[Khoa Ảo] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Phương Tưởng (Full: C606)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tieukiem

    tieukiem Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/11
    Bài viết:
    867
    Được thích:
    590
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 314: Chiến đấu nào!


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Sắc mặt Nhuế Băng xấu tới cực điểm, nhìn thấy quái vật như thủy triều ở bên ngoài, tuy đã là giới giả nhưng ác cảm trời sinh của phụ nữ đối với động vật như là chuột thường không tốt lắm.

    Lần trước ở hành tinh Nguyệt Mang, Thạch Phù Âm bị hoảng sợ, tình trạng thân thể vốn dĩ không tốt liền trở xấu, vì vậy liền chuyển tới hành tinh Chu Gian có trình độ trị liệu cực kỳ tiên tiến. Không chỗ nào để đi, Nhuế Băng liền dứt khoát ở lại bên cạnh Thạch Phù Âm. Đối với cô gái yếu đuối này, nàng rất thương xót.

    Thạch Sùng Minh đã ra ngoài làm việc, hiện giờ chỉ có hai người nàng và Thạch Phù Âm. Trên đường đột nhiên chui ra lượng lớn quái vật làm Nhuế Băng kinh ngạc vô cùng.

    Nhuế Băng chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình một con đường phồn hoa biến thành địa ngục nhân gian. Máu thịt tung tóe, người đi đường né tránh không kịp lập tức bị xé thành vô số mảnh, máu thịt, nội tạng lập tức giống như mưa bay đầu trời, cảnh tượng làm người ta phát run.

    Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm, tiếng khóc, tiếng gọi bi ai, tiếng kêu hoảng sợ chói tai, cả thế giới giống như đột nhiên loạn lên vậy.

    Nhuế Băng đứng bên cửa sổ, trừng trừng nhìn thảm kịch xảy ra ở dưới, trong lòng dậy lên trăm loại cảm giác.

    Thế giới này sao thế? Tại sao lại như vậy?

    Có một người đi đường phản ứng hơi chậm, bị một con chuột cắn chân, chít chít vài cái liền nuốt cái chân đó vào bụng, cặp mắt đỏ rực lấp lánh hung quang. Cơn đau kịch liệt đột nhiên mất chân làm gương mặt người đi đường đó thoáng cái nhăn nhúm, nhưng không đợi hắn phản ứng lại từ con đau, bầy chuột như thủy triều lập tức chôn vùi hắn. Ánh mắt Nhuế Băng sắc bén vô cùng, mỗi một chi tiết của biểu tình trước khi chết của người đi đường đó đều bị nàng bắt được. Gương mặt đột nhiên nhăn nhúm đó quay cuồng trong đầu Nhuế Băng, trong lòng đau đớn lại cảm giác trái tim đang co giật.

    Hít một hơi thật sâu, hồi phục sự bất định trong lòng, Nhuế Băng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá tình thế, nhưng khi nàng nhìn rõ tình trạng phía dưới, vẻ mặt nàng không khỏi biến đổi.

    Mấy con chuột này cường hãn vô bì, sức mạnh lớn tới mức kinh người, hơn nữa hai hàm răng của nó càng đáng sợ hơn. Tường do vật liệu phức hợp cao cường độ chế thành trước mặt chúng giống như bánh quy vậy, chít chít vài cái liền cắn xuyên qua.

    Cứ thế này, ở trên này chỉ có một con đường chết, Nhuế Băng suy tính. Toàn bộ tòa nhà tổng hội y học dùng vật liệu phức hợp chế tạo, căn bản không sao chống đỡ được mấy hàm răng đó của bọn chuột.

    Xem ra chỉ đành đánh cuộc! Thần quang trong mắt của Nhuế Băng lấp lánh, là một giới giả, cục thế có tồi tệ hơn cũng không sao làm dao động sự bất khuất của nàng.

    Đi tới trước giường Thạch Phù Âm, vừa đúng lúc Thạch Phù Âm tỉnh lại, mở cặp mắt ra, nhìn thấy Nhuế Băng, kêu lên một tiếng ngọt ngào: "Băng tỷ tỷ."

    Nhuế Băng sờ sờ trán của Thạch Phù Âm, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

    - Cảm giác tốt nhiều rồi. Vẻ mặt của Thạch Phù Âm trắng bệch, nhưng vẫn cười ngọt ngào.

    Thương xót nhìn Thạch Phù Âm đang cười, trong lòng Nhuế Băng lại vô cùng lo lắng, nếu như không ở tổng hội y học, chỗ khác căn bản không có điều kiện trị liệu tốt thế này, bệnh tình của Thạch Phù Âm sẽ tiếp tục trở xấu hay không? Nhưng trước mắt cũng không có cách khác có thể nghĩ được, Nhuế Băng cắn răng, nói với Thạch Phù Âm: "Tình hình bên ngoài rất loạn, chúng ta hiện giờ phải rời khỏi chỗ này, đợi lát nữa ta cõng cô."

    - A! Thạch Phù Âm kinh ngạc vô cùng: "Vậy Minh thúc thì sao?"

    Nhuế Băng lắc đầu: "Tôi cũng không biết hắn tại sao không trở về, có thể gặp phải tình huống gì đó rồi." Suy đoán của Nhuế Băng hoàn toàn chính xác, Thạch Sùng Minh trước mắt cũng bị nguy, hơn nữa cục thế so với chỗ này của bọn họ càng thêm nguy hiểm.

    Đi tới trước cửa sổ nhìn xuống dưới, Nhuế Băng biết không thể nán lại, lập tức để cho Thạch Phù Âm mau chóng mặc quần áo. Thạch Phù Âm cuống quít, phí rất nhiều sức mới mặc xong, bỏi vì cơ thể yếu ớt sợ lạnh, nàng mặc giống như một con heo nhỏ.

    Nhuế Băng đi tới trước giường, roạt roạt vài cái, xé cả tấm trải giường thành vài sợi vải. Nhuế Băng lấy một sợi vải nhẹ nhàng buộc lên đôi mắt của Thạch Phù Anh, nàng không muốn tiểu cô nương nhìn thấy thảm trạng giống như địa ngục ở bên ngoài. Dường như dự liệu tới gì đó, Thạch Phù Âm cười ngọt ngào với Nhuế Băng, vâng lời để Nhuế Băng giúp mình buộc kín cặp mắt, vô cùng ngoan ngoãn. Nhuế Băng lấy tai nghe âm nhạc bên giường, đeo giúp Thạch Phù Âm. Hiệu ứng âm thanh của loại tai nghe âm nhạc này cực tốt, một khi mang lên thì hoàn toàn cách ly với bên ngoài, trong tai chỉ có tiếng âm nhạc tuyệt vời đó.

    Buộc chặt Thạch Phù Âm trên lưng, Nhuế Băng không có bất cứ lưỡng lự và sợ hãi nào, triển khai thân hình.

    Diệp Trùng quay đầu nhìn lại, một cô gái trên tay ôm một đống chip, hoảng sợ nhìn mặt đất xung quanh nàng ta. Mặt đất xung quanh nàng như nước sôi sùng sục, không ngừng cuộn lên.

    Mũi chân Diệp Trùng nhấn một cái, lướt tới bên cạnh nàng, một tay chộp nách nàng, tiếp đó thân hình xoay một cái, xông mạnh tới trước.

    Roạt, chip trên tay cô gái đó rơi một cái, mặt cô gái đó lập tức không còn chút máu, kêu lên: "Chip của ta, chip của ta!"

    Nàng ta không ngừng ra sức giãy giụa trên tay Diệp Trùng, hy vọng có thể thoát khỏi đôi tay của Diệp Trùng, quay lại nhặt con chip. Nhưng tay của Diệp Trùng giống như cái kiềm sắt, vô luận nàng ta giãy giụa thế nào cũng không sao thoát được từ tay của Diệp Trùng.

    - Thả ta ra! Thả ta ra! Chip của ta, hu hu, chip của ta! Nàng liều mạng đấm Diệp Trùng, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, nàng đột nhiên cúi thấp đầu, hung hăng cắn một cái trên tay Diệp Trùng!

    Ánh mắt Diệp Trùng biến lạnh, tay trái vung lên!

    Bốp! Một cái tát vang lên rõ ràng vô cùng, trên gương mặt vô cùng mỏng manh của cô gái đó lập tức hiện lên năm vết tay đỏ rực!

    - Ngươi... ngươi đánh ta? Cô gái đó lắp bắp nói, mặt đầy vẻ khó tin.

    - Cô xác định cô muốn chết? Diệp Trùng nhìn cũng không nhìn nàng ta, giọng nói lạnh nhạt như gió thu. Cô gái đó toàn thân phát lạnh, trên mặt vẫn không thể tin được. Thời gian học tập của Diệp Trùng rốt cuộc là quá ngắn, vừa gặp phải loại thời khắc khẩn cấp này, thói quen lúc trước, tư duy lạnh lùng lập tức chiếm thế thượng phong.

    Nếu như cô gái này nói phải, Diệp Trùng tuyệt đối sẽ lập tức buông tay. Trong đầu hắn không hề có quan niệm nam nữ, chỉ là hắn cho rằng, vô luận là ai, trong tình huống thế này vẫn không nói đạo lý như vậy, đó là một việc không sao hiểu được. Nếu là lúc trước, nói không chừng hắn vừa rồi đã vặn gãy cổ của nàng ta. Nhưng không thể không nói, Diệp tử của chúng ta vẫn có tiến bộ, hắn hiện giờ chẳng qua chỉ buông tay đang nắm cô gái đó ra mà thôi, tuy nhiên kết quả cũng chỉ là một con đường chết.

    Sau lưng hắn, chuột như thủy triều từ chỗ cô gái đó đứng vừa rồi chui ra, lan ra bốn phương tám hướng.

    Chân Diệp Trùng càng nhanh, chạy về phía một tòa nhà học đường trước mặt, hắn đã không có thời gian chú ý cô gái trên tay đó rốt cuộc là thế nào. Xung quanh tòa nhà học đường trước mặt đứng đầy quang giáp, cái nào cũng như gặp đại địch, trên không cũng có rất nhiều quang giáp trôi nổi, vũ khí đều ở trạng thái sẵn sàng, chỉ vào mặt đất.

    Thấy Diệp Trùng qua tới, quang giáp ở trước vội vàng nhường ra một khe hở. Diệp Trùng xoay người một cái liền đi vào tòa nhà học đường.

    Trong tòa nhà học đường, có người co lại trong góc, có người thấp giọng nức nở, có người ngơ ngẩn xuất thần, có người nghiến răng nghiến lợi. Nhưng trên mặt mỗi người đều là sự kinh hoảng và sợ hãi, tai họa đột nhiên tới này làm mỗi người đều khó mà tiếp nhận.

    - Cô Griffiths, là cô Griffiths!

    - Cô Griffiths!

    Mấy học sinh nữ vừa nhìn liền nhận ra cô gái trên tay Diệp Trùng, nhao nhao vây lại, thậm chí còn có người khóc lóc lao bổ vào lòng của Griffiths. Griffiths lúc này lại biểu hiện ra cử chỉ hoàn toàn không giống như vừa rồi, vỗ lưng học sinh nữ, nhẹ giọng an ủi.

    Thật là kỳ quái, Diệp Trùng liếc nhìn Griffiths trước sau có biến hóa hoàn toàn khác nhau. Một mình ngồi xuống ở trong góc, hắn cần chỉnh lý tốt mạch suy nghĩ, mọi thứ này phát sinh quá đột nhiên, hoàn toàn không có bất cứ báo trước nào! Mấy con chuột này vì sao biến thành thế này? Không đúng, hắn đột nhiên nghĩ tới mình hình như còn phát hiện rất nhiều động vật khác. Trong lúc quay đầu liếc nhìn vừa rồi, hắn hình như nhìn thấy sinh vật khác trong đám chuột.

    Chẳng lẽ là biến dị? Suy nghĩ này lập tức bị Diệp Trùng phủ quyết. Hắn lớn lên ở hành tinh rác, thấy qua vô số sinh vật biến dị, nhưng không có một loại nào thế này. Mấy con chuột này so với Bách Phệ thử của hành tinh rác cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần.

    Nhất định là đã xảy ra gì đó!

    Hơn nữa, Diệp Trùng phát hiện, mọi người nơi này đều không có phát giác điều khác thường, đây là một việc khá cổ quái. Các tổ chức của hành tinh Chu Gian lại không chút phát giác việc này, điều này thế nào có thể làm người ta không cảm thấy cổ quái?

    Nhưng mấy việc này với mình có quan hệ gì chứ? Diệp Trùng lập tức quăng vấn đề này đi. Nếu như tình hình thật sự tồi tệ tới mức độ đó, cùng lắm mình tìm một tàu vũ trụ trốn về hành tinh Dật Cúc. Với hắn mà nói, cướp một tàu vũ trụ không hề là việc quá khó khăn gì, chỉ là đáng tiếc, mình học tập văn học, lịch sử chỉ mới vừa nhập môn, việc xây dựng hệ thống tri thức chỉ mới vừa bắt đầu thì lại cắt ngang như vậy rồi.

    Đối với Diệp Trùng, không có ai chú ý tới hắn, trong lòng mọi người lúc này hoảng hốt, lại có ai đi chú ý tới một học viên chứ?

    Bên ngoài truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, trừ Diệp Trùng, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn ra ngoài tòa nhà học đường. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh hòa bình này, nào có ai thấy qua chiến đấu thật sự, ngược lại, Diệp Trùng cúi đầu dưỡng thần, không vì tình huống bên ngoài mà dao động.

    Tình trạng chiến đấu cực kỳ kịch liệt!

    Diệp Trùng suy nghĩ không sai, không chỉ có một loại sinh vật biến dị là chuột, trên thực tế, gần như tất cả dã thú đều giống như trong một đêm trải qua biến dị mạnh mẽ vậy.

    Nhưng cũng may, hiện giờ xuất hiện toàn là động vật bò đi, không hề có động vật bay, nếu không, vậy thì chỉ e ưu thế ở trên không của quang giáp cũng sạch sẽ chẳng còn gì. Chủ lực tác chiến bên ngoài hiện giờ căn bản đều là một số giáo viên, bọn họ đều có kinh nghiệm tác chiến, xử lý tình huống cũng hợp lý hơn, chính là dưới sự dẫn dắt của bọn họ, đám học viên mới không bị hỗn loạn.

    Nhưng sinh mệnh lực của mấy dã thú sau khi biến dị này cực kỳ bền bỉ, bị chùm tia laser xuyên thủng, chỉ cần không phải là nơi yếu hại liền giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Với lại, lực bạo phát của mấy dã thú này cực kỳ kinh người, động tác nhanh cực kỳ, vô cùng khó nhắm trúng. Nhưng may mà số lượng đông đảo, tùy tiện bắn xuống, tám chín phần có thể bắn trúng.

    Giống với năm thiên hà lớn, thiên hà Hà Việt cũng là công kích tầm xa chiếm ưu thế, nhưng trước mắt lại cần gấp quang giáp cận chiến, không có quang giáp cận chiến ngăn cản ở phía trước, đám dã thú như thủy triều này lập tức sẽ nhấn chìm tòa nhà học đường này một cách vô tình. Tới lúc đó, người ở chỗ này sẽ không ai may mắn thoát khỏi.

    Sức tấn công của mấy con chuột này khá kinh người, đặc biệt là khi mấy mươi con ong lao lên, đó tuyệt đối là một con ác mộng!

    Vù, một cái quang giáp lui vào trong tòa nhà học đường, cao giọng hét: "Còn có bạn học nào có quang giáp không? Chúng ta cần chi viện! Bạn học có quang xin lập tức điều khiển quang giáp, chuẩn bị chi viện. Đặc biệt là quang giáp cận chiến." Mắt điện tử chậm rãi quét nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy sư sĩ bên trong trầm giọng nói: "Tình hình hiện giờ rất nguy cấp, mong mọi người lấy dũng khí ra! Ta hy vọng mọi người hiểu một việc, vận mệnh của chúng ta nằm trên tay của chúng ta! Thất bại, chỉ có chết!"

    Toàn thân cái quang giáp này đầy vết thương, nhìn mà giật mình, ngay cả khiên chắn ở tay trái cũng bị cắn mất một miếng. Cái quang giáp này nói xong, lập tức quay người bay ra, tiếp tục tham gia chiến đấu.

    Trong học viên không ngừng có người đứng bật dậy, trong lúc nguy nan này, mọi người đều bắt đầu phấn đấu vì vận mệnh của mình.
     
  2. Dracupi

    Dracupi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,870
    Được thích:
    2,214
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 315: Cục thế ác hóa


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Diệp Trùng không đứng dậy, tình hình trước mắt còn lâu mới tới lúc quan trọng nhất. Nếu như một khi lấy toàn bộ tất cả sức mạnh ra, vậy phòng tuyến này tuyệt đối kiên trì không được bao lâu. Nhưng Diệp Trùng cũng hiểu mình vô luận thế nào cũng không có quyền chỉ huy, cho nên cũng lười đi can thiệp. Hơn nữa, trình độ mấy học viên này làm kẻ quen nhìn sự phối hợp chiến thuật hoa lệ của Tang tộc như Diệp Trùng thật sự cảm thấy không có chút hứng thú nào.

    Ài, đáng tiếc bọn người Tang Phổ không ở chỗ này, cục diện trước mắt tuy không tốt, nhưng vẫn chưa tới lúc Diệp Trùng gấp rút vì an nguy của mình. Loại nguy hiểm mức độ này, trong mắt đã nhìn quen sóng to gió lớn của Diệp Trùng quả thật không xem là gì, trận chiến đấu đó của Tang gia thôn mới gọi là kinh tâm động phách a!

    Trên mặt mỗi người xung quanh đều là vẻ kinh hoảng, chỉ mình Diệp Trùng trấn định như không.

    Griffiths đi tới trước mặt Diệp Trùng, khom lưng, giọng nghiêm chỉnh nói: "Thật không phải, hành vi vô lễ vừa rồi gây thương hại cho anh, tôi là một điều bồi sư, có thể để tôi xem tay của anh không? Chỗ tôi có thuốc cầm máu."

    Diệp Trùng không hề mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: "Không cần, cám ơn."

    - Ah, ha ha, tiểu Phi tử (Griffiths = Phi Tư), con quả nhiên không sao! Thật là quá tốt rồi. Một giọng nói vang dội vang lên sau lưng Griffiths.

    Ánh mắt Griffiths sáng lên, vui vẻ xoay người: "Phá Xa thúc thúc!"

    Một lão già chỉ có một mét sáu, tướng tá lại hùng tráng vô bì, cơ nhục phồng lên như cục sắt, cả người đứng ở đó giống như một cái tháp bằng thép. Thêm vào mặt đầy hung tợn, vừa nhìn liền biết không phải người tốt gì. Học sinh xung quanh rõ ràng có chút sợ lão già này, theo bản năng giữ một khoảng cách nhất định với lão.

    Ngược lại với mấy học sinh này, Griffiths kêu lớn một tiếng, rồi lao bổ vào lòng lão già, nhưng rất mau liền nhỏ giọng khóc trong lòng lão già. Lão già rõ ràng chưa từng trải qua chuyện này, lập tức luống cuống tay chân, vội lên tiếng an ủi. Cảnh tượng trước mắt cực kỳ quái dị, một cô gái một mét bảy, ở trong lòng một lão già một mét sáu ra sức khóc lớn, lão già không thể không nhón đầu ngón chân.

    - Tiểu Phi tử, sao thế? Đừng khó nữa, đừng khó nữa a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão già luống cuống tay chân.

    Đôi vai Griffiths không ngừng rung động, nước mắt thế nào cũng không ngừng được: "Hu hu... hu hu... chip... toàn bộ chip rơi hết rồi!"

    - A! Lão già không nhịn được thất thanh kêu lên: "Tiểu Phi tử, chip tại sao rơi hết vậy? Đó chính là tâm huyết một đời thầy con a. Thời gian mấy năm nay của con không phải cũng bỏ hết vào trong đó sao?"

    Griffiths càng khóc dữ hơn, ngắt quãng nói lại tình hình vừa rồi một lượt.

    Thần sắc lão già tối sầm, nhưng vẫn lên tiếng an ủi: "Đừng đau lòng, tiểu Phi tử, con có thể sống là tốt rồi, thầy con ở trên trời có linh cũng sẽ vì con mà vui mừng. Chip đã không còn thì có thể nghiên cứu lại, người mất rồi, vậy thì cái gì cũng không có."

    Lão già sải bước tới trước mặt Diệp Trùng, cong người hành lễ: "Cậu trai trẻ, cám ơn cậu."

    Đối phương lịch sự, lễ độ làm Diệp Trùng có chút hảo cảm, mở mắt, lạnh nhạt nói: "Không cần khách khí."

    - Ha ha! Lão già cười ha hả, tay phải liền vỗ vai Diệp Trùng: "Lão đệ ta vừa nhìn liền biết là một người tốt, tuy tướng tá có chút khó khăn, nhưng, hì hì, tự nhiên không phải nhân vật thông thường gì."

    Diệp Trùng không quen người khác tiếp xúc thân thể của mình, tư thế ngồi thẳng trên đất không đổi, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên đất một cái, cả người liền giống như bôi dầu, thoắt cái trượt sang một bên.

    Trước mắt lão già sáng lên: "Võ thuật gia."

    Một thành phố khác của hành tinh Chu Gian, trên nóc một tòa nhà cao nhất của trung tâm thành phố, hai người nhìn thảm kịch đang xảy ra phía dưới, ai nấy lộ ra chút vẻ bất nhẫn. Hai người này lại chính là hai người của Hôi cốc mà Diệp Trùng gặp được trên tàu vũ trụ.

    - Đội trưởng, tình hình nghiêm trọng hơn dự tưởng của chúng ta rất nhiều a. Vẻ mặt thanh niên tóc dài ngưng trọng.

    Người trung niên gật đầu, vẻ mặt không đổi: "Ừm, đích xác nghiêm trọng hơn dự tưởng của chúng ta rất nhiều."

    - Thật là diệt tuyệt nhân tính! Thanh niên tóc dài phẫn nộ nói.

    Người trung niên dẫn đầu gọi ra quang giáp, đầu cũng không quay lại: "Đừng phí lời nữa, làm việc." Hai cái quang giáp biến mất trên không.

    Nhuế Băng co giò chạy như điên, mũi chân điểm lên mọi chỗ có thể mượn lực của kiến trúc xung quanh, lực bạo phát siêu mạnh so với mấy con chuột đó càng kinh người, cảnh vật hai bên mau chóng trôi lại phía sau, chỉ để lại xung quanh góc nhìn nhìn của nàng các đường nét hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc đậm hoặc nhạt.

    Một con chuột đột nhiên nhảy lên cao, giống như lò xo lao bổ về phía Nhuế Băng đang ở trên không.

    Nhuế Băng nhẹ nhàng cong eo, thân hình nguy dị cong ở trên không không có chỗ mượn lực, xuýt xoát tránh con chuột này.

    Nhuế Băng một thân đồ trắng cô đơn lầm lũi trên đường nổi bật vô bì, vô số chuột trên đường cùng nhìn chằm chằm vào bóng người mau chóng như cầu vồng trắng này, con chuột vừa rồi đó lại vô nghi trở thành người làm mẫu, tiếng chít chít lập tức vang lên khắp con đường.

    Vô số chuột nhao nhao nhảy lên, lao tới cắn Nhuế Băng đang men theo cửa tiệm hai bên đường tiến tới trước.

    Ánh mắt Nhuế Băng đột nhiên sáng lên! Đây chỉ e là giờ phút nguy hiểm nhất mà nàng trải qua trong hơn hai mươi năm trở lại đây, nhưng nàng lại không có chút hoảng sợ nào.

    Bươm bướm xuyên hoa! Nhuế Băng giống như một con bướm trắng, xuyên qua giữa đám chuột không ngừng lao tới. Quỹ tích do vô số đường cong nhỏ bé tạo thành, nếu như Diệp Trùng ở chỗ này cũng nhất định tán thán không thôi. Cảnh tượng trước mắt chỉ e bản thân Diệp Trùng cũng không làm tốt hơn được thế này.

    Vừa chạm liền rời đi, phiêu hốt tựa kinh hồng (thiên nga kinh sợ mà bay lên).

    Phía trước, một con chuột phục trên đường Nhuế Băng phải qua, chân sau gập lại, ra vẻ muốn lao tới, cặp mắt đỏ rực lấp lánh hung quang, Nhuế Băng thậm chí có thể nhìn rõ cơ nhục chân sau của con chuột đó đã bắt đầu rung lên.

    Chít! Con chuột to lớn này dùng phương thức Thái sơn áp đỉnh lao tới Nhuế Băng, mà chuột ở phía dưới và phía sau, con nào cũng nhao nhao lao tới Nhuế Băng, bốn phương tám hương đều là bóng chuột.

    Nhuế Băng hừ nhẹ một tiếng, cặp mắt đột nhiên sáng lên, nóng rực như mặt trời! Chiêu từng sử dụng qua trong quá trình tỉ thí với Diệp Trùng đó lại một lần nữa đánh ra không giữ lại chút nào! Chỉ là Nhuế Băng hiện giờ vượt xa lúc đó, uy lực của chiêu này hôm nay lộ ra toàn bộ diện mạo!

    Con chuột lao tới phía trước đó, thân ở trên không, mắt thấy sắp lao tới Nhuế Băng.

    Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, con chuột đó bỗng nhiên cứng lại, cặp mắt đột nhiên lồi ra ngoài. Bụp một tiếng, đột nhiên nổ tung. Chít, một tiếng kêu thảm, con chuột này lập tức mềm oặt rơi từ trên không xuống, đè cho mấy con chuột phía dưới đó kêu chít chít.

    Có lẽ không có một loại công kích nào dọa người hơn cái này! Không, đích xác mà nói, phải là dọa chuột!

    Mọi con chuột đều nhao nhau lùi ra sau, hoảng sợ nhìn Nhuế Băng.

    Nhuế Băng lúc này, khí chất biểu hiện ra so với bình thường hoàn toàn bất đồng, toàn thân tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi, ánh mắt lấp lánh, lại cho người ta cảm giác xung quanh lúc tối lúc sáng.

    Chậm bước mà đi, Nhuế Băng thong thả mà trấn định, chỗ đi qua, con chuột nào cũng nhao nhao lùi ra sau.

    Không do dự thêm, mũi chân Nhuế Băng phát lực, thân hình mạnh mẽ lao về phía trước, nhưng lần này lại không có con chuột nào dám tấn công trước và dưới.

    Một cánh cửa, một hàng chữ len vào trong mắt của Nhuế Băng: Ân Cách Lạc Đế học viện. Nhuế Băng thở ra một hơi dài thượt, trong lòng yên ổn, bước chân lại không khỏi mềm đi, suýt nữa thì té ngã. Thể lực vốn không phải sở trường của Nhuế Băng, một đoạn đường kinh hiểm này, thể lực của nàng tiêu hao phần lớn, thậm chí còn ra ngoài dự liệu của bản thân nàng.

    - Ha ha, lại là võ thuật gia. Lão già cười to ha hả, không ngừng xoa tay, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

    Griffiths ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, thân thủ của vị đồng học này rất lợi hại đó."

    Diệp Trùng lại nhắm mắt, không để ý tới hai người, đại chiến đang tới, giữ thể lực mới là việc quan trọng nhất trước mắt.

    - Hì hì, anh bạn trẻ, ta cho cậu xem thứ tốt. Lão già thần bí nói.

    Nhưng Griffiths bên cạnh lập tức vạch trần lão già: "Ừm, Phá Xa thúc thúc là giáo sự cơ giới cổ đại, chỗ ông có rất nhiều trang bị phù hợp cho võ thuật gia sử dụng, có lẽ có một hai món phù hợp cho anh dùng."

    - Cơ giới cổ đại. Diệp Trùng bỗng mở trừng cặp mắt.

    Trên không đột nhiên truyền tới một tiếng chim kêu lảnh lót, tiếp đó, vài tiếng chim kêu vang lên đây đó. Người trong tòa nhà học đường sắc mặt ai nấy đều biến đổi, mỗi người đều biết điều này có ý nghĩa gì. Sinh vật thuộc loại bay trong lần biến dị này quả nhiên cũng không may mắn thoát được a.

    Vẻ mặt lão già cũng trở nên kỳ lạ vô bì, căm hận chửi rủa vài câu, hồi lâu sau mới khôi phục bình thường, lại nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trùng không chút biến hóa, vẫn thản nhiên như không, không khỏi kỳ quái hỏi: "Anh bạn trẻ, chẳng lẽ cậu không lo lắng ư? Không sợ ư? Đám quái vật này sắp tấn công tới rồi, như thế mọi người đều tiêu tùng hết đó."

    Diệp Trùng trả lời: "Lo lắng có ích sao? Hoảng sợ có ích sao?"

    Lão già ngẩn người, lập tức cười to ha hả: "Ha ha, không ngờ ta tuổi tác thế này lại ngay cả một học sinh cũng không bằng, xem ra thật sự già rồi."

    Cục thế mau chóng ác hóa, trên không, mấy loại chim cũng biến dị đó điên cuồng tấn công quang giáp đang ở trên không. Nguy hiểm nhất ở trong này vốn dĩ chính là thuộc về một số loại chim hung dữ, sau khi trải qua biến dị, sức tấn công của chúng càng đáng sợ hơn, mỏ và vuốt là vũ khí thường dùng nhất của chúng. Trên không vốn dĩ chính là lãnh địa của chúng, không có cái gì linh hoạt hơn chúng ở trên không, vô luận quang giáp có ưu tú hơn ở trước mặt khả năng bay cao siêu của chúng cũng chỉ có thể mồ hôi đầy mặt (xấu hổ).

    Công kích trên mặt đất cũng càng lúc càng mãnh liệt, trừ chuột, sinh vật khác càng nhiều không kể xiết. Điều làm người ta căm ghét nhất vô nghi là bò sát loại gián. Sau khi trải qua biến dị, thể hình của chúng con nào cũng to lớn vô bì, kích cỡ cái cối xay chỗ nào cũng có thể thấy. Với lại, điều làm người ta đau đầu nhất vô nghi lại là số lượng của chúng.

    So ra, thể hình của chúng càng nhỏ thì số lượng càng nhiều, càng dễ dàng đột phá vành đai phòng thủ của quang giáp.

    - A! Tiếng kêu hoảng sợ của học sinh nữ vang lên khắp nơi, có lẽ mỗi cô gái đều không thích loại sinh vật này. Vốn tỉ mỉ, Diệp Trùng đã phát hiện vài đặc điểm: thứ nhất, thể hình mấy sinh vật đã trải qua biến dị này đều xảy ra sự bành trướng kịch liệt; thứ hai, toàn bộ cặp mắt của mấy sinh vật này đều biến thành đỏ rực; thứ ba, mấy sinh vật này sau khi trải qua biến dị cuồng bạo vô bì, rất có tính công kích.

    Diệp Trùng lập tức có phản ứng, đột nhiên vọt lên, một chân đạp trúng một con gián to ở trước nhất. Vù, con gián to đó giống như banh da bị đạp cho văng xa ra ngoài.

    Động tác của Diệp Trùng lập tức đề tỉnh mọi người, Mễ Đức và tên mập vẫn luôn co rút ở một bên lại vội vàng ra tay. Phần lớn học viên ở chỗ này đều có chút cơ sở võ thuật, hơn nữa trong đó có một bộ phận kha khá là học sinh khoa võ thuật, nhất thời, thế tiến tới như thủy triều của mấy con bò sát này lại bị bất ngờ áp chế lại.

    Không ngờ mấy con bò sát này tuy sức tấn công không hề mạnh, nhưng sự bền bỉ của sức sống lại vượt xa tưởng tượng của mọi người, không hổ danh tiếng tiểu cường.

    Diệp Trùng quét nhìn xung quanh, ánh mắt liếc về phía bức tượng ngay chính giữa tòa nhà học đường đó, đó là một bức tượng người đẹp bằng kim loại, nghe nói là tác phẩm một đời của đại sư Ám Dạ Lạc Tuyết, nửa thân trên trần trụi của người đẹp phác họa nên một đường cong cực kỳ ưu mỹ, đôi tay hướng lên hình thành trạng thái lan hoa.

    Diệp Trùng một bước liền lóe tới bên cạnh bức tượng này, một cước đạp ngã bức tượng này, tiếp theo một tay nhấc cổ tay hợp lại một chỗ của đôi tay bức tượng người đẹp đó, bức tượng nặng tới nửa tấn này lại bị hắn mạnh mẽ nhấc trên tay.

    - Tránh ra! Diệp Trùng quát lớn một tiếng.

    Học viên trước mặt quay đầu nhìn, lập tức hồn phi phách tán, vừa lăn vừa bò thụt lùi ra sau.
     
  3. tieukiem

    tieukiem Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/3/11
    Bài viết:
    867
    Được thích:
    590
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 316: Võ thuật đại thành


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Diệp Trùng vung bức tượng này đập một cái!

    Binh! Một tiếng lớn vang lên, cả mặt đất đều đang rung động, ba con gián bị đập thành một đống bùn thịt, chất lỏng bắn tứ tung, tanh hôi vô bì. Cảnh tượng làm mọi người hóa đá đã xuất hiện, bức tượng này trên tay thiếu niên xem ra không hề cường tráng, hơn nữa gương mặt đầy chấm đỏ này lại như một cái chùy lớn, bức tượng đáng thương a! Trong lòng nữ sinh nào bên cạnh cũng đều kêu oan cho bức tượng trên tay Diệp Trùng, nàng phải được đặt trên bệ triển lãm cao cấp giăng đầy tia hồng ngoại, nhận lấy ngàn vạn ánh mắt khen ngợi. Nhưng nàng hiện giờ lại ở trên tay một gã sức mạnh vô cùng như một con dã thú làm một cái chùy lớn, đáng thương!

    Tiếng gió vù vù của bức tượng nặng nề đè nén tới mức làm trong lòng người đứng xem khó chịu. Lão già không khỏi líu lưỡi: "Ái dà, không ngờ tên này lại bạo lực như vậy!" Dường như nghĩ tới gì đó, lão già đột nhiên quay đầu xoay người chạy vào trong tòa nhà học đường.

    Diệp Trùng đã rất lâu không ra tay rồi, điều này làm hắn nhớ tới huấn luyện cơ sở thực hiện khi ở hành tinh rác, huấn luyện sức mạnh chính là một điểm cực kỳ quan trọng trong đó (1).

    Vung tới mức hưng phấn, bức tượng nặng nề trên tay hắn nhẹ giống như không, tàn ảnh trong không khí liên tiếp. Mọi học viên, giáo viên đều trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải chấn động trên mặt đất nói cho bọn họ biết cảnh tượng trước mắt thực sự vô cùng, vậy thì bọn họ nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.

    - Thật biến thái! Mễ Đức ra sức nuốt nước bọt.

    Tên mập cảnh giác gật đầu: "Phi nhân loại! Tên này chẳng lẽ là cao thủ ẩn tàng của khoa võ thuật?"

    Thật ra mọi người xung quanh ai nấy đều có suy nghĩ này, có lẽ chỉ có khoa võ thuật mới có loại biến thái này. Bọn họ có lẽ không sao ngờ được một học viên có sức mạnh thế này lại là học viên của khoa văn học, lịch sử. Học sinh của khoa văn học, lịch sử ít tới đáng thương, nơi này lại không có một người nào nhận ra Diệp Trùng.

    Bức tượng trên tay nhẹ nhàng đỡ một cái, một con chuột lọt lưới liền dừng thế tiến tới lại, Tay buông ra, mũi chân nhấn một cái, thân hình đột nhiên xông tới trước, Diệp Trùng đã xông tới bên cạnh con chuột này, đôi tay nhẹ nhàng đẩy một cái, bức tượng vù cái liền đổi hướng trên không, đôi tay Diệp Trùng lúc này lại ôm lấy eo bức tượng.

    Bức tranh này làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi, một học viên, đôi tay ôm eo một bức tượng nửa thân trên hoàn toàn trần trụi, tư thế ám muội vô cùng, mặt học viên nữ đứng xem soạt cái đỏ lựng lên, Griffiths cũng đỏ bừng mặt.

    Diệp Trùng lúc này nào đi nghĩ mấy thứ này, thủ pháp thay đổi, ôm vòng quanh cái eo nhỏ của bức tượng, đồng thời tránh công kích của con chuột, nhưng người trong nghề lại không khỏi thầm tiếc nuối, động tác né tránh vừa rồi này làm cho Diệp Trùng ở vào một vị trí cực kỳ bất lợi, hắn hiện đang xoay lưng lại con chuột đó.

    Chính ngay lúc mọi người cho rằng lần tấn công này của Diệp Trùng tuyên cáo kết thúc, động tác tiếp theo của Diệp Trùng lại ra ngoài ý liệu của mọi người. Đôi tay Diệp Trùng phát lực, eo giống như bị gãy vậy, đột nhiên gập ra sau, động tác này giống như hắn ôm một thân cây cong eo ngược lại giáng xuống mặt đất sau lưng.

    Binh, đầu bức tượng mạnh mẽ đánh trúng một chân của con chuột, không có bất cứ lăn tăn nào, cái chân đáng thương này lập tức bị đập thành một đống bùn thịt, con chuột đó kêu thảm chít một tiếng.

    Sự thê lương của tiếng kêu thảm này làm người đứng xem ai nấy đều nhao nhao nuốt nước bọt.

    Diệp Trùng lại không có suy nghĩ dừng ở đây, đôi chân phát lực, cả người liền giống như lộn mèo ra sau, rơi lên lưng chuột. Một màn tiếp theo làm mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

    Vù, bức tượng trên tay của Diệp Trùng như đột nhiên biến mất trong không khí, chỉ nghe vang lên một tiếng, đầu của con gián đó đột nhiên nổ tung, máu và não tương vọt ra.

    Một cú vừa rồi đó! Người khoa võ thuật nhìn nhau, phát hiện vẻ mặt của nhau đã hoàn toàn thay đổi, bọn họ vậy mà không có ai nhìn rõ cú vừa rồi rốt cuộc là xảy ra việc gì.

    Thật ra vừa rồi Diệp Trùng chỉ làm một động tác cực kỳ đơn giản, đó chính là dùng bức tượng đánh lên đầu con chuột, chẳng qua tốc độ tấn công của hắn quá nhanh, người đứng xem hoàn toàn không sao bắt được, một tiếng binh đó thật ra là do mười lăm tiếng đập tập trung lại mà thành.

    Nhưng Diệp Trùng đang đánh tới mức hưng phấn, nào còn để ý mấy thứ này. Trước giờ, bình tĩnh đều là thứ duy nhất trong đầu hắn, sự kích thích của chiến đấu đã bị áp chế rất lâu cuối cùng bị lay tỉnh trong giờ phút này, chiến đấu trước khi gặp Thương, tuy vụng về vô cùng nhưng trước giờ không thiếu sự kích thích.

    Nhưng sau khi gặp được Mục Thương, chịu ảnh hưởng của Mục, Diệp Trùng bắt đầu học phân tích bình tĩnh, cũng chính là từ lúc đó về sau, phong cách chiến đấu của Diệp Trùng xảy ra biến hóa rõ rệt. Chỉ có khi gặp phải mấy cao thủ khó mà gặp được đó, Diệp Trùng mới có loại cảm giác hưng phấn làm mình cảm thấy hơi hơi phát run đó, chỉ là hiện giờ loại cảm giác này càng lúc càng ít.

    Hôm nay, chiến đấu nguyên thủy vô bì thế này lại một lần nữa kêu gọi cảm giác phấn chấn đã lâu của Diệp Trùng.

    Diệp Trùng lại vùi đầu vào trong đống bò sát, bức tượng trên tay giống như máy gặt, điên cuồng tấn công. Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy có chút không thoải mái chính là phương thức tấn công của bức tượng quá đơn giản, chỉ có một loại phương thức trọng kích, biết làm sao được, Diệp Trùng vung bức tượng lên liền đập mạnh một trận, máu thịt tung tóe, mảnh vụn văng khắp nơi.

    Tiếng xương vỡ càng giống như rang đậu, trước giờ chưa hề dừng lại.

    Sau này, đợi khi tai họa này kết thúc, mọi người quay trở lại tòa nhà học đường này, bỗng nhiên phát hiện mặt đất do tài liệu phức hợp cao cường độ đắp thành ở trước mặt tòa nhà học đường này lại bị đập thành từng mảnh, không có một miếng nào hoàn hảo.

    Nhưng độ cứng của bức tượng này vẫn làm Diệp Trùng vô cùng vừa ý, tuy biến hình rất dữ dội, nhưng còn may không có gẫy. Tác phẩm cả đời của đại sư Ám Dạ Lạc Tuyết chỉ có năm món, bà ta đối với vật liệu của tác phẩm cực kỳ xoi mói, đây là một tác phẩm đắc ý nhất của bà ta, song bức tượng có thể gọi là báu vật này giờ đây lại biến hình nghiêm trọng, nhân vật vặn vẹo, với lại trên đó có dính đầy những thứ như là máu, não tương.

    Nhưng Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ, bức tượng bị bạo lực tàn phá này lại vẫn được bảo tồn lại, ngược lại còn được đưa vào bảo tàng nghệ thuật lớn nhất của hành tinh Chu Gian, trở thành vật chứng của trường tai họa này.

    Chính lúc này, lão gia đẩy một đống lớn đồ xông tới: "Hì, tới rồi đây, mỗi người một món, ha ha, không ngờ thứ lão già ta bình thường làm ra lại cũng có lúc có tác dụng." Trên một xe đẩy tay nguyên thủy, đủ loại vũ khí lạnh, còn có rất nhiều máy móc kim loại trước giờ chưa từng thấy qua, mọi người lúc này mới nhớ lão già là giáo sư cơ giới cổ đại. Lão già ôm ấp ước vọng, làm vì một ngành học đã suy sụp. Bình thường, lão ở trong trường chịu không ít sự coi thường, hôm nay lại có thể có ích, làm sao không làm lão hưng phấn?

    Nhìn thấy Diệp Trùng vẫn đang chiến đấu trong đống bò sát, lão gia tóm lấy một cây trường thương kiểu cổ, quăng về phía Diệp Trùng, miệng quát: "Này, anh bạn trẻ, nhận lấy này!"

    Tuy Diệp Trùng hiện giờ ở trong trạng thái khá hưng phấn, nhưng sự bình tĩnh đã sớm khắc vào trong xương cốt hắn, theo sự tiêu hao từng chút một của thể lực, hắn cũng từ từ quay lại từ trong trạng thái hưng phấn, vừa đúng lúc nghe thấy giọng nói của lão già, tiếp theo liền thấy một thanh trường thương kiểu cổ bay về phía hắn.

    Diệp Trùng lập tức quăng bức tượng trên tay, bắt lấy thanh trường thương kiểu cổ. Trường thương đã sớm vùi lấp trong lịch sử, nhưng đây lại là binh khí lạnh mà Diệp Trùng quen thuộc nhất ngoại trừ trủy thủ. Khi điều khiển Sương chi Vịnh Thán Điệu, trường thương Lam Quang chính là lợi khí phá địch, Mục còn đặc biệt trải qua tính toán, ưu hóa vì hắn chế ra một bộ thương pháp.

    Thứ Diệp Trùng hiện giờ thi triển chính là bộ thương pháp này. Đường thẳng, đường gấp khúc, đường cong, công kích dứt khoát, lưu loát, lấy hiệu suất làm đầu. Mỗi một lần trường thương tấn công đều chính xác vô bì, hơn nữa bước đi của Diệp Trùng cũng rất chuẩn xác.

    Thanh trường thương này toàn bộ là do hợp kim chế thành, cũng khá nặng nề, nhưng so với bức tượng vừa rồi thì nhẹ hơn nhiều. Với lại, mũi thương sắc bén cũng càng có lực sát thương hơn, vô hình trung, hiệu suất của Diệp Trùng càng thêm kinh người. Ngoài ra sự tiêu hao thể lực cũng bắt đầu trở nên chậm lại.

    Học tập kỹ xảo cận chiến nhiều như vậy, lý giải của Diệp Trùng hiện giờ đối với võ thuật so với lúc trước thì sâu sắc hơn nhiều. Trường thương ở trên tay hắn cũng càng lúc càng trở nên quỷ thần khó dò, thương pháp Mục chế ra được Diệp Trùng thay đổi, hoàn thiện từng chút một. Đây là thương pháp thật sự thuộc về bản thân Diệp Trùng, hắn đắm chìm trong loại sáng tạo này. Các loại kỹ xảo xuất ra bất tận, họ Lam của Cửu Nguyệt, cận chiến cơ sở của Hắc giác, kỹ xảo Tang tộc không ngừng xuất hiện trên tay hắn, hắn muốn tìm ra điểm cân bằng và điểm kết hợp ở trong đó. Sở học của Diệp Trùng vốn dĩ hỗn tạp vô cùng, cộng thêm lại chưa từng ngừng nghỉ suy nghĩ về võ thuật, sau đó lại có được lý luận có hệ thống của họ Lam ở Cửu Nguyệt, mọi thứ này đều vì đột phá hôm nay của hắn mà tích lũy đủ sức mạnh.

    Mà bò sát vô cùng vô tận trước mắt cho hắn cơ hội tôi luyện tốt nhất.

    Phiêu hốt mà ngụy dị, một đốm sáng của đầu thương đó như là đom đóm không ngừng bay nhảy trong đêm hè. Vỏ ngoài cứng rắn vô bì của bò sát ở trước mặt đốm sáng này kích cỡ như hạt gạo này lại yếu ớt như tờ giấy dán.

    Diệp Trùng càng lúc càng cảm thấy thoải mái, biên độ động tác đôi tay càng lúc càng nhỏ, nhưng những mũi thương đó lại thường ra ngoài ý liệu của mọi người mà chính xác vô cùng đánh trúng chỗ yếu hại của mấy con bò sát đó.

    Người đứng xem ai nấy đều nhìn mê say, trong mắt bọn họ, Diệp Trùng giống như một nhà ảo thuật. Bọn họ là những kẻ may mắn, bọn họ nhìn thấy toàn bộ quá trình biến đổi về chất của một cường giả võ thuật, đây là cơ ngộ quý giá vô bì, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Diệp Trùng có lẽ không sao ngờ được, hai mươi năm sau, trong số đám học viên này lại xuất hiện ba giới giả.

    Đây là lần đột phá thật sự đầu tiên của Diệp Trùng. Ở phương diện võ thuật, Diệp Trùng tin rằng, Mục Thương đã không sao chiến thắng được hắn. Hắn đã tìm thấy tinh thần mà trước đây Mục từng nói qua! Đây là một nhân tố khác theo sau sức mạnh, góc độ, thời cơ.

    Bắt đầu từ rất lâu trước đây, sự cường đại của Mục giống như một ngọn núi cao đứng trước mặt Diệp Trùng. Trước giờ, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể chiến thắng Mục, nhưng bây giờ hắn đã làm được rồi, ít nhất là ở phương diện võ thuật hắn đã làm được, song hắn lại không có chút vui vẻ nào.

    Mục Thương, các người đang ở đâu?

    Chú thích: NV là phi trọng yếu, tức không quan trọng, có lẽ bị thiếu chữ thường, tức là phi thường trọng yếu, nghĩ là vô cùng quan trọng nên đã sửa lại. Chương này còn bị thiếu chữ nhiều chỗ khác nữa, sai tùm lum, dịch mệt ghê: Diệp Trùng, họ Lam...
     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,855
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 317: Thần tượng


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Diệp Trùng vung bức tượng này đập một cái!

    Mọi thứ xảy ra ở hành tinh Chu Gian lúc này đang được người của cả thiên hà Hà Việt quan tâm tới, trong thời gian này, toàn bộ tất cả tiết mục giải trí đều dừng lại, thay vào đó là toàn lực phát sóng một màn đang xảy ra ở hành tinh Chu Gian. Hành tinh Chu Gian là một thành thị thương nghiệp, trình độ khoa học kỹ thuật khá cao, ống kính nổi trên hành tinh nhiều không kể xiết, mà chính mấy ống kính nổi này giúp mọi người hiểu được thảm kịch hiện đang xảy ra ở hành tinh Chu Gian.

    Gần như toàn bộ người của thiên hà đều xem, đây là tai họa lớn nhất của thiên hà Hà Việt năm trăm năm trở lại đây.

    Toàn bộ lực lượng của cả thiên hà được động viên, các thế gia nhao nhao lên tiếng thanh minh, ba đại thế gia gần như đồng thời phái ra lực lượng cứu viện, hơn nữa toàn bộ đều là cao thủ dẫn đội. Tiểu tổ cứu viện của Hy Phượng bộ lạc do một vạn sư sĩ chiến đấu trong biên chế tạo thành, do đệ nhất cao thủ trong tộc Hoàng Cực Minh dẫn đội, đã lập tức lao tới hành tinh Chu Gian. Diệp gia cũng là một vạn sư sĩ trong biên chế, do đệ nhất cao thủ trong tộc Diệp Nhân dẫn đội. Tuyết Lai tộc điều động tám ngàn sư sĩ, người dẫn đội là một cô gái không ai biết rõ, tên là Tuyết Nặc Lam. Rất nhiều người sôi nổi suy đoán Tuyết Nặc Lam này ở trong Tuyết Lai tộc có thân phận gì, hành động quan trọng thế này, theo lý nên là đệ nhất cao thủ Tuyết Lai tộc Phạn Vẫn dẫn đội.

    Ba đại thế gia đồng thời hành động, đây có lẽ là hành động quân sự quy mô lớn nhất của thiên hà Hà Việt trong mấy năm gần đây.

    Nhưng, nước xa cứu không được khát gần, hành động của ba đại thế gia đã cực kỳ nhanh chóng, nhưng tới được hành tinh Chu Gian đã là ba mươi ngày sau, sau ba mươi ngày, hành tinh Chu Gian còn lại cái gì? Đống hoang tàn ư?

    Lực lượng chiến đấu của hành tinh gần hành tinh Chu Gian cực kỳ yếu ớt, chỉ có vài sư sĩ đoàn cỡ lớn đang tập kết nhân viên. Kẻ thống trị của hành tinh xung quanh không ai ngoại lệ tuyên bố mệnh lệnh không cho phép kẻ bỏ trốn khỏi hành tinh Chu Gian bước vào lãnh địa của mình. Cách làm này gây nên một cơn sóng to gió lớn trong dân chúng, thảo luận liên quan tới mệnh lệnh này kể từ thời gian đầu tiên nó được tuyên bố thì chưa từng có ngừng nghỉ qua.

    Rất nhiều chuyên gia suy đoán đây chắc là biến dị do loại BD nào đó gây ra, nếu như mấy chuyên gia dự đoán thật sự chính xác, vậy nếu như trên người kẻ bỏ trốn có mang theo loại BD này thì sẽ lại gây nên một trận tại họa.

    Nhưng cách ly cũng có nghĩa là đường lui của người hành tinh Chu Gian bị đóng kín rồi, đem hy vọng sống sót của bọn họ đập nát sờ sờ ra đó, thế giới này thật là tàn khốc!

    Các chuyên gia biến dị học và chuyên gia BD học của các tổng hội y học và học viện nổi tiếng đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tập kết, rồi dưới sự bảo vệ của quân đội ba đại thế gia mà tiến vào hành tinh Chu Gian.

    Trên đời này, có lúc, thương hại và đồng tình đều là yếu ớt, vô lực như thế, mà chỉ có sự phấn đấu của bản thân mới có thể mang lại một tia hy vọng cuối cùng cho mình.

    Nhìn thấy trên màn hình vô số người bị sinh vật biến dị như thủy triều vô tình cắn nuốt, rất nhiều người đã rơi lệ, tính mạng con người trong giờ phút này lại mỏng manh như vậy. Ống kính độ phân giải cao chộp được rõ ràng mỗi một chi tiết, máu, tay chân gãy, tiếng gào, bơ vơ, tuyệt vọng, từng cảnh tượng máu chảy lênh láng một hiện ra trước mặt mọi người.

    Đây là địa ngục làm người ta tuyệt vọng.

    Hoa Bách yếu ớt tỉnh lại, ngước mắt nhìn xung quanh, bên cạnh ngồi một đứa bé gái, bên ngoài truyền tới tiếng chiến đấu kịch liệt. Vừa nhỏm người, Hoa Bách lập tức ngồi dậy, cô bé ngồi bên cạnh đó vừa thấy hắn tỉnh lại, không khỏi cao hứng nói: "Anh tỉnh rồi, quá tốt rồi!"

    - Đây là chỗ nào? Hoa Bách không khỏi mở miệng hỏi, đồng thời tỉ mỉ đánh giá cô bé trước mặt. Tóc ngắn tới trái tai, lông mày thanh tú cong cong, trong cặp mắt lớn đầy vẻ hoảng sợ, trên người mặc đồng phục học viện Jersey, chắc là một học sinh. Hoa Bách là một ký giả, ánh mắt sắc bén, trong lòng lập tức đưa ra phán đoán.

    Ánh mắt của học sinh nữ này lập tức ảm đạm: "Nơi này là tòa nhà học đường, vừa rồi anh bị một cục gạch đụng hôn mê, sau đó mấy con chuột đáng ghét đó tới, tôi vừa may đi ngang qua, liền mang anh kéo tới đây."

    - Cám ơn! Lời cảm ơn này Hoa Bách phát ra thật lòng, hắn có thể tưởng tượng, một cô bé yếu ớt thế này, kéo tên to lớn như mình thế này thì sẽ tốn sức thế nào. Hơn nữa, ở trong giờ phút nguy cấp như thế, nàng ta vẫn có thể muốn cứu người cũng có thể thấy được sự thiện lương trong lòng nàng. Thấy quen lừa gạt lẫn nhau như Hoa Bách không khỏi sinh ra hảo cảm rất lớn với cô bé thế này.

    Thấy Hoa Bách nhìn chằm chằm mình, mặt cô bé thoáng cái đỏ rực lên, lắp bắp nói: "Không... không có gì."

    Hoa Bách cười nhẹ, lập tức nghĩ tới cái gì, không khỏi hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào rồi?" Thấy túi của mình vẫn ở bên cạnh, vội vàng mở ra, máy ghi hình nổi trong túi vẫn nguyên vẹn không bị hư hại, hắn không khỏi mừng rỡ.

    - Rất không ổn, đã có rất nhiều người bị thương rồi. Cô bé nhíu chặt mày, vẻ mặt buồn bã.

    Lấy máy ghi hình nổi ra, Hoa Bách lập tức kết nối với tổng bộ. Năng lực đưa tin và năng lực truyền hình ảnh của máy ghi hình nổi cực kỳ mạnh mẽ, mà cái máy trên tay hắn này có thể trực tiếp liên hệ với tổng bộ.

    Tổng bộ tập đoàn truyền thông Lục Tinh, một nhân viên công tác đột nhiên hưng phát la to: "Sếp, A Bách truyền tín hiệu về rồi, hắn vẫn còn sống."

    - A, tên tiểu tử đó mạng tốt thật!

    - Thật là quá tốt rồi! Trong phòng làm việc lập tức thành một biển vui mừng, thảm kích phát sóng đã một ngày, hiện giờ cuối cùng có một tin tức tốt, thế nào mà không làm mọi người cảm thấy cao hứng.

    Trong lời nói của giám đốc có mang theo chút run run: "Mau, kết nối đi, mẹ nó, còn phí lời gì nữa?" Là một người kinh doanh, hắn lập tức mẫn cảm nắm bắt được cơ hội kinh doanh khổng lồ bên trong này. Hiện giờ thứ phát trên mọi tần số là hình ảnh ống kính nổi của thành phố ghi được, nếu như có một ký giả thực sự ghi hình, phỏng vấn, vậy...

    Hình ảnh Hoa Bách có đôi chút tiều tụy xuất hiện trên màn hình của tổng bộ. Hoa Bách dáng vẻ vô cùng đẹp trai, gương mặt vuông vức, ánh mắt có thần, lông mày đen như kiếm, luôn cho người ta cảm giác đầy anh khí.

    - A Bách, ngươi không sao chứ?

    - A Bách, ngươi nhất định phải cẩn thận a! Lời quan tâm của đồng nghiệp làm trong lòng Hoa Bách ấm áp.

    Đằng hắng một tiếng, giám đốc lên tiến: "A Bách à, không bị thương chứ." Giám đốc lên tiếng, người khác tự nhiên ngậm miệng.

    - Không sao. Đối với cấp trên này, Hoa Bách cực kỳ không thích.

    Giám đốc nói: "Kế hoạch phỏng vấn ban đầu hủy bỏ, ngươi bây giờ chỉ cần ghi hình mọi thứ đang xảy ra chỗ đó. Mọi hoạt động ngươi tự do quyết định, một điểm này ta quyết không can thiệp, ta chỉ yêu cầu một điểm, mấy ghi hình trên tay người một mực không được đóng, ngươi thấy thế nào?" Kế hoạch phỏng vấn ban đầu mà giám đốc nói là phỏng vấn một hạng mục quan trọng với học viện Jersey. Hoa Bách cũng chính vì hạng mục này mà tới hành tinh Chu Gian.

    Ngừng một lát, giám đốc nói tiếp: "A Bách, chỉ cần ngươi lần này làm tốt, nếu ngươi còn có thể sống trở về, ghế này của ta sẽ nhường cho ngươi."

    Hoa Bách trên màn hình trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng nói: "Tôi rõ rồi, tôi nhất định làm tốt." Mình có thể sống sao? Xác suất này nhỏ tới mức đáng thương, Hoa Bách đã không có tham vọng này rồi, vị trí giám đốc này đối với hắn hiện giờ mà nói cũng vô nghi chẳng qua chỉ là một cái bánh vẽ trên đất mà thôi. Nhưng, ghi hình hắn lại nhất định sẽ làm, đây là đạo đức nghề nghiệp của một ký giả, hắn phải mang mọi thứ xảy ra ở chỗ này nói với mọi người, cho dù giám đốc không nói gì, hắn cũng sẽ làm như thế.

    Cô bé bụm miệng, kinh ngạc nói: "Anh là ký giả?"

    Hoa Bách quay đầu lại, cười nhẹ: "Đúng vậy." Tiếp đó hắn vừa đứng dậy vừa nói: "Tôi phải đi ra ngoài, cô tự mình cẩn thận." Cầm máy ghi hình, Hoa Bách đi ra phía ngoài. Máy ghi hình cực kỳ nhỏ, chỉ cỡ bàn tay, công năng lại vô cùng mạnh mẽ.

    Cô bé nhìn bóng lưng Hoa Bách, cắn môi, lưỡng lự một lát rồi cũng đi ra theo.

    Hoa Bách vừa đi ra thì bị chiến đấu thảm liệt chấn động, gần như trên tay những người biết võ thuật đều cầm các loại vũ khí lạnh, liều mạng tấn công mấy con gián biến dị đó, mấy con gián đáng ghét đó hung hăng vô cùng, các loại tiếng kêu chói tai tràn ngập tai mọi người, mùi tanh hôi xông thẳng tới.

    Trong này có một người nổi bật nhất, hắn chiếm vị trí chính giữa nhất cũng là ở trước nhất. Một thanh trường thương kiểu cổ trên tay xuất thần nhập hóa. Hầu hết toàn bộ công kích bị một mình hắn cản lại. Rất rõ ràng, cũng chính vì có một nhân vật siêu mạnh như vậy tồn tại, tuyến phòng thủ mỏng manh này giờ đây mới không có tan vỡ toàn bộ.

    Hoa Bách lại một lần nữa bị chấn động.

    - Đây là kênh Lục Tinh, hoan nghênh quý vị thưởng thức. Bất luận các vị là nghề nghiệp gì, bất luận các vị hiện giờ đang ở đâu, tôi tin rằng, các vị nhất định đang quan tâm sâu sắc tình hình hiện giờ của hành tinh Chu Gian. Ở đây, chúng tôi sẽ dùng một góc nhìn khác để cùng các vị theo dõi mọi thứ xảy ra của hành tinh Chu Gian. Ký giả Hoa Bách của kênh chúng tôi do vốn dĩ có kế hoạch phỏng vấn mà đang ở hành tinh Chu Gian. Trong làn sóng tấn công đầu tiên của sinh vật biến dị, anh ta may mắn sống sót. Hiện giờ, anh ta cố gắng mở ra một màn chân thật nhất của hành tinh Chu Gian cho chúng ta. Ở đây, bản thân tôi biểu thị sự kính trọng từ tận đáy lòng đối với đạo đức nghề nghiệp cao quý của anh ta.

    Màn hình, rõ ràng làm một trận chiến đấu kịch liệt, mà hạch tâm nhất của chiến đấu chính là một thanh niên sử dụng trường thương, tiếng chiến đấu cũng được truyền tới rõ ràng.

    Thảm liệt, không ai có thể hình dung sự thảm liệt của trận chiến này.

    - Theo tin tức truyền về của Hoa Bách, vị trí của bọn họ hiện giờ là một tòa nhà học đường của học viện Jersey. Cục thế hiện giờ của bọn họ cực kỳ không ổn, bọn họ bị vây ở chỗ này, tới hiện giờ, bọn họ vẫn không phát hiện ra bất cứ lực lượng cứu viện nào. Mấy chiến sĩ này đang nỗ lực chống chọi này đều là giáo viên và học viên của học viện Jersey. Hãy để chúng ta biểu thị sự kính trọng của chúng ta đối với dũng khí của bọn họ. Giọng nói ngọt ngào của người chủ trì mang theo chút trầm trọng.

    Tỉ lệ xem của kênh Lục Tinh điên cuồng tăng lên, đây là loạt báo cáo hiện trường đầu tiên tới tận bây giờ. Mà các kênh khác xôn xao gửi tới yêu cầu chia sẻ, giám đốc điều hành tập đoàn không có bất cứ do dự nào, lập tức sảng khoái đồng ý.

    Vô số người nhìn chằm chằm màn hình, bọn họ đều quan tâm vận mệnh của đám người này.

    Thương pháp kinh người của Diệp Trùng cũng dẫn tới sự chú ý của mọi người, trên thực tế, ống kính của Hoa Bách hầu hết đều đặt trên người Diệp Trùng.

    Thương pháp kinh diễm, lực chiến đấu cá nhân siêu mạnh, biểu tình trước sau lãnh khốc không hề động dung, một thương trên tay, chống chọi với sóng lớn làm cho Diệp Trùng trong thời gian cực ngắn trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều thanh niên. Trong giờ phút cần anh hùng này, một vị anh hùng vô danh dũng cảm đứng ra. Mà gương mặt có lực sát thương của hắn lúc này lại dẫn tới sự mơ màng của vô số người.

    - Thật lợi hại!

    - Trời ơi, trên đời này còn có thương pháp cường hãn thế này sao!

    - Quá tuyệt! Ta muốn bái sư! Thảo luận liên quan tới Diệp Trùng dậy lên khắp nơi.

    - Chúng ta có thể nhìn ra, chính là vị tiên sinh này, hic, từ trang phục của anh ta mà xét, anh ta chắc là một học viên của học viện Jersey, phòng thủ, sức chiến đấu siêu mạnh của bạn học này có thể nói là vững như bàn thạch a! Chính vì sự tồn tại của bạn học này, cục diện mới có thể được bình ổn, trong giờ phút này, anh hùng lộ hết bản sắc! Lời bình luận sục sôi của người chủ trì càng làm mọi người xem máu nóng sục sôi.

    - Học viện Jersey quả nhiên là ngọa hổ tàng long a, một học viên đã có trình độ thế này, quả thật là quá lợi hại. Đây là cao thủ tuyệt thế thật sự, rất có khả năng là một giới giả, trẻ tuổi thế này mà có thể có thân thủ thế này, gọi là thiên tài tuyệt không quá đáng. Trong khách mời đặc biệt không thiếu cao thủ võ thuật.

    - Đúng vậy, hơn nữa thương cổ là một loại binh khí lạnh, đã suy sụp nhiều năm, hiện giờ người biết sử dụng nó cực kỳ ít, mà người có thể đạt tới cảnh giới thế này chỉ e cũng chỉ có mỗi người này thôi. Từ trên người bạn học này, chúng ta có thể hơi lãnh hội được phong phạm một thương nơi tay, tung hoành thiên hạ của cao thủ dùng thương cổ đại, làm người ta khao khát a. Một khác mời khác nói.

    - Mọi người không nên chỉ chú ý tới thương pháp của bạn học này, bước đi của bạn học này cũng xảo diệu vô bì, anh ta trước sau thực hiện đổi vị trí trong phạm vi nhỏ, có thể nhìn ra, đây là một võ thuật gia rất có kinh nghiệm thực chiến. Đáng tiếc ở đây không có giới thiệu bạn học này, tôi cũng vô cùng tò mò đối với bạn học này. Các vị, bạn học này dường như khá hiểu rõ nhược điểm của sinh vật này, điểm tấn công của anh ta không cái nào không phải là chỗ yếu hại của mấy sinh vật này. Lợi hại a! Với lại, mọi người lại chú ý hô hấp của bạn học này, vô cùng bình ổn, vẻ mặt thong dong, rõ ràng thể lực của anh ta vẫn vô cùng tràn trề. Vị khách mời giải thích này so với hai người trước càng có chân tài thực học hơn.

    Người xem không ai không ngừng hô hấp, mắt không chớp nhìn chằm chằm Diệp Trùng. Một điểm sáng phiêu hốt ngụy dị của mũi thương đó, bóng lưng hơi đơn bạc của Diệp Trùng, từ lúc này in dấu trong lòng tất cả mọi người xem. Kể từ ngày hôm nay trở đi, trường thương kiểu cổ lại một lần nữa trở thành vũ khí được ưa chuộng. Ghi hình chiến đấu của Diệp Trùng lại được điên cuồng tải xuống, trở thành giáo trình phải xem của mỗi một vị võ thuật gia học tập thương pháp.

    Diệp Trùng đối với việc bên ngoài của mình hoàn toàn không biết, trong lòng hắn hiện giờ chỉ có chiến đấu, trường thương giống như có linh tính, câu dẫn hồn phách người ta, mỗi một thương chắc chắn sẽ kết thúc một con gián.

    Các loại gián bên cạnh hắn đã chất như núi, mà cặp mắt lạnh băng của hắn, lúc này lại lấp lánh một loại quang mang yêu dị.

    Truyền thuyết, mỗi một võ thuật gia sau khi đạt tới giới giả sẽ có được một loại năng lực đặc biệt. Lần đột phá này, Diệp Trùng cuối cùng đã có được năng lực mới thuộc về chính mình.

     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,855
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 318: Cách gì?


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Diệp Trùng vung bức tượng này đập một cái!

    Vô số đường màu lam nhàn nhạt trong mắt, phân bố giao thoa, nếu như không tỉ mỉ, người thường sẽ cho là ảo giác. Nhưng Diệp Trùng lại không cho là thế, đủ loại bò sát lay động đầy trong mắt, kín mít, dày đặc.

    Toàn bộ mấy đường màu lam nhạt tới mức gần như nhìn không thấy này phân bố trên người mấy con bò sát này, hơn nữa Diệp Trùng rất mau liền phát hiện chỗ đặc biệt, chỉ cần khi mang sự chú ý của mình tập trung lên người con bò sát nào đó, đường màu lam trên người con bò sát đó lập tức trở nên rõ ràng, mà có mấy điểm và đường sẽ trở nên sáng rõ dị thường.

    Cặp mắt con chuột này đỏ rực, râu chuột hai bên khóe miệng nhòn nhọn cứng nhọn vô bì, dựng đứng như gai thép, cơ nhục tứ chi lực lưỡng không tự nhiên, lông tóc màu xám đen cứng thành cuộn, phía trên có rất nhiều nội tạng.

    Bốn đường, ba điểm! Trong những đường màu lam ngang dọc giao thoa phân bố trên người con chuột này có bốn đường và ba điểm sáng dị thường.

    Không tự chủ được, trường thương của Diệp Trùng rung một cái, một quang điểm im hơi lặng tiếng chui vào một điểm sáng lên trong đó.

    Chít! Con chuột kêu thảm một tiếng, oành cái ngã xuống, lập tức đứt hơi! Hai cổ tay Diệp Trùng thu lại, trường thương lập tức rút ra từ trên người con chuột, một dòng máu tươi như nước suối phun phun cao tới hơn hai mét.

    Trái tim Diệp Trùng nhảy một cái, chẳng lẽ là?

    Nhìn xung quanh, trường thương rung động cấp tốc, quang mang mũi thương lấm chấm, chỗ vươn tới đều là điểm màu lam sáng rực đó!

    Bụp bụp bụp, bò sát xung quanh Diệp Trùng đột nhiên nổ tung, mấy mươi cột máu phun đầy trời, sương máu kết thành mảng vây lấy chỗ Diệp Trùng đứng.

    Máy ghi hình trên tay Hoa Bách trung thực mang một màn này truyền tới mỗi một ngóc ngách của thiên hà Hà Việt.

    Mọi người đang xem đều ngớ người ra! Trong sương máu đầy trời, thân hình một thiếu niên mờ mờ có thể thấy được, có lẽ không có bức tranh nào càng chấn nhiếp lòng người hơn thứ này.

    Yên lặng như tờ! Một mảng yên lặng như tờ! Vô luận là giáo viên, học viên sau lưng Diệp Trùng, hay là dân chúng đang xem màn hình, mọi người đều hoàn toàn ngây ngốc.

    Võ thuật gia ở thiên hà Hà Việt có cơ sở cực kỳ nồng hậu, nhưng đối với lực chiến đấu của võ thuật gia, lại sớm bị sư sĩ đè xuống. Mọi người đối với khái niệm võ thuật gia chẳng qua chỉ tôi luyện thể chất mà thôi. Đối với mấy giới giả đó, cực ít ra tay, ghi hình bọn họ ra tay càng là hoàn toàn không thấy. Giới giả, cho dù tồn tại sờ sờ ra đó, nhưng trong lòng 99% người lại chỉ là một truyền thuyết.

    Nhưng hôm nay, bọn họ cũng nhìn thấy biểu diễn rực rỡ một lần nữa của võ thuật, không có ai biết người thiếu niên vô danh này là ai, cũng không có ai xác định hắn rốt cuộc có phải là giới giả hay không, nhưng kỹ xảo cận chiến trường thương thần kỳ của hắn lại làm người ta mở rộng tầm mắt, mà một màn vừa rồi này, chấn động gây cho người ta lại làm mọi người không khỏi có lòng tin vô bì đối với võ thuật!

    Thì ra, võ thuật cũng có thể mạnh như vậy!

    Diệp Trùng có lẽ làm sao cũng không ngờ, nếu như không phải vì lần biểu diễn của hắn, võ thuật của thiên hà Hà Việt tất sẽ giống như năm thiên hà lớn, cuối cùng đi vào suy sụp. Nhưng lần biểu diễn chấn kinh cả thiên hà này của hắn lại cứu vãn võ thuật đang đi đi xuống dốc của thiên hà Hà Việt. Trong lịch sử võ thuật của thiên hà Hà Việt, diễn xuất hoa lệ của thiếu niên vô danh này làm sinh mạng của võ thuật kéo dài năm trăm năm. Trong năm trăm năm sau hôm nay, thiếu niên vô danh này sẽ là nhân vật quan trọng nhất cũng là thần bí nhất trong lịch sử của thiên hà Hà Việt, đồng thời cũng là nhân vật được được người biết nhiều nhất. Mỗi một học viên học tập võ thuật, thầy của họ đều sẽ chiếu đoạn ghi hình làm người ta máu nóng sục sôi này, làm chỉ dẫn khai sáng hắn.

    Không thể không nói, đối với hầu hết mọi người mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh có tính xung kích thế này, máu tanh thế này.

    Oành, giờ phút này, thế giới sục sôi rồi!

    Người chủ trì và khách mời của kênh Lục Tinh cũng hoàn toàn trố mắt rồi, có vài khách mời thậm chí rưng rưng tới mức run lẩy bẩy, ăn nói lảm nhảm. Hoa Bách kích động tới mức tay không ngừng run rẩy, vài lần máy ghi hình trên tay còn suýt nữa rơi xuống đất, đôi tay Hoa Bách run rẩy làm cho hình ảnh rung động kịch liệt. Khán giả đang xem ai nấy đều chửi toáng lên: "Con bà nó, ngươi cầm chắc chút đi!"

    Diệp Trùng không hề biết lúc này đang có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lúc này tâm tư tập trung, chìm đắm toàn bộ trong thế giới của năng lực mới có được quen thuộc này.

    Ngụy dị mà cuồng bạo! Phong cách thương pháp của Diệp Trùng đột nhiên thay đổi, lại chính là tác dụng của mấy đường màu lam sáng ngời mà hắn đang nghiên cứu đó. Tàn chi văng mạnh, thịt nát bắn tung tóe, máu chảy thành sông! Mọi khán giả lại một lần nữa hóa đá, đồ sát cuồng bạo thế này, cùng với sự lạnh lùng trên mặt Diệp Trùng hình thành sự so sánh rõ ràng.

    Diệp Trùng cuối cùng đã hiểu tác dụng của mấy đường màu lam này. Điểm màu lam sáng rực là điểm yếu của mấy sinh vật này, chỉ cần đánh trúng một chỗ thì đủ để trí mạng. Còn mấy đường màu lam sáng rực đó lại là đường màu lam phanh thây, chỉ cần men theo mấy đường màu lam đó, vậy thì kẻ bị công kích nhất định sẽ bị phanh thây, đồng thời sẽ gây ra sự phá hoại trí mạng đối với người bị công kích!

    Loại năng lực đặc thù này và công kích nhược điểm đặc hữu của quang giáp Thủ Hộ khá giống nhau.

    Đắm chìm trong tìm tòi bản thân, Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý công kích của mấy con bò sát này đã yếu đi rất nhiều, một mình hắn giết bò sát thành đống!

    Quá cường hãn rồi! Vô số người phát ra cảm khái giống nhau này!

    Rất mau, Diệp Trùng liền phát hiện tình trạng bên cạnh mình, hắn cũng từ trong trạng thái bản năng đó hoàn hồn lại.

    Khắp nơi là thi thể của bò sát, tàn chi, thịt vụn thấy ở khắp nơi, chất dịch màu lục và máu tươi màu đỏ trộn lẫn với nhau, một thiếu niên lạnh lùng cầm thương đi tới, sau lưng hắn, tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài vẫn không ngừng truyền lại.

    Woa! Vô số tiếng kêu vang lên mọi ngóc ngách của thế giới, trong mắt vô số thanh niên nhiệt huyết lóe lên sự cuồng nhiệt, mà còn có một số thiếu nữ lộ ra thần thái si mê.

    Tướng mạo có sát thương lực của Diệp Trùng lúc này trong mắt mọi người giống như bị lược bỏ, mà biểu tình hờ hững lãnh khốc, hình tượng thong dong nhấc thương chậm bước, xác rải khắp nơi, làm cho hình ảnh một vị cao thủ tuyệt thế cô độc, lạnh lùng được khắc họa đến mức lâm ly cùng cực.

    - Diệp tử, là ngươi ư? Ở một góc khác của thiên hà Hà Việt, mọi người trong Hoa hoa công tử trố mắt há mồm nhìn màn hình, mắt điện tử của Mục nhấp nháy điên cuồng.

    Diệp Trùng không hề biết trong đám người lại có kẻ đang quay lén, xoay nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi học viên và giáo viên tham gia chiến đấu ai nấy đều mệt tới mức ngồi ngay tại chỗ. Mà học viên của học viện điều bồi lại đang len lỏi trong đám người, giúp người bị thương băng bó vết thương.

    Bò sát đã lui, nhưng chiến đấu bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nếu như vẫn cứ thế này, vậy thì không hay. Bò sát vô cùng vô tận, mà lực chiến đấu ở chỗ này mất một người thì thiếu một người. Chính ngay lúc này, đột nhiên mấy học viên nữ trong tòa nhà học đường chạy ra, vẻ mặt mỗi người đều không còn chút máu. Bọn họ chạy tới trước mặt Griffiths gấp giọng nói: "Lão sư, trong đó có âm thanh kỳ quái, hình như... hình như..."

    Sự chú ý của mọi người đều bị mấy học viên nữ này hấp dẫn, Griffiths gấp giọng hỏi: "Hình như cái gì?"

    - Hình như... hình như chuột đang cắn tường! Một nữ sinh hơi lớn gan cố lấy dũng khí.

    Soạt, trừ Diệp Trùng, vẻ mặt mọi người không khỏi biến đổi, mọi người lúc này mới nghĩ tới bản năng đáng sợ này của chuột. Nếu như tường bị cắn thủng, vậy không chút nghi ngờ, mọi người chỉ có một con đường chết.

    Xem ra không có cách rồi, Diệp Trùng không có tiếc nuối gì, mình cũng tận lực rồi, sức mạnh cá nhân ở trước mặt tai họa thế này thực sự quá nhỏ nhoi. Nhưng trường chiến đấu này mang lại cho hắn chỗ tốt cực lớn. Hắn đi tới trước mặt lão già: "Lão sư, ngài còn có thân nhân gì không?" Lão già này là giáo sư cơ giới cổ đại, trước mặt người khác không đáng một xu, nhưng trong mắt Diệp Trùng lại là bảo tàng vô giá, hắn đã định vô luận thế nào cũng phải mang lão già này đi.

    Lão già kỳ quái nhìn Diệp Trùng: "Tại sao muốn hỏi vấn đề này? Lão già ta cô độc một mình, trừ Griffiths ra, không có người thân gì, chết đi cũng không có gì." Nhiều thêm một người, Diệp Trùng liếc nhìn Griffiths, trong lòng lại đang tính toán làm sao mới có thể dẫn hai người rời đi an toàn.

    Griffiths tâm tư thông tuệ, lập tức nghe ra ý ngoài lời nói của Diệp Trùng, sắc mặt không khỏi biến đổi.

    - Ta quyết không bỏ rơi mọi người. Lời của Griffiths âm vang, nhưng mọi người nghe lại không hiểu gì cả. Diệp Trùng vẻ mặt không có ý gì, hắn vốn dĩ không định dùng thủ đoạn ôn hòa mang hai người rời đi, nếu như Griffiths không phối hợp, thủ đoạn của Diệp Trùng có rất nhiều.

    Không nói gì, Diệp Trùng bước chân ra ngoài, Hoa Bách ở trong đám đông vội đi theo.

    Chuột và bò sát đông không có tận cùng dường như chiếm trọn cả vườn trường, ai cũng không ngờ bình thường chỗ tối của thành thị bóng dáng một con chuột cũng khó gặp lại có nhiều chuột như vậy. Diệp Trùng ngược lại không ngạc nhiên, ở hành tinh rác, chuột cũng là sinh vật có số lượng đông đúc, bọn chúng có sự thích ứng và năng lực sinh sôi cực kỳ kinh người, trong hoàn cảnh cực kỳ hà khắc vẫn có thể sống sót.

    Nếu như... Nếu như...

    Đột nhiên, một loại suy nghĩ cực kỳ to gan vọt ra trong đầu Diệp Trùng, trong lòng hắn mau chóng tính toán các loại khả năng, đột nhiên, hắn mau chóng lùi trở vào trong tòa nhà học đường.

    Diệp Trùng đi thẳng tới trước mặt Griffiths: "Dược phẩm tồn trữ của học viện điều bồi ở đâu?"

    Điều bồi học là một loại ngành học có tính thực nghiệm, vật phẩm tiêu hao cực kỳ kinh người, cho nên mỗi học viện đều có chỗ chuyên dùng tồn trữ dược phẩm.

    Griffiths ngớ người, nhưng vẫn chỉ một phương hướng: "Đi về phía đó, không xa."

    - Bao xa? Cụ thể chút! Diệp Trùng hơi nhíu mày, trả lời mơ hồ của Griffiths làm hắn rất không vừa ý.

    Griffiths nghĩ một lát, nói: "Khoảng ba ngàn mét."

    Khoảng cách ba ngàn mét này, xem ra chỉ có sử dụng quang giáp rồi, Diệp Trùng trầm ngâm một lát, nói: "Cô và tôi cùng đi tới đó một chuyến." Nói xong, Diệp Trùng lại chỉ Mễ Đức và tên mập: "Hai người các ngươi cũng theo ta đi giúp đỡ." Hai tên này thực lực không tồi, người cũng linh hoạt, chỉ là nhát gan.

    Mễ Đức và tên mập nhìn mũi thương chỉ bọn họ, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trùng, da đầu phát tê, nào dám không đồng ý, vội vàng gật đầu.

    Griffiths đón thiếu niên vô danh trước mặt này chắc là muốn tìm cách gì đó giải quyết cục diện trước mắt, chỉ là hắn tại sao nghĩ tới học viện điều bồi chứ? Hắn biết điều bồi? Thân là điều bồi sư, Griffiths làm sao cũng không ngờ phương pháp của Diệp Trùng lại có quan hệ với điều bồi.

    Gọi Hãn quang ra, Diệp Trùng tiện tay cắm trường thương trên tay lên tường, đang chuẩn bị mang Griffiths leo lên buồng lái, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Xin anh cũng mang theo tôi với!"

    Người nói chính là Hoa Tri Bách, hắn gọi quang giáp, cung kính nói: "Xin tin tưởng thực lực của ta, cha ta là Hoa Tri Ba."

    Chú thích: Có lẽ Hoa Bách là tên rút gọn hoặc bút danh của Hoa Tri Bách.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.