Chương 14: Truyền Pháp Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Lý Bình An lộ ra ý cười nói: - Đây là cuốn sách thứ hai ta có được, sau này liền có thứ mới có thể dạy cho các nàng, phù pháp so với Đạo kinh thú vị hơn nhiều. Đem sách ba một cái liền khép lại, bỏ vào trong ngực, nói: - Hệ thống, lấy ra Thanh Tâm phất trần, rút ra Khải Linh đan. Không gian trước mặt vặn vẹo một trận, nháy mắt hiện lên một cây phất trần, chuôi màu tím phía cuối cùng in một cái Thái Cực ấn, ba ngàn tơ phất trần không nhuốm bụi trần, trắng như tuyết sáng long lanh, rất là bất phàm. Còn lại bên cạnh phất trần là một cái bình ngọc đang lơ lửng, trên bình ngọc viết ba chữ phồn thể Khải Linh đan. Lý Bình An một tay bắt lấy phất trần, một tay nắm lấy bình ngọc, trên đùi dùng một chút lực liền từ dưới mặt đất bay lên, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Lý Bình An tay cầm phất trần, một bộ dáng vẻ cao nhân đắc đạo, đi đến trước mặt Thanh Ngưu mở miệng cảm thán nói: - Ai! Tạo hoá trêu ngươi a! Bần đạo nhìn ngươi đời này đau khổ, vốn định siêu độ ngươi một phen, bỗng nhiên cái đồ vật nào đó thích mắng chửi người vậy mà nói ngươi cùng bần đạo có duyên phận toạ kỵ, bần đạo cũng không thể thật sự nghịch thiên mà đi cũng chỉ có thể không làm khó nhận lấy ngươi, ban cho ngươi một phen tạo hoá. Thanh Ngưu bễ nghễ liếc mắt nhìn Lý Bình An một cái, rồi quay đầu nhìn về nơi xa. Lý Bình An lập tức cười, hợp lại còn không vui a! Rút ra nút lọ bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu đỏ sậm. Thanh Ngưu bỗng nhiên xoay đầu lại, hai con mắt nháy mắt đỏ lên nhìn đan dược trong tay Lý Bình An, cái mũi hồng hồng phun ra khí trắng. Lý Bình An đưa tay vỗ, đan dược nháy mắt bắn vào trong miệng Thanh Ngưu. Hai mắt Thanh Ngưu tức khắc trợn tròn: - Bò... Ò... ! La lên một tiếng, phanh một cái ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, cả người thẳng tắp co giật. Lý Bình An thì thầm nói: - Không phải đâu! Độc dược? Chẳng lẽ hệ thống phát khen thưởng sai? Thanh Ngưu nằm trên mặt đất, một thân lông dài chậm rãi rụng xuống, làm lao động lâu tích luỹ một thân vết thương ẩn cũng đang được chữa trị, gân cốt cả người ken két ken két được tái tạo sinh trưởng. Một lúc lâu sau, một đầu Thanh Ngưu cơ bắp cuồn cuộn từ trên mặt đất đứng lên, thân hình tuyệt đẹp, da lông bóng loáng, trong mắt mang theo tinh quang hưng phấn nhìn xung quanh. Lý Bình An thăm dò nói: - Thanh Ngưu? Thanh Ngưu lập tức nhìn về phía Lý Bình An, trong mắt tuôn ra nước mắt, chân trước uốn gối quỳ trên mặt đất, cúi đầu bái lạy. Lý Bình An duỗi tay vuốt cổ Thanh Ngưu, cười ha hả nói: - Thật sư là Khải Linh thành công, mau đứng lên đi! Thanh Ngưu đứng lên, đảo quanh Lý Bình An. Ngón tay Lý Bình An ở trên không trung hoạt động, linh khí thành tuyến tạo ra một đạo phù triện, phù triện bay ra hoá thành một đạo gió lốc cỡ nhỏ đem bộ lông màu đen Thanh Ngưu vừa trút xuống mặt đất quét sạch, xoay tròn bay ra khỏi Tam Thanh quan, rơi vào trong núi rừng bên ngoài. ... Ban đêm sau khi ăn xong cơm chiều, trước khi đi ngủ Lý Bình An kể cho Thanh Tuyết Thanh Vũ một ít chuyện xưa, Đạo Tổ giảng đạo Tử Tiêu Cung. Thanh Vũ nằm ở trên giường, nháy mắt to nói: - Sư phụ, ba người ngồi ở trên chỗ kia chính là thần linh của Đạo quan chúng ta sao? Lý Bình An gật đầu nói: - Đúng vậy! Bọn họ chính là Thái Thanh Đạo Tổ, Ngọc Thanh Đạo Tổ, Thượng Thanh Đạo Tổ mà Đạo quán chúng ta cung phụng, còn gọi là Thái Thượng Thánh Nhân, Nguyên Thuỳ Thánh Nhân, Thông Thiên Thánh Nhân. Thanh Vũ hưng phấn nói: - Đạo quán của chúng ta thật là lợi hại a! Bọn họ đều thật là lợi hại. Thanh Tuyết tò mò hỏi: - Sư phụ, ba vị Đạo Tổ kia ở nơi nào vậy? Chúng ta có thể nhìn thấy sao? Lý Bình An lắc đầu nói: - Ta cũng không biết bọn họ ở đâu, Hồng Hoang thật sự là quá mực xa xăm, xa xăm đến mức lịch sử cũng đều không nhớ được. Thanh Tuyết hỏi: - Bọn họ đã chết sao? Thanh Vũ lập tức phản bác nói: - Như thế nào sẽ chết? Đạo Tổ của Đạo quán chúng ta chính là đã thành thánh nhân. Lý Bình An cười ha hả nói: - Được rồi, hôm nay liền nói đến chỗ này thôi, mau ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn có tảo khoá nữa đấy! - n ân! Hai nàng gật gật đầu, an ổn nằm trong ổ chăn. Lý Bình An xoay người ra khỏi phòng, bang một tiếng đóng phù đăng lại. ... Lý Bình An đi đến trong viện phía trước, đi vào dưới cây đào khoanh chân ngồi xuống, tay bấm ấn quyết bắt đầu luyện khí, ánh trăng như nước chạy bị hấp dẫn tới đây, ở xung quanh Lý Bình An hình thành một cái quầng sáng chói ngời, bao phủ Lý Bình An ở trong đó. Sau một lát, hổn hển! Hổn hển! Tiếng miệng lớn thở dốc ở bên tai vang lên, một cỗ nhiệt khí ập vào trước mặt. Lý Bình An hơi nhíu mày một chút, lập tức mở to mắt, một cái đầu Thanh Ngưu cực lớn lập tức xuất hiện trước mặt, lão ngưu nhếch miệng cười lộ ra một cái răng cửa lớn. - Ta đi, ngươi là cái gì đâu! Lý Bình An hoảng sợ, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, lui về phía sau một bước. Lão ngưu lộc cộc tiến lên hai bước, một đôi mắt khẩn cầu nhìn Lý Bình An, vươn móng trước đả toạ chỗ phía trước Lý Bình An, lộc cộc dậm hai lần xuống. Lý Bình như có điều suy nghĩ nói: - Ngươi là muốn ta tu luyện? Lão ngưu liên tục gật đầu, mắt lộ ra chờ mong. Lý Bình An vươn tay, vận chuyển pháp quyết, ánh trăng gần đó sôi nổi hội tụ đến. Lão ngưu vươn đầu đối diện với bàn tay Lý Bình An, tham lam hút ánh trăng. Lý Bình An nói thầm: - Đều nói thành yêu cần yêu cầu hút tinh hoa nhật nguyệt, lời này quả nhiên không giả, nhưng hiệu suất này cũng quá thấp đi! Thành yêu như thế không biết cần bao nhiêu năm. Trong lòng vừa động: - Nếu không đem Nhật Nguyệt Luyện Khí quyết dạy cho nó, nhưng mà cấu tạo của ngưu không giống người đi! Có thể được không? Nếu không thử xem? Trên mặt Lý Bình An lộ ra tươi cười thân thiện, nói: - Thanh Ngưu, ngươi vốn là tế phẩm những thôn dân đó đưa tới, bần đạo lòng dạ từ bi đem ngươi cứu, cũng hao tốn vô số thiên tài địa bảo luyện chế Khải Linh đan cho ngươi ăn vào, mở ra linh trí cho ngươi. Thanh Ngưu một bên hút khí, một bên ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, trong mắt lớn tràn đầy lòng cảm kích. Lý Bình An tiếp tục nói: - Tục ngữ có câu: Cứu người cứu cho chót, đưa đạo đưa đến đông. Nơi này của bần đạo có một cái pháp quyết tu luyện, đều tặng cho ngươi, cuối cùng có thể có được bao nhiêu thành tựu lớn liền dựa vào tạo hoá của chính ngươi. Trong mắt Thanh Ngưu lập tức trào ra nước mắt cảm động, chân trước khẽ cong quỳ trên mặt đất, kêu lên bò... Ò... Bò... Ò. Lý Bình An đưa tay đặt ở trên đầu ngưu, đem Nhật Nguyệt Luyện Khí quyết truyền thụ cho Thanh Ngưu, thu tay lại mà đứng vừa cười vừa nói: - Tốt, đứng lên đi! Thanh Ngưu đứng lên, trong mắt loé ra vẻ mờ mịt, tri thức trong đầu đối với nó mà nói thật sự là quá cao thâm, nửa điểm cũng không hiểu. Lý Bình An nghiêm túc nói: - Đạo pháp vô lượng, thiên địa vạn vật đều có thể cầu đạo, có thể tu luyện thành công hay không toàn bộ đều nhờ vào ngộ tính của ngươi. Thanh Ngưu lắc đầu kêu bò... Ò... Bò... ò. Lý Bình An phất phất tay nói: - Đi đi! Đi đi! Không cần nghĩ nhiều, cảm giác tôn sùng sâu trong nội tâm, đại đạo tự thành. Lão ngưu cúi đầu trầm tư đi về phía nơi xa, đi đến ven tường liền nằm xuống. Nội tâm Lý Bình An nói thầm: - Sẽ không có nguy hiểm gì chứ? Theo đạo lý tới nói hẳn là sẽ không, được rồi được rồi, phúc duyên tạo hoá hoàn toàn xem người. Nếu thật sự xảy ra bất hạnh, cũng là phúc nguyên của nó nông cạn, bần đạo cũng chỉ có một phen tận tâm siêu độ nó mà thôi.
Chương 15: Bạch Vũ Trần Tới Cửa Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Lý Bình An ngồi xếp bằng dưới tàng cây tiếp tục đả toạ luyện khí, hội tụ lực lượng Ngân Nguyệt ở trong cơ thể vận chuyển, ngưng tụ thành pháp lực rơi vào xoáy khí bên trong đan điền. Linh hồn quan tưởng Thiên Tôn pháp tướng, hết thảy xung quanh đều ấn nhập vào đáy lòng, hai con dế vật lộn ở bên giếng cổ, một trận gió thổi qua vài phiến là cây phiêu diêu rơi xuống, con dơi chậm rãi bay qua bầu trời đêm... Tất cả mọi thứ đều khắc sâu vào đáy lòng. Đột nhiên một trận linh khí dao động làm Lý Bình An bừng tỉnh, trong nháy mắt Lý Bình An lập tức mở to mắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão ngưu đang nằm rạp trên mặt đất cạnh tường nơi xa, lực lượng nguyệt hoa trong không khí sôi nổi dũng mãnh đi vào trong cơ thể lão ngưu. Lý Bình An có chút há hốc miệng, khiếp sợ thì thầm nói: - Cái này... Sao có thể? Trong lòng đột nhiên rùng mình một cái, lúc trước chính mình học được pháp quyết luyện khí này là bao lâu? Năm ngày hay vẫn là mười ngày? Sâu trong nội tâm một trận bi phẫn nổi giận gầm lên một tiếng: - Tư chất ngộ tính của ta vậy mà không bằng một con trâu! ! Lý Bình An ngơ ngác nhìn lão ngưu tu luyện, cả người đều choáng váng, vậy mà lại bị không bằng một trâu. Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Tuyết Thanh Vũ mặc quần áo thật tốt rồi từ trong phòng đi ra ngoài, bên ngoài mặt trời đã mọc lên ở phía Đông. Thanh Vũ kỳ quái nói: - Tỷ, sư phụ hôm nay không có kêu chúng ta rời giường a! Thanh Tuyết cũng nghi hoặc nói: - Đúng vậy a! Chẳng lẽ sư phụ còn chưa có rời giường sao? Nếu không chúng ta đi gọi hắn đi. Thanh Vũ hưng phấn kêu lên: - Được a! Được a! Đôi mắt nhìn khắp nơi xung quanh, đột nhiên sáng ngời chạy chậm ra bên ngoài, từ góc tường lấy ra một cái chiêng đồng, cao hứng kêu lên: - Quả nhiên là ở chỗ này, đi thôi! Đi thôi! Gọi sư phụ rời giường thôi! Hai tiểu nữ hài nhảy nhót chạy đến trước cửa phòng Lý Bình An. Thanh Vũ phanh phanh phanh! Gõ lên đồng la cao hứng kêu lên: - Rời giường đi! Rời giường đi! Sư phụ rời giường thôi! Thanh âm hữu khí vô lực của Lý Bình An từ trong phòng truyền ra: - Vào đi! Thanh Tuyết Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra rồi đi vào trong phòng Lý Bình An đang ngồi ở trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Thanh Tuyết đi qua, xuyên qua cửa sổ nhìn nhìn, nghi hoặc nói: - Sư phụ, ngươi đang nhìn cái gì thế? Lý Bình An suy sút nói: - Vi sư đang tự hỏi nhân sinh, suy nghĩ ý nghĩa sự tồn tại của ta. Thanh Tuyết nháy mắt nghi hoặc nói: - Ta nghe không hiểu a! Lý Bình An ngáp một cái nói: - Nghe không hiểu cũng không sao. Sau đó đứng lên nói: - Vi sư đi nấu cơm cho các ngươi. Ba người một lớn hai nhỏ đi ra bên ngoài, sau khi ăn xong cơm sáng, tinh thần Lý Bình An mới tốt một chút, được rồi, không bằng trâu liền không bằng trâu đi! Cùng lắm thì sau này gặp phải đối thủ liền đóng cửa thả trâu, a! Vừa nghĩ như vậy liền thấy rất tốt. Lý Bình An thu thập bát đũa xong, nói: - Thanh Tuyết, Thanh Vũ, các ngươi ở nhà trông nhà, vi sư ra ngoài một chuyến. Thanh Tuyết, Thanh Vũ mặc đạo bào đứng ở trong viện liên tục gật đầu. Lý Bình An dặn dò: - Nếu có người muốn dâng hương liền cho hắn đi vào, nhưng mà nếu có người muốn các ngươi đi ra ngoài, các ngươi ngàn vạn lần không được đi ra, đã biết chưa? Thanh Tuyết Thanh Vũ liên tục gật đầu, cùng kêu lên nói: - Đã biết! Lý Bình An mang theo một tia u oán lớn tiếng kêu lên: - Thanh Ngưu! Thanh Ngưu cường tráng từ nơi xa lộc cộc lộc cộc chạy chậm tới, đứng ở bên cạnh người Lý Bình An, trên mặt mang theo nịnh nọt mừng rỡ. Lý Bình An vỗ vỗ Thanh Ngưu nói: - Hôn nay theo giúp ta đi ra ngoài một chuyến. Thanh Ngưu liên tục gật đầu. Lý Bình An quay người đi ra ngoài, Thanh Ngưu đi theo ở phía sau. Sau khi đi ra khỏi Đạo quan, Lý Bình An nhẹ nhàng cưỡi lên người Thanh Ngưu, quay đầu lại dặn dò lần nữa: - Ngàn vạn lần nhớ kỹ, vô luận là ai gọi các ngươi cũng đều không được đi ra ngoài, chỉ cần ở trong Đạo quán, liền không có ai có thể tổn thương các ngươi. Thanh Vũ đứng ở trong cánh cửa Đạo quán liên tục gật đầu. Lý Bình An lúc này mới vỗ vỗ cổ lão ngưu, nói: - Xuống núi đi! Lão ngưu bước chân, hướng về dưới dưới núi chạy chậm mà đi. Thanh Vũ hưng phấn kêu lên: - Oa! Không cần luyện công, có thể chơi lâu! Xoay người chạy về hướng bên trong Đạo quán. Thanh Tuyết xoay người kêu lên: - Thanh Vũ, không được chạy loạn, khả năng sẽ có người đến dâng hương. Thanh Vũ lớn tiếng kêu lên: - Có người tới, lại gọi ta. Thanh Tuyết bộ dáng tiểu đại nhân lắc lắc đầu, xoay người đi về phía đại điện, đi vào bên trong đại điện lấy ra ba nén trường hương bậc lửa, đi vào trước đệm hương bồ bái ba bái với Tam Thanh đạo tôn, thành kính cung kính quỳ xuống. Sau khi lễ bái xong, Thanh Tuyết đi vào trong viện nghiêm túc đánh Thái Cực Quyền sư phụ đã dạy, không chút cẩu thả. Giờ phút này bên trong dãy núi, một người thư sinh cách ăn mặc khoan khoái đang đi lại, tay cầm quạt xếp phong lưu phóng khoáng, đương nhiên đó là Bạch Vũ Trần mà lúc trước mua nanh lợn rừng của Lý Bình An. Một cái con rắn nhỏ màu xanh lá đột nhiên rơi từ trên cây xuống, mở miệng liền cắn về phía Bạch Vũ Trần. Bạch Vũ Trần vung quạt xếp lên, nhẹ nhàng nói: - Đao! Một thanh trường đao trống rỗng trong suốt hiện lên, nháy mắt mà động chém về phía Thanh Xà, một đao hai đoạn, Thanh Xà bang một tiếng rơi trên mặt đất, vặn vẹo giãy giụa. Bạch Vũ Trần đều không quay đầu nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đó liền đến cạm bẫy Lý Bình An bố trí trên mặt đất, vừa cười vừa nói: - Nơi lợn rừng kia tử vong chính là nơi này, hẳn là không xa. Thoạt nhìn thật sự có người ở đây trong núi này khai tông lập phái, chỉ là chẳng hay là người không biết không sợ hay là không dụng tâm a! Quạt xếp Bạch Vũ Trần nhẹ nhàng lay động, cất bước hướng về trên núi đi đến, không lâu sau liền nhìn thấy một nơi đại chiến hỗn độn, cây cối sụp đổ liên miên, mặt đất lẫn lộn. Bạch Vũ Trần tới bên trong chiến trường, duỗi tay thành trảo, một cỗ khí thể màu đen trong không khí hội tụ đến tạo thành một cái tiểu cầu. Bạch Vũ Trần tự nói: - Là yêu khí, thực lực còn yếu. Còn có một cỗ lực lượng, lại không biết là cái gì, chưa bao giờ gặp qua, kỳ quái! Ngón tay Bạch Vũ Trần bắn ra, khí cầu màu đen nháy mắt bay ra, tan rã ở giữa thiên địa, mắt lộ ra ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cất bước đi tới. Đi ra khỏi rừng cây, nháy mắt liền vào một nơi trống trải, một toà phòng ốc kỳ quái toạ lạc phía trước, trước mặt phòng ốc có một con đường sạch sẽ dài vài trăm thước, chạy dài đến dưới chân. Bạch Vũ Trần dọc theo con đường nhỏ, đi đến trước cửa phòng, banh banh gõ gõ cửa kêu lên: - Có người ở nhà không? An Khánh thư viện Bạch Vũ Trần cầu kiến. - Tới! Tới! Một đạo âm thanh non nớt từ bên trong truyền ra. Kẽo kẹt một tiếng cửa phòng bị mở ra, một tiểu cô nương thanh tú bốn năm tuổi đứng ở trong cửa lớn, cách ăn mặc trên người cùng người bán nanh lợn rừng trước kia rất là tương tự. Thanh Tuyết ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Trần nói: - Ngươi là ai a! Tới dâng hương sao? Bạch Vũ Trần lộ ra tươi cười nói: - Tiểu cô nương, ta gọi là Bạch Vũ Trần, đặc biệt tới cầu kiến chủ nhân của nơi đây, còn xin thông bẩm một tiếng. - Thế nhưng là, thế nhưng là sư phụ không ở nhà a! - A! Không biết! Còn có người nào ở? Trước đó ta từng thấy một người trong Đạo Môn, hắn tự xưng là bần đạo, không biết bần đạo có ở đây? Thanh Tuyết cười hì hì nói: - Vậy ngươi nói nhất định chính là sư phụ, sư phụ xuống núi. Ngươi mau vào đi. Bạch Vũ Trần chần chờ một chút nói: - Được! Cất bước đi vào trong sân, đi theo Thanh Tuyết hướng vào bên trong, đôi mắt quan sát khắp nơi. Cây đào, giếng cổ, cái bàn, mặt cỏ, mộc mạc thanh nhã, không có nửa điểm dáng vẻ của môn phái tu luyện, chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi.