Huyền Huyễn Độc Bộ - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh - Chương 258

  1. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 241: Trở về Đỉnh Thiên!



    :baby2::baby2::baby2:




    Chương 241: Trở về Đỉnh Thiên!

    Đây là một tòa thành mỹ lệ và kỳ vĩ, hôm nay là một ngày tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp, vào một ngày đẹp trời như thế này người ta thường ra ngoài tụ họp với bạn bè, lê la quán xá, chụp ảnh update facebook...

    Tuy nhiên, tại vị trí trung tâm của tòa thành này, trên con đường cái được coi là lớn nhất ở đây, hiện tại có một đám đông đang bu xung quanh hai đoàn người, một đoàn trong số đó là đại gia tộc trong thành, mà đầu lĩnh là một vị quý phu nhân.

    Một đoàn khác, kỳ thật cũng chỉ có một vài người mà thôi, hơn nữa nhìn có vẻ lép vế, là mấy thanh niên trẻ trâu à không nhiệt huyết.

    Theo như lời đám đông hóng hớt được thì sự tình kỳ thật rất đơn giản, một người trong số các thanh niên kia có quan hệ yêu đương với nữ nhi của vị quý phu nhân này, nhưng vì môn không đăng hộ không đối cho nên vị quý phu nhân này cực lực phản đối.

    "Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, không nên si tâm vọng tưởng nữa, ngươi muốn cưới nữ nhi của ta, trừ phi là có bánh từ trên trời rơi xuống." Vị quý phu nhân kiêu ngạo nói.

    "Bà..."

    "Ba!"

    Một chiếc bánh bị cắn dở rơi xuống từ trên trời, rớt xuống trước mặt vị quý phu nhân...

    Vì thế, trước sự chứng kiến của mọi người, vị quý phu nhân cũng không thể đổi ý. Ông bà ta có câu người có tình sẽ trở thành thân thuộc, thanh niên kia sau này nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ mà trở thành một nhân vật truyền kỳ đối với các vùng lân cận, mà cái chuyện thú vị này cũng được truyền lưu trong dân gian, người ta đặt tên cho câu chuyện này là 'Chuyện tình chiếc bánh rớt'.

    Chiếc bánh kia rốt cuộc là ai làm rơi, kỳ thật vấn đề này không phải quá trọng yếu, đây vốn là một loại duyên phận, đương nhiên là cũng có rất nhiều người tò mò, chẳng qua là không ai có thể tìm ra được đáp án, bởi vì người làm rớt bánh chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, hơn nữa là đi bằng đường chim bay.

    Trên không trung lúc đó mọi người có thể miễn cưỡng nhìn thấy một con chim nhỏ bay ngang qua, trên thực tế, đó cũng không phải là chim mà là con người, người đó chính là Bộ Tranh.

    "Ai nha, rớt một cái rồi, tiếc quá, quên đi, ta vẫn còn..." Khi đó Bộ Tranh bay như chạy trên bầu trời, hắn cũng không biết vì mình vô tình làm rơi chiếc bánh mà tác thành cho một mối nhân duyên.

    Đây đã là vài ngày sau kể từ lúc hắn rời khỏi Thần Kiếm vương triều, vốn hắn đến Thần Kiếm vương triều là muốn đón con chó ngu ngốc kia, nhưng kết quả không thành công, bởi vì nghe nói sau khi hắn rời đi thì Vượng Tài cũng biến mất theo đó.

    Đây là hắn nghe Lục Tiểu Dạ kể lại, còn Tần Sương thì nghe nói đã bắt đầu leo cấp, ừm, nói chính xác là leo lên thế lực cao cấp hơn, nghe nói hiện tại nàng đã là thành viên trong một thế lực cấp huyền ngũ phẩm, hơn nữa rất nhanh có thể tiến vào cấp huyền tứ phẩm, nếu như nàng đột phá lục mạch thì sẽ có thể tiếp tục tiến thêm một bước.

    Bộ Tranh để lại cho Tần Sương một thanh kiếm, sau khi nhờ Lục Tiểu Dạ chuyển giùm thì cũng lập tức ly khai.

    Hiện tại Bộ Tranh đã đi được hơn phân nửa lộ trình, lần trở về này tốc độ của hắn phải nói là nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi, không tính đến thời gian lãng phí thì hắn hoàn thành hơn phân nửa đoạn đường chỉ trong vòng bảy tám ngày. So với trước kia là ít hơn một nửa, nguyên nhân là do công lực của hắn tăng lên, thêm vào đó là sự thuần thục trong sử dụng chân khí.

    Chuyện Bộ Tranh tăng cấp thực lực là có thể dự đoán được. Trận đấu giữa hắn và Mai lão thái gia giúp hắn thu hoạch được không ít, dù sao đều là cùng một cấp bậc, cho nên hắn lĩnh ngộ được nhiều kỹ xảo sử dụng chân khí.

    Tuy rằng Mai lão thái gia yếu hơn Bộ Tranh rất nhiều, nhưng trên thực tế, bọn hắn đều có cảnh giới lục mạch nhất trọng thiên, do đó hiệu quả vẫn rất không tồi.

    Nhưng mà cái cảnh giới lục mạch nhất trọng thiên này ở Đỉnh Thiên thần giáo chỉ là đứng hàng áp chót, ít nhất ở tổng đàn là như thế, mà những người Bộ Tranh gặp qua đại đa số đều là thất mạch, thậm chí một vài đệ tử nổi trội còn có được cảnh giới thất mạch nhị trọng thiên, hoặc tam trọng thiên.

    Bất quá, từ tam trọng thiên trở lên đều là cấp bậc trưởng lão, mặc dù các trưởng lão có thể chỉ cao hơn một trọng thiên, nhưng chênh lệch lại là tuyệt đối, không cách nào siêu việt được.

    Đương nhiên cũng không phải toàn bộ trưởng lão đều là cao thủ thất mạch tứ trọng thiên, một vài người trong đó sẽ có thực lực xêm xêm với đệ tử nổi trội, thậm chí là thấp hơn một chút, dù sao các đệ tử nổi trội đều là thiên tài bên trong thiên tài, mà trưởng lão thì không nhất định đều là thiên tài, bị vượt qua cũng rất bình thường.

    Những đệ tử xuất sắc có cảnh giới thất mạch tam trọng thiên muốn tiến nhập tứ trọng thiên đa số đều cần thời gian năm sáu năm, sau khi bọn họ tiến vào thất mạch thì mỗi lần tăng thêm một trọng thiên lại cần tiêu tốn đến một hai năm, đây vẫn là đang nói thời gian tối thiểu.

    Mà những đệ tử đó chủ yếu cũng đã gần ba mươi tuổi, tiếp qua một đoạn thời gian nữa cũng sẽ trở thành trưởng lão, không phải là đệ tử nữa rồi.

    Sau ba mươi tuổi, không trở thành trưởng lão thì cũng không có khả năng làm được cái gì...

    Lại qua thêm hai ngày, sau khi Bộ Tranh bắt kịp một chiếc huyền không thuyền, bởi vì sợ hiểu lầm, hắn cố gắng cách xa một chút, người trên huyền không thuyền rất đề phòng với những người bay nhanh trên không trung như hắn, bởi vì những người đó rất có thể là cường đạo, đây là kinh nghiệm hắn học được sau vài lần bị hiểu nhầm.

    Chỉ bất quá, người trên huyền không thuyền lại đuổi theo, tuy rằng Bộ Tranh không thả hết toàn bộ tốc độ bởi vì còn phải đi đường dài, nhưng tốc độ hiện tại cũng không chậm, người có thể đuổi theo hắn trên không trung xem ra thực lực rất không tồi.

    Điều này làm cho Bộ Tranh không khỏi có chút tò mò, nhìn về phía người từ trong huyền không thuyền đi ra, đó là một cô gái tương đối mảnh mai, đương nhiên chỉ nói ngoại hình mà thôi, Bộ Tranh biết kiểu nữ nhân này há có thể mảnh mai được chứ, ít nhất cũng mạnh hơn hắn rất nhiều.

    Hắn là dựa vào trận khí phụ trợ, còn nàng hoàn toàn là ngự không phi hành, cấp bậc thực lực vượt hơn hắn rất nhiều, vào lúc này, Bộ Tranh chỉ có thể xác định thực lực của nàng hẳn đã ngoài thất mạch, như cụ thể như thế nào thì hắn không biết.

    Đã ngoài thất mạch, ai, ở đây tùy tiện gặp được một người thì đã là ngoài thất mạch, người ta tùy tùy tiện tiện là có thể tiêu diệt mình ngay, không lẽ mình nên đến một vài địa phương cấp thấp sống một cuộc sống thỏa sức vùng vẫy hay sao?

    Theo như ý nghĩ của Bộ Tranh, bản thân hẳn là nên lựa chọn cuộc sống như thế, nhưng cũng không biết vì sao, hắn vẫn lựa chọn quay về nơi đây, hơi nữa còn muốn tiếp tục tiến về phía trước, thâm tâm hắn đang tự nói với chính mình rằng phải tiếp tục đi về phía trước.

    Trước đây, hắn tu luyện là vì muốn cứu Tú Anh, hiện tại Tú Anh đã không sao, nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện ngừng lại, thâm tâm đang dẫn dắt hắn, muốn hắn tiếp tục tiến bước trên con đường võ đạo.

    Hơn nữa ở Đỉnh Thiên thần giáo có người che chở, vô cùng an toàn, đồng thời hắn còn có thể làm một vài sinh ý, đầu cơ trục lợi một vài chân khí đan, đối với lợi nhuận kiếm được mà nói, chỉ cần làm một năm là bản thân có thể phú khả địch quốc, đến lúc đó, xây dựng đại trạch, cưới mấy lão bà, nuôi mấy tiểu thiếp.

    Hắc hắc, đời người thật tốt đẹp biết bao...

    "Này, tiểu huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đấy, nước miếng chảy đầy đất rồi kia!" Cô gái kia cười hỏi Bộ Tranh.

    "A, vừa rồi ta mới nghĩ đến lão bà tương lai của ta..." Bộ Tranh rất thành thật, trả lời thẳng suy nghĩ trong lòng.

    "Nguyên lai là như vậy ư, chẳng thể trách vẻ mặt lại như thế..., không nói cái này nữa, xin hỏi một chút, từ đây đến tổng đàn của Đỉnh Thiên thần giáo đi như thế nào?" Cô gái kia hỏi.

    "Hóa ra cô muốn đến Đỉnh Thiên thần giáo, từ nơi này đi thẳng về phía trước, khi nào nhìn thấy những ngọn núi có hình dạng giống như măng tre thì ngọn núi cao nhất chính là nơi cô cần đến." Bộ Tranh chỉ vào phía trước nói.

    "Phía trước hả, quả nhiên ta đi đúng đường rồi, cảm ơn nhiều, tiểu huynh đệ." Sau khi cô gái nói lời cảm ơn liền quay người trở về huyền không thuyền.

    Bộ Tranh cũng không quan tâm lắm, tiếp tục đi về phía trước, mặc dù là cùng đường nhưng hắn cũng không có ý định đi cùng với cô gái, bởi vì hắn không thích đi chậm vì người khác, hơn nữa cũng sắp tới rồi, hiện tại lên thuyền nộp phí thì lỗ to.

    Căn cứ theo lệ thường, muốn lên huyền không thuyền thì phải nộp một ít thuyền phí, ít nhất là từ trước tới nay Bộ Tranh đều làm như thế.

    Tiếp tục qua thêm hai ngày nữa, Bộ Tranh đã đi đến thành thị bên dưới tổng đàn, trước tiên đi dùng chân khí đan đổi lấy một số tài liệu luyện chế chân nguyên đan, đây là ưu tiên hàng đầu, sau đó là đi mua đồ ăn và một vài tài liệu khác.

    Tiếp theo, Bộ Tranh thấy thời gian vẫn còn sớm, cho nên nảy ra ý định đi dạo quanh cái thành thị này, hiện tại hắn có rất nhiều thời gian, sở thích của Bộ Tranh rất đơn giản, ngoại trừ tiền ra thì ăn chính là sở thích lớn thứ hai của hắn.

    Người ta nói dân dĩ thực vi thiên, cả một đời người, nếu chỉ ăn những đồ ăn đơn giản cho no bụng thì cuộc sống chẳng có gì gọi là thú vị cả, mỹ thực là dùng để tô điểm cho cuộc sống, cho dù là đồ ăn đơn giản nhất, nhưng thông qua các loại thủ pháp chế biến, hương vị thức ăn làm ra có thể không thua kém gì cao hương mỹ vị, cái này cần đến trù nghệ cao thâm.

    Đối với nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp thì ngược lại không cần trù nghệ gì lắm, bởi vì người ta thường ăn trực tiếp luôn.

    Bộ Tranh đương nhiên không có cái tham vọng xa vời những nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp này, hắn chỉ cần đi đến các quán ăn nhỏ bình dân mà thôi, mỗi một món ăn ở mỗi một quán không hề giống nhau, vị đạo bất đồng, văn hóa cũng khác biệt.

    Món ăn vặt nổi tiếng nhất ở nơi này là một loại bánh rán, dùng một chiếc thìa làm khuôn, bột dẻo được đổ vào trong thìa, sau đó bỏ vào bên trên đủ loại nhân, tiếp đó gói kín lại, bỏ cả chiếc bánh vào chảo dầu rán lên, chẳng mấy chốc mà vỏ ngoài trở nên vàng óng, mùi thơm thức ăn bốc lên nồng nặc...

    Sau khi Bộ Tranh ăn vào một cái đầu tiên liền bắt đầu kìm lại không được, lập tức quét sạch bách những chiếc bánh rán sẵn còn dư lại trên sạp hàng của người ta, điều này làm cho người xếp hàng phía sau rất bất đắc dĩ, xem ra bản thân phải chờ dài dài rồi.

    "Tiểu tử, cho ta một cái." Vào lúc này, một thanh âm vang lên từ bên cạnh Bộ Tranh.

    "Tự mình mua đi." Bộ Tranh trả lời không cần suy nghĩ, sau đó mới kịp phản ứng, thanh âm này hơi quen quen, dường như là người mà mình nhận thức.

    Ở nơi này hắn chỉ quen biết hai người, một là Liễu Nhất Kiếm, người còn lại chính là Đông Phương, mà nếu như là Liễu Nhất Kiếm thì lão sẽ không hỏi mà trực tiếp cướp luôn.

    Bộ Tranh quay đầu lại liền nhìn thấy Đông Phương Như Mộng đang đứng trong đám người, liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng, quả thật nàng rất nổi bật, vì thế, hắn liền vặn ra khuôn mặt tươi cười.

    "Hóa ra là sư tỷ a, cầm lấy này, ta còn có rất nhiều, rất nhiều."

    Đối với Đông Phương Như Mộng này, Bộ Tranh có thể nói không được sao? Đây rất hiển nhiên là không được, ít nhất là Bộ Tranh sẽ không vì một món ăn vặt mà trở mặt với nàng, điều đó không đáng, có khả năng liên quan tới phí tổn thuốc men a.

    Hiện tại Bộ Tranh cũng không biết có nên cảm thán hay không, mình và sư tỷ này cũng quá có duyên đi, mình mới trở về, không ngờ người đầu tiên gặp được lại là nàng.

    "Hừ!" Đông Phương Như Mộng hừ một tiếng, lấy đi một cái túi giấy chứa món ăn vặt, sau đó im lặng không nói chuyện, trực tiếp bắt đầu ăn, tướng ăn nhìn rất ư là đáng yêu.

    Điều này làm cho không ít anh chàng đứng bên cạnh bị nàng làm cho mê muội!






     
    Chỉnh sửa cuối: 12/7/15
    manga/anime thích bài này.
  2. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 242: Cố sự của Liễu Nhất Kiếm!



    Hai bữa nay mình ghiền chơi game quá, lâu rồi ko chơi, giờ tái nghiện rồi




    Chương 242: Cố sự của Liễu Nhất Kiếm!

    "Người trở về khi nào thế?" Đông Phương Như Mộng không để ý đến người bên cạnh, vừa ăn vừa hỏi Bộ Tranh.

    "Vừa mới đây thôi, ta còn chưa trở về... A, sư tỷ, sao tỷ lại biết ta đi ra ngoài?" Bộ Tranh trả lời xong liền cảm thấy hơi kỳ quái, chuyện mình ra ngoài dường như chỉ có mỗi Liễu Nhất Kiếm biết.

    Cho dù Đông Phương Như Mộng lâu rồi không gặp Bộ Tranh thì cũng không thể cho rằng Bộ Tranh đi ra ngoài, cùng lắm là không có duyên gặp mặt, hoặc là do Bộ Tranh bế quan mới đúng.

    Trừ phi nàng từng đi hỏi qua, nhưng Bộ Tranh thấy đối phương cũng không có khả năng để ý đến cái chuyện này, dù sao cũng không thân quen gì mấy, chẳng qua mới gặp nhau có hai lần mà thôi, à, đúng rồi, là ba lần.

    "Ta biết là được, ngươi đi đi về về như thế nào, nghe nói ngươi không đi bằng huyền không thuyền." Đông Phương Như Mộng nói.

    "À, ta có một loại trận khí có thể phụ trợ cho việc bay lượn trên không, nhanh lắm, ừm, hương vị này không tệ, cho ta thêm một túi lớn một túi nhỏ? Đương nhiên không phải, túi lớn như vậy này!" Bộ Tranh vừa đáp lời vừa nói với chủ sạp hàng, mua cái túi lớn gì đó.

    Hiện tại Bộ Tranh mua đồ ăn vặt càng ngày càng nhiều, trước đó là ăn nếm thử hương vị, nếu như ăn ngon mồm là hắn sẽ lập tức mua cả một đống.

    "Cái trận khí gì? Ngươi nhảy tới nhảy lui trên không trung chẳng lẽ do dùng trận khí sao?" Đông Phương Như Mộng hỏi.

    "Ừm, không phải là nhảy tới nhảy lui mà là bay tới bay lui." Bộ Tranh trực tiếp phản bác.

    "Chính là nhảy tới nhảy lui!" Đông Phương Như Mộng nói, lời nói mang theo uy thế không được bàn cãi.

    "Được rồi, nhảy tới nhảy lui." Bộ Tranh nói, hắn chẳng dại gì tranh cãi với cô gái có tính khí hỷ nộ vô thường này, nếu người ta không cẩn thận, lại quơ tay qua một phát, tánh mạng của ca không khéo gặp nguy hiểm.

    "Đưa cái trận khí kia của ngươi cho ta chơi thử." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nói, ngữ khí vẫn mang uy thế bá đạo.

    "... Nhìn kìa, heo biết bay." Bộ Tranh trầm mặc một lúc, sau đó chỉ về phía sau Đông Phương Như Mộng hô lên.

    "?? Cái gì?" Đông Phương Như Mộng nhìn ra phía sau, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vào lúc này nàng cũng minh bạch luôn, bản thân nàng đã bị Bộ Tranh đùa giỡn.

    Vốn nàng sẽ không bị lừa bởi trò bịp đơn giản như vậy , chẳng qua là nàng không ngờ tới lại có người dám lừa nàng, cho nên mới dễ dàng trúng chiêu như vậy, mà không cần nói, đợi nàng quay đầu lại, Bộ Tranh nhất định đã chạy biệt dạng rồi.

    Quả nhiên, khi nàng quay đầu lại, Bộ Tranh đã biến mất, nàng thử cảm nhận khí tức của Bộ Tranh nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được, điều này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể dậm chân một cái, sau đó rời đi.

    "Mơ đi, đôi cánh này là bảo bối của ta, ngu gì cho cô mượn chơi, đi về trước đã, hừm, không thể trực tiếp trở về, bằng không bị nàng ta bắt được thì phiền toái to." Bộ Tranh đang đứng ăn trước một sạp hàng, kỳ thật hắn cũng không rời đi quá xa, có thể nói là rất gần, theo như suy nghĩ của hắn thì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

    Nếu như Đông Phương Như Mộng phát hiện ra chuyện này, nàng nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì nàng không cảm giác được sự tồn tại của Bộ Tranh trong khi Bộ Tranh lại đang ở gần ngay đó, không biết Bộ Tranh đã dùng cách nào.

    Cũng không phải nàng cho rằng Bộ Tranh không thể che giấu khí tức, chẳng qua là không có khả năng che chắn hoàn toàn, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy.

    Tiếp đó Bộ Tranh mua một ít thức ăn rồi từ một ngọn núi khác mà leo lên trên. Hắn cũng không sử dụng cánh bạc, chút khoảng cách ấy có thể hoàn toàn không cần đến cánh bạc, hơn nữa cánh bạc quá bắt mắt.

    Bộ Tranh nghĩ rằng Đông Phương Như Mộng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi chờ đợi mình về, bất quá hiện tại nói không chừng nàng đang nổi nóng, vẫn nên cẩn thận thì hơn, chỉ cần trở lại bên cạnh lão đầu là an toàn, lão đầu vẫn có chút lực uy hiếp.

    Sau khi trở về ngọn núi nơi Liễu Nhất Kiếm cư ngụ, Bộ Tranh phát hiện xung quanh không một bóng người, dường như rất an toàn, bất quá có một vấn đề xuất hiện, đó là hình như Liễu Nhất Kiếm không có mặt ở trên núi.

    Mới đầu thì Bộ Tranh cũng không quan tâm lắm, Liễu Nhất Kiếm có khả năng là đi đâu đó, trước kia là vì trông chừng hắn nên lão mới phải ở đây mỗi ngày, hiện tại thì không cần nữa, nói không chừng Liễu Nhất Kiếm bận đi công chuyện hoặc họp mặt hảo hữu.

    Thế là Bộ Tranh bắt đầu một mình một người ở trên ngọn tuyết phong này, tu luyện, luyện đan, đúc kiếm, luyện khí bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian đâu mà để tâm đến chuyện khác, ở thành thị dưới chân núi hắn cũng tìm được phân nhánh của tiêu cục Thuận Thông rồi thông qua tiêu cục này liên hệ với Tú Anh, rốt cuộc nhận được tin tức gần đây của Tú Anh.

    Đồng thời, Bộ Tranh cũng thông qua tiêu cục Thuận Thông, đưa kim phiếu do mình đổi được cho Tư Đồ Kiều phát triển thương hội của Kim Tiền bang, còn có là thu mua tài liệu luyện chế chân khí đan.

    Số tiền phát triển thương hội này chẳng qua là đầu tư mang tính thăm dò, nếu như không thành công thì Bộ Tranh sẽ thu hồi lại vốn đầu tư này, tiền sinh tiền, vốn hắn chưa có cơ hội để thực hiện kế hoạch này, hiện tại có Tư Đồ Kiều vận hành, hắn chỉ việc ngồi đợi lấy tiền thôi.

    Để có được càng nhiều tiền hơn, Bộ Tranh vẫn có thể bỏ được một vài món tiền nhỏ, đương nhiên, hắn cũng không cung cấp toàn bộ tiền cho Tư Đồ Kiều, mặc dù biết hiện tại càng nhiều tiền sẽ càng nhanh kiếm được tiền, nhưng hắn vẫn không muốn cấp hết, bởi vì hắn không chắc lắm chuyện đầu tư này có thể sinh lợi nhuận hay không, hắn không muốn được ăn cả ngã về không.

    Trên thực tế, coi như là hạng mục trăm phần trăm thành công thì Bộ Tranh cũng không nhất định dốc hết toàn bộ, hắn cảm thấy để tiền bên người mình vẫn là an toàn nhất.

    Bất quá, dù là như thế cũng không vấn đề gì, sau khi Tư Đồ Kiều nhận được tiền tài trợ của Bộ Tranh, cộng với con đường đặc thù của bản thân Bộ Tranh, rất nhanh đã khiến sinh ý của thương hội phát triển như vũ bão, làm cho hắn vui sướng nhảy nhót không thôi.

    Trong đó, tiêu cục Thuận Thông mang tác dụng rất lớn, nếu không nhờ tiêu cục Thuận Thông vận chuyển tiền bạc thuận lợi thì hắn phải cần thời gian rất dài để trao đổi tư nguyên với nhau.

    Tuy nhiên, nếu như dùng tiêu cục Thuận Thông để trao đổi tin tức thì không được như thế, chẳng hạn như vụ Bộ Tranh truyền tin tức cho Tú Anh, phải mất đến tròn hai tháng mới truyền đến người nhận, đây vẫn còn coi là nhanh đấy.

    Hai tháng thời gian, có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện a!!

    Đương nhiên, cũng đành chịu thôi, trước tiên xem thư Tú Anh gửi đến đã...

    Lúc sau, Bộ Tranh chỉ có thể cảm thán thời gian hai tháng đích xác có thể phát sinh rất nhiều chuyện, vài ngày đầu, Bộ Tranh sống cuộc sống một mình, mỗi ngày bận rộn tu luyện, luyện tập cái này cái kia, không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.

    Nhưng về lâu về dài, Bộ Tranh phát hiện ra sự tình tựa hồ có điểm kỳ quái, vì sao đã lâu như vậy, lão đầu kia vẫn chưa xuất hiện chứ?

    Bộ Tranh cảm thấy kỳ quái cho nên quyết định đi tổng đàn hỏi thăm tình huống một chút, dù sao cũng rất gần, vì thế, hắn liền "đạp mây" mà đi.

    "Ngươi nói Liễu sư thúc hả, ông ấy nói đi ra ngoài tìm người chế tạo trận binh, chuyện này cần có thời gian, hiện tại mới chỉ hơn hai tháng mà thôi, nói không chừng còn phải thêm mấy tháng nữa, điều này rất bình thường."

    Người trả lời vấn đề này của Bộ Tranh không phải ai khác mà chính là Đông Phương Như Mộng, cũng không biết như thế nào, sau khi Bộ Tranh xuất hiện trên tầng mây không lâu thì nàng liền xuất hiện.

    Sự xuất hiện của nàng làm cho Bộ Tranh hoảng sợ, chuẩn bị một vài động tác đề phòng, khiến cho tốc độ hơi chút đình trệ.

    Khi đó, Bộ Tranh thật sự không nghĩ đến chuyện nàng xuất hiện một cách vô thanh vô tức, vốn lấy công lực của nàng, đây là điều rất bình thường, nhưng hắn không tài nào hiểu nổi, vì sao ta vừa xuất hiện là cô liền xuất hiện luôn.

    Đương nhiên, Bộ Tranh không hỏi vấn đề này, nghĩ rằng đây có thể chỉ là sự trùng hợp, dù sao mấy lần trước đi xuống thành thị bên dưới cũng không thấy nàng xuất hiện.

    Do đó hắn cũng không nghĩ sâu xa thêm về chuyện này nữa, người ta cũng không có lý do gì mà nhìn chằm chằm vào mình.

    Vì thế, Bộ Tranh liền cất tiếng chào hỏi với Đông Phương Như Mộng, cũng nói ra nguyên nhân vì sao bản thân lại đến tổng đàn, sau đó có được đáp án này.

    "Chế tạo trận binh? Chẳng lẽ là cái thanh kia sao? Cũng đúng, dùng thanh kia có khả năng sẽ tạo ra linh khí, thời gian lâu một chút là rất bình thường, bất quá, ta có chút không hiểu nỗi Liễu sư thúc này, lão ta rõ ràng sử dụng kiếm, vì sao lại muốn chế tạo ra trường trọng binh khí (binh khí dài và nặng)?" Khi Bộ Tranh nói đến đây thì hơi thấy kỳ quái.

    Người sử dụng kiếm cũng có thể sử dụng đao hoặc binh khí ngắn bởi vì các thứ đó có đặc tính gần tương tự nhau, nhưng trường trọng binh khí thì cơ hồ không có điểm gì chung, không có khả năng thay thế được.

    có một số người thích dùng trận binh cao cấp hơn để thay thế trận binh của mình, dù cho không phải lĩnh vực mình am hiểu nhưng vẫn có thể thích ứng một chút, quan trọng nhất là uy lực của trận binh được tăng cường.

    Nhưng Bộ Tranh khẳng định, Liễu Nhất Kiếm tuyệt đối không phải người am hiểu trường trọng binh khí.

    "Do ngươi còn chưa biết, Liễu sư thúc có vợ đó..." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Không thể nào, ai chịu gả cho lão đầu như hắn chứ?" Bộ Tranh nhịn không được phun ra ngay một câu, đương nhiên, điều này không đại biểu cho hắn cũng là một người đáng để cho người ta phó thác chung thân.

    Đông Phương Như Mộng trợn mắt nhìn Bộ Tranh, ánh mắt rõ ràng đang nói, ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp.

    Tiếp theo, nàng nói :"Thê tử của Liễu sư thúc từng là một trong tứ đại tiên tử của Đỉnh Thiên thần giáo chúng ta, hơn nữa vũ lực cực cao, năm đó có rất nhiều người theo đuổi bà ấy, cũng không biết tại sao Liễu sư thúc lại được lọt vào mắt xanh, có lẽ là nhìn trúng thiên phú của Liễu sư thúc, chẳng qua không nghĩ tới Liễu sư thúc lại lãng phí thiên phú của ngài ấy như vậy."

    "À, vậy cho ta hỏi, thê tử của lão đầu có phải sử dụng trường trọng binh khí hay không, với lại, có phải bà ấy ghét bỏ lão đầu rồi sau đó ra đi?" Bộ Tranh hỏi, cô nói nửa ngày, tựa hồ cũng không nói vào trọng điểm.

    "Đúng vậy, bà ấy sử dụng một thanh chiến mâu..."

    "..." Bộ Tranh hết biết nói gì rồi, trước kia vốn hắn nghĩ rằng cái bộ phận liêm đao kia có khả năng là vì gia tăng sức chiến đấu, nhưng không nghĩ tới vốn đó là tạo hình của chiến mâu,

    Tạo hình của chiến mâu này chẳng khác nào là đặt cái liêm đao ở phía trên cán, nhất là cái liêm đao này còn rất lớn, thê tử của lão đầu này xem ra là một người hung mãnh.

    "Vậy nhất định là đưa cho bà ta rồi." Bộ Tranh gật đầu nói, tựa hồ hắn cũng không muốn hỏi về nguyên nhân vì sao vợ chồng Liễu Nhất Kiếm chia cách, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy điều này quá bình thường, không cần thiết phải hỏi.

    Ừm, ngươi giống như Liễu Nhất Kiếm, bị vứt bỏ là rất bình thường.

    "Đúng vậy, cũng không biết bà ấy có vừa ý thanh trận binh này hay không, dù là linh khí nhưng thân phận hiện tại của bà ấy thật sự không đơn giản a."

    "Chẳng lẽ bà ấy không ở trong Đỉnh Thiên thần giáo sao?" Bộ Tranh có chút nghi hoặc, nếu như là Đỉnh Thiên thần giáo thì linh khí đã là giới hạn rồi, binh khí Liễu Nhất Kiếm chẳng qua chỉ là bảo khí cực phẩm, hơn nữa lão còn là đệ nhị cao thủ.




     
    Chỉnh sửa cuối: 13/7/15
    manga/anime thích bài này.
  3. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 243: Một đi không trở lại!








    Chương 243: Một đi không trở lại!

    "Vào ba mươi năm trước bà ấy đã ly khai Đỉnh Thiên thần giáo, trở thành đệ tử của Tam Hoa phái, thế lực cấp huyền nhất phẩm, không bao lâu sau, khoảng mấy năm thì phải, bà ấy lại tiến vào một thế lực cấp địa cửu phẩm, về sau thì ta không biết nữa, bất quá ta đoán rằng với thiên phú của bà ấy, hiện tại hẳn là đang ở trong thế lực cấp địa thất phẩm trở lên." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Ừm..." Bộ Tranh minh bạch, nữ nhân mạnh mẽ như thế một lòng hướng về phía trước, còn Liễu Nhất Kiếm lại là một nam nhân "mê muội mất cả ý chí" chẳng khác nào trói buộc tiền đồ của bà, tách biệt nhau ra cũng xem như là hợp lý.

    Quả thật Bộ Tranh không đoán sai biệt lắm, Liễu Nhất Kiếm vốn có thể tiến chung bước với thê tử của mình, thậm chí có khả năng tiến xa hơn cả vị thê tử này, nhưng vấn đề là sở thích của Liễu Nhất Kiếm nằm ở đúc kiếm thuật mà không phải là vũ kỹ.

    Đối với chuyện này, vợ chồng hai người không biết đã gây lộn với nhau bao nhiêu lần, cuối cùng, bà ta chỉ có thể rời đi, độc bước trên con đường võ đạo của mình.

    Trong chuyện này không thể phán xét bà tàn nhẫn, đổi lại vị trí của hai người mà nói, Liễu Nhất Kiếm không phải cũng độc bước trên con đường đúc kiếm của mình hay sao.

    Chỉ có điều, tuy rằng là nói hai người tách ra, nhưng vẫn có liên lạc với nhau, cũng không phải là hoàn toàn cắt đứt liên hệ...

    "Nghe nói hàng năm bà ấy hay cho người đưa thư cho Liễu sư thúc, cũng không biết nội dung trong thư là gì, Liễu sư thúc cũng không nói gì, chúng ta chẳng ai biết cả." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Vậy xem ra bà ấy vẫn còn vương vấn lão đầu a, thật không biết lão đầu kia có cái điểm gì mà có thể khiến cho người ta nhớ nhung." Bộ Tranh khoát tay nói.

    "Ta cho ngươi biết, thời Liễu sư thúc còn trẻ thì thúc ấy là một tiểu sinh anh tuấn, ngươi có tin hay không?" Đông Phương Như Mộng cười hỏi.

    "Tin mới lạ!" Bộ Tranh lắc đầu như trống bỏi, điều này đương nhiên không phải do vấn đề hình tượng của Liễu Nhất Kiếm, chẳng qua là hắn thuần túy không tin mà thôi.

    Trên thực tế, tuy rằng Liễu Nhất Kiếm đã già cũng như rất lôi thôi lếch thếch, chỉ quan tâm đến đúc kiếm thuật, nhưng vóc dáng của lão thẳng tắp, hai mắt có thần, nhận xét một cách khách quan thì chính là một lão đầu đẹp trai.

    Bất quá, người thê tử coi trọng hắn cũng không phải chỉ vì vậy, là do duyên phận của hai người, với lại Liễu Nhất Kiếm từng chỉ dẫn cho bà rất nhiều trên đường võ đạo, giúp bà bớt đi không ít đường vòng.

    Trên thực tế, thành tựu bà có được ngày hôm nay có sự góp công không nhỏ của Liễu Nhất Kiếm.

    "Vậy ta không nói nữa." Đông Phương Như Mộng cười cười.

    "Nếu lão đầu bận đi chuẩn vị lễ vật cho vợ của lão thì ta đây cũng không còn chuyện gì nữa, ta xin về trước, tái kiến nhé sư tỷ." Bộ Tranh quay đầu, 'nhảy tới nhảy lui' về phía sau để trở về.

    "Lại còn muốn chạy trốn?" Khi Bộ Tranh còn chưa nhảy ra quá xa thì Đông Phương Như Mộng đã đứng ở phía trước Bộ Tranh, nhìn Bộ Tranh với vẻ mặt sặc mùi dâm à không nham hiểm.

    "Trốn cái gì a, ta quay về mà. Mục đích ta đến tổng đàn chỉ là hỏi thăm một chút tình huống của lão đầu, cô đã trả lời vấn đề của ta rồi, vậy ta còn đi làm gì chứ?" Bộ Tranh cười nói.

    "Chuyện lần trước ngươi gạt ta, giờ tính sao đây?" Đông Phương Như Mộng hỏi.

    "Lần trước? Nào có a, ta không gạt cô." Bộ Tranh lắc đầu nói.

    "Còn chày cối, thế ngươi nói con heo biết bay là sao?" Đông Phương Như Mộng nhìn chằm chằm Bộ Tranh, nếu ngươi không giải thích được vấn đề này, ta nhất định sẽ cho người đẹp mặt.

    "A, cái đó là do ta nhìn lầm." Bộ Tranh lập tức nói.

    "..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc một hồi, Bộ Tranh quả thật là da mặt quá dày, nói dối trơ trẽn và dứt khoát như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp qua.

    "Được rồi, coi như ngươi nhìn lầm, hiện tại ngươi có mang theo cái trận khí kia không? Vì cớ gì ta không cảm giác được?" Đông Phương Như Mộng tương đối hiếu kỳ với trận khí của Bộ Tranh, nếu chỉ dựa vào nói suông, nàng không tin Bộ Tranh có thể đi đi về về trong vòng hai tháng.

    "Không có, khoảng cách ngắn như vậy, ta chẳng cần phải mang." Bộ Tranh cười nói, không có ý định lấy cánh bạc ra.

    "Lấy ra cho ta xem." Đông Phương Như Mộng duỗi tay nói..

    "..., được rồi, có thể cho cô xem, nhưng cô không được cướp của ta." Bộ Tranh nói trước đề phòng, nhưng tác dụng của câu nó này quá nhỏ, cũng đành chịu thôi, cánh bạc có thể không có, có thể làm tiếp, mạng nhỏ quan trọng hơn a.

    "Hừ, ngươi cho sư tỷ ta đây là người như thế nào chứ... Thứ này dùng như thế nào?" Đông Phương Như Mộng vừa khinh thường nói, vừa cầm lấy cánh bạc của Bộ Tranh, tuy rằng không biết dùng như thế nào nhưng nàng cũng biết đeo cái này trên lưng.

    Sau khi trận khí được đeo lên trên người nàng thì nó tự động co duỗi cho phù hợp với kích thước cơ thể, công này chỉ cần một vài trận pháp là thực hiện được, đối với Bộ Tranh mà nói đây là chuyện nhỏ, hắn tự nhiên sẽ bỏ thêm vào.

    "Rất đơn giản, cô chưa luyện hóa trận khí này cho nên cô chỉ cần mở trận pháp ra, để ta dạy cho cô." Bộ Tranh nói, trận khí chưa được luyện hóa cũng có thể cho người khác sử dụng, chỉ cần mở trận pháp ra là có thể tạm thời sử dụng.

    Một lúc sau...

    "Ha ha, cái này chơi vui quá đi..." Thanh âm vui vẻ của Đông Phương Như Mộng dần dần đi xa, lúc mới tập làm quen thì có chút quay cuồng, hiện tại sau khi quen thuộc rồi thì nàng bắt đầu hưởng thục khoái hoạt bay lượn trên không.

    Chỉ có điều là...

    "Xem ra hôm nay ta không có hy vọng lấy được trở lại rồi, quên đi, trở về vậy." Bộ Tranh đã đoán được kết quả này, Đông Phương Như Mộng mang theo cánh bạc của hắn một đi không trở lại, ít nhất là hôm nay sẽ thế.

    Vì vậy, Bộ Tranh đành phải quay về, bắt đầu cuộc sống hằng ngày của hắn, hiện tại hắn cảm thấy mình cần phải tạo ra một bộ cánh bạc nữa, lần này phải tốt hơn một chút, trực tiếp dung nhập vào sau lưng của mình, người ta sẽ không còn cơ hội lấy đi nữa.

    Bất quá, trận khí đã có thể dung nhập vào cơ thể thì bình thường đều là linh khí.

    Một trong những giá trị của linh khí chính là ở điểm này, có thể dụng nhập vào bên trong cơ thể, có thể tùy tâm sở dục lấy ra, bất quá, cơ thể người dung nhập trận khí cũng có hạn chế, mà cái hạn chế này chủ yếu là nhìn vào thực lực.

    Như Bộ Tranh hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể dung nhập một món trận khí, nếu như hắn dung nhập ngân cánh vào thì quả thật có hơi lãng phí, nhưng Bộ Tranh tựa hồ là người không biết lãng phí là gì.

    Từ đó, Bộ Tranh lại bắt đầu cuộc sống thường nhật của mình tại nơi này, mặc dù không có Liễu Nhất Kiếm nhưng hắn cũng là bế quan mỗi ngày, dường như thơi gian có chút không đủ dùng.

    Bộ Tranh đột nhiên cảm thấy được, mặc dù nói học nhiều ấm thân nhưng nếu như học quá nhiều thì không có khả năng học thành tất cả, sau này khỏi nói việc đi học cái khác, trước tiên phải nắm vững những kỹ năng hiện tại cái đã.

    Thơi gian trôi qua nửa tháng, ba kỹ năng luyện khí, luyện đan và đúc kiếm của Bộ Tranh đều tăng đến đỉnh phong, đỉnh phong trước mắt, bởi vì hắn chưa tìm được người dạy cho hắn nữa, nhưng đây không có nghĩa là hắn có thể buông bỏ ba kỹ năng nay.

    Luyện đan, luyện khí và đúc kiếm đều là con đường kiếm tiền, hiện tại mỗi ngày hắn đều luyện chế chân khí cũng như thuận tiện đúc kiếm luyện khí, đại lượng tích lũy đều thông qua tiêu cục Thuận Thông chia cho Tư Đồ Kiều.

    Bất quá, nếu so với trước kia thì thời gian dành cho ba kỹ năng này đã ít hơn rất nhiều, Bộ Tranh bắt đầu chăm chỉ tu luyện gia tăng cấp bậc, hiện tại hắn muốn nhanh chóng tiếp cận lục mạch tam trọng thiên.

    Lục mạch tam trọng thiên, mặc dù vẫn đứng hàng bét ở tổng đàn, nhưng cũng không đến nỗi bét đáy, so với tình huống ngay cả lót đáy cũng không bằng trước kia thì đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.

    Chiếu theo tốc độ hiện tại của hắn thì không đến một năm là hắn có thể đột phá đến thất mạch, có thể đuổi kịp đệ tử thiên tài của nơi này rồi, chỉ bất quá, dường như hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hẳn phải nhanh hơn nữa chút nữa, tiếp tục tiến về phía trước.

    Hiện giờ hỏi hắn vì sao phải tiến về phía trước thì hắn sẽ không trả lời được, chỉ biết nói ta cảm thấy sẽ hữu dụng cho sau này.

    "Bộ Tranh!"

    Một ngày nọ, Bộ Tranh đang nấu cơm trưa, từ sau khi Liễu Nhất Kiếm đi vắng thì không có người đưa cơm, hắn chỉ đành tự thân nấu những món dược thiện mỹ vị kia.

    Mà vào lúc này, từ bên ngoài truyền tới một thanh âm thánh thót, sau đó một cô gái xinh đẹp và đáng yếu từ trên trời giáng xuống, phía sau có một đôi cánh bạc tinh xảo, điều này khiến cho nàng đứng dưới ánh mặt trời trở nên hết sức xinh đẹp.

    Tuy nhiên, Bộ Tranh không được nhìn thấy tình cảnh này bởi vì hắn còn đang bận nấu cơm dưới bếp, từ vị trí cửa sổ phòng bếp cũng không thể nhìn thấy vị trí cô gái hạ xuống, quan trọng nhất là Bộ Tranh căn bản không muốn đi ra ngoài xem, bởi vì từ thanh âm thì hắn đã biết người đến là ai.

    Người đến chính là Đông Phương Như Mộng, không biết hôm nay vì sao nàng lại tới nơi này, chẳng lẽ là đến trả cánh bạc bị nàng chiếm đoạt hơn nửa tháng sao?

    "Ta đang nấu cơm, cô có chuyện gì có thể nói thẳng, nếu như không có chuyện gì thì không tiễn." Bộ Tranh nói thẳng.

    "Vốn là ta đến để trả đồ cho ngươi, với cái thái độ này của ngươi, ta quyết định dùng thêm vài ngày nữa." Đông Phương Như Mộng không hề có chút thành tâm nói, rất rõ ràng, cho dù không vì vậy, nàng cũng không chắc nàng sẽ trả lại đồ.

    "Biết rồi, cô chính là một phường vô lại." Bộ Tranh nói thẳng.

    "Ngươi nói cái gì?" Thanh âm của Đông Phương Như Mộng lập tức chuyển tông cao chót vót, vọt vào phóng bếp, cảm giác như muốn lột cái bàn.

    "Ta nói, cô chính là một phường vô lại." Bộ Tranh sổ toẹt không chút ngại ngần. Bộ Tranh không cam lòng yếu thế nói, đồng thời nói thầm một câu :"Có dũng khí cô trả đồ lại cho ta."

    "Hì hì, ta chẳng phải là phương loại gì sất, ta là nữ hài tử." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh, sau đó cười nói, vừa rồi chẳng qua là nàng muốn dọa Bộ Tranh chơi, kỳ thật nàng cầm đồ của Bộ Tranh mãi cũng có chút ngượng ngùng, hiện tại đâu dễ dàng gây phiền phức cho Bộ Tranh.

    Thật sự là cầm đồ của người ta cũng chẳng dễ dàng gì...

    "Thơm quá đi, a, mùi vị còn rất không tồi, đây là do ngươi làm sao?" Đông Phương Như Mộng nhìn trên kệ bếp bày biện một vài thức ăn, thoạt nhìn sắc hương đủ đầy, cầm lấy một đôi đũa bắt đầu ăn thử, sau đó hai mắt liền sáng lên.

    Bộ Tranh đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, không khéo sau này lại có thêm một người ăn chực mất, nhất là Đông Phương Như Mộng có cái tính cách nhàm chán này, tính khả thi của việc này rất ư là cao.

    "Có chuyện gì cô nói thẳng đi, ta biết chắc con cú nhà cô chẳng không đâu mà đến đây cả." Bộ Tranh nói.

    "Ngươi mới là con cú, ta tới tìm ngươi là để báo cho ngươi biết một chuyện, thi đấu môn phái sẽ được cử hàng vào tháng sau, dựa theo lệ thường thì ngươi phải tham gia, bất quá ngươi yên tâm, ngươi chỉ tham gia cuộc thi đấu của tân đệ tử, không có cao thủ quá mạnh mẽ, chẳng qua thực lực của ngươi hơi yếu, cố gắng tu luyện đi." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Cái cuộc thi đấu đó, nếu như thua có bị trừng phạt gì không?" Bộ Tranh trực tiếp hỏi.

    "..." Đông Phương Như Mộng tắt tiếng, không ngờ ngươi chỉ nghĩ đến thua a, ngươi căn bản không nghĩ đến thắng nữa, bất quá cũng đúng, lấy thực lực của ngươi, trong số các tân đệ tử thì chắc khoảng tám phần trong số đó có thể diệt ngươi.

    Trở thành đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo, thấp nhất cũng phải có cảnh giới lục mạch, hơn nữa, bởi vì cạnh tranh kịch liệt cho nên cảnh giới lục mạch phải xô đẩy nhau mà vào, lục mạch tam trọng thiên có thể coi là kém cỏi nhất.





     
    Chỉnh sửa cuối: 14/7/15
    manga/anime thích bài này.
  4. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 244: Một tháng sau!









    Chương 244: Một tháng sau!

    "Thật ra thua cuộc không có vấn đề gì, nhưng tài nguyên tu luyện của ngươi sẽ bị tước bớt." Đông Phương Như Mộng nói.

    Môn phái chính là như thế đó, không có khả năng mãi chiếu cố ngươi được, nếu như bản thân ngươi không cố gắng nỗ lực thì tài nguyên tu luyện sẽ giảm bớt, thậm chí hoàn toàn bị lấy lại.

    "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng là cái gì ghê gớm lắm, chẳng qua là bớt đi một chút chân nguyên đan mà thôi." Bộ Tranh coi như yên tâm, dù sao hắn luôn chỉ dùng tài nguyên tu luyện của hắn, tài nguyên môn phái phân cho thì hắn đều đem đi bán cả.

    "Không chỉ giảm bớt chân nguyên đan mà công pháp cũng không được xem, trừ phi dùng giá trị cống hiến để đổi." Đông Phương Như Mộng nói, bình thường trong môn phái sẽ có một vài công pháp cho đệ tử học tập miễn phí, chỉ khi nào bắt đầu tiến giai mới có thể dùng giá trị cống hiến để đổi.

    "Không sao cả!" Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói, hắn vốn không có nhu cầu đối với công pháp, phỏng chừng thiên hạ này cũng chỉ có mình hắn là đặc biệt như vậy, những người khác nếu như không có môn phái cung cấp tài nguyên và công pháp miễn phí thì căn bản không thể gia tăng thực lực, tuy nhiên như đã nói, hắn từ trước đến giờ đều không cần.

    Tài nguyên tu luyện luôn luôn được tự mình luyện chế, mà công pháp, cho dù dạy hắn cũng vô dùng, hắn chẳng phải cần bản thân lĩnh ngộ, chỉ cần nhìn là được rồi.

    Nói thật, Bộ Tranh ở Đỉnh Thiên thần giáo này, cơ hồ không sử dụng tư nguyên của môn phái, tài nguyên mà hắn dùng đều là của Liễu Nhất Kiếm, cho nên hắn chỉ thiếu nợ mỗi Liễu Nhất Kiếm.

    Về phần tài nguyên của Liễu Nhất Kiếm có phải do môn phái cung cấp hay không thì đó là chuyện của Liễu Nhất Kiếm, không thể chơi phương pháp bắc cầu như kiểu Liễu Nhất Kiếm nhận đồ của môn phái mà từ đó suy ra Bộ Tranh thiếu nợ môn phái, bởi vì môn phái sẽ không vì như vậy mà không cung cấp tài nguyên cho Liễu Nhất Kiếm, đây vốn là những thứ Liễu Nhất Kiếm đáng được hưởng.

    "Chuyện này mà không sao cả á? Vậy ngươi thắng hay thua cũng không sao cả, bất quá ngươi chỉ cần thắng được một trận là có thể giảm thiểu hình phạt, thắng càng nhiều thì càng giảm, nếu như thông qua dự tuyển, vậy thì hoàn toàn không vấn đề gì hết. Chẳng qua lấy thực lực của ngươi, ta nghĩ, chắc ngươi không thông qua dự tuyển được đâu." Đông Phương Như Mộng nói thẳng.

    "Ừm, rất thấp, trong luận võ lại không thể dùng mấy thứ đồ kia, nếu như chỉ dựa vào vũ lực thì khó cho ta lắm." Bộ Tranh gật đầu nói.

    "Hết cách rồi, dù sao cũng là luận võ, điểm đến là dứng, ngươi có sát chiêu gì thì tự mình biết là được, hơn nữa giữ miếng cho mình mới tốt." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Cũng đúng, dù sao chỉ là luận võ mà thôi, không cần phải dùng, đó đều là tiền a." Bộ Tranh gật gật đầu, tán thành, chẳng qua cái vế câu cuối cùng kia lại làm cho Đông Phương Như Mộng muốn tắc thở.

    "Ngươi vốn là đệ tử của Liễu sư thúc, hẳn là có thể trực tiếp tiến vào đấu loại, đến lúc đó thẳng được một trận là tốt rồi, vốn dĩ với thực lực của ngươi, còn không bằng tham gia đấu loại, thắng một trận rồi tính một trận." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Như vậy cũng hay a, ta cũng không cần tham gia đấu loại chi cho phiền toái, một lần định thắng thua." Bộ Tranh lập tức nói. Đối với hắn, thắng thua không quan trọng, quan trọng là thời gian không thể bị lãng phí.

    "Không được, ta đã an bài xong xuôi cho ngươi rồi, một tháng này ngươi chăm chỉ tu luyện cho ta." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Cô sắp xếp cái gì cho ta xong xuôi?" Bộ Tranh có chút nghi hoặc nhìn Đông Phương Như Mộng, tại sao cô phải an bài chuyện này cho ta, cô có cái quyền lợi này sao?"

    "Ngươi không cần phải xen vào, dù sao ngươi chăm chỉ tu luyện cho ta là được, trong vòng một tháng này, ngươi nhất định phải tăng lên cho ta năm... Quên đi, tăng lên ba trọng thiên là được, cũng không thể yêu cầu quá cao." Sau khi Đông Phương Như Mộng nói xong liền rời đi, bất quá trước khi rời đi còn thuận tay lấy đi một số thức ăn trưa của Bộ Tranh.

    Vào lúc này Đông Phương Như Mộng cũng không chú ý tới thực lực của Bộ Tranh, vẫn cho rằng Bộ Tranh có cảnh giới hơn ngũ mạch một chút, bởi vì lần đầu tiên nàng gặp được Bộ Tranh thì hắn vẫn còn ở giai đoạn tứ mạch, khi đó rất dễ dàng nhìn ra, thời gian chưa đến mười tháng, nàng có thể đoán rằng thực lực của Bộ Tranh đã là ngũ mạch kỳ thật đây là một đánh giá cao.

    Dựa theo tình huống bình thường, mười tháng có thể đột phá cảnh giới ngũ mạch đã rất không thể tưởng tượng nổi rồi, càng khỏi nói đến thứ khác.

    Lần gặp Bộ Tranh chạy như bay trên tầng mây, còn có khinh công túng vân thê kia, nàng đã cảm thấy có một trận khí đang hoạt động, không phát giác ra đó là chân khí, nhất là sau khi nàng chiếm được cánh bạc của Bộ Tranh thì càng khẳng định điều này.

    Với lại, Bộ Tranh khống chế vô cùng khéo léo, cơ hồ không có chút chân khí nào tiết ra ngoài, hơn nữa Đông Phương Như Mộng cũng không quá chú ý đến vấn đề này cho nên không hỏi thăm qua, tự nhiên cũng không biết.

    Nếu không phải trước kia Bộ Tranh bị Liễu Nhất Kiếm mang tới đây ép bái sư, phỏng chừng ngay cả trước đó nàng cũng không biết thực lực của Bộ Tranh, hơn nữa chẳng qua là bởi vì có nhân tố Liễu Nhất Kiếm mới có thể khiến nàng tò mò kiểm tra một chút, kết quả phát hiện Bộ Tranh cảnh giới chỉ vẻn vẹn tứ mạch mà thôi.

    Cũng chính vì vậy mà gây ra hiểu nhầm, khiến nàng mới mạnh miệng yêu cầu Bộ Tranh tăng lên ba trọng thiên vòng một tháng, vốn ở cảnh giới ngũ mạch, cái tam trọng thiên mà nàng yêu cầu chẳng qua là nàng nói thách, muốn khích lệ Bộ Tranh mà thôi, hiện tại lại là trong cảnh giới lục mạch tăng lên ba trọng thiên, việc này cho dù là chính nàng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được một tháng tăng lên một trọng thiên.

    Khi nàng còn ở cảnh giới lục mạch, thời gian từ lục mạch nhất trọng thiên tới nhị trọng thiên nàng tu luyện mất hơn hai mươi ngày.

    Nếu như đổi lại thành người khác, nhất định sẽ tranh luận với Đông Phương Như Mộng rằng đây là điều không có khả năng, nhưng Bộ Tranh lại không hề biết điều này, không biết sự khó khăn là lớn cỡ nào, cơ hồ là nhiệm vụ bất khả thi, đây vẫn còn là đứng ở trên lập trường của thiên tài, nếu như đứng ở góc độ người thường thì chuyện này căn bản không thể làm được, lão tử xin kiếu.

    Bộ Tranh không biết sự khó khăn trong đó cho nên hắn liền liều mạng tu luyện, liều mạng thăng cấp bậc, nhất định phải hoàn thành việc đề thăng thêm ba trọng thiên.

    Vì để tăng thực lực lên, hắn ngoại trừ mỗi ngày luyện đan vài lần thì chủ yếu đều chìm trong tu luyện, cũng bắt đầu từ đó, mỗi ngày đều có người tới đưa cơm cho hắn, có thể là bởi vì được sự an bài của Đông Phương Như Mộng, giúp hắn có thể an tâm tu luyện, đặt toàn bộ thời gian vào tu luyện.

    Mà sau khi Bộ Tranh toàn tâm toàn ý vào trong việc tu luyện, thiên phú võ đạo kinh người của hắn liền xuất hiện, hắn một đường chẻ tre trùng kích cảnh giới, trong vòng một tháng, không ngờ thật sự hoàn thành xong cái nhiệm vụ bất khả thi kia, thậm chí có thể nói là hoàn thành vượt mức.

    Vốn Bộ Tranh vừa mới đột phá lục mạch tam trọng thiên không lâu, mà hiện tại hắn lục mạch tam trọng thiên hậu kỳ rồi, tin tưởng không bao lâu sau là có thể tới đỉnh phong.

    Vài ngày cuối cùng, Bộ Tranh cũng không tiếp tục đề thăng cảnh giới nữa, hắn bắt đầu luyện kiếm, thích ứng với cảnh giới thực lực hiện tại, nếu như không thích ứng, tin tưởng đến lúc thi đấu sẽ không phát huy ra được toàn bộ thực lực.

    Còn có một chuyện, đó là trong một tháng này, Liễu Nhất Kiếm vẫn chưa trở về, thậm chí cả tin tức cũng không có.

    "Bộ Tranh!"

    Đông Phương Như Mộng lại giáng từ trên trời xuống, giương đôi cánh mỹ lệ lóa mắt kia, sau khi đáp xuống đất liền hô gọi Bộ Tranh.

    "Sư tỷ, tỷ đến rồi đấy à." Vào lúc này Bộ Tranh đang nghỉ ngơi, thưởng thức trà tuyết ngưng đặc sản trên tuyết phong, cảm giác thấm đậm lòng người này quả thật rất sảng khoái.

    "Đừng nói cho ta biết rằng cả một tháng này người đều ngồi đây uống trà, nhiệm vụ ta giao ngươi đã hoàn thành chưa?" Đông Phương Như Mộng cười hỏi, lời nói này thật ra đều là nói giỡn, nàng biết Bộ Tranh rất cố gắng tu luyện trong một tháng này, có người đã báo cáo cho nàng biết.

    "Đương nhiên hoàn thành xong rồi, thật sự là mệt chết ta, nếu như không phải ta thiên tư thông minh thì khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này." Bộ Tranh nói, đồng thời không quên tâng bốc mình một câu, hiện tại không ai khích lệ mình thì để tự mình khích lệ vậy.

    "Ha ha, ngươi mà thiên tư thông minh, thật sự là muốn chọc cười người ta mà, được rồi, hiện tại để ta khảo ngươi, ta sẽ hạ thấp cảnh giới để đánh một trận với ngươi." Đông Phương Như Mộng nói.

    "Được, có cô bồi luyện là tốt nhất." Bộ Tranh lập tức lên tiếng, đối tượng bồi luyện tốt nhất chính là cao thủ áp chế cảnh giới của mình xuống để giúp ngươi tôi luyện vũ kỹ, so với việc tìm một người có thực lực ngang mình để tôi luyện cũng không sai biệt lắm, nhưng người làm bồi luyện tốt nhất vẫn nên có vũ kỹ hơn xa mình.

    Không quản áp chế thực lực cảnh giới như thế nào, kỹ xảo khẳng định vẫn tồn tại như cũ, đây là thứ không cách nào áp chế được.

    "Đợt chút đã, để ta thu cánh lại trước đã, tránh bị ngươi đánh hỏng." Đông Phương Như Mộng nói, tiếp theo thu đôi cánh bạc trên người vào bên trong vòng tay càn khôn của mình, dường như nàng rất quý trọng đôi cánh bạc này, đồng thời cũng có một loại cảm giác đây là bảo bối của nàng.

    Điều này làm khuôn mặt của Bộ Tranh có chút nhăn nhúm, thứ này rõ ràng là của ta mà!

    "Được rồi, có thể bắt đầu. Ta cũng không cần binh khí..." Đông Phương Như Mộng triển khai thủ thế, ra hiệu cho Bộ Tranh bắt đầu, nàng nghĩ rằng mình có thể sử dụng chân khí, Bộ Tranh dùng trận binh cũng coi như chiếm tiện nghi.

    "Vậy thì tốt, ta tới đây." Bộ Tranh lấy ra hắc kiếm của hắn, kỳ thật thanh hắc kiếm này rất thú vị, nếu như đấu võ luận bàn thuần túy thì nó hết sức hữu dụng.

    "Ngươi không dùng trận binh sao?" Đông Phương Như Mộng ngẩn ngơ.

    "Đấu võ luận bàn, dùng trận binh làm cái chi mô?" Bộ Tranh nói.

    "Cũng đúng..." Đông Phương Như Mộng gật gật đầu, trận binh không có trợ giúp quá lớn cho tôi luyện vũ kỹ, sử dụng binh khí thuần túy vẫn là tốt nhất." Bộ Tranh nói.

    "Ta sắp bắt đầu đây!" Bộ Tranh nói.

    "Đến đây đi, nói lảm nhảm nhiều quá đó." Đông Phương Như Mộng thản nhiên nói.

    Bộ Tranh thi triển ra tuyệt trần bộ, tiếp theo là một chiêu kiếm pháp, không gian trong một phạm vi nhỏ, toàn bộ là kiếm ảnh của hắn, như giọt mưa li ti tràn về phía Đông Phương Như Mộng.

    Hắn cũng không biết kiếm pháp này gọi là gì, chỉ biết rằng chiêu kiếm pháp này có uy lực rất lớn, là một chiêu phổ thông mà Lăng Ngạo Tuyết sử dụng, ừm, kiếm pháp phổ thông phi vũ kỹ trận pháp, uy lực không coi là nhỏ.

    Chiêu kiếm pháp này phối hợp với tuyệt trần bộ công kích xuất kỳ bất ý mang lại hiệu quả càng lớn.

    Vừa vào Bộ Tranh đã sử dụng chiêu kiếm pháp này cơ hồ đã phát huy toàn lực của hắn, cũng do hắn cảm thấy Đông Phương Như Mộng đòi hỏi một sự công kích như vậy, cho nên vừa bắt đầu thôi cũng phải phô diễn toàn bộ thực lực, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của mọi người.

    Bởi vì những chiêu thăm dò đối với Đông Phương Như Mộng là rất không cần thiết, thực lực của nàng hơn xa Bộ Tranh rất nhiều, người ta vốn là áp chế cảnh giới thực lực, ngươi còn thử cái rắm!

    Đồng thời, Bộ Tranh cảm thấy được, một chiêu này, coi như có thể làm cho Đông Phương Như Mộng có chút trở tay không kịp, nhưng nàng vẫn có thể thoải mái nghênh tiếp, chỉ có điều hắn không nghĩ tới là —.

    "A?!" Đông Phương Như Mộng phát ra thanh âm kinh dị.

    "Phanh!"

    "A..."

    Một tiếng nổ vang, Đông Phương Như Mộng bị đánh bay, cùng với tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ, cả người ngã vào trong đống tuyết.

    "..."

    Bộ Tranh tắt tiếng, thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ... chẳng lẽ ta trở nên mạnh như vậy sao?




     
    Chỉnh sửa cuối: 15/7/15
    manga/anime thích bài này.
  5. gravity239

    gravity239 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/2/11
    Bài viết:
    267
    Được thích:
    131
    Độc Bộ
    Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
    ---oOo---

    Chuyển ngữ : A Vi!
    Nguồn: banlong.us


    Chương 245: Đâm không lọt vào trong!










    Chương 245: Đâm không lọt vào trong!

    "Ầm!"

    Đống tuyết nổ văng tung tóe, Đông Phương Như Mộng đi ra từ bên trong, dùng chân khí thổi bay tuyết bám trên người, khuôn mặt của nàng có chút đỏ bừng, cũng không phải bị băng tuyết đông lạnh, bằng công lực của nàng há có thể bị băng tuyết đông lạnh như vậy.

    Mặt nàng đỏ chẳng qua là bởi một chuyện, đó là nàng lại bị Bộ Tranh đánh bay, rơi vào trong đống tuyết, nếu điều này bị người khác biết được mà nói, mặt mũi của bản thân chẳng biết giấu vào đâu a.

    May mắn ở đây không có người khác!

    Với lại, hiện tại nàng cũng không có thời gian suy nghĩ đến điều này mà nhìn chằm chằm về phía Bộ Tranh.

    "Rốt cuộc bây giờ ngươi đã đạt tới cảnh giới gì rồi?"

    "Lục mạch lục trọng thiên." Bộ Tranh nói.

    "..." Đông Phương Như Mộng tắt tiếng, từ trước tới nay nàng cứ đinh ninh rằng hiện giờ Bộ Tranh chỉ mới đạt hơn ngũ mạch mà thôi, vừa rồi cũng vì như thế cho nên nàng áp chế thực lực của mình xuống ngũ mạch ngũ trọng thiên, cho dù Bộ Tranh có cảnh giới ngũ mạch cửu trọng thiên thì nàng có ưu thế chân khí, vẫn có thể ứng phó.

    Đương nhiên đây là đặt trong tình huống Bộ Tranh chưa tu luyện ra chân khí, bằng không tối đa cũng chỉ có thể áp chế xuống cảnh giới kém hơn một hai trọng thiên, xuống thêm nữa thì nàng cũng không được tự tin cho lắm.

    Chẳng qua nàng không ngờ tới, cảnh giới của Bộ Tranh không ngờ đã là lục mạch lục trọng thiên, hơn nữa hắn còn tu thành chân khí, người có cảnh giới này, dù tối dạ thế nào đi nữa thì vẫn có thể tu luyện ra chân khí.

    Sau khi nàng áp chế thực lực của mình xuống, đối mặt với người có cảnh giới cao hơn nàng đến những một mạch như Bộ Tranh, đương nhiên là sẽ không kịp phản ứng, không kịp tăng thực lực lên lại đã bị đánh bay rồi, bất quá năng lực phòng ngự của nàng cũng kịp phát động vào một khắc đó, giúp nàng ngăn trở được công kích, không khiến nàng bị thương.

    Chỉ bất quá, việc nàng bị Bộ Tranh đánh bay là không thể chối cãi, sự việc này mà được truyền đi thì quả thật có chút dọa người, tuy rằng chỉ là không cẩn thận mà thôi, bởi vậy, nàng nhất định phải bắt Bộ Tranh giữ bí mật.

    Bất quá hiện tại nàng không rảnh nói những lời này. Cả người nàng trở nên ngây dại khi nghe thấy cảnh giới của Bộ Tranh, nó đã hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng phong phú của nàng.

    Nếu như chỉ là kém vài trọng thiên, dù cho nàng có giật mình kinh ngạc thì cũng không có khả năng ngây dại như bây giờ, đằng này là kém những một mạch cảnh giới, làm sao nàng lại không trở nên đờ đẫn cơ chứ?

    "Lục mạch lục trọng thiên? Ngươi không gạt ta?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nói, mặc dù thời điểm Bộ Tranh ra chiêu, nàng cũng đã cảm giác được thực lực của Bộ Tranh, chẳng qua là chuyện này có chút khó tin, khiến nàng không nén nổi hỏi một chút.

    "Chuyện này chỉ cần thử một lần là biết, ta lừa cô làm cái đếch gì?" Bộ Tranh tức giận nói.

    "Ngươi tu luyện kiểu gì thế, giờ đây mới qua khoảng mười tháng, người từ tứ mạch đến lục mạch, nhất là cảnh giới lục mạch, đây là một trong những cửa ải khó khăn nhất của con đường võ đạo, năm đó ta phải mất đến hơn nửa năm mới có thể đột phá, rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?" Đông Phương Như Mộng nhìn chăm chú Bộ Tranh, nghĩ nát đầu vỡ óc cũng không thông được cái tốc độ này, những thiên tài trong thiên tài mà nàng từng nghe qua cũng không có được tốc độ này.

    Thậm chí có thể nói, tốc độ của bọn họ đối diện với tốc độ của Bộ Tranh chỉ là cặn bã a!!

    "Có thể là do lão đầu, mấy tháng kia mỗi ngày lão đều cho ta ăn nào là đan dược, nào là linh quả ngàn năm, nào là linh hạch vạn năm vân vân, ta cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa, khi đó cảnh giới của ta lên nhanh như tên bắn a." Bộ Tranh nói.

    "À, nguyên lai là thế, bất quá, cho dù là vậy, tốc độ của ngươi cũng quá kinh người đi, với lại dường như cảnh giới của ngươi rất ổn định, vũ kỹ cũng rất không tồi." Đông Phương Như Mộng nói, tuy rằng Bộ Tranh chỉ mới ra một chiêu, nhưng một chiêu này cũng đủ để nàng nhìn ra rất nhiều điều rồi.

    Thậm chí nàng còn cảm thấy được, bản thân mình nếu áp chế cảnh giới đến lục mạch lục trọng thiên cũng không nhất định có thể thắng được Bộ Tranh, thông thường mà nói, dưới loại tình huống này, nàng hẳn phải tất thắng mới đúng, cảnh giới của nàng cao hơn lục mạch lục trọng thiên không ít, dù tiếp tục áp chế thêm chút nữa vẫn là vô địch tuyệt đối, nhưng hiện tại thì cái tuyệt đối kia khả năng cao biến thành tương đối rồi.

    "Vừa rồi không phải ta đã nói ta thiên tư thông minh sao, ai, trước kia ta cảm thấy bản thân rất ngốc, bây giờ ngoái đầu nhìn lại, mình không phải là đồ ngốc mà là quá thông minh mới làm cho người ta hiểu lầm." Bộ Tranh nói một cách rất nghiêm túc, chẳng qua dường như nó lại làm cho người nghe đối diện vô cùng khó chịu.

    "Được rồi, mới khen có một câu mà đã tự sướng tận mây xanh rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ dùng thực lực thất mạch nhất trọng thiên để đấu với ngươi." Đông Phương Như Mộng nói, nàng quyết định không áp chế đến cảnh giới bằng với Bộ Tranh, không nói đến mệt chết mà chính mình lại không thể ngược đãi Bộ Tranh, điều này làm cho nàng khó xả nỗi giận a.

    "A, không cần đâu, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi mà." Bộ Tranh không nghĩ tới Đông Phương Như Mộng lại làm như vậy, nhưng muốn nhận sai cũng đã chậm, vì thế, hắn cũng chỉ đành chống đỡ nàng.

    Thất mạch nhất trọng thiên đối với lục mạch lục trọng thiên, khác biệt này vốn có thể nghiền nát, nhưng lại không hình thành kết quả nghiền nát đó, tuy rằng Bộ Tranh bị áp chế nhưng vẫn có thể tránh né được.

    Đương nhiên, đây cũng là do Đông Phương Như Mộng khống chế lực lượng của mình, bằng không Bộ Tranh chẳng mấy chốc đã bị đánh bại rồi, dù sao nàng vốn không phải là đối thủ thất mạch nhất trọng thiên bình thường, mà là đối thủ áp chế cảnh giới xuống thất mạch nhất trọng thiên.

    Với lại, sự chênh lệch giữa một cảnh giới quả thật rất lớn, nếu như nàng áp chế đến lục mạch cửu trọng thiên thì sẽ đỡ cho Bộ Tranh hơn nhiều.

    Tuy nhiên, dưới tình huống này, Bộ Tranh vẫn có thể hoàn thủ phản kích, điều này làm cho nàng rất kinh ngạc, mà cùng lúc đó, nàng phát hiện ra kiếm pháp của Bộ Tranh vô cùng kinh dị khiến nàng cực kỳ chấn động, dường như kiếm pháp tinh diệu đó có thể làm cho vũ kỹ của Đỉnh Thiên thần giáo ảm đạm thất sắc.

    Tuyệt đối là không phải do Liễu Nhất Kiếm dạy mà là kỳ ngộ của bản thân Bộ Tranh, mà cụ thể là kỳ ngộ gì thì nàng không tiện hỏi, kỳ ngộ của mỗi người đều là bí mật cá nhân, há lại tùy tiện nói cho người khác biết, mình cũng giống như vậy, cho tới bây giờ chưa hề nói với người khác.

    Khiến nàng cảm thấy bất ngờ nhất chính là dường như Bộ Tranh có thể nhìn thấu chiêu thức của nàng, tựa hồ chỉ dùng qua một lần là liền bị hắn tìm ra nhược điểm, đây là trùng hợp sao?

    Chắc là không đâu, vì nó lại xuất hiện rồi...

    Vào lúc này Đông Phương Như Mộng xuất ra một chiêu tâm đắc của mình, mà chiêu thức tâm đắc dĩ nhiên là sẽ được sử dụng vài lần, hiện giờ chiêu này xuất ra vào thời điểm mà nàng cho rằng là tốt nhất, nhưng rất nhanh đã bị Bộ Tranh bắt được nhược điểm và phản kích.

    Thanh Vân nhất kiếm của Bộ Tranh lập tức công kích vào nhược điểm, đâm phá phòng ngự của Đông Phương Như Mộng, chỉ có điều là khi sắp chạm vào Đông Phương Như Mộng thì không hiểu sao lại vô pháp tiến thêm, bị chân khí hộ thể của Đông Phương Như Mộng chặn mất.

    "Không tồi, cư nhiên có thể phá chiêu thức của ta, tuy rằng chưa tính là chiêu thức đắc ý nhất của ta, nhưng cũng coi như là không tồi rồi, chẳng qua, ngươi phá chiêu cũng vô dụng, thực lực khác biệt làm cho mặt phòng ngự có khác biệt rất lớn, cho dù ta đứng yên cho ngươi đâm thì ngươi cũng không thể đâm lọt vào trong cơ thể của ta." Đông Phương Như Mộng nói, tuy nhiên, nàng lại không hề cảm thấy câu nói này của mình có chút mờ ám.

    "Ta không đâm lọt được vào thân thể của cô..." Bộ Tranh lập lại sau đó nhíu máy tự hỏi.

    "..." Sau khi Đông Phương Như Mộng nghe thấy Bộ Tranh lặp lại câu nói của mình, nàng mới ngớ ra những lời này có chút đen tối, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, nhất là nhìn thấy bộ dáng tự hỏi hiện giờ của Bộ Tranh, nàng càng trở nên tức giận, nàng còn tưởng rằng Bộ Tranh đang suy nghĩ lung tung gì đó.

    "Hỗn đản, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?" Đông Phương Như Mộng quát lên một tiếng, quyền đầu vang lên rốp rốp.

    "Ta đang suy nghĩ làm cách nào để đâm vào cơ thể của cô." Bộ Tranh thành thật hồi đáp, hắn vừa mới nghĩ đến một chuyện, tuy rằng mình có thể phá chiêu, nhưng gặp phải người có cấp bậc vượt trội như Đông Phương Như Mộng thì phá chiêu chẳng có tác dụng con mợ gì, bản thân mình căn bản không có năng lực thương tổn đối phương.

    Bởi vậy, hắn đang nghĩ tới một loại vũ kỹ, có thể đề thăng năng lực phá vỡ phòng ngự của mình, theo lời hắn mà nói, chẳng qua là nghĩ biện pháp đâm kiếm vào cơ thể của Đông Phương Như Mộng, nhưng mà lời nói này lại khuyết thiếu một số từ để bổ nghĩa cho nên mới khiến cho nó trở thành ám muội như vậy.

    "Hỗn đản!" Đông Phương Như Mộng bạo phát, xuất ra một chiêu toàn lực, mà sau khi phát chiêu, nàng có hơi hối hận, nếu chiêu này đánh trúng Bộ Tranh thì hắn không chết cũng trọng thương,

    Nàng lập tức thu hồi lực lượng hơn phân nửa, bất quá chiêu thức vấn triển khai như cũ...

    "A..."

    Bộ Tranh hú lên một tiếng, lập tức tế ra một chiêu vũ kỹ trận pháp, cũng là vũ kỹ trận pháp duy nhất hắn biết —

    "Kiếm trận, kiếm ảnh thuật!"

    Chỉ thấy một thanh cự kiếm chắn ngang trước mặt Bộ Tranh, chặn lại một chiêu kia của Đông Phương Như Mộng, sau đó bùng nổ một cách hoa lệ...

    Bởi vì Đông Phương Như Mộng vừa mới khống chế giảm bớt lực lượng cho nên có chút không kịp khống chế cơ thể mình, bị đánh bay đi mấy bước, sau đó hạ xuống mặt đất, mặc dù có chút không vững nhưng hai chân vẫn chạm xuống mặt đất.

    "Chiêu thức vừa rồi của ngươi gọi là gì?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh, nàng thấy chiêu thức kia hẳn là kiếm ảnh thuật, đây là một chiêu thức kiếm trận rất phổ biến ở Đỉnh Thiên thần giáo, nàng cũng biết, mà Bộ Tranh biết cũng rất bình thường.

    Tuy nhiên, kiếm ảnh thuật vừa rồi của Bộ Tranh hoàn toàn không giống với kiếm ảnh thuật bình thường, không ngờ hắn hợp kiếm ảnh lại với nhau tạo thành một thanh cự kiếm, kiếm ảnh vốn dùng để công kích, hắn đem dùng làm phòng ngự.

    Mặc dù biến hóa này của Bộ Tranh rất xảo diệu, cũng vừa khéo ứng phó với tình huống mới nãy, giúp hắn không chịu chút tổn thương nào, nhưng loại vũ kỹ trận pháp này còn có thể biến hóa như vậy sao? Vì cớ gì mình lại không biết chứ?

    Nàng chỉ biết rằng, kiếm ảnh thuật luyện càng thuần thục thì uy lực càng lớn, cũng chính là số lượng kiếm ảnh càng ngày càng nhiều, mà không phải là hợp lại cùng một chỗ, hơn nữa, muốn hợp lại cũng không phải dễ như vậy, điều này cần phải điều chỉnh trận pháp để hoàn thành, vũ kỹ trận pháp chính là tung ra trận pháp, nếu trận pháp cải biến thì tự nhiên hiệu quả cũng cải biến.

    Kiếm ảnh thuật của Bộ Tranh không còn là kiếm ảnh thuật nguyên bản nữa rồi, là kiếm ảnh thuật đã bị hắn chỉnh sửa, mà đây không phải là điều vũ giả bình thường có thể thay đổi, trừ phi là người có trình độ nhất định về trận pháp và vũ kỹ, mà người như vậy tại Đông Việt thần châu không có được bao nhiêu.

    Tuy nhiên Bộ Tranh không biết đến điều này, hắn chỉ cảm thấy đây vẫn là kiếm ảnh thuật mà thôi.

    "Đây là kiếm ảnh thuật."

    "..., kiếm ảnh thuật ngươi chỉnh sửa?" Đông Phương Như Mộng trầm mặc một hồi hỏi.

    "Ừm, ta cảm thấy có đôi khi chỉ vẻn vẹn kiếm ảnh thôi cũng không đủ dùng, cho nên mới tập hợp tất cả kiếm ảnh lại vào cùng một chỗ..." Bộ Tranh nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, dường như hắn đang nghĩ về cái gì sâu và xa lắm, đương nhiên không phải đâm sâu và đâm xa vào cơ thể Đông Phương Như Mộng rồi :))

    "..." Đông Phương Như Mộng thấy Bộ Tranh đang nói lại ngẩn người thì cũng không biết nói gì, nàng đợi bên cạnh Bộ Tranh một hồi, Bộ Tranh vẫn không hề nhúc nhích, cho đến lúc nàng rời đi, Bộ Tranh cũng không hề cử động.

    Nàng hiểu được, tình huống của Bộ Tranh gọi là đốn ngộ, vậy mình cũng không thể gây ảnh hướng đến hắn, mà đấu loại vào ngày mai, nếu như hắn không kịp đến tham gia thì nàng đành phải chơi chiêu thôi.




     
    Chỉnh sửa cuối: 17/7/15
    manga/anime thích bài này.