Điệp Mộng Hồng Hoa Chương 41: Tiểu yêu thú thần bí Spoiler Giang Lưu Nhi vừa xoay người định đi thì từ dưới hồ dung nham bỗng sôi lên sùng sục. Tiếp đến, những tiếng cuồng bạo vang lên. “Ầm… ầm…” Những trận sóng dung nham bắn lên tung tóe. Không lẽ còn bảo vật gì? Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc. Không để hắn thắc mắc quá lâu, sau những tiếng bạo tạc liên tiếp, từ đáy hồ nổi lên một tảng băng nhỏ. Nó cao tầm nửa mét, màu trắng đục. Giang Lưu Nhi chăm chú nhìn một đỗi. Càng nhìn hắn lại càng kinh ngạc. Hắn không thể nhìn thấu! Hiện nay hắn đã có tu vi Hắc Cảnh hậu kỳ, linh giác nhạy bén có thể nghĩ. Thế nhưng hắn hoàn toàn không thăm dò được chút đặc tính nào của tảng băng kia. “Nghiệt. Ngươi có biết lai lịch của tảng băng này không?” Sau một lát lâu Nghiệt mới lên tiếng: “Ta cũng không biết đây là vật gì." Giang Lưu Nhi trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: “Ngươi có thăm dò được đặc tính của nó không?” “Pháp tắc.” Nghiệt đáp một cách khó hiểu. “Pháp tắc?” Giang Lưu Nhi lặp lại. “Đúng vậy. Tảng băng kia ẩn chứa pháp tắc không gian rất thâm ảo. Nếu như vừa rồi nó không tự lộ diện thì ta cũng chẳng biết được sự tồn tại của nó." Khuôn mặt Giang Lưu Nhi càng trở nên nghiêm túc hơn. Pháp tắc không phải là chuyện đùa. Mọi người thường nói những vị đại tu sĩ cấp bậc Vũ Hóa, Phi Thiên có thể nắm giữ pháp tắc, thao túng thiên địa, nhưng thật ra chỉ là một kiểu phóng đại sự cường đại của họ thôi. Những đại tu sĩ đó cùng lắm chỉ có thể được xem là người vận dụng pháp tắc một cách thuần thục. Pháp tắc là thứ mà tu sĩ không thể chân chính nắm giữ. Cũng không có tu sĩ nào có thể nghịch pháp tắc. Muốn chân chính nắm giữ pháp tắc, đảo nghịch càn khôn thì may ra chỉ có tiên nhân mới làm được. Giang Lưu Nhi dùng chân khí hút lấy tảng băng từ hồ dung nham lên. Sau đó, hắn nhìn tảng băng đăm đăm. Hắn không hiểu tại sao một tảng băng nhìn như chẳng có gì đặc biệt này lại hàm ẩn pháp tắc mà ngay cả Nghiệt cũng không thể triệt để thăm dò được. Đang lúc hắn nghĩ ngợi thì bỗng những âm thanh “răng rắc” đột ngột vang lên. Giang Lưu Nhi lập tức lùi ra xa tảng băng, nét mặt khẩn trương. Chẳng lẽ còn có thứ gì đó bên trong? Hắn thầm nghĩ. “Rắc… rắc…” Như để đáp lại suy đoán của Giang Lưu Nhi, tảng băng thoáng chốc vỡ vụn. Từ trong đống băng đá ngổn ngang đó, một con vật hình thù quái lạ dần mở mắt. Nó chỉ cao tầm một xích*, đầu tròn vo chiếm đến một phần ba thể tích cơ thể với một đôi tai khá dài màu nâu, một đôi mắt không quá tròn, đen láy rất giống mắt người, một chiếc mũi xinh xắn và một cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu. Nó có tứ chi khá nhỏ, hai chi trước mỗi chi có ba ngón, hai chi sau thì phần trên có cảm giác liền thành một khối với mình còn phần dưới chỉ cao khoảng một tấc, mỗi bên có hai ngón, tất cả đều không có móng vuốt mà trông còn có vẻ khá mềm mại. Đặc điểm gây chú ý cuối cùng là ba cái đuôi ngắn cũn nằm phía sau mông nó. Chẳng biết từ lúc nào vẻ mặt khẩn trương của Giang Lưu Nhi đã biến mất. Con vật kia thật sự rất đáng yêu. Giang Lưu Nhi cũng không cảm nhận được chút địch ý nào từ nó. Hơn nữa khí tức phát ra từ trên người nó có gì đó rất ôn hòa, thánh khiết hoàn toàn khác hẳn những yêu thú mà trước giờ hắn từng biết. Con vật nhỏ bé kia sau khi dụi dụi mắt thì tò mò nhìn quanh. Khi bắt gặp thân ảnh của Giang Lưu Nhi, cả người nó bỗng biến mất. Sau đó, ngay lập tức nó lại xuất hiện ở một góc khác trong hang động đưa mắt nhìn hắn. Giang Lưu Nhi tròn mắt, cực kỳ rung động. Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Thuấn di? Hắn không thể nào tin nổi. Phải biết rằng chỉ có những bậc đại năng Phi Thiên Cảnh trở lên mới có thể nắm giữ khả năng này, hơn nữa không phải ai cũng làm được. Thuấn di chính là sự vận dụng thành thạo lực lượng của không gian pháp tắc, trong nháy mắt có thể xuyên qua hư không. Nếu lĩnh ngộ đến một mức nào đó, tu sĩ có thể đơn giản xuất hiện cách hàng triệu dặm từ nơi vừa đứng trong tức thì. Khi còn ở tầng trời thứ mười ba, Giang Lưu Nhi hắn chính là nhờ nắm giữ không gian chi lực cực cao mới có thể thi triển được một chiêu Nhất Kiếm Xuyên Không mà suốt hơn ba vạn năm chưa có đệ tử nào của Thanh Hà Kiếm Phái làm được. Thế nhưng còn con vật bé tí nhìn như vô hại này? Nó lại có thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc? Tuy rằng không thể so với hắn trước kia nhưng như thế này cũng đã là hết sức cao minh rồi. “Nghiệt. Ngươi cảm thấy thế nào?” Giang Lưu Nhi dò hỏi. “Thật sự là kỳ lạ. Với trình độ vận dụng không gian pháp tắc vừa rồi thì hẳn phải cần đến lực lượng rất lớn để thực hiện. Thế nhưng ta lại không cảm nhận được trên người nó chút lực lượng nào cả, cứ như bản thân nó và không gian pháp tắc là một thể…” Nghiệt đầy vẻ khó hiểu nói. Giang Lưu Nhi nghe xong thì gật gật đầu. Nghiệt nói không sai. Muốn vận dùng pháp tắc thì ngoài việc lĩnh ngộ nó ra cần phải có đủ lực lượng để thực hiện. Giang Lưu Nhi đã lĩnh ngộ pháp tắc rất thuần thục nhưng vì bây giờ tu vi không đủ nên không thể nào làm được. Nhưng con vật bé tí kia lại sử dụng pháp tắc mà không cần đến lực lượng gì hỗ trợ. Điều này đã vượt ra ngoài nhận thức của hắn. Giang Lưu Nhi nhìn nó một lúc lâu. Con vật bé tí kia cũng đứng nấp sau một tảng đá nhìn lại hắn với ánh mắt đầy tò mò, cộng thêm một chút sợ sệt. Một người một thú cứ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi như thế. Giang Lưu Nhi không mở miệng. Con vật bé tí kia cũng im lặng. Cảm giác thật sự có chút quái lạ. Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi bước về phía nó. Nhưng khi chân hắn vừa nhấc lên thì con vật kia đã lại lập tức biến mất và sau đó xuất hiện ở một hướng khác. Trông nó có vẻ khá nhút nhát. “Với tu vi của ngươi bây giờ đừng nói là bắt nó, cho dù là muốn chạm vào nó cũng là chuyện không thể nào.” Nghiệt nói với giọng khinh thường. Giang Lưu Nhi cũng không để ý. Hắn thật sự muốn bắt con vật kia để tìm hiểu xem làm thế nào nó có thể vận dụng được không gian pháp tắc mà không cần đến lực lượng hỗ trợ. Nó có thể làm như thế đối với các loại pháp tắc khác như hỏa chi pháp tắc, thủy chi pháp tắc, thổ chi pháp tắc… hay không? Và cuối cùng điều Giang Lưu Nhi thật sự quan tâm là hắn có thể vận dụng được loại năng lực này hay không? Nếu như có thể áp dụng cho chính bản thân mình thì Giang Lưu Nhi tin tưởng tuyệt đối hắn có thể quét ngang Thiên Vũ đại lục này. Và thế là Giang Lưu Nhi tiếp tục cố gắng lại gần con vật bé tí kia. Ngày thứ nhất… “Này, Tiểu yêu thú. Chúng ta làm quen một chút đi. Ta là Giang Lưu Nhi, còn ngươi?” Im lặng. “Tiểu yêu thú. Ngươi không nói chuyện được? Ta thấy trình độ lĩnh ngộ không gian pháp tắc của ngươi mạnh như vậy ắt hẳn linh trí phải cực cao mới đúng. Tại sao không thể nói chuyện nhỉ? Có phải ngươi không muốn nói đúng không?” Im lặng. Ngày thứ hai… “Tiểu yêu thú. Đây là thịt của yêu thú cấp tám sơ kỳ - Xích Diệm Ma Lang. Ngươi ngửi xem rất thơm phải không? Mau tới đây ta sẽ cho ngươi ăn." Giang Lưu Nhi vừa cầm miếng thịt Xích Diệm Ma Lang đã nướng chín vừa huơ huơ về phía con vật bé tí nói. Im lặng. Ngay cả thịt của yêu thú cấp tám ngươi cũng không thèm? Ngươi có biết bao nhiêu người muốn ăn mà không được không? Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải vì muốn tiếp cận con vật kia thì hắn cũng không nỡ đem thịt của Xích Diệm Ma Lang ra nướng ăn. Phải biết xác của một con yêu thú cấp tám là rất quý hiếm. Nếu đem đổi thành linh thạch để tu luyện thì số lượng tuyệt đối không phải nhỏ. Ngày thứ ba… “Tiểu yêu thú. Giữa thế giới bao la rộng lớn hàng vạn tinh cầu này mà chúng ta cũng có thể gặp nhau. Ngươi nói xem chúng ta có phải là rất có duyên không? Hay là ngươi tới đây, chúng ta cùng trò chuyện đi. Ngươi yên tâm ta sẽ không làm hại ngươi đâu." Ta chỉ bắt ngươi nghiên cứu thôi. Giang Lưu Nhi nói thầm thêm một câu. Hắn không biết là dáng vẻ hắn lúc này trông chẳng khác gì một vị đại thúc đang dụ dỗ một tiểu cô nương. Nhưng không may cho hắn là tiểu cô nương này lại quá nhút nhát đến nổi chẳng dám nói một lời nào. Bên trong Thiên Oán, một ánh mắt quái dị như đang chứng kiến chuyện gì đó khó tin. Nếu các đệ tử của Thiên Nhai Các mà trông thấy bộ dáng lúc này của Giang Lưu Nhi chắc hẳn họ cũng tròn mắt kinh ngạc. Đây mà là vị sư huynh (sư đệ) luôn trầm mặc ít nói của họ ư? Tuyệt đối đó sẽ là điều họ nghĩ trong đầu. … Mặc kệ cho Giang Lưu Nhi có dùng lời ngon tiếng ngọt thế nào, tiểu yêu thú kia cũng một mực im thin thít. Chẳng lẽ bộ dáng của ta trông đáng sợ như vậy sao? Chứng kiến thái độ sợ sệt của nó, Giang Lưu Nhi bắt đầu có chút hoài nghi về diện mạo của mình. Hắn ngồi im lặng trầm tư. Hắn đang nghĩ phải dùng thứ gì để dụ dỗ con vật kia. Chắc chắn phải có gì đó mà nó muốn… Qua một lúc lâu, như để thử nghiệm điều gì, Giang Lưu Nhi lấy ra từ trong giới chỉ không gian một thứ vừa giống đá lại vừa giống ngọc. Nó hơi giống hình chữ nhật, không lớn lắm, từ bên trong tản mác ra linh khí vô cùng nồng đậm. Ngay khi nhìn thấy viên đá (ngọc) đó, hai mắt tiểu yêu thú nhút nhát kia lập tức tỏa sáng. Giang Lưu Nhi thấy thế thì huơ huơ tay, hướng con vật kia nói: “Ngươi muốn nó sao? Mau lại đây ta sẽ cho ngươi!” Con vật hết nhìn viên đá (ngọc) lại nhìn mặt Giang Lưu Nhi. Chần chừ một lúc lâu, bỗng thân hình nó biến mất. Giang Lưu Nhi lập tức thu tay lại. Nhưng đã muộn. Viên đá (ngọc) đã bị con vật nhỏ bé kia lấy mất và hiện đang dùng hai tay nhỏ bé ôm trước người. Bộ dáng trông hết sức buồn cười. Nhưng mà Giang Lưu Nhi thật sự là không thể cười nổi! Kia cũng không phải là viên ngọc hay đá gì mà là một viên cực phẩm linh thạch! Ngay cả bản thân hắn cũng không nỡ lấy đi tu luyện. Như không để ý đến cảm giác của Giang Lưu Nhi, con tiểu yêu thú há miệng một hơi nuốt luôn viên cực phẩm linh thạch kia. Miệng nó nhỏ như vậy, cũng không biết là làm sao làm được. Giang Lưu Nhi có chút há hốc. Cực phẩm linh thạch của ta… Hắn thật sự có xúc động muốn khóc. P/s: (*): Theo cách tính đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam vào đầu thế kỷ 20: - 1 trượng = 4m 1 thước (xích) = 40cm 1tấc = 4cm 1 phân = 4mm
Điệp Mộng Hồng Hoa Chương 42: Chiến ngân tinh băng sư Spoiler Chẳng cần biết Giang Lưu Nhi có thật sự khóc hay không, tiểu yêu thú sau khi nuốt xong, “ợ” một tiếng, sau đó đưa cánh tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ bụng. Chứng kiến hành động đó thì Giang Lưu Nhi có xúc động muốn lập tức đánh vào mông nó. Ngươi là đang trêu ta sao? Trông thấy ánh mắt bất thiện của Giang Lưu Nhi, tiểu yêu thú vội lùi ra sau. Nhưng do đôi chân quá nhỏ bé, nó vấp phải một viên đá và thế là ngã chỏng vó lên trời, tiếp đến, cả thân hình lập tức cuộn tròn lăn lông lốc. Giang Lưu Nhi nhân cơ hội này “vụt” một tiếng đã xuất hiện bên cạnh đưa tay bắt lấy tiểu yêu thú. Nhưng đáng tiếc, tay của hắn còn chưa kịp chạm vào thì nó đã biến mất. Lại là thuấn di. Xem ra muốn bắt được nó lúc này là chuyện không thể. Nó quá cảnh giác với hắn. Tiểu yêu thú lần nữa xuất hiện. Nó e ngại nhìn kẻ vừa muốn bắt mình. Khi bắt gặp ánh mắt Giang Lưu Nhi nhìn lại thì nó liền thuấn di lần nữa. Giang Lưu Nhi có cảm giác hình như trên mặt mình có khắc ba chữ “Đại ác nhân”. Hôm sau, Giang Lưu Nhi lại tiếp tục sử dụng một viên cực phẩm linh thạch để dụ dỗ tiểu yêu thú. Quả thật cực phẩm linh thạch có lực hấp dẫn rất lớn đối với nó. Mặc dù rất sợ sệt nhưng nó vẫn sử dụng năng lực thuấn di để lấy. Nhưng đáng tiếc bị thất bại. Hôm qua Giang Lưu Nhi đã bị nó ăn mất một viên há lại để cho nó lấy thêm một viên nữa. Ngay khi nó vừa biến mất thì tay hắn cũng phản ứng cực nhanh nắm chặt lại, tay kia thì chộp tới tiểu yêu thú ngay lúc nó vừa hiện thân. Nhưng mà hắn cũng không thành công. Tiểu yêu thú đã thuấn di biến mất. Qua một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng, Giang Lưu Nhi đứng dậy, nhìn con vật nhỏ bé kia rồi khẽ lắc đầu. Sau đó, hắn rời khỏi hang động. Giang Lưu Nhi cũng không thể ở đây mãi được. Hắn còn phải mau chóng tu luyện để đột phá vào Hoàng Cảnh, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Chỉ cần có thể sớm ngày đạt tới Tử Cảnh thứ tư, cũng tức tương đương với Phi Thiên Cảnh thứ tư thì hắn mới có thể đi tìm Người… … Lúc này, Giang Lưu Nhi đã tiến vào rất sâu trong Tùng Nguyệt Lâm. Mục đích của hắn là tìm kiếm một con yêu thú cấp tám trung kỳ. Hắn cần một cuộc sinh tử chiến đấu để đột phá bình cảnh. Tuy rằng việc này rất hung hiểm, nếu không may sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống. Nhưng tu tiên chi lộ vốn là đi ngược với lẽ trời, một khi đã bước trên con đường này thì đã là làm một việc nguy hiểm rồi. Nếu như sợ hãi mà không dám đi tiếp… Ngươi có thể dừng lại. Nhưng Giang Lưu Nhi hắn sợ hãi sao? Hắn sẽ dừng lại sao? Giang Lưu Nhi hắn không chỉ không bao giờ ngừng lại mà còn muốn bước nhanh hơn. Vì ở nơi nào đó… có người hắn muốn gặp. … Nắng đã tắt từ lâu, Tùng Nguyệt Lâm chìm trong một màu đen cô tịch… Trên một gốc cây khô nằm ngã ven đường, một bóng thanh y đang ngồi, dáng vẻ thẫn thờ. Trên tay y, một thanh kiếm màu xanh ngọc lẳng lặng nằm im. Kiếm vẫn còn đây Người ở nơi nào? Hồng trần gió bụi xuân sắc trôi Tóc chưa bạc Nhiệt huyết phai Tương Tử mộng Tương Tử lìa đôi… … Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Lưu Nhi thu thanh kiếm kia vào trong giới chỉ. Hắn ngã lưng nằm xuống. Đêm nay, hắn chỉ muốn ngủ… Một giấc ngủ phàm nhân. Hôm sau… Mãi cho đến lúc mặt trời đã lên cao, Giang Lưu Nhi mới khẽ trở mình thức dậy Đêm qua là một trong những giấc ngủ dài nhất kể từ khi hắn đến Thiên Vũ đại lục này. Không biết thần tiên có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không? Hắn thầm hỏi. Khi Giang Lưu Nhi vừa quay người định đi thì một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt. Hắn xoay đầu lại. Khi xác định xong, Giang Lưu Nhi có chút kinh ngạc. Cách chỗ hắn không xa, một con yêu thú nhỏ nằm ngủ, khóe miệng còn dính chút nước. Giang Lưu Nhi nhẹ nhàng đi tới chỗ nó. Có vẻ như vì không muốn phá giấc ngủ của nó hoặc cũng có thể không phải. Khi đã đứng bên cạnh con yêu thú nhỏ kia, tay hắn hóa thành trảo chụp xuống. Đáng tiếc lại thất bại. Tiểu yêu thú sau khi biến mất liền xuất hiện cách đó khoảng năm mét. Nó đưa tay nhỏ bé của mình dụi dụi mắt, sau đó nhìn Giang Lưu Nhi vẻ đề phòng. “Tiểu yêu thú, sao ngươi lại đi theo ta?” Giang Lưu Nhi lên tiếng hỏi. Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào không gian giới chỉ trên tay Giang Lưu Nhi. Trông thấy ánh mắt nó, mặt hắn có chút khó coi. Ta còn tưởng ngươi muốn đi theo ta, hóa ra là ngươi vì cực phẩm linh thạch mới tới đây. Giang Lưu Nhi đưa ngón tay đeo giới chỉ kia huơ huơ trước mặt nó, khi trông thấy mắt nó sáng lên đảo đảo theo ngón tay hắn thì Giang Lưu Nhi thu tay lại, quay người bỏ đi. Hắn đang rất bực mình. Mặt tiểu yêu thú lập tức xìu xuống, sau đó lại âm thầm bám theo. Thỉnh thoảng đang đi thì Giang Lưu Nhi đột ngột xoay đầu lại. Những lúc như thế, tiểu yêu thú đang ton ton chạy thì ngã chỏng vó ra sau vì dừng lại đột ngột. Nhìn nó lăn lông lốc, mặt Giang Lưu Nhi đậm ý cười. Có nó đồng hành cũng không tồi. Hắn chợt nghĩ. … Đi suốt mấy ngày, Giang Lưu Nhi cũng chưa tìm được yêu thú phù hợp nào để ra tay. Cũng không có gì lạ, dù sao Tùng Nguyệt Lâm rất rộng lớn, yêu thú cấp tám cũng không phải nói gặp là gặp được. Trừ khi có vận khí như Giang Lưu Nhi mấy ngày trước, một thời gian ngắn đã gặp được tới ba con yêu thú cấp tám là Tứ Dực Ma Xà, Xích Diệm Ma Lang và Bạc Đầu Điểu. Mà cũng không biết là vận khí may hay rủi nữa. Bởi vì Giang Lưu Nhi cảm thấy ngoài việc suýt mất mạng và nửa đóa hắc liên nồng đậm ma khí bên trong giới chỉ ra thì hắn cũng chẳng thu hoạch được gì. Còn về con tiểu yêu thú nhút nhát kia? Hắn có chút lắc đầu. Mấy hôm nay nó vẫn một mực bám theo, nhưng lại luôn cảnh giác đề phòng hắn, chỉ cần tới gần một chút là nó lập tức thuấn di tránh đi chỗ khác. Giang Lưu Nhi cũng đã mấy lần thử dùng cực phẩm linh thạch tiếp tục dụ dỗ nó, nhưng chưa lần nào hắn thành công, thậm chí không cẩn thận còn bị nó lấy mất thêm một viên. Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ ý định. Mấy ngày đồng hành, Giang Lưu Nhi phát hiện một điều về tiểu yêu thú này. Đó là nó không bao giờ ăn thịt mà chỉ ăn trái cây, linh quả các loại. Ban đầu Giang Lưu Nhi tưởng nó e ngại hắn nên không dám tới ăn, thế nhưng không phải vậy, kể cả khi hắn ném tới chỗ nó, nó chẳng những không ăn mà còn đưa tay bịt mũi rồi tránh xa ra. Còn khi hắn ném mấy quả dại thì chần chừ một chút nhưng cuối cùng nó cũng lấy cho vào bụng. Có lúc, suy nghĩ tẩm độc vào quả dại rồi đưa cho tiểu yêu thú lóe lên trong đầu Giang Lưu Nhi nhưng nhanh chóng bị hắn gạt đi. Tiểu yêu thú này tuy có hơi nhút nhát nhưng quả thật rất đáng yêu, trên người nó cũng không có chút yêu khí cuồng bạo hay dã tính nào mà còn có vẻ ôn hòa và có chút gì đó thánh khiết, hoàn toàn là một con vật vô hại. Hơn nữa điều quan trọng nhất là tuy nó luôn cảnh giác nhưng cũng không hề có chút địch ý nào với hắn. Giang Lưu Nhi tuy là muốn bắt nó để nghiên cứu nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm nó tổn thương. Có lẽ là vì hắn cảm thấy nó thiện lương. Lại qua hai ngày… Hôm nay, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng tìm được một con yêu thú cấp tám trung kỳ, đối tượng thích hợp nhất để hắn đột phá bình cảnh – Ngân Tinh Băng Sư. Thân hình của nó cũng không lớn lắm, chỉ cao khoảng một mét hai, lông bờm màu bạc, mình đầy vẩy xám, mắt như hai ngọn ma trơi trong đêm. Khuôn mặt Giang Lưu Nhi hết sức nghiêm túc. Hắn biết đây không phải một cuộc chiến đấu bình thường mà là sinh tử đấu. Hắn cần phải nhờ trận chiến hung hiểm này để đột phá bình cảnh. Hắn không được phép bỏ chạy. Muốn sống… phải thắng. Trong lúc Giang Lưu Nhi quan sát con Ngân Tinh Băng Sư thì nó cũng đang quan sát hắn. Chính tên nhân loại này đã tìm đến địa bàn của nó khiêu khích. Nó cần phải thể hiện quyền uy… bằng cách giết chết kẻ trước mặt. “G… à… o… o…” Sau một tiếng rống đinh tai nhức óc, Ngân Tinh Băng Sư bổ nhào đến với tốc độ nhanh hơn tên bắn. Nhưng đáng tiếc, đối thủ của nó đã bay lên không. Giang Lưu Nhi cầm bạch kiếm chém xuống. Kiếm Đoạn Lưu Giang! Ngân Tinh Băng Sư cũng không có vẻ gì e ngại. Nó há miệng phun ra một luồng sáng màu xanh lam chống lại kiếm ảnh to lớn đang tới trên đầu. “Oành… Oành” Những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên giữa không trung. Kiếm ảnh bị phá, luồng sáng màu xanh lam mà Ngân Tinh Băng Sư phun ra lúc nãy cũng bị vỡ tung tóe văng khắp nơi. Những vật bị năng lượng màu xanh lam kia chạm vào lập tức hóa thành băng điêu, sau đó bị ăn mòn rồi tan biến. Đó là thiên phú thần thông của Ngân Tinh Băng Sư – Băng Chi Bào Hao. “Chí… Chí… Chí” Bỗng nhiên những tiếng kêu the thé vang lên. Giang Lưu Nhi lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh kia thì thấy một con tiểu yêu thú đang chật vật ngã đông ngã tây tránh những luồng năng lượng xanh lam kia. Tiểu tử này sao lại còn ở đây? Khuôn mặt Giang Lưu Nhi có chút lo lắng. Trước khi đối mặt với Ngân Tinh Băng Sư, hắn rõ ràng nói là rất nguy hiểm và bảo tiểu tử kia trốn đi rồi. Hắn biết với linh trí của nó chắc chắn là nghe hiểu. Nhưng… tại sao nó còn ở đây làm gì? “Tiểu tử! Lập tức rời khỏi chỗ này mau!”
Điệp Mộng Hồng Hoa Chương 43: Vận khí đen đủi Spoiler Con Ngân Tinh Băng Sư liếc nhìn tiểu yêu thú, trong ánh mắt có chút khó chịu. Nguy! Giang Lưu Nhi thấy ánh mắt của Ngân Tinh Băng Sư thì hai ngón tay kẹp lại, điểm ra một chỉ đánh xuống. Một vệt hắc quang lao về phía Ngân Tinh Băng Sư. “Oanh” Sau tiếng nổ chói tai, nơi con Ngân Tinh Băng Sư vừa đứng, đất đá nát vụn, tạo thành một cái hố sâu hơn năm mét. “G… à… o… o” Ngân Tinh Băng Sư mắt đầy phẫn nộ. Lúc nãy do đang chú ý đến tiểu yêu thú nên nó đã không tránh kịp phi kiếm của Giang Lưu Nhi. Bên hông nó, một vết rách đang nhiễu máu. Ngân Tnh Băng Sư gầm lên điên cuồng, hung tính bạo phát. Từ miệng nó, một luồng sáng năng lượng bắn tới kẻ vừa làm nó bị thương. Giang Lưu Nhi chật vật tránh né. Nhưng hắn càng tránh thì con yêu thú kia càng phóng ra năng lượng cuồng bạo hơn. Một mảng không trung gần như đều bị một màu xanh lam bủa giăng. Giang Lưu Nhi biết rõ nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn gì cũng bị bắn trúng. Mà hắn cũng chưa muốn nếm thử cảm giác bị băng đá ăn mòn da thịt là thế nào. Đó hẳn không phải là trãi nghiệm tốt đẹp gì. Nếu như có thể thi triển được chiêu thứ năm của hạ cửu kiếm thì tốt biết mấy. Giang Lưu Nhi có chút cảm thán. Với tu vi hiện giờ, hắn chỉ có thể sử dụng được bốn chiêu đầu của Thanh Hà Kiếm Quyết, còn lại những chiêu sau thì hắn lực bất tòng tâm. Về phần Toái Cốt Chưởng trong Chân Nghệt Đại Diễn Quyết, nó quả là đòn sát thủ lợi hại, nhưng mà cũng chỉ thích hợp để đánh cận chiến. Trong trường hợp này mà bảo hắn tiếp cận con yêu thú đang điên cuồng kia thì chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng. Hắn muốn một trận sinh tử đấu để đột phá chứ không phải đồng quy vu tận! Vẫn là cảnh giới quá thấp a! … Con Ngân Tinh Băng Sư không biết những suy nghĩ của hắn. Mà nó thì cần biết để làm gì. Chỉ cần giết tên nhân loại này đi là được. “Chíu… Chíu…” “Ầm… Ầm…” Không gian gần trăm mét gần như biến mất bởi thần thông Băng Chi Bào Hao của Ngân Băng Tinh Sư. Cả một vùng trở nên trống trãi. Cây cỏ đất đá chỉ còn lác đác vài chỗ. Giang Lưu Nhi cũng không biết nó lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy. Riêng bản thân hắn thì khí lực đã hao hơn bảy phần rồi. “Chí… Chí… Chí…” Những âm thanh lạ bất thình lình vang lên. Giang Lưu Nhi vội nhìn về nơi phát ra tiếng kêu. Một con yêu thú nhỏ bị đóng băng hơn nửa người, dính vào một hòn đá lớn, chỉ còn lại cái đầu tròn vo và miệng thì đang gọi loạn xạ. Tiểu tử này sao vẫn còn ở đây chứ? Giang Lưu Nhi có chút tức giận, nhưng nét mặt thì lại hiện rõ vẻ lo lắng. Con Ngân Tinh Băng Sư đang hết sức cuồng nộ vì từ nãy giờ nó vẫn chưa đánh trúng tên nhân loại kia cái nào thì lại nghe được âm thanh chi chi nha nha không ngừng của một con tiểu yêu thú. Nó điên tiết lên, há miệng bắn luôn một quả cầu Băng Chi Bào Hao. Chứng kiến một quả cầu to đùng đang lao tới, tiểu yêu thú mắt đầy sợ hãi. Mấy chiếc răng bé xíu va vào nhau, miệng run cằm cặp, ngay cả tiếng kêu hoảng loạn ban nãy cũng im bặt. Nó cũng không thể mang theo cả hòn đá và phần cơ thể đóng băng thuấn di được. Mang vật thuấn di đòi hỏi năng lực lĩnh ngộ không gian pháp tắc rất cao. Nó còn lâu mới đạt tới mức độ đó! Quả cầu đã ở ngay trước mặt, tiểu yêu thú nhắm mắt lại không dám nhìn. Nó đang chờ đợi tử thần tới đón. Mà cũng chẳng rõ nó có biết thể nào là chết không nữa. Trong lúc tiểu yêu thú nghĩ mình sẽ bị quả cầu to đùng kia đè bẹp thì bỗng cảm thấy cả người bay “vèo” đi. Sau đó, đầu nó đụng vào một gốc cây cách hơn trăm mét, rớt “bịch” xuống đất. Tiểu yêu thú mở mắt ra, theo bản năng đưa tay xoa xoa đầu, miệng kêu “chi chi”. Chợt nó ngừng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc. Sau khi quan sát thân thể một hồi, tiểu yêu thú kêu lên vui mừng. Băng đá trên người nó đã không còn nữa, có lẽ là do cú va chạm lúc nãy đã làm chúng vỡ ra. Tiểu yêu thú đưa mắt nhìn phía xa xa, nơi đó có một thiếu niên đang cùng một con yêu thú chiến đấu dữ dội. Nó nhớ lúc nãy khi sắp bị quả cầu kia đè chết thì có ai đó đã đá bay nó đến đây. Mà ở đây ngoài nó thì chỉ còn hai kẻ kia… Tiểu yêu thú dõi mắt chăm chú nhìn thiếu niên mặc bộ thanh y đang chật vật đằng xa, mắt lóe dị quang. Quả thật lúc nãy tiểu yêu thú chính là bị Giang Lưu Nhi hắn một cước đá bay. Nếu không thì bây giờ e là nó đã chết rồi, hay ít ra Giang Lưu Nhi cho là vậy. Không biết tiểu tử kia thế nào rồi. Giang Lưu Nhi lo lắng nghĩ. “Ầm… Ầm… Ầm” Liên tiếp những quả cầu Băng Chi Bào Hao trút xuống đầu Giang Lưu Nhi. Kiếm Nghênh Thiên Hạ! “Keng… Keng… Oành… Oành” Trăm đạo kiếm khí rít gào chém tan những quả cầu băng. Còn chưa kịp phản kích thì những luồng sáng xanh lam đã lại bắn tới như thiểm điện. Giang Lưu Nhi không thể né tránh kịp đành phải thi triển kiếm chiêu phá vỡ. “Phù… phù… ù… ù..” Sau những đợt liên tiếp thi triển các kiếm chiêu, Giang Lưu Nhi bắt đầu thở dốc. Chân khí hắn chẳng còn được bao nhiêu nữa! … “Phù… phù… phù… ù… ù…” Lúc này, Giang Lưu Nhi thật sự đã sắp tới giới hạn rồi. Chân khí trong cơ thể hắn còn lại chưa tới một phần. Nhưng mà… hắn cũng đã biết được làm thế nào để đánh bại con Ngân Tinh Băng Sư kia. Sau những lần liên tiếp đánh ra Băng Chi Bào Hao, nó cũng đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi. Những đòn đánh đã chậm đi rất nhiều, hơn nữa mỗi lần ra đòn nó đều phải dừng lại một chút. Giang Lưu Nhi chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian dừng lại mấy nhịp thở đó của nó để áp sát và tung ra Toái Cốt Chưởng. Chỉ cần trúng phải Toái Cốt Chưởng ở phần tim hoặc phần đầu thì nó chắc chắn sẽ chết. “Chíu… Chíu… Chíu…” Giang Lưu Nhi vừa huy kiếm chém, vừa từ từ tiếp cận. Khi nhắm thấy khoảng cách đã đủ gần, hắn dùng hơn phân nửa số chân khí còn lại chém ra mấy chục đạo kiếm khí rồi cầm kiếm đâm tới. Không có kiếm… Chỉ còn ảnh… Một kiếm với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã kề sát mi tâm của Ngân Tinh Băng Sư. Ngân Tinh Băng Sư mở mắt hết cỡ tập trung vào kiếm ảnh đang đâm tới kia. Năng lượng của nó vừa mới phun ra, hiện tại còn chưa tích đủ để phóng ra lần nữa. Nó lập tức bay sang một bên tránh né. Nhưng kiếm ảnh thật sự là quá nhanh, dù đã lập tức tránh đi nhưng vẫn bị thanh kiếm cắm vào phần trên của chi sau. Vẻ mặt nó thất kinh. Không phải vì do bị thương mà là… thanh kiếm không hề có ai cầm. Không cho nó có cơ hội phản ứng, một bàn tay từ bên trên đánh vào lưng nó. “Ba… Ba… Ba…” Trúng phải ba chưởng liên tiếp, con Ngân Tinh Băng Sư rớt từ trên không xuống. “Rầm” Sau đó, nó cố đứng lên, há miệng định tung ra một đòn Băng Chi Bào Hao. Khi năng lượng bắt đầu ngưng tụ thành quả cầu trong miệng thì những âm thanh “răng rắc” khe khẽ vang lên. “Khục… khục…” Số năng lượng vừa mới ngưng tụ bắn loạn ra ngoài trong tiếng nấc của Ngân Tinh Băng Sư. Tiếp đến, nó ngã xuống. “Phù… Phù… ù… Phù…” Giang Lưu Nhi ngồi bệt ra đất, miệng thở hồng hộc. Chân khí của hắn đã cạn kiệt rồi. Để giết được nó, Giang Lưu Nhi đã tính toán rất kỹ lưỡng. Ban đầu, hắn chém ra mấy chục đạo kiếm khí để làm phân tán chú ý của Ngân Tinh Băng Sư, tiếp đến hắn lại thi triển luôn chiêu Kiếm Ảnh Lưu Tinh đâm về phía nó. Lợi dụng tốc độ cực nhanh của Kiếm Ảnh Lưu Tinh và những đạo kiếm khí che chắn phía trước, khi gần tới chỗ Ngân Tinh Băng Sư, hắn để cho thanh kiếm lao đi theo quán tính, còn mình thì bay lên trên… Sau khi thở dốc một hồi, Giang Lưu Nhi đứng dậy đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tiểu tử kia. May mà ngươi không sao. Nói thầm một câu xong, hắn thu xác của con Ngân Tinh Băng Sư vào giới chỉ không gian, sau đó, bước tới chỗ tiểu yêu thú. Nhưng có vẻ như vận khí của hắn cực kỳ đen đủi. Khi chỉ vừa mới đi được vài bước thì bên tai hắn vang lên một tiếng rống vô cùng bi thương và phẫn nộ. “G... à… o… o… o…” Hắn lập tức xoay người nhìn nơi phát ra âm thanh kia. Một con yêu thú khắp người đầy vẩy, lông bờm màu bạc lấp lánh. Là một con Ngân Tinh Băng Sư! Giang Lưu Nhi không nói hai lời lập tức bỏ chạy. Chân khí của hắn giờ chẳng còn sót lại chút gì. Dù là cả khi toàn thịnh hắn cũng phải hao hết khí lực mới giết được một con chứ đừng nói đánh với một con nữa trong tình trạng suy yếu này. “Ầm… Ầm” Phía sau, những đợt Băng Chi Bào Hao liên tiếp bắn ra. Giang Lưu Nhi chạy rất nhanh mặc dù chỉ sử dụng lực lượng cơ thể. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có thể chạy nhanh được như vậy. Hắn chỉ biết là nếu chạy không nhanh chắc chắn hắn sẽ chết. Được một lúc, Giang Lưu Nhi cảm thấy hai mắt mình đã có chút nhìn không rõ, đầu nặng trĩu... Sở dĩ hắn còn chạy tiếp được là nhờ vào ý chí sinh tồn chống đỡ. Trong lúc ý thức mơ hồ, hắn chạy vào một hạp cốc sương mù dày đặc… Hắn không biết là khi đó, con Ngân Tinh Băng Sư đuổi tới bên ngoài hạp cốc thì lập tức khựng người lại, không dám tiến vào dù chỉ là một bước. Nó gầm lên một tiếng không cam lòng... Sau đó bỏ đi.
Điệp Mộng Hồng Hoa Chương 44: Hạp cốc quỷ dị Spoiler Giang Lưu Nhi cứ chạy mãi, chạy mãi… Hắn chỉ biết là mình phải chạy nhanh nhất có thể. Bởi vì nếu dừng lại hắn sẽ chết. Không biết qua bao lâu… Hai mắt hắn dần tối sầm, chút ý chí cuối cùng không còn đủ chống đỡ cho thân thể nặng trĩu nữa. Hắn ngã xuống bên đường. Một lúc sau… “Sột soạt...” Chợt những tiếng động lạ phát ra từ một lùm cỏ gần chỗ Giang Lưu Nhi. Một đôi tai thấp thoáng ẩn hiện. Có thứ gì đó đang tiến lại gần. Cuối cùng chủ nhân của đôi tai kia cũng chui ra ngoài. Một cái đầu tròn vo, thân hình nhỏ bé, có ba đuôi phía sau. Là tiểu yêu thú nhút nhát. Nó đứng xa xa nhìn thiếu niên đang nằm bất tỉnh trên đất, ánh mắt có chút do dự. Hồi lâu, nó lấy hết can đảm từ từ tiến lại. … Hạp cốc này rất kỳ lạ. Cây cối, đất đá..., tất cả mọi thứ có ở đây đều chỉ có một màu duy nhất – đen. Tuy lúc này là ban ngày, nhưng lại âm u chẳng khác gì đêm tối. Trong lúc Giang Lưu Nhi mê man, những mảng sương mù đã phủ kín khắp người hắn. Điều kì lạ là khi chạm vào da thịt thì chúng không đọng lại mà ngay lập tức hòa tan vào trong, nhìn hết sức quỷ dị. Từng phút chậm rãi trôi qua, chẳng biết từ lúc nào mà da dẻ của Giang Lưu Nhi bắt đầu biến dạng. Chúng dần chuyển sang màu nâu sạm, từ mịn màng trở nên sần sùi, thô ráp. Tóc hắn cũng từ màu đen trong thoáng chốc biến thành trắng. Nếu những người quen thấy bộ dáng này của hắn thì tuyệt đối sẽ không thể nào tin tưởng đây là Giang Lưu Nhi mà họ biết. Bởi vì trông hắn bây giờ không khác nào một lão nhân bảy, tám mươi tuổi! Chuyện gì đã xảy ra? Giang Lưu Nhi không biết được. Hắn đã mất đi tri giác từ lâu rồi. Ngay cạnh hắn, tiểu yêu thú đưa cánh tay bé xíu của mình gãi gãi đầu. Nó không hiểu tại sao hình dáng tên thiếu niên nằm dưới đất lại thay đổi như vậy. Nó nhìn Giang Lưu Nhi, xong lại nhìn chính mình. Càng lúc nó càng nghi hoặc. Tiểu yêu thú lấy tay lay lay người Giang Lưu Nhi, nhưng vì khí lực của nó thật sự rất nhỏ nên không thể nào làm hắn nhúc nhích được. Nó nghiến răng, miệng kêu “chi chi” cố đẩy tay Giang Lưu Nhi. Mặt nó nhanh chóng hồng lên vì cố sức. Một đỗi sau, thấy không ăn thua, tiểu yêu thú ngồi bệch trên đất, thở phì phò. Nó thật sự rất mệt. Cũng không hiểu thế nào mà một yêu thú yếu ớt như nó lại nắm giữ năng lực thuấn di nữa. Cơ thể Giang Lưu Nhi gần như đã bị lão hóa hoàn toàn. Nếu cứ tiếp tục thì không bao lâu nữa hắn chắc chắn sẽ chết. Nơi không gian hư ảo, bên trong Thiên Oán, thân ảnh một con tử long đang lơ lửng, ánh mắt nó có chút lo lắng, khuôn mặt hết sức khó coi. Lúc này, nó cũng không biết tình huống bên ngoài thế nào. Linh hồn của nó còn rất suy yếu, bình thường đều phải thông qua Giang Lưu Nhi hỗ trợ mới có thể hấp thu năng lượng từ bên ngoài, đồng thời cũng nhờ thông qua các giác quan của hắn để quan sát bên ngoài. Nhưng lúc này Giang Lưu Nhi đã bất tỉnh, tri giác cũng dừng hoạt động… Tuy là không rõ tình huống cụ thể ra sao nhưng Nghiệt biết không phải tốt đẹp gì bởi vì nó cảm nhận được sinh cơ của Giang Lưu Nhi đang mất dần. “Chẳng lẽ ngươi cứ thế này mà chết sao?” Nghiệt thì thào. Sau một lúc im lặng, bỗng nó hét lên với giọng đầy oán hận: “Không! Ta không cho phép ngươi chết! Mau tỉnh lại cho ta! Ta phải bắt ngươi trả giá cho những gì ngươi đã làm với ta! Ta muốn ngươi phải tự tay giết hết thảy sinh linh thiên hạ! Ta muốn ngươi phải hối hận! Ta muốn ngươi phải sống đời đời kiếp kiếp trong đau khổ…” Nếu Giang Lưu Nhi nghe được những lời này chắc hẳn hắn sẽ vô cùng nghi hoặc về bản thân mình. Hắn đã từng thắc mắc tại sao oán hận của Nghiệt lại khủng khiếp đến vậy. Hắn đã từng muốn biết người mà nó hận là ai. Nhưng có nghĩ thế nào hắn cũng tuyệt đối không thể ngờ kẻ làm Nghiệt oán hận sâu nặng đến thế lại chính là bản thân hắn. Và nếu như có thể nghe được, ngoài sự nghi hoặc ra thì còn một điều nữa chắc hẳn Giang Lưu Nhi sẽ rất kinh ngạc. Đó là giọng nói của Nghiệt. Nó không hề trầm thấp và thô cứng khó nghe như bình thường vẫn hay dùng để câu thông với hắn. Ngược lại, âm thanh vô cùng êm dịu dễ nghe cho dù là đang phát ra trong sự oán độc. Theo những tiếng oán hận của Nghiệt, Thiên Oán kiếm rung lên liên hồi, oán khí phát ra lan tràn khắp không gian hư ảo như muốn xâm chiếm nơi đây. Ở trung tâm của không gian này, có hai vùng sáng độc lập. Một vùng màu tím và một vùng nhỏ hơn nhiều màu lam. Ngay khi oán khí tràn đến hai nơi này thì lập tức bị chặn lại, không thể xâm nhập vào được. Trong vùng sáng màu tím kia dần hình thành một hư ảnh mờ ảo. Đó là một nam tử. Trên người y mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt nhắm nghiền như thể đang say ngủ. Và điều đặc biệt nhất là trên mi tâm y, nơi đó có một ấn ký kỳ lạ. Nếu Giang Lưu Nhi nhìn thấy thì sẽ lập tức nhận ra ngay. Bởi vì hắn khá quen thuộc với nó. Lục Đạo Luân Hồi – Thần linh ấn. Đột nhiên, vùng sáng tím tách ra một khe hở. Không có màn sáng cản trở, oán khí lập tức mãnh liệt tràn vào. Nhưng nó chưa kịp chạm đến nam tử kia thì đã bị một hấp lực vô hình hút vào ấn ký nơi mi tâm nam tử. Thoáng chốc, cả vùng không gian không còn sót lại chút oán khí nào nữa. Thần linh ấn vốn ảm đạm vô quang thì giờ đã tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Cùng lúc, ở bên ngoài, trên trán Giang Lưu Nhi lóe lên một ấn ký, những mảng sương mù lưu chuyển trong cơ thể hắn lập tức dồn về trán, bị hút vào ấn ký kia… … Trong hạp cốc, không gian ngày một âm u, sương mỗi lúc một nhiều, từng đợt gió thổi qua tê buốt. Tiểu yêu thú co rúm người lại, miệng run lên cằm cặp. Nó nhìn Giang Lưu Nhi đang nằm, một lúc sau nó trèo lên người rồi chui luôn vào áo hắn. Một người một thú cứ như thế ngủ qua đêm tại hạp cốc ma quái này. Hôm sau, mặt trời ló dạng… Một việc kỳ lạ đã xảy ra. Hạp cốc vốn âm u quanh năm bỗng trở nên xáng lạn, những mảng sương mù dày đặc cũng không biết đã biến mất từ khi nào. Bên trong không gian hư ảo, trong vùng sáng tím, hư ảnh của hắc y nam tử dường như đã nhìn thấy rõ hơn một chút, thần linh ấn cũng sáng hơn mấy phần. Những việc này Giang Lưu Nhi hoàn toàn không biết gì, còn tiểu yêu thú thì lại càng không để tâm. Hiện giờ nó vẫn còn đang nằm trong áo Giang Lưu Nhi say giấc. “Ưm.” Thân hình Giang Lưu Nhi khẽ động, mắt dần mở. Nhìn trái phải một lúc, sau đó hắn ngồi dậy. Chợt cảm nhận được gì đó, mặt hắn khẩn trương, tay ngưng tụ chút chân khí đã khôi phục được, sau đó liếc mắt nhìn vào trong ngực. Khi nhìn thấy cái đầu tròn vo của tiểu yêu thú, Giang Lưu Nhi mới buông lỏng thở nhẹ một hơi. Hóa ra là tiểu tử ngươi. Hắn từ từ đưa tay luồn vào bên trong áo, nhẹ nắm cổ tiểu tử kia lên. “Chi chi chi chi” Tiểu yêu thú đang ngủ ngon thì cảm giác thân thể bị nhấc bổng lên, hoảng sợ kêu loạn, mãi cho đế khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Lưu Nhi thì mới bình tĩnh lại. “Chi chi” Tiểu yêu thú nhỏ giọng kêu. Nó vẫn còn e ngại hắn. Giang Lưu Nhi trông thấy bộ dáng đáng thương của nó thì có chút trầm tư. Nghĩ một hồi, không biết thế nào hắn lại thả tiểu yêu thú ra. Dù sao nó cũng luôn đi theo ta, dịp khác lại bắt cũng được. Hắn tự nói với mình. Tiểu yêu thú sau khi được thả thì lập tức thuấn di ra xa, đưa mắt len lén nhìn lại. Giang Lưu Nhi cũng không có thời gian chú ý đến nó. Hắn ngồi xếp bằng vận hành tâm pháp của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để khôi phục chân khí. … Khoảng hai canh giờ sau, chân khí trong cơ thể hắn cũng khôi phục được hơn phân nữa. Hắn đứng dậy bắt đầu thăm dò xung quanh. Giang Lưu Nhi cảm thấy hạp cốc này rất quái lạ. Tất cả mọi vật ở đây đều có màu đen. Hơn nữa hắn không hề cảm nhận được chút sinh cơ nào từ chúng, cứ như thể tất cả đều đã chết vậy. Nơi này thật quỷ dị. Hắn nghĩ. Lúc nãy hắn cũng khá nghi hoặc tại sao con Ngân Tinh Băng Sư kia lại không giết mình. Bây giờ thì hắn suy đoán nguyên nhân hơn nửa là do hạp cốc này. Hắn bắt đầu thận trọng hơn. Giang Lưu Nhi không biết rằng không chỉ mình hắn mà có một kẻ còn thấy cực kỳ hoài nghi về sự kỳ lạ của hạp cốc này – đó là Nghiệt. Càng đi vào bên trong, ánh mắt nó càng chăm chú, gương mặt ngưng trọng chưa từng có. Hạp cốc cũng không quá rộng, Giang Lưu Nhi đi một hồi thì đến cuối. Chỗ này là một vách núi khá cao, có màu đen tuyền cũng giống như những thứ khác trong hạp cốc. Dưới chân vách núi có một bộ hài cốt, và dĩ nhiên nó cũng đen nốt. Nhưng điều làm hắn chú ý đến không phải bộ hài cốt kia mà là thứ bên cạnh nó. Đó là một viên châu không quá to, phát ra hắc quang nhàn nhạt. Đan châu! Trong đầu Giang Lưu Nhi lập tức hiện lên hai chữ này. Hắn không hề lạ gì. Năm xưa, Đan châu mà hắn khổ công suốt mấy mươi năm tu luyện thành chính là bị Mộc Thanh Tử đoạt đi. Kể cả linh hồn hắn suýt chút nữa cũng bị… Giang Lưu Nhi nhẹ lắc đầu xua đi những ký ức vừa hiện lên. Hắn nhìn viên Đan châu trrong tay, có chút cau mày. Ma khí! Chỉ có Đan châu của âm hồn quỷ vật mới ẩn chứa ma khí. Xem ra đây là hài cốt của một âm hồn hay quỷ vật nào đó. Giang Lưu Nhi thầm nghĩ. Ngoài viên Đan châu ra, hắn còn tìm thấy một chiếc bình ngọc rỗng tuếch cũng đang nằm dưới đất và một không gian giới chỉ đeo trên tay của bộ hài cốt. Sau khi mở ra xem, hắn phát hiện bên trong có khá nhiều linh thạch, hơn nữa đa số đều là trung phẩm. Trừ đó ra thì còn có một ngọc giản công pháp và một ít pháp khí, đan dược, linh thảo, thiên tài địa bảo các loại… “Đại Nhật Cung?” Giang Lưu Nhi nhìn một tấm mộc bài trong tay đọc lên.
Điệp Mộng Hồng Hoa Chương 45: Đồng đồng Spoiler Hắn hơi nghi hoặc. Nếu Giang Lưu Nhi không lầm thì mộc bài này chính là vật tượng trưng cho thân phận, lại cộng thêm những thứ có trong giới chỉ lúc nãy thì hắn chắc hơn tám phần bộ hài cốt này là một đại nhân vật nào đó của Đại Nhật Cung. Nhưng như vậy thì ma khí nồng nặc trong viên Đan châu kia là thế nào? Chẳng lẽ nó cũng không phải của bộ hài cốt mà là của kẻ khác? Hay bộ hài cốt đúng thật là một âm hồn quỷ vật nhưng đã lén trà trộn vào Đại Nhật Cung? Hoặc là chính nó đã giết chết một nhân vật của Đại Nhật Cung rồi lấy đi không gian giới chỉ của kẻ đó? Giang Lưu Nhi không hiểu được. Theo hắn biết thì Đại Nhật Cung là môn phái tu tiên lớn nhất của Đại Diệm Quốc, một trong tam đại thần cung của Thiên Vũ đại lục. Thế nhưng tại sao một một nhân vật của Đại Nhật Cung, hoặc kẻ đã giết hắn, lại chết ở hạp cốc này? Phải biết rằng từ Đại Diệm Quốc đến Tùng Nguyệt Lâm khoảng cách ít nhất cũng trên bốn trăm vạn dặm. Hoàn toàn không phải ngắn. Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao cũng không phải việc của hắn. Giang Lưu Nhi đem bỏ tấm mộc bài và những linh thạch, pháp khí linh tinh kia vào giới chỉ, sau đó rời khỏi hạp cốc. Bên trong Thiên Oán, Nghiệt miên man bất định. Đã hơn ba tháng kể từ lúc Giang Lưu Nhi ra khỏi hạp cốc quỷ dị kia. “Chi chi” Tiểu yêu thú đứng một bên nhìn Giang Lưu Nhi ngồi im bất động tỏ vẻ khó hiểu. Nó đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt tập trung nhìn kỹ bộ dáng của hắn. Sau đó, nó cũng ngồi xuống, hai chân xếp bằng, tay đặt lên đùi bắt chước y hệt. Một phút… Ba Phút… Năm phút… Mười phút. “Bịch” Bỗng tiểu yêu thú ngã xuống một bên. Thế nhưng hai mắt nó vẫn nhắm nghiền, còn miệng thì bắt đầu có nước nhiễu ra. Nó đang ngủ. … Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng mở mắt. “Vẫn còn thiếu một chút." Hắn khẽ thở dài lẩm bẩm. Sau trận chiến ác liệt với con Ngân Tinh Băng Sư, tuy Giang Lưu Nhi suýt nữa đã mất mạng nhưng cũng có chút thu hoạch. Hắn cảm thấy bản thân đã chạm tới cánh cửa Hoàng Cảnh, thế nhưng bế quan gần nửa tháng, hắn chỉ có thể từ Hắc Cảnh hậu kỳ bước vào Hắc Cảnh đỉnh phong mà thôi. Vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể chân chính bước vào cảnh thứ tư – Hoàng Cảnh. Tiên lộ vốn dĩ gian nan. Điều chỉnh tâm tình một chút, Giang Lưu Nhi đứng lên bước ra ngoài. Khi ngang qua chỗ của tiểu yêu thú, nhìn thấy bộ dáng ngủ kì quặc của nó, hắn lắc lắc đầu buồn cười. Tiểu tử này không khác gì một đứa trẻ. Giang Lưu Nhi có chút hoài niệm. Sau đó, hắn cúi xuống, khẽ vuốt đầu tiểu yêu thú, động tác hết sức trìu mến. Hắn nhớ trước kia Người cũng thường hay làm thế khi dỗ hắn ngủ. Nhưng giờ Người đã ở nơi nào? Hắn có thể tìm được Người giữa ngàn vạn tinh cầu bao la mờ mịt này không? Hắn… cũng không biết. Lắc lắc đầu, Giang Lưu Nhi đứng dậy đi tới trước cửa hang động. Có lẽ đã đến lúc hắn rời khỏi Tùng Nguyệt Lâm này rồi. Bên trong, tiểu yêu thú hé mắt len lén nhìn bóng lưng hắn. Thật ra từ lúc Giang Lưu Nhi lại gần thì nó đã biết rồi, nhưng không hiểu thế nào nó lại không trốn tránh như lúc trước nữa. Khi thấy Giang Lưu Nhi xoay đầu lại, tiểu yêu thú lập tức nhắm nghiền mắt tiếp tục giả bộ ngủ. Giang Lưu Nhi mặt đầy ý cười nhìn nó. “Tiểu tử. Ta sắp phải đi khỏi đây rồi. Ngươi có muốn đi cùng ta không?” Tiểu yêu thú nghe xong thì lập tức mở mắt ngồi dậy, nhìn nhìn hắn một lúc lâu, lại do dự một hồi… Giang Lưu Nhi cũng không muốn ép buộc nó. Ban đầu hắn vốn dĩ muốn bắt nó để nghiên cứu năng lực vận dụng không gian pháp tắc. Nhưng suốt thời gian qua, hắn đã quan sát cách thức mà nó thuấn di và phát hiện được một điều... Hắn chẳng hiểu gì cả. Mà không phải chỉ mình hắ, kể cả khi hỏi Nghiệt thì nó cũng không hiểu rõ. Thế là ý định nghiên cứu rồi áp dụng cho mình của Giang Lưu Nhi cũng tan thành mây khối. Sở dĩ muốn mang theo tiểu yêu thú chỉ đơn giản là vì hắn cảm thấy có một người bạn đồng hành như nó cũng không tệ. Nhưng hắn không để ý rằng có chút gì đó đã thay đổi trong hắn. … Qua một đỗi lâu vẫn không thấy tiểu yêu thú phản ứng gì, Giang Lưu Nhi khẽ thở dài, xoay người bước đi. Chợt có thứ gì đó nắm lấy quần hắn. “Ngươi thật sự muốn đi theo ta?” Tiểu yêu thú gật mạnh đầu để xác nhận. “Ngươi thật sự muốn dẫn theo nó?” Bỗng thình lình giọng nói trầm đục khó nghe của Nghiệt vang lên. “Tại sao ngươi lại hỏi vậy?” Giang Lưu Nhi thấy có chút khó hiểu. Một lúc lâu, thấy Nghiệt không có ý trả lời, hắn cũng bỏ qua, đang định bay đi thì nó lại lên tiếng: “Giờ ngươi tính đi đâu?” “Kinh đô Đại Hạ." Giang Lưu Nhi đáp. “Ta muốn ngươi đi Đại Diệm Quốc." Nghiệt nói. “Tại sao?” Giang Lưu Nhi cảm thấy hôm nay Nghiệt có gì đó rất lạ. Trước đây, nó chưa từng hối thúc hay bắt hắn phải làm gì cả. Nghiệt cũng chẳng quan tâm đến sự nghi ngờ của hắn, nó nói với giọng hết sức thản nhiên: “Bởi vì ta muốn." Giang Lưu Nhi hơi cau mày nói: “Nếu ngươi không nói rõ lý do thì ta sẽ không đi Đại Diệm Quốc." Nghiệt nghe thế thì hừ lạnh khinh thường: “Nếu ngươi không muốn học tiếp các phần sau của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thì cứ tùy tiện." Nét mặt Giang Lưu Nhi sạm lại, trông khá khó coi. Không sai, Nghiệt không hề truyền toàn bộ Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho hắn mà chỉ truyền từng phần tương ứng với mỗi cảnh giới trong bảy cảnh: Bạch, Ngân, Hắc, Hoàng, Lam, Thanh, Tử. Lý do mà nó đưa ra là việc làm như thế sẽ đảm bảo Giang Lưu Nhi hắn không qua cầu rút ván hoặc sẽ không dụng tâm giúp nó khôi phục linh hồn. Giang Lưu Nhi cảm thấy đó cũng là việc hợp tình hợp lý, hơn nữa Nghiệt còn phải nhờ sự giúp đỡ của hắn nên chắc chắn phải trợ giúp hắn mạnh hơn. Bởi Giang Lưu Nhi hắn càng mạnh thì càng có thể nhanh chóng giúp nó khôi phục thực lực. Vì vậy cho nên nó sẽ không thể nào không truyền Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết những tầng sau cho hắn được. Trấn tĩnh lại, Giang Lưu Nhi bình thản nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ta giúp ngươi tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩm bổ linh hồn?” Nghiệt cũng không để ý đến sự uy hiếp của hắn, nó lạnh nhạt nói: “Hoặc đến Đại Diệm Quốc hoặc ngươi đổi sang tu luyện công pháp khác." Giang Lưu Nhi có chút siết chặt tay. Tu luyện công pháp khác? Trùng tu? Như vậy ta phải mất bao lâu để đạt tới Phi Thiên Cảnh thứ tư đây? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một vạn năm? Hắn cố giữ bình tĩnh nói: “Được. Ta sẽ đến Đại Diệm Quốc theo ý ngươi. Ta quả thật tò mò tại sao ngươi nhất định phải đến nơi đó?” “Khi nào đến Đại Diệm Quốc ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì tiếp theo." Nghiệt nói xong câu đó thì im lặng không lên tiếng nữa. Đại Diệm Quốc sao? Giang Lưu Nhi có chút tự hỏi nơi đó có gì lại hấp dẫn Nghiệt đến vậy. Trước đây hắn cũng chưa bao giờ nghe nói nó muốn đến đó cả. Hơn nữa nó cũng đến từ Đại Hồng Vũ, làm sao lại biết Đại Diệm Quốc? Trừ phi… Trong lúc hắn đang nghĩ miên man thì bên dưới, tiểu yêu thú vò đầu bứt tai. Nó không hiểu tại sao vừa rồi nét mặt hắn đang nồng đậm ý cười thì lại xạm đi, tiếp đến thì cau có khó coi, sau đó lại còn siết chặt nấm tay như thể đang giận dữ. Chẳng lẽ nó đã làm gì khiến hắn không vui? Tiểu yêu thú tự hỏi. Thật ra thì cũng không trách nó nghĩ vậy. Bởi vì lúc nãy Giang Lưu Nhi và Nghiệt chỉ là câu thông với nhau bằng thần niệm mà không phải dùng lời nói. … Một lúc lâu sau, Giang Lưu Nhi cúi xuống ẵm tiểu yêu thú lên. Hắn vuốt nhẹ cái đầu tròn vo của nó, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, để ta đặt cho ngươi một cái tên.” Trầm ngâm một lát, hắn nói tiếp: “Đầu ngươi tròn như vậy hay là cứ gọi tiểu cầu đi." “Chi chi” Tiểu yêu thú kêu lên kháng nghị. “Không thích sao… Ưm… Thân hình ngươi rất nhỏ, hay gọi là nhất xích…” “Chi chi” “Không được?” “Vậy gọi một tấc…” “Chi chi chi” Tiểu yêu thú càng tỏ ra bất mãn. … Giang Lưu Nhi cảm thấy tên tiểu tử này đúng là kén chọn. Nhưng mà hắn không hề nghĩ những cái tên hắn đặt có chút… Sau một loạt những cái tên tùy tiện không còn gì tùy tiện hơn, cuối cùng, có một cái tên cũng được tiểu yêu thú chấp nhận. “Được rồi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Đồng Đồng." Tiểu yêu thú có chút bất đắc dĩ nhìn Giang Lưu Nhi. Thật ra nó cũng không thấy tên Đồng Đồng này có gì hay ho. Nhưng mà ít nhất so với những cái tên một xích hay một tấc gì gì đó thì dễ nghe hơn một chút. Ừ… coi như miễn cưỡng chấp nhận vậy. Tiểu yêu thú nghĩ như thế. Sau đó, Giang Lưu Nhi để nó bám vào cổ mình rồi hóa thành một đạo hắc quang phá không bay đi…