòng.

    "Ngươi cho rằng ma pháp là gì?" An Độ Nhân không có giải thích, mà là hỏi ngược lại một vấn đề.

    "Một loại kỹ năng, một loại kỹ xảo giúp thực lực ngày càng cường đại." Lúc Lâm Lập mới tới dị giới thì, cái gì cũng không biết, An Độ Nhân khai trí , hắn đối ma pháp đã lý giải được.

    " Vậy lực lượng cường đại mục đích để làm gì?"

    "Giết người!" Lâm Lập bỗng nhiên thông suốt.

    "Không sai!" An Độ Nhân cười an ủi: "Trong mắt người, ma pháp là nghệ thuật thần bí thanh nhã nhưng với một ma pháp sư chân chính, ma pháp mục đích duy nhất là giúp mình chiến đấu, chỉ khi nào còn sống, mới là một ma pháp sư thành công! Hơn một tháng qua, ngươi đã khống chế nhiều sơ cấp pháp thuật, đồng thời cũng có bãn lĩnh nhất định, nhưng vẫn chưa đủ, không có trải qua sinh tử tồn vong, không có trải qua máu tươi lễ rửa tội, vĩnh viễn không trở thành một ma pháp sư chính thức."

    "Đó là nguyên nhân ngươi không nói cho ta, trong sơn động còn một con Sư Hạt sinh sống?"

    An Độ Nhân hời hợt đáp: "Cấp năm ma thú mà thôi, không cần thiết đặc biệt nhắc nhở."
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)