FULL  Tiên Hiệp Điệp Mộng Hồng Hoa - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 36: Một giấc xuân mộng
    Khi môi hắn sắp chạm vào đôi môi mềm mại như cánh đào của Lâm Thải Tuyết thì chợt khựng lại. Hắn không tiếp tục cúi xuống mà cũng chẳng ngẩng đầu lên, cứ bất động như thế.

    Không phải Tôn Ngọc không muốn động mà thật sự hắn không thể động. Có thứ lực lượng vô hình nào đó đang nắm chặt lấy hắn.

    Bỗng cả người Tôn Ngọc bị nhấc lên, sau một tiếng “vút” thì hắn thấy mình đang lao về một gốc cây to.

    “Bịch”

    Thứ gì đó vừa rớt xuống đất.

    Tôn Ngọc bò dậy, miệng nhổ ra một ngụm máu. Đôi tay đang vịn vào gốc cây của hắn có chút run nhè nhẹ.

    Hắn sợ hãi!

    Hắn đã đạt đến cảnh giới Ngự Không Cảnh hậu kỳ nhưng lại không có chút sức phản kháng nào. Thậm chí ngay cả kẻ địch là ai hắn cũng không biết.

    Đối phương tuyệt đối là cường giả Thần Thông Cảnh trở lên!

    Trước mặt loại cao thủ này thì Tôn Ngọc hắn chẳng khác nào con kiến tùy thời đều có thể bị giẫm đạp. Hắn đứng đó chẳng dám nhúc nhích. Còn chạy trốn? Nếu đối phương muốn giết hắn thì hắn có thể chạy được sao?

    Nếu để cho các đệ tử của Thiên Nhai Các nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn chắc họ sẽ không thể nào tin nổi đây là vị sư huynh phong độ, hào hoa thường ngày mà họ biết.

    Nhưng tiếc là không có đệ tử nào ở đây. Người duy nhất là Lâm Thải Tuyết thì lại đang nửa tỉnh nửa mê, mà cho dù có hoàn toàn tỉnh táo đi chăng nữa nàng cũng sẽ chẳng quá lưu tâm làm gì. Ngay từ đầu trong mắt nàng, Tôn Ngọc hắn đã chẳng là gì cả rồi.

    Đứng im một lúc, Tôn Ngọc không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu nhúc nhích từng bước.

    Một bước… Hai bước… Ba bước…

    Mỗi một bước thì tim hắn lại đập mạnh lên một lần.

    Hắn sợ đối phương bất thình lình ra tay!

    Đã đi ra được tầm khoảng chục bước chân, thấy không sao, Tôn Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất có thể phóng vút đi. Còn về Lâm Thải Tuyết đang nằm kia thì hắn sớm đã ném ra sau đầu từ lâu rồi. Giờ phút này hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là… chạy.

    Và thật sự là hắn đã chạy khá nhanh.

    Với tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ của hắn mà có thể có được tốc độ không kém gì Thần Thông cảnh sơ kỳ, Giang Lưu Nhi cũng thấy có chút bội phục. Dĩ nhiên là theo một nghĩa khác.

    Từ sau một gốc cây, Giang Lưu Nhi tiến lại gần cô gái đang nằm trên đất kia.

    Đôi mắt nàng nhắm nghiền, mặt hồng như gấc, mũi và miệng thở mạnh những hơi nóng rực.

    Giang Lưu Nhi có chút cau mày, hắn biết nàng đã bị trúng xuân dược từ trước khi hắn dùng linh lực đánh bay tên kia. Linh giác của hắn rất nhạy.

    Vì thế cho nên lúc nãy hắn cũng chẳng hỏi tên kia thuốc giải mà để hắn đi.

    Xuân dược không có thuốc giải!

    Với tình trạng hiện tại của Lâm Thải Tuyết thì có lẽ không tới một canh giờ nữa nàng chắc chắn sẽ chết.

    Cứu hay không cứu?

    Hay là ta tìm một nam đệ tử khác tới cứu nàng? Giang Lưu Nhi tự hỏi.

    Nhưng rồi sau đó lại lắc đầu.

    Nàng ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng nếu để hắn cứu nàng liệu nàng có nguyện ý không?

    Hắn không biết được.

    Cứ thế, hắn vừa nhìn nàng vừa miên man suy nghĩ. Có lúc hắn gần như đã quyết tâm cứu nàng nhưng rồi lại bỏ đi ý nghĩ đó. Cũng có lúc hắn nghĩ hay là hắn dùng một kiếm giết chết nàng đi nhưng sau đó hắn lại không thể xuống tay…

    Cứu hay không cứu?



    Giết hay không giết?

    Hắn bắt đầu thấy cái được gọi là tuyệt thế thiên tài gì đó lúc này lại không đủ dùng.

    Đã qua hơn nửa canh giờ, thời gian còn lại không nhiều.

    Giang Lưu Nhi thở dài, lẩm bẩm:

    “Nếu hôm đó không có ngươi có thể ta đã bị đánh chết bên đường… Coi như ta trả lại ân tình cho ngươi đi.”

    Hắn cúi xuống bồng Lâm Thải Tuyết lên, đi về một góc vắng vẻ hiếm người lui tới trong rừng, đó là nơi hắn vẫn thường bí mật ra luyện công…



    Từ lúc được Giang Lưu Nhi bồng lên cho đến khi hắn đặt nàng xuống đất, Lâm Thải Tuyết đều chẳng phản ứng gì mặc dù hắn đã phá giải phong bế của nàng. Tuy người nàng mỗi lúc một nóng, vô cùng bứt rứt khó chịu nhưng nàng cũng chỉ cắn chặt răng, mà có lẽ đó cũng là điều duy nhất nàng làm được lúc này.

    Giang Lưu Nhi đưa tay về phía thắt lưng Lâm Thải Tuyết, sau đó mở ra. Tiếp đến, hắn vén lớp áo trắng bên ngoài nàng qua hai bên…

    Trên mình Lâm Thải Tuyết hiện giờ chỉ còn mỗi một chiếc “cẩm dương” (quần lót bằng gấm) và một chiếc “bích la nhu” (áo lót bằng lụa màu xanh biếc).

    Giang Lưu Nhi tiếp tục đưa tay về chiếc bích la nhu mỏng manh kia. Khi sắp chạm vào thì tay hắn chợt dừng lại một đỗi, sau đó thì lại rút về.

    Hành động khó hiểu đó cứ lặp lại ba, bốn lần như thế.

    Chẳng biết qua bao lâu, hắn cố hít sâu lần nữa, đưa tay tháo chiếc bích la nhu xuống.

    “Phù…”

    Giang Lưu Nhi thở ra một hơi như vừa vật lộn với yêu thú xong. Hắn thề đây là lần đầu tiên tay hắn chạm vào chiếc áo nhỏ nhắn kia. Cũng là lần đầu tiên hắn tháo nó xuống từ trên người một cô gái. Nếu để cho những người của của tầng trời thứ mười ba biết một nhân vật truyền kỳ Giang Lưu Nhi hắn lại vì tháo một chiếc áo lót phụ nữ mà thở dốc chắc sẽ cười đến rụng răng mất.

    Hắn nhìn Lâm Thải Tuyết. Thân hình nàng, nơi vừa bạo lộ trong không khí kia có chút run nhè nhẹ.

    Chắc là nàng bị lạnh. Hắn nói thầm một câu.

    Giang Lưu Nhi tiếp tục nhìn xuống dưới, nơi đó còn lại duy nhất một chiếc cẩm dương, cũng là mảnh vải che thân cuối cùng của thiếu nữ.

    Hắn khẩn trương đưa tay tới gần… Nhưng cũng giống như lúc tháo chiếc bích la nhu ban nãy, sau bốn năm lần tay hắn vẫn chưa chạm được vào nó.

    Mặt Giang Lưu Nhi lúc này cau có đến vô cùng khó coi. Vừa bất đắc dĩ, vừa khẩn trương lại có chút bực bội tức giận.

    Hắn đường đường từng là một đời cường giả, tung hoành cả Nam Bộ Thần Châu của tầng trời thứ mười ba được người người ngưỡng vọng mà nay lại làm không nổi một việc mà nam nhân nào cũng có thể làm…

    Hắn bắt đầu có chút hối hận khi quyết định cứu nàng.

    “Giang Lưu Nhi à Giang Lưu Nhi! Ngươi dù sao cũng là một nam tử hán, ngươi sợ cái gì. Cũng đâu phải là ngươi cưỡng bức nàng… Ngươi là vì cứu người…” - Giang Lưu Nhi lẩm bẩm nói để thuyết phục bản thân, mà có lẽ cũng là để lấy thêm dũng khí.

    Hắn chưa bao giờ cần nhiều dũng khí đến thế này, kể cả khi đối mặt với bọn tà ma ngoại đạo hay những yêu thú đáng sợ nhất.

    Một lần nữa Giang Lưu Nhi đưa tay ra, lần này cuối cùng hắn cũng chạm được vào nó. Hắn dùng sức kéo mạnh xuống.

    “Soạt”

    Trên người Lâm Thải Tuyết đã không còn mảnh vải che thân, cả cơ thể mỹ diệu bạo lộ hoàn toàn trước mắt Giang Lưu Nhi.

    Không phải hắn chưa từng nhìn thấy thân thể nữ nhân nào. Trước kia, khi đuổi giết bọn ma nhân tà đạo, có không ít lần hắn bị những nữ nhân dùng thân thể câu dẫn. Nhưng trong lòng hắn từ đầu vốn luôn phản cảm và căm ghét chúng, cũng thấy ghê tởm với những việc chúng làm thì làm sao có thể có chút hứng thú nào với chúng được.

    Nhưng mà cô gái đang ở trước mắt hắn cũng không phải cái gì tà đạo ma nhân, càng không phải loại nữ nhân phóng đãng chuyên thái dương bổ âm gì đó. Ngược lại, nàng là một cô gái xinh đẹp biết tự trọng. Hơn nữa không phải nàng đang câu dẫn hắn mà là chính hắn đã lột trần nàng.

    Giang Lưu Nhi cảm giác thấy cơ thể Lâm Thải Tuyết hình như vừa run rẩy một chút. Hắn ngồi đơ ra đó nhìn nàng…

    Thời gian trôi qua chậm rãi…

    Đã sắp hết một canh giờ rồi. Gương mặt Lâm Thải Tuyết dần bắt đầu hiện lên những nét thống khổ, trên trán mồ hôi vã ra mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng nàng nằm co rút lại, cả người run lên, miệng nấc những tiếng vô nghĩa dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

    Nàng không mở mắt ra có thể là vì nàng chẳng còn sức, có thể vì đã mê man, cũng có lẽ nàng muốn trốn tránh phải nhìn điều gì.

    Liệt Nữ Tán khiến cho dù là trung trinh liệt nữ cũng sẽ biến thành dâm oa đãng phụ, dưới Thần Thông Cảnh không ai có thể kháng cự lại được. Lâm Thải Tuyết hiện giờ đã mê man, dù miệng phát ra những âm thanh “ưm… ưm” vô nghĩa nhưng cũng chỉ nằm co mình lại, có thể thấy trong tiềm thức nàng vẫn một mực giữ gìn thân thể trong sạch.

    Giang Lưu Nhi biết nếu còn không cứu Lâm Thải Tuyết thì chắc chắn nàng sẽ chết.

    Hắn cúi xuống, khẽ gọi:

    “Lâm Thải Tuyết." - Đây hình như cũng là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng thì phải.

    Thấy nàng vẫn chẳng phản ứng gì, Giang Lưu Nhi có chút không biết làm sao. Hắn nhỏ giọng lần nữa lên tiếng:

    “Ta là Niệm Từ… Ta…”

    Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị người nhanh như chớp ôm chặt lấy, vật ngã xuống đất. Sau đó, người kia nằm lên mình hắn, tay sờ loạn xạ, miệng không ngừng hôn khắp nơi trên mặt hắn.

    Suy nghĩ của Giang Lưu Nhi đình chỉ hoạt động trong thoáng chốc. Khi hắn kịp phản ứng thì áo ngoài của mình đã bị Lâm Thải Tuyết xé nát. Hắn đưa tay nắm lấy eo nàng định đẩy ra theo bản năng thì hai tay bị tay nàng giữ chặt lại. Nàng hôn trên mặt, trườn xuống cổ, rồi ngực…

    Ý chí của Lâm Thải Tuyết đã hoàn toàn sụp đổ khi nghe cái tên “Niệm Từ” kia. Có lẽ từ sâu trong tiềm thức, nàng cũng không chống cự việc cùng với hắn…

    Liên tiếp những tiếng “rẹt rẹt” vang lên. Quần áo trên người Giang Lưu Nhi nhanh chóng nát vụn dưới tay Lâm Thải Tuyết.

    Nhìn cô gái đang trong mê loạn trên người, Giang Lưu Nhi khẽ thở dài, xoay người đẩy ngã nàng xuống dưới. Hắn bắt đầu đáp lại những nụ hôn của nàng…

    Trên bầu trời, trăng đã ẩn nấp sau những đám mây đen.

    Một đêm tình mê…



    Sáng sớm... Nơi cuối chân trời, những rạng mây màu đỏ, cam lơ lững…

    Lại qua thêm một lúc, khi mặt trời nhô lên cao, những vệt nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt cô gái nào đó đang say ngủ.

    Lâm Thải Tuyết hơi cau mày, khe khẽ mở mắt. Đêm qua nàng vừa có một giấc xuân mộng. Trong giấc mộng ấy, nàng đã cùng hắn…

    “Ưm…”

    Nàng phát ra một tiếng rên nhẹ khi ngồi dậy.

    Đau…

    Nàng vội nhìn người mình. Toàn thân không một mảnh vải. Dưới chân, trên chiếc áo trắng tinh nàng thường mặc, một vài vết máu loang lổ. Như những cánh hoa đào nở rộ…

    Nàng ngồi im lặng, có chút thất thần.

    Không phải mộng… Nàng thật sự đã cùng hắn…

    Phải rồi, hắn…

    Nàng đảo mắt nhìn quanh.

    Hắn không có ở đây? Vì sao?

    Không biết qua bao lâu, Lâm Thải Tuyết mặc y phục vào, rời đi với bộ dáng như kẻ mất hồn lạc phách.

    Từ sau một gốc cây gần đó, Giang Lưu Nhi nhìn theo người con gái đã cùng hắn một đêm ái ân, người phụ nữ đầu tiên của hắn…
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 37: Rời đi (1)
    Trên con đường nối liền tới hậu sơn, một thiếu niên chậm rãi bước đi…

    Hắn mặc một bộ đồ màu trắng, mắt trái được bịt kín bởi một miếng vải cũng trắng nốt. Khuôn mặt anh tuấn miên man bất định.

    Giang Lưu Nhi lắc nhẹ đầu. Hắn vốn định hôm nay sẽ rời đi, nhưng không ngờ tối qua lại xảy ra chuyện đó với Lâm Thải Tuyết. Hắn càng không muốn dính líu gì thì lại càng bị buộc vào.

    Thiên thật là biết trêu ngươi.

    “Ngươi có định tham gia thi đấu vào ba ngày sau không?” - Giọng một đệ tử nào đó hỏi.

    “Đương nhiên là phải tham gia rồi. Ta nghe nói phần thưởng lần này khá lớn.” - Một đệ tử khác đáp lại.

    “Thôi đừng nằm mơ nữa. Phần thưởng có lớn hơn cũng không tới lượt chúng ta… Ta tham gia cốt là để học hỏi thôi."

    “Ừ… Ngươi nói đúng."



    Xung quanh mình, Giang Lưu Nhi nghe đầy những lời bàn tán về thi đấu gì đó. Nhưng hắn cũng không để ý làm gì mà tiếp tục bước đi.

    Khi về đến phòng, một cô gái đã ở bên trong. Trông thấy Giang Lưu Nhi, nàng chạy ra đón.

    “Niệm Từ! Ngươi không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài làm gì? Mau vào nhà nhanh lên!" - Tô Phỉ vừa kéo tay hắn vừa nói.

    Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ:

    “Sư tỷ. Ngươi không cần phải tới đây chăm sóc ta nữa đâu! Vết thương trên người ta đã khỏi rồi."

    “Nhưng mà ta muốn chăm sóc cho ngươi."

    Mắt trái của ngươi bị mù rồi. Nếu như ta không thường xuyên tới đây, có một mình rồi ngươi nghĩ quẫn thì sao?

    Tô Phỉ nghĩ thầm.

    Nàng cảm thấy hắn vốn xinh đẹp như vậy giờ lại bị mù một con mắt, chắc chắn trong lòng hắn rất tổn thương, vì vậy mà nàng phải ở bên cạnh hắn.

    Giang Lưu Nhi cũng không biết được suy nghĩ của nàng. Nhưng mà hắn thật sự không nguyện ý bị nàng chăm sóc như trẻ con thế này. Còn đuổi nàng đi thì hắn không đành, dù sao nàng cũng là vì lo cho hắn.

    Thôi thì cố chịu hết hôm nay vậy…

    Đêm đó…

    Giang Lưu Nhi đứng trước dãy phòng phía tây, ngập ngừng hồi lâu. Hắn đã quyết định ngày mai sẽ rời khỏi, vì vậy, hắn muốn đến đây nhìn nàng một chút. Thế nhưng khi đã sắp đến phòng nàng thì hắn do dự. Hắn cứ đứng thế một lúc lâu… Cuối cùng, hắn cũng không bước vào mà quay về.

    Gặp rồi thì sao đây?

    Hắn không biết phải nói gì với nàng cả.

    Nếu gặp mặt chỉ là để chia ly thì thôi thà rằng chẳng gặp còn hơn.

    Giang Lưu Nhi quay về với tâm trạng có chút phiền muộn. Đang đi, chợt hắn thấy một vệt đen bay về phía hậu sơn với tốc độ rất nhanh.

    Thần Thông Cảnh cao thủ!

    Tại sao một Thần Thông Cảnh cao thủ lại đến hậu sơn của Thiên Nhai Các?

    Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc. Hắn lặng lẽ bám theo.

    Vệt đen kia dừng lại ở khu đất trống hôm trước Lâm Thải Tuyết bị bắt đến. Ở chỗ này có một người đang đứng đợi.

    Tôn Ngọc?

    Tại sao hắn lại ở đây? Hắn có quan hệ gì với người áo đen mới tới.

    Cũng không để cho Giang Lưu Nhi nghi hoặc quá lâu. Tôn Ngọc bước lại gần người áo đen nhỏ giọng nói:

    “Phụ thân. Người đã tới."

    Tên áo đen gật đầu, sau đó hỏi:

    “Con nói chính là chỗ này?”

    Tôn Ngọc vội lên tiếng xác nhận:

    “Vâng. Thưa phụ thân."

    Tên áo đen, cũng tức phụ thân Tôn Ngọc – Tôn Kiên – sau khi xem xét một hồi, quay lại hỏi con trai mình:

    “Lúc đó con hoàn toàn không cảm nhận được một chút khí tức nào của đối phương sao?”

    Tôn Ngọc gật đầu khẳng định.

    Tôn Kiên cau mày, vừa rồi hắn cũng không thăm dò được gì. Nếu đúng như những gì con trai ông nói thì chắc chắn tu vi của đối phương không thấp hơn mình. Thậm chí… e là còn cao hơn.

    “Ta đã căn dặn con tìm cách biến Lâm Thải Tuyết trở thành người của chúng ta. Đến giờ, con không những không lấy được lòng nó lại còn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Con nói xem ta phải trừng phạt con thế nào?” - Giọng nói của Tôn Kiên bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

    Tôn Ngọc nghe xong thì vội quỳ xuống, nói:

    “Phụ thân xin bớt giận, là con vô dụng. Xin phụ thân cho con thêm ít thời gian. Con nhất định sẽ tìm cách biến Lâm Thải Tuyết trở thành người của chúng ta."

    Hắn đúng là cũng có chút yêu thích Lâm Thải Tuyết, nhưng còn không đến nỗi phải mặt dày mày dạn theo đuổi nàng, dù sao thì ở Thiên Nhai Các này thân phận của hắn là cỡ nào cao quý, các sư muội muốn ngã vào lòng hắn cũng không hề ít. Sở dĩ hắn phải một mực theo đuổi Lâm Thải Tuyết là vì nàng có được hạ phẩm linh thể, ngày sau nàng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật chủ chốt của Thiên Nhai Các. Nếu có thể thu phục nàng lúc này thì thế lực của Tôn gia hắn sẽ tăng lên một bậc.

    Tôn gia hắn muốn chính thức trở thành chủ nhân của Thiên Nhai Các này!

    Còn về phần tên Niệm Từ kia thì Tôn Ngọc hắn chẳng muốn lôi kéo làm gì. Hắn không chấp nhận có một nam nhân nào giỏi hơn hắn tại Thiên Nhai Các trừ phụ thân hắn. Mà hình như phụ thân hắn cũng hiểu được gì đó nên cũng không hề bảo hắn lôi kéo Niệm Từ.



    Tôn Kiên nghe Tôn Ngọc nói thì khẽ “hừ” một tiếng:

    “Không cần." - Dừng một chút, Tôn Kiên nói tiếp: “Chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch."

    Tôn Ngọc hơi nghi hoặc nhìn phụ thân mình.

    “Ở Thiên Nhai Các này ngoài ta thì chỉ còn lại hai người có tu vi Thần Thông Cảnh. Ta đoán không lầm thì người đã ra tay với con là một trong số họ… Có lẽ bọn họ cũng đã bắt đầu để ý đến Tôn gia ta rồi. Vốn dĩ ta định âm thầm phát triển thế lực thêm vài năm nữa, nhưng xem ra bây giờ phải lập tức hành động."

    Tôn Kiên giải thích cho hắn.

    “Phụ thân định…”

    Tôn Kiên trầm ngâm một chút rồi nói:

    “Ta sẽ mời Âm Cốt Lão Nhân hợp tác để đối phó với các chủ và sư thúc. Tuy sẽ phải chia cho hắn một chút lợi ích nhưng chúng ta có thể chân chính trở thành chủ nhân thật sự của Thiên Nhai Các này. Đến lúc đó, chúng ta có thể muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cấm. Lại nói, vị các chủ của chúng ta vóc dáng cũng không tệ, từ lâu ta đã muốn nếm thử xem tư vị thế nào. Còn về hai đứa con gái của nàng và Lâm Thải Tuyết kia ngươi cũng có thể tùy thích chơi đùa."

    Tôn Kiên càng nói về sau mặt càng cười đê tiện.

    Đang quỳ dưới đất, Tôn Ngọc cũng cười đê tiện chẳng kém.

    Đúng là cha nào thì con nấy!

    Bàn tính một lúc, cha con Tôn Ngọc cuối cùng cũng rời khỏi đó. Cả hai đều không hề biết có một thân ảnh nấp gần đó cũng đang nhếch môi cười.

    Cười khinh miệt!



    Trong một gian phòng nằm ở phía tây Thiên Nhai Các, một thiếu nữ áo trắng ngồi trên giường, bộ dáng thẫn thờ.

    “Cốc cốc…”

    Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    Thiếu nữ áo trắng vẫn không nhúc nhích.

    “Cốc cốc”

    Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.

    Thiếu nữ vẫn ngồi im lặng trên giường.

    Có tiếng ai đó gọi…

    Thiếu nữ chẳng đáp. Mà cũng không biết là nàng có nghe không.

    Một bàn tay huơ huơ trước mặt, sau đó có tiếng ai gọi:

    “Thải Tuyết!… Thải Tuyết!…”

    Nàng bừng tỉnh, vội ngẩng đầu lên. Đối diện là một cô gái với khuôn mặt tràn đầy anh khí.

    “Thái Anh. Ngươi gọi ta có chuyện gì không?” - Lâm Thải Tuyết nhẹ giọng hỏi.

    Lâm Thái Anh có chút cau mày nói:

    “Thải Tuyết. Ngươi không có chuyện gì đấy chứ?”

    Lúc nãy nàng đã đứng bên ngoài gõ cửa hai ba lần vẫn không thấy Lâm Thải Tuyết trả lời. Lâm Thái Anh tưởng rằng nàng không có trong phòng nên định rời đi. Thế nhưng khi ngang qua cửa sổ, nàng lại thấy Lâm Thải Tuyết đang ngồi trên giường với dáng vẻ như người mất hồn. Vì vậy, nàng mới vào xem.

    Như không nhận thấy sự lo lắng của Lâm Thái Anh, Lâm Thải Tuyết đều đều đáp:

    “Ta không có chuyện gì cả."

    Bộ dáng thất hồn lạc phách của ngươi thế kia mà bảo là không có chuyện gì?

    Lâm Thái Anh nói thầm một câu.

    “Phải rồi Thải Tuyết, ngươi có định tham gia thi đấu lần này không?” - Lâm Thái Anh đổi chủ đề.

    “Thi đấu?... Ta không muốn tham gia."

    Nhìn nàng lúc này có vẻ không muốn nói chuyện, Lâm Thái Anh nói thêm vài câu có lệ rồi ra về.

    Trong phòng, chỉ còn lại mình Lâm Thải Tuyết.

    Nàng nhỏ giọng thì thào: “Thật ra trong lòng ngươi ta là gì?”

    Sau đó thì căn phòng chỉ còn lại sự im lặng.



    Trong một quảng trường rộng lớn, hàng ngàn người đang tập trung, chia thành từng nhóm nhỏ đứng rải rác.

    “Các ngươi dự đoán thử xem năm nay ai sẽ đứng đầu nội môn?” - Một nam đệ tử nói với một vài người bên cạnh.

    “Ta nghĩ chắc là Trình sư tỷ. Nghe nói sư tỷ đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong hơn nửa năm rồi."

    “Ta thì lại cho rằng Hoàng Minh sư huynh sẽ đứng đầu nội môn. Hoàng sư huynh đã tu luyện thành Ưng Trảo Công, nghe nói uy lực rất đáng sợ." - Một nữ đệ tử chen vào.

    “Các ngươi thấy Niệm Từ sư đệ thế nào?”- Một vị sư tỷ nào đó chợt hỏi.

    “Niệm Từ sư đệ đúng là có tiến cảnh rất nhanh, ta tin chắc vài năm nữa đệ ấy sẽ là người đứng đầu nội môn, nhưng ta không nghĩ bây giờ Niệm Từ sư đệ có thể đấu lại mấy người Trình sư tỷ đâu."

    Một vài người cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.



    Trên đài cao của quảng trường, ngoài các chủ và mấy vị trưởng lão cao tầng thì hầu hết các trưởng lão bình thường đều có mặt.

    Một vị trưởng lão trong số đó đứng ra nói:

    “Mọi người im lặng!… Bây giờ ta sẽ đọc qua quy tắc và phần thưởng của lần thi đấu này…”

    Theo những gì vị trưởng lão kia đọc thì phần thưởng của thi đấu lần này quả thật hết sức hấp dẫn. Giải nhất được ba ngàn hạ phẩm linh thạch, một bộ công pháp phàm cấp trung phẩm, một viên địa cấp hạ phẩm linh đan... Và điều đặc biệt là ba người đứng đầu thi đấu lần này sẽ được phép khiêu chiến một trong số những đệ tử hạch tâm. Nếu như có thể cầm cự qua mười chiêu thì sẽ được đặc cách tấn thăng làm hạch tâm đệ tử.

    Đặc cách tấn thăng làm hạch tâm đệ tử?

    Nghe quả thật rất tuyệt, thế nhưng mọi người đều biết nó gần như là điều không thể. Tiên Thiên Cảnh và Ngự Không Cảnh là một khoảng cách không hề nhỏ. Một hai chiêu thì còn được chứ mười chiêu thì... Có lẽ mục đích thật sự chỉ là để các đệ tử cọ sát học hỏi đi.

    Hầu như mọi người đều tập trung bàn tán về phần thưởng và những ứng cử viên cho ba vị trí đầu, không ai chú ý tới trong một góc của quảng trường, một thiếu niên mặc thanh y đang chăm chú nhìn Tôn Ngọc ở phía xa, đáy mắt hàm ẩn sát cơ.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 38: Rời đi (2)
    Trước khi đi, hắn muốn giải quyết mối họa này cho Thiên Nhai Các, coi như là để báo đáp ân tình thu lưu hơn một năm qua.

    Hắn… không muốn thiếu nợ.

    Bên kia, vị trưởng lão nói với các đệ tử:

    “Bây giờ các ngươi sẽ được chia ra tám tổ để thi đấu. Mỗi tổ sẽ chọn ra hai người mạnh nhất, tám tổ vị chi là mười sáu người. Từ mười sáu người này lại tiếp tục chọn ra ba người mạnh nhất. Còn về phần thưởng và quy tắc thi đấu thì như lúc nãy ta đã nói. Các ngươi còn có thắc mắc gì không?”

    “Không có!” - Các đệ tử bên dưới đồng thanh hô.

    “Tốt. Như vậy ta tuyên bố… Cuộc thi đấu bắt đầu."

    Trong số tám tổ được chia ra, Giang Lưu Nhi nằm ở tổ thứ sáu. Trong tổ này, có một vị sư tỷ được đa số mọi người nhận định là ứng cử viên sáng giá nhất cho giải quán quân. Tên nàng là Trình Phương.

    Không có chút ngoài ý muốn, vị Trình Phương sư tỷ kia lần lượt đánh bại các đối thủ trong tổ sáu. Và hiện giờ, phía đối diện chính là đối thủ cuối cùng ở vòng này của nàng, người cũng đã không để thua trận nào. Tên hắn là Niệm Từ.

    Trình Phương cũng thường nghe các tỷ muội nói về cái tên Niệm Từ này, họ đều cho rằng hắn là một thiên tài. Và với những gì hắn thể hiện từ đầu đến giờ, Trình Phương không thể không công nhận sự thật đó. Nhưng nàng cũng không cho rằng vị sư đệ mới bái nhập Thiên Nhai Các chưa đến hai năm kia có thể thắng được mình.

    Trình Phương nhìn thiếu niên đối diện, nói:

    “Niệm Từ sư đệ. Ngươi thật sự rất khá. Nhưng mà ta nghĩ nên dừng lại ở đây rồi."

    Thấy Giang Lưu Nhi không có ý trả lời, sắc mặt Trình Phương hơi khó coi. Nàng nắm chặt kiếm, lớn tiếng nói: “Sư đệ! Cẩn thận!” sau đó lao về phía đối phương.

    Giang Lưu Nhi cũng không có ý định sẽ đánh lâu dài với nàng. Hắn đứng yên chờ kiếm của Trình Phương đâm tới.

    “Niệm Từ sư đệ đang làm gì vậy? Sao vẫn đứng tại chỗ như thế?” - Một vị sư tỷ khó hiểu hỏi.

    “Ta thấy hắn chính là bị khí thế của Trình sư tỷ dọa sợ rồi. Hừ… Cái gì mà thiên tài tu luyện của Thiên Nhai Các. Thiên tài nhát gan thì đúng hơn." - Một vị sư huynh nói với giọng khinh thường.

    “Hừ… Ngươi có tư cách gì mà nói Niệm Từ sư huynh. Ta nhớ không lầm thì vừa rồi ngươi chính là bị Niệm Từ sư huynh đánh bay khỏi lôi đài đi." - Vị sư muội nào đó phản bác.

    Tên sư huynh kia nghe nàng nói thì mặt đen xạm lại, “hừ” một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm nữa.



    Trong khi bọn họ tranh luận thì kiếm của Trình Phương đã bị Giang Lưu Nhi dùng tay kẹp lại.

    Trình Phương mặt đầy vẻ khó tin. Kiếm của nàng lại bị đối phương đơn giản như vậy mà hóa giải?

    Cũng không để cho nàng kinh ngạc quá lâu, một bàn tay đã đánh vào bụng khiến nàng văng khỏi lôi đài.

    Sau một tiếng “bịch” trầm thấp, các đệ tử bên dưới, mặt mày ai nấy đều thoáng đơ lại.

    “Ê!… Ngươi đánh ta một chút xem ta có phải nằm mơ không?” Một tên đệ tử nhỏ giọng nói.

    Một tên bên cạnh nghe thế thì cũng vô thức gật đầu, tát hắn một cái.

    “A!… Ngươi đánh mạnh như thế làm gì?”

    “Thì ngươi kêu ta đánh mà."

    “Nhưng ta cũng không có bảo ngươi đánh mạnh như vậy!"

    Dừng một chút, hắn nói tiếp:

    “Đau!… Vậy là ta không phải nằm mơ. Trình sư tỷ thật sự là bị Niệm Từ một chiêu đánh bại…”

    Ở khu vực dành cho các đệ tử hạch tâm, một cô gái nắm lấy tay một cô gái khác reo lên:

    “Tỷ tỷ! Ngươi xem! Niệm Từ hắn thật lợi hại. Hắn còn lợi hại hơn ta nữa."

    Tô Vân Chi gật gật đầu một cách vô thức.

    Chỉ một chưởng có thể đánh bay cao thủ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong. Chẳng lẽ hắn đã đột phá Ngự Không Cảnh rồi sao? Nhưng mà hắn mới nhập môn bao lâu?

    Tô Vân Chi không hiểu nổi.

    Trong đám người, Tôn Ngọc cũng là vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Hắn sáu tuổi thì bắt đầu tu luyện, đến nay đã gần bốn mươi tuổi mới có thể đạt tới Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Còn tên Niệm Từ kia chỉ nhập môn chưa tới hai năm đã có thực lực Ngự Không Cảnh.

    Đây là khái niệm gì?

    Trước giờ hắn đều được các sư đệ, sư muội gọi là thiên tài. Nhưng bây giờ chữ thiên tài kia như đang chế giễu hắn, như đang tát vào mặt hắn.

    Tuyệt đối không thể để tên Niệm Từ kia sống!

    Tôn Ngọc muốn giết chết Giang Lưu Nhi nhưng lại không hề biết là Giang Lưu Nhi cũng không có ý định để hắn sống qua hết hôm nay.

    Trước kia, Giang Lưu Nhi đã tha cho hắn một mạng vì nghĩ đến ân tình của Thiên Nhai Các. Nhưng sau khi biết được âm mưu của cha con Tôn Ngọc thì Giang Lưu Nhi đã phán án tử cho chúng, cũng xem như là thanh tẩy sâu bọ giùm cho Thiên Nhai Các. Đó là lý do vì sao Giang Lưu Nhi lại tham gia lần thi đấu này.

    Hắn muốn lát nữa đường đường chính chính giết cha con Tôn Ngọc.



    Các trận đấu nhanh chóng kết thúc. Đối thủ của Giang Lưu Nhi đều là bị một chiêu đánh bại. Và dĩ nhiên, hắn trở thành quán quân của lần thi đấu này.

    Sau những lời ngợi khen của các trưởng lão và sự ca tụng của các đệ tử xung quanh, Giang Lưu Nhi hướng về các vị trưởng lão nói:

    “Các vị trưởng lão. Theo quy định thi đấu lần này thì ba người đứng đầu có quyền được yêu cầu giao đấu với bất kỳ đệ tử hạch tâm nào ở đây phải không?”

    Vị trưởng lão lúc nãy đứng ra đọc quy tắc hướng hắn gật đầu xác nhận:

    “Không sai."

    “Vậy bây giờ ta muốn khiêu chiến vị đệ tử hạch tâm kia."

    Giang Lưu Nhi vừa nói vừa chỉ tay vào Tôn Ngọc đang đứng gần đó.

    Vị trưởng lão kia hơi cau mày. Ông cảm thấy tên đệ tử này có chút cuồng vọng quên mình.

    Tôn Ngọc là ai? Hắn chính là một trong ba vị hạch tâm đệ tử đứng đầu, có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Tên đệ tử này lại muốn khiêu chiến Tôn Ngọc?

    Đúng là tuổi trẻ bồng bột.

    Vị trưởng lão kia không vui nói:

    “Niệm Từ. Ngươi xác định người mà ngươi muốn khiêu chiến là Tôn Ngọc?”

    “Ta xác định."

    Giang Lưu Nhi bình thản đáp.

    “Được rồi. Vậy bây giờ ta sẽ để ngươi và Tôn Ngọc giao đấu."



    Trên lôi đài, hai thân ảnh đang đứng đối diện. Trong mắt mỗi người đều hàm chứa sát cơ.

    Lúc này Tôn Ngọc thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Hắn không nghĩ tới Giang Lưu Nhi lại chỉ đích danh mình.

    Niệm Từ à Niệm Từ! Hôm nay để ta cho ngươi một bài học. Để xem lát nữa ta giẫm đạp ngươi dưới chân như thế nào.

    Tôn Ngọc hắn muốn làm nhục Giang Lưu Nhi. Triệt để sỉ nhục. Hắn muốn cho mọi người thấy cho dù là thiên tài cũng chỉ có thể nằm dưới chân hắn mà thôi.

    Chỉ có hắn mới là thiên tài.

    Những ý nghĩ điên cuồng ngớ ngẩn đó đang xoay quanh trong đầu Tôn Ngọc.

    Giang Lưu Nhi không biết hắn nghĩ gì, mà hắn cũng không định tìm hiểu.

    “Niệm Từ sư đệ. Lát nữa nếu như sư huynh có lỡ tay thì xin đừng để bụng. Quyền cước không có mắt, mong sư đệ hiểu cho." - Tôn Ngọc mở lời bằng một câu ngốc nghếch.

    Giang Lưu Nhi nhìn hắn có chút thâm ý nói:

    “Không sao. Quyền cước không có mắt. Nếu ta có lỡ tay thì sư huynh cũng đừng để bụng."

    Tôn Ngọc nghe thế thì hơi tức giận, mặt có chút sạm lại. Hắn cảm thấy đối phương như đang trêu cợt mình. Hắn “hừ” một tiếng, giọng đanh lại:

    “Vậy sư huynh ta mỏi mắt trông chờ quyền cước của sư đệ là như thế nào không có mắt."

    Dứt lời, Tôn Ngọc lao đi như tên bắn.

    “Chát chát chát”

    Quyền cước va chạm với tốc độ vô cùng nhanh.

    “Thiết Thủ Phá Không Quyền!"

    Tôn Ngọc hét một tiếng, toàn lực đánh ra.

    Giang Lưu Nhi không tránh, tùy ý vung tay hóa thành chưởng, chạm nhẹ vào ngực Tôn Ngọc.

    Thế nhưng chính chưởng pháp nhẹ nhàng như gió thổi ấy lại khiến cho Tôn Ngọc lập tức văng ra lôi đài.

    “Rầm”

    Sau một tiếng va chạm mạnh, thân hình Tôn Ngọc nằm vô lực trên đất. Tiếp đến là những tiếng “rắc rắc” vang lên.

    Tôn Ngọc miệng nấc mấy cái, rồi ngẹo đầu sang một bên, máu từ trong trào ra.

    Các đệ tử nội môn lẫn hạch tâm đều đơ như hóa đá. Các trưởng lão thì bật người dậy, mắt mở to, miệng há hốc.

    “Đây… là chuyện gì xảy ra?” - Một vị trưởng lão nói như vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra.

    Bên phía kia, Tô Phỉ tròn mắt, tay khẽ lay tỷ tỷ mình:

    “Tỷ tỷ… Có phải ta đang nằm mơ không?"

    Mơ?

    Tô Vân Chi thật sự có cảm giác là mình đang nằm mơ, nhưng lý trí nói cho nàng biết đây cũng không phải mộng mị mà là sự thật.

    “Ông trời ơi! Đây… đây là chuyện gì xảy ra?” - Một tên đệ tử như vừa tỉnh mộng, hét to.

    Các đệ tử khác như cũng lấy lại được năng lực phản ứng, bọn họ ngươi hỏi ta ta hỏi ngươi… Tất cả đều không thể tin được những gì trước mặt.

    Một trong ba vị đệ tử mạnh nhất của Thiên Nhai Các vừa mới bị một đệ tử nhập môn chưa tới hai năm một chưởng đánh bay. Không, là một chưởng đánh chết thì đúng hơn.

    Bởi vì Tôn Ngọc đã tắt thở rồi!

    Phải cảnh giới gì mới có thể một chưởng giết chết cao thủ Ngự Không Cảnh hậu kỳ?

    Là Thần Thông Cảnh trở lên! Niệm Từ có tu vi Thần Thông Cảnh sao?

    Bọn họ cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng. Ánh mắt họ nhìn về độc nhãn thiếu niên đang đứng trên lôi đài kia có chút sợ. Không phải là ngưỡng mộ. Không phải sùng bái. Càng không phải ghen ghét. Mà là… sợ. Bởi vì nó đã vượt ra tưởng tượng của họ.

    Giang Lưu Nhi cũng chẳng để ý đến. Hắn đứng đó chờ đợi. Hắn biết tên kia sẽ tới nhanh thôi.



    Đúng như Giang Lưu Nhi nghĩ, chỉ một lát sau, các vị cao tầng của Thiên Nhai Các đều chạy đến. Trong đó có Tôn Kiên.

    “Là ngươi giết chết Tôn Ngọc?”

    Tôn Kiên sau khi xác định Tôn Ngọc đã chết, mặt hắn vô cùng dữ tợn, gằn từng chữ hỏi Giang Lưu Nhi. Sau đó, cũng chẳng đợi Giang Lưu Nhi trả lời, Tôn Kiên phóng lên lôi đài với tốc độ cực nhanh, một quyền đánh tới.

    “Chát”

    Tay Tôn Kiên bị một chưởng dội ngược về.

    Sau phút kinh ngạc, Tôn Kiên đăm đăm nhìn kẻ trước mặt.

    Hắn đang muốn biết thiếu niên này có lai lịch gì. Sau một chưởng vừa rồi, hắn chắc chắn đối phương tuyệt đối là cường giả Thần Thông Cảnh. Một đệ tử nội môn của Thiên Nhai Các không thể nào có được tu vi này. Hắn lên tiếng hỏi:

    “Ngươi thật ra là ai?”

    “Ngươi rất nhanh sẽ chết. Còn biết để làm gì." - Giang Lưu Nhi đều đều nói.

    “Vậy ta cũng muốn xem thử ta sẽ chết như thế nào.” - Vừa dứt lời, Tôn Kiên đánh ra một chưởng.

    “Ầm… Ầm… Ầm”

    Cả lôi đài nổ tan tành trong nháy mắt.

    Đây chính là thực lực của Thần Thông Cảnh cường giả!

    Giang Lưu Nhi có chút xem thường, trên tay hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh bạch kiếm. Hắn cũng không có ý định dây dưa. Kiếm trên tay chém xuống.

    Kiếm Đoạn Lưu Giang!

    Tôn Kiên vội dùng hai tay, vận tất cả khí lực chưởng ra.

    Cuồng Phong Chưởng!

    Phía trên một kiếm ảnh. Bên dưới trận cuồng phong. Cả hai cuối cùng va vào nhau.

    Không có tiếng nổ, không âm thanh đinh tai nhức óc như tưởng tượng nào xuất hiện. Có chăng chỉ là một tiếng “rẹt” khe khẽ.

    Gió ngừng.

    Kiếm tan.

    Trên trời, một thiếu niên lăng không đứng.

    Dưới đất, một xác người chẻ đôi.



    Giang Lưu Nhi nhìn về phía một mỹ phụ và một lão nhân đang khẩn trương đứng nhìn hắn ở cách đó không xa. Đó là các chủ và vị sư thúc nàng vừa mới cho người mời tới.

    Mỹ phụ và lão nhân lúc này trong lòng đều như treo một tảng đá khổng lồ. Họ sợ thiếu niên kia sẽ ra tay tiêu diệt Thiên Nhai Các này. Sau nhát kiếm vừa rồi, họ biết rõ mình và thiếu niên kia không thuộc một cấp độ.

    Mỹ phụ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng cảm thấy thiếu niên kia không phải là loại người tàn nhẫn hiếu sát. Nhưng mà thật sự hắn vừa mới giết chết một đệ tử và một trưởng lão của Thiên Nhai Các nàng. Nếu hắn muốn tiêu diệt Thiên Nhai Các thì phải làm sao?

    Nàng không biết.

    Giang Lưu Nhi không khiến họ lo lắng quá lâu. Hắn nói:

    “Cha con bọn họ muốn cấu kết với Âm Cốt Lão Nhân để chiếm lấy Thiên Nhai Các.” - Nói xong, hắn xoay người định bay đi.

    “Niệm Từ!” - Bỗng một cô gái cất tiếng gọi.

    Giang Lưu Nhi quay đầu lại. Phía dưới, Tô Phỉ đang nhìn lên. Hắn im lặng nhìn nàng không nói gì, sau đó quay đầu hóa thành một đạo hắc quang bay đi.



    Ở một nơi nào đó của tầng trời thứ mười ba…

    Trong một khu vườn, một cô gái mặc bạch y trắng tuyết ngồi dưới tán cây Tuyết Ninh Hương. Bên cạnh, một con hổ trắng nằm trên cỏ vừa há miệng ngáp.

    Cô gái kia đưa tay sờ lên một nấm đất cao. Đó là một ngôi mộ. Nhưng kỳ lạ là ngôi mộ này lại không hề có tấm bia nào.

    Một ngôi mộ không bia...
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 39: Lại đến tùng nguyệt lâm
    Một nơi nào đó bên trong Thiên Nhai Các, những tiếng xì xào nối tiếp nhau vang lên.

    “Thật sự là không nghĩ tới! Đúng là xem người không thể chỉ xem bề ngoài!” Một tên đệ tử có chút cảm thán nói.

    “Uổng cho ta bình thường đều luôn tôn kính hắn. Hóa ra cũng chỉ là thứ giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử." Một cô gái khác “hừ” một tiếng, nói với giọng gay gắt.

    Tô Vân Chi vỗ vỗ vai cô gái kia bảo:

    “Được rồi, Trình sư muội! Muội không cần phải tức giận nữa. Dù sao bọn chúng đều đã bị trừng trị cả rồi."

    Trình Phương vẫn chưa nguôi, đáp:

    “Nhưng mà ta thật sự rất tức giận. Trước giờ ta vẫn nghĩ tên Tôn Ngọc kia là một vị sư huynh đáng kính. Ta không ngờ…” Dừng một lát, Trình Phương nhẹ giọng lại: “Cũng may mà lần này có hắn. Nếu không e là…”

    Nghe nhắc đến “hắn”, Tô Vân Chi và những đệ tử khác vẻ mặt có chút thay đổi.

    Cũng không biết giờ hắn đã đi đâu?

    Tô Vân Chi tự hỏi.

    Ngày đó, sau khi hắn rời đi, các chủ và vị sư thúc kia đã cho điều tra và thanh trừ toàn bộ phe phái thế lực của Tôn gia. Họ cũng không phải là kẻ ngốc. Thế lực của Tôn gia ngày một khuếch trương ở Thiên Nhai Các, thân là người đứng đầu Thiên Nhai Các mà họ thật sự không hay biết chút gì sao? Sở dĩ họ còn chưa hành động là vì không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao Tôn Kiên cũng là cường giả Ngự Không Cảnh hậu kỳ.

    Nhưng hôm đó, Tôn Kiên đã bị Giang Lưu Nhi giết chết. Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, các thế lực của Tôn gia đều bị vị các chủ kia thanh trừ sạch sẽ. Những kẻ từng làm tay chân cho cha con Tôn Kiên hầu hết đều bị giết chết. Một trong số đó có Lâm Viêm.

    Sau khi nghe Tôn Ngọc hứa sẽ nâng đỡ Lâm gia hắn, đồng thời còn đem Lâm Thải Tuyết cho hắn nếu như Lâm gia chịu góp sức trong việc thâu tóm Thiên Nhai Các, Lâm Viêm đã lập tức liên hệ với gia gia mình.

    Qua kế hoạch mà Tôn Ngọc nói, Lâm Viêm tin tưởng chắc chắn sẽ thành công. Nhưng mà hắn không bao giờ nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một tên Niệm Từ phá hủy toàn bộ giấc mộng của hắn.

    Ngay khi Tôn Kiên và Tôn Ngọc chết, Lâm Viêm lập tức trốn khỏi Thiên Nhai Các. Hắn cũng không dám trở về Hắc Mộc thành, bởi vì Lâm gia hắn đã bị diệt rồi. Thế nhưng không may cho Lâm Viêm, thường ngày hắn làm nhiều chuyện ác, những người bị hắn hại có đến hơn trăm. Hắn chính là bị một người trong số đó giết chết…

    Cũng coi như là ác quả ác báo.

    Còn về phần Tôn Hạo, tộc nhân của Tôn gia, không ai biết hắn đã rời khỏi Thiên Nhai Các lúc nào, cũng không ai tìm thấy hắn.

    Đối với Lâm Thái Anh và Lâm Thải Tuyết, tuy là người của Lâm gia, nhưng qua điều tra, phát hiện họ không hề dính líu gì đến âm mưu lần này nên cao tầng của Thiên Nhai Các cũng không truy cứu thêm nữa. Thật ra thì cũng nhờ phần nào Tô Phỉ và Tô Vân Chi nói giúp cho họ.



    Bên trong Tùng Nguyệt Lâm, một thiếu niên ngồi trên một hòn đá, tay cầm quả dại bỏ vào miệng.

    Thiếu niên chính là Giang Lưu Nhi, từ sau khi rời khỏi Thiên Nhai Các, hắn đã đến Tùng Nguyệt Lâm này rèn luyện.

    Giang Lưu Nhi định tạm thời sẽ ở đây một thời gian. Vào sâu Tùng Nguyệt Lâm có không ít yêu thú cấp bảy, cấp tám, là đối tượng khá thích hợp để hắn rèn luyện lúc này. Giang Lưu Nhi hiểu rõ muốn tăng tiến tu vi không phải chỉ có ngồi tu luyện mà chiến đấu cũng không kém phần quan trọng, đặc biệt là sinh tử chiến đấu, tuy khá hung hiểm nhưng đồng thời có thể kích phát tiềm năng cơ thể.

    Hắn đã ở đây được hơn hai tháng rồi. Những yêu thú cấp sáu, cấp bảy đã không còn có chút uy hiếp nào đối với hắn. Giang Lưu Nhi định sẽ tiếp tục vào sâu hơn bên trong Tùng Nguyệt Lâm, đối tượng mà hắn hướng đến là yêu thú cấp tám, thực lực tương đương với cường giả Niết Bàn Cảnh.

    Hắn thừa biết với tu vi Hắc Cảnh hậu kỳ của mình bây giờ thì việc đánh nhau với yêu thú cấp tám là khá hung hiểm. Nhưng mà hắn cần điều đó để có thể mau chóng đột phá bước vào Hoàng Cảnh. Hơn nữa, những yêu thú cấp bậc cao này rất có giá trị, nếu đem bán hoặc đưa tới đấu giá hội thì sẽ thu được không ít linh thạch. Đó cũng xem như là một lý do khiến Giang Lưu Nhi có mặt ở Tùng Nguyệt Lâm này.

    Sau khi cắn miếng cuối cùng, Giang Lưu Nhi phủi tay đứng lên, tiếp tục đi vào khu rừng.

    Bốn tháng sau…

    Nơi đây là một vùng khô cằn. Không một cành cây. Không một ngọn cỏ. Tất cả hiện hữu chỉ có đất và đá.

    Trong cái không khí nóng bức này, Giang Lưu Nhi ngồi nấp phía sau một tảng đá, mắt chăm chú nhìn về một hướng gần đó.

    Đó là một hang động.

    Hôm qua, Giang Lưu Nhi cũng đã vào trong một lần. Thế nhưng không bao lâu thì hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi đó. Bởi vì bên trong có một con Tứ Dực Ma Xà, yêu thú cấp tám trung kỳ.

    Tứ Dực Ma Xà thân to bằng mình người, mắt đỏ như máu, lưng mọc bốn cánh, thuộc loại cực kỳ khó chơi trong số những yêu thú cấp tám.

    Giang Lưu Nhi cũng không tự phụ đến mức cho rằng mình có thể đánh thắng được nó. Theo lẽ thường thì hắn sẽ lập tức tránh xa nơi đây. Thế nhưng lúc này hắn không những không tránh mà còn muốn tìm cách tiến sâu hơn vào bên trong hang động.

    Nghe có vẻ như đầu óc hắn có vấn đề. Nhưng hắn thật sự có vấn đề sao?

    Đương nhiên là không. Sở dĩ hắn muốn làm chuyện điên rồ đó là vì Nghiệt nói cho hắn biết sâu dưới hang động này có thứ đồ vật có thể trợ giúp rất lớn trong việc tu luyện của hắn.

    Từ lúc Nghiệt hấp thu ma khí trong huyết trì thì linh hồn đã khôi phục được một chút. Tuy vẫn chưa thể điều động Thiên Oán nhưng khả năng cảm nhận năng lượng các loại thì tăng không ít. Nhưng đối với những thứ phát ra năng lượng mà Nghiệt cho là thấp kém mặc dù chúng có thể trợ giúp cho Giang Lưu Nhi thì nó cũng không thèm chỉ cho hắn. Nhưng một khi Nghiệt đã chủ động mở miệng nói thì Giang Lưu Nhi chắc chắn thứ đồ kia tuyệt đối không phải phàm vật. Vì vậy, hắn muốn lấy cho bằng được thứ đó.

    Thật ra thì hiện tại Giang Lưu Nhi cũng có vài thứ thiên tài địa bảo. Đó là những đồ vật hắn từng thu thập khi còn ở tầng trời thứ mười ba, và hiện giờ đang nằm bên trong giới chỉ không gian trên tay hắn.

    Không phải vì Giang Lưu Nhi tiếc rẻ gì mà thật sự hắn không dùng được. Bởi vì những thứ đó đều là thiên tài địa bảo vô cùng trân quý và cao cấp, phải đạt tới Lam Cảnh, tức tương đương với Chân Đan Cảnh thì mới có thể sử dụng.

    Thuốc bổ cũng không thể tùy tiện uống!

    Còn tại sao hắn lại không có những thiên tài địa bảo cấp thấp hơn? Thử nghĩ lúc đó, một cường giả đã ở Vũ Hóa Cảnh thì giữ những thứ cấp thấp đó làm gì.

    Nếu Giang Lưu Nhi biết được có ngày mình phải chật vật mạo hiểm tính mạng vì những thứ này thì chắc hẳn đã dự trữ một đống trong không gian giới chỉ rồi.

    Nhưng mà nếu biết trước thì liệu hắn có trở nên như bây giờ không?



    Giang Lưu Nhi lúc này có chút ảo não. Hắn đã quan sát hang động phía trước suốt ba tháng rồi. Vốn dĩ hắn định chờ con Tứ Dực Ma Xà kia ra ngoài tìm thức ăn thì sẽ lẻn vào bên trong hang động lấy thứ đồ vật nọ. Nhưng không hiểu sao suốt ba tháng nay nó chỉ quanh quẩn trong hang động chưa từng một lần ra ngoài.

    Chẳng lẽ phải chờ ta đột phá tới Hoàng Cảnh mới có thể quay lại đây lấy đồ vật kia sao? Nhưng phải mất bao lâu đây? Mà có khi đến lúc ta đột phá rồi e là đồ vật kia đã không còn.

    Yêu thú cũng có thể sử dụng thiên tài địa bảo để tu luyện!

    Giang Lưu Nhi cảm thấy có chút không cam lòng. Điều đó cũng không lạ. Trong khi ngươi đang rất đói mà trước mặt có một bàn đầy sơn hào hải vị nhưng ngươi lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì cảm giác thế nào?

    Chắc chắn không dễ chịu gì.

    Tuy thật sự không cam nhưng Giang Lưu Nhi biết hiện tại không phải là lúc khiêu khích con Tứ Dực Ma Xà kia.

    Nếu trong không gian giới chỉ của hắn có một ít pháp bảo các loại thì đã tốt. Trước kia hắn chuyên tu kiếm đạo, vì không muốn lệ thuộc vào ngoại lực nên toàn bộ thân gia ngoài một thanh kiếm Thánh cấp trung phẩm đã bỏ lại ở tầng trời thứ mười ba ra cũng chỉ có một ít thiên tài địa bảo và Linh thạch dùng cho tu luyện.

    Nhưng mà lúc này những thứ tài nguyên trân quý đó lại không dùng được. Thiên tài địa bảo cấp bậc quá cao. Linh thạch thì bên trong giới chỉ chỉ có hai loại là cực phẩm và linh phẩm.

    Dùng cực phẩm và linh phẩm linh thạch để tu luyện? Nói đùa gì vậy. Đừng nói là linh phẩm, chỉ tính riêng cực phẩm linh thạch thôi thì cả Thiên Vũ đại lục này cũng chẳng có được bao nhiêu viên.

    Nồng độ linh khí bên trong cực phẩm linh thạch gấp mười ngàn lần hạ phẩm linh thạch. Với tu vi của Giang Lưu Nhi lúc này, nếu dùng cực phẩm linh thạch để tu luyện thì cùng lắm chỉ có thể hấp thu được chưa tới một phần mười linh khí bên trong, chín phần còn lại sẽ bị lãng phí hết.

    Không phải là Giang Lưu Nhi hắn hà tiện mà là nếu dùng như thế thì sau này bước vào Lam Cảnh hắn sẽ phải chật vật tìm kiếm tài nguyên khổ sở gấp nhiều lần.

    Được không bù mất!

    Phải dùng như thế nào để có lợi nhất chứ không phải đổ ùn vào cái trước mắt để ngày sau phải vật vã không đáng!

    Giang Lưu Nhi đứng lên rời khỏi chỗ ẩn nấp. Bỏ những cảm xúc phiền muộn sau đầu, hắn hóa thành một đạo hắc quang bay về một hướng khác của Tùng Nguyệt Lâm.

    Mấy ngày sau…

    Giang Lưu Nhi đang đứng bất động, phía đối diện hắn là một con Xích Diệm Ma Lang – yêu thú cấp tám sơ kỳ.

    Nó có bộ lông màu đỏ sẫm, thân cao hai mét, răng nanh nhọn hoắc như dao găm.

    Cả hai đều nhìn chằm chằm đánh giá đối phương. Qua một lúc, Xích Diệm Ma Lang mất kiên nhẫn, “soạt” một tiếng lao tới vồ tên nhân loại trước mặt.

    Giang Lưu Nhi lập tức bay vút lên không, cầm kiếm chém xuống.

    Kiếm Đoạn Lưu Giang!

    Mấy mươi đạo kiếm khí xé gió nhằm vào Xích Diệm Ma Lang mà đến. Nhưng trước khi những kiếm khí kia chạm vào người thì thân ảnh nó đã biến mất. Sau đó một móng vuốt sắc nhọn từ bên hông Giang Lưu Nhi đánh tới.

    Tốc độ thật nhanh!

    Giang Lưu Nhi vội dùng kiếm cản lại.

    “Keng”

    Cả hai đều bị đẩy lùi.

    Nhìn con yêu thú đối diện, Giang Lưu Nhi nói:

    “Cũng không tệ. Vậy để coi ngươi cản chiêu này thế nào?”

    Vừa dứt lời, Giang Lưu Nhi huy kiếm quét ngang một đường vòng cung hướng xuống dưới.

    Kiếm Trảm Thiên Quân!

    Một kiếm ra ngàn quân khó cản.

    Nhìn kiếm khí cuồng nộ kia, Trong mắt của Xích Diệm Ma Lang khá e ngại, không dám chính diện đối mặt. Nó nhanh như chớp bay lên phía trên.

    Đường kiếm kia quét vào khoảng không. Xích Diệm Ma Lang nhìn về phía kẻ địch của mình thì chợt mắt nó ngưng lại.

    Tên nhân loại kia đã biến mất!

    Kiếm Ảnh Lưu Tinh!

    Không đợi nó kịp phản ứng, một đường kiếm đâm tới sau đầu nó.

    “Phốc”

    Xích Diệm Ma Lang đứng bất động.

    Kiếm rút ra…

    “Ầm”

    Xác của nó rơi xuống mặt đất, hai mắt còn đang mở to. Có lẽ vì chưa hết kinh ngạc.

    Trên trời, Giang Lưu Nhi thở phào, có chút mệt mỏi. Nếu không phải hắn đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ, có thể thi triển được chiêu Kiếm Ảnh Lưu Tinh vừa rồi thì e là còn phải tốn một phen khí lực nữa mới giết được con Xích Diệm Ma Lang này.

    Giang Lưu Nhi đáp xuống đất, sau đó thu xác của Xích Diệm Ma Lang vào trong giới chỉ không gian. Xong hết thảy, hắn đang định đi thì một tiếng kêu vang vọng cả bầu trời.

    “C... r… é… t…”

    Giang Lưu Nhi ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

    Đó là một con chim khổng lồ!
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 40: Dẫn ưng diệt xà
    Mình to gấp ba người lớn, cánh rộng hơn tám mét, mỏ vàng, lông xám, trên đầu có mào trắng.

    Nhìn những đặc điểm đó, Giang Lưu Nhi xoay đầu lập tức bỏ chạy.

    Đó là một con Bạc Đầu Điểu!

    Theo những gì Giang Lưu Nhi đọc được trong Bách thú toàn thư lúc còn ở Thiên Nhai Các thì Bạc Đầu Điểu khi trưởng thành có thực lực cấp tám hậu kỳ, có tốc độ kinh người, là một yêu thú thuộc hàng vương giả trong số các yêu thú cấp tám.

    Giang Lưu Nhi đoán có lẽ lúc nãy đánh nhau với con Xích Diệm Ma Lang kia đã kinh động đến nó.

    “C… r… é… t…”

    Một móng vuốt bén nhọn từ trên vồ xuống.

    “Keng”

    Sau khi dùng kiếm đỡ lấy, Giang Lưu Nhi lập tức mượn lực nhanh chóng lui về sau.

    Còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì một ngọn lửa màu vàng đã ập tới trước mặt hắn. Giang Lưu Nhi một hơi chém liên tục mấy mươi kiếm, cuối cùng cũng cản được ngọn lửa nóng rực kia.

    Đó không phải là lửa thường mà là mệnh hỏa của con Bạc Đầu Điểu. Đừng nói là sắt thép mà dù là tinh thiết, cương thiết, hàn thiết các loại chỉ cần dính một chút mệnh hỏa của nó thôi sẽ lập tức cháy thành tro bụi.

    Không phải tan chảy mà là cháy thành tro bụi!

    Đối mặt với mệnh hỏa thì đừng nói cao thủ cấp bậc Thần Thông Cảnh mà dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng chỉ có thể chạy trối chết.

    Giang Lưu Nhi cũng không hiểu sao con Bạc Đầu Điểu này lại có thể có được mệnh hỏa. Theo hiểu biết của hắn thì Bạc Đầu Điểu không phải là yêu thú có hỏa thuộc tính.

    Tại sao vận khí của ta lại xui xẻo như vậy? Bảo vật thì bị Tứ Dực Ma Xà canh giữ, làm thịt một con Xích Diệm Ma Lang thì lại dẫn tới một con Bạc Đầu Điểu đuổi giết?

    Giang Lưu Nhi thật sự thấy rất bất đắc dĩ.

    Nhưng rồi như nghĩ tới gì đó, hai mắt hắn thoáng sáng lên, mặt không lo lắng nữa mà còn hiện ý cười. Hắn bỗng dưng đổi hướng bay về phía chỗ hang động mà hắn đã gặp con Tứ Dực Ma Xà.

    Dẫn ưng diệt xà!

    Đó chính là kế hoạch của hắn.

    Yêu thú vốn luôn xem trọng quyền lãnh thổ. Nếu có kẻ dám xâm nhập mà thực lực kẻ đó không áp đảo nó quá nhiều thì chắc chắn sẽ có một cuộc chiến sống còn diễn ra. Tứ Dực Ma Xà và Bạc Đầu Điểu đều thuộc loại vương giả trong số những yêu thú cấp tám, vì vậy nên Giang Lưu Nhi muốn làm mồi dẫn để chúng tự tàn sát lẫn nhau, mặc dù kế hoạch này khá hung hiểm. Vì hắn sẽ không phải đối mặt với một con Tứ Dực Ma Xà hay một con Bạc Đầu Điểu mà là đồng thời cả hai. Nếu bọn chúng đều muốn trước tiên giải quyết hắn rồi mới phân cao thấp thì tình huống của hắn sẽ là cửu tử nhất sinh.

    Nhưng mà nếu bọn chúng tự tàn sát nhau trước thì Giang Lưu Nhi không những có thể thoát khỏi sự đuổi giết hiện giờ của Bạc Đầu Điểu mà còn có khả năng sẽ lấy được thứ đồ vật mà Nghiệt nói trong hang động kia.

    Cầu phú quý trong nguy hiểm. Không có thứ gì đạt được mà không phải trả giá cho nó!

    Phía sau, Bạc Đầu Điểu cũng không biết những ý định của Giang Lưu Nhi. Nó liên tục đập cánh với tốc độ không tưởng, có thể nói đây đã là tốc độ nhanh nhất mà nó có thể bay. Thế nhưng một yêu thú nổi danh về tốc độ như nó lại không thể đuổi kịp tên nhân loại phía trước, trong mắt nó có chút khó tin.

    Nhưng nó không biết rằng tên nhân loại kia cũng khá vất vả để chạy trốn.

    Chân khí của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa rồi!

    Bay được một lúc, hang động của con Tứ Dực Ma Xà đã hiện ra trước mắt. Giang Lưu Nhi tăng tốc lao thẳng về phía đó.

    Khi hắn chạy vào, bên trong, một đôi mắt đỏ như máu đầy giận dữ. Con Tứ Dực Ma Xà há cái miệng đầy răng nhọn của mình đớp tớp.

    “Ầm”

    Khi vừa tránh thoát cú đớp hung mãnh của Tứ Dực Ma Xà, Giang Lưu Nhi không nói hai lười lập tức bay ra ngoài, nơi con Bạc Đầu Điểu vừa mới hạ xuống.

    Tứ Dực Ma Xà vừa lao ra khỏi động thì thân mình khựng lại. Nhìn kẻ mới đến, miệng phát ra những tiếng cảnh cáo.

    “Khè… khè…”

    Đối diện, Bạc Đầu Điểu cũng không có ý định nhượng bộ.

    “C… r… é… t…”

    Yêu thú xưa nay đều luôn coi trọng quyền uy thứ bậc. Tuy rằng Bạc Đầu Điểu cũng cảm thấy con rắn kia không dễ chơi nhưng bảo nó cứ thế mà tránh lui há không phải là nó sợ sao? Nó là một vương giả trong những yêu thú cấp tám, chạy trốn trước một con yêu thú cấp tám khác là điều nó không thể chấp nhận được.

    Và tất nhiên, đó cũng là suy nghĩ của con Tứ Dực Ma Xà kia. Con chim kia đã đánh tới địa bàn của nó. Chẳng lẽ bảo nó nằm im không lý đến?

    “Khè… khè… khè…”

    Tiếng kêu của nó càng tỏ ra âm lãnh hơn.

    “C… r… é… t… t… t…”

    Bạc Đầu Điểu kêu to đáp lại, khí thế mỗi lúc một hung mãnh.

    Còn về phần tên nhân loại đang đứng một nơi gần đó, dường như chúng chẳng còn bận tâm đến nữa.

    Trên trán Giang Lưu Nhi có ít mồ hôi lạnh, nét mặt căng cứng. Hắn đang rất khẩn trương.

    Đó chính là hai con yêu thú cấp tám, hơn nữa còn thuộc hàng vương giả đứng đầu đấy! Nếu cả hai cùng lúc đối phó hắn thì hậu quả hắn cũng có có chút không muốn nghĩ đến.

    Thế nhưng có vẻ vận khí của hắn xem ra cũng không đến nỗi quá đen đủi. Bởi vì bên kia hai con yêu thú đó đã bắt đầu công kích đối phương.

    Bạc Đầu Điểu nổi danh tốc độ quả không hề giả, nó tấn công với những cú chớp nhoáng bằng cái mỏ cứng hơn cương thiết và bộ vuốt sắc nhọn ghê người.

    Trên mình của Tứ Dực Ma Xà đã có không ít những mảng da thịt bị bóc ra, máu chảy đầm đìa. Nếu không phải bản thân nó có được thần thông có thể phóng ra một loại hắc vụ đối kháng được với mệnh hỏa của con Bạc Đầu Điểu thì nó đã sớm chết rồi.

    Xem ra Tứ Dực Ma Xà không phải là đối thủ của con Bạc Đầu Điểu kia.

    Giang Lưu Nhi thầm nghĩ. Sau đó, hắn lùi ra xa hơn. Hắn đang định sẽ chạy khỏi đây.

    Nhưng vào lúc Giang Lưu Nhi sắp bay đi thì tình thế lại có thay đổi.

    Sau những cú vồ hung hãn của Bạc Đầu Điểu, con Tứ Dực Ma Xà bị đánh rớt xuống đất, tưởng như không bao lâu nữa nó sẽ bị Bạc Đầu Điểu phanh thây thì một việc bất ngờ đã xảy ra.

    Ngay khi mỏ của Bạc Đầu Điểu cắm vào thịt con Tứ Dực Ma Xà đang suy yếu nằm trên đất thì bỗng nhiên với một tốc độ nhanh như chớp, răng nanh của Tứ Dực Ma Xà cắm sâu vào cổ họng Bạc Đầu Điểu, đồng thời nó dùng cả thân mình siết chặt lấy đối phương.

    Bị tấn công bất ngờ, Bạc Đầu Điểu có chút hoảng loạn. Nó ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra được. Nó dùng cái mỏ cứng rắn của mình điên cuồng mổ vào mình của Tứ Dực Ma Xà. Nhưng tất cả đều vô ích.

    Bạc Đầu Điểu bắt đầu cảm thấy cơ thể dại đi, khí lực cũng suy yếu dần, có vẻ là do chất độc từ răng nanh của con Tứ Dực Ma Xà gây ra. Nó biết không bao lâu nữa chắc chắn mình sẽ chết. Miệng nó phát ra những tiếng phẫn nộ và không cam lòng.

    Có chết nó cũng phải lôi con rắn kia theo cùng!

    Một ngọn lửa màu vàng phun ra từ miệng Bạc Đầu Điểu. Nó lập tức đốt cháy thân thể Tứ Dực Ma Xà và đốt luôn cả bản thân Bạc Đầu Điểu.

    Sau một vài tiếng kêu thảm, cả hai nhanh chóng bị thiêu rụi thành tro.

    Lúc này thì Giang Lưu Nhi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang định đi vào hang động kia thì chợt Nghiệt lên tiếng:

    “Mau thu lấy mệnh hỏa của Bạc Đầu Điểu”

    Mệnh hỏa?

    Giang Lưu Nhi nghi hoặc. Mệnh hỏa của yêu thú sau khi chết không phải sẽ tiêu tán vào thiên địa sao?

    Hắn đưa mắt nhìn đống tro cốt, chợt nét mặt có chút ngạc nhiên. Sau đó hắn đi tới…

    “Quả nhiên là Hỏa dương tinh.”

    Nghiệt nói như để khẳng định suy đoán lúc nãy của mình.

    Bị che dưới lớp tro cốt là một viên tinh thạch màu đỏ, hình dáng có chút méo mó. Tuy nó không hề phát ra một chút quang mang nào nhưng nó tuyệt đối không phải vật tầm thường.

    Trước kia, Giang Lưu Nhi cũng từng gặp qua Hỏa dương tinh. Nó là một loại tinh thạch được kết tinh từ dung nham năm vạn năm trở lên, có hiệu quả to lớn đối với những tu sĩ có thể chất thuộc tính hỏa hoặc những tu sĩ tu luyện hỏa hệ công pháp.

    Từ trong giới chỉ, Giang Lưu Nhi lấy ra một hộp ngọc, sau đó dùng chân khí cẩn thận bao lấy viên Hỏa dương tinh kia từ từ bỏ vào trong hộp.

    Làm xong hết thảy, hắn nhìn đống tro cốt một chút rồi tiến về phía hang động.

    Có lẽ con Bạc Đầu Điểu kia đã vô tình nuốt phải Hỏa dương tinh, lý ra sẽ bị thiêu chết nhưng nó không những không chết mà còn tu luyện ra mệnh hỏa. Đó là vận may của nó. Nhưng hôm nay đuổi giết Giang Lưu Nhi, với thực lực chênh lệch của hai bên thì lẽ ra người chết phải là Giang Lưu Nhi, thế mà bây giờ cả một mảnh xương cốt nó cũng không còn. Coi như là xui xẻo của nó đi.

    Cuộc đời đúng thật không biết được đâu mới là may rủi.

    Sau khi vào bên trong hang động, theo cảm ứng của Nghiệt, Giang Lưu Nhi tìm tới một hồ dung nham.

    Hồ dung nham này hết sức quái dị. Không phải màu đỏ hay vàng như bình thường mà hoàn toàn đen kịt. Ở giữa hồ, một đóa hắc liên đang nở.

    “Vật ngươi cảm nhận được là đóa hoa này?” Giang Lưu Nhi có chút cau mày hỏi.

    Nghiệt im lặng một lúc tựa như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới trả lời hắn:

    “Không sai. Là nó."

    Tâm trạng Giang Lưu Nhi lúc này thật sự không mấy dễ chịu. Đóa hắc liên kia quả thật ẩn chứa năng lượng rất tinh thuần. Nhưng không phải linh khí mà là ma khí.

    Lần trước là huyết trì, lần này là hắc liên. Giang Lưu Nhi thấy mình có chút ngu ngốc. Không ngờ hắn ra sức mạo hiểm tính mạng như vậy chỉ là vì đóa hắc liên chứa đầy ma khí này.

    Không phải hắc liên kia không có tác dụng gì với hắn mà ngược lại nếu bây giờ dùng nó để tu luyện, Giang Lưu Nhi tin rằng bản thân nắm chắc có thể bước vào Hắc Cảnh đỉnh phong. Nhưng mà thật sự không phải vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối không muốn dùng ma khí để tu luyện. Hắn cảm thấy Nghiệt cũng không phải hoàn toàn có thiện tâm gì.

    Nghiệt thấy hắn trầm ngâm thì “hừ” một tiếng nói:

    “Nếu ngươi không muốn lấy nó thì để ta dùng hết. Dù sao cũng đỡ mất công phải chia sẻ."

    Giang Lưu Nhi cũng muốn đưa hết cho nó nhưng sau đó không biết nghĩ thế nào hắn lại lấy một nửa cất vào không gian giới chỉ.

    Hắn không hề biết rằng chứng kiến hành động của hắn, bên trong Thiên Oán, Nghiệt nhếch môi cười quỷ dị…
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.