Sư sĩ truyền thuyết Tác giả: Phương Tưởng -- o -- Chương 604: Vương giả trở về (1) Dịch giả và biên tập: quocvuong Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc [HIDE] Do hệ thống quét hình không thể nào nắm bắt được con tàu khổng lồ này, bọn họ chỉ có thể thông qua phương thức quang học mà tiến hành suy đoán khoảng cách của hai bên, khoảng cách này… Ánh mắt bọn họ đều rơi trên vị trí mấy cái quang giáp phe mình bị bắn trúng. Toàn bộ đều là chỗ nối của súng quang và phần máy móc! Mười chùm sáng ở khoảng cách thế này, toàn bộ bắn trúng cùng một vị trí, không hụt phát nào. Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng vọt ra một danh từ: sư sĩ bắn tỉa! Sắc mặt tộc trưởng Tuyết Lai tộc trắng bệch, không còn tí máu. Bà ta lập tức hạ lệnh: “Lập tức ra lệnh, mọi người không được phép chủ động tấn công!” Bà ta đã nhìn ra, đối phương không hề có địch ý, nếu không, mười chùm sáng đó sẽ không chỉ bắn súng quang. Mười chùm sáng này và địch ý mà nó nói, không bằng nói là nó cảnh cáo nhiều hơn. Thật ra không cần ba ta ra lệnh, mấy sư sĩ ở tiền tuyến không ai dám động. Bọn họ đuổi giết Xích vĩ thú hoàn toàn dựa vào một hơi khẩu khí, nếu như khẩu khí này tan rồi, sự mệt mỏi sau khi khổ chiến giống như thủy triều sẽ nuốt chửng bọn họ. Bọn họ hiện giờ ngay cả sức cử động một cái cũng không có, mà mười chùm sáng chính xác tới mức đáng sợ này càng mang chút dũng khí phản kháng cuối cùng của bọn họ đánh tan hết. Diệp Trùng cuối cùng đã nhìn thấy tộc trưởng Tuyết Lai tộc. Gặp mặt lần này cũng chỉ có hai người Diệp Trùng và tộc trưởng Tuyết Lai tộc, đây là yêu cầu của Diệp Trùng, mà Tuyết Lai tộc không có bất cứ chỗ và dũng khí từ chối nào. Từ trên người bà ta nhìn không thấy bất cứ dấu vết đã trải qua huấn luyện nào. Diệp Trùng có chút khó mà tưởng tượng tộc trưởng một Tuyết Lai tộc to lớn như thế lại không có bất cứ sức chiến đấu nào. Chính ngay cùng lúc Diệp Trùng đánh giá tộc trưởng Tuyết Lai tộc, bà ta cũng đang đánh giá Diệp Trùng. Bà ta cũng khó bề tưởng tượng, người trẻ tuổi trông tướng mạo không kinh người trước mặt này lại là chủ nhân của con tàu khổng lồ này. Nhưng cử chỉ và khí độ đối phương biểu hiện ra lại làm bà ta tin chắc thân phận của Diệp Trùng. Bà ta hoàn toàn không ngờ thiếu niên trước mắt này có liên hệ với Diệp Trùng. Mặc dù bà ta từng tự mình ra lệnh rất nhiều lần phải bắt cho được Diệp Trùng. Trải nghiệm mấy năm nay của Diệp Trùng, làm cho khí chất của hắn trong lúc bất tri bất giác đã xảy ra biến hóa to lớn. Chính loại biến hóa to lớn này mới làm cho tộc trưởng Tuyết Lai tộc nhất thời không hề nhận ra Diệp Trùng. - Tôi là Diệp Trùng. Giọng nói lạnh nhạt không chút lên xuống, hắn giống như đang kể lại một việc bình thường vô cùng. Màu máu trên mặt tộc trưởng Tuyết Lai tộc thoáng cái rút đi sạch sẽ. Bà ta quá quen thuộc với cái tên Diệp Trùng này. Trước khi Xích vĩ thú chưa xuất hiện, cái tên này xuất hiện đi xuất hiện lại trong báo cáo cấp dưới trình lên. Bà ta rất rõ ràng thứ mà mấy người Tuyết Lai tộc này sử dụng đối với thiếu niên này là loại thái độ gì. Nhìn thấy sự hoảng sợ và tuyệt vọng trong mắt tộc trưởng Tuyết Lai tộc, lại nhìn thấy khóe mắt bà ta đã xuất hiện vết đuôi rùa, không biết tại sao, Diệp Trùng thở dài một tiếng trong lòng. Có lẽ, bà ta có khả năng cũng là một người thân của mình. Lạnh lùng nhìn bà ta, Diệp Trùng bỗng cảm thấy một chút bi thương, Sắc mặt hắn không thay đổi, vẫn cứng ngắc, nhìn không ra vui giận. Chính ngay lúc tộc trưởng Tuyết Lai tộc đã sắp tuyệt vọng nhắm mắt, Diệp Trùng bỗng đưa qua một con chip: “Xem xong rồi nói.” Bà ta ngụy dị nhìn chằm chằm con chip trước mặt, kiểu ký hiệu phía trên cực kỳ cũ. Nếu như mình không nhớ lầm, đây là con chip của mười mấy năm trước. Không hiểu nguyên nhân, tộc trưởng Tuyết Lai tộc vẫn bỏ con chip vào trong quang não. Trong Tuyết Lai tộc sôi sục, mọi người đều ở trong một loại trạng thái thấp thỏm bất an. Ánh mắt bọn họ chốc chốc lại không kiềm chế được mà liếc về phía chiến hạm khổng lồ đáp trên quảng trường đó. Khắp nơi có thể nhìn thấy người của Tuyết Lai tộc tụ tập cùng nhau, nhỏ giọng thảo luận. Bọn họ ai nấy trên mặt có vẻ phức tạp, mang theo vài phần tò mò, vài phần sợ hãi, còn có sự hưng phấn ẩn ước lộ ra bên trong. Bọn họ lâu lâu nhìn về phía phòng hội nghị trưởng lão. Trên tàu Darkness. An Bỉ Lạc Kỳ liếc Tang Khảm một cái: “Tiểu Khảm Khảm, ngươi nói kết quả sẽ thế nào?” Mệnh lệnh Diệp Trùng cho hắn là đợi mệnh lệnh. Tang Khảm cười lạnh nói: “Còn có thể thế nào? Bọn họ hiện giờ còn dám thế nào? Năm đó bọn họ đối với tiểu tiên sinh như thế. Hừ, đáng tiếc không gặp bọn họ ở thiên hà Hà Việt.” Trong lời nói, lại mang theo vài phần uy nghiêm đáng sợ. An Bỉ Lạc Kỳ biết điều ngậm miệng. Đề cập tới chuyện lúc trước của đại nhân, trước mặt chủ mẫu, hắn không có dũng khí thảo luận. Nhuế Băng nhíu mày: “Không được nói bậy.” Mấy người Tang Khảm không biết quan hệ của Diệp Trùng và Tuyết Lai tộc, nàng biết. Nếu như đổi là mình, nàng cũng không biết nên đối mặt Tuyết Lai tộc thế nào, không khỏi thương cho Diệp Trùng. Thấy Nhuế Băng lên tiếng, Tang Khảm làm mặt quỷ với An Bỉ Lạc Kỳ, yên lặng lại. Một lát sau, Diệp Trùng đã trở lại. Trên mặt Diệp Trùng vẫn luôn kiên cường đã xuất hiện chút ít vẻ mệt mỏi. Hắn tiến vào liền dặn dò An Bỉ Lạc Kỳ: “Chúng ta phải ở lại đây vài ngày. Chú ý giữ cảnh giác.” Nói xong liền tự mình tiến vào phòng. Nhuế Băng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Diệp Trùng, không khỏi trong lòng nhói đau, yên lặng theo Diệp Trùng vào phòng. Hai người An Bỉ Lạc Kỳ và Tang Khảm nhìn nhau. Mấy người Sa Á ở bên cạnh càng lộ rõ sát cơ, hận không thể lập tức bắn mấy người Tuyết Lai tộc ở không xa đó thành tro. Ngược lại với việc không thoải mái của mọi người trên tàu Darkness, trong Tuyết Lai tộc lại tưng bừng nhộn nhịp. Thân phận Diệp Trùng đã được xác nhận của hội đồng trưởng lão. Thì ra là con trai của tiểu thư Vũ Vũ, chẳng trách anh hùng như vậy. Tuyết Lai tộc hơi có tuổi tác, ai nấy đều tuyên dương như vậy, làm cho mấy đứa nhỏ đó đứa nào cũng tò mò vô cùng. Việc này không chỉ làm trái tim vốn dĩ treo lơ lửng của mọi người bỏ lại vào trong bụng, mà còn có cổ vũ lớn lao mấy tộc nhân của Tuyết Lai tộc đã mệt mỏi tới cực điểm đó. Đời sau do nhân vật đỉnh cao nhất của hai nhà Tuyết Lai tộc và họ Diệp kết hợp mà thành, bản thân điều này đã đủ làm người ta kính sợ. Mà trải nghiệm truyền kỳ của hắn chứa đầy mê ly, mù mịt, nhưng cũng càng tăng thêm vài phần hơi thở thần bí. Diệp Trùng không hề để ý tới Tuyết Lai tộc, mấy ngày này, hắn không rời khỏi tàu Darkness một bước. Với Tuyết Lai tộc, tuy do duyên cố mẹ ở giữa, hắn không tiêu diệt bọn họ, nhưng vô luận thế nào cũng nói không ra cảm tình gì. Trong cả Tuyết Lai tộc, người duy nhất làm hắn có chút hảo cảm thì chỉ có đứa trẻ đó. Ở điểm này, tương tự như với nhà họ Diệp. Cả nhà họ Diệp, Diệp Trùng chỉ có khi đối mặt với Diệp La mới có vài phần vui vẻ. Diệp Trùng lười để ý tới, liền dứt khoát ở trên tàu Darkness. Dù sao thứ nên đạt thành hiệp nghị, hắn đã cùng với tộc trưởng Tuyết Lai tộc, cũng chính là cô của hắn, xác định rồi. Tang Phổ đang vùi đầu làm việc, bỗng máy liên lạc trên tay vang lên, làm hắn tỉnh lại. Hắn không khỏi nhíu mày, ai lúc này lại làm phiền mình chứ? Mấy người Tang Phổ lúc trước hoàn toàn không có chút kinh nghiệm quản lý khu quản hạt to lớn thế này, cho dù đã chiêu mộ lượng lớn nhân tài, nhưng hắn vẫn cần học tập, cần mày mò. Nhật trình của bọn họ sắp xếp cực kín, công việc cũng cực kỳ nặng nhọc. Số hiển thị trên máy liên lạc là một con số xa lạ, điều này làm lông mày Tang Phổ nhíu lại càng chặt hơn. Hắn vẫn nối máy. Tang Thiết là quân đoàn trưởng quân đoàn tông ủi hiện tại, hắn đang đóng ở quân đoàn tông ủi, nhìn tân binh trước mắt huấn luyện. Mấy Tang tộc này vừa mới từ Tang gia thôn tới, bọn họ là đám sư sĩ từ Tang gia thôn đi ra gần nhất. Mấy thiếu niên mới từ Tang gia thôn đi ra, cần tiến hành huấn luyện thống nhất ở chỗ này. Dáng vẻ kiên cường của đám thiếu niên Tang tộc trước mắt làm hứng chí của Tang Thiết không khỏi hơi cao, tiếng gầm như sấm rền vang trên sân huấn luyện: “Toàn bộ đều lên tinh thần hết cho ta, Tang tộc chúng ta không có phế vật!” Tang tộc hiện giờ, phát triển mạnh mẽ tới bực nào. Giả dụ tiểu tiên sinh nhìn thấy thành tựu hiện nay của bọn họ, nhất định sẽ rất vui mừng. Trong mắt Tang Thiết lóe qua một tia u ám. Diệp Trùng tung tích không rõ, còn có sự mất tích đột ngột của Nhuế Băng. Vẫn luôn là một khối tâm bệnh lớn nhất trong lòng tất cả Tang tộc. Bỗng, máy liên lạc trên tay hắn vang lên, cúi đầu nhìn, là Tang Phổ. Cái tên này, lúc này làm sao lại có thời gian gọi cho mình? Tang Thiết không khỏi kỳ quái vô cùng, hắn lập tức nối máy. - A! Thật sao? Trời à!... Trên mặt Tang Thiết lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn kích động tới mức ngữ khí cũng có chút run rẩy: “Được! Ta lập tức xuất phát!” Đám tân binh ngạc nhiên nhìn quân đoàn trưởng, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy quân đoàn trưởng lộ ra dáng vẻ thế này. - Tất cả, lập tức tập hợp khẩn cấp! Ai dám chậm một bước, lão đây đánh gãy chân hắn! Vừa mới bỏ máy liên lạc xuống, Tang Thiết rướn cổ họng quát tháo. Ba mươi giây sau. Chỗ đóng quân của quân đoàn tông ủi, cả trăm cả ngàn sư sĩ lập tức giống như vô số dòng chảy nhỏ bắt đầu tụ tập về phía sân huấn luyện. Quân đoàn thứ sáu dưới tay Tang Lăng là một quân đoàn vòng ngoài. Chỗ đóng quân của nó cũng ở khu vực rìa hành tinh Dật Cúc. Sức chiến đấu cốt lõi nhất của Tang tộc chính là quân đoàn tông ủi, nhưng sau trận chiến năm đó với Xích vĩ thú, vô số thế lực đến nhờ vả, khu vực quản hạt của Tang tộc cũng từ hành tinh Dật Cúc mở rộng thành mười mấy hành tinh. Quân đoàn tông ủi tuy lợi hại nhưng dù sao số người quá ít, do đó bọn họ xây dựng lại sáu quân đoàn, phân biệt đồn trú ở các hành tinh khác nhau. Quân đoàn thứ sáu tuy xếp ở cuối cùng nhưng thực lực lại cao nhất của sáu quân đoàn, đương nhiên, điều làm người ta hướng về nhất lại là phần lớn sĩ quan cao cấp trong quân đoàn thứ sáu đều là phụ nữ. Tang Lăng bước vội vào phòng hội nghị. Đám thủ hạ nhìn nhau, các nàng vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp thế này của quân đoàn trưởng. Quét nhìn mấy thủ hạ đang ngồi, nàng điều chỉnh tâm tình một chút, trầm ổn nói: “Vừa rồi ta nhận được lệnh của đại nhân Tang Phổ.” Tang Phổ và Tang Lăng tuy đã kết hôn, nhưng khi làm việc, Tang Lăng vẫn luôn gọi Tang Phổ là đại nhân. Tang Lăng hiện giờ nào còn nhìn thấy chút tùy hứng khi còn thiếu nữ ngày xưa? Đám sĩ quan ngừng hô hấp, chờ đợi công bố đáp án. [/HIDE]
Sư sĩ truyền thuyết Tác giả: Phương Tưởng -- o -- Chương 605: Vương giả trở về (2) Dịch giả và biên tập: quocvuong Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc [HIDE] - Lần này chúng ta cần đi đón một người. Mọi người kinh ngạc trong lòng, đón tiếp một người? Người nào đáng để hưng sư động chúng thế này. Chỉ có một vài con em Tang tộc đang ngồi ẩn ước đoán được gì đó, ai nấy khó giấu được vẻ hưng phấn. - Lần này cùng chấp hành nhiệm vụ với chúng ta, còn có quân đoàn thứ nhất, quân đoàn thứ ba, quân đoàn thứ năm. Giống như quăng vào phòng hội nghị một quả bom nặng ký, mọi người ầm cả lên. Cứ vậy mà tính, sáu quân đoàn của cả khu vực hành tinh Dật Cúc thoáng cái đã điều đi bốn, hành động thế này, là lần tiên gặp phải từ khi có lịch sử đến nay. Rốt cuộc là người nào, đáng được đãi ngộ như vậy? Tang Lăng dường như còn sợ không đủ dọa người, chậm rãi nói: “Với lại, vừa nhận được tin tức, quân đoàn tông ủi đã xuất phát. Ngoài ra, đã có mười hai tộc phụ thuộc phái ra quân đội của bọn họ, bọn họ sẽ xuất phát phía sau chúng ta.” Cái gọi là tộc phụ thuộc chính là thế lực nhỏ có quan hệ cực tốt với Tang tộc như là Kim quy tộc, bọn họ không hề bị đánh tan hoàn toàn. Trong phòng hội nghị yên lặng như tờ, mọi người bị tin tức này làm ngây ra, các nàng vẫn đang tiêu hóa tin tức này. - Tất cả các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ xuất phát trong vòng bốn giờ. Mục tiêu, hành tinh Tuyết Hồi. Tang Lăng liếc nhìn một vòng: “Bây giờ, giải tán.” ***************************************************************** Phòng thí nghiệm toán hạch là phòng thí nghiệm thuật toán, mạng mô phỏng tiên tiến nhất của hành tinh Dật Cúc. Trong cả thiên hà Hà Việt cũng là đếm trên đầu ngón tay. Người phụ trách tổng nơi này chính là tiểu Thạch đầu, vị thiên tài thiếu niên này. Tất cả nghiên cứu viên tinh thông thuật toán được triệu tập lại. Tiểu Thạch đầu mở miệng: “Việc trên tay mọi người bỏ xuống trước, chúng ta có một nhiệm vụ khẩn cấp.” Tiểu Thạch đầu và Tú Linh đã kết hôn hai năm, hắn tuy vẫn có chút hướng nội, nhưng phần cứng ngắc lúc trước lại ít đi rất nhiều. - Chúng ta cần khống chế tất cả ống kính dọc đường từ hành tinh Tuyết Hồi tới hành tinh Dật Cúc, chúng ta cần chú ý nghiêm mật mọi động tĩnh khả nghi trên mạng mô phỏng, chúng ta cần đảm bảo sự thông suốt tin tức của hạm đội. Lời của tiểu Thạch đầu như chém đinh chặt sắt. ***************************************************************** Thu Mạn đang đàm phán với một tập đoàn lớn, hai bên có chút bất đồng về vấn đề đầu tư. Bỗng, thư ký của Thu Mạn bước vội vào phòng đàm phán, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, thấp giọng nói vài câu bên tai Thu Mạn. - A! Thu Mạn vẫn luôn bình tĩnh kêu lên một tiếng kinh ngạc, lập tức tạm biệt mọi người, vội vã rời khỏi phòng hội nghị đàm phán. Hành tinh Dật Cúc hiện giờ, đã là một trong những hành tinh phồn hoa nhất của cả thiên hà Hà Việt, nó cũng là hành tinh an toàn nhất. Sức chiến đấu mạnh mẽ của Tang tộc, không chỉ quét sạch Xích vĩ thú xung quanh, ngay cả thế lực khác cũng nhao nhao theo về. Đối với hải tặc, không nhóm nào dám xuất hiện ở phụ cận khu vực này. Nhưng chính ngày hôm nay, hành tinh Dật Cúc lại đột nhiên căng lên giống như sợi dây đàn, trên không liên tục có quang giáp đoàn quy mô lớn vèo vèo bay qua. Người trên đường hốt hoảng trở về nhà, bầu không khí bỗng nhiên trở nên khẩn trương. - Hôm nay là sao thế? Đã xảy ra việc gì vậy? Tâm lý con người đã chịu đủ chiến loạn cũng không tự chủ được mà trở nên khẩn trương. - Vẫn chưa biết, chắc sẽ không có việc gì đâu. Người trả lời rõ ràng có chút do dự, nhưng hắn rất nhanh tìm được lý do cho mình: “Quân đoàn tông ủi của chúng ta là vô địch mà!” Trong lời của hắn đầy sự tự hào. Trong lòng tất cả dân chúng hành tinh Dật Cúc, quân đoàn tông ủi là vô địch. - Cũng đúng. Người hỏi hơi yên ổn trong lòng. - Xem tin tức. Chắc rất mau sẽ biết thôi. Ngày này, đã quyết định sẽ thành một ngày chấn động thiên hà Hà Việt. Trước tiên là khu vực hành tinh Dật Cúc vẫn luôn bình tĩnh xuất hiện điều động binh lực với quy mô lớn, từng đội, từng đội tàu quân đoàn bay ra khỏi khu vực hành tinh Dật Cúc. Điều này làm tình hình thiên hà Hà Việt lập tức trở nên khẩn trương. Nhưng rất nhanh, các thế lực liền nhận được văn kiện giải thích, Tang tộc thanh minh lần hành động này chỉ là vì đi hành tinh Tuyết Hồi nghênh đón một người. Điều này làm mấy thế lực bị Xích vĩ thú đánh cho sứt đầu mẻ trán thở phào mạnh, nhưng trong lòng lại không khỏi nghi hoặc, người nào đáng để Tang tộc hưng sư động chúng đi nghênh đón thế này chứ? Với lại, đích đến còn là hành tinh Tuyết Hồi, đó không phải là ổ của Tuyết Lai tộc sao? Chẳng lẽ Tang tộc và Tuyết Lai tộc đã về cùng phe? Đối với việc ba đại thế gia cầu viện với Tang tộc nhưng bị từ chối, gần như người của thiên hà Hà Việt đều biết. Bây giờ Tang tộc lại phải đi tới ổ của Tuyết Lai tộc đón người, điều này làm sao không làm người ta liên tưởng lung tung? Nhưng vô luận Tang tộc hay là Tuyết Lai tộc, đối với chi tiết đều không lộ ra chút nào. Mà đây cũng là lần đầu tiên Tang tộc đi ra khỏi khu vực hành tinh Dật Cúc, cũng là lần đầu tiên lấy danh nghĩa khu vực hành tinh Dật Cúc phát ra văn kiện. Từ đây có thể thấy, nhân vật thần bí mà bọn họ sắp sửa nghênh đón đó là tôn quý tới bậc nào. Mặc kệ người ta có suy tưởng thế nào, cũng không có ai lại làm khó Tang tộc ở mắc xích quan trọng này. Ngược lại, người ta đối với Tang tộc đột nhiên quật khởi mấy năm gần đây này có ý bợ đỡ. Biết sao được, Tang tộc vẫn luôn biết điều, làm cho bọn họ bó tay. Lần này đã có cơ hội, các thế lực dọc đường còn không phải ai nấy bỏ ra chút sức lực. Quy cách nghênh đón cao nhất, cung cấp các loại bổ sung, thậm chí có một số thế lực nhỏ còn phái đội ngũ của mình ra theo sát mấy hạm đội này của Tang tộc, làm lực lượng phụ thuộc. Ở trước mặt tai họa Xích vĩ thú, lực lượng của bọn họ quả thật quá nhỏ bé. Bọn họ sở dĩ vẫn còn sống sót, chỉ là vì nạn Xích vĩ thú vẫn chưa lan tới chỗ này. Trước mắt, duy nhất có được thắng lợi với Xích vĩ thú chỉ có Tang tộc, đây cũng là tại sao hành tinh Dật Cúc được gọi là hành tinh an toàn nhất. Quy mô hạm đội cũng theo mấy đội ngũ không ngừng gia nhập này mà trở nên càng thêm khổng lồ. Ánh mắt mọi người đều từ các phương hướng, tề tựu về sự di động của hạm đội của Tang tộc, rồi cuối cùng rơi vào hành tinh Tuyết Hồi. Mọi người đều mong chờ tuyên bố của đáp án cuối cùng. Chính ngay lúc này, một con chip dưới sự hộ tống của lực lượng Tuyết Lai tộc tinh nhuệ nhất, im lặng tới nhà họ Diệp, mà người hộ tống đội ngũ này, rành rành chính là cao thủ số một của Tuyết Lai tộc, Phạn Vẫn. Con chip này tới, suýt nữa làm nhà họ Diệp rơi vào hỗn loạn. Nhà họ Diệp đã sớm bị Xích vĩ thú dày vo tới mức sứt đầu mẻ trán lập tức đưa ra phản ứng. Một hạm đội của nhà họ Diệp dưới sự dẫn đầu của Diệp La lập tức bay đi, mà mục tiêu chính là hành tinh Tuyết Hồi. Kế tiếp đó, sứ giả của nhà họ Diệp và Tuyết Lai tộc cùng nhau, hỏa tốc tới bộ lạc Hy Phượng. Sự phát triển của cục thế làm tâm tình của dân chúng thiên hà Hà Việt vẫn luôn đang dõi theo lập tức bốc cao, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, sự xuất hiện của nhân vật thần bí này, dường như làm sức mạnh của thiên hà Hà Việt vốn dĩ vẫn luôn chia rẽ bắt đầu tụ tập lại. Khi hạm đội của nhà họ Diệp cũng giương cờ nghênh đón xuất hiện trong hạm đội của Tang tộc, mọi người giống như nhìn thấy thắng lợi đang vẫy tay với bọn họ. Các thế lực của thiên hà Hà Việt rối rắm, phức tạp, thế lực lớn nhỏ như rừng, mà ba đại thế gia càng là thế như nước lửa, ân oán giữa bọn họ thậm chí có thể truy nguyên tới mấy trăm năm trước. Mọi người chưa từng nghĩ qua, giả dụ có một ngày, ba đại thế gia cùng đi tới gặp nhau sẽ là một quang cảnh thế nào. Xích vĩ thú ngang ngược vô cùng, chúng giống như không thể chiến thắng, ngay cả ba đại thế gia ở trước mặt chúng cũng liên tiếp bại lui. Nếu như không phải sự hoành không xuất thế của Tang tộc, con người có lẽ ngay cả một tia hy vọng cũng nhìn không thấy. Tang tộc chẳng qua cũng chỉ mang lại cho thời đại đen tối này một tia sáng, còn thắng lợi, vẫn phảng phất như xa vời không biết đến bao giờ. Lần này, là điềm báo của thắng lợi ư? Tả Mễ mấy ngày nay bận tới mức hốc mắt cũng hõm vào trong, nhưng tinh thần của hắn lại tốt tới bất ngờ. Công việc của hắn phụ trách điều phối phi thuyền dọc đường cất cánh, hạ cánh và bổ sung. Thật nhiều chiến hạm! Từng đám lại từng đám chiến hạm ở chỗ này đáp xuống, bổ sung, bay lên, chúng giống như thủy triều vậy, mắt thường nhìn không thấy đầu mút. Không tới mười ngày, hắn đã tiếp đãi gần ngàn tàu vũ trụ, mà con số này vẫn không ngừng tăng lên. Mà sư sĩ quang giáp chở trên tàu vũ trụ càng đếm không xuể. Thì ra chúng ta còn có sức mạnh to lớn thế này! Trong lòng Tả Mễ lập tức nóng bừng lên, hắn bỗng tràn đầy lòng tin với tương lai của con người. Chúng ta nhất định sẽ chiến thắng! Chỉ cần chúng ta quấn thành một sợi dây thừng! Giống như hắn, mỗi một đồng sự xung quanh hắn đều tràn đầy lòng tin, mỗi người đều làm việc quên mình, giống như không biết mệt mỏi vậy. Mà tin tức các nơi, tin tức các tần số, toàn bộ đều chỉ chiếu một tiết mục, chính là sự kiện này. Lượng lớn ký giả theo chân các hạm đội chạy tới hành tinh Tuyết Hồi, mà Tang tộc vẫn luôn thấp giọng lần này lại khoan dung đến bất ngờ, bọn họ ngầm cho phép hành vi của mấy ký giả này. Mọi người không ngại phiền phức thủ ở trước mặt màn hình, tập trung bất cứ tin tức của mấy hạm đội này. Trong mắt bọn họ nở rộ một loại ánh sáng gọi là hy vọng. Mọi người đều đang mong chờ, mong chờ lần này có thể coi như là lần kết minh thật sự đầu tiên của thiên hà Hà Việt từ khi có lịch sử tới nay. Tả Mễ quả thật quá mệt mỏi rồi, làm việc không gián đoạn mấy ngày làm thân thể hắn chịu gánh nặng khổng lồ. Hắn cuộn tròn ngủ trong góc kẹt, trước mặt hắn đặt một hộp cơm vừa mới ăn xong. Bỗng, hắn bị một một trận hỗn loạn làm tỉnh lại. Hắn mở cặp mắt mơ hồ ra, liền nghe thấy có người đang hét: “Mau, mau xem, đó là hạm đội của bộ lạc Hy Phượng, bọn họ cũng đến rồi!” Tất cả cơn buồn ngủ của Tả Mễ vừa mới tỉnh lại liền bị tin tức này quét cái sạch trơn, hắn đứng bật dậy, chạy tới trước màn hình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hạm đội uy phong lẫm liệt đó trên màn hình lớn. Bộ lạc Hy Phượng đã tới! Tin tức này giống như cuồng phong, thổi đi khắp thiên hà Hà Việt, mà tiếng hoan hô của cư dân cả thiên hà Hà Việt lúc này cũng giống như cuồng phong vang lên khắp cả thiên hà. Mỗi người đều biết, theo sự xuất hiện của hạm đội bộ lạc Hy Phượng, có nghĩa là đã hoàn thành việc kết minh của thiên hà Hà Việt. Sự xuất hiện của hạm đội bộ lạc Hy Phượng đối với các thế lực có khứu giác nhạy cảm mà nói, là một tín hiệu rõ ràng vô cùng. Do đó, trong ngày tháng tiếp theo, số lượng hạm đội tới hành tinh Tuyết Hồi bỗng nhiên tăng mạnh. Mà mọi thứ này, toàn bộ đều vì sự xuất hiện của một nhân vật thần bí. [/HIDE]
Sư sĩ truyền thuyết Tác giả: Phương Tưởng -- o -- Chương 606: Định cục Dịch giả và biên tập: quocvuong Nguồn: Tàng Thư Viện Mời đọc [HIDE] Mưa gió bên ngoài không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới cuộc sống trong tàu Darkness. Đối với mấy người An Bỉ Lạc Kỳ mà nói, thiên hà Hà Việt là một địa phương hoàn toàn xa lạ. Một nơi xạ lạ thế này, cục thế thế nào, bọn họ làm sao lại để trong lòng? Ngược lại, chỉ cần hoàn thành mệnh lệnh đại nhân giao cho bọn họ là được. Không giống sự nhàn nhã của Diệp Trùng, cả Tuyết Lai tộc hiện giờ, trên trên dưới dưới bận rộn tới mức gần như ngay cả thời gian rảnh hít thở cũng không có. Người, quả thật quá nhiều! Người Tuyết Lai tộc bận rộn tiếp đãi, rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng được qua huấn luyện chuyên môn cũng bị đẩy lên tuyến đầu, bởi vì nhân thủ quả thật quá thiếu. Quân đoàn tông ủi của Tang tộc tới đầu tiên, mà việc đầu tiên bọn họ tới hành tinh Tuyết Hồi chính là tới gặp Diệp Trùng. - Tiểu tiên sinh! Khi Tang Thiết nhìn thấy Diệp Trùng, cực kỳ kích động, nhưng hắn rất mau khắc chế được tâm tình của mình, nhưng trong lời nói vẫn có thể nghe ra tâm tình hiện giờ của hắn không hề bình tĩnh: “Ngài… vẫn tốt chứ?” Rất nhiều thành viên quân đoàn tông ủi sau lưng hắn đã kích động tới mức nói không ra lời. Trong số bọn họ, hầu hết đều là đám đầu tiên theo Diệp Trùng đi ra từ Tang gia thôn, thậm chí có một số người, Diệp Trùng còn từng tự mình chỉ dẫn bọn họ làm sao điều khiển quang giáp tông ủi. Sự sùng bái và tín nhiệm của bọn họ đối với Diệp Trùng, đã khắc sâu vào trong xương của bọn họ. Tang Thiết trước mắt và trong ấn tượng của Diệp Trùng có khác biệt khá lớn, xem ra mọi người đều đang trưởng thành a, Diệp Trùng cảm khái trong lòng. Trừ Mục Thương và Băng, Tang tộc là người Diệp Trùng tin tưởng nhất. Cho nên nhìn thấy sự trưởng thành của mấy người Tang Thiết, Diệp Trùng cũng hơi vui mừng. Liên quan tới lần tụ hội lớn này, thứ dùng nhiều nhất chính là mấy từ đại loại như rầm rộ chưa từng thấy, sử chưa tiền lệ. Đánh giá của mấy nhà lịch sử học đối với lần tụ hội lớn này, đầy dẫy lời khen ngợi. Nhưng chỉ có người thời đại này, mới có thể chân chính rõ ràng con người lúc này là kích động tới bực nào. Diệp Trùng không hề biết, ảnh hưởng của việc hắn hiện đang làm này là sâu xa tới bực nào. Trầm mặc một hồi, hắn hỏi: “Các người có liên hệ được với Mục Thương không?” Sự tồn tại của Mục Thương, nhân vật khá cốt lõi của Tang tộc đều biết. Tang Thiết lắc đầu: “Không có. Nó không phải ở cùng ngài sao?” Diệp Trùng không nói gì, trong lòng hắn đã rõ, Mục Thương nhất định vẫn ở Hôi cốc. Mục Thương a. Các người vẫn tốt chứ? Diệp Trùng ngơ ngẩn nghĩ. Hành tinh Tuyết Hồi hiện giờ, chỉ e là chỗ nhiều ký giả nhất của thiên hà Hà Việt. Mấy ký giả tới từ bốn phương tám hướng này, bọn họ không tiếc sức lực báo cáo về sự kiện lần này. Đương nhiên, điều này cũng được ích lợi từ sự ủng hộ của các thế lực đối với công việc của bọn họ. Đây không phải là lời xã giao qua quít, ở hành tinh Tuyết Hồi, Tuyết Lai tộc vì mấy ký giả này đã cung cấp chỗ ăn ở chuyên môn. Còn các thế lực, đối với công việc phỏng vấn của ký giả cũng cực kỳ phối hợp. Mấy ký giả này tới hành tinh Tuyết Hồi đã là ngày thứ năm. Trong số bọn họ có rất nhiều người đã bắt đầu trở nên khó chịu. Tuy mọi người cực kỳ phối hợp đối với công việc của bọn họ, nhưng lại không ai có thể nhìn thấy mặt nhân vật thần bí trong truyền thuyết đó. Thật ra, bọn họ đều biết nhân vật thần bí đó ở đâu, cả thiên hà Hà Việt, chỗ duy nhất vẫn giữ giới bị nghiêm ngặt thì chỉ có một tàu vũ trụ: tàu Darkness. Chiến hạm bọn họ chưa từng nghe nói qua này khổng lồ như thế. Ở xa xa nhìn, vẫn có thể bị sức áp bức cường đại của nó làm chấn động. Bọn họ từ trong lời nói quanh co với Tuyết Lai tộc, bọn họ vẫn có được một số tin tức quý giá. Thí dụ sức chiến đấu của chiến hạm này cực kỳ kinh người, thí dụ nhân vật thần bí trong truyền thuyết đó chính là ở trên chiến hạm này, thí dụ nhân vật thần bí này có nguồn gốc đặc biệt với Tuyết Lai tộc và nhà họ Diệp, thí dụ trên chiến hạm này có vô số sư sĩ bắn tỉa… Hình ảnh tàu Darkness được truyền tới mỗi một ngóc ngách của thiên hà Hà Việt, một số người đánh giá vũ khí nổi tiếng bắt đầu tiến hành nghiên cứu nó. Mà khi một vị công trình sư trong lúc vô ý phát hiện chất liệu của chiến hạm này, mọi người mới bỗng nhiên phát hiện, cho dù mỗi một linh kiện trên chiến hạm này gỡ xuống làm tài liệu đem bán, giá trị của nó vẫn cao tới mức không thể với tới. Nhân vật thần bí, chiến hạm thần bí, sư sĩ bắn tỉa… Trong thời gian cực ngắn, tàu Darkness liền trở thành minh tinh chói mắt nhất của cả thiên hà Hà Việt. Nhưng chiến hạm đóng chặt này lại giống như một con rùa đen thu vào trong mai, làm mấy ký giả này hoàn toàn không biết ra tay từ đâu. Nhưng hợp minh của thiên hà Hà Việt không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, dưới sự dẫn dắt của ba đại thế gia và Tang tộc đã sớm có hẹn ngầm, hợp minh tiến triển vô cùng mau chóng. Hai tuần sau, đồng minh thiên hà Hà Việt chính thức tạo lập. Trong danh sách nhân viên quan trong công bố, người ta không nhìn thấy bất cứ cái tên xa lạ nào. Tang tộc trong đồng minh chiếm số lượng nhiều nhất, ước chiếm hai mươi phần trăm, ba đại thế gia, mỗi nhà chiếm mười lăm phần trăm, số lượng còn lại do đầu lĩnh các thế lực khác nắm giữ. Từ trong này cũng có thể nhìn ra sự cường đại của Tang tộc, ít nhất trong lòng mọi người, Tang tộc hiện giờ so với bất kỳ một nhà nào trong ba đại thế gia đều cường đại hơn. Nhưng người ta lại kỳ quái phát hiện, trong cả danh sách, bọn họ không hề phát hiện nhân vật thần bí đó. Nhân vật thần bí này giống như từ đầu tới cuối đều không tham gia trong hội nghị kết thành đồng minh, mà chiến hạm Darkness đó, cũng chưa từng mở cửa khoang. Cánh quân đồng minh này, bất kể là quy mô, hay là sức chiến đấu, đều cường đại trước giờ chưa từng có, nó chiếm ba phần tư tất cả lực lượng quân sự của cả thiên hà Hà Việt. Mà người chỉ huy của nó, đương nhiên cần một tướng lĩnh có thể đủ phục chúng. Vì vậy, Tang Phổ chuyên môn dời từ hành tinh Dật Cúc tới. Ánh mắt mọi người đều bị đội quân siêu cấp này hấp dẫn, mọi người hy vọng bọn họ có thể mau chóng quét sạch Xích vĩ thú của thiên hà Hà Việt. Tất cả ánh mắt đều tụ tập trên đội quân siêu cấp mới thành lập nên này, mọi người đều hiểu rõ, đội quân này sẽ quyết định vận mệnh từ nay về sau của thiên hà Hà Việt. Mà chính ngay lúc này, tàu Darkness yên lặng bay lên. Đi cùng với hắn, còn có mười chiến hạm của Tang tộc, trên mỗi chiến hạm chở bốn trăm sư sĩ. - Phù, cuối cùng đã đánh thông rồi. Tang Khảm thở một hơi, liếc nhìn Tang Phàm đứng ở bên cạnh, lại không dám nhảy nhót giống lúc trước. Tang Phàm là cùng tới với Tang Phổ, để chỉ huy bốn ngàn cái quang giáp tông ủi đó. Khi được biết Mục Thương đai nhân có khả năng bị “thất lạc ở Hôi cốc” (đoạn “ “ tự thêm vào cho hợp lý), mấy người Tang Phổ vốn định phái càng nhiều người hơn tới chi viện, nhưng bị Diệp Trùng từ chối. Với cái nhìn của Diệp Trùng, mấy người này đã đủ rồi. Với lại, nếu như nói thế giới này lòng tin của Diệp Trùng với ai nhiều nhất, thì chỉ có Mục Thương. Ở một số lúc nào đó, lòng tin đối với Mục Thương của Diệp Trùng thậm chí so với bản thân còn mạnh hơn. Cho dù đối phương là Xích vĩ thú, nhưng Diệp Trùng tin tưởng, chỉ cần cho Mục Thương chút thời gian hít thở, nhất định có thể đánh chúng tìm không được đông tây nam bắt. Diệp Trùng đã từ Tuyết Lai tộc có được tư liệu có liên quan tới cánh tay đầu tiên của Mục Thương. Mục Thương so với hai mươi năm trước, quả thật lợi hại quá nhiều. Với Diệp Trùng, cho dù là át chủ bài mới của Tuyết Lai tộc, Phạn Vẫn, so với Mục Thương, cũng không phải là thua một điểm, nửa điểm. Đương nhiên, đối chiến một đánh một, phần thắng của Phạn Vẫn lớn vô cùng, nhưng nói tới thực lực tổng hợp, Phạn Vẫn so với Mục Thương còn lâu mới bằng. Mấy ngày lại đây, có thể nói là tin thắng trận liên tiếp. Quân đồng minh dưới sự dẫn dắt của Tang Phổ hễ đánh là thắng, đã liên tục san bằng mấy ổ thân mềm của Xích vĩ thú. Diệp Trùng đã mang phương pháp nên làm thế nào đối phó Xích vĩ thú nói với Tang Phổ cực kỳ tường tận. Mà trải qua nghỉ ngơi khoảng thời gian này, Tuyết Lai tộc cuối cùng cũng bắt đầu sản xuất vũ khí kiểu mới của bọn họ, Hồng Yên – 3 với quy mô lớn. Căn cơ của ba đại thế gia quá dày, chỉ cần cho bọn họ khôi phục lại, bọn họ có thể phát huy ra sức mạnh khá lớn. Ổ thân mềm mềm mại đã thành chỗ trí mạng nhất của Xích vĩ thú. Ở trước mặt đạn nổ mạnh, chúng vô cùng yếu ớt. Nhưng con người đối mặt chính diện ứng phó Xích vĩ thú lại ở thế yếu. Xích vĩ thú không có ổ thân mềm bỏ chạy tán loạn khắp nơi, mà quân đồng minh căn bản không cách nào ngăn cản mấy con Xích vĩ thú này. Nhưng chiến quả như vậy vẫn có thể làm mọi người cảm thấy phấn chấn, Xích vĩ thú không có ổ thân mềm đã trở thành cây không rễ. Ở trước mặt sự càn quét không ngừng nghỉ của con người, vận mạng của chúng có thể dự kiến. Nhưng đồng thời cũng có thể dự kiến, con người trong thời gian khá dài, phải đối mặt Xích vĩ thú linh tinh, muốn thu được cuộc sống yên bình giống như trước, chỉ e không thể nào. Nhưng bất cứ ai cũng sẽ không có thêm bất cứ yêu cầu hà khắc nào với mấy người Tang Phổ, chiến quả thế này trong mắt mọi người, đều đã là huy hoàng không gì sánh được! Diệp Trùng không hề đi lo chiến đấu của thiên hà Hà Việt, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên chiến đấu mình cần phải đối mặt. Trên con đường này, chiến đấu cực kỳ thường xuyên, nhưng may mà hỏa lực của tàu Darkness đủ mạnh, lại cộng thêm có sự hộ giá, bảo vệ của bốn ngàn quang giáp tông ủi, tốc độ tiến tới của hạm đối khá nhanh. Diệp Trùng cảm thấy mật độ Xích vĩ thú của thông đạo này, không hề dày đặc như trong tưởng tượng của hắn. Đây là chuyện làm sao? Chính ngay lúc Diệp Trùng đánh thông thông đạo thông tới Hôi cốc, còn quân đồng minh đánh giết khắp bốn phương, một hạm đội của Tang tộc ở lại, bọn họ dưới sự dẫn dắt của Tuyết Lai tộc, tới chỗ cửa vào thông đạo thông với tinh khu tự do. Nhiệm vụ lần này của bọn họ là đi moi một tàu vũ trụ chìm dưới đáy nước, lão già Phá Xa và Griffiths tới chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ. Lam bạc, là tài liệu cần thiết để sửa chữa Mục Thương. - Thế nào? Có tín hiệu không? Diệp Trùng hỏi Tang Phàm. Chiến hạm của Tang tộc so với tàu Darkness thì thua kém hơn nhiều, nhưng lại có một thứ tàu Darkness không thể so sánh. Đây chính là hệ thống liên lạc cao tần do phòng thí nghiệm toán hạch sản xuất, năng lực bắt tín hiệu của chúng cực mạnh, vượt xa hệ thống liên lạc của tàu Darkness. Đây là sản phẩm đầu tiên của phòng thí nghiệm toán hạch, cũng chính sản phẩm này, làm mọi người đểu hiểu rõ năng lực của phòng thí nghiệm toán hạch và tiểu Thạch đầu. Dương Minh đang trên đường tới hành tinh Văn Sâm, hắn hiện giờ đã không phải là học đồ thiếu niên lúc trước. Hắn theo đại sư Harrel, cộng thêm bản thân không ngừng nỗ lực, hắn hiện giờ đã là một kỹ sư duy tu cơ giới xuất sắc. Lần này hắn chính là dẫn theo một đoàn duy tu tiến vào hành tinh Văn Sâm, nơi đó hiện giờ đã là tuyến đầu, cần bổ sung gấp kỹ sư duy tu. Tuy Kiệt đại nhân đột nhiên mất tích làm hạm đội suýt rơi vào cảnh nguy khốn, nhưng mấy năm lại đây, bọn họ dưới sự dẫn dắt của đại nhân Mục Thương, sáng tạo một rồi lại một kỳ tích. Bọn họ không ngừng tích lũy lực lượng, mà nguồn lực dồi dào trong hành tinh U Linh cũng làm thực lực hạm đội tăng lên rất nhanh với biên độ lớn. Hành tinh U Linh cũng trở thành căn cứ chính của hạm đội Kiệt, một loạt phán đoán vô cùng chính xác của đại nhân Mục Thương, lại cộng thêm chế độ nội bộ không ngừng hoàn thiện, sức mạnh của bọn họ tăng lên từng ngày. Một lần chiến đấu trong lúc vô tình làm đại nhân Mục Thương tìm được nhược điểm trí mạng của Xích vĩ thú, đó chính là ổ thân mềm. Trải qua sự nỗ lực của bọn họ, tất cả ổ thân mềm của Xích vĩ thú trong Hôi cốc hiện giờ đều đã bị bọn họ tiêu diệt, mà số lượng Xích vĩ thú cũng giảm mạnh tới ba mươi phần trăm lúc mới đầu. Uy hiếp của Xích vĩ thú không có ổ thân mềm nhỏ hơn nhiều, hiện giờ ở Hôi cốc, giết chết Xích vĩ thú linh tinh đã là con đường chủ yếu nhất để thu được điểm cống hiến của sư sĩ. Trước mặt biểu hiện tuyệt vời của đại nhân Mục Thương, Alvar được xưng là thiên tài chiến thuật ảm đạm vô quang. Cái tên hạm đội Kiệt này, cũng vang khắp cả Hôi cốc. Bọn họ hiện giờ đã khống chế hầu hết khu vực của Hôi cốc, mà trong Hôi cốc gần như đã tìm không thấy đội ngũ Xích vĩ thú có tổ chức, chỉ cần đánh thông thông đạo thông tới thiên hà Hà Việt, chiến dịch này bọn họ sẽ thắng lợi triệt để. Chỉ là vô luận bọn họ thu được ưu thế thế nào, đại nhân Mục Thương đều không chịu rời khỏi hành tinh U Linh. Mọi người đều biết, đại nhân Mục Thương đang đợi Kiệt đại nhân. So với Kiệt đại nhân, đại nhân Mục Thương càng thần bí hơn. Cho dù thành viên hạch tâm của hạm đội, người có thể gặp được đại nhân Mục Thương cũng chỉ có mấy người đếm trên đầu ngón tay như đại nhân Tây Thanh và đại nhân Tu. Nhưng có một điểm cực kỳ thống nhất, đó chính là bọn họ chưa từng tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan tới đại nhân Mục Thương. Bỗng có thuyền viên báo cáo: “Đại nhân. Chúng tôi xác định được tín hiệu bất minh.” - Tín hiệu bất minh? Dương Minh nhíu mày, lầm bầm thấp giọng một mình: “Không thể nào a, khu vực này đã bị chúng ta hoàn toàn khống chế, làm sao lại có tín hiệu bất minh?” - Thuộc hạ cũng không biết. Thuyền viên này nghe Dương Minh lầm bầm một mình, trả lời vô cùng thành thật. Trầm ngâm hồi lâu, Dương Minh lập tức đưa ra quyết định: “Lập tức báo cáo về căn cứ hành tinh Văn Sâm phát hiện này. Sau đó thử kết nối tín hiệu bất minh này. Cho nhân viên chiến đấu giữ cảnh giác cao độ.” Tàu vũ trụ này của hắn không phải là chiến hạm, tuy có sư sĩ hộ vệ nhưng trên tàu hầu hết đều là kỹ sư duy tu. Thuyền viên lập tức đi chấp hành mệnh lệnh. Diệp Trùng không ngờ ở nơi này lại gặp được một tàu vũ trụ. Đây chỉ là một tàu vũ trụ thông thường, không có bất cứ chỗ lạ nào. Chỉ duy mấy chữ lớn “G044 hạm đội Kiệt” trên thân tàu làm Diệp Trùng có chút ngây người. Tàu vũ trụ lấy G bắt đầu số hiệu là tàu duy tu, cái tên hạm đội Kiệt này làm Diệp Trùng trừ cười khổ lại không khỏi phấn chấn tinh thần, xem ra, Mục Thương làm cũng không tệ. Tang Phổ sử dụng sách lược dụ dỗ chính diện, tốp nhỏ đánh úp, đã thu được chiến quả to lớn. Bọn họ thường dùng hạm đội lớn ép thẳng tới sương tím. Sau khi dẫn dụ lượng lớn quân Xích vĩ thú ra, hạm đội nhỏ trang bị lượng lớn đạn nổ mạnh đi vòng với phạm vi lớn, tránh đội quân lớn của Xích vĩ thú, đánh úp tổ thân mềm phía sau của chúng. Xích vĩ thú không có ổ thân mềm dựa dẫm lập tức vô cùng hoảng loạn. Mà đội quân lớn lúc này không hề tiến công, mà là cắn chặt không thả, kéo thời gian và giữ khoảng cách, giống như dòi bám vào xương. Một khi Xích vĩ thú lộ ra vẻ mệt mỏi, thì phát động công kích. Phương pháp này mười lần không sai, cực kỳ hiệu quả. Ngày mười bốn tháng tư năm 2455 lịch Hà Việt. Đại nhân Mục Thương chính thức rời chức vụ hạm trưởng hạm đội Kiệt. Tây Thanh và Tu cùng chấp chính. Các chính lệnh không đổi. Tháng sáu năm 2455 lịch Hà Việt, ổ thân mềm của Xích vĩ thú cuối cùng ở thiên hà Hà Việt bị hạm đội đột kích của Tang tộc hủy diệt. Năm 2456 lịch Hà Việt, Tang tộc liên hợp ba đại thế gia, nguyên soái Tây Đinh của thiên hà Thiết Bối Tây Đinh. Phát động công kích về phía Xích vĩ thú. Tới năm 2457 lịch Hà Việt, cục thế năm thiên hà lớn từ từ ổn định. Tai họa Xích vĩ thú này, mang lại cho thiên hà Hà Việt và năm thiên hà lớn tổn thất khổng lồ. Theo thống kê, thiên hà Hà Việt, nhân khẩu sau tai họa chỉ còn ba mươi phần trăm nhân khẩu lúc trước. Còn Hôi cốc, nhân khẩu sau tai họa, chỉ còn hai mươi lăm phần trăm lúc trước. Năm thiên hà lớn lại càng thê thảm. Nhân khẩu sau tai họa chỉ còn mười hai phần trăm nhân khẩu trước tai họa. Lượng lớn các hành tinh hoang vu. Mặc kệ là thiên hà Hà Việt hay là năm thiên hà lớn, đều sẽ đối mặt một cục diện tẩy rửa mới lần nữa. Mãi tới ba năm sau, người ta mới bắt đầu thật sự trải qua cuộc sống bình lặng. Dưới chính sách khích lệ, người ta bắt đầu ào về phía mấy hành tinh đã hoang vu đó với lượng lớn. Nhưng vì ứng phó Xích vĩ thú linh tinh, người ta không chỉ cần kết bạn cùng đi, mà còn phải có sức mạnh bảo vệ chính mình. Sư sĩ, lại nghênh đón một thời đại hoàng kim mới. Tuy tai họa đã qua rất lâu, trên hành tinh Lam Hải vẫn có thể nhìn thấy dã thú cỏ dại ở bất cứ đâu. Hành tinh Lam Hải lúc trước là một hành tinh thương nghiệp, nguồn lực của bản thân nó đã sớm khai thác cạn kiệt, loại hành tinh này đã sớm không hấp dẫn được người ta chú ý. Trừ một số cư dân gốc của hành tinh Lam Hải vì đạo nghĩa mà mặc kệ quay trở lại hành tinh Lam Hải ra, bình thường rất ít có ai lại chủ động tới hành tinh Lam Hải. Nhưng hai năm này, theo sự từ từ hồi phục của nguyên khí toàn xã hội, tác dụng của vị trí địa lý đặc biệt của hành tinh Lam Hải bắt đầu hiển hiện ra. Nhân khẩu hành tinh Lam Hải cũng không ngừng tăng lên, một số chỗ thậm chí có trung tâm mậu dịch thương nghiệp cỡ nhỏ. Một cửa tiệm nhỏ bên đường. Một thiếu niên lạnh lùng đeo tạp dề màu trắng, thuần thục nhào bột mỳ. Bên cạnh hắn, một cô gái khí chất lạnh lẽo, mái tóc dài màu đen tuyền, mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết nhanh nhẹn chặt thịt bò đã muối, ánh đao như tuyết, miếng thịt bò cắt xuống mỏng như tờ giấy mỏng. Mà ở trong góc, một ông lão nửa nằm trên ghế dựa bằng mây, mãn nguyện nhìn hai người, đu đưa đu đưa. Một cuộc tán gẫu bình thường của Diệp Trùng và Băng. - Em vẫn muốn một con gái. Băng cắn môi, nhịn không được nói. Sức đôi tay nhào mỳ của Diệp Trùng vẫn đầy mạnh mẽ, không ngẩng đầu lên: “Được, anh tiếp tục cố gắng!” Ở hậu viện, một cái quang giáp lam trắng xen kẽ, tay trái cầm máy hút bụi, mắt điện tử màu lam chớp chớp: “Độ sạch sẽ bảy, độ ẩm không khí ba, chỉ số bụi hai, chấp hành phương án B.” Trên lầu, một hàng giường lắc được đặt chỉnh tề. Bỗng, một đứa trẻ trong đó òa cái khóc tỉnh lại, cái này giống như quăng một đốm lửa vào trong thùng thuốc súng, thoáng cái tất cả các đứa trẻ đều khóc cả lên. Sa Á đang xếp bằng ngồi thẳng mở bừng mắt, liếc về phía giường lắc một cái, thoáng cái, mấy đứa trẻ trôi nổi lên trên. Mấy đứa trẻ rõ ràng không phải lần đầu chơi trò này, lập tức ngừng tiếng khóc, hai cái tay nhỏ hưng phấn cào loạn trên không. Bốn đứa trẻ từ từ bay về phía Sa Á, chúng mở to cặp mắt lớn tò mò, trong miệng phát ra âm thanh ê a, ê a. Thân là bảo mẫu, Sa Á biết, thời gian tiết mục ảo thuật đã tới. Sớm biết, mình cùng với mấy người Kim Duy Đông đi làm thuê thì tốt biết bao, Sa Á không kiềm được phát ra cảm khái giống nhau lần thứ một ngàn năm trăm hai mươi. Lại liếc nhìn một cái ra đằng trước, trong lòng Sa Á cũng lại phát ra cảm khái lần thứ một ngàn năm trăm hai mươi, hai người này quả nhiên không hổ là võ thuật gia, thật là biết sinh a! Thấy Sa Á ngập ngừng không động đậy, bốn tên ác ma nhỏ rõ ràng không chịu, liều mạng vung vẩy cánh tay nhỏ múp thịt của chúng, ê a ê a kháng nghị Biết làm sao hơn, Sa Á chỉ đành bắt đầu biểu diễn ảo thuật mà nàng đã cực kỳ thuần thục… [/HIDE]