Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 25: Được một tấc lại tiến thêm một thước. Edit: Thần Hi Biên: Hi Nguồn: BLH, LQĐ Mời đọc Trước khi gặp mặt nữ sinh, Lục Dương có thói quen soi gương, chải chuốt lại bản thân mình. Kết quả, khi hắn đứng trước gương trong tollet đã phải nhảy dựng lên vì hoảng sợ. Thật ra vì tâm tình hắn u ám cả ngày, lại ngồi trước máy tính tám chín tiếng nữa, nên bây giờ trông hắn rất thảm hại. - Không thể để như vậy được! Lục Dương nhẹ giọng tự nói với bản thân mình trong gương. Thoát khỏi hình tượng thảm hại đó, trong lòng Lục Dương thật thoải mái. Trước khi sống lại thì hắn thường xuyên thức đêm viết bản thảo, có khi còn thức qua đêm để viết, sáng mai hắn đứng trước gương đã bị chính mình dọa cho hét to một tiếng. Nếu không đi ra ngoài thì không sao, nhưng nếu phải đi thì Lục Dương sẽ tắm rửa nước nóng cho thật thoải mái trước, sau đó hắn thay một bộ đồ sạch sẽ, thay đổi hoàn toàn từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài. Sau đó, cả người hắn tự nhiên sáng bừng hẳn lên. ......... Lục Dương tắm sạch bằng nước nóng, thay đồ sạch sẽ, lại nhìn chính mình tinh thần sảng khoái trong gương, sau đó hắn cầm khăn lau khô tóc, chải chuốt lại bản thân không khác gì trước kia. Đây mới đúng là hắn! Lúc này, trên mặt Lục Dương mới hiện lên nụ cười hài lòng. Lục Dương vẫn luôn hài lòng với hình tượng bên ngoài của hắn, mặc dù không đẹp trai khiến người khác phải si mê, nhưng cũng khiến các cô gái phải nhìn hai lần, nhất là sau khi hắn chải chuốt sạch sẽ. Sau khi rồi khỏi phòng trọ, Lục Dương liền đến một quán ăn bên ngoài trường gọi đồ ăn và một chén canh, hắn giải quyết cái bụng đói xong liền mua thêm hai bình Tuyết Bích. Một người thì làm gì phải mua hai bình? Vấn đề này rất đơn giản. Đi tán gái đương nhiên hắn phải mang theo đạo cụ rồi, giữa hắn và Tào Tuyết đã có một chút tiến triển, chính xác là từng bước như tằm nhả tơ, hai chiếc bình này chính là công cụ giúp cho quan hệ giữa Lục Dương và cô có thể tiến thêm một bước nữa. .......... Đã hơn mười giờ tối, Lục Dương đi dọc theo hành lang phòng học, hắn đi tìm cô qua từng phòng học. Rất nhanh, hắn đã tìm được Tào Tuyết ở gian phòng hôm trước gặp nhau, cô vẫn ngồi nguyên tại chỗ đó. Tối nay, Tào Tuyết mặc trên người một bộ đồ trắng tinh, ngay cả đôi giầy cũng màu trắng tuyết, giống như nàng tinh linh bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi! Dù Tào Tuyết có mặc quần áo màu gì đi nữa, thì trong mắt Lục Dương, cô vẫn đẹp một cách hoàn mĩ. Tìm được bóng dáng của Tào Tuyết, miệng Lục Dương liền khẽ mỉm cười. Buổi sáng cô đã nhắn tin không cho hắn đến lớp học, buổi tối lại ngồi ở căn phòng này đợi hắn, đây là một tín hiệu tốt. Đối với việc cuối cùng có thể ôm được cô về nhà hay không, bây giờ trong lòng Lục Dương có chút tự tin hơn rồi. Bây giờ cần bình tĩnh, không thể quá nóng vội, nếu không sẽ phản tác dụng mất. Ổn định lại cảm xúc bản thân, một tay Lục Dương cầm bản thảo và bút máy, tay kia cầm hai bình Tuyết Bích, hắn giống như lần trước, nhẹ nhàng bước vào bên trong phòng học. Không làm ảnh hưởng đến bất kì ai, Lục Dương đi đến cô gái đang say sưa đọc sách kia, hắn đặt một bình Tuyết Bích bên tay cô. Bỗng nhiên xuất hiện một bình Tuyết Bích bên cạnh khiến cho Tào Tuyết phải chú ý, cô khẽ đưa ánh mắt ngờ vực lên. Thì ra người đến là Lục Dương, cô thấy lòng mình nao nao, mặc dù lúc sáng nàng đã nhắn tin cho Lục Dương bảo hắn không cần đến gặp nàng nữa, nhưng tối nay nàng đến phòng tự học là muốn giống như hôm qua, Lục Dương ngồi cách nàng không xa, không phải là đi đến bên cạnh như lúc này. Nhưng bây giờ, hắn mỉm cười đưa cho cô một bình trà, cô còn có thể đuổi hắn đi được sao? Tục ngữ nói, không ai đánh mặt tươi cười hết. Thật ra, trong lòng Lục Dương hiểu rõ ý của cô bên trong tin nhắn. Là hắn cố ý hiểu nhầm. Nếu không được một tấc lại tiến thêm một thước thì theo đuổi con gái cái gì chứ? Đối với người đã có kinh nghiệm như Lục Dương, chỉ cần cô nàng cho hắn cầm tay thì hắn nhất định sẽ tìm cách sờ đùi cô ấy, thậm chí là hôn lên cái miệng nhỏ. Càng tiến đến thì càng vô sỉ, hắn không nói đùa. Người không có kinh nghiệm yêu đương nào như Tào Tuyết rõ ràng không đoán được Lục Dương sẽ vô sỉ như vậy, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh, cùng một bàn. Nhưng Lục Dương cũng sợ chính mình làm quá mức, khiến cho Tào Tuyết phản cảm, cho nên chỗ hắn ngồi xuống còn cách cô một khoảng lớn, xấp xỉ khoảng một cánh tay. Quả nhiên, Tào Tuyết thấy hắn ngồi xa như vậy, cô chỉ nhíu đôi lông mày một chút mà không nói gì, sau đó còn tươi cười với Lục Dương coi như đáp lại, cô khẽ gật đầu rồi mở miệng nói: - Cám ơn. Thật ra Tào Tuyết có mang theo bình trà đến, nhưng cô vẫn không từ chối đồ uống mà Lục Dương mua cho, không từ chối lần lấy lòng đầu tiên của hắn, hơn nữa đây là phòng tự học buổi tối, tất cả mọi người phải giữ yên tĩnh, ngay cả tiếng lật sách cũng nghe được, nếu cô từ chối thì phải mở miệng nói chuyện, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, tất nhiên người được giáo dục nề nếp như Tào Tuyết không thể làm ra hành vi như vậy được. Vì vậy, nàng đã nhận đồ uống đầu tiên mà Lục Dương mua cho. Đây là một hành động nhỏ nhưng lại là một sự tiến bộ lớn trong quan hệ của hai người. Đã có lần đầu thì tất nhiên sẽ có những lần sau, nếu hắn đưa ra đề nghị mời cô ăn cơm cũng không quá bất ngờ. Sự phát triển sau này của hai người mới là mục đích thật sự của Lục Dương khi mua hai bình Tuyết Bích. ......... Vì tâm tình của Lục Dương ban ngày không tốt nên còn chưa kịp viết bản thảo, nếu hắn đến đây ngồi đọc sách cùng Tào Tuyết như hôm qua thì cả ngày hôm nay hắn không viết được chữ nào rồi. Lục Dương tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra. Viết tiểu thuyết là thứ quan trọng nhất của hắn. Không có ai ép buộc một ngày phải viết được bao nhiêu chữ, chỉ có hắn tự ép mình. Nếu như hôm nay hắn lơ là yêu cầu của bản thân, thiếu một chương, hay thiếu đi một ngàn chữ, như vậy thì sẽ có lần tiếp theo, cuối cùng thì sự lười biếng sẽ ăn sâu vào đầu, không cách nào diệt sạch được, nó sẽ phá hủy hết lòng nhiệt huyết của bản thân, ước mong đăng sách lên UU nhất định sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Đây không chỉ là kinh nghiệm của mình Lục Dương, trước kia khi hắn trò chuyện cùng các tác giả khác thì họ vẫn thường chia sẻ điều này. Dù cho là những tác giả được mệnh danh là... Đại thần đi nữa cũng không ngoại lệ. Nghề nghiệp tự do này khiến cho người trong nghề phải có tình yêu cầu đối với bản thân rất cao. Vì không có ai đốc thúc bản thân mình, nếu muốn thành công thì bản thân phải tự ép mình. Cho nên bây giờ Lục Dương mang theo cả bút máy và bản thảo đến. Tán gái quan trọng, nhưng đối với Lục Dương thì việc viết tiểu thuyết còn quan trong hơn, nếu như việc viết tiểu thuyết này mà thất bại thì cuộc sống của hắn sẽ trở lại màu xám như trước khi sống lại. Đối với một trạch nam cả ngày chỉ biết viết tiểu thuyết mà nói, tiểu thuyết chính là xương sống của hắn, bất kể chuyện gì xảy ra thì không được thất bại, nếu thất bại thì không khác nào bị gãy xương cột sống. Trước khi đến đây, Lục Dương đến chuyện hắn viết tiểu thuyết có thể giấu diếm người khác, thậm chí cả ba mẹ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giấu Tào Tuyết. Vì trước mặt người mình thích thì phải thể hiện được bản lĩnh của mình, như vậy mới có thể mau chóng thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người. Huống chi, sau này buổi tối hắn muốn đến phòng tự học để gặp Tào Tuyết, trong khi đó ban ngày Lục Dương còn phải đi học và luyện quyền nữa, nếu không muốn ngừng sáng tác truyện thì hắn phải đưa bản thảo đến đây để viết rồi. Giống như lúc hắn còn chưa mua được máy tính, viết bằng tay.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 26: Ấn tượng khác nhau rất lớn. Edit: Thần Hi Biên: Hi Nguồn: BLH, LQĐ Mời đọc Lúc Lục Dương đặt bình Tuyết Bích trong tay cô, Tào Tuyết cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô hoài nghi nhìn qua Lục Dương một cái, sau khi thấy hắn thì trong lòng cô nao nao, nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười với Lục Dương rồi mới cúi đầu đọc sách tiếp. Đôi mắt Lục Dương thấy được trong cuốn sách cô đang cầm viết về tri thức phương diện âm nhạc. Hắn thấy Tào Tuyết vẫn cúi đầu đọc sách, cô ấy không có ý muốn nói chuyện chút nào, trong lòng hắn cũng không thất vọng, đúng lúc hôm nay hắn chưa viết được chữ nào, bây giờ hắn có thể yên tĩnh viết bản thảo. Mở ra trang bản thảo trắng tinh, cầm lên chiếc bút máy đã chuẩn bị sớm, Lục Dương theo thói quen đưa tay vào túi quần kiếm thuốc lá, nhưng hắn bỗng nhớ lại chuyện mình bị nghiện thuốc lá bây giờ không nên để Tào Tuyết biết được. Vì vậy động tác lấy thuốc được rút lại, bàn tay hắn không tiếng động rút về. Sau đó Lục Dương cầm chặt chiếc bút máy trong tay, ổn định lại tâm thần suy nghĩ để viết bản thảo. Nhưng rất nhanh sau đó, lông mày của hắn càng ngày càng nhăn lại. Bởi vì nhiều năm qua Lục Dương đã sớm tập thành thói quen, lúc ghi bản thảo thì châm thêm một điếu thuốc lá, nhưng bây giờ hắn không thể hút thuốc, trong miệng không có thuốc lá, trong phổi hắn không có vị ni-cô-tin, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy thiếu hụt thứ gì đó, cả người không được tự nhiên, lí trí của Lục Dương kêu gào bản thân hắn phải bình tĩnh lại để mau chóng viết bản thảo. Nhưng trong miệng vẫn thấy thiếu hụt, trong lòng hắn không yên ổn được, bàn tay Lục Dương lại muốn đưa vào túi tìm thuốc lá. Lục Dương thật bi thương. Xoắn xuýt gần 10 phút, hắn cảm thấy nếu mình không thể tiếp tục như vậy được, bỗng ánh mắt Lục Dương dừng lại ở trên bình Tuyết Bích trong tay Tào Tuyết. Trước khi đến đây, hắn đã mua hai bình, hắn cho Tào Tuyết một bình, vẫn còn một bình nữa, Lục Dương vươn tay cầm lấy bình còn lại, vặn nắp, uống ừng ực vào bụng. Âm thanh Lục Dương uống nước tạo ra hình như quấy rầy đến Tào Tuyết đang đọc sách, lông mày cô nhăn lại một chút, nhưng không vì chuyện này mà cô ngẩng đầu trách móc Lục Dương. "Có lẽ hắn rất khát." Trong lòng Tào Tuyết tự biện minh cho hành động của Lục Dương Hắn không biết được Tào Tuyết nhíu mày, sau khi thả bình Tuyết Bích ra, Lục Dương lại cầm chiếc bút máy lên, hắn nhăn mặt cố bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ tình tiết chương truyện. Nhưng Tuyết Bích không phải là thuốc lá, nó không thể thay thế cho hương vị ni-cô-tin đó được. Ngược lại, vì trong thành phần Tuyết Bích chứa axitcacbonic nên sau khi uống liền xông trở lại, khiến cho Lục Dương bị nấc. Vốn Lục Dương còn chưa tìm được cảm giác, lại bị tiếng nấc của mình đánh gãy suy nghĩ. Lúc nghe được tiếng nấc này, lông mày Tào Tuyết vừa dãn ra một chút lại nhăn trở lại, nhưng hiện tượng nấc sau khi uống Tuyết Bích là rất bình thường, nên cô không có lí do để trách hắn, cô tiếp tục cúi đầu đọc sách. Lục Dương rất bất đắc dĩ mà bĩu môi, hắn hít sâu một hơi, tiếp tục ổn định lại, tìm kiếm cảm giác khi viết tiểu thuyết. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm giác trong miệng thiếu một điếu thuốc lá. Ngày trước, lúc Lục Dương viết tiểu thuyết đã có thói quen châm một điếu thuốc lá, hắn cảm thấy đó không phải là một thói quen tốt. Thậm chí, lúc hắn sáng tác dù không hút thuốc thì cũng ngậm trong miệng một điếu thuốc, nếu không hắn sẽ không viết được câu nào. Chung quy lại, đây cũng không phải là thói quen của mình hắn, hầu hết các tác giả tự do đều có thói quen hút thuốc hoặc uống cà phê để tập trung suy nghĩ. Nhưng bây giờ, hắn không thể hút thuốc ở đây, lại muốn viết truyện nữa, nên trong người không khống chế được sự bực bội, không tìm được cảm giác! Phiền não loay hoay mất 10 phút nữa, Lục Dương nhận ra bản thân mình không cách nào tập trung nổi, tính ra hắn đã lãng phí gần nửa giờ rồi. "Làm sao đây". Lục Dương nghiêng đầu nhìn Tào Tuyết, trong lòng đã có ý định, hắn không hút được ở chỗ này, vậy thì ra ngoài kia hút thuốc lá. Đi ra bên ngoài hút thuốc vừa suy nghĩ được tình tiết truyện, lại có thể nhân lúc chưa mất cảm giác mà viết luôn bản thảo. Một biện pháp không ngờ, Lục Dương nghĩ là làm, hắn nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài. Lục Dương không biết, Tào Tuyết vẫn luôn chú ý đến hành động của hắn. Dù sao hắn cũng là người theo đuổi cô, nên trong lòng Tào Tuyết có chút mong chờ là điều dễ hiểu. Đáng tiếc, Lục Dương lại để cho cô một ấn tượng không tốt. Đến lớp tự học buổi tối mà chỉ mang theo giấy trắng và một cây bút, không mang theo sách không sao nhưng khi hắn ngồi xuống cũng không chịu học, ngồi ngẩn ngơ hơn mười phút rồi mở bình Tuyết Bích uống từng ngụm lớn, sau đó lại ngây người hơn mười phút, càng kì quái hơn là hắn nhìn trộm cô đang đọc sách rồi lén lút đi ra ngoài. "Chẳng lẽ hắn là một học sinh kém không muốn tự học? Rồi muốn tìm bạn gái để cùng học với hắn qua bốn năm đại học, hắn mới theo đuổi mình?" Trong lòng Tào Tuyết không tránh được nhưng nghi ngờ. Cái trán nhỏ của cô lại càng nhăn hơn. .......... Lục Dương không biết những hành động vừa rồi đã làm cho Tào Tuyết có ấn tượng xấu với mình, hắn tuyệt đối không ngờ những hành động đó đã làm bản thân gán thêm tội danh "ghét học" rồi. Sau khi lặng lẽ đi ra ngoài, hắn đi đến dưới gốc cây thông già bên ngoài hành lang, tùy tiện ngồi xuống dưới gốc cây, Lục Dương thở ra một hơi dài, tậm trạng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không phiền muộn như trước nữa. Hắn theo thói quen rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó đưa vào miệng hít sâu một hơi. Hương vị ni- cô- tin quen thuộc tràn vào lá phổi, khiến cho tâm trạng Lục Dương cũng trở nên minh mẫn hơn, hắn nhanh chóng ổn định lại bản thân, rít thêm vài hơi thuốc nữa thì hắn đã tìm lại được cảm giác vốn có, suy nghĩ cũng dần đi vào thế giới tiểu thuyết, đại não cũng trở nên linh hoạt một cách kì lạ. Lúc trước đã từng nói đại cương cuốn " Tận thế đất hoang" quyển một Lục Dương đã viết xong, đối với hướng đi của cuốn sách này thì hắn đã sớm có dự tính. Mỗi ngày trước khi viết thì chỉ cần nghĩ ra tình tiết cụ thể nữa là được. Đại cương tương tự như một nhánh cây, mà những tình tiết cụ thể Lục Dương cần suy nghĩ chính là lá trên cành cây đó. Hút gần hết hai điếu thuốc thì Lục Dương đã nghĩ ra được tình tiết cụ thể cho hai chương truyện tối nay hắn cần viết. Đến bây giờ trên khuôn mặt Lục Dương mới nở một nụ cười tự tin, hắn tiện tay ném điều thuốc đang hút dở xuống đất rồi dùng chân nghiền nát. Hắn quay về phòng tự học, nở nụ cười tươi ngồi lại chỗ lúc trước của mình. Lúc Lục Dương đi ra thì bước chân rất khẽ để không làm ảnh hưởng đến Tào Tuyết, nhưng lúc quay lại thì trong lòng hắn nóng vội muốn viết truyện nên tiếng bước chân rất vang. Điều này đã kinh động đến Tào Tuyết. Chuyện bày đã làm cho ấn tượng của cô đối với hắn xấu đến cực điểm, trong lòng Tào Tuyết đã có quyết định, nhất định ngày mai không đến đây, và sau này cũng không để ý đến hắn chút nào nữa.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 27: Thói quen chết người. Edit: Thần Hi Biên: Hi Nguồn: BLH, LQĐ Mời đọc Lúc này, trong lòng Lục Dương đang tràn ngập tình tiết của cuốn tiểu thuyết, hắn chỉ nghĩ được bản thân mình phải nhân lúc vẫn còn cảm giác mà viết xong truyện, nên đã không chú ý đến Tào Tuyết ngồi bên cạnh. Lục Dương nhanh chóng quay trở về chỗ ngồi của mình, khóe miệng hắn nhếch lên thành một độ cong vui sướng, cầm lên tay chiếc bút máy trên bàn, tay trái giữ chặt bản thảo lên bàn, hắn đặt bút viết. "Chương 104: Cá nằm trong chậu" Bút máy trong tay Lục Dương hạ xuống, đầu tiên hắn viết lên giấy tên chương. Cuốn "Tận thế đất hoang" hắn đã viết đến chương 104. Mỗi chương dài khoảng 3000 chữ, ngoại trừ bốn tập bản thảo đầu tiên đã giao cho nhà xuất bản, thì hắn đã viết xong tập thứ năm rồi, và bây giờ đang viết nội dung của tập sáu. Trong chương này, nhân vật chính Trần Phong đang ở trong một thành phế tích bỏ hoang, ở trong tòa thành đó có ba đầu quái thú vây chặt hắn lại trong phế tích. Tình thế biến đổi, Trần Phong giống như con cá nằm trong chậu, mặc người khác chém giết. ......... Tình tiết cụ thể của cả chương truyện này đã được Lục Dương suy nghĩ tốt. Giống như một nhà họa sĩ, trước khi hạ bút thì đã tính toán rõ ràng tất cả. Cho nên lúc bắt đầu thì tốc độ viết của Lục Dương đã rất nhanh, mặc dù chữ mà hắn viết ra đều xấu như gà bới vậy, ngòi bút như đang chạy nhanh trên từng trang giấy trắng. Đây còn gọi là trạng thái chính thức của tác giả khi sáng tác. Nếu không thì, vì sao một cao thủ viết lách có thể trong một tiếng đồng hồ viết được cả mấy nghìn chữ? Coi như kể cả tốc độ gõ chữ thì vẫn kém xa tốc độ viết tay, nếu trong lòng Lục Dương không suy nghĩ kĩ càng tình tiết câu chuyện thì làm sao có thể viết được bảy tám nghìn chữ trong một giờ chứ. Nhân tài cũng không làm được! Chỉ có thể suy nghĩ trước diễn biến câu chuyện trong đầu rồi sau đó mới viết lại, tốc độ viết phải theo kịp tốc độ nghĩ, như vậy mới đạt chuẩn. Bậy giờ Lục Dương đã tiến vào trạng thái như vậy. Kiến thức trong đầu trào ra như ngọc trai tỏa sáng, khiến hắn vui mừng khôn xiết. Lục Dương dùng tốc độ nhanh nhất để ghi ra những thứ mình tưởng tưởng trong đầu, hắn không cho phép mạch cảm xúc bị cắt đứt, nêu không sau này dù có tìm lại được trạng thái này thì chương truyện cũng sẽ mất đi cái hồn vốn có. Trước kia có nói qua, lúc Lục Dương ghi bản thảo thì hắn chỉ theo đuổi tốc độ viết, còn chữ thì quá xấu. Hạ bút xuống, thì một thời gian dài đầu bút của hắn sẽ không rời khỏi trang giấy, một đoạn tiểu thuyết từ đầu đến cuối không bị gián đoạn chút nào. Thậm chí có rất nhiều chữ hắn đã đơn giản hóa trong vô thức. Việc đơn giản hóa chữ, tin rằng ngoại trừ hắn thì không có ai có thể nhận ra được. Lục Dương hoàn toàn tiến vào trạnh thái, chính là trạng thái vong ngã. (trong truyền thuyết :)) ) Hắn tuyệt đối không ngờ đến, cô nàng Tào Tuyết chăm chú nhìn hắn, ánh mắt cô quái dị nhìn hắn viết không ngừng trên từng trang bản thảo. " Đây là có chuyện gì vậy? Hắn đang viết cái gì? Chẳng lẽ là đang cố ý giả vờ cao thâm, muốn hấp dẫn sự chú ý của mình? Tào Tuyết nhìn Lục Dương đang viết nhanh như múa trên từng trang giấy, mà trong lòng cô càng thêm nghi ngờ. Nửa tiếng đồng hồ trước Lục Dương để lại ấn tượng rất kém với nàng. Thậm chí trong lòng cô còn quyết định ngày mai không đến đây nữa, sau này cũng không quan tâm nam sinh này làm gì nữa. Nhưng mà, sau khi Lục Dương ra ngoài một thời gian ngắn rồi trở lại, hình như hắn có chút không đúng. Hắn giống như biến thành một người khác vậy. Trừ lúc đi vào hơi gây tiếng ồn làm ảnh hưởng đến nàng thì sau đó Lục Dương giống như một người bị bơm máu gà vậy, hắn dùng một tốc độ nhanh chưa từng thấy mà viết gì đó lên giấy. Tốc độ viết đó khiến cô liên tưởng đến một từ không đẹp cho lắm là --- Động kinh. "Tốc độ viết rất nhanh, nhưng cái chữ này... Viết cái gì vậy? Thật quá xấu đi? Trên đời sao có chữ viết xấu như vậy chứ? Hay là hắn ghi lung tung? Chữ này hắn có thể đọc được sao?' Trong lòng Tào Tuyết lại sinh ra một loạt dấu chấm hỏi. Rõ ràng là hắn ghi tiếng Hán, nhưng lại nhìn giống chữ cái tiếng Anh. Ngay lúc Tào Tuyết đang nhìn ngây người thì Lục Dương đã viết xong một trang bản thảo, hắn tiện tay vứt sang một bên rồi rút tờ tiếp theo viết ào ào như gió. Có lẽ vì tối hôm nay hắn không thể hút thuốc trước mặt Tào Tuyết, nên Lục Dương sợ cảm xúc của hắn bị cắt đứt, tốc độ ghi bản thảo của hắn cũng nhanh hơn thường ngày rất nhiều, Đương nhiên, đây là tốc độ viết tay mà thôi, nếu Lục Dương dùng máy tính gõ thì sự chênh lệch trong đó không phải là nhỏ. Hơn mười phút sau, Lục Dương đã viết xong thêm một trang bản thảo, hắn lại rút ra một tờ giấy khác, viết lên trang thứ ba, ngòi bút của hắn cũng bị mài mòn rất nhiều, nhưng còn mải tập trung nên Lục Dương không để ý. Nét bút vẫn không dừng lại một chút nào, vẫn chạy đều đều trên trang giấy. Gần hết một tiếng đồng hồ, Lục Dương mới viết xong được tám trang bản thảo. Đến đây thì nét bút của hắn cuối cùng cũng dừng lại. Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, thì tám trang giấy hắn viết được khoảng 3500 chữ rồi. Thật ra đoạn sau hắn phải ghi chậm lại, vì lúc trước Lục Dương cầm chặt cái bút khiến cho bàn tay bị đau, tốc độ viết của hắn giảm hẳn xuống, đến bây giờ hắn phải dừng lại nghỉ ngơi, và thuận tiện gọt cái ngòi bút. Cho đến lúc này, cô nàng luôn theo dõi chăm chú Lục Dương mới do dự nói ra câu hỏi trong lòng: - Lục Dương, từ nãy đến giờ bạn viết cái gì vậy? Mình thật sự không đọc được chữ của bạn. Nghe được giọng nói của Tào Tuyết, Lục Dương mới nghiêng đầu nhìn sang, hắn giật mình vì không biết từ lúc nào Tào Tuyết đã cầm trên tay tờ bản thảo của hắn. Đối với câu hỏi vừa rồi của cô thì hắn không cảm thấy xấu hổ chút nào. Ngược lại, trong lòng Lục Dương còn có chút đắc ý. Với hắn mà nói, có thể luyện được được kiểu chữ như vậy cũng cần có tài năng rất lớn, loại tài năng này chỉ có một vài người có thể làm được thôi, hơn nữa, kiểu chữ này rất thực dụng trong việc ghi chép bản thảo hoặc bút kí. Lúc ghi chép bản thảo hoặc bút kí thì yêu cầu lớn nhất là tốc độ, còn chữ thì chỉ cần mình đọc được là được rồi, xấu mấy đi nữa cũng không quan trọng. Ngay lập tức, Lục Dương ngây ngô cười một tiếng, hắn tiện tay rút một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, thói quen châm lửa lên hít một hơi, sau đó mới nói: - Tiểu Tuyết, gần đây mình có viết được một cuốn tiểu thuyết, có thể kiếm tiền sinh hoạt hàng ngày nhờ nó. Ai ngờ, sau khi Lục Dương trả lời, Tào Tuyết không chú ý tin tức hắn nói mà chỉ ngạc nhiên nhìn điếu thuốc trong miệng hắn, nàng nhăn mặt hỏi: - Cậu hút thuốc? Sinh viên năm hai, năm ba đại học hút thuốc không phải là kì lạ, nhưng mà một sinh viên năm nhất bước vào đại học mới hai tháng mà đã hút thuốc lá, đúng là rất hiếm thấy. Nên bây giờ Lục Tuyết có chút ngạc nhiên, cũng có chút ác cảm. - Hư hỏng! Trong lòng Lục Dương kêu lộp bộp một cái, hắn thầm hô không tốt rồi, lúc ghi bản thảo hắn đã cố nhịn thuốc, không nghĩ đến vừa viết xong bản thảo lại lơ đãng móc ra điếu thuốc mà hút theo thói quen. Đúng là vui quá hóa buồn! Lục Dương khóc không ra nước mắt.
.Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 28: Điểm mấu chốt của Lục Dương Edit: Thần Hi Biên: Hi Nguồn: BLH, LQĐ Mời đọc Lục Dương thật sự rất hối hận vì lúc viết xong bản thảo hắn lại theo thói quen mà hút thuốc, nhung bây giờ có hối hận cũng vô dụng thôi, nhiệm vụ trước mắt là phải xóa bỏ sự phản cảm của Tào Tuyết đối với việc hắn hút thuốc lá đã. Lục Dương nháy đôi mắt, hắn giả vờ giống như xấu hổ, mở miệng cười ngây ngô hai tiếng, sau đó dùng tay gãi đầu, nhỏ giọng nói với Tào Tuyết: - Tiểu Tuyết, đây là thói quen xấu lúc mình viết bản thảo, nếu cậu không thích, thì mình, sau này mình sẽ sửa có được không? Một lòng theo đuổi cô mà tự nguyện bỏ hút thuốc lá. Một người đàn ông có thể vì lấy lòng cô gái mình thích mà bỏ hút thuốc lá, điều này tác động rất lớn đến trái tim của người phụ nữ đó. Quả nhiên, vốn dĩ Tào Tuyết còn rất phản cảm vì Lục Dương hút thuốc, sau khi nghe được lời bảo đảm nảy thì khóe miệng cô liền cong lên, nhưng cô vẫn sợ Lục Dương lừa, cô tranh thủ lập uy, Tào Tuyết lạnh mặt nhìn hắn, sau đó cô nhỏ giọng trách mắng: - Đừng lại gần mình như vậy! Nếu người khác nhìn thấy sẽ không hay. Thực tế thì Lục Dương không có khản năng bỏ được thuốc lá, chỉ là khi tán gái, các cô nàng thường thích nghe người kia chiều theo ý mình thôi, còn sau này khi đã nắm cô được trong tay rồi, chẳng lẽ bạn gái lại vì hắn hút thuốc mà chia tay hắn? Không phải rất vớ vẩn sao! Tào Tuyết trách móc Lục Dương cũng không khiến hắn phải tránh đi, vừa rồi cô đã mỉm cười với hắn, điều đó chứng minh cô cũng không thật sự tức giận. Lập Tức Lục Dương cười ngây ngô hai tiếng, hắn cầm lấy chai Tuyết Bích mở ra, đưa đến trước mặt cô, nhỏ giọng xin lỗi: - Tiểu Tuyết! Của cậu này! Cậu bớt giận nha, mình đảm bảo sau này nhất định sẽ từ từ cai thuốc lá. - Thôi đi! Cậu đảm bảo với mình làm gì? mình cũng không phải là gì của cậu? Mặc Dù ngoài miệng Tào Tuyết vẫn trách móc Lục Dương, nhưng bàn tay cô vẫn nhận lấy bình Tuyết Bích uống một ngụm, khuôn mặt cũng trở nên rạng rỡ, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một đường cong vui vẻ. Điểu này là cho trong lòng Lục Dương thầm vui mừng, trong lòng xấu xa nghĩ: sống lai năm 2003 này không ngờ bản lĩnh tán gái của hắn lại lớn như vậy, nếu năm xưa da mặt hắn cũng dày như thế này, thì hắn không phải gần 30 tuổi vẫn chưa kiếm được vợ? Nhưng nghĩ đến những chuyện trước kia, sự vui mừng trong lòng Lục Dương cũng nhạt đi rất nhiều. Nói đi nói lại, Lục Dương cũng không muốn thành công chỉ ở một phương diện này. Sau khi sống lại, tất cả chỉ vừa bắt đầu mà thôi, ngay cả Tào Tuyết trước mặt cũng vậy, phải dùng nhiều thời gian như vậy mới chiếm được một chút hảo cảm trong lòng cô, nếu nói đến chuyện chính thức bắt được cô, đoán là còn phải mất một thời gian dài. Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng! Trong khi Lục Dương còn mải mê chìm trong hồi ức, Lục Tuyết ngồi bên cạnh cũng nhớ lại đến câu nói lúc nãy của hắn, cô đưa ánh mắt nghi ngờ hỏi: - A! Đúng rồi, Lục Dương, cậu vừa nói là cậu đang viết tiểu thuyết phải không? Mình không nghe nhầm chứ? Cậu lại có thể viết được tiểu thuyết? Nói đến chuyện tiểu thuyết, cả người Lục Dương liền tỏa ra ánh sáng tự tin, sự tự tin của hắn không phải thần sắc là đắc ý, mà là một nụ cười đầy tự tin, hắn tiện tay cầm tờ bản thảo đưa cho Tào Tuyết, mỉm cười nói: - Đây là một chương mình vừa viết xong, cậu thử xem thế nào? Nếu một chương này không đủ chứng minh thì ngày mai cậu có thể đến phòng mình, mình có thể cho cậu xem những chương khác trên máy tính của mình. Ngoài chương truyện này thì hắn cũng không nói là mình đã gửi cho nhà xuất bản bốn chương sách kia, hơn nữa nếu lên UU tìm vẫn có thể đọc được tiểu thuyết của hắn. không nhắc đến việc gửi bốn chương kia là vì Lục Dương chưa muốn cho Tào Tuyết biết chuyên xuất bản sách, làm cho cô gái mình thích bất ngờ thì không nên làm chỉ một lần, bây giờ quan hệ giữa hắn và Tào Tuyết chỉ vừa mới bắt đầu thôi, hắn không muốn phơi bày hết bí mật của bản thân với cô. Còn không nói chuyện sách được đăng trên trang mạng UU là vì muốn Tào Tuyết đến phòng mình để xem trong máy tính hắn, Lục Dương xấu xa nghĩ. Lục Dương cố ý khơi lên lòng hiếu kì của Tào Tuyết, khiến cho cô đến phòng trọ của mình, đợi cho đến lúc hai người ở trong một phòng trống, thì tất nhiên về phương diện yêu đương sẽ nhanh chóng tăng thêm một tầng quan hệ rồi. Chiêu này trước đây khi hắn theo đuổi Phùng Đình Đình đã dùng qua, rất có hiệu quả. Đáng tiếc, Tào Tuyết lại không trúng chiêu. Tào Tuyết tò mò cầm bản thảo mà Lục Dương đã viết lên xem, cô nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới. Đáng thương cho cô nàng sinh viên Đại Học chính quy, đã đọc sách vài chục năm rồi nhưng mà khi nhìn bản thảo của Lục Dương thì giống như bị mù chữ. Chữ mà Lục Dương đã đơn giản hóa rồi giống như chữ của người ngoài hành tinh vậy, dù cô có cố gắng bao nhiêu đi nữa, vẫn không nhìn ra được đó là cái gì. "Soạt" Tào Tuyết nhăn mặt ném bản thảo trong tay lên bàn học, cô nhíu mày nhìn Lục Dương nói: - Lục Dương, cậu viết cái gì đây? Chữ giống như gà bới ấy! So với học sinh tiểu học cũng không bằng, không phải là cậu viết lung tung đấy chứ? Mặc dù mình chưa viết tiểu thuyết bao giờ nhưng nhìn chữ của cậu xấu như vậy, liền biết lúc viếc cậu không chịu chăm chú gì hết, chắc chắn nội dung cũng không có chút đặc sắc nào. Lục Dương! Cậu cố gắng chăm chú vào chuyên ngành của cậu không được sao? Sao phải phí sức vào những thứ này? Nụ cười trên mặt Lục Dương lập tức cứng đờ. Vốn khi Tào Tuyết cầm bản thảo hắn đọc, hắn còn cười rất tự tin, chờ cô đọc hết bản thảo sẽ hỏi hắn về cuốn tiểu thuyết này. Không ngờ Tào Tuyết xem xong lại có phản ứng này. Cô không chỉ nghi ngờ hắn không phải là tiểu thuyết gia, mà còn sỉ nhục hắn không bằng học sinh tiểu học, thầm chí còn phê bình hắn lúc sáng tác không nghiêm túc, kêu hắn đừng lãng phí thời gian với tiểu thuyết mà nên chuyên tâm học. Những câu như vậy trước khi hắn sống lại đã nghe rất nhiều rồi, rất nhiều bạn học thường xuyên phê bình, xem thường việc hắn viết tiểu thuyết, lúc đó Lục Dương rất đau đầu với những lời này. Mỗi người có một mơ ước riêng của bản thân, nhưng đa số đều không kiên trì theo đuổi mơ ước đó. Lục Dương hắn có can đảm, nghị lực theo đuổi ước mơ của mình, những người đó dựa vào đâu mà coi thường hắn? Vì vậy, những người từng sỉ nhục qua chuyện hắn viết tiểu thuyết, thì trong lòng Lục Dương đều rất ghét. Chỉ có vài vị tiền bối hắn không ghi hận thôi. Bởi vì Lục Dương biết, mặc dù họ phê bình hắn nhưng trong lòng họ muốn tốt cho hắn, chứ không phải là cười nhạo. Lục Dương không phải là một người không phân biệt được tốt xấu. Thật ra bên trong thì Lục Dương luôn là một người kiêu ngạo, cũng là một người rất cứng đầu. Nếu không thì hắn cũng không kiên trì viết tiểu thuyết suốt mười năm được, cho dù thời điểm thu nhập từ tiền nhuận bút không được ổn định kia, thì hắn cũng chưa từng có ý nghĩ bỏ nghề. Đối với tác phẩm mà mình viết ra, Lục Dương vẫn luôn lấy làm tự hào, không chỉ vì thành tích hắn từng đạt được, mà vì đó là chuyện mà hắn hiểu rõ nhất, hắn không cho phép bất kì ai chế nhạo. Mà lần này, Tào Tuyết đã sỉ nhục hắn. Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nụ cười trên mặt Lục Dương dần biến mất, sau đó hắn gật đầu coi như đã đáp lại lời Tào Tuyết, hắn đứng dậy rồi cầm lấy bút và bản thảo lên, xoay người bỏ đi. Tào Tuyết chỉ làm trái tim hắn rung động một chút mà thôi. Lục Dương không tin, hơn vạn cô gái trong cái trường Đại Học này , sẽ không có người thứ hai, hay là thứ ba làm cho hắn phải rung động. Dù Tào Tuyết có từ chối lời theo đuổi của hắn bao nhiêu lần đi nữa, thì hắn vẫn cô gắng đi theo, tiếp tục theo đuổi cô. Nhưng cô lại sỉ nhục chuyên hắn viết tiểu thuyết, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của Lục Dương. Mặc dù trước khi sống lại thì việc viết tiểu thuyết chỉ có một đoạn vinh quang ngắn ngủi, nhưng nó vẫn là thứ thân thuộc nhất đối với một tác giả bị vùi lấp giữa chợ. Bây giờ hắn đã sống lại một lần nữa, dùng kinh nghiệm sáng tác mười năm của mình để đứng lên đỉnh cao thời đại 2003 này, hắn không tin rằng nếu bản thân nỗ lực, thì tác phẩm của hắn vẫn bị vùi lấp như vậy. .......... Tào Tuyết sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn qua Lục Dương đang mang theo bút và bản thảo ra ngoài, cô không hiểu được hắn đang muốn làm gì? Lời phê bình của cô cũng không quá nặng mà? Trước đó nàng trách móc hắn hút thuốc, hắn vẫn không nổi giận chút nào, vì sao nàng chỉ mới trách hắn viết chữ xấu một chút, hắn liền tức giận thành như vậy? Hắn có bệnh không? Theo đuổi con gái còn dùng tính tình nóng nảy đó?
.Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 29: Đi cửa sau. Edit: Lăng Tình Beta: Thần Hi Nguồn: BLH, LQĐ Mời đọc Lục Dương cao hứng mà đến, mất hứng mà quay về. Lúc đi ra khỏi phòng học, cơn gió đêm mát mẻ trong sân trường thổi qua hắn, khiến cả người tỉnh táo hơn rất nhiều. Vừa rồi lúc Lục Dương tức giận, đầu nóng lên liền đứng dậy, cũng không quay đầu lại liền chạy ra. Lúc này, cảm giác tức giận dần dần nhạt đi, trong lòng Lục Dương liền có chút hối hận. Theo đuổi Tào Tuyết, vốn cũng không phải là truy cầu tình yêu, cần gì bởi vì cô nói một câu nghe không lọt tai, mà bỏ qua một gốc rau cải trắng trong veo như nước như vậy? Thấy mình quá ngu chưa? Nghĩ tới đây, khóe miệng Lục Dương lộ ra vẻ cười khổ nhàn nhạt. Chỉ là, mới vừa rồi đi tiêu sái như vậy, lúc này nếu như lại xám xịt chạy về, không nói đến Tào Tuyết có tha thứ cho hành vi vừa rồi của hắn hay không, chỉ sợ là từ nay về sau, hình tượng của hắn ở trong lòng Tào Tuyết liền bị hủy toàn bộ, nếu như sau đó Tào Tuyết có thể cùng hắn tiến tới với nhau, ở dưới đáy lòng, chỉ sợ cô vẫn mãi xem thường hắn. Chẳng qua, luôn luôn sẽ có biện pháp. Lục Dương từ nhiều năm trước đã bắt đầu kiên quyết cho rằng, vấn đề giữa người và người, luôn có thể nghĩ được biện pháp giải quyết. Thời điểm mau chóng rời khỏi cổng trường, trong lòng Lục Dương đã dần dần có một cái biện pháp. Nhưng mà, đêm nay Lục Dương không có dự định tiếp tục đi tìm Tào Tuyết, biện pháp trong lòng vẫn nên để ngày mai hẵng thi hành đi! Có lẽ, lần này phát giận, còn có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hắn cùng với Tào Tuyết. Nghĩ đến khả năng gặp phải hậu quả này, trên mặt Lục Dương lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Không phải đều hoài nghi năng lực viết tiểu thuyết của hắn sao? Ngày mai sẽ cho cô biết một chút về nó, để xem cô còn xem thường hắn nữa không? ... Sau khi trở lại phòng trọ, Lục Dương mở máy tính ra, mở ra một trang word mới, châm một điếu thuốc lá, nhớ lại một chút tình tiết cụ thể của chương 2 đã sắp xếp tốt lúc trước viết vào đêm nay, sau đó liền bắt tay vào gõ trên bàn phím, hai tay mười ngón giống đang đàn dương cầm vậy, tùy ý bay múa. Lúc sắp tới mười một giờ đêm, Lục Dương rốt cục viết xong một chương này, cộng thêm chương một viết ở trong phòng học lúc trước, đêm nay kế hoạch hai chương rốt cuộc đã hoàn thành. Chẳng qua, còn có một chương lúc trước là viết tay, còn cần đưa vào trong máy vi tính. Lục Dương trước giờ vẫn không phải một người thích đem việc của hôm nay kéo dài tới ngày mai, đi vào phòng bếp rót một ly trà, trở về uống được hai ngụm hai cái liền bắt tay gõ lại bản thảo văn tự viết trên giấy, đưa vào máy tính. Một hồi làm việc này, liền mất khoảng hơn một giờ, chờ đến lúc bản thảo trên giấy hơn ba ngàn chữ hoàn toàn đưa vào lưu trong bản văn word của máy vi tính, đã là gần rạng sáng. Viết bản thảo đến gần rạng sáng, đối với Lục Dương mà nói cũng không coi là gì ghê gớm. Trước khi sống lại, đã từng có vài năm như vậy, ngày và đêm của hắn hoàn toàn đảo lộn, ban ngày ở trong phòng ngủ, trời vừa tối, cả người liền sinh long hoạt hổ (như rồng như hổ), tinh lực dư thừa, lúc ở đêm khuya vắng lặng, tinh thần của hắn ngược lại là lúc tốt nhất trong một ngày. Mấy năm đó, Lục Dương gần như là suốt đêm buổi tối mỗi ngày ngồi phía trước máy vi tính, cho dù là ngày đó đã viết bản thảo xong, cũng không muốn đi ngủ. Sau đó, lại theo số tuổi tăng lên, Lục Dương mới từ bỏ cái kiểu sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất không khỏe mạnh này. Sau khi sống lại, trừ phi là tình huống đặc biệt, bằng không Lục Dương cũng sẽ không lại thức suốt đêm. Lục Dương mỉm cười đem bản thảo trong máy vi tính lưu lại tốt, liền theo thói quen đăng nhập vào hậu trường tác giả, nhìn một chút nhân khí của" Tận Thế Đất Hoang " bây giờ. Lục Dương phát hiện lượt view đã tăng lên đến 72. Xem ra, theo số lượng từ cập nhật đang đi lên càng ngày càng nhiều, tốc độ nhân khí tăng lên cũng càng lúc càng nhanh, là một dấu hiệu tốt. Sau đó, Lục Dương lại mở ra trang đầu của tác phẩm, phát hiện tổng điểm vote cũng tăng lên đến 528, phiếu đề cử cũng tăng được không ít, đã có 98 phiếu, mắt thấy sẽ đột phá hai số còn lại. "Không tệ!" Tuy rằng đã viết sách cũng khoảng mười năm rồi, nhưng Lục Dương mỗi một lần thấy nhân khí trong tác phẩm của mình càng dài càng cao, trong lòng vẫn là không nhịn được cảm thấy vui mừng. Lục Dương kéo websites xuống, kéo đến khu bình luận sách, thấy khu bình luận sách ngoại trừ lại có thêm mấy cái tiêu đề quảng cáo ở ngoài, bài post mới của độc giả cũng có vài cái, cũng vẫn đều là thanh âm ủng hộ như cũ. "Tận Thế Đất Hoang" còn chưa có được trang web đề cử, nhân khí vẫn còn ở trong thời kì tăng chậm chạp, lại mới chỉ post chừng hai vạn chữ, còn thuộc về thời kì sách tuyệt đối mới, người chú ý vẫn còn rất ít, ngoại trừ như độc giả chân chính, còn có không ít người đỏ mắt đến khu bình luận của sách quấy rối, cho nên, trừ phi chất lượng của quyển sách này quả thực không được, bằng không vào thời kỳ này, khu bình luận sách trên cơ bản tất cả đều là thanh âm ủng hộ. Lục Dương thích xem độc giả bình luận sách, nhất là những bình luận ủng hộ sách này. Mỗi một lần thấy, mặc dù phần lớn độc giả viết ý tứ đều không khác nhau lắm, nhưng hắn mỗi thấy nhiều tên của các độc giả ủng hộ xuất hiện, trong lòng đều sinh ra một loại cảm giác vui sướng khi được người khác công nhận. Đây có lẽ là một trong chừng vài loại vui sướng của một người thân sáng tác. Dù sao, hành trình sáng tác, 99% thời gian, đều rất cô độc và khô khan. Mặc kệ người sáng tác này viết tác phẩm chất lượng đến như thế nào, nhưng mỗi một chương đến hai – ba nghìn chữ, thậm chí còn nhiều hơn, luôn luôn cần một thời gian dài trước máy vi tính, một mình ngồi buồn so, vắt hết óc viết ra. Giống như trước đây mà nói, tốc độ gõ những bảy, tám ngàn chữ một giờ, dù sao chỉ có rất ít người mới có thể làm được. Tốc độ gõ chữ của đại bộ phận những người sáng tác, có thể đến hai nghìn chữ một giờ, liền đã coi như là rất tốt rồi. Rất nhiều tay không tốt, thậm chí một giờ cũng chỉ có thể gõ được trên dưới một nghìn chữ, cộng thêm lúc trước bắt tay vào viết, cần tìm trạng thái thời gian, một chương hai ba nghìn chữ, tác giả rất có khả năng sẽ mất ba bốn giờ đồng hồ. ... Đêm đã khuya, Lục Dương cũng xem xong tình huống tác phẩm của mình rồi, nghĩ đến hai chuyện phải làm ngày mai, liền mỉm cười tắt máy vi tính, đi rửa mặt đi ngủ. ... Bởi vì buổi tối hôm trước ngủ hơi muộn, sáng ngày thứ hai, Lục Dương vẫn ngủ thẳng đến hơn tám giờ, lúc tỉnh lại, đồng hồ báo thức đặt trong điện thoại di động ở ngay sát đầu hắn trong chăn cũng không có gọi hắn tỉnh dậy nổi. Xem ra khóa học buổi sáng hôm nay lại không kịp đi đến. Đối với lần này, Lục Dương cũng chỉ là cười cười không để ý. Sách vở gì đó, đối với Lục Dương mà nói, cũng không có ích lợi gì, một tiết khóa không kịp liền cũng có sao đâu! Lục Dương thản nhiên rời giường rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp vo gạo, bỏ thêm rất nhiều nước và gạo cho vào nồi cơm điện, chuẩn bị nấu bát cháo uống. Cháo mua hai ngày trước vẫn còn để ở trong tủ lạnh không hề động đến, liền đem ra ăn cùng bát cháo cũng vừa đúng lúc. Trong lúc chờ nồi cơm điện nấu cháo, Lục Dương lại vào phòng học mở máy vi tính ra, đăng nhập hậu trường tác giả, trước tiên liếc một cái con số cất dấu của "Tận Thế Đất Hoang " , đã là 83. Lại tăng thêm mấy người, tâm tình của Lục Dương khá hơn nhiều, sau đó liền mỉm cười đăng chương một mới của truyện lên. Chờ chương mới đăng lên xong, mới mở ra trang đầu của tác phẩm, hai mắt liếc tình huống tăng trưởng số liệu của điểm vote và phiếu đề cử. Bởi vì ngày hôm qua nhìn những số liệu chi tiết này lúc rạng sáng, cũng không có hiện lên thông báo chương mới, cho nên lúc này trở lại nhìn tổng điểm vote và phiếu đề cử tăng lên cũng không nhiều. Tổng điểm vote chỉ gia tăng thêm mười mấy, còn chưa có lên đến 600 lượt. Phiếu đề cử cũng chỉ tăng hơi dài một chút điểm, vừa đột phá 100 phiếu, lên tới 103 phiếu. Khu bình luận sách mới chỉ tăng thêm một cái bình luận của độc giả. Đối với lần này, Lục Dương biết nó rất bình thường, một quyển sách mới, trước lúc còn chưa đủ ba vạn chữ, ngoại trừ nửa giờ sau khi đăng chương mới lên, nhân khí tăng trưởng sẽ có ít rõ ràng, những thời điểm khác, số liệu mấy người của tác phẩm, tốc độ tăng trưởng là vô cùng chậm chạp. Chờ chịu đựng qua một đoạn thời gian nữa, tình huống tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Lục Dương không có nhìn số liệu và bình luận sách này thêm nữa, đổi websites khác, bắt đầu tìm tòi phương thức liên lạc khởi điểm của tổ biên tập thứ hai. Sở dĩ chỉ tìm phương thức liên lạc của tổ biên tập thứ hai, không bởi vì gì khác, nguyên nhân chỉ có một —— Lục Dương sau khi sống lại đăng kí tài khoản tác giả có số đuôi là 4. Dựa theo quy củ lúc khởi điểm, số đuôi tài khoản tác giả là 3 hoặc là 4, đều được phân ở tổ biên tập thứ hai. Phương thức liên lạc biên tập lúc khởi điểm, không phải là cái tin tức cần bảo mật gì, người biết rất nhiều. Tác giả mới phải tìm phương thức liên lạc của bọn họ hiển nhiên cũng không có thiếu, độ trăm trở lên, sớm đã có người tìm tòi qua, cũng sớm đã có người trả lời vấn đề những người đó treo giải thưởng. Nhưng thật ra điều đó tiết kiệm được của Lục Dương không ít thời gian, tùy tiện ở độ trăm bài phía trước tìm, liền tìm được cả ba QQ liên hệ lúc khởi điểm của ba vị biên tập tổ biên tập thứ hai rồi. Một tổ biên tập có ba vị biên tập, trong đó có một vị là chủ biên, hai vị khác thì có trách nhiệm biên tập, một người phụ trách tác giả có số đuôi là 3, người còn lại phụ trách số đuôi là 4.