Quyển 01: Ô Long Đệ Nhất Oa Chương 012: Nhiệm vụ bất ngờ. Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Giản Phàm hồi hộp, không phải là bảo mọi người làm chuyện đen tối gì chứ? Gặp phải mấy chuyện như giải tỏa, kêu oan, thành quan đánh người hoặc là thành quan bị đánh, tệ hơn nữa là đâu đó phát hiện người chết, hoặc là lãnh đạo đồn muốn đi gây phiền toái cho ai đó, chắc chắn kéo hiệp cảnh theo chịu tội. Lần trước vớt được thi thể dưới mương, Giản Phàm trông coi cả ngày, tới khi đội cảnh sát hình sự tới, trông cả ngày chẳng sao, cơ mà ác mộng thì cả tháng. Y như rằng, chỉ đạo viên bắt đầu động viên tiền chiến:" Các đồng chí, thời gian qua mọi người biểu hiện không tệ, cần tiếp tục phấn đấu, cần giữ tinh thần cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm, nghiêm phòng tử thủ, tuyệt đối không thể để tội phạm phá hỏng tình thế hài hòa ổn định, tuyệt đối không thể để phần tử phá hoại làm hỏng trị an tốt đẹp. Đồn chúng ta liên tục sáu năm đơn vị ưu tú, tuyệt đối không thể để vinh dự này mất trong tay chúng ta ... Ngày hôm nay chúng ta phối hợp với đại đội cục điều tra hình sự làm một nhiệm vụ đặc biệt! Mọi người có lòng tin không!" "Có!" Giản Phàm cùng đám hiệp cảnh hời hợt hô, chả có tí khí thế nào, nghe đã nhụt chí: Uống rượu gây sự, trêu ghẹo em gái nhà lành thì còn xử lý được, theo cảnh sát đi làm tiền mấy sàn nhảy, bắt tiểu thư thì ai cũng muốn, theo đại đội điều tra hình sự làm nhiệm vụ, vừa nguy hiểm vừa chẳng có béo bở gì, ma mới thích. "Nói to lên, có tự tin không?" Chỉ đạo viên rất bất mãn với trạng thái tinh thần này: "Có!" âm thanh đám hiệp cảnh đề cao vài phần: "Tốt .. Nghỉ, tiếp theo đội trưởng Tần sẽ an bài nhiệm vụ cho mọi người." Chỉ đạo viên nói xong từ trong văn phòng có ba người đi ra, vị đi đầu mặc thường phục nhưng vóc người hùng tráng vô cùng, lông mày thẳng rậm, da đen, hung hãn như thổ phỉ, Giản Phàm cao hơn mét 8 mà phải ngước mắt, ắt phải cao mét chín trở lên, so với hai người một nam một nữ mặc cảnh phục đằng sau thì cao hơn cả cái đầu. Trông như đại tinh tinh. "Trước tiên phát mọi người, mỗi người một phần." Người cao lớn đó nói một câu, hai người phía sau cầm xếp giấy đi phát. Người phát giấy cho Giản Phàm là nữ, mặt trái soan, mũi nhỏ nhắn, tóc búi gọn gàng sau đầu, thái độ nghiêm túc lãnh đạm nhưng không mất quyến rũ của nữ nhân, nếu chẳng phải mặc nam trang, cố ý che dấu dung mạo, chắc chắn là mỹ nữ. Đây mới là hoa khôi cảnh sát, Đài Thủy Tiên thực sự không thể cùng một đẳng cấp. Giản Phàm tinh mắt chú ý lông mày hoa khôi có một cái nốt ruồi nhỏ, tóc dài cuộn vào trong mũ rồi, nhưng Giản Phàm không hoài nghi nếu thả xuống sẽ rất có phong tình. Oa, không biết có mang súng không, cầm súng quay đầu cười, không, không! Quay đầu nổ súng thì không ai chống nổi ... Nếu là tóc dài phất lên, hai súng cùng bắn, Giản Phàm tích tắc tưởng tượng ra Lara trong Tomb raider, lại nhìn hoa khôi, môi dày mắt to, oai hùng mà tỏa ra sự quyến rũ, đúng là vài phần giống mỹ nhân phim Tomb Rider. Ế, hôm nay có phúc thật, liên tục gặp mỹ nữ. Giản Phàm ảo tưởng, mắt không thật thà nhìn xuống, quần dài ổng rộng, giày da, tiếc thế không nhìn ra vóc dáng, thất quá là vọng. Nữ cảnh sát đã phát hiện ra ánh mắt không thành thật của Giản Phàm, chồng giấy phất qua đầu hắn, làm Giản Phàm giật mình, cô gái giọng lành lạnh chỉ tờ giấy trong tay, khẽ mắng:" Nhìn kỹ kẻ hiềm nghi, đừng nhìn tôi." "Vâng ..." Giản Phàm hơi xấu hổ thu hồi ánh mắt, khiếp thật, bản lĩnh tia gái của y đã luyện tới xuất thần mà bị người ta phát hiện, không dám nhìn ngang ngó dọc nữa. Mở giấy ra xem, là lệnh truy nã, bốn tên trong ảnh môi sứt mắt lé, một thì trọc đầu một tóc dài hai tóc ngắt, một như củ cải mập, hai giống khoai tây bóc vỏ, tên còn lại mặt như thịt trâu già phơi khô: Chớp mắt đã đem ấn tượng bốn người này so với thức ăn mình am hiểu, tăng cường thêm trí nhớ, ở phương diện nhận diện người, Giản Phàm theo thói quen so sánh với rau củ thịt cá trong quán ăn, gần như tới trình độ liếc mắt qua là nhớ. Đây cũng là bản lĩnh của đầu bếp, một số khách hàng quen mà quên mất tên tuổi thì không ổn lớn. Cả đám người vừa xem vừa bàn tán, chẳng phải là lần đầu phố hợp với cục công an thành phố, khi điều tra đại án, công thu thập manh mối kỳ thực đều do đồn công an cơ sở làm, có điều tới mức đụng dao đụng súng thì đám cảnh sát hình sự chân nhân bất lộ tướng ra tay. Mọi người nhìn cảnh sát hình sự mặc thường phục, không khỏi có chút tôn kính. Bên này nhìn, bên kia cảnh sát cao lớn nói:" Các đồng chí, bức ảnh trong tay mọi người là kẻ hiềm nghi bốn ngày trước cướp tiệm vàng Kimberly của thành phố Đại Nguyên, năm kẻ hiềm nghi đã có một tên sa lưới, bốn tên trong hình đang lẩn trốn. Theo như tin tức mà chúng tôi nắm được, bốn tên này đã thoát khỏi phạm vi phong tỏa của tỉnh thành, trong đó có hai tên nguyên quán Ô Long, bọn chúng rất có khả năng men theo đường quốc lộ hoặc là đường cấp hai xuyên qua huyện Ô Long rời tỉnh. Nhiệm vụ của các đồng chí là lập trạm gác ở những tuyến đường định sẵn, ôm cây đợi thỏ. Tôi nhấn mạnh một chút, bốn kẻ hiềm nghi này đều có mang súng, khi cướp tiệm vàng đã khiến hai người bị thương, các đồng chí phát hiện kẻ hiềm nghi hoặc gặp tình huống khẩn cấp mau chóng báo cho trung tâm chỉ huy cục công an huyện, không được tự ý hành động, nghe rõ chưa?" "Rõ." Đám hiệp cảnh hô qua loa, đều bực tức thầm mắng chửi, không phải mắng kẻ hiềm nghi, mà là mắng đội điều tra hình sự, đêm nay khỏi về rồi. "Tốt, chuẩn bị xuất phát." Chi đội điều tra an bài nhiệm vụ xong là đi. Chỉ đạo viên Đài trải bản đồ chỉ mười chín điểm lập chốt trong khu quan hạt của đồn cảnh sát Thành Quản, phân cho đội hiệp cảnh bốn chốt, chọn một cái, dẫn bốn người nhảy lên xe cảnh sát xuất phát. "Tổ trưởng, sao anh lại chọn nơi xa nhất? Cách đồn những mười mấy km." Rời huyện thành, tới đường nhựa cấp hai, lên đường liên xã, đường đất mấp mô ghập ghềnh xóc nảy khó chịu, lái xe là Giản Phàm, bằng thi thời đại học, trong nhà có cái xe tải nhỏ chuyên dùng chờ đồ ăn, tới đơn vị lái xe cảnh sát, nói ra cũng là tài xế lâu năm rồi. "Mày thì biết cái gì? Đường cấp hai, quốc lộ, cao tốc, có thể gặp phải hung đồ bất kỳ lúc nào, chúng ta đi xuống xã, đảm bảo vô sự, đỗ xe ngủ một giấc, sáng mai về nhà." Giản Phàm thiếu kiên nhẫn nói: Một nhóm năm người cộng tác quen, cơ bản chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn, bốn tên cấp dưới tên nọ đen hơn tên kia, Giản Phàm ngày đầu tiên vào đội đã đặt biệt hiệu bọn họ là: Cương Pháo, Địa Lôi, Hắc Đản, Thán Chùy.
Quyển 01: Ô Long Đệ Nhất Oa Chương 013: Vô dụng! Ăn hại, đồn công an toàn ăn hại. (1) Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Người hỏi vừa lên tiếng hỏi Giản Phàm là Hắc Đản, người tầm thước thật thà, ngồi bên cạnh là Thán Chùy và Địa Lôi, vì đen kìn kịt nên bị đặt biệt danh như thế. Ngồi ở ghế phụ lái là Tiêu Thành Cương, bị gọi là Cương Pháo, là học sinh có vấn đề không trường nào nhận, trong nhà đưa vào trường võ thuật học mấy năm, về sau cũng thất nghiệp, vào đội hiệp cảnh kiếm lương. Tiêu Thành Cương ít hơn Giản Phàm hai tuổi, lăn lộn xã hội vài năm trưởng thành sớm, rất kính trọng Giản Phàm vừa có bằng cấp lại có tay nghề nấu nướng, quay sang nói:" Nghe tổ trưởng đi, anh ấy tốt nghiệp đại học rồi, đầu óc chẳng lẽ kém bọn mày à? Bọn mày nghĩ lần này đi dọa đám bán hàng rong chắc?" Người đánh nhau càng nhiều càng biết nặng nhẹ, ở mặt này Tiêu Thành Cương có quyền lên tiếng. "Anh Cương, nếu bọn nó chuyên môn đi đường này thì sao?" "Cũng phải! Oa ca, phải làm sao?" Thành Cương không dám chắc, nếu gặp phải hiềm nghi ở nơi này, không có hậu viện hơi ngán: "Không thể nào, đây là con đường cũ, mười mấy năm chưa sửa, xe không chạy nổi, mà đi đường này không rời được huyện, trừ khi bọn chúng muốn vào rừng làm lợn hoang! Hôm nay đội vũ cảnh trong huyện đã hành động, mấy trăm người đã vây kín mười mấy con đường, lập mấy chục trạm gác. Phần nhường cho hiệp cảnh là an tòan nhất. Mà Trì Khẩu Ô Long, biết vì sao lập chốt này không? Vì khả năng chúng qua đây bằng 0." Giản Phàm phân tích đâu ra đó, làm mấy cấp dưới không phục không được. Phân tích này rất có lý, mọi người không nói nữa, bình thường gặp chuyện gì đều do Giản Phàm quyết, người từng học đại học, từng sống ở thành phố lớn, tầm nhìn hơn xa đám thanh niên nhà quê văn hóa lùn bọn họ, ít nhất không làm bừa làm bậy. Năm người tới địa điểm chỉ định, sắc trời tối dần, từ Ô Long Trì Khẩu không còn nhìn thấy vết tích nào của huyện thành nữa, cách đồi núi tầm mắt không trải tới đó được. Hai bên đường thì một là sườn núi, một bên là đồng ruộng, đã qua mùa gặt lúa mạch, trong mảnh ruộng sót lại rơm khô, ngô đã cao bằng nửa người, trời vừa tối liền trở nên tĩnh mịch, cú mèo và dế mèn kêu rả rích, cảnh sắc thôn quê điển hình. Ai có thể liên tường cảnh tượng này tới tội ác với tội phạm chứ. Năm người đỗ xe lại trò chuyện vẩn vơ, con đường cũ này như cái gân gà, mặc dù nối liền với quốc lộ và đường cấp hai, nhưng mà bị bỏ quên lâu rồi, xe cộ cực ít, bảy giờ cắm chốt cho tới tận 12 giờ đêm mà chỉ thấy vài cái xe nông dụng chạy qua lên mặt cảnh sát hạch sách kiểm tra một phen, căn bản không dính dáng tới tội phạm. Gần 1 giờ sáng mà chưa nhận được lệnh rút lui, năm người trò chuyện có chút mơ màng rồi, đều chửi người ta không coi hiệp cảnh là người, lại không dám tự tiện bỏ chốt. Cứ mỗi một tiếng, năm người luân phiên nhau máy móc thông qua bộ đàm báo một câu với giọng ngái ngủ: Hết thảy bình thường! Báo xong trong bộ đàm chẳng ai hỏi gì cả, người ta căn bản chẳng trông đợi gì một đám hiệp cảnh. Đêm khuya gió đồng vi vu thổi rất dễ chịu, lần lượt lăn ra ngủ, một nằm ở ghế sau ngày khó khò, hai dựa vào nhau chảy nước dãi, Giản Phàm, Thành Cương ôm đầu gục mặt xuống bảng điều khiển ngủ. Chấp hành nhiệm vụ bằng với ngủ ở ngoài trời, hiệp cảnh xưa nay đều là thế. Ngủ tít thò lò cho tới khi có chút ánh sáng, Giản Phàm mở mắt ra thì trời đã sáng trưng rồi, miệng chóp chép vài cái, ánh mắt vô tình nhìn phía bên phải, đầu cắm sạc điện cho bộ đàm bị tay Thành Cương cọ rơi từ lúc nào không hay, chẳng trách không ai hỏi tình hình. "Hỏng rồi! ... Ngủ quá say, ngay cả mệnh lệnh rút lui cũng không nghe thấy." Giản Phàm bực tức làu bàu, phí công ngủ ngoài trời cả đêm: Nhìn đám cấp dưới tên thì vẹo đầu tên thì chổng mông ngủ, Giản Phàm cười, lòng nảy ra trò ác. Đoàng đoàng đoàng! Mấy tiếng súng nổ đinh tai vang lên, bộ đàm trong xe phát ra tiếng:" Các anh em, mau thức dậy, hung đồ tới rồi." Mấy vị hiệp cảnh đang ngủ ngổn ngang tức thì giật mình tỉnh giấc, Hắc Đàn nằm ghế sau lăn ngay tới ghế trước, sau đó xe rung lắc, va chạm chí chóe, rồi thấy bộ mặt gian như trộm của Giản Phàm. Mấy tiếng súng vừa rồi là Giản Phàm đặt chuông di động vào cạnh loa trên xe, nghe như thật. "Đi chết đi." "Biến thái à? Đm .." "Muốn mời mọi người ăn cơm phải không?" Cả đám nổi khùng, ba cái mũ cảnh sát bay vèo vèo về phía Giản Phàm, đang ngủ ngon bị đánh thức, bố ai mà vui được, vừa chửi vừa vơ đại thứ trong tay ném. Giản Phàm cười hô hố, hiệu qua trò đùa không tệ, né trách vật thể bay không xác định ném tới, rồ một tiếng khởi động xe phóng đi rồi phanh két lại, làm mấy người trên xe lại ngã dúi dụi, quát:" Dậy đi, phải về nhà rồi, thống nhất lời khai trước, nói là cố thủ cả đêm sắp mệt chết. Nói không chừng cho chúng ta nghỉ phép một ngày ... Dậy đi, chẳng trách mà chỉ đạo viên nói bọn mày là đám lợn, trừ ngủ chỉ biết ăn." "Anh mới là lợn, anh là lợn trưởng." Thành Cương dụi mắt mắng, làm cả bọn cười lăn cười bò: Vừa mới đi thì mấy tiếng súng nổ đoàng đoàng truyền tới rõ ràng, mấy tên đang đấu láo chết lặng, cả đám nhìn Giản Phàm, Giản Phàm biết mình không giở trò, phanh gấp. Tiếng súng này không phải giả, xe vừa dừng nghe đoàng tiếng nữa, càng rõ ràng. Năm người đâu trải qua chuyện thế này bao giờ, hãi hùng nhìn nhau, nghe loáng thoáng đằng xa lại có tiếng súng nữa, xen lẫn vào đó là tiếng còi xe cảnh sát. Cả đám hoảng ngay, đều rụt đầu ở chỗ ngồi khẩn trương nhìn ra ngoài. Chớp mắt cách đó chưa tới 1 km nhìn thấy hai bóng xe, một chiếc xe cảnh sát đang đuổi một chiếc xe việt dã, tiếng súng vừa rồi từ hai xe phát ra. "Oa, đấu súng kìa." "Mẹ nó, thằng nào chơi đời dám đấu súng với cả cảnh sát hình sự." "Tổ trưởng làm sao đây?" Bốn tên nhìn chằm chằm Giản Phàm, đầu cúi thật thấp cứ như sợ đạn bắn tới, lưỡi líu cả lại, thậm chí tay run run. Giản Phàm chớp mắt quyết định, lùi xe xoay ngang đường, quát khẽ:" Xuống xe." Năm người nhảy xuống, trốn sau xe nhìn về phía chiếc xe việt dã lao chồm trên đường. Hai chiếc xe truy đuổi nhau phóng như bay, càng ngày tới càng gần rồi, Giản Phàm khẩn trương tới run lên, trong lòng chửi bản thân vô số lần, nhắm chỗ này an toàn nên mới đến, ai mà ngờ đâm đầu thẳng vào nguy hiểm. Nhìn trái nhìn phải, bốn người trừ Thành Cương còn trấn định, ba tên kia không ngồi bệt ra đất thì cũng sắp đái ra quần, chỉ biết nhìn y, Giản Phàm không kịp nghĩ nhiều, tiếng xe ngày một gần, vung tay bợp đầu Thành Cương một phát, hô:" Anh em, lên!" Mấy bóng người từ sau xe lao ra. Nhanh hơn cả thỏ hoang kinh hãi nhảy ra khỏi bụi cây. Giản Phàm đưa tay ra hiệu, ý bảo chia hai đội, một trái một phải, mệnh lệnh chỉ có một chữ: Lên. Tất nhiên không phải là xông lên phía trước bắt tội phạm, mà là chạy lên sườn núi bên phải bỏ trốn.