FULL  Dị Giới  Hệ Thống Dị Thế Đạo Môn - Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,305
    Chương 6: Kể Chuyện Trước Khi Ngủ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lý Bình An lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, bước nhanh chân về phía đại sảnh, trong đại sảnh có một quả cầu thủy tinh, trong quả cầu thủy tinh ấy có một miếng Đạo Phù đang tản ra hào quang đỏ rực, chiếu sáng cả đại sảnh.

    Thanh Tuyết giống như bà cụ non bận rộn trước bàn ăn, nhanh nhẹn xới một bát cơm đặt lên bàn, khi nhìn thấy Lý Bình An đến, nàng vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn cười nói:

    - Sư phụ, ăn cơm thôi!

    Lý Bình An ngồi vào chỗ, nhìn ba món ăn trên bàn, hỏi:

    - Mấy món này là do con nấu à?

    Thanh Tuyết gật đầu liên tục, xấu hổ nói:

    - Nấu không được ngon lắm.

    Đúng lúc ấy Thanh Vũ ào ào chạy tới, cười hì hì nói:

    - Con cũng giúp đỡ!

    Lý Bình An cười ha hả:

    - Vậy thì con cũng rất lợi hại, bếp lò cao như vậy, sao hai đứa với tới được?

    Thanh Tuyết đáp:

    - Con bê một chiếc ghế đến đặt dưới chân, ở nhà khi nấu cơm con cũng làm như vậy.

    Lý Bình An nhíu mày một cái, không vui nói:

    - Sau này đừng làm nữa!

    Thanh Tuyết sững sờ, cúi đầu nước mắt lưng tròng:

    - Vâng, sư phụ! Con biết mình nấu không ngon, sau này con sẽ không nấu nữa.

    Lý Bình An vội vàng an ủi:

    - Đừng khóc, đừng khóc, chỉ là ta lo các ngươi sẽ bị thương thôi.

    Thanh Tuyết cúi đầu nức nở:

    - Không, con không khóc.

    Lúc này Thanh Vũ cũng đã chạy tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thanh Tuyết giống như vừa mắc lỗi vậy.

    Lý Bình An có chút bất đắc dĩ, thế giới nội tâm của trẻ con rất yếu ớt, nhưng mà để các nàng làm mấy việc như nấu cơm, hắn chắc chắn sẽ không cho phép.

    Lý Bình An gõ vào bàn nói:

    - Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi!

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ ngồi trên ghế, cúi đầu dùng đũa bới cơm ăn, bầu không khí trên bàn ăn rất tĩnh lặng.

    Lý Bình An vừa gắp đồ ăn bỏ vào miệng đã có chút sững sờ, lập tức bị đả kích sâu sắc, vậy mà mấy món ăn này còn ngon hơn cả thức ăn do hắn nấu.

    Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Bình An đuổi các nàng về ngủ, tự mình dọn dẹp bát đũa, rồi ngồi khoanh chân trong sân bắt đầu tu luyện.

    Vừa ngồi khoanh chân xuống đang chuẩn bị bình tĩnh lại thì...

    Hu hu hu...

    Hắn nghe thấy tiếng khóc đau lòng mơ hồ truyền đến, bất đắc dĩ Lý Bình An đành phải mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía phòng của Thanh Tuyết, Thanh Vũ, đầu óc choáng váng, không phải hai đứa trẻ kia vẫn còn đau lòng đấy chứ?

    Lý Bình An do dự một chút, mới đứng lên đi về phía phòng của hai nàng, hắn đẩy cửa phòng kêu kẽo kẹt một tiếng, bước vào.

    Nhìn qua tấm bình phong, có thể trông thấy Thanh Tuyết và Thanh Vũ đang nằm trong chăn nhỏ giọng nức nở.

    Lý Bình An bước đến, ngồi bên giường, cất giọng ấm ám vừa cười vừa nói:

    - Tiểu đồ đệ, sao các ngươi lại khóc? Ai bắt nạt các ngươi, nói cho sư phụ biết, sư phụ sẽ báo thù cho các ngươi.

    Thanh Tuyết ngẩng đầu, mắt nước mắt lưng tròng, nức nở nói:

    - Sư phụ, con nhớ cha mẹ.

    Thanh Vũ cũng khóc lóc:

    - Con nhớ phụ thân, con nhớ mẫu thân.

    Lý Bình An không biết phải nói sao nữa, ban ngày các nàng chơi đùa rất vui vẻ, không hề làm ồn, đến tối nằm trên giường yên tĩnh, tự nhiên lại nhớ tới người thân, có vị thi nhân trứ danh từng nói: "Mỗi khi đêm về lại nhớ người thân gấp bội." Có lẽ chính là tình huống này.

    Lý Bình An vươn tay ra vuốt tóc các nàng, trấn an:

    - Đừng khóc, đừng khóc, mai ta mang các con đi tìm cha mẹ có được không?

    Thật ra Lý Bình An biết rõ, nếu như những gì quyển sách kia viết là sự thật, cha mẹ các nàng hoặc là đã quay lại bị tinh quái ăn thịt rồi, hoặc là đã bỏ nhà đi tha hương, quay về thôn của các nàng chắc hẳn cũng không tìm thấy người, hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm.

    Thanh Tuyết nhìn Lý Bình An, ánh mắt mong chờ, hỏi:

    - Thật không ạ?

    Lý Bình An vừa cười vừa nói:

    - Đương nhiên là thật rồi, sư phụ sẽ không lừa các con đâu.

    Thanh Tuyết nín khóc, cười nói:

    - Sư phụ tốt quá!

    Tiếng khóc của Thanh Vũ cũng nhỏ dần, chỉ còn tiếng sụt sịt.

    Lý Bình An chớp mắt, vừa cười vừa nói:

    - Ta kể chuyện xưa cho các con nghe nhé!

    Hai mắt Thanh Vũ lập tức sáng lên, chỉ trong nháy mắt tiếng khóc đã dừng lại, nàng reo lên:

    - Nghe chuyện xưa, con muốn nghe chuyện xưa. Nghe chuyện Thợ săn đánh Yêu thú.

    Thanh Tuyết cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lý Bình An.

    Lý Bình An cười nói:

    - Các con có biết trong Tam Thanh quan của chúng ta cung phụng ai không?

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ mơ màng lắc đầu.

    Lý Bình An nói:

    - Người chúng ta cung phụng chính là Tam Thanh Thánh Nhân của Đạo Môn, nếu như các con đã gia nhập Đạo Môn thì phải biết lai lịch về Đạo Môn chúng ta. Các con có biết thiên địa này xuất hiện như thế nào không?

    Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi:

    - Thiên địa không phải vốn dĩ đã có sao?

    Lý Bình An lắc đầu nói:

    - Vạn vật đều có ngọn nguồn, thiên địa cũng thế, ta kể cho các con câu chuyện này, chính là về nguồn ngốc của thiên địa, tên là Khai Thiên Tích Địa.

    - Từ thủa sơ khai khi Thiên địa còn chưa xuất hiên, cả thế giới này chỉ là một mảnh Hỗn Độn, không có thời gian, không có không gian, không có bất cứ thứ gì khác.

    - Sau đó trong Hỗn Độn thai nghén ra ba nghìn Đại Đạo Ma Thần...

    Thanh Vũ tò mò hỏi:

    - Giống Thần Linh trong thần miếu sao?

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Đom đóm đòi so với ánh trăng, sao có thể giống nhau được.

    Thanh Vũ mờ mịt lắc đầu, nghe không hiểu, ài...

    Lý Bình An lắc đầu nói:

    - Không giống nhau, nếu so sánh với quỷ thần trong thần miếu thì Ma Thần do Hỗn Độn thai nghén ra lợi hại hơn rất rất nhiều.

    Thanh Vũ giật mình, khẽ gật đầu, lần này nàng nghe hiểu rồi, Hỗn Độn Ma Thần rất lợi hại.

    Lý Bình An nói tiếp:

    - Trong Hỗn Độn không có khái niệm về thời gian, không biết trải qua bao nhiêu năm, Hỗn Độn Ma Thần thi nhau thức tỉnh, chơi đùa vui vẻ trong Hỗn Độn.

    - Mãi cho đến một ngày, một bông hoa sen nở rộ trong Hỗn Độn, một người nam nhân cơ bắp bước ra từ trong đài sen.

    Thanh Vũ cười khanh khách nói:

    - Hóa ra hoa sen cũng có thể sinh ra con người, hì hì, con mọc ra từ đất đấy, còn chị gái thì được phụ thân nhặt về khi đi săn.

    - Ừ!

    Thanh Tuyết cũng nghiêm túc gật đầu, đúng là mẫu thân từng nói như thế.

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Các con đều là con của cha mẹ mình.

    Thanh Vũ vui vẻ kêu lên:

    - Đúng vậy!

    Lý Bình An kể tiếp chuyện Bàn Cổ Khai Thiên Tích Địa, đại chiến ba nghìn Ma Thần, thân thể Bàn Cổ hóa thành thiên địa.

    -... Cứ như vậy, mỗi ngày trời cao lên một trượng, đất cũng dày thêm một trượng. Thân thể Bàn Cổ cũng mỗi ngày cao thêm một trượng. Đầu đội trời chân đạp đất, giữ vững như vậy rất rất nhiều năm. Cuối cùng trời và đất đều trở nên vô cùng kiên cố. Nhưng bởi vì mệt nhọc quá mức, cuối cùng hắn không chịu nổi mệt mỏi đã vẫn lạc.

    - Trong nháy mắt, ngay khi hắn ta sắp chết, cả người đột nhiên sảy ra biến hóa: Hơi thở phát ra từ trong miệng hắn, lập tức biến thành gió và mây; Tiếng rên rỉ của hắn biến thành sấm sét rung động ầm ầm; Mắt trái của hắn biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng; Tay chân và thân thể, biến thành mặt đất và núi cao; Máu tươi biến thành sông lớn; Gân mạch biến thành con đường, tóc và râu biến thành ánh sao sáng trên bầu trời; làn da và tóc gáy, biến thành cỏ cây; Cơ bắp biến thành thổ địa; Hàm răng và xương cốt biến thành kim loại, khoáng thạch và trân bảo; Mồ hôi trên người biến thành cơn mưa.

    Thanh Vũ trợn trừng mắt, khó có thể tin nổi hỏi:

    - Thế giới của chúng ta là do Bàn Cổ đại thần biến thành?

    Thanh Tuyết cũng mang vẻ mặt chấn động, thế giới quan đã bị thay đổi, hóa ra ở thời kỳ viễn cổ Thần Linh lại vĩ đại như vậy, đúng là rất lợi hại!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,305
    Chương 7: Tu Luyện, Chính Thức Nhập Môn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Thanh Vũ tò mò hỏi:

    - Sư phụ, cơ thể của Bàn Cổ đại thần khổng lồ như vậy, một bữa ngài ấy phải ăn bao nhiêu bát cơm mới đủ no?

    Lý Bình An cười ha hả nói:

    - Thần tiên đều không cần ăn cơm.

    Thanh Vũ nghi hoặc hỏi:

    - Không ăn cơm bọn họ không đói bụng sao?

    Lý Bình An đáp:

    - Không đói bụng!

    - Vì sao?

    - Bởi vì bọn họ là thần tiên.

    - Thần tiên là cái gì? Vì sao không cần ăn cơm?

    - Thần tiên là tồn tại siêu thoát phàm tục.

    - Siêu thoát phàm tục là gì?

    - Khụ khụ khụ...

    Lý Bình An nhìn vẻ mặt tò mò của Thanh Vũ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

    - Đợi đến khi con trưởng thành, con sẽ biết.

    - Tại sao phải đợi đến khi con lớn? Nhưng mà con muốn biết luôn bây giờ.

    Lý Bình An choáng váng, lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?

    - Ngủ đi!

    Lý Bình An nhìn Thanh Tuyết Thanh Vũ, nói:

    - Thời gian đã không còn sớm nữa, mau ngủ đi. Ngày mai ra lại kể cho các con nghe chuyện Long Hán Đại kiếp.

    Hai mắt Thanh Vũ sáng lên, ngồi dậy hỏi:

    - Sư phụ, kể luôn bây giờ có được không? Con không buồn ngủ!

    Lý Bình An duỗi tay đặt lên trên trán Thanh Vũ, khẽ dùng sức đẩy ngã nàng nằm xuống, ngửa mặt trên giường, đàn áp vô tình.

    Thanh Tuyết kéo Thanh Vũ, nói:

    - Muội muội ngoan nào, sư phụ mệt rồi.

    Lý Bình An nhìn Thanh Tuyết tán thưởng, đứng dậy nói:

    - Ngoan ngoãn ngủ đi, ta tắt đèn giúp các con.

    Nói xong hắn quay người đi ra ngoài, khi ra khỏi phòng còn tiện tay tắt Phù đăng, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

    Lý Bình An vừa ra ngoài đã thở dài, nói thầm:

    - Trẻ con đúng là phiền phức thật.

    Hắn lắc đầu đi đến chỗ cây đào trong nội viện, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

    Thông qua hệ thống ban thưởng, Lý Bình An đã đạt được tổng cộng hai loại công pháp, một loại tên là Nhật Nguyệt Luyện Khí quyết, một loại là Quan Tưởng Chi pháp, Nhật Nguyệt Luyện Khí quyết chính là phương pháp thu thập Nhật Nguyệt Linh khí, Quan Tưởng Pháp môn là một loại phương pháp tu luyện đại đa số đệ tử Đạo Môn đều có, trên linh đài tinh khiết trong não hải quan tưởng một pháp tướng vị đại thần nào đó, Thần Minh tọa trấn Thiên Cung có công hiệu tẩy rửa linh đài, bảo vệ bản thân.

    Lý Bình An tu luyện Quan Tưởng pháp, Linh Hồn vô tri vô giác tiến vào một khoảng không trong vũ trụ, tinh vân vờn quanh vừa sáng lạn vừa xinh đẹp, một thân ảnh khổng lồ đang ngồi khoanh chân trong Tinh Hải, giống như trung tâm của Vũ Trụ, đứng đầu chúng Thần.

    Đay chính là vị pháp tướng đầu tiên Lý An Bình quan tưởng, chính là Thượng Thanh Thánh Nhân Linh Bảo Thiên Tôn, trải qua hai tháng cố gắng hoắn mới quan tưởng thành công vị pháp tướng này, hiện giờ khó khăn lắm mới hiện ra hình người, không nhận ra nửa điểm đặc biệt nào của Thượng Thanh Thánh Nhân, thân ảnh giống như một đoàn quang ảnh xua tan đêm tối vậy, dường như lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài.

    Ý niệm của Lý Bình An chìm vào trong pháp tướng, bắt đầu tu luyện Nhật Nguyệt Luyện Khí quyết, bóng người dưới cây đào được ánh trăng chiếu xuống hơi sáng lên, tạo thành một quầng sáng, giống như ánh trăng đều tụ hết về phía bên này.

    Phù phù...

    Ngực Lý Bình An hít thở phập phồng, ánh trăng sáng cũng rung động theo, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn.

    Oành!

    Cơ thể Lý Bình An run lên, một vòng xoáy giống như cái phễu hình thành trên đỉnh đầu, trong nháy mắt dường như cả đạo quán đều mờ đi, ánh trăng vô lượng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, được luyện hóa thành pháp lực ngưng tụ thành một luồng khí xoáy trong đan điền.

    Lý Bình An mở to mắt, mừng rỡ nói:

    - Bách nhật Trúc Cơ đã thành, hiện giờ ta chính là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

    Lý Bình An nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất, rơi xuống giống như một chiếc lông chim.

    Hắn cảm thấy chỉ một cái chớp mắt thôi cả thế giới này đều trở nên khác thường rồi, tiếng kiến kêu to hơn, ngay cả tiếng dơi vỗ cánh hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cả người giống như một chiếc lông chim, một cơn gió thổi đến là có thể thổi bay lên, bay cao như diều gặp gió. Tất cả mọi chuyện đều rất tốt đẹp, nếu như không có mùi hôi vờn quanh bên người thì càng tốt hơn.

    Lý Bình An bịt chặt mũi, lấy tay che miệng, chán ghét lẩm bẩm:

    - Mùi thối ở đâu ra thế nhỉ?

    Sau đó hắn cảm nhận được cảm giác nhầy nhụa, hắn vô thức đưa tay lên mặt, trên tay là một đám cặn bã đen như mực.

    . Lý Bình An giật mình kêu lên:

    - Mẹ kiếp, tẩy tinh phạt tủy trong truyền thuyết, ta bẩn đến vậy sao?

    Bóng người cân khẽ động, chỉ trong nháy mắt đã chạy vào phòng tắm riêng của mình. Tiếng nước chảy rào rào vang lên, nửa tiếng sau, Lý Bình An ra khỏi phòng tắm, tinh thần sảng khoái, làn da trắng nõn, sắc mặt hồng hào, nếu như trước đây vẻ ngoài của hắn thuộc cấp bậc người đi đường, thì hiện giờ đã tiến giai trở nên đẹp trai xuất sắc rồi.

    Lý Bình An đứng trong sân nhếch miệng cười ngây ngô, Trúc Cơ Kỳ rồi, ba trăm năm thọ nguyên, kiếm lợi lớn, kiếm lợi lớn, lần xuyên không này không lỗ, không được, phải bình tĩnh, không được buông thả, sống hết ba trăm năm mới là kiếm lợi lớn.

    Lý Bình An vội vàng chạy về phòng, ngồi xuống luyện khí củng cố tu vi.

    Đêm khuya tiếng động ầm ầm truyền đến từ bên ngoài đạo quán, giống như có một cái quái vật khổng lồ đang đi đi lại lại bên ngoài.

    Lý Bình An đang ngồi đột nhiên mở to mắt, hai tia sáng nhợt nhạt hiện lên, hắn nhảy xuống giường đi đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.

    Đập vào mắt hắn là một luồng yêu khí màu máu đang phiêu đãng bên ngoài đạo quán, hắn lẩm bẩn:

    - Đây chính là tế linh trong sách viết, tới tốt lắm.

    Hắn mỉm cười, quay người về giường tiếp tục ngồi xuống, hoàn toàn không để trong lòng, nếu như ngươi dám vào ta còn đỡ mất công hơn, Tam Thanh Thánh Địa nào có phải nơi yêu tà có thể càn rỡ.

    Sau nửa đêm, tiếng động ầm ầm càng lúc càng nhỏ dần, rồi chậm rãi biến mất.

    Sáng hôm sau, Lý Bình An mặc đạo bào đến trước cửa phòng Thanh Tuyết Thanh Vũ, tay cầm một chiếc chiêng đồng gõ keng keng, lớn tiếng gọi:

    - Dậy thôi, dậy thôi...

    Thanh Vũ ở trong phòng kêu thảm một tiếng, đau khổ hét lớn:

    - Sư phụ, trời còn chưa sáng đâu!

    Thanh Tuyết cũng nức nở nghẹn ngào:

    - Sư phụ, lát nữa chúng con dậy, chúng con không đói!

    Két!

    Lý Bình An tiện tay bỏ chiếc chiêng đồng qua một bên, đẩy cửa phòng ra, vươn tay thắp Phù đèn, cả căn phòng lập tức trở nên sáng sủa.

    Trong phòng ngủ sau tấm bình phong, Thanh Tuyết Thanh Vũ vẫn đang ngủ say sưa.

    Lý Bình An đi đến bên giường, vươn tay kéo hai đứa nhỏ dậy, trong tiếng kêu thê thảm và giãy giụa mặc đạo bào vào cho hai nàng, rồi phủi tay nói:

    - Nếu như đã gia nhập Đạo Môn thì phải tuân thủ quy củ của Đạo Môn chúng ta, bây giờ đi rửa mặt nào.

    Thanh Tuyết Thanh Vũ u oán nhìn Lý Bình An, vẫn còn buồn ngủ đã phải theo hắn ra ngoài, ra khỏi cửa bầu trời bên ngoài vẫn còn tối tăm mờ mịt, hai nàng không nhịn được đau khổ rên một tiếng.

    Sau khi rửa mặt xong, cuối cùng hai nàng cũng có chút tinh thần.

    Lý Bình An dẫn các nàng đến Tam Thanh đại điện, mỗi người lĩnh ba nén Hương dài, cung kính thắp hương quỳ lạy, qua một đêm, dễ nhận ra được tâm trạng của Thanh Tuyết Thanh Vũ đã khá hơn nhiều, không còn e sợ như trước nữa.

    Lý Bình An bảo các nàng ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, mở miệng nói:

    - Cách tu luyện của Đạo Môn ta không giống với các môn phái khác, muốn tu hành trước hết phải tu tâm, trước khi luyện pháp phải luyện đạo, đạo pháp đạo pháp, đạo đứng trước pháp.

    - Các môn phái khác trên thế giới này theo đuổi lực lượng, còn Đạo Môn chúng ta theo đuổi tâm cảnh, sớm nghe đạo chiều chết cũng cam.

    - Bây giờ ta sẽ dạy cho các con cách niệm kinh, sau này mỗi ngày đến giờ này các con đều phải đến đây niệm tụng đạo kinh, ma luyện đạo tâm.

    Thanh Tuyết Thanh Vũ yếu ớt đáp:

    - Vâng, sư phụ!

    Lý Bình An ngồi khoanh chân giữa hai nàng, trước mặt đặt một quyển đạo kinh, có tên là "Cao Thượng Ngọc Hoàng Bản Hành Tập Kinh”, chính là quyển kinh thư duy nhất Lý Bình An có.

    Lý Bình An khẽ nhắm mắt lại, mở miệng thì thầm:

    - Nhĩ thì Nguyên Thủy Thiên Tôn tại thanh vi thiên trung, ngọc kinh kim khuyết, Thất Bảo huyền uyển, Ngọc Hoàng cung điện, thăng quang minh tọa, dữ vô ưởng sổ chúng, tuyên thuyết linh bảo thanh tịnh chân nhất bất nhị pháp môn. Thị thì, ngọc hoàng tôn đế, dữ chư chân thánh, phi thiên đại thánh, vô cực thần vương, linh đồng ngọc nữ, cửu thiên vạn nhân, thanh trai kiến tiết, thị tại trắc yên...

    Thanh Tuyết, Thanh Vũ lắp bắp nhẩm theo:

    - Nhĩ... Nhĩ thì Nguyên Thủy Thiên Tôn tại thanh vi... thanh vi thiên trung...
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.