Chương 8: Lâm Huyền Shared by: banlong.us === oOo === Spoiler "Đao này ở đâu ra, cũng không tệ." Nhưng vào lúc này, Lâm Huyền lách người chặn lại, ngăn cản đường đi của Vương Khung, cùng lúc đó, bàn tay dò tới, chụp vào Hắc Long Đao trong ngực hắn. Tất cả lực chú ý của Lâm Huyền đều bị Hắc Long Đao hấp dẫn, thân là dị năng giả, gã nguyên bản có thể cảm giác được thanh đao đen này không hề tầm thường, trực tiếp vươn tay chộp lấy. Cử động như vậy có thể nói là bá đạo đến cực điểm, căn bản cũng không có để Vương Khung ở trong mắt. Phải biết đoạt binh khí của người khác, tương đương với giết cha mẹ, đây chính là tính mạng của mình, sao có thể tuỳ tiện giao cho người khác? Lúc này, hàn quang trong mắt Vương Khung đại thịnh. "Oắt con, ngươi thật đúng là chán sống." Vương Khung nhấc cánh tay, Hắc Long Đao trong tay rung lên theo, vạch ra một độ cong quỷ dị, đao quang lấp lóe, trực tiếp chém về phía cánh tay Lâm Huyền dò tới. Lâm Huyền sắc mặt đột biến, gã vừa mới ngưng tụ Hỏa Chủng, thức tỉnh dị năng, nói cho cùng vẫn là thân thể máu thịt, làm sao dám ngạnh kháng phong mang của Hắc Long Đao. Ngay lập tức, gã rút lui về phía sau. Nhưng với lần rút lui này, vẻ mặt của Lâm Huyền triệt để lạnh xuống. Ở trước mặt nhiều người như vậy, gã không ngờ được Vương Khung vậy mà không biết cân nhắc như thế, khiến gã bị mất mặt. "Vương Khung, ngươi dám chống đối ta?" Lâm Huyền trầm giọng quát. Lập tức, ánh mắt của mọi người thay đổi, có kinh dị, có lạnh lùng, cũng có tâm thái xem kịch. Phải biết, hiện nay Lâm Huyền như mặt trời ban trưa, là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong toàn bộ Tam Dương Trấn, được không biết bao nhiêu nhà giàu nịnh bợ, đắc tội gã, chẳng khác gì là tự chui đầu vào rọ, sau này khó có nơi đặt chân. Giống như vị mỹ nữ bên cạnh gã kia, coi như là hòn ngọc quý trên tay Vương gia cao quý nhà giàu nhất Tam Dương Trấn, cũng chạy theo như vịt, chủ động ôm ấp yêu thương. "Chuyện này phải bắt đầu nói từ đâu?" Vương Khung nhếch miệng nói: "Trước đây, vào thời điểm ngươi ăn bữa nay lo bữa mai, ta đã trộm không ít thịt nát từ cửa tiệm thịt cho ngươi." "Ta cho ngươi ăn lớn đến như vậy, dễ dàng sao? Cho dù là con ruột cũng không thể hơn được, làm sao lại có thể chống đối ngươi chứ?" "Ngươi...ngươi đánh rắm..." Sắc mặt của Lâm Huyền xấu hổ đến đỏ bừng, chửi ầm lên. Hoàn toàn chính xác, lúc trước gã trà trộn trong chợ búa, căn bản không có khả năng kiếm sống, đều là dựa vào Vương Khung thường xuyên tiếp tế, nếu không đã sớm chết đói. Lúc này, thần sắc của đám người hơi hơi xảy ra biến hóa. Những người này đều xuất thân từ nhà giàu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đối với những kẻ đầu đường xó chợ như Lâm Huyền, những công tử tiểu thư bọn hắn căn bản vốn là chướng mắt. Nhưng xưa đâu bằng nay, Lâm Huyền thức tỉnh dị năng, liền chú định cao quý hơn bọn hắn. "Huyền ca, cần gì tính toán với thứ chợ búa nói lời vô lại này, hắn căn bản không có tư cách đứng chung một chỗ cùng với chúng ta." Vương Tuyết Nghi kéo cánh tay Lâm Huyền, gắt giọng. Lâm Huyền nghe thế cười lạnh, gã là tức đến hồ đồ, hiện nay gã thân là dị năng giả, hoàn toàn chính xác không cần thiết nói nhăng nói cuội cùng với một gã giết heo. "Chủ tiệm, chỗ này là ba ngàn lượng, ta lấy vỏ đao." Lâm Huyền móc ra một tờ kim phiếu từ trong ngực. Hiện nay gã tài đại khí thô, chút tiền này thật đúng là không để vào mắt. Nhãn tình của chủ tiệm sáng lên, dâng vỏ đao da Hắc Giao Ngư lên, món đồ này mặc dù tốt, nhưng quá đắt đỏ, người bình thường căn bản sẽ không mua. "Da Hắc Giao Ngư, quả nhiên là đồ tốt." Lâm Huyền liếc nhìn, khẽ cười nói. Ngay sau đó, ánh mắt của gã rơi ở trên người Vương Khung. "Để đao lại, ta tha cho ngươi tội mạo phạm." "Ngươi đây là muốn ăn cướp trắng trợn?" Vương Khung hơi nheo mắt lại, lúc này, giao tình trong quá khứ cùng với Lâm Huyền trong nội tâm hắn đã tan thành mây khói. "Ngươi chỉ là một gã mổ heo, làm sao có được bảo đao như thế?" Lâm Huyền lạnh lùng nói: "Chắc chắn là đồ ăn trộm, nếu ta báo quan, cả đời này ngươi sẽ sống trong tù." "Nhưng, ta cũng lười biếng giẫm chết ngươi, bỏ đao xuống, cút nhanh lên." "Về sau không được xuất hiện ở trước mặt ta." Lâm Huyền bá đạo vô tình, hai ~ ba câu liền định ra vận mệnh sinh tử của Vương Khung. Sau khi nắm giữ lực lượng, liền nắm giữ quyền thế và tài phú, thậm chí có thể đủ để quyết định vận mệnh của người khác. Từ sau khi thức tỉnh dị năng, tâm thái của Lâm Huyền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Gã rốt cuộc đã không còn là thiếu niên chợ búa khúm núm trước đây kia. Gã hôm nay, cao cao tại thượng, liền xem như thiên kim Vương gia nhà giàu nhất, cũng chỉ là đồ chơi của gã mà thôi. "Oắt con, ngươi đã thành công làm cho ta khó chịu." Vương Khung khẽ vỗ về Hắc Long Đao, lạnh lùng nói: "Bỏ vỏ đao xuống, ta tha cho ngươi tội mạo phạm. Bằng không mà nói, ta không ngại để cho ngươi lại chạy trở về chợ búa ăn cơm chó." Đột nhiên, hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn về phía Vương Khung. Đôi mắt đẹp của Vương Tuyết Nghi run rẩy, cho rằng mình đã nghe lầm. Liền ngay cả Lâm Huyền cũng đều sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười lạnh. "Quả nhiên là nhà quê chưa từng gặp qua việc đời, không biết rõ sự cường đại của dị năng giả, cũng tốt, hôm nay ta liền để cho ngươi ghi nhớ thật lâu." Vừa dứt lời, búi tóc của Lâm Huyền đột nhiên nổ tung. Mái tóc đen bay cao lên trời, từng chiếc đếm ngược, giống như gai nhọn, vậy mà nổi lên ánh sáng như kim loại. "Phái thần binh! ?" Con mắt của Vương Khung bỗng nhiên ngưng lại. Dị năng của Lâm Huyền ở trên tóc của gã, một khi phát động, cứng như cương châm.
Chương 9: Hoảng sợ Shared by: banlong.us === oOo === Spoiler Đột nhiên, Lâm Huyền hất đầu, tóc giống như roi thép vụt đến, thanh âm xé gió xé rách màng nhĩ, lực lượng mạnh mẽ có thể thấy được chút ít. Ông! Đao quang lấp lóe, Hắc Long Đao khe khẽ chém một cái. Thanh âm kim loại va chạm vang vọng, từng cọng tóc đen rơi xuống, giống như gai nhọn, vậy mà đâm xuyên mặt đất. "Đao tốt, vậy mà có thể ngăn trở công kích của ta." Nội tâm của Lâm Huyền càng thêm kịch liệt. Những chiếc gai của gã có thể xuyên thủng những tấm thép, những vũ khí thông thường hoàn toàn không thể ngăn cản được. Lúc này, gã càng thêm khát vọng đối với Hắc Long Đao, hét dài một tiếng, từng cọng tóc đen đột nhiên bắn ra. "Công kích cự ly xa!" Vương Khung khẽ giật mình. Dị năng của Lâm Huyền ngược lại là rất đặc biệt, có thể cải biến hình thái đâm, gần như roi thép, xa giống như phi châm, quỹ tích công kích càng thêm quỷ dị. Nhưng những chiếc gai này còn kém xa những thanh phi đao của Bạch Linh Môn. Tốc độ này ở trong mắt Vương Khung là vô cùng chậm chạp. Phải biết, năng lực nhận biết của con muỗi cực mạnh, chấn động nhè nhẹ cùng với hoàn cảnh biến hóa cũng đều có thể tuỳ tiện phát giác ra. Từ sau khi hấp thu năng lực của con muỗi, Vương Khung cũng không chỉ là cánh tay trở nên biến thái, năng lực nhận biết cũng cực mạnh. Thân thể Vương Khung nhẹ nhàng, tóc như là thép nguội gào thét mà qua từ bên tai hắn. "A..." Một tiếng hét thảm. Vài cọng tóc liền dễ dàng xuyên thủng thân thể của chủ cửa tiệm binh khí. Lập tức, máu thịt của y phảng phất như trở nên hư thối, khói trắng bốc lên, đảo mắt liền thấy xương cốt và nội tạng. "Còn có độc! ?" Vương Khung hơi nheo mắt lại. Năng lực của phái thần binh là thể hiện thông qua bộ phận thân thể biến dị, đôi khi sẽ xuất hiện nhiều thuộc tính. Hiển nhiên, tóc của Lâm Huyền không chỉ cường hóa độ cứng, mà chân tóc còn tiết ra độc tố. Lúc này, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Trong số bọn họ, cơ hồ không có ai nhìn thấy dị năng giả chân chính, lúc này nhìn thấy năng lực đáng sợ của Lâm Huyền, sắc mặt tái nhợt, càng thêm kính sợ. "Vương Khung, đây chính là chênh lệch ở giữa chúng ta, hôm nay ngươi đắc tội ta, ta liền phế bỏ ngươi." Lâm Huyền cười lạnh. Từng cọng tóc của gã dựng thẳng lên, trong nháy mắt, ngàn vạn cọng tóc xẹt qua không trung. "Đồ khốn kiếp, là tự ngươi muốn chết." Vương Khung hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên, cánh tay phải của hắn hiện ra huyết văn, Hắc Long Đao ứng thanh mà động, phát ra tiếng gầm chói tai. Gió mạnh nổi lên, cuốn lên gợn sóng mênh mông. Cánh tay của Vương Khung giống như một con rồng to lớn, đột nhiên thức tỉnh. Từng đạo huyết văn hiện lên, như giao xà quấn quanh. Trăm đạo huyết văn, đại biểu cho mỗi hơi thở, Hắc Long Đao rung động đạt đến trăm lần! Tầng tầng đao quang, giống như sóng lớn khuếch tán ra. Âm thanh chói tai xé rách màng nhĩ, như thể một con rồng giận dữ gầm nhẹ. Tất cả mọi người biến đổi sắc mặt, Vương Tuyết Nghi hoa dung thất sắc, trực tiếp bịch một tiếng ngồi bệt dưới đất. Tình cảnh này, coi như đồ đần cũng nhìn ra được, loại lực lượng này chỉ có dị năng giả mới có thể nắm giữ. "Hắn...hắn cũng thức tỉnh dị năng?" "Một gã giết mổ...chuyện này sao có khả năng?" "Quá kinh khủng...thanh âm này...lực lượng này..." Trong lòng của mỗi người đều sinh ra ý niệm bất đồng. Nhưng lúc này, chấn động nhất chính là Lâm Huyền. Loại khí tức này gã quá quen thuộc, lực lượng Hỏa Chủng. Ầm ầm! Đao quang kinh khủng cuồn cuộn mà tới, xoắn trăm ngàn cọng tóc kia đến vỡ nát, so với phi đao của Bạch Linh Môn, những cọng tóc này quả thực không chịu nổi một kích. Lâm Huyền chỉ cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, tóc đen đầy đầu của gã đều bị đao quang lăng lệ kia nghiền nát. Trong nháy mắt, gã liền thành báo đốm trọc đầu. Đao khí mãnh liệt, gợn sóng khuấy động. Lâm Huyền bay tứ tung ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, một ngụm máu tươi dâng trào ra. "Ngươi...ngươi làm sao..." Lâm Huyền ôm đầu, khó có thể tin nhìn Vương Khung. "Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao?" Ánh mắt của Vương Khung liếc xéo, thản nhiên nói. Câu nói này giống như một bàn tay, tát mạnh vào lòng tự ái của Lâm Huyền. Con người hèn mọn đê tiện, bẩn thỉu không chịu nổi ngày xưa dường như lại trở về. "Ngươi thức tỉnh dị năng, dường như không có gì khác so với trước kia." Vương Khung thản nhiên nói. Lâm Huyền bỗng nhiên siết chặt song quyền, răng cắn đến mức kẽo kẹt rung động, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng. "Một ngày nào đó, ta sẽ dẫm chết những kẻ coi thường ta!" "Vương Khung, ngươi có gì đặc biệt hơn người, tưởng rằng cho ta ăn, liền có thể khoa tay múa chân ở trước mặt ta hay sao?" "Mẹ kiếp, tất cả đều coi thường ta, đều chờ đó cho ta." Ký ức ngày xưa giống như quang ảnh lấp lóe ở trong đầu óc Lâm Huyền. Hèn mọn đến cực hạn, chính là cao ngạo. Gã có thể tiếp nhận bố thí, nhưng gã lại khó lòng chấp nhận loại ánh mắt thương hại kia, bao nhiêu lần đêm dài không người, gã hướng về bầu trời đêm phát tiết phẫn nộ và không cam lòng của chính mình. Rốt cuộc đến một ngày, gã thu hoạch được vận mệnh ưu ái, thức tỉnh dị năng, một bước lên trời. Gã cho rằng, những quá khứ không chịu nổi như vậy kia đã bị chôn vùi, gã cho rằng mình đã có thể giẫm đạp những kẻ coi thường mình ngày xưa. Nhưng hôm nay, hết thảy dường như cũng không có thay đổi. Cái ánh mắt kia...vẫn là cái ánh mắt kia... "Vì cái gì...vì cái gì...ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng...dựa vào cái gì mà nhìn ta như vậy..." Lâm Huyền gầm nhẹ nói. Móng tay của gã đâm vào trong thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Vương Khung hờ hững nhìn gã, nhặt lên vỏ đao trên đất, cắm Hắc Long Đao vào, rất vừa vặn. Hắn nhặt chiếc hộp gỗ đựng vỏ đao lên, lau sạch sẽ, bọc nó vào một miếng vải rồi bước ra khỏi cửa tiệm.