Chương 16: Thanh Tuyết Kể Chuyện Xưa Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Thanh Vũ từ hậu viện chạy ra, cười hì hì kêu lên: - Tỷ tỷ, có người tới dâng hương sao? Ta dẫn hắn đi. Thanh Tuyết nói: - Chính là bằng hữu của sư phụ. - A! Thanh Vũ tiếc nuối a một tiếng, nàng vẫn là rất thích chỉ huy người khác dâng hương, đặc biệt có cảm giác thành tựu. Bạch Vũ Trần cười nói: - Tiểu cô nương, nơi này của các ngươi có bao nhiêu người? Thanh Tuyết đếm trên đầu ngón tay nói thầm: - Sư phụ, ta, muội muội. Ngẩng đầu cao hứng nói: - Ba người. - Chỉ có ba người các ngươi sao? - n ân! Thanh Tuyết khẳng định liên tục gật đầu. Trong lòng Bạch Vũ Trần hít một hơi dài, bật cười một chút, xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều quá, chắc là tên bần đạo kia mang theo hai cái tiểu nữ hài chơi trò đóng vai gia đình đi! Chờ chút nữa chính là đề cập với hắn một phen, chuyển đi nơi khác chơi. Bạch Vũ Trần lại tuỳ ý nói: - Các ngươi nói dâng hương là có ý gì? Thanh Vũ cười hì hì nói: - Dâng hương cầu Tam Thanh Đạo Tổ phù hộ a! Sắc mặt Bạch Vu Trần biến đổi, bống nhiên nói: - Chỗ này của các ngươi là thần miếu? Thanh Vũ lắc đầu nghiêm túc nói: - Không phải là thần miếu, nơi này của chúng ta là Đạo quán. Thanh Tuyết cũng gật đầu uốn nắn nói: - Không sai là Đạo quán. Bạch Vũ Trần ngẩng đầu nhìn về phía Tam Thanh đại điện, ngưng trọng bước đi qua, chẳng lẽ thật là Tà Thần ám thủ sao? Thanh Tuyết Thanh Vũ chạy chậm ở phía sau, chạy về hướng đại điện. Đi vào đại điện, ba cái tượng thần thình lình xuất hiện, một già một trung niên một trẻ, cùng tượng thần thần điện khác bất đồng, ba cái tượng thần này cũng không có hiện vẻ hung ác, không khác người thường lắm. Thanh Vũ chạy đến trước mặt Bạch Vũ Trần, ngẩng đầu chờ mong nói: - Ngươi muốn dâng hương sao? Trong lòng Bạch Vũ Trần thở phào một hơi, không phải Tà Thần, cũng không có khí tức thần lực, cũng chỉ là ba cái tượng nặn bình thường mà thôi. Bạch Vũ Trần lắc đầu, vừa cười vừa nói: - Ta là đệ tử thư viện, không bái thần linh. Thanh Vũ ngây thơ nói: - Thế nhưng mà, nơi này của chúng ta không phải thần linh a! Là Tam Thanh Đạo Tổ. - Đại Ny, Nhị Ny! Một tiếng tiếng kêu thưa dạ từ bên ngoài truyền đến. Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người ăn mặc quần áo vá vụn, vác rổ cười làm lành đứng ở bên ngoài. Một người đàn ông cao lớn dùng bàn tay đánh vào đầu người phụ nữ bên cạnh, răn dạy kêu lên: - Đại Ny Nhị Ny là để ngươi gọi? Gọi Thanh Tuyết đạo trưởng, Thanh Vũ đạo trưởng. Ngườ phụ nữ liên tục gật đầu nói: - Vâng! Vâng! Thanh Tuyết đạo trưởng, Thanh Vũ đạo trưởng. Hai người khác cũng đều vội vàng kêu lên: - Thanh Tuyết đạo trưởng, Thanh Vũ đạo trưởng. Thanh Tuyết chạy ra khỏi đại điện, cao hứng kêu lên: - Lang thúc, đại thẩm, đại nương, sao các ngươi lại tới đây? Người đàn ông được gọi là Lang thúc xua tay nói: - Không dám nhận, không dám nhận, hai vị đạo trưởng gọi tên của ta là được rồi. Thanh Vũ chạy đến bên người hai phụ nhân, cao hứng kêu lên: - Đại nương, ta là Thanh Vũ a! Phụ nhân già nua vâng vâng dạ dạ nói: - Gặp qua Thanh Vũ đạo trưởng. Thanh Vũ mờ mịt một trận, đại nương là làm sao vậy? Nàng không thích ta sao? Lang thúc lấy rổ người phụ nữ đang vác qua, cung kính nói: - Thanh Tuyết, Thanh Vũ, chúng ta là tới tế thần, đây là cống phẩm của chúng ta. Thanh Tuyết lắc đầu nói: - Sư phụ nói, Tam Thanh quan chúng ta không thu cống phẩm. Lang thúc nhếch miệng cười nói: - Ta biết, ta biết, sau khi Mãng Sơn đội trưởng trở về cũng đều nói với ta, cái thần miếu này của các ngươi không có thu cống phẩm, hơn nữa thần linh thực linh nghiệm. Thần linh không thu cống phẩm, nhưng mà các ngươi cũng nên thu một chút đồ vật, nếu không chúng ta bái thần cũng không an tâm. Thanh Tuyết lắc đầu kiên định nói: - Sư phụ nói không thu chính là không thu, không thể vi phạm lời sư phụ. Lang thúc chớp mắt, cười ha hả nói: - Không thu liền không thu đi! Ta đặt ở nơi này trước. Đi đến bên cạnh, đem rổ đặt ở ven tường. Thanh Vũ gật đầu nghiêm túc nói: - Lang thúc yên tâm đi, ta sẽ trông coi giúp các ngươi, sẽ không để người khác lấy đi. Lang thúc hắc hắc cười nói: - Vậy đa tạ Thanh Tuyết đạo trưởng. Thanh Vũ cao hứng nói: - Các ngươi muốn tế bái liền đi cùng ta. Nhảy nhót chạy vào bên trong đại sảnh. Ba người Lang thúc theo ở phía sau, vâng vâng dạ dạ đi vào đại điện. Thanh Vũ đứng ở trước án gian ven tường, nghiêm túc nói: - Mỗi người nhận ba cây trường hương, không thể nhiều cũng không thể thiếu a! - Đã biết - Đã biết! Ba người liên tục gật đầu xác nhận. Bên ngoài cánh cửa, Bạch Vũ Trần như là đang suy tư nhìn quá trình tế bái, vậy mà thật sự không cần hiến tế huyết nhục, nhìn về phía Thanh Tuyết vừa cười vừa nói: - Thanh Tuyết đạo trưởng đúng không, bọn họ tế tự như thế có hữu dụng không? Thanh Tuyết nghiêm túc gật đầu nói: - Hữu dụng a! Tam Thanh Đạo Tổ nhất định có thể nghe được. Tam Thanh Đạo Tổ? Bạch Vũ Trần cười nói: - Không biết Thanh Tuyết đạo trưởng, có thể nói cho ta một chút về lai lịch Tam Thanh quan của các ngươi? Ánh mắt Thanh Tuyết sáng lên, cao hứng nói: - Được a! Được a! Ngươi đi cùng ta. Thanh Tuyết nhảy nhót chạy về hướng hậu viện. Bạch Vũ Trần theo sau hướng về phía sau đi đến. Trong viện ở hậu viện, có một cái đình nhỏ, Thanh Tuyết mang theo Bạch Vũ Trần ngồi ở bên trong cái đình nhỏ, hưng phấn nói: - Lai lịch của Tam Thanh quan chúng ta cũng lớn, theo lời sư phụ nói chính là môn phái lưu truyền từ thời kì Thượng Cổ đến nay, muốn bắt đầu nói lên từ khai thiên tích địa. - Từ từ! Bạch Vũ Trần khiếp sợ nói: - Thời kỳ thượng cổ, khai thiên tích địa? Ngươi... Các ngươi vậy mà biết chuyện từ thời điểm viễn cổ. Thanh Tuyết nghi hoặc nói: - Đại ca ca không biết sao? Sư phụ nói thời kỳ kia gọi là Hồng Hoang. Bạch Vũ Trần mờ mịt lắc lắc đầu, trong đầu một mảnh hỗn độn, Hồng Hoang, hai chữ đơn giản lại ngần như là có thể khiến người cảm giác được loại hoang cổ mênh mông này. Thanh Tuyết mang theo một tia hưng phấn nhỏ, cười hì hì bắt đầu giảng cho Bạch Vũ Trần về Bàn Cổ Đại Thần khai thiên tích địa, ba nghìn Ma Thần vui sướng chơi đùa, Bàn Cổ tàn nhẫn chém giết. ... Bên kia Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu vui vẻ thoải mái đi vào bên trong An Khánh thành, trên đường phố người đến người đi, âm thanh rao hàng không dứt bên tai, náo nhiệt phi phàm. Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu chậm rãi đi lại trong thành, lớn tiếng kêu lên: - Thông báo tuyển dụng đầu bếp, thông báo tuyển dụng đầu bếp! Tam Thanh quan thông báo tuyển dụng đầu bếp, đi ngang qua dạo ngang qua không cần bỏ lỡ, đãi ngộ hậu đãi a! Kêu không bao lâu, liền có một cái người mập mạp lớn cả người đầy dầu mỡ ngăn đường đi lại, kêu lên: - Uy! Là ngươi thông báo tuyển dụng đầu bếp sao? Lý Bình An gật đầu cười một cái nói: - Không sai! Đại mập mập mạp lộ ra một chút ý cười nói: - Một tháng bao nhiêu tiền? Lý Bình An do dự một chút, nói: - Ngươi xem, một viên đồng châu được không? - Phi! Nghèo bức! Đại mập mạp khinh bỉ phỉ nhổ trên mặt đất xoay người liền đi. Lý Bình An sửng sốt một chút, lắc đầu cảm thán nói: - Vô duyên cùng Đạo Môn a! Tiếp tục lớn tiếng kêu lên: - Chiêu đầu bếp a, chiêu đầu bếp nào! Chiêu đầu bếp tiện nghi đây! ! Thực nhanh lại có người chặn đường hỏi ý, nhưng thời điểm biết được mỗi tháng chỉ có một viên đồng châu, đều không có ngoại lệ xoay người liền đi, không ít người còn châm chọc vài câu. Lý Bình An chỉ có thể căng da đầu tự an ủi mình, là bọn họ không có Đạo duyên, tuyệt đối không thừa nhận vấn đề là do mình nghèo.
Chương 17: Về Đạo Quán Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Có rất nhiều người tới nhận lời, nhưng đều là đến một cái đi một cái, hỏi một chút thù lao, đều lắc đầu đi ra, thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần không người hỏi thăm, Lý Bình An chỉ có thể âm thầm cảm thán, dung tục, đều quá dung tục. Sau một hồi lâu, một lão trượng tóc hoa râm ngăn đường đi lại, cười ha hả nói: - Tiểu huynh đệ, là ngươi muốn tuyển đầu bếp sao? Lý Bình An liên tục gật đầu nói: - Không sai! Thù lao không cao, nhưng bao ăn bao ở. Lão trượng ánh mắt sáng lên, nói: - Ta còn có cái đồ đệ không biết có thể mang lên cùng, chỉ lo ăn ở là đủ rồi. Lý Bình An lộ ra ý cười, rốt cục cũng có thu hoạch, không dễ dàng a! Vội vàng hào phóng nói: - Lão trượng nói lời nào vậy, nếu đã gia nhập Tam Thanh quan chúng ta, chính là người một nhà, thêm một người ăn cơm mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn. Lão trượng nói thầm: - Tam Thanh quan sao! Không có nghe nói qua, hẳn là sẽ không gây nên chú ý. Ngẩng đầu cười nói: - Công tử ở chỗ này đợi một chút, ta đây liền đi kêu đồ đệ kia của ta tới. Lý Bình An gật đầu nói: - Thỉnh lão trượng tuỳ ý. Lão giả xoay người đi về hướng trong đường tắt bên cạnh. Sau khi lão giả đi rồi, Lý Bình An thở ra một hơi, vốn đang toán thi so sánh một chút trù nghệ của các ứng viên, hiện tại loại tình huống này vẫn là thôi đi! Thật vất vả mới có một người không quan tâm tiền tài tới, cũng đừng doạ chạy người này. Một lát sau, lão giả mang theo một người đã đi tới, cười nói: - Để công tử đợi lâu. Ánh mắt Lý Bình An sáng lên, thật là một tiểu cô nương thiên tư tuyệt sắc, người mặc trường bào màu đỏ, mái tóc dài màu đen, răng trắng tươi đẹp, mặt mày như hoạ, đã có tư sắc của hồng nhan hoạ thuỷ. Lý Bình An xoay người xuống khỏi ngưu, lộ ra tươi cười nói: - Lão trượng, đây chính là đồ đệ của ngươi? Lão trượng cười ha hả gật đầu nói: - Đúng vậy a! - Không biết cô nương này xưng hô như thế nào? Người kia trợn trắng mắt, yêu kiều hừ một tiếng. Lão trượng cười ha ha nói: - Không dối gạt công tử, đệ tử này của ta là thân nam nhi. Lý Bình An tức khắc bị kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nam, nam? Thiên lôi trong đầu cuồn cuộn mà đến. Lão giả cười ha hả nói: - Liệt đồ xác thật là thân nam nhi, chỉ là lớn lên hơi thanh tú một chút. Lý Bình An phục hồi lại tinh thần, không có gì để nói, đây mà là khuôn mặt thanh tú sao? Mặc một thân hồng trang, so với đa số nữ tử đều muốn xinh đẹp hơn a! ! Lý Bình An nhìn lão trượng nghiêm mặt nói: - Lão trượng, chúng ta lại mua thêm một vài thứ, sau đó liền đi Tam Thanh quan đi! Ngài có cần chuẩn bị gì sao? Lão giả cười lắc lắc đầu nói: - Không có, lưu lạc thiên nhai, thân không có vật dư thừa. Thiếu niên tuấn tú kia, hừ một tiếng nói: - Đồ vật chúng ta muốn, ngươi cũng mua không nổi a! Lão giả nhíu mày một chút, răn dạy nói: - Tiểu Phong, chớ có nói bậy. Thiếu niên tuấn tú vội vàng cúi đầu nói: - Vâng! Lý Bình An hai mắt nhìn nhiều chút, kinh ngạc nhìn hắn: - Hắn gọi là tiểu Phong. Lão giả cười gật gật đầu, nói: - Vâng! Lý Bình An gật gật đầu nói: - Tên hay! Nếu không có đồ vật, vậy chúng ta liền đi thôi! Đoàn người lại đi mua một ít gạo và mì, rau dưa trái cây, để cho Thanh Ngưu chở, đi về hướng bên trong dãy núi. Đi đường leo núi, lão giả cùng thiếu niên tuấn tú kia, đều bước đi nhẹ nhàng, khí quyển không suyễn, hiển nhiên trong người cũng có tu vi. Không lâu sau, đoàn người đi đến phía trước Tam Thanh quan, bên trong vừa vặn có thôn dân đi ra sau khi dâng hương xong, nhìn thấy Lý Bình An vội vàng thi lễ nói: - Bái kiến đạo trưởng! - Bái kiến đạo trưởng! - Bái kiến đạo trưởng! Lý Bình An duỗi tay ra, Thanh Tâm phất trần hiện lên, phất trần vung lên cười nói: - Vô Lượng Thiên Tôn, các vị thiện tín xin đứng lên, không cần đa lễ. Chúng tín đồ chỉ cảm thấy nội tâm một trận thanh minh, suy nghĩ tạp nham đột nhiên biến mất không còn, đứng lên đưa mắt nhìn theo đám người Lý Bình An đi vào Đạo quán. Thanh niên tuấn tú cùng lão giả đi ở phía sau, thanh niên nhỏ giọng nói: - Sư phụ, đây hình như là một cái môn phái, chúng ta thật sự muốn gia nhập bọn họ sao? Lấy thân phận của ngài, trời đất bao la có nơi nào không đi được, hà tất muốn uỷ thân ở đây? Lão giả truyền âm nói: - A! Trốn tránh một chút thời gian ta thấy cũng quá đủ rồi, người của Thánh Đường tuyệt đối không nghĩ ra ta sẽ ẩn thân ở bên trong loại tiểu môn phái này. - Sư phụ, sư phụ đã trở về rồi! Một tiếng kinh hỉ kêu lên, Thanh Vũ từ bên trong đại điện chạy ra, cao hứng chạy tới ôm đùi Lý Bình An, ngẩng đầu tranh công nói: - Sư phụ, hôm nay ta dẫn đường cho thật nhiều tín đồ dâng hương. Lý Bình An xoa xoa đầu Thanh Vũ, cười nói: - Thanh Vũ thật là lợi hại! Thanh Tuyết, Bạch Vũ Trần cũng từ bên trong đại điện đi ra. Thanh Tuyết chạy đến trước mặt Lý Bình An, cao hứng kêu lên: - Sư phụ, rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại! Lý Bình An cười ha hả nói: - Thanh Tuyết, trong quan không có việc gì đi? Thanh Tuyết vội vàng nói: - Sư phụ, Lang thúc mang theo một rổ thịt cùng trái cây tới dâng hương, nhưng mà quên mang về. Trong lòng Lý Bình An hiểu rõ, chỗ nào là quên mang về, hẳn là cố ý lưu lại, cười nói: - n! Vi sư đã biết. Thanh Tuyết thở ra một hơi, sư phụ không có trách tội là tốt rồi. Bạch Vũ Trần tiến lên, chắp tay thi lễ nhất bái nói: - Bạch Vũ Trần gặp qua đạo trưởng. Lý Bình An nhìn thấy Bạch Vũ Trần, ánh mắt sáng lên, cười ha hả nói: - Đa tạ mười viên Ngân châu của Bạch huynh đệ. Bạch Vũ Trần đứng dậy, cười nói: - Giao dịch mà thôi. Lý Bình An nói: - Bạch huynh đệ đợi chút, trước ta đem gạo và mì đã mua bỏ vào trong bếp. Bạch Vũ Trần gật đầu nói: - Thỉnh đạo trưởng tuỳ ý. Lý Bình An vội vàng đưa Thanh Ngưu đi vào trong hậu viện, đem gạo và mì rau dưa đều để vào bên trong phòng bếp, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói ở trong lòng: - Hệ thống, hệ thống, hôm nay ta lại thu hai cái đầu bếp, không đủ phòng ở làm sao bây giờ? Hậu viện cũng không lớn, một gian đại sảnh tiếp khách, bên trái đại sảnh là phòng của Lý Bình An, bên phải là phòng của Thanh Vũ Thanh Tuyết, trong góc còn có một gian phòng bếp, một gian phòng chất củi, liền tính đem phòng chất củi dọn ra cũng không đủ a! - Hệ thống đừng giả chết, ngươi nói một câu đi a! Uy hiếp nói: - Không nói lời nào, hôm nay ta liền ngủ ở Tam Thanh đại điện. - Đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tuyển nhận đầu bếp, đầu bếp quy vị Tam Thanh quan càng thêm hoàn thiện, khen thưởng một lần cơ hội mở rộng Tam Thanh quan. Đánh giá: Không muốn đánh giá, đã tuyệt vọng! Lý Bình An sửng sốt, cười lạnh nói: - Hệ thống, nếu như ta không hỏi ngươi muốn, có phải hay không là ngươi sẽ đem khen thưởng của ta nuốt làm của riêng a! Loại hành vi ăn hoa hồng này của ngươi, thực khó thể chấp nhận, có tin là ta đây đi đại điện báo cáo Đạo Tổ, huỷ bỏ thân phận hệ thống của ngươi hay không. Nếu ngươi không muốn ta đi báo cáo Đạo Tổ cũng có thể, chỉ cần ngươi sau này tốt với ta một chút, bần đạo chưa chắc không thể mở một mặt lưới. Hệ thống nghe được không? Nghe thấy không? Sâu trong nội tâm Lý Bình An kêu to nửa ngày, hệ thống một chút âm thanh cũng không có, lúc này mới không cam lòng đi ra khỏi phòng bếp. Bên ngoài Bạch Vũ Trần đang đợi, vừa thấy Lý Bình An ra, Bạch Vũ Trần lập tức liền chào đón, cung kính thi lễ nói: - Bạch Vũ Trần có một chuyện thỉnh giáo đạo trưởng. Lý Bình An sửng sốt, này cũng quá khách khí, từ khi ta trở về liền hai lần hành đại lễ, vội vàng đem Bạch Vũ Trần nâng dậy, nói: - Bạch huynh đệ có chuyện gì, cứ việc nói thẳng. Bạch Vũ Trần rối rắm nói: - Lúc trước khi đạo trưởng chưa có trở về, ta cùng Thanh Tuyết đạo trưởng hàn huyên vài câu, nàng kể cho ta chuyện cũ Bàn Cổ khai thiên. Ta muốn hỏi đạo trưởng, chuyện này từ đâu mà biết, là thật sao? Lý Bình An quay đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, Thanh Tuyết cúi đầu không dám nhìn thắng Lý Bình An. Thiếu niên tuấn tú đi theo bên cạnh lão giả, cũng đều tò mò nhìn Bạch Vũ Trần.