FULL  Dị Giới  Hệ Thống Dị Thế Đạo Môn - Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 18: Đệ Tử Ngoại Môn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lý Bình An lắc đầu nói:

    - Bàn Cổ khai thiên, Ngũ Đế định luân, đủ loại sự tích Hồng Hoang chính là một trong những truyền thừa của Tam Thanh quan ta. Đến nỗi thật giả, nếu ngươi tin thì tức là thật, nếu ngươi không tin, tức là giả.

    Bạch Vũ Trần vội vàng hỏi:

    - Nói cách khác, ngươi cũng không biết thật giả?

    Lý Bình An cười nói:

    - Việc của Hồng Hoang, ta cũng chưa từng gặp qua đương nhiên không biết thật giả, nhưng ta tin tưởng là thật.

    Trong mắt mắt Bạch Vũ Trần hiện lên một tia tiếc nuối, ôm quyền nói:

    - Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo, tại hạ hiểu rồi. Vậy liền cáo từ.

    Lý Bình An nói:

    - Ta đưa Bạch huynh đi! !

    Hai người đi ra phía bên ngoài.

    Bạch Vũ Trần vừa đi vừa hỏi:

    - Đạo trưởng, không biết ngài tên họ là gì?

    Lý Bình An nói:

    - Ngươi có thể gọi ta là Lý chân nhân, hoặc là Bình An đạo trưởng.

    Đi đến trước cửa, Lý Bình An dừng lại bước chân cười nói:

    - Bạch huynh, ta không tiễn xa, đi đường cẩn thận.

    Bạch Vũ Trần lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:

    - Man Hoang sơn mạch bên ngoài, còn không làm khó được ta. Chỉ là ta có một việc yêu cầu dặn dò Lý chân nhân.

    - Mời nói!

    Bạch Vũ Trần nói lời thấm thía:

    - Bên trong nơi núi non hoàng dã này, nguy hiểm vô số, Thanh Tuyết Thanh Vũ hai cái tiểu đạo trưởng tuổi còn nhỏ, ngài để một mình ở lại trong quan thật sự là không ổn. Hơn nữa Đạo quán này của ngươi người lui tới lại không ít, nếu có người nổi lên ác ý, hai tiểu đạo trưởng Thanh Tuyết Thanh Vũ, thật sự quá mức nguy hiểm.

    Lý Bình An cười nói:

    - Đa tạ Bạch huynh có ý tốt nhắc nhở, sau này chắc chắn chú ý.

    Lúc này Bạch Vũ Trần mới gật đầu, đi ra bên ngoài.

    Lý Bình An xoay người đi vào bên trong Đạo quán.

    Cơm giữa trưa lão giả đại triển thân thủ, nấu vài món ăn hương sắc đầy đủ, Lý Bình An, Thanh Tuyết, Thanh Vũ ăn đến miệng bóng nhẫy, cũng là đồ ăn nhưng so với Lý Bình An nấu thì quả thật là mỹ vị hơn nhiều a!

    Sau khi ăn qua cơm trưa, Lý Bình An hỏi:

    - Lão trượng, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?

    Lão giả cười ha hả nói:

    - Lão phu Bạch Mãnh, quán chủ gọi là lão Bạch là được.

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Lão Bạch, tương tất ngươi cũng nhìn thấy rồi, Tam Thanh quan chúng ta không giống với tông môn bình thường.

    Bạch Mãnh cười ha hả gật đầu nói:

    - Nhìn qua càng như là thần miếu, nhưng cũng không giống thần miếu.

    Lý Bình An cười nói:

    - Tam Thanh quan chúng ta chính là Đạo thống Tam Thanh Đạo Tổ truyền thừa, trên ứng thiên mệnh, dưới tế lê dân.

    Lão trượng nếu nguyện ý gia nhập Tam Thanh quan chúng ta, bần đạo đương nhiên phi thường cao hứng, trong quan ta chia thành đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn, không biết lão trượng nguyện ý lấy thân phận nào gia nhập?

    Bạch Mãnh cảm thấy hứng thú hỏi:

    - Đệ tử nội môn là sao? Đệ tử ngoại môn lại là thế nào?

    Lý Bình An nói:

    - Đệ tử nội môn cùng Đạo quán sinh tử nhất thể, cả đời hướng đạo.

    Đệ tử ngoại môn là ở trong Tam Thanh quan ta học nghệ, về phần sau này đi hay ở liền tuỳ ý từng người.

    Bạch Mãnh gật đầu nói:

    - Thầy trò chúng ta đây liền tạm thời làm đệ tử ngoại môn đi!

    Thiếu niên tuấn tú kia nhịn không được kêu lên:

    - Sư phụ!

    Bạch Mãnh không vui nhìn hắn một cái, thiếu niên tuấn tú bất mãn cúi đầu.

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Tốt, đi thôi! Chúng ta đi bái Đạo Tổ.

    Lý Bình An đứng dậy đi ra bên ngoài, đám người Bạch Mãnh đi theo ở phía sau, Thanh Tuyết Thanh Vũ cũng tò mò theo sau.

    Giờ phút này chính là buổi trưa, tín đồ dâng hương cũng đều đã trở về, đại điện trống không.

    Lý Bình An nói:

    - Thanh Vũ, ngươi đem cửa lớn đóng lại.

    Thanh Vũ gật đầu cao hứng nói:

    - Vâng!

    Nhảy nhót chạy ra bên ngoài, kẽo kẹt một tiến đóng cửa lớn lại rồi trở về.

    Lý Bình An mang theo lão giả cùng thanh niên tuấn tú đi vào đại điện, đi đến phía trước đệm hương bồ nói:

    - Còn thỉnh hai vị quỳ gối lên đệm hương bồ.

    Thanh niên tuấn tú nhịn không được muốn phát hoả, lão giả cũng đã quỳ xuống, cả đời này biến đổi liên tục, phong quang qua nghèo túng cũng qua, quỳ xuống mà thôi, không có gì không làm được.

    Thanh niên cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn Lý Bình An một cái, quỳ xuống.

    Lý Bình An đứng ở bên cạnh nói:

    - Đạo Môn chính là đại giáo vô thượng của Hồng Hoang, lấy tâm từ bi độ vô lượng chúng sinh, lấy thủ đoạn lôi đình đãng tà tru ma, bên trong có tứ đại giới luật, các ngươi nghe kỹ.

    Đầu giới lạm sát, không được cầm cường lãng nhược, lạm sát kẻ vô tội.

    Nhị giới dâm, tà, nhưng có ái mộ, không thể dâm loạn.

    Tam giới ham ăn biếng làm, không được lòng tham không đáy, hưởng thụ xa xỉ.

    Tứ giới đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch sư trưởng.

    Bốn giới này các ngươi đã nghe rõ?

    Bạch Mãnh gật đầu nói:

    - Đã rõ!

    Thiếu niên tuấn tú cũng nói:

    - Đã biết!

    Lý Bình An quay người cung kính cúi đầu với Tam Thanh tượng thần nói:

    - Tam Thanh Đạo Tổ ở trên, đệ tử Lý Bình An chịu mệnh Đạo Tổ đạp hồng trần, lập Đạo Môn, hoằng chính pháp. Nay gặp hai người này cùng Đạo Môn ta hữu duyên, đặc biệt thu làm đệ tử ngoại môn của Đạo Môn, thỉnh Đạo Tổ minh giám.

    Lý Bình An cung kính bái một hồi, mặt lộ vẻ vui mừng đứng lên, nói:

    - Đạo Tổ đồng ý, bái Đạo Tổ đi!

    Bạch Mãnh cùng thanh niên tuấn tú cúi đầu nhất bái, trong nháy mắt dập đầu xuống dưới, phảng phất như từ nơi sâu xa có một đôi mắt ẩn chứa vô số chí lý hiện lên, nhìn chăm chú vào bọn họ, trong đầu vô thức hiện lên hành động cả đời này, bái sư, giết người, bị đuổi giết, nhập bí cánh, đủ loại uỷ khuất không cam lòng phát tiết ra, nội tâm đạt được an bình đã lâu không có được.

    Lý Bình An đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi, trong đại điện yên tĩnh vang lên vài tiếng thanh âm nức nở.

    Bạch Mãnh đứng lên, phanh phanh phanh lại dập đầu ba cái, lau nước mắt một phen, cung kính nói:

    - Đa tạ Đạo Tổ khoan thứ!

    Thanh niên tuấn tú cũng ngồi dậy, đôi mắt đỏ lên, phiếm nước mắt.

    Lý Bình An nói:

    - Đạo Tổ đã tán thành các ngươi. Bạch Mãnh, ngươi cần biết cứng quá sẽ gãy, mãnh quá thì tắc thương, nay ta ban cho ngươi đạo hào Bạch Vân, hy vọng ngươi có thể cương nhu cùng tồn tại.

    Bạch Mãnh thì thầm nói:

    - Nên biết cứng quá dẽ gãy, mãnh quá tắc thương.

    Cung kính nói:

    - Đa tạ quan chủ chỉ điểm, Bạch Vân thụ giáo.

    Lý Bình An gật gật đầu, nhìn về phía thiếu niên tuấn tú nói:

    - Ta có hai vị đệ tử, gọi là Thanh Tuyết, Thanh Vũ. Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Thanh Phong đi!

    Thiếu niên tuấn tú gật gật đầu, thần sắc hoảng hốt nói:

    - Đa tạ quán chủ ban danh.

    Lý Bình An duỗi tay ra, một cái khay hiện lên, cười nói:

    - Đây là đạo bào cho các ngươi, về sau ở bên trong Đạo quán, liền lấy đạo bào làm trang kỳ của các ngươi.

    Thanh Phong từ trên mặt đất đứng lên, cầm lấy một kiện đạo bào, theo bản năng phun tào nói:

    - Thật xấu!

    Bạch Vân đạo trưởng cũng đứng lên, cầm lấy đạo bào, cung kính nói:

    - Đa tạ quán chủ!

    Lý Bình An trực tiếp làm lơ lời Thanh Phong, kỳ thật hắn cũng cảm thấy lời Thanh Phong nói rất đúng, xác thật là rất xấu, xám xịt.

    Tay Lý Bình An run lên, khay hoá thành ánh huỳnh quang rồi phiêu tán,

    Đồng tử Bạch Vân đạo trưởng co rụt lại, vật chất mất đi, hắn có thể xác định thời điểm vừa mới lấy quần áo khay này xác thực là chất gỗ, tuyệt không phải là do nguyên khí biến thành, nhưng mà quán chủ này vậy mà có thể đem chất gỗ hoá thành nguyên khí dễ như trở bàn tay, đây là tu vi cao bao nhiêu? Nội tâm kinh hãi một trận, nhìn lầm, lần này chỉ sợ thật sự là nhìn lầm.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 19: Đạo Quán Khuếch Trương
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Các ngươi đi theo ta!

    Bạch Vân, Thanh Phong đi theo Lý Bình An ra bên ngoài, bên ngoài viện, Thanh Tuyết Thanh Vũ đang chơi đùa ở đó.

    Lý Bình An kêu một tiếng nói:

    - Thanh Tuyết, Thanh Vũ, các ngươi cũng tới.

    - Vâng, sư phụ!

    Thanh Vũ Thanh Tuyết tung ta tung tăng chạy tới.

    Lý Bình An mang theo bọn họ đi đến trước cửa hậu viện Đạo quán, mở miệng nói:

    - Bạch Vân đạo trưởng cùng Thanh Phong gia nhập, khiến cho chỗ ở của Đạo quán chúng ta không đủ.

    Bạch Vân đạo trưởng vội vàng nói:

    - Chúng ta có thể ở phòng chất củi.

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Không cần, các ngươi chính là ta mời về, há có thể để cho các ngươi chịu uỷ khuất, phòng ốc không đủ xây là được.

    Trong lòng Bạch Vân đạo trưởng hiện lên một tia nghi hoặc, lại xây, xây như thế nào? Hiện tại đi chặt cây sao?

    Nội tâm Lý Bình An nói:

    "Hệ thống, lấy ra khen thưởng mở rộng Tam Thanh quan.”

    Đôi mắt Bạch Vân đột nhiên trợn tròn, chỉ thấy không gian phía trước vặn vẹo một trận, không gian bắt đầu mở rộng, phòng ốc vặn vẹo biến hoá.

    Thanh Phong trừng lớn đôi mắt, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập kinh hãi, này... Tình huống này là như thế nào?

    Sau một lát, hậu viện khôi phục lại yên tĩnh, đại sảnh trở nên càng thêm cao lớn rộng rãi, phạm vi sân mở rộng mấy lần, còn xuất hiện thêm một cái hồ nước nhỏ, một cái hoa viên nhỏ, bên cạnh ao hồ còn có một cái đình hóng gió.

    Thanh Tuyết thì thầm nói:

    - Thật xinh đẹp a!

    Hai bên trái phải của sân xuất hiện một cái cổng vòm, trên cửa của cổng vòm bên trái viết hai chữ to Càn viện, trên cổng vòm bên phía viết hai chữ to Khôn viện, bên cạnh đại sảnh là chỗ của Lý Bình An.

    Bạch Vân đạo trưởng phát ngốc, nỉ non nói:

    - Siêu Phàm Nhập Thánh!

    Lý Bình An vừa lòng cười cười, nói:

    - Chư vị theo ta tiến vào đi!

    Nói rồi dẫn môt đám người si ngốc đi vào.

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ sau khi đi vào liền tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

    Thanh Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nói:

    - Sư phụ, phòng của chúng ta đâu?

    Lý Bình An chỉ sân bên phải một chút, nói:

    - Phòng của các ngươi chuyển qua bên kia.

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ bước chân ngắn nhỏ chạy về phía Khôn viện, nhanh như chớp biến mất ở bên trong cổng vòm.

    Lý Bình An quay đầu nhìn về phía Bạch Vân đạo trưởng, cười nói:

    - Đạo trưởng, Càn viện có nhiều phòng ốc, các ngươi tuỳ ý lựa chọn một phòng cư trú đi!

    Bạch Vân đạo trưởng phục hồi lại tinh thần, đánh giá hai chữ triện trên cổng vòm bên trái, nghi hoặc nói:

    - Hai chữ này nghĩa là Càn viện sao? Vì cái gì ta không biết?

    Lý Bình An gật đầu cảm thán nói:

    - Đúng vậy! Đây chính là văn tự Đạo Môn ta truyền thừa, truyền lại từ thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang, hiện tại toàn bộ thiên hạ phỏng chừng cũng chỉ có Đạo Môn ta còn sử dụng.

    Sắc mặt Bạch Vân đạo trưởng biến đổi, thì thầm nói:

    - Thượng cổ Hồng Hoang.

    Nhịn không được hỏi:

    - Quán chủ còn biết việc của thượng cổ? Lúc trước thiếu niên kia nói khai thiên tích địa gì đó là có ý gì?

    Thanh Phong cũng không nhịn được nhìn về phía Lý Bình An

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Hai vị vẫn là đi chọn phòng đi! Những việc này không phải một câu hai câu là có thể nói rõ ràng.

    Bạch Vân đạo trưởng cung kính thi lễ nói:

    - Vâng!

    Mang theo Thanh Phong đi vào trong Càn viện.

    Đi đến bên trong Càn viện, liền có thể thấy được hơn mười toà phòng ốc có thứ tự toạ lạc trong đó, trong viện còn trồng mấy gốc đại thụ, lộ ra vẻ rất u tĩnh.

    Hai người chậm rãi đi vào trong đó.

    Thanh Phong nhịn không được nói:

    - Sư phụ, chúng ta thật sự muốn ở lại đây sao?

    Bạch Vân đạo trưởng nhàn nhạt nói:

    - Ngươi dám đi sao?

    Đi? Thanh Phong nghĩ đến cảnh tượng Lý Bình An vừa rồi nhẹ nhàng bâng quơ thao túng không gian, theo bản năng sợ đánh run một cái, quán chủ này có chút đáng sợ a!

    Bạch Vân đạo trưởng mang theo tia ảo não nói:

    - Ta vốn định tìm cái môn phái nhỏ hoặc thế lực nhỏ để ở trong đó ẩn giấu, tránh né đám người Thánh Đường kia một khoảng thời gian, không nghĩ tới lập tức lại xâm nhập vào bên trong đầm rồng hang hổ.

    Thanh Phong cũng u oán nói:

    - Đúng vậy! Ai có thế nghĩ nơi hẻo lánh như Tây châu Khánh Quốc thế nhưng còn có loại môn phái lánh đời này, thao túng không gian, tu vi như vậy cao bao nhiêu a?

    Bạch Vân đạo trưởng chậm rãi nói:

    - Bất quá cũng tốt, có quán chủ này che chở, chúng ta liền không cần sợ Thánh Đường.

    Khuôn mặt tuấn mĩ của Thanh Phong mang theo u oán nói:

    - Sư phụ, ta cũng không muốn một mực ở cái địa phương nhỏ này, ta còn muốn đi xông xáo thế giới, chiếu cố anh tài nơi khác.

    Bạch Vân đạo trưởng thờ dài một hơi nói:

    - Từ từ sẽ đi! Nhưng ngươi tuyệt đối không nên nghĩ đến chạy trốn, nếu như quán chủ nổi giận, chỉ sợ là chúng ta đều phải chết.

    Ô ô! Thanh Phong phát ra một tiếng than khóc.

    ...

    Chạng vạng tối, Bạch Vũ Trần hồn vía lên mây trở lại An Khánh thư viện, trong đầu tràn ngập một cái người khổng lồ, cầm rìu phách a! Phách a!

    - Tiểu Bạch!

    Một âm thanh già nua truyền đến.

    Bạch Vũ Trần nhìn lại theo bản năng run run một cái, hồi thần lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy trước cửa lớn thư viện một lão giả cầm theo một vò rượu cười ha hả nhìn mình.

    Bạch Vũ Trần vội vàng tiến lên, cung kính chắp tay thi lễ nói:

    - Bạch Vũ Trần, gặp qua viện trưởng.

    - Ợ!

    Viện trưởng ợ một hơi rượu, dùng tay bóng nhẫy vỗ vỗ bả vai Bạch Vũ Trần, cười ha hả nói:

    - Không cần đa lễ. Đi, đi vào cùng ta!

    - Vâng!

    Bạch Vũ Trần nhắm mắt đi theo đuôi viện trưởng đi về phía bên trong học viện.

    Ven đường học sinh đi ngang qua đều dừng lại bước chân, cung kính thi lễ nói:

    - Gặp qua viện trưởng!

    Viện trưởng cũng cười ha hả chào hỏi.

    Chỉ trong chốc lát, hai người đi đến một chỗ bóng râm trên đường mòn, xung quanh yên tĩnh không người, hai người chậm rãi đi tới.

    Viện trưởng cảm thán nói:

    - Tiểu Bạch, ngươi tới An Khánh thư viện chúng ta cũng đã năm năm rồi đi!

    Bạch Vũ Trần cung kính nói:

    - Còn kém một tháng nữa là năm năm.

    Viện trưởng từ từ nói:

    - Lại qua một tháng nữa ngươi muốn đi rồi! Ai! Trong nháy mắt năm năm liền qua, thời gian năm người sư huynh đệ các ngươi trông coi phong ấn Tà Thần cũng đến, cũng nên thay người.

    Bạch Vũ Trần trầm mặc không nói.

    Viện trưởng cười ha hả nói:

    - Đi rồi cũng tốt! Ngươi là đệ tử của Đông Châu Thánh Địa Hạo Nhiên thư viện, về lý nên trở về, ở chỗ này ta cũng dạy không dạy được cho ngươi cái gì.

    Bạch Vũ Trần cung kính nói:

    - Năm năm này tới viện trưởng dạy ta rất nhiều, Vũ Trần vô cùng cảm kích!

    Viện trưởng cười ha hả nói:

    - Ta chính là cái lão tửu quỷ, có thể dạy ngươi cái gì? Đúng rồi, lần này là ai tới chủ trì phong ma?

    Bạch Vũ Trần cung kính nói:

    - Hạo Nhiên thư viện truyền tin, lần này là Triệu Hân Nguyệt sư tỷ tới.

    Dưới chân viện trưởng bỗng nhiên ngừng lại, ngưng trọng nói:

    - Chính là đệ tử mới thu kia của phu tử.

    Bạch Vũ Trần cung kính nói:

    - Vâng!

    Viện trưởng tiếp tục đi lên phía trước, nói:

    - Nàng hẳn là đã tiến vào Tam giai đi!

    Bạch Vũ Trần cung kính nói:

    - Cảnh giới của Triệu sư tỷ, ta thật sự không biết.

    Viện trưởng cười ha hả nói:

    - Là nàng tới ta liền an tâm rồi, coi như Tà Thần chạy ra đến, cũng không nổi lên được sóng gió.

    Bạch Vũ Trần nhịn không được hỏi:

    - Đệ tử không biết, vì sao không đem Tà Thần này hoàn toàn giết chết?

    Viện trưởng từ từ nói:

    - Ta cũng không biết, phu tử hẳn là có tính toán của riêng mình đi!

    Hai người chậm rãi đi về phía trước, đi một hồi, ánh đèn nơi xa đã ở xa xa.

    Viện trưởng tuỳ ý hỏi:

    - Tiểu Bạch, ngươi vừa mới đi nơi nào?

    Ánh mắt Bạch Vũ Trần hoảng hốt một trận, nhịn không được hỏi:

    - Viện trưởng, ngươi có biết sự tình thượng cổ, có biết ngọn nguồn của thiên địa này?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.