HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 13: Gặp ăn cướp trên đường đi. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Híz-khà-zzz. Mọi người đánh nhau ở đây, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhất là lão Đại Hòa lão Nhị của Yên Sơn Tam Hùng, thực lực lão tam, bọn hắn rõ ràng nhất, lão Tam trời sinh thần lực, tăng thêm tu vị đạt đến Vũ Sư cảnh giới, lực đạo có thể so với Vũ Sư trung kỳ, hôm nay rõ ràng một cái đối mặt đã bị người đánh chết, có thể thấy được thực lực khủng bố của người trẻ tuổi kia. - Rút lui, chúng ta rút lui. - Hùng lão đại quyết đoán hạ lệnh, nói giỡn sao, người kia hung hãn như vậy, thực lực khủng bố như vậy, tiếp tục như vậy, mình cũng nằm xuống ở chỗ này, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một lần, đã không có, cái kia thật sự sẽ không có gì nữa. Dương Lỗi giết chết Hùng lão Tam, người Trường Phong thương hội khí thế tăng nhiều, cộng thêm đạo phỉ lui lại, càng là khí thế như cầu vồng, đang muốn truy kích. - Giặc cùng đường chớ đuổi. Lúc này lão giả kia hô lớn. Dương Lỗi âm thầm gật đầu, lão nhân này còn có chút nhãn lực, xem ra lão nhân này chính là quản sự trong chỗ này. - Đa tạ Tiểu huynh đệ tương trợ. Lão giả kia đi tới trước mặt Dương Lỗi nói lời cảm tạ. - Lão trượng khách khí, không có ta, các ngươi cũng có thể thu thập bọn hắn. Dương Lỗi phất phất tay nói. - Lời nói cũng không thể nói như vậy, nếu như không có Tiểu huynh đệ giải quyết hết Hùng lão Tam kia, bọn họ sẽ không bị uy hiếp, cũng sẽ không bị chúng ta đánh tan, cho nên lần này Trường Phong thương hội chúng ta có thể may mắn thoát khỏi, là nhờ có Tiểu huynh đệ trợ giúp. Lão trượng khoát tay áo, hắn thấy Dương Lỗi tuổi còn trẻ, tu vị thâm hậu như thế, hơn nữa khí chất phi phàm, hiển nhiên không phải người bình thường, có thể cùng hắn kết giao mà nói, ngày sau có thể có đại cơ duyên. Dương Lỗi cười nói: - Lão trượng cất nhắc rồi, kỳ thật tiểu tử cũng không có làm cái gì, tiện tay mà thôi. Lão trượng này đã nói như vậy, Dương Lỗi cũng không chối từ, dù sao đây thật là công lao của mình. - Tiểu huynh đệ, lão hủ có một yêu cầu quá đáng. Lúc này lão giả có vẻ khó khăn nói. - Mời nói. - Lão hủ tên Triệu Viễn, là quản sự Trường Phong thương hội, lần này thương hội chúng ta có một đám hàng hóa đến Đế Đô, vật phẩm thập phần trọng yếu, vốn tưởng rằng ít xuất hiện một chút sẽ không khiến cho dòm ngó, hiện tại xem ra sai rồi, lão hủ muốn mời Tiểu huynh đệ hộ tống một đoạn đường, về phần thù lao, nhất định khiến Tiểu huynh đệ thoả mãn. Triệu Viễn nhìn Dương Lỗi nói. Triệu Viễn cũng là không có cách nào, nếu như trên đường lại đến một nhóm đạo phỉ nữa mà nói, số hàng hóa kia nhất định là giữ không được, chẳng qua nếu như có người trẻ tuổi trước mắt kia mà nói, như vậy nắm chắc liền hơn một tầng. Hơn nữa còn có thể lôi kéo kết giao vị thiếu niên khí chất bất phàm này, đây là sự tình nhất cử lưỡng tiện. - Triệu lão lời này là khách khí rồi, cái gì thù lao hay không báo thù lao, gặp chuyện bất bình mà thôi, về phần hộ tống cũng có thể, dù sao tiểu tử cũng muốn đi kinh đô, vừa vặn tiện đường, lại nói tiếp vẫn là tiểu tử chiếm tiện nghi rồi, đoạn đường này cách kinh đô cũng không xa, tất nhiên không có người dám ăn cướp lần nữa. Dương Lỗi nói ra. - Tốt, ha ha, có Tiểu huynh đệ ở đây, lần này chúng ta vô tư rồi. Nghe được Dương Lỗi đáp ứng, Triệu Viễn ha ha nở nụ cười, hết sức cao hứng. Dọc theo con đường này, Dương Lỗi cũng được biết rất nhiều tin tức của Trường Phong thương hội, Trường Phong thương hội này thành lập ở ba ngàn năm trước, hội trưởng Trường Phong thương hội cũng là một đời thiên tài, hai mươi tuổi thành lập Trường Phong thương hội, bốn mươi tuổi tu vị đột phá Võ Thánh, hai mươi năm phát triển, Trường Phong thương hội nhảy lên trở thành Đại Thương đoàn thứ nhất Càn Nguyên quốc, ba ngàn năm qua, thương hội phát triển trở thành thương hội đệ nhất đại lục. Trường Phong thương hội này cái gì cũng có, đan dược, vũ khí, dược liệu, tài nguyên khoáng sản…các ngành các nghề đều có liên quan đến. Mà ở kinh đô Càn Nguyên quốc, Trường Phong có phòng bán đấu giá, cũng là phòng bán đấu giá lớn nhất Sùng Vũ đại lục, trong đó cái gì cũng có thể đấu giá, thậm chí đã từng đấu giá qua Thần khí. - Xin hỏi cao tính đại danh của Tiểu huynh đệ? Dương Lỗi thư thư phục phục ngồi trên xe, một bên là quản sự Triệu Viễn lão gia tử. - Cái gì cao tính đại danh, tiểu tử tên Dương Lỗi. - Nguyên lai là Dương Tiểu huynh đệ. Triệu Viễn ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng âm thầm nói thầm, cái tên này sao nghe quen tai như vậy. Ngay sau đó Triệu Viễn linh quang lóe lên, Dương Lỗi này không phải là Tam Nhi tử của Uy Vũ Vương Dương Hữu sao, là phế vật không thể tu luyện kia sao? Hẳn là cùng tên mà thôi, thiếu niên trước mắt này tu vị ít nhất đã đạt đến Vũ Sư trung kỳ, tại sao có thể là phế vật Dương Tam Thiếu không thể tu luyện kia chứ. - Dương Tiểu huynh đệ cũng là nhân sĩ kinh đô? - Xem như thế đi. Dương Lỗi thở dài, là nhân sĩ địa phương nào, đối với Dương Lỗi mà nói căn bản không có ý nghĩa gì, mình căn bản không phải là người của thế giới này. Hôm nay không biết còn có thể trở về hay không. - Nghe Tiểu huynh đệ thở dài, chẳng lẽ là có chuyện gì khó xử, nếu có chuyện lão hủ hỗ trợ được, Tiểu huynh đệ cứ việc nói là được, ở kinh đô kia tuy quần long hội tụ, nhưng lão hủ vẫn có thể thay Tiểu huynh đệ làm chút chuyện được. Triệu Viễn ngữ khí thành khẩn, Dương Lỗi trước mắt bất quá là mười mấy tuổi, tối đa chỉ gần hai mươi tuổi, có thể có tu vị như vậy, khẳng định tư chất phi phàm, nếu như có thể ở thời khắc mấu chốt giúp hắn, để cho hắn thiếu nợ nhân tình mà nói, về sau chỗ tốt tự nhiên không cần phải nói, đương nhiên nếu như sau này hắn không có thành tựu gì, tổn thất của mình cũng không lớn, dù sao là một loại đầu tư nho nhỏ, cớ sao không làm. Dương Lỗi lắc đầu nói: - Kỳ thật cũng không có chuyện gì, có chút cảm thán mà thôi. - Lão đệ ở kinh thành có chuyện gì không? Nếu như không có, có thể đến chỗ lão ca giúp đỡ một chút? Triệu Viễn nhìn Dương Lỗi nói ra: - Đãi ngộ khẳng định làm cho Tiểu huynh đệ ngươi thoả mãn. Đục khoét nền tảng, đây là đục khoét nền tảng a, đổ mồ hôi, nhưng mà Dương Lỗi xấu hổ rồi, để cho mình đi làm công, nói giỡn sao, mình có Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng, cần thiết đi làm công cho người sao? Đợi thực lực của mình lên rồi, còn sợ thiếu tiền sao, còn nữa, cái Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng này, khẳng định không chỉ là chút tình huống như vậy, khẳng định không chỉ là có thể trợ giúp mình đánh quái thăng cấp mà thôi, có lẽ còn có những chức năng khác, chỉ có điều mình còn không có mở ra mà thôi, một khi mở ra công năng khác mà nói, khẳng định rất trâu bò. Dựa theo Dương Lỗi suy đoán, nếu là Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng, sẽ không chỉ có chút công năng như vậy, luyện đan, luyện khí, chế phù,… có lẽ đều có, chỉ là hiện tại còn không có mở ra mà thôi.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 14: Trở lại Túy Tiên lâu. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Cho nên Dương Lỗi không chút do dự cự tuyệt Triệu Viễn mời, muốn cho hắn làm công, đó là tuyệt đối không thể, bất quá về sau mình có khả năng luyện chế đan dược mà nói, có lẽ còn có cơ hội hợp tác. - Không sao, lão hủ cưỡng cầu rồi, Tiểu huynh đệ là nhân vật như thế, như thế nào sẽ để mắt một thương hội chứ. Triệu Viễn tự giễu nói. Dương Lỗi dở khóc dở cười, Trường Phong thương hội này mời chào cao thủ chỉ sợ không ít, có thể trở thành thương hội đệ nhất đại lục, há lại đơn giản như vậy, đoán chừng cả Võ Thánh cũng có mời chào a. Đương nhiên những chuyện này Triệu Viễn sẽ không nói ra. Dù sao đều là cơ mật thương hội. - Lời này của Triệu lão không đúng rồi, về sau tiểu tử còn có thể phải dựa vào ngươi nữa đó, về phần ta không đi thương hội, bởi vì tiểu tử có nổi khổ tâm riêng, cho nên đành phải cô phụ hảo ý của Triệu lão. Dương Lỗi giải thích nói. Nửa ngày sau, đội ngũ rốt cục tiến nhập kinh thành, dọc theo con đường này cũng không có gặp lại đến sự kiện đạo phỉ gì. Nhìn xem Đô Thành Càn Nguyên Quốc phồn hoa, Dương Lỗi hào khí tăng nhiều, mình rốt cục trở về rồi, lúc này mình muốn triệt để rửa đi danh xưng phế vật kia, lấy lại tôn nghiêm của mình, muốn cho thế nhân nhìn xem, đến cùng ai mới là phế vật. - Triệu lão, chúng ta từ biệt ở đây a. Dương Lỗi ngừng lại, nhìn Triệu Viễn nói. - Không cùng chúng ta đi thương hội nhìn xem sao? - Không được, có thời gian ta sẽ đi, dù sao đã lâu chưa có trở về nhà. Dương Lỗi lắc đầu nói, hoàn toàn chính xác, hiện tại Dương Lỗi đã có chút không thể chờ đợi được muốn thu thập Dương Thiên, nhìn xem đến cùng ai là phế vật. - Cái kia. . . như vậy, tấm ngân tạp này ngươi nhận lấy, nương theo tấm thẻ này có thể ở bất luận chi nhánh nào của Trường Phong thương hội, mua bất cứ vật gì cũng giảm xuống còn 80%, còn nữa, cái này ngươi nhận lấy, xem như thù lao hộ tống lần này. Triệu Viễn cho Dương Lỗi hai tấm thẻ, một tấm giống như thẻ hội viên, mà một tấm khác, thì là thông nguyên tạp, thông nguyên tạp này kỳ thật tương đương với chi phiếu trên địa cầu, có tính chất cùng loại. - Ta đây không khách khí. Đối với Dương Lỗi mà nói, thông nguyên tạp này ngược lại là không có gì, mà thẻ hội viên kia lại bất đồng, sau này mình mua đồ là tất yếu, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, không cần lãng phí. Sau khi cáo biệt Triệu Viễn, Dương Lỗi lần nữa đi tới Túy Tiên lâu. Năm tháng qua, Túy Tiên lâu này vẫn là sinh ý nóng nảy. - Khách quan, bên trong mời. Dương Lỗi nhẹ gật đầu, trực tiếp đi lên lầu hai. Sau khi chọn rượu và thức ăn, Dương Lỗi một mình uống chút rượu, hồi tưởng lại thời gian trong Yên Sơn, mình còn thật không dễ dàng, một mình vượt qua năm tháng, thay đổi là ở Địa Cầu, muốn mình một người qua lâu như vậy, căn bản chính là chuyện không thể nào, bất quá vẫn là bởi vì tín niệm cùng chấp nhất trong nội tâm, nếu như không có phần chấp nhất kia mà nói, mình tuyệt đối kiên trì không nổi. Thời điểm uống xong chén rượu thứ hai, Dương Lỗi thấy được một người đáng ghét nhất, cái kia chính là Vương Khôi. - Ơ, phế vật biến mất lâu như vậy rốt cục cũng xuất hiện, trốn lâu như vậy, dám ra đây rồi, hôm nay không có người giúp ngươi đi à nha. Vương Khôi chứng kiến Dương Lỗi cũng là sửng sờ, sau đó mang theo dáng tươi cười cần ăn đòn đi tới. Dương Lỗi không có để ý tới hắn, tiếp tục uống rượu của mình. - YAA.A.A.., rõ ràng còn dám không để ý tới ta, rất hung hăng càn quấy a. Thấy Dương Lỗi nhìn cũng không nhìn đến mình, trong nội tâm Vương Khôi tức giận: - Ngươi dám hung hăng càn quấy. Hướng Dương Lỗi là một cái tát phiến qua. Lúc này trong mắt Dương Lỗi hiện lên một đạo tinh quang, tay trái duỗi ra, bắt được cổ tay Vương Khôi. Vương Khôi cũng là Vũ Sư tầng bốn, thấy Dương Lỗi rõ ràng bắt được cổ tay của mình, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, trở tay uốn éo, thoát khỏi Dương Lỗi. - Không tệ ah, phế vật rõ ràng có thể động thủ cùng ta. - Lăn. Dương Lỗi nhìn cũng không nhìn, buông rượu, sau đó nhổ ra một chữ. - Tốt, tốt, tốt, Dương Lỗi ngươi cái phế vật, tạp chủng này, đừng tưởng rằng vừa rồi có thể bắt được tay của ta, thì có thể khoa trương, hôm nay ta không giáo huấn ngươi một chút, ta không mang họ Vương rồi. Sắc mặt Vương Khôi tái nhợt, nắm đấm nắm chặt, mạnh mẽ phát lực một lần, hướng trên mặt Dương Lỗi đánh tới, một quyền này lực đạo mười phần, nếu như bị đánh trúng mà nói, tất nhiên sẽ bị đánh quay cuồng. Nhưng Dương Lỗi sẽ bị đánh trúng sao? Con mắt Dương Lỗi khẽ động, tay phải ra quyền. Phanh. Lưỡng quyền chạm nhau, sau đó truyền đến thanh âm gãy xương răng rắc. - Ah. . . Vương Khôi lập tức kêu rên lên, hắn không thể tin được sự thật, một quyền tám phần công lực của mình rõ ràng bị chặn, hơn nữa tay phải của mình bị đánh đến gãy xương. - Lăn. Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn: - Bằng không ta sẽ giết ngươi. - Thiếu Gia, ngươi không sao chớ. Gã sai vặt bên người Vương Khôi bề bộn đỡ hắn. - Dương Lỗi, ngươi rất tốt, rất tốt, rõ ràng giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng dám đánh gãy tay của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mắt, ngươi cái nghiệt chủng, con riêng. Vương Khôi oán độc trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay người oán hận ly khai. Lúc này tiểu nhị quán rượu đã đi tới: - Khách quan, ngươi vẫn là đi mau đi, Vương gia cũng không phải dễ trêu. Dương Lỗi nhìn tiểu tử này một cái, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ lắm, cười cười nói: - Không có việc gì, Vương gia mà thôi, ở kinh thành còn không một tay che được. Vương gia ở Càn Nguyên quốc hoàn toàn không tính toán là đại tộc gì, Càn Nguyên quốc có bốn đại gia tộc, thứ nhất là Dương gia, Uy Vũ Vương Dương Hữu với tư cách nhân vật có tiền đồ nhất Dương gia hôm nay, khiến cho Dương gia ở trong bốn đại gia tộc chiếm cứ vị trí thứ nhất. Thứ hai chính là Đông Phương gia, cũng là gia tộc của Đông Phương Tiểu Vũ, Đông Phương gia cùng Dương gia đồng dạng, nếu không phải Đông Phương Bộ Vũ bị Dương Hữu đè xuống mà nói, vị trí thứ nhất hẳn là Đông Phương gia rồi. Vị trí thứ ba chính là Triệu gia, Triệu gia là đan dược thế gia, hôm nay Triệu gia Gia chủ Triệu Tử Kỳ đã là Đan Sư Địa cấp bát phẩm, có thể luyện chế đan dược Địa cấp bát phẩm, nghe nói rất nhanh có thể đột phá cực hạn, đi vào Địa cấp cửu phẩm. Mà Triệu gia lão gia tử tục truyền đã là Thiên giai Đan Sư. Thiên giai Đan Sư ở toàn bộ đại lục đều được tôn kính, bị lôi kéo. Có thể nói Triệu gia ở Càn Nguyên quốc, địa vị là vững chắc nhất, không có thể rung chuyển.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 15: Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống toàn diện mở ra. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Mà cuối cùng mới là Vương gia, Vương gia vốn là tân tấn gia tộc, căn cơ của nó tự nhiên kém hơn ba đại gia tộc khác không ít, bất quá một vị thiên tài của Vương gia, Vương Thần Vũ ở mười năm trước được Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Môn coi trọng, khiến cho thực lực Vương gia tăng nhiều, do đó nhảy lên trở thành một trong những gia tộc lớn của Càn Nguyên quốc. - Ai. . . Khách quan, ngươi vẫn là nghe ta một câu, ngươi đánh Vương gia đại thiếu Vương Khôi, đây là đại họa, Vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi a. Tiểu nhị khuyên nữa nói. Dương Lỗi cười cười nói: - Vương gia thì như thế nào, ta không sợ, yên tâm, ta uống rượu xong sẽ đi, sẽ không để cho ngươi khó xử. Trong nội tâm Dương Lỗi cũng tinh tường, tiểu nhị tuyệt đối là muốn tốt cho mình, bất quá mình sẽ sợ sao? Một Vương gia mà thôi, mặc dù hiện tại mình vẫn không thể chống lại, vốn về sau chưa hẳn, hơn nữa mình chẳng phải là người Dương gia, tam nhi tử của Uy Vũ Vương sao? Nếu như mình không phải phế vật, mà là thiên tài, Dương gia còn không vì mình xuất đầu mà nói, như vậy Dương gia này cũng hoàn toàn không cần để cho Dương Lỗi nhớ thương rồi, quan hệ huyết mạch sẽ vì vậy mà không còn sót lại chút gì. Bên ngoài Uy Vũ Vương phủ. Nhìn Uy Vũ Vương phủ khí thế rộng rãi kia, đáy lòng Dương Lỗi rất chán ghét, ở chỗ này 16 năm, căn bản không có chút ôn hòa nào, chỉ có rét lạnh vô tận. Thời gian ấm áp duy nhất, chính là thời gian ở cùng mẫu thân, đáng tiếc, mẫu thân Dương Lỗi ở thời điểm hắn tám tuổi liền qua đời. - Đứng lại, người nào, rõ ràng dám xông vào Uy Vũ Vương phủ. Dương Lỗi tiến thêm một bước, liền bị hộ vệ Vương phủ ngăn lại. - Cút ngay cho ta. Dương Lỗi lạnh băng nhìn bọn hắn. - Muốn chết. Hộ vệ kia nghe vậy giận dữ, ngày bình thường, ai dám bất kính đối với bọn họ, với tư cách hộ vệ Uy Vũ Vương phủ, người tới bái phỏng, không có ai dám khinh thường, hôm nay người trước mắt này cư nhiên làm càn như thế. Dương Lỗi nhìn cũng không nhìn, mạnh mẽ đá ra một cước. Phanh. Hộ vệ lập tức ngã xuống đất, thổ huyết. - Ngươi... - Tam Thiếu gia. - Khục khục, Trương ca, ngươi nói hắn là Tam Thiếu gia? Hộ vệ bị đá kia bò lên: - Nhưng ta nghe nói Tam Thiếu gia là phế vật ah, không thể tu luyện, cái này... cái này... - Ta cũng không biết, tóm lại thật sự hắn là Tam Thiếu gia, ta ở Vương phủ mười năm, Tam Thiếu gia còn không biết sao? Hộ vệ lớn tuổi nói. - Tam Thiếu gia có thể tu luyện rồi hả? Ta đây... ta lần này chẳng phải là đắc tội Tam Thiếu gia, cái này... vậy phải làm sao bây giờ? Hộ vệ trẻ tuổi có chút kinh hoảng nói. - Đừng lo lắng, chắc có lẽ Tam Thiếu gia không làm khó dễ ngươi đâu. Hộ vệ lớn tuổi vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi. ... ... Dương Lỗi rất nhanh đi tới tiểu viện của mình. - Là ai ở chỗ này? Nhìn tiểu viện của mình, rõ ràng có người, Dương Lỗi không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ là tiểu Ngọc trở về, không thể ah, có lẽ tiểu Ngọc cùng Đông Phương Tiểu Vũ đi Huyền Cơ Môn rồi, làm sao có thể ở chỗ này, không phải là nàng thì là ai? Tiểu viện này ngoại trừ tiểu Ngọc ra, cũng không có những người khác. - Là ai? - Ngươi là ai? Nhìn nam tử trước mắt, Dương Lỗi lạnh lùng nói: - Lá gan không nhỏ, rõ ràng dám giương oai trong Uy Vũ Vương phủ. - Giương oai trong Uy Vũ Vương phủ, ha ha, nơi này vốn là địa bàn của ta, ngược lại tiểu tử ngươi là ai? Rõ ràng dám quản ta. Trung niên nam tử kia nói. - Đây là địa bàn của ngươi, ta là ai? Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, Uy Vũ Vương phủ này không đến mức mình biến mất năm tháng, ngay cả chỗ ở của mình cũng tước đoạt chứ. Nam tử kia lắp bắp kinh hãi, nhìn Dương Lỗi nói: - Chẳng lẽ ngươi là tên phế vật kia, Dương Tam Thiếu? - Cút ra khỏi chỗ của ta. Dương Lỗi lạnh băng nhìn xem hắn. Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thầm giật mình, thực lực nam tử này tuyệt đối không kém, ít nhất mình nhìn không ra tu vi của hắn, nói cách khác, tên này so với mình ít nhất cao hơn một đẳng cấp, nói cách khác, tu vi của hắn tối thiểu nhất đạt đến cảnh giới Vũ Vương. - Cái này, Tam Thiếu gia, đừng tuyệt tình như vậy a, không nên tức giận, không phải là chiếm dụng địa bàn của ngươi thoáng một phát sao, dù sao trước kia ngươi cũng không có ở nhà. Nam tử kia không chút để ý nào, bày ra một khuôn mặt tươi cười, cười hì hì nhìn hắn. - Ta không nói lần thứ hai. Ánh mắt Dương Lỗi như trước lạnh như băng. - Tốt, tốt, xem như ngươi lợi hại, bất quá chúng ta còn có thể gặp mặt đấy. Nam tử nói xong liền nhàn nhã đi ra khỏi tiểu viện của Dương Lỗi. Nhìn xem bóng lưng nam tử, Dương Lỗi có chút nhíu mày, thằng này dám ở trong Uy Vũ vương phủ không kiêng sợ như thế, khẳng định không phải người bình thường, hơn nữa mình nhìn không ra thực lực của hắn, tuy Dương Lỗi đối với sự tình Uy Vũ Vương phủ không phải hiểu rất rõ, nhưng mà tinh tường, trong vương phủ căn bản không có một người như vậy. Không phải người Uy Vũ Vương phủ, rõ ràng dám đi dạo ở Uy Vũ Vương phủ, như vậy thực lực của người này gần khủng bố rồi, tuyệt đối là phi thường khủng bố. Thủ vệ Uy Vũ Vương phủ sâm nghiêm, coi như là cao thủ cấp bậc Vũ Đế, cũng không dám đơn giản xông đến, người này rốt cuộc là thân phận gì, hoặc là nói, người này cùng Uy Vũ Vương phủ có liên quan gì? Hiện tại dù sao cũng nghĩ không ra cái gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, lắc lắc đầu, giẫm chận đi vào phòng của mình. Trong phòng không có cải biến gì, vẫn là giống như trước đây, để cho hắn có chút kinh ngạc chính là, tại đây vẫn không nhiễm một hạt bụi, chẳng lẽ còn có người quét dọn cho mình hay sao? Hoặc là người nam nhân kia? Dương Lỗi không khỏi nhớ tới trung niên nam tử kia trước khi rời khỏi. Nếu như hắn ở chỗ này mà nói, có lẽ cũng có khả năng. Trở lại chỗ ở của mình vẫn là thoải mái một chút, Dương Lỗi nằm ở trên giường, thư thư phục phục muốn ngủ. Không biết đã qua bao lâu, Dương Lỗi bị một hồi tiếng đập cửa đánh thức. - Ai? Là ai ở bên ngoài? - Ơ, phế vật của chúng ta trở về rồi, ta còn tưởng rằng bị người đánh chết ở bên ngoài nữa chứ? Còn chưa mở cửa, Dương Lỗi đã nghe được một thanh âm làm cho người cực độ chán ghét. Đẩy cửa ra, Dương Lỗi lạnh lùng nhìn người trước mắt: - Dương Thiên, nói cho ngươi biết, tốt nhất chớ chọc ta. - YAA.A.A.., rõ ràng còn dám uy hiếp ta, ta xem ngươi là thiếu đánh. Nói xong một bạt tai của Dương Thiên phiến qua Dương Lỗi. Nhưng Dương Lỗi sẽ cho hắn cơ hội sao? Hôm nay thực lực Dương Lỗi đã đạt đến cảnh giới Vũ Sư, mà Dương Thiên, năm tháng qua không có tiến bộ gì, như cũ ở vào Võ giả tầng bảy, ở Dương Lỗi xem ra không đáng giá nhắc tới.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 16: Luyện đan chế phù. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - BA~. Dương Lỗi trở tay chính là một cái tát, đánh ngã Dương Thiên xuống đất. Dương Thiên không thể tưởng tượng nổi che trên mặt mình, lại bị phế vật này đánh, mình bị phế vật trong mắt đánh, hắn như thế nào chịu được, trong miệng không ngừng nói: - Không có khả năng, không có khả năng, ta như thế nào sẽ bị một phế vật đánh trúng, điều đó không có khả năng. Dương Lỗi cười lạnh một tiếng: - Không có gì không có khả năng, ngươi cái phế vật này, ngay cả ta cũng không bằng, mau cút, bằng không thì ta không nhất định có thể đè phẫn nộ của mình. - Ngươi... Ngươi... Dương Lỗi, ngươi chờ đó cho ta, ngươi rõ ràng dám đánh ta, ăn hết hùng tâm gan báo rồi sao. Dương Thiên đứng lên, tức giận đến không được, trừng mắt nhìn Dương Lỗi, toàn thân phát run hô. - Lăn, còn muốn ta lập lại lần nữa sao? Cút cho ta. Lần sau lại dám đến, ta đánh gãy chân của ngươi. Dương Lỗi phẫn nộ quát. Nhìn bộ dạng Dương Lỗi nổi giận, Dương Thiên lại càng hoảng sợ, hắn hiện tại tinh tường, mình hôm nay tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Lỗi, cũng không biết nguyên nhân gì, phế vật đệ đệ này rõ ràng trở nên lợi hại như thế, ngay cả mình là Võ giả tầng bảy cũng không phải đối thủ của hắn, lại ở đây chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi, làm không tốt thật đúng là bị hắn đánh gãy hai chân, vậy cũng phiền toái, mình là khi dễ hắn trước a. Ngẫm lại Dương Thiên đã cảm thấy sau lưng lạnh cả người, tranh thủ thời gian ly khai, càng nhanh càng tốt. Nhìn bộ dạng chật vật của Dương Thiên, Dương Lỗi triệt để thoải mái, chưa từng có sảng khoái như vậy, đem hờn dỗi áp chế hơn mười năm toàn bộ phóng ra ngoài. Tâm tình đề cao một tầng, tựa hồ linh hồn của mình cũng có chút ít lột xác. Dương Lỗi cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ là bởi vì mình thu thập Dương Thiên, do đó triệt để để cho Dương Lỗi trước kia khoan khoái dễ chịu, mà hiện tại mình mới xem như là chính thức dung hợp cỗ thân thể này? - Đinh, chúc mừng người chơi Dương Lỗi hoàn thành nhiệm vụ, điểm kinh nghiệm EXP +10000, khí công giá trị +100, điểm tích lũy giá trị +100. - Đinh, bởi vì người chơi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng triệt để mở ra. - Điểm tích lũy hối đoái mở ra, hệ thống luyện đan mở ra, hệ thống luyện khí mở ra, hệ thống chế phù mở ra… Dương Lỗi bắt đầu sững sờ, lập tức đại hỉ, nguyên lai là như vậy, phải hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, mới có thể triệt để toàn diện mở ra hệ thống tu luyện. Trước kia một mực nhìn giá trị điểm tích lũy cũng không biết là làm gì, hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng, điểm tích lũy hệ thống hối đoái, danh như ý nghĩa, cái này là dùng để hối đoái, mà hệ thống luyện đan, không cần phải nói là liên quan cùng luyện đan rồi, mà hệ thống luyện khí thì là dùng để luyện khí, mặt khác còn có hệ thống chế phù, là dùng để chế phù. Cộng thêm hệ thống thăng cấp trước kia, tính ra cái Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng này là từ năm bộ phận tạo thành. Dương Lỗi không thể chờ đợi được mở hệ thống ra. Đầu tiên xem xét thuộc tính của mình. Người chơi: Dương Lỗi Đẳng cấp: 21 Căn cốt: 5 Điểm sinh mệnh: 3200 Khí công giá trị: 112000 Điểm tích lũy giá trị: 1420 Công pháp: Huyền Nguyên bí quyết ( tầng thứ năm ) Kỹ năng: Phong Đao Thất Sát Sủng vật: Thánh thú Bạch Tố Trinh Vũ khí trang bị: Tinh Cương dao găm, Liệt Diễm giới, Trữ Vật Giới Chỉ bình thường, Bạch Hạc hai cánh, Phong ẩn. Mình đã đạt đến cấp21, cũng là Vũ Sư tầng một. Hệ thống đã mở ra toàn diện, như vậy điểm tích lũy hối đoái này, cùng Tứ đại hệ thống này đến cùng có tác dụng gì? Đây là vấn đề Dương Lỗi quan tâm nhất. - Người chơi có muốn xem xét công năng điểm tích lũy hối đoái hay không? - Xem xét. Thì ra công năng điểm tích lũy hối đoái là sử dụng điểm tích lũy đạt được đi hối đoái một ít gì đó, ví dụ như đan dược, đan phương, nhiệm vụ, công pháp, vũ khí,... Thậm chí còn có rút thưởng, như vậy cũng không khác gì mua xổ số nhỉ. Chẳng qua hiện nay đẳng cấp mình quá thấp, đồ vật có thể hối đoái không nhiều lắm. Tinh tế xem xét, hiện tại có thể hối đoái cũng chỉ có năm loại, một loại đan dược, một đan phương, hai bản bí tịch, mặt khác còn có một tấm thẻ rút thưởng. Đan dược là Bổ Khí Đan, có thể bổ sung chân khí bản thân tiêu hao, rất thực dụng, giá trị điểm tích lũy cần có cũng ít nhất, bất quá cũng cần 100 điểm tích lũy. Mà hai bản bí tịch, kỳ thật là hai quyển sách kỹ năng, một là Giám định thuật sơ cấp, một là Tiễn thuật sơ cấp. Mà hai quyển sách kỹ năng này, mỗi một bản đều cần không ít điểm tích lũy, trong đó Giám định thuật sơ cấp cần có 2000 điểm tích lũy, Tiễn thuật cần 1000 điểm tích lũy, còn lại thẻ rút thưởng cũng cần 800 điểm tích lũy. Điểm tích lũy này cũng không dễ dàng đạt được, thời gian dài như vậy cũng chỉ được 1420 điểm mà thôi, chỉ có thể hối đoái Bổ Khí Đan, sơ cấp Tiễn thuật, còn có thẻ rút thưởng mà thôi, không chừng sau khi mình thăng cấp về sau sẽ có càng nhiều đồ tốt, cho nên hiện tại không cần phải tiêu hao gì hết. Xem hết công năng điểm tích lũy hối đoái này, sau đó Dương Lỗi ấn mở hệ thống luyện đan. - Đinh, phải chăng tốn hao 500 điểm tích lũy học tập thuật luyện đan sơ cấp? - Học tập. - Đinh, chúc mừng người chơi học thuật luyện đan sơ cấp. Dương Lỗi phiền muộn không thôi, trong nội tâm tức giận nói thầm. Điểm tích lũy này vốn khó đạt được, mở hệ thống luyện đan lại để cho mình học tập thuật luyện đan sơ cấp, còn lên giá 500 điểm tích lũy, hệ thống thực con mẹ nó hắc. Xem xét hệ thống luyện đan này, cũng chính là luyện đan, cái gì Hồi Xuân Đan, cái gì Bổ Khí Đan, Tinh Nguyên Đan, Vũ Nguyên đan, các loại ngược lại là có rất nhiều, nhưng mấu chốt là không có đan phương, những đan dược này đại đa số cần phải đạt được đan phương mới có thể luyện chế, hiện tại duy nhất có thể dùng luyện chế cũng chỉ có Bổ Khí Đan cùng Tinh Nguyên Đan. Những thứ khác đều là màu xám, không có mở ra, cần đan phương mở ra mới có thể luyện chế. Xem hết hệ thống luyện đan, Dương Lỗi do dự một chút, vẫn là ấn mở hệ thống chế phù, về phần hệ thống luyện khí, hiện tại còn không phải lúc, vũ khí của mình đã có, mà chế phù mà nói đã tương đối trọng yếu rồi, phù triện vẫn luôn là rất cường đại, tuy đại đa số đều là sử dụng một lần duy nhất, nhưng mà trong nội tâm Dương Lỗi tinh tường, tại thời điểm đánh nhau, nếu như có được phù triện mà nói, nhất định sẽ chiếm được tiện nghi, cho nên Dương Lỗi buông tha cho hệ thống luyện khí mà ấn mở hệ thống chế phù. - Đinh, phải chăng sử dụng 500 điểm tích lũy học tập sơ cấp thuật chế phù? - Học tập. - Đinh, chúc mừng người chơi học chế phù thuật sơ cấp.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 17 - 18: Quản gia Dương Thanh. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Phù triện ngược lại là rất nhiều chủng loại, bất quá hiện tại Dương Lỗi có thể luyện chế cũng chỉ có Liệt Hỏa phù, Băng Phong phù. Hai loại phù triện đều là phù triện Hoàng giai sơ cấp, uy lực không phải rất lớn, bất quá đối với Tu Luyện Giả cấp độ Luyện Khí mà nói, hiệu quả lại phi thường rõ ràng, nếu có hơn mười tấm Liệt hỏa phù hoặc là Băng Phong phù mà nói, một Tu Luyện Giả cấp độ Luyện Khí thậm chí có thể đối kháng cấp độ Võ giả. Cho nên chế phù là phải học, nếu ta đánh không lại người, cái kia có thể dùng phù triện đập chết hắn. Hơn nữa phù triện này cùng đan dược đều là hi hữu, Luyện Đan Sư cùng Phù triện sư là người rất được tôn kính, đương nhiên bọn hắn bình thường đều là kẻ có tiền. Đương nhiên chế phù cũng phải cần tài liệu, cùng luyện đan luyện khí đồng dạng, hiện tại trên người Dương Lỗi căn bản không có tài liệu gì, không đúng, cũng không phải là không có tài liệu, chút ít da lông ma thú vẫn phải có, những cái kia dùng để chế phù kỳ thật đều là tài liệu tốt. Nhìn kỹ xuống, Dương Lỗi vẫn là cảm thấy rất may mắn, may mắn mình không có vứt bỏ những thứ lặt vặt kia, bằng không thì là một tổn thất lớn rồi. ... ... Trong phủ viện Uy Vũ Vương. Dương Thiên đi tới trước mặt đại Phu nhân Đông Phương Thải Ngọc khóc hô: - Mẫu thân, người phải làm chủ cho hài nhi ah. - Thiên Nhi, chuyện gì xảy ra, ai đánh ngươi? Nhìn ấn ký trên mặt Dương Thiên, Đông Phương Thải Ngọc nổi giận, nhi tử của mình vẫn luôn được yêu chiều, mình cũng không nỡ đánh thoáng một phát, rõ ràng bị người tát tai như vậy. - Là nghiệt chủng Dương Lỗi kia. Dương Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. Đông Phương Thải Ngọc sững sờ: - Tên phế vật kia, làm sao có thể, không phải hắn không có thể tu luyện sao? Biến mất mấy tháng, cũng không có thể đánh thắng được ngươi đi? Hiện tại ngươi tốt xấu gì cũng là Võ giả tầng bảy a? - Ta cũng không biết, ta vốn định đánh hắn một bạt tai, ngược lại bị hắn đánh lại, không biết nghiệt chủng kia sử dụng yêu pháp gì. Dương Thiên nhớ tới mình rõ ràng bị một phế vật đánh, trong nội tâm tức điên, hận không thể đem Dương Lỗi bầm thây vạn đoạn, dùng để phát tiết phẫn hận trong nội tâm: - Ta muốn giết hắn, mẫu thân, ta muốn giết hắn. - Câm miệng. Nghe được nhi tử của mình rõ ràng nói như vậy, Đông Phương Thải Ngọc không khỏi quát: - Dù nói thế nào, trong cơ thể hắn cũng là huyết mạch Dương gia. - Mẫu thân, nhưng ta, thế nhưng mà ta nuốt không trôi cơn tức này. Dương Thiên thấy mẫu thân mình như vậy, ngữ khí cũng hòa hoãn rất nhiều, đối với mẫu thân mình tức giận, vẫn là rất sợ hãi. - Ngươi bình thường không cố gắng tu luyện, cả ngày chỉ biết ham chơi háo sắc, hiện tại mới là Võ giả tầng bảy, ngươi làm cho phụ thân ngươi mất mặt, ngay cả muội muội của ngươi cũng đã là Vũ Sư rồi, nếu ngươi cố gắng tu luyện mà nói, như thế nào sẽ bị hắn tát. Đối với Dương Thiên, Đông Phương Thải Ngọc cũng rất là bất đắc dĩ, nhi tử này thiên tư rất cao, nhưng tu luyện lại không cố gắng, ngay cả muội muội của mình cũng không bằng. - Mẫu thân, ta... Dương Thiên cũng ngượng ngùng, gần đây truyền đến tin tức, muội muội mình Dương Nguyệt đã đột phá bích chướng Võ giả, bước vào cảnh giới Vũ Sư, trong lòng của hắn cũng ghen ghét không thôi. - Đại quản gia, Tam Thiếu gia trở về rồi. Một tên hạ nhân khoảng bốn mươi tuổi, hướng một trung niên nhân ngồi ở trên ghế nằm nói. Dương Thanh lập tức đứng dậy: - Ngươi nói tên phế vật kia trở về rồi hả? - Vâng, đại quản gia. - Rõ ràng còn dám trở về, hại con ta, rõ ràng còn dám trở về, ta không cho hắn chết không có chỗ chôn, ta không gọi Dương Thanh nữa. Đại quản gia Dương Thanh vỗ một chưởng vào trên mặt bàn, cái bàn lớn kia lập tức chia năm xẻ bảy. Vũ Sư Đại viên mãn, ai có thể nghĩ đến một quản gia nho nhỏ, rõ ràng đạt đến Vũ Sư Đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa có thể đi vào cảnh giới Vũ Vương. - Người nào. Dương Lỗi vốn đang tu luyện, bất quá giác quan lại rất linh mẫn, chỉ cần không phải cảnh giới Vũ Vương, dưới Vũ Vương bước vào tiểu viện, đều bị hắn cảm giác. - Dương Thanh? Con mắt Dương Lỗi trợn mắt, Dương Thanh này là phụ thân Dương Hùng, ngày đó Dương Hùng bị mình chém giết, hài cốt không còn, mà ngày ấy hắn đến tiểu viện của mình, cho nên mình là hiềm nghi lớn nhất, Dương Lỗi cũng biết, Dương Thanh sẽ không từ bỏ ý đồ, không nghĩ tới lại tới nhanh như vậy. - Đại quản gia, ngươi đến là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì tiền tiêu hàng tháng của bản thiếu gia mà đến sao? Việc nhỏ như thế làm sao dám kinh động đến đại quản gia, cái này thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh a. - Dương Lỗi, ngươi giết con ta, hôm nay ta muốn ngươi đền mạng. Vừa nhìn thấy Dương Lỗi, Dương Thanh gần như lửa giận bộc phát, hận ý lan tràn, mối hận giết con sao mà to lớn. Dương Hùng là nhi tử duy nhất của hắn, tuy tư chất không được, nhưng là khúc ruột trong lòng hắn, hôm nay hắn sớm đã không có năng lực sinh dục, nhi tử chết thảm, sao chịu từ bỏ ý đồ, mặc dù đối phương là tam nhi tử của Uy Vũ Vương, cũng không thể ngăn trở báo thù chi tâm của hắn, huống chi Dương Lỗi còn là một phế vật, không được Uy Vũ Vương coi trọng. - Chuyện cười, nhi tử ngươi chết, thì tìm ta hưng sư vấn tội sao, ngươi cũng thật lớn mật, ta là chủ, ngươi là nô, chẳng lẽ ngươi muốn lấy nô lấn chủ hay sao? Dương Lỗi quát lớn. - Cái gì chủ, cái gì nô, chỉ bằng phế vật như ngươi, còn muốn làm chủ tử. Nhìn Dương Lỗi, Dương Thanh hận không thể ăn thịt uống máu hắn: - Lên, giết hắn cho ta. Bốn tên hạ nhân, lập tức hống lên, bốn hạ nhân này tu vị cũng không yếu, kém cỏi nhất cũng là Luyện Khí tầng chín, mà mạnh nhất đã đạt đến Võ giả tầng bốn, ở Dương Thanh xem ra, Dương Lỗi cái phế vật này, căn bản cũng không có chỗ trống phản kháng, nhưng sự thật lại làm cho hắn chấn kinh. Chỉ thấy Dương Lỗi, một quyền một cái, bốn hạ nhân đều bị đánh ngã trên đất, kêu rên không ngớt, một cái trong đó trợn mắt nhìn hắn, sau đó đã hôn mê. - Ngươi. . . Không phải phế vật sao? - Phế vật, ngươi là phế vật sao. Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn: - Lăn, hiện tại cút cho ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí. Tuy Dương Lỗi rất muốn giết Dương Thanh, nhưng lại tinh tường, Dương Thanh này là tay sai đắc lực của đại Phu nhân Đông Phương Thải Ngọc, nếu như hiện tại mình giết hắn mà nói, nhất định phiền toái gia tăng, như vậy mình ở Dương gia cũng khó có ngày an ổn. - Không nghĩ tới ah, không nghĩ tới, ngươi cái súc sinh tạp chủng này, rõ ràng che dấu sâu như vậy, cư nhiên đơn giản liền thu thập bốn người bọn họ, nếu như ta không có nhìn lầm mà nói, tu vi của ngươi có lẽ đã là Võ giả Đại viên mãn a. Dương Thanh cũng không sợ hãi, càng đi tới gần: - Bất quá cho dù ngươi đạt đến Võ giả Đại viên mãn, ngươi cũng phải chết. - Vũ Sư Đại viên mãn? Dương Lỗi kinh hãi, Dương Thanh trước mắt này rõ ràng đạt đến cảnh giới Vũ Sư Đại viên mãn, một quản gia nho nhỏ rõ ràng che dấu sâu như vậy. Cái này nhất định là một cuộc ác chiến rồi, khá tốt mình đã hoàn thành Tam Sát Hợp Nhất, bằng không thì căn bản không có khả năng thủ thắng. - Chậc chậc, không nghĩ tới ah, không nghĩ tới Tam Thiếu gia phế vật của chúng ta, rõ ràng có thể nhìn ra tu vi của ta, không tệ, thật sự là không tệ, bất quá ngươi đồng dạng phải chết, ai bảo ngươi hết lần này tới lần khác giết nhi tử của ta. Tròng mắt Dương Thanh trở nên đỏ thẫm, sát ý lạnh như băng không ngừng từ trên người hắn phát ra. - Người trong Ma đạo? Dương Lỗi thấy tình huống như vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lão gia hỏa này rõ ràng còn là Ma tu, này thì phiền toái, vốn Vũ Sư Đại viên mãn bình thường cũng đã làm cho Dương Lỗi đau đầu rồi, không có nghĩ tới tên này còn là Ma tu, ma tu này so với Tu Luyện Giả bình thường còn cường hoành nhiều lắm, sức chiến đấu thường thường là gấp hai võ giả cùng giai. Nói cách khác hôm nay Dương Lỗi phải đối mặt hai Vũ Sư Đại viên mãn, một cái đã làm cho Dương Lỗi âm thầm kêu khổ, hôm nay lại phải đối mặt hai cái, làm trong nội tâm Dương Lỗi lo lắng không thôi. - Chết. Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng màu đỏ, quỷ dị đánh ra một quyền, một đạo hắc mang bay thẳng tới mặt Dương Lỗi. Dương Lỗi hoảng hốt, trong lòng biết đạo hắc mang này lợi hại, nếu như bị đánh trúng, không chết cũng tổn thương. - Phong Vân Sát. Tránh thoát một kích, hắc mang kia đánh vào tảng đá bên cạnh, tảng đá kia lập tức tan rã không thấy, trên trán Dương Lỗi lập tức ứa ra mồ hôi lạnh. - Thân pháp rất tốt, không nghĩ tới ngươi rõ ràng có thể né tránh một kích này của ta, bất quá lúc này mới chỉ là bắt đầu. Chỉ thấy Dương Thanh vươn tay phải ra, hiện lên hình dáng ưng trảo, năm ngón tay phát ra hắc mang nhàn nhạt. - U Minh quỷ trảo. - Móa. Dương Lỗi thầm muốn chửi mẹ, chiêu số này thật quỷ dị cùng biến thái. Thân hình hắn nhanh chóng né tránh, nhưng mà vẫn muộn một chút, bị kình phong bắn trúng ngực. Hít một hơi thật sâu, Phong Ẩn Đao chặt chẽ nắm trong tay, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang. - Tam Sát Hợp Nhất, trảm cho ta. Bạch quang lóe lên, trong mắt Dương Thanh hiện lên vẻ kinh hãi, hắn vội vàng vận chuyển thân pháp né tránh, nhưng đã muộn, chỉ nghe "PHỐC." một tiếng, Dương Thanh bị đánh trúng. Dương Lỗi nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng trúng, qua chiêu này bất tử cũng bị thương nặng a. - Khục khục. . . Không nghĩ tới, không nghĩ tới ngươi rõ ràng làm cho ta bị thương, phế vật, ha ha, phế vật hay là thiên tài, không nghĩ tới thế nhân đều nhìn lầm rồi, bất quá ngươi là thiên tài thì như thế nào, ngươi phải chết ở chỗ này, một tuyệt thế thiên tài sẽ bị ta bóp chết trong trứng nước. Dương Thanh đứng dậy, một kích kia của Dương Lỗi, cũng không có giết chết hắn, nhưng quả thật làm hắn bị thương, khóe môi nhếch lên vết máu, nhìn khuôn mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ. Đây là công pháp biến thái gì, Dương Lỗi nhìn mà tuyệt vọng không thôi, không nghĩ tới chiêu số mạnh nhất của mình cũng không có thể làm hắn trọng thương, chẳng lẽ lúc này mình phải chết ở chỗ này? Nếu Bạch Tố Trinh không có ngủ say thì tốt rồi, lấy cảnh giới Võ Thánh của nàng, đối phó Dương Thanh còn không phải một bữa ăn sang sao. Thời điểm Dương Lỗi cảm thấy tuyệt vọng, xa xa liền truyền đến một tiếng khẽ kêu: - Yêu nghiệt, rõ ràng dám ở Uy Vũ Vương phủ ta làm càn. Dương Lỗi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một cô gái áo tím nhẹ nhàng đi tới. - Nhị tỷ. - Đệ đệ, ngươi trở về rồi. Dương Nguyệt nhìn Dương Lỗi, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. - Ân. Dương Lỗi nhẹ gật đầu: - Lại để cho Nhị tỷ lo lắng. - Đại quản gia, tại sao là ngươi? Ngươi thật lớn mật, không chỉ tu luyện tâm pháp Ma Đạo, rõ ràng còn dám dĩ hạ phạm thượng. Nhìn thấy yêu nghiệt Ma Đạo kia lại là đại quản gia Dương Thanh, Dương Nguyệt kinh ngạc, sau đó lập tức gầm lên. - Khặc khặ-x-xxxxx, nếu như đã bại lộ, như vậy tỷ đệ các ngươi đều phải chết. Dương Thanh liếm liếm bờ môi, mắt lộ ra hung quang. Sắc mặt Dương Nguyệt ngưng trọng, ngăn Dương Lỗi ở phía sau: - Đệ đệ, ngươi trốn ở đằng sau ta, để ta đối phó hắn. Nhìn Dương Nguyệt xuất ra vũ khí, trong mắt Dương Thanh hiện lên một tia tham lam: - Thiên Sương Kiếm, lại là Thiên Sương Kiếm. Không chỉ là Dương Thanh, con mắt Dương Lỗi cũng sáng ngời, tuyệt đối là thượng phẩm Linh khí, thậm chí có thể là Cực phẩm Linh khí. Bất quá vẫn còn kém Phong Ẩn Đao của mình. - Thiên Sương Kiếm, đặt ở trong tay tiểu nha đầu ngươi, quá lãng phí rồi, vẫn là giao cho ta đảm bảo a, cạc cạc. Thanh âm khó nghe kia của Dương Thanh làm cho Dương Nguyệt khẽ nhíu mày. - Muốn Thiên Sương Kiếm, hừ, ngươi có bổn sự kia sao? Đôi lông mày của Dương Nguyệt nhíu lại, huy vũ kiếm quát: - Nhất Kiếm Sương Hoa… ngưng. - Quá non rồi, mới chỉ là Vũ Sư tầng ba, cũng dám khiêu khích ta, không biết sống chết. Dương Thanh ngã người về phía sau, thân pháp cực nhanh tránh thoát một kích, sau đó quát: - U Minh quỷ trảo, phá cho ta. Dương Lỗi thấy thế kinh hãi: - Nhị tỷ, coi chừng. - Đã muộn. Dương Thanh liều lĩnh cười nói. - Hừ. Dương Nguyệt kiều quát một tiếng: - Nhất Kiếm Sương Hoa… tán. Lúc này Dương Lỗi đã khôi phục hơn phân nửa chân khí, ánh mắt ngưng tụ, xem đúng thời cơ phát động ra một kích mạnh nhất. - Trảm, Tam Sát Hợp Nhất. - Tiểu súc sanh, muốn đánh lén ta. Dương Thanh tựa hồ sau lưng có mắt, trở tay một trảo, kích ở trên sống đao, lực phản chấn cường đại làm cho Dương Lỗi lùi lại mấy bước. Bất quá Dương Thanh cũng không sống khá giả, bị đẩy lui ra sau mấy bước. Dương Nguyệt nhìn một kích kia của Dương Lỗi, nàng cũng giật mình không thôi, vốn đệ đệ của mình không thể tu luyện, trong lúc đó biến thành cao thủ, một kích kia không kém mình chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một ít. - Khục khục. . . Dương Lỗi nhổ ra một búng máu, chênh lệch quá xa, dù cho mình sử dụng Tam Sát Hợp Nhất, cũng không có thể đối phó được, lần này phản chấn làm hắn bị thương nghiêm trọng thêm. - Đệ đệ, ngươi không sao chớ. Dương Nguyệt bề bộn đở lấy Dương Lỗi, lấy ra một khỏa đan dược: - Ăn vào a. Dương Lỗi tiếp nhận, hệ thống liền cho thấy: Hoàng giai Bổ Khí Đan, đan dược thất phẩm, có thể khôi phục chân khí trong cơ thể rất nhanh. Sau khi ăn đan dược vào, khí sắc Dương Lỗi đã khá hơn nhiều, vốn là chân khí bị lấy hết, cũng khôi phục hơn phân nửa.