Bất Diệt Kiếm Thể Quyển 1 : Tử Hà Tông Chương 5 : Ngũ Phong Luận Kiếm. Người Dịch: devil21 Nguồn: Võ Gia Trang - vipvandan Mời đọc Hơi cảm thấy hoa mắt một cái, Lục Thanh liền thấy áp lực trên thân thể giảm đi. Hắn đưa mắt nhìn kỹ thì ra Huyền Thanh đã xuất hiện trước mặt mình, gánh chịu bớt một phần áp lực. Cũng vào lúc đó, thần kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu như có linh tính chợt dựng thẳng đứng, đối diện với ngọn lôi điện từ trên cao giáng xuống không hề có chút sợ hãi. Ngọn lửa màu hồng ánh tím trên thân kiếm vừa mới biến mất lại xuất hiện. Trong chốc lát, thần kiếm chợt biến thành một thanh cự kiếm đang bốc lửa, phóng lên một luồng kiếm ý hừng hực, xuyên thủng nóc nhà. Dưới ánh mắt sững sờ kinh ngạc của đám thôn dân trong trấn, đám khói vàng đang ngưng kết trên bầu trời Lục gia chợt thay đổi. Trong nháy mắt, nó biến thành một thanh đại kiếm màu vàng, dài chừng mười trượng. Hình dáng của nó giống hệt như thanh thần kiếm màu hồng ánh tím đang trôi nổi trong chú kiếm thất. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng kiếm rít vang lên trong nháy mắt xuyên qua độ cao ngàn trượng. Đám mây đen như bị thần kiếm khiêu khích mà nổi giận. Một âm thanh phát ra vang rền, khiến cho toàn bộ Triêu Dương trấn rung chuyển. Lại một ngọn lôi điện màu tím lóe lên ngoài đám mây. Trong phút chốc, cự kiếm và lôi điện va chạm với nhau. Nhưng không giống như mọi người tưởng tượng không hề có một tiếng nổ nào phát ra. Khi hai thứ tiếp xúc với nhau liền xuất hiện một vầng quang mang màu đỏ hiện lên. Ngay khi cự kiếm ngăn cản lôi điện, nó liền từ từ chui vào trong đám mây đen. Trong căn nhà đá, ánh mắt Huyền Thanh nhìn sâu thăm thẳm. Cho dù nóc nhà nhuộm một màu đen kịt vẫn không thể ngăn cản được ánh mắt của lão. Vào lúc này, thần kiếm hiển hiện uy lực khủng bố khiến cho lão phải chấn động. Tất cả mọi người đều biết, Kim Thiên thần kiếm xuất thế sẽ có tiếng sấm vang lên. Kim Thiên thần kiếm bình thường sẽ có khả năng có được năm tiếng sấm. Mà thượng phẩm Kim Thiên thần kiếm thì lại có tới sáu tới chín tiếng sấm vang lên. Giống như thanh Liệt Dương kiếm của tông chủ Tử Hà tông, khi nó xuất thế, trên bầu trời vang lên bảy tiếng sấm. Vì vậy mà giữ gìn uy thế mạnh mẽ năm trăm năm qua của Tử Hà tông. Nhưng lần này, Kim Thiên thần kiếm xuất thế lại hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của Huyền Thanh. Không ngờ nó chủ động công kích thiên lôi. Linh tính như thế vậy chỉ sợ Liệt Dương kiếm cũng không thể sánh được. "Lục Vân! Cuối cùng thì ngươi cũng vượt qua được tổ tiên của mình." - Huyền Thanh cảm thán tự nhủ. Nhìn lên trời cao, lúc này đám mây đen lấp lóe điện quang, sau khi bị cự kiếm tiến vào liền đột ngột yên tĩnh. Trên bầu trời không còn tiếng sấm vang vọng nữa. Ngay sau đó, đám mây đen chợt xuất hiện sự dao động. Tuy nhiên, mọi người trong Triêu Dương trấn chợt phát hiện, lôi điện màu tím bên ngoài đám mây đen đã hoàn toàn biến mất. Một tiếng động nhỏ vang lên, giống như một thứ gì đó mỏng manh mới bị vỡ. Một luồng kim quang từ một góc của đám mây bắn lên cao, chia thành hai, ba....Vô số chùm sáng xuyên qua mây đen vọt về bốn phương tám hướng. Một lúc sau, đám mây đen đang bao trùm phương viên ngàn trượng bị tan thành mây khói. Bên trong chú kiếm thất, thần kiếm đang trôi nổi trên không trung sau khi mất đi sự uy hiếp liền trở nên an tĩnh. Quang mang tỏa ra trên thân kiếm lại ẩn vào bên trong. Thần kiếm từ từ rơi từ trên không trung xuống dưới mặt đất. Lúc này, liếc mắt nhìn qua, nó chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường, không còn uy thế như trước nữa. Một lúc sau, trong phòng của Lục gia chủ vang lên tiếng nói: - Không được! Ngài không thể mang thanh thần kiếm này đi. - Lục Thanh ôm chặt thanh thần kiếm đang được đút trong một cái vỏ làm bằng da hươu. Ánh mắt nó kiên quyết nhìn lão nhân mặc trường bào đang ngồi trước mặt. Mà lão nhân đúng là người vâng mệnh xuống núi lấy kiếm - Huyền Thanh. Trong căn phòng, Nhan Như Ngọc khuôn mặt tái nhợt đang ngồi trên cái ghế bên phải ghế gia chủ, kiên quyết nhìn Huyền Thanh, nói: - Thanh nhi nói đúng! Đây là vật duy nhất mà Vân lưu lại cho hai mẹ con chúng ta. Ta biết Huyền trưởng lão vẫn chiếu cố Lục gia, lại có với gia phụ cũng có không ít giao tình. Nhưng lần này xin thứ lỗi cho Như Ngọc không thể tuân mệnh. Mong trưởng lão rút lại ý kiến của mình. Thở dài một cái, Huyền Thanh lắc đầu nói: - Vấn đề không phải là ta rút lại lời nói hay không. Mà đây chính là mệnh lệnh sau khi tông chủ bàn bạc với chưởng tọa của bốn ngọn núi xung quanh đưa ra. Muốn tông chủ thu hồi mệnh lệnh là điều rất khó. Hơn nữa, việc này do lão thất phu Huyền Minh đưa ra. Nó lại có liên quan tới sự việc luận kiếm giữa ngũ phong vào năm năm tới. Do có liên quan tới lợi ích của Tử Hà tông nên muốn tông chủ thay đổi là rất khó. Dừng lại một chút, Huyền Thanh liền nói tiếp: - Để đổi lấy thần kiếm, có lẽ tông chủ sẽ cho Lục gia các ngươi một địa vị tương đương. Trong đó có một nửa sự cung phụng của Triêu Dương trấn sẽ chia cho Lục gia. Vân tiểu tử cũng được phong làm hộ pháp của tông môn, con cái có thể kế thừa. Vì vậy mà chức vụ đó có thể chuyển giao cho Lục Thanh. Nếu các ngươi có điều kiện gì hợp lý thì cũng có thể đưa ra. Chỉ cần tông môn có thể đáp ứng là được. - Chúng ta không cần. - Huyền Thanh chưa kịp nói xong, Lục Thanh đã mạnh mẽ từ chối, nói: - Đây là đỉnh cao cả đời chú kiếm của cha ta, cũng là thứ duy nhất mà người để lại cho chúng ta. Không cần biết là hộ pháp hay cung phụng, chúng ta đều không cần. Ánh mắt nhìn qua Nhan Như Ngọc, cũng có thể thấy ý nàng giống hệt như vậy. Nàng cũng mở miệng, thành khẩn nói: - Mong Huyền trưởng lão vì những gì Lục gia chúng ta đã cống hiến bao năm qua, mà giúp cho. Cho dù chúng ta bỏ qua tất cả những điều kiện đó cũng được. Miễn là chúng ta có thể giữ được di vật của tiên phu. Như Ngọc cảm ơn đại ân đại đức, mong trưởng lão thành toàn... - Nói xong, nàng đứng dậy khom người một cái thật sâu. Lục Thanh thấy mẫu thân làm vậy cũng đứng dậy làm theo. Huyền Thanh thấy thế cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu suy nghĩ. Không gian trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh, chỉ có ánh nến trên bàn hơi lay động. Khoảng chừng nửa nén nhang, dưới ánh mắt mong đợi của mẫu tử Nhan Như Ngọc, Huyền Thanh ngẩng đầu lên nói: - Muốn tông chủ thu hồi mệnh lệnh là chuyện không có khả năng. Cho dù, Lục gia ngươi ngàn năm qua đã có nhiều cống hiến to lớn thì vẫn chưa thể so với sự lớn mạnh và lợi ích của môn phái. Ta nghĩ các ngươi cũng biết tông chủ đưa ra lựa chọn như vậy cũng không phải không để ý tới công lao của Lục gia các ngươi. Tuy nhiên, chỉ khi tông môn càng thêm mạnh thì mới có thể bảo đảm cho Lục gia được đời đời yên ổn, không xảy ra chuyện gì. Vì vậy, muốn giữ được thanh kiếm này cũng chỉ có một biện pháp... - Biện pháp gì? - Nhan Như Ngọc vội vàng nét, nét mặt không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. - Ngũ phong luận kiếm... - Ngũ phong luận kiếm? Đó là cái gì? - Lục Thanh nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại. - Ngũ Phong luận kiếm! Đó là một sự việc quan trọng cứ mười năm diễn ra một lần của Tử Hà tông. - Huyền Thanh sờ sờ chòm râu thưa thớt, nhớ lại, nói: - Cứ mười năm, Tử Hà tông chúng ta lại tổ chức một cái đại hội luận kiếm. Người tham gia luận kiếm giới hạn từ ba mươi tuổi trở xuống. Thứ nhất là để kiểm nghiệm tu vi của đệ tử. Dù sao thì tương lai của tông môn không thể trông cậy vào mấy lão già sắp chết như chúng ta mà phải nhờ vào thế hệ trẻ tiếp bước. Cũng chỉ có những người trẻ tuổi có được tiền đồ thì tông môn mới có sự phát triển trong tương lai. Ngoài ra, tông môn cũng có thể phái ra Kiếm thiếp, mời khách của các tông môn trong phạm vi ngàn dặm quanh đây tới xem xét. Từ đó, có thể cho người ta biết thực lực và địa vị của Tử Hà tông. Đồng thời củng cố uy vọng ngàn năm tích lũy của tông môn. Lão đưa mắt nhìn Lục Thanh, nói tiếp: - Thanh thần kiếm này đã được tông chủ chỉ định làm giải thưởng cho đại hội luận kiễm giữa ngũ phong vào năm năm tới. Mà việc này cũng quan hệ tới sự thành công của đại hội luận kiếm lần này. Nhan Như Ngọc ngồi bên, nhướng mày, nói: - Ý của Trưởng lão là cho Thanh nhi đi đoạt giải nhất của luận kiếm lần này? - Điều này làm sao có thể được. Nhan Như Ngọc biết rõ, con mình mới tiếp xúc với kiếm đạo được có ba năm. Mặc dù tư chất của nó bất phàm nhưng ba năm qua vẫn chưa từng vượt qua cấp bậc Kiếm Nô để tiến lên Kiếm thị. Vì thế mà muốn tại đại hội luận kiếm vào năm năm tới chiếm được giải nhất là chuyện không có khả năng. Nhưng Nhan Như Ngọc cũng biết, Lục gia muốn ở Tử Hà tông vững vàng mà phát triển thì lần này không thể kháng lệnh của tông môn. Chưa nói tới việc thời điểm này Tử Hà tông đang bước vào giai đoạn chuẩn bị thăng cấp tông môn. Vì vậy, nếu đột nhiên có một việc nào đó làm mất đi sự thăng bằng vốn có của nó thì chỉ sợ sẽ bị người ta diệt sát. Huyền Thanh gật đầu, nói: - Đúng thế. Muốn nhanh ổn định tình hình sau khi tiểu tử Lục Vân mất đi, thì đó là biện pháp duy nhất vào lúc này. Nếu không trong vòng mười năm, địa vị của Lục gia sẽ giảm xuống hơn một nửa. - Huyền Thanh nói vô cùng chính xác. Đối với một thuộc hạ không còn năng lực, thì cho dù nó có công lao đến mấy cũng sẽ nhanh chóng mất đi sự trọng dụng. Ngay cả những ân thưởng chiếm được trước kia cũng từ từ biến mất. Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng trong cái thể giới cá lớn nuốt cá bé này, điều đó lại là sự thật. Nắm chặt hai tay lại. Lần đầu tiên Lục Thanh mới hiểu rõ được trong cái thế giới tàn khốc này chẳng hề có chút nhân tình. Tất cả chỉ căn cứ vào một thứ đó là thực lực và năng lực của mỗi cá nhân. - Ta sẽ tham gia đại hội... - Lục Thanh ngẩng đầu, im lặng nhìn Huyền Thanh. Nhìn ánh mắt bình tĩnh tràn ngập sự kiên nghị của nó, nét mặt Huyền Thanh lộ rõ sự vui mừng, nói: - Ngươi yên tâm! Cho dù kết quả như thế nào thì trong năm năm, ta sẽ dốc hết sức để dạy ngươi. Lục gia cũng không thể yếu đi được. Chờ nửa tháng, sau khi sắp xếp xong mọi việc, ta sẽ mang ngươi lên Triêu Dương phong, trở thành đại đệ tử thứ mười sáu của ta. Nhan Như Ngọc nghe thấy vậy liến biến sắc. Đại đệ tử thứ mười sáu, chính là muốn nhận Lục Thanh mà đệ tử nội tông: - Trưởng lão! Việc này chỉ sợ không được... Huyền Thanh phất phất tay, nói: - Bối phận sẽ do thực lực quyết định. Ta nghĩ Thanh nhi sẽ không làm ta thất vọng. - Nói xong, hai mắt lão nhìn thẳng vào Lục Thanh. Dưới ánh mắt của lão, Lục Thanh cảm thấy như toàn thân bị bóc trần. Tất cả bí mật của bản thân trong phút chốc bộc lộ ra hết. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ. Có điều, Lục Vân qua đời, trong khoảng thời gian tới Lục gia rất có thể sẽ sa sút. Vì vậy, là truyền nhân duy nhất của Lục gia, trách nhiệm và niềm kiêu hãnh không cho phép hắn lùi bước. Một lúc sau, Huyền Thanh cảm thấy hài lòng gật đầu.
Bất Diệt Kiếm Thể Quyển 1 : Tử Hà Tông Chương 6 : Triêu Dương Phong. Người Dịch: devil21 Nguồn: Võ Gia Trang - vipvandan Mời đọc Triêu Dương phong là một trong năm ngọn núi thuộc Tử Hà sơn. Mỗi một ngày mới, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu lóe lên phía chân trời, tất cả những tia nắng ấm áp dường như đều rọi khắp phạm vi ngàn dặm xung quanh Triêu Dương phong. Đây có thể nói là một trong những địa điểm ngồi ngắm cảnh mặt trời mọc đẹp nhất. Một vị tổ sư trong lúc ngắm nhìn những tia nắng ban mai đã sáng tạo ra Húc Nhật thập tam kiếm nổi danh. Bộ kiếm pháp đó được coi là một trong những bảo vật của Tử Hà sơn. Nửa tháng sau, vào một buổi sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên đỉnh núi, có hai bóng người lẳng lặng đứng ở cuối sơn đạo. Một trong hai cái bóng đó chính là lão nhân mặc trường bào màu tím nhát. Mái tóc hoa râm rất dài, buông xõa. Khuôn mặt lão hết sức bình thản. Vóc dáng thon gầy vẫn không thay đổi được khí chất thanh cao toát ra từ người lão. Bên cạnh hắn là một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú. Nét mặt thiếu niên lạnh lùng, mặc một bộ võ phục màu xanh sẫm, bó sát người. Trên lưng có đeo một vật gì đó được bọc lại rất kỹ. Vai trái của hắn có khoác một bọc hành lý giản dị màu xanh. Đôi lúc trong mắt hắn thoáng hiện lên một nét đau thương, rồi nhanh chóng biến mất. Hai người này chính là Huyền Thanh và Lục Thanh. Sau nửa tháng, hắn đã xử lý xong mọi chuyện trong nhà. Gia chủ Lục gia qua đời cũng khiến cho Tử Hà tông chấn động. Ngay cả tông chủ Lạc Thiên Phong và bốn vị trưởng lão chưởng quản bốn ngọn núi còn lại cùng với nhóm hộ pháp đều đến. Ngoài ra còn có một người nữa, đó chính là một vị chú kiếm sư có đẳng cấp thanh phàm của Tử Hà tông, Minh Nhật. Gã chính là một vị Chú kiếm sư có thiên phú chú kiếm được Tử Hà tông bồi dưỡng. Khi hắn đối mặt với bài vị của Lục Vân, đã làm một đại lễ, tam khấu, cửu bái. Huyền Thanh từ miệng Lục Vân biết được năm đó Minh Nhật đã đạt tới Chú Kiếm sư thanh phàm cấp. Lục Vân đã chỉ điểm cho hắn rất nhiều. Thậm chí, một lần, trong lúc hắn chú tạo một thanh thần kiếm phàm cấp đã cho Minh Nhật giúp mình giữ lửa. Ân tình đó thật không dưới mức sư đồ. Sau khi tất cả mọi việc giải quyết xong, Huyền Thanh cũng xin ý kiến của Lạc Thiên Phong. Lạc Thiên Phong vẫn giữ nguyên ý kiến, tặng phẩm đối với Lục gia không hề thay đổi. Chỉ có chức vụ hộ pháp thì phải đợi đến khi Lục Thanh đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ mới được tiếp nhận. Đồng thời nể mặt Lục Vân và Nhan Như Ngọc, thanh Kim Thiên thần kiếm tạm để cho Lục Thanh sử dụng. Từ giờ đến đại hội luận kiếm giữa ngũ phong, nó sẽ do Lục Thanh giữ gìn. Lạc Thiên Phong chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất đó là nếu như trước bốn mươi tuổi mà Lục Thanh không thể trở thành một Chú Kiếm sư thanh phàm cấp thì tất cả những tặng phẩm đối với Lục gia sẽ bị thu hồi. Đó là tất cả những gì mà Huyền Thanh có thể làm vào lúc này. Mà Nhan Như Ngọc cũng không có đưa ra quá nhiều yêu cầu đối với Lạc Thiên Phong. Bởi tình trạng của Lục gia lúc này cũng không cho phép. Sau khi an táng cho Lục Vân xong, liền sắp xếp lại tất cả mọi thứ. Nửa tháng trôi qua, thu xếp một chút, Lục Thanh dưới ánh mắt đỏ ửng của Nhan Như Ngọc, đi theo Huyền Thanh lên Triêu Dương phong. Cuối sơn đạo, trên đỉnh Triêu Dương phong có một cái bình đài rộng lớn. Một cái cung điện khổng lồ tọa lạc trên đó chợt xuất hiện trước mắt. Xung quanh cung điện được bao bởi một bức tường bằng đá. Cuối sơn đạo chính là một cánh cổng lớn được làm bằng gỗ, sơn màu hồng. Bên trên đó có một tấm biển, khắc ba chữ Triêu Dương cung thật to. Trước cánh cổng có hai tên đệ tử trẻ tuổi, lưng đeo trường kiếm, nghiêm cẩn đứng đó. Thỉnh thoảng, bọn họ lại đảo mắt về phía rừng cây. Khi thấy Huyền Thanh xuất hiện cuối sơn đạo, cả hai liền bước tới, khom người, hành lễ: - Phong chủ! (Chủ nhân của núi. Ai bít nó còn gọi bằng cái tên nào khác thì chỉ mình) Ngài đã về... - Nói xong hai người liếc mắt nhìn Lục Thanh bên cạnh Huyền Thanh, thầm đoán thân phận của hắn. Gật đầu, Huyền Thanh nhìn hai người nói: - Ta đi ra ngoài mấy ngày, có chuyện gì xảy ra không? Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh trả lời: - Bẩm phong chủ! Mọi chuyện trên núi vẫn bình thường. Các vị sư thúc vẫn chăm chỉ luyện kiếm, không dám lơi là. Hài lòng gật đầu một cái, Huyền Thanh liền nói hai người đi triệu tập tất cả đệ tử tới Triêu Dương chủ điện. Lão quay đầu, nói với Lục Thanh: - Đi thôi! Mặc dù dưới chân núi đã nhận ngươi làm đồ đệ. Nhưng tới Triêu Dương cung vẫn phải thực hiện nghi lễ. Đồng thời cũng phải giới thiệu cho ngươi một số sư huynh đệ để sau này luận bàn hay thỉnh giáo với nhau. - Nói xong lão liền đi về phía Triêu Dương cung. Lục Thanh bám theo sau. Sau khi đi vào Triêu Dương cung, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là một cái sân rộng có thể chứa tới mấy trăm đệ tử. Ở đó có một số đệ tử đang luyện tập vào sáng sớm. Lục Thanh liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy kiếm pháp của đám người đó có chút bất phàm. Bất luận là thân pháp hay biến hóa của kiếm chiêu cũng đều hết sức liền lạc. Lục Thanh cũng biết thứ kiếm pháp mà mọi người đang luyện tập chính là Đằng Vân cửu kiếm. Mà người kém cỏi nhất trong số đó thì cũng hơn hắn một chút. Còn nhìn kiếm khí màu tím phát ra từ thân kiếm cũng đủ biết tu vi của họ so với hắn còn cao hợn một bậc, đạt tới cấp bậc Kiếm giả, đã tạo được căn cơ vững chắc. Dọc đường đi, khi hai người đi ngang qua, thỉnh thoảng lại có đệ tử hướng Huyền Thanh hành lễ. Đồng thời cũng thầm xem Lục Thanh. Một lát sau, trong Triêu Dương đại điện, đám đệ tử lục tục kéo đến, đứng túm năm, tụm ba với nhau. Bọn họ chia làm hai nhóm đứng ở hai bên đại điện. Lục Thanh thầm đếm một chút thì thấy có khoảng hơn năm mươi người. Nhân số, của Triêu Dương phong đúng là quá ít. Là gia chủ tương lai của Lục gia, Lục Thanh có chút hiểu biết đối với thực lực của Từ Hà Tông. Tử Hà Tông được lập ra hơn một ngàn sáu trăm năm. Tông môn trải rộng trên hai mươi ngọn núi lớn, phương viên hai trăm dặm. Số lượng Kiếm vương và gần tới Kiếm vương khoảng sáu người. Kiếm Hoàng có một người. Môn nhân đệ tử có hơn hai ngàn người. Tông môn trên một trong số mười vạn ngọn núi của Kiếm Thần đại lục, thuộc về loại thanh phàm tông môn. Mặc dù thuộc đẳng cấp thấp nhất trong bốn cấp tông môn: thanh phàm, Kim Thiên, Bạch Linh, Tử Hoàng nhưng cũng không nên xem thường Tử Hà tông. Trên Kiếm Thần đại lục có hơn mười vạn ngọn núi, ba nghìn hòn đảo. Số lượng tông môn không dưới một ngàn. Nhưng những tông môn nằm trong số bốn đẳng cấp Thanh, Kim, Bạch, Tử lại không tới hơn trăm. Có thể thấy được chúng ít như thế nào. Cho dù không nói tới sự mạnh mẽ của tông môn bao nhiêu năm, chỉ tính riêng trong những thanh phàm tông môn thì Tử Hà tông cũng có vị trí rất cao. Hôm nay, Tử Hà tông lấy năm ngọn núi trong Tử Hà sơn làm chỗ đặt chân. Năm ngọn núi bao gồm Tử hà phong nằm ở giữa, phía đông có Triêu Dương phòng, phía nam có Vân Vụ phong, phía tây có Lạc Nhật phong, phía bắc có Phiêu Miễu phong. Dưới chân mỗi ngọn núi đều có thị trấn hay thôn xóm nhỏ. Mỗi thị trấn hay thôn xóm đó đều phụ thuộc vào sự che chở của Tử Hà tông, do Tử Hà tông phân chia đẹ tử hoặc là các gia tộc phụ thuộc quản lý. Tương tự, các thị trấn thôn xóm đó đều có một số sự tiến cống nhất định đối với Tử Hà tông. Đồng thời, bọn họ cũng chính là nơi cung cấp những thiếu niên có tư chất tốt nhập tông tu luyện. Trên Kiếm Thần đại lục không có quốc gia. Người bình thường chỉ có thể dựa vào các tông môn để mà sinh tồn, hoặc là thành lập các thị trấn, thôn xóm hỗ trợ lẫn nhau. Tử Hà tông thành lập hơn một ngàn sáu trăm năm, cho tới bây giờ đã có hơn hai trăm vạn người sống nương nhờ. Hai bên dựa vào nhau, thiếu một phía cũng không được. Về phần tại sao đệ tử Triêu Dương phong chỉ có hơn năm mươi người thì đó chính là sự tình của Huyền Thanh. Lão là sư phụ, thu bao nhiêu đồ đệ là do lão quyết định. Như nhận thấy sự thắc mắc trong lòng Lục Thanh, Huyền Thanh mở miệng giải thích: - Hai trăm năm trước, kiếm pháp trấn phong của Triêu Dương phong chúng ta là Diệu Dương kiếm thức do vị tổ sư thứ mười ba chết mà thất truyền mất năm thức cuối cùng. Vì vậy mà từ đó về sau, số lượng đệ tửu bái nhập vào Triêu Dương phong chúng ta ngày càng ít. Hôm nay, trên núi chúng ta chỉ còn bằng đó đệ tử. - Nhưng nó cũng không phải là điều quan trọng nhất. - Huyền Thanh dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Kiếm pháp chỉ là vật chết, con người mới là vật sống. Cho dù có được kiếm pháp cao thâm đến mấy nhưng không có sự chăm chỉ tu luyện trong thời gian dài cùng với tu vi thâm hậu thì cũng vô ích. Kiếm pháp bình thường chỉ cần sử dụng đúng lúc, cũng có thể phát huy được uy lực vượt qua sự tưởng tượng. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được điều đó. - Các ngươi cũng thế. Không cần phải hâm mộ đệ tử bốn phong khác. Kiếm pháp của Triêu Dương phong chúng ta cũng không thua gì người ta. Mặc khác... - Thanh âm của Huyền Thanh chợt cao lên. Ánh mắt lão như điện nhìn đám đệ tử phía dưới, nói: - Ai có thể ngộ ra kiếm ý trước khi diễn ra đại hội luận kiếm vào năm năm sau, ta sẽ đem Diệu Dương tâm kinh, truyền thụ cho hắn. - Cái gì? - Đám đệ tử đứng dưới nghe thấy vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Lục Thanh không biết, nhưng bọn họ đều biết rằng ngoại trừ Húc Nhật tâm kinh bọn họ đang tu luyện ra, Triêu Dương phong còn có một môn Kiếm Nguyên công cao thâm khác là Diệu Dương tâm kinh. Nó có chín tầng cảnh giới, đủ cho bọn họ tu luyện tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Nó hơn hẳn Húc Nhật tâm kinh chỉ có sáu tầng cảnh giới. Chẳng những tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí, chuyển hóa thành Kiếm Nguyên lực nhanh hơn, mà mức độ tinh luyện Kiếm Nguyên lực cũng hơn hẳn Húc Nhật tâm kinh. Tuy nhiên, tu luyện Diệu Dương tâm kinh chẳng những phải đạt tới cảnh giới Kiếm chủ mà còn phải lĩnh ngộ được kiếm ý. Nếu không thì phải chờ đến khi tiến giai tới Kiếm vương mới có thể được tu luyện. Hôm nay, mất đi một cái điều kiện, làm gì mà bọn họ chăng mừng rỡ. Có điều, sau khi ồn ào một chút, đám đệ tử liền im lặng như cũ. Bởi vì phần lớn mọi người đều nghĩ ra rằng lĩnh ngộ được kiếm ý khó khăn như thế nào. Hơn nữa lại còn phải làm được trong vòng năm năm. Phải biết rằng, kiếm ý đó chính là lĩnh ngộ được kiếm hồn, đạt tới cảnh giới Kiếm vương mới có thể lĩnh ngộ. Còn không, chỉ có một số ít nhân vật thiên tài được trưởng bối chỉ điểm hoặc là có được cơ duyên xảo hợp mới có thể lĩnh ngộ được ra trước. Có điều, những trường hợp như thế vô cùng hiếm hoi. Gần như trong một vạn kiếm giả mới có một hai người như vậy. Trong đám đệ tử có một người khiến cho Lục Thanh chú ý. Đó là một người đứng ở nhóm bên trái, thân hình mập mạp, có khuôn mặt tròn tròn, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đang đảo đảo đôi mắt, khinh khỉnh liếc nhìn một tên đệ tử đứng ở dãy bên phải. Mà sắc mặt tên đệ tử kia có chút giận dữ, nhưng có thể do ngại Huyền Thanh nên không dám phát tác. Chỉ nắm chặt hai tay, trong mắt thình thoảng lại hiện lên chút tàn nhẫn.
Bất Diệt Kiếm Thể Quyển 1 : Tử Hà Tông Chương 7 : Sơ thí thân thủ(thượng). Người Dịch: devil21 Nguồn: Võ Gia Trang - vipvandan Mời đọc Nghi lễ bái sư cũng chẳng có gì rườm rà, chỉ đơn giản là dâng trà, lễ bái bài vị tổ sư. Sau khi làm xong những việc đó, Lục Thanh chính thức trở thành Đại đệ tử thứ mười sáu trên Triêu Dương phong. Hắn mới mười hai tuổi nên chính là tiểu sư đệ. Vị sư huynh gần hắn nhất khi bái sư cũng là mười ba tuổi. Bây giờ, tuổi của người đó đã là mười lăm, lớn hơn Lục Thanh ba tuổi. Sau khi dặn dò đám đệ tử giúp đỡ Lục Thanh, Huyền Thanh lại mở miệng nói: - Người nào đồng ý chia một gian phòng cho Lục Thanh? Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Với tuổi của Lục Thanh mà nói thì tu vi cũng mới chỉ đạt tới Kiếm thị là cùng. Mà mỗi người ở đây tu vi thấp nhất thì cũng đã Trúc Cơ thành công, đạt tới Kiếm giả. Vì vậy mà bảo phân cho Lục Thanh một căn phòng, hay sống cùng với hắn, lại còn phải tốn thời gian chỉ điểm, trong khi không thân không thích thì có người nào lại đi làm cái việc ngốc nghếch đó? Thấy không có người nào lên tiếng, Huyền Thanh liền nhíu mày. Lão vừa định mở miệng răn dạy thì mập mạp đang đứng ở nhóm bên trái liền đi ra. Đối với động tác của mập mạp lúc nãy, Huyền Thanh hiển nhiên là nhìn thấy. Nhưng việc đệ tử ganh đua nhau có đôi khi lại khiến tu vi tăng lên nhanh chóng. Hơn nữa, mập mạp bình thường cũng là một người thích đùa, nên Huyền Thanh cũng không muốn răn dạy hắn trước mặt mọi người. Mập mạp bước lên, chắp tay nói: - Trong tử trúc viện của đệ tử còn có một gian phòng trống. Nếu Lục sư đệ không ngại có thể đến đó ở với ta và Triệu sư huynh. - Nói xong, hắn liền nhìn sang Lục Thanh, hỏi: - Không biết ý sư đệ thế nào? - Vừa nói, hai tròng mắt hắn vừa đảo đảo, rõ ràng không thèm để ý tới sự có mặt của Huyền Thanh. Nhưng Huyền Thanh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt có một sự vui mừng. Tuy nhiên, nhìn trong ánh mắt của mập mạp, ngoài sự giảo hoạt vẫn có một chút gì đó ấm áp khiến cho Lục Thanh cũng cảm thấy vui vẻ. Vừa rồi, hắn có thể thấy được nét mặt mọi người nên cũng đoán được suy nghĩ trong lòng họ. Vì vậy mà đối với mập mạp, hảo cảm trong lòng hắn đã tăng lên rất nhiều. Vương Lâm liền gật đầu đồng ý, nói: - Đa tạ sư huynh! Ta đến Tử Trúc viện. Thấy Lục Thanh đã có chỗ, Huyền Thanh cũng chẳng lãng phí thời gian nữa. Lão căn dặn mập mạp đưa Lục Thanh tới Tử Trúc viện sắp xếp chỗ ở. Đồng thời, nói cho Lục Thanh biết một số quy định của Triêu Dương phong. Sau đó, tất cả mọi người liền giải tán, chỉ để lại một mình Huyền Thanh đứng một mình ở đó, yên lặng nhìn bức họa trước mặt, không biết nghĩ cái gì. Sau khi ra khỏi Triêu Dương đại điện, đám đệ tử của Triêu Dương phong túm năm tụm ba mà đi thành từng tốp. Mập mạp, Lục Thanh đi theo sau hai thanh niên ước chừng mười tám, mười chín tuổi. Cả hai đều mặc một bộ võ phục màu xám. Một người có một đôi mày kiếm, khuôn mặc anh tuấn. Mái tóc dài trên đầu được búi lại bằng một cây Tử Trúc trâm. Trên lưng hắn đeo một thanh trường kiếm tử kim sắc dài bốn thước. Trên thanh trường kiếm như tỏa ra một luồng hơi thở lăng lệ. Với ánh mắt của Lục Thanh thì thanh trường kiếm này dùng tử kim phối hợp với tinh thiết trăm năm mà chú tạo ra. Mặc dù nó chưa phải là Thanh phàm thần kiếm, nhưng cũng chẳng kém nhiều lắm. Trong đám đệ tử trẻ tuổi của Tử Hà tông, có được một thanh kiếm như vậy chắc chắn tu vi phải ở trong nhóm đứng đầu. Mà một vị sư huynh khác, lưng cũng đeo một thanh trường kiếm màu xanh. Thanh trường kiếm này so với thanh kia thì kém hơn một chút. Nó chỉ dùng thanh đồng thượng đẳng pha trộn với đồng đen trăm năm để chú tạo thành. Có điều, nó cũng được coi là một thanh kiếm tốt. Lúc này, vẻ mặt hai người đều hết sức thân thiện nhìn Lục Thanh. Mập mạp quay sang Lục Thanh giới thiệu: - Ta tên là Đoạn Thanh Vân, lục sư huynh của ngươi. Bình thường ngươi có thể gọi ta là mập sư huynh! Còn người đeo tử kiếm bên cạnh chính là tam sư huynh của ngươi - Triệu Thiên Diệp. Người cầm thanh kiếm màu xanh chính là thất sư huynh - Dư Cập Hóa. Sau này, tất cả chúng ta đều ở trong Tử Trúc viện. Nếu như tu luyện gặp chuyện gì khó khăn thì cứ nói. Chúng ta sẽ cố hết sức giúp ngươi. - Đúng thế! Mập mạp ngươi bình thường cũng không được đàng hoàng cho lắm. Nhưng lần này cũng làm được một việc tốt. - Dư Cập Hóa đứng một bên mở miệng trêu đùa. Đoạn Thanh Vân nghe vậy cảm thấy xấu hổ, nói: - Cập Hóa ngươi nói thế chẳng phải là bêu xấu ta hay sao? Triệu Thiên Diệp đứng một bên, cũng nói: - Nhưng ta thấy rằng Cập Hóa cũng không nói sai... - Oái! - Nhất thời, Đoạn Thanh Vân cũng không biết nói thế nào. Triệu Thiên Diệp và Dư Cập Hóa nhìn nhau, cùng cười ha hả. Khiến cho đám đệ tử đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy sự thân thiện của mọi người, Lục Thanh không khỏi hy vọng vào cuộc sống sắp tới. Ngay cả lòng tin của hắn cũng dần dần được tăng lên. Lần lượt thi lễ với ba người, Lục Thanh thành khẩn nói: - Sau này phải nhờ ba vị sư huynh chỉ điểm cho. - A! Chỉ điểm cho hả? Ta có được không? - Ngay khi Lục Thanh dứt lời, một thanh âm lạnh lùng chợt vang lên. Bốn người quay đầu lại nhìn... - Là ngươi? - Đoạn Thanh Vân lạnh lùng nói. Thì ra là hắn. Lục Thanh thầm nhủ trong lòng. Người đó đúng là người trừng mắt với Đoạn Thanh Vân ở trong đại điện. Đi sau hắn có bốn tên đệ tử trẻ tuổi. Hiển nhiên hắn chính là người cầm đầu. Đoạn Thanh Vân bước lên, chắn trước mặt Lục Thanh, nói: - Thái Vân! Hôm nay Lục sư đệ mới nhập môn, ta cũng không muốn đấu khẩu với ngươi. Ngươi hãy đi đi. Hàn quang trong mắt Thái Vân lóe lên, vỗ vỗ cánh tay trái, mỉm cười nói: - Sao hôm nay ngươi hiền lành thế? Ha ha! Ngươi cứ yên tâm. Lục sư đệ vừa mới tới Triêu Dương phong. Ta là sư huynh tất nhiên phải đối xử tốt với đệ ấy. Vì vậy mới đến để làm quen. Với ngươi, ta không có hứng thú. Nét mặt Đoạn Thanh Vân vẫn lạnh như băng, cười nói: - Làm quen? Lúc trên đại điện sao ngươi không làm theo lời sư phụ nói? Theo ta biết thì trong Thanh Tâm viện của ngươi còn có mấy gian phòng trống nữa kia mà? - Ngươi nói thế là... - Thái Vân! Có việc gì thì để lúc khác. Bây giờ, chúng ta đang vội... - Ngay lúc Thái Vân đang định nói, Triệu Thiên Diệp chợt mở miệng, ngắt lời. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Triệu Thiên Diệp, nụ cười trên mặt Thái Vân tắt ngấm. Toàn thân hắn cảm giác được có một nguồn áp lực nào đó, giống như một cái búa đánh thẳng vào tâm thần, khiến cho hắn ứng phó rất vất vả. Vốn định nói thêm vài câu nữa, nhưng dưới ánh mắt của Triệu Thiên Diệp, hắn lại không thể nào mở miệng ra được. Đợi cho đến khi hắn tỉnh táo lại, bốn người đã bỏ đi một đoạn xa rồi. Một gã đệ tử bên cạnh có chút lo lắng, quan tâm nói: - Cửu sư huynh! Ngươi không sao chứ? - Nhưng lúc này, sắc mặt Thái Vân trắng bệch, ánh mắt âm trầm. Một lúc sau, hắn mới trở lại bình thường, nói: - Đi. - Hắn xoay người bỏ đi. Bốn người phía sau, khẽ nhếch mép cười nhanh chóng đi theo. Mặt bên của Triêu Dương cung có hơn mười khu nhà. Mỗi khu nhà được bố trí không giống nhau, nhưng đều hết sức trang nhã. Các loại kỳ hoa, dị thảo được trồng khắp nơi. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít. Đây thực sự là chỗ để ở rất tốt. Lần đầu tiên đi tới nơi đây, Lục Thanh không khỏi sững sờ. Tuy nhiên trong lòng lại có một chút nghi hoặc. Thấy được sự nghi hoặc của Lục Thanh, Dư Cập Hóa mỉm cười, nói: - Có phải thấy lạ khi ở đây có nhiều khu nhà như vậy nhưng lại không sắp xếp được cho ngươi mà phải hỏi người khác đúng không? Luc Thanh nghe thấy vậy liền hơi đỏ mặt. Dù sao, bị người ta đoán trúng suy nghĩ trong đầu, cho dù là ai cũng không được tự nhiên. Tuy vậy, hắn vẫn gật đầu, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Dư Cập Hóa. Cắm trường kiếm vào dây lưng, Dư Cập Hóa nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói: - Là do thực lực! Chỉ khi nào đạt tới Kiếm sư mới có được chỗ ở cho riêng mình. Trong số đệ tử Triêu Dương phong chúng ta, cũng chỉ có Đại sư huynh mới có được một chỗ ở riêng biệt. - Đại sư huynh? - Lục Thanh ngạc nhiên nói, - Vừa rồi, hắn không đến đại điện. - Đoạn Thanh Vân đứng bên chen miệng nói vào. Trên mặt xuất hiện một sự sùng kính, khiến cho Lục Thanh có chút kinh ngạc. Không biết Đại sư huynh là người như thế nào? Dư Cập Hóa lại nói tiếp: - Đại sư huynh tên là Nhiếp Thanh Thiên. Nhập môn vào năm mười ba tuổi, tu luyện Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong chúng ta. Mười bốn tuổi Trúc Cơ thành công đạt tới cấp bậc kiếm giả. Hai năm sau, Húc Nhật thập tam kiếm cứ nửa năm lại tăng thêm một tia sáng. Sau đó thành công đột phá cảnh giới kiếm đạo thứ hai đạt tới Kiếm khách. Nửa năm sau lại một lần nữa sử dụng Thanh Phong túy kiếm kỹ chấn áp tất cả mọi người, trở thành đại sư huynh của Triêu Dương phong chúng ta. Ba năm sau, dưới sự chỉ điểm của sư phụ lại một lần nữa đột phá tới đẳng cấp Kiếm Sư. Có thể nói là một trong mười đại cao thủ trẻ tuổi của Tử Hà tông chúng ta. Cho đến lần tỉ thí gần đây, không một người nào có thể chịu nổi quá năm mươi chiêu của Đại sư huynh. Vừa rồi, sở dĩ hắn không tới đại điện là bởi vì... Nói tới đây, Dư Cập Hóa dừng lại một chút, hai mắt lóe lên ánh sáng. Triệu Thiên Diệp đứng bên cũng hết sức nghiêm túc. Nét mặt của hai người khiến cho Lục Thanh chẳng hiểu chút nào, hoang mang trong lòng. - Tại sao? Trên mặt dần xuất hiện một chút ngưỡng mộ, Dư Cập Hóa nói: - Bởi vì sau lần tỉ thí đó, hắn đã bắt đầu bế quan để... - Lĩnh ngộ kiếm ý thuộc về hắn. - Cái gì? Đoạn Thanh Vân và Lục Thanh đều cảm thấy hoảng sợ. Kiếm ý đó là thứ mà vào lúc này, bọn họ không hề dám mơ tưởng. Mà Nhiếp Thanh Thiên rõ ràng mới chỉ có mười chín tuổi đã chạm vào cánh cửa đó. Chẳng lẽ, đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và người bình thường hay sao? Người khác khổ công cố gắng bốn, năm năm vẫn không thể đột phá cảnh giới, nhưng Nhiếp Thanh Thiên lại hết sức dễ dàng. Lục Thanh thầm nhớ kĩ cái tên đó. Trong lòng hắn cảm thấy boàng hoàng, tự hỏi trong vòng năm năm mình có thể vượt qua bọn họ hay sao? Cảnh giới như thế lúc này vẫn chỉ là sự trong mơ đối với hắn. Cho dù, hắn tự tin vào tư chất của bản thân nhưng đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy ngơ ngác. - Vì vậy Lục sư đệ phải nhớ kỹ! Trên Triêu Dương phong tất cả đều căn cứ vào thực lực mà quyết định. Bao nhiêu thủ đoạn ở đây cũng không giải quyết vấn đề gì. Hy vọng ngươi có thể hiểu, chỉ có thực lực tăng lên mới là tốt nhất. Ngươi gia nhập vào Tử Trúc viện của chúng ta. Ngày thường, có gì khó khăn cứ tới tìm bọn ta. Chỉ có điều, không nên sanh sự với người khác. - Nói xong, Dư Cập Hóa liền liếc mắt nhìn Đoạn Thanh Vân mọt cái. Mập mạp hơi ngượng ngùng, quay đầu đi chỗ khác, nhìn đám cây cối chúng quanh, như không nghe thấy gì hết.
Bất Diệt Kiếm Thể Quyển 1 : Tử Hà Tông Chương 8 : Sơ thí thân thủ(hạ). Người Dịch: devil21 Nguồn: Võ Gia Trang - vipvandan Mời đọc Trong Tử Trúc viện có bốn gian phòng được chia làm hai dãy. Xung quanh trồng toàn là tử trúc. Lá trúc đong đưa, phát ra những tiếng xào xạc. Thi thoảng lại có những tiếng chim ríu ríu, khiến cho bầu không khí hết sức thanh tịnh. Trước mấy gian phòng có một khoảng đất trống rộng mấy trượng. Trên bãi đất có một cái bàn đá với bốn cái ghế. Phía ngoài cùng của Tử Trúc viện được bao lại bởi một hàng rào bằng gỗ rất đẹp. Sau khi dẫn Lục Thanh tới một gian phòng còn trống, Đoạn Thanh Vân nói: - Sau này sư đệ ở đây. Những vật phẩm hàng ngày sẽ có đệ tử chuyên trách mang đến. Đến lúc đó cần cái gì cứ nói. Hôm nay sư đệ lên núi cũng mệt mỏi rồi, cứ ở đây mà nghỉ ngơi. Đến sáng mai, ta sẽ quay lại gọi ngươi. - Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi. Bên trong gian phòng hết sức sạch sẽ, hiển nhiên là được quét dọn thường xuyên. Ở giữa gian phòng có kê một chiếc giường làm bằng trúc. Bên cạnh có một cái bàn nhỏ và một cái ghế cũng được làm bằng trúc. Ngoài ra, trong phòng còn có một cái giá sách, bên trên có bầy mấy chục quyển sách. Đại đa số sách trên đó ghi chép về lịch sử của Triêu Dương phong cùng với một số nhân vật quan trọng của Tử Hà tông. Ngoài ra còn có một vài yếu quyết kiếm pháp cơ bản. Có điều, chúng cũng đã nhàu nát, chỉ để đó cho đẹp mà thôi. Sau nửa canh giờ, một tên đệ tử ngoại môn mang tới cho Lục Thanh một cái chăn, một bộ võ phục màu đen, một yêu bài chứng minh thân phận cùng với một quyển sách ghi chép toàn bộ sáu tầng tâm pháp của Húc Nhật tâm kinh. Mấy tờ giấy cuối cùng có ghi những quy định cùng với địa hình phân bố trên Triêu Dương phong.Ngoài ra còn có một thanh hắc thiết kiếm cùng với lời nhắc Lục Thanh sáng sớm ngày mai tham gia thần luyện. Thần luyện kiếm pháp chính là Triêu Dương thất thức cơ bản của Triêu Dương phong. Loại kiếm pháp này từ ba năm trước, khi Lục Thanh mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo đã bắt đầu luyện tập. Bởi vì, Lục gia phụ thuộc vào Triêu Dương phong, nên thứ mà Lục gia luyện tập cũng là Kiếm Nguyên công và kiếm pháp của Triêu Dương phong. Kể cà Lục Thanh bây giờ cũng đang tu luyện Kiếm Nguyên công chính là Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong. Chỉ có điều do năm đó, Lục Vân sợ tu vi của hắn còn thấp nếu cố quá sẽ tổn hại đến sức khỏe nên mới chỉ truyền cho hắn ba tầng đầu. Ban đêm, Lục Thanh yên lặng nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng hiện lên. Ánh trăng sáng vằng vặc, trải xuống mặt đất một làn ánh sáng huyền ảo. Mới có nửa tháng trôi qua, vậy mà đời người đã có biết bao nhiêu sự thay đổi. Không thể không nói là lẽ trời trêu người. Sức người không thể thắng lại ý trời, chỉ có thể để mặc cho thiên đạo kéo dắt mà thôi. Lục Thanh lấy tay xoa nhẹ lên Niệm Vân kiếm. Một cảm giác huyết mạch tương liên chợt xuất hiện. Niệm Vân ơi Niệm Vân! Chúng ta chỉ có thời gian năm năm mà thôi. Lục Thanh im lặng, thầm nói trong lòng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Lục Thanh, thanh tử kiếm khẽ ngâm lên một tiếng nhẹ nhàng. "Phụ thân! Người đang cổ vũ con sao?" - Lục Thanh vỗ nhẹ vào vỏ kiếm, nhỏ giọng nói. Một lúc sau, hắn liền chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng vẫn tỏa ra ánh sáng dìu dìu, chiếu xuống từng cái lá trúc đang đung đưa trong gió. Sáng sớm ngày thứ hai, mới tảng sáng, Đoạn Thanh Vân đã đến đánh thức Lục Thanh nói đã tới giờ thần luyện. Chờ Lục Thanh rửa mặt, súc miệng xong, đi ra đến cửa, hai người Triệu Thiên Diệp đã đứng đó chờ sẵn. Mấy người nói chuyện vài câu rồi cùng nhau đi về phía sân rộng trước cung. Sau khi bốn người đi tới sân, số lượng người tới đã gần như đông đủ. Chỉ còn có hai tới ba người còn chưa đến. Tuy nhiên, cách đó không xa cũng có thể thấy bóng họ dần xuất hiện. Căn cứ theo lời nói của Đoạn Thanh Vân thì vị trí thần luyện căn cứ theo thứ tự sư huynh đệ mà đứng. Càng đứng đầu thì thực lực càng mạnh. Mà hôm nay, Lục Thanh mới nhập môn, trong số sư huynh đệ đứng cuối cùng nên cũng chỉ có thể đứng cuối mà thôi. Nói một câu với ba người Đoạn Thanh Vân, Lục Thanh đi tới hàng gần cuối, rút Hắc Thiết kiếm sau lưng ra. Về phần Niệm Vân kiếm, Lục Thanh cũng không sử dụng. Thứ nhất, hoài bích có tội tránh để cho mọi người đám tiếu. Thứ hai là tu vi của hắn mới đang chỉ ở giai đoạn đầu tiên của kiếm đạo. Tu vi Kiếm thị mà quá ỷ lại vào thần binh thì sự tăng trưởng tu vi bản thân cùng với sự lĩnh ngộ chắc chắn sẽ bị trở ngại. Nhưng Lục Thanh cũng phát hiện một điều, đó là vào lúc này tất cả mọi người xếp thành năm hàng thẳng tắp. Người đứng ở hai hàng đầu đều có những thanh kiếm đặc biệt: Có thể được chế tạo bằng tinh thiết, trầm ngân hoặc là hỗn hợp huyền thiết và hắc thiết. Có thể nói là hình dạng vô cùng phong phú và đa dạng. Ba hàng tiếp theo thì hoàn toàn bình thường, gần như một trăm phần trăm đều sử dụng hắc thiết chú tạo ra. Mặc dù cũng có một số vị trí đặc biệt nhưng so với hai hàng đầu thì hoàn toàn chênh lệch. Hơn nữa, Lục Thanh còn chú ý thấy phía trước hàng thứ nhất có một thạch thai hình tròn, rộng hơn sáu trượng. Trong lòng hắn cảm thấy thắc mắc, hỏi một gã đệ tử bên cạnh: - Sư huynh! Xin hỏi Thạch thai phía trước dùng để làm gì? Khi thần luyện, sư phụ không đến hay sao? Tên đệ tử đó cũng chỉ hơn Lục Thanh khoảng vài tuổi, ước chừng mười bốn, mười lăm. Lúc này, hắn đang dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau bụi trên thân kiếm. Có điều, Lục Thanh thấy trên thân kiếm ngay cả một chút bẩn cũng không có, nhưng gã càng lau nó lại càng sáng. Sau khi nghe Lục Thanh hỏi, tên đệ tử trả lời: - Lục sư đệ mới tới nên không biết. Thần luyện là truyền thống hàng ngàn năm nay trên Triêu Dương phong chúng ta. Nó chỉ xem như là chút khởi động mỗi ngày mà thôi. Còn chính thức tu luyện là sau khi kết thúc thần luyện, mọi người tự chọn cho mình một vị trí, bất kể là cánh rừng bên cạnh Triêu Dương cung, hay phía sau núi cũng đều là những chỗ rất tốt. Còn sư phụ thì không phải ngày nào cũng đến. Đại khái mỗi tháng người sẽ tới khoảng hai lần. Còn về thạch thai kia... Nói đến đây, nét mặt đệ tử có chút kính sợ: - Thạch thai đó được gọi là Diệu Dương thai. Năm đó, Tổ sư gia đứng ngắm mặt trời mà giác ngộ, sáng chế ra Diệu Dương kiếm thức ở chính chỗ đó. Từ xưa đến nay, mỗi buổi thần luyện thì đó chính là chỗ mà đại sư huynh đứng lên để hướng dẫn. Nhưng hôm nay, đại sư huynh một lòng theo đuổi kiếm đạo nên sư phụ cho phép không phải tới thần luyện thường xuyên. Bây giờ, tất cả đều do Nhị sư huynh hướng dẫn. - Giọng nói của hắn có chút tiếc nuối. Khi tên đệ tử vừa dứt lời, một thân ảnh màu xám liền chậm rãi bước lên thạch thai. Lục Thanh chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy người đó có tướng mạo bình thường, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Hắn mặc một bộ võ phụ màu xám, bước chân giống như nước chảy mây trôi, khí độ phiêu dật, hết sức bình tĩnh. Sau khi đi tới giữa thạch thai, hắn liền rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm có màu ô kim, dài ba thước, sáu tấc. Với con mắt của Lục Thanh thì thanh kiếm này cũng tương đương với thanh kiếm của Triệu Thiên Diệp. Nó cũng dùng tinh thiết trăm năm trộn với Ô kim mà luyện thành. Trong số những thanh thần kiếm thanh phàm thì nó cũng được coi là một thah kiếm tốt. Về phần nhị sư huynh Lăng Tiêu, ngày hôm qua, Lục Thanh đã nghe Đoạn Thanh Vân giới thiệu qua. Hắn chính là một người họ hàng xa của sư phụ. Do phụ mẫu mất sớm nên được sư phụ mang lên núi. Thiên phú kiếm đạo của hắn cũng rất tốt. Mặc dù không thể sánh với Niếp Thanh Thiên, nhưng cũng đã có tu vi Kiếm Khách bậc trung. Trong số những người trẻ tuổi của Tử Hà tông cũng có một chút uy danh. Hắn tu luyện Thanh Vân kiếm quyết đến mức xuất thần nhập hóa. Cho dù là Triệu Thiên Diệp cũng không thể chống đỡ. Lúc này hắn đứng trên đài, khí thế phiêu dật bất chợt biến hóa. Tay phải của hắn cầm kiếm...một luồng khí thế trầm ổn bắt đầu xuất hiện. - Bắt đầu... Nghe thấy khẩu lệnh, Lục Thanh vội vàng thu liễm tinh thần. Tâm cảnh chìm vào trong cảnh giới tĩnh lặng. Động tác của hắn khiến cho tên đệ tử bên cạnh, vốn sau khi nghe thấy khẩu lệnh có vẻ hơi giật mình, liền sáng mắt lên, thầm hỏi tại sao mà tâm cảnh của Lục Thanh lại có thể vững vàng như thế? Tâm cảnh như vậy trong số đám đệ tử xếp cuối như bọn họ quả là hiếm có. Hắn không biết rằng, từ năm Lục Thanh được ba tuổi, Lục Vân đã bắt đầu truyền thừa cho hắn về lịch sử chú kiếm của Lục gia. Sau khi đến tám tuổi đã bắt đầu thử chú kiếm. Ngay từ ngày đầu tiên, Lục Vân đã dạy cho hắn rằng một gã Chú Kiếm sư phải có được tâm cảnh. Chú kiếm là một môn bác đại tinh thâm. Đối với chú kiếm, bất luận là chọn tài liệu, nung nóng, hay khống chế nhiệt độ trong lò đều không thể coi thường. Đồng thời cũng phải có được tâm cảnh kiên định, gặp nguy không loạn, cho dù núi có sập xuống vẫn không thay đổi nét mặt. Từ khi rèn luyện đến nay, mặc dù Lục Thanh vẫn chưa thể đạt được yêu cầu, nhưng tâm cảnh của hắn cũng không hề dễ dàng dao động. Triêu Dương thất thức cùng với Đằng Vân cửu kiếm chính là kiếm pháp cơ sở của Triêu Dương phong. Tuy nói là cơ sở nhưng trải qua bao nhiêu đời, môn nhân liên tục tu sửa, tinh luyện đã khiến cho bộ kiếm phát cơ sở đó phát huy được tinh túy của nó. Hai loại kiếm pháp đó, Lục Thanh đã thuộc lòng. Trong cơ thể hắn, Húc Nhật tâm kinh tầng thứ hai vận chuyển, trên thân hắc thiết kiếm liền tỏa ra kiếm nguyên khí màu tím nhạt. Hắn bắt đầu theo động tác của Lăng Tiêu thi triển từ thức thứ nhất Bát Vân Kiến Nhật. Hắc Thiết kiếm trong tay Lục Thanh hóa thành một luồng sáng tím cắt qua không khí. Từ thanh trường kiếm văng vẳng có tiếng rít vang lên. Hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào động tác của Lăng Tiêu. Chỉ thấy trên thạch thai một cái bóng trắng đang dịch chuyển, trên trường kiếm ô kim tỏa ra một làn kiếm khí màu tím dài hơn một thước. Lục Thanh có thể cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ đập vào mặt. Không thể không nói kiếm pháp của Lăng Tiêu đã đạt tới mức đăng đường nhập thất (Từ nông đến sâu), bắt đầu có phong cách của một đại hành gia. Từ thức thứ nhất Bát Vân Kiếm Nhất chuyển thành Triêu Dương Sơ Hiện, Vân Chưng Hà Úy, rồi thức thứ tư Hà Quang Vạn Trượng, thức thứ năm Ánh Nhật Sơn Hà... được hắn thi triển một cách liền lạc, không hề có chút gián đoạn, giống như nước chảy, mây trôi hết sức tự nhiên. Thanh kiếm trong tay hắn giống như một bộ phân trên cơ thể. Kiếm khí màu tím trên thân kiếm phô diễn, trong nháy mắt phong tỏa tất cả các phương vị chung quanh. Kiếm thức bất chợt tỏa ra giống như đám mây tụ lại rồi tản ra. Bóng kiếm hình thành một lớp màn dày đặc bao quanh người hắn. Mũi kiếm lấp lánh tử quang khiến cho tâm thần người ta phải mê mẩn. So với động tác của Lăng Tiêu, Lục Thanh biết mình còn kém nhiều lắm. Bất luận là mức độ thuần thục của chiêu thức hay biến hóa. Kiếm pháp của bản thân quá nặng về chiêu thức. Chiêu thức trong khi thi triển quá nặng nề. Nếu như mà mang đi đối địch, rất dễ bị người ta nắm được biến hóa mà một chiêu chế trụ. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú từng chiêu từng thức của Lăng Tiêu, không ngừng so sánh với kiếm pháp của bản thân. Lục Thanh cảm thấy thu được rất nhiều ích lợi. Hắc Thiết kiếm trong tay thi triển cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Đồng thời hắn cũng ngộ ra được một chút kỹ xảo vận lực mà trước đó không biết, khiến cho hiệu quả từ hai phần, tăng lên đến ba phần. Cái này cũng không phải là do kiếm pháp của Lục Thanh quá kém cỏi. Ít nhất thì trong số những người đứng cuối, có bốn năm vị sư huynh so với hắn còn kém một bậc. Mà trong bọn họ, tu vi kém cỏi nhất cũng đã Trúc Cơ xong, đạt tới cấp bậc Kiếm giả. Dù sao thì địa vị của Lục gia tại Tử Hà tông cũng không phải là thấp. Lục Vân và Nhan Như Ngọc đều có thực lực Kiếm Sư và Kiếm Khách. Bình thường hai người vẫn chỉ đạo không ít về kiếm pháp cho Lục Thanh. Cũng do tu vi của Lục Thanh còn thấp nên chỉ tập trung vào kiếm pháp cơ bản. Chỉ có tu luyện trụ cột vững chắc thì sau này mới có thể lĩnh ngộ thật tốt đối với kiếm đạo. Vì vậy mà trước khi tới Triêu Dương phong, Lục Thanh chỉ đơn thuần là luyện kiếm, luyện chiêu. Lần đầu tiên thần luyện đối với hắn hoàn toàn khắc sâu một điểm, khiến cho hắn hiểu rõ phương hướng cố gắng trong thời gian tiếp theo của hắn. Cố gắng theo sát chiêu thức của Lăng Tiêu, có thể thấy được tử khí trên thân kiếm của Lục Thanh tăng mạnh, cước bộ của hắn di chuyển hóa thành một luồng ánh sáng màu tím. Trường kiếm huy vũ từ từ sinh ra những tiếng kiếm ngân xé gió, khiến cho bụi đất dưới chân hơi bị cuốn lên. Biến hóa bất chợt khiến cho vài tên đệ tử xung quanh cảm thấy kinh ngạc. Đặc biệt là tên đệ tử vừa mới cùng nói chuyện với Lục Thanh trong lòng lại càng thêm bất đắc dĩ. Bởi hắn biết, chỉ cần Lục Thanh có thể Trúc Cơ thành công thì với kiếm pháp đó, tới sau lần tỷ thí cứ nửa năm một lần, hắn sẽ biến thành sư đệ của người ta. Thời gian khoảng nửa nén nhang trôi qua. Sau khi Lăng Tiêu diễn luyện đến thức cuối cùng Dương Quang Phổ Chiếu, tiếng kiếm rít lên trong không khí liên tiếp. Trường kiếm hóa thành một tấm màn mỏng. Kiếm khí màu tím lưu chuyển khiến cho quang quanh giống như có một vầng mặt trời màu tím đang tỏa ra ánh sáng. Hơn mười đạo kiếm khí màu tím bắt ra từ thân kiếm, xuyên qua không khí, vọt ra ngoài hơn mười trượng mới từ từ biến mất. Cho dù đứng tận phía sau, nhưng Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được, đạo kiếm khí kia tạo ra cơn gió chực thổi bay hắn. Ô Kim trường kiếm được Lăng Tiêu thu lại theo một quỹ tích hình vòng cung, chui vào vỏ kiếm. Mà trong đám người đứng cuối cùng, Lục Thanh đang cầm kiếm đứng im. Triêu Dương thất thức được Lăng Tiêu thi triển đã mang lại cho hắn rất nhiều sự thu hoạch. Trong lòng hắn đang không ngừng diễn luyện và thể ngộ.
Bất Diệt Kiếm Thể Quyển 1 : Tử Hà Tông Chương 9 : Khuyết điểm của kiếm pháp. Người Dịch: devil21 Nguồn: Võ Gia Trang - vipvandan Mời đọc Chờ Lục Thanh hồi phục lại tinh thần, trước mặt hắn đã có khuôn mặt béo phị, hai gò má nung núc thịt...chẳng phải Đoạn Thanh Vân thì là ai? - Tiểu tử! Ngươi đang nghĩ cái gì? Lục Thanh xấu hổ, sờ sờ đầu, nói: - Vừa rồi tiểu đệ có chút lĩnh ngộ nên mới suy nghĩ một chút. Đoạn Thanh Vân nghe thấy vậy mà kinh ngạc. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại cười nói: - Không ngờ ngộ tính của ngươi cũng không tệ lắm. Được rồi! Chúng ta đi luyện kiếm. Nói xong, hắn kéo Lục Thanh đi về phía đại môn của Triêu Dương cung. Triệu Thiên Diệp và Dư Cập Hóa đã đứng sẵn ở bên đường. Nhìn thấy hai người đang đi tới, nét mặt Triệu Thiên Diệp thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Còn Dư Cập Hóa thì không hề che giấu ánh mắt khen ngợi, nói: - Lần đầu tiên tham gia thần luyện mà có thể lĩnh ngộ cũng không phải chỉ có một người. Nhưng số người đó cũng không có nhiều lắm. Tiếp tục cố gắng, chắc chắn ngươi sẽ tiến rất nhanh. - Hiển nhiên trong lúc thần luyện, hắn đã phát hiện kiếm pháp của Lục Thanh có sự thay đổi. Lục Thanh gãi gãi đầu, xấu hổ nói: - Tiểu đệ còn kém so với các sư huynh nhiều lắm. - Ngươi không cần phải khiêm tốn. - Triệu Thiên Diệp đang đứng bên cạnh chợt mở miệng nói. Đôi mắt hắn nhìn Lục Thanh một cách chăm chú, khiến cho Lục Thanh xuất hiện một cảm xúc khó hiểu. Sau đó, hắn lại nói tiếp: - Có năng lực thì chính là có năng lực. Không cần phải khiêm nhường, nếu không sẽ khiến cho tâm trí bị kiếm chế. Muốn tinh tiến một cách nhanh chóng trên kiếm đạo, thì phải có một sự tự tin. Vì vậy sau này không cần phải nói như vậy nữa. Trên thế giới này quan trọng nhất là thực lực. Ở đây cũng thế. Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ. - Nói xong, hắn liếc nhìn Lục Thanh một cái rồi xoay người bước đi. Mấy câu nói đó khiến cho Lục Thanh phải suy nghĩ rất nhiều. Đoạn Thanh Vân bước tới, vỗ vỗ bả vai Lục Thanh, giải thích: - Mặc dù lúc bình thường tam sư huynh rất lạnh lùng, nhưng huynh ấy nói rất đúng. Vốn định từ từ chỉ dẫn cho ngươi, nhưng không ngờ tam sư huynh lại nói thẳng ra như vậy. Tạm thời bây giờ ngươi không cần phải nghĩ vội. Đợi sau khi trải nghiệm cuộc sống một chút, ngươi sẽ hiểu được điều đó. - Mới nói được một chút, cặp mắt Dư Cập Hóa đã dần trở nên trắng dã, khiến cho Đoạn Thanh Vân cứ cảm thấy thịt trên sống lưng giật giật. Ngay lập tức, không đợi Lục Thanh kịp phản ứng, liền bị hắn kéo đi luôn. Dư Cập Hóa cũng chỉ nén cười mà đi theo. Bốn người từ từ đi thành một hàng ra khỏi Triêu Dương cung. Phía bên phải có một sơn đạo chạy thẳng xuống dưới, kéo qua một cánh rừng xanh ngắt. Hôm nay, tiết trời đúng vào hạ nên màu xanh của lá cây che bớt ánh nắng chói chang của mặt trời trên cao, tạo ra một cảm giác mát mẻ. Nơi đây đúng là một chỗ luyện kiếm rất tốt. Lúc này, ở đây đã có hơn mười người. Nhưng mục đích của bốn người cũng không phải dừng lại ở đây. Sau khi nói chuyện với mấy vị sư huynh đệ một chút liền đi qua cánh rừng, xuống thẳng tới lưng chừng núi. Sau khi đi qua mấy cái khúc quanh, liền có thể nghe thấy những tiếng động vọng tới. Khi bốn người đến gần, tiếng động càng lúc càng lớn, trở nên đinh tai nhức óc. Cũng may, với tu vi của bốn người thì kẻ thấp nhất là Lục Thanh cũng đã có được ba năm tu luyện Kiếm Nguyên công. Vì vậy mà bọn họ chẳng hề để ý tới âm thanh đó. Sau khi đi qua một cái ngã ba đường, liền nhìn thấy một cái thác nước cao gần trăm trượng. Thác nước tạo ra bên dưới nó một con suối đang chảy cuồn cuộn. Dưới ánh mặt trời, trên ngọn thác xuất hiện mấy cái cầu vồng khiến cho người ta có cảm giác nó giống như một dòng sông từ trên trời đổ xuống, đập vào một tảng đá lớn màu đen, bắn lên vô số giọt nước trong không trung. Sau đó, những giọt nước giống như mưa rơi xuống cái đầm nước trong vắt. Trước cái đầm có một khoảng đất trống rộng chừng ba mươi trượng, kéo đến tận dưới chân bốn người. Ngoại trừ một chút rêu xanh bên bờ nước, còn lại hết sức sạch sẽ. Từ khi sinh ra, Lục Thanh vẫn chỉ sinh sống trong Triêu Dương trấn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khiến cho hắn ngơ ngẩn mãi không thôi. - Thế nào? Chỗ này cũng được đấy chứ? Nơi này là do ta phát hiện ra đó. - Đoạn Thanh Vân nhìn nét mặt Lục Thanh mà có phần đắc ý. - Ngươi đúng là không biết xấu hổ...- Dư Cập Hóa chẳng hề nể mặt, châm chọc Đoạn Thanh Vân: - Năm đó, nếu không phải ngươi không chịu luyện kiếm, lang thang ở sau núi. Sau đó lại bị một con Tam Chỉ ngu hầu đuổi theo. Không còn đường chạy mới bị rơi từ trên thác nước xuống hay sao? Nếu không có ta và Thiên Diệp đến kịp thì ngươi đã sớm mò tôm dưới nước từ lâu rồi. - Này... - Đoạn Thanh Vân nhất thời ngậm miệng, ngượng ngùng gãi gãi gáy, không biết nói thế nào. Dư Cập Hóa cũng thường hay nói đùa nên phất tay bỏ qua cho mập mạp. Sau đó, hắn quay đầu lại nói với Lục Thanh: - Tiểu sư đệ đến đây. Chúng ta thử hai chiêu. Mặc dù, bình thường chúng ta đều tự mình tu luyện, nhưng trong ngày sẽ dành chút thời gian chỉ điểm cho ngươi. Ngươi đừng để chúng ta thất vọng. - Nói xong, mũi chân hắn điểm nhẹ xuống đất, toàn thân vọt lên ba trượng. Hắn phất tay phát ra một đạo kiếm khí màu tím, chặt một cành cây dài khoảng ba thước. Hắn cầm nó vào tay phải rồi chỉ về phía Lục Thanh. Đây không phải là do Dư Cập Hóa coi thường Lục Thanh, mà là do Thanh Phong kiếm của hắn quá sắc bén, Hắc Thiết kiếm của Lục Thanh không thể chịu được. Mà lúc này, cành cây có thêm chân khí bảo vệ cũng chẳng khác gì thanh kiếm làm bằng đồng. Đối mặt với sự khiêu chiến của Dư Hóa Cập, Lục Thanh không sợ mà còn lấy làm mừng. Hôm nay, Huyền Thanh vẫn chưa xuất hiện, không biết khi nào mới có thể chỉ điểm cho hắn. Nên lúc này, có Dư Cập Hóa chỉ điểm cho chính là một sự trợ giúp rất nhiều, làm sao có thể bỏ qua. Chầm chậm lui lại sáu bước, hắn từ từ rút hắc thiết kiếm ra khỏi vỏ. Sau khi lui đủ sáu bước, Lục Thanh đã hoàn toàn bình tĩnh. Tinh thần hết sức tập trung, nhìn chăm chú vào động tác của Dư Cập Hóa . Mặc dù, Dư Cập Hóa vẫn bất động, nhưng khí thế trên người hắn vẫn không ngừng tỏa ra, ép về phía Lục Thanh. Nhưng Lục Thanh cảm nhận được kiếm khí chỉ tăng lên đến mức độ Kiếm thị liền ngừng lại. Hiển nhiên, Dư Cập Hóa áp chế tu vi cho ngang bằng với trình độ của Lục Thanh. Là sư đệ nên Lục Thanh cũng chẳng cảm thấy khó chịu. Kiếm Nguyên khí nhanh chóng được vận chuyển khắp toàn thân. Thanh hắc thiết kiếm trong tay được phủ một làn khí màu tím rất dày. Đằng Vân cửu thức nhanh chóng được triển khai. Kiếm Nguyên khí cũng phun qua lòng bàn chân, đẩy thân thể hắn trong nháy mắt lướt sang ngang khoảng ba trượng. Cánh tay hắn rung rung, thi triển thức thứ ba Vân Hoành Tây Lĩnh. Trường kiếm hóa thành bảy luồng sáng màu tím bao phủ toàn thân Dư Cập Hóa. Mắt thấy Dư Cập Hóa bị kiếm quang bao phủ, Lục Thanh cũng chẳng hề mừng rỡ. Trong lòng bất chợt cảm thấy một chút nguy hiểm, hắn quyết định thật nhanh, đạp một cái xuống đất, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau. Cùng lúc này, Dư Cập Hóa cũng động. Hắn cũng thi triển một chiêu Vân Hoành Tây Lĩnh, nhoáng cái đã tới gần Lục Thanh. Nhánh cây trong tay hóa thành mười hai bóng kiếm, uy hiếp Lục Thanh. Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu. Nhánh cây và Hắc thiết kiếm va chạm phát ra vô số tiếng động, đồng thời cuốn theo những đám lá rơi xuống dưới đầm. Thấy vậy, Đoạn Thanh Vân liếm môi. Với tu vi Kiếm giả của hắn có thể giao thủ hai mươi chiêu với Dư Cập Hóa . Mặc dù lúc này, Dư Cập Hóa đang khống chế tu vi, nhưng Lục Thanh có thể giao thủ hơn mười chiêu với Dư Hóa Cập mà không rơi vào thế hạ phong, chứng tỏ mức độ lĩnh ngộ kiếm pháp của hắn có thể nằm trong số ba mươi người đứng đầu trên Triêu Dương phong. Nhưng vào lúc này, Lục Thanh có nỗi khổ không thể nói ra bằng lời. Ngay từ lúc giao thủ, chiêu thức của hắn hoàn toàn bị Dư Cập Hóa áp chế. Thứ nhất, hắn lĩnh ngộ kiếm pháp không bằng đối phương. Thứ hai, mặc dù Dư Cập Hóa đã áp chế tu vi, nhưng cảnh giới kiếm đạo vẫn nguyên như cũ. Kiếm Nguyên lực trong cơ thể hắn giống như trường giang đại hải, lưu chuyển không ngừng. Vô hình trung, hơi thở của hắn hoàn toàn áp chế cảm giác của Lục Thanh. Một bộ Đằng Vân cửu kiếm tổng cộng có chín chiêu, đã được Lục Thanh thi triển hết. Lúc này, hắn đành phải biến đổi chuyển thành thức thứ tư Can Tiêu Lăng Vân. Trường kiếm hóa thành một ngọn gió màu tím, đánh ra. Mũi kiếm cắt không khí phát ra những tiếng rít. Cùng lúc đó, thân thể Dư Cập Hóa dao động. Toàn thân hắn cong như một cây cung, cành cây trong tay phải đâm ra một cái. Gần như cùng với lúc trường kiếm của Lục Thanh chém xuống đầu, cành cây cũng điểm tới cổ tay cầm kiếm của Lục Thanh. Lục Thanh chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, không giữ nổi Hắc Thiết kiếm, để cho nó cắm xuống đất. Lục Thanh ngơ ngác nhìn Hắc Thiết kiếm dưới chân. Từ lúc giao thủ đến giờ, mới chỉ có mười hai chiêu. Nghĩ tới một chiêu vừa rồi, Dư Cập Hóa sử dụng chính là thức thứ năm Hành Vân Lưu Thủy. Mặc dù chính mình biết rõ nguy hiểm, nhưng không làm sao thu lại kiếm thức để tránh né, chỉ còn cách để cho Dư Cập Hóa đâm vào tay. - Biết tại sao mình bị thua không? Nghe tiếng Dư Cập Hóa hỏi, Lục Thanh hơi ngẩn người một chút. Ngay sau đó, ánh mắt của hắp lập tức sáng ngời, nhìn chằm chằm Dư Cập Hóa . Suy nghĩ một chút, Dư Cập Hóa nói: - Đẳng cấp kiếm pháp của ngươi lúc này cũng không tổi. Bất luận là mức độ lĩnh ngộ hay sử dụng lực đạo cũng đã có một chút thành tựu. Chỉ khiếm khuyết về hỏa hầu mà thôi. Nhưng... Dư Cập Hóa lại tiếp tục nói: - Kiếm pháp của ngươi tử khí quá nặng. Kiếm chiêu biến hóa cứng nhắc, không có được sự liên tục. Phải biết rằng, kiếm chiêu là vật chết, người là vật sống. Chỉ có sử dụng chiêu thức hữu hiệu nhất mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất. Giống như một kiếm vừa rồi của ta. Ngươi hoàn toàn có thể vận dụng thức thứ sáu Vân Tiêu Vụ Tán để mà ngăn cản. Chẳng quan trọng việc nó là kiếm pháp trụ cột dành cho Kiếm nô luyện tập lúc đầu, có uy lực thấp kém hay là thứ kiếm pháp nào khác. Đó chính là cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu (gặp đường cùng thì phải thay đổi, thay đổi để có được một sự liên tục dẫn tới lâu dài). "Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu" - Lục Thanh lẩm bẩm trong miệng, nét mặt đang suy nghĩ. Gật đầu, Dư Cập Hóa nói tiếp: - Đối với ngươi bây giờ, ta khuyên ngươi cứ vào đêm trăng sáng tới đây luyện kiếm. Lợi dụng lực cản của nước mà tu luyện lực đạo và cảm giác. Chắc chắn chưa đến hai tháng, ngươi có thể hiểu được cách biến chiêu mà không để xảy ra tình trạng dụng hết lực vào chiêu kiếm, không để dành lại một chút mà biến hóa.