Khi yêu gần con gái luôn cảm thấy vui, hạnh phúc bên người mình yêu. Khi yêu xa thay vào những niềm vui hạnh phúc ấy là nỗi nhớ man mác trong tim và cảm thấy cô đơn lắm. Yêu được đền đáp thì hạnh phúc và yên bình quá đỗi. Yêu đơn phương là một tình yêu thầm lặng chất chứa đầy những tuổi hờn, nhưng rất sâu lắng. Còn tôi... Tôi không định nghĩa được mình thuộc loại tình cảm nào? Nhớ có, vui có, buồn có, giận hờn có... Nhưng tôi hỏi lòng mình, tôi có hạnh phúc và cảm thấy bình yên chứ? Tôi không trả lời được điều đó! Tôi thấy lòng mình nặng trĩu, mệt mỏi, cô đơn, tủi hờn và có một cái gì đó nó nhói và âm ĩ nơi con tim. Đôi lúc muốn từ bỏ nhưng tôi không có can đảm, đôi lúc muốn tiến nhưng không thể. Có lẻ một mối quan hệ không rõ ràng không bến bờ sẽ như thế chăng?
Tình cảm mà không bùng nổ như núi lửa thì chóng chán lắm. Cứ lẳng lặng yêu, lẳng lặng quen, bình thản gặp, bình thản chào thì xác định... cứ thế Bảo yêu con Lội đi thì không nghe
bỏ qua địa vị xã hôi, bỏ qua tên tuổi , bỏ qua giới tính, tuổi tác,bỏ qua nghề nghiệp công việc, bỏ qua đinh nghĩa về giống loài... hãy cho anh biết em là ai