FULL  Dị Giới Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng - Đông Thiên Bất Lãnh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 8: Càn quét vô địch!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lý Bắc Thần thở phào một hơi, nhìn thấy nam tử mạnh mẽ như vậy cung kính hành lễ, vô cùng kích động, quả không hổ là thiên kiêu của Hoa Hạ, vừa xuất hiện, đã khiến tất cả mọi người khiếp sợ, kinh ngạc không thôi, quét sạch hết tất cả kẻ thù!

    "Đa tạ chủ công!"

    Hoa Hùng đứng dậy, hắn ôm quyền vái lạy lần nữa, sau đó quay người nhìn khắp nơi, sát khí nổi lên, mắt sắc như đao, khí thể mạnh mẽ trên người vọt thẳng lên trời!

    "Chủ công! Đợi mạt tướng đánh xong quân địch, rồi mới tiếp chuyện với chủ công sau."

    Hoa Hùng vừa dứt lời, trường đao trong tay đột nhiên dựng đứng, trong mắt lóe lên sát ý vô tận, hắn vốn là mãnh tướng Tây Lương, thuộc hạ của Đổng Trác, đương nhiên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì!

    Rống lên.

    Ánh sáng chết chóc đỏ rực vọt thẳng lên trời, ảo ảnh của một mãnh hổ màu máu đột nhiên xuất hiện, thân dài mười trượng, che trời, mắt hổ bạo ngược hung tàn, hung quang cực kì lạnh lẽo làm người ta chói mắt, lúc này ngửa mặt lên trời rít gào, mây khói màu máu tràn ngập trời cao!

    Làn sóng đỏ rực cuồn cuộn tản ra trời đất, điên cuồng gào thét, thổi quét cả trời!

    "Đây là Tông… Tông Sư!"

    Chung Chấn Sơn sững sờ, khóe môi run rẩy kịch liệt, mồ hôi vã ra như tắm, hai mắt co rụt lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc, lúc này trong đầu hắn như chỉ còn một mảng hồ dính trống không.

    "Sao… sao có thể…"

    Cả người hắn vô lực, lẩm bẩm một mình, mặt như tro tàn, hoàn toàn không thể tin được!

    Ở thành nhỏ của bọn họ, sao có thể xuất hiện một vị Tông Sư?

    Hơn nữa, còn là người của Lý phủ thành Vĩnh An!

    Chuyện không thể nghĩ bàn như vậy, sao có thể xảy ra được chứ?!

    "Vậy… vậy mà là Tông Sư!"

    Trương Hổ nghẹn họng nhìn trăn trối, hai mắt suýt chút nữa thì rớt xuống đất, Lý phủ của bọn họ, có vị cường giả Tông Sư?

    "Ha ha ha! Cường giả Tông Sư!"

    Hắn ta cười thành tiếng, vành mắt ươn ướt, thành Vĩnh An được cứu rồi!

    Ánh mắt Hoa Hùng lạnh nhạt, như Ma Thần lướt nhìn thế gian, trong khoảnh khắc, ánh đao ngập trời bao vây lấy hắn, như một vầng thái dương chói lọi, chiếu khắp mười phương, hủy diệt vạn vật!

    Một màn này, dường như đã trở thành vĩnh hằng, hổ trắng gầm thét, hung quang vô tận, ánh đao lộng lẫy trên mặt đất, sắc bén vô cùng!

    Lúc này cả tòa thành Vĩnh An dường như trở nên yên tĩnh, hai bên giao chiến đều ngơ ngác nhìn về bên này, mắt đầy khiếp sợ, cả người run lẩy bẩy, ngay cả binh khí trong tay, cũng vô thức đánh rơi trên mặt đất.

    Tông Sư!

    Sự tồn tại này với bọn họ mà nói, chính là truyền thuyết, cũng chính là truyền kỳ, là chúa tể ôm quyền sinh sát trong tay!

    Sao lại có sự tồn tại của một cường giả làm cho người ta khiếp sợ như vậy xuất hiện ở đây?!

    Mọi người dường như đang nằm mộng, hai má run lên, đầu óc tê dại, như thể nổ tung ngay tức khắc!

    Soạt!

    Ánh đao quét ngang trời, mặt mày Hoa Hùng vẫn luôn lạnh lẽo, trường đao trong tay nhanh chóng quét qua!

    Đường đao quét ngang như biển lớn, lộng lẫy bắt mắt, ánh sáng chết chóc đỏ rực quét sạch tám hướng, Chung Chấn Sơn trợn tròn mắt, mặt đầy tuyệt vọng và chua xót, đối diện với Tông Sư, ý niệm chống cự đều không có, cứ cho là hắn tiếp tục giãy giụa thì cũng có ý nghĩa gì đâu!

    "Ta không cam tâm!"

    Hắn ngửa mặt lên trời hét to, thành Vĩnh An bị tiêu diệt tức là ngày tháng huy hoàng của Chung gia hắn không còn xa nữa, tài nguyên sau này sẽ tăng lên, hắn cũng có thể đạt đến đỉnh Tông Sư, xem nhẹ mọi thứ!

    Nhưng hiện tại, không còn gì cả, mọi thứ đều mất sạch.

    "Mọi thứ đều mất sạch!"

    Hắn ta cười thành tiếng, cười đến điên cuồng, nước mắt không ngừng tuôn ra, Tông Sư ra tay, dập tắt mọi hy vọng của hắn!

    Oành!

    Cả tòa thành dường như chấn động, gió nổi mây bay, cát bụi mịt mù hư không, khắp nơi đều là xương cốt và máu tươi, đau đớn khôn cùng.

    Hồng quang lóa mắt, máu chảy xuôi dòng, khắp nơi đều là mảnh vụn thi thể, rét lạnh thấu xương.

    Tất cả mọi người đều bị dọa cho sững sờ, ngơ ngơ nhìn cảnh tượng như địa ngục trước mắt, cả người chấn động, trong lòng kinh sợ khôn cùng.

    Đây là cảnh tượng gì vậy chứ?

    Một kích đã khiến cho hàng trăm binh sĩ mặc giáp đỏ không thể nào phản kháng, tan biến thành bùn!

    "Trốn đi! Đây là ma quỷ!"

    Một binh lính nơm nớp lo sợ, mặt mũi trắng bệch, đột nhiên vứt bỏ vũ khí trong tay, liều mạng chạy trốn, chẳng dám quay đầu lại!

    "Trốn mau đi!"

    Trong nháy mắt, tất cả binh sĩ đều lấy hết sức bình sinh, vứt bỏ áo giáp, liều mạng bỏ trốn!

    Hoa Hùng sừng sững đứng đó, ánh mắt lạnh băng, nhìn từng người từng người liều mạng chạy trốn, cũng không tiếp tục tấn công, hắn cần phải bảo vệ Lý Bắc Thần, không thể rời đi, sự an toàn của chủ công, phải được đặt lên hàng đầu.

    Rất nhanh, đã có binh lính mặt mày vui sướng chạy lại đây, lớn tiếng bẩm báo: "Thiếu thành chủ! Kẻ địch đã rút rồi!"

    Vừa nói, vừa vô cùng sùng bái nhìn Hoa Hùng, đây là Tông Sư?

    Một người vung đao, đẩy lùi vạn kẻ địch!

    Loại uy thế thế này, khiến cho những binh lính này khao khát không gì sánh được, nếu có một ngày, hắn cũng có thể trở thành Tông Sư, vậy thì cảnh tượng đó sẽ như thế nào đây?!

    "Hoa Hùng tướng quân! Trận đánh lần này may mà có người, nếu không, hậu quả thật khó lường."
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 9: Tích lương thực, xây tường cao (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lý Bắc Thần vui sướng, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng kết thúc rồi, không hổ là Hoa Hùng nhân kiệt, cảnh giới Thần Phủ nhất trọng mà thôi, nhưng có thể phát huy thực lực và khí thế đáng sợ của cảnh giới Tông Sư!

    Hắn lúc này, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, trên người lại trọng thương, có thể kiên trì chống đỡ đến hiện tại, đã là tốt lắm rồi, lập tức hoa mắt chóng mặt, vô cùng đau đớn.

    "Mau mời đại phu!"

    Hoa Hùng biến sắc, vội vã hét to, nâng tay phải nhẹ nhàng đỡ lấy Lý Bắc Thần, nhanh chóng trở về phủ thành chủ.

    "Nhanh! Nghe lệnh Hoa Hùng tướng quân!"

    Trương Hổ nhanh chóng dìu Vu Thành dậy, cấp tốc đuổi theo.

    Vừa chớp mắt, nửa tháng trời đã chầm chậm trôi qua, bây giờ đang là tiết trời tháng ba, xuân ấm hoa nở, vạn vật phồn thịnh, tầng tầng hương hoa lấp đầy không trung, tươi mát không gì sánh bằng.

    Lý Bắc Thần ngồi ở đình viện, yên tĩnh xem tin tình báo trong tay, Hoa Hùng đứng ngay ngắn bên cạnh, khí thế hùng hồn.

    Không lâu sau, có ba bóng người bước tới trước mặt, cung kính lễ trọng, không nói một lời.

    "Lâm thúc, thương tích của người thế nào rồi?"

    Lý Bắc Thần ngẩng đầu, nét mặt thanh tú, so với người nửa tháng trước còn gương mặt đẫm máu, tóc tai rối bời, tựa như hai người khác nhau.

    "Tiểu thành chủ, ta đã không có gì đáng ngại rồi, chỉ tiếc là Vu Thành…"

    Lâm Túc Trường thở dài, sắc mặt u ám, Vu Thành thường xuyến đến thỉnh giáo hắn, có thể xem như là đồ đệ, đến nay kinh mạch đứt đoạn, xem như trở thành người tàn phế, hắn sao có thể không buồn chứ?

    "Vu Thành vì cứu ta mới bị trọng thương đến như vậy, ngày sau dù tìm đến hang cùng ngõ cụt, ta cũng nhất định phải tìm được thần y, nối lại kinh mạch!"

    Câu nói kiên định của Lý Bắc Thần như vang vọng bốn phương, bây giờ hắn mong đợi nhất chính là vị thần y ở Hoa Hạ kia, không biết khi nào mới có thể triệu hồi ra?

    Nếu như có một người xuất thế, vậy thì hắn tin rằng, thương tích của Vu Thành nhất định không thành vấn đề.

    Chỉ là thu thập Luân Hồi chi lực quá khó khăn, nhất định phải là những sinh linh bị hắn hoặc người được triệu hồi ra đời chính tay giết mới có thể ngưng luyện thành.

    Người phàm trần bình thường, sau khi chết chỉ có một luồng Luân Hồi chi lực.

    Võ giả Thể Phách mới có được hai luồng.

    Võ giả Thiên Nguyên, dựa theo tu vi cao thấp, sẽ dao động từ bốn đến bảy phần.

    Đại cap thủ Thần Phủ, sẽ từ khoảng mười đến mười hai luồng.

    Mà Cường giả Tông Sư thì từ một trăm đến hai trăm phần!

    "Tiểu thành chủ có lòng rồi."

    Lâm Túc khẽ thở dài, thương tích đến mức kinh mạch đứt đoạn thế này, hắn chưa bao giờ nghe có thần y nào có thể chữa được, cũng không ôm hy vọng.

    "Bên phía triều đình có tin tức gì không?"

    Lý Bắc Thần hỏi người nam nhân ăn mặc thư sinh bên cạnh, người này chính là chủ bộ của thành Vĩnh An, tài cán phi phàm, nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của phụ thân Lý Bắc Thần, sự vụ của cả tòa thành này đều do hắn xử lý.

    "Tiểu thành chủ, đã có tin tức rồi, Vương đại nhân đáp ứng sẽ tận lực chu toàn việc này."

    Liễu Trường Thanh mặc trường bào màu trắng, nét mặt nho nhã, đôi mắt ấm áp, nhẹ nhàng hành lễ, nhỏ giọng nói.

    "Ừm, việc này ta còn cần phải theo dõi, càng nhanh càng tốt."

    Lý Bắc Thần gật đầu, việc này quan hệ trọng đại, không được xay ra sơ suất.

    "Trương Hổ, tình báo bảo người đi điều tra, có tin tức gì không?"

    Hắn quay đầu, nhìn về phía người cuối cùng, ánh mắt có chút mong chờ.

    "Tiểu thành chủ, đã điều tra xong xuôi, hiện nay triều đình đại loạn, binh đao nổi lên khắp nơi, thổ phỉ hoành hành các phương, quận Đồng An ta cũng không ngoại lệ, cách thành Vĩnh An ba mươi dặm, có ba băng đạo tặc, trong đó có một nhóm có vẻ thần bí hơn cả, rất ít khi ra tay, hai bọn còn lại thì giết người cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, táng tận lương tâm."

    Trương Hổ hành lễ, hùng hồn đáp lời, nói đến cuối thì gương mặt bừng lửa giận, hận không thể lập tức lãnh bình tiêu diệt.

    Lý Bắc Thần gật nhẹ đầu, có chút hưng phấn, đối với người khác, tiêu diệt thổ phỉ luôn là vì dân trừ hại, ân đức bách tính, nhưng hắn không như vậy, diệt trừ đạo tặc có thể giúp hắn tăng cường thế lực bản thân!

    Lúc này thế lực của hắn không mạnh, chỉ có mỗi Hoa Hùng, vì thế cần khiêm tốn phát triển hơn.

    Tích lương thực, xây thành cao, hoãn xưng vương!

    Đây mới là điều hắn nên làm.

    Giống như chuyện Chung gia ở thành Thượng Dương kia, trực tiếp đi tấn công các thành trì khác mà không có mệnh lệnh rõ ràng từ triều đình, bây giờ hắn sẽ không tùy tiện ra tay nữa.

    Vậy thì trừ việc này ra, cũng chỉ còn cách đi trừ thổ phỉ có thể tối đa mức độ giết kẻ địch, gia tăng Luân Hồi chi lực rồi!

    "Hoa Hùng nghe lệnh!"

    Không chút do dự, Lý Bắc Thần liền chớp lấy thời cơ, trực tiếp ra lệnh.

    "Có mạt tướng!"

    Hoa Hùng cúi đầu nhận lệnh, ánh mắt hiện lên tia hưng phấn cùng sát khí khát máu.

    "Lệnh ngươi mang theo ngàn người, lập tức xuất phát, trừ diệt ba băng thổ phỉ kia!"

    Ánh mắt Lý Bắc Thần lóe lên tia sắc lạnh, thấp giọng ra lệnh.

    "Hoa Hùng tuân mệnh!"
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.