Chương 2: Chư Thiên Luân Hồi bàn (2) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Trương Hổ quát lớn, râu tóc dựng đứng, đại đao màu đen trong tay bay múa, ánh đao lập lòe, rực rỡ lóa mắt, giống như một Đao Chi Liên Hoa sáng lạn nở rộ! Huyết Liên Đao! Đây là đao pháp cường hãn được lưu truyền ra từ Đao thành, Thánh địa võ học Đại Võ vương triều! Vụt! Tiếng gió nhẹ đột nhiên vang lên, biến ảo thành bóng người như một bóng đen vút lên không, chủy thủ trong tay như một sợi tơ đen, nháy mắt đã xẹt qua mấy bóng người giáp đỏ. Máu tươi nóng bỏng phun ra, chỉ qua một giây mà đã có hơn mười binh lính giáp đỏ thân tử hồn diệt! Các binh lính còn lại nhìn nhau, tê cả da đầu, mắt đầy vẻ sợ hãi, đều không dám tiến lên. Ba người trở về chỗ cũ dựa lưng vào nhau, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập như cái ống bễ cũ, cảnh giác nhìn bốn phía. "Ha ha, Thiếu thành chủ, xem ra hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau táng thân ở đây!" Trương Hổ cười to, toàn thân máu me đầm đìa, có của hắn, nhưng càng nhiều hơn là của kẻ địch! "Chết có gì đáng sợ? Vì Vĩnh Yên thành chết trận, chết có ý nghĩa!" Vu Thành hừ lạnh, không sợ tử vong. Ánh mắt hai người đều mang theo sát cơ ngập trời, Vĩnh Yên thành là nhà của bọn họ, người thân bạn bè đều ở trong thành, tuy nói không sợ sinh tử, nhưng người nhà bạn bè lại vô tội! Bọn họ lạnh lùng nhìn binh lính giáp hồng xung quanh, trong mắt có bi thống và không cam lòng! Có điều không ai phát hiện, lúc này mắt của Lý Bắc Thần cùng dựa lưng với hai người lại không có thần thái, như một cái xác không hồn. "Chư Thiên Luân Hồi Vạn Giới Bàn, ức vạn hào hùng phụng thiên hoàn..." Lúc Lý Bắc Thần vừa cướp đi tính mạng của một binh lính giáp hồng, trong đầu, cực kỳ đột ngột, vang lên thiên âm cực kỳ hùng vĩ lại mênh mông! Thiên âm thần bí, tang thương cổ xưa, mang theo ánh sáng đại đạo không cách nào hình dung, nổ vang trong đầu hắn! Giống như khai thiên tích địa, trong hỗn độn, một hào quang màu vàng êm dịu sáng lên, xua tan bóng tối và hư vô, chiếu sáng con đường ở phía trước! Lý Bắc Thần giật mình, hắn ngơ ngác nhìn nơi cực xa, một chiếc bàn quay khổng lồ gần như vô biên vô tận hơi hơi xoay tròn, lóe lên vầng sáng xanh lục, trên đấy nhiều màu sặc sỡ, tràn đầy ý cảnh cổ xưa vô cùng! Đây là cái gì? Ta đang ở đâu vậy? Dù đã trải qua việc xuyên qua thế giới khác, mượn xác hoàn hồn, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được! "Chủ nhân, Chư Thiên Luân Hồi Bàn sống lại, mời thiết lập xưng hô." Giọng máy móc mà vô tình, cổ xưa lại tang thương vang vọng tám phương như đại đạo luân âm! Lý Bắc Thần ngơ ngác nhìn thiên bàn vô cùng vô tận, lóe lên ánh sáng sáu màu thần bí kia, Chư Thiên Luân Hồi Bàn? Đây là cái quỷ gì? Qua một lúc lâu, cuối cùng Lý Bắc Thần cũng tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới, vừa nãy không phải hắn đang ở trên tường thành Vĩnh An chiến đấu sao? Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra. "Chủ nhân, không cần lo lắng, đây là nơi cư trú trong Chư Thiên Luân Hồi bàn, ngay lập tức có thể bằng vạn năm." Âm thanh cứng ngắc tựa như biết được nỗi lo của Lý Bắc Thần, đúng lúc mở miệng, khiến hắn thở phào một hơi, yên tâm hơn chút. Có điều trong đầu lại có càng nhiều sự nghi hoặc hơn. "Ngươi là người phương nào?" Hắn nhíu mày mở miệng, thật ra trong lòng đã mơ hồ có đáp án! Kiếp trước đi qua trong mưa bom bão đạn, áp lực to lớn, người thường không cách nào tưởng tượng được, bình thường khi rảnh rỗi không có gì làm, tiểu thuyết trên mạng chính là nguồn tiêu khiển của hắn. "Ta là Chư Thiên Luân Hồi bàn chi linh, xin chủ nhân thiết lập xưng hô." Lý Bắc Thần mừng rỡ, hết sức kích động, ngay cả thân thể đều run nhè nhẹ, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn! Chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng của hắn?! Mặt hắn đỏ lên, mừng như điên không thôi, rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại. Hít sâu, sau một hồi lâu, hắn mới hơi bình phục được tâm trạng kích động của mình, thiết lập xưng hô? Hắn nhướng mày, hơi hiện vẻ bễ nghễ, đã có cơ duyên được chí bảo như vậy, thế thì kiếp này, hắn chắc chắn sẽ không tầm thường! "Đã là chủ của Chư Thiên Luân Hồi bàn, vậy thì gọi Luân Hồi chi chủ đi." "Thiết lập xưng hô thành công, Luân Hồi chi chủ." Âm thanh máy móc tang thương của Chư Thiên Luân Hồi bàn chi linh vang lên lần nữa, làm cho tâm trạng Lý Bắc Thần trở nên thư sướng. "Giới thiệu một chút xem." Hắn khẽ cười, vẻ hơi hưng phấn. "Chư Thiên Luân Hồi bàn, trước mắt đang trong phong ấn, bởi vì Luân Hồi chi chủ tự tay chém giết năm mươi kẻ địch, thu được trăm luồng Luân Hồi chi lực, giải phong tầng thứ nhất." "Công dụng khi giải phong tầng thứ nhất: Tiêu hao vạn luồng Luân Hồi chi lực, có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ nhất lưu từ trong luân hồi, mười vạn luồng Luân Hồi chi lực có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ đỉnh cấp từ trong luân hồi, trăm vạn luồng Luân Hồi chi lực có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ tuyệt đại từ trong luân hồi." "Hạn chế khi giải phong tầng thứ nhất: Chỉ có thể triệu hoán chín danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ nhất lưu từ trong luân hồi." "Điều kiện giải phong tầng thứ hai: Tiêu hao mười vạn luồng Luân Hồi chi lực, triệu hoán thành công chín danh tướng hoặc danh sĩ Hoa Hạ cổ nhất lưu, tu vi Luân Hồi chi chủ đạt tới Hóa Thần Bí Cảnh."
Chương 3: Dũng tướng Tây Lương - Hoa Hùng Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Lý Bắc Thần nhắm hai mắt lại, nhưng thân thể lại run rẩy, trái tim đập nhanh chóng, khó có thể che giấu được tâm trạng vô cùng kích động và mừng như điên! Triệu hoán võ tướng Hoa Hạ! Viền mắt hắn đều đã ươn ướt, tuy rằng ở trên mọi người trong thành Vĩnh An, chúng binh lính trong Vĩnh An doanh tôn hắn kính hắn, tin hắn bái hắn, nhưng vậy cũng không che giấu được trái tim cô độc của hắn! Có nhiều người trên cõi đời này, lại không có nổi một người có thể tâm sự được, đây là sự cô độc như thế nào? Mà bây giờ, Chư Thiên Luân Hồi bàn lại có thể kéo chúng tướng Hoa Hạ đã qua đời từ luân hồi trở về dương gian, tái chiến sát tràng! Hắn sẽ không còn là người cô độc nữa! "Luân Hồi chi chủ, lần đầu Chư Thiên Luân Hồi bàn giải phong, có thể triệu hoán một danh tướng hoặc danh sĩ nhất lưu từ trong luân hồi giáng lâm." Lý Bắc Thần ngẩn ngơ, vui mừng quá đỗi, bây giờ ngoại giới tràn ngập nguy cơ, lúc nào cũng ở trong hiểm nguy bị hủy diệt, lúc này có thể gọi một danh tướng Hoa Hạ xuất thế, đây chắc chắn là chuyện vô cùng tốt! Vừa nãy hắn còn đang ưu sầu, cho dù lấy được một chí bảo, trong tương lai có thể triệu hoán vô số thiên kiêu, thế nhưng cửa ải trước mắt này phải vượt qua như thế nào? Không qua được, vạn sự đều yên! Lại không nghĩ rằng, Chư Thiên Luân Hồi bàn đỉnh như thế, trực tiếp tặng kèm một gã võ tướng! "Triệu hoán!" Lý Bắc Thần lập tức hét lớn, hắn đã rất cấp bách, muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân kiệt Hoa Hạ nào sắp giáng thế! "Chúc mừng Luân Hồi chi chủ, từ trong luân hồi triệu hoán ra -- Hoa Hùng!" Lý Bắc Thần ngẩn ngơ, Hoa Hùng? Hoa Hùng tạo nên một đời anh danh cho Quan Vũ ở trong diễn nghĩa? Có điều cũng không quá thất vọng, Hoa Hùng có thể trở thành đệ nhất dũng tướng ngoài Lữ Bố dưới trướng của Đổng Trác, ngăn cản liên quân thập bát lộ chư hầu Quan Đông, làm cho liên quân bó tay hết cách, lại còn liên tục trảm đại tướng Tổ Mậu, Du Thiệp, Phan Phượng, thực lực chắc chắn rất mạnh! Chỉ khi gặp phải Quan Nhị Gia người mang kỹ năng tất sát, mới không làm gì được! "Hoa Hùng xuất hiện như thế nào?" Lý Bắc Thần nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy hình bóng của Hoa Hùng, nhíu mày hỏi. "Trong vòng một canh giờ, tự sẽ đến đây nhờ vả Luân Hồi chi chủ." Cái gì? Lý Bắc Thần lập tức trợn tròn mắt, tràn ngập kinh ngạc, một canh giờ? Bên ngoài có cục diện thế nào, hắn rõ rang vô cùng, đừng nói một canh giờ, cho dù là một khắc thì cũng không đợi được! Đang vui mừng thì đột ngột rẽ một cái, đến lúc đó chỉ sợ thi cốt của hắn đều đã lạnh, cho dù Hoa Hùng đến đây, thì có ích lợi gì? "Không được! Nhất định phải kéo dài thời gian!" Hắn nghĩ tới bách tính cả thành, nữ nhân trẻ con trong Lý phủ, tướng sĩ trong Vĩnh An doanh, cho dù thế nào, hắn cũng không thể chết được! "Có tư liệu của Hoa Hùng không?" Có điều hắn vẫn phải xác nhận một chuyện cuối cùng, Hoa Hùng rốt cuộc có thực lực gì! Có thể xoay chiến cuộc, định đỉnh càn khôn hay không! "Tính danh: Hoa Hùng Tự: Không Triều đại: Tam Quốc cuối đời Hán Từng trải: Thuộc hạ của Đổng Trác, kiêu dũng thiện chiến, ngăn cản tiến công của liên quân thập bát lộ chư hầu, cũng đánh lén doanh trại của Tôn Kiên, đại bại quân Tôn Kiên, cũng chém giết được Tổ Mậu cấp dưới của Tôn Kiên. Sau đó các chư hầu lần lượt phái ra hai viên đại tướng Du Thiệp, Phan Phượng giao chiến với Hoa Hùng, nhưng hai người đều bị Hoa Hùng giết chết. Đẳng cấp: Danh tướng nhất lưu Thể chất: Hổ Báo ma thể Tu vi: Thần Phủ nhất trọng Công pháp: Thiên Hổ Tiếu Nguyệt Kinh Binh chủng: Đỉnh cấp -- thiết kỵ Tây Lương -- năm nghìn người Nhất lưu -- tinh nhuệ Tây Lương -- mười vạn người" Một ngọc trục viền vàng tô đỏ, đáy vàng thành hình ở trước mặt hắn, sau đó từ từ mở ra, từng hàng chữ viết chậm rãi hiện lên. Lý Bắc Thần đọc từng dòng chữ, khóe miệng lập tức hiện lên ý cười, đây cũng là phiên bản diễn nghĩa à?! Điều này đại biểu cái gì, hắn vô cùng rõ ràng, nghĩa là Chư Thiên Luân Hồi bàn không chỉ cực hạn trong võ tướng trong lịch sử, các dũng tướng tuyệt thế trong diễn nghĩa, cũng có thể giáng lâm! Đây chắc chắn là một tin tức vô cùng tốt! Chỉ mỗi Tùy Đường diễn nghĩa, mười tám vị hảo hán, ai nấy đều là anh hùng, thực lực cao cường, càng không cần phải nói đến Lý Nguyên Bá Thần Chùy vô địch, xưng bá một thời đại! Hắn lại đọc tiếp, Thần Phủ nhất trọng! Không hổ là nhân kiệt Hoa Hạ, mới vừa mới xuất thế, thì đã có tu vi cường đại Thần Phủ nhất trọng! Bây giờ hắn cũng mới chỉ đạt tới Thiên Nguyên nhất trọng mà thôi, cách Thần Phủ nhất trọng trọn một đại cảnh giới! Mà toàn bộ thành Vĩnh An, bao gồm cả Lý phủ, người mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ tương đương với Hoa Hùng, Thần Phủ nhất trọng! Hơn nữa hắn có lý do để tin tưởng, chiến lực của thiên kiêu Hoa Hạ chắc chắn không giống tầm thường, tất nhiên sẽ khiến người ta thất kinh. Đây không chỉ là lòng tin đối với tiên hiền Hoa Hạ, cũng là lòng tin đối với Chư Thiên Luân Hồi bàn! "Binh chủng là cái gì?" Hắn hơi nghi hoặc nhưng cũng hơi hưng phấn, lẽ nào có thể triệu hoán binh chủng? "Luân Hồi chi chủ, binh chủng là binh lính cần võ tướng thống lĩnh, có thể tiêu hao Luân Hồi chi lực triệu hồi xuất thế từ trong luân hồi."