Quyển 01: Ô Long Đệ Nhất Oa Chương 004 : Ô Long đệ nhất oa. (2) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Trường Nhất Trung ở rìa huyện thành, đi chừng mười phút là tới cái quán của Giản gia, quán không lớn không nhờ, tên thì rất kêu. "Ô Long đệ nhất oa!" Chữ vàng biển đen, treo bắt mắt giữa nơi giao nhau của con đường cấp hai và đường cái vào huyện, vị trí xem như rất đắc địa. Huyện Ô Long làm nồi sắt có tiếng toàn tỉnh, món hầm nồi sắt của Ô Long còn nổi tiếng hơn nữa, phàm là quán ăn có món này nhất định nhấn mạnh với khách :" Đầu bếp chúng tôi từ huyện Ô Long tới đấy!" Chẳng biết cái tấm biển này treo đã bao lâu, tới giờ Giản Phàm chẳng nói rõ, từ khi mà y nhớ chuyện thì người quen của cha y đã gọi cha y là "Giản Thiết Oa", còn y thì đương nhiên là thành "Giản Tiểu Oa" cao quý vô cùng. Khi đi nhà trẻ, ngoại hiệu này đi theo, tới tận giờ vẫn có nữ sinh ám muội gọi y là"soái ca", cơ mà chữ cả kéo rõ dài, nghe như là chữ"oa". Mấy thằng bạn gặp gọi luôn là"Oa ca", thế nên ngày cả bạn gái Hương Hương của y cũng bị gọi là"Oa tẩu". Thừa biết cái đám kia nịnh mình phần lớn là vị được ăn chực, cơ mà Giản Phàm cũng chẳng phản cảm cái ngoại hiệu này, từ nhỏ tới lớn ăn cơm trong quán chẳng thấy chán, huống hồ hai anh em đi học đều dựa vào cha thức khuya dậy sớm kinh doanh quán ăn nuôi cả nhà. Chẳng phản cảm, thậm chí còn có cảm giác thân thiết với mấy cái nồi sắt lớn treo ở hậu viện có tuổi còn nhiều hơn tuổi mình. Ở cái huyện Ô Long này khắp nơi có thể thấy quán kinh doanh món hầm nồi sắt, đó là món ngon đại chúng ai ai cũng quen, tùy tiện vào trong cái thôn, kéo một ông già bà già hoặc là bác gái, đều biết món này, hai ba thứ gia vị lót đáy, dăm ba bó củi vào bếp, đợi lửa cháy lớn, sáu bảy loại nguyên liệu cho vào nồi, trước tiên là xào, sau đó cho vài gáo nước giếng vào hầm. Vợ con quây quanh bàn, cả nhà cầm bánh bao nóng hổi ăn, thêm vào ớt trưng mỡ, rượu nấu bằng khoai bằng ngô, lễ tết may mắn trong nồi còn có gà rừng, thỏ đồi, thịt lợn, càng là mỹ vị nhân gian vô thượng. Mà cái cảnh đó thì ngày nào cũng thấy ở quán Đệ nhất oa. Đệ nhất oa hơn hai mươi năm qua luôn đông khách, vang danh toàn huyện, mấy cái quán lớn xây kiên cố, biển lộng lẫy, phục vụ xinh đẹp ở bên cạnh cứ gọi là thèm đỏ mắt, ghen tỵ không thôi. Danh tiếng của Đệ nhất oa cực cao. Người ngoài thấy thần bí, Giản Phàm thấy bình thường, từ nhỏ tới lớn nhìn đã quen, tự giác thay cha cầm thìa không thành vấn đề. Món hầm của Đệ nhất oa nói trắng ra cũng chẳng có gì lạ hơn nhà khác, chỉ là nhiều kiểu hơn một chút, mùi vị thơm hơn một chút, nước canh đậm hơn một chút, giá lại rẻ hơn một chút. Giản Phàm chẳng thấy tài nghệ của cha cao, nhưng mà chẳng ai chịu phát triển thêm ở phương diện món ăn đại chúng này, món hầm chẳng qua dùng củ cải, đậu hũ, đỗ toàn là thứ rau củ thường thấy, ngon hơn thì thêm thịt trâu bò dê, cả một bàn không bằng một món ăn ở nhà hàng, xưa nay toàn lấy công kiếm lời, dư dả chút thì có, phát tài tuyệt đối không. Quán có hai tầng, nhà gạch mái ngói đen rêu phong, mang phong vị cổ kính. Vừa mới vào cửa là mùi thức ăn ngào ngạt bay tới. "Anh họ về rồi." "Tiểu Phàm về rồi." "Con trai, qua đây, qua đây, xử lý nồi cá cho cha, sắp hết cá rồi." Chẳng biết bao nhiêu người chào hỏi Giản Phàm, sau quầy là cô gái mười mấy tuổi da đen tay chân thô kệch, đó là cô em họ Giản Đào Hoa! Tên thì đẹp đấy, nhưng mà trái ngược với người. Sơ trung đã bỏ học tới đây thu tiền. Còn lau bàn, rửa bát ở ao bên bếp là hai phục vụ, một là Tam Cường, một là Thủy Sinh, đều cùng quê, đều họ Giản. Cha thì ở hậu viện bận rộn, tốt nghiệp một năm rồi, cha cũng quen sử dụng Giản Phàm như phục vụ, đã sai bảo, còn không trả lương. Đây là cái quán kiểu gia tộc điển hình, đến rượu cũng là của xưởng rượu ông nội ở trấn Phong Lâm, nấu ngọc mễ hoàng, địa qua thiêu, mỗi tháng chuyển vào huyện thành một lần. Nhà bếp chẳng ra nhà bếp, đó là cái bếp đất thường thấy của nông thôn, dãy bếp đất đặt bốn bảy hai tám cái nồi nhỏ hai tai, dùng lửa nhỏ hầm, một bên là dãy bát sứ vuông, ngoài trắng đáy xanh, coi như là đặc sản của Ô Long, trên bàn là mấy cái chậu lớn, chất đống nào rau cải, đậu hũ, nấm rừng đã thái sẵn, khoai tây thái lát đã rán chất đầy mâm. Rời nhà bếp, trong sân rộng ở hậu viện có bốn nồi đun nước dùng, là loại nồi cực lớn có thể đổ được bày tám chục gáo, một nồi nấu thịt ba chỉ, hai nồi nấu ninh nước hầm thịt dê, cái nồi cuối cùng thì tráng lệ rồi, chất tới mười hai tầng lồng hấp, bốc hơi như cái máy hơi nước, hơi nước và khói củi hòa trộn, ngửi thấy được mùi vị thôn quê. Mở lồng làm bằng rơm lõi ra bên trong là bánh bao to vừa trắng vừa mềm, cách hấp dân gian này khiến bánh bao làm ra có mùi thơm mát thiên nhiên và mùi lúa mạch. Từ sáng sớm đốt bếp tới trưa bắc nồi, tới tận sáu tiếng, ngon thì ngon đấy, chỉ là phí công sức, hơn nữa cung không đủ cầu. Giản Phàm không chỉ một lần khuyên cha thay máy làm bánh bao đi, nhưng cha đôi lúc còn cố chấp hơn mẹ, kiên trì cách dân gian này. Giản Phàm hậm hực ngồi xuống nhìn chậu cá nhỏ, tám phần là bạn nhậu của cha câu được mang cho. Mò mẫm trên người, lấy từ xâu chìa khóa con dao nhỏ cong cong, con dao do y tự chế, dài ba tấc, ba dao đánh vảy, một dao rạch bụng, thủ pháp thuần thục vô cùng, từ nhỏ thích làm chuyện bếp núc, chẳng mấy chốc cá chất trong chậu ngày một nhiều. "Này con trai, con dao tiện quá nhỉ." Cha quay đầu lại vô tình nhìn thấy, khen một câu: "Cha biết nhìn hàng đấy, lúc khác con làm cho cha một cái, con tự phát minh, gọi là Ngư trường dao, cha thấy không?" Giản Phàm xoay dao một vòng giải thích:" Một mặt lưỡi dao một mặt răng cưa, moi ruột chỉ cần một dao, đánh vảy chỉ cần ba dao, rất thuận tiện, cha xem ..." Cha xoa đầu con trai:" Con trai thông minh đấy, chà chà, cách hay thế này mà cha làm bếp bao năm không nghĩ ra vậy là hơn cha rồi." Giản Phàm cười ngượng cúi đầu làm việc, vẫn thấp thỏm chuyện thi cử, thấy cha không nhắc tới, tim đập thùm thụp như ăn trộm. Mỗi lần thi không tốt, hoặc phạm lỗi là Giản Phàm về nhà chăm chỉ làm việc gấp đôi, một là bù đắp áy náy trong lòng, hai là chẳng may mẹ nhìn thấy, còn dễ bịt miệng mẹ. Bất kể ở ngoài hư hỏng ra sao, ở nhà luôn là con ngoan. Cha dùng thìa nhỏ cho vào nồi nếm thử, tùy ý hỏi:" Tiểu Phàm, hôm nay con có gặp mẹ con không?" "Gặp ạ." "Trưa mẹ con có về ăn cơm không?" "Không thấy mẹ nói." Cha dường như chỉ thuận miệng hỏi thôi, lúc nào ông cũng chú ý vào mấy cái nồi, Giản Phàm không chỉ một lần ở nơi này nghe cha lảm nhảm, món ăn chỉ là bề ngoài, quan trọng là ở nước dùng, bất kể làm món gì quen rồi là dễ hết, chỉ cần thêm nước canh vào, đun cùng lửa mạnh, thế là có một bàn thức ăn thơm phức. Giản phàm vừa đảo thức ăn vừa nhìn cha, thân hình cao lớn hơi lom khom, nếp nhăn sâu hơn vài năm trước, mặt chữ điền, nhìn kỹ thấy vài phần hình tượng rắn rỏi cùng vài phần khắc khổ, mà sự khắc khổ đó phần nhiều do thằng con không nên hồn y mà ra.
Quyển 01: Ô Long Đệ Nhất Oa Chương 005: Hữu phượng lai nghi. (1) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Xưa nay Giản Phàm luôn xấu hổ vì mình quá da non thịt mềm, bề ngoài giống mẹ quá mức, đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng thiếu vẻ uy vũ của cha, nên trông như con gái vậy. Có điều về mặt tình cảm thì Giản Phàm gần gũi với cha hơn một chút, mỗi lần bị mẹ dùng chổi lông gà giáo dục đòn roi đều là cha nói giúp, hơn nữa còn che chắn cho y sau lưng. Còn nhỏ không thấy gì, đi lên đại học, tiêu của nhà mấy chục vạn, ngay bản thân cũng chẳng biết là học cái gì, tốt nghiệp xong là thất nghiệp, Giản Phàm luôn áy náy với gia đình, như mắc món nợ lớn. Hơn nữa là món nợ mà tới giờ chưa thấy khả năng trả được. Hôm nay thi tệ như thế, nhìn cha bận rộn, Giản Phàm thầm hổ thẹn, dè dặt hỏi:" Cha không hỏi con thi thế nào à?" "Con không giỏi thứ đó, nếu thi tốt thì về đã khoe rồi." Cha rất bình thản, chẳng hỏi đã biết: "Cha biết con không giỏi còn bắt con đi thi." Giản Phàm làu bàu: "Cha có bắt đâu, mẹ con đấy chứ." "Cha, con theo cha kinh doanh quán cơm cho rồi, dù sao công tác trong thời gian ngắn khó mà có được, với lại con giỏi chuyện bếp núc nhất, sao cứ bắt con phải làm chuyện khác." Cha trả lời rất thiếu trách nhiệm:" Cha không ý kiến, hỏi mẹ con." "Sao cha không làm chủ một lần? Sao chuyện gì cũng phải hỏi mẹ con chứ?" Giản Phạm khích nhẹ: Ai ngờ cha thản nhiên đáp:" Chuyện nhà trừ làm cơm ra còn lại do mẹ con làm chủ hết." "Ài .. Cha, con nói này, sao cha còn kém hơn cả con vậy?" Giản Phàm phì cười, cha chưa bao giờ che giấu địa vị thấp lè tè của mình, trong nhà ngay cả tên chủ hộ cũng là Mai Vũ Vận, mẹ hống hách như thế, Giản Phàm thấy mấy phần do cha chiều mà ra: "Nói gì thế, ngứa da à?" Cha vung tay ném cái khăn vải tới, Giản Phàm chẳng ngẩng đầu bắt ngay, hai cha con rất ăn ý, đang cười thì nghe cha nói:" Đừng trách mẹ con, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, không muốn con cả đời vô dụng quanh quẩn bên bếp như cha, nếu con làm đầu bếp, hà tất tồn bao tiền cho con đi học? Ngón nghề của cha có mấy đâu, con sắp học hết rồi." "Đính chính, ngón nghề của cha thì con học xong từ năm mười lăm tuổi rồi." Giản Phàm kiêu ngạo đáp, về mặt này, y đủ tự tin: Cha cười nhẹ:" Con nhầm, chọn nguyên liệu, phối hợp gia vị, kỹ thuật thì con hiểu, nhưng nồi canh này không phải dùng nước mà nấu ra được. Tính con giống mẹ, nóng vội, hơi chút là nổi nóng, muốn làm nghề này còn non lắm, ít ra đợi tâm tính con thực sự bình hòa rồi mới nói tới qua được cha." Giản Phàm không phục:" Đó là bệnh nghề nghiệp của mẹ, con không giống mẹ." Cha con nói qua nói lại, cha không giận bao giờ, Giản Phàm thì cười hì hì, nên chẳng bao giờ tranh cãi. Đến trưa rồi, khách hàng lục tục vào bàn, hai phục vụ bận rộn như thoi đưa, cha sắn tay áo, bận mà không loạn nghe phục vụ hoặc em họ báo món ăn, múa thìa lớn lên xuống, thêm gia vị, rưới dầu, tiếng xèo xèo, tiếng leng keng, thịt lợn, thịt thỏ, rau củ va chạm trong nồi ... Hai cha con bận rộn, từng nồi từng nồi đưa lên bàn cơm. Lúc này cha thường không nói thừa nổi câu, nhiều lắm mấy câu là thêm canh, thêm lửa. "Anh họ, anh họ, ra ngoài tiếp ứng chút, hôm nay đông quá ..." Cô em họ thò đầu qua ô đưa thức ăn gọi, bên ngoài nhốn nháo, Giản Phàm đáp một tiếng chạy ra. Khóe môi của Giản Trung Thật nhếch lên một cách kín đáo, đây mới là sở trưởng của con trai, ông không thấy con trai học đại học bốn năm uổng phí, ít nhất cái thằng không chịu ngồi yên một chỗ, nay đã có thể gánh vác được việc nhà. Nụ cười của ông được chứng minh nhanh chóng, giọng đon đả của con trai truyền vào. "Chà ... Chú, chú ngồi nếm thử dưa đi, đặc sản trấn Phong Lâm đấy, bà nội cháu trồng đấy, rất sạch ạ, thơm lắm ... Hôm nay chú ăn gì ạ." "Anh trai anh trai, nào, trước tiên các anh thử món rau trộn, uống trước một ly rượu đi, rượu ngọc mễ hoàng nhà em tự nấu đấy, em thay cha em mời các anh ba chén ... Ha ha ha, cạn." "Chị ơi, chị đợi chút nhé, hôm nay đông người, thức ăn lên chậm một chút, một chút thôi, em đảm bảo hương sắc vị vẹn toàn. Không thể đập vỡ chiêu bài Đệ nhất oa phải không ạ?" "Con trai dì trông thông minh quá ... Tên gì ... Đợi chút ạ, đợi một chút thôi ạ ..." Giản Trung Thật cười, cười rất hài lòng, lúc này bất kể là bao nhiêu khách, thân phận thế nào, con trai ông đều ứng phó chu đáo, chỉ cần con ông ra mặt, quán ăn hỗn loạn sẽ đâu vào đó, chê thức ăn lên chậm, chê phục vụ không chu đáo, chê món ăn không vấn đề, đều bị con trai thuyết phục êm xuôi hết, vui vẻ hết. Nói ra Giản Phàm đúng là hợp kinh doanh quán ăn, mồm vừa dẻo vừa ngọt, gặp khách một cái là chú chú thím thím, anh anh chị chị luôn mồm, đó là kỹ năng cơ bản của người kinh doanh quán ăn. tay chân nhanh nhẹn, bình thường lười suy nghĩ, ghét học, chứ làm thức ăn thích động não, đưa thức ăn chính xác hơn phục vụ tay chân lóng ngóng nhiều. Nói con trai có gì không hay là khi gọi món ba bàn mười tám món không sai một chữ, chỉ là tính toán kém, lại không rõ ràng, nhưng mà toàn tính giá cao lên thôi, chưa bao giờ bớt đi, Giản Trung Thật biết hết, chẳng qua không nói. Tính tình hơi hấp tấp chút, nhưng rèn luyện thêm vài năm nữa cho trầm ổn hơn, truyền biển hiệu Đệ nhất oa lại thì không thành vấn đề, Giản Phàm cực kỳ có thiên phú ở chuyện bếp núc, thậm chí hơn xa ông, đầu óc lại linh hoạt, nhất định có thể tiến xa ở nghề này. Nhưng chuyện không thành vấn đề lại là vấn đề lớn, vợ ông khăng khăng không đồng ý cho Giản Phàm làm đầu bếp, ngay cả Giản Trung Thật cũng thấy mười mấy năm đọc sách, chật vật lên đại học, nhốt con trai trong cái quán nhỏ của huyện thành thực quá uổng, rồi cả đời ngày ngày đầu tắt mặt tối như ông, ông không cam lòng nhìn con như thế. Tất nhiên ông không coi thường nghề này, nhưng ông muốn con mình có một tương lai tốt hơn, thế giới giờ khác rồi, rất lớn, không như cái thời ông chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ nữa. Cho tới giờ ông vẫn vững tin, con trai ở chuyện bếp núc giỏi như thế, đầu óc dứt khoát không kém ai được, chẳng qua chưa tìm đúng lối đi cho bản thân mà thôi. Nhưng làm sao được đây? Hai vợ chồng, một đầu bếp, một giáo viên nghèo, kinh doanh quán cơm thì cũng chỉ đủ nuôi gia đình, không giành dụm ra được là bao, mà bây giờ xin việc toàn ném đi mấy chục vạn, nghe thôi đã giật mình. May con trai hiểu chuyện, không ép cha mẹ, nếu không thì ông khó xử lắm. Ài ... Giản Trung Thật thở dài. Làm cha mẹ khó, cha mẹ nghèo lại càng khó.