FULL  Dị Giới  Hệ Thống Dị Thế Đạo Môn - Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,305
    Chương 4: Bái Sư Ban Tên
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lý Bình An suy nghĩ thật lâu, mãi tới khi mặt trời lên đỉnh, lúc này mới lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu thẩm nói:

    - Được rồi, mấy chuyện đó thực quá phức tạp, hiện tại nghĩ cũng không thông! Giờ việc quan trọng là chuẩn bị cơm trưa a!

    Lý Bình An đứng dậy đi tới phòng bếp phía sau, vo gạo nấu cơm, cắt thịt xào rau, chỉ một hồi, đồ ăn nóng hổi đã ra nồi.

    Trong một gian đại sảnh đằng sau viện, Lý Bình An cùng hai đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn cơm, mặc dù với trù nghệ vụng về của Lý Bình An thì đồ ăn không tính quá ngon, nhưng có thể thấy được, hai đứa nhỏ ăn rất vui vẻ.

    Lý Bình An nhìn hai đứa nhỏ bưng bát và cơm, âm thầm khẽ nghĩ an bài cho các nàng, đưa trở về nhất định là không được, đưa tới thư viện cũng chỉ là nô làm tỳ, hai đứa nhỏ này nếu lớn lên mà xinh đẹp một chút, vậy kết cục cũng không tốt đẹp hơn là bao, đám quý tộc kia thường thường chỉ coi tỳ nữ chỉ là vật phẩm, việc đưa nữ đổi thiếp là chuyện bình thường, đặc biệt là đám người đọc sách còn có văn hóa như vậy, còn tự xưng là tài tử phong lưu.

    Lý Bình An nghĩ một hồi, đội nhiên nói:

    - Các ngươi có bằng lòng bái ta vi sư?

    Hai đứa nhỏ chợt ngẩng đầu lên, cái miệng đáng yêu mở há chữ a, hai mắt trừng chữ o, ngẩn người.

    Đứa lớn khẽ co quắp bất an:

    - Ta... Chúng ta không có lễ bái sư, cha mẹ ta cũng không có.

    Lý Bình An cười lắc đầu nói:

    - Không cần lễ bái sư, Đạo môn ta chọn đồ là chọn duyên, các ngươi hữu duyên với bần đạo.

    Đứa nhỏ hưng phấn hỏi:

    - Ta có thể học bay lượn sao? Bay như thúc thúc vậy!

    Lý Bình An gật đầu cười.

    Đứa nhỏ hưng phấn nhảy từ trên ghế nhảy xuống, quỳ trên mặt đất, dập đầu bộp bộp:

    - Bái kiến sư phó, bái kiến sư phó!

    Đứa lớn cũng quỳ xuống nói:

    - Bái kiến sư phó!

    Lý Bình An cười ha ha đứng lên núi:

    - Các ngươi đứng dậy đi theo ta!

    Hai đứa nhỏ đứng lên, hiếu kỳ theo Lý Bình An ra ngoài.

    Đứa nhỏ hưng phấn, đứa lớn cũng mừng rỡ, có sư phụ, có chỗ dựa vững chắc, về sau xem ai dám khinh thường chúng ta?

    Khoảng cách tới Tam Thanh đại diện ngày càng gần, hai đứa nhỏ càng bước chậm hơn, tiếu dung dần trở nên trắng bệch, thần miếu trong ấn tượng các nàng đều vô cùng khủng bố, sự khủng bố này lần nữa lại kéo tới.

    Lý Bình An đi vào đại diện, quay đầu vẫy tay cười nói:

    - Vào bái kiến tổ sư!

    Hai đứa nhỏ khúm núm tay nắm tay đi tới, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn, sợ sẽ gặp thứ gì đó đáng sợ.

    Lý Bình An chỉ chỉ vào hai cái bồ đoàn trước tượng Tam Thanh, nói:

    - Tới quỳ xuống!

    Hai đứa nhỏ đi tới trước bồ đoàn, bịch một tiếng quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.

    Đạo môn thu đồ vốn là đại sự, cần mời đồng đạo tới xem lễ, còn phải đốt hương tấu biểu, tụng kinh lễ sám, đệ tử phải tuyên đọc bái sư thiếp trước mặt tổ đàn, lời thề mới ra Thiên Địa đều biết, quỷ thần đều nghe, nếu bội ước, tự gặp báo ứng, sư phụ cũng cần tấu biểu vẽ phù, bẩm lên tam quan.

    Nhưng mấy việc này đối với Lý Bình An mà nói thì thực quá khó khăn, thực sự không biết a!

    Chỉ có thể học mấy cái trên TV, tự lầm ẩu một phen, dù sao thế giới này cũng không có Đạo môn, không ai biết hắn sai.

    Lý Bình An đứng trước hai đứa nhỏ, nhìn nói:

    - Đạo môn ta chính là Vô Thượng đại giáo, lấy từ bi độ vô lượng chúng sinh, Đạo môn có tứ đại giới luật, các ngươi nghe kỹ.

    - Giới đầu là Lạm sát, không được lấy mạnh khi yếu, lạm sát kẻ vô tội.

    - Giới thứ hai là Dâm tà, có thể có lòng ái mộ, nhưng không được dâm loạn.

    - Giới thứ ba là Lười biếng, tham lam vô độ, hưởng thụ xa xỉ.

    - Giới thứ tư là Đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch sư trưởng.

    - Bốn giới này, các ngươi hiểu chứ?

    Hai đứa nhỏ liên tục gật đầu, trong mắt đầy mê mang, cái gì mà dâm, tà, cái gì mà có thể ái mộ? Nghe không hiểu lắm a.

    Lý Bình An quay người cung kính bái Tam Thanh:

    - Tam Thanh đạo tổ ở trên, đệ tử Lý Bình An thụ mệnh Đạo tổ, đạp hồng trần, lập Đạo môn, hoàng chính pháp. Nay thấy hai nữ này hữu duyên với Đạo môn tan, đặc biệt thu làm đệ tự Đạo môn, mời Đạo tổ minh giám.

    Hai đứa nhỏ cũng cúi đầu, kinh sợ, thần linh muốn hiện thân sao?

    Một thanh âm vang lên trong đầu Lý Bình An: "Đinh! Túc chủ thu được cao đồ, truyền Đạo môn chính thống, ban thưởng hai bộ Như Ý đạo bào, hai thanh pháp kiếm, đạo pháp Câu Linh Khiển Tướng.

    Đánh giá: Đinh cấp! Ba tháng mới thu được đệ tử, ngươi là heo sao?”

    Lý Bình An nghe đoạn đầu khẽ vui mừng, thu đồ còn có ban thưởng? Sau đó sắc mặt lại đen lại, trách ta sao? Không phải ta một mực chờ nhiệm vụ của ngươi sao? Hoàn thành nhiệm vụ dẫn đạo xong, ngươi liền biến mất không thấy tăm tích, ta còn tưởng ngươi đi luôn rồi chứ?

    Không hổ là Đạo môn hệ thống, Đạo môn vô vi, cái hệ thống này phát huy hai chữ vô vi tới cùng cực, ngay cả nhiệm vụ cũng không thèm ban, không tự biết thân phận của mình sao?

    Lý Bình An âm thầm khinh bỉ một phen, đứng lên nhìn hai đứa nhỏ, đây chính là đệ tử đầu tiên của hắn, nhếch miệng khẽ cười một tiếng:

    - Hai đứa gọi là gì?

    Đứa lớn ngẩng đầu, mở miệng nói:

    - Ta là Đại Ny!

    Đứa nhỏ cũng thành thật:

    - Ta là Nhị Ny!

    Lý Bình An ho khan một tiếng:

    - Đã nhập Đạo môn ta, nên có đạo hiệu riêng, vi sư ban cho các ngươi đạo hiệu Thanh Tuyết, Thanh Vũ. Đại Ny Thanh Tuyết, Nhị Ny Thanh Vũ.

    Hai đứa nhỏ cao hứng hô vang:

    - Tạ ơn sư phụ!

    Lý Bình An ôn hòa nói:

    - Đứng lên đi!

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ đứng lên, nhìn Lý Bình An.

    Lý Bình An duỗi tay, lòng mặc niệm nhận ban thưởng, quang mang trên tay khẽ lóe lên, một cái khay xuất hiện, trên khay là hai bộ đạo bào, hai thanh pháp kiếm mảnh khảnh.

    Thanh Vũ có chút há to mồm, vô thức kinh ngạc kêu:

    - Oa! Sư phụ thực lợi hại.

    Lý Bình An mở miệng nói:

    - Đây là đạo bào, pháp kiếm vi sư ban cho hai ngươi, cầm đi!

    Hắn quay người, đặt cái khay trước mặt Thanh Tuyết, Thanh Vũ.

    Thanh Tuyết nhìn đạo bào sạch sẽ, pháp kiếm xinh đẹp, ánh mắt lóe lên một cảm xúc vui mừng, sau đó liền lắc đầu nói:

    - Đa tạ sư phụ, chúng ta, chúng ta không mua nổi.

    Thanh Vũ cũng cắn môi, ánh mắt ảm đạm, có chút bất an nhìn về phía Lý Bình An, chúng ta không mua nổi, sư phụ sẽ không giận chứ? !

    Lý Bình An sửng sốt một chút, sau đó ôn hòa cười nói:

    - Không cần các ngươi mua, đây là vi sư cho các ngươi!

    Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

    - Các tiểu ca ca trong thôn chúng ta bái sư đều phải mua đồ a.

    - Ừm, đúng vậy!

    Thanh Vũ cũng liên tục gật đầu.

    Lý Bình An vuốt đầu các nàng, cười nói:

    - Chúng ta là Đạo môn, sư đồ như phụ tử, không phải chuyện bái sư trong thôn các ngươi có thể so sánh. Trưởng giả ban đồ, không thể từ chối, cầm đi đi!

    Thanh Vũ mong đợi nhìn về phía Lý Bình An, Lý Bình An gật nhẹ.

    Thanh Vũ đưa tay kích động cầm lấy đạo bào, lập tức ôm vào ngực, kích động hô:

    - Tỷ tỷ, chúng ta có quần áo mới, quần áo mới nha, sờ vào thật thoải mái.

    Thanh Tuyết biến sắc, vội giáo huấn:

    - Nhị Ny, không được kêu loạn, đây là thần miếu.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,305
    Chương 5: Câu Linh Khiển Tướng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Thanh Vũ biến sắc, vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.

    Lý Khánh An cười ha hả nói:

    - Không sao, không sao, Tam Thanh Đạo Tổ sao có thể so đo với hai đứa trẻ các ngươi?

    Nghe thấy thế, trong lòng Thanh Tuyết mới an tâm một chút, nàng đưa tay ra nhận lấy quần áo, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích, nói:

    - Đa tạ sư phụ!

    Lý Bình An:

    - Cầm lấy kiếm của các ngươi đi, sau này nó chính là vũ khí hộ thân của các ngươi.

    - Vâng!

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ vội vàng cầm kiếm vào trong tay, khó nén nổi yêu thích.

    Chiếc khay trong tay Lý Bình An tán loạn rồi biến mất, hắn đứng dậy nói:

    - Chúng ta đi thôi!

    Đi ra ngoài trước đã.

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ nhanh chóng theo sau, khi ra khỏi đại điện, hai người vô thức quay đầu nhìn lại, Tam Thanh Pháp tướng cực lớn đứng sừng sững trong đại điện, uy nghiêm hòa ái, không hề dữ tợn như tượng thần trong thần miếu ở nội thành.

    Sau đó Thanh Tuyết, Thanh Vũ nhanh chân đuổi theo Lý Bình An.

    Thanh Tuyết do dự một chút, mở miệng hỏi:

    - Sư phụ, vừa rồi người nói chuyện với Thần Linh sao?

    Lý Bình An cười ha hả đáp:

    - Đó cũng không phải Thần Linh, đó là Đạo Tổ, là Đạo Tổ của Đạo Môn.

    Thanh Tuyết ngẩng đầu hỏi tiếp:

    - Vậy Đạo Tổ đã chấp nhận chúng con rồi sao?

    Lý Bình An vừa cười vừa nói:

    - Đương nhiên rồi, quần áo và trường kiếm trong tay các ngươi đều là Đạo Tổ ban cho đấy.

    Thanh Tuyết vui mừng kêu lên:

    - Thật sao!

    Thanh Vũ cũng vui sướng nói to:

    - Vậy có phải Đạo tổ sẽ đem chúng con ra làm tế phẩm không?

    Lý Bình An nói:

    - Tất nhiên là không rồi.

    Thanh Vũ vui vẻ kêu lên:

    - Tốt quá rồi, sau này con nhất định sẽ học thật giỏi, sau đó đánh bắt nhiều con mồi dâng lên Đạo Tổ.

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Đạo Môn ta không lưu hành cách tế tự bằng máu thịt, chỉ cần ba nén Hương dài, hai ngọn đèn dầu là đủ rồi.

    Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi:

    - Hương dài là cái gì?

    Lý Bình An nói:

    - Là đồ tế tự của Đạo Môn ta, sau này ta sẽ dạy cho các ngươi.

    - Vâng!

    Hai tiểu cô nương gật đầu liên tục, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, sau này chúng ta cũng là thần quan uy phong rồi! Giống như thần miếu trong nội thành, không ai dám bắt nạt chúng ta.

    Lý Bình An dẫn các nàng đi đến trước cửa một căn phòng trong hậu viện, đẩy cửa phòng ra bước vào, nói:

    - Nơi này sẽ là phòng của các ngươi.

    Thanh Tuyết há hốc mồm, kinh ngạc nói:

    - Oa... Đẹp quá, rất sạnh sẽ.

    Sàn nhà bằng gỗ không nhiễm một hạt bụi, giữa căn phòng có một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc bình hoa, sau tấm bình phong ngăn cách với đại sảnh là phòng ngủ, chiếc giường mềm mại được che bởi tấm màn hoa.

    Thanh Tuyết khó có thể tin nổi hỏi lại:

    - Sư phụ, phòng này, căn phòng này thật sự là của chúng con sao?

    Lý Bình An khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói:

    - Không sai.

    Thanh Vũ hưng phấn kêu lên:

    - Sư phụ, người tốt quá!

    Nàng ta vui vẻ chạy loạn khắp phòng, tò mò nhìn ngó xung quanh.

    Sau đó Lý Bình An lại dẫn các nàng đi xem chỗ tắm rửa, để các nàng tắm rửa một phen, bảo các nàng thay sang bộ đạo bào mới, chỉnh trang một phen trở thành hai tên tiểu đạo đồng tinh xảo mới đi ra ngoài.

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ mặc đạo bào nhỏ bào đứng mặt Lý Bình An, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, tay sờ tới sờ lui trên thân thể, có chút luống cuống tay chân.

    Lý Bình An cười ha hả hỏi:

    - Thích không?

    - Thích thích!

    Hai tiểu cô nương gật đầu liên tục.

    Thanh Vũ ngẩng đầu hỏi:

    - Sư phụ, quần áo của con đâu?

    Lý Bình An nói:

    - Ta cất đi giúp các ngươi rồi.

    Nói thế nào thì đó cũng là kỷ vật cha mẹ các nàng để lại, tuy rằng trên quần áo chứa đầy mảnh vá, nhưng Lý Bình An lại không vứt bỏ chúng nó, ngược lại còn nghiêm túc cất cẩn thận.

    Hai mắt Thanh Vũ sáng lên, hỏi:

    - Sư phụ, có thể đưa quần áo cho con được không?

    Lý Bình An nghi hoặc hỏi:

    - Không thích mặc đạo bào sao?

    Thanh Vũ lắc đầu liên tục, nói:

    - Không phải, chỉ là... Chỉ là bộ quần áo này quá mới, không có mảnh vá vào, con sợ sẽ làm bẩn làm rách nó.

    Thanh Tuyết cũng gật đầu liên tục, mặc quần áo mới như vậy, nàng cũng không dám ra khỏi cửa, sợ bụi bặm bên ngoài sẽ bám vào quần áo.

    Lý Bình An cười ha hả nói ra:

    - Không sao, đạo bào này là Như Ý Đạo Bào, là một loại pháp y, có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ, không dính bụi, không thấm nước, lửa đốt không cháy, đao kiếm phàm tục không làm tổn hại được.

    Khi bản thân Lý Bình An vừa nhận được đạo bào, cũng đã tò mò làm thí nghiệm rất nhiều lần, trước đây hắn còn nghi ngờ, đạo bào này được chế tạo bằng kỹ thuật Nano trong truyền thuyết.

    Hai mắt Thanh Tuyết sáng long lanh, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà cảm thấy rất lợi hại.

    Lý Bình An nói:

    - Muốn đo chơi thì đi đi! Nhưng đừng chạy ra khỏi đạo quán, bên ngoài rất nguy hiểm.

    Thanh Tuyết gật đầu liên tục đáp:

    - Sư phụ, chúng con sẽ không chạy lung tung đâu.

    Thanh Vũ cũng gật đầu nói:

    - Vâng, sẽ không đâu!

    Lý Bình An mỉm cười, quay người ra ngoài. Sau khi ra khỏi cửa phòng, bước chân hắn lập tức nhanh hơn, chạy vài bước đã xông vào trong phòng mình, đóng cửa phòng kêu rầm một tiếng.

    Pháp thuật, pháp thuật à, ta đến rồi đây!

    Lý Bình An bước nhanh đến trước giường, nhảy lên ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt lại trong lòng thầm nói: "Hệ thống, lấy ra ban thưởng Câu Linh Khiển Tướng."

    Ngay lập tức trong đầu hắn xuất hiện một đoạn ký ức ngắn, trong một đạo quan phong cách cổ xưa, một lão đạo sĩ đang giảng bài cho một vị tiểu đạo sĩ trước mặt bức họa Thái Thượng Đạo tổ.

    Lão đạo sĩ mở miệng nói:

    - Pháp thuật Câu Linh Khiển Tướng bắt nguồn từ Triệu Linh Chi Thuật của Đạo Môn, trước kia khi đồng đạo cần Quỷ vật làm việc, phải lập đàn dâng hương rắc Pháp mễ, triệu hoán Linh Thể của Quỷ vật đến, Quỷ vật ăn hương hỏa, pháp mễ, sẽ nghe lệnh làm việc.

    - Sau này cảm thấy phương pháp ấy quá phiền phức, hơn nữa Quỷ vật triệu hoán đến tốt xấu lẫn lộn, một số đồng đạo bắt đầu nuôi dưỡng Quỷ Binh trong đạo quán.

    Tiểu đạo sĩ tò mò hỏi:

    - Sư phụ, Tát Đậu Thành Binh của người cũng vậy sao?

    Lão đạo sĩ vuốt râu, vừa cười vừa nói:

    - Không sai, Tát Đậu Thành Binh khó thành tựu, có vài đạo quán đã chuyển sang cung phụng Hộ Pháp Thần Tướng, Hoàng Cân lực sĩ.

    Tiểu đạo sĩ hâm mộ nói:

    - Đúng là lợi hại thật!

    Lão đạo sĩ ho khan một tiếng nói tiếp:

    - Chỉ cần ngươi dụng tâm tu luyện, cũng có thể đạt tới độ cao ấy, chỉ cần tu vi của mình càng cao, có thể sai khiến quỷ thần càng lợi hại hơn.

    Tiểu đạo sĩ hăng hái đáp:

    - Con nhất định sẽ cố gắng, chăm đọc Đạo kinh, cố gắng tu luyện.

    Lão đạo sĩ khẽ gật đầu một cái, rồi nói tiếp:

    - Trải qua nhiều đời, được nhiều nhân tài trong Đạo Môn hoàn thiện, Triệu Linh Chi Thuật đã không câu nệ tình hình từ lâu, hiện giờ đã không còn là triệu hoán nữa mà là mệnh lệnh, có lực sát thương cường đại đối với linh thể quỷ vật.

    - Lần trước trong Đạo môn đại hội, Triệu Linh Chi Thuật chính thức đổi tên thành Câu Linh Khiển Tướng, là một trong số tiểu thần thông của Đạo Môn chúng ta.

    Hai mắt tiểu đạo sĩ tỏa sáng, chờ mong nhìn lão đạo sĩ.

    Lão đạo sĩ nói tiếp:

    - Ta sẽ đọc chú ngữ cho ngươi nghe một lần, hãy nghe cho kỹ: Tồn tại thần định chí tiến Thiên Cung, tốn bộ lệnh hạ triệu vạn linh, thần nhập đan điền âm khí tẫn, ngô lĩnh chúng thần nhập hư không...

    Theo lời đọc chú ngữ của lão đạo sĩ, pháp lực Lý Bình An tu luyện ra cũng vận chuyển theo, pháp lực quanh người hội tụ ở đan điền, ngưng tụ thành một quả Đạo Phù, Đạo Phù bay thẳng lên linh đài.

    Rất lâu sau hình ảnh ấy biến mất khỏi đầu hắn, Lý Bình An mở to mắt thở dài một hơi, trong lòng đã lĩnh ngộ ra được, đã học xong Câu Linh Khiển Tướng, nhưng mới chỉ là học được mà thôi, nếu muốn thông hiểu đạo lí bên trong cần bỏ ra thời gian rèn luyện.

    Lý Bình An mừng rỡ lẩm bẩm:

    - Pháp thuật, rốt cuộc ta đã học xong pháp thuật đầu tiên, có thể coi là đạo sĩ chính thức rồi.

    Hắn nhảy xuống khỏi giường, quay đầu nhìn qua cửa sổ, sắc trời đã tối đen.

    Lý Bình An giật mình, không xong rồi, thời gian tu luyện quá dài, hai đứa nhóc kia sẽ không bị đói chứ?

    Lý Bình An vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài, lớn tiếng kêu lên:

    - Thanh Tuyết, Thanh Vũ...

    Trong đại sảnh ở hậu viện, Thanh Vũ cười hì hì thò đầu ra gọi:

    - Sư phụ, ăn cơm thôi!
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.