FULL  Trinh Thám  Đô Thị Hắc Oa - Thường Thư Hân

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,305
    Quyển 01: Ô Long Đệ Nhất Oa
    Chương 008: Xà xẻo vô nhân tính.

    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Chủ tịch Trần gắp một miếng, giơ ngón cái, tiểu mỹ nữ Địch Giai lấy thìa múc canh nhấm thử, đôi mắt lonh lanh đã nói thay rồi, không cần tán thưởng.

    Nước canh đậm đà, nhưng không át vị thịt, thịt non thích miệng, nhai một cái là nát, gà tre gầy tới độ này nhưng mà ăn mới biết, loại gà công nghiệp nuôi tới béo ú không cách nào sánh được.

    Gật đầu, khen ngợi, rượu rót ra càng một tràng tán thưởng, lại chẳng ai để ý tới sự tồn tại của phục vụ.

    Giản Phàm lặng lẽ lùi ra, tài nghệ của cha đã đạt mức lô hỏa thuần thanh rồi, bất kể là làm món gì, hương vị đều thấm tận xương, chưa ai không khen. Trong lòng Giản Phàm đắc ý lắm, chỉ có lúc bê món ăn lên được khách tán thưởng mới có cảm giác được người ta coi trọng.

    Đắc ý thì đắc ý, vừa rồi y không bỏ qua lời đàm thoại của họ, trừ hai người lái xe ra thì còn lại đều là cấp lãnh đạo, Giản Phàm chẳng quan tâm lãnh đạo lớn cỡ nào hay mỹ nhân đẹp cỡ nào, mà y đang tính, nên xẻo sâu cỡ nào đây, nhìn tiểu mỹ nữ yêu kiều đó, thực lòng không nỡ ra tay.

    Kệ mẹ nó! Mẹ trông sổ chặt như vậy, mình không cách nào thụt két được, không nhân cơ hội xẻo vài phát kiếm tiền tiêu vặt thì biết làm sao? ... Một nụ cười xấu xa bắt đầu từ bên mép lan tận tai Giản Phàm, nhanh chóng chui vào bếp, chuẩn bị nồi thứ hai mang lên, trong kia sắp ăn hết nồi thứ nhất rồi ...

    Thịt lợn rừng nồi đất không phải dễ kiếm, nếu không có duyên, chưa chắc đã kiếm được, Ô Long không nuôi lợn rừng, thi thoảng vào rừng bắt được một con, thân thích quen ở quê bán cho quán cơm, nên khách hàng mới may mắn được ăn.

    Nồi thứ hai bê lên, chủ tịch Trần khen ngay:" Chà, hàng thật đấy, còn còn tưởng các cậu sẽ làm giả chứ."

    "Chủ tịch Trần, sao anh nhìn ra chưa nếm à?" Đại mỹ nữ chủ nhiệm Vu không tán thành:

    "Thịt lợn rừng sẫm màu, lớp mỡ mỏng, vân thịt thô, da lại rất giòn! Nhìn cái nồi này, da nối liền mỡ, mỡ liền thịt nạc, bất kể kỹ thuật sơ chế hay tay nghề nấu nướng đều là cực phẩm." Chủ tịch Trần vừa giới thiệu vừa thò đũa gắp ngày một miếng, kệ nóng cho vào mồm:" Ừm, ừm, không già không khô, không tanh không gây, xử lý tốt lắm."

    Mấy đồng chí nam biết ăn cũng nếm thử, đều khen không thôi. Lợn rừng thuần chủng làm không khéo là khó ăn, có vị chua, còn món ăn Giản gia cho vào mồm, chỉ có vị thơm.

    Địch Giai nhìn nồi đỏ chót, váng mỡ bóng nhẫy, da lợn dày, hơi thè lưỡi ra không đụng đũa, vẻ mặt giống cô bé muốn ăn lại không dám, hết sức đáng yêu.

    Giản Phàm hơi cúi xuống khuyến khích:" Chị cứ nếm thử đi, rất nhiều người ăn chay nếm thử món ăn nhà chúng tôi, chuyển sang ăn mặn. Chị xem vóc dáng tôi, ngày ngày ăn thịt mỡ đấy, đừng thấy thịt lợn rừng có mỡ, nhưng công hiệu giảm huyết áp, mỡ máu. Rời huyện Ô Long rồi, chị muốn nếm thử thịt lợn rừng chưa chắc đã có."

    Lời này người thường nghe chỉ cười thôi, có điều rất trúng ý các cô gái, chủ nhiệm Vu gắp một miếng thịt có cả da mỡ, cho vào miệng ăn:" Giai Giai, nếm thử đi, không tệ, so với thịt lợn rừng đông lạnh ở khách sạn ngon hơn nhiều."

    Những người khác cũng mỗi người cổ vũ một câu.

    Không biết là bị Giản Phàm thuyết phục hay là bị mọi người khuyên, mà có lẽ là do hương vị cám dỗ, Địch Giai dũng lấy dũng khí gắp một miếng thịt nạc, nhìn một cái chun cái mũi nhỏ hít thử, rồi như là làm chuyện rất gian nan vậy, nhắm mắt chậm rãi đưa miếng thịt lên chiếc miệng nhỏ xinh, cẩn thận dùng hàm răng trắng như bạch ngọc cắn nhẹ một miếng, đôi mày còn hơi nhăn lại như sợ lắm, làm mọi người nhìn thấy đều bật cười.

    Nhai khẽ, rồi nhai mạnh hơn... Địch Giai mở mắt ra khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng như phát hiện lục địa mới, cánh môi hồng vẫn cử động:" Ừm, ngon, thực sự là rất ngon."

    Phá giới rồi, bất tri bất giác hai mỹ nữ bị dáng vẻ ngoạm bánh bao lớn của mọi người thu hút, mang tâm thái nếm thử, hai người chia nhau bẻ đôi bánh bao, cho vào mồm, hương lúa mạch, vị cỏ, nhai một cái là quên luôn bát cơm đang ăn dở.

    Cá nhỏ nồi sắt, bánh ba ba, canh bách sơ, từng món từng món được đưa lên, món nào thực khách cũng ăn tưng bừng, đồng thời khách khí với Giản Phàm hơn không ít. Ép y uống ba chén lớn đến mặt đỏ bừng mới cho đi.

    Thân phận không nhỏ, Giản Phàm lùi ra lòng thầm nhủ, sự chú ý đều bị tiểu mỹ nhân thu hút, nhìn một người ăn cơm là có thể thấy tu dưỡng và xuất thân, miệng hé ra cắn như chỉ dính môi, ngon đến mấy nếm qua là dừng, kích động tới mấy cũng nói năng nhỏ nhẹ, chắc chắn là cô gái gia giáo rất tốt.

    Giản Phàm nghĩ, nếu là cô em gái và em họ ngốc của mình, đói một cái là ăn bất chấp ba bảy hay mốt, cứ làm miếng to nhất trong nồi rồi tính. Cơ mà nói đi phải nói lại, Giản Phàm càng thích cô gái chân tình chân tính như thế, gia giáo tốt mấy, tu dưỡng tốt mấy, chỉ khiến người ta thấy quai quái, cao không với tới, chỉ dám ảo tưởng mà không dám đùa cợt, vô vị.

    À, phải, còn có Hương Hương nhà mình nữa, nếu đói còn nhảy vào tranh ăn với mình, chẳng thèm giữ hình tượng luôn, Giản Phàm nhớ tới một nửa của mình, bất giác cười ôn nhu. Buổi sáng bị thằng béo nói đểu, giờ lại nhìn mỹ nữ như vậy, Giản Phàm thấy nên thu xếp thời gian đi thăm Hương Hương rồi, cô tốt nghiệp xong dứt khoát ở lại tỉnh thành xin việc, Hương Hương là cô gái có chí tiến thủ có tham vọng.

    Đã thấy nhiều cảnh tốt nghiệp chia tay, hai người tới giờ chưa tan đàn xẻ nghé, Giải Phàm thấy đã không dễ dàng gì, tình cảm này phải quý trọng.

    Khi xuống lầu Đào Hoa cười như trộm đưa hóa đơn tới, hóa đơn trống, Giản Phàm cười híp mắt, viết lên đó.

    Bữa cơm mất gần một tiếng, cơm thừa canh nguội chẳng còn là bao, hai cô gái khen món bách sơ loạn quái suốt, khen cả chỗ chủ tịch Trần tìm.

    Vẫn là nụ cười lấy lòng ân cần dẫn mọi người xuống lầu, Giản Phàm vừa mới quay về, Giản Đào Hoa xòe tay ra:" Đưa tiền, anh họ, hết một trăm tám sáu đồng, anh thu của họ bao nhiêu?"

    "Ba trăm tám."

    "Hả? Những gấp đôi?" Giản Đào Hoa giật nảy mình, mỗi lần chém người ta chỉ ba mươi năm mươi đồng là cùng, chưa bao giờ nhiều như thế:

    Giản Phàm nhìn vào bếp, khẩn trương bịt mồm Đào Hoa, mắng nhỏ:" Suỵt, Đào Hoa, nhỏ thôi cha anh nghe thấy giờ, anh sẽ chia em năm mươi đồng."

    Cha quá thật thà, nếu bị nghe thấy, thế nào cũng giáo dục mấy tiếng"làm việc không thiên vị, làm ăn không gian lận", nghe đã đau đầu.

    "Em không lấy, thím mà biết mắng em mất, em không làm, không làm." Giản Đào Hoa đơn thuần lắm, thi thoảng anh họ chia chác cho cái kem là vui lắm rồi, chứ một khoản tiền lớn như thế, cô gái thôn quê còn chưa dám cầm, Đào Hoa rối rít xua tay đầy sợ hãi:

    "Không lấy thì của anh hết." Giản Phàm cho tiền vào quầy, số còn lại đút túi, búng tay cái tách:

    "Anh họ, sẽ không có chuyện gì chứ? Đừng để khách tìm tới tận nơi, anh chém người ta khiếp quá." Giản Đào Hoa chột dạ hạ thấp giọng thì thào:
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/5/23
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,305
    Quyển 01: Ô Long Đệ Nhất Oa
    Chương 009: Xẻo khách lòng thấp thỏm.

    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Giản Phàm xẻo khách bao nhiêu năm rồi, y bắt đầu xẻo khách thì bao giờ chẳng nhớ nữa, từ khi biết giá trị đồng tiền là đã biết xẻo khách, cũng luyện ra đôi mắt lửa ngươi vàng, biết khách nào xẻo được, khách nào không, xẻo bao nhiêu, xẻo thành nghề rồi. Vì thế Giản Phàm lên mặt giáo dục cô em họ, giống như mẹ hay dạy y:" Đào Hoa, em đầu gỗ à, em nhìn đi, xe đắt tiền, biển xe vùng ngoài, béo thế mà không xẻo thì đợi ngày tháng năm nào mới có, cảnh giới tối cao của xà xẻo là khiến người ta cam tâm bị xẻo! Em không thấy họ ăn tới vui vẻ thế à, lúc này xẻo một nhát, họ mới không thấy đau."

    "Xì, cô gái xinh đẹp như thế mà anh cũng chẳng tha, đúng là vô nhân tính." Giản Đào Hoa đang nói đột nhiên tái mặt chỉ chỉ sau lưng:" Hỏng rồi."

    "Xinh đẹp thì chỉ nhìn thôi liên quan gì tới anh, anh chỉ thiếu tiền ... Sao thế?" Giản Phàm nhìn Đào Hoa đang mắt mở lớn:

    "Cô gái kia quay lại kìa, anh, mau trả tiền cho người ta đi, đừng để ầm ĩ lên chú thím biết, em bị chửi lây." Giản Đào Hoa cuống lên, cô gái thôn quê chưa từng trải, da mặt kém anh họ xa, hơn nữa cô bé rất sợ người thím làm giáo viên. Thím tính sổ rất rõ ràng, thiếu bị mắng, thừa cũng bị mắng, lần nào cô cũng đổ trách nhiệm cho anh họ, mà anh họ thì nói là tính nhầm, lâu dần nhiều người nghĩ anh họ cô dốt tính toán.

    Giản Phàm cả kinh quay đầu, nhìn thấy chiếc Audi không biết từ bao giờ đỗ bên đường, tiểu mỹ nhân đang bước nhanh về phía quán ăn.

    "Cấm nói, nói linh tinh cẩn thận anh nhốt vào nồi." Giản Phàm hăm dọa, quay đầu lại một cái là cười ngay được, kỳ thực lòng cũng lo thon thót.

    Buổi chiều mùa hè, trời vẫn còn rất sáng nhưng ông mặt trời đã bò lên đầu đỉnh núi rình rập chực đi nghỉ rồi, thành phố huyện vùng bán sơn địa thấp thoáng trong núi xanh giống như mỹ nhân ngủ dở giấc vừa vươn mình dậy.

    Giản Phàm vừa ra khỏi cửa đã lóa mắt, ánh mặt trời chói mắt, mỹ nữ tha thướt duyên dáng đi tới, lúc nãy đông người nên sự chú ý bị phân tán, lúc này nhìn cô càng thấy đẹp hơn, phong cách trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng, làn da trắng sứ nhưng có vẻ hơi yếu ớt tựa như cành liễu rủ trước gió, đôi mắt như hồ nước sâu bí ẩn, xinh đẹp hơn hoa, váy trắng hơn tuyết càng chói mắt!

    Chói tới Giản Phàm cười tươi ân cần hỏi:" Chị Tương, có phải là chị quên cái gì không?"

    Miệng nói nhẹ nhàng chứ lòng hơi tiếc tiền, cô kiếm tôi lý luận, tôi trả tiền ngay không thừa lời, nếu không phải đòi tiền, nhất định giả ngốc.

    "Tôi .. Chị Tương?" Tiểu mỹ nhân tích tắc ngẩn người:" Sao cậu biết tôi họ Tương?"

    "Vừa rồi mọi người xưng hô với nhau mà, chủ tịch Trần, chủ nhiệm Vu, phó cục trưởng Hứa, bí thư Lý, còn hai lái xe tên Tiểu Quách, Đại Lý ... Họ chẳng phải gọi chị là phóng viên Tương à?" Giản Phàm trừ không nhớ nồi từ tiếng Anh, công thức toán học, chứ nhớ người, nhớ món ăn thì cực giỏi:

    "Trí nhớ cậu thật tốt, làm quen nhé, tôi tên là Tương Địch Giai, phóng viên Nhật báo Đại Nguyên." Tương Địch Giai đưa Giản Phàm một tờ danh thiếp, thoải mái đưa tay ra:

    "À, tôi là Giản Phàm, Giản Phàm! Giản trong đơn giản, Phàm trong siêu phàm! ... ... A, chị Tương, họ của chị thật hay, giống họ của ủy viên trưởng." Giản Phàm nhận lấy danh thiếp liếc mắt qua rồi cẩn thận đút túi áo, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm như không xương, như bị điện giật, may mà cường độ dòng diện không cao, còn đứng vững. Có điều mặt thì lúc đỏ lúc trắng, giống như xấu hổ.

    Tương Địch Giai bị vẻ thẹn thò của y làm phì cười, thấy thành phố huyện nhỏ bé có chàng trai thế này, thật thú vị.

    Nhoẻn miệng cười, chỉ một nụ cười mà sinh muôn vẻ quyến rũ, cười khiến trai tim nhỏ của Giản Phàm đập loạn xì ngầu, đây không phải miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm đấy chứ? Sẽ không trách mình chứ? Sao lại muốn làm quen mình? Hay là bị tướng mạo Phan An cây ngọc đón gió của mình thu hút rồi.

    "Chị Tương, sao chị lại quay về? Chị muốn phỏng vấn tôi hay là đăng báo Đệ nhất oa?" Giản Phàm thấy phóng viên Tương không giống tới hỏi tội, lời nói có chút trêu ghẹo:

    "Hì hi, đều không phải, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

    "Không vấn đề, chị hỏi đi."

    "Vừa rồi rượu trong quán các cậu là rượu ngô phải không? Loại rượu ngô ngon nhất của huyện Ô Long tên là phù dung ngọc mễ hoàng, lần này tới huyện Ô Long, cha tôi bảo tôi mang vài bình về, loại rượu đó có mua được ở huyện thành không? Tôi muốn hỏi chuyên gia, tránh phải đi mua đường." Tương Địch Giai nói rõ ý định:

    "Chị biết cả phù dung ngọc mễ hoàng à, vậy có biết bài vè này không?" Giản Phàm bất ngờ, đọc vài câu thơ con cóc:" Giữa núi Phong Lâm tỏa hương lạ, phải chăng tiên nữ tặng quỳnh tương, trăm nấu ngàn ngâm rượu trong mát, ấy chính Phù dong ngọc mễ hoàng!"

    Tương Giai nghe mà vui mừng không thôi:" Sao cậu cũng biết mấy câu thơ này, cha tôi cũng đọc cho tôi nghe thế đấy."

    "Chị Tương, chị đang hỏi chính chủ đấy, rượu ngô vừa nãy mang lên bàn chính là của xưởng rượu Phù Dung trấn Phong Lâm, chủ xưởng rượu họ Giản, tên Giản Phóng. Bác trai có biết không?" Giản Phàm nhìn hai mắt mỹ nữ tròn hết mức, vẻ vui mừng lộ hẳn ra ngoài mà đắc ý:

    "Nói vậy cũng là nhà cậu?" Tương Địch Giai hiểu ra ngay:

    "Đúng, Giản Phóng chính là ông nội tôi, xưởng rượu đó hơn trăm năm lịch sử, tên ban đầu là xưởng rượu Phong Lâm, chủ họ Lưu, thời động loạn bị gián đoạn một thời gian, năm 78 mở lại, tới giờ đã gần 30 năm. Bà nội tôi tên là Lưu Phù Dung, tên xưởng là do ông tôi dùng tên bà tôi đặt, đó chính là xưởng rượu Phù Dung trong truyền thuyết, cái tên rất tao nhã, sắc rượu vàng, vị ngọt thuần, giá lại rẻ, nhưng tiếc là sản lượng không nhiều. Quán Đệ nhất oa bán đều là rượu từ xưởng rượu Phù Dung." Giọng nói của Giản Phàm đầy kiêu hãnh, năm xưa ông nội làm rể Lưu gia khiến cái xưởng rượu trăm năm liền thành của người Giản gia, biến ông nội là người thành công nhất cả chục đời Giản gia:

    Tương Địch Giai vui mừng vỗ tay:" Tốt quá rồi, tôi đang lo không bỏ được thời gian tới trấn Phong Lâm, thế này bớt được việc."

    "Chị Tương, chị nói xem, cần bao nhiêu, tôi mang tới. Mười hai chum rượu hậu viện, giờ còn một nửa đầy."

    "Ồ, không không, giờ tôi phải xuống nông thôn có việc, khả năng ở lại huyện Ô Long vài ngày, biết chỗ cậu có là được, trên đường về tôi sẽ đi lấy."

    "Không thành vấn đề, hoan nghênh bất kỳ lúc nào." Giản Phàm làm điệu bộ màu mè của quý tộc phương Tây:

    "Hi hi, vậy hẹn gặp lại, người huyện Ô Long thật tốt." Thức ăn ngon, chiêu đãi ân cần, phóng viên Tương có vẻ cao hứng lắm, cười nhẹ tạm biệt, lần này xe đi thật rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/5/23
    nguyenmai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.