FULL  Tiên Hiệp Điệp Mộng Hồng Hoa - RoG.Levi Vari

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 16: Gửi nỗi lòng theo gió (1)
    “Nói cho ngươi? Ta tại sao phải nói cho ngươi?” - Dừng một chút, giọng nói kia tiếp tục:

    “Ngươi nên biết trên đời không có bữa ăn nào miễn phí."

    Sau phút kích động, Giang Lưu Nhi cũng dần bình tĩnh:

    “Ngươi… muốn ta làm gì?”

    “Tu luyện."

    Giang Lưu Nhi khó hiểu hỏi lại:

    “Tu luyện?”

    Thấy hắn nghi hoặc, giọng nói kia giải thích:

    “Ngươi nghĩ với cơ thể hiện giờ ngươi có thể vào được nơi đó sao? Muốn vào nơi đó ít nhất ngươi phải đạt tới Phi Thiên Cảnh thứ tư. Còn nữa, như ta đã nói sẽ không có bữa ăn nào miễn phí. Ta giúp ngươi vào Địa Ngục, ngươi giúp ta tìm kiếm thiên địa linh thảo, tiên đan, các loại tài nguyên tu bổ linh hồn…”

    “Ta đồng ý."

    Giang Lưu Nhi không nghĩ ngợi nhiều…

    “Có thể nói cho ta biết tên ngươi không?” - Giang Lưu Nhi hỏi.

    Chủ nhân của giọng nói trong đầu hắn trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:

    “Ngươi có thể gọi ta là Nghiệt."

    “Nghiệt? Ngươi hẳn là khí linh của Thiên Oán kiếm đi?”

    Nghiệt trả lời hắn:

    “Ngươi chỉ cần mau chóng tăng lên thực lực, giúp ta tìm những thiên tài địa bảo tu bổ linh hồn, những chuyện khác ngươi không cần để ý."

    Giang Lưu Nhi chẳng mấy để tâm, nói với hắn:

    “Ta có một thắc mắc. Khi Vô Tâm Tử dùng Thiên Oán giết ta, đã có một cánh cổng không gian xuất hiện đưa ta đến Thiên Vũ đại lục này, nếu ta không lầm thì cánh cổng đó hẳn do ngươi tạo ra. Tại sao lại cứu ta?”

    “Ta không cứu ngươi. Ta chỉ là tự cứu mình. Linh hồn ta đã bị phong ấn trong Thiên Oán hàng vạn năm. Lúc Thiên Oán đâm vào ấn ký trên mi tâm ngươi, có một lực lượng đã phá bỏ ấn phong trên kiếm nên ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, chính thức thức tỉnh. Sau đó, vì tạo ra cánh cổng không gian, lại giúp ngươi trị lành vết thương mà năng lượng ít ỏi của ta đã cạn sạch, lần nữa ngủ say. Nhắc đến cũng nhờ tên ngu ngốc kia muốn đoạt xá ngươi, để cho ta hấp thu năng lượng linh hồn của hắn nên ta mới có thể lần nữa thức tỉnh. Nếu không với bộ dáng không muốn sống của ngươi lúc đó… hừ…”

    Giang Lưu Nhi nghe Nghiệt nói vậy thì gật gù, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc. Khi ấn phong của Thiên Oán đã bị giải khai, Nghiệt có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn, tìm một tu sĩ khác đoạt xá rồi sau đó thu thập thiên tài địa bảo tu bổ linh hồn. Nó đã có đủ thực lực để xé rách giới diện của cõi trung thiên thì cũng phải ở cấp độ Phi Thiên Cảnh. Như vậy, Nghiệt nếu muốn thoát đi thì Vô Tâm Tử cũng khó lòng ngăn cản. Tại sao nó phải nhất định cứu hắn? Tại sao phải đem hắn rời khỏi Đại Hồng Vũ? Mục đích của nó đơn giản chỉ là muốn hắn giúp tìm kiếm thiên tài địa bảo tu bổ linh hồn thôi sao? Còn về việc Nghiệt không đoạt xá hắn chắc hẳn do ấn ký kỳ lạ kia đi.

    Nghĩ đến ấn ký, Giang Lưu Nhi chợt hỏi:

    “Ngươi có biết lai lịch ấn ký trên mi tâm ta không?”

    “Ta không biết.” - Nghiệt hờ hững đáp.

    Giang Lưu Nhi có rất nhiều nghi vấn. Như vì sao Mộc Thanh Tử lại muốn cướp đoạt Đan châu và linh hồn của hắn? Ấn ký mà Mộc Thanh Tử gọi là Lục Đạo Luân Hồi hay thần linh ấn lại là thứ gì? Hắn rốt cuộc là ai?... Nghiệt cũng không giải đáp được cho hắn. Có lẽ hắn phải tự tìm hiểu. Hắn cần phải nhanh chóng tăng lên cảnh giới, có như vậy mới có thể trả lời được các câu hỏi đó, mới có thể gặp lại Người…

    Thế nhưng… Đan châu không còn, cảnh giới mất hết, thần linh ấn đã ngủ say, giờ hắn không khác gì một phàm nhân. Nếu phải tu luyện lại từ đầu không biết năm tháng nào mới có thể đạt đến Phi Thiên Cảnh đây. Trùng tu khó khăn đâu phải chỉ gấp trăm lần.

    Nghiệt thấy hắn ảo não, bèn lên tiếng:

    “Ngươi muốn một lần nữa trùng tu quả thật quá khó khăn. Nhưng mà, ta có thể giúp ngươi."

    “Ngươi có thể giúp ta?”

    “Ta có thể truyền cho ngươi một pháp quyết. Nhưng ta cũng nói trước cho ngươi biết, hệ thống tu luyện của nó không giống với những gì ngươi từng biết, cũng không hề ngưng tụ Đan châu các loại…”

    Giang Lưu Nhi vô cùng kinh ngạc. Trước giờ tu luyện, mục đích trước hết là ngưng Đan, sau đó mới từ Đan mà lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa. Có thể nói Đan chính là thứ cơ bản nhất để bước vào đại đạo. Nhưng bây giờ Nghiệt lại nói tu luyện không cần ngưng Đan. Đây là một việc vượt ra ngoài nhận thức của hắn.

    Không để hắn kinh ngạc quá lâu, Nghiệt nói tiếp:

    “Pháp quyết này tu luyện theo các cảnh giới lần lượt là Bạch, Ngân, Hắc, Hoàng, Lam, Thanh, Tử. Tất cả bảy màu sắc, tương đương với Tiên Thiên, Ngự Không, Thần Thông, Niết Bàn, Chân Đan, Vũ Hóa, Phi Thiên bảy đại cảnh giới mà ngươi biết. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tu luyện nó hết sức hung hiểm, tùy thời có thể mất mạng…”

    Giang Lưu Nhi trầm tư chốc lát, hỏi Nghiệt:

    “Tên pháp quyết này là gì?”

    Nghiệt im lặng một lúc, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện xưa, lát sau mới lên tiếng:

    “Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết."

    Sau đó, Nghiệt truyền pháp quyết cho Giang Lưu Nhi.

    Trong lúc Giang Lưu Nhi đang tập trung vận hành pháp quyết, hấp thu thiên địa linh khí, bên trong Thiên Oán, Nghiệt lẩm bẩm:

    “Ngươi tại sao lại ra nông nỗi này… Ngươi có thật sự là một đấng chí tôn năm đó không?”

    Trong đôi mắt màu tím của Nghiệt chứa đầy tang thương…



    Một buổi sáng, Giang Lưu Nhi đang tắm cho ngựa như thường lệ thì một tên gia đinh nào đó lại đến kiếm chuyện với hắn.

    “Tên câm!… Mau tới đây đấm lưng cho đại gia mày!"

    Tên gia đinh vờ như không biết Giang Lưu Nhi là kẻ câm điếc, hay ít ra mọi người vốn đều cho như thế, hắn chỉ muốn tìm một cái cớ thô thiển để đánh đập Giang Lưu Nhi cho thỏa chút lòng mà hắn gọi là hư vinh. Hắn cũng muốn thử cảm giác được làm đại lão gia, những người mà hắn hầu hạ là như thế nào.

    Giang Lưu Nhi cũng chẳng mấy bận tâm với loại người này làm gì. Ít ra bây giờ hắn cần một chỗ để ở, cần có cái để ăn. Chờ cho cảnh giới cao hơn một chút, hắn sẽ rời khỏi đây.

    Tên gia đinh kia cũng không đợi xem Giang Lưu Nhi phản ứng ra sao. Hắn vốn không cần biết.

    “Ngươi dám khinh thường lời nói của đại gia mày?… Xem đại gia mày trừng trị ngươi thế nào!"

    Hắn vừa nói vừa đi lại gần Giang Lưu Nhi, đang chuẩn bị dần cho Giang Lưu Nhi một trận thì một giọng thiếu nữ vang lên:

    “Ngươi định làm gì?”

    Lâm Thải Tuyết mặt mũi lạnh lùng bước vào.

    Tên gia đinh kia sợ hãi vội vã cúi đầu cung kính:

    “Tiểu nhân chào tam tiểu thư. Không biết tam tiểu thư…”

    Không đợi hắn nói hết câu, một cái tát như trời giáng vào mặt khiến hắn lăn quay trên đất.

    “Tam tiểu thư thứ tội! Tam tiểu thư thứ tội!… Tam tiểu thư thứ tội…”

    Nói thật, hắn cũng không biết tại sao tam tiểu thư lại đánh hắn. Nhưng hắn biết chủ nhân đánh mình thì tức là mình có tội, mà có tội thì phải cầu xin tha thứ. Đó là đạo lý của một người hầu thấp kém như hắn cần phải hiểu.

    “Sau này nếu còn để ta nhìn thấy mặt ngươi trong Lâm phủ thì ta sẽ chặt đứt chân ngươi!"

    Lâm Thải Tuyết lạnh lùng phán bản án cho tên gia đinh đang quỳ, mặt xám như tro tàn kia. Sau đó, nàng nhìn thiếu niên đang tắm cho ngựa, dường như dù trời có sụp xuống thì bộ dáng hắn vẫn cứ ngây ngốc như thế không bao giờ thay đổi. Mà không… Gương mặt hắn cũng đã từng có lúc thay đổi… Hắn đã từng khóc… Hắn cũng có cảm nhận…

    Hôm nay, nàng chỉ là muốn đến xem hắn sống thế nào. Nàng cũng không biết tại sao phải làm vậy. Chẳng ai bảo nàng cả. Chỉ là có gì đó thôi thúc…

    “Từ nay ngươi sẽ làm hộ vệ cho ta."

    Nói xong, Lâm Thải Tuyết xoay người bước đi, mặc cho hắn có hiểu hay không.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 17: Gửi nỗi lòng theo gió (2)
    Hôm sau thì Giang Lưu Nhi trở thành hộ vệ canh gác khu biệt viện của Lâm Thải Tuyết. Hắn được phát cho một bộ đồ cũng coi là tươm tất, không còn phải sống trong kho chứa củi mà được ở trong căn phòng dành cho gia nhân.

    Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đã hơn một năm.

    Giang Lưu Nhi tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cũng đã bước vào giai đoạn hậu kỳ của cảnh giới thứ nhất, Bạch Cảnh. Sở dĩ Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết chia các cảnh giới làm bảy màu sắc là vì mỗi cảnh giới chân khí trong cơ thể sẽ chuyển đổi thành các màu sắc khác nhau tương ứng đó.

    Tiến cảnh của Giang Lưu Nhi tuy không thể so với khi tu luyện tại Kiếm Phái Thanh Hà nhưng như thế cũng đã nhanh hơn rất nhiều so với các tu sĩ của Thiên Vũ đại lục này. Chưa kể ở nơi này thiên địa linh khí vốn vô cùng mỏng manh.

    Một năm qua, cuộc sống của hắn phải nói là rất vô vị. Hắn ngoài việc đứng gác trước biệt viện của Lâm Thải Tuyết thì cũng chỉ có tu luyện. Cả Lâm phủ này hắn còn chưa đi hết chứ đừng nói là Lâm Gia thành. Lâm Thải Tuyết đối xử với hắn cũng lãnh đạm như những gia nhân khác, không có gì đặc biệt hay chiếu cố, mà hắn cũng chưa bao giờ nghĩ ngợi về những chuyện như thế. Đó không phải việc hắn nên bận tâm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi.

    Đêm xuống…

    Một đêm tĩnh mịch và lặng lẽ. Lại có chút gì đó khiến người ta hoài niệm.

    Hắn nhớ cũng từng có những đêm như thế này, Người ngồi đan áo cho hắn. Từng có những đêm như thế này, Người đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, thỉnh thoảng lại thở dài. Hắn không biết vì sao. Chỉ là những lúc như thế thân ảnh Người thật cô đơn. Hắn không muốn rời xa Người. Hắn chỉ muốn cả đời ở bên cạnh Người. Như vậy có phải Người sẽ bớt cô đơn không?

    Đêm nay, hắn cũng đang ngồi trên một ghế đá ngoài trời, mắt nhìn xa xăm…

    Có tiếng bước chân đang tiến về phía hắn, mỗi lúc một gần. Không cần nhìn hắn cũng biết chủ nhân của những bước chân này là ai.

    Lâm Thải Tuyết ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, trầm mặc không nói. Giang Lưu Nhi ngửi thấy một mùi rất nồng. Là mùi rượu. Có vẻ nàng đã uống rất nhiều. Thỉnh thoảng hắn cũng từng thấy nàng uống rượu, nhưng dường như lần này nàng uống nhiều hơn hẳn.

    “Ta không có mẹ."

    Lâm Thải Tuyết chợt nói một cách không đầu không cuối.

    “Năm ta sáu tuổi… mẹ ta đã không còn nữa… Cha ta đã giết bà ấy...”

    Ngừng một chút, nàng nói tiếp:

    “Ngươi biết vì sao không?... Vì bà ấy đã phản bội cha ta… Bà ấy có nhân tình… Ngày hôm đó, ta chạy đến phòng mẹ ta muốn khoe bà một con chim bằng giấy mà học mãi mới xếp được… Là bà ấy đã dạy ta. Khi ta đẩy cửa bước vào phòng, thứ đầu tiên mà ta nhìn được là máu… Từng giọt… từng giọt nhiễu xuống sàn nhà. Ta thấy cha ta đang cầm một thanh kiếm, thanh kiếm đó đang cắm vào người mẹ ta. Rồi bà ấy ngã xuống, máu nhuộm đỏ y phục, lan ra sàn nhà… Toàn là máu… Cảnh tượng đó không bao giờ ta quên được. Ngươi biết không… Ta đứng đó, người run lên lẩy bẩy, không còn suy nghĩ, không còn nhận biết được gì cả, tất cả mọi thứ đều trống rỗng… Ta không biết lúc đó mình có đau lòng không, có thống khổ không. Đến bây giờ ta cũng không biết…”

    Nàng nói với một giọng bình thản. Chẳng có nghẹn ngào. Không có xúc động. Cứ như thể nàng đang kể chuyện của một người xa lạ nào đó.

    Nàng dừng lại một hồi rồi lại tiếp tục với giọng điệu vô cảm:

    “Sau này ta mới biết, thật ra trước khi được gả cho cha ta bà ấy đã yêu một nam tử khác và nam tử kia cũng một mực yêu bà ấy. Nhưng vì tham lợi, gia đình mẹ ta đã bắt bà lấy cha ta. Thế nhưng, bà không thể nào quên được người mình yêu, cuối cùng, bà đã phản bội cha ta, đã bỏ rơi ta… Nhưng ta không trách bà… Có lẽ bà ấy cũng đã từng cố gắng muốn quên đi nam tử kia, có lẽ đã từng cố gắng làm tròn trách nhiệm một người vợ, có lẽ đã từng cố gắng trở thành một mẫu thân tốt… Có lẽ…”

    Nói đến đó, nàng im lặng…

    Nàng không biết tại sao lại kể những chuyện đó cho thiếu niên này. Chắc vì hắn không thể nghe được. Nàng thầm nhủ.

    Một lúc sau, tâm như đã bình ổn lại, Lâm Thải Tuyết đứng dậy bước về phòng mình.

    “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta."

    Câu nói ấy tan vào trong màn đêm sâu thẳm, mặc cho Giang Lưu Nhi có nghe được hay không. Có lẽ chỉ là nàng muốn gửi lòng mình vào gió đêm…

    Những ngày sau đó, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, chẳng có sự đổi thay nào đáng nhắc đến. Mỗi buổi sáng, Giang Lưu Nhi đều đứng gác trước biệt viện của Lâm Thải Tuyết. Còn nàng, vẫn làm những gì nàng muốn làm, một chút kiêu căng và tính khí tiểu thư, vẫn là tam tiểu thư người gặp người sợ. Dường như Lâm Thải Tuyết đêm đó chỉ là một hồi mộng.

    Hôm nay, Lâm phủ chào đón một vị khách không mời. Đó là thất công tử Lâm Viêm của tông gia (dòng chính). Thật ra Lâm phủ này vốn chỉ là một nhánh của Lâm gia. Hơn bốn mươi năm trước, Lâm Phong cũng từng là một đệ tử tông gia, nhưng do tư chất chỉ tầm trung, bị nhận định là cả đời khó có thể bước vào Ngự Không Cảnh nên bị điều đến quản lí Lâm Gia thành này. Nhưng đó không phải nguyên nhân thật sự. Sở dĩ Lâm Phong bị điều đến nơi này là vì hắn đã đắc tội với một trưởng lão cao tầng của tông gia.

    Lại nói, vị thất công tử Lâm Viêm này chính là điển hình của loại nhị thế tổ. Hắn ỷ vào thân phận cháu trai của Lâm Đào, gia chủ Lâm gia hiện giờ, thường hay ức hiếp người khác. Thỉnh thoảng làm ra vài chuyện giết người cướp của, cưỡng đoạt thiếu nữ cũng không phải chuyện gì ghê gớm trong mắt hắn. Tuy Lâm Viêm đúng là loại bại hoại người gặp người tránh, háo sắc thành tính, nhưng không phải là loại ngu ngốc đến mức tinh trùng thượng não không biết kìm chế. Trước giờ, hắn chỉ chọn những người thân phận thấp kém, không có quyền thế để ra tay.

    Lâm Viêm vốn là đi du ngoạn, hắn đến Lâm Gia thành cũng chỉ là việc tình cờ. Thế nhưng sự tình cờ đó lại mang tai bay vạ gió đến cho Lâm Thải Tuyết. Ngay lần đầu nhìn thấy dung nhan của Lâm Thải Tuyết, Lâm Viêm đã không thể rời mắt. Thật sự là quá đẹp! Đến giờ, hắn chỉ biết một người có thể so được với nét đẹp của nàng, đó là Lâm Thái Anh, nhị tỷ của hắn.

    Nhắc đến Lâm Thái Anh, Lâm Viêm chậc lưỡi. Trong Lâm gia người mà hắn không muốn chạm mặt nhất chính là nàng ta. Theo như cách nói của hắn thì Lâm Thái Anh chính là kẻ thích lo chuyện bao đồng, là loại nghĩa hiệp ngu ngốc. Hắn nhớ có lần hắn bắt một tiểu cô nương về Lâm phủ, cưỡng đoạt nàng ta. Lâm Thái Anh biết được đã cầm kiếm chém hắn túi bụi, nếu lúc đó gia gia không đến kịp thời thì không chừng hắn đã bị chém thành tám khúc cũng có. Hắn thật sự không hiểu tại sao Lâm gia hắn lại sinh ra một người quái lạ như vậy, ừ, trong mắt hắn đó là sự quái lạ hắn không hiểu nổi. Mà người như hắn thì chắc sẽ chẳng thể hiểu nổi.



    Trong phòng, Lâm Thải Tuyết đang ngồi ủ rũ.

    Ta thật sự phải gả cho tên khốn đó sao?

    Nàng tự hỏi.

    Ngày đó, sau khi gặp hắn một lần, hôm sau tên khốn đó đã tìm cha nàng cầu thân. Cầu thân? Là ép gả thì đúng hơn. Hắn là đệ tử tông gia, lại là cháu của gia chủ. Cha nàng có thể nói không sao? Đừng nói một Lâm Gia thành nhỏ nhoi mà dù cả Hắc Mộc thành cũng chẳng có mấy người dám đắc tội hắn… Nàng phải làm sao đây?... Không ngờ ngày thường nàng quát tháo kẻ khác, lúc này cả người nàng lấy nàng cũng không có quyền chọn lựa.

    “Cốc cốc”

    Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức nàng từ trong những suy nghĩ miên man. Nàng lên tiếng:

    “Vào đi."

    Bước vào là một trung niên, bề ngoài tuổi tầm năm mươi, đôi mắt u buồn, khóe mắt đã bắt đầu có những nếp nhăn. Ông mặt một bộ đồ màu xám bình dị, có đôi chút giống với mái tóc ngã màu tang thương với vài sợi rủ xuống trán. Ông nhìn nàng rồi lặng lẽ ngồi xuống. Cha con ông không thường ngồi thế này cùng nhau, kể từ khi vợ ông mất, mà không, là bị ông giết mới phải. Một thời gian sau khi chôn cất bà ấy, ông đã bắt đầu hối hận. Bà vốn không hề yêu ông. Có lẽ bà ấy đã chưa bao giờ có được cái hạnh phúc yêu đương khi trở thành vợ ông…

    Lâm Phong nhìn đứa con gái trước mặt mình. Thật giống! Hệt như bà ấy khi còn trẻ. Ông trầm tư hồi lâu, chợt nói:

    “Con… không muốn lấy Viêm thiếu gia?” - Ông bắt đầu bằng một câu hỏi thừa thải, chắc là do ông chẳng biết bắt đầu thế nào.

    Thấy Lâm Thải Tuyết im lặng, ông nói tiếp:

    “Đại hội năm năm một lần của Lâm gia sẽ diễn ra vào mười ngày sau. Đó cũng là thời điểm tuyển nhận đệ tử của Thiên Nhai Các. Nếu như con biểu hiện xuất sắc sẽ có cơ hội được Thiên Nhai Các thu nhận… Nếu trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các thì Lâm Viêm không thể ép con lấy hắn."

    Đúng vậy! Chỉ cần trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các thì nàng không cần phải lấy tên khốn Lâm Viêm kia. Thiên Nhai Các là thế lực lớn nhất của cả khu vực Nam Thiên quận. So với nó thì tông gia chẳng là gì cả, Hắc Mộc thành chỉ là một tòa thành nằm trong phạm vi của Nam Thiên quận thôi. Lâm Thải Tuyết như tìm được một lối ra. Nàng ngẩng đầu lên thì… ông ấy đã bước ra cửa. Nàng muốn nói gì đó… nhưng chợt không biết làm sao để thốt ra khỏi miệng. Nàng nhìn bóng dáng đơn bạc đó khuất dần trong đêm tối.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 18: Thiếu nữ hoa bách hợp (1)
    Lâm Thải Tuyết cảm thấy có gì đó khó chịu nơi lồng ngực. Nàng đứng lên, đi ra ngoài, và cứ thế bước đi không mục đích.

    Khi đến khu vườn, dưới ánh trăng, nàng thấy một thiếu niên đang ngồi trên ghế đá, dáng vẻ đăm chiêu. Không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, nhưng nàng phát hiện gần đây thiếu niên kia đã không còn bộ dáng ngu ngốc, đờ đẫn lúc trước nữa. Ánh mắt hắn có gì đó thay đổi, nó… không còn vô hồn nữa.

    Nàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Nàng cũng không phát giác được hình như chính bản thân nàng cũng có chút gì đó thay đổi. Trước khi hắn tới Lâm phủ, đừng nói là ngồi cùng với hạ nhân như hắn, đến nhìn lâu một chút nàng cũng thấy chán ghét rồi. Cả Lâm phủ, bọn hạ nhân ai cũng sợ nàng, duy chỉ có hắn là ngoại lệ. Lúc trước, có lẽ Lâm Thải Tuyết sẽ nghĩ rằng vì hắn ngu ngốc nên mới như thế. Nhưng bây giờ, nàng không chắc lắm. Kẻ ngốc không thể nào có bộ dáng khóc lóc đau thương kia được, những giọt nước mắt nam nhi đó, khuôn mặt thống khổ đó đến giờ vẫn còn khắc ghi rõ rệt trong đầu nàng.

    Lâm Thải Tuyết nhìn hắn một cách chăm chú. Phải nói đây là một gương mặt đẹp, dưới ánh trăng nó càng trở nên lung linh…

    Chợt, nàng giật mình, có chút hoảng hốt…

    Ta đang làm gì thế này?... Nàng tự hỏi, sau đó lắc đầu đứng lên, đi về phòng.

    Trong đêm, thiếu nữ vội vã bước đi như đang chạy trốn điều gì…



    Trong một góc nào đó của Lâm phủ.

    “Ngươi thật sự muốn biết?” - Đó là giọng của Nghiệt.

    Giang Lưu Nhi khẳng định:

    “Ta muốn biết."

    “Tại sao?”

    “Chúng ta chẳng phải là đồng bọn sao? Biết một chút về lai lịch của đồng bọn mình ta nghĩ đó cũng là điều cần thiết đi."

    Nghiệt im lặng một lúc mới đáp:

    “Chúng ta không phải đồng bọn."



    Hôm nay, Lâm Phong đang cùng với Lâm Thải Tuyết và hai vị ca ca của nàng trên đường đến Hắc Mộc thành tham dự đại hội luận võ năm năm một lần của toàn bộ Lâm gia, cũng đồng thời là cơ hội để đệ tử của Lâm gia bái nhập vào Thiên Nhai Các. Ngoài bốn người họ, một vài hộ vệ cũng được mang theo, chủ yếu là để mang hành lí và đợi sai xử, trong số đó có Giang Lưu Nhi. Lẽ ra thì hắn không được đi theo vì những hộ vệ được chọn hầu hết đều biết chút ít võ nghệ, còn hắn thì chỉ là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, hay trong mắt của hai vị ca ca Lâm Thải Tuyết và những tên hộ vệ khác cho là vậy. Sở dĩ hắn được đặc cách là nhờ Lâm Thải Tuyết nói muốn mang hắn theo cùng…

    “Hắc Mộc thành thật lớn! Lâm Gia thành chúng ta đúng là không thể so được!” - Nhị ca của Lâm Thải Tuyết cảm thán.

    “Nhị đệ. Đó là lẽ đương nhiên. Dù sao Lâm Gia thành chúng ta chỉ là một tiểu thành, còn Hắc Mộc thành này là một thành thị cỡ trung của Đại Hạ quốc chúng ta. Nếu lần này chúng ta có thể phát huy trong đại hội, may mắn được người của Thiên Nhai Các nhìn trúng thì sẽ là một bước lên trời."

    Lâm Phong phía trước nghe hai nhi tử mình nói thì lắc đầu. Nếu dễ dàng bái nhập Thiên Nhai Các như vậy thì Thiên Nhai Các đã không phải là Thiên Nhai Các.



    Hắc Mộc thành, Lâm phủ tông gia…

    “Tuyết Nhi! Nàng tới sao không cho người báo với ta một tiếng. Tuyết Nhi! Ta thật sự rất nhớ nàng."

    Một thiếu niên mặc bộ cẩm phục hoa lệ đứng trước mặt Lâm Thải Tuyết, vừa nói vừa đưa tay định nắm lấy tay nàng.

    Lâm Thải Tuyết nghiêng mình tránh đi, mặt đầy vẻ khó chịu nói:

    “Thất thiếu gia xin giữ lễ!”

    Lâm Viêm chẳng mấy để tâm lời nàng, mà hắn cũng chẳng cần để tâm làm gì. Chỉ là một đệ tử chi nhánh của Lâm gia, nàng có thể chống lại hắn sao. Gia gia của hắn chính là gia chủ của cả Lâm gia này.

    Hắn cười một cách hèn mọn.

    “Tuyết Nhi, nàng câu nệ gì chứ. Sớm muộn gì chúng ta cũng là phu thê. Ta đã bẩm báo chuyện này với gia gia nhờ ông ấy làm chủ hôn cho chúng ta. Tuyết Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng, Tuyết Nhi…”

    Vừa nói hắn vừa dang tay muốn ôm lấy Lâm Thải Tuyết.

    Trong đôi mắt của Lâm Thải Tuyết lóe lên hàn quang, tay ngưng tụ chân khí.

    “Lâm Viêm! Ngươi đang định làm gì?”

    Bỗng nhiên giọng một cô gái vang lên. Đó là một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mắt phượng sáng ngời, tóc mai như mây biếc, dáng người cao dỏng, anh khí lẫm liệt.

    Lâm Viêm nghe thấy tiếng cô gái kia thì khựng lại, xoay đầu cười hì hì:

    “Nhị tỷ. Đệ chỉ là… chỉ là đang hướng dẫn cho Lâm sư muội các quy định của đại hội luận võ…”

    “Thật sao? Ta thấy ngươi không phải hướng dẫn cái gì đại hội mà là có ý đồ dơ bẩn khác đi."

    Cô gái khinh thường nhìn hắn, giọng mỉa mai.

    “Nào có. Đệ đâu phải là loại người như vậy…”

    “Bớt nói nhảm trước mặt ta. Chuyện xấu của ngươi ở Hắc Mộc thành này có ai mà không biết. Nếu không có gia gia bao che ngươi thì ta đã một kiếm giết chết ngươi rồi. Còn không cút đi."

    “Vâng. Vâng. Đệ đi ngay!"

    Lâm Viêm vội vã chuồn đi. Nếu để vị nhị tỷ này nổi điên lên hắn thật sự không hề hoài nghi là nàng sẽ lấy mạng hắn. Đây không phải là một nữ nhân đầu óc bình thường. Theo cách hiểu của hắn là thế.

    Sau khi Lâm Viêm đi khỏi, cô gái kia, cũng tức là Lâm Thái Anh, tiến đến cạnh Lâm Thải Tuyết hỏi:

    “Ngươi là Lâm Thải Tuyết?”

    Lâm Thải Tuyết gật đầu đáp:

    “Là ta."

    Lâm Thái Anh đánh giá nàng hồi lâu mới nói:

    “Quả nhiên rất xinh đẹp… Ài… Ta cũng có nghe nói gia gia ta muốn để ngươi lấy tên khốn Lâm Viêm. Ta thấy ngươi cũng không nguyện ý. Ta cũng rất muốn giúp ngươi, nhưng mà lệnh của gia gia ta cũng không thể làm trái…”

    Lâm Thái Anh vừa nói vừa cau mày. Nàng rất phản đối cách làm của gia gia. Trong Lâm phủ này, những chuyện như vậy cũng thường hay xảy ra. Trước kia nàng cũng mấy lần quyết liệt phản đối nhưng chẳng thay đổi được gì mà bản thân nàng còn bị nhốt vào ngục lao. Cũng chính vì tính khí thích lo chuyện bao đồng mà gia gia và những trưởng lão không mấy gì ưa nàng.

    “Phòng ta ở biệt viện phía tây, qua hết khu vườn này là tới. Nếu tên khốn kia còn đến làm phiền ngươi hãy nói với ta, ta sẽ giúp ngươi. Dù sao bây giờ ngươi cũng chưa phải là thê tử của hắn, gia gia cũng không có lý do trách ta… Vậy đi, có việc gì cứ đến tìm ta. À… tên ta là Lâm Thái Anh."

    Nói xong, nàng chào Lâm Thải Tuyết, sau đó đi ra ngoài.

    Hôm nay, quảng trường của Lâm phủ chật kín người. Gia chủ, trưởng lão, chấp sự… các đệ tử, từ phân gia cho đến tông gia… tất cả, tất cả đều tụ tập ở đây. Và mục đích duy nhất cho điều này chính là đại hội luận võ năm năm một lần.

    Trên khán đài, ở hàng ghế cao nhất, cạnh gia chủ, có một đôi nam nữ đang ngồi. Họ đều rất trẻ tuổi. Nam nhìn rất anh tuấn, mắt đen, mày kiếm, môi mỏng, là điển hình tiêu chuẩn công tử ca mà hầu hết các thiếu nữ say mê. Nữ thì mặc một bộ đồ màu vàng, mặt tròn trịa, mắt to nhấp nháy trông khá linh động hoạt bát. Họ chính là một trong số những đại diện của Thiên Nhai Các lần này đến Hắc Mộc thành tuyển đệ tử.

    Cô gái áo vàng kia ngồi trên đài hết nhìn đông ngó tây, hồi lâu lại đưa tay che miệng ngáp.

    “Tôn sư huynh. Sư huynh ở đây xem, ta đi dạo một chút."

    Cô gái quay về nam tử kia nói.

    Nam tử được gọi Tôn sư huynh tên đầy đủ là Tôn Hạo, người của Tôn gia ở Bạch Ngọc thành thuộc Nam Thiên quận, là một trong những tinh anh đệ tử nội môn của Thiên Nhai Các. Hắn mười lăm tuổi bái nhập Thiên Nhai Các, hai mươi tuổi đột phá Phàm thai bước vào Tiên thiên, cũng coi như là một người nổi bật trong lớp trẻ Nam Thiên quận này.

    Tôn Hạo thừa biết một chút của cô gái này có thể so với cả ngày của người khác, bèn cản lại:

    “Sư muội! Chúng ta đến đây để tuyển đệ tử cho Thiên Nhai Các, muội bỏ đi như vậy ta biết ăn nói thế nào với các vị trưởng lão và các chủ?”

    “Nhưng mà ta thật sự rất chán… Sư huynh… cho ta đi đi mà… Sư huynh…”

    Cô gái làm ra vẻ đáng thương.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 19: Thiếu nữ hoa bách hợp (2)
    Không phải chính muội đã nằng nặc đòi các chủ cho đến đây sao?

    Tôn Hạo nói thầm.

    Bộ dáng này của nàng không phải lần đầu Tôn Hạo chứng kiến. Vị thiên kim của các chủ này bề ngoài thì đúng là một thiếu nữ mười bảy mười tám, thế nhưng tính nết thì… không khác gì một tiểu cô nương. Cũng không biết có phải tạo hóa nhầm lẫn gì không.

    Tôn Hạo trầm ngâm một hồi, sau đó phán:

    “Không được."

    Cô gái thè lưỡi, chu môi lầm bầm:

    “Đồ sư huynh xấu xa."

    Trên trán Tôn Hạo hiện lên mấy vệt hắc tuyến.

    Bên dưới, đại hội luận võ chính thức bắt đầu. Một vị trưởng lão đứng ra đọc các quy tắc và phần thưởng:

    “…Các đệ tử trong khi giao đấu, nếu không còn sức đứng lên, thua. Rơi ra ngoài lôi đài, thua. Tự động nhận thua, thua. Không lên lôi đài, bỏ quyền thi đấu, thua… Phần thưởng của quán quân lần này là một viên Bồi Nguyên Đan….”

    Sau đó, các đệ tử được chia ra các nhóm ở các lôi đài từ một đến tám bắt đầu bốc thăm thi đấu.

    Lâm Thải Tuyết được phân vào lôi đài thứ ba. Những đối thủ vòng đầu của nàng chỉ là Phàm thai sơ kỳ nên nàng đã dễ dàng chiến thắng, lọt vào vòng hai. Ở vòng này đối thủ đầu tiên của nàng là một thiếu niên từ một phân gia khác của Lâm gia, có tu vi Phàm thai trung kỳ.

    “Sư muội! Xin nương tay!”

    Thiếu niên chắp tay nói.

    Lâm Thải Tuyết cũng chẳng thèm đáp lại, tuy dạo gần đây tính khí đại tiểu thư đã giảm đi không ít, nhưng thật sự nàng không muốn nói nhảm vào lúc giao đấu như thế này. Nàng xuất chiêu đánh về thiếu niên đứng đối diện.

    Không có gì ngoài ý muốn, trận đấu rất nhanh đã kết thúc, và đương nhiên người thắng là Lâm Thải Tuyết.

    Cứ thế, nàng lần lượt thắng các trận tiếp theo, bước vào tứ kết. Dù sao với tu vi Phàm thai hậu kỳ của nàng cũng không phải điều gì khó khăn… Nhưng lần này đối thủ của nàng lại không dễ đánh chút nào, hắn cũng là người mà nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, Lâm Viêm.

    “Tuyết Nhi! Chúng ta quả thật chính là có duyên! Bao nhiêu người thế này không ngờ cuối cùng chúng ta có thể chạm mặt nhau. Nàng nói có phải là duyên phận không?”

    Lâm Viêm vẫn bộ dáng khiến người buồn nôn hướng nàng cười nói.

    Lâm Thải Tuyết không hơi đâu đáp lại hắn. Nàng xuất kiếm lạnh lùng đâm tới.

    “Tuyết Nhi! Nàng không cần phải nôn nóng như vậy, thời gian còn dài mà."

    Lâm Viêm vừa nghiêng mình tránh vừa nói.



    Trận đấu đã qua được một lúc nhưng Lâm Thải Tuyết chẳng thể làm gì được hắn. Không phải vì tu vi nàng không bằng hắn mà là vì công pháp hắn cao cấp hơn nhiều so với nàng. Dù sao gia gia hắn cũng là gia chủ của tông gia, còn nàng chỉ là một đệ tử phân gia, không thể bì được cũng không có gì lạ.

    Lâm Viêm phải công nhận thiếu nữ đang đấu với hắn thiên tư quả thật rất cao. Nàng chỉ mới mười sáu tuổi đã bước vào Phàm Thai hậu kỳ, chân khí tích lũy không kém gì hắn. Nhưng là… năm nay hắn đã mười tám rồi. Hơn nữa công pháp hắn tu luyện cao cấp hơn nàng, tài nguyên cũng nhiều hơn… Hắn đang chuẩn bị thi triển một kiếm kỹ lợi hại nhất của mình để đánh bại nàng. Ngay từ đầu hắn vốn dĩ không muốn để nàng thắng, hắn không muốn nàng trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các. Vì như vậy, việc lấy nàng sẽ trở nên hết sức khó khăn. Hắn không cho phép…

    “Tuyết Nhi! Ta rất xin lỗi… Nhưng phải dừng ở đây thôi."

    Dứt lời, Lâm Viêm đạp người phóng lên cao, cầm kiếm chém xuống.

    ”Keng"

    Sau tiếng va chạm, kiếm trên tay Lâm Thải Tuyết văng ra ngoài lôi đài.

    Nàng đã thua.

    Lâm Thải Tuyết bước xuống đài, gương mặt ủ rũ. Nàng đã cố hết sức rồi. Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện lát nữa được hai vị sứ giả của Thiên Nhai Các nhìn trúng, nhưng hy vọng chỉ sợ là nhỏ nhoi.

    Lâm Thải Tuyết ngước mặt nhìn lên đài cao.

    Cùng lúc, trên đài, một cô gái mặc áo vàng cũng nhìn nàng vẫy tay chào.

    “Sư muội!"

    Bên cạnh cô gái, Tôn Hạo lên tiếng nhắc nhở.

    Thiếu nữ áo vàng quay nhìn Tôn Hạo, mắt nghi hoặc như đang muốn hỏi “ngươi gọi ta làm gì?”.

    Tôn Hạo cảm thấy có chút đau đầu với vị sư muội này.

    “Chúng ta đang đại diện cho Thiên Nhai Các, muội nên nghiêm túc một chút."

    “Ta biết. Ta đang rất nghiêm túc."

    Vừa nói nàng vừa ngồi thẳng lưng lên, hai tay đặt trên đùi, mắt nhìn thẳng… Được một lúc, nàng liếc mắt nhìn Tôn Hạo, thấy hắn không để ý bèn bỏ tay xuống, ngã lưng ra ghế, ngửa mặt lên trời xem mây bay.

    Tôn Hạo không còn lời gì để nói.



    Đại hội luận võ cuối cùng cũng kết thúc. Quán quân không ngoài dự đoán của mọi người, chính là Lâm Thái Anh.

    Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất của đại hội lần này. Tất cả các đệ tử đều hướng về hai vị sứ giả của Thiên Nhai Các, ánh mắt nóng bỏng. Cả Nam Thiên Quận này có ai không muốn trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các chứ? Nhưng mà đó không phải việc dễ dàng gì.

    Không để mọi người chờ lâu, Tôn Hạo đứng lên, bước ra nói:

    “Các vị! Ta biết mọi người đều mong muốn trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các ta. Thế nhưng Thiên Nhai Các có yêu cầu của Thiên Nhai Các. Bây giờ, ta sẽ kiểm tra tư chất của mọi người, nếu ai đạt được yêu cầu sẽ được Thiên Nhai Các thu làm đệ tử."

    Tôn Hạo lấy ra một vật giống hình la bàn, nói tiếp:

    “Mọi người chỉ cần đặt tay lên la bàn này, sau đó truyền chân khí vào, nó có thể thẩm định tư chất của các vị."

    “Đúng đúng! Đồ chơi này có thể thẩm định tư chất của các ngươi… Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đặt tay lên!… Ê! Ê!… Sai rồi!… Không phải đặt ở đó!… Là đặt chỗ này!… Ngươi lớn như vậy sao còn ngốc thế chứ?”

    Bộ dáng của thiếu nữ áo vàng hết sức nhiệt tình khiến cho Lâm gia đệ tử đều thấy kỳ quái. Dường như vị sứ giả này có gì đó hơi nhiệt tình thái quá thì phải? Không phải nói những người ở Thiên Nhai Các đều có dáng vẻ cao cao tại thượng sao? Không thì ít ra cũng phải phong độ điềm tĩnh như vị nam tử sứ giả kia mới đúng…

    Tôn Hạo chẳng biết nói gì. Hắn nhìn thiếu nữ đang lôi kéo hết người này đến người khác thì thấy hơi buồn cười. Cô gái này thật là…

    “Ài!… Lâm gia các ngươi sao lại kém cỏi như vậy chứ. Cả trăm người mà không có được một tên phàm thể trung phẩm… Thật sự là quá kém…”

    Thiếu nữ áo vàng vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy... Bộ dáng như nói “các ngươi thật là làm ta thất vọng”.

    “A!… cuối cùng cũng có một tên hàm thể trung phẩm… Ngươi bước qua bên này."

    Chợt thiếu nữ áo vàng reo lên, chỉ vào một thiếu niên bảo. Sau đó, nàng lại phát hiện thêm được bốn người có tư chất phàm thể trung phẩm và một người phàm thể thượng phẩm, chính là Lâm Thái Anh.

    Thể chất ở thế giới này được phân loại và xếp theo thứ tự từ thấp đến cao là phàm thể, linh thể, thánh thể và tiên thể. Ở mỗi cấp lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Ví dụ phàm thể thì có phàm thể hạ phẩm, phàm thể trung phẩm, phàm thể thượng phẩm, phàm thể cực phẩm… cứ thế mà tính.

    “Hì hì… ngươi nhớ ta không? Lúc nãy ta đã vẫy tay chào ngươi đó. Ngươi thật xinh đẹp... Ừm... chỉ kém đại tỷ ta một chút thôi… Ngươi mau đặt tay lên đây."

    Thiếu nữ áo vàng vừa nói vừa nắm lấy tay Lâm Thải Tuyết đặt lên la bàn.

    “Oa!… ha ha ha…”

    Chợt thiếu nữ áo vàng cười phá lên.

    Tôn Hạo thấy thế thì vội hỏi:

    “Sư muội. Có chuyện gì mà vui như vậy?”

    “Sư huynh. Ngươi nhìn này!” - Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc la bàn.

    “Linh thể hạ phẩm!”

    Tôn Hạo cũng lộ vẻ bất ngờ đầy kinh hỉ. Hắn không nghĩ tới ở Lâm gia này lại có người có được linh thể.

    “Sư huynh! Nàng là do ta phát hiện đấy. Nàng là của ta."

    Thiếu nữ áo vàng vừa nói vừa dang tay che Lâm Thải Tuyết sau lưng như sợ bị Tôn Hạo cướp đi.

    Tôn Hạo thấy thế thì phì cười:

    “Ta biết rồi. Ta sẽ không giành của muội."

    Thiếu nữ nghe thế nhưng vẫn không yên tâm. Nàng một tay nắm lấy tay Lâm Thải Tuyết, một tay cầm la bàn tiếp tục kiểm tra.

    Mãi một lúc nàng mới kiểm tra xong hết, nhưng không tìm được người nào có linh thể nữa. Thiếu nữ mặt mũi tràn trề thất vọng.

    Tôn Hạo nhìn nàng như thế thì hết nói nổi. Cô nàng này xem linh thể là rau cải trắng bán ngoài đường chắc. Linh thể hiếm gặp, vạn người chưa chắc có một, lần này tìm được một người đã là hỉ sự của Thiên Nhai Các rồi. Vậy mà cô nàng này còn làm ra vẻ mặt thất vọng sầu não như thế.

    Thiếu nữ áo vàng đang ảo não thì chợt nhìn thấy trong một góc của quảng trường, có một thiếu niên đang nhìn về phía này.

    Hắn thật xinh đẹp á!

    Nàng chưa từng gặp nam tử nào đẹp như hắn.

    Thế là thiếu nữ tiến về chỗ thiếu niên "xinh đẹp" kia.

    Thiếu niên kia không ai khác chính là Giang Lưu Nhi. Hắn cùng các hộ vệ đi theo Lâm Phong đến đây xem Lâm Thải Tuyết thi đấu. Lúc này, hắn nhìn thấy một thiếu nữ đang dắt tay Lâm Thải Tuyết đi qua đây. Thiếu nữ vừa đi mắt vừa tập trung nhìn hắn cười hì hì. Nụ cười của những bông hoa bách hợp…

    P/s: Ta quên up

    Link đây: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=998587036884399&id=998391453570624&fs=5

    Like page giúp ta luôn nhé. Thanks nhiều.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 20: Nhập môn


    “Hì hì… Ngươi! Đặt tay lên!"

    Thiếu nữ áo vàng vừa chỉ vào Giang Lưu Nhi vừa nói.

    Lâm Phong bên cạnh vội cung kính lên tiếng:

    “Sứ giả đại nhân. Hắn không phải là đệ tử của Lâm gia mà chỉ là một gia nhân thấp kém. Hơn nữa hắn cũng chưa từng tu luyện…”

    “Chưa từng tu luyện cũng không sao. Ngươi cứ nhỏ một giọt máu lên là được.” - Cô gái nhìn Giang Lưu Nhi bảo.

    Thấy hắn vẫn đứng im đó, nàng bèn dùng chân khí hóa ra một lưỡi dao, cầm tay hắn, sau đó cắt một đường.

    Khi máu của Giang Lưu Nhi nhỏ vào la bàn, ở vạch thứ sáu của la bàn lập tức sáng lên rực rỡ.

    “Linh… linh… linh… linh thể trung phẩm!"

    Thiếu nữ áo vàng trợn tròn hai mắt, miệng lắp bắp. Ý niệm trong đầu của nàng lúc này là “ta nhặt được bảo rồi”.

    “Oa ha ha ha… ha ha ha…”

    Sau phút kinh ngạc, nàng cười rộ lên. Cô gái hết lay Lâm Thải Tuyết lại quay sang lay sư huynh của mình.

    “Sư huynh! Sư huynh! Ngươi nhìn thấy không? Là ta tìm thấy hắn đấy! Ha ha… Thấy không thấy không! Ta thật tài giỏi…”

    Là hắn có linh thể trung phẩm chứ đâu phải muội, muội có cần phải vui mừng như vậy không.

    Tôn Hạo nói thầm.

    Tuy là nghĩ thế nhưng nếu nói hắn không vui mừng chút nào thì là nói dối. Linh thể trung phẩm! Cả Thiên Nhai Các cũng chỉ có duy nhất một mình đại sư tỷ có linh thể trung phẩm. Hôm nay không nghĩ lại may mắn tìm được một người, quả thật là đại hỉ sự của Thiên Nhai Các. Tôn Hạo tin rằng nếu biết tin này, chắc chắn các chủ và các vị trưởng lão đều sẽ rất vui mừng.

    Không chỉ có Tôn Hạo và thiếu nữ áo vàng kia kinh hỉ, mà nó còn là chuyện khó có thể tin đối với toàn bộ Lâm gia, trong đó, Lâm Thải Tuyết càng là vô cùng bất ngờ.

    “Linh thể trung phẩm… Hắn vậy mà có linh thể trung phẩm…”

    Lâm Thải Tuyết nhìn thiếu niên đang bị thiếu nữ áo vàng nắm chặt tay kia, nhỏ giọng lẩm bẩm.

    Thật ra tất cả những người ở đây đều bị Giang Lưu Nhi gạt. Linh thể trung phẩm? Thể chất của hắn không phải linh thể trung phẩm mà là… cực phẩm thánh thể. Lúc nãy, trước khi nhỏ máu lên la bàn nghiệm thể, hắn đã lén triệt tiêu hầu hết tinh khí có trong giọt máu đó, nhưng dù còn lại một chút như vậy không nghĩ cũng là ở mức trung phẩm linh thể.

    Ban đầu, Giang Lưu Nhi vốn định sau khi kết thúc đại hội này, hắn sẽ rời khỏi Lâm gia tìm một thâm sơn nào đó tu luyện. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn lại thấy như thế không ổn. Nếu muốn tăng nhanh cảnh giới thì tất yếu không thể thiếu được tài nguyên tu luyện. Thiên tài địa bảo tuy nói không ít, nhưng đa số đều đã bị các tông phái thế gia chiếm giữ. Số còn lại trong tự nhiên thì hầu hết đều ẩn trong những chốn tuyệt địa hoặc có yêu thú canh giữ. Những thứ có thể dễ dàng lấy được thì chỉ là loại tài nguyên cấp thấp, không giúp được bao nhiêu cho hắn. Sau này hắn có thể một mình vào những nơi tuyệt địa kia để tìm kiếm thiên tài địa bảo cao cấp, quý hiếm, nhưng đó là đợi cảnh giới của hắn cao hơn kia, còn bây giờ e là chỉ có thể nghĩ thôi.

    Hơn nữa, hắn cũng chẳng biết nhiều về thế giới này. Từ khi đến Thiên Vũ đại lục, cả Lâm Gia thành nhỏ bé hắn còn chưa đi hết huống chi là những nơi rộng lớn hơn của đại lục. Hắn cần thông tin. Mà những thông tin quan trọng như linh thảo, linh đan, linh trùng, yêu thú trân quý các loại thì chỉ có các tông phái mới lưu giữ. Vì vậy cho nên đệ tử của tông môn so với tán tu thì có lợi thế hơn nhiều lắm.

    Với những lý do trên, Giang Lưu Nhi quyết định sẽ gia nhập môn phái nào đó, việc nhỏ máu kiểm tra lúc nãy chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

    Trong lúc Giang Lưu Nhi trở thành tâm điểm của mọi người thì trong một góc của quảng trường, một ánh mắt ghen ghét như muốn bốc hỏa.

    Chủ nhân của ánh mắt đó không ai khác chính là Lâm Viêm.

    Vì cái gì? Vì cái gì Lâm Thải Tuyết lại là hạ phẩm linh thể? Nếu như chỉ có mình Lâm Thải Tuyết cũng thôi, nhưng đến một tên gia nhân cũng có trung phẩm linh thể. Mà Lâm Viêm hắn, chỉ là phàm thể hạ phẩm! Cả tiêu chuẩn thấp nhất để đường đường chính chính bái nhập Thiên Nhai Các là phàm thể trung phẩm hắn cũng không có. Tuy hắn nằm trong ba người đứng đầu đại hội luận võ lần này, cũng được Thiên Nhai Các thu nhận, nhưng nhập môn e là cả đời chỉ có thể làm một tên đệ tử cấp thấp. Hắn không cam tâm. Hắn đường đường là cháu của gia chủ Lâm gia… Hắn không cam tâm…

    Nhưng mặc cho hắn có cam tâm hay là không cam tâm thì lúc này cũng chẳng có ai hơi đâu để ý đến hắn.

    Trong ánh mắt hâm mộ, ganh tị của các đệ tử Lâm gia, thiếu nữ áo vàng nhìn Giang Lưu Nhi không chớp mắt như thể đang nhìn một bảo vật trân quý. Một hồi lâu nàng mới nói:

    “Ngươi tên là gì?”

    Lâm Phong nghe thế thì vội lên tiếng:

    “Sứ giả đại nhân. Hắn… không nói chuyện được.”

    Từ trước đến giờ, tất cả mọi người trong Lâm phủ của Lâm Gia thành đều nhận định Giang Lưu Nhi là một kẻ câm điếc, đương nhiên Lâm Phong cũng cho là thế nên mới vội giải thích.

    Nhưng mà, một chuyện không ngờ mà Lâm Phong cũng như các hộ về của Lâm Gia thành đều chưa bao giờ nghĩ tới đã xảy ra.

    “Ta tên Niệm Từ."

    Giọng nói đó khiến Lâm Phong kinh ngạc quay lại nhìn. Tên hộ vệ mà ông cho là câm điếc đang đứng đó, hai mắt hữu thần, gương mặt điềm tĩnh.

    Lâm Thải Tuyết cũng bất động trong thoáng chốc. Nàng nhìn Giang Lưu Nhi với ánh mắt không thể tin.

    Hắn… hắn nói chuyện… Hắn nghe được…

    Nàng cảm thấy một nhận thức của mình vừa đổ sụp. Dần dần, mắt nàng nhìn hắn trở nên lạnh lùng. Sau đó, nàng quay đầu đi không nhìn nữa.

    “Niệm Từ… Niệm Từ… Ừm… rất dễ gọi. Tên ta là Tô Phỉ. Sau này ta sẽ là sư tỷ của ngươi.”

    Thiếu nữ láo vàng lẩm nhẩm rồi nói với Giang Lưu Nhi, cũng không bận tâm trách cứ gì lời nói của Lâm Phong lúc nãy.



    Đã qua một tháng kể từ khi đại hội chấm dứt. Lúc này, Giang Lưu Nhi đang ngồi trong một căn phòng trang nhã, nhưng không phải ở Lâm gia mà là Thiên Nhai Các. Trong số các đệ tử mới được tuyển từ các nơi của Nam Thiên quận lần này, tất thảy hơn hai trăm người, chỉ có ba người có được linh thể, trung phẩm linh thể thì chỉ mỗi duy nhất một mình Giang Lưu Nhi. Các đệ tử mới nhập môn đều trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Nhai Các, chỉ khi nào đột phá Phàm Thai bước vào Tiên Thiên Cảnh mới có thể trở thành đệ tử nội môn, trước giờ đều không có ngoại lệ. Mặc dù vậy, những người có được linh thể như Lâm Thải Tuyết và Giang Lưu Nhi dĩ nhiên sẽ được hưởng sự đối xử khác biệt hơn kẻ khác.

    Đó là điều tất yếu. Linh thể xưa nay vạn người chưa chắc có một. Tính cả Thiên Nhai Các, người có linh thể cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Vì vậy cho nên đệ tử có được linh thể đều được môn phái cung cấp tài nguyên, đan dược rất hậu. Thậm chí, trong quá trình tu luyện nếu có thắc mắc gì thì đều có thể nhờ các trưởng lão đích thân giải đáp, trong khi các đệ tử khác mỗi tháng chỉ được các trưởng lão chỉ điểm một lần. Đây là một đặc quyền rất quan trọng. Bởi vì tu luyện hết sức khó khăn, nếu không có danh sư chỉ điểm mà tự mình mày mò thì khó tránh phải đi đường vòng, làm lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực. Trừ phi, ngộ tính của ngươi phải cực kỳ cao, như thế mới có thể tự thân lĩnh ngộ.

    Đương nhiên, Giang Lưu Nhi chính là loại người đó. Hắn đã có thể lĩnh hội thượng tam kiếm của Thanh Hà Kiếm Quyết, kiếm chiêu đòi hỏi phải đạt cảnh giới Phi Thiên mới có thể bắt đầu tham ngộ, thậm chí dù có là cường giả Phi Thiên Cảnh cũng chưa chắc làm được khi chỉ mới bước vào Vũ Hóa Cảnh. Hắn đã làm được điều mà suốt hơn ba vạn năm trong lịch sử của Kiếm Phái Thanh Hà chưa từng ai làm được. Thế nên đặc quyền có thể tùy thời nhờ các trưởng lão chỉ điểm kia là vô dụng với Giang Lưu Nhi. Hơn nữa, những công pháp của Thiên Nhai Các có thể sánh với Thanh Hà Kiếm Quyết sao? Có thể so với Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết mà Nghiệt truyền cho hắn?

    Mục đích hắn ở đây chỉ là để có được tài nguyên tu luyện, đồng thời tìm hiểu những thông tin cần thiết về Thiên Vũ đại lục này. Có lẽ không bao lâu hắn sẽ rời đi… Đây không phải là nơi hắn dừng bước chân của mình. Còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn. Những câu hỏi mà hắn cần tìm câu trả lời.
     
Thread Status:
Not open for further replies.