Đô Thị  Linh Dị Hắc Khuyển (Black Dog)

  1. Linh Lương

    Linh Lương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/2/22
    Bài viết:
    37
    Được thích:
    3
    Hắc Khuyển (Black Dog)
    Tác giả: Linh Lương
    Hoạ sĩ: Linh Lương
    bìa truyệnhk11.jpg
    Giới thiệu vắn tắt
    Thế giới mà con người đang sống chứa đựng rất nhiều bí mật. Có những sinh vật không phải con người nhưng hằng ngày vẫn đi lại và nói chuyện với ta. Chúng đôi khi chỉ muốn sống an ổn nhưng đôi khi lại chỉ xem con người là con mồi, và cũng có kẻ xem loài người chẳng khác gì lũ sâu bọ chẳng đáng để quan tâm.

    Iris đến Nhật Bản rồi vô tình bị lôi vào thế giới của những kẻ đó. Đứng giữa những cuộc tranh đấu trong suốt hàng ngàn năm qua của chúng. Từ đó cô cũng phát hiện ra được mọi thứ trước giờ trong mắt cô đều quá nhỏ bé. Bọn chúng, lũ yêu quái ngay từ đầu đã nhắm đến vật tế thân là cô rồi.

    Mỗi ngày đều phải đối diện với cái chết khiến cô mệt mỏi, nhưng cũng thật may mắn rằng anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Chỉ là cuối cùng người gián tiếp đẩy cô đến vực thẳm cũng lại chính là anh.
    ...
    - Inao.
    Một âm thanh dịu dàng nhưng cũng chứa đầy sự mệt mỏi vang lên bên cạnh vành tai của người con trai. Từng hơi thở đều đặn phả lên cổ anh như sự chứng minh rằng cô vẫn còn đang ở đây, rằng cô chưa từng biến mất.
    - Chúng ta bỏ đi đi. Em dẫn anh đi.
    Người con trai vẫn không đáp lại. Chỉ tiếp tục lặng lẽ cõng cô băng qua màn đêm tĩnh lặng trước mặt. Chợp anh cảm nhận được bên má mình ướt đi.
    - Đừng khóc. - Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
    Iris vùi đầu mình vào gáy Inao, hít một hơi thật sâu.
    - Em thích anh.
    Con ngươi đen láy khẽ rung động, trái tim đang đập trong lồng ngực cũng bị chậm đi một nhịp. Anh biết, làm sao anh không biết, cô đã nói ba từ đó rất nhiều lần nhưng...
    - Anh phải bảo vệ phong ấn. Anh không thể. Thành thật... xin lỗi.
    Bàn tay của Iris siết chặt, cô cố gắng kiềm lại cơn giận trong mình.
    - Bọn họ thiếu anh thì sẽ trở thành lũ vô dụng sao? Huống hồ bọn họ cũng đâu có cần anh đâu. Sao anh không sống cho bản thân mình đi chứ?
    - Anh muốn bảo vệ thế giới này. Thế giới mà em có thể sống bình yên mỗi ngày.
    - Nếu như em nói không cần sự bình yên giả tạo này thì sao?
    Người con trai không nói gì nữa, anh trầm mặc tiếp tục cõng người con gái trên lưng. Cho dù là giả tạo đi chăng nữa thì nó cũng là bình yên. Và nếu cho chuyện gì xảy đến, anh sẽ chống đỡ cho cô, dù cho phải hy sinh cả sinh mạng của mình, anh cũng sẽ chống đỡ cho cô.
     

    Các file đính kèm:

    Lôi Soái and Chpn like this.
  2. Linh Lương

    Linh Lương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/2/22
    Bài viết:
    37
    Được thích:
    3
    Chương 1 Khu rừng đen
    Rừng cây tuyết tùng trải dọc hai bên con đường đất hoang vắng, trông âm u và đáng sợ. Sự yên tĩnh gần như tuyệt đối cùng với màn đêm đen đang bao trùm lên cánh rừng, khiến nó trở nên cô quạnh và lạnh lẽo đến mức rợn người. Những cơn gió đôi khi thổi vào trong không khí, chúng cố luồn lách qua những tán lá và thân cây cao lớn để tạo ra những tiếng xào xạc gần giống với tiếng cười. Nhưng lại là cười một cách ghê sợ, tựa như đang phải chứa đựng một cỗi cam phận không thể nào có thể giải thoát, bị đè nên trong suốt hàng ngàn năm.

    Bóng tối vẫn đang dần nuốt chửng lấy chút ánh sáng còn sót lại của mặt trời. Để khi những thân cây sần sùi đứng san sát lại với nhau càng làm cho mọi thứ trở nên đen ngòm và buồn thảm. Một vùng đất tẻ nhạt, không ưa vận động, nó cứ lặng lẽ sống một cách hời hợt, chỉ chờ cho đến ngày giấc ngủ vĩnh hằng tới ôm trọn lấy mình. Điều đó bất giác khiến cho ta hiện lên suy nghĩ phải chạy thật nhanh, nếu không sẽ bị mắc kẹt tại đây mãi mãi.

    Trên con đường đất gồ ghề ấy một bóng đen nhỏ bé từ từ xuất hiện vàng lúc càng rõ ràng, là một cô gái. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, đeo trên vai balo bằng vải, làn da trắng sứ, mái tóc dài đen tuyền được cột lên gọn gàng. Khuôn mặt ấy bị bóng tối dấu đi một phần, nhưng vẫn không thể che đậy hết vẻ đẹp tà mị bức người. Ánh mắt cô lặng lẽ cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh.
    Sự tĩnh mịch của màn đêm đè nặng lên tâm trí cô, giống như sức ép của mặt nước lên cơ thể người thợ lặn, mỗi lúc lặn sâu xuống là mỗi lần cơ thể lại phải gánh chịu thêm đau đớn. Cô cố duy trì nhịp thở đều đặn, chỉ tập trung vào con đường trước mặt, duy trì sự tỉnh táo, để tránh cho bản thân không bị hoảng loạn. Nhưng càng bước đi, cái cảm giác có một thứ quái dị nào đó đang quan sát mình từ trên cao lại càng rõ ràng, giống như nó chỉ có một mục đích duy nhất là chực chờ cho tới khi cô ngã quỵ.

    Chỉ với việc đi qua cánh rừng cũng đã vắt kiệt sức lực của con người. Cơ thể cô dường như đã muốn bỏ cuộc nhưng ý trí vẫn ép buộc bản thân bước tiếp, phải đi, không được dừng lại, phải tiếp tục bước đi.
    Một giờ trôi qua, rồi một giờ tiếp theo. Cô gái vẫn cô độc mắc kẹt với đêm tối. Cánh rừng như đang thách thức từng giới hạn của con người, vắt kiệt cả thể lực lẫn lí trí.

    Ánh sáng? Là ánh sáng thật sao? Cuối cùng cô đã thấy được thứ quý giá ấy. Là ánh đèn hắt ra từ một căn nhà gỗ nhỏ trông vô cùng cũ kĩ với mái nhà lợp ngói trắng đã ngả màu, nó nằm lặng lẽ một mình trên sườn đồi, xung quanh cũng chỉ có những gốc cây bách cổ thụ để tách biệt chính mình với khu rừng tuyết tùng.

    Khi cô chỉ vừa mới gõ lên cánh cửa thì liền có một người phụ nữ lớn tuổi chậm rãi mở ra, nhanh đến mức dường như là đã đứng chờ sẵn ở đó ngay từ đầu vậy. Sau đó bà lão từ tốn tự nhận mình là chủ nhân của quán trọ này. Mái tóc bà đã chuyển sang bạc trắng, khuôn mặt cũng hằn lên những vết nhăn của thời gian. Bà mặc bộ kimono tối màu đã cũ sờn, dáng người khá nhỏ bé. Người phụ nữ già chào đón khách với một nụ cười niềm nở và hiền từ nhưng lại khiến cho ta có một cảm giác kì quái khó hiểu.

    Cô gái ngạc nhiên khi được biết cũng có một người tới trọ giống mình, vì chỉ có những kẻ điên khùng hoặc những tên chuyện mờ ám mới dám đi qua khu rừng vào buổi tối như thế này, còn cô thì lại thuộc về một trường hợp đặc biệt khác. Dù có chút tò mò về con người kia nhưng cô cũng không muốn mình trở thành kẻ nhiều chuyện. Tiếng cửa kéo phòng tắm bất ngờ vang lên, trái ngược với những tưởng tưởng của mình về một tên thuộc thế giới ngầm to xác, hay một tên điên rồ nào đấy, thì đó chỉ là một người thanh niên trẻ.
    Anh ta mặc một bộ đồ đen thuần đơn giản, trên đầu phủ bằng một cái khăn màu trắng che đi nửa khuôn mặt. Mái tóc đen ngắn ướt rũ lên đôi mi cong dài cùng với cặp mắt lạnh lùng vô cảm. Người con trai ấy thu hút cô ngay lập tức, bởi vì anh giống như một đoá hoa hồng đen tuyệt đẹp, băng lãnh đầy bí ẩn, vô cùng thu hút nhưng lại không thể chạm vào. Lần đầu tiên cô có ấn tượng mạnh mẽ với người khác giới nhiều đến vậy chỉ bằng một ánh mắt liếc nhìn.

    Người con trai ấy cũng đưa mắt sang một lúc rồi đi vào phòng mình. Cả hai người không hề chào hỏi hay nói với nhau bất cứ một câu nào. Cô gái tự hỏi rằng chàng trai đó có suy nghĩ gì khi vượt qua khu rừng tĩnh mịch kia, liệu anh ta có cùng cảm giác giống cô không. Vào lúc đó cô đã không quá để tâm nhiều tới vấn đề ấy, chỉ là cô không hề biết rằng lần gặp gỡ này chính là bước ngoặc thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình.

    Người phụ nữ già dẫn cô đến trước một trong ba căn phòng dành cho khách thuê. Không biết là vô tình hay cố ý mà bà lại sắp xếp cho hai vị khách trẻ tách biệt nhau ra bằng căn phòng trống ở giữa. Dù luôn đặt ra câu hỏi tạo sao lại có một căn nhà trọ ở giữa khu rừng rộng lớn như thế này, nhưng cô vẫn biết ơn vì điều đó. Bởi vì cô không cần phải đi suốt đêm để băng qua rừng hay ngủ ngoài trời đầy sương giá nữa.

    Bỗng bà chủ đột nhiên lên tiếng hỏi cắt ngang suy nghĩ của cô:

    - Cháu gái, sao lại một mình đến nơi hoang vắng này?

    - Vâng.

    Cô trả lời ngắn gọn giống như không muốn nói nhưng cũng không muốn thất lễ.

    Bà không phiền lòng lại tiếp tục hỏi:

    - Cháu tìm người sao?

    Cô gái ngạc nhiên khi mục đích của mình bị đoán ra, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn bà lão trước mặt.

    - Bà đã gặp nhiều người giống cháu rồi, chàng trai cùng trọ đêm nay cũng đang tìm người đấy. Nơi đây cũng thường xuyên sảy ra nhiều vụ mất tích. Bà là người hiểu biết cái thôn này nhất, có thể bà sẽ giúp được một chút gì đấy. Cháu đến tìm người thân sao?

    Thôn? Nhưng ở đây chẳng phải chỉ có mỗi căn nhà này hay sao? Hôm nay thật không may là một đêm không có trăng, mọi thứ bên ngoài đều tối đen, lại không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào khác ngoài chính căn nhà này. Cô có chút nghi ngờ nhưng khi thấy bóng đèn điện được sử dụng và nhiều vật phẩm khác thì có lẽ thực sự vẫn còn nhiều người khác nữa đang sống xung quanh.

    Cô gái ngần ngại lấy quấn sổ tay với giấy bìa cứng màu vàng cổ điển từ balo vải, cầm ra tấm hình chụp đang được kẹp trong đó. Ngón tay thon thả chỉ vào người đàn ông mặc áo vest sang trọng, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ ngoại quốc đến tuổi tứ tuần nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Bọn họ trông vô cùng giàu có và hạnh phúc.

    - Cháu cần tìm người đàn ông này, ông ấy là cha cháu.

    - Bà hình như đã gặp người đàn ông này khoảng chừng cách đây một tuần.

    Hai tuần trước chính là thời gian cha cô mất tích tại Nhật Bản. Vậy là bà ấy đã gặp cha cô trong khoảng thời gian ấy. Cô vui mừng hỏi thêm nhưng chỉ được nhận lại những câu trả lời mơ hồ vô ích. Điều duy nhất khiến cô có thể nhẹ nhõm đi là lúc gặp bà chủ quán, cha cô vẫn còn hoàn toàn khoẻ mạnh. Trò chuyện một lúc lâu bà chủ khuyên cô đi tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ.

    Nhà trọ này chỉ có duy nhất một cái nhà tắm dành cho tất cả mà còn là loại lộ thiên không có mái che, ở giữa có một bồn nước nhỏ đã được đổ đầy nước ấm. Khi ngâm mình trong đó, cô chợp nhớ tới cuộc trò chuyện và lời khuyên kì lạ của bà chủ.

    Tuyệt đối đừng bước ra khỏi phòng lúc nửa đêm. Nơi đây có một truyền thuyết nếu bước ra khỏi nhà sau mười hai giờ đêm thì sẽ bắt gặp một thứ khiến ta bao giờ có không thể trở về được nữa.

    Cô thở dài nghĩ về sự lạc hậu tại nơi này, trên đời này làm gì có ma quỷ. Câu chuyện này có lẽ được ai đó tạo ra để giải thích cho việc liên tiếp những vụ mất tích sảy ra trong thôn. Bởi không ai biết được những người đã mất tích liệu có còn sống hay đã chết, và vì dù toàn bộ người thân đã làm đủ mọi cách để tìm kiếm nhưng kết quả nhận lại vẫn là vô vọng. Rồi dần dần ngay chính bọn họ cũng không còn có thể nhớ được hình bóng đã từng thân thuộc với mình, giống như thể những người đó còn không hề tồn tại.

    Có lẽ chỉ là do tưởng tượng nhưng khoảng cách từ phòng tắm đến phòng cô có vẻ đã xa hơn trước, khi đến nơi thì bà chủ lại đang đứng ngay trước cửa, bà quay sang nhìn cô cười hiền lành rồi chầm chậm rời đi. Sau khi đã quá mệt mỏi khi đi trong khu rừng, thân xác cô liền thoả mãn với sự mềm mại, mát mẻ của chất liệu vải cotton, chỉ muốn say giấc trong chiếc chăn ấm áp.

    Sáng mai cô dự định sẽ hỏi mượn bà chủ xem có phương tiện di chuyển nào hoặc cô có thể đi nhờ ai đó trong thôn để đi ra khỏi khu rừng không. Nhưng mới chỉ chợp mắt được một giấc ngủ ngắn, cô lại đột nhiên tỉnh dậy vì bị làm phiền bởi tiếng động kì lạ liên tục phát ra từ phòng bên cạnh.

    Là một người khá nhạy cảm và khó tính nên chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô khó chịu. Tiếng động giống như tiếng lục lọi tìm kiếm, cùng giọng nói khàn đục và gấp gáp của con người "không có, không có,..." những từ này cứ lặp lại liên tục. Cô chắc chắn đó là âm thanh từ vách tường bên cạnh vọng lại. Nhưng chẳng phải đó là phòng trống sao? Thứ âm thanh ấy cũng không thể phát ra từ phòng người con trai kia, vì anh cách khá xa phòng cô, và thậm chí đó cũng chẳng phải là giọng của đàn ông.

    Bàn tay vội cầm lấy điện thoại bên cạnh gối lên, đôi mắt nâu khẽ nheo lại khi màn hình đột ngột sáng. Nhìn con số trên điện thoại thì đã qua mười hai giờ đêm. Ngay lập tức kiểm tra sơ qua căn phòng, cô phát hiện ra balo của mình đã biến mất. Sự tò mò về âm thanh kì lạ cùng lẫn với việc muốn tìm lại đồ thôi thúc bản thân cô hãy đi ra khỏi phòng.

    Khi bước sang phòng bên cạnh, cô chợp nhìn thấy có ánh nến đang toả ra, liền khẽ đưa mắt qua một khe hở nhỏ nhìn vào trong. Đó là một cảnh tượng cô không bao giờ có thể nghĩ đến, bà chủ quán trọ đang lục balo của mình. Bà ta là tên trộm ư? Vậy đoạn trò chuyện lúc trước về cha cô và lời cảnh báo chỉ là chiêu trò để lấy sự tin tưởng của nạn nhân là cô.

    - Không có, không có, không có. - Bà ta lại cứ liên tục lặp lại hai từ này.

    Cô định quay lại phòng để mặc cho người đàn bà ấy vì cũng không có đồ giá trị bên trong đó. Cô linh cảm không nên phát giác chuyện này, bởi cô không biết người thanh niên kia có là đồng phạm của bà ta hay không. Sáng mai cô sẽ hỏi thăm dò, nếu anh ta cũng bị trộm thì hai người trẻ tuổi chắc chắn sẽ hơn một bà lão gần bảy mươi. Cô cũng không có ý định sẽ làm lớn chuyện dù sao bà ấy cũng chỉ là một bà lão cô độc sống ở một nơi thiếu thốn.

    Rồi đột nhiên cô lại cảm thấy có ai đó đang chằm chằm nhìn vào mình, nhưng dưới ánh nến loe loét đang thoát ra từ khe hở nhỏ của căn phòng kia thì cô không thể thấy bóng dáng một ai. Tuy nhiên cái cảm giác đó rất mạnh mẽ, còn hơn cả lúc khi đi trong rừng, nó rất gần, thực sự rất gần, giống như cả trăm con mắt đang nhìn thẳng vào mình, cũng chính vì thế cô không thể phớt lờ nó.

    Bóng đêm chưa bao giờ là bạn, nhưng lúc này nó chính là một kẻ thù chỉ đang chờ đợi một cơ hội để nuốt chửng con mồi. Dưới điều kiện quá thiếu ánh sáng thế này thì dù cho đã tập trung hết tất cả những tế bào hình que có trong mắt cũng không thể giúp ích được gì.

    Cô cố gắng bước từng bước thật nhẹ nhàng, định đi tới cửa nhà trọ nhìn ra bên ngoài. Thế nhưng một bóng đen bất ngờ lao vụt tới luồn ra ngay phía sau lưng cô với tốc độ nhanh khủng khiếp, nhưng lại không hề phát bất cứ một âm thanh nào. Nó bịp chặt miệng cô trong khi ý thức còn chưa kịp nhận ra mình đã rơi vào nguy hiểm. Bóng đen đó ghì chặt cơ thể cô trong lồng ngực mình, không thể cử động càng không thể lên tiếng.

    Thị giác nhận biết được bóng đen đó có hình dạng tứ chi giống với con người. Khứu giác ngửi thấy một mùi thơm nhẹ toả ra từ bàn tay mát lạnh đang đặt trên làn môi, lực của bàn tay ấy mạnh mẽ nhưng vẫn chú ý không làm đau cô. Khi hai cơ thể cọ xát vào nhau cô liền cảm nhận được đó là cơ thể của một người đàn ông.

    - Suỵt!

    Một âm thanh vô cùng nhỏ phát ra bên tai trái chỉ đủ để cho mình cô nghe thấy. Dù còn đang hốt hoảng nhưng cô vẫn nhận ra bóng đen đó là chàng trai kia. Làm sao anh ta có thể di chuyển với tốc độ không tưởng như thế? Cô khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu. Anh ta cũng từ từ buông lỏng cơ thể cô, bàn tay dần buông xuống.

    - Đừng sợ, về phòng cô.
     
  3. Linh Lương

    Linh Lương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/2/22
    Bài viết:
    37
    Được thích:
    3
    Chương 2: Cái bóng
    Cả hai người đi về phòng trong im lặng, không để cho bà chủ phát hiện. Họ ngồi xuống, đối diện nhau trên chiếc nệm vẫn đang trải sẵn dưới sàn. Khoảng cách giữa hai cơ thể lúc này là rất nhỏ, chàng trai có thể nghe thấy rõ từng nhịp thở của cô gái nhưng của anh, cô lại không thể cảm nhận được. Khuôn mặt anh sáp lại gần, lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người khác giới gần đến vậy nhưng lại không biết nên thể hiện cảm xúc nào. Bối rối, sợ hãi hay xấu hổ, e thẹn.

    - Cô hãy đưa cho tôi viên ngọc. - Anh ta khẽ nói.

    Nghe thấy thế cô lập tức đặt ra câu hỏi, chàng trai này cũng là kẻ xấu sao? Mặc dù đang ở bên trong bóng tối, nhưng cô vẫn cảm nhận được khuôn mặt của anh ta rất đẹp, những đường nét góc cạnh của xương gò má, sống mũi và quai hàm đều có một sự cuốn hút kì lạ. Vậy mà làm cái nghề thất đức này, cô thấy tiếc vì cái được trời ban ấy. Quyết định không phát giác việc của bà chủ quán là đúng đắn, khi cả hai kẻ có ý xấu bị phát hiện họ có thể sẽ cùng nhau khống chế, bắt nhốt cô. Nhưng tại sao lại bí mật kéo cô vào đây? Tại sao hắn không phát giác cô ngay khi còn ở trước cửa phòng bà chủ?

    Là do hai người bọn họ không cùng một phe, hay hắn muốn nẫng tay trên thứ quý giá hơn từ cô trước, hay chẳng lẽ hắn còn định cướp thứ gì khác? Nếu cướp tiền thì không sao cô còn kiếm lại được nhưng còn "chuyện đó" cô thà chết phản kháng đến cùng chứ không thể để mất. Cô cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, điều khiển bàn tay mảnh dẻ mò mẫm trong bóng tối tìm kiếm một thứ gì đó dưới sàn để có thể tự vệ. Trong khi đó, ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào người con trai trước mặt, cố gắng thu hút sự chú ý của tên đó ngăn cho hắn thấy ý định thật sự.

    - Viên ngọc nào? Tôi không biết. Nếu anh cần tiền, tôi có thể đưa cho anh. Anh cần bao nhiêu? – Cô thều thào trả lời.

    - Tôi sẽ không hại cô, chỉ cần nó đưa ra, tôi sẽ bảo vệ cô.

    Cô biết anh ta đang nói về thứ gì, hai tuần trước cũng tại Nhật Bản trong một cuộc đấu giá, cha cô đã mua được một một viên ngọc. Sau đó, nó đã được gửi ngay sang Pháp làm quà sinh nhật tặng muộn cho cô. Đó là một viên ngọc rất đẹp, dù trong suốt nhưng bên trong lại có một làn khói tím liên tục chuyển động, thỉnh thoảng nó lại còn phát ra một làn ánh sáng dịu nhẹ. Làn khói ấy hoàn toàn tự nhiên nó không hề có sự can thiệp của con người. Điều đó làm nó trở thành một trong những thứ đắt đỏ nhất trong cuộc đấu giá ấy.

    Kẻ đấu giá nói làn khói ấy là âm khí được hút ra từ chủ nhân của nó, ai giữ viên ngọc này sẽ được hút hết xui xẻo và gặp may mắn. Tuy không tin vào mấy thứ mê tín dị đoan ấy, nhưng vì viên ngọc rất đẹp nên khi được cha tặng cô luôn trân trọng và giữ bên mình. Nhưng cái giá tiền của nó thì lại không muốn nhắc tới vì cô cho là không đáng.

    Bên ngoài phòng đột nhiên có tiếng động, dù cho đã cố ý di chuyển cho thật nhẹ nhàng nhưng cô vẫn nghe ra được đó là bước chân của con người. Một tên đã khó bây giờ cô còn phải đối mặt với hai kẻ đang nhăm nhe tài sản của mình. Lúc này giữ được an toàn cho bản thân mới là trên hết, đưa cho bọn họ tất cả cũng được, mọi thứ đã thể hiện rõ ràng là một mình cô không thể chống lại sức lực của người con trai bên cạnh. Nhưng ngay lúc cánh cửa phòng khẽ động vì bị chạm vào hắn lại lập tức đè cô xuống nệm nhanh chống phủ chăn lên cả hai, yêu cầu cô giả vờ ngủ.

    Rất nhẹ nhàng cánh cửa phòng dần dần mở ra, tất cả âm thanh truyền đến chỉ là tiếng balo của mình được đặt lại vị trí cũ. Khẽ mở mắt một chút ra nhìn, cô bất ngờ phát hiện rằng bà chủ quán trọ không chỉ có một mình mà còn có một bóng đen to lớn ở ngoài đang nhìn cô chằm chằm. Bóng đen ấy cao ít nhất hơn hai mét, thân hình còn to hơn cả cánh cửa phòng dù cho nó có được mở toang hết ra đi chăng nữa.

    Toàn bộ cơ thể của kẻ kia được che giấu kín mít dưới một chiếc áo choàng đen, cả khuôn mặt cũng ẩn sâu bên trong đó, cô chỉ thấy được một cái lỗ đen hoắm. Dù không thể nhận ra giới tính nhưng cô đoán đó là đàn ông, bởi vì thân hình quá khổ ấy không thể là phụ nữ được. Cô cực kì bối rối khi xuất hiện thêm một người nữa ngoài dự tính không những thế lại là một kẻ khó đối phó.

    Ánh nến loe loét bên ngoài hắt lên cơ thể to lớn kia tạo nên những cái bóng đổ dài dưới chân kéo đến gần cả mép chăn. Tận dụng hết ánh sáng yếu ớt của cây nến bên ngoài hành lang, cô cố gắng quan sát tình cảnh hiện tại của mình thật kĩ. Nhưng đột nhiên một đợt rợn lạnh sống lưng chạy dọc xuyên suốt từ đầu đến chân bỗng xuất hiện, lại là cảm giác đó, cái cảm giác bị hàng trăm con mắt nhìn đâm thấu qua cả cơ thể. Tất cả mọi tế bào cơ thể cô đều nhớ rõ, nó giống với lúc đi qua khu rừng và lúc trước cửa căn phòng trống. Vậy ra tên đó mới là kẻ theo dõi cô chứ không phải là tên đang nằm bên trong chăn, lúc đầu cô cứ nghĩ là hắn, vì không hề nghĩ đến sự tồn tại của tên áo choàng đen.

    Có đến ba tên muốn trộm đồ của cô. Hai trong số đó là đàn ông đều hơn cô toàn diện về sức mạnh. Có thể nó sẽ còn không dừng lại ở con số ba, mà là nhiều người hơn nữa ở bên ngoài. Đã có chuyện quái gì với cái thôn trong rừng này mà lại có nhiều kẻ trộm đến vậy. Kẻ đấu giá nói viên ngọc tránh được xui xẻo mà giờ lại bị mắc kẹt trong một tình huống nguy hiểm thế này, cô thề là sẽ không để cho cha mình mua mấy thứ mê tín như thế này nữa.

    Cơ thể cô khẽ giật nảy lên khi bàn tay của tên biến thái bên trong chăn từ từ di chuyển chạm vào ngực mình, hắn luồn vào bên trong lớp áo sơ mi mỏng chạm vào làn da căng mọng và mềm mại. Mặc dù rất muốn hét lên và đánh cho tên đó một trận nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng.

    Hai kẻ bên ngoài có vẻ chỉ muốn lấy cắp tài sản nên bây giờ chỉ có tiếp tục giả vờ ngủ mới là an toàn nhất. Nếu như bọn họ phát hiện cô vẫn còn thức thì chắc chắn sẽ không chần chừ gì nữa mà xông đến khống chế, lúc đó tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Thứ làm cô lo nhất lại là tên biến thái ở bên dưới chăn. Không thể biết được hắn thực sự muốn gì. Hắn không ở cùng bên với bà chủ quán, có lẽ thực sự là du khách nghỉ trọ giống cô nhưng rồi nổi lên dã tâm muốn chiếm đoạt tài sản.

    Ngay khi ngón tay của người con trai chạm đến viên ngọc đang ở trước ngực, đột nhiên hắn lại ôm chặt lấy cơ thể cô. Cô cảm thấy hắn hình như có một chút gì đó đau đớn. Bị một người đàn ông xa lạ ôm lấy cơ thể, lại không phải là bạn trai hay người yêu, càng không phải là chồng của cô, trên giấy tờ vẫn còn ghi độc thân. Hắn dù đã nắm lấy viên ngọc bên trong lớp áo trước ngực nhưng lại không lấy đi mà để lại vị trí cũ, từ từ rút tay ra. Tên khốn, cô muốn giết hắn ngay bây giờ.

    Trong đầu tràn ngập suy nghĩ muốn giết người. Nhưng có một thứ khiến cô cảm thấy tò mò, dù đang sát bên cạnh nhưng hơi ấm cơ thể của hắn không hề có. Lạnh, thực sự rất lạnh giống không có thân nhiệt vậy.

    Bóng đen to lớn bên ngoài bắt đầu chuyển động tiến lại gần, nó đi rất chậm, lần đầu cô thấy ai đó đi chậm đến vậy. Trong lúc đi, cái thân hình to lớn của nó bị cụng đầu với thanh xà ngang cửa phòng, nhưng kì lạ chẳng có âm thanh nào được phát ra. Cô chợt cảm thấy cơ thể đó co rút lại, trở nên nhỏ hơn vừa đủ để đi qua cánh cửa, nó lại tiếp tục di chuyển, mọi thứ vẫn chìm trong im lặng. Cô không thấy bà lão trong tầm mắt của mình nhưng bà ta chắc hẳn vẫn còn trong căn phòng. Cũng không thể mở to mắt chỉ khẽ một đường nhỏ, bởi như thế bọn họ sẽ có thể phát hiện. Khi quay lại nhìn người đàn ông to lớn kia thì toàn bộ da gà cô liền nổi lên vì cái cách ông ta di chuyển lẳng lặng hệt như một bóng ma.
    Cô nghe được nhịp đập của trái tim mình càng lúc càng một rõ hơn, cơ thể cũng bắt đầu run lên những đợt đầu tiên vì sợ. Nhân lúc bọn họ còn đang mất cảnh giác cô nên chạy ra khỏi quán trọ càng nhanh càng tốt, bỏ lại tất cả tài sản ở lại cũng còn tốt hơn là bị cưỡng hiếp. Màn đêm của cánh rừng tuy đáng sợ nhưng vẫn an toàn hơn nơi này.

    Cánh cửa bên ngoài có đang mở không? Còn có ai bên ngoài không? Nếu như có một cái thôn ở gần đây, có ai sẽ giúp cô hay tất cả bọn họ đều là đồng bọn với bà chủ? Những người từng dừng chân trọ tại đây họ có rơi vào tình trạng giống cô không? Bản thân có thể chạy được bao xa khi tầm nhìn chỉ có bóng đêm? Chắc chắn là khi chạy ra ngoài cô không có thời gian để đi giày vào, vậy thì liệu đôi chân trần có đủ sức với đất đá của cánh rừng? Lỡ như cô bị bắt lại, họ sẽ hành hạ cô như thế nào? Đánh đập, bắt nhốt, cưỡng bức hay giết chết? Gia đình sẽ biết về cái chết của cô không? Liệu việc cha cô đã mất tích có liên quan đến bọn họ? Mẹ cô sẽ đau khổ như thế nào nếu cả hai cha con đều gặp bất trắc?

    Cô dường như không thể đưa ra được bất cứ một câu trả lời nào cả, chợt nhớ ra tên biến thái đã nói rằng hắn sẽ bảo vệ cô nếu cô đưa cho hắn viên ngọc. Một cảm giác an toàn xuất hiện thoáng qua trong suy nghĩ. Vẫn còn cơ hội thoát thân nếu cô có thể lợi dụng, lôi kéo hắn về phía mình. Chỉ là chàng trai bên cạnh có thực sự giữ lời hay không? Nếu không thì cô sẽ phải làm gì với trường hợp xấu nhất? Mọi suy nghĩ cứ thế tràn ngập trong tâm trí đang căng lên như dây đàn của cô.
    Cô vẫn không thể tin được hắn ta bây giờ lại là hy vọng duy nhất của mình. Cô cần một con dao, một cây gậy... một thứ để tự vệ, mường tượng lại lối đi đến căn bếp có lẽ sẽ chỉ mất ba giây nếu cô chạy nhanh. Rồi khi lấy được cô sẽ ngay lập tức chạy đi. Tuy nhiên tất cả tính toán lẫn hy vọng ấy đã đột ngột bị tan biến khi cô nhìn thấy diện mạo thật sự của bóng đen bên dưới lớp áo choàng tối tăm ấy.

    Càng tới gần, hình dạng của nó càng lúc lại rõ hơn. Cô kinh hãi đến tột cùng, hơn tất cả sự khiếp đảm trong cuộc đời cô từ bé cộng lại đến giờ. Mạch máu dường như đã bị đông cứng lại, cả cơ thể còn không thể di chuyển được dù chỉ là một cái nhấc ngón tay nhẹ. Thậm chí cô sợ đến nỗi quên đi rằng mình cần phải thở.

    Bóng đen đó không nên tồn tại, không nên xuất hiện. Diện mạo đó nó không thuộc về một con người hay đúng hơn là không thuộc về thế giới này.
     
  4. Linh Lương

    Linh Lương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/2/22
    Bài viết:
    37
    Được thích:
    3
    Chương 3: Anh là ai
    Cứ như khi bị trúng độc tố của loài cá nóc khiến cho toàn bộ hệ thần kinh phải nằm trong trạng thái hoàn toàn tê liệt, mọi suy nghĩ của cô đều bị tạm ngưng. Nhưng hệ hô hấp đã không thể trì hoãn thêm được nữa, cần phải thở là thứ duy nhất cô còn nhận thức được lúc này.

    Cơ thể cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí nhưng một mùi hôi thối đến phát nôn từ đâu xuất hiện lại xen vào. Dạ dày, ruột non, tất cả các cơ quan tiêu hoá đều bắt đầu trở nên co thắt lại. Thức ăn trong bụng cũng sắp bị đẩy thực quản lên mà tống ra ngoài.

    Kẻ kia, hắn không có mũi, không có miệng, hoàn toàn không có hình thù ngũ quan của con người. Cả khuôn mặt chỉ được phủ lấp độc nhất bằng những con mắt đang trợn tròn lồi lõm. Cực kì ghê tởm là từ ngữ duy nhất cô có thể nghĩ ra để miêu tả sinh vật kia.

    Bàn tay của nó chậm rãi vươn ra hướng về phía cô kéo theo phần da thịt cũng bị lộ ra khỏi lớp áo choàng. Trên đó cũng chi chít toàn là những con mắt to nhỏ khác nhau, và càng kinh dị hơn nữa khi chúng đồng loạt di chuyển cùng một lúc để nhìn khắp mọi nơi.

    Những ngón tay của nó chỉ còn một chút xíu nữa thì sẽ chạm tới viền chăn. Nó gần tới nỗi ngay cả thính giác của một con người bình thường như cô cũng có thể nghe được những âm thanh chen nhau lúc nhúc của nhãn cầu. Cô cần phải chạy, chạy càng xa chạy càng nhanh càng tốt, thế nhưng cơ thể vẫn không thể cử động. Cô đã quá sợ hãi.
    Trong lúc cô đang tuyệt vọng nhất, đột nhiên cái chăn bị hất tung lên, người con trai bên trong đứng phắt dậy đạp thẳng vào con quái vật khiến nó ngã ngửa ra sau. Cô ngay lập tức ngồi bật dậy, nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra ngoài, mùi chua của dịch vị cùng mùi thức ăn chưa tiêu hoá hết loang lổ trên sàn. Cô chỉ mong đừng có ai nhìn thấy dáng vẻ tệ hại của mình lúc này.

    Không may là lúc này sợi dây chuyền cũng bị lộ ra khỏi cổ áo, nó đang phát ra một tia ánh sáng tím nhỏ dịu nhẹ. Nhưng khi mà còn chưa kịp lấy lại sự tỉnh táo, bà chủ trọ đã ngay lập tức chạy đến đè mạnh cơ thể cô xuống. Bà ta háo hức vui mừng, còn kèm theo một tràng cười man rợ mà túm lấy viên ngọc:

    - Thấy rồi, ha ha ha!

    Theo phản xạ tự nhiên, cơ thể cô tự động cố giữ lại thứ sắp bị cướp đoạt. Hai người đều giằng co giành lại viên ngọc từ kẻ kia. Mọi thứ dường như đều không còn đúng với vẻ bên ngoài của nó nữa, sức lực của bà lão không phải là của một người gần bảy mươi tuổi nữa, mà nó còn hơn cả một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường.

    - Đừng để cho bà ta có được nó. - Tên biến thái hét lên trong khi đối phó với con quái vật ở bên ngoài hành lang.

    Hai bàn tay cô bị bóp chặt đến nỗi nó sưng tấy làm máu trong cơ thể bị chặn lại ở khúc cổ tay. Móng tay của bà lão điên cuồng cấu xé vào da thịt mỏng manh của cô gái. Cô có thể thấy các tia máu đỏ tươi đang thay phiên nhau xuất hiện chảy ra trên làn da trắng bệch của mình. Mụ ta gầm lên với chất giọng khàn đặc như một con dã thú.

    - Đưa đây, trả lại đây, đưa đây cho ta!

    - Nó là của tôi, không phải của bà!

    Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, sợi dây chuyền cuối cùng cũng đứt ra, bà ta vui mừng nhìn vào tay mình nhưng nó chỉ là một sợi dây bạc. Viên ngọc vẫn còn an toàn nằm trong lòng bàn tay đang rỉ máu kia. Cô nhận ra mình không chống nổi bà ta, nhưng nếu mụ có được nó mọi thứ cũng sẽ chấm hết. Tên bên ngoài chắc chắn sẽ không còn giúp cô nữa, mà chuyện đã đến mức này, kể cả có giao ra thì bà ta cũng chưa chắc tha cho cô.

    Mái tóc trắng bạc được búi lên gọn gàng giờ đã rối tung, rũ xoã xuống khuôn mặt đang nhăn nhó, cùng với đôi mắt đỏ au hiện lên sự dữ tợn. Đôi bàn tay gầy gộc dính đầy máu, từng giọt, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống sàn. Nụ cười man rợ của bà ta lại vang lên khiến sống lưng cô lạnh toát. Ngay sau đó mụ lại tiếp tục lao tới như một con dã thú đói khát lâu ngày.

    Bàn tay cô bị tóm lấy khiến viên ngọc rơi xuống. Không thể để mất nó, không được để mất nó. Trong lúc hoảng loạn cô ngay lập tức nhào người theo dùng miệng ngậm lấy. Bà lão trực tiếp nắm lấy áo của cô rồi hất bổng lên đập vào vách tường phía sau, sau đó vội vàng nhìn lên mặt sàn. Nhưng mụ ta điên tiết lên vì không thấy được thứ gì cả.

    Cú hất khiến viên ngọc chạy thẳng từ miệng xuống cổ họng, máu cứ thế làm chất dẫn thay cho nước, thuận lợi trôi qua. Cô lúc này lần đầu tiên cảm nhận được vị ngọt lẫn mùi tanh nồng của sắt rõ hơn bao giờ hết. Nhưng khi nó đi tới cơ hoành thì bắt đầu bị ngẹn, lồng ngực cô co thắt lại đau đớn. Thực quản đè chặt lên khí quản khiến hô hấp trở nên khó khăn. Cô lấy hết sức dùng tay đập thật mạnh vào lồng ngực. Mụ ta phẫn nộ mà thét lên:

    - Sao mày dám nuốt nó! Tao sẽ mổ bụng mày, con khốn kia!

    Ngay lúc bà ta vẫn còn đang sững người, cô chớp lấy cơ hội mong manh duy nhất, đó là chạy ra ngoài. Nhưng đôi chân giờ đã không còn chút sức lực nào, nó yếu ớt run lẩy rẩy và mềm nhũn. Chạy, phải chạy, phải chạy thật nhanh nếu chần chừ hay chậm một giây thôi, cô sẽ chết. Bản năng sống của cô gào thét, cơ thể lại chẳng còn cảm giác đau đớn hay mệt mỏi nào nữa, chỉ có sống hoặc chết.

    Bên ngoài lúc này đã có ánh sáng của đèn điện, ai đó đã bật chúng lên. Nơi nào có ánh sáng, nơi đó sẽ có sự an toàn, cô đặt hết hy vọng của mình mà hướng về nó. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là máu. Máu đang lênh láng khắp mặt đất, máu bị văng lên trên tường, trên cả trần nhà, máu bắn lên khắp mọi phía. Cô thấy chất lỏng ấy có màu đen, nghĩ rằng mắt mình nhìn chưa quen khi ra khỏi bóng tối, nhưng nó thực sự là màu đen.

    Một kẻ đang đứng trên bậc thềm gỗ tay cầm thanh kiếm katana sắc bén, là hắn. Máu cũng đang từ lưỡi kiếm nhỏ xuống sàn, hắn ta rất bình thản nói chậm rãi với kẻ trước mặt:

    - Ta không muốn giết ngươi, bỏ cuộc và trở về đi.

    Con quái vật đang quỳ bên đưới nền đất ôm chặt lấy vết thương, những nhát chém lớn đã làm lộ ra gần hết cơ thể gớm ghiếc của nó. Nó vẫn có chân tay giống như con người. Chỉ là trên lớp da ấy, hàng trăm con mắt đang run rẩy, nhiều con bị chém ngang, tròng mắt rơi hẳn ra ngoài. Khi cô nhìn thấy cảnh tượng ấy, cơ thể lại muốn nôn thêm một lần nữa, nhưng thật may vì giờ bụng cô đã không còn thứ gì để mà tống ra.

    Trách móc hắn tại sao không đến giúp cô, mà lại còn đứng đó tốn thời gian với con quái vật. Có lẽ hắn thực sự đã nghĩ rằng cô đủ sức chống lại bà lão gần bảy mươi tuổi kia. Dù cho lúc đầu cô cũng nghĩ vậy nhưng cả hai đều đã sai lầm. Cô sắp bị bà ta giết đến nơi rồi.
    Tên đó không đến giúp thì cô phải tự đi tới chỗ hắn. Chỉ có một cách duy nhất để sống sót với một bà lão điên khùng truy đuổi ở phía sau mà thôi. Cô cố gắng bám dựa vào tường để di chuyển nhanh tới chỗ tên cầm kiếm đang đứng.

    - Cứu... tôi. – Giọng cô khô khốc và đứt quãng bị khí quản đã bị tổn thương.

    Chàng trai quay lại nhìn cô gái, rất nhanh anh liền nhận thấy bà chủ trọ đang cầm trên tay một con dao phay ở ngay sát đằng sau. Anh vội nắm lấy tay cô kéo nhanh về phía mình, lực kéo mạnh khiến cô chao đảo mất thăng bằng, những tưởng người con trai ấy sẽ đến đỡ lấy ôm cô vào lòng. Nhưng anh lại bước qua giơ thanh katana trong tay lên, tước lấy con dao của bà chủ trọ cuồng loạn, chĩa thẳng lưỡi kiếm vào cổ họng già nua ấy. Cô sau đó bị té xuống sàn nhà rên những tiếng đau đớn.

    - Viên ngọc vẫn còn? - Anh hỏi, giọng vô cùng điềm tĩnh.

    - Vẫn còn. - Cô mệt nhọc đáp.

    Con quái vật dù yếu thế vẫn không bỏ cuộc, nhân lúc kẻ kia đang bị phân tâm lại lao đến. Nó giống hệt con thiêu thân bay vào lửa mặc cho cầm chắc cái chết vẫn không ngừng lại. Hắn ta xoay người chém ngang nó, những con mắt lại lần lượt rớt ra ngoài. Như đã nói, hắn vẫn không có ý muốn lấy mạng con quái vật.

    Tình cảnh này chẳng khác gì một cuộc chơi đùa giữa một đứa trẻ con với người lớn, chỉ có một bên chịu thua thiệt vì sự chênh lệch sức mạnh. Con quái vật quằn quại trong đau đớn dưới vũng máu, nhưng nó vẫn tiếp tục lao tấn công kẻ trước mặt trong tuyệt vọng. Tựa như có một thế lực vô hình nào đó phía sau, bắt buộc nó không được từ bỏ dù phải trả giá bằng mạng sống. Bà lão cũng chồm tới, hét lớn:

    - Thằng oắt con, viên ngọc Ginko phải là của ta. Tuổi trẻ của ta, thanh xuân của ta, trả lại nó cho ta.

    - Dừng lại ở đây được rồi. Tôi sẽ lấy lại viên ngọc Ginko. Tôi không muốn giết ai hết.

    Lưỡi kiếm lần nữa chĩa thẳng vào cuống họng, bắt buộc mụ phải dừng lại hành động đó. Vì nằm phía dưới chân chàng trai, nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Nhưng để có thể cản được một người đàn bà điên đang muốn cuồng sát mình, thì cô biết rằng anh ta thực sự nghiêm túc về việc giết mụ.

    Con quái vật từ từ đứng dậy nhìn chằm chằm vào cô gái, nó nhìn một hồi lâu rồi chuyển tầm mắt sang chàng trai bên cạnh. Cuối cùng dần dần đi lùi về sau cánh cửa bên ngoài, từng chút một hoà tan cơ thể vào màn đêm tối mịch. Cô không thể nhìn thấy nó nữa giống như nó và bóng đêm đã là một.

    Bà lão điên cuồng gọi nó quay trở lại, để rồi bị đánh ngất trong khi vẫn còn đang gào thét. Con quái vật đã có quyết định đúng đắn khi nhận ra sự chệnh lệch về sức mạnh hay đúng hơn là về sự bất lực của mình. Nó sẽ bị giết chết nếu còn tiếp tục ở đó.

    Chàng trai trói bà lão bằng một sợi dây thừng, rồi nhốt trong căn phòng trống ở giữa. Tiếp đó, anh cầm thanh kiếm đi kiểm tra xung quanh căn nhà. Anh đi đến đâu cũng đồng thời bật hết tất cả bóng đèn lên đến đó, kĩ lưỡng tìm từng ngóc ngách. Bên ngoài cũng được kiểm tra để chắc chắn rằng sẽ không còn kẻ nào làm phiền họ vào tối nay nữa.

    Cô ngồi bệt một chỗ không nhúc nhích, nhớ lại mọi thứ vừa xảy ra chỉ trong nửa tiếng đồng hồ vừa qua. Tất cả thế giới quan của cô đều sụp đổ. Đây không phải là mơ, vì cơn đau xác thịt lúc này đang ngấm vào cơ thể, các khối cơ thì vẫn đang trong tình trạng đau đớn co giật liên hồi.

    Điều may mắn lúc này là không có vết thương nghiêm trọng nào cả, máu cũng đã đông lại chuyển từ đỏ tươi sang màu đỏ thẫm rồi đen dần trên bề mặt biểu bì. Dù biết rằng phải rửa sạch để không bị nhiễm trùng nhưng cô hoàn toàn chán nản và bỏ mặc chúng. Nhìn thẳng vào từng vũng máu đen ngòm cùng những mảng thịt, những con mắt vung vãi khắp nơi. Cô tự hỏi nó rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?

    Cánh cửa nhà trọ mở ra, người con trai với thanh kiếm bước vào, có vẻ như tối nay đã kết thúc. Con quái vật gớm ghiếc kia cũng đã thực sự bỏ cuộc. Bây giờ thứ không an toàn nhất lại chính là anh ta. Nhưng anh lại khiến cô bất ngờ khi nói về một thứ chẳng liên quan:

    - Cô nên đi tắm.

    Cô gái không đáp lại chỉ im lặng nhìn chàng trai trước mặt đầy khó hiểu. Bây giờ còn có tâm trí để đi tắm sao?

    Anh ta lại hỏi thêm:

    - Đi nổi không?

    - Tôi còn đi được.

    Chàng trai cởi chiếc áo thun đen tay dài của mình để lộ ra tấm lưng cơ bắp rắn chắc chỉ tiếc trên đó lại có nhiều vết sẹo trông khá đáng sợ. Có một vài vết rất sâu, có lẽ đã từng thấu đến tận xương. Nhìn thấy tấm lưng đó bỗng dưng mặt cô ửng đỏ lên. Anh mở cửa phòng tắm bước vào, cầm gáo nước dội lên đầu, dòng nước chảy xuống có lẫn thứ chất lỏng màu đen, anh nhìn cô đang ở bên ngoài cửa, vẫn còn ngồi im một chỗ.

    - Bây giờ an toàn, cô nên đi tắm, cơ thể bốc mùi rồi.

    Cô chỉ thều thào trả lời với giọng nói yếu ớt:

    - Anh tắm trước đi.

    Sau khi gội rửa mọi thứ dơ bẩn, vì đồ đạc của cô hầu hết đã bị làm xáo trộn nên cô cũng không đi vào nữa, lấy tạm cái áo thun tay dài màu xám tro của người con trai kia mặc lên người. Chiều dài cái áo dài gần tới giữa đầu đùi lộ ra đôi chân trắng nõn. Những sợi lông vải chạm vào da thịt truyền đến một cảm mềm mại và ấm áp, trên đó còn vương một mùi hương nhè nhẹ. Vì hiện tại không mặc đồ lót bên trong nên cô lấy tay che đi ngực mình. Lúc đi ra cô thấy chàng trai vẫn đang đứng ở đằng trước dựa vào cửa chờ đợi mình.

    - Vào phòng tôi ngủ đi.

    Cô gật nhẹ, bây giờ phòng cô đã không thể sử dụng, còn một phòng thì lại dành cho bà chủ trọ nên đành vậy. Cả hai cùng ngồi đối diện nhau trên niệm giống như khi nãy, nhưng lần này là phòng của anh và bóng điện cũng đã được bật sáng. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của chàng trai bí ẩn. Có rất nhiều việc cô muốn hỏi, có hàng tá những thứ cần câu trả lời nhưng vẫn có thứ cô muốn biết trước nhất.

    - Anh là ai?
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/2/22
  5. Linh Lương

    Linh Lương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/2/22
    Bài viết:
    37
    Được thích:
    3
    Chương 4: Nghỉ ngơi
    Mọi thứ giờ đây cứ như một đống hỗn độn bị bỏ xó vì chẳng có ai dọn dẹp. "Quái vật" hai từ cô nghĩ chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng của con người, hôm nay đã thực sự xuất hiện. Và cô cũng không ngây thơ đến mức để bản thân tin tưởng vào kẻ mà mình mới gặp lần đầu tiên. Đêm nay có thể cô sẽ được an toàn nhưng còn ngày mai, ngày mốt, rốt cuộc thì chuyện điên rồ gì đã và đang sảy ra vậy?

    - Anh là ai?

    Cô hướng về chàng trai trước mặt mình hỏi nhưng anh ta chỉ im lặng, trông như chẳng muốn nói chuyện. Cô khó chịu nói tiếp.

    - Anh phải nói với tôi anh là ai chứ!

    - Cha cô đã nhờ tôi bảo vệ cho cô. - Anh đáp.

    - Cha tôi, ông ấy bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy!

    Chàng trai không trả lời mà hỏi lại.

    - Viên ngọc Ginko đâu rồi?

    - Tôi... nuốt nó rồi. – Cô ấp úng đáp.

    Trán anh ta hơi nhăn lại, rồi nhìn kĩ vào cơ thể cô, đăm chiêu suy nghĩ một lúc, ánh mắt ấy cứ như muốn xuyên qua cả cơ thể. Cô muốn kiện anh tội quấy rối.

    - Không sao mấy ngày nữa sẽ ra thôi. Có thể sẽ hơi lâu. Cô có bị táo bón không?

    - Anh...

    Đúng là cô chưa từng thấy ai như tên này, lại dám nói những thế trước mặt con gái. Cho dù từ ngữ không đến mức quá khiếm nhã nhưng từ miệng hắn ta thốt lên thì lại khiến cô vô cùng xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể im lặng uất ức.

    - Cô có bị táo bón không? Tôi đang hỏi rất nghiêm túc.

    - K... k... không.

    Cô muốn đánh hắn ta, không cô muốn giết hắn. Đây là lần thứ n cô muốn giết hắn rồi.

    - Từ giờ cho đến khi lấy được lại viên ngọc cô sẽ phải ở bên tôi, không được rời xa tôi nửa bước.

    - Tên tôi là Iris Iwasaki, 21 tuổi. Tên anh là gì?

    - Inao Inuyama. 22.

    Anh trả lời qua loa lời cô rồi nằm xuống ngủ.

    - Anh Inao, tôi còn muốn hỏi, cha tôi bây giờ đang ở đâu? Ông ấy có khoẻ không?

    - Ông ta vẫn ổn. Cô nên ngủ lấy sức, ngày mai sẽ phải đi bộ qua khu rừng, sau khi thức dậy tôi sẽ kể.

    - Vậy anh có thể trả lời thêm câu hỏi này nữa được không? Không thì tôi không thể ngủ được, con quái vật lúc nãy là gì vậy? Tại sao nó lại tấn công tôi?

    Inao vẫn lạnh lùng đáp lại:

    - Sáng mai tôi sẽ kể.

    Iris đã nói là cô không thể ngủ nếu như không được trả lời vậy mà hắn không thèm hiểu, có cố hỏi thì hắn cũng chỉ đáp lại là sáng mai. Cô bỏ cuộc với tên ngang ngược này.

    - Tôi hỏi điều cuối cùng này nữa thôi, anh ngủ trên nệm vậy tôi ngủ ở đâu?

    - Tôi chừa chỗ cho cô rồi đó. – Anh vừa nói vừa vỗ lên mặt nệm còn trống cạnh mình.

    - Tôi không thể ngủ cùng anh được, tôi muốn ngủ một mình. Anh ngủ dưới sàn đi.

    - Còn bốn tiếng nữa trời sẽ sáng đấy.

    Dù có nói thêm nữa hắn ta cũng không trả lời làm Iris vô cùng khó chịu. Không ngủ trên nệm thì cũng không sao, ngủ dưới sàn cũng được. Cơn tức giận trước thái độ của Inao, cộng lẫn với lòng tự tôn không cho phép mình chịu thua, Iris liền lấy một tấm khăn phủ lên thân dưới để giữ ấm, rồi co mình dựa vào góc tường.

    Mí mắt dần chùng xuống, nặng nề không còn muốn mở ra, cả cơ thể rã rời không còn sức lực, hôm nay cô mới chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ. Cơn buồn ngủ làm ý thức dần dần bị tê liệt, Iris thiếp đi trong vô thức. Cô gục xuống sàn gỗ lạnh giá đánh một giấc thật sâu.

    Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên trên mặt làm cho Iris bị tỉnh giấc. Khi mở mắt ra cô thấy mình đang nằm trong lớp chăn nệm ấm áp. Còn có một mùi thơm đang toả ra trên từng sợi vải sờn cũ. Cơ thể theo phản xạ úp mặt vào chăn hít lấy.

    Nó có một mùi hương rất hấp dẫn, mang một cảm giác rất mát mẻ và thoải mái. Iris nhớ hình như mình đã từng ngửi thấy mùi này trước đây, cô lơ mơ nhớ ra chính là của tên đáng ghét kia. Sau khi nhận thức được hành động biến thái của mình, Iris liền xấu hổ vội ngồi bật dậy. Sao lại cô ngủ trong chăn rõ ràng là tối qua cô ngủ dưới sàn mà?

    Iris nhìn vào bàn tay mình thì chúng đã được băng bó, dù vết thương vẫn còn đau tuy nhiên đỡ hơn tối qua. Là anh ta đã giúp cô. Sau khi gấp chăn nệm đặt lại gọn gàng để một góc, Iris bước ra khỏi phòng tìm Inao.

    Bên ngoài vẫn là một đống bừa bộn, các thớ thịt và tròng mắt vẫn còn vung vãi khắp trên sàn còn vũng máu đen cũng đã khô cứng. Vì không muốn nhìn những hình ảnh ấy nên cô lấy tay che đi.

    Inao đang ở cùng với bà chủ quán, khi thấy Iris ngoài hàng lang thì đưa tay ra hiệu gọi vào phòng. Cô nhìn bà lão đang nằm trên nệm, dây trói không biết đã được cởi ra từ lúc nào vì trên tay bà không có vết hằn đỏ. Mọi sinh khí trên người gần như không còn, khuôn mặt đã dịu bớt đi sự dữ tợn. Chỉ đơn thuần là một bà lão bình thường. Bà ta lẩm bẩm liên tục một câu duy nhất.

    - Trả lại viên ngọc cho ta, trả lại cho ta.

    - Ngồi xuống đi, tôi sẽ kể cho cô nghe những thứ cô muốn biết.

    Iris ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Inao, tối qua cô không thể nhìn rõ lắm, nhưng quả thực anh rất đẹp. Sống mũi cao thon gọn, xương quai hàm nhỏ nhưng vẫn vô cùng nam tính, làn da anh trắng mịn, lông mi cong dài đến độ cô cũng phải ganh tị. Là con gái theo bản năng ai cũng thích cái đẹp, Iris cũng vậy.

    - Cô có tin yêu quái có tồn tại không?

    - Tôi đã không tin... cho đến tối qua.

    - Con yêu quái hôm qua là Dodomeki (Bách mục quỷ). Nó đến để giành lấy viên ngọc Ginko.

    - Viên ngọc này thực sự là thứ gì vậy?

    - Để nói về nó sẽ là một câu chuyện dài.

    - Vậy anh nói ngắn gọn thôi.

    Iris nhanh chóng đáp lại. Inao nhìn qua cô rồi bắt đầu nói.

    Từ xa xưa, hơn cả ngàn năm trước, khi con người chỉ sống thưa thớt và các chủng tộc yêu quái vẫn còn thống trị mọi nơi trên mặt đất. Lúc đó có hai đại yêu quái vì khu vực cai trị nằm sát cạnh nhau nên thường xuyên xảy ra các cuộc giao chiến. Một kẻ có tên gọi là Kyu An (Cửu Anh), một con chim quỷ có chín cái đầu, vô cùng hung hãn. Hắn thích chiến tranh đẫm máu và nhìn mọi thứ chìm trong biển lửa.

    Trái ngược về tính cách nhưng ngang bằng về sức mạnh là đại yêu quái còn lại, Bạch Khuyển. Cũng chính là chủ nhân mà gia tộc Inuyama phò tá. Cuối cùng thì đại yêu quái Bạch Khuyển đã chiến thắng sau đó phong ấn được Cửu Anh. Nhưng một thời gian ngắn sau đó ông cũng chết do vết thương từ cuộc chiến để lại quá nặng.

    Tại mười nơi trọng yếu của phong ấn, con người và yêu quái cùng nhau xây nên mười ngôi đền. Con người canh giữ hai địa điểm, một do âm dương sư vùng Kyoto bảo vệ và một cho vu nữ mạnh nhất lúc bấy giờ trông coi. Những địa điểm còn lại giao cho hai gia tộc thuộc hạ trung thành là là gia tộc Nekomura và Inuyama mỗi bên thủ hộ bốn phong ấn.
    Điều đáng tiếc là thủ lĩnh của bọn họ không có hậu duệ. Lãnh thổ cũng từ đó chia ra làm hai. Những kẻ còn lại của đại yêu quái phía Bắc là gia tộc Tsukumo vẫn luôn tìm cách cứu thủ lĩnh chúng suốt ngàn năm qua.

    Thời gian trôi đi các phong ấn bắt đầu suy yếu, đặc biệt là về phía gia tộc Inuyama, họ sống chung với con người sinh ra các bán yêu. Chúng không đủ sức để trông coi các ngôi đền nữa. Một vài tên trộm mộ đã lẻn vào, tuy bị phát hiện nhưng được tha mạng. Chỉ không ngờ rằng viên ngọc trấn thủ tại phong ấn ấy cũng đã bị lấy đi cùng lúc đó. Nó được sang tay qua nhiều người cuối cùng lọt vào tay cha Iris trong một buổi đấu giá. Cả hai bên Inuyama và Tsukumo đều muốn tìm kiếm và lấy lại viên ngọc Ginko mà cô đang giữ.

    Sau khi nghe Inao kể, Iris đã hiểu ra nhiều vấn đề tuy nhiên cô vẫn không thể nhét hết những thứ anh nói vào đầu ngay được.

    Viên ngọc Ginko có khả năng hút yêu khí của những thứ tiếp xúc với nó, yêu quái không thể trực tiếp chạm vào nên cần phải có con người. Vì thế chúng đã lợi dụng bà chủ quán, kẻ không bị ảnh hưởng.

    - Có vẻ bọn chúng đã hứa cho bà điều gì đó nếu bà giúp chúng? - Inao hỏi.

    - Nó... đã hứa... sẽ cho ta trở lại... thành... một cô gái... xinh đẹp. – Giọng bà lão bị ngắt quãng, bà thậm chí đã yếu đi rất nhiều. Cô cảm nhận bà lão đang thở khó nhọc.

    - Bà sắp chết rồi.

    Hắn ta lại nói những thứ khó chịu ấy, tên đó thật sự nói mà không nghĩ đến cảm nhận của người nghe. Mọi thứ đều chẳng liên quan tới hắn, lạnh lùng đến lãnh khốc.

    - Ha ha ha, khụ... khục ta sắp chết sao?

    - Bà có di nguyện nào không?

    - Di nguyện sao? Chồng con ta đã chết hết rồi. Cái chết sao? Ta muốn trẻ lại, ta muốn sống.

    - Điều đó là không thể.

    Iris thấy bà khóc, nước mắt chảy chầm chậm từ khoé mắt lăn xuống theo những nếp nhăn già nua. Cô không muốn chứng kiến cảnh ra đi của người khác. Nhưng đây là điều tối thiểu cô có thể làm cho bà, mặc dù đó chính là kẻ đã từng muốn giết mình.

    - Ta muốn gặp lại chồng con ta. Ta có thể... xin cậu một điều không? Hãy chôn ta dưới gốc cây bách to nhất trong vườn. Hai người họ... đang đợi ta ở đó.

    - Tôi sẽ làm vậy.

    Khuôn mặt già cỗi bắt đầu trở nên nhăn nhó hơn, sự đau đớn dần hiện rõ, đó là biển hiện của cái chết đã đến. Inao vẫn im lặng nhìn bà.

    - Hãy chạm vào bà ấy. Nó sẽ giúp bà ấy ra đi thanh thản hơn.

    Không hiểu rõ lời của anh nhưng Iris vẫn làm theo. Một làn khói xám thoát ra khỏi bà di chuyển vào cơ thể cô. Theo phản xạ cô lập tức rụt tay lại. Inao cố trấn tĩnh Iris:

    - Không sao đâu. Là chất độc của bọn Tsukumo đã cho bà lão uống.

    - Sao chúng lại làm vậy?

    - Nó có khả năng tăng sức mạnh cho con người trong một khoảng thời gian. Viên ngọc Ginko đang hút nó ra khỏi bà lão, không ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô đâu.

    Nết nhăn dần giãn ra, khuôn mặt bà lão đã trở nên hiền từ như lúc đầu, bà đã thấy gì mình muốn vào lúc cuối đời và ra đi với nụ cười trên môi. Một cảm giác nặng trĩu bỗng đè lên lồng ngực Iris. Inao lúc này đi ra ngoài, cầm cái xẻng đang dựng sẵn ở sân. Hai tay xúc đất dưới gốc cây bách to nhất lên, anh ta thực sự làm theo di nguyện của bà.

    Thân cây bách to cằn cỗi, nó có vẻ đã đứng đó từ rất lâu, lớp vỏ bên ngoài đã bị tróc gần hết. Cái cây cũng không còn sống được bao lâu nữa, nó bắt đầu mục nát. Hai hũ gốm xám cũ kĩ được tìm thấy, nó suýt chút nữa thì đã bị làm vỡ, Inao cẩn thận mang chúng lên, tiếp tục đào sâu xuống dưới. Cái hố cần đến sức lực của hai ba người được anh làm xong nhanh chóng.

    Iris đi về phòng mình, tìm lại đồ đạc và thay quần áo, thật hên là mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Điện thoại bị va đập nhưng không bị hư hại nhiều, vẫn còn sử dụng được. Tuy nhiên năng lượng của pin không nhiều, còn khoảng ba phần trăm. Cô tranh thủ thời gian cắm sạc vào cục pin dự phòng mình mang theo, dù là đây điều nên làm từ tối hôm qua nhưng cô đã quá bối rối để nhớ tới nó. Lúc chôn cất bà lão, Inao đặt lại hai hũ gốm xám cũ ở bên cạnh thi thể. Iris thắc mắc hỏi thì anh trả lời là hũ tro cốt.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)