FULL  Linh Dị Kẻ Trộm Mộ - Phù Sinh - FULL 53C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kẻ Trộm Mộ
    Tác giả: Phù Sinh
    Chương 1-1: Bối cảnh.

    Dịch giả: Nguyễn Đức Vịnh
    Đả tự: Quỳnh Bùi, Diệu Linh, Trà My, xuxu
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Giới thiệu:


    Có rất nhiều bí mật, cổ vật cùng cạm bẫy nằm sâu trong những ngôi mộ có niên đại lâu đời. Những kẻ hành nghề trộm mộ đều là kẻ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, họ thông thảo những kĩ năng vô cùng cao siêu nhưng đôi khi cũng phải dựa vào vận may của mình. Bất kể thứ gì thiếu trong những điều kể trên, dù chỉ sơ sẩy một chút thì điều họ nhận phải vô cùng thê thảm.

    Những cánh cửa tầng tầng lớp lớp nối liền không dứt. Càng đi sâu càng thấy kỳ quái. Càng kỳ quái càng muốn khám phá. Nhưng khi phải đối mặt với những điều tưởng chừng như không tồn tại thì có mấy người không giật mình, sợ hãi bỏ chạy, không mục thây trong địa đạo khổng lồ? Bởi lẽ đó các bậc tiền bối không phải tự nhiên để lại lời khuyên: Đi bất cứ ngôi mộ nào cũng vậy, trên người nhất định phải mang theo một cây nến! Bởi ai biết được, dưới mồ sâu tối đen như mực kia, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra những thứ kinh dị chết người.

    Và có đôi khi, một trong số những kẻ trộm mộ buộc phải bỏ mạng để cứu sống đồng đội của mình? Liệu những kẻ đó có dám hy sinh bản thân, hay đành lòng… giết hại lẫn nhau?







    Hơn sáu trăm năm trước, vị Lương Vương cuối cùng của triều Nguyên là Bả Táp Lạt Ngõa Nhĩ Mật bị Lam Ngọc và Mộc Anh - hai vị khai quốc công thần của triều Minh - đánh bại.

    Sau khi bị thua trận ở núi La Tàng, hắn dẫn quân bỏ trốn, tình cờ tìm được cỏ Trường Sinh, bèn cùng các thê thiếp của mình hưởng dụng, sau đó quyết định ở lại trong núi. Hắn lại lợi dụng Cổ thuật(*) của vùng Vân Nam để khống chế tất cả thợ thuyền, binh lính, người hầu, tù binh, bắt họ phải xây dựng cho mình một tòa cung điện dưới lòng đất theo hình thức giống như một ngôi mộ, đồng thời ngày đêm hầu hạ hắn và các thê thiếp.

    (*). Theo truyền thuyết, ở một số nơi, người ta thường bỏ rất nhiều con sâu độc vào trong một chiếc cốc cho cắn giết lẫn nhau, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một con duy nhất thì giữ lại để nuôi, và đó chính là Cổ. Cổ thuật là một loại tà thuật mà kẻ thi triển dùng Cổ để hãm hại người khác.

    Ở bên ngoài, hắn cho xây ba mươi sáu ngôi mộ giả phân bố ở khắp nơi trên núi Lương Vương, lại bố trí đầy rẫy những cơ quan tại ngôi mộ mà mình cư trú, cũng chính là mộ Lương Vương sau này. Trong mộ Lương Vương có hai món thần khí trong truyền thuyết, đó là dạ minh châu và tráp pha lê. Bao nhiêu năm qua, đã có rất nhiều người trộm mộ đi vào đó hòng tìm kiếm hai món bảo vật này nhưng cuối cùng tất cả đều phải bỏ mạng ở bên trong, bao gồm cả sư huynh của Trịnh Duy Tín là Trương Duy Trí.

    Trịnh Duy Tín không chết còn mang được dạ minh châu từ trong mộ Lương Vương ra ngoài nhưng lại phát hiện đó là đồ giả. Y không cam tâm, bèn cất công sắp đặt, dùng mười mấy năm trời để tìm ra ba người mà trên thân thể có những vết bớt đặc biệt, lại đưa bọn họ vào trong mộ Lương Vương. Vì y biết, muốn tìm được dạ minh châu thì phải lợi dụng vết bớt trên thân thể những người này.


     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kẻ Trộm Mộ
    Tác giả: Phù Sinh
    Chương 1-2: Lời dẫn

    Dịch giả: Nguyễn Đức Vịnh
    Đả tự: Quỳnh Bùi, Diệu Linh, Trà My, xuxu
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Tiên nhân có lời rằng: “Mệnh lý hữu thời chung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu”(*). Đây không phải là những lời lẽ tuyên truyền mê tín dị đoan mà chỉ muốn nói với mọi người rằng, phàm việc gì cũng nên giữ đúng tâm thái, chớ có miễn cưỡng mà lại thành không hay. Có một số người năng lực kém cỏi, vô công rồi nghề, vậy mà lại được cả đời ăn ngon mặc đẹp, hưởng thự vinh hoa phú quý; có một số người thì đi sớm về khuya, vất vả nửa đời, song đến cuối cùng lại hai bàn tay trắng, chẳng thu hoạch được gì; thậm chí còn có người cả đời dốc hết tâm tư bày mưu tính kế, song rốt cuộc lại còn chắng được chết một cách tử tế, không có chỗ chôn thây, thực là quá ư không đáng.

    (*) Đại ý của câu nói này có nghĩa là trong mệnh đã có rồi thì cuối cùng cũng sẽ có, trong mệnh không có thì chớ nên đòi hỏi kẻo uổng công.

    Tôi cũng từng có một phen trải nghiệm như vậy, thành ra mãi đến bây giờ, cứ mỗi lần nghĩ dến là trong lòng lại thầm buổn bực không thôi.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kẻ Trộm Mộ
    Tác giả: Phù Sinh
    Chương 1-3: Tôi đang ở đâu?

    Dịch giả: Nguyễn Đức Vịnh
    Đả tự: Quỳnh Bùi, Diệu Linh, Trà My, xuxu
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Type: Quỳnh Bùi

    Tôi chậm rãi mở mắt ra nhưng hai mắt lại nhạt nhòa chẳng thể nhìn rõ thứ gì, đã thế, những tia sáng trắng nhợt từ phía trên chiếu xuống làm tôi hết sức khó chịu. Sau gáy vẫn còn rất đau, trong đầu vang lên những tiếng ong ong không ngớt, tôi đưa tay sờ thử thì thấy máu đã đông lại, song vết thương có lẽ đã sâu tới tận xương.

    Tôi gắng gượng ngồi dậy, phát hiện người mình bị đầy đá đè lên, may mà chỉ là đá vụn chứ nếu không cái mạng này của tôi đã chẳng giữ được rồi. Tôi khẽ đưa tay lên dụi mắt, cảm giác có mắt mà không thể nhìn thấy gì đúng là chẳng dễ chịu chút nào, rồi trong đầu tôi bỗng thoáng qua một suy nghĩ chắc không phải tôi đã bị mù rồi đấy chứ? May mà sự việc còn chưa tới nỗi nghiêm trọng như tôi tưởng tượng, chỉ một lát sau, thế giới trước mắt tôi đã trở nên rõ ràng. Hóa ra luồng sáng vừa rồi tới từ một chiếc đèn pin, nó nằm lặng lẽ trên một tảng đá cách chỗ tôi không xa, ánh sáng vọt ra vừa hay chiếu vào mặt tôi. Có điều, ánh đèn bây giờ trở nên vàng vọt, không còn được sáng lóa như vừa rồi nữa, chắc hẳn là vì chiếc đèn bị bật suốt một thời gian dài, bây giờ pin đã yếu đi.

    Tôi bám vào một tảng đá, cố gắng đứng dậy, sau đó loạng choạng đi tới cầm chiếc đèn pin lên, soi khắp bốn phía xem mình đang ở nơi nào. Hóa ra đây là một khe nứt ở giữa lòng núi, chẳng biết là dài bao nhiêu, cũng chẳng biết rộng tới cỡ nào, nhưng nhìn những dấu vết xung quanh thì có lẽ khe nứt này mới hình thành cách đây chưa lâu. Lẽ nào đã xảy ra động đất? Tôi nghĩ như vậy, trong đầu bất giác hiện lên những hình ảnh mà mình từng được xem trong trận động đất ở Vấn Xuyên(*) năm ngoái. Khi đó, không biết bao nhiêu sinh mệnh vô tội đã bị cơn giận dữ của thiên nhiên nuốt chửng.

    (*) Trận động đất ở Vấn Xuyên xảy ra vào ngày 12 tháng 5 năm 2008, tâm chấn thuộc huyện Vấn Xuyên, châu tự trị dân tộc Tạng, tỉnh Tứ Xuyên. Trận động đất này đã khiến hàng chục nghìn người thiệt mạng, hàng trăm nghìn người bị thương, hàng triệu người bị mất nhà cửa, là trận động đất gây thiệt hại nặng nề nhất ở Trung Quốc trong vòng mấy chục năm trở lại đây.

    Ngoảnh đầu nhìn, tôi thấy phía sau lưng có một dòng sông ngầm đang lững lờ chảy. Nó thật tĩnh lặng, yên bình biết mấy, khiến tôi nảy sinh cảm giác chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ xung quanh bấy lâu nay vẫn giữ nguyên một tư thái như vậy.

    Nhưng tôi không thể cho rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra được, vì cơn đau từ những vết thương trên người tôi đang tỏ rõ cho tôi thấy bản thân đã trải qua những việc gì. Có điều, dù đã cố gắng suy nghĩ nhưng tôi vẫn chẳng nghĩ ra được điều gì.

    Tôi cầm đèn pin rọi lên cao, muốn xem xem khe nứt này rốt cuộc cao đến chừng nào, có cách nào để trèo lên trên hay không… Tiếc là ánh đèn pin bây giờ quá yếu, không soi được tới phía trên, thậm chí chỉ ngoài năm mét thôi là mọi thứ đã chìm trong một mảng tối đen mịt mờ.

    Trong tâm trạng tuyệt vọng, tôi đi về phía dòng sông ngầm kia, thầm mong sẽ tìm thấy một con đường để thoát khỏi nơi này, nào ngờ mới đi được hai bước, tôi đã vấp phải một vật nặng gì đó, thế là vội vàng rọi đèn pin xuống, thì ra là chiếc ba lô leo núi của mình, bên trong đựng đầy đồ đạc. Nhìn thấy nó, tôi có cảm giác được an ủi phần nào, có lẽ dựa vào những món đồ trong ba lô, tôi có thể tìm được manh mối gì đó. Mở chiếc ba lô ra, tôi bất giác thầm nghi hoặc, trong ba lô có quần áo, dây thừng, lẽ nào trong khi leo núi hoặc đi du lịch, tôi đã gặp động đất, sau đó rơi xuông khe nứt này? Tất nhiên cũng có khả năng không phải động đất mà chỉ là tôi đã chui vào một hang núi nào đó, rồi sẩy chân rơi xuống đây. Không có ai trả lời tôi, tôi cũng không biết đáp án rốt cuộc là gì, chỉ biết phán đoán mà thôi. Sau đó, tôi tìm thấy trong chiếc ba lô leo núi có bếp lò không khói, bật lửa, còn có một ít đinh ốc và cuốc chim chuyên dùng để đục lỗ khi leo núi.

    Trong ký ức, dường như có người nào đó từng nói với tôi rằng nếu bị lạc đường ở nơi hoang dã thì ngàn vạn lần không được đi lại bừa bãi, chỉ cần đi dọc theo những con sông, cuối cùng nhất định sẽ tìm thấy nơi có người ở. Có điều, nơi này nằm giữa vùng núi non, thật sự khó có khả năng tìm thấy nơi có người ở, dù gặp được ai đó đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể là yêu quái mà thôi. Nhưng sông suối gì thì cũng phải chảy ra ngoài, cứ đi dọc theo đó chắc hẳn có thể tìm được đường ra. Thế là tôi khoác ba lô lên vai, quyết định đi dọc theo dòng sông ngầm kia, trong lòng thầm nhủ dù phải đi mất mười ngày nửa tháng cũng được, chỉ cần có thể thấy lại ánh mặt trời là tốt lắm rồi.

    Tất cả các sinh vật trên địa cầu đều có lòng cầu sinh rất mạnh, chẳng hạn như có lúc một con linh dương có thể chạy nhanh hơn một con báo săn đang đuổi theo mình, cả con người cũng thế, đôi khi để sống sót, ho có thể bùng phát tiềm lực đáng kinh ngạc. Tôi khoác chiếc ba lô nặng hơn chục cân trên vai, cố kìm nén cơn đau buốt nhói trên đầu, lê tấm thân mỏi mệt đi dọc theo dòng sông ngầm quanh co uốn lượn. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, tôi đã được khoảng năm, sáu tiếng đồng hồ, ngoài những lúc khát quá phải dừng lại uống nước thì ngay cả khi đôi chân mỏi nhừ, tôi vẫn không vẫn không hề dừng lại. Vậy nhưng trước mặt tôi vẫn chỉ có một khoảng ánh sáng nhỏ do chiếc đèn pin chiếu ra cùng với bóng tối mịt mờ vô tận, chẳng hề thấy dấu tích của lối ra.

    Nghe nói trong chốn ngục tù, để trừng phạt các phạm nhân không nghe lời, người ta có một biện pháp là nhốt riêng họ vào một căn phòng vừa nhỏ hẹp vừa tối tăm, để cho họ cảm nhận một sự cô độc tột cùng, và rất nhiều người đã không chịu đựng nổi hình thức tra tấn đó. Hoàn cảnh của tôi bây giờ có thể nói là còn tệ hơn bị nhốt trong phòng tối nhiều, vì ngoài nỗi cô độc ra, nội tâm tôi còn bị nhấn chìm trong sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi đối với những thứ chưa thấu tỏ, là sự sợ hãi đối với cái chết, tất cả những điều này đều đang lặng lẽ giày vò thần kinh của tôi, khiến tâm trạng tôi càng lúc càng phiền muộn, lòng nhẫn nại theo đó mà từ từ biến mất.

    Đột nhiên, một tiếng “tõm” chợt vang lên giữa lòng sông ngầm, dường như có một viên đá lớn được ném từ một nơi rất cao xuống đó, khiến cho những sợi dây thần kinh vốn đang rệu rã của tôi tức thì trở nên căng cứng. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, tôi thấy mặt nước bị con vật gì đó ở dưới nước quẫy động làm nổi lên từng gợn sóng, hơn nữa, nó còn đang bơi về phía tôi. Tôi vội tắt đèn pin đi, bò rạp xuống đất, nín thở, chỉ sợ có âm thanh phát ra sẽ bị nó nghe thấy. Con vật kia sau khi lên bờ thì thản nhiên bò qua ngay bên cạnh tôi, rồi lại tiếp tục bò về phía trước, không bao lâu sau thì dừng lại. Tôi bịt đầu đèn pin lại, chỉ để hơn một khe nhỏ, sau đó mới bật đèn pin lên và cẩn thận tiến tới. Đến khi thấy trước mặt là một ngã rẽ, tôi mới dừng chân.

    Tôi có chút do dự, tuy rất muốn đi theo con vật đó xem phía trước rốt cuộc có gì, nhưng lại sợ cứ thế này mà đi thì sẽ gặp nguy hiểm. Cuối cùng, lòng tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi bèn cất bước đi qua ngã rẽ.

    Trước mặt tôi xuất hiện một hang động đá vôi kiểu Karst(*) điển hình. Loại hang động thế này thường mất rất nhiều năm để hình thành, do dòng nước ngầm chảy dọc theo những khe nứt của các loại đá có thể hòa tan, lâu ngày sẽ ăn mòn chúng và tạo ra hang động. Vì đã có những thành phần không thể hòa tan hoàn toàn, vậy nên phong cảnh lưu lại rất đặc biệt, có chỗ thì giống như những gốc măng chắc khỏe mọc lên sau cơn mưa, có chỗ thì lại giống như những cây cột trong lễ đường, còn có chỗ giống một bức rèm châu, quả thực vô cùng đẹp đẽ, dưới ánh đèn pin lại càng trở nên lung linh rực rỡ.

    (*) Karst là hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đã vôi bị nước chảy xói mòn.

    Tôi vừa đi vừa chú ý quan sát, muốn tìm kiếm xem còn vật vừa rồi ẩn nấp ở đâu nhưng lại bị một tảng đá lớn nửa xanh nửa vàng chặn mất đường đi. Tảng đá này chắc hẳn đã bị nước xối vào suốt một thời gian dài, bề mặt trở nên bóng loáng như được tráng một lớp men, thậm chí còn có thể phản chiếu ánh sáng, thực là quá khó tin.

    Khi tôi đang thầm cảm than về sự thần kỳ của tạo hóa, từ phía sau tảng đá lớn kia bỗng vọng lại những tiếng “rồm rộp”, thoạt nghe khá giống tiếng nhai đồ ăn. Tôi đi tới tựa người vào sát tảng đá, thò đầu ra nhìn, và rồi đã nhìn thấy một cảnh tượng mà sau này tôi không cách nào xua tan đi được. Một con quái vật khổng lồ đang ăn một thi thể. Ngó vào phía trong, tôi thấy muốn vàn xác chết được chất thành tầng thành lớp giữa một khoảng không gian rộng lớn. Các thi thể đó có nam có nữ, tất cả đều trần trụi không một mảnh vải che thân, trên mặt còn có một tia cười mỉm. Nhìn tình trạng của các thi thể thì có lẽ một số đã chết từ rất lâu, một số thì chắc hẳn mới chết khoảng hai, ba ngày thôi. Vậy nhưng, những thi thể kia rốt cuộc từ đâu mà tới? Được đưa vào trong hang động ở sâu trong lòng núi thế này là nhằm mục đích gì?

    Con quái vật kia trong khá giống cá sấu, nhưng vóc dáng thì to hơn những con cá sấu bình thường nhiều, trên người cũng không có các nốt sần sùi mà thay vào đó là những chiếc vảy, cái đuôi của nó thì rất ngắn, đầu rất to. Có lẽ vì đã quen sống trong một thế giới không có ánh sáng, cặp mắt của nó đã bị thoái hóa, chỉ còn là vật trang trí, bị ánh đèn pin rọi thẳng vào mà vẫn chẳng hề có phản ứng. Tôi càng nhìn lại càng kinh hãi, vội xoay người bỏ chạy, chẳng ngờ vì chạy vội quá nên vô tình đá bay một viên đá nhỏ dưới chân. Con quái vật đó tuy đã mất đi thị giác nhưng thính giác lại tốt đến lạ thường, vừa nghe thấy tiếng động liền gầm gừ mấy tiếng, sau đó quay đầu bò về phía tôi. Tôi không kìm được rùng mình kinh sợ, thế rồi chẳng còn quan tâm tới đường lối gì nữa, tôi ôm lấy một cây cột đá trèo lên trên. Tôi vừa mới ngồi vững bên trên cây cột đã thì còn quái vật kia đã bò tới phía dưới, sau đó nó ra sức húc mạnh vào cây cột đá. May mà cây cột đá này đủ vững chãi, dù nó có húc thế nào đi chẳng nữa thì cũng chỉ như kiến càng lay đại thụ, chẳng thể làm ảnh hưởng tới tôi.

    Con quái vật đó dường như đã ý thức được rằng mình đang làm một việc vô ích, bèn dừng lại, sau đó bò rạp xuống ngay bên cạnh cây cột đá không động đậy, bày trò nằm chờ sung rụng. Thế này thì thật khổ cho tôi quá, vì cây cột đã này đứng trơ trọi giữa hang động, trên chẳng tới trời, dưới chẳng tới đất, bên cạnh cũng chẳng có cây cột nào khác, tôi bây giờ tuy tạm thời được an toàn nhưng nếu con quái vật dưới kia một mực nằm chờ ở đó không chịu rời đi, vậy thì phần đời còn lại của tôi ắt là phải trôi qua trên này rồi.

    Sau một thời gian hằm hè nhau trong sự nhạt nhẽo và buồn tẻ, tôi bất giác nảy sinh suy nghĩ hay là nhảy xuống dưới quyết một phen thắng bại với con quái vật kia, nhưng sau khi nhìn lại vóc dáng của nó thì đành ném ngay suy nghĩ ấy qua một bên, người khôn ngoan không lo phải chịu thiệt trước mắt, làm rùa rụt đầu một phen thì cũng đâu có sao. Song con quái vật đó cũng rất kiên nhẫn, cứ thế chờ một mạch mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng thì nằm luôn xuống ngủ ngon lành, tôi thấy thế thì cũng nhắm mắt lại gật gù ngủ theo.

    Mới nghỉ ngơi được một lát, phía sau lưng chợt có người gọi tên tôi, âm thanh ở rất gần, như thể có ai đó đang ghé sát lưng tôi mà gọi vậy. Sau nháy mắt, nhịp tim đã đạt tới tốc độ một trăm tám mươi lần một phút, tôi vội xoay người lại, dùng đèn pin rọi tìm nhưng nào có thấy ai. Mà tôi bây giờ đang ngồi trên cây cột đá cao hơn hai mét, nếu có ai đó ở sau lưng tôi, vậy thì chẳng phải là đang bay lơ lửng giữa không trung ư? Nghĩ tới đây, tự đáy lòng tôi bất giác trào lên từng cơn buốt giá, lẽ nào… có ma? Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, phía sau lưng đã lại có tiếng người vang lên: “Bạch Vân Sơn! Bạch Vân Sơn! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”

    Tôi vô thức lớn tiếng nói: “Cô là ai? Cô đang ở đâu?”

    Giọng nói của ai đó lại vang lên lần nữa: “Rốt cuộc cậu đã chịu lên tiếng rồi! Đừng sợ, bảo vệ chiếc ba lô ấy cho cẩn thận, bảo vệ dạ minh châu cho cẩn thận…” Sau đó là một tràng dài những tiếng tút tút, ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa.

    Mãi tới lúc này, tôi mới nghĩ hay là trong ba lô của mình có máy bộ đàm, âm thanh kia ắt hẳn là phát ra từ đó, như vậy có nghĩa là tôi còn có bạn đồng hành, tình hình xem ra không tệ như tôi tưởng, chắc hẳn không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tìm thấy tôi thôi. Đúng rồi, vừa nãy, người kia nói cái gì mà dạ minh châu ấy nhỉ? Tôi vội tháo ba lô xuống, phát hiện còn một chiếc túi ở ngoài cùng mà mình chưa kiểm tra, bên trong đó có một chiếc hộp gỗ. Vừa mở hộp ra, hai bắt tôi đã lập tức sáng bừng lên, thì ra bên trong đó có một viên ngọc to cỡ quả bóng bàn được đựng trong một chiếc hộp trong suốt, còn tỏa ra vô vàn tia sáng rạng rỡ, lập tức làm hang động trở nên sáng rực như ban ngày. Trong khoảnh khắc ảnh mắt tiếp xúc với nó, tất cả ký ức lập tức ùa về trong đầu tôi: dạ minh châu, đây chính là viên dạ minh châu mà chúng tôi phải trải qua trăm nghìn cay đắng mới tìm được.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kẻ Trộm Mộ
    Tác giả: Phù Sinh
    Chương 2: Chuyến đi đáng nhớ

    Dịch giả: Nguyễn Đức Vịnh
    Đả tự: Quỳnh Bùi, Diệu Linh, Trà My, xuxu
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Type: Quỳnh Bùi

    Trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2009, công ty tôi mở ở Thượng Hải bị phá sản. Tinh thần không khỏi sa sút, tôi nhất thời chưa quyết định được nên làm gì, bèn quay về quê nhà ở Hoàn Nam cho khuây khỏa.

    Buổi trưa hôm ấy, tôi một mình vào trong quán ăn uống rượu giải sầu. Mới ngồi được một lát, từ phía trước mặt đã có một người đàn ông tráng kiện đi tới. Người này cao chừng mét tám, cơ bắp sau chiếc sơ mi rất rõ ràng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực.

    Người đàn ông kia sau khi bước vào quán ăn liền đi thẳng về phía tôi, sau đó dừng lại ở chỗ đối diện tôi, cười tươi rạng rỡ, nói: “Bạch Vân Sơn, lâu rồi không gặp.”

    Trong khoảnh khắc cậu ta đưa tay ra, tôi liếc thấy trên cổ tay cậu ta có một nốt ruồi đen hình vuông. Đây chính là Tôn Kim Nguyên, bạn thời đại học của tôi.

    Tôi vội bắt tay cậu ta, lại mời cậu ta ngồi xuống, mở nắp chai bia rót ra hai cốc thật đầy. Sau khi chạm cốc, chúng tôi cùng uoonsmootj hơi cạn sạch cốc bia coi như để kỷ niệm cuộc gặp gỡ tình cờ sau nhiều năm xa cách.

    Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng tốt nghiệp một trường đại học sư phạm ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam vào năm 1994. Thoắt đó mười lăm năm đã trôi qua, chúng tôi gặp lại nhau không nhiều, đến hôm nay mới lại có thể cùng ngồi uống rượu, chuyện trò, mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

    Tôi buông lời cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá, nhìn thấy cậu ngồi đây, tớ cứ có cảm giác như được trở lại thời đại học vậy, chỉ là khi đó còn có Tiểu tiên tử Vương Tiên Dao của chúng ta nữa.” Sau khi nói ra ba chữ “Tiểu tiên tử” đó, tôi cảm thấy có chút không ổn, vì dù sao bây giờ tôi cũng đã lớn tuổi rồi, không còn là thanh niên trai tráng nữa, dùng lối xưng hô như thế quả thực không hợp chút nào.

    “Tiểu tiên tử…” Tôn Kim Nguyên lẩm bẩm. “Kỳ thực, tớ đã quên gần hết cuộc sống thời đại học rồi, chỉ trừ quãng thời gian ba chúng ta ở bên nhau thôi, đặc biệt là chuyển đi tới Đại Hạp Cốc lần đó.”

    Tôi vội vàng gật đầu tỏ ý tán đồng. Chuyến đi tới Đại Hạp Cốc đó thật sự là một trải nghiệm mà suốt đời này tôi không thể nào quên được. Khi các ký ức khác đã dần trở nên mơ hồ và vỡ vụn trong đầu tôi, nó vẫn giống như một viên pha lê lóng lánh, bởi vị có một đôi tay thường xuyên lấy nó ra lau chùi, khiến nó không bao giờ bám bụi.

    Đó là chuyện xảy ra vào dịp nghỉ hè năm thứ hai đại học. Khi đó, tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao sau khi được nghỉ thì không về nhà mà chuẩn bị đi làm gia sư để rèn giũa bản thân, đồng thời kiếm thêm chút tiền. Hai người bọn họ là những người bạn tốt nhất thời đại học của tôi, cả ba có chung rất nhiều sở thích, do đó làm việc gì cũng thường đi cùng với nhau.

    Tôi và Tôn Kim Nguyên có một đặc điểm chung, đó là trên cổ tay hai người đều có một nốt ruồi đen, hơn nữa còn hình vuông, duy có điểm khác biệt là nốt ruồi của cậu ta mọc trên tay phải, còn nốt ruồi của tôi thì lại mọc trên tay trái. Chúng tôi thường hay nói đùa với nhau rằng nếu trên cổ tay Vương Tiên Dao cũng có nốt ruồi thì ba chúng tôi thật sự là một bộ ba ăn ý trời sinh.

    Sự việc xảy ra vào ngày nghỉ thứ ba của chúng tôi. Lúc này, chúng tôi đều đã tìm được công việc cho mình nhưng vẫn được nghỉ thêm mấy ngày nữa, Tôn Kim Nguyên liên nói là muốn ra ngoài chơi. Trong trường khi đó chẳng còn mấy ai ở lại, tôi và Vương Tiên Dao nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, bèn đồng ý luôn. Cuối cùng, ba chúng tôi quyết định tới hẻm núi cách trường mấy chục dặm chơi. Nghe các bạn cùng lớp từng đi rồi kể lại, phong cảnh ở hẻm núi đó rất đẹp, lại chưa được khai thác để mở khu du lịch nên vẫn còn nguyên vẻ hoang sơ, rất đáng để tới chơi một chuyến.

    Mọi người đều biết Vân Nam là một tỉnh nằm trên khu vực cao nguyên, thuộc bộ phận kéo dài về phía nam của cao nguyên Thanh Tạng, địa hình thường lấy sông Nguyên Giang và dải thung lũng phía nam dãy Vân Lĩnh làm ranh giới, chia ra hai khu vực địa hình đông tây. Khu vực phía đông là cao nguyên Điền Đông, Điền Trung, còn được gọi chung là cao nguyên Vân Nam, là bộ phận cấu thành nên cao nguyên Vân Quý, địa hình nhấp nhô trùng điệp, biểu hiện là những ngọn núi và đồi thấp không quá chênh vênh, các loại địa mạo Karst xuất hiện rất nhiều. Khu vực phía tây tính từ vùng thung lũng chạy dọc dãy Hoành Đoạn, núi cao và vực sâu kề sát bên nhau, địa thế hiểm trở vô cùng.

    Vị trí của chúng tôi khi đó thuộc khu vực phía bắc hơi chếch sang đông của tỉnh Vân Nam, là một thành phố nằm giữa núi, ở ngay trên một nhánh của núi Lương Vương, địa hình ở đây không quá nhấp nhô, không có những ngọn núi cao và thung lũng quy mô lớn. Đại Hạp Cốc là một khe núi khá sâu ở nơi này, từ bên trên nhìn xuống, một thảm thực vật lá rộng của vùng ôn đới gần như đã bao phủ kín cả khe núi, làm nó trông như thể sâu không thấy đáy. Đưa mắt nhìn đi, Đại Hạp Cốc trông như một con rồng ngả mình uốn lượn, chẳng biết là trải dài đến bao nhiêu dặm.

    Tại một chỗ ngoặt có một dãy cầu thang lát đá chạy dài xuống phía dưới, đâm thẳng vào tận sâu trong khu rừng rậm rộng lớn ở dưới đáy khe núi. Những gốc cây rậm rạp gần như đã che kín con đường nhỏ này, tạo thành một dãy hành lang thiên nhiên. Tuy nói Côn Minh bốn mùa đều như mùa xuân nhưng tới nơi này rồi, cảm giác mát mẻ vẫn như thấm vào ruột gan người ta, mang lại cảm giác vô cùng thư thái.

    Đi dọc theo dãy cầu thang đá chẳng biết được xây dựng từ thời đại nào ấy, chúng tôi rốt cuộc đã xuống đến đáy khe núi, nơi này thực chẳng khác nào một vùng tiên cảnh giữa nhân gian. Dưới chân chúng tôi bây giờ là một tấm thảm thiên nhiên do vô số những ngọn cỏ xanh biếc tạo nên, trên mặt đất điểm xuyết rất nhiều bông hoa chẳng rõ tên gọi, nhưng màu sắc thì sặc sỡ vô cùng. Một dòng sông trong veo có thể nhìn thấy đáy chia tấm thảm ra làm đôi, tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót giữa rừng tạo thành một bản nhạc tuyệt diệu của thiên nhiên, Ngẩng đầu nhìn lên, những tán cây xanh biếc đã che đi phần lớn bầu trời, chỉ để lại một khe nhỏ ở chính giữa trông như một dải lụa màu xanh da trời uốn lượn nhịp nhàng.

    Vương Tiên Dao chẳng khác nào một con thỏ nhỏ, không ngừng nhảy nhót tung tăng, nói là nếu sớm biết nơi này đẹp như vậy thì đã tới đây chơi từ lâu rồi. Cô nàng lúc thì hái hoa, lúc lại vốc nước lên nghịch, sau đó còn dùng cành cây bện ra ba chiếc mũ, tặng cho chúng tôi mỗi người một chiếc, nói đây là phần thưởng dành cho hai chúng tôi.

    Trong tâm trạng thảnh thơi, thư thái, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chẳng biết đã đi qua mấy cái ngã rẽ. Đột nhiên Tôn Kim Nguyên không đi tiếp nữa, quay đầu hỏi: “Các cậu có ai còn nhớ đường về không?”

    Nghe cậu ta hỏi vậy, chúng tôi bất giác ngây ra, một thoáng sau đó, tôi mới nói: “Chẳng phải ở đây có dấu chân sao? Đất dưới khe núi này mềm như vậy, nhất định sẽ có dấu chân lưu lại.” Vừa nói, tôi vừa ngoảnh đầu lại nhìn vẻ hết sức tự tin, nhưng ngay sau đó lập tức sững sờ: Đất ở đây đúng là mềm thật, nhưng chẳng rõ vì sao tốc độ phục hồi nguyên trạng của nó lại nhanh như thế, giống như bọt biển vậy, sau khi bị giẫm lên liền nhanh chóng trở về như cũ, chỉ cách chúng tôi chừng mấy chục bước đã không thể nhìn ra dấu chân khi nãy nữa rồi, ngay cả trên các ngọn cỏ cũng không hề có dấu tích đặc biệt nào lưu lại.

    Lần này thì cả ba chúng tôi đều vô cùng sợ hãi, vì Đại Hạp Cốc quanh co uốn lượn, nghe người ta nói tổng cộng có tới chín chín tám mươi mốt phân nhánh, mỗi phân nhánh lại không có quá nhiều điểm khác biệt, không để ý kỹ thì khó mà phân biệt cái nào với cái nào. Mà chúng tôi bây giờ đang gặp phải khó khăn như thế, không thể phân biệt được rốt cuộc mình đang ở trong phân nhánh nào, nhìn lên trên lại không thấy trời, không thể dựa vào mặt trời, mặt trăng hay các vì sao để phân biệt phương hướng, dưới đất cũng không có ký hiệu nào, cho dù có đi dọc theo dòng sông cũng chẳng biết phải đi đến tháng năm nào mới tìm được lối ra. Leo núi lại càng không thực tế, vì vách núi ở đây không chỉ cheo leo hiểm trở mà còn mọc đầy rêu xanh, nếu leo được nửa đường mà ngã xuống thì dù không chết cũng trở thành tàn phế, huống hồ ở đó ngay đến một chỗ để bám vào cũng chẳng có.

    Bầu không khí nhanh chóng trở nên trầm lắng, cả ba chúng tôi đều không biết nên làm thế nào. Khi tâm trạng tốt thì không cảm thấy mệt, nhưng bây giờ ngẫm lại, nửa ngày qua, chúng tôi đã đi bộ không biết bao nhiêu cây số, hai chân đều tê nhừ nhức mỏi, Vương Tiên Dao thậm chí còn ngồi sụp xuống không đứng dậy nổi nữa, nôn nóng bảo chúng tôi mau nghĩ cách.

    “Tớ cho rằng Đại Hạp Cốc này không chỉ có một lối ra đâu.” Tôn Kim Nguyên quan sát địa hình gần xa một lát rồi mới nói. “Theo phán đoán của tớ, những nơi nào có độ dốc thấp thì người ta sẽ làm đường, giống như dãy cầu thang đá mà chúng ta dùng để đi xuống dưới này vậy. Có điều, khoảng cách giữa hai dãy cầu thang đá nhất định là không thể gần nhau, cho nên chúng ta phải đi thêm một quãng đường rất dài nữa. Hãy thử tìm xem sao đi!”

    Tôi gật đầu đồng ý, vì thường thì mọi thứ trên đời đều là như vậy, có một thì sẽ có hai, hiện giờ chúng tôi cũng chỉ có thể tin vào điều này mà thôi.

    Vương Tiên Dao bị tôi và Tôn Kim Nguyên kéo dậy, ba chúng tôi tiếp tục bước đi mà chẳng rõ sẽ đi về đâu. Không còn tâm trạng thảnh thơi nữa, bước một bước trên thảm cỏ mềm mại còn tốn sức hơn bước ba bước trên đất bằng, thế là chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, ba người chúng tôi đã không ngừng kêu khổ.

    Tục ngữ có câu rằng “nhà dột còn gặp mưa rào”, đó cũng chính là tình trạng của chúng tôi lúc này. Ở Vân Nam, mùa hè chính là mùa mưa, có tới bảy mươi phần trăm lượng mưa của một năm rơi vào mùa hè, hơn nữa những cơn mưa nói tới là tới, chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Khi chúng tôi đang nôn nóng tìm đường ra, ông trời đột nhiên gây khó dễ, những hạt mưa rơi xuống ào ào làm da đầu người ta đau nhói, không thể mở to mắt ra được, khung cảnh trước mắt chìm trong một mảng mịt mờ. Tệ hơn nữa là lần này chúng tôi chẳng hề nghĩ tới việc mang theo đồ đi mưa, thế là cả ba đành đội ba lô lên đầu rồi chạy tới dưới tán cây.

    Nào ngờ cây cối ở đây tuy rậm rạp nhưng vẫn không ngăn nổi cơn mưa nặng hạt, những hạt mưa cứ thế len qua kẽ lá rơi xuống người chúng tôi. Khe núi tuy sâu nhưng cũng không ngăn nổi những cơn gió dữ, từng trận cuồng phong không ngớt thổi dọc theo khe núi hẹp dài, càng lúc càng lạnh.

    Vương Tiên Dao ôm chặt hai bờ vai, run lẩy bẩy, nói: “Tớ lạnh đến chết mất thôi, quần áo thì ướt nhẹp cả. Đây là kiểu thời tiết quái quỷ gì vậy chứ, sau nháy mặt đã thay đổi, nhiệt độ thì xuống nhanh một cách quá đáng!”

    Tôi cũng đang bị cái lạnh giày vò, chỉ biết không ngừng dậm chân và vắt bớt nước trên vạt áo. Tôn Kim Nguyên tỏ ra bình tĩnh hơn hai chúng tôi nhiều, cậu ta đứng im không động đậy, chỉ có đôi mắt là liên tục ngó quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

    Đột nhiên, cậu ta cứ như vừa phát hiện ra một đại lục mới vậy, xách theo ba lô nói to một tiếng: “Đi theo tớ!”, sau đó liên chạy tới phía sau khu rừng. Mãi tới lúc này tôi mới để ý thấy giữa làn mưa mịt mờ dường như có một cái hang động đen thui. Trong thời điểm này, hang động quả thực là một nơi trú mưa không tệ chút nào.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kẻ Trộm Mộ
    Tác giả: Phù Sinh
    Chương 3: Gặp nguy hiểm trong hang động

    Dịch giả: Nguyễn Đức Vịnh
    Đả tự: Quỳnh Bùi, Diệu Linh, Trà My, xuxu
    Nguồn: Diễn Đàn Lê Quý Đôn

    Type: Quỳnh Bùi

    Hang động này nằm ngay bên cạnh một vách núi dựng đứng, so với dã khe núi thì cao hơn khoảng một tầng nhà, trước hang mọc một hàng cỏ dại rất cao che khuất quá nửa cửa hang, nên nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó. Từ dưới đáy khe núi tới cửa hang động có một dãy cầu thang chừng mười mấy bậc, bên trên được lát đá qua loa, có thể thấy hang động này ắt hẳn là có người ở, hoặc không thì cũng từng có người ở. Ba chúng tôi đi theo cầu thang lên trên rồi dừng lại trước cửa hang, thấy trong hang cực kỳ tối tăm, không thể nhìn rõ được thứ gì. Tôn Kim Nguyên hỏi thử mấy tiếng theo phép lịch sự, chờ một hồi lâu vẫn không thấy có ai trả lời, chắc hẳn nơi này đã không còn người nữa, thế là chúng tôi yên tâm đi vào trong.

    Cái hang này khá rộng, bên cạnh bức tường phía bên trái có một vòng tròn chất bằng đá, bên trong đặt một ít cành khô và lá mục, còn có một chiếc chăn bị hở bông tơi tả, hiển nhiên đây chính là giường ngủ của chủ nhân hang động này. Nơi đầu giường có đặt một chiếc rương gỗ không nắp đậy, trong rương đựng toàn các công cụ như đinh, búa, xẻng, dây thừng… Chỗ bên phải cửa hang có một cái bếp đơn giản được xây bằng đá, phía dưới có hai thanh sắt làm trụ chống, bên trên treo một chiếc hũ gốm màu đen, bên trong hãy còn nửa hũ nước, nhìn nước trong hũ và lớp tro tàn bên dưới bếp lò thì có thể đoàn được là chủ nhân của hang động đã rời khỏi nơi này một thời gian khá dài rồi.

    Tôn Kim Nguyên đi loanh quanh trong hang, tìm được một đống củi khô, sau đó cười ha hả ôm tới bên bếp lò, vui vẻ nói: “Đây có lẽ là thứ tốt nhất mà ông chủ hang động để lại cho chúng ta!” Dứt lời liền lấy bật lửa từ trong ba lô ra và bắt đầu đánh lửa. Khi ngọn lửa bập bùng bốc lên, tôi lập tức cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được tắm trong một thứ cảm giác ấm áp.

    Tôi cười nói với Tôn Kim Nguyên: “Cậu đúng là sáng suốt đấy, sao lại nghĩ tới việc mang theo bật lửa vậy?”

    “Đây là công cụ thiết yếu để sinh tồn nơi hoang dã mà.” Tôn Kim Nguyên không chút ngại ngần đón nhận lời khen ngợi của tôi. “Tớ còn có một thứ mà cậu không thể nào ngờ tới nữa cơ.”

    Ánh sáng tỏa ra từ đống lửa làm hang động trở nên sáng sủa hơn nhiều, nhưng đôi mắt nhìn vào phía trong vẫn chẳng thể thấy điểm tận cùng, có trời mới biết cái hang này sâu đến chừng nào. Có điều chúng tôi cũng không quá quan tâm tới điều này, trong long chỉ thầm mong sao mưa sớm tạnh để còn tiếp tục tìm đường rời khỏi nơi đây. Nhưng trời chẳng chịu chiều lòng người, mưa đến tận khi trời tối mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tạnh, đêm nay chúng tôi đành nghỉ lại trong cái hang này vậy.

    Lúc này, quần áo trên người chúng tôi đã được hong khô, sau khi ăn chút đồ, thể lực cũng đã khôi phục, trong khi rảnh rang không có việc gì làm liền đưa mắt quan sát mọi thứ trong hang. Đột nhiên, tôi phát hiện trên một tảng đá khá bằng phẳng có người dùng những đường nét đơn giản và vụng về để khắc ra thứ gì đó, bèn gọi Tôn Kim Nguyên và Vương Tiến Dao cùng qua xem. Sau một hồi nghiên cứu, chúng tôi đều cảm thấy đây có lẽ là bản đồ địa hình của Đại Hạp Cốc, nhưng các nét vẽ lại chẳng theo một tiêu chuẩn cụ thể nào. Trên bản đồ có rất nhiều nơi được khoanh tròn để đánh dấu một ví trí nào đó trong Đại Hạp Cốc, một số thì rỗng giữa, một số lại được đánh dấu “X”, chẳng rõ là có dụng ý gì. Tất nhiên, chúng tôi không mấy quan tâm tới những vòng tròn đó, chỉ muốn nhìn xem bên trên có ghi chép gì về lối ra hay không thôi. Rất tiếc, dù đã tìm kiếm cẩn thận trên từng nhánh rẽ của Đại Hạp Cốc trên bản đồ nhưng chúng tôi vẫn chẳng nhìn thấy ký hiệu nào có vẻ ám chỉ về lối ra. Điều này không khỏi làm chúng tôi có chút thất vọng, rồi chúng tôi lại tìm kiếm ở các ngóc ngách khác thêm một lát nữa nhưng vẫn không có phát hiện gì thêm. Thấy thời gian đã không còn sớm nữa bèn chuẩn bị đi ngủ.

    Chúng tôi cải tạo lại chiếc “giường” một chút, làm cho nó rộng hơn, sau đó, tôi và Tôn Kim Nguyên nằm phía ngoài, để Vương Tiên Dao ngủ ở bên trong. Sau khi đốt thêm một đống lửa ở ngay bên cạnh, chúng tôi mới nhắm mắt đi ngủ.

    Con người ta khi mệt mỏi thường ngủ rất nhanh, tôi vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy thân thể nặng trịch, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, tôi một mình chèo thuyền giữa biển rộng mênh mông, nhìn trời xanh biển biếc xung quanh, trong lòng ngợp đầy cảm giác thư thái. Đột nhiên, một cơn sóng đánh tới, chiếc thuyền con của tôi lập tức nhấp nhô theo từng đợt sóng, cuối cùng lật úp trên mặt biển, đè tôi xuống phía dưới. Tôi không thể thở được, bị uống rất nhiều nước biển, nhưng dù có bơi thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát ra ngoài được, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, liền bừng tỉnh dậy.

    Không đúng, tôi đã mở mắt ra rồi cơ mà, tại sao vẫn không thể thờ được thế này? Hơn nữa, rõ rang có một đôi tay chắc khỏe đang bóp chặt cổ tôi.

    Là ai? Tôi muốn kêu nhưng lại không thể kêu lên thành tiếng, bèn cố gắng gỡ đôi tay kia ra, nhưng đối phương thật sự quá khỏe, dù tôi đã cố hết sức nhưng vẫn không thể làm gì được. Lúc này, đống lửa trong hang đã tắt, chỉ còn một vài viên than lập lòe chiếu ra những tia sáng đỏ lờ mờ, nhưng chỉ cần dựa vào đó, tôi vẫn có thể nhìn thấy một thứ gì đó tóc xõa đầy đầu đang đè trên người tôi, cặp mắt của nó rất to, cứ như sắp rơi ra khỏi tròng đến nơi, mái tóc dài xõa xuống chạm tới cả mặt tôi, còn liên tục cọ qua cọ lại làm tôi ngứa ngáy. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là tôi đã gặp phải Mao Nhân(*) rồi.

    (*) Mao Nhân nghĩa là người lông

    Theo truyền thuyết ở quê tôi, người chết tuyệt đối không được để tiếp xúc với sinh khí, một khi thân thể dính phải nước mắt của người sống mà không được xử lý một cách ổn thỏa thì sẽ có khả năng biến thành Mao Nhân. Ban đầu, trên xác chết sẽ mọc ra một lớp lông tơ rất dày, răng nanh cùng với móng tay và lông tóc thì không ngừng dài ra, nhưng nếu muốn thật sự hoạt động được thì phải chờ thêm bảy bảy bốn mươi chin ngày nữa, khi đó răng nanh của nó sẽ dài đến cổ, móng tay dài hơn một tấc, lông lá móc rậm rạp khắp cơ thể, hoàn toàn có thể gây nguy hiểm cho người và gia súc, muốn đối phó với nó quả là không dễ dàng. Xét kỹ ra, Mao Nhân cũng là một loại cương thi(*), rất mạnh, gặp phải nó thì khó mà tránh khỏi cái chết.

    (*) Cương thi nghĩa đen là xác chết cứng, được biết đến như là xác chết biết đi trong văn hóa dân gian Trung Quốc, gần giống với zombie ở phương Tây nhưng mang nhiều yếu tố tâm linh hơn.

    Thứ ở trước mắt tôi chắc chắn là Mao Nhân rồi, tôi bấy giờ mười phần sợ hãi, vừa muốn gọi Tôn Kim Nguyên dậy nhưng đồng thời cũng sợ cậu ta đã bị hại mất rồi. Đối phương càng lúc càng siết chặt, thấy mình sắp cạn hơi đến nơi, tôi bèn cố gắng dùng nốt chút sức mạnh cuối cùng, đưa chân đạp mạnh một cái về phía Tôn Kim Nguyên, sau đó thì liền ngất lịm.

    Đến khi tôi tỉnh dậy thì trong hang đã lại sáng bừng ánh lửa, Tôn Kim Nguyên ngồi bên đống lửa, lẳng lặng dời nhìn Vương Tiên Dao đang nằm trên mặt đất. Tôi đưa tay khẽ day cái cổ vẫn còn âm ỉ đau, đồng thời cất tiếng hỏi: “Vừa rồi có phải là Mao Nhân không vậy? Sao Vương Tiên Dao cũng bị tấn công thế? Cô ấy không sao chứ?”

    Tôn Kim Nguyên lắc đầu, trầm giọng đáp: “Làm gì có Mao Nhân đâu, vừa rồi là Tiên Dao bóp cổ cậu đấy!”

    “Vậy vết thương trên đầu cố ấy là sao vậy?” Nhìn Vương Tiên Dao nằm ngất xỉu trên mặt đất, tôi không khỏi có chút xót xa.

    “Là tớ đánh đấy!” Tôn Kim Nguyên lộ vẻ đau khổ, nói.

    Tôi nghe tháy vậy liền có chút nghi hoặc, vội hỏi: “Tại sao chứ?”

    Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ đang ngủ thì đột nhiên bị cậu đánh thức, sau đó liền nhìn thấy có một thứ gì đó đang đè trên người cậu mà bóp cổ. Ban đầu tớ cứ nghĩ đó là một loài động vật hoặc con quái vật nào đó định làm hại cậu, trong cơn nôn nóng liền vớ một tảng đá rồi cứ thế nện tới, nó liền đổ gục xuống luôn. Khi tớ đánh bật lửa lên rồi soi tới mới phát hiện người nằm ngất trên mặt đất chính là Tiên Dao, còn cậu lúc đó cũng hôn mê bất tỉnh rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Tiên Dao lại hại cậu?”

    Tôi nói: “Tớ cũng không rõ nữa, chỉ biết đang ngủ thì cảm thấy khó thở, khi tỉnh dậy thì thấy cô ấy đang bóp cổ tớ. Có điều, theo tớ thấy thì đây dường như không phải chủ ý của cô ấy. Cậu không nhìn thấy bộ dạng dữ dằn của cô ấy khi đó đâu, nhìn chẳng còn giống một con người nữa, tớ nghĩ là cô ấy bị trúng tà mất rồi.”

    Vương Tiên Dao lúc này vẫn nằm cứng đờ bên cạnh đống lửa, sắc mặt tái nhợt, nhưng hơi thở phả ra từ mũi chứng tỏ rằng cô nàng vẫn còn sống. Vết thương trên trán đã được Tôn Kim Nguyên dùng vải gạc cầm máu, cô nàng ắt hẳn không bị nguy hiểm tới tính mạng, song bất kể chúng tôi lay thế nào, cô nàng cũng không chịu tỉnh dậy. Tôi nhẹ nhàng đỡ đầu Vương Tiên Dao lên, muốn để cô nàng được thoải mái hơn một chút khi phần đầu không phải tiếp xúc với mặt đất lạnh giá nữa. Có điều, vừa chạm tay vào gáy Vương Tiên Dao, tôi lập tức cảm thấy có điều gì đó lạ thường, thế là vội kêu Tôn Kim Nguyên lật người cô nàng lại. Chỉ thấy có một con côn trùng nhỏ màu cà phê đang bám trên gáy Vương Tiên Dao, đầu của nó đã chui vào sâu trong thịt, bên ngoài vẫn còn lộ ra phần thân thể dài hơn một ngón tay, cái đuôi thì giống như đuôi chim én tách ra làm hai nửa, thỉnh thoảng còn kẹp lại một cái để đề phòng có kẻ tập kích từ phía sau.

    Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi ngây ra, bởi xưa nay tôi chưa từng nhìn thấy loại côn trùng như thế này, đã thế nó còn đang chui vào trong người Vương Tiên Dao nữa chứ! Để Vương Tiên Dao không phải chịu khổ thêm, tôi vội đưa tay tới định kéo nó ra ngoài.

    Tôn Kim Nguyên chợt ngăn tôi lại: “Không thể trực tiếp rút ra được, như thế nó sẽ cảm thấy ở bên ngoài nguy hiểm, cho rằng càng vào trong càng an toàn, thế là sẽ dốc sức chui vào sâu hơn nữa, lỡ như để nó vào sâu trong thịt thì phiền phức to. Mà cho dù nó không chui vào được, chẳng may kéo đứt người nó ra thì cũng không hay.” Dứt lời, cậu ta bèn cầm một chiếc giày ở bên cạnh lên, liên tiếp đập “bộp bộp” vào người con côn trùng đó, làm cho nó choáng váng đầu óc. Con côn trùng đó bị đau, bèn nhả miệng ra, từ từ trở ra bên ngoài, sau khi rơi xuống đất thì định bỏ trốn, nhưng lại bị Tôn Kim Nguyên dùng chiếc giày kia dí chặt không cho động đậy.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)