Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 236 : Chuyện tình sảng khoái! Mời đọc Chương 236 : Chuyện tình sảng khoái! "Nhìn ta làm cái gì, cũng không phải ta giết chết hắn." Bộ Tranh có chút vô tội nói. Trong chuyện này, Bộ Tranh thật sự không biết, tình huống vừa rồi không phải do hắn động tay động chân, hơn nữa hắn cũng không có ý định giết người, bằng không, độc dược của hắn chỉ gây ngất xỉu, ngay từ ban đầu độc chết hết toàn bộ cho đỡ phiền phức. Nếu đã muốn chiếm đoạt Mai gia thì cũng không cần phải tiến hành đồ sát, ít nhất là sẽ không giết người không phải là tộc duệ của Mai gia, hơn nữa Bộ Tranh là một tên dế nhũi thiện lương, tâm linh hắn không thể thừa nhận nổi loại sát nghiệp này. Đương nhiên, đây là cảm nhận của hắn mà thôi, nếu như hắn cảm thấy cần thiết thì hắn có khả năng sẽ tiến hành không một chút do dự, giống như ba người của Mã gia, hắn không hề có một chút lòng thương hại nào, thậm chí cả nói cũng không cho người ta nói, trực tiếp giết chết tươi. Mà nguyên nhân cũng không phải bởi vì bọn họ uy hiếp hắn, chủ yếu là bởi vì bọn họ uy hiếp Tú Anh, bản thân hắn có thêm chút cừu hận cũng không sao cả, giống như hiện tại, hắn chẳng thèm quan tâm chuyện toàn bộ người của Mai gia oán hận hắn. Không nói đến sau này thực lực của bản thân tăng trưởng, dù cho là hiện tại, bọn hắn cũng không có hy vọng tìm mình báo thù, coi như tìm đến, mình cũng không sợ, đại trượng phu há sợ kết cừu oán. Trên thực tế, đây cũng là tình trạng chung của vũ giả trong thiên hạ, người nào mà không có vài ba cừu nhân, gặp phải người lòng dạ ác độc, người đó sẽ trảm thảo trừ căn toàn bộ người có liên quan với kẻ thù, nhưng sự giết chóc này có khả năng sẽ khiến ngươi mệt chết. Một lựa chọn nữa chính là kết oán khắp thiên hạ, tăng thêm một cừu nhân thì cũng chẳng phải nhiều nhặng gì, quan trọng là cừu nhân đó có năng lực đánh chết mình hay không, nếu không thì cứ tiếp tục thù hận đi. Bộ Tranh không làm được hành vi trảm thảo trừ căn cho nên lựa chọn vế thứ hai. Kết oán thêm mấy cừu nhân thì thế nào, dù sao không đánh chết được mình thì vĩnh viễn cũng không làm được, mà đã có năng lực đánh chết mình thì mình cũng đã hết cách rồi, cho nên tăng thêm một hay hai cừu nhân cũng không tính là nhiều. Đương nhiên, bớt được càng ít thì càng tốt, nếu người nào có thể gây uy hiếp đến tánh mạng của mình thì mình vẫn sẽ lập tức xử lý. Về phần phải phán đoán như thế nào thì dựa vào cảm giác... "Vậy tại sao nó lại lăn ra chết, trừ ngươi ra, ai có thể hạ độc chứ?" Mai Văn Hoa lạnh lùng chất vấn. "Ngươi nói không chính xác rồi, vừa nãy không phải ngươi cho hắn uống một vài viên thuốc sao, có thể nguyên nhân nằm ở số thuốc đó." Bộ Tranh nhún nhún vai, tùy tiện nói. "Tiểu tử, ngươi đây là đang vu cáo hãm hại ta?" Vị khách nhân kia nhìn chằm chằm Bộ Tranh hỏi. "Nếu ngươi đã nói Độc Long cốc của ngươi là môn pháp chuyên dùng độc, ngươi cũng tự cho mình là một đại sư dùng độc, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghe qua câu trong thuốc có ba phần là độc chưa?" Bộ Tranh hỏi. "Câu này ai chẳng biết..." Vị khách nhân kia có chút khinh thường, nhưng sau đó sắc mặt hởi đổi, bởi vì hắn nghĩ tới một khả năng. "Giải độc đan của ngươi không phải thật sự có thể giải bách độc trong thiên hạ, nếu như nó hòa cùng với một số độc được, có lẽ nó sẽ trở thành độc dược cực kỳ trí mạng, nhất là có người vẫn còn chê ít, uống một lúc ba viên." Bộ Tranh nhìn Mai Văn Hoa nói, mặc dù điều này chỉ là suy đoán của hắn nhưng rất có khả năng là sự thật. Tình huống của tứ thiếu gia của Mai gia giống như những người khác, trừ được uống giải độc đan ra thì không còn gì khác nhau, người khác vẫn chưa chết nhưng mà hắn lại chết, chứng tỏ rất có thể vấn đề nằm ở giải độc đan. "Chúng ta cũng uống, vì sao chúng ta vẫn chưa bị làm sao cả?" Một người của Mai gia bắt đầu phản bác. "Đích xác bây giờ các ngươi vẫn chưa bị làm sao, điều này nói lên các ngươi còn chưa hội đủ điều kiện khiến chất độc này phát tát, mà cái điều kiện này nhìn vào tình huống của tên tứ thiếu gia lúc nãy là hắn tức giận muốn ra tay với ta, xem ra hoặc là tức giận hoặc là do vận khí, các ngươi thử vận khí xem." Bộ Tranh nói với người của Mai gia. Vào lúc này, có một vài người theo quán tính vận khí... "Đừng vận khí!!" Vị khách nhân kia lập tức nói, nhưng mà đã chậm rồi. Những người vận khí đều lập tức phát ra một tiếng hét thảm, sau đó thấy khiếu chảy máu mà chết, tình huống giống hệt với tên tứ thiếu gia trước đó. "Ta đã nói mà, rất có thể là do vận khí, nếu các ngươi vẫn chưa tin thì vẫn có thể tiếp tục thử a." Bộ Tranh lập tức nhảy dựng lên, lấy ngón tay chỉ vào những người vừa mới nằm xuống. "..." Tiếp tục thử? Muốn chết sao? Hiện tại sự thật xảy ra sờ sờ trước mắt, hiện tại những người ở đây đều trúng độc của Bộ Tranh đồng thời lại uống vào giải độc đan kia, chỉ cần vận công một phát là xong đời. Giờ đây tất cả mọi người đã biết rõ điều kiện khiến cho chất độc phát tác, tự nhiên sẽ không dễ dàng vận công, tuy nhiên, bọn hắn cũng không cảm thấy điều này có liên quan đến giải độc đan, có khả năng là Bộ Tranh nói bừa, nói không chừng người khác vận công sẽ không xảy ra vấn đề. Chẳng qua, vô luận tin hay không cũng vậy, hiện tại bọn hắn cũng không thể vận công, thậm chí cả gia chủ Mai gia Mai Văn Hoa cũng giống như thế, hắn đã thử vận khí vận chút, kết quả hắn lập tức cảm thấy huyết khí sôi trào, tin tưởng nếu như tiếp tục, cho dù kết quả cuối cùng không phải thất khiếu chảy máu mà chết thì cũng sẽ chịu độc thương nghiêm trọng. "Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại đối phó Mai gia chúng ta?" Mai Văn Hoa nhìn Bộ Tranh cắn răng hỏi. "Bởi vì ta muốn chiếm lấy Mai gia các ngươi, mới nãy chuyện mà ta tính thương lượng với các ngươi chính là chuyện này, nếu như ngươi đồng ý thì mọi chuyện sẽ dừng ở đây, ta sẽ cho các ngươi giải dược, cũng không biết hiện tại giải dược có còn hữu dụng hay không." Bộ Tranh bình tĩnh nói, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường. "Ha ha, đây là chuyện cười hoang đường nhất mà ta được nghe thấy trong năm nay, muốn chiếm đoạt Mai gia chúng ta, ngươi có tư cách này sao?" Mai Văn Hoa cười lớn nói. "Chẳng lẽ điều này còn cần ta nhắc nhở ngươi hay sao? Hiện tại tất cả các ngươi là thịt cá mặc ta xâu xé, ngươi nói ta có tư cách hay không?" Bộ Tranh nhìn Mai Văn Hoa cười nói, nụ cười đầy kiêu ngạo và khinh thường. Tức thì, nụ cười của Mai Văn Hoa cứng lại, vừa rồi hắn còn muốn cười nhạo ý nghĩ hão huyền của Bộ Tranh nhưng đột nhiên lại phát hiện, tình huống hiện tại của bản thân quả thật không tốt đẹp gì, bị người ta nắm ở trong tay, chẳng qua đây là thói quen của bọn hắn, luôn tự cho rằng Mai gia của mình cường hãn, khiến cho bọn hắn đều cảm thấy lời nói của Bộ Tranh quá nực cười. Tuy nhiên giờ đây bọn hắn mới phát giác, kẻ đáng nực cười mới chính là mình!! Đương nhiên, hiện giờ bọn hắn cũng không cho rằng mình là thịt cá mặc cho người ta xâu xé, hiện tại còn có vị khách nhân từ Độc Long cốc kia, chẳng qua dựa vào người khác để bào toàn bản thân thì chẳng khác nào tự nhận thất bại rồi, điểm này bọn hắn rất rõ ràng, nếu như dùng điều này để phản bác thì chỉ tổ làm người ta khinh thường, đồng thời cũng có thể sẽ khiến cho vị khách nhân cảm thấy bọn hắn quá yếu nhược. "Tiểu tử, đừng vội kiêu ngạo, có ta ở đây, chẳng những ngươi sẽ không thành cồng mà còn có thể sẽ trả giá rất đắt." Vị khách nhân kia nhìn Bộ Tranh nói, vào lúc này, tâm trạng của hắn cực tốt, bởi vì hắn nhận thấy bản thân mình đang đứng ở một vị trí quan trọng có thể nghịch chuyển càn không, chuyện này sẽ khiến cho Mai gia thiếu nợ hắn một nhân tình mà cần phải dùng cả đời để trả lại. Trên thực tế, cảm giác này mới là quan trọng nhất, khi mà chỉ có bản thân mình mới có thể cứu vớt thế giới, tâm trạng thật sự quá sảng khoái!! Chỉ bất quá, sự việc có đúng như hắn suy nghĩ, hắn có thể cứu vớt Mai gia được sao? "Vị đại thúc này, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây đi, ngươi không có khả năng quản được chuyện ở nơi này đâu, đừng vì người khác mà đưa thân mình vào phiền toái, không đáng a." Bộ Tranh nhìn vị khách nhân kia khuyên nhủ. "Ha ha, tiểu tử, ngươi đang phô trương thanh thế hả, muốn dọa ta rời đi sao? Nói cho ngươi biết, ngươi vẫn còn quá non, lão tử hành tẩu giang hồ nhiều năm, há có thể bị tên mao đầu tiểu tử nhà ngươi dọa dẫm." Vị khách nhân kia lạnh lùng nhìn Bộ Tranh, cho rằng đây là Bộ Tranh đang hù dọa hắn. "Vậy ngươi cứ tiếp tục lưu lại đây đi, dù sao cũng không hề gì, chỉ bị tay chân bủn rủn một đoạn thời gian mà thôi, hơn nữa cũng là do ngươi tự chuốc lấy." Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói. "Lời này của ngươi là có ý gì?" Tên khách nhân kia nói. "Ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được độc của ta sao? Ngươi vận khí thử xem." Bộ Tranh nhìn tên khách nhân kia, ngữ khí cực kỳ bình thản. "Tiểu tử, dù cho độc dược của ngươi có mạnh hơn nữa thì sao chứ, cũng không thể độc được ta, ta sẽ vận khí cho ngươi xem, chẳng những vận khí, ta còn muốn cho ngươi nếm mấy chiêu, để ngươi nếm chút đau khổ." Tên khách nhân kia lạnh lùng nói, vận khí, sau đó một quyền nổ vang nhằm về phía Bộ Tranh. Một quyền này có thể dùng câu đầu voi đuôi chuột để hình dung, mới bắt đầu, khí thế vô cùng cuồng bạo, uy lực cường đại khiến người ta sợ hãi, sau đó chầm chậm yếu bớt, cho đến cuối cùng, nắm tay khựng giữa không trung, ngay cả cái chéo áo của Bộ Tranh còn chưa kịp chạm đến thì tên khách nhân kia đã té xuống. "Ta nói rồi, ngươi không thoát khỏi độc của ta đâu, vốn nghĩ rằng ngươi có thể tránh được, không nghĩ tới vẫn trúng độc như thường." Sở dĩ Bộ Tranh biết tên khách nhân kia trúng độc không phải bởi vì hắn đặt niềm tin vào độc được của mình mà là do hắn phát hiện ra hiện tượng trúng độc rất khó nhận ra của tên khách nhân kia, ngay cả bản thân tên khách nhân kia cũng không biết đến sự biến hóa vị diệu này. "Thế nào, không phải trước đó ta đã nói ngươi chớ miễn cưỡng mình quá rồi mà, anh hùng không phải dễ làm như vậy, ngươi cũng chỉ có thể được coi như là một con chim đầu đàn, hơn nữa còn là một con chim đầu đàn thảm hại." Bộ Tranh cười cười, nhìn xuống tên khách nhân kia, khiến cho tên khách nhân kia vô cùng xấu hổ, hắn hận không thể xé nát Bộ Tranh ra, nhưng lại không có biện pháp gì, bởi vì hắn đã co quắp nằm trên mặt đất. Loại cảm giác này làm hắn hiểu ra một điều, chất độc của Bộ Tranh cường hãn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, như hắn mà còn bị trúng chiêu, dù vừa rồi hắn đánh giá thấp loại chất độc này nhưng vẫn làm ra một chút phòng bị, chẳng qua không ngờ tới vẫn bị trúng chiêu. "Vốn ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là một biến số, may mắn ta phát hiện ra ngươi có dấu hiệu trúng độc, đáng tiếc chính ngươi lại không phát hiện ra..." Bộ Tranh tiếp tục nói với tên khách nhân kia, đầy hoàn toàn là hành vi khích đểu. "Ngươi làm như vậy vì cái gì?" Mai Văn Hoa hỏi, vào lúc này hắn rất muốn biết vì sao, một phần vì muốn được giải đáp thắc mắc, một phần vì muốn kéo dài thời gian. "Cái gì là cái gì?" Bộ Tranh hỏi. "Vì sao ngươi muốn chiếm đoạt Mai gia chúng ta, chúng ta đắc tội với ngươi sao?" Mai Văn Hoa nhìn chằm chằm Bộ Tranh nói. "Điều này phải hỏi chính các ngươi, ai bảo các ngươi bắt giữ bằng hữu của ta, hơn nữa còn khiến bọn họ không có nhà để về, ta rất áy náy với họ cho nên ta muốn bù đắp cho họ một ngôi nhà, Mai gia các ngươi vừa là lựa chọn tốt nhất, lại vừa gần nữa." Bộ Tranh cười cười nói. "Bằng hữu của ngươi?" Mai Văn Hoa khó hiểu nói. "Đúng vậy a, ngươi không biết sao? Việc này phải hỏi tam tiểu thư của các ngươi, nàng ta có ở đây không?" Bộ Tranh muốn tam tiểu thư đi ra tự mình giải thích mọi chuyện, mà sau khi tam tiểu thư đi ra, hắn liền ngây ngẩn cả người. Vào lúc này hắn mới hiểu rõ ràng ý nghĩa trong những lời nói trước đó của đám người Tích Mễ, rốt cuộc biết được nỗi thống khổ của tam cô gia là cái gì!!
Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : yakuza95! Nguồn: banlong.us Chương 237 : Mai Lão Thái Gia Mời đọc Chương 237 : Mai Lão Thái Gia! Béo, lùn, xấu, đen, nếu một trong bốn thứ này dính vào một cô gái thì đó chính là ác mộng, hai cái chính là ác mộng trong ác mộng, nếu ba cái thì cả thế giới dường như chìm trong tăm tối rồi. Còn bốn cái đều tập trung tại một người, thì chắc không cần sống làm gì nữa, mà béo thì còn có thêm một yếu tố nữa là lười, nếu không lười thì ít nhất cũng có thể xóa bỏ yếu tố béo đi rồi. Nhưng hiện tại, đứng phía trước Bộ Tranh có một người đã hội tụ đủ bốn yếu tố đó, hơn nữa còn không phải là những yếu tố bình thường, nếu mà bình thường thì vẫn còn đỡ. Nhưng yếu tố xấu xí của nàng có thể làm cho người ta giật nảy mình, cảm thán trước kỳ tích của tạo hóa, không hiểu sao lại tạo ra được sự xấu đến cùng cực như thế, xấu dã man, xấu tàn bạo!!! Đây là tam tiểu thư Mai gia, ở Mai gia ai ai cũng sợ tam tiểu thư, tính tình không tốt không phải là nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu là không thể nhìn thẳng vào người nàng được, vì nàng xấu đến nỗi làm ô nhiễm cả thị giác. Trai tài gái sắc là giấc mộng của bao nhiêu người, cặp kim đồng ngọc nữ làm cho bao nhiêu người ảo tưởng, cho dù nếu không đạt được tiêu chuẩn này, tối thiểu cũng chỉ thiếu một chút thôi, còn nếu thêm nhiều yếu tố kết hợp với một nửa hoàn mỹ kia thì giống như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hay là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Cuối cùng thì, dù là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu hay là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga thì ở trước mặt tam tiểu thư và cô gia, mọi người đều gọi họ là kim đồng ngọc nữ. Vị cô gia này của bọn họ, có thể hạ gục hàng trăm cô gái bởi khuôn mặt vô cùng đẹp trai của hắn, dáng người thì ngọc thụ lâm phong, phối với tam tiểu thư thì có thế làm mọi người gục ngã, nói chung hai vị này kết hợp lại có khiến người ta chỉ có thể điên cuồng thét lên: “Thật tuyệt vời! Thần linh ơi thật không thể tin nổi!” Bộ Tranh nhìn tam tiểu thư mà đột nhiên hắn cảm thấy Tú Anh là một cô gái đẹp như thiên tiên! Bây giờ thì hắn đã rõ lời của bọn Tích Mễ rồi, người cô gia kia quả thật sống không bằng chết, xem ra khi mình kết liễu cuộc đời hắn quả là một việc thiện to lớn. Vì sao người như hắn lại nhìn trúng tam tiểu thư đây? Kỳ thật Bộ Tranh cũng không biết, chuyện này biết hay không biết thì đối với hắn cũng không quan trọng lắm. Mà vị cô gia này bị tam tiểu thư nhìn trúng từ lâu rồi, nhưng hắn luôn cự tuyệt, chỉ cần là người bình thường cũng đều cự tuyệt, huống chi nam tử anh tuấn như hắn. Nhưng mà cuối cùng bởi vì Lăng Vân Tông giải tán, khiến hắn phải làm ra một quyết định mà hắn không muốn, hắn quyết định cưới vị tam tiểu thư này, sau đó dựa vào thế lực của Mai gia gây sức ép lên Linh Bảo Tông rồi xây dựng lại Lăng Vân Tông. Nếu như chỉ dựa vào bản thân thì muốn ngăn chặn Linh Bảo Tông thì rất khó khăn mà cũng phải thật nhiều năm sau mới có khả năng, dù sao hắn cũng chỉ có một người mà đối phương là một môn phái, hơn nữa trong Linh Bảo Tông cũng có người trên ngũ mạch, nói chung thật khó khăn. Mặc dù tam tiểu thư này xấu đến phát ngán, nhưng dù sao nàng cũng là tam tiểu thư Mai Gia, lên được thuyền lớn của Mai gia, đỡ cho hắn nhiều năm phấn đấu nên đành đau khổ mà đáp ứng thôi. Đại trượng phu co được dãn được, nam nhân chính là người có thể chịu được tủi nhục! "Ngươi chẳng lẽ chính là..." Tam tiểu thư mở miệng, Bộ Tranh lập tức cảm giác được một sự khó chịu, thanh âm này khó nghe không nói, còn làm cho người ta khó có thể chịu được, có thêm chút sợ hãi nữa. Vị tam tiểu thư này có quá nhiều khuyết điểm, Bộ Tranh thật không hiểu tại sao tên cô gia kia có thể chịu được, dù nhắm mắt cũng vẫn nghe được cái thanh âm kinh tởm này, nghe nhiều chắc giảm thọ mất. “Được rồi, ta là tên Bộ Tranh kia! Ta chịu không nổi ngươi, chỉ tiếng nói thôi mà đã khó chịu như thế, trên người ngươi rốt cuộc có ưu điểm hay không? Ngươi không cần nói với ta, ngươi hãy trở về đi, ta chỉ nói mấy lời thôi, chứ ngươi mà cứ ở đây làm ta không nhịn được mà hạ độc thủ đó”. Bộ Tranh đứng cách xa một khoảng dài với vị tam tiểu thư này. Ngươi hạ độc thủ ư, chúng ta ủng hộ ngươi, đừng để bọn ta phải khinh thường ngươi nha. “Các ngươi đã hiểu chưa, ta tới đây kỳ thật là vì nhà cô gia của các ngươi bắt bằng hữu của ta, sau đó dụ ta tới đây, định vây giết”. Bộ Tranh vừa khoát tay vừa nói với vẻ mặt đầy vô tội. Vào lúc này rốt cục mọi người cũng đã hiểu, thì ra đây thật sự là một tên sát tinh rồi, càng nghĩ càng giận, mấy người nhà họ Mã kia, chọc giận ai không chọc, lại chọc vào tên sát tinh này. Tất cả mọi người đều nhìn về vị tam tiểu thư kia, cũng rất muốn trách mắng nàng ta, nhưng rất nhanh lại phải nhìn đi chỗ khác, vì nàng ta xấu quá thể đáng, thật sự là ô nhiễm thị giác a. “Ngươi muốn báo thù Mã gia thì tốt nhất là giết tam tiểu thư kia luôn đi…” Vào lúc này bỗng nhiên có người lên tiếng nói thay tiếng lòng của mọi người, để nàng sống làm gì, sống chỉ khiến mọi người khó chịu mà thôi. “Đừng, đừng như vậy mà…” Tam tiểu thư lập tức hét toáng lên.. Bộ Tranh là lập tức hoảng sợ kêu lên: “Đừng hét nữa, ta vốn không định giết ngươi, ngươi còn kêu nữa thì ta sẽ giết thật đấy!” "..." Tam tiểu thư lập tức im bặt. "Hiện tại ta và các ngươi thương lượng một chuyện, chỉ cần các ngươi đáp ứng, ta sẽ thả các ngươi rời đi!" Bộ Tranh quay đầu nhìn về phía Mai Văn Hoa. "Sự tình gì?" Mai Văn Hoa thấy vậy liền cau mày, kỳ thật hắn cũng đoán được Bộ Tranh muốn nói gì, hắn rất muốn từ chối, nhưng trong tình huống này, không nghe theo không được. “Đó là các ngươi buông bỏ Mai gia, đương nhiên ta cũng sẽ đảm bảo cuộc sống của các ngươi không phải lo nghĩ, thế nào, ta đúng là người tốt đúng không." Bộ Tranh nhìn về phía mấy người Mai gia cười nói, như là vừa làm một chuyện tốt. "Ngươi không cần phải nói , trừ phi chúng ta đều chết hết." Mai Văn Hoa lập tức cự tuyệt. “Như vậy sao, thật đúng là khó mà, vậy các ngươi đi chết hết đi.” Bộ Tranh có chút tiếc hận nói, lòng thầm cảm thán, không phải là ta không cho các ngươi cơ hội đâu nhé. "Hừ, ngươi cũng chớ đắc ý, Mai gia chúng ta cũng không chỉ có những người này đâu, bên ngoài còn có người của chúng ta! !" Mai Văn Hoa đe dọa nói. “Đến các ngươi còn bị bắt, những tên còn lại cũng có gì khó đâu” Bộ Tranh cười nói, hắn cơ bản không thèm để ý, hắn chỉ cần làm đến thế này thôi, những việc còn lại do bọn Công Tôn Lượng xử lí. “Chỉ sợ ngươi không làm gì được bọn họ, hơn nữa còn đánh mất mạng nhỏ của mình!” Vào lúc này một thanh âm truyền vào trong tai Bộ Tranh , mà cái thanh âm này cũng không phải là của mấy người Mai gia ở đây, mà là của một bóng người vừa mới tới hiện trường. Nói là bóng người, là bởi vì hắn xuất hiện với tốc độ rất nhanh, làm cho người ta nhìn qua chỉ thấy một đạo nhân ảnh. "Lão tổ tông đã đến, chúng ta được cứu rồi! !" Vừa nhìn thấy người này, mọi người Mai gia đều thét lên vui mừng, như là ngàn năm mới thấy mặt trời, vui sướng biết bao. Mà đồng thời bọn hắn cũng để lộ ra thân phận của người này. “Ngươi chính là lão thái gia của Mai gia, xem tuổi gần đất xa trời thế này, mà cứ quấy rầy thế giới của người trẻ tuổi thì thật là không tốt.” Bộ Tranh nhìn vào người kia nói. “Người giết gần hết con cháu của ta, ta có thể đứng nhìn hay sao?” Mai lão thái gia nhìn Bộ Tranh với một bộ dạng mỉm cười hết sức bình tĩnh. "Ta còn chưa nói là ta muốn giết à." Bộ Tranh lập tức nói. “Tên hèn nhát, có gan nói mà không có gan thừa nhận hay sao!" Một người của Mai gia liền ngắt lời, bộ dáng khinh thường, bởi vì hắn có Mai lão thái gia chống lưng rồi. “Ngươi khi nào nghe ta nói muốn giết các ngươi?” Bộ Tranh không có chút nào khẩn trương, còn hỏi ngược lại. "Ngươi lúc nãy không phải nói cho chúng ta đi chết hết sao? Ngươi có đúng đã nói lời này hay không!" Người nọ hùng hổ chất vấn Bộ Tranh. “Đúng, là ta nói!” Bộ Tranh gật đầu, nói. "Vậy ngươi còn phủ nhận cái gì." "Ta là nói các ngươi đi chết hết, nhưng giết các ngươi cũng không phải là ta, mà là những người khác." Bộ Tranh cười nói. Mọi người thật hết nói nổi rồi, đúng là hắn không động thủ mà. Chuyện này tự nhiên là khác rồi, Bộ Tranh nói cho bọn họ đi tìm chết, nói cách khác hắn sẽ giao cho bọn Lý Trí, những người kia xử lí thế nào hắn không quản. Nói cách khác, quyết định sinh tử của bọn hắn không phải là Bộ Tranh, mà là bọn Lý Trí, Bộ Tranh nhiều nhất chỉ là đồng loã mà thôi, ân, điểm này Bộ Tranh sẽ không phủ nhận, mình chính là đồng loã. "Độc dược của ngươi rất lợi hại, đến ta cũng cung có thể ngửi thấy, bất quá cũng cám ơn ngươi, bởi vì độc dược của ngươi giúp ta đột phá đến cảnh giới lục mạch!" Mai lão thái gia nhìn Bộ Tranh nói. “Khách khí rồi, giúp được ai là ta mừng lắm rồi, muốn hậu tạ thì cho ta ít vàng, ta cũng không cần nhiều, mười vạn lượng là đủ rồi”. Bộ Tranh cười cười nói, tựa như không thèm để ý việc Mai lão thái gia đã đột phá lục mạch. "Cái gì?! Lão tổ tông đột phá, Mai gia chúng ta đây rốt cuộc đã có cao thủ lục mạch, Mai gia chúng ta quật khởi rồi!!" “Đúng vậy, cảnh giới lục mạch đó, hiện tại cả liên minh cũng chỉ có bốn người đạt cảnh lục mạch thôi”. "Lão tổ tông quá mạnh mẽ , ta nhất định sẽ lấy lão tổ tông làm tấm gương!" Người Mai gia dường như đã quên đi tình huống hiện tại, bọn họ đang mơ mộng về một tương lai tốt đẹp, tình cảnh u tối hiện tại đã hoàn toàn quên mất rồi. Hoặc nên nói là bọn họ đã tin tưởng chắc chắn rằng Mai lão thái gia sẽ rất nhanh đạp nát tên Bộ Tranh kia mà thôi, họ căn bản không cần để ý, bọn họ vốn không nghĩ tới Bộ Tranh cũng có cảnh giới lục mạch. Hiện tại bọn hắn chỉ nghĩ đến một điều, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!!!
Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 238: Đao kiếm va chạm! Post trước ba chương, truyện sẽ được post tiếp vào chủ nhật nhé mọi người, giờ chơi kiểu dồn một lần đọc cho phê:baby2: Mời đọc Chương 238: Đao kiếm va chạm! "Giao giải dược và độc dược của ngươi ra đây, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lưu lại cho ngươi một mạng." Mai lão thái gia nhìn Bộ Tranh nói. Chuyện giao ra giải dược thì ai cũng hiểu được nguyên nhân, nhưng giao luôn độc dược nói lên sự chu toàn của Mai lão thái gia này, lão ta hẳn nghĩ đến chuyện về sau độc dược này có thể hữu dụng với mình, đương nhiên không phải vì đột phá, mà là vì để đối phó một số người. Lão ta biết rõ thực lực của Mai Văn Hoa, dù chưa tới cảnh giới ngũ mạch đỉnh phong nhưng cũng không xê xích gì nhiều, thậm chí là bản thân lão lúc ấy xém chút nữa cũng trúng chiêu, điều này thuyết minh loại độc dược này cơ hồ có thể đối phó bất kỳ kẻ nào có cảnh giới thấp hơn lục mạch, hơn nữa còn là trong phạm vi rộng như vậy. Độc dược như thế, người bình thường ai cũng muốn sở hữu để thủ sẵn phòng thân, bất quá, vào lúc này, người có thể nghĩ đến chuyện đó lại không có mấy người, bởi vì bọn họ quan tâm đến giải dược hơn. "Nếu thức thời thì ta sẽ cung cấp giải dược, độc dược thì không thể đưa cho ngươi, loại độc dược này đến ta còn có chút khống chế không nổi, rất nguy hiểm." Bộ Tranh thản nhiên nói. Trên thực tế, Bộ Tranh cũng không phải nói cho có lệ, loại hiệu quả của loại chất độc này đích thật nằm ngoài dự liệu của hắn, vốn hắn nghĩ rằng loại độc dược này muốn phát huy tác dụng sẽ phải cần một chút thời gian, nhưng không nghĩ tới vừa mới bắt đầu đốt thì liền triển khai uy lực luôn. "Ta đây đành phải đoạt lấy vậy." Mai lão thái gia tựa hồ có chút xấu hổ nói, bởi vì lão ta cảm thấy Bộ Tranh chỉ là tiểu bối, hắn thân là trưởng bối lại xuất thủ với tiểu bối, cho dù trận này thắng thì lão ta cũng chẳng cảm thấy vinh quang gì. Đúng vậy, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, Mai gia bọn hắn nhất định sẽ rất bẽ mặt, bởi vì bọn hắn đến ngay cả một tiểu tử như Bộ Tranh còn không đối phó nổi, cuối cùng lại phải xuất động Mai lão thái gia. "Lão ngon thì đi theo ta." Bộ Tranh cười cười, sau đó nhằm về một phương hướng rồi bay vút đi, tốc độ cực kỳ nhanh, làm cho toàn trường hiện tại mới chú ý rằng thực lực của hắn không phải dạng vừa đâu. Từ ban đầu cho đến hiện tại, bọn hắn đều quên suy xét tới thực lực của Bộ Tranh, hiện tại mới để ý đến điều này, chẳng qua bọn hắn đều cho rằng thực lực của Bộ Tranh tối đa cũng nằm trong khoảng ngũ mạch mà thôi, Lấy tuổi tác của Bộ Tranh thì hẳn ứng với thực lực này, bất quá thân pháp của hắn cũng quá nhanh đi... Sau khi Bộ Tranh bay vút đi thì Mai lão thái gia cũng bay theo, mà những người còn thanh tỉnh của Mai gia cũng đi theo sau, đương nhiên, vào lúc này có mấy tên ngốc không cẩn thận dùng thân pháp, cũng chính là vận khí, tức khắc tẽ ngã xuống mặt đất, vĩnh viễn không đứng dậy được nữa. Có một số may mắn phản ứng tương đối chậm, vừa rồi dường như bản thân sắp dùng công phu khinh thân, hoàn hảo người khác dùng sớm hơn mình, dùng cái chết ngay trước mặt để nhắc nhở mình. Mai Văn Hoa buồn bực trong lòng, bởi vì cái chết của con cháu, hắn ít nhiều cũng có trách nhiệm, mặc dù không tính đến chuyện giải độc nhưng nếu như hắn không cứu tỉnh bọn họ thì cũng sẽ không có chuyện như vậy phát sinh. Mà trên thực tế, hắn cũng cảm thấy được, độc dược Bộ Tranh sử dụng thật sự không gây tổn hại đến tính mạng, nhìn tình hình của vị khách nhân kia, hiện tại hắn chỉ té trên mặt đất, cũng không có hiện tượng thất khiếu chảy máu, vừa rồi hắn mới vận khí, nhưng hắn vẫn còn sống, chẳng qua hơi thở có chút mong manh mà thôi. Nhìn từ một góc độ khác thì hắn chính là đồng lõa giết con cháu của hắn, hơn nữa chất độc trong người còn chưa biết có thể giải quyết được hoàn toàn hay không, đây cũng là một vấn đề cần lo lắng, nếu như cả đời cũng không giải quyết được thì Mai gia hết hy vọng rồi. Bởi vì hắn bất công cho nên cơ hồ giải độc đan đều được hắn phân phát cho con cháu của mình, chỉ ngoại trừ một số ít ra. Sự tình phát triển đến hiện tại thật sự là có chút buồn cười, thật sự mà nói thì Bộ Tranh cũng không ngờ đến. Mà Bộ Tranh bây giờ thì đã bay ra khỏi cửa Mai gia, phía bên ngoài là một con đường tương đối náo nhiệt, có lẽ sự xuất hiện của Bộ Tranh sẽ không khiến cho người khác chú ý, nhưng có thêm sự xuất hiện của Mai lão thái gia và những người bạn, thì lại khiến cho người ta hiểu được rằng đã có đại sự phát sinh. Tin tức rất nhanh được truyền đi, có một số người hiểu chuyện đều chạy theo quan sát, đương nhiên là cách rất xa hiện trường, trừ phi là những người tự nhận có thực lực, đồng thời không sợ Mai gia ghi hận. Bất quá, vào lúc này tựa hồ không ai dám tới gần, bầu không khí quả thật rất nghiêm trọng, ai cũng hiểu được chuyện này có chút không bình thường. "Sao vậy, không chạy nữa sao?" Mai lão thái gia lạnh lùng nhìn Bộ Tranh. "Chạy cái gì, chẳng qua là ta lựa chọn địa phương để cho người ta thấy cuộc chiến giữa chúng ta mà thôi, có đôi khi, vũ lực cần phải được phô bày, bằng không sao có thể uy hiếp người khác." Bộ Tranh thản nhiên nói. "Ha ha, tiểu tử, ngươi quả là một người rất thú vị, những lời này phải là ta nói mới đúng, ngươi lại giúp ta nói ra, hơn nữa còn nói một cách khí thế như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa được rõ ràng, hiện tại ta đã là cảnh giới lục mạch." Mai lão thái gia lớn tiếng cười nói, hơn nữa còn cố ý hiển lộ cảnh giới của mình. Lão ta còn đang lo không tìm được cơ hội nữa là đằng khác, sau khi lão ta đột phá đến cảnh giới lục mạch, điều đầu tiên chính là muốn lập tức tuyên cáo thế nhân rằng lão ta đã đạt tới cảnh giới lục mạch. "Cái gì? Không ngờ Mai lão thái gia đã đột phá, nói vậy, Mai gia sắp bắt đầu quật khởi rồi!!" "Đúng a, không thể tưởng được tại địa phương hẻo lánh này của chúng ta lại có thể sản sinh ra một vị cao thủ lục mạch, sau này chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt rồi a!" "Cho nên mới nói, không nên xem thường bất kỳ một gia tộc nào, chỉ cần có người đột phá là liền có thể phong sinh thủy khởi." "Thiếu niên này là ai?" "Không biết..." "Các ngươi có biết hay không, ngày hôm qua con heo nái nhà ta đẻ được mười con heo con..." "..." Ngươi vây xem đang nghị luận, từ chuyện của Mai lão thái gia cho tới Bộ Tranh, sau đó tới mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi... "Ta biết chứ, ta chính là muốn tìm một cao thủ lục mạch để so đấu, nhìn xem có thể đánh thắng được hay không." Bộ Tranh nhìn Mai lão thái gia nói ra một câu long trời lở đất, người nào cũng những lời này của hắn làm cho muốn hôn mê. Cái gì? Hắn muốn khiêu chiến cao thủ lục mạch? Hắn là vô tri hay là tự cao tự đại đây? "Tiểu tử, trước đó ta còn có chút bội phục ngươi, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy ngươi vô cùng ngu xuẩn. Xem chiêu đi, hắc hổ đào tâm." Mai lão thái gia cũng không lấy trận binh của lão ra, trực tiếp dùng quyền đầu nói chuyện, hơn nữa còn xuất ra một chiêu thức rất đơn giản, bởi vì lão ta cho rằng một chiêu này cũng đã quá đủ để đánh bại Bộ Tranh. Bộ Tranh chuyển thân nhảy lên giẫm vào trên quyền đầu của Mai lão thiếu gia, khiến cho quỹ tích của quyền đầu bị cải biến, quyền đầu đánh xuống mặt đất, tức thì vụn đá bay tứ tung. Còn Bộ Tranh thì nhẹ nhàng đáp ra phía sau Mai lão thái gia, động tác cực kỳ tiêu sái, không chật vật như lão thái gia. Tình huống làm cho tất cả mọi người cải biến cách nhìn, vốn bọn họ đều cho rằng thiếu niên trước mắt này khẳng định không thể chống đỡ nổi một chiêu của Mai lão thái gia, tuy nhiên quan điểm về thắng thua thì bọn họ không hề thay đổi, chỉ thay đổi ở mỗi điểm này mà thôi, cảm thấy Bộ Tranh tối thiểu có thể chống đỡ được một đoạn thời gian ngắn. Bởi vì ai nấy đều thấy được Mai lão thái gia còn chưa phát huy ra thực lực, thậm chí bọn họ còn cảm thấy chiêu vừa rồi còn chưa dùng đến một thành công lực. "Nếu ngươi chỉ có chút bổn sự như vậy thì thật khiến ta quá thất vọng." Bộ Tranh nhìn Mai lão thái gia nói, ngữ khí cực kỳ bình thản, làm cho người ta cảm thấy hắn tràn trề sự tự tin, hoài nghi hắn có phải còn có con bài gì chưa lật hay không. "Ha ha, tiểu tử không tệ, ta đây sẽ nghiêm túc một chút." Mai lão thái gia bắt đầu trở nên ngưng trọng, tiếp đó lại xuất chiêu, đánh tới một chưởng. Bộ Tranh lắc mình một cái, dễ dàng tránh được, trên khuôn mặt nở một nụ cười mỉm, giống như đang nói..., ngươi có thể gia tăng thêm lực độ hay không. Mai lão thái gia hơi hơi tức giận rồi, bắt đầu phát lực, trước đó lão ta chỉ là tùy tiện chơi đùa, cảm thấy Bộ Tranh chưa đủ tư cách để cho lão ta xuất thủ toàn lực, thái độ hiện tại của Bộ Tranh làm cho lão ta muốn nỗi bão. Vì thế lão ta liền sử xuất một loại vũ kỹ ngũ tinh, so với mấy vũ kỹ nhị tam tinh hồi nãy hoàn toàn thay đổi về bản chất, uy lực cũng trực tiếp tăng vọt lên, mọi người chỉ còn thấy được quyền ảnh liên hồi bao phủ Bộ Tranh. Vũ kỹ ngũ tinh được sử dụng bởi một cao thủ lục mạch, bất kỳ người nào ở đây đều sẽ bị thương trước vũ kỹ này, nhất là với trận quyền ảnh kia. Vào lúc này, mọi người thậm chí không còn nhìn thấy được thân ảnh của Bộ Tranh nữa, trận quyền ảnh kia đã hoàn toàn bao trùm một mảnh thiên địa giữa hai người, đồng thời bởi vì chiêu quyền pháp này mà tro bụi trên mặt đất thổi quét tứ tung, ngăn chặn tầm mắt của mọi người. Rất nhanh, Mai lão thái gia ngừng lại, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía trước mặt, điều này cũng khiến cho những người của Mai gia vốn định chuẩn bị hoan hô cũng trở nên trầm trọng. Chẳng lẽ là... "Khụ khụ, đừng có chơi chiêu này nữa được không, chẳng đã gì cả." Thanh âm có chút thong dong của Bộ Tranh vang lên, lúc này tất cả mọi người liền hiểu được vì sao lão thái gia lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy. Rất nhanh, tất cả mọi người đều nhìn thấy Bộ Tranh xuất hiện hoàn hảo vô khuyết. Trước sự công kích như vậy mà không mất một cọng lông, vào lúc này, mọi người đã hiểu ra thực lực của Bộ Tranh tuyệt đối không kém, thậm chí còn cường đại hơn Mai lão thái gia nhiều. "Xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc mình đã đạt tới trình độ gì rồi." Bộ Tranh cười cười, gặp được một đối thủ ngang cấp quả thật không gì tốt bằng. Mặc dù xét một cách toàn diện thì cuộc so đấu này không hề công bằng đối với Bộ Tranh, bởi vì Bộ Tranh không nghiên cứu nhiều đối với vũ kỹ, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, bất quá Bộ Tranh cũng có được ưu thế nhất định, hiện giờ, hắn cũng không biết mình còn có một ưu thế tuyệt đối. "Hừ!" Mai lão thái gia hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra thanh trận binh đắc ý của lão, sau đó thi triển vũ kỹ đắc ý của mình. Trận binh của lão là một thanh đao bảo khí hạ phẩm, điều này làm cho Bộ Tranh ngại lấy trận binh của hắn ra, đương nhiên, hắn vẫn phải lấy ra bởi vì binh khí của đối phương dù gì cũng là trận binh, Bộ Tranh cũng không dám khẳng định mình có thể tay không đấu được với trận binh không, để cho an toàn, vẫn nên dùng trận binh đối kháng trận binh thì hơn. Hơn nữa, chỉ cần không phát động trận binh thì cũng không tính là chiếm lợi thế binh khí. Mai lão thái gia nhìn vào thanh kiếm trong tay Bộ Tranh, lão ta cảm thấy thanh kiếm của Bộ Tranh tựa hồ rất bất phàm nhưng trước khi chưa phát động trận binh thì lão cũng không thể nhìn ra phẩm chất gì. "Ya! Cuồng sa đao pháp!" Mai lão thái gia xuất đao, đao kiếm va chạm, tức thì triển khai một hồi chiến đấu làm người ta cực kỳ rung động...
Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 239 : Kiếm trận hoa lệ! :baby2::baby2::baby2: Mời đọc Chương 239 : Kiếm trận hoa lệ! Mặt đất nơi đao phong xẹt qua xuất hiện một cái rãnh cực sâu, mặc dù chưa hề chạm vào mặt đất nhưng lại có được lực phá hoại cường đại. Khi Mai lão thái gia triển khai cuồng sa đao pháp này, mặt đất xung quanh lão ta không nơi nào còn lành lặn, có thể nói là trong phạm vi mười thước xung quanh, bất kể thứ gì cũng đều bị đập nát. Đây là cuồng sa đao pháp, giống như cuồng phong bão cát, không người nào có thể trốn tránh, một vài người vốn đứng gần đó, hiện tại đã lui ra khá xa. Tuy nhiên, cho dù như thế, lão phát hiện ra mình không ngờ không thể gây thương tổn cho Bộ Tranh, làm cho lão ta cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là Bộ Tranh cũng không phải né tránh công kích mà là tiến vào trong phạm vi tấn công của lão, hắn dùng kiếm chế tạo ra một vòng phòng ngự, cuồng sa đao pháp của lão không thể xuyên qua được vòng phòng ngự này, toàn bộ bị ngăn cản ở bên ngoài. Tuy rằng lão không nhìn ra thực lực của Bộ Tranh rốt cuộc là như thế nào, nhưng sự tinh diệu của kiếm pháp kia đã là nằm ngoài sự dự đoán của lão, mặc dù đao pháp và kiếm pháp thuộc hai phạm trù khác nhau, thế nhưng chung quy vẫn có một sự đối chiếu lẫn nhau, trình độ kiếm pháp của đối phương có phải đã vượt qua trình độ đao pháp của bản thân hay không, điểm này lão vẫn có thể cảm giác được. Với lại, cảm giác đó hoàn toàn rõ ràng, nói một cách khác, trình độ kiếm pháp của thiếu niên trước mắt này hoàn toàn vượt xa mình. "Phách vương đao kình!" Mai lão thái gia lập tức thay đổi một loại đao pháp khác, không còn đấu với Bộ Tranh bằng kỹ xảo nữa, hiện tại là bằng lực lượng, cho nên lão lựa chọn loại chiêu thức chỉ tiến không lùi, chỉ mở không khép này. Bộ Tranh không đấu lực lượng với Mai lão thái gia mà là dùng thân pháp và kiếm pháp lượn quanh lão ta, không phải hắn không có lực để đối kháng Mai lão thái gia, chẳng qua bởi vì hắn muốn thử thách kiếm pháp và thân pháp của mình một chút. Đơn giản mà nói, hiện tại Bộ Tranh đang luyện chiêu, mà Mai lão thái gia lại là đối tượng luyện chiêu của hắn. Luyện chiêu phải tìm một đối thủ như thế này, không thể mạnh hơn mình quá nhiều, nhưng cũng không thể yếu hơn mình quá nhiều, có cảnh giới tương đương với mình là tốt nhất, bằng không căn bản không đạt được hiệu quả luyện chiêu. Tuy rằng Bộ Tranh nhận ra được Mai lão thái gia yếu hơn mình, không phải là đối tượng luyện chiêu tốt nhất, nhưng vì đây là đối tượng luyện chiêu đầu tiên của bản thân cho nên hơi yếu một chút cũng không sao cả, dù sao song phương là địch nhân, chứ không phải đồng bạn. Hiện tại Bộ Tranh cực kỳ khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, mặc dù hắn có rất nhiều kỹ xảo và rất biết vận dụng kỹ xảo vào đúng thời điểm nhưng kinh nghiệm cũng rất quan trọng, loại kinh nghiệm này có thể giúp hắn sử dụng tốt kỹ xảo hơn, đồng thời có thể khiến hắn tổ hợp kỹ xảo, thậm chí phát hiện ra kỹ xảo mới. Bởi vì Bộ Tranh đang luyện chiêu, cho nên mọi người mới cảm thấy Bộ Tranh giống như đang lực bất tòng tâm, sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, mà dường như Mai lão thái gia cũng có cảm giác như thế, tựa như mình chỉ cần tăng thêm chút lực lượng nữa thôi là Bộ Tranh sẽ lập tức ngã xuống. Vì thế, lão ta bắt đầu gia tăng lực lượng, gia tăng uy lực của đao pháp, đổi sang chiêu thức mạnh mẽ hơn, nhưng kết quả lại vẫn giống như cũ, Bộ Tranh một lần lại một lần dùng kiếm pháp tinh diệu của mình biến nguy thành an. Mỗi một lần, Bộ Tranh thật giống như sắp bị Mai lão thái gia chém trúng, làm cho người xem đều cảm thấy hồi hộp thay cho hắn, còn người của Mai gia thì mong mỏi không thôi, vấn đề là mỗi một lần đó, khi bọn hắn sắp ăn mừng rồi lại trở nên hụt hẫng, khiến cho bọn hắn cảm thấy vô cùng bất ổn. Mà dần dần, mọi người cũng đã quen với tình cảnh đó rồi, hiện tại chỉ còn nghi hoặc, đó là vì sao lần nào Bộ Tranh cũng có thể tránh thoát, dường như đây cũng không phải là do may mắn mà là nói lên một loại thực lực. Đúng vậy, chính là thực lực, mọi người phát hiện, rất nhanh Bộ Tranh đã có thể phản kích, Mai lão thái gia cũng không phải luôn luôn tấn công, hơn nữa, phản kích của Bộ Tranh rất sắc bén, khiến cho Mai lão thái gia cảm thấy kinh hãi. Đồng thời Mai lão thái gia đã phát hiện ra một quy luật, phản kích của Bộ Tranh, dường như đều là chiêu thức mình từng sử dụng qua, dùng qua càng nhiều lần thì lực lượng phản kích càng lớn. Vào lúc này, lão ta cũng không nghĩ đến chuyện Bộ Tranh có khả năng nhìn thấu chiêu thức mà mình từng dùng qua, không nghĩ tới chuyện này khó khăn đến cỡ nào, chỉ biết là có quy luật này, do đó lão ta tận lực không dùng chiêu thức mới. Từ đó lão liền phát hiện, Bộ Tranh cơ hồ không phản kích nữa, cũng không phải nói không phản kích, ngẫu nhiên vẫn sẽ xuất hiện một lần, nhưng số lần ít hơn trước rất nhiều. Quả nhiên là như vậy, lúc dùng chiêu mới thì kết hợp với chiêu từng dùng qua là được. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ một chiều của lão ta, về sau, theo chiêu thức lão sử xuất càng ngày càng nhiều thì phản kích của Bộ Tranh cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng mạnh. Rất đơn giản, Bộ Tranh không những nhìn thấu chiêu thức mà cò có thể nhìn thấu đối thủ, sau thời gian dài, quy luật ra chiêu của đối thủ cũng bị hắn nắm rõ ràng, đây kỳ thật cũng là một kiểu phá chiêu, hơn nữa còn là phá hoàn toàn. Rất nhiều người đều sẽ khảo sát đối thủ trước, khảo sát quy luật xuất thủ và phong cách của đối thủ, hiểu biết càng nhiều thì xác suất đoán trúng đối thủ sẽ ra chiêu nào tiếp theo cũng càng lớn. Với lại, chiêu số của mỗi người chung quy sẽ có một vài chỗ tương tự, nhất là những chiêu thức tựa tựa nhau, dù cho không xuất ra thì kỳ thật cũng giống như đã xuất ra, Bộ Tranh cũng có thể lợi dụng để phản kích. Bộ Tranh cứ thế chỉ dùng kỹ xảo và thân pháp mà vẫn có thể đánh ngang tay với người có cảnh giới lục mạch như Mai lão thái gia, có lẽ đây là điều Bộ Tranh chưa hề nghĩ tới, còn đối với những người khác thì khỏi cần phải nói. "Lão tổ tông nhất định là đang nhường, cố ý thử tiểu tử đó, bằng không đã sớm chấm dứt chiến đấu." "Ừ, nhất định là như vậy!" Đám tử tôn Mai gia đều đưa ra một nhận định như vậy, bọn hắn không biết, vào lúc này trong lòng lão tổ tông của bọn họ đang nghẹn khuất như thế nào, không ngờ lại bị một tên mao đầu tiểu tử áp chế, hơn nữa ngay cả lục mạch còn chưa tới, làm sao còn có mặt mũi nói mình là cao thủ lục mạch đây? Hiện giờ, Bộ Tranh còn chưa thể hiện ra thực lực lục mạch của hắn, lực lượng hắn sử dụng mạnh nhất chỉ cỡ ngũ mạch ngũ trọng thiên, bởi vậy, khuôn mặt của Mai lão thái gia đích xác rất khó coi, nếu như để mọi người biết được chân tướng này thì lão cũng không biết úp mặt vào đâu nữa, tuy nhiên, rất nhanh lão đã ném những suy nghĩ này ra sau đầu. Cùng lúc đó, mắt của những người ở chỗ này như muốn lồi hẳn ra, hiện tại bọn họ mới phát hiện, thanh niên thoạt nhìn có chút yếu nhược này không ngờ lại cường đại đến như thế, bây giờ càng đánh càng hăng, từ hạ phong biến thành thượng phong rồi. Nhưng mà, bọn họ không phải chỉ kinh ngạc ở mỗi điểm này, còn có điều khiến cho bọn họ càng càng kinh ngạc hơn, không, phải nói là khiếp sợ. "Ngươi chỉ có chút bổn sự đó thôi sao? Vậy không còn ý nghĩa gì nữa rồi..." Thân ảnh Bộ Tranh đột nhiên tiêu thất, sau đó hắn xuất hiện tại một nơi cách vị trí ban đầu hơn mười thước, nhìn vào Mai lão thái gia kia nói. "Đương nhiên không phải, ta còn có tuyệt chiêu, ngươi chờ đó." Mai lão thái gia giận dữ hét lên, sau đó bắt đầu tụ khí, hai tay nắm chặt đao, trên thân đao xuất hiện quang mang mãnh liệt, trận pháp bên trên cũng bắt đầu lưu chuyển. "Bá đao! Hùng bá thiên hạ!!" Mai lão thái gia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bổ một đao về phía Bộ Tranh, mặc dù Bộ Tranh đứng cách xa mười thước, nhưng khoảng cách này đối với chiêu thức của lão mà nói vẫn là tương đối gần. Chiêu đao pháp này, dưới tác dụng của trận pháp có thể làm cho thanh đao của lão biến thành một thanh "cự đao", sau đó thanh "cự đao" này bổ về phía Bộ Tranh, hoàn toàn phủ lấp hắn. "Phá!" Bộ Tranh gầm nhẹ một tiếng, sau đó dùng kiếm chém vỡ cự đao, loại phá chiêu cứng đối cứng này vốn hắn không muốn dùng tới, nhưng bây giờ là đang tạo thế, hắn muốn để cho mọi người ở đây hiểu được một chuyện, đó là thực lực của hắn cực kỳ cường đại, thuận lợi cho việc cấp cho đám người Lý Trí một hoàn cảnh an ổn. Nói một cách khác, Bộ Tranh có thể dùng một vài chiêu thức khác để phá giải chiêu thức của Mai lão thái gia, thậm chí người khác cũng sẽ không nhìn thấy hắn ra chiêu như thế nào luôn, nhưng như vậy chỉ tổ khiến người ta nghi hoặc hơn, làm giảm bớt đi hiệu quả chấn động. "Ngươi..." Sắc mặt của Mai lão thái gia trắng bệch, hai mắt nhìn về phía Bộ Tranh, tựa hồ như đang nhìn thấy một chuyện mà lão không thể tin nổi. "À, ta chưa nói cho ngươi biết, kỳ thật, ta cũng có cảnh giới lục mạch, so với ngươi còn sớm hơn một ngày đó nha." Bộ Tranh cười nói, kỳ thật những lời này là nói cho người khác nghe. "Cái gì?! Thiếu niên này cũng có cảnh giới lục mạch sao?" "Không thể nào, hắn là ai chứ? Cho tới bây giờ còn chưa từng nghe thấy liên minh có một đệ tử thiên tài như vậy." "Ngu ngốc, loại thiếu niên thiên tài này, nhất định phải là thế lực cao cấp hơn mới có thể bồi dưỡng ra, hẳn là cấp huyền ngũ phẩm, thậm chí cao hơn." "Đúng rồi, nhất định là như vậy..." Tức thì, quần chúng không rõ chân tướng bắt đầu nghị luận sôi nổi, mà những thành viên của Mai gia thì cả đám sắc mặt trắng bệch, cơ hồ không còn chút máu, bởi vì bọn hắn hiểu được một chuyện, nếu lời nói của Bộ Tranh là sự thật thì bọn hắn không còn cơ hội xoay người nữa rồi. Kỳ thật, cho dù lời nói này là giả, hắn thật ra không có cảnh giới lục mạch, nhưng riêng việc hiện tại hắn có thể áp chế Mai lão thái gia cũng đủ nói lên chuyện tình ngày hôm nay đã thất bại rồi. Hiện tại ngẫm lại, lúc trước người ta hạ độc quả thật đã là hành vi rất nhân từ rồi, nếu như hắn trực tiếp đại khai sát giới thì vấn đề không phải ở chỗ Mai gia có bao nhiêu người cho hắn giết mà là hắn có thể trong thời gian bao nhiêu lâu để hoàn thành cuộc đồ sát. Vào lúc này, bọn hắn cực kỳ oán hận tam tiểu thư và tam cô gia kia, vì sao lại trêu chọc phải tên sát tinh như vậy, nếu như không có tên sát tinh này, sau khi Mai lão thái gia đột phát đến cảnh giới lục mạch, vậy là Mai gia có thể hô mưa gọi gió trong Phong Hoa liên minh này rồi. Đó là tương lai tốt đẹp nhường nào a, đáng tiếc, tất cả đều sẽ tan biến!! "Ngươi rốt cuộc là ai?" Mai lão thái gia nhìn chằm chằm Bộ Tranh, có chút không cam lòng nói. "Chuyện này không còn trọng yếu nữa rồi, ngươi chỉ cần biết, ta là người có bối cảnh thâm hậu, thêm nữa, người giết chết ngươi chính là ta." Bộ Tranh nhìn Mai lão thái gia nói, hắn quyết định giết chết vị Mai lão thái gia này, bởi vì lão là một tồn tại nguy hiểm, đồng thời cũng tiện thể lập uy. "Cho ngươi biết một chút về cái gì là vũ kỹ trận pháp." "Kiếm trận - kiếm ảnh thuật!" Bộ Tranh thi triển ra kiếm trận, trận pháp hoa lệ kia xuất hiện ở trước mặt hắn, tiếp theo, kiếm ảnh hoa lệ xẹt qua không trung, đánh chết Mai lão thái gia. Kiếm trận hoa lệ này khiến cho toàn trường chấn động, bọn họ đột nhiên phát hiện ra mình thật nhỏ bé, cả đời này của bọn họ, phỏng chừng không dám đối đầu với Bộ Tranh, đồng thời cũng không dám đối đầu với người có quan hệ với Bộ Tranh.
Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 240 : Tiêu cục Thuận Thông! :baby2::baby2::baby2: Mời đọc Chương 240 : Tiêu cục Thuận Thông! "Chân khí..." Mai lão thái gia thốt lên hai chữ này, mang theo sự kinh hoàng té xuống mặt đất, nếu sớm biết rằng Bộ Tranh đã lĩnh ngộ chân khí thì lão ta đã đầu hàng nhận thua từ lâu rồi. Người có cảnh giới lục mạch không nhất định sẽ có chân khí, nhưng có chân khí tất nhiên có thể đột phá cảnh giới lục mạch, kỳ thật cái chân khí này chính là cửa khẩu đột phá lục mạch, người có chân khí chỉ cần tốn chút thời gian là có thể đột phá, mà người không có chân khí thì phải thật lâu ơi là lâu, có khi cả đời cũng không đột phá được. Mai lão gia là thuộc về thành phần không có chân khí, cho nên lão ta tốn một khoảng thời gian rất lâu để đột phá, mà có thể đột phá được cũng đã xem như may mắn rồi, nếu lão ta vẫn không thể lĩnh ngộ chân khí mà nói, tối đa cũng chỉ có thể tu luyện tới lục mạch tam trọng thiên mà thôi, đây là một cực hạn mà có rất rất ít người có thể đột phá. Đương nhiên, bình thường khi người ta đột phá lục mạch là đã có thể tiếp tục tiến bước về phía trước cũng như có khả năng sẽ lĩnh ngộ chân khí, nhưng nếu không lĩnh ngộ được thì chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này, cực kỳ ít người có thể tiếp tục phát triển. Với lại, ở cùng một cảnh giới, người lĩnh ngộ chân khí nhất định có thể chiến thắng người chưa lĩnh ngộ chân khí, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Chân khí, kỳ thật cũng là một loại đại biểu cho cảnh giới. "Vị công tử này, không biết lời nói trước đó của ngươi còn có hiệu lực không?" Vào lúc này, Mai Văn Hoa đột nhiên lên tiếng nói với Bộ Tranh, hơn nữa cực kỳ cung kính. "Nói cái gì?" Bộ Tranh hỏi, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn đã nói nhiều lắm rồi, cho nên hắn không biết Mai Văn Hoa đang đề cấp đến câu nói nào. "Ngươi nói chỉ cần chúng ta chịu buông bỏ thì ngươi sẽ thả chúng ta đi, hơn nữa còn bảo đảm cuộc sống cho chúng ta." Mai Văn Hoa nói, những lời này khiến hắn cảm thấy rất khuất nhục, nhưng hiện tại, hắn phải suy nghĩ cho con cháu của mình, có khuất nhục cũng đành chịu. "Có thể!" Bộ Tranh gật gật đầu nói. "Vậy chúng ta đây buông bỏ, xin ngươi giữ lời cho." Mai Văn Hoa nói, sau khi nói xong câu này, dường như hắn trở nên già đi rất nhiều. "Yên tâm, ta là một người tốt, từ trước đến nay nói chuyện đều giữ lời, nhưng có một chuyện ta muốn nói rõ ràng, độc dược trên người các ngươi có khả năng không giải được, không phải ta không muốn mà là bởi vì chất độc các ngươi trúng phải đã có sự biến hóa, ta cũng không khống chế nổi." Bộ Tranh nói. Trên thực tế, nếu Bộ Tranh tốn chút công phu là hắn có thể chữa trị độc tính của bọn hắn, nhưng vì sao hắn phải làm vậy cơ chứ? Hơn nữa, bọn hắn như vậy cũng rất tốt, không thể vận khí cũng như không thể chọc tới những người khác. "..." Mai Văn Hoa gật gật đầu, hiện tại coi như Bộ Tranh có thể giải được hắn cũng không thể nói được cái gì. Hiện tại, độc dược trên người hắn cũng không phải quá nặng, có hắn ở đây thì đám con cháu của hắn cũng được chiếu cố, hơn nữa, còn có những người khác không bị trúng độc, nói một cách chính xác hơn là không bị trúng loại độc hỗn hợp này. "A, bọn họ đang nói cái gì thế? Tại sao ta nghe có chút không hiểu a?" "Ngu ngốc, người ta đang nói đến quyền sở hữu Mai gia, thiếu niên này dường như muốn chiếm lấy Mai gia, cho nên mới phát sinh chiến đấu vừa rồi." "Như vậy không phải Mai gia bị suy sụp rồi sao, biết thế không bằng lúc ấy chắp hai tay nhường ra, sau đó Mai lão thái gia có thể tùy tiện đến địa phương nào đó đông sơn tái khởi, hiện tại..." "Điều này có thể trách được ai chứ, ai biết thực lực của thiếu niên này lại đáng sợ đến như vậy?" "..." Chuyện kế tiếp rất đơn giản, Bộ Tranh dập lửa, cứu tỉnh tất cả mọi người, biện pháp cứu tỉnh rất đơn giản, chỉ cần cho uống một chút nước thuốc là được, mà sau khi mọi người khôi phục, mặc dù vẫn còn suy yếu nhưng đều có thể vận khí được. Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, người đã uống qua giải độc đan đều rất buồn bực, bởi vì hiện tại bọn hắn xem như được sáng mắt rồi, so với nằm bất tỉnh quay đơ thì uống vào giải độc đan càng xui xẻo hơn. Khách nhân người Độc Long cốc cũng được Bộ Tranh cứu tỉnh, hắn không nói gì, chỉ nhìn Bộ Tranh nói một tiếng bội phục, sau đó cất bước ra đi, bất quá, Bộ Tranh lưu hắn lại đòi hỏi giải độc đan của hắn. Lấy giải độc đan làm cái gì chứ? Rất đơn giản, trộn thêm giải độc đan này vào sẽ khiến cho chất độc của hắn có tác động tốt hơn nhiều, không vẻn vẹn té xỉu, còn có thể hạn chế người khác dùng nội khí, chỉ hơi dùng một chút liền thất khiếu chảy máu, đây rõ ràng là một phiên bản nâng cấp cực kỳ lợi hại. Vị khách người của Độc Long cốc kia cũng hiểu ra ý tưởng của Bộ Tranh, tuy rằng cũng rất mong muốn có được độc dược của Bộ Tranh, nhưng hắn biết mình rất khó có khả năng, vào lúc này, hắn không có tư cách nói đến chuyện này, rất hợp tác lấy giải độc đan ra, sau đó rời đi. Chuyện tình kế tiếp tự nhiên sẽ do Lý Trí, Công Tôn Lượng và Tư Đồ Kiều xử lý, cũng không cần Bộ Tranh tham dự, hắn định ở chỗ này qua một đêm là rời đi. Ngày hôm sau, dường như mọi người đều biết Bộ Tranh phải đi, cho nên tập hợp từ rất sớm ở nơi Bộ Tranh nghỉ ngơi, chuẩn bị đưa tiễn Bộ Tranh, đương nhiên, cũng có một chuyện cần hoàn thành. "Bộ thiếu, chỗ này là danh sách tài liệu trân quý của Mai gia, có một số tài liệu ta không nhận ra, xin được dâng cho Bộ thiếu." Tư Đồ Kiều lấy tài liệu ra, đây là những thứ Bộ Tranh muốn, hắn còn chuẩn bị để cho Tư Đồ Kiều về sau tiếp tục giúp hắn thu thập tài liệu, bất quá, đều là tài liệu chân nguyên, còn có một vài tài liệu luyện khí và đúc kiếm. Tư Đồ Kiều là một thương nhân, về sau hắn tiếp tục đi trên con đường này, kiếm tiền cho bang phái mới thành lập của bọn họ, có tiền là có thể giải quyết hết thảy, không chỉ vấn đề tài nguyên, thậm chí có thể giúp thăng cấp bang phái, dời đến địa phương càng tốt hơn. Hiện tại, bang phái này tên là Kim Tiền bang, không cần phải hỏi, đây là tên do Bộ Tranh đặt, hơn nữa hắn còn dương dương đắc ý, giống như hắn đã đặt được một cái tên khiến quỷ thần kinh khiếp. Mặc dù mọi người đều cảm thấy cái tên này quá tục, nhưng tục cũng có chỗ tốt của tục, có thể làm cho người ta cảm thấy bang phái này thấp bé, hiện tại điều đầu tiên bọn họ cần phải làm chính là đứng vững, khiêm tốn một chút cũng tốt. "Kiều ca, ngươi xác định có thể nhờ tiêu cục Thuận Thông vận chuyển các tài liệu đến chứ?" Bộ Tranh hỏi. "Đúng vậy, tiêu cục Thuận Thông là tiêu cục tốt nhất, nghe nói đó là thế lực cấp địa, dù sao trong những thế lực cấp huyền, không có thể lực nào dám va chạm với tiêu cục Thuận Thông, bọn họ phân bố rất rộng, phỏng chừng Đỉnh Thiên thần giáo kia của ngươi cũng có phân đà của tiêu cục Thuận Thông, đến lúc đó ngươi có thể gửi đồ cho chúng ta cũng như chúng ta có thể gửi đồ cho ngươi." Tư Đồ Kiều nói. "Lại có thứ thuận tiện như vậy, sao ta đến giờ mới biết nhỉ?" Bộ Tranh ngẩn ngơ, ngẫm lại thì hắn chưa bao giờ cần phải gửi đồ cho người khác, nhưng nếu muốn gửi đồ thì phải đi phân đà của tiêu cục Thuận Thông mới được. Với lại, nếu lo lắng đồ vật ký gửi bị mất mát thì có thể gửi trực tiếp đồ vật cho tiêu cục Thuận Thông kiểm tra, nếu như bị mất mát thì nhất định sẽ nhận được bồi thường, còn không, nếu ký gửi vật phẩm càn khôn, không nói rõ ràng thứ gì được chứa bên trong thì tiêu cục Thuận Thông chắc sẽ không bồi thường đồ vật bên trong, chỉ bồi thường vật phẩm càn khôn mà thôi. Thông thường mà nói, ký gửi vật phẩm càn khôn cũng rất an toàn, đại đa số người ta đều làm như vậy, nhiều vật phẩm càn khôn như vật, ai biết cái nào là của ngươi, làm sao mà xác định được để mà cướp, hơn nữa, cũng không có ai dám cướp. Đương nhiên, trực tiếp ký gửi vật phẩm càn khôn, không nói rõ ràng đồ vật bên trong thì giá cả sẽ thấp hơn một chút, còn nếu như kê khai rõ ràng thì giá cả sẽ dựa theo giá trị của vật phẩm được chứa bên trong để tính toán, bất quá tỉ lệ không cao lắm, người bình thường ký gửi vật phẩm quý trọng cũng kê khai tất tần tật. "Cả ngày ngươi chỉ rúc trong phòng, làm sao biết được chứ!" Tích Mễ lên tiếng nói. "Ha ha, cứ thế mà làm đi, đây là năm lọ chân khí đan, một lọ chân nguyên đan, một thanh trận binh, ngươi giúp ta gửi cho Tú Anh." Bộ Tranh lấy ra một cái túi càn không giao cho Tư Đồ Kiều nói. "Chân nguyên đan? Ngươi không nói nhầm chân khí đan thành chân nguyên đan đấy chứ?" Tư Đồ Kiều cầm cái túi càn khôn kia hỏi, tuy rằng Bộ Tranh không có khả năng nói nhầm, nếu như nói nhầm thì sao chỉ nói một lọ chân nguyên đan a? "Không nói nhầm đâu, chân nguyên đan thiệt đấy, do tự ta luyện chế dạo gần đây, đúng rồi, tài liệu luyện chế chân khí đan ngươi phải giúp ta thu nhiều hơn một chút, phải mua ở nơi này, còn ở bên kia mắc hơn rất nhiều." Bộ Tranh thuận miệng nói. "Ngươi biết luyện chế chân nguyên đan sao?" Mọi người không chú ý đến câu nói kế tiếp của Bộ Tranh, chỉ quan tâm đến lời nói này. "Ừm, cũng không phải quá khó." Bộ Tranh trả lời. "..." "Ngươi đã biết luyện chế chân nguyên đan, còn đi luyện chế chân khí đan làm cái gì?" Tích Mễ nói. "Bây giờ ngươi có thể dùng chân nguyên đan sao?" Bộ Tranh trực tiếp hỏi. "Không thể..." Tích Mễ lắc đầu, "Nhưng ngươi chắc chắn sẽ không luyện chế vì chúng ta, khẳng định là ngươi có mục đích gì đó." "Đúng thế, chân khí đan có thể đổi lấy vàng ở bên kia, tỉ lệ so ra cao hơn bên này rất nhiều." Bộ Tranh nói. "A..." Hai mắt Tư Đồ Kiều sáng ngời, thân là thương nhân cho nên hắn rất nhanh nhạy, "Tài liệu bên này rẻ, đan dược bên kia quý, đây là con đường kiếm tiền cực tốt." "Ừm, ta đổi lấy vàng cho ngươi, ngươi giúp ta mua tài liệu, chẳng mấy chốc chúng ta có thể kiếm được thật nhiều nhiều vàng a." Bộ Tranh gật đầu, có chút hưng phấn, hai mắt như muồn biến thành đồng tiền, bộ dáng mê tiền hiện rõ mồn một. "Thật không hiểu vì sao ngươi lại mê tiền như vậy?" Tích Mễ tức giận nói. "Đúng rồi, Bộ thiếu, trận khí có phẩm chất gì?" Tư Đồ Kiều hỏi. "Bảo khí cực phẩm." Bộ Tranh trả lời. "Ừm, bảo khí cực phẩm a, giá cả vẫn có thể sẽ tăng một chút... chờ đã, ngươi nói cái gì? Bảo khí cực phẩm?" Tư Đồ Kiều thảng thốt kêu lên, sau đó trở nên ngây dại. Thần linh ơi, bảo khí cực phẩm? Thứ này cho dù là thế lực cấp huyền nhất phẩm cũng rất hiếm có, đặt ở chỗ này chính trân bảo tuyệt thế, không, là tồn tại trong truyền thuyết. Đồ vật như vậy không ngờ Bộ Tranh lại dễ dàng giao cho Tư Đồ Kiều, hơn nữa còn là trực tiếp cho Tú Anh, điều này làm cho người ta có chút chấn kinh. "Ừm, chính là bảo khí cực phẩm, được rồi, không có chuyện gì nữa thì ta đi đây." Bộ Tranh gật gật đầu, chuẩn bị rời đi. "Đợi một chút, trận binh là do ngươi luyện chế sao?" Tích Mễ lập tức kêu lên. "Đúng thế, làm sao vậy?" Bộ Tranh hỏi. "Tại sao không cho ta một thanh?" Tích Mễ có chút khó chịu nói. "Ta không thiếu nợ cô, với lại ta với cô cũng không thân quen gì cho lắm, hơn nữa, ta đã cho cô chân khí đan, thứ này đã rất đáng tiền rồi, đừng không biết đủ." Bộ Tranh tức giận nói, đối với kiểu bằng hữu như Tích Mễ thì cũng chỉ đến mức độ này thôi, hắn không có khả năng đối xử với nàng giống như đối xử với Tú Anh. "Nhưng mà..." Tích Mễ cũng biết điểm này, nhưng nàng có chút không cam lòng. "Ta phải đi rồi, tái kiến." Bộ Tranh dứt khoát nói đi là đi, không cho Tích Mễ cơ hội nói tiếp, trực tiếp tung người nhảy lên cao, sau đó giương đôi cánh bạc ra bay đi trước ánh mắt kinh dị của mọi người. Có lẽ bọn hắn đều không ngờ tới Bộ Tranh sẽ rời đi bằng một phương thức như thế... "Hắn và ta đã không còn thuộc về cùng một thế giới..." Thượng Quan Tiểu Muội nhìn theo thân ảnh của Bộ Tranh, thản nhiên nói.