Chương 8: Người Đến Không Có Ý Tốt Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Mặt trời mọc lên ở phương đông, chiếu sáng vạn dặm núi sông, buổi tụng kinh chấm dứt, Lý Bình An lại dẫn các nàng đi tập Thái Cực quyền, sau đó mới hoàn thành bài học buổi sáng. Bữa sáng đã sẵn sàng, trên bàn ăn Thanh Tuyết Thanh Vũ ăn như hổ đói, sau một buổi sáng khổ cực các nàng thật sự rất đói bụng. Lý Bình An vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến điều gì đó. Có nên mời một đầu bếp đến đây không nhỉ? Sau khi làm xong bài tập buổi sáng mới chuẩn bị đồ ăn sáng đúng là có hơi muộn, hơn nữa tài nấu nướng của mình, ài... Đúng là chỉ có thể tính là ăn tạm mà thôi. Lý Bình An hạ quyết tâm, mời đầu bếp, nhất định phải mời một vị đầu bếp về, bản thân đường đường là người đứng đầu đạo quán, Trúc Cơ Kỳ đại năng, sao có thể ngày nào cũng bận rộn trước bếp lò được? Rầm rầm rầm! Đột nhiên tiếng đập cửa rất mạnh từ bên ngoài truyền đến. Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Lý Bình An, ngoan ngoãn nói: - Sư phụ, có người gõ cửa, con đi mở cửa nhé. Nói xong nàng nhảy xuống ghế, chạy ra ngoài. Lý Bình An đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt biến sắc kêu to: - Quay lại! Bóng dáng khẽ động, giống như Hồng nhạn bay đến chắn trước mặt Thanh Vũ, Thanh Vũ đâm rầm vào người Lý Bình An, kêu lên một tiếng, người ngả về phía sau. - Ai ui! Lý Bình An vươn tay kéo Thanh Vũ một cái, mới giữ cho nàng không bị ngã ra đất. Thanh Tuyết cũng vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh. Lý Bình An mở miệng nghiêm túc nói: - Thanh Tuyết, Thanh Vũ, các con ở trong đạo quan không được ra ngoài, để sư phụ đi xem thử. Thanh Tuyết thành thật gật đầu nói: - Vâng, sư phụ! Ánh mắt Thanh Vũ thì chuyển loạn. Lý Bình An về phòng lấy Pháp kiếm, quay người đi ra ngoài, trong khoảng thời gian đó tiếng đập cửa rầm rầm vẫn vang lên không ngừng, còn kèm theo vài tiếng chửi bậy. Lý Bình An đi đến trước cửa, vươn tay mở cửa đột ngột, ngay sau đó nhảy sang một bên, hai người đang xô đẩy nhau ngoài cửa không kịp đứng vững ngã nhào vào trong, lảo đảo té xuống đất, sợ hãi kêu to hai tiếng. Cửa lớn rộng mở, lộ ra một đám người đang đứng bên ngoài, mỗi người đều mặc hộ giáp bằng da thú, tay cầm liệp đao, trường mâu, còn có kẻ đang giương cung, vẻ mặt ai nấy đều như hung thần. Hai người ngã ra đất xoay người đứng dậy, tức giận kêu lên: - Tiểu tử, ngươi dám tránh ta! - Tiểu tử, muốn chết! Hai người nắm chặt tay đánh về phía Lý Bình An, quyền phong gào thét, mang theo mười phần kình lực. Lý Bình An vung tay áo lên, quét qua nắm đấm của hai gã to con kia, vận chuyển Thái Cực pháp, hai gã to con kinh sợ kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã bị ném bay ra ngoài, rơi uỳnh một tiếng ngã trên mặt đất, ôm ngực đau đớn kêu rên, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. Một lão giả bước gia từ trong đám người bên ngoài, quát to: - Dừng tay! Lý Bình An thì thầm: - Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Không biết bần đạo đắc tội chư vị chỗ nào, sao mọi người lại giết tới đạo quan nhỏ bé của bần đạo? Lão giả cười ha hả nói: - Vị công tử này đừng nóng nảy, thôn chúng ta có hai đứa nhỏ bị mất tích, nghe nói được ngài tốt bụng thu lưu, tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều vô cùng cảm kích, cố ý tới đây đón người về, kính xin công tử trả lại các nàng cho chúng ta, chúng ta sẽ hậu tạ. - Thôn trưởng! - Mãng Sơn đại thúc! Hai tiếng kinh ngạc vui mừng kêu lên truyền đến từ phía sau. Thanh Tuyết Thanh Vũ vội vàng chạy ra khỏi đạo quán, vui vẻ đến chỗ mọi người. Khi Thanh Vũ gọi Mãng Sơn đại thúc, sắc mặt người đàn ông cơ bắp đứng trước rất nhiều thôn dân lập tức biến đổi, tỏ ra rất thống khổ. Khi Thanh Tuyết Thanh Vũ chạy đến trước mặt Lý Bình An, Lý Bình An vươn tay giữ chặt các nàng lại. Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, vui vẻ kêu lên: - Sư phụ, là ngài thôn trưởng tới đón chúng con, thôn trưởng là người tốt. Thôn trưởng cười tủm tỉm vẫy tay nói: - Đại Ny, Nhị Ny, mau tới đây, về nhà với gia gia. Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Lý Bình An cười hì hì nói: - Sư phụ! Người về cùng với chúng con được không? Con bảo mẫu thân làm đồ ăn ngon cho người. Lý Bình An nhìn thôn trưởng đang cười tủm tỉm, hỏi thẳng: - Vị thôn trưởng này, không biết cha mẹ các nàng đang ở đâu? Không thấy cha mẹ các nàng, bần đạo chắc chắn sẽ không thả người. Nụ cười trên mặt thôn trưởng cứng đờ, cười như không cười nói: - Công tử không biết đó thôi, cha mẹ các nàng nhớ con quá đã ngã bệnh, đang nằm ở nhà. Thanh Tuyết giật mình kêu lên: - Phụ thân ngã bệnh? Thanh Vũ cũng giãy giụa kêu lên: - Sư phụ, mẫu thân con bị bệnh rồi, con phải về nhà. Lý Bình An không biết phải nói sao, nhìn qua có vẻ như cha mẹ các nàng không phải đã chết, chính là đã chạy thoát, cho dù là kết quả nào, đối với các nàng mà nói đều là đả kích. Lý Bình An nói: - Vô Lượng Thiên Tôn, mời các vị thí chủ quay về đi! Bần đạo chắc chắn sẽ không trả lại các nàng. - Sư phụ! - Sư phụ, con nhớ cha mẹ! ... Nụ cười trên mặt thôn trưởng dần dần biến mất, sắc mặt âm trầm vung tay lên nói: - Mãng Sơn, ngươi dẫn người đi bắt các nàng lại. Gã đàn ông cao lớn dẫn đầu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt vô cùng thống khổ. Thôn trưởng lạnh lùng nói: - Mãng Sơn, ngươi phải biết rằng, nếu không bắt các nàng làm tế phẩm, đến lúc đó tế phẩm chính là con trai ngươi. Sắc mặt Mãng Sơn lập tức trắng bệch, nặng nề giơ tay lên, vung tay cất giọng trầm thấp nói: - Theo ta, lên! Chân dẫm xuống đất kêu oành một tiếng, cả người giống như con báo lao về phía Lý Bình An. Đám đàn ông xung quanh đều trầm mặc, lao theo về phía trước, vẻ mặt tràn đầy áp lực. Chỉ có vài người đứng bảo vệ thôn trưởng, cất tiếng hò hét. Thôn trưởng vuốt râu cười đắc ý, cho dù ngươi vũ dũng phi phàm chẳng phải cũng không dám trái lệnh ta sao. Hai tay Lý Bình An ném về phía sau, Thanh Tuyết, Thanh Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người bay ngược lại hơn trăm thước an ổn rơi xuống trước Tam Thanh đại điện. Tay Lý Bình An cầm trường kiếm lên không rút khỏi vỏ, không lùi mà tiến tới, kiếm ảnh lập lòe bất định, Câu, Dẫn, Niêm, Niêm, Nã, vận dụng Thái Cực Kiếm pháp, ra đòn liên tiếp, từng gã đàn ông bị đánh bay kêu to, liên tiếp ngã văng ra ngoài, ngay cả Mãng Sơn cũng không phải đối thủ, trường kiếm móc vào cánh tay, cả người hắn lập tức xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, rồi nặng nề rơi xuống con đường đá trên núi, đau đớn phát ra tiếng kêu rên. Nụ cười trên mặt thôn trưởng chậm rãi biến mất, cả người giống như gặp phải quỷ vậy, khó có thể tin nổi nhìn đám đàn ông vạm vỡ đang kêu thảm thiết phía xa, bọn họ đều là thợ săn rất giỏi, sao lại thất bại thảm hại như vậy? Lý Bình An đứng trước đạo quán, mở miệng khẽ cười nói: - Ngươi còn thủ đoạn gì nữa không? Cứ việc sử dụng đi, bần đạo đều tiếp nhận, nhưng hôm nay chắc chắn ngươi không thể mang người đi. Thôn trưởng hét lớn: - Tế Linh đại nhân, chúng ta vô năng, xin ngài ra tay. Ngay lập tức một làn khói đen bắn ra từ trong rừng rậm, giống như một mũi tên sắc nhọn lao về phía Lý Bình An. Chân Lý Bình An khẽ động, trong nháy mắt đã lui về phía sau, chạy vào trong cửa đạo quán, khói đen bắn tới trước cửa đạo quán thì im hơi lặng tiếng biến mất không thấy đâu nữa, lập tức tan rã giống như tuyết đọng đâm vào lửa lớn vậy. Lý Bình An đắc ý cười nói: - Ta đã đề phòng ngươi từ lâu rồi. Tiếng phì phì vang lên, một cái đầu rắn to như một chiếc xe ngựa ngóc lên trong rừng rậm, ánh mắt lạnh lẽo của nó chứa đầy sát ý. Lý Bình An ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý nhìn Cự Xà, nhóc con, có bản lĩnh thì ngươi vào đây! - Tích! Nhiệm vụ: Uy nghiêm của Đạo Môn không thể khiêu khích! Một con xà yêu nho nhỏ cũng dám lấn tới cửa Đạo Môn, tội đáng chém, ký chủ giận dữ, thề phải giết chết xà yêu, nhiệm vụ có thời hạn trong vòng nửa canh giờ. Nụ cười trên mặt Lý Bình An cứng đờ, mẹ nó chứ, hệ thống định hại lão tử à! Con mắt nào của ngươi thấy ta giận dữ hả? Nhìn qua là biết con xà yêu kia không dễ chọc, ngươi bảo ta đi chém giết nó? Lỡ như ta chết thì phải làm sao bây giờ?
Chương 9: Trận Chiến Đầu Tiên Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Con xà yêu cực lớn chạy ầm ầm về phía Tam Thanh quan, những nơi nó đi qua, cây cối đứt gãy, đất đai bị giày xéo. Xà yêu chạy đến trước mọi người, cúi đầu táp về phía thôn trưởng. - Cứu mạng! - Tha mạng, Tế Linh đại nhân tha mạng! ... Đám người bên cạnh thôn trưởng ai nấy đều hoảng sợ kêu to, hốt hoảng bỏ chạy. Thôn trưởng cũng hoảng sợ ngẩng đầu kêu lên: - Tế Linh, ta là thôn trưởng, ngươi không thể ăn ta. Ta cung cấp tế phẩm cho ngươi, là ta cung cấp tế phẩm cho ngươi đó... A... Trong mắt Xà yêu hiện lên một tia đùa giỡn muốn ngược sát bọn họ, nó mở miệng phun ra chất dịch tanh hôi, thân thể của tất cả đám người đang chạy trốn đều dừng lại, ngã ầm ầm ra đất. Trong mắt thôn trưởng hiện lên vẻ tuyệt vọng, cuối cùng cũng đến lượt ta sao? Ta không muốn chết! - Nghiệt súc! Chớ có càn rỡ. Một tiếng gầm vang vọng, Lý Bình An bay lên trời, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ kiếm quang trắng xóa đánh thẳng về phía đầu rắn. Xà yêu lập tức ngẩng đầu lên, mở cái miệng rộng của nó lao về phía Lý Bình An nhanh như sao băng. Keng! Một tiếng va chạm vang dội, một kiếm của Lý Bình An đã chém vào răng rắn, lực lượng phản chấn khiến hắn vô cùng khó chịu, chỉ trong nháy mắt đã bị hất ngược lên trời. Xà yêu cũng đau đớn gào lên một tiếng, trở mình một cái, chiếc đuôi rắn giống như trường tiên đánh về phía Lý Bình An, tạo thành một đạo tàn ảnh trên không trung. Oành! Một tiếng trầm đục vang lên, Lý Bình An lập tức bị đánh bay giống như quả bóng bàn, rơi vào trong núi sâu, xà yêu quay người nhanh chóng đuổi theo. Nếu bàn về cảnh giới, Lý Bình An còn cao hơn so với xà yêu, công pháp võ công cũng phi phàm, thực lực tổng thể cao hơn không biết bao nhiêu lần so với xà yêu. Nhưng nếu bàn về đánh nhau, Lý Bình An lại kém hơn rất nhiều, khi ở địa cầu hắn chính là sinh viên ba tốt, không đánh nhau, không yêu sớm, không cúp học. Trong trường học gặp phải chuyện gì đều tìm thầy cô, rời khỏi trường học gặp phải chuyện thì tìm cảnh sát, từ nhỏ đến lớn số lần đánh nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, trước đó đánh bại được đám đàn ông vạm vỡ kia đều là do cảnh giới khác biệt mang tính nghiền ép. Bây giờ gặp phải một con xà yêu ngang sức ngang tài, Lý Bình An thảm rồi, đầu óc choáng váng, võ nghệ của bản thân đã quên quá nửa, biến thành đối tượng bị chà đạp. Tiêng vang ầm ầm trong núi mãi không dứt. Thôn trưởng lấy lại tinh thần, lập tức hành động, không, ta không thể chết được, ta vẫn muốn sống, còn cơ hội, vẫn còn cơ hội, chỉ cần làm cho Tế Linh thoả mãn nó sẽ không giết ta, hắn vội vàng quát chói tai: - Mãng Sơn, mau bắt hai đứa nhóc con kia về đây cho ta. Mãng Sơn đứng dậy khỏi mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía cuộc đại chiến, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, cây cối mọc thành rừng bị đánh ngã, trong mắt hắn vô thức hiện lên một tia hy vọng. Thôn trưởng quát chói tai: - Mãng Sơn, ngươi còn đứng ở đó chần chừ gì nữa? Còn không mau đi! Chẳng lẽ ngươi muốn con trai ngươi trở thành tế phẩm sao? Mãng Sơn chậm rãi đứng dậy, chắn trước cửa đạo quán không nhúc nhích. Thôn trưởng tức giận cả người run lên, mắng to: - Mãng Sơn, ngươi muốn tạo phản có phải không? Mãng Sơn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không nói tiếng nào. - Được lắm! Thôn trưởng tức giận gào to với hai người ngã trong sân đạo quán: - Đại Lâm, Nhị Lâm, các người bắt hai nha đầu kia lại. Hai người đàn ông vạm vỡ trong sân đạo quán nhìn nhau, rồi xoay người đứng dậy. Mãng Sơn trầm giọng nói: - Ta xem ai dám! Đại Lâm, Nhị Lâm lập tức đứng yên tại chỗ, chần chờ. - Các ngươi không sợ Tế Linh tức giận sao? Thôn trưởng giận dữ quát to. Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Đại Lâm, Nhị Lâm cuống quít lao về phía Tam Thanh đại điện, mặt lộ ra vẻ ngoan lệ. Hai người vừa chạy được hai bước, đã bị một cỗ lực lượng vô hình đánh trúng, hai gã đàn ông vạm vỡ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra khỏi Tam Thanh quan, đập thẳng xuống mặt đất, lăn ra xa vài mét mới dừng lại, không rõ sống chết. Hai mắt Mãng Sơn sáng lên, quay đầu nhìn về phía Tam Thanh đại điện, sau đó lại mờ mịt không biết phải làm sao với Thanh Tuyết Thanh Vũ. Thôn trưởng cũng lập tức trợn tròn mắt, chuyện này... Chuyện này là thế nào? Sao bọn họ lại bay ra ngoài? Trong núi rừng xa xa, tiếng nổ ầm ầm vẫn vang lên không dứt, sau một phen chiến đấu Lý Bình An đã chậm rãi nắm giữ được tiết tấu, dần dần học được cách vận dụng võ nghệ của bản thân áp dụng vào cuộc chiến. Một đạo kiếm khí tạo thành Thái Cực Kiếm luân bay lên trong rừng, dưới Thái Cực đồ vang lên tiếng gào rú thống khổ. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một cái đầu rắn rất lớn giống như Giao Long lao ra khỏi mặt nước, hung hăng đâm vào Thái Cực Đồ, Kiếm khí đan xen ngang dọc, vảy rắn trên đầu không ngừng nổ tung, từng dòng máu tươi phun ra ngoài. Xà yêu phun ra một đám khói đen, dưới làn khói đen cây cối phát ra tiếng xì xèo, nhanh chóng trở nê mục nát. Trên đạo bào của Lý Bình An lóe lên Linh quang, cả người phóng lên bầu trời giống như chim đại bàng, chân trái đạp chân phải, chân phải đạp chân trái, bay vèo vèo lên trời. Xà yêu đập xuống mặt đất kêu rầm một tiếng, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, chạy về phía xa xa. - Chạy đi đâu? Lý Bình An thét một tiếng chói tai, thân ảnh như mũi kiếm từ trên trời giáng xuống. Một tiếng nổ cực lớn vang lên, sau đó tất cả quay lại bình thường. Trên chiến trường, đạo bào của Lý Bình An nhăn nhúm, mặt mũi bầm dập đứng trên cái đầu cực lớn của xà yêu, pháp kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu xà yêu ngập đến tận chuôi kiếm, bóng dáng một con rắn nhỏ đen xì chui ra khỏi cơ thể xà yêu, nhanh chóng bỏ chạy vào trong rừng. Lý Bình An bình tĩnh, duỗi tay ra thét to: - Câu Linh Khiển Tướng! Một đạo Linh phù sáng lên trong lòng bàn tay Lý Bình An, xà yêu đang chạy trốn đột nhiên sững sờ, lui về phía sau, lao đến chỗ Lý Bình An, bị Lý Bình An nắm trong tay, con rắn nhỏ màu đen kia giãy giụa trong lòng bàn tay Lý Bình An, nhưng dù có giãy thế nào cũng không thoát ra được. Lý Bình An lẩm bẩm: - Đây chắc là linh hồn của xà yêu nhỉ? Câu Linh ấn trong lòng bàn tay sáng lên, chỉ trong nháy mắt, linh hồn của xà yêu đã bị Câu Linh Ấn thôn phệ hoàn toàn, biến mất không thấy đâu nữa. Lý Bình An thở dài một hơi, ngồi bệt trên đầu rắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: - Quá nguy hiểm, đánh nhau đúng là quá nguy hiểm, nhiều lần thiếu chút nữa đã chết rồi. Tu sĩ Đạo Môn không phải chỉ cần sử dụng ý niệm phi kiếm sẽ lao ra ngăn địch sao? Hoặc là dùng ý niệm thôi thúc pháp thuật tạo ra Thiên Lôi Địa Hỏa cũng được mà! Cận chiến thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa tuyệt đối không hề tiêu sái chút nào, hệ thống, ngươi thấy có đúng không? Hệ thống ngươi gì đi chứ! Đừng yên lặng không nói gì như thế! Mau cho ta một cái phi kiếm đi! ... Cuộc chiến kết thúc, tất cả đám người ở trước đạo quán đều chấn động, ánh mắt tỏa sáng, chẳng lẽ, chẳng lẽ xà yêu đã bại trận rồi? Chỉ có thôn trưởng là tràn đầy lo lắng, nhỏ giọng thầm thì: - Tế Linh vô địch, vô địch... Thanh Tuyết Thanh Vũ chạy ra khỏi Tam Thanh quán đến bên cạnh Mãng Sơn. Thanh Tuyết ngẩng đầu lo lắng hỏi: - Mãng Sơn thúc thúc, phụ mẫu ta có khỏe không? Bọn hắn ốm có nặng không? Mãng Sơn sững sờ, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của các nàng, hắn không biết nên mở miệng thế nào. Thanh Vũ tò mò hỏi: - Mãng Sơn thúc thúc, thứ vừa rồi là Tế Linh sao? Tại sao nó lại đánh nhau với sư phụ ta? Mãng Sơn nghĩ đến điều gì đó, hỏi: - Hắn là sư phụ của các ngươi? Đám đàn ông còn lại cũng tò mò nhìn về phía Thanh Vũ. Thanh Vũ gật đầu liên tục, nói: - Đúng vậy! Sau đó còn đắc ý: - Đây là thần miếu của chúng ta, bên trong cung phụng thần linh, hơn nữa còn tận ba người. Mặt tất cả mọi người đều biến sắc, thần miếu? Nơi này vậy mà lại là thần miếu? Khó trách Đại Lâm, Tiểu Lâm lại bị thương bất ngờ như vậy, nhất định là do Thần Linh nổi giận, nghĩ vậy đám người này bắt đầu lập tức cảm thấy lo lắng.