Võng Du Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ - Thiên Lãnh

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 1+2: Tiến vào trò chơi.

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    - Đại khái truyện nói về một thằng game thủ củ chuối, yy điên cuồng và những nội dung đặc trưng của một truyện võng du game Tàu, khởi đầu với chỉ số cao, vận may tràn trề, gái gú đầy đủ.. bla bla. Tại hạ cũng chưa đọc hết truyện, vừa đọc vừa dịch nên cũng chẳng rõ cái kết nó thế nào, thôi thì cứ từ từ mà đọc vậy.

    Giời thiệu tổng quan:
    Cưỡi Hỏa Long Vương khổng lồ dữ tợn, mặc Thất Thải Huyễn Mục Sáo Trang.
    Lúc kiêu hùng dữ dội hừng hực khí thế, Lúc lại nhàn hạ ôm mĩ nữ mà thưởng ngoạn nhân sinh.
    Coi như là thần cũng không có cách nào cản lại bước chân của hắn.


    Chương 1

    “Cái thời tiết mắc dịch này, chảng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn gây khó dễ cho ta hay sao” Lục Lâm vỗ vỗ mái tóc ướt sũng, vừa mới từ tiệm internet suốt đêm đi ra, trên người chỉ độc một bộ áo ba lỗ và quần đùi, liền dính một trận mưa to ướt như chuột lột.

    Lục Lâm hai tay che đầu, thẳng hướng nhà mà đi. Tối hôm qua hắn đánh game quá mức hưng phấn, tại chỗ ngồi điên cuồng vặn vẹo đập phá, hậu quả là nhận được những cái ánh mắt lạnh như băng từ phía chủ quán cùng đám chiến hữu, đồng thời một đôi dép lê phi như bay hoàn thành sứ mạng khiến hắn ngoan ngoãn ngồi xuống.

    {Huyễn Tưởng} chào mừng quý khách, ở trong thế giới ảo này, hết thảy mọi thứ đều có thể…. Thiếu chút nữa là quên mất rồi, hôm nay hình như là ngày game [Huyễn Tưởng] chính thức Open Beta. Lục Lâm vừa nhìn ngắm người đi đường vừa nghĩ đến tin này.

    Trên đường cái, dày đặc các loại quảng cáo cho trò chơi giả lập thế giời ảo hot nhất của năm nay. Lục Lâm mặt dày lách qua đám đông tiếp cận mấy cô gái xinh xắn đang phát truyền đơn quảng cáo game, mặc kệ bao ánh mắt khinh thường của mọi người, chân đất thì không sợ đi giày, hắn dù sao cũng đã ướt nhẹp toàn thân, có ướt nữ cũng không việc gì. Khi Lục Lâm trở lại căn nhà của mình, tay trái của hắn cầm một tờ quảng cáo trò chơi, tay phải thủ một cuốn sổ tay hướng dẫn trò chơi, đồng thời làm vật che mưa, cộng thêm một dấu chân dính đầy bùn ở mông.

    Hiện nay, khoa học tiến bộ, trò chơi giả lập thế giới ảo cũng theo đó được sản xuất. Mà Huyễn Tưởng xuất hiện, với độ chân thật cao tới 80% cũng đã đem lại sức hấp dẫn rất lớn cho thế giới. Ai lại không muốn trong trò chơi tiếu ngạo giang hồ, ai lại không muốn phát tài phát lộc, càng là có khả năng ôm ấp gái gú, tạo cho mình một cái hậu cung thật to lớn. Vô luận là cao thủ kiêu hùng, hay là tân thủ thái điểu, đều đang đợi chờ thời khắc game mở cửa.

    Nhà của Lục Lâm là một tòa nhà nhỏ ba tầng màu trắng. Lục Lâm nhẹ nhàng mở cửa phòng, rồi mới nhớ ra các phòng cho học sinh thê ở gần đây vì lý do tốt nghiệp, đã ra đi gần hết, còn lại chỉ một mình hắn trong ngôi nhà. Hắn quẳng mấy thứ đồ cầm trên tay ra phòng khách, hai chân đá lên làm hai cái dép lên bay vào thùng rác, chạy vào nhà tắm một cách vội vàng, rửa ráy xong, hắn lập tức chui vào trong chăn.

    Không đến 5 giây sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy rung trời.

    “Rầm. Rầm.Rầm”

    Đang mơ màng, Lục Lâm nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng vang lên. Mặc kệ hắn trở mình khó chịu, cố gắng tiếp tục giấc mộng, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên:

    Rầm..Rầm….Rầm. Người tới nhà tựa hồ như cực kì kiên trì, khiến cho hắn phải tỉnh ngủ, Bực mình, hắn mở của phòng, ra mở cửa nhà quát lên: “Có chuông cửa sao không bấm, gõ cái gì mà gõ, không bán, nhất định không bán, mấy trăm vạn cũng không bán..! Ách! Người là ai?”

    Lục Lâm đang chuẩn bị mắng nhiếc một phen cho bõ tức, lúc này phát hiện đứng ở cửa nhà hắn không phải là bọn cò đất đeo bám mấy ngày nay, bèn dụi mắt, nghi ngờ hỏi.

    “Ngài khỏe chứ? Xin hỏi ngày có phải là tiên sinh Lục Lâm? Ngài có bưu kiện, xin mời nhận cho.”

    “À..Phải”

    Trông thấy người vận chuyển đi mất, Lục Lâm mới nghi hoặc nhìn về cái thùng giấy trên mặt đất. Hắn cũng không nhớ rõ đã đặt hàng cái gì, Có phải là đưa nhầm địa chỉ không? Thôi kệ cứ nhận trước đã. Lục Lâm hai tay ôm lấy thùng giấy , phát hiện nó không nặng như tưởng tượng, Tiện tay ném nó lên ghế salon, lại chui lại vào trong chăn làm một giấc.

    Đinh!Đinh!Đinh!.. Rầm!

    “Ahhhhhh! Ngủ thật ngon, không còn mấy ả cùng nhà ầm ĩ nữa thật sự là khó quen” Lục Lâm duỗi lưng, từ trên giường phi xuống, 1 cước đá văng chiếc đồng hồ báo thức, ngật ngưỡng đi về phía nhà bếp. Mở tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một mảnh giấy viết: “Chia tay rồi, nhìn thấy mảnh giấy này nhớ nghĩ tới bọn tôi nhé, ha ha ha.”

    “Đáng ghét, không để lại cho ta chút thức ăn nào sao, cũng may anh đây đã có sự chuẩn bị.” Bởi vì Lục Lâm không biết làm cơm, bình thường đều nhận trách nhiệm cọ rửa cái này cái kia cho nên sự chuẩn bị duy nhất của hắn, cũng chỉ có mì tôm mà thôi.

    “Ưm, không tệ, hương vị thật nồng nàn, dư vị ngon vô cùng.” “Ài, - Đám khách trọ tiếp theo nhất định phải tìm đứa biết nấu cơm mới được.” Ăn hêt mì tôm, Lục Lâm thề sau này nhất định phải tìm lão bà biết làm cơm cho ăn,

    “Ủa.?” Giải quyết xong vấn đề về cái bụng, hắn mới phát hiện chiếc thùng giấy vứt trên ghế salon còn chưa có mở ra. Hắn bèn xé bỏ giấy bọc, hiện lên trước mắt Lục Lâm là một cái mũ bảo hiểm mạ vàng pha màu xanh da trời.

    “Cái này…” Lục Lâm tại chỗ kích động đến nỗi không thốt nên lời, tuy hình dáng có vài điểm bất đồng, nhưng nhìn qua thì đó chính là mũ trò chơi (đầu khôi) của game “Huyễn Tưởng”. Đã nằm mơ thấy nó vài lần, nhưng giờ đây thực sự cầm nó trước mắt, quả thật là không bình thường chút nào.

    Lục Lâm đem chiếc mũ vuốt ve, động tác như đang vuốt ve tình nhân, đương nhiên hắn đến nay vẫn còn chưa bao giờ nói qua lời yêu đương. Sờ soạng chán, hắn mới buông mũ trò chơi, phát hiện dưới đáy thùng giấy còn có một vật.

    Một tờ giấy, Lại là một tờ giấy.

    “Muốn ngươi! Nhớ ngươi! Yêu ngươi!”.

    Lục Lâm cảm thấy lông tóc toàn thân dựng ngược hết lên, hắn 20 năm qua chưa bao giờ nói qua 1 lân yêu đương, không nói thanh mai trúc mã hoặc nhỏ nhỏ vô tư các loại. Mảnh giấy trong tay giờ chẳng khác gì củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn ném nó lại vào thùng giấy rồi một cước đá vào trong góc phòng, đoạn vỗ ngực nói: “Gặp quỷ rồi! Đứa nào nhè mình ra đùa dai vậy chứ?”.

    Đợi tâm trạng bình tĩnh lại, đem mũ trò chơi lại trước mắt, tưởng tượng về sau trong game về sau bản thân người mặt trang bị siêu cấp, tay ôm ấp vô số mĩ nữ, càng nghĩ càng ham làm nước dãi Lục Lâm chảy tong tỏng.

    Trong chốc lát, Lục Lâm mới hồi phục lại tinh thần, tranh thủ thời gian chạy vào trong phòng để tiến hành việc kết nối với mũ trò chơi.

    [Huyễn Tưởng] vào lúc 8 giờ mới Open Beta, tuy nhiên trước đó có thể thông qua mũ trò chơi tiến vào Webside của game.

    8 giờ đúng, game Huyễn Tưởng chính thức bắt đầu.

    “Hoan nghênh đi vào thế giới của Huyễn Tưởng, bắt đầu kết nối mũ trò chơi, xin hãy chờ đợi..”

    “Kết nối hoàn tất, bắt đầu xác nhận tài khoản, xin đợi một chút…”

    “Xác nhận hoàn tất, đã tạo tài khoản, bạn có muốn tiến vào trò chơi?”

    Lúc này câu hỏi có muốn tiến vào hay không đúng là đồ ngôc, Lục Lâm chỉ số thông minh tuy không cao, nhưng cũng không đến nỗi đần độn.

    “Đồng ý.” – “ Mời lựa chọn nhân vật.”

    Hình ảnh xung quanh bỗng biến đổi, bốn nhân vật xuất hiện ở trước mặt của Lục Lâm, đầu tiên không cần phải nói, dung mạo hết sức bình thường – Chủng tộc nhân loại. Chủng tộc thứ 2 khiên cho Lục Lâm 2 mắt tỏa sáng, nói thật hắn tuy không đẹp trai nhưng cũng gọi là ưa nhìn, mặt mũi cũng sáng sủa, nhìn nhân vật Tinh Linh tộc, hắn cố nén nỗi thèm thuồng mà quay qua nhân vật tiếp theo.

    “Xấu vãi”! Vừa mới nhìn tinh linh tuấn mĩ, quay qua Thú nhân tộc thật là xấu muốn chết. Nói một cách lịch sự và hoa mĩ hơn thì gọi là có nét hoang dã a.Dù sao thì chủng tộc này so với tộc Tinh Linh khác nhau một trời một vực.

    Về phần chủng tộc thứ tư là Tử Linh tộc, Lục Lâm sửng sốt nhìn qua, cái này còn là hắn sao, đôi mắt lạnh như băng, trống rỗng vô hồn như coi thường tất cả, vô thah vô sắc, thần thái đạm mạc lại để lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

    Nghĩ mãi, Lục Lâm cuối cùng quyết định chọn nhân loại.

    “ Chủng tộc nhân vật lựa chọn thành công, mời đặt tên.”

    “Lâm Thiên Vũ”

    “Đặt tên thanh công, bạn muốn thay đổi hình dạng trong game thành nhân vật đã lựa chọn?

    “Đồng ý”

    “NHân vật được tạo đã hoàn tất, xin chờ trong ít phút,……”

    Không biết có phải là ảo giác hay không, vào thời điểm ba nhân vật kia biến mất, dường như có thứ gì đó lóe lên một cái, Lục Lâm nhìn kỹ xung quanh cũng không phát hiện được điều gì kì lạ.

    Bình thường, tốt nhất vẫn nên là bình thương yên ổn hơn là có gì đó quá lạ lẫm. Tuy nhiều lúc hắn mong chờ nét đẹp đẽ kiêu hùng nhưng bình thường cũng có chỗ tốt của nó.

    “Tiến vào trò chơi”

    ***
    CHƯƠNG 2

    Tiến vào trò chơi

    Lục Lâm chỉ cảm thấy xung quanh tối sầm lại, xung quanh thoáng nghe tiếng nói chuyện, thế rồi đột nhiên bừng sáng, một khung cảnh thế ngoại đào nguyên, chim hót hoa nở tươi đẹp xuất hiện.

    Oa! Thật sự là rất chân thực nha!

    Đi mau, đi mau, lách vào đi!

    Đinh! Hoan Nghênh…..

    Khu vực Tân Thủ Thôn người đông lúc nhúc, có thể thấy được Game Huyễn Tưởng này đang hot như thế nào.

    Lục Lâm không kịp xem các loại thuộc tính của bản thân, tùy ý di động theo dòng người, sau đó hắn bỗng cảm thấy người chơi xung quanh mình thưa bớt đi, hóa ra là đã chen vào được đến vùng phụ cận của Tân Thủ Thôn.

    Quay đầu nhìn dòng suối người phía sau, mắt thấy đã hết đường quay về rồi.

    Lục lâm mở bao hành trang, ngoại trừ một cây mộc kiếm sứt mẻ, còn lại chẳng có cái gì hết.

    (Mộc kiếm : Công kích 01, Đẳng cấp yêu cầu:1 – Đồ trắng, Bạch sắc

    Không còn gì hết? Chính thức trống trơn! Gặp quỷ rồi. Lục Lâm xem xét khắp nơi, ngoại trừ một cái trang phục tân thủ bằng vải bên ngoài, còn lại một đồng tiền cũng chẳng có, Cái này có thể nói 1 cách chân thực là nghèo mạt rệp a. Game Huyễn Tưởng phân cấp trang bị thành: Màu trắng (Bạch sắc), đen(Hắc sắc), Lục sắc, Lam sắc, Hoàng Kim, Tử sắc (tím), cuối cùng là Thần Khí có đủ Thất sắc.

    Ngay khi Lục Lâm mở bảng thuộc tính của bản thân, thiếu chút nữa xuất huyết não mà chế, Huyễn Tưởng lúc mới bắt đầu không hề phân loại chức nghiệp người chơi, dụng ý là để cho người chơi làm quen với game cũng như đảm bảo tính công bằng giữa các hệ chức nghiệp. Sau này phải đạt được cấp 10 mới có thể chuyển chức /.Công ty Thiên Tinh để nâng cao tính hấp dẫn cho trò chơi đã gia tăng thêm hệ thống thiên phú, người chới lúc tạo nhân vật tham gia game này có xác suất tạo ra thiên phú riêng cho nhân vật của mình, và điều này tùy vào vận khí của mỗi người, do ăn ở cả thôi.

    Nhân vật : Lâm Thiên Vũ (Bình dan)

    Đẳng cấp 01

    Huyết lượng 100

    Công kích 02

    Phòng ngự 0

    Kháng pháp thuật 0

    Danh vọng 0

    Mị lực 0

    Thiên phú

    1. Thể lực tăng 10%

    2. Lực lượng +1( khi đẳng cấp tăng lên sẽ được công thêm 1 điểm lực lượng

    Kỹ năng : Không có

    Phụ trợ kỹ năng: không có

    Nhìn một chuỗi số 0, Lục Lâm đầu óc quay cuồng muốn khóc, bất quá khi coi thấy thiên phú nhân vật thì hắn muốn ngất luôn:

    Trời ạ! Là song thiên phú, Song thiên phú! Ông trời ơi ông đối với ta thật tốt quá… Lục Lâm sướng phát điên không biết trời trăng gì nữa rồi, đang đứng ngơ ngẩn ở đó rồi tự nhiên nhảy chồm lên kêu to.

    “Xem kìa, gã kia không phải bị điên rồi à?”

    Cũng khó nói

    Lục Lâm cúi đầu, vội vàng ly khai chỗ cũ, hắn theo biển người thẳng hướng phụ cận ngoại vi Tân Thủ Thông, tiến hành săn bắt Ma Thố (Thỏ rừng ma hóa)

    Ma Thố ( cấp 1) Tánh mạng 20- Công kích 11 –

    Lục Lâm nhanh tay bổ về phía con Ma Thố cạnh người, chưa kịp chém nhát thứ hai, con thỏ rừng kia đã bị loạn kiếm phân thây

    Hệ thống nhắc nhở: Người chơi giết chết Ma Thố, lấy được 1 điểm kinh nghiệm( 1 EXP)

    Con má nó! Mới chỉ được một tí kinh nghiệm, Lục Lâm nhìn thấy để thăng cấp 2 cần có đến 100 điểm kinh nghiệm, nhịn không được cất tiếng chửi đổng.

    Hết cách rồi, Lục Lâm đành phải cố gắng chém giết giữa biển người tranh nhau tại Tân Thủ Thôn, cuối cùng để lên được cấp 2 hắn đã phải bỏ ra không ít công phu

    Lúc lên cấp, hắn cảm thấy toàn thân ấm áp, cơ thể và vùng nhỏ xung quanh lóe lên một chút hào quang.

    Mở ra thanh thuộc tính, hắn đem mỗi cấp 5 điểm thuộc tính cộng hết vào thể lực, lập tức huyết lượng tăng lên tới 170. Hăn đã nghĩ kĩ, sau này đợi đạt cấp 10 sẽ chuyển chức kỵ sĩ. Kỵ sĩ máy trâu phòng thủ ca, với thiên phú thứ 2 của hắn, cũng đã không cần quan tâm đến lực lượng.

    Thấy lượng người trong Tân Thủ Thôn vãn bớt đi nhiều, Lục Lâm mới mò vào trong thôn, thôn trấn bé tý chỉ có 3 NPC đang đứng. Lục Lâm bèn đi đến bên cạnh Thôn trưởng.

    A! Lâm Thiên Vũ đúng không, sắp đến mùa đông rồi, không biết người có thể giúp ta lấy chút ít da thỏ về được không? Thôn trưởng nhìn Lục Lâm, vẻ mặt mỉm cười cất tiếng nói.

    Không có vấn đề gì! Nhìn vẻ mặt hiền lành của thôn trưởng, Lục Lâm gật đầu đồng ý.

    Đinh!

    Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ [sự ủy thác của thông trưởng]! Nội dung nhiệm vụ: Tiêu diệt Ma Thố, thu hoạch đủ 20 bộ da thỏ giao cho thôn trưởng.

    Tiếp nhận nhiệm vụ, Lục Lâm đi tới cửa hàng thợ rèn ở bên cạnh

    Lão thợ rèn xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi nói với hắn: Ngươi là Lâm Thiên Vũ hả, ngươi tới đây vừa vặn đúng lúc, ta đang cần một ít huyết thỏ, người có thể lấy cho ta một ít mang đên đây được không?

    Đương nhiên rồi! Hắn ta liền trả lời

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiêp nhận nhiệm vụ [Lời ủy thác của thợ rèn]

    Nội dung nhiệm vụ: Giết chết Ma Thố, sưu tập đủ 20 bình huyết thố giao lại cho thợ rèn.

    Lục Lâm nghe mà đổ mồ hôi đầy đầu, thế hóa ra cố gắng chém giết vừa rồi của hắn có phần uổng phí, Nếu theo lời các NPC này mà noi, 3 cái nhiệm vụ tân thủ này vừa vặn làm hắn tăng lên tới 2 cấp.

    Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, khi hắnđi và Dược điếm ở bên cạnh. Đã thấy lão Dược sư cười tủm tỉm đứng chờ mình rồi

    Mấy ngày qua thông trang có nhiều dũng sĩ hơn, dược liệu của ta có phần thiếu thốn, người có thể hay không giúp ta thu thập chút ít Thố cốt (xương thỏ)? Dược sư trực tiếp nói với Lục Lâm

    Nhìn ra phía ngoài thôn vẫn đang náo nhiệt ngút trời, Lục Lâm bất đắc dĩ gật đầu nói: Được.!

    Đinh! Hệ thông nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ [Dược sư ủy thác] . Nội dung nhiệm vụ:

    Giết chết Ma Thố, sưu tập đủ 20 khối Thố cốt giao cho Dược sư.

    Lục Lâm lại đi đến cửa thôn, dùng mộc kiếm gõ gõ đế giày, quan sát một đám lớn người chơi, hắn căng mắt chờ cơ hội, ngay khi đám Ma Thố vừa đổi mới, lập tức ùa lên, kiếm gỗ trong tay dốc sức đâm chém, hò hét trong đám đại quân giết thỏ.

    Giết một hồi lâu, Lục Lâm mới thật không dễ dàng trong biển người hoàn thành nhiệm vụ, cái này còn may mà đại bộ phận không có nhận nhiệm vụ người chơi, bằng không thì vẫn không thể nhanh như vậy hoàn thành. Chạy vội về thôn, hắn chen đến bên cạnh Thôn trưởng.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn hoàn thành nhiệm vụ [Sự ủy nhiệm của thôn trưởng], lấy được 30 điểm kinh nghiệm, 10 xu đồng, 1 điểm danh vọng. Học tập được kỹ năng [Thu Nhặt].

    “Xong rồi sao? Có thưởng thêm Thần khí trang bị không vậy? Ài, Tiền khí cũng được a, ah mà quên mất trò này không có tiên khí” Một bên đem thuật [Thu nhặt] học lấy, một bên Lục Lâm vẫn phàn nàn với thôn trưởng, có điều đợi một hồi, lão kia cũn chẳng thèm để ý gì đến hắn nữa, hắn đành phải đi trả nhiệm vụ ở chỗ Thợ rèn.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Thợ ren ủy thác], lấy được 30 điểm kinh nghiệm, 10 xu đồng, danh vọng 01, Vật phẩm [Thiết tú kiếm] ( Kiếm sắt rỉ) công kích 12/ cần cấp độ 3.

    “Không tệ, đợi ta lên tới cấp 3 có thể thay thế cái mộc kiếm tàn tạ này.” Lục Lâm lòng vui vẻ đem thiết kiếm ra nhìn ngắm, đoạn lại tống trở lại bao đồ.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Dược sư ủy thác], kinh nghiệm đạt được 30, 10 xu đồng, danh vọng + 1, đạt được 5 bình [Sơ cấp hồi phục Dược tề]

    Lục Lâm nội tâm chửi thầm nhà phát hành – công ty Thiên Tinh, Một lũ keo kiệt, 3 cái nhiệm vụ cộng phần thưởng về tiền và các khoản đánh chém bên ngoài, tựu chung lại chỉ đủ mua 1 lọ Sơ cấp hồi phục dược tề. Mỗi bình này có thể khôi phục 60 điểm huyết lượng, ngoài thị trường chào giá đến 50 xu đồng một bình, thực là lừa đảo. Mới lượn ra đến cửa thôn, Lục Lâm lại phát hiện dưới gốc cây đại thụ gần cổng có một NPC thợ săn đang đi tới đi lui, sắc mặt ra chiều rất sốt ruột. Lục Lâm lập tức chen qua mấy nhóm người chơi khác để tiếp cận.

    “Xin hỏi tôi có thể giúp đỡ được gì không?”
     
    thanhson thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 3: Tốt nghiệp

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lục Lâm chạy đến bên cạnh người thợ săn, cố gắng gợi chuyện. Người thợ săn vẻ mặt lo lắng trả lời: “ Là ngươi à, chuyện như thế này, gần đây vườn rau của thôn bị kẻ nào đó lọt vào phá hoại. Lâm Thiên Vũ, ngươi hãy giúp ta đi thăm dò một chút vấn đề này.

    Thấy có nhiệm vụ, Lục Lâm gật đầu đáp ứng.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ [sự phiền não của thợ săn].

    Nội dung: Tìm ra hung thủ lọt vào phá hư vườn rau.

    “ Vườn rau sao? Lục Lâm quan sát chung quanh đều không có phát hiện, bốn phía đều chẳng có rau cỏ nào cả. Lục Lâm sau đó chót nhớ ra thôn trưởng có nói mé sau thôn hình như là có một khối vườn, nhưng không biết có phải hay không chính là địa điểm mà người thợ săn nhắc tới. sau cùng hắn quyết định chuyển hướng đi vào thôn.

    Đi qua phòng của thôn trưởng, một mảnh vường nhỏ hiện lên trước mắt của Lục Lâm, hắn bèn đi dạo mẫy vòng quanh vườn nhưng lại không có phát hiện được cái gì hết.

    “Kỳ quái, chẳng lẽ không phải là nơi này? Ồ khoan!” Ngay tại lúc Lục Lâm nghĩ tới việc rời đi địa phương khác tìm kiếm, hắn bỗng phát hiện một ít cây rau bị dấu xuống mấy cái động nhỏ trên đất. Đã có phát hiện này, hắn lập tức úp sấp người xuống đất, tiếp cận cửa động gần nhất đồng thời kéo cây rau ra. Vừa động tay vào, chỉ thấy một cái bóng đen từ trong động phi ra, cắn Lục Lâm một miếng rồi nhanh chóng rụt trở về.

    “21Khá lắm, công kích thật mạnh,” Lục Lâm vội vàng đề phòng

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ [Nỗi phiền não của thợ săn] thay đổi

    Nội dung: Giết chết 50 con Ma Thử ( Chuột bị ma hóa)

    Đã biết là quái vật gì thì lại dễ làm. Lục Lâm khua mộc kiếm tại cửa động mấy cái, một con Ma Thử bị hắn dẫn động chạy ra. Sự việc diễn ra rất nhanh, vừa nhìn thấy con Ma Thử xuất động, Lục Lâm trước hết một chân dẫm nát cửa động để đề phòng nó chui về.

    Ma thử ( cấp 3) Huyết lượng 50. Công kích 24

    Lục Lâm nhìn chỉ số của Ma Thử, lại so với chính mình, bất giác rủa thầm “ Mẹ nó cái này so về công kích còn cao hơn cả mình”

    “19”

    Ma thử bị Lục Lâm chặn đường rút, lập tức hướng về phía hắn cắn một cái.

    “10”

    Lục Lâm cũng không khách khí, vung tay trả lại một kích.

    Chít Chít! Ma thử nóng nảy, bất chấp Lục Lâm uy hiếp, hướng về phía một cửa động khác chạy đi. Lục Lâm nào để đống kinh nghiệm sắp tới tay chạy mất, tức tốc đuổi theo Ma thử chém một nhát thật mạnh

    “20” ! Ra bạo kích rồi/ Ma thử gục chết, 4 chân duỗi ra, hóa thành kinh nghiệm cùng rơi ra 1 trang bị.

    Lục Lâm không để ý xem con Ma thử này mang lại bao nhiêu kinh nghiệm, bổ nhào qua mò trang bị, giết quái nhiều như vậy, rốt cục cũng rơi ra được 1 trang bị rồi.

    [Bạch sắc chiến ngoa] (giày vải trăng) – Phòng ngự 1/ đẳng cấp yêu cầu 1

    Lục Lâm rất cao hứng, trực tiếp đi luôn giày vào, trên mặt đất hung hăng dẫm mẫy cước, con mắt lóe sáng nhìn về phía những cái cửa động xung quanh, chọn một cái rồi tiếp tục tiến tới.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở vang lên, Lục Lâm phát hiện hắn đã lên tới cấp 3, thời điểm được bao phủ trong lớp hào quang khi tăng cấp, hắn vui vẻ lấy ra thiết kiếm.

    Lâm Thiên Vũ ( Bình dân) – Cấp đô 3 – Huyết lượng 231 – Công kích 35 – Phòng ngự 02…

    10 con Ma thử không chỉ khiến hắn tăng lên cấp 3, ngoài ra còn tuôn ra 1 kiện trang bị:

    [Bao bố bạch quan] – Mũ đội đầu – Bạch sắc/ Phòng ngự 1 – đăng cấp 1

    Đám Ma thử này xem chừng tỷ lệ rơi đồ cũng không tệ lắm. mỗi mống đại khái đều tuôn ra tầm 15 xu đồng. Thăng cấp khiến thực lực của Lục Lâm tăng lên không ít, trước phải cần 5 nhát mới hạ được 1 con Ma thử, hiện tại hắn chỉ cần 2,3 nhát là hạ được rồi. Giết chóc một hồi, mắt thấy nhiệm vụ yêu cầu 50 con giờ cũng chỉ còn lại có 1 con, nhưng mặc cho Lục Lâm giết thêm bao nhiêu Ma thử, nhiệm vụ thủy chung vẫn biểu hiện là chưa hoàn thành.

    Chít, CHít! Đúng lúc này tại một cửa động hơi lớn hơn các cái khác một chút, một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm vào chỗ Lục Lâm nghỉ ngơi. Đợi lúc Lục Lâm quay lưng lại, một con Ma thử to gấp đôi bình thường phóng vọt ra.

    “83” - Lục Lâm chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy, huyết lượng không sai biệt lắm hao đi một phần ba.. Hắn vội lui về sau vài bước, quét ánh mắt ra quan sát thuộc tính của con Ma thử trước mắt:

    Ma thử đầu lĩnh (chữ xanh) – huyết lượng 200 – công kích 51 – cấp độ 5

    “ Boss Đầu lĩnh!” Lục Lâm hưng phần kêu lên, nhưng nhìn công kích cao đến dọa người của nó, hắn phải tạm lui, cắn răng lấy 1 lọ dược tề ra dùng.

    “11” – Có thể chiến! Chứng kiến từ đỉnh đầu Ma thử đầu lĩnh bay lên chỉ số sát thương, Lục Lâm lòng thêm tự tin

    Chít chít! – Ma thử đầu lĩnh tuy huyết lượng không nhiều, nhưng lại có tốc độ cao. Lục Lâm uống hết một lọ dược tề, quần đảo đem huyết lượng của nó hạ xuống chỉ còn 25 Hp, nhưng vào lúc này, một đội người chơi xuất hiện lọt vào mắt hắn. Mắt thấy săp giết đươc Boss, lại có người khác xuất hiện, Lục Lâm tâm tình rất lo lắng.

    Xem kìa, Boss! – Nhanh đoạt! Đội người chơi kia cũng nhìn thấy tình huống của Lục Lâm kêu to lao đến.

    “9” – Còn lại 16 Hp (điểm máu), Lục Lâm nhìn đội ngũ kia càng ngày càng gần , tức đến nghiến răng nghiến lợi, Boss hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc này để cuồng nộ.

    “151” – chỉ số tổn thương do Bạo kích bay lên trên đầu Lục Lâm, khiến cho lòng hắn như chìm xuống vực sâu. Boss tối thiểu phải hai đòn nữa mới chết, nhưng mà bản thân chỉ còn 80 Hp căn bản là không chịu được một đòn tiếp theo của nó, hơn nữa bọn đoạt quái còn đang ở trước mắt.

    HA HA HA”- Sáng sớm, lúc mọi người sống trong khu nhà đang nhàn nhã thưởng thức bữa ăn để đi làm, chợt một hồi tiếng cười điên loạn vang lên làm bọn họ thiếu chút vung tay ném sạch bát đũa ra ngoài.

    Lục Lâm trên ban công cuồng tiếu một hồi, mới thỏa mãn về phòng. Thật sự là quá đã, quá kích thích, cho dù hiện tại hắn vẫn còn hơi run, nhưng mà nghĩ tới việc đội chơi kia chửi bới nhau lúc log out, nội tâm hắn cao hứng rất nhiều. Lại nói về tình cảnh lúc ấy, Boss bạo kích khiến cho Lục Lâm lòng nguội lạnh, vừa nghĩ tới chính mình sắp giét được Boss lại tiện nghi cho người khác, hắn càng thêm tức tối, trợn hai mắt chém về phía Boss, thét lên 1 tiếng: Chết!

    “25” - Bạo kích rồi, vậy mà bạo kích! Lục Lâm không chậm trễ, nhẩy lên phía trước, nhanh chóng mò hết 3 vật phẩm Boss rơi ra, sau đó trước khi đội chơi kia đến, hắn biến mất. Chỉ chênh lệch một chút, Lục Lâm suýt nữa đại bại. Trong Game Huyễn Tưởng, người chơi tại thời điểm tham gia vào việc công kích khong thể Logout. Thời điểm Boss bị hạ, Lục Lâm liền nhanh chóng thoát khỏi trạng thái công kích và logout lập tức. Cũng may rằng đây là thời kì đầu của game, các người chơi khác còn chưa có kỹ năng tấn công tầm xa, băng không Lục Lâm sẽ không còn cơ hội. Sau khi hưng phấn, Lục Lâm chỉ cảm thấy bụng quặn lên vì đói, chơi từ chiều hôm qua đến sáng nay, hắn chỉ ăn qua mì tôm, bây giờ bụng dán cả vào lưng, dạ dày liền trực tiếp biểu tình.

    “Lão bản, một tô Thập cẩm cỡ lớn, cho nhiều nhiều chút ạ”. Lục Lâm vừa rửa mặt xong, trực tiếp cầm gí tiền ra tiệm mì của lão Trương.

    “Yes Sir!” Lão bản là một người tuổi trung niên lớn tiếng hô, nhìn lão có vẻ tục tằn nhưng Lục Lâm biết rõ thằng cha này mắc hội chứng sợ vợ nghiêm trọng. Không lâu sau, một tô mì hoành tráng đầy muốn tràn cả ra ngoài được bưng ra, không đến hai phút đã biến mất tiêu vào bụng của Lục Lâm, lau miện một cách tiêu sái, lắc mới tóc, trong sự kinh ngạc của thực khách trong quán, hắn lại kêu to: “ Lão bản, lại một tô nữa!”

    Ăn uống no nê xong, hắn vuốt cái bụng phình to thư giãn, thời tiết hôm qua vừa mưa, không khí mát mẻ không còn oi bức như trước. Tuy nhiên sau cả đêm hăng hái chiến đấu, cơ thể Lục Lâm cảm thấy mệt mỏi, vác cái bụng về nhà, hắn bèn vào nhà vệ sinh thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.

    Giống như mình đã quên cái gì đó ấy nhỉ, Là cái gì được đây? Hình như là một thứ rất trọng yếu nhưng mà nhớ không nôi?” Nằm trong bồn tắm, Lục Lâm vắt hết óc ra để nhớ lại nhưng thủy chung vẫn không rõ hôm này có một việc trọng yếu mình phải làm là cái gì. Hắn bèn đứng lên quấn khăn tắm đi ra đại sảnh, cầm chiêc điện thoại lên xem xét, đập vào mắt hắn là một loạt cuộc gọi nhỡ.

    “Bỏ mẹ rồi, là cuộc gọi của chủ nhiệm lớp” Lúc này thì hắn đã nhớ mình quên cái gì.

    “Alo….” Lục Lâm run rẩy ghé vào tai nghe, vừa mới mở miện đã nghe thấy từ đầu dây bên kia tiếng rống giận dữ của chủ nhiệm.

    “ Xú tiểu tử ( thằng chết bầm), ngươi muốn chết như thế nào…. Không phải hôm qua đã nói sao, tìm ngươi người không thấy, gọi điện thì không nghe, chuông cửa bấm chả ai ra tiếp, tiểu tử nhà người sống chết đã chạy đi đâu… Còn không mau tới lớp, 5 phút nữa mà không xuất hiện ở trường học, xem ta thu thập người thế nào.”

    “Bẹp” – Chủ nhiệm lớp giáo huấn gần 10 phút đồng hồ sau, trực tiếp gác máy đóng lại cuộc trò chuyện. Lục Lâm vừa nghĩ đến chủ nhiệm lớp – một con sư tử cái, lập tức sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh.

    “Là hôm nay.” Sau khi quay qua mở tủ quần áo, nhìn bộ đồng phục mới tinh màu đen như đang trêu chọc mình treo trên giá, Lục Lâm thở dài thườn thượt… Đầu đội mũ, mặc đồng phục, Lục Lâm từ từ tiến vào Đại Học Tàu Khựa, nhìn đám sinh viên di ra đi vào, tiếng đọc sách giảng bài vang lên trong lớp học, hắn cảm thấy phảng phất giống như 4 năm về trước, chính mình lưng cõng ba lô, ngoại trừ vài món quần áo cũ thì hoàn toàn là tay trắng. qua một tháng nữa thôi, hắn sẽ tròn 21 tuổi. Đã từng một thời mơ mộng, từng nhiệt huyết, hết thảy nhân sinh như mới ngày hôm qua, thời gian trôi nhanh như chó chạy bờ rào, Lục Lâm còn nhớ rõ lần thứ nhất trèo tường trốn học, hiện tại tất cả đã là truyện cũ, nghĩ lại vẫn thấy kinh tâm.

    Một hồi tiếng kèn làm hắn bừng tỉnh từ trong mớ hồi ức, Lục Lâm mới phát hiện mình vẫn ngẩn ngơ đứng một chỗ từ nãy giờ, vừa nghĩ đến cơn giận của mụ chủ nhiệm lớp, hắn vội quẳng hết tâm sự sang một bên.

    “ Y phục thế này thật không thoải mãi” Lục Lâm vừa chạy vừa oán trách

    “ Két – Xịch” – Một con BMW màu lam lướt qua bên cạnh hắn, đi thêm 1 đoạn về trước thì ngừng lại, xem ra như có ý chờ người.

    Lục Lâm trong lòng rơi đánh bộp một tiếng, nhịn không được muốn quay đầu đi tìm đường khác, vòng qua con xe này.

    “Lục Lâm” – Một thanh âm thanh thúy vang lên từ trong chiếc BMW, vài lọn tóc xanh theo gió vương ra ngoài cửa sổ xe, khoảnh khắc làm tâm tình Lục Lâm có chút nổi sóng.

    “ A xin chào Mộng Tuyết, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?” Không biết tại sao nhưng Lục Lâm từ khi biết Liễu Mộng Tuyết thì tới tận lúc lớn lên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

    Liễu Mộng Tuyết trong nội tâm có chút khó chịu, trọng bụng mắng thầm tên oan gia này nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu nói: “ Cậu đấy, Lớn cả rồi mà vẫn cứ,… mình…, Chờ một chút đi, mình có chuyện này muốn nói với cậu….”

    Tiểu Lục! Ở bên này, bên này!...

    Ngay tại thời điểm mộng tuyết muốn nói điều gì đó, mấy tên đồng học của Lục Lâm trông thấy hắn bèn cất tiếng gọi. Lục Lâm lập tức nhanh nhảu nói: Đến đây rồi té, tuy ngoài miệng nói chuyện với Mộng Tuyết tỏ vẻ muốn ở lại nhưng trong lòng thì nghĩ: Đợi chút rồi ở lại thì làm gì còn cơ hội, chuồn trước rồi đi nói sau.

    Nhìn bóng dáng Lục Lâm đi xa, Liễu Mộng Tuyết nội tâm thầm thở dài, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.
     
    thanhson thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 4: Mông Lung

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lớp của Lục Lâm, giờ phút này loạn thành 1 đoàn, một đám hỗn loạn tụ vào cùng 1 chỗ, vài nữ sinh có chút tư sắc đang uốn éo để chụp ảnh tự sương, trong khi lũ quỷ nghịch ngợm khác thì tiến lên phá rối.

    “ Chủ nhiệm, em đã tới!” Lục Lâm rụt rè đi đến trước mặt vị chủ nhiệm , cố tỏ vẻ ngoan ngoãn dễ bảo.

    “À được!” chủ nhiệm lớp xem ra tâm tình cũng không tệ đáp lời, duy chỉ có đôi mắt đầy nghi ngờ thoáng nhìn qua Lục Lâm .

    “Oa! Ngươi vậy mà không bị sao a! chủ nhiệm lớp hôm nay sao khác hôm qua vậy, Bình thường không giáo huấn ngươi tầm nửa giờ thì sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Lục Lâm vừa mới đi đến bên cạnh, đã bị vị lão đại của nhóm bạn này nói ra.

    “Thuyết âm mưu nha! Hay là chú được để ý rồi!”…

    STOP! Tiếng vị chủ nhiệm vang lên, không gian xung quanh lập tức trở nên tĩnh mịch lạ thường.

    “Tốt rồi, trước hết tất cả tạm tản ra, một lúc sau quay lại đây tập hợp.” Thấy lớp đã tới đông đủ, chủ nhiệm lớp vửa phủi tay vừa nói.

    Lục Lâm đi theo dòng người, cuối cùng cũng lấy được bằng tốt nghiệp, vất vả 4 năm, chính là vì một trang giấy mỏng dính cầm trên tay lúc này, thật là cảm khái vạn lần.

    Này! Ngẩn người ra làm cái gì đấy, đi cùng đi.! Lão đại của nhóm sinh viên thấy Lục Lâm đang đứng ngơ ngẩn, chạy qua gõ cho hắn một phát rồi nói. Lục Lâm lắc đầu không nói lời nào, nhanh chân bước theo mọi người.

    “1” – “2” – “3” – “Yeah”!

    Giấc mộng đại học của Lục Lâm. Thời khắc này vậy là kết thúc, trong lớp, hắn chỉ là một thành viên bình thường, e là chỉ một hai năm về sau, bạn bè

    Cùng lớp sẽ sớm quên hắn.

    “ Ài! Đại học ah… Đại.. ah!” Lục Lâm cảm xúc dâng trào, muốn dùng mấy vần thơ ca chè chai đồng nát để diễn tả tâm trạng, con mắt đang lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên bị hấp dẫn bởi thân hình của 1 mĩ nữ. Nàng có một mái tóc ngắn, chân váy màu thanh tú khoe bộ chân dài, càng đốt mắt chính là bộ ngực, thân hình hoàn hảo 3 vòng mãnh liệt thật sự trở thành một thứ “hung khí” chốn nhân gian.

    Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lục Lâm, mĩ nữ xoay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi mỉm cười, đoạn uốn éo bờ eo thon thả đi về phía một tòa lầu dạy học. Lục Lâm mắt dõi theo dáng người mĩ nữ thảng đến khi nàng đi vào khu lầu mới chịu thôi. Liễu Mộng Tuyết đã là người con gái đẹp nhất hắn từng chiêm ngưỡng rồi, nhưng vừa rồi so với vị kia, quả thật Mộng Tuyết chả khác gì một quả táo xanh.Liễu Mộng Tuyết lúc này còn không biết rằng gã đầu gỗ này đang nghĩ đến nàng, bằng không thì khẳng định sẽ cao hứng cả ngày. Nhưng giờ phút này nàng làm gì có tâm tư mà đi quản việc đó, bởi vì đang có một: “ Con ruồi” đang quấy rầy nàng, hơn nữa lại là một “Con ruồi” rất đáng ghét. Con ruồi này tên là Triệu Minh, cha hắn là một nhà kinh doanh bất động sản nổi tiếng, đứng thứ hai ở thủ đô. Triệu Minh kể từ hôm đi theo cha tham gia một bữa tiệc rượu, tại tiệc chứng kiến vẻ u sầu của Mộng Tuyết lập tức cảm thấy rất ấn tượng. Ngay tại đó hắn quăng luôn cô bạn gái thứ 8 của mình rồi tiến hành theo đuổi Mộng Tuyết. Tỷ như hôm nay, nghe ngóng được tin Mộng Tuyết đang ở trường học, bèn lập tức tìm tới tận cửa.

    Liễu Mộng Tuyết trong nội tâm cảm thấy rất bực bội, người này đuổi mãi không đi, mặt dày mày dạn mò đến trường học. Sớm biết như vậy đã không cùng cha đi dự buổi tiệc rượu đó – Mộng Tuyết nghĩ thầm.

    Đúng lúc này, Liễu Mộng Tuyết trông thấy Lục Lâm trước mặt, một thân đồng phục đen sì, đầu tóc lộn xộn, ánh mắt suy tư như không quan tâm đến xung quanh.

    Triệu Minh thấy Mộng Tuyết , bèn vênh váo đi đến, cố sức khoe mẽ tỏ vẻ khí thế có thể một chấp mười người, ai dè lại phát hiện Mộng Tuyết không chú ý đến mình mà lơ đãng nhìn về phía trước, hắn bèn ngó theo, phát hiện ngoại trừ vài tên học viên đến từ ngoài vào, căn bản cũng không có phát hiện ra ai là tình địch.

    Lục Lâm vừa đi vừa xoa cổ, hẳn là lúc nãy uốn éo tạo dáng chụp ảnh bị sái rồi. Mũ đội trên đầu không biết bay mất từ lúc nào, mái tóc bị vít kéo lộn xộn như cái đuôi gà, làm mẫy nữ sinh đi qua trông thấy không khỏi cười giễu hắn một phen. Đi ra phía cổng trường, hắn bỗng thấy thấp thoáng một cặp nam thanh nữ tú đang nắm tay, lòng không khỏi bồi hồi.

    “Lâm Lâm, cậu đã đến rồi, làm mình đợi mãi, chũng ta nhanh đi thôi, phia sắp chiếu rồi đó!” Ngay lúc Lục Lâm còn đang ngơ ngác xem có phải là ai đó gọi mình không, Liễu Mộng Tuyết vẻ mặt thẹn thùng bỗng xuất hiện cạnh hắn, ôm chầm hắn mà ôn nhu nói.

    “Ách…”

    Xung quanh ai nấy đều ngây người, Là Liễu Mộng Tuyết đó a, Hoa hậu giảng đường đó a, “ Nữ thần Tuyết” đó a, vậy mà sao trong ngày tốt nghiệp hôm nay, ngay trước cổng trường đại học lại cùng người khác buông lời yêu đương, Hơn nữa nam sinh kia thực sự là vẻ ngoài quá ư bình thường, quần áo khắp người đều hết sức nhăn nhúm, bừa bộn. Thật là không có thiên lý! Tên kia nào có phải Soái ca, giữa thảo nguyên đầy hoa, cớ sao nàng lại chọn một cây cỏ dại như vậy. Tất cả nam sinh đều đem ánh mắt hình viên đạn đầy cừu hận hướng về phía Lục Lâm, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, bảo vệ nữ thần của mình khỏi sự man rợ vậy.

    “ Ách.. Tình huống này,,…? Lục Lâm nhất thời không kịp phản ứng, hiện tại mỹ nhân đang ôm trong ngực, định mở mồm nói cái gì, Mộng Tuyết đã nắm lấy tay hắn chạy ra khỏi cửa trường.

    Liễu Mộng Tuyết mang theo Lục Lâm chạy ra chỗ xe BMW, nàng ngồi vào ghế lái, đạp chân rú ga , chiếc xe chồm lên tý nữa húc bay cả lan can vỉa hè.

    Nhìn chiếc BMW phóng đi, khuôn mặt Triệu Minh trở nên vặn vẹo, cô gái hắn ta cảm thấy vừa ý cứ như vậy bị giành mất,. Buông tha sao? Đó không phải tính cách của hắn. Triệu Minh 2 mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng nhảy vào môt chiếc Ferrari phóng đi mất.

    Chiếc BMW chậm rãi chạy đến nhà Lục Lâm , lúc dừng lại Mộng Tuyết cúi đầu loayhoay tháo cái chìa khóa xe, mắt nhìn vào một miếng đồ trang sức trên chùm chìa khóa, yên lặng không nói gì.

    Thấy Mộng Tuyết không nói lời nào làm không khí có chút quỷ dị, Lục Lâm đánh bạo lên tiếng trước: “Thời tiết hôm nay thật đẹp a..”

    “Xoạt.”

    Mộng Tuyết quay đầu lại, làn tóc sau lưng xõa dài, đôi mắt với hàng mi cong dài lấp lánh như muốn khóc nhìn chằm chằm vào Lục Lâm .

    “Mấy ngày nay cha thường nhắc tới ngươi, nói người hẳn là cứng cáp rồi không muốn gặp ông nữa có phải không? Ông nói ngươi chừng nào có thời gian thì qua gặp ông ấy.” Thấy Lục Lâm có vẻ không được tự nhiên, Mộng Tuyết khẽ nói.

    “ Liễu thúc?” vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén của cha Mộng Tuyết, Lục Lâm bên trong cảm thấy bồn chồn, nhớ lại ngày đó Liễu thúc cùng hắn nói nhứng lời đó……, chột dạ, hắn khẽ liếc nhìn về phía Mộng Tuyết .

    Liễu Mộng Tuyết không biết Lục Lâm đang nghĩ gì, thấy hắn nhìn mình, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên, yên lặng một hồi rồi nhỏ nhẹ nói: “Ngươi không nên trách ông ấy, ông cũng vì tốt cho ngươi, ngươi cũng biết tính tình của ông ấy mà,”

    “ Hừ, trùng hợp học trường này, trùng hợp có công ty tới trường học thông báo tuyển dụng, trùng hợp ta lại nộp tờ đơn, trùng hợp rằng công ty đang thiếu lãnh đạo, trùng hợp rằng có người đang bán phòng ở,….còn cái gì không phải là sự trùng hợp đây?”. Vừa nghĩ đến nhiều chuyện từ trước đến nay là do an bài, Lục Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn biết Liễu thúc muốn tốt cho hắn, nhưng cũng không cần phải giả tạo như vậy.

    Liễu Mộng Tuyết không ngờ được gia hỏa trước mặt mình lại náo sự như vậy, bất quá nghĩ lại tính tình của cha mình, đành phải bất đắc dĩ nõi: “ Đến bây giờ ngươi vẫn còn nhớ sao, À đúng rồi, cha bảo ngày mai đến công ty làm trợ lý, nói là để cho ta…

    “ Không đi.” Liễu Mộng Tuyết còn chưa nói xong, Lục Lâm đã chặn họng ngay ..

    “Ồ ta còn chưa nói xong mà, công ty gần đây đang cần người, ngươi xem…” Liễu Mộng Tuyết tiếp tục nói.

    “Trùng hợp thiếu trợ lý, sau đó trùng hợp thiếu quản lý, rồi đến tổng giám đốc. sau đó là chủ tịch, Ha Ha…” Lục Lâm nào có phải không biết lão hồ ly kia đang suy nghĩ điều gì, thế này chẳng phải là gom hết lại rồi vứt cho hắn a.

    “Ha Ha…” Liễu Mộng Tuyết cũng cười, nàng biết rõ không thể gạt được tên tiểu hồ ly này, cha đã nói quả nhiên đúng vậy, bất quá vừa nghĩ tới kế hoạch kia của cha, mặt nàng lại đỏ lên.

    Chạn vạng tối, sau khi ngủ nguyên buổi chiều, Lục Lâm từ trên giường bò dậy, tinh thần khá thoải mái, hắn giải quyết một phần Ngũ cốc cho ấm bụng, đoạn vứt luôn yêu cầu của Mộng Tuyết bảo gọi điện cho cô vào buổi tối ra khỏi đầu, phấn khởi đem mũ trò chơi đội lên đầu.

    “Hoan nghênh trở lại Huyễn Tưởng”

    Vừa tiến vào trò chơi, Lục Lâm lập tức kiểm tra hòm đồ, hai kiện trang bị lập tức xuất hiện trước mắt của hắn.

    Màu đen? Vậy là rơi ra trang bị màu đen rồi, Lục Lâm cố nén hưng phấn cầm lên quan sát.

    [Vòng cổ răng chuột] (Hắc sắc) – Huyết lượng +2, Nhanh nhẹn +1, đẳng cấp yêu cầu:5

    Một kiện khác là một cái bao tay màu trắng

    [Bao tay trắng] – Phòng ngự: +1 yêu cầu đẳng cấp 1.

    Đeo cái bao tay vào, phòng ngự của Lục Lâm tăng lên thành 3 điểm. Vật phẩm thứ 3 dành được là tiền, Lục Lâm hiện tại tài sản đã đạt được 3 đồng bạc và 50 xu đồng.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn hoàn thành nhiệm vụ [Nỗi phiền não của thợ săn] lấy được 100 điểm kinh nghiệm, 50 xu đồng, danh vọng +1, đạt được một vật phẩm [bạch sắc phi phong] ( Áo vải trắng rách nát)

    [Bạch sắc phi phong] – Phòng ngự +2/ đẳng cấp yêu cầu 2

    Mặc áo vải lên người, hiện tại Lục Lâm chỉ còn thiếu 1 kiện nẹp chân nữa là hoàn thành bộ sáo trang tân thủ.
     
    thanhson thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 5: Tiểu Tiên

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lục Lâm giao hết nhiệm vụ, chứng kiến thợ săn vẫn đang nhìn hắn, xem ra là có nhiệm vụ kế tiếp, liền hỏi: “Còn có điều gì ta có thể hỗ trợ sao?”

    Thợ săn gật gật đầu, thoáng nhìn qua Lục Lâm sau đó nói: “ Ở trong khu rừng phía bắc của thôn gần đây lũ Goblin (Quỷ lùn) không biết là bởi nguyên nhân gì mà sinh sôi rất nhanh chóng., điều này cũng có thể chấp nhận, thế nhưng gần đây lũ gia hỏa này không chịu an phận, không chỉ phá hư đường xá, còn tấn công thôn dân, Lâm Thiên Vũ, ngươi có giúp ta giáo huấn chúng một chút được không?

    “Tốt, chấp nhận!” Lục Lâm nhẹ gật đầu đáp ứng.

    Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được một nhiệm vụ liên tục [Giáo huấn lũ Goblin]! Nội dung: Bọn Goblin vốn dâng hiền lành đã bị Ma hóa, hãy tiêu diệt 100 con Goblin, sưu tập đủ 50 dao găm Goblin, 50 chiến chùy Goblin giao lại cho thợ săn.

    Lục Lâm cao hứng tiếp nhận nhiệm vụ, nhanh chân hướng tới phía bắc thôn phóng đi. Thật là hết cách, kỵ sĩ phải tới 30 cấp mới có kỹ năng tọa kị, trước đó cũng chỉ có thể dựa đôi chân của mình mà thôi.

    Vừa tiến vào rừng cây, Lục Lâm trông thấy một đám Goblin xanh lè đang chơi đùa, xung quanh đang có không ít người chơi đang câu dẫn mấy con lẻ tách ra khỏi bầy.

    [Goblin ma hóa] cấp 5- Huyết lượn 100. Tấn công 45.

    Goblin công kích có hai dạng , một là chọi đá vào đầu, tuy nhiên công kích không cao nhưng nếu bị một đám Goblin chọi đá, người chơi chỉ có thể bị chôn luôn. Loại thứ 2 là cận chiến công kích, một khi tới gần, Goblin sẽ rút dao găm công kích. Goblin ma hóa dễ dàng bị chọc giận, khi bị kích động, chúng sẽ phóng tới người chơi công kích, không chết không thôi.

    Lục Lâm áng chừng khoảng cách tiếp cận, nhặt lên một ít cục đã, đoạn hướng đám Goblin, chọn một con đang đi ngang qua…

    “ Phanh!..”, cục đá trong tay Lục Lâm phi vào đầu Goblin, Con Goblin bị ném đá, không biết là cảm thấy bị sỉ nhục kiều gì, thay vì dùng phương thức tấn công cùng loại, lại cầm lấy dao găm phóng tới. Tuy vậy việc ném đá này cũng không gây được tổn thương, con vật chỉ cảm thấy đau nhức một lát.

    Lục Lâm học theo những người chơi khác sử dụng phương pháp đặc thù để đánh Goblin, dẫn chúng vào một vòng tròn luẩn quẩn. Goblin lăm lăm dao găm trong tay để công kích Lục Lâm thế nhưng bởi trí lực kém nó chỉ biết cắm đầu đuổi theo Lục Lâm , mà thằng cha kia sớm đã đã bỏ xa nó 1 đoạn, người vào quái đuổi nhau thành 1 vòng tròn, vậy là thay vì là Goblin đuổi chém Lục Lâm lại thanh Lục Lâm đuổi theo sau lưng Goblin chạy vòng quanh, kết quả dùng mông mà nghĩ cũng đoán ra được.

    “15”- Lục Lâm chém một nhát vào sau gáy con Goblin , mà con quái kia kì thức vẫn đang đuổi theo lộ tuyến vòng tròn lúc nãy để truy sát hắn, căn bản là mặc kệ phía sau nó bị đâm chém thế nào, tiếp cho đến khi nó kêu thảm một tiêng lăn quay trên mặt đất đồng thời dao găm trong tay rơi ra.

    [dao găm của Goblin ] (vật phẩm nhiệm vụ)

    Mà Lục Lâm lúc này đã lên tới 4 cấp, nguyên lai khi giao hết nhiệm vụ trước kinh nghiệm đã gần đầy, sau khi giết 1 con Goblin đã lên tới cấp 4. Lục Lâm nhặt dao găm lên, chính là 5 điểm thuộc tính được cộng vào,

    Lâm Thiên Vũ (Bình dân) – cấp 4, Huyết lượng 291/ công kích 46/ phòng ngự 5/ Kỹ năng [Thuật thu nhặt]

    Dựa theo cách cũ Lục Lâm rất nhanh đã tiêu diệt 50 đầu Goblin, nhưng sau đó hắn giết thêm mấy con nữa cũng không thấy xong nhiệm vụ, chỉ có phần về 50 cái dao găm là hoàn thành.

    “Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ cần những thứ khác của Goblin?” Lục Lâm lẩm bẩm. xem ra chỉ có thể tiếp tục tiến vào trong rừng cây để tìm hiểu thêm, Lục Lâm vượt qua đám Goblin đi vào chỗ sâu trong rừng, vừa vặn phát hiện một loại Goblin còn tồn tại.

    [Đại Goblin ] cấp độ 8 – Huyết lượng 300 – Công kích 56

    Đại Goblin so với lũ bình thường thì to hơn hẳn, trên tay phải cầm chiến chùy, tay trái cầm lá chắn, mấy cái gai chùy nhọn hoắt như ngầm cảnh báo người chơi – Hàng này không dễ ăn đâu. Sâu trong khu rừng, đã không thấy bóng những người chơi lẻ tẻ, đều là nhiều đoàn đội vây quanh con Goblin to lớn đâm chém.

    “Chào… Chào anh, chúng ta kết đội… được không?”

    Ngay tại lúc Lục Lâm quan sát muốn một mình dụ 1 con Đại Goblin thử xem, sau lưng hắn vang lên một thanh âm nghe có vẻ nhát gan.

    Lục Lâm quay đầu lại, trước hết đập vào mắt hắn là 2 cái bím tóc đuôi ngựa và một một dòng danh tự trên đầu người chơi nữ: Tiểu tiên

    Cô gái này niên kỉ không lớn, chắc cũng còn vị thành niên, luôn cúi đầu xuống nhìn đất khi thây Lục Lâm tiến lại.

    Lục Lâm rất hiếu kỳ, tiểu cô nương như thế nào lại không che giấu tên tuổi của mình, tuy nhiên khi nhìn cấp độ của cô thì hắn kinh ngạc phát hiện cô đã cấp 6, so với hắn còn cao hơn 2 cấp. Tiểu tiên ngoại trừ áo vải trắng làm được từ nhiệm vụ cũng chỉ cầm trên tay Mộc kiếm mà thôi.

    Mặc dù rất hiếu kỳ làm sao mà cô có thể lên tới cấp cao như vậy, nhưng Lục Lâm vẫn hướng về phía thiếu nữ mà phát ra lời mời tổ đội.

    Tiểu cô nương này hay thẹn thùng, phi thường thẹn thùng, mỗi khi Lục Lâm nhìn về phía cô là lập tức như con thỏ bị giật mình, cúi đầu nhăn nhó muốn né tránh ánh mắt của Lục Lâm

    “Chú ý ta dẫn một con tới.” Lục Lâm nhắc nhở

    “Được” đáp lại là âm thanh không khác lắm với tiếng muỗi kêu của Tiểu Tiên.

    Đại Goblin sống rải rác lung tung chứ không quần tụ lại một chỗ, chỉ cần khiêu khích vài cái, là có thể dẫn một con theo đi để đánh.

    “Phanh” - Lục Lâm trong tay cầm thiết kiếm chém lên lá chắn của Đại Goblin, hắn thấy chỉ số Huyết lượng tổn thương bay ra trên đầu con quái:

    “6”- Chứng kiến thương tích thế kia, Lục Lâm đau cả đầu, sao ít vậy.

    “4” – Đến lượt Tiểu Tiên phát ra công kích, vậy mà so với Lục Lâm còn thảm hơn.

    “Hự - 11” – Xem ra Đại Goblin công kích cũng không cao lắm. Lục Lâm thoáng nghĩ mình có thể ngạnh kháng nó được. Bất quá hắn ta phát hiện một vấn đề, Tiểu Tiên mỗi lần công kích đều không cao, nhưng thủy chung đều tránh né tấn công vào lá chắn của Đại Goblin.

    “9” – Lục Lâm lập tức phát hiện ra công kích vào phần khác gây tổn thương cao hơn không ít. Tự thấy lúc nãy mình cứ cố chém vào lá chắn mà cảm thấy xấu hổ, chứng kiến cô gái kia tiếp tục công kích Đại Goblin Lục Lâm như được tiếp thêm sức mạnh, hướng Đại Goblin chém tới.

    “21” – Dòng số màu vàng sát thương bay lên trên đầu Đại Goblin , nó gào thét một tiếng rồi ngã xuống, rơi ra một cái chiến chùy và một kiện trang bị.

    [Nẹp chân của Đại Goblin ] (Bạch sắc) – Phòng ngự 3- đẳng cấp: 5.

    “Thứ tốt, nhưng mà bề ngoài thật sự xấu quá, chẳng phải là cái thứ con quái kia vừa mặc sao?” Vừa nhìn thấy cái váy cùng nẹp chân, bề mặt dính một thứ chất lỏng nhầy nhầy như mỡ màu xanh không biết là cái gì, Lục Lâm chịu không nổi tìm cách vứt bỏ nó. Hắn đưa luôn cho Tiểu Tiên”.\

    “Á.Á Á..! Thật không nghĩ ra Tiểu Tiên hét lên một tiếng kinh dị, trốn tít ra tận xa đứng nhìn Lục Lâm với con mắt đề phòng.
     
    thanhson thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ
    Tác giả: Thiên Lãnh
    Chương 6: Đoạt Boss

    Dịch: Cơm Rang Dưa Bò
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đại Goblin không chỉ vừa to lớn vừa xấu xí, tỷ lệ rơi đồ cũng thấp đến phát sợ, cực kì ít ỏi, ngoại trừ con thứ nhất tuôn ra một chiếc quần cộc, sau thậm chí ngay cả xu đồng cũng không rơi ra.

    Bất quá vừa làm nhiệm vụ vừa nói chuyện phiếm với 1 mĩ nữ cũng rất thoải mái, đáng tiếc ở đây là mĩ nữ còn nhỏ quá, không thì thật là hoàn mỹ rồi. Nói chuyện với Tiểu Tiên, Lục Lâm biết được cô 17 tuổi, hơn nữa còn là sinh viên, trùng hợp lại đúng là trường đại học mà hắn vừa tốt nghiệp.

    Đinh!

    Lục Lâm cảm thấy người ấm áp, hắn đã lên tới cấp 5, nhưng hắn lập tức phải đối mắt với một vấn đề: cái kiện nẹp chân bẩn thỉu kia có nên đeo hay không.?.

    Lấy cái nẹp chân xấu xí của Đại Goblin ra, bên cạnh Tiểu Tiên đã bụm miệng lại, hai mắt đáng yêu mở to, rốt cuộc vẫn không nhịn được cười.

    “Ha ha! Thiên Vũ ca ca, người mặc vào đi, tăng thêm phòng ngự rất cao đó.”. Tiểu Tiên không còn giống như lúc mới gặp mặt, giờ phút này bắt đầu bộc lộ một bộ mặt của tiểu ác ma giễu Lục Lâm.

    “Xấu chết thì xấu chết, dù gì cũng tăng những 3 điểm phòng ngự lận.” Lục Lâm bất chấp nhắm mắt đeo nẹp chân vào.

    “Ha Ha Ha!”

    Tiểu Tiên nhìn Lục Lâm ăn mặc như một vũ công Châu Phi mặc váy cỏ, cười đến nỗi không biết trời trăng gì nữa, đến khi có một đội ngũ người chơi đi qua mới khiến nàng ngừng lại. Tiểu cô nương nhướng mày, có ca ca Lục Lâm ở đây, ai dám khi dễ bổn cô nương.

    Không giống như Tiểu Tiên nghĩ, cả hai người vội nhìn về phía sau:

    “Ọe!”

    Lục Lâm thực sự là nhịn không được, chỉ thấy một người chơi đi qua, trên người áo vải nâu, người đeo một ít trang sức bằng răng và xương cốt, hạ thân mặc váy cỏ, cổ chân đeo vòng đá đen, hiển nhiên là một bộ đồ của Đại Goblin.

    “ Nguyên lai là Đại Goblin sáo trang, đánh chết ta cũng không mặc.” Lục Lâm nhìn trên người mình thấy cái nẹp chân kia, thề không phải lúc đánh quái thì nhất định phải cởi ra.

    “Rất đẹp trai!” Tiểu Tiên mở miện bình phẩm, ánh mắt nhìn Lục Lâm, tưởng tượng hắn lúc ăn mặc như vậy thì sẽ thành cái dạng gì lập tức sáng lên, nàng cố gắng động viên hắn:

    Lục Lâm nhìn Tiểu Tiên, bộ hắn không biết cô ta đang nghĩ gì hay sao, từ khi quen nhau đến giờ, sự ôn nhu đáng yêu ban đầu bay đâu hết rồi. Nào cái gì là lương thiện hiền lành, giờ thì bay mất sạch. Nhưng ngó lại thân hình của Tiểu Tiên, thôi thì… cũng được! Hắc Hắc…

    Lau đi nước miếng quanh miện, chứng kiến nhiệm vụ yêu cầu vẫn chưa hoàn thành, quay qua chỗ Tiểu Tiên đang hưng phấn, hắn nói: “ Được rồi, có gì đẹp mắt đâu, mau làm nhiệm vụ đi.”

    Tiểu Tiên lưu luyến không nỡ thu hồi ánh mắt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía hạ thân của Lục Lâm, nghĩ thầm: trò này hay thật, ông bô ở nhà không cho ta chơi, ta cứ chơi, dù sao thì cuộc thi cũng kết thúc do có sự cố, cả ngày ở nhà chán muốn chết, có cơ hội phải gọi bọn tỷ muội vào đây chơi cùng mới được.

    Trả qua một phen cố gắng, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới cuối cùng một con Đại Goblin vậy mà hào phòng rơi ra một kiện trang bị.

    Màu xanh lá? Lục Lâm lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới 1 con Đại Goblin bình thường sao lại tuôn ra một trang bị Lục sắc cho đến khi hắn nhặt nó lên, phát hiện nó chỉ là Bạch sắc.

    [Đại Goblin đầu khôi] – Phòng ngự 3 – đẳng cấp cần 5

    Nhìn chiếc mũ màu xanh lá của Goblin trong tay, Lục Lâm để ý thây Tiểu Tiên xoắn xuýt cả lại, con mắt híp lại nhìn về phía Lục Lâm, hết nhìn cái mũ trong tay hắn, lại coi bộ dạng trên mặt hắn thế nào, Tiểu Tiên trong lòng thầm nghĩ hay là hắn muốn luôn cả cái mũ này.

    “Ách…!” Lục Lâm ném cái mũ cho Tiểu Tiên, ý bảo nàng mặc vào. Hắn đã có 1 kiện trang bị của Đại Goblin, như thế nào lại không biết xấu hổ tranh giành cái mũ này. Làm như vậy hắn cũng bớt phiền não, lại tỏ ra mình là 1 người rộng lượng. Nhìn Tiểu Tiên đeo cái mũ lên, thần sắc lộ ra càng thêm đáng yêu. Hơn nữa nha đầu này thỉnh thoảng còn diễn vài động tác, càng làm Lục Lâm ánh mắt thêm mất kiểm soát, nội tâm càng thêm đắc ý: Hắc hắc, thua ta rồi nhé.”

    Nói thật Tiểu Tiên tuy rất đáng yêu nhưng để nói ràng có thể chinh phục Lục Lâm thì thật là thậm xưng, nếu nàng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, hẳn sẽ không đắc ý sớm như vậy.

    “Được rồi, Mặc nguyên bộ Goblin mà nói … như vậy càng đẹp..” Lục Lâm hiện tại vẫn muốn dụ Tiểu Tiên mặc toàn bộ mấy thứ đồ xấu xí vào người.

    “ Grào”

    Ngay tại lúc hai người chuẩn bị trở về để bàn giao nhiệm vụ, chỗ sâu trong rừng cây truyền đến một âm tahnh rống to, lập tức đem hấp dẫn những người chơi xung quanh.

    “Rống” – Vẫn là thanh âm đó, nhưng lúc này không giống với lúc trước, chỉ thấy lũ Đại Goblin đang đứng ngẩn ngơ đều nhao nhao hướng ứng chạy vào sâu trong rừng cây.

    BOSS! Có người chơi nhanh trí hưng phấn kêu to.

    “ Nếu không có vấn đề gì thì mau đến xem đi.: Lục Lâm không có ý định đi theo vào rừng. Chỉ có Tiểu Tiên trông thấy đám người chơi nhao nhao kéo nhau vào rừng, hai mắt sáng lên cố gắng lôi kéo Lục Lâm.

    Trong game Huyễn Tưởng, các loại BOSS đều có phân cấp, thể hiện ra qua màu chữ của tên boss. Cũng như trang bị đều chia thành – Bạch danh ( Chữ trắng)/ Hắc danh/ Lục danh, Lam danh vân vân.Mạnh nhất chính là Boss Hoàng Kim – chữ vàng thậm chí có thể có loại còn vượt qua các cấp Hoàng Kim.

    Trên đường đi Lục Lâm cũng không phải là không gặp qua Boss, giống như lũ Goblin Ma hóa, hẳn ở bầy trung tâm sẽ có một con quái cấp độ đầu lĩnh Bạch danh , tộc đàn càng lớn bên trong còn có thể có tiểu Boss – Hắc danh. KHông phải là người chơi không muốn đánh, căn bản là đánh không được, trừ phi có một đoàn đội cùng một chỗ tác chiến.

    Lục Lâm còn đang suy nghĩ xem có nên hay không vào nhìn một chút, nhưng ngay lúc này, những người chơi vừa rồi còn đang hưng phấn đều đang nháo nhào chạy trốn, lòng hắn nhảy dựng lên, lập tức chạy trốn. Khi hai người chạy đi xa, ngoảnh lại thấy một đoàn Đại Goblin xanh lè truy sát người chơi. Những người chơi chạy tứ tán nhanh chóng bị bắt kịp và tiêu diệt, nhất thời tiếng lá hét thê thảm kêu lên ầm ĩ cho đến khi người chơi cuối cùng ngã xuống, bầy Đại Goblin mới dừng lại tản ra bốn phía tuần tra.

    Lục Lâm hiện tại thấy thật là đau lòng, nếu không phải dùng lý trí kìm hãm, hẳn hắn sẽ theo bản năng lao ra ngoài. Không nên hiểu lầm là hắn muốn ra ngoài báo thù, mà là chứng kiến đám người chơi kia bị giết rơi ra trang bị, giờ đây đang không ngừng biến mất. lòng hắn đau đớn vô cùng, đống đó chính là bao nhiêu là tiền a.

    Ít nhất có hơn một ngàn người chơi đi đời ở đây, theo như tỷ lệ mỗi người rơi ra một kiện trang bị mà tính thì đó cũng là một con số kinh người, cho dù giảm giá còn một nửa, cũng không phải là ít.

    Ngược lại Tiểu Tiên hai tay ôm chặt lấy vai Lục Lâm, nàng còn chưa gặp những trường hợp như thế này, ngày thương tuy tác oai tác quái, thấy một hai người bị tiêu diệt thì chẳng là gì, nhưng nhiều người chơi như vậy bị tiêu diệt, nàng chỉ còn biết nhắm mắt núp ở phía sau Lục Lâm.

    Một lát sau, không ít người chơi làm nhiệm vụ rút đi, rừng cây mới an tĩnh trở lại, cảnh vật chim hót hoa nở lại khôi phục như thường, tất nhiên là không kể đến một đám Goblin đứng tản mát khắp nơi.

    “Rống”

    Lúc này tiếng gào kia lại phát ra, lũ Đại Goblin nghe được bèn lũ lượt tản ra.

    Tiểu Tiên sau lưng Lục Lâm thò đầu ra, nhìn đông ngó tây một lúc rồi mới vỗ vai Lục Lâm nói: “Không có gì phải sợ nha, có Tiểu Tiên ở đây rồi”

    “Cũng không biết ai đó toàn trốn sau lưng người khác” – Lục Lâm giả bộ lơ đãng nói.

    Tiểu Tiên nhìn ngó một hồi, hưng phấn nói: “Thiên Vũ ca ca, chúng ta đi vào trong xem Boss đi.”

    Lục Lâm nghĩ lại bèn gật đầu đồng ý, gây ra động tĩnh lơn như vậy, hẳn là một con Đại Boss, đi xem cũng tốt, coi như mở rộng kiến thức.

    Hai người xuyên qua đám Đại Goblin đang tản mát, tiến vào chỗ sâu nhất của rừng cây, ngạc nhiên phát hiện ở đó là một mô đất nhỏ, trên đó là một hòn đá tảng, ngồi trên tẳng đá đó là một con Goblin mập mạp màu vàng nhạt.

    Lục Lâm vừa định tới gần xem thuộc tính của Boss, định nhấc chân lên thì có một bàn tay nhỏ bé từ phía sau giữ chặt lấy hắn. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Tiên, cô ta kéo hắn vào một bụi cỏ phía sau, thấp giọng nói: “Đối diện có người”.

    “Cái gì?: Lục Lâm thiếu chút nữa kêu lên, nhưng lập tức hạ giọng xuống: “Ở đâu? Sao ta không nghe thấy.”

    “Đừng nói chuyện!” Tiểu Tiên không trả lời mà ra hiệu cho Lục Lâm im lặng, ý bảo đừng gây động tĩnh để dò xét.

    Trước mặt Lục Lâm, một đội gồm 15 người chơi đang tiến về phía Boss, sau đó tập trung phía dưới mô đất làm cái gì đó. Boss thì đang nằm ngủ cho nên cũng không có phát hiện người chơi đến, cũng có khả năng nó vừa ăn no xong nên giờ đang nghỉ ngơi.

    “Nên làm gì bây giờ? Đi hay ở?” Lục Lâm phân vân, cuối cùng quyết định ở lại xem bọn kia làm gì.

    “Giết!”

    Đội người chơi kia đang phân tán xung quanh mô đất, kêu lên một tiếng nhất tề xông lên công kích, Boss bị đánh thức, thấy bị vây quanh, nó chưa vội công kích mà há miệng đầy răng nanh ra…..

    “Ngay tại lúc này!”

    Chứng kiến Boss há miệng, gã đội trưởng hạ một mệnh lệnh, những người đang vây quanh lập tức lui lại trong khi 1 gã người chơi tiến lên, đem từ trong bao đồ ra một cái bình nhỏ, mở nắp liệng vào miệng con Boss.
     
    thanhson thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)