[Đô Thị - Quan Trường] Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng (New: C597)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Đổng Lam Phương, 15/12/11.

  1. Quan Lộ Trầm Luân
    Tác giả: Trần Trọng

    Lời giới thiệu:


    Nhóm dịch: Quan trường
    Biên tập: metruyen.com
    Nguồn truyện: niepo.net




    Trong dòng nước xiết đầy sóng dữ của quan trường, đối mặt với vô số đối thủ trực tiếp và đối thủ ngầm, thăng trầm chìm nổi, chiến đấu sinh tử, tiến tới nắm được quyền lực lớn hơn nữa.

    Nhân vật chính là Lương Thần, một viên cảnh sát ở nông thôn không hề có gia thế, phải tự thân lăn lộn tiến lên. Nhân vật chính cũng không phải người quay về quá khứ như một số truyện hiện tại, bù lại Lương Thần có một năng lực đặc biệt. Năng lực đó như thế nào, anh ta đã vận dụng năng lực đó ra sao, xin mời các bạn đón đọc.
    Trong truyện cũng có rất nhiều mỹ nữ, từ nhân viên văn phòng, cảnh sát, y tá, minh tinh…

     
    Last edited by a moderator: 26/1/13
    Lôi Soái and nguyenmai like this.
  2. Quan Lộ Trầm Luân
    Tác giả: Trần Trọng

    Chương 1: Trên xe khách.

    Nhóm dịch: Quan trường
    Biên tập: metruyen.com
    Nguồn truyện: niepo.net







    Trên chuyến xe đò đi tới xã Hòa Bình, Lương Thần mở to mắt hết cỡ say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù một đêm không chợp mắt nhưng hắn không có vẻ gì là mệt mỏi. Trong tầm mắt là một vùng tuyết trắng bao phủ lên những cánh đồng. Trong đầu hắn thoáng hiện lên những cảnh hỗn độn và bực bội trong trí nhớ.

    Điểm cuối của chuyến hành trình này là một làng quê rất xa, đó là nơi mà hắn muốn dừng chân.Trong thời gian một năm rưỡi vừa qua, hắn đã có vô số lần bắt xe khách đi tới đi lui giữa thị trấn và xã Hòa Bình.

    Hai năm rưỡi! Vượt qua kỳ thi công chức, hắn được cơ quan phân công đến xã Hòa Bình công tác. Thời gian hai năm rưỡi đã trôi qua! Mỗi lần quay trở lại thị trấn, hắn đều nghe thấy tin một vài người được triệu về thị trấn. Một vài người được điều đến phòng Công an huyện, người khác được điều về ủy ban chính trị pháp luật huyện, rất nhiều những tin tức như vậy mà hắn nghe được. Mà mỗi lần nghe được những tin tức này, vẻ mặt bạn gái của hắn trở lên khác lạ, mẹ của cô sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

    Cảm giác mới mẻ lúc đầu mặc trang phục màu lam của cảnh sát đã mất dần, thay vào đó là một cảm giác mất mát và không cam long dữ dội! Hắn không cam lòng suốt đời ở một làng quê nghèo khổ, sống tầm thường cả đời, nhưng sự thật đã làm hắn tỉnh ngộ, hắn không có khả năng thay đổi thực trạng, ít nhất thì trước mắt là hắn không thể!

    Trong triều có người làm quan (có họ hàng làm quan to), hắn không có

    Hắn cũng không có một gia tài kếch sù để mua chứa vị!

    Lập công được thăng chức cũng là một cách, nhưng tại cái làng nhỏ bé với đời sống thuần phác, giản dị này, việc ẩu đả đã là rất nghiêm trọng. Lương Thần không nghĩ rằng dì Trang mất một con lợn, đại gia Vương mất một con bò, những vấn đề nhỏ này có thể đem lại cơ hội lập công thăng thưởng.

    Tối hôm qua, khi tụ hội với một đám cùng dự kỳ thi vào phòng Công an huyện, hắn cắm thấy hết sức xấu hổ! Ngoại trừ hắn và Tiểu Vũ, cùng với một vài người tầm tuổi trung niên, tuổi chú là lão Vương và một vài người khác, tuyệt đại đa số người được phân xuống nông thôn lúc ấy giờ không triệu hồi lại thì cũng được chuyển tới các bộ phận khác. Tóm lại, giống như Lương Thần đã công tác ở nông thôn hơn một năm, cũng không tìm ra được điều gì mới mẻ.

    Không cần cố ý thể hiện, với loại cấp bậc trong hàng ngũ, thân phận chênh lệch đã hiển nhiên lộ rõ! Mặc dù ở hiện tại, hắn và những người bạn đồng nghiệp được triệu hồi quân phục trên vai cùng có một ngôi sao, nhưng không gian phát triển của hai người có những điểm khác biệt.

    Mẹ của người yêu hắn đưa ra thông điệp cuối cùng, nếu hắn vẫn không được triệu hồi về trong năm nay thì đừng nghĩ đến việc kết hôn với con gái bà ta.

    Thông điệp này như đã đâm cho Lương Thần một phát, thái độ của người yêu, hắn không thể cảm nhận được sự thân thương, hắn cảm thấy cô ấy thật vừa như gần gũi vừa như rất xa lạ.

    Với tuổi tác và sự từng trải, nhiều người có thể hiểu được, tình yêu luôn gắn với rất nhiều điều kiện. Tình yêu trong sáng không có điều kiện vật chất không thể nói là không có, nhưng sự thật là cực kỳ hiếm thấy!

    Cả đời sống ở nông thôn, chưa nói tới chuyện không có nhà riêng mà là hai người sống ở hai nơi, mỗi tháng chỉ có vài trăm tệ để sống. Cuộc sống này đối với những cô gái luôn mong đợi về cuộc sống tương lai hạnh phúc là rất khó chấp nhận. Với điều kiện của người yêu hắn có thể tìm thấy một người đàn ông tốt hơn hắn.

    Trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng, khiến hắn rất khó thở, hắn không muốn mất đi người yêu, nhưng hắn không thể thay đổi được thực trạng. Hắn chợt nhớ tới những câu nói trong quyển sách nào đó: Tôi giống như con côn trùng muốn bay ra ngoài cửa kính, tìm ánh sáng tương lai, nhưng không thể tìm thấy lối thoát!

    Hiện tại của hắn lúc này đến ruồi bọ cũng không bằng. Tiền đồ của hắn chỉ là một màu đen sâu thẳm, đừng nói gì đến một lối thoát!

    Người đông chen chúc đã khiến Lương Thần quay trở lại với thực tại. Hắn không phải là người cuối cùng, suốt một đêm không ngủ hắn rất muốn nghỉ ngơi, hơn nữa ngồi nhiều giờ trên xe, thật sự hắn không thấy thoải mái, mà khoảng cách đến điểm xuống ước chừng còn một phần ba lộ trình nữa.

    Đang muốn chợp mắt một lúc, bỗng nhiên xe đột nhiên dừng lại, thân mình hắn theo quán tính xô người về phía trước, đồng thời nghe thấy một tiếng phanh két, xe khách dừng lại!

    Mở cửa xe nhìn qua, có một hành khách muốn lên xe.

    Động cơ xe nổ vang, xe khách tiếp tục tiến về phía trước. Không biết có phải là ảo giác, hắn bỗng nhiên cảm thấy xe khách yên tĩnh hơn rất nhiều.

    Nhưng có một mùi hương thơm ngát ập vào mặt khiến Lương Thần từ từ mở mắt ra lần nữa.

    Đứng ở bên cạnh hắn là một phụ nữ, nói đúng hơn là một cô gái.

    Cô ấy khoác một chiếc áo lông màu trắng, mái tóc đen mềm mại buông xuống vai, túi xách được lồng vào tay trông rất nhẹ nhàng, dáng người mảnh mai lịch sự như bông hoa lily, xinh đẹp và ngát hương.

    Từ lúc cô gái bước lên xe, toàn thân cô toát lên một sức sống thanh xuân khiến không khí trên xe trở nên tươi mới.

    Tinh thần Lương Thần phút chốc trở nên hoảng hốt, hắn không biết chính xác mình đang ngủ hay là mơ, trước mắt hắn là một cô gái xinh đẹp rung động lòng người. Nói tóm lại, nhìn cô gái toát lên vẻ thanh lịch, trong sang không một tỳ vết. Hắn đã ngẩn người đến năm hay sáu giây.

    Đôi mắt sáng và trong veo giống như nước suối lướt qua gương mặt người đàn ông, sắc mặt cô gái từ bình thản chuyển qua hơi ngượng ngùng có vẻ không vui vì cái nhìn chăm chú của hắn.

    Lương Thần vội nhắm hai mắt lại, hắn không thể không thừa nhận cô gái này là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp. Chỉ có điều đang trong tâm trạng mệt mỏi, kiệt sức nên hắn không cảm thấy hứng thú với sự có mặt của cô gái.

    Đây là thị trấn huyệnTây Phong, đi hết thị trấn này là đến xã Hòa Bình, trên xe khách đã không còn chỗ trống, cô gái đứng ở trên xe nhưng lại không có ai chủ động đứng lên nhường chỗ.

    Một thanh niên nhìn cô gái, mấp máy môi định nói điều gì nhưng lại ngại không nói nữa. Ở đây, cô gái giống như một bông hoa đẹp, anh ta cảm thấy không muốn làm phiền cô.

    Xe khách vẫn tiếp tục tiến về bến đỗ, không có ai xuống xe nhưng có 3 thanh niên bước lên xe.

    - Hôm nay lạnh vãi
    Người nói là một gã thân hình cường tráng, hai tay cơ bắp rất to nhưng chân bước đi rất nhẹ nhàng, ánh mắt vô ý nhìn vào trong xe khách đột nhiên mặt hắn như ngây dại.

    - Đại Hùng, mau vào bên trong đi, thế chó nào lại đứng chặn lối vậy!
    Phía sau hai gã thanh niên bị thân hình như bức tường chặn lại, nên rất tức giận lên tiếng trách móc.

    - Xinh đẹp, quả là xinh đẹp!
    Nghe Đại Hùng kêu lên như vậy, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp, nhìn gã như bị mất trí.

    - Cái gì xinh đẹp?
    Hai tay thanh niên đi cùng gã vội dừng bước, họ nhìn xung quanh Đại Hùng, phút chốc cũng như hóa thạch.

    Xe khách bỗng nhiên bắt đầu chạy, khiến ba tên ngốc loạng choạng, suýt nữa ngã sấp xuống.

    - Đi vào bên trong đi, đi vào bên trong đi!
    Người bán vé nhắc nhở ba gã đứng ở cửa xe.

    Bước thêm ba bước, ba gã đó bước nhanh đến bên cạnh cô gái.

    - Chào em, em định đi đâu vậy!?
    Đại Hùng xoa xoa hai tay, trên gương mặt béo phị nụ cười hề hề hiện ra.

    - Hòa Bình!
    cô gái vừa phát ra thanh âm trong trẻo và dễ nghe.

    - Hay quá, vậy là chúng ta cùng xuống chung bến!
    Nghe thấy đối phương trả lời, Đại Hùng lập tức vui mừng ra mặt, quên hết tất cả lại tiến về phía cô gái.

    Nhận thấy gã lại gần, cô gái nhíu mày, lùi ra sau một chút.

    Lúc này, phía sau Đại Hùng là hai gã thanh niên, ánh mắt nhìn cô gái cũng không che dấu được sự thèm muốn.

    - Em tên là gì vậy!? đã có bạn trai chưa?
    Đại Hùng được một bước lại muốn tiến lên bước nữa, thân hình hướng về phía trước tiếp cận.

    Cô gái mặt biến sắc, cô nhận ra đây là ba kẻ lưu manh háo sắc. Hôm nay thật đúng là xui xẻo, nếu không bị nhỡ taxi thì cô sẽ không phải bắt xe khách, lại gặp phải mấy tên không đứng đắn này.

    - Các anh muốn làm gì?
    Nhìn thấy một cô gái đẹp bị đùa bỡn, một thanh niên lấy dũng khí đứng lên.

    - Tao đang cùng cô em này giao lưu tình cảm, lại bị mày quấy rối, mày có tin bố mày sẽ cho mày một dao không!
    Đại Hùng sắc mặt dữ tợn, lấy từ sau thắt lưng ra một con dao rất sáng, chĩa về gã thanh niên khoa tay múa chân.

    Người thanh niên sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đầy dũng khí nhanh chóng biến mất, thân hình bủn rủn quay trở về chỗ ngồi.

    - Hừ!
    Đại Hừng khinh thường liếc mắt qua, sau đó ánh mắt chuyển đến gương mặt cô gái, cười hề hề nói:
    - Em gái, anh hỏi em mà, sao không trả lời!?

    Cô gái yên lặng không lên tiếng, đang định lui lại đằng sau thì phát hiện đã không còn chỗ lùi. Đại Hùng và hai gã đi cùng đã vây cô gái vào giữa.

    Mọi người trên xe rất bực mình vì nhìn thấy cái cảnh ba gã to con bắt nạt một cô gái yếu đuối, nhưng trong tay một tên có một con dao, lên mọi người mặc dù tức giận nhưng không ai dám nói ra. Bọn họ đều biết ba gã này là những tên lưu manh!.

    - Cút ngay!
    Cô gái lạnh lùng quát.

    - Ối, cô em đừng tức giận!
    Đại Hùng thoáng chút ngần người ra sau đó nở nụ cười rất đểu giả, tay cầm dao đưa lên mặt cô gái, trêu đùa:
    - Tức giận là không tốt, đến đây, cười lên một cái nào!

    - Mau cười lên, cười lên đi!
    Hai gã đi cùng đứng bên dụ dỗ.

    Ha! Một bàn tay rắn chắc đã giữ được con dao, theo sau đó, có một bóng người đứng chắn trước người cô gái.

    - Thằng chó…!
    Chuyện tốt bị ngăn cản, Đại Hùng trong cơn giận dữ, há hốc mồm mắng to, ánh mắt như muốn nuốt sống tên kia, hắn cảm thấy có gì quen thuộc trên gương mặt đó, hắn như bị hất một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân.

    - Thần, anh Thần
    Đại Hùng với hai tên đồng lõa lúc này vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng lắp bắp gọi.

    - Vừa rồi, bọn em không nhìn thấy anh!
    Đại Hùng trên mặt cười trừ, gương mặt khổ sở còn hơn là khóc. Hắn vừa rồi bị vẻ xinh đẹp của cô gái thu hút, nên không chú ý đến sự có mặt của người kia ở trên xe, hơn nữa người đó lại ngồi ngay bên cạnh cô gái.

    - Ngồi xổm xuống phía trước!
    Lương Thần lấy con dao trong tay Đại Hùng sau đó, giơ tay chỉ về phía gã, thản nhiên nói một câu.

    - Vâng, vâng ạ!
    Giống như chuột nhìn thấy mèo, ba tên mất đi dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ba tên lưu manh vội lẻn lên phía trước xe, sau đó Lương Thần lại tiếp tục ngồi xổm trên xe như lúc trước.




     
    nguyenmai thích bài này.
  3. Quan Lộ Trầm Luân
    Tác giả: Trần Trọng

    Chương 2: Không cam lòng

    Nhóm dịch: Quan trường
    Biên tập: metruyen.com
    Nguồn truyện: niepo.net






    Tất cả hành khách và cô gái đều kinh ngạc nhìn Lương Thần, trong lòng đều cảm phục chàng trai trẻ tuổi này.

    Chẳng lẽ là Lão Đại phe hắc đạo!?

    Nếu không như vậy thì mấy tên lưu manh này không thể to gan uy hiếp người khác như vậy!.

    Trong lúc nhất thời, ánh mắt của những hành khách chuyển từ kinh ngạc thành sợ hãi, có thể khiến ba tên lưu manh hung ác phục tùng thì chàng trai này chắc là có chỗ đáng sợ!.

    - Cô ngồi đi!
    Rồi cầm chiếc dao găm nhét vào túi du lịch của mình, Lương Thần day day Thái Dương, trong lòng thầm mắng ba cái tên khốn kiếp gây sự kia một câu, sau đó xoay người hướng về cô gái giọng ôn hòa nói. Hắn vừa rồi vẫn trong tâm trạng rối bời nên không để ý đến điệu cười man rợ của Đại Hùng, hắn không chú ý nhiều tới sự việc xung quanh.

    Cô gái liếc mắt nhìn Lương Thần, nhìn thấy những tơ máu mắt hắn vì thế nhẹ nhàng lắc đầu nói:
    -Cảm ơn, anh cũng ngồi đi!

    Cô cảm ơn hắn không phải vì hắn đã nhường chỗ cho cô, mà chủ yếu vì hắn đã giải vây cho cô. Đối mặt với ba tên lưu manh, cô thật sự không biết làm thế nào nếu không có hắn giải vây.

    - Tôi xuống rồi, hai cháu ngồi đi!
    Một phụ nữ trung niên nói với Lương Thần bảo hắn ngồi xuống chỗ của bà, sau đó với tay lấy hành lý ở đằng sau rồi hướng ra cửa xe đi đến bến đỗ.

    Đã có chỗ ngồi trống, Lương Thần không cần thiết phải khách sáo, nên chủ động ngồi vào vị trí của người phụ nữ trung niên. Cô gái do dự một chút cũng ngồi xuống bên cạnh Lương Thần.

    Xe khách lại lăn bánh đều đều, Lương Thần vẫn như trước từ từ nhắm mắt, hắn ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngát khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Vô tình, hắn lại chìm vào giấc ngủ say.

    Cô gái nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, trong mắt mang theo vài phần tò mò.

    Vầng trán rộng, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, dường như mang theo chút lo âu, mũi thẳng, khóe môi góc cạnh rõ ràng và hơi nhếch lên làm cho người khác cảm thấy có gì đó kiên nghị.

    Người con trai này tướng mạo không phải anh tuấn nhưng lại rất ưa nhìn. Có lẽ do sự việc vừa rồi nên anh ta có vẻ rất mệt mỏi.

    Nhưng đó không phải là điều cô gái chú ý, điều khiến cô gái tò mò chính là người con trai này khiến cô cảm thấy có nét gì quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi!

    Rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ!? Cô gái đưa cánh tay trắn nõn nhẹ nhàng chống cằm, đôi mắt đẹp trong sáng nhìn ra khoảng không như đang suy nghĩ, không khí trên xe trở nên trầm lắng.

    Hỗn loạn đã qua đi không biết bao lâu, khi Lương Thần mở mắt ra, thì xe đã đến bến. Cửa xe mở rộng, tiếng người bán vé lanh lảnh nhắc nhở hành khách xuóng xe
    - Đến bến cuối rồi, đến bến cuối rồi.

    Lương Thần không vội vã, hắn chờ mọi người trong xe xuống hết hắn mới xuống. Hắn nghĩ rằng nhanh hơn người khác một hai phút cũng không giải quyết được vấn đề gì, cho nên nên hắn không nhúc nhích. Cô gái ngồi bên cạnh hắn cũng không có ý định đứng dậy ngay lập tức, xem ra không chỉ có hắn có ý nghĩ như vậy.

    Người trong xe xuống hết, Lương Thần lúc này mới đứng lên, bên cạnh hắn cô gái cũng đứng lên, hai người một trước một sau cùng nhau xuống xe.

    - Anh Thần! Chúc mừng năm mới!
    Âm thanh vừa truyền đến tai thì trước mặt hắn là ba khuôn mặt đang tươi cười của ba tên lưu manh khi ở trên xe.

    Nụ cười thật đáng ghét! Lương Thần khẽ hừ một tiếng, vươn tay túm ngực Đại Hùng:
    - Nghe cho rõ đây, lần sau để tôi bắt gặp các anh làm chuyện xấu thì…..!

    - Bọn em nhất thời hồ đồ, anh Thần, chúng em cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa!
    Mắt Đại Hùng rơm rớm nước mắt, tỏ ra vô cùng thành khẩn cam đoan:
    - Nếu lần sau bọn em còn tái phạm, thì sẽ không đợi anh Thần ra tay, bọn em sẽ tự xử lý! Nhị Lăng, Nhị Trụ chúng mày nói có phải không!

    - Vâng, vâng, anh Thần, chúng em thành thật cam đoan sau này sẽ làm người tốt, sẽ làm người có ích cho xã hội!
    Nhị Lăng, Nhị Trụ giống như con gà lắp bắp dường như sợ hắn không tin vào quyết tâm của bọn chúng.

    - Cút đi, cút đi, nhìn thấy các anh là tôi thấy bực mình!
    Lương Thần không còn kiên nhẫn lấy tay phất phất, ba tên này mà có thể giữ lời hứa thì chắc là lợn biết leo cây.

    - A, vâng, bọn em cút, bọn em cút ngay!
    Thấy Lương Thần không để ý đến những lời nói của mình, bọn Đại Hùng vui mừng quá đỗi, hoảng quá không ngừng trả lời liên tục, sau đó nhanh như chớp trốn chạy.

    Nhìn ba cái bóng xa dần, Lương Thần không khỏi lắc đầu cười khổ. Ba tên lưu manh này ngày thường lén lút trộm cắp, đánh nhau ẩu đả, tội lớn tuy không vi phạm nhưng tội nhỏ thì nhiều vô kể, xã Hòa Bình nhỏ bé này bị nhóm này làm cho rất đau đầu. Nhóm này thường xuyên bị bắt giữ và ăn cơm tù, nhưng không có biện pháp mạnh nào để răn đe ba tên lưu manh này.

    Đưa tay lấy trong túi áo ra một điếu thuốc, đặt ở miệng, Lương Thần hít sâu một hơi, cảm nhận được mùi thuốc lá quen thuộc, dường như mọi mệt mỏi đều xua tan hết.

    - Anh, là cảnh sát!
    Nghe thấy tiếng nói trong trẻo, Lương Thần ngạc nhiên quay đầu, đã thấy cô gái tay xách túi du lịch, đứng chắn ở trước mặt hắn.

    Gió lạnh thổi bay chiếc áo tơ tằm trên người cô, khuôn mặt thanh lịch và xinh đẹp nở ra nụ cười nhợt nhạt. Cô mặc áo màu trắng trông rất duyên dáng yêu kiều, nhìn cô như đỉnh núi tuyết trắng, thuần kiết, không vướng bụi trần.

    - Đúng vậy!
    Lương Thần bắt buộc phải khai thật lý lịch của mình, thời gian như ngừng lại một giây, hắn sẽ không kìm nổi lòng mình trước ánh mắt nhìn đối diện.

    - Việc ở trên xe, thật sự rất cảm ơn anh!
    Tiếng nói của cô gái thể hiện sự cảm kích, chân thành tha thiét.

    - Tôi là cảnh sát! Cho nên cô không cần nói lời cảm ơn!
    Lương Thần cười cười, đưa thuốc lá rít lấy một hơi nữa rồi vứt trên mặt đất, thuận chân giẫm đè lên.

    - Anh tên là gì!?
    Cô gái dường như không có ý định đi, hơi ngẩng mặt hỏi.

    - Lương Thần!
    Hắn nói, hắn dường như nhớ tới điều gì, khuôn mặt nở một nụ cười nói:
    - Cô định tặng huy chương cho tôi sao!?

    - Nếu anh muốn, tôi có thể tự tay làm tặng anh!
    Cô gái vẻ mặt như hoa, nhẹ nhàng cười.

    - Chỉ đùa một chút thôi!
    Hắn nói chuyện với người đẹp rất tự nhiên, nhưng hắn có việc cần phải làm, hắn nhìn đồng hồ hướng về phía cô gái mỉm cười nói:
    - Tôi đang có việc phải làm, tạm biệt!

    -Tạm biệt!
    Cô gái có chút bất ngờ, cô nghĩ rằng hắn sẽ hỏi lại tên cô, cô không nghĩ hắn lại dời đi như vậy.

    Đi được hai bước, Lương Thần dường như nhớ ra điều gì, xoay người hướng về phía cô gái mỉm cười nói:
    - Chúc cô năm mới tốt lành!

    Cô gái có chút cảm động, cũng cười nói:
    - Năm mới tốt lành!

    Nhìn hắn đi xa, ánh mắt cô gái từ từ nhìn xung quanh, cảm thấy không khí rất mát, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những bông tuyết trắng rơi lả tả, nhẹ nhàng bay trong từ trên không hạ xuống.

    Tuyết rơi! Khuôn mặt cô gái rạng rỡ tươi cười, như trẻ con cô hướng ra không trung giơ tay nắm lấy toàn bộ những bông tuyết trắng muốt trong tay mình.

    ***

    Một ngôi nhà trệt cổ kính kiểu cũ, bên phải có tấm biển hiệu loang lổ, đã qua bão táp phong sương đề: “Đồn Công an xã Hòa Bình”

    Đẩy cửa bước vào, một mớ hỗn độn đập vào mắt. Lương Thần giật mình, vì hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng.

    Đồn trưởng Vương đã trở lại !? hắn đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng trực ban, quả nhiên, Đồn trưởng Vương tôn kính đang nằm chổng vó lên trời, miệng phát ra tiếng ngáy.

    Lương Thần lắc đầu đóng cửa nhẹ nhàng rồi đi vào văn phòng.

    Cởi áo khoác vắt lên trên giá, Lương Thần mở túi du lịch lấy ra trang phục công an màu xanh.

    Hắn tự đứng trước gương ngắm nhìn mình trong trang phục công an, trong mắt hắn ánh nên chút ảm đạm. Cùng là công an, nhưng hắn tự cảm thấy mình kém người khác một bậc? Khi đi qua phòng công an huyện, hắn thầm ngưỡng mộ những đồng nghiệp trong tòa nhà cao lớn, uy nghiêm đó. Hắn ghen tỵ vì không được chỉ tay sai bảo người khác như những cán bộ trên phòng Công an huyện, nhưng xét đến cùng, hắn ghen tỵ với người có thể chỉ bằng câu nói mà thay đổi được tiền đồ và quyền lợi của hắn! hắn không cam lòng, cả đời cứ phải sống ở nơi hẻo lánh này!

    “Bên trên không có ai, cả đời phải ở lại đây!”

    Những câu nói mà Đồn trưởng Vương thường nói. Lương Thần hiện tại có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của ông ta chứa đựng sự mất mát, phẫn uất!

    Từ năm 27 tuổi tới giờ, ông ta cứ ở vị trí này đã 10 năm, nếu không có vấn đề thì thì Đồn trưởng Vương sẽ vẫn ở đây cho đến khi về hưu.

    Mình thì sao!? Có lẽ sau này thậm chí còn thua kém cả Đồn trưởng Vương! Lương Thần bất mãn cắn chặt môi, bộ dạng hắn với bộ đồng phục trong gương như dúm dó, đôi mắt lộ ra vẻ sung mãn quật cường.


     
    nguyenmai thích bài này.
  4. Quan Lộ Trầm Luân
    Tác giả: Trần Trọng

    Chương 3: Bắt cóc

    Nhóm dịch: Quan trường
    Biên tập: metruyen.com
    Nguồn truyện: niepo.net







    Không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, Lương Thần gục xuống bàn ngủ một giấc, đang mê mê hồ hồ hắn loáng thoáng thấy có tiếng gõ nhẹ vào bàn. Mở mắt, hắn thấy khuôn mặt của một người đàn ông trung niên đang nhìn hắn.

    - Sếp Vương!
    Lương Thần day day mắt ngước nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, chào một câu. Rồi dường như nhớ ra cái gì đó lại thêm vào một câu.
    - Chúc mừng năm mới.

    Sếp Vương nở một nụ cười nhẹ nói.
    - Vừa về đã đánh một giấc, thằng nhóc này được nhỉ.

    Lương Thần đảo mắt một vòng, giờ mới phát hiện tay Triệu Cường làm bên hộ khẩu về từ lúc nào đang ngồi cạnh máy tính, ánh mắt thích thú khi thấy người khác gặp họa. Thấy sếp Vương phê bình hắn, y thích chí ra mặt.

    - Tối qua ngủ muộn chút.
    Lương Thần cười cười ngượng ngùng. Hắn làm ở đây hai năm rưỡi, sớm đã biết thói quen của sếp Vương, khẩu xà tâm phật. Đối xử với cấp dưới tốt chứ không khó gần như ngoài mặt. Điều này cũng chỉ có cảnh sát hộ khẩu mới đến như Triệu Cường là chưa nhận thấy được.

    - Vừa rồi Nhị Nha đến đấy, cha cô ấy bảo cậu tối qua ăn cơm.
    Sếp Vương nhìn hắn một cái chẳng hiểu cười hay không. Tên nhóc này nhân duyên tốt đến nỗi ông có phần ganh tỵ chút rồi, ở cả xã này, giờ nhắc đến Lương Thần có khi còn nổi tiếng hơn trưởng đồn đã ở đây 10 năm như ông. Tính tình điềm đạm, làm việc linh hoạt, nếu được làm ở chỗ tốt, thì không lo tiền đồ. Chỉ tiếc là bị phân đến cái xã Hòa Bình này, chắc gia đình cũng không quen biết gì (không có ô dù gì). Nếu vận mệnh không tốt có khi lại như ông đóng đô ở chốn núi này cả đời.

    Nghe sếp nói, Lương Thần vô thức xem đồng hồ, còn hơn mười phút nữa là hết giờ làm việc.

    - Tôi nhắc cậu nhé, uống rượu thì kiếm chế chút, mai mà đi làm muộn thì đừng có trách tôi.
    Sếp Vương mặt lạnh nói. Ông chẳng biết thừa lão Khương với mấy con sâu rượu bạn lão, Lương Thần tối nay đi là gặp trận ác chiến. Dù tửu lượng của Lương Thần có tốt cũng không lại được với mấy lão ấy, thế nên ông mới phải nhắc hắn một câu.

    - Hay là sếp Vương đi với cháu.
    Nhắc đến chú Khương, cũng là cha của Nhị Nha, Lương Thần kinh hãi, trong một năm trở lại đây, hắn bị mấy lão tửu quỷ này chuốc say đâu chỉ một hai lần.

    - Lượn đi cho rồi.
    Sếp Vương mắng đùa một câu, trưa nay ông mới uống nhiều, ngủ cả buổi chiều, giờ vẫn đau đầu, sao còn dám tự chui đầu vào rọ.

    Thấy sếp trưởng không những không trách phạt Lương Thần, lại còn cười đùa, Triệu Cường ngồi bên không khỏi bĩu môi. Không hiểu sao ngay từ ngày đầu về sở, y đã thấy chướng mắt với Lương Thần.

    Lương Thần cũng chẳng ưa gì người đồng nghiệp mới, khắc nghiệt, hám của, nhìn người lúc nào cũng khinh khỉnh. Hắn biết y cũng có chút ô dù, nghe đâu là cháu trai của Phó chủ tịch xã. Nhưng điều này cũng chẳng cản trở hắn kinh thường y. Mới làm cảnh sát hộ khẩu, có tý ty quyền lực trong tay đã bắt đầu ăn chặn của dân. Về sở chưa đến 3 tháng, tiếng xấu đã lan rộng trong xã.

    Năm rưỡi, trời bắt đầu tối, Lương Thần ra khỏi sở, bước trên con đường tuyết dày hướng về nhà lão Khương.

    Xa xa vọng đến tiếng pháo nổ từng chập, không gian thoảng mùi thuốc pháo. Nhìn ánh đèn trong mọi nhà hắt ra, Lương Thần không khỏi cảm thấy cô đơn. Rũ rũ cái áo bành tô, ngửa đầu thở dài tỏa ra làn khói lạnh, rồi theo bản năng cho tay vào túi áo tìm tìm. Một lúc ngẩn ngơ hắn mới nhớ ra lúc thay bộ quân phục quên không lấy thuốc lá và bật lửa ra.

    Đi đến đoạn rẽ, tiếng ô tô gầm rú vọng lại, nhìn vào trong bóng tối, nơi có hai ánh đèn pha ô tô, nghe tiếng xe nổ, Lương Thần đoán có ô tô bị sa tuyết.

    Lương Thần đi lại, quả nhiên có một chiếc xe 7 chỗ màu xám bạc, bốn bánh quay tít bị lún sâu vào trong tuyết, bánh xe cứ ra sức quay mà xe vẫn không tiến được chút nào.

    - Cần giúp không?
    Nhìn hai người đàn ông một cao một thấp nhảy từ trong xe ra, Lương Thần hỏi.

    - Không, không cần phiền đâu.
    Nhờ ánh đèn xe, người đàn ông cao hơn nhìn rõ được người vừa đến, mặt không khỏi biến sắc đáp.

    - Nhiều người sức lớn, nào, tôi giúp các anh.
    Lương Thần nhiệt tâm, chủ động đến sau xe, áp hai tay vào thân xe. Mắt liếc qua biển số xe - A33447- quả nhiên là xe từ nơi khác đến.

    - Vậy cám ơn đồng chí cảnh sát!
    Tên cao hơn trao đổi một ánh mắt với tên còn lại, sau đó đổi nét mặt cám ơn. Tên thấp hơn ngồi trở lại sau vô lăng, tên cao hơn đến bên Lương Thần chuẩn bị cùng đẩy xe.

    - Đi nào?
    Lương Thần hết dồn sức đẩy vào hai tay, tỏ ra gắng sức lắm thuận miệng hỏi.

    - Đúng rồi.
    Tên cao hơn mặt đỏ ửng, ăn được bao nhiêu cơm gạo đem ra gắng sức đẩy mà không biết đồng chí cảnh sát nhân đang bên cạnh âm thầm ngăn chặn nên xe cứ tiến một bước lùi hai bước, lại sa lại vào hố tuyết.

    - Sao lại chọn lúc này về chứ? Đường đêm khó đi, ban ngày tiện hơn bao nhiêu.
    Lương Thần thở hắt ra, làm như vừa tốn nhiều sức lắm.

    - Có việc gấp nên phải vội về.
    Tên cao hơn mập mờ trả lời.

    - Hai chúng ta hình như không ổn, thế này nhé để tôi gọi thêm hai đồng nghiêp đến giúp, dẫu sao trụ sở cũng không xa đây.
    Lương Thần nêu tinh thần giúp dân của cảnh sát nhân dân, đoạn rút điện thoại.

    - Không cần đâu, không cần đâu.
    Tên cao hơn lộ vẻ bối rối, theo bản năng giơ tay ngăn lại.

    Lương Thần đột ngột đưa tay về phía y, bẻ ngoặt tay y về phía sau.

    Khuỷu tay y bị bẻ ngoặt đau nhức ấn cả mặt y áp vào thân xe lạnh, làm y từ đầu đến chân đột ngột bị buốt cóng, miệng hốt hoảng nói:
    - Đồng chí cảnh sát, anh, anh làm gì vậy?

    - Mày nói đi.
    Lương Thần nở nụ cười lạnh lùng, tay phải lại mạnh tay hơn chút khiến y phải kêu lên đau đớn, tay trái lấy từ trong túi còng tay ra, cạch cạch hai tiếng nhanh chóng khóa hai tay hắn lại.

    Đối mặt với chiếc xe đáng nghi và hai tên lạ mặt lén lén lút lút, Lương Thần nghĩ thà bắt nhầm hơn bỏ sót, ra tay trước dành thế chủ động chế ngự được một tên. Ở xã Hòa Bình làm việc hai năm rưỡi, không biết từ khi nào Lương Thần đã coi nơi này như đỉnh núi của mình, gặp phải tên quỷ nào muốn làm mưa làm gió, ngay lập tức muốn giẫm chết ngay. Giẫm sai cũng không lo, cùng lắm nhấc chân ra, bỏ qua cơ hội giẫm chết mới là đáng tiếc nhất.

    Tên cao to bị Lương Thần khóa hai tay ra đằng sau, bị Lương Thần đẩy bước loạng choạng.

    Tên thấp hơn ngồi trong xe phát giác có điều gì không ổn, đẩy cửa nhảy ra gương mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác. Làm cái nghề này của y bỏ mạng như chơi, đêm nay dù xui xẻo thổ phỉ gặp quan binh, nhưng quan binh cũng chỉ có một, y cũng không thấy có gì đáng sợ. Nhưng cái làm y lo lắng là không biết tại sao tên nốt ruồi đen kia dễ dàng bị chế ngự, thế cũng đủ cho thấy tay cảnh sát trẻ này không vừa, một chọi một, liệu hắn có thắng được không? Thật là sống gặp quỷ rồi, sao hắn biết bọn y có vấn đề?

    Lương Thần đột ngột tung ra một cước vào tên cao hơn khiến hắn ngã cắm mặt xuống đất, sau đó vọt mạnh vài bước, quay sang tên lùn đang hằm hằm hung khí tung ra một cú đấm móc.

    Cảm giác được đối phương xuất quyền, tên lùn giật mình kinh hãi, vội tung tay đỡ. Cốp, khớp cổ tay trái nhức buốt khiến hắn lĩnh giáo được uy lực của đối thủ.

    Lương Thần tung ra một quyền, ngay sau đó lại tung ra một quyền khác, liền đó thân thể vọt về phía trước, bắt chặt cánh tay đối thủ, tung gối vào bụng y.

    Tên lùn luống cuống chân tay không biết đối phó thế nào với sự tấn công của anh cảnh sát, hai tay vừa ôm bụng ngăn cản đòn nguy hiểm không kịp chặn tiếp đòn tiếp theo, mũi y lãnh trọn đòn tiếp theo, hoa hết mắt mũi như có ngàn ngôi sao lép bép quanh y, trong đầu ong ong không kìm được kêu lên thành tiếng đau đớn.

    Lương Thần tung quyền đạp cước khiến tên lùn bò lăn ra đất. Lúc này mới xoa xoa cái trán đau, thở gấp gáp. Từ bé hắn đã đánh nhau mà lớn lên, cái gọi là loạn quyền đánh chết sư phụ già, quyền anh, húc đầu, cào cấu, nhất định có thể khiến những đối thủ không biết điều một bất ngờ lớn. Tất nhiên, khả năng của Lương Thần không chỉ có thế nhưng cách đáng trực tiếp không phương pháp này rất được hắn trọng dụng.

    Nhanh chóng đánh gục tên lùn, Lương Thần quay người đạp luôn cho tên cao đang định bò dạy một cước, làm hắn một lần nữa úp mặt vào tuyết.

    Vỗ vỗ hai tay Lương Thần hài lòng nhìn hai tên ngã trên tuyết, rồi giơ tay kéo cửa xe. Trực giác cho hắn biết trong xe nhất định có điều gì mờ ám.

    Cửa xe vừa mở, một thân hình mảnh dẻ, yếu đuối đập vào mắt Lương Thần. Một ánh mắt kinh hoảng, khuôn mặt xinh đẹp cắt không còn hạt máu. Cô gái bị bịt mồm bằng vải trắng, hai tay bị trói ra sau lưng. Nhìn thấy Lương Thần, cô ngay lập tức vui vẻ nhưng sau đó liền lắc đầu lia lịa.

    Lương Thần nhận ra ngay cô đẹp gái đi cùng xe bị bọn Đại Hùng trêu gẹo. Ngẩn ra một lúc, lương Thần liền vội đỡ cô gái ra khỏi xe, bỏ miếng vải ở miệng cô ra, dịu dàng nói:
    - Đừng sợ, mọi việc qua rồi…!

    - Cẩn thận đằng sau…!
    Vừa nói được cô gái vội hét, nhưng vẫn muộn một bước.

    Tiếng mộc côn đánh mạnh vào sau gáy Lương Thần.

    Một cơn đau nhức ập đến sau đầu, ngay sau đó Lương Thần thấy có gì đó ẩm ẩm lạnh lạnh từ đầu chảy xuống cổ.

    Bốp! Lại thêm một đòn nữa, hung hăng đánh xuống đầu Lương Thần – kẻ cứng đầu vẫn chưa chịu khuất phục. Tên thứ ba từ trong xe nhảy ra ra tay ác độc nhắm giết chết Lương Thần, đánh hai đòn liên tiếp đều vào chỗ hiểm của Lương Thần. Tên giảo hoạt cố tình chờ cho Lương Thần chủ quan khi cứu được cô gái, mới tìm cơ hội thành công đánh lén đối phương.


     
    nguyenmai thích bài này.
  5. Quan Lộ Trầm Luân
    Tác giả: Trần Trọng

    Chương 4: Ảo giác

    Nhóm dịch: Quan trường
    Biên tập: metruyen.com
    Nguồn truyện: niepo.net






    - Cứu mạng! Giết người rồi!
    Nhìn người thanh niên trẻ ngã cắm đầu xuống đất, đôi mắt đẹp của cô gái ứa lệ, cô dùng toàn bộ sức bình sinh của mình cố kêu cứu, đồng thời cố dịch chuyển thân mình, nhưng hai chân cô cũng bị trói nên cô chỉ bật được hai bước liền bị ngã nhào xuống đất.

    - Im miệng cho tao.
    Tên bắt cóc với khuôn mặt u ám sấn lên đánh cô gái. Nếu kinh động đến người xung quanh, kế hoạch bắt cóc vất vả dựng lên từ lâu rất có thể thất bại trong gang tấc.

    Một bóng người nhào tới phía trước che cho thân thể cô gái, cũng chính là người vừa mới bị đánh gục ngã – Lương Thần. Hứng chịu hai đòn côn trí mạng, trong đầu vẫn ong ong nhưng trong lòng hắn thì ngược lại, vẫn ương ngạnh kiên cường.
    - Dù có đánh chết tao, bọn bay cũng đừng hòng đạt mục đích.

    Cầm trên tay mộc côn, mặt tên bắt cóc lộ thần sắc kinh ngạc cực độ, y biết rõ bản thân y vừa ra tay phân lượng thế nào, viên cảnh sát trẻ này vừa hứng hai đòn trí mạng mà vẫn chưa té xỉu, không thể không công nhận, khả năng chống trả này không chỉ đơn thuần là sự mạnh mẽ bình thường.

    - Để tao xem đầu mày rốt cuộc cứng thế nào!
    Y bị kích động bởi hành động của Lương Thần, khơi dậy hung tính, hai tay liên tục thay nhau đánh xuống những đòn côn độc ác.

    Bốp! Bốp! Theo hai tiếng trầm đục, thân hình Lương Thần cứ thế gánh chịu trận đòn dữ dội, máu tươi chảy từ trên trán hắn xuống, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt cô gái. Nhưng hắn cắn chặt răng lại đến kêu cũng không kêu một tiếng.

    - Cứu người với, cứu người…!
    Đôi mắt cô gái đã nhòa lệ, từng giọt, từng giọt máu nóng nhỏ xuống mặt cô, cũng đồng thời thấm vào lòng cô. Cô biết cô không thể bỏ cuộc, cô nhất định phải lợi dụng thời gian mà người thanh niên này phải dùng cả tính mạng của mình để dành lấy cho cô kêu cứu.

    Rắc một tiếng giòn vang, thanh côn trong tay tên bắt cóc đứt đoạn. Nhìn nửa thanh côn còn lại, tên bắt cóc ngẩn người, hung hăng hét lên một tiếng “chó chết”, rồi vất thanh côn đi, tiến lên đá vào đầu Lương Thần.

    - Hắc Tử, Tử Ngư mau lại đây giúp tao.
    Y hổn hển gọi, chân y đá mỏi cả chân rồi, viên cảnh sát trẻ vẫn đè lên, bao bọc lấy cô gái trong lòng, sống chết vẫn không chịu ngất đi. Mẹ nó, hôm nay xem như gặp phải quái thai.

    - Đến, đến đây.
    Bị gọi tên, tên lùn Tử Ngư xiêu xiêu vẹo vẹo bò từ dưới đất dậy, vừa chịu một trận đấm đá của Lương Thần, mặt múi bầm dập không nói, xương cốt gần như gãy rời, chỉ cần động nhẹ một cái là thân thể gần như đau muốn chết.

    - Anh Báo, em ở đây có…, dùng … xử lý thằng thối tha này.
    Tên cao hai tay vẫn bị còng sau lưng, nôn nóng nói.

    - Anh Báo, có…!!
    Vào đúng lúc này, tên lùn Tử Ngư phát hiên có một bóng người lẳng lặng tiếp cận chúng. Y lập tức kinh hãi, vội mở miệng nhắc nhở.

    Hấp! Một âm thanh mạnh mẽ khiến tên Tử Ngư không kịp phát ra từ “người” cuối cùng, tiếng va vang lên, tên Tử Ngư bị một cú đá bay xa bảy tám mét, còn chưa chạm đất đã ngất đi.

    Hắc Tử và Báo Ca vừa quay đầu đã thấy thân hình cường tráng ngay sát bọn chúng, còn chưa kịp có hành động gì, cổ đã bị siết chặt, bị người mới đến dùng tay khống chế cổ chúng.

    Những ngón tay giống như được đúc từ sắt thép hơi co lại, lập tức lấy đi khả năng hô hấp tự do của Hắc Tử và Báo Ca. Hai tên bị nghẹt thở đồng thời gần như có thể nghe thấy tiếng cổ họng của chính chúng kêu răng rắc.

    Khi hai cái đầu đập vào nhau, lâm vào hôn mê, Báo Ca mới nhìn rõ tướng tá sát thần đột ngột xuất hiện chỉ là một người đàn ông trung niên.

    - Tiểu Thần, Tiểu Thần!
    Người đần ông trung niên ném hai thằng bắt cóc sang một bên như vất rác, rồi cúi xuống gọi liên hồi.

    - Chú Phong…!
    Trong mắt Lương Thần chỉ có thể nhìn thấy một mảnh huyết trắng (đây là cách nói của người Trung Quốc, ý chỉ lúc này trước mắt Lương Thần chỉ mờ ảo, không rõ rệt), tai nghe thấy tiếng nói quen thuộc, tâm không kiềm được thả lỏng, tiếp đó ngất lịm đi.

    ***

    Trong cuộc sống của Lương Thần hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết đến gần hắn như thế. Hắn dường như có thể cảm nhận được hồn phách hắn từ từ tách khỏi thể xác, cứ thế bay lên, cuối cùng rời khỏi thế giới hắn đã sống hơn hai mươi năm qua.

    Nhưng khi Lương Thần mở đôi mắt, nhìn bốn bên toàn tuyết trắng, đồng thời mũi ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc sát trùng, hắn biết hắn chưa chết. Lại nhìn sang cái ghế bên cạnh giường, người đàn ông trung niên đến ngủ gục ngực cũng thẳng tắp, hắn lại biết rằng, hắn chưa sống lại cũng chưa xuyên qua.

    Hình như nhận ra Lương Thần tỉnh lại, người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt, nghiêng người về phía trước, nắm lấy một bàn tay Lương Thần hỏi.
    - Tiểu Thần, cháu tỉnh rồi, cảm thấy thế nào, đầu có thấy nhức lắm không?

    - Cháu không sao, chú Phong!
    Cảm nhận được cả sự quan tâm, lo lắng trong lời nói của chú Phong, Lương Thần thấy trái tim được truyền hơi ấm. Có thể nói chú Phong là nửa người thầy của hắn, trong hai năm rưỡi qua, hắn học được rất nhiều về nghệ thuật đánh nhau, tuy chỉ học chút võ nghệ sơ sài, nhưng cũng đủ khiến loại lưu manh như Đại Hùng, Nhị Trụ ngoan ngoãn chịu khuất phục.

    - Cháu hôn mê trọn một đêm, nhưng vẫn tốt, bác sĩ đã chụp X quang xương não và CT não, cháu chỉ có chút chấn động não, nghỉ ngơi một thời gian là không sao.
    Nói đến đây chú Phong dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, miệng tủm tỉm cười nói:
    - Nên nói cháu may mắn hay nói cái đầu cháu cứng quá chứ? Mộc côn còn bị gãy, lúc đưa cháu đến bệnh viện huyện, chú với sếp Vương đã xác định trường hợp xấu nhất rồi, không ngờ chỉ là sợ bóng gió một hồi à!

    - Đúng rồi, ba tên kia đâu? Còn cô gái nữa, thế nào rồi ?
    Lương Thần chợt nhớ ra chuyện tối qua, vội trầm ngâm hỏi. Nhưng khi ánh mắt hắn tập trung vào cơ thể người đối diện, điều kỳ lạ xảy ra.

    Trong đầu Lương Thần chợt hiện ra vài hình ảnh. Hình ảnh đầu tiên là chú Phong phi đến bay một cước, đá tên lùn bay ra xa, hình ảnh thứ hai là hắn với gương mặt đầy máu đang được chú Phong cõng chạy gấp gáp, hình ảnh cuối cùng là chú Phong và sếp Vương đứng ở đầu giường còn hắn nằm trên giường mê man.

    Đây là ảo giác, đúng rồi, nhất định là ảo giác. Lương Thần bỗng cảm thấy sau gáy đau buốt như bị trùy đâm, lập tức không kiềm nổi hét lên đau đớn.

    - Ba tên đó tất nhiên không chạy thoát được, cô gái đó tự nhiên sẽ được cứu thoát, cháu lần này lập công có lẽ không nhỏ, sếp Vương của cháu nói rồi, ông ấy sẽ báo lên cấp huyện đề nghị ghi công cho cháu. Tiểu Thần cháu sao thế?
    Cảm thấy Lương Thần không ổn, chú Phong vội nắm lấy tay hắn gọi gấp.

    - Đầu đau một chút, giờ không sao rồi!
    Thần sắc của Lương Thần trở nên nhợt nhạt khác thường, cảm giác đau đớn ấy như kim châm từ từ tan đi, nhưng lại dấy lên trong lòng hắn. Những thứ vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác ư?

    - Chú đi gọi bác sĩ! Cháu nằm yên ở đây đừng động đậy lung tung!
    Chú Phong lo lắng dặn dò một câu, rồi mới đứng lên ra khỏi phòng bệnh.

    Vài phút sau, chú Phong dẫn hai người bác sĩ, một nam một nữ quay trở lại phòng bệnh. Sau khi kiểm tra đồng tử cho Lâm Thần, vị bác sĩ nam nhìn Lâm Thần, dơ ngón tay cái ra cười và nói:
    - Thời đại này, cảnh sát có đầu óc đầy nhiệt huyết, không sợ chết như anh không có nhiều rồi!

    Lương Thần ngây ra cười cười, cái này xem như khích lệ sao? Làm người có ai không sợ chết, chỉ có điều lúc ấy ương nghạnh dâng lên, khiến hắn không còn biết sợ sống chết nữa. Bây giờ nghĩ lại, hắn không khỏi có phần sợ hãi, hắn còn trẻ, thế giới còn muôn màu muôn vẻ hắn chưa hưởng thụ hết.

    - Nằm viện quan sát một tuần!
    Vị bác sĩ nữ có khuôn mặt lạnh lùng nói một cách công thức (cứng nhắc).
    - Người nhà bệnh nhân đi đóng viện phí.

    - Chấn động não nhẹ, chắc không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi không được sao?
    Lương Thần nhíu mày, thời đại này nằm viện đắt chết, đằng nào cũng chẩn định rồi, khoản tiền này tiết kiệm được thì tiết kiệm.

    - Đề phòng hiện tượng sọ não sưng tấy, xuất huyết xuất hiện, anh bắt buộc phải nằm viện quan sát, tất nhiên, nếu anh cố chấp muốn xuất viện, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của bệnh nhân, nhưng từ đây mọi hậu quả phát sinh, thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bệnh viện không liên quan!
    Khuôn mặt lạnh băng, vị bác sĩ nữ đáp.

    - Bác sĩ, cho hỏi chỗ nào nộp tiền?
    Chú Phong vỗ vỗ tay Lương Thần, ra hiệu cho hắn không nói nữa, sau đó quay đầu hỏi.

    - Theo tôi
    Vị bác sĩ nữ mặt lạnh, liếc Lương Thần một cái, rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

    - Đừng để ý, tính bác sĩ Lưu là thế!
    Thấy tinh thần Lương Thần có vẻ không thoải mái, bác sĩ nam cười nói.
    - Nhưng cô ấy nói đúng, nghĩ đến sức khỏe của anh, anh phải nằm viện vài ngày. Chứng bệnh não bị chấn động, nếu trị liệu không thích đáng, sẽ lưu lại những di chứng về sau, như đau đầu váng đầu, buồn nôn, mất ngủ, hoảng hốt hụt hơi, giảm trí nhớ, độ tập trung chú ý kém, gián đoạn, mất trí nhớ, phản ứng không nhạy bén,…!

    - Được rồi, được rồi, anh làm ơn đừng có dọa người được không, tôi nằm viện là được chứ gì!
    Lương Thần cười đau khổ nói.

    - Thế là đúng rồi, nghe bác sĩ không sai bao giờ!
    Vị bác sĩ nam hài lòng gật gật đầu.

    Nhìn bóng bác sĩ dời đi, Lương Thần cười cười, ấn tượng của hắn với vị bác sĩ này quả không tồi.

    Nhắm mắt lại nằm một lát, hắn chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng trước giường hắn. Trong không gian, bắt đầu phảng phất hương thơm làm say lòng người.

    Lương Thần không nén nổi mở mắt.

    Một cô gái thanh lịch như bông hoa bách hợp im lặng đứng trước giường, đang dùng đôi mắt đẹp trong vắt nhìn hắn.

    Chiếc áo khoác màu tuyết trắng tinh khiết để lộ ra làn da sáng mịn như ngọc. Mái tóc dài đen mượt buộc thành đuôi gà buông xuống bờ vai. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đó nở một nụ cười rất tươi, cực kỳ mỹ lệ khiến người khác phải động lòng.

    Mặc dù đã nhìn thấy cô gái hai lần, nhưng tại thời khắc này Lương Thần đang ở độ tuổi máu nóng vẫn không kìm nổi tim đập dồn dập. Thầm nghĩ, ai lấy được cô gái này làm vợ, nhất định là tám đời tu luyện được phúc phận! Không biết tên khốn nào có thể may mắn thế.

    - Xin lỗi, hình như làm phiền anh nghỉ ngơi rồi!
    Cô gái nhẹ nhàng đặt túi hoa quả lên đầu kệ, nhìn về phía Lương Thần với ánh mắt áy náy.

    - Không sao, tôi chưa ngủ.
    Lương Thần ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Đối với sự xuất hiện của cô gái hăn không cảm thấy bất ngờ, dù gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô ấy đên thăm hắn cũng là hợp tình hợp lý.

    - Cám ơn anh, cứu em hai lần!
    Cô gái quay về phía Lương Thần cúi sâu xuống, khi ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt sắc biểu lộ thần sắc cám ơn.

    - Lời cám ơn này tôi xin nhận.
    Cảm thấy cô gái rất thành tâm, Lương Thần cười cười nói:
    - Cô ngồi xuống đi, đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên cô.

    - Em họ Diệp, Diệp Thanh Oánh! Diệp trong từ đích diệp, Thanh trong từ thanh thảo, Oánh trong từ trong vắt!
    Cô gái chậm rãi ngồi trên ghế, đôi mắt đẹp đón nhận ánh mắt đối phương, khóe môi khẽ cười, làm người ta rơi vào cơn lốc xoáy mê hồn.

    - Diệp Thanh Oánh, cái tên thật hay!
    Lương Thần hơi giật mình chút, hắn vốn tưởng là Oánh trong từ nhẹ nhàng cơ, nhưng so ra phạm vi nghĩa của Thanh Oánh hay hơn chút.

    - Cám ơn lời khen.
    Diệp Thanh Oánh cười tươi, khuôn mặt lộ vẻ tươi vui dí dỏm. Đôi tay trắng ngần đưa ra, lấy một quả táo đỏ to từ chiếc tủ đầu giường, dịu dàng nói:
    - Anh ăn táo nhé, em gọt cho anh!

    - Vậy làm phiền rồi!
    Đôi mắt Lương Thần tập trung vào bàn tay ngọc ngà đang cầm quả táo, ăn nhập với cơ thể, những ngón tay thon dài mang trong mình điều gì đó mà không thể diễn tả bằng lời được, đó là vẻ đẹp từ trong ra ngoài, cũng giống như khí chất của cô gái, thanh lịch, tao nhã.

    Con dao gọt hoa quả mới linh hoạt chuyển động trong tay cô gái, vỏ quả táo được gọt ra thành một dải dài đều đặn, gắn liền ko bị đứt đoạn. Vài sợi tóc vương trên trán, vẻ mặt chăm chú của cô gái thật dễ khiến người ta động lòng.

    Lương Thần dừng mắt nơi thân hình mỹ lệ, đột nhiên, một hình ảnh không hề báo trước chợt lóe lên trong đầu hắn, trong nháy mắt bầu không khí ấm áp, dịu dàng vỡ vụn, ở một bồn cầu phòng vệ sinh nào đó cả quần trong và quần ngoài của cô gái bị trút đến đầu gối, lộ ra phần m… sáng trắng mê người

    Ngay sau đó hình ảnh chuyển đổi: Cô gái nhíu mày, một tay hướng xuống, bỏ chiếc băng vệ sinh nhuốm đỏ đi.

    Cuối cùng, hình ảnh dừng ở bao bì gói băng vệ sinh, ba từ “hộ thư bảo” có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Đầu Lương Thần lại chuyển đến đau buốt như bị đâm chích. Hắn hỏi theo bản năng:
    - Cô lại đến kỳ à?







     
    nguyenmai thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)