HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 319: Giết Vương Khôi. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) share: doctruyen.org Mời đọc Tào Tư Nhã hôm nay tu vi cũng đã đạt đến Vũ Vương cảnh giới, thậm chí cũng sắp muốn đột phá Vũ Vương tiến vào Vũ Đế rồi, hai hộ vệ của Vương Khôi bất quá là Vũ Vương hậu kỳ cảnh giới mà thôi, mặc dù nói tu vi so với Tào Tư Nhã chỉ kém một chút, bất quá Tào Tư Nhã có Thần khí nơi tay, đối phó hai người là quá dễ dàng. Chỉ một hiệp, hai hộ vệ bị đá ngả lăn, nhổ ra mấy ngụm máu tươi, liền không một tiếng động. - Ngươi. . . Ngươi lớn mật, rõ ràng giết hộ vệ của ta. Vương Khôi sợ, sợ hãi, không nghĩ tới một thị nữ bên người Dương Lỗi rõ ràng có tu vi khủng bố như thế, hơn nữa thủ đoạn ngoan độc như thế, thoáng cái liền đem hai hộ vệ của mình sinh sinh đánh chết. - Đã giết thì giết. Dương Lỗi ngữ khí bình thản đến cực điểm, như cái gì cũng không có phát sinh. - Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi sẽ không sợ khơi mào Vương gia cùng Dương gia đại chiến sao? Vương Khôi biết rõ địa vị của Dương Lỗi tại Dương gia, hắn không bao giờ là phế vật mặc người khi dễ kia nữa rồi, hôm nay một bước lên trời, trở thành Phong Vân tuyển bạt đệ nhất danh, trở thành Huyền Cơ Môn nội môn đệ tử, địa vị của hắn đã sớm vượt khỏi mình quá nhiều, làm Vương Khôi ghen ghét không thôi. - Vương gia, ta còn không để trong mắt. Dương Lỗi lạnh lùng cười cười. - Diệu Diệu gặp mặt Dương công tử, Dương công tử lại để cho Diệu Diệu đợi thật lâu. Lúc này đi ra một nữ tử mềm mại, thanh âm dễ nghe êm tai, như là chim sơn ca, cái tư thái kia, cái khuôn mặt kia, kiều diễm động lòng người, rực rỡ như hoa. Một cái nhăn mày khẽ động tầm đó, tản ra mị lực vô hình. Mà ngay cả Dương Lỗi cũng thiếu chút bị hấp dẫn, nếu như không phải Dương Lỗi tu luyện qua Băng Tâm quyết còn có Huyền Nguyên bí quyết mà nói, thật đúng là có thể sẽ lâm vào trong đó, cùng Dương Lỗi bất đồng, hai mắt Vương Khôi sớm đã nhìn thẳng tắp, hiển nhiên là bị Diệu Diệu này mê hoặc thật sâu. Sau đó Dương Lỗi vẫy tay một cái nói: - Tới, Diệu Diệu ngồi ở bên cạnh ta. Lâm Diệu Diệu do dự, nhưng vẫn là đi tới bên người Dương Lỗi, lại không nghĩ Dương Lỗi khẽ vươn tay, đem Lâm Diệu Diệu kéo đến trong ngực của mình, Lâm Diệu Diệu không khỏi kinh hô một tiếng, sắc mặt ửng đỏ thẹn thùng nói: - Dương công tử, tại đây nhiều người nhìn xem đây này? - Không có việc gì, chứng kiến liền chứng kiến, coi hắn không tồn tại là được. Dương Lỗi vỗ vai thơm của nàng nói. Mà lúc này Vương Khôi sắp phun ra lửa, chứng kiến Dương Lỗi rõ ràng hèn mọn bỉ ổi ôm Nữ Thần trong suy nghĩ của mình như vậy, như thế nào chịu được, con mắt trừng sâu sắc, cả giận nói: - Dương Lỗi, ngươi thả người ra, buông Diệu Diệu ra. Dương Lỗi nghe vậy chẳng hề để ý ở trên bộ ngực của Lâm Diệu Diệu ngắt vào, cười nói: - Buông ra, ta tại sao phải buông ra, hôm nay Diệu Diệu là nữ nhân của ta, ta muốn ôm như thế nào liền ôm như thế đó, ngươi có ý kiến? Có ý kiến cũng không thể nói, ngươi nghe rõ ràng, Diệu Diệu là nữ nhân của ta. Mà lúc này trong nội tâm Lâm Diệu Diệu tức giận đến không nhẹ, hỗn đản này, rõ ràng chiếm tiện nghi của mình, rõ ràng còn trắng trợn sờ bảo bối của mình như vậy, hơn nữa mình phải phối hợp hắn, không thể tức giận, rất đáng hận rồi, hỗn đản này. Không chỉ là Lâm Diệu Diệu, Lưu Vi cũng thở phì phì, răng ngà thẳng cắn, hận không thể đem Dương Lỗi chặt mất hai tay, móc xuống con mắt, lại đâm thêm mấy đao. - Oa oa, ta muốn giết ngươi, buông Diệu Diệu ra, thả Diệu Diệu của ta ra. Vương Khôi chịu đựng không nổi rồi, trong đầu nóng lên, quơ lấy trường đao của mình, hướng phía Dương Lỗi xông qua. Dương Lỗi thấy thế tròng mắt hơi híp, lập tức đánh ra một quyền, kích ở trên cổ tay của Vương Khôi, lập tức nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cổ tay bị sinh sinh bẻ gẫy. - Ah. . . Vương Khôi kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất. Quá yếu, quả thực nhược phát nổ, nhớ rõ lúc trước mình bị hắn khi dễ đến không hề có lực hoàn thủ, hôm nay phong thủy luân chuyển, tu vi của mình ở trong mấy tháng ngắn ngủn, đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà Vương Khôi vẫn là cùng lúc trước giống như, không có chút tiến bộ nào, Dương Lỗi đã mất đi hào hứng hành hạ hắn. Vì vậy liền đối với Tào Tư Nhã nói: - Tư Nhã, ngươi đi báo thù, hắn giao cho ngươi xử trí. - Cám ơn thiếu gia. Tào Tư Nhã sớm liền không nhịn được rồi. - Vương Khôi, còn nhớ rõ ta sao? Tào Tư Nhã một cước dẫm nát tay kia của Vương Khôi, thoáng dùng lực, Vương Khôi lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Khá tốt Dương Lỗi sớm có chuẩn bị, sau khi vào cửa liền thuận tay bày ra một cái trận pháp nho nhỏ, có thể ngăn cách thanh âm, bằng không thì tiếng kêu thảm thiết này truyền đi, thật đúng là sẽ để cho người lo lắng hãi hùng. - Ngươi. . . Ngươi là ai, thả ta ra, mau buông ta ra, bằng không thì ông nội của ta sẽ giết các ngươi. Vương Khôi kêu thảm thiết nói. - Ta họ Tào, lúc trước ngươi diệt đi cả nhà Tào gia ta, rõ ràng không nhớ rõ ta là ai rồi hả? Tào Tư Nhã hận ý nồng đậm, đoản kiếm trong tay ở trên mặt Vương Khôi nhẹ nhàng một cắt, lập tức xuất hiện một vết rách, máu tươi chảy ròng. - Ah. . . - . . Ah. . . Vương Khôi mở to hai mắt nhìn. Tào Tư Nhã hung hăng giẫm một cước, truyền ra thanh âm như là cành khô bị giẫm vỡ, ngón tay của Vương Khôi bị giẫm nát bấy. - Ah. . . Vương Khôi lập tức đau nhức ngất đi, sau đó lại đau nhức tỉnh lại. - Nghĩ tới, ngươi hủy cả nhà của ta, giết phụ mẫu ta, ngươi đi xuống Địa ngục đi. Tào Tư Nhã con mắt đỏ bừng, trong miệng gào thét nói. - Buông tha ta, buông tha ta, ah. . . Vương Khôi hô. - Ta cái gì cũng có thể cho ngươi, tiền, đan dược, Thần khí, ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi buông tha ta, bỏ qua cho ta một mạng. - Buông tha ngươi, ngươi muốn ta buông tha ngươi ah. Tào Tư Nhã lại một cước dẫm nát ngực Vương Khôi, lập tức giẫm vỡ mấy cây xương sườn. - Mơ đi, lúc ấy phụ mẫu ta cầu xin tha thứ như vậy, tại sao ngươi không có buông tha bọn hắn? Sau một phen giày vò, Vương Khôi đã hấp hối, ngay cả khí lực gọi cũng không có. Lúc này Dương Lỗi nói: - Giết hắn đi, sau đó đưa hắn về Vương gia, trả lại cho Vương Chấn Quân. Ngừng tạm, Dương Lỗi lại bổ sung một câu. - Vẫn là lưu lại một hơi. - Tốt. Tào Tư Nhã nói xong liền nhào tới trong ngực Lưu Vi, khóc ồ lên. Vương gia. Dương Lỗi để cho người đưa Vương Khôi đến Vương gia. - Nhị Lão gia, không tốt rồi, việc lớn không tốt rồi. Quản gia của Vương Chấn Quân vội vã đi tới thư phòng Vương gia. - Xảy ra chuyện gì? Lại vội vàng hấp tấp như vậy. Lúc này Vương Chấn Quân đang xem sách, thấy quản gia bối rối tiến đến như thế, không khỏi cả giận nói. - Vương Khôi thiếu gia, Vương Khôi thiếu gia sắp chết. Quản gia nói. - Cái gì? Ngươi nói cái gì? Vương Chấn Quân kinh hãi, một phát bắt được cổ áo quản gia nói.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 320: Vương Bá Đạo phân tích. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) share: doctruyen.org Mời đọc - Khục khục. . . Khục khục. . . Vương Chấn Quân buông lỏng hắn ra, thở dốc một hơi mới nói. - Nhị Lão gia, thiếu gia bị người đưa đến ngoài cửa, bất quá. . . bất quá thiếu gia đã hấp hối rồi, ta đã phân phó đại phu đi thăm. Bất quá tình huống rất không lạc quan. - Thiếu gia bây giờ đang ở đâu, dẫn ta qua. Trong nội tâm Vương Chấn Quân kinh hãi, Vương Khôi là nhi tử mình sủng ái nhất, nếu như hắn xảy ra chuyện gì mà nói, Vương Chấn Quân như thế nào tiếp chịu được. - Tại . . . Thiếu gia đã bị đưa đến trong phòng. - Đi mau, nhanh, nhanh. Vương Chấn Quân gấp đến độ không được. Trong sương phòng, Vương Khôi bị phóng trên giường, lúc này Vương Khôi vô cùng thê thảm, hai tay hai chân còn có đan điền toàn bộ đều bị phế sạch rồi, con mắt cũng mù một cái, cả người chỉ còn lại có một hơi, đã ở biên giới gần chết, tàn nhẫn, tàn nhẫn đến cực điểm. Chứng kiến bộ dáng nhi tử của mình, Vương Chấn Quân đau lòng không thôi: - Khôi nhi, Khôi nhi, ngươi thế nào rồi, là ai? Là ai đem ngươi đánh thành như vậy? Mà lúc này Vương Bá Đạo vừa mới xuất quan, nghe được báo cáo, cũng vội vội vàng vàng chạy tới. - Chấn Quân, Khôi nhi thế nào rồi? Vương Bá Đạo chứng kiến nhi tử của mình, liền nói. - Phụ thân, Khôi nhi hắn, Khôi nhi hắn bị người phế đi, hơn nữa. . . hơn nữa sinh cơ đã tuyệt, chỉ sợ không được bao lâu. Vương Chấn Quân nhìn thấy cha mình tới, khóc nói. Vương Bá Đạo đi tới bên giường, nhìn xem Vương Khôi, trong nội tâm giận dữ, một chưởng đánh ra, cách đó không xa một cái bàn lập tức phấn thân toái cốt. - Là ai, là ai, rõ ràng dám đối đãi Khôi nhi như vậy, nhất định phải tìm ra, đem hắn bầm thây vạn đoạn. Vương Bá Đạo giận dữ, đây là trần trụi trắng trợn khiêu khích, khiêu khích đối với Vương gia. - Phụ thân, Khôi nhi bây giờ còn có thể cứu về không? Vương Chấn Quân nhìn phụ thân mình, dù sao là nhi tử của mình, nếu như có thể cứu trở lại, vô luận một cái giá lớn bao nhiêu cũng là đáng được đấy. Khí tức Vương Bá Đạo thoáng bình tĩnh, tra nhìn xuống thương thế của Vương Khôi. Nhưng đi theo mặt sắc tái nhợt, so với trước kia càng thêm phẫn nộ. - Phụ thân, Khôi nhi thế nào rồi? - Tâm địa thật ác độc, tâm cơ thật độc. Vương Bá Đạo đưa vào chân khí, vì Vương Khôi trị liệu, nhưng Vương Bá Đạo tinh tường, như vậy cũng không quá đáng là kéo một tia sinh cơ mà thôi, chỉ có thể duy trì vài phút, vài phút sau, sẽ tuyệt sinh cơ, trừ khi, trừ khi có được Khởi Tử Hồi Sinh Đan trong truyền thuyết, mà Khởi Tử Hồi Sinh Đan này là cửu phẩm đan dược giá trên trời, toàn bộ Càn Nguyên quốc cũng chỉ có hai quả, trong đó Triệu gia có một quả, hoàng thất có một quả. Khởi Tử Hồi Sinh Đan này sao mà trân quý, Triệu gia lão đầu còn có lão gia hỏa Càn gia kia làm sao có thể nhường lại? Hơn nữa coi như là có được Khởi Tử Hồi Sinh Đan này, cũng sẽ không cho Vương Khôi sử dụng, mặc dù hắn là cháu trai của mình. Một phút đồng hồ sau, Vương Khôi rốt cục ở dưới chân khí của Vương Bá Đạo trị liệu mở mắt, nhưng ngữ khí vẫn là cực kỳ suy yếu, tánh mạng đã đến cuối cùng, sắp chết. - Khôi nhi, Khôi nhi. Nhìn thấy nhi tử tỉnh, Vương Chấn Quân bề bộn hô. - Phụ thân, ngươi phải báo thù cho ta, là. . . là Dương Lỗi, ngươi nhất định phải báo thù cho ta. . . Vừa mới dứt lời, liền nuốt xuống một hơi cuối cùng. - Dương gia, lại là Dương Lỗi. Vương Bá Đạo lẩm bẩm nói, đối với Dương Lỗi Vương Bá Đạo là trong lòng còn có vài phần cảm kích, nếu như không phải Dương Lỗi mà nói, hắn sớm đã bị đánh chết trên lôi đài rồi, muốn biết những đan dược kia là thập thành đan cực kỳ trân quý, đan dược như vậy cũng có thể cho mình, Dương Lỗi này như thế nào lại đối đãi cháu trai mình như thế? Vương Bá Đạo thập phần hoài nghi. Hắn có chút không tin, cái này có thể là một âm mưu, một âm mưu khơi mào Dương gia cùng Vương gia mâu thuẫn, nếu như Vương gia cùng Dương gia triệt để cãi nhau trở mặt mà nói, như vậy đắc ý sẽ là ai? Đối với ai có lợi nhất? - Dương Lỗi, lại là Dương Lỗi, phụ thân, ta muốn giết hắn, giết hắn vì Khôi nhi báo thù. Vương Chấn Quân đứng lên, hai mắt đỏ thẫm, lần trước đã từng khi nhục qua mình còn có Khôi nhi, hôm nay thù mới hận cũ, ngay cả nhi tử cũng bị hắn giết chết, Vương Chấn Quân như thế nào nhẫn chịu được, quả thực nộ khí trùng thiên. - Đứng lại. Thấy nhi tử như vậy, Vương Bá Đạo bề bộn gọi hắ lại n, nói giỡn, nếu quả thật để cho hắn làm như vậy mà nói, như vậy Vương gia cùng Dương gia thật sự là sẽ một mất một còn, không chết không ngớt rồi, mà hiện tại Vương gia cùng Dương gia thực lực kém quá lớn, nếu thật cùng Dương gia triệt để cãi nhau mà trở mặt, như vậy Vương gia cũng sẽ chấm dứt, thực lực Dương gia cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên là Dương Hữu, thời điểm cùng ma thú một phương đối chiến, Vương Bá Đạo là tận mắt nhìn đến Dương Hữu cường đại, mình căn bản nhìn không ra hắn là như thế nào ra tay, đối thủ của hắn đã bị đánh chết, Vương Bá Đạo tự hỏi, mặc dù là mình đột phá đến Vũ Thần cảnh giới cũng làm không được. Hơn nữa Dương gia cũng không chỉ có một Dương Hữu, Dương Vô Địch, Dương Vô Ngân, Dương Vô Hối, cả đám đều không phải dễ trêu, mặt khác nghe nói Dương gia còn có một lão bất tử, tu vi lão gia hỏa kia mới là kinh khủng nhất, mà Vương gia kém quá xa rồi, hôm nay Vương gia ngay cả một Vũ Thần cảnh giới cao thủ cũng không có, duy nhất đáng tin đúng là Vương Hoành, bởi vì Vương Hoành là Huyền Cơ Môn Chân truyền đệ tử, đạt được một vị trưởng lão trong môn coi trọng, vị trưởng lão này tại Huyền Cơ Môn địa vị cực cao. Bất quá cũng là nước xa không cứu được lửa gần, một khi thật sự đối lập, Vương Hoành cũng không có khả năng rất nhanh tới cứu viện. Hơn nữa Dương Lỗi này cũng đồng dạng là Huyền Cơ Môn đệ tử, hắn đã lấy được thứ nhất Phong Vân tuyển bạt lần này, thành tích xa xa vượt qua, lại đánh bại Vũ Thần Đại viên mãn Thiên Vương Hổ, những cái này đủ để chứng minh hắn là một thiên tài có một không hai, người như vậy, Huyền Cơ Môn làm sao có thể đơn giản buông tha? Vương Bá Đạo cũng không ngốc, một thiên tài như vậy không nói tại Sùng Vũ đại lục, chỉ sợ toàn bộ Huyền Nguyên tinh cũng là điên cuồng đấy, Huyền Cơ Môn lại làm sao có thể sẽ buông tha cho? Hơn nữa cái này rất có thể là một âm mưu, nếu như Vương gia cùng Dương Lỗi triệt để đối chọi mà nói, lấy được ích lớn nhất chính là Tam gia khác rồi, hoàng thất, Đông Phương gia, còn có Triệu gia. Kỳ thật Vương Bá Đạo hận nhất vẫn là Đông Phương gia rồi, em ruột của mình, Vương Bá Thiên là bị Đông Phương Bất Tử sinh sinh đánh chết đấy. Cho nên Đông Phương gia rất có thể là thủ phạm khơi mào sự kiện lần này, nói cách khác, Đông Phương gia có hiềm nghi sát hại cháu trai Vương Khôi mình lớn nhất, sau đó giá họa cho Dương gia.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 321 - 322: Yêu Nguyệt Chi Thạch. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) share: doctruyen.org Mời đọc Những điều này đều là Vương Bá Đạo suy đoán, đương nhiên nếu như Dương Lỗi biết rõ những điều này mà nói, nhất định là dở khóc dở cười, mục đích của Dương Lỗi chính là vì để cho Vương Chấn Quân tìm mình báo thù, do đó dẫn xuất bọn chúng ra Vương gia, nói như vậy thu thập sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu như biết rõ giết Vương Khôi sẽ hoàn toàn ngược lại mà nói, liền sẽ không làm như vậy rồi. Vương Chấn Quân thấy phụ thân gọi lại mình, trong nội tâm khó hiểu, trong miệng tức giận nói: - Phụ thân, Khôi nhi chi thù, chẳng lẽ liền không báo? Khôi nhi bị chết thật thê thảm, hắn là thân tôn nhi của ngươi a? - Ngươi biết cái gì? Nếu quả thật chính là hắn, vậy cũng phải bàn bạc kỹ hơn, huống chi Khôi nhi chết vẫn không thể xác định là Dương Lỗi gây nên. Vương Bá Đạo quát khẽ. - Phụ thân, Khôi nhi cũng chính miệng nói ra, chẳng lẽ còn có thể sai? Vương Chấn Quân nói. - Chẳng lẽ Khôi nhi nói liền là sự thật sao? Tận mắt thấy cũng chưa chắc là thật a? Ngươi tốt xấu cũng sống lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả một ít đồ đạc cơ bản cũng nghĩ mãi mà không rõ, về sau Vương gia, ta như thế nào yên tâm giao cho ngươi? Vương Bá Đạo hít một hơi nói. - Phụ thân, ngươi nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ còn có người giả mạo Dương Lỗi sát hại Khôi nhi hay sao? Vương Chấn Quân tuy hận không thể lập tức giết Dương Lỗi vì nhi tử báo thù, nhưng cũng không phải kẻ ngu, nghe được cha mình nói như vậy, cũng nghĩ tới điều gì. - Ngươi còn không tính ngốc về đến nhà. Vương Bá Đạo nhìn xem hắn nói ra. - Ngươi nghĩ, nếu như ngươi thật giết Dương Lỗi mà nói, như vậy Dương gia sẽ như thế nào? - Không chết không ngớt. Vương Chấn Quân sửng sốt nói. Hắn cũng tinh tường, Dương Lỗi một thiên tài như vậy, nếu như bị giết, Dương gia nhất định sẽ không chết không ngớt, Dương Lỗi là có tư chất tấn cấp Vũ Thần, hơn nữa có thể nói là khẳng định có thể đạt tới Vũ Thần cảnh giới, một thiên tài như vậy, vô luận là gia tộc nào cũng bảo vệ, không cho hắn bị bất cứ thương tổn gì, nếu như giết hắn đi, vậy thì chính thức đút tổ ong vò vẽ, so với đánh chết một vị trưởng lão muốn nghiêm trọng nhiều lắm. - Như vậy nếu như Vương gia chúng ta cùng Dương gia triệt để cãi nhau mà trở mặt, không chết không ngớt mà nói, Vương gia có thể chiếm được tiện nghi sao? Vương Bá Đạo lại hỏi. - Không thể, thực lực Vương gia ta so ra kém Dương gia, nếu như không chết không ngớt, như vậy Vương gia tuyệt đối sẽ ở hạ phong. Vương Chấn Quân nói. - Đúng vậy, nếu như Vương gia ta cùng Dương gia khai chiến, như vậy Vương gia ta sẽ ở hạ phong, lui một bước mà nói, coi như là cuối cùng Vương gia ta chiến thắng, nhưng cũng sẽ nguyên khí đại thương, đến lúc đó Vương gia ta còn có thể tồn tại sao? - Nói như vậy, sự tình Khôi nhi không phải Dương Lỗi làm đúng không? Vương Chấn Quân nói. - Không, cái này cũng không nhất định, trước khi không có căn cứ tuyệt đối chính xác, căn bản không có thể xác định. Vương Bá Đạo lắc đầu, Dương Lỗi này cũng không phải là không có hiềm nghi, bất kể nói thế nào, Khôi nhi cuối cùng nói ra người chính là hắn, chỉ cần điều tra một chút, liền có thể hiểu rõ, rốt cuộc là ai động tay. - Cái kia chính là nói Dương Lỗi cũng có hiềm nghi? - Tự nhiên, bất quá, chẳng qua nếu như thật là Dương Lỗi mà nói, như vậy sự tình sẽ phiền toái. - Bất kể như thế nào, nếu thật là hắn đã giết Khôi nhi mà nói, vậy hắn phải chết, nhất định phải chết. Vương Chấn Quân quát. - Nếu thật là bị hắn giết, chúng ta cũng không thể chính mình động thủ, bằng không thì đối với Vương gia ta là tính đả kích hủy diệt, cái phiêu lưu này, Vương gia chúng ta đảm đương không nổi. Vương Bá Đạo lắc đầu nói. - Cái kia phải như thế nào? Vương Chấn Quân nói. - Mượn đao giết người, hoặc là mời sát thủ. Vương Bá Đạo đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ. - Thiên Tinh lâu? - Đúng vậy, theo ta được biết, Dương Lỗi đã bị Thiên Tinh lâu sát thủ ám sát qua nhiều lần, lần này xuất động Thiên Tinh lâu đệ nhất sát thủ, cho nên chỉ cần chúng ta giúp vào mà nói, như vậy Dương Lỗi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Vương Bá Đạo nói ra. - Như vậy mặc kệ, phải là Dương Lỗi giết Khôi nhi hay không, đối với chúng ta đều có lợi. . . . - Sao Vương gia không có phản ứng chút nào? Lưu Vi trong phòng đi tới đi lui, có chút không kiên nhẫn. Dương Lỗi cũng buồn bực, mình cũng đem Vương Khôi đánh thành như vậy, chỉ là treo khẩu khí, một khi trở lại Vương gia sẽ tắt thở bỏ mình, Vương gia không có lý do gì không đi ra tìm phiền toái, dù sao Vương Khôi ở Vương gia địa vị thập phần cao, nghe nói Vương gia Vương Bá Đạo rất cưng chiều hắn, hơn nữa cũng là Vương Chấn Quân ưa thích trong lòng, sợ hắn chịu đựng ủy khuất gì. - Khó nói Vương gia xảy ra đại sự gì rồi hả? Lưu Vi nói. - Có thể lão gia hỏa Vương Bá Đạo kia chết rồi? Dương Lỗi lắc đầu. - Cái này không có khả năng, Vương Bá Đạo tuy bản thân bị trọng thương, bất quá lại không phải dễ dàng chết như vậy. - Cái kia Vương Khôi đều chết, bọn hắn còn không có động tác? Chẳng lẽ Vương Khôi bị Vương gia từ bỏ hay sao? Lưu Vi nói. - Cái này ta cũng không biết, hiện tại chúng ta có thể làm chỉ là chờ, nếu như tùy tiện tiến đến mà nói, rất có thể sẽ nguy hiểm, Vương Khôi vừa chết, Vương gia nhất định thủ vệ sâm nghiêm, như vậy xông vào, căn bản không có chỗ tốt gì. Cho nên chúng ta chỉ có tìm cơ hội. Dương Lỗi cũng không hiểu, vì cái gì Vương gia không có truyền đến một điểm tin tức. - Kỳ thật lúc trước, nếu như ngươi dịch dung trở thành Vương Khôi mà nói, ngược lại là một biện pháp tốt đánh vào nội bộ Vương gia. Lúc này Lưu Vi nói ra. Dương Lỗi nghe vậy phất phất tay nói: - Cái này ngươi đừng nói, loại chuyện này ta là tuyệt đối sẽ không làm. Nói giỡn, lại để cho mình dịch dung trở thành tên gia hỏa như Vương Khôi, làm sao có thể. Ngày hôm sau. Dương Lỗi tìm người nghe ngóng tin tức có quan hệ, Vương Khôi chết, cũng không có truyền tới, nói cách khác Vương Khôi chết bị Vương gia ẩn tàng. Về phần tại sao làm như vậy, vậy thì không được biết rồi. Mà lúc này trong thư phòng Vương gia Vương Bá Đạo, bọn người Vương gia Vương Chấn Quân đều có mặt. - Phụ thân, có tin tức gì hay không, tin Khôi nhi chết cũng không có truyền ra. Vương Chấn Hải nói. - Ta ngược lại là tìm được một ít dấu vết để lại, hôm qua Khôi nhi đi Diệu Ngọc Phường tìm ca kỹ gọi là Diệu Diệu kia, mà khi đó Dương Lỗi cũng ở Diệu Ngọc Phường. Vương Chấn Hổ nói tiếp. - Dương Lỗi, khẳng định là Dương Lỗi rồi, nhất định chính là hắn giết, nhất định chính là hắn hại Khôi nhi. Vương Chấn Quân nghe xong, lập tức la lớn. - Như vậy xem ra Dương Lỗi hiềm nghi đích thật là lớn nhất. Vương Bá Đạo nhẹ gật đầu. - Như vậy, ta đi tìm Dương Lỗi tìm hiểu hư thật một chút, nếu quả thật chính là hắn mà nói, như vậy sẽ để cho hắn cho chúng ta một cái công đạo. - Phụ thân. . . - Ngươi không cần nhiều lời, hết thảy dùng gia tộc làm trọng, coi như là Dương Lỗi làm, cũng nhất định phải nhẫn, Vương gia chúng ta đã đến thời khắc mấu chốt, nhịn vài năm nữa, chờ Hoành nhi rời núi, đó chính là thời điểm Vương gia chúng ta quật khởi, là thời điểm chúng ta triệt để khống chế Càn Nguyên quốc. Vương Bá Đạo đã cắt đứt lời của con mình. . . . Tư Tinh cư. - Thiếu gia, có người tới tìm ngươi. Dương Lỗi đang luyện đan, lúc này Xuân Lan đi đến, đối với hắn nói. - Có người tìm ta, là ai? - Là Vương gia Gia Chủ. Xuân Lan nói. Lại là Vương Bá Đạo, Dương Lỗi lập tức đứng lên, hắn rốt cuộc đã tới sao? Trong phòng khách. Vương Bá Đạo đang ngồi ở trên bàn uống trà. - Lại để cho Vương gia chủ đợi lâu. Dương Lỗi đi vào phòng khách, nhìn xem hắn nói ra. - Không có việc gì, mới trong chốc lát mà thôi. Vương Bá Đạo chứng kiến Dương Lỗi, bề bộn đứng lên. - Không biết Vương Gia Chủ lúc này đến tìm ta là có chuyện gì? Dương Lỗi thấy Vương Bá Đạo này tựa hồ không phải tìm đến mình phiền toái, hơi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn còn không biết mình là người giết chết Vương Khôi? Hoặc là nói, Vương Khôi ở nửa đường liền chết rồi? Người của Vương gia căn bản cũng không có phát hiện là mình làm hay sao? Dương Lỗi cũng có chút ít nghĩ thông suốt, khả năng này đoán chừng là bởi vì mình là người Dương gia, cho dù Vương Bá Đạo biết là mình giết Vương Khôi, cũng phải nghĩ kĩ, dù sao Vương gia hôm nay ở vào một trạng thái vi diệu, nếu như một khi chuyện gì phát sinh, như vậy Vương gia tất nhiên vạn kiếp bất phục, cho nên Vương gia không thể không nén giận. - Ta đến tìm Dương công tử có hai kiện sự tình, thứ nhất là cảm tạ Dương công tử ở ngày đó tặng cho lão hủ đan dược. Vương Bá Đạo nói xong lấy ra một cái hộp, ở trước mặt mở ra, trong đó chứa một quả bảo thạch tinh sáng lóng lánh. Dương Lỗi lắp bắp kinh hãi: - Đây là. . . Yêu Nguyệt Chi Thạch? - Đúng vậy, cái này là Yêu Nguyệt Chi Thạch, Yêu Nguyệt Chi Thạch này Vương gia ta đạt được đã nhiều năm, một mực không có cách nào cởi bỏ bí mật trong đó, ta nghĩ Yêu Nguyệt Chi Thạch này cùng Vương gia ta đoán chừng là không có duyên phận, lão hủ tính đem Yêu Nguyệt Chi Thạch giao cho Dương công tử ngươi, nhằm báo ân cứu mạng của Dương công tử. Vương Bá Đạo nói xong đem Yêu Nguyệt Chi Thạch này đưa tới trước mặt Dương Lỗi. Yêu Nguyệt Chi Thạch này Dương Lỗi là thập phần tinh tường, theo như truyền thuyết, Yêu Nguyệt Chi Thạch này là Yêu Thần Yêu Nguyệt trong truyền thuyết lưu lại, trong đó có một bí mật cực lớn, nếu như cởi bỏ bí mật này sẽ đạt được tất cả lực lượng của Yêu Thần Yêu Nguyệt, cũng là nói, Yêu Nguyệt Chi Thạch này là nguyên thần của Yêu Nguyệt biến thành, nói ngắn lại, trong Yêu Nguyệt Chi Thạch này đích thật là có một đại bí mật, mà bí mật này cùng Yêu Thần mật thiết tương quan, nhưng Yêu Nguyệt Chi Thạch này đến cùng có bí mật gì, truyền ngôn nói có phải thật hay không, cái này không thể nào biết được. Mà Yêu Thần Yêu Nguyệt, là Yêu tu thời kỳ Thượng cổ, tu vi cực kỳ cường đại, là một trong chúa tể cường đại nhất ngay lúc đó, lúc kia trong thiên địa cường giả tung hoành, Vũ Thần cảnh giới võ giả căn bản là như là chỉ như con sâu cái kiến không đáng giá nhắc tới, đương nhiên khi đó Vũ Thần cảnh giới cũng không phải xưng là Vũ Thần, mà là pháo hôi. - Cái này quá quý trọng rồi. Dương Lỗi tuy muốn, nhưng vẫn là lắc đầu. - Dương công tử ngươi thu đi, ở trong mắt lão hủ cái Yêu Nguyệt Chi Thạch này căn bản như là một khối phế thạch, không hề công dụng. Vương Bá Đạo đem Yêu Nguyệt Chi Thạch lần nữa đẩy qua. Dương Lỗi ngược lại là buồn bực, thằng này xem ra còn thực không biết mình là hung thủ sát hại cháu trai hắn, bằng không thì như thế nào sẽ đem Yêu Nguyệt Chi Thạch đưa cho mình. - Vương gia chủ đã nói như vậy, như vậy tiểu tử từ chối thì bất kính rồi. Dương Lỗi đem Yêu Nguyệt Chi Thạch thu vào, sau đó Dương Lỗi lại nói. - Không biết Vương Gia Chủ còn có chuyện gì? Vương Bá Đạo hít một hơi nói: - Kỳ thật ta tới là có một chuyện khác trọng yếu, quan hệ đến Vương gia cùng Dương gia hai nhà sinh tử tồn vong. Dương Lỗi nghe vậy ngược lại là ngẩn người. - Vương gia chủ cớ gì nói ra lời ấy? - Tôn nhi Vương Khôi của ta hôm qua bị người giết đi, trước khi về đến nhà chỉ để lại một hơi cuối cùng. Vương Bá Đạo ngẩng đầu nói ra. - Mà một hơi này là người nọ cố ý lưu lại, lúc Khôi nhi về đến nhà, nói ra người giết hắn là Dương công tử ngươi! Lúc này ánh mắt Vương Bá Đạo một mực quan sát đến Dương Lỗi, muốn từ trên người hắn tìm ra cái gì khác thường. Mà Dương Lỗi lại không có biểu hiện ra cái gì không đúng, trong nội tâm buồn bực, thằng này hôm qua không đến, rõ ràng đến hiện tại mới tìm mình, hơn nữa tựa hồ cũng không phải đến hưng sư vấn tội, tăng thêm lời nói trước kia..., Dương Lỗi suy đoán, thằng này đoán chừng hoài nghi có người giết Vương Khôi, sau đó giá họa cho mình, khơi mào Dương gia cùng Vương gia mâu thuẫn. Nghĩ thông suốt điểm này, Dương Lỗi ngược lại là vui vẻ, lão gia hỏa này thật đúng là sức tưởng tượng phong phú, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Vương Khôi này căn bản chính là mình giết, bất quá như vậy cũng tốt, trước thu điểm tiền lãi, về phần những chuyện khác, tới đâu hay tới đó. - Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ Vương Khôi căn bản chính là ta giết? Dương Lỗi nhìn xem Vương Bá Đạo mỉm cười nói. Nghe được lời này của Dương Lỗi, trong nội tâm Vương Bá Đạo nhẹ nhàng thở ra, có thể xác định cháu trai mình Vương Khôi cũng không phải là bị Dương Lỗi giết chết, nếu thật là bị hắn giết mà nói, còn có thể nói như vậy sao? - Làm sao có thể, Dương công tử làm sao có thể sẽ giết Khôi nhi, điểm ấy lão hủ vẫn là có thể chia được tinh tường. Vương Bá Đạo lắc đầu. Mà lúc này Dương Lỗi mang trên mặt vui vẻ, nhưng trong lòng suy nghĩ, hiện tại mình có nên đem Vương Bá Đạo giết đi hay không, Vương Bá Đạo là người lợi hại nhất Vương gia, hơn nữa Sư Tử chiến thú cường hãn kia đã ở trên lôi đài bị đánh tàn rồi, đoán chừng thời gian ngắn là không thể nào khôi phục, hiện tại là thời cơ tốt nhất đánh chết Vương Bá Đạo. Bất quá tinh tế nghĩ nghĩ, vẫn là buông tha cho, Vương gia phải đối phó, nhưng một khi mình đánh chết Vương Bá Đạo, Vương gia tuy đã mất đi một cao thủ, nhưng ai biết Vương gia còn có át chủ bài gì? Trước kia thời điểm mình đánh chết Vương Khôi thật đúng là nghĩ đến rất đơn giản, bất quá may mắn đánh bậy đánh bạ, lại để cho Vương Bá Đạo hiểu lầm. Như thế, mình liền đem sự tình giết Vương Khôi này giá họa cho Càn gia hoặc là Triệu gia cũng có thể, về phần Đông Phương gia, dù sao cùng Dương gia vẫn là quan hệ hữu hảo, hơn nữa Đông Phương Tiểu Vũ cùng mình quan hệ không tệ, nếu như mình thu thập Đông Phương gia mà nói, mình thật đúng là không tốt gặp Đông Phương Tiểu Vũ rồi. - Vương Khôi hoàn toàn chính xác không phải ta giết. Lúc này Dương Lỗi nói.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 323: Mượn đao giết người. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) share: doctruyen.org Mời đọc Bất quá người giết Vương Khôi huynh đệ, cũng quá ghê tởm, tuy ta cùng Vương Khôi có chút hiểu lầm, nhưng cũng không đến mức sát hại hắn, huống chi giết Vương Khôi đối với ta một điểm chỗ tốt cũng không có, đối với Dương gia ta cũng không có bất kỳ chỗ tốt. - Đây thật là như thế, bất quá rốt cuộc là ai giết Khôi nhi, muốn khơi mào hai nhà chúng ta ân oán? Vương Bá Đạo mày nhăn lại, ở trong mắt hắn xem ra, trong đó hiềm nghi lớn nhất có lẽ là Đông Phương gia rồi. - Cái này cũng không tốt suy đoán, ta đắc tội người hiện tại chỉ có Càn Vũ Dũng, bất quá có lẽ Càn Vũ Dũng này không có năng lực lớn như vậy, hơn nữa hắn cũng không có thông minh như vậy. Dương Lỗi khẽ chau mày, đứng dậy nói ra. - Càn gia? Vương Bá Đạo nghĩ nghĩ, thật đúng là có khả năng này, hôm nay Càn gia cũng không phải chuyện đùa, Càn Thiên Phong tiến giai Vũ Thần, mà Càn gia còn bằng vào Thăng Tiên Lệnh đưa một cái tiến vào Huyền Cơ Môn, đây chính là Chân truyền đệ tử hàng thật giá thật, đoán chừng địa vị của hắn sẽ không so với Hoành nhi chênh lệch, kể từ đó, liền ý nghĩa Càn gia muốn quật khởi rồi, mà Càn gia quật khởi chướng ngại lớn nhất, hoặc là nói đối với Càn gia uy hiếp lớn nhất, hiện tại là Dương gia rồi, Dương gia Dương Hữu tu vi cực kỳ khủng bố, hơn nữa Dương Lỗi thiên phú cũng quá kinh người, một khi để cho Dương Lỗi lớn lên, như vậy Càn Nguyên quốc đoán chừng cũng không còn họ Càn, mặt khác còn có một nguyên nhân trọng yếu, nguyên nhân này bốn đại gia tộc kỳ thật đều tinh tường, giang sơn Càn Nguyên quốc này, nguyên vốn phải là của Dương gia, nhưng Càn gia lại sử dụng thủ đoạn vô sỉ cướp lấy trái cây thắng lợi của Dương gia, thù này, rất lớn. Tuy Dương gia một mực ẩn nhẫn, nhưng thù lớn như vậy há có thể dễ dàng tiêu trừ như vậy hay sao? Như thế xem ra, Càn gia này hiềm nghi thật đúng là không nhỏ, một khi khơi mào Dương gia cùng Vương gia ân oán, một khi hai nhà khai chiến mà nói, như vậy có lợi nhất thật đúng là Càn gia. Bởi vì Vương gia cùng Triệu gia đi rất gần, mà Dương gia cùng Đông Phương gia đi gần, một khi khai chiến, Triệu gia cùng Đông Phương gia tất nhiên sẽ cuốn vào trong trận tranh đấu này, Tứ gia tranh chấp, mà Càn gia sống chết mặc bây, như vậy Triệu gia, Vương gia, Đông Phương gia, còn có Dương gia, Tứ gia vô luận là phương nào đạt được thắng lợi, đều bị suy yếu sâu sắc, kể từ đó, Càn gia liền chiếm tiện nghi rồi, thậm chí khả năng trực tiếp đối với Tứ gia phát động công kích, một lần hành động đem bốn đại gia tộc lau đi. Bất quá Vương Bá Đạo lại nghĩ tới vị tuyệt thế cường giả sau lưng Dương Lỗi kia, người nọ là ngay cả Vũ Thần Đại viên mãn Thiên Vương Hổ cũng kiêng kị, có hắn ở đó, Dương gia căn bản chính là phòng thủ kiên cố, nếu như hắn muốn đối phó Vương gia mà nói, như vậy căn bản không cần hao phí bao nhiêu lực khí, chỉ cần vị cường giả kia xuất mã, như vậy Vương gia còn có cơ hội sao? Cái này ngắn ngủn mấy hơi thở tầm đó, trong đầu Vương Bá Đạo chuyển đổi rất nhiều ý niệm. - Hoàng thất Càn gia hiềm nghi hoàn toàn chính xác rất lớn. Vương Bá Đạo dừng một chút. - Bất quá còn không xác định, cũng không có chứng cớ, chẳng qua nếu như thật sự là bọn hắn mà nói, ta đây nhất định sẽ không bỏ qua Càn gia, ta muốn cho bọn hắn nợ máu trả bằng máu. - Càn gia, sớm muộn sẽ thu thập, ta nghĩ nếu như thời cơ đến rồi, gia gia của ta tất nhiên sẽ đoạt lại đồ vật thuộc về Dương gia chúng ta, đến lúc đó hi vọng Vương gia chủ có thể giúp một tay. Lúc này Dương Lỗi nói ra. - Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên. Vương Bá Đạo gật đầu. - Càn gia cũng là đối đầu của Vương gia ta. Lời nói tuy nói như vậy, nhưng Vương Bá Đạo cũng sẽ không làm sự tình không có lợi. Sau khi Vương Bá Đạo rời đi, Dương Lỗi đi tới gian phòng của Tào Tư Nhã cùng Lưu Vi. - Vương Bá Đạo mới vừa tới tìm ta rồi. Dương Lỗi tùy ý ngồi xuống, nhìn xem nàng nói ra. Tào Tư Nhã không nói gì, một bên Lưu Vi nhịn không được, thở phì phì nhìn xem Dương Lỗi nói: - Ngươi như thế nào thả lão tặc Vương Bá Đạo này, hắn tuy không phải hung thủ giết chết tỷ ta, nhưng mà thoát không khỏi liên quan, phàm là người của Vương gia đều đáng chết. - Tiểu di. Tào Tư Nhã nghe vậy vội vàng kéo Lưu Vi. - Ngươi lôi kéo ta làm gì, ta nói rất đúng sự thật. Lưu Vi thở phì phì mà nói. Dương Lỗi nghe vậy im lặng, cái này nghĩ cũng rất đơn giản, tùy tiện giết là được? Nói giỡn, Vương Bá Đạo này cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy, muốn biết tu vi cảnh giới của mình bất quá là Vũ Đế mà thôi, tuy có thể đánh chết Vũ Thần, nhưng đó là vận khí, Phong Ẩn Đao kích phát Nhất Kích Tất Sát. - Ngươi ngược lại là nói chuyện ah, chẳng lẽ ngươi không có ý định vì Tư Nhã báo thù rồi hả? Lưu Vi thấy Dương Lỗi không nói lời nào, thanh âm đề cao vài phần. - Hiện tại giết hắn mà nói, ngươi nghĩ sẽ mang đến cái kết quả dạng gì? Dương Lỗi có chút nhíu mày nói ra. - Cái hậu quả gì, không phải chỉ là một lão tặc ư, giết thì giết. Hiện tại Lưu Vi nghĩ chính là, đây là phương pháp tốt nhất đánh chết Vương Bá Đạo, nếu để cho hắn đi trở về, còn muốn giết hắn, cái kia là không còn dễ dàng như vậy rồi, Vương gia dù sao cũng là một trong bốn đại gia tộc của Càn Nguyên quốc, có thể trở thành bốn đại gia tộc, khẳng định có át chủ bài của nó, coi như là Vương gia hiện tại so ra kém ba đại gia tộc khác, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, mà hiện tại nếu như giết Vương Bá Đạo mà nói, đối với Vương gia đả kích nhất định là cực lớn. - Ta họ Dương, là người Dương gia trong bốn đại gia tộc, nếu như hiện tại ta giết Vương Bá Đạo mà nói, cái kia Vương gia tất nhiên sẽ không bỏ qua, như vậy không chỉ có chúng ta tình cảnh nguy hiểm, hơn nữa Vương gia cùng Dương gia khẳng định không chết không ngớt, sự tình báo thù cho Tư Nhã, ta nói là sẽ làm được, nhưng không thể liên lụy Dương gia. Dương Lỗi nhìn xem nàng. - Điểm ấy ngươi phải hiểu được. Tuy trước kia Dương Lỗi đối với Dương gia không có hảo cảm gì, nhưng hiện tại Dương Vô Địch còn có Dương Vô Ngân đối với mình rất không tồi, mà Dương Hữu tuy không phải là cha ruột của mình, nhưng coi như là dưỡng dục mình. - Cái này. . . Cái này. . . Vậy ngươi định làm như thế nào? Nghe được Dương Lỗi nói, Lưu Vi cũng không biết nói như thế nào, ý nghĩ của nàng là, Dương Lỗi một người khẳng định là không thể nào thu thập được Vương gia, muốn triệt để bị diệt Vương gia mà nói, nhất định phải lợi dụng thân phận Dương Lỗi, nói cách khác phải đem Dương gia kéo vào, nếu như Dương gia không động thủ, như vậy làm sao có thể đối phó được Vương gia? Nhưng nếu Dương gia cũng động thủ, vậy thì không giống với lúc trước, thực lực Vương gia ở trong bốn gia tộc là kế cuối, mà Dương gia lại ở vào thứ nhất vị, thực lực sai biệt có thể nghĩ. - Mượn đao giết người. Dương Lỗi nghe vậy nhổ ra bốn chữ.
HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG Tác giả: Lãm Nguyệt Thu Phong Chương 324: Giá họa. (1) Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Sói Già †¸.•'´¯)¸.•'´¯) share: doctruyen.org Mời đọc - Mượn đao giết người, như thế nào mượn đao giết người? Lưu Vi lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái, chẳng lẽ còn có người nguyện ý đối phó Vương gia, cùng Vương gia có cừu oán? Lưu Vi mới đến Càn Nguyên quốc không lâu, rất nhiều chuyện còn không phải quá quen thuộc. - Hoàng thất, Càn gia. Lưu Vi nhìn xem Dương Lỗi nói: - Ngươi nói là để cho hoàng thất đi đối phó Vương gia? Điều này sao có thể? Càn gia cùng Vương gia tựa hồ căn bản không có xung đột gì. - Ngươi quên ta có biến hình thuật sao? Lúc này Dương Lỗi cười thần bí. Dương Lỗi nghĩ đến, nếu như mình biến thành bộ dạng Vương Bá Đạo, đánh chết Càn Thiên Phong mà nói, chuyện kia đã có thể náo nhiệt, bất quá chặn giết Càn Thiên Phong mình thật đúng là khó có thể làm được, trừ khi Phong Ẩn Đao lần nữa kích phát thuộc tính Nhất Kích Tất Sát, bằng không thì căn bản không có cái khả năng kia. Bất quá cái này cũng không sao, mình không được còn có thể để cho người khác đi làm, phải biết mình là có Dịch Dung Đan, chắc hẳn gia gia đối với chuyện này có lẽ rất cảm thấy hứng thú. Nếu không thì để cho Đông Phương gia xuất mã cũng được, chắc hẳn Đông Phương Bất Bại cũng nguyện ý đấy. … - Càn Vũ Dũng, Càn Vô Cực. - Ngươi là ai? Càn Vũ Dũng nhìn xem người tới nói. - Người giết các ngươi. Người nọ nói xong liền xuất thủ. - Chết cho ta. Người nọ ra tay cực nhanh, hơn nữa chiêu chiêu trí mạng. - Không tốt, hộ vệ, hộ vệ lên cho ta, ngăn trở hắn. Càn Vô Cực la lớn. - Con sâu cái kiến, muốn ngăn trở ta không đủ tư cách, người nào ngăn ta chết. Người nọ ra tay đại khai đại hợp, dễ như trở bàn tay, nhất quyền nhất cước, liền đơn giản đánh chết hộ vệ dựa sát vào, trong lúc nhất thời huyết tinh văng khắp nơi. Lúc này một người vọt ra. - Điện Hạ, Điện Hạ đi mau, để ta chặn hắn lại. - Mông Tướng quân ngươi tới tốt, nhanh lên hộ giá. Càn Vũ Dũng thấy được người tới, lập tức đại hỉ. Mông Tướng quân là Võ Thánh hậu kỳ cường giả, tất nhiên có thể ngăn trở đối phương. - Ngươi là người nào, rõ ràng dám ở Đô Thành Càn Nguyên Quốc, tập kích Hoàng tử triều đình của ta, còn không mau mau chịu trói. Mông Tướng quân trường đao trong tay ra khỏi vỏ, khí thế đột nhiên tăng lên. - Mông Tướng quân, ta kính trọng ngươi làm người, không muốn cùng ngươi là địch, ngươi tránh ra. Người nọ nhướng mày, nói ra. - Không có khả năng, Mông Hoan ta tuyệt sẽ không cho ngươi thực hiện được. Mông Tướng quân nói. - Cái kia đắc tội rồi. Người nọ thân hình khẽ động, hướng phía Mông Hoan công kích qua, tốc độ cực nhanh, để cho người sợ hãi thán phục, người này tu vi cực kỳ cường hãn, nghe thanh âm của hắn, tuổi không lớn lắm, nhưng không nghĩ tới tu vi dĩ nhiên là cường hãn. Nhất quyền nhất cước tầm đó, mang theo chiến lực cuồng bạo, quyền thế bá đạo cương mãnh. Bành bành bành. Hai người qua mấy chiêu, song song đẩy lui. - Hai vị Điện Hạ, các ngươi đi trước, do mạt tướng ngăn trở hắn. Mông Hoan nói. - Muốn đi, không có cửa đâu. Người nọ hét lớn một tiếng, hai tay nắm tay, khí thế đột nhiên gia tăng mấy lần, mạnh mẽ đánh một quyền ra, một quyền này bá đạo vô cùng, hóa thành một đạo quyền kình hướng phía Mông Hoan oanh kích qua. - Bá Thiên quyền, ngươi là người Vương gia? Mông Tướng quân thấy thế lắp bắp kinh hãi, cái này hoàn toàn chính xác là Vương gia Bá Thiên quyền, khó trách quyền thế người này bá đạo mà cương mãnh như thế, thì ra người nọ là Vương gia chi nhân, bất quá Mông Hoan còn không để trong lòng, một chiêu này tuy cường hoành, nhưng người tới tu vịidù sao không sánh bằng mình. - Bá Thiên quyền củ ngươi tuy tinh diệu uy mãnh, nhưng đáng tiếc chính là, ngươi tu vi không đủ, bằng không thì ta thật đúng không phải là đối thủ của ngươi. - Rút đao đoạn thủy. Mông Hoan chém ra trường đao, một đạo đao khí chặt đứt quyền thế cương mãnh kia. PHỐC. . . Người nọ phun ra một búng máu, thấy tình thế không ổn, vội rút thân lui về phía sau, tốc độ cực nhanh, Mông Hoan muốn đuổi theo, nhưng căn bản đuổi không kịp, bất đắc dĩ thở dài. - Mông Tướng quân, thích khách kia đâu? Càn Vô Cực tức giận đến không được, lần này rõ ràng bị ám sát rồi, hắn như thế nào nhẫn chịu được, chứng kiến Mông Hoan tới, không khỏi quát. - Mạt tướng vô năng, lại để cho hắn chạy. Mông Hoan nói. - Cái gì? Chạy, ngươi là làm việc như thế nào? Càn Vũ Dũng phẫn nộ quát. . . . Cùng lúc đó, một chỗ trạch viện của Vương gia, Vương Bá Huyền là Tứ đệ của Vương Bá Đạo, tu vi cũng là Võ Thánh Đại viên mãn, hắn tuy cũng cùng Vương Bá Đạo là Võ Thánh Đại viên mãn, nhưng sức chiến đấu muốn chênh lệch nhiều hơn, hơn nữa không có chiến ngẫu thủ hộ. - Người nào? Vốn là ở trong khi tu luyện, Vương Bá Huyền nhanh chóng mở mắt, quát nhẹ một tiếng. - Người giết ngươi. - Giết ta, khẩu khí thật là lớn. Vương Bá Huyền nhìn xem người tới, người này toàn thân đều bao phủ ở bên trong y phục dạ hành, toàn thân không có lộ ra nửa điểm khí tức, rất quỷ dị, để cho người khó có thể nắm lấy. - Lời của ngươi nhiều lắm. Người nọ hóa thành một đạo bóng đen, trường đao trong tay như là Thiểm Điện xẹt qua. - Bá Thiên quyền, Bá Thiên tuyệt địa. Vương Bá Huyền thấy thế không ổn, nhanh chóng đánh ra một quyền, một quyền này hoàn toàn đánh trúng trường đao của đối phương. Chỉ nghe ‘ông’ một tiếng, song phương từng người lui về phía sau một bước. - Lực đạo thật lớn, bất quá nếu muốn giết ta, vẫn là quá kém. Vương Bá Đạo quát lớn, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn chi sắc, từ khi tiến vào Võ Thánh Đại viên mãn cảnh giới, liền chưa bao giờ gặp đối thủ thích hợp, trước mắt người này tu vi so với mình chỉ mạnh không yếu, liền khơi dậy chiến ý cường đại của Vương Bá Huyền. - Hừ. Người nọ hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay tốc độ nhanh hơn, lần nữa hướng phía Vương Bá Huyền công kích tới. - Đao pháp của ngươi tuy lợi hại, nhưng sơ hở quá nhiều, xem ta phá vỡ như thế nào. Vương Bá Huyền chợt quát một tiếng, lần nữa đánh ra một quyền, một quyền này so với một quyền trước kia uy thế càng hơn, lực đạo cương mãnh, như là Mãnh Hổ xuống núi, có xu thế uy chấn thiên hạ. Bành bành bành. Thân đao lần nữa bị đánh trúng, trường đao trong tay người kia lập tức bị đánh bay, cắm ở trên tường, ông ông vang lên. - Ha ha, ha ha, ta nói rồi đao pháp của ngươi không được, nếu như ngươi muốn dựa vào đao pháp này giết ta mà nói, cái kia thật đáng tiếc, đao pháp của ngươi không tới nơi tới chốn, không có tư cách kia. Vương Bá Huyền cuồng tiếu nói. - Không cần đao, ta vẫn có thể giết ngươi. Người nọ hừ lạnh một tiếng. Trong mắt người nọ hiện lên một đạo hàn quang, lại vứt bỏ đao không cần. Thân hình hắn nhanh chóng đi tới bên người Vương Bá Đạo, khẽ quát một tiếng: - Càn Khôn Nhất Chỉ, Càn Khôn phá. Người tới tốc độ cực nhanh, Vương Bá Huyền tuy là Võ Thánh hậu kỳ, rõ ràng không có kịp phản ứng, một ngón tay này, lập tức đánh vào mi tâm của hắn. - Càn Khôn Nhất Chỉ, ngươi. . . ngươi. . . ngươi là người Càn gia? Vương Bá Huyền nói. - Ngươi biết cũng đã quá muộn, người chết là không biết nói chuyện đấy. Người nọ cười lạnh nói.