[Khoa Ảo] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Phương Tưởng (Full: C606)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,855
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 319: Hậu nhân danh môn


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện



    Câu nói này của Hoa Bách cũng truyền đi mọi ngóc ngách của thế giới, mọi người lập tức náo động. Hoa Tri Ba là ai? Hoa Tri Ba chính là cao thủ sư sĩ nổi tiếng. Con trai của hắn há lại là người thường? Nhưng trong lòng rất nhiều người cũng đều có nghi hoặc, thanh danh Hoa Tri Ba hiển hách, con trai hắn lại không phát triển theo hướng sư sĩ mà chạy đi làm một ký giả thông thường, điều này làm rất nhiều người nghĩ mãi không hiểu. Với cái nhìn của bọn họ, có một người cha tốt thế này ít nhất phấn đấu ít đi hai mươi năm.

    Hoa Tri Ba, Diệp Trùng nhớ trong số cao thủ mà thanh niên tóc vàng nói với mình trên tàu vũ trụ chính là có tên của Hoa Tri Ba, đánh giá Hoa Bách một lượt từ trên xuống dưới, Diệp Trùng gật đầu, nói: "Được, ngươi đi với ta."

    Trong đám khán giả xem màn hình có người hưng phấn tới mức hét toáng lên: "Tuyệt, anh bạn được đó! Quả nhiên không hổ là ký giả, thật là cơ trí!"

    Đối với thiếu niên có võ thuật cường hãn vô bì này, mọi người đều đầy ắp sự tò mò. Bây giờ lại thấy hắn bỏ qua võ thuật cường hãn mà lựa chọn quang giáp, thế nào lại không làm người ta có đôi chút mong chờ chứ?

    Chính biểu hiện trước mắt của thiếu niên này đã đủ để làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày được vô số người khắc ghi vô số năm!

    Hãn Quang - III yên lặng đứng ở đó, vốn dĩ chẳng qua chỉ là quang giáp ở đầu đường lại vì thiếu niên thần bí này mà trở nên thần bí, chẳng lẽ đây là một quang giáp đã qua cải tạo? Trong lòng rất nhiều người đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ này.

    Hãn Quang - III là một quang giáp cận chiến, có thể nói là một quang giáp cận chiến khá tiêu chuẩn mà lại phổ thông. Trang bị cũng không có chỗ nào đặc biệt, khiên chắn Hắc Kim của họ Diệp, đao từ trường cao tần. Nhưng đao từ trường cao tần này không phải là thứ mà mấy đao từ trường cao tần của năm thiên hà lớn đó có thể so sánh được, hai cái hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

    Ngoài chỗ này ra, vũ khí mà gần như mỗi quang giáp cận chiến đều sẽ trang bị như gai cận chiến cũng có. Hãn Quang - III công thủ bình hành, điều duy nhất có thể hấp dẫn người khác chính là hệ thống động lực của nó khá xuất sắc, điều này mới là nguyên nhân chủ yếu Diệp Trùng chấm trúng nó.

    Diệp Trùng không hề vì vũ khí trang bị gần như có thể coi là thô sơ của Hãn Quang - III mà coi thường.Thiết kế tổng thể quang giáp Hãn Quang - III vô cùng hợp lý, động lực xuất sắc, là một quang giáp cận chiến, phạm vi hoạt động bốn chi của nó cực kỳ lớn. Đối với vũ khí, trang bị quá nhiều với cái nhìn của Diệp Trùng là hoàn toàn không cần thiết. Khả năng vũ khí hư hỏng trong chiến đấu của vũ khí nhỏ tới mức đáng thương, mà quang giáp hình người chẳng qua cũng chỉ là một đôi tay, vũ khí quá nhiều không thể nào tạo ra đủ ảnh hưởng trong chiến đấu.

    Một tay nhấc Griffiths, Diệp Trùng lanh lẹ chui vào buồng lái, lão già ở phía dưới hét lớn: "Này, anh bạn trẻ, phải cẩn thận đó, nếu Griffiths xảy ra việc gì, người đừng tới gặp ta!"

    Mễ Đức, tên mập và Hoa Bách cũng rất mau lẹ chui vào quang quáp của mình.

    Quang giáp của Hoa Bách là một quang giáp hình nhện, sáu cái chân to lớn vô bì chống đỡ chủ thể quang giáp dạng tròn dẹt. Tổng thể màu xanh, vũ khí tầm xa lộ ra làm người ta không dám xem thường. Mọi người lúc này mới nghĩ tới thứ mà Hoa Tri Ba dựa vào để thành danh chính là xạ kích thần kỳ của hắn. Chỉ là không biết Hoa Bách có thể có mấy phần bản lĩnh của cha mình. Đây là một quang giáp tầm xa cực kỳ cực đoan, gần như hoàn toàn bỏ qua năng lực cận chiến.

    Quang giáp của hai người Mễ Đức và tên mập cũng là hàng cao cấp, trong bốn người, quang giáp của Diệp Trùng ngược lại là thấp cấp, phổ thông nhất.

    Vốn mẫn cảm, Diệp Trùng rất mau liền có phát hiện mới. Khi mình nhìn quang giáp, mọi đường màu lam đều biến mất tăm hơi, thậm chí ngay cả mấy đường màu lam nhạt đó cũng biến mất không thấy. Mà khi mình chuyển hướng sang mấy người tên mập, mấy đường màu lam nửa có nửa không này mới xuất hiện, và chỉ có khi sức chú ý của hắn tập trung cao độ, mấy đường màu lam và điểm màu lam sáng rực đó mới lại xuất hiện.

    Chẳng lẽ mấy đường màu lam này chỉ có tác dụng đối với sinh vật?

    Trong lòng Diệp Trùng hơi kinh ngạc, loại năng lực này hoàn toàn xa lạ đối với hắn. Tuy trên Thủ hộ từng thể nghiệm tương tự, nhưng trên người mình lại hoàn toàn là hai khái niệm.

    Diệp Trùng đối với biến hóa nhỏ nhặt của hoàn cảnh xung quanh đều mẫn cảm vô cùng, càng không cần nói tới đường màu lam có thể có và mất bất cứ lúc nào trong mắt. Tuy mấy đường màu lam này đã cực kỳ nhạt nhưng vẫn làm hắn cảm thấy vô cùng không quen. Hắn cũng hoài nghi mình sau này có hay không việc nhìn thấy người hoặc động vật, trong lòng lại dâng lên xung động tấn công dựa theo mấy đường màu lam và điểm màu lam sáng rực đó.

    Nếu như thế thì quá đáng sợ rồi! Đối với giết chóc, Diệp Trùng không hề ưa thích, chỉ là khi xác định mình phải lựa chọn thì sẽ lựa chọn mà thôi. Nhưng hắn cực kỳ không thích mình trở thành một tên đồ tể. Học tập lịch sử gần đây càng làm hắn hiểu rõ, một người có mạnh mẽ hơn, nếu như một khi hắn có bạo danh đồ tể thì hắn cực có khả năng trở thành kẻ địch của hầu hết mọi người, làm mình sa vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.

    Griffiths nhìn ra Diệp Trùng tinh thần lạc lõng, không khỏi kỳ quái hỏi: "Anh thế nào rồi? Thân thể không thoải mái ư?" Chẳng lẽ chiến đấu vừa rồi đó đã tiêu hao quá lớn thể lực của hắn?

    Với không gian của buồng lái, hai người quả thật có chút chật chội, tiếp xúc thân thể tự nhiên khó tránh. Nếu như là bình thường, Diệp Trùng ngược lại cũng có khả năng xảy ra chút phản ứng tự nhiên về mặt sinh lý, nhưng hiện giờ hắn chỉ cần vừa nhìn thấy Griffiths, mấy đường màu lam đó liền không tự chủ được hiện ra.

    Diệp Trùng không khỏi cười khổ trong lòng, loại năng lực này của mình thật là làm người ta đau đầu a. Hắn hiện giờ đang chúc mừng trong năng lực của mình không hề bao hàm những thứ không phải sinh vật, nếu không, hắn cảm thấy mình rất có khả năng sẽ phát điên. Ai biết mình sau này có hay không vừa nhìn thấy đường màu lam liền theo bản năng mà dùng bất cứ vũ khí có khả năng công kích nào trên tay nhắm vào đường và điểm đó mà chẻ xuống?

    Nghĩ tới cảnh này, Diệp Trùng không khỏi phát lạnh toàn thân.

    Nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Diệp Trùng, Griffiths không khỏi quan tâm hỏi: "Anh thật sự không sao chứ? Nhìn sắc mặt của anh hình như không tốt lắm." Hắn vừa rồi trông thong thả, thì ra cũng tiêu hao thể lực thế này a! Griffiths thầm nghĩ trong lòng.

    Diệp Trùng cố gắng dời ánh mắt của mình rời khỏi Griffiths, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Tôi không biết đường, cô tới chỉ đường."

    - Anh không phải là học viên của nơi này sao? Tại sao lại không biết đường? Griffiths kinh ngạc hỏi.

    Diệp Trùng đã lười trả lời, ổn định lại tâm thần, khởi động quang giáp. Khoảng thời gian này hắn một mực vùi trong văn học lịch sử, nào còn quan tâm tới vị trí cụ thể của khoa điều bồi.

    Thấy Diệp Trùng không nói, Griffiths không khỏi ngậm miệng, yên tĩnh đứng sau lưng Diệp Trùng. Buồng lái chỉ có một cái ghế, Diệp Trùng đã ngồi rồi, Griffiths chỉ đành hơi cong eo, đôi tay vịn ghế. Tư thế này cực kỳ mệt mỏi, chỉ một lát, Griffiths đã mệt tới mức thở dốc. Thở gấp liên tục, hơi thở nóng hổi mang theo mùi vị đặc hữu của phụ nữ đánh vào sau gáy Diệp Trùng.

    Griffiths vẫn là lần đầu tiên gần gũi với một người đàn ông thế này, chỉ cảm thấy mặt rất nóng.

    Diệp Trùng ngược lại không có cảm giác gì, trừ sau gáy có chút nhột ra, sự chú ý của hắn hiện giờ hoàn toàn dồn vào chiến đấu trước mặt.

    Từ tòa nhà học đường bọn họ đang ở tới tòa nhà học đường mà Griffiths nói đó là ba ngàn mét. Đây là một nguyên nhân rất quan trọng mà Diệp Trùng chọn bay, chỉ có bay mới có thể làm cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất tới được mục tiêu. Sinh vật biến dị trên không tuy nhiều, nhưng so với dưới đất vẫn ít hơn rất nhiều(1), Hãn Quang của Diệp Trùng ở trước nhất của đội hình chiến đấu.

    (Chú thích: (1)NV không có, nên thêm vô cho liền mạch, nhưng hình như vẫn còn thiếu một đoạn.)

    Quang giáp của Hoa Bách có chỗ chuyên dùng để đặt máy ghi hình.

    Mọi khán giả đều mở to mắt, muốn nhìn thiếu niên vô danh thần bí này sẽ mang lại cho bọn họ sự kinh hỉ (kinh ngạc và mừng rỡ) thế nào.

    Một con kền kền biến dị nhìn thấy bốn cái quang giáp, từ xa bay về phía mọi người.

    Diệp Trùng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chiến đấu thế này đối với hắn mà nói, quả thật là một việc bình thường vô cùng. Trong lần chiến đấu bảo vệ ở Tang gia thôn đó, Thiết Bức điểu đáng sợ hơn những sinh vật biến dị này nhiều.

    Đôi tay Diệp Trùng vừa đặt trên bàn điều khiển, bỗng, hắn nghĩ tới một vấn đề cực kỳ trí mạng. Mồ hôi lạnh soạt cái chảy xuống, Hãn Quang không tiến mà lùi, rút về chính giữa ba cái quang giáp, đồng thời hét lớn trên tần số: "Ta không tấn công được! Bảo vệ!"

    Chính trong khoảnh khắc Diệp Trùng phát động tấn công, hắn mới đột nhiên nhớ tới trong buồng lái không hề chỉ có một mình mình!

    Griffiths! Nàng ta cũng ở trong buồng lái, mồ hôi lạnh không thể kìm chế từ trên trán hắn chảy xuống, suýt nữa, suýt nữa thì Griffiths đã chết sau lưng mình, mà mọi thứ này đều là xuất phát từ sai lầm của hắn!

    Thân thể yếu đuối của Griffiths, đừng nói so với sư sĩ, ngay cả một thanh niên trưởng thành bình thường cũng thua xa, hơn nữa không có sự bảo vệ của hệ thống đệm bằng chất lỏng, khi đổi hướng ở tốc độ cao, áp lực khổng lồ tuyệt đối sẽ làm mạch máu nàng ta nổ tung mà chết, còn có trở thành một đống bùn thịt hay không thì phải xem độ cứng của thân thể nàng ta rồi.

    Tự tin tràn đầy đối với thực lực của Diệp Trùng làm mấy người tên mập đối với uy hiếp phía trước gần như hoàn toàn không thấy. Việc xảy ra đột nhiên, hai người đều cứu viện không kịp. Hơn nữa, hai người đều là gà mờ lần đầu lên chiến trường, ứng biến đối với tình huống đột ngột xảy ra chậm mấy nhịp.

    Chết tiệt! Nhìn thấy kền kền biến dị gần như sắp xông tới trước mắt, mồ hôi lạnh trên trán Diệp Trùng càng dày thêm. Hắn hiện giờ ngay cả lùi lại tránh cũng không dám đột nhiên tăng tốc, nhìn thế nào thì thân thể của Griffiths cũng không giống dáng vẻ có thể chịu được loại tăng tốc này.

    Nhìn thấy kền kền biến dị càng lúc càng gần, lòng Diệp Trùng lạnh ngắt, tuy Hãn Quang đã làm ra tư thế đỡ đòn nhưng xung kích do hai bên va chạm rất có khả năng là trí mạng đối với Griffiths, loại khả năng này có trên 80%.

    Chính ngay lúc Diệp Trùng đã chuẩn bị báo thù cho Griffiths, một tia sáng đỏ chuẩn xác bắn trúng bộ phận chính giữa cặp mắt của kền kền biến dị. Kền kền biến dị kêu thảm một tiếng, toàn thân cứng ngắc, rơi xuống phía dưới. Cao thế này, kền kền rơi xuống lại vẫn có thể bảo trì được hình dáng hoàn chỉnh, từ chỗ này có thể nhìn thấy sự cứng rắn của nhục thể bọn chúng.

    Một phát vừa rồi đó chính là Hoa Bách ở sau lưng Diệp Trùng bắn ra, trái tim đang treo trên cao của Diệp Trùng cuối cùng cũng hạ xuống.

    Hậu nhân danh môn, quả nhiên danh bất hư truyền!



    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s!
     
    Last edited by a moderator: 5/9/11
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    47,629
    Được thích:
    201,021
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 320: Diệp Trùng điều bồi


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Mễ Đức và tên mập lúc này mới có phản ứng vội vàng luống cuống áp sát Diệp Trùng.

    Đối với việc Diệp Trùng đột nhiên không thể công kích, mọi người ai nấy đều vô cùng kỳ quái, khán giả xem màn hình lại càng tranh luận ỏm tỏi hơn.

    Khi Diệp Trùng nói rõ tình huống, mọi người mới nghĩ tới điểm này, ai nấy đều lập tức toát mồ hôi lạnh.Bọn họ không giống Diệp Trùng, miễn dịch đối với người đẹp đến mức độ này.Nếu như môt người đẹp vì sơ suất của bọn họ mà mất đi tính mạng, vậy thì cả đời bọn họ sẽ không thể nào tha thứ cho mình. Còn Diệp Trùng, nếu như thật sự bức tới mức không có cách nào, chỉ e hắn sẽ hoàn toàn không để ý tới Griffiths, nhiều nhất là sau khi việc xảy ra sẽ làm thịt con kền kền biến dị đó, coi như là thay nàng ta báo thù.

    Do duyên cớ có máy ghi hình của Hoa Bách, giao lưu giữa bốn người cũng được truyền tới kênh Lục Tinh. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ, nhưng cũng không biết làm sao với cục diện thế này.

    Những người vẫn luôn mong chờ thiếu niên vô danh thần bí này lại mang tới thêm một màn biểu diễn hoa lệ ai nấy đều vô cùng thất vọng. Cái Hãn Quang này của Diệp Trùng hiện là hàng dễ phẩm đúng như tên gọi, ngay cả đụng cũng đụng không được, còn không thể thực hiện tăng tốc đột ngột, điều này cũng có nghĩa là hoàn toàn không có cách nào thực hiện né tránh.

    Điều ra ngoài ý liệu của mọi người là, trong lộ trình ba ngàn mét này, minh tinh sáng chói nhất lại không phải là thiếu niên vô danh thần bí hạt giống số một mà là Hoa Bách xuất thân danh môn.

    Có người từng thống kê, trong lộ trình ba ngàn mét ngắn ngủi này, Hoa Bách tổng cộng tấn công hai mươi mốt lần, đánh rơi hai mươi ba con sinh vật biến dị, trong đó lại có hai phát đều là nhất tiễn song điêu, kỹ thuật bắn đáng sợ thế này lại gây nên sự xôn xao của tất cả khán giả.

    Mấy năm nay, chẳng lẽ cao thủ thật sự không đáng tiền vậy sao?Trong bốn người thì có hai cao thủ khủng bố thế này?Huống chi bốn người này lại chẳng qua chỉ là tổ đội dựng nên tạm thời.

    Tập đoàn Lục Tinh, mồ hôi lạnh trên trán giám đốc như thác đổ, làm gì cũng không ngừng được. Hoa Tri Ba, trời ơi! Ông già của Hoa Bách lại là Hoa Tri Ba! Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như Hoa Bách thật sự không trở về, Hoa Tri Ba tức giận đánh cho Lục Tinh thành bình địa! Nghe nói tên đó rất điên cuồng a.

    Mà đồng nghiệp của Hoa Bách ai nấy như tượng đất, bọn họ vô luận làm gì cũng không ngờ Hoa Ba vẫn luôn ở bên cạnh họ, trông ra không gây hại được cho người và vật lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả người chủ trì hiện đang trực phiên cũng hoàn toàn ngây ra.

    Hoa Tri Ba ở trước màn hình, nhìn thấy chiến tích kinh người của Hoa Bách, lại không có chút đắc ý nào, nhè nhẹ thở dài một tiếng, lầm bầm nói: “A Bách, nhất định phải sống trở về nha!”

    Người có lòng lại nhìn ra thứ mà Hoa Bách sử dụng chẳng qua chỉ là súng năng lượng thông thường mà không phải là sung năng lượng loại bắn tỉa. Một cây súng năng lượng bình thường mà đã có thể cường hãn thế này, vậy thực lực của hắn… Vô số người hoảng sợ trong lòng.Sự chính xác đáng sợ, ứng phó lão luyện, thành thục, tâm thái trầm ổn làm cho Hoa Bách trở thành sát thủ đáng sợ nhất.

    Có sự phát huy mạnh mẽ của Hoa Bách, chuyến này lại yên bình bất ngờ. Từng chùm tia một, kèm theo là từng con phi cầm biến dị to lớn rơi xuống.

    Nói thật, Diệp Trùng cũng bị chấn động đôi chút.Hắn cũng không ngờ tên này lại lợi hại thế này.Không thể không nói, chỉ luận hiệu suất chiến đấu, quang giáp loại xa so với quang giáp cận chiến thì cao hơn nhiều.

    Đây là cao thủ đánh tầm xa lợi hại nhất ngoài Mục Thương mà Diệp Trùng gặp được.

    Người mạnh xuất hiện ồ ạt a! Trong lòng Diệp Trùng thầm tự so sánh, nếu mình đấu với hắn có thể có mấy phần thắng.Nhưng rất mau liền bỏ qua loại so sánh vô ý nghĩa này, khi thực lực tổng hợp đạt tới trình độ nhất định, nhân tố quyết định thắng bại của hai bên quả thật quá nhiều.

    Trên màn hình cũng may không có đường màu lam, điều này làm Diệp Trùng thở phào. Do đó có thể thấy được loại năng lực mới này của mình thật ra có sự giới hạn khá lớn, đáng tiếc tình huống trước mắt làm hắn không có cách nào mày mò thật tốt năng lực mới này của mình.

    Griffiths nhìn thấy tòa nhà học đường đó trên màn hình, không khỏi phấn chấn tinh thần. Thò cánh tay nhỏ nhắn, thon thả ra, chỉ tòa nhà học đường trên màn hình vui vẻ nói: “Chính ở đó, đó!”

    - Chuẩn bị đáp xuống! Diệp Trùng ra lệnh.

    Xung quanh tòa nhà học đường này trống không, chỉ có vài con sinh vật biến dị. Mấy chùm tia sáng từ quang giáp giáp của Hoa Bách bắn ra, mấy con sinh vật biến dị này, con nào con nấy đều tiêu tùng, bốn cái quang giáp mau chóng đáp xuống. Cửa chính tòa nhà học đường đóng kín, xung quanh cũng không nhình thấy bóng người nào.

    Năm người tập trung trước cửa tòa nhà.Thấy không có sinh vật biến dị, mọi người cũng yên tâm. Griffiths đi tới trước cửa tòa nhà học đường, giới thiệu nói: “Đây là tòa nhà chuyên môn lưu trữ dược phẩm điều bồi của trường. Cấp bậc an toàn bên trong rất cao.”

    Cấp bậc an toàn quả nhiên rất cao, Diệp Trùng phát hiện Griffiths ít nhất thực hiện năm lần kiểm chứng thân phận.

    - Được rồi, chúng ta vào đi. Griffiths nói: “Mọi người cứ yên tâm, tường nơi này là dùng hợp kim siêu cường độ chế thành, hơn nữa bên trong là một hoàn cảnh phong bế thuần túy, có hệ thống tuần hoàn không khí độc lập.” Mọi người lúc này mới đồng loạt thở phào.Hai người tên mập và Mễ Đức chật vật nhất, ngồi phịch trên đất.

    Griffiths nhìn Diệp Trùng, tò mò hỏi: “Anh vẫn chưa nói anh nghĩ ra phương pháp gì a!” Ánh mắt ba người còn lại lập tức tập trung trên người Diệp Trùng, khán giả trước màn hình lại càng ngừng hô hấp, đợi chờ Diệp Trùng công bố đáp án.

    Diệp Trùng không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tôi cần Bội lâm dịch, Lục thạch phấn, Tế cách mạt…” Diệp Trùng nói một hơi bảy loại tài liệu.

    Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn còn biết điều bồi?Ba người Hoa Bách trố mắt nhìn Diệp Trùng.

    Màn hình oành cái xôn xao hẳn lên, mọi người ai nấy đều đang nghị luận sôi nổi. Mà mấy điều bồi gia đó càng cố sức tìm tìm tỉ mỉ trong đầu, tổ hợp của mấy tài liệu này rốt cuộc là dùng làm gì cơ chứ?

    Griffiths cũng đang suy nghĩ tổ hợp phương pháp phối chế này, nhưng trong tất cả phối phương mà nàng từng học không hề có tổ hợp phương pháp phối chế này. Chẳng lẽ hắn thật sự có học thức thâm hậu ở phương diện điều bồi?Griffiths hồ nghi liếc nhìn Diệp Trùng, tài liệu mà Diệp Trùng nói vừa rồi đều là một số tài liệu điều bồi cực kỳ thường thấy, nơi này có hết.

    Diệp Trùng nhìn thấy Griffiths đang xuất thần, không khỏi nhíu mày, người phụ nữ này, trong lúc này mà còn làm mất thời gian. Nhìn nàng ta hình như có chiều hướng rơi vào suy tư, Diệp Trùng không thể không lên tiếng: “Tài liệu ở đâu?”

    Griffiths giật mạnh mình, hoàn hồn lại, mặt bỗng đỏ lựng: “Ừ ừ, Bồi lâm dịch ở chỗ này…” Griffiths đối với dược phẩm ở chỗ này tự nhiên là quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, mà ba người Hoa Bách lại thành lực lượng lao công miễn phí.

    Điều làm Griffiths kinh ngạc nhất là Diệp Trùng lại lấy đi toàn bộ tất cả tám loại tài liệu này.

    - Dùng nhiều như vậy sao? Griffiths vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hỏi.

    - Ừm. Diệp Trùng trả lời một tiếng, rồi không để ý tới nữa mà chuyên tâm bắt đầu tiến hành điều bồi.

    Bồi lâm dịch là một loại nước thuốc cực kỳ thường thấy cũng là cực kỳ cơ bản, hơn nữa, lượng tồn trữ của Bồi lâm dịch ở chỗ này khá kinh người.Tổng cộng tới hơn ba trăm tấn.

    Nhưng Diệp Trùng rõ ràng không có cách một lần lấy ra nhiều như vậy, chỉ dùng ba vại cỡ nhỏ, mỗi cái ba tấn. Rõ ràng, thiếu niên vô danh này dường như vì số lượng quá ít mà lắc đầu. Chỉ thấy hắn không ngừng bỏ các loại tài liệu vào trong Bồi lâm dịch, thủ pháp thuần thục.Chẳng lẽ hắn thật sự còn là một điều bồi sư?Nghi vấn này giống như phủi không đi, bắt đầu xoay chuyển trong đầu nàng.Chỉ là nàng tới hiện giờ vẫn nghĩ không ra thứ điều bồi ra này rốt cuộc là cái gì.

    Máy ghi hình của Hoa Bách chiếu thẳng mặt Diệp Trùng.

    Ở giờ phút này, trên mặt thiếu niên này cũng không còn vẻ lãnh khốc giống như tỏa ra từ trong xương cốt đó, mà chỉ có sự chuyên chú! Đàn ông nghiêm túc vĩnh viễn tràn đầy mị lực. Diệp Trùng không hề biết, thần tình lúc này của hắn sẽ được bao nhiêu người khắc ghi, sẽ đi theo bao nhiêu người cùng trưởng thành.

    Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên bố trí dung dịch điều bồi nhiều thế này, không thể không vạn phần cẩn thận, nếu như công thức không sai, vậy thì nó vẫn có tính nguy hiểm khá cao.

    Thời gian trôi qua từng chút một, sự chuyên chú trên mặt Diệp Trùng không có chút thay đổi nào, trình độ chuyên nghiệp của Hoa Bách sau vụ việc nhận được sự thừa nhận nhất trí của tất cả khán giả.

    Diệp Trùng cuối cùng cũng đứng dậy, tiếp đó che cái vại lại.

    - Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về.Diệp Trùng nói với ba người còn lại. Tiếp đó quay mặt nói với Griffiths: “Cô ở lại đây.” Kiến trúc nơi này kiên cố, chỉ cần ở bên trong thì không cần lo lắng sự tấn công của chuột. Vì bảo vệ dược phẩm, tính an toàn của toà nhà học đường này cực kỳ cao.

    - Không! Griffiths lớn giọng nói: “Ta phải cùng các người trở về.” Mặt nàng đỏ lựng lên, bỏ mình ở chỗ này, rốt cuộc là chuyện gì?Hơn nữa nàng vô cùng tò mò đối với thứ mà Diệp Trùng điều bồi ra.

    Diệp Trùng hơi nhíu mày, trong đầu lại không tự chủ được xoay chuyển một suy nghĩ, cùng là phụ nữ, tại sao lại khác biệt lớn thế này chứ?Tang Lăng so với Griffiths không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.Chẳng lẽ người phụ nữ này không có chút năng lực suy nghĩ gì sao? Diệp Trùng không định mang nàng ta đi, loại cảm giác bó tay bó chân đó, hắn cực kỳ không thích.

    Nếu như không phải bởi vì duyên cớ lão già, Diệp Trùng khẳng định sẽ không để ý tới sự sống chết của Griffiths. Nhưng hắn hiện giờ đã quyết định mang lão già đi, vậy Griffiths chính là nhân tố hắn không thể không suy xét. Đương nhiên, điều này không hề có nghĩa là hắn hiện giờ cần dây dưa với nàng ta, điều hắn cần chỉ là mang nàng ta và lão già cùng đi an toàn mà thôi. Đối với tâm tình của Griffiths, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

    Không nhìn tới Griffiths, Diệp Trùng gọi Hãn Quang ra.

    Ba người khác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới tốt.

    Diệp Trùng liếc nhìn bọn họ một cái: “Chuẩn bị xuất phát, hai người các ngươi và ta mỗi người mang một vại dung dịch, Hoa Bách phụ trách dọn dẹp kẻ địch trên không.” Diệp Trùng ở Tang tộc làm đầu lĩnh lâu như vậy, trong lời nói tự nhiên có một cảm giác áp bức. Ba người nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, uy nghiêm của Diệp Trùng, ai nấy tê dại da đầu, lúc này mới nghĩ tới trước mắt chính là một nhân vật cường hãn giết “sâu” không nháy mắt.

    Ba người mau chóng gọi quang giáp ra, không ai dám liếc nhìn Griffiths.

    Griffiths cắn môi, nước mắt chực rơi, Diệp Trùng lòng dạ sắt đá, nhìn như không thấy.

    Bốn cái quang giáp ầm ầm bay lên, nhưng lần này lại là Hoa Bách ở trước nhất.Hay cho tên này, Hoa Bách lần này lộ hết uy phong rồi. Quang giáp hình nhện của hắn bay lên không liền giống như đĩa tròn dẹt. Chỉ là mỗi phương hướng của nó đều có vũ khí, uy lực lớn có nhỏ có.Mà sự phát huy ổn định của Hoa Bách lại một lần nữa thể hiện trước mắt người đời, gây ra tiếng tán than kinh ngạc của vô số người.

    Nhưng có lẽ biểu diễn ban đầu của Diệp Trùng quá chấn nhiếp lòng người, phát sóng trực tiếp hiện trường vốn dĩ có thể liệt vào sách giáo khoa xạ kích này chỉ thu được tiếng vỗ tay không hề coi là nhiệt liệt.

    Sự chú ý của mỗi người đều ở trên vại chất lỏng ba cái quang giáp đang ôm, đây rốt cuộc là cái gì?

    Thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Diệp Trùng, ba người còn lại càng như gặp phải đại địch, Mễ Đức và tên mập làm sao cũng cảm thấy mình giống như ôm một quả bom! Hoa Bách thấy vậy cũng trút ra tất cả vốn liếng của mình, chỉ cần sinh vật biến dị biết bay xuất hiện trên màn hình, hắn đều không chút do dự lập tức bắn rơi.

    Nhất thời, chỉ thấy hỏa lực của quang giáp hình như cái đĩa tròn đó bung ra hết, ánh sáng phát ra bốn phía, tưởng chừng như một pháo đài di động, làm người xem trố mắt há mồm.

    Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đồng đội thế này mới có thể làm hắn yên tâm.

    Ba cái quang giáp chính là dưới sự yểm hộ của hỏa lực mạnh mẽ, nghênh ngang bay trên không tòa nhà học đường. Tất cả sinh vật biến dị có thể bay được trên không xung quanh bị Hoa Bách bắn rớt sạch. Mấy quang giáp vốn đang dây dưa với sinh vật biến dị trên không xung quanh tòa nhà học đường đó vội vàng bay xuống chi viện cho quang giáp phía dưới.

    Hoa Bách mắt đỏ ké, liều mạng hít thở, áp lực mang lại cho hắn của loạt hỏa lực tối đa này cũng khá lớn. Nhưng chỉ dựa vào bản lĩnh này thì đã đủ để hắn dấn thân vào hàng ngũ cao thủ bậc nhất.

    - Woa! Thật là biến thái! Tên này lại mạnh như vậy!

    - Hắn thật là ký giả ư?

    - Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử a!

    Khán giả xem ở trước màn hình ai nấy đều tán thán, kinh ngạc liên tục. Lúc bình thường, cơ hội loại cao thủ thể này lộ ra bản lĩnh căn bản là không cách nào gặp được, nhưng hôm nay bọn họ lại thoáng cái gặp được hai người.

    Một người là cận chiến thương pháp xuất thần nhập hóa, một người kỹ xảo xạ kích lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa hai người còn đều là không chút tiếng tăm. Nhưng hầu hết vẫn cảm thấy hứng thú hơn đối với thiếu niên vô danh đó. Hoa Tri Ba thành danh nhiều năm, sự xuất sắc của con trai hắn mọi người hoàn toàn có thể chấp nhận. Nhưng thiếu niên vô danh thần bí này tới giờ mọi người vẫn không biết bất cứ tin tức nào liên quan tới hắn. Với lại, biểu hiện của Diệp Trùng càng có thêm tính xung kích, có lẽ ai cũng không sao quên được thiếu niên cầm thương thong dong đứng trong màn máu tanh đó.

    Ngoài ra, hắn còn biết điều bồi!

    Chuột và các loại bò sát đen kịt một mảng phía dưới vẫn như thủy triều vây kín mít tòa nhà học đường. Một đợt rồi một đợt sóng tấn công nhìn càng thêm rõ ràng từ trên không.

    - A!

    - Trời ơi!

    Mấy khán giả đang xem trước màn hình đó lại có ai từng thấy qua cảnh tượng giống như ác mộng này, có vài người còn rất dứt khoát mà nôn mửa ra.

    Trong kênh liên lạc, Diệp Trùng nói: "Các người trước tiên đừng cử động." Mễ Đức và tên mập vội vàng đáp lời, Hoa Bách ở bên cạnh cảnh giác cao độ.

    Diệp Trùng cẩn thận điều khiển quang giáp, khi Hãn Quang rơi xuống cách mặt đất còn một trăm mét, đột nhiên buông tay ra, vại chất lỏng đó như vẫn thạch rơi xuống. Trên cao một trăm mét rơi xuống, cái vại chất lỏng đó lập tức vỡ tan tành, bắn tung tóe.

    Ba tấn dung dịch trong khoảnh khắc lan ra xung quanh.

    Vị trí vại chất lỏng rơi xuống cách tòa nhà học đường khoảng một trăm mét. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm phía dưới, chỗ vại chất lỏng rơi xuống. Nhưng điều làm mọi người thất vọng là loại chất lỏng này đối với mấy con chuột đó không có bất cứ thương hại nào. Chất lỏng vẫn lan ra xung quanh, ở dưới chân mấy con chuột này.

    - Hoa Bách, bắn! Diệp Trùng nói.

    Hoa Bách ngớ người, nơi này không hề có mục tiêu tấn công a! Nhưng rất mau hắn liền phản ứng lại, họng súng ép xuống, một chùm ánh sáng chính xác bắn trúng chỗ vại chất lỏng vừa rớt xuống.

    Không có ai có thể hình dung sự rực rỡ của giờ phút này!

     
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,855
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 321: Nan đề


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Ngọn lửa màu lam tối điên cuồng lan rộng ra xung quanh, trong khoảnh khắc, phía dưới liền trở thành luyện ngục, nhưng lại là địa ngục của mấy sinh vật biến dị này! Một đóa hoa màu lam tối, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương đập vào tai không ngớt, men theo mặt đất thoáng cái nở rộ, tiếp theo lại từ từ mở rộng!

    Chỗ khác thường lại là không có chút khói nào. Loại lửa màu lam tối này cứ yên lặng thiêu đốt như thế. Nhưng chính trong ngọn lửa yên tĩnh này, tiếng kêu thảm chói tai của sinh vật biến dị lại làm mọi người dựng tóc gáy, thậm chí có thể nhìn thấy từng con sinh vật biến dị mau chóng biến thành một đống tro bụi, chỉ lại lại xương trắng.

    Phía dưới hoàn toàn loạn cào cào lên, mấy con bò sát trên người dính chút dung dịch đó vô nghi càng thêm thê thảm. Điểm lửa màu lam tối đó dính lên trên da, yên lặng thiêu đốt, mặc kệ bọn chúng lăn lộn thế nào, nhảy ra sao, kêu thảm thế nào cũng vẫn yên lặng thiêu đốt. Chỉ thấy điểm lửa lam đó sẽ từng chút, từng chút một chìm dầm dưới da, nhưng tiếng kêu của con chuột đó sẽ càng lúc càng thê thảm, điên cuồng cắn xé mọi thứ xung quanh, nhưng từ từ, cặp mắt đỏ rực dần dần mất đi thần thái. Nhưng điểm lửa màu lam tối này lại không tắt đi, nó sẽ men theo da thịt thiêu đốt từng chút một, cho tới khi thành tro bụi.

    Mọi người đều bị dọa khiếp vía!

    Bức tranh ngụy dị thế này! Ngọn lửa lam ngụy dị thế này! Ngay cả Hãn Quang yên tĩnh nổi trên không lúc này cũng ngụy dị giống như thế!

    Vô luận là ai, toàn bộ đều đình chỉ năng lực tư duy ở trước mặt sự ngụy dị này.

    Mặc dù độ cao của quang giáp đã cách mặt đất cực kỳ cao, nhưng một làn sóng nhiệt nóng bỏng vẫn làm bọn họ lại một lần nữa nâng độ cao của quang giáp.

    Thật ra Diệp Trùng cũng bị dọa khiếp vía! Hắn chẳng qua chỉ muốn phối chế một loại chất lỏng đốt cháy mãnh liệt. Hắn biết, phàm là sinh vật, phần lớn đều khá sợ lửa, cho nên hắn mới nghĩ tới loại phương pháp này. Nhưng trong những công thức mà hắn nhớ được, Lam Hỏa dịch với cái nhìn của hắn vô nghi là được việc nhất.

    Giới thiệu trong con chip của Quản phong tử đối với loại dung dịch này cực kỳ đơn giản: "Lam Hỏa dịch, dung dịch có tinh thiêu đốt cháy, có thể dùng làm môi giới để đốt cháy, xuất xứ từ họ Phi." Trên con chip của Quản phong tử, chỉ cần không phải xuất xứ từ bí phương độc môn của họ Quản, nàng đều sẽ ghi rõ xuất xứ.

    Họ Phi là cái gì Diệp Trùng không biết, nhưng nàng ta đã nói là dung dịch có tính thiêu đốt mãnh liệt thì chắc là sẽ không có vấn đề gì.

    Đơn giản tới mức chỉ có sơ sài vài câu. Diệp Trùng vừa rồi vẫn đang lo lắng hiệu quả của loại Lam Hỏa dịch này.

    Nhưng hắn thế nào cũng không ngờ tính thiêu đốt của loại dung dịch này lại bá đạo như vậy. Cũng may chỗ Diệp Trùng quăng vại chất lỏng xuống cách tòa nhà học đường khá xa. Nếu không, lần này khẳng định sẽ làm bị thương mấy học viên đó.

    Rất lâu trước đây, Lam Hỏa dịch từng là bí mật bất truyền của họ Phi, ngọn lửa nó tạo ra gọi là U Lam Hỏa, cũng là lợi khí phòng thân cực kỳ nổi tiếng của con cháu gia tộc điều bồi lâu đời là họ Phi này. Trong khoảng thời gian đó, uy danh của Lam Hỏa cũng là thứ mà Diệp Trùng làm sao cũng không ngờ được. Năm tháng trôi qua, gia tộc cường đại năm xưa từ từ suy sụp. Sự quật khởi của vũ khí năng lượng càng làm cho các vũ khí khác rất mau đi vào suy vong. Cho nên Quản phong tử mới đi tìm kiếm Lam Hỏa dịch đã chìm ngập trong lịch sử này, chính là "U Lam Hỏa" thanh danh hiển hách mà nàng từng nhìn thấy trong ghi chép của tiền nhân không chỉ một lần này.

    Nhưng thời đại đã thay đổi, ngay như tài liệu của Lam Hỏa Dịch lúc trước trân quý vô bì nhưng hiện giờ chẳng qua chỉ là tài liệu điều bồi thường thấy cơ bản nhất. Lam Hỏa Dịch Quản phong tử cũng chưa hề nghiên cứu qua, chiêu số nàng dùng để phòng thân quả thật là quá nhiều, an toàn mà hữu hiệu, U Lam Hỏa ở trong đó không hề coi là nổi trội.

    Họ Phi lúc trước cẩn thận vô cùng chẳng qua cũng chỉ điều bồi một bình nhỏ như thế, ai lại giống như Diệp Trùng, dùng tấn để nói!

    Cả thế giới đều vì đóa hoa lửa màu lam đang yên lặng nở rộ trên mặt đất này mà yên lặng, mọi người đang xem trước màn hình đều yên lặng như tờ!

    Toàn thân Mễ Đức hiện giờ đang run cầm cập. Mồ hôi trên trán dường như làm hắn lúc này đang ở sa mạc. Nhưng tay chân hắn lại đang lạnh ngắt, không chỉ là tay chân, ngay cả trái tim cũng lạnh tới mức phát run. Vừa nghĩ tới thứ quang giáp đang bê lại là một vại những thứ đáng sợ thế này, hắn liền nhịn không được mà run lẩy bẩy.

    Mọi học viên và giáo viên của tòa nhà học đường, vô luận là đang đứng ở trong hay la đang ngồi trong quang giáp, ai nấy sắc mặt đều trắng bệch. Bọn họ là người gần ngọn lửa màu lam ngụy dị này nhất. Có vài người đầu tóc vì sóng nhiệt xông tới mà trở nên khô quắt, héo vàng.

    Sinh vật biến dị vừa rồi hãy còn hung hãn vô bì, lúc này tiếng kêu thảm cũng bắt đầu từ từ giảm xuống. Ngọn lửa màu lam tối không có biến mất, vẫn yên lặng thiêu đốt.

    Diệp Trùng đã từ trong chấn kinh mà hoàn hồn lại, nói với Mễ Đức và tên mập trong kênh liên lạc: "Các ngươi bây giờ ném vại chất lỏng trên tay xuống dưới, chú ý phương vị."

    Diệp Trùng đột nhiên nói làm hai người hoảng sợ, tên mập suýt nữa thì mất điều khiển. Hai người run rẩy, cẩn thận từng li, dùng tốc độ như điện, bay tới hai hướng khác của tòa nhà học đường, quýnh quáng thả vại chất lỏng trên tay quang giáp xuống. Sau đó thì giống như bị ai đạp lên đuôi vậy, mau chóng bay trở lại bên cạnh Diệp Trùng.

    Sắc mặt Hoa Bách trắng bệch, một chuỗi vài phát súng đều trật xa lắc, nhưng còn may vẫn đốt được ngọn lửa lên.

    Có lẽ người ta sẽ nhìn quen nên thấy thường đối với chiến đấu giữa quang giáp; có lẽ cho dù là đối đầu giữa chiến hạm cũng không có cách nào làm người ta động dung; có lẽ hành tinh nào đó nổ tung trong mắt người thường chẳng qua cũng là việc bình thường, nhưng, bọn họ vẫn nảy sinh hoảng sợ đối với ngọn lửa màu lam tối này.

    Nguyên thủy mà thần bí, còn có tính thiêu đốt mạnh mẽ vi phạm đặc tính thiêu đốt bình thường đó, sờ sờ nhìn thấy một sinh vật ở trước mặt mình biến thành một đống tro tàn; mà tất cả những thứ này chẳng qua chỉ vài phút; mà tất cả những thứ này chẳng qua cũng chỉ là một đống lửa màu lam tối.

    Con người thường sợ hãi đối với những sự vật mà mình không quen thuộc.

    Mấy học viên và giáo viên trong tòa nhà học đường đó, mỗi người đều dừng động tác trên tay, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

    Từ trên không nhìn ra xa, ba đóa hoa màu lam tối xếp thành hình chữ Phẩm nằm ở xung quanh tòa nhà học đường. Mà gần ba đóa hoa màu lam này, vô số ngọn lửa lam lấm chấm giống như chúng tinh củng quyệt (quần sao vây quanh mặt trăng), mấy cái này đều là những sinh vật biến dị bị dính ngọn lửa lam điên cuồng chạy, chỉ đáng tiếc là chưa chạy được hai bước liền chết rồi. Mà mấy ngọn lửa lam đó không hề vì vậy mà tắt, vẫn đang ngoan cường thiêu đốt.

    Bầy chuột đã lui, không chỉ là bầy chuột, mọi sinh vật biến dị đều đã lui, hoảng hốt mà rút lui, tốc độ rút chạy so với tốc độ tiến công của chúng thì nhanh hơn rất nhiều.

    Ba đống lửa vẫn đang thiêu đốt, sóng nhiệt đã làm cho không ít nữ sinh sắp không chịu đựng nổi. Tất cả quang giáp bắt đầu đảm nhận là phương tiện chuyên chở, không có một ai dám đi qua bên cạnh mấy ngọn lửa màu lam này.

    Mọi ngọn lửa lam, vô luận lớn nhỏ đều thiêu đốt trọn vẹn ba ngày. Chính trong lúc mọi khán giả đều bị chấn kinh thì có người ý thức được giá trị của Lam Hỏa Dịch này. Mấy loại tài liệu mà Diệp Trùng nói ra đó, bọn họ đều nghe rõ rành rành. Khi ngọn lửa màu lam tối đó xuất hiện, gần như mỗi vị điều bồi sư đều đứng bật dậy, bắt đầu mau chóng ở trong phòng tìm kiếm mấy loại tài liệu phun ra từ miệng vị thiếu niên thần bí vừa rồi đó.

    Nhưng điều làm người ta nhụt chí là, bọn họ lại vô luận làm sao cũng phối chế không ra Lam Hỏa Dịch khủng bố đó. Hiện giờ bọn họ hận Hoa Bách muốn chết, tên đó tại sao chỉ quay mặt. Tại sao chỉ quay mặt chứ! Động tác trên tay thiếu niên đó, phân lượng của mỗi loại tài liệu bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chút nào.

    Rốt cuộc có bao nhiêu điều bồi sư cắm đầu vào Lam Hỏa Dịch. Con số này không ai có thể thống kê ra được. Trên thực tế, từ giờ phút Lam Hỏa Dịch xuất hiện đó thì đã có vô số điều bồi sư muốn tái hiện U Lam Hỏa. Nhưng vô luận bọn họ thay đổi sự kết hợp giữa mấy loại tài liệu đó thế nào cũng không sao có được Lam Hỏa Dịch thật sự.

    Lam Hỏa Dịch bọn họ điều bồi ra tuy cũng có thể thiêu đốt, nhưng ngọn lửa sinh ra so với U Lam Hỏa đều kém không biết tới mức nào.

    Từ ngày hôm nay bắt đầu, giới điều bồi lại nhiều thêm một nan đề. Nan đề này nổi tiếng như thế, gần như mỗi điều bồi sư đều nghe thuộc nằm lòng, bọn họ thậm chí có thể dễ dàng nói ra tên gọi của tám loại tài liệu này.

    Nhưng, mãi tới ba mươi năm sau, một điều bồi sư gọi là Charles mới tìm ra công thức của Lam Hỏa Dịch thật sự, từ đó mà nhất cử thành danh.

    Đương nhiên, mấy tình huống này Diệp Trùng không hề biết. Nhìn ngọn lửa màu lam tối phía dưới, hắn lại đang tính toán tỉ mỉ lực sát thương của nó, rồi thử tìm ra phạm vi ứng dụng của nó.

    Tất cả học viên trong tòa nhà học đường này dưới sự bảo vệ của quang giáp còn lại đi tới tòa nhà tồn trữ dược phẩm mà Griffiths đang ở. Trên thực tế, không có ai nguyện ý ở lại trong tòa nhà học đường ban đầu đó, ngọn lửa màu lam tối khủng bố đó làm mọi người sống sót phát run trong lòng. Tòa nhà lớn hiện giờ này kiên cố vô bì, không cần lo lắng mấy con bò sát đáng sợ đó phá tường vào.

    Trên mặt mỗi người đều là biểu tình hoảng sợ sau tai nạn, trước hôm nay, bọn họ chẳng qua vẫn là một giáo viên hoặc học sinh bình thường, nhưng chính mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, bọn họ lại vật lộn giữa sống và chết, nhìn thấy từng người bạn tốt ngày xưa bị bầy chuột như thủy triều nhấn chìm, nhìn thấy giáo viên yêu dấu của mình bị sinh vật biến dị nuốt chửng.

    Điều này quả thật quá đáng sợ! Trong mắt mỗi người đều mang theo sự hoảng sợ, vận mệnh của bọn họ là cái gì?

    Cái chết trước giờ chưa từng có lại gần bọn họ như vậy!

    Do sự tồn tại của Diệp Trùng, người bị thương không hề coi là nhiều, phần lớn mấy người này là những học viên ở tầng trong ngăn cản bò sát tấn công. Mà mấy giáo viên và học viên ở tầng ngoài ngăn cản bầy chuột đó vì có quang giáp bảo vệ nên hầu hết đều bình yên vô sự. Nhưng vết cắn trên mỗi cái quang giáp đều nhìn thấy mà phát hoảng. Lão già bị chút thương tích, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, chủ yếu là phong các tác chiến của lão thật sự có quá hung hãn, một khi chiến đấu thì hoàn toàn không lo tới sự an nguy của mình.

    Diệp Trùng không nói gì, vẫn ngồi trong góc.

    Nhưng lúc này không có ai dám có chút bất kính nào đối với hắn. Từ ý nghĩa nào đó, hắn là ân nhân cứu mạng của mọi người ở đây. Kỹ xảo cận chiến mạnh mẽ, còn có loại lửa màu lam đáng sợ mà hắn điều bồi ra đều vì hắn mà phủ lên một tầng màu sắc thần bí.

    Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất là mọi người ở chỗ này lại không có một người nào nhận biết học viên này, càng không cần nói tới tên và nghề của hắn.

    Diệp Trùng nhắm mắt, lý do nhắm mắt rất đơn giản, vô luận là ai, nhìn thấy đường màu lam đầy trong mắt không ngừng biến ảo phỏng chừng cũng tuyệt không hứng thú lắm. Với lại, điều rất quan trọng là hắn đang suy nghĩ vấn đề. Vấn đề hắn đang suy nghĩ là làm sao an toàn trở về căn cứ ở hành tinh Dật Cúc.

    Mấy người Tang Phổ không hề biết hoàn cảnh hiện giờ của Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng không kinh động bọn họ. Nước xa không cứu được cái khát gần, bọn họ ở hành tinh Dật Cúc xa xôi, tới được hành tinh Chu Gian cần kha khá thời gian, hiện giờ mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân hắn. Không có bất cứ sai lệch nào với dự liệu của Diệp Trùng, mấy người Tang Phổ lúc này hoàn toàn không biết tình hình của Diệp Trùng. Do mệnh lệnh của Diệp Trùng, trước khi khong thành công giải quyết vấn đề thu liễm, ai cũng không được ra khỏi căn cứ.

    Tuy lần trước Diệp Trùng vì căn cứ mua sắm rất nhiều tài nguyên, nhưng trong này không hề bao gồm các loại thiết bị giải trí và thiết bị kết nối mạng mô phỏng. Mấy người Tang tộc tự nhiên là không có cái khái niệm giải trí này, toàn bộ bọn họ bị vấn đề có độ khó cao là thu liễm khí tức này làm cho gà bay chó chạy. Còn mấy người Hải Liên thì lại bị kẻ không thể chịu được thực lực thủ hạ bình bình là Tang Phổ rèn luyện đến mức đau khổ cùng cực, càng không nghĩ tới mặt này.

    Nếu như là cá nhan Diệp Trùng, hắn đã sớm điều khiển Hàm gia tìm kiếm tàu vũ trụ xung quanh rồi. Mấy phi cầm biến dị trên không đó hắn không sợ chút nào. Nhưng hiện giờ hắn đã quyết định mặc kệ thế nào, lão già Phá Xa và Griffiths này nhất định phải mang theo, trong đó người quan trọng nhất là lão già, Griffiths chẳng qua là hàng đi kèm mua một tặng một.

    Tới tòa nhà học đường này rồi, Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào. Sự an toàn của lão già và Griffiths trước mắt có thể đã được bảo đảm, vậy cũng có nghĩa là hắn hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài tìm kiếm tàu vũ trụ.

    Gọi Hãn Quang ra, Diệp Trùng chuẩn bị tự mình ra ngoài tìm kiếm tàu vũ trụ, không có tàu vũ trụ, muốn bỏ chạy, đó hoàn toàn là một câu nói suông. Hoa Bách với tinh thần nghề nghiệp, vốn dĩ cũng muốn theo sau Diệp Trùng xem sao, nhưng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Diệp Trùng, vừa tính đứng dậy, hắn rất tự giác liền ngoan ngoãn ngồi trong góc. Hắn không dám đương đầu với vị sát thần này, hơn nữa nhiều người nơi này có thể may mắn sống sót như vậy, có hơn nửa đều là công lao của vị thiếu niên thần bí trước mắt này. Lúc này mà làm mọi người tức giận vô nghi là tự tìm đường chết.

    Khu thông hành của hành tinh Chu Gian đã là một đống ngổn ngang, thi thể đầy đất nói rõ nơi này cũng vừa trải qua một trận tai nạn. Vô số tàu vũ trụ đỗ nhưng âm thanh hỗn tạp ngày trước lúc này hoàn toàn biến mất, có chăng chỉ là một mảng yên lặng.

    Diệp Trùng cẩn thận tìm tòi thi thể trên mặt đất, rất nhanh, hắn liền tìm được một chìa khóa tín hiệu của tàu vũ trụ. Theo số hiệu trên chìa khóa tín hiệu, hắn chỉ tốn ba phút liền tìm thấy vị trí của tàu vũ trụ. Đây là một tàu vũ trụ cỡ trung bình thường, kích hoạt chìa khóa tín hiệu, mở cửa khoang, Diệp Trùng liền đi vào trong. Trong tàu không một bóng người, mọi thứ đều xếp đặt rất chỉnh tề, xem ra mọi người trên tàu vũ trụ này đều gặp phải bất trắc rồi.

    Nhưng, Diệp Trùng rất mau lại phát hiện một vấn đề rất quang trọng. Hắn chỉ có một mình, cho dù tính thêm lão già, Griffiths chẳng qua cũng chỉ ba người. Ba người làm sao điều khiển tàu vũ trụ? Lúc trước vấn đề này đều không tới lượt hắn lo lắng, tới bây giờ hắn mới biết lúc trước hắn hạnh phúc biết bao!

    Vấn đề làm người ta đau đầu a!

     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,855
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 322: Phục kích


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Diệp Trùng ra khỏi tàu vũ trụ, chính ngay lúc này, đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân vội vã, hỗn loạn. Nơi này yên lặng như tờ, tiếng bước chân nghe thấy rõ ràng. Thính lực của Diệp Trùng nhạy cảm, trong lòng đã thầm tính, mười hai người!

    Cong eo, mượn sự yểm hộ của tàu vũ trụ, Diệp Trùng mới nhìn rõ người tới, một đám đại hán vây quanh một đứa bé trai chỉ có tám, chín tuổi, đứa bé trai đó mặc một bộ lễ phục màu trắng như tuyết, liên tục nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to đen láy linh động dị thường. Mười một tráng hán bên cạnh nó đó, mỗi người đều không hề vạm vỡ đặc biệt nhưng ánh mắt của bọn họ không cần phải nghi ngờ, sắc bén cùng cực.

    Diệp Trùng lại rất kỳ quái, mấy người ngày tuy ánh mắt sắc bén nhưng vô luận từ phương diện thể trạng, còn có bước đi của bọn họ mà xét, thân thủ của bọn họ lại không hề cao lắm. Hơn nữa, điều kỳ quái nhất lại chính là ở eo bọn họ đều có giắt súng năng lượng, có mấy người còn trực tiếp cầm súng năng lượng trên tay. Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy có người mang theo súng năng lượng.

    Mười một người tuy trông thể chất không hề xuất chúng nhưng vô luận từ vị trí đứng, hay là sự cảnh giác lấp lánh trong mắt đều có thể nhìn ra sự huấn luyện bài bản. Mười hai người đang đi về phía tàu vũ trụ.

    - Không ngờ chỗ này cũng không thoát khỏi. Đứa bé trai thở dài một hơi, dáng vẻ già dặn, trong lời nói tự có sự thành thục không phù hợp với tuổi tác.

    Một đại hán cong thấp eo nói: “Minh thiếu gia, trước mặt chính là tàu của chúng ta, đợi lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này, tộc trưởng hy vọng người có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nhà, bà ấy rất lo lắng cho người.”

    Đứa bé nhíu mày, trong lời nói mang theo đôi chút bất mãn: “Lại phải trở về chỗ buồn chán đó, không dễ dàng gì mới có thể ra ngoài vui chơi vài năm mà lại gặp phải chuyện này.” Tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, trên gương mặt hồng hào của một đứa trẻ tám, chín tuổi hiện ra dáng vẻ tiểu đại nhân này trông đáng yêu vô cùng, nhưng tùy tùng bên cạnh nó lại không có một ai cười.

    - Chắc là nhân họa! Đứa bé phán đoán nói: “Có manh mối không?”

    - Không có. Một tùy tùng là người dẫn đầu lắc lắc đầu: “Tộc trưởng cũng cho rằng đây là nhân họa, nhưng tới giờ vẫn không biết là đám người nào làm. Nếu như thật sự tra ra, chỉ e bọn chúng muốn chết cũng không phải dễ như thế." Lời của tùy tùng này đánh trúng trọng tâm vô cùng, vô luận là ai, nếu như tra ra lập tức sẽ trở thành công địch của cả thiên hà.

    Đứa trẻ căm hận nói: "Nếu để ta biết là ai làm... hừ hừ, đáng ghét, lại cắt ngang kỳ nghỉ của ta! Làm người ta không sao tha thứ được! Múa may cái tay nhỏ, nó vô cùng kích động. Lần này tùy tùng bên cạnh nhịn không được nữa, ai nấy mặt lộ vẻ cười.

    Diệp Trùng mai phục ở một bên từ lúc vừa nhìn thấy bọn họ liền bắt đầu có ý đồ lên đám người này, thứ hắn thiếu trước mắt chính là người điều khiển tàu vũ trụ, đám người này vô nghi là người đưa tới tận cửa! Đám người này vừa nhìn liền biết là tính điều khiển tàu vũ trụ rời khỏi đây, vậy bọn họ nhất định biết điều khiển tàu vũ trụ.

    Diệp Trùng giống như một thợ săn, ở trong bóng tối chờ đợi thời cơ tốt nhất, đường màu lam trong mắt không ngừng biến ảo, mấy đường và điểm này tùy theo sự thay đổi của động tác và vị trí của đám người đó mà biến ảo không ngừng, điều này làm hắn rất đau đầu.

    Nhìn đám người này tới gần bên này từng chút một, đồng tử của Diệp Trùng co rút từng chút một.

    Khoảng cách vị trí giữa hai bên hiện nay chỉ có mười mét, vị trí mai phục của Diệp Trùng cực kỳ tốt, vừa khéo ở trong bóng râm, hơn nữa còn có một miếng kim loại chặn ở trước mặt hắn, khoảng cách gần như vậy, đối với loại cao thủ cận chiến như Diệp Trùng mà nói, không cần phải nghi ngờ, là thứ cực kỳ yêu thích.

    Để một giới giả tiến vào phạm vi mười mét, đó tuyệt đối là một sai lầm trí mạng.

    Đôi chân Diệp Trùng hơi gập, đột nhiên phát lực, cả người giống như một mũi tên dán sát mặt đất len vào giữa đám người này! Biến cố đột nhiên này lập tức làm mọi người biến sắc!

    Khoảng cách hai bên quả thật là quá gần!

    Khoảng cách ngắn thế này đối với một người gặp phải tập kích của một giới giả có lực bạo phát kinh người, không thể không nói là giống như ác mộng.

    Súng năng lượng trên tay đại hán gần Diệp Trùng nhất vẫn chưa giơ cao được một nửa thì đã bị Diệp Trùng nhẹ nhàng bổ một đao bằng tay vào trán hắn, hôn mê.

    Mấy người này huấn luyện bài bản, tuy kinh nhưng không hoảng, đại hán bên cạnh đứa bé lập tức ôm thiếu gia của hắn lên, muốn tránh sang một bên, mấy người còn lại liền mau chóng vây quanh tiểu thiếu gia, ý đồ ngăn cách giữa Diệp Trùng và thiếu gia.

    Người có súng liền lập tức nhả đạn, hoàn toàn không lo ngộ thương đồng bọn.

    Nếu như cự ly gần thế này mà Diệp Trùng vẫn để bọn họ chạy thoát, vậy hắn hoàn toàn có thể cứa cổ cho rồi. Mũi chân điểm nhẹ, tàn ảnh nối tiếp, mấy chùm năng lượng đó toàn bộ bắn hụt, ngược lại còn ngộ thương người của mình, nhưng mấy đại hán này cũng cứng cỏi, bị người mình ngộ thương cũng không có ai lên tiếng.

    Trong lòng Diệp Trùng kinh hãi, kỹ xảo xạ kích của đám người này thật là lợi hại! Khoảnh khắc vừa rồi đó, ít nhất có 3 chùm tia năng lượng xuýt xoát xẹt qua cơ thể hắn. Thật ra Diệp Trùng từ đông tác rút súng của đám người này thì đã nhìn ra sự bất phàm của mấy người này, mà ở dưới tình huống này vẫn có thể giữ được bình tình, mấy người này đều là xạ thủ cực kỳ xuất sắc!

    Đáng tiếc, xạ thủ có ưu tú hơn bị giới giả tới gần thì cũng chỉ có một con đường thất bại duy nhất.

    Diệp Trùng giống như bươm bướm vờn hoa, mang theo vô số tàn ảnh, hư hư thật thật, làm người ta khó mà phân biệt thật giả. Võ thuật đám người này so với người bình thường thì cao hơn nhiều, nhưng trong mắt Diệp Trùng lại sơ hở đầy dẫy. Nếu như chỉ muốn tiêu diệt bọn họ, đám người này chỉ e đã sớm nằm xuống hết rồi, nhưng Diệp Trùng cần là người sống, tự nhiên là phải phí một phen đánh đấm.

    Đứa trẻ này mới là hạch tâm của đám người này! Diệp Trùng hơi lay động, giống như một con cá đang bơi, còn đôi tay hắn lại không ngừng lướt qua trên người mấy đại hán đó!

    Binh, đám đại hán này giống như đột nhiên nổ ra vậy, mấy bóng người té văng ra ngoài.

    Trước mắt Diệp Trùng chỉ còn lại hai người, đại hán đó bảo vệ gắt gao thiếu gia ở sau lưng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trùng.

    Ánh mắt thật lợi hại! Diệp Trùng thầm khen trong lòng, nhưng lại có chút kỳ quái, ánh mắt sắc bén thế này sao thân thủ lại tệ như vậy?

    Nhưng, tại sao ánh mắt của hắn vẫn trấn định như vậy?

    Bỗng, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy khí tức nguy hiểm! Gần như là bản năng, mũi chân Diệp Trùng bỗng phát lực, binh, mạnh mẽ đạp nát mặt đất, thân hình liều mạng lướt sang một bên!

    Động tác bản năng này của Diệp Trùng đã cứu hắn một mạng!

    Một chùm tia năng lượng to cỗ ngón cái xuyên qua cánh tay hắn, mà vị trí này vừa khéo là vị trí vừa rồi của trái tim.

    Cơn đau khoan vào tim! Diệp Trùng đã không nhớ bao lâu không bị thương rồi, lần này lại suýt nửa mất đi tính mạng. Ở tay trái của hắn, một lỗ máu to cỡ ngón cái xuyên qua cả cánh tay, mép vết thương đen thui, là vết bỏng do làn da bị chùm năng lượng thiêu đốt. Diệp Trùng căn bản không có thời gian xem vết thương có tới xương không, chỉ cần không bị thương tới xương, vết thương ngoài da mức độ này chỉ cần tốn hai giờ liền có thể khôi phục như ban đầu.

    Đáng chết, có người trong bóng tối.

    Sau lưng Diệp Trùng phát lạnh, xạ thủ thật đáng sợ! Từ lúc hắn bắt đầu phát động tập kích vừa rồi, mọi động tác của hắn đều bảo trì dưới một tốc độ cực cao, từ tàn ảnh trong hiện trường thì có thể nhìn ra, đối phương lại có thể dưới sự vận động tốc độ cao thế này của mình mà khóa mục tiêu chính xác như vậy, nếu như không phải mình theo bản năng tránh sang một bên, vậy thì phát súng này tuyệt đối sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của mình.

    Thời cơ của một phát này cũng nắm bắt tuyệt diệu vô cùng, nhìn thấy đồng bọn của mình từng người bị đánh ngã mà lại có thể ẩn nhẫn không ra tay, còn lấy thiếu gia của mình làm mồi, đây nhất định là một tay lão luyện có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

    Bụp!

    Lại là một phát, một chùm tia năng lượng kề sát tai Diệp Trùng đánh lên mặt đất trước mặt Diệp Trùng.

    Mồ hôi lạnh, Diệp Trùng đã ngửi thấy mùi vị của tử vong, cơ nhục phần chân đột nhiên phình lên, trong giờ phút sinh tử, Diệp Trùng nào dám giữ lại chút gì? Kỹ xảo khống chế cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt, thân hình Diệp Trùng đột nhiên trở nên nhanh lẹ, mũi chân lần nào nhìn cũng điểm nhẹ nhưng trên thực tế nặng tựa ngàn cân.

    Mặt đất do tài liệu phức hợp cao cường độ lát nên vỡ tung tới tấp, mảnh vỡ bắn tứ phía, mà mấy bụi bặm đó cũng làm cho bóng dáng Diệp Trùng càng trở nên phiêu hốt, khó mà nhìn rõ.

    Diệp Trùng hiện giờ ngay cả sức bú sữa cũng dùng tới (dùng tất cả sức lực), đây tuyệt đối là tốc độ nhanh nhất của mình từ trước tới giờ!

    Nhìn đại hán đang muốn mang tiểu chủ nhân rời đi, Diệp Trùng mượn sự yểm hộ của bụi bặm, đột ngột lao bổ vào hai người, chỉ cần mình có thể tóm được vị thiếu gia này trước khi tay bắn tỉa trong bóng tối đó bắn trúng mình, vậy mình chiến thắng rồi.

    Diệp Trùng không ngừng đổi vị trí, thực hiện đổi hướng tốc độ cực cao, hoàn toàn giống như quỷ mỵ, khó mà nắm bắt. Nhưng, loại cảm giác nguy hiểm lởn vởn trong đầu Diệp Trùng đó lại trước sau không hề biến mất, Diệp Trùng cũng không tin kỹ thuật đối phương chỉ dừng ở đây.

    Cho dù Diệp Trùng không hề men theo đường thẳng mà tiến tới, nhưng khoảng cách giữa hắn và đứa trẻ đó mau chóng bị thu hẹp.

    Ba mét! Chỉ có ba mét, ba mét đối với một giới giả mà nói là khái niệm gì? Chỉ là một cái bước chân mà thôi.

    Thân hình Diệp Trùng đột nhiên nghiêng tới trước, làm ra vẻ muốn lao tới!
    Động tác giả này đã lừa được đối phương.

    Bụp, lại một chùm tia sáng, sượt qua da đầu của Diệp Trùng bắn trúng mặt đất, tạo một lỗ sâu trên mặt đất.

    Cơ hội tốt không thể lỡ, Diệp Trùng hơi cong chân sau đột ngột phát lực, cả người vù cái lao bổ tới trước, đại hán đó đột nhiên xoay người, hy vọng có thể cản được Diệp Trùng một lát, hắn rất rõ thực lực đồng bọn mình, chỉ cần cản một chút xíu thôi, kẻ tập kích đáng sợ trước mắt này chết chắc không cần phải nghi ngờ.

    Đáng tiếc, đầu óc Diệp Trùng vẫn bình tĩnh, đại hán chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên liền mất đi bóng dáng đối phương, tiếp theo đó liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của tiểu thiếu gia, kẻ tập kích đó đang giữ cổ thiếu gia, lạnh lùng nhìn bọn họ.

    Trên mặt thiếu gia lộ ra chút vẻ đau khổ.

    - Đi ra đi. Diệp Trùng lạnh lùng mở miệng, trong lòng cuối cùng cũng thở phào, nhưng hắn vẫn không quên mang người trên tay chắn trước người, đối với tay bắn tỉa đáng sợ trong bóng tối đó, hắn vẫn còn sợ hãi trong lòng.

    Diệp Trùng cuối cùng đã phát hiện đối phương, lần này lại không phải vì nhãn lực sắc bén của hắn mà là mấy đường màu lam đó giúp hắn. Tay bắn tỉa đó mai phục khá thành công, với trình độ nhận biết cấp bậc gà mờ của Diệp Trùng, muốn phát hiện không khác gì người ngu nói chuyện mơ, nhưng đường màu lam trong mắt hắn cũng chuẩn bị mang vị trí của kẻ mai phục đó hiển thị ra.

    Thủ đoạn giấu mình thật cao minh, trong lòng Diệp Trùng khá khâm phục, dùng mắt thường nhìn căn bản là khó mà phát hiện, với lại chỗ hắn giấu mình đối với việc bảo hộ bản thân khá thành công. Trên người hắn chỉ có đường màu lam nhạt, mà đường màu lam và điểm màu lam sáng rực lại một chỗ cũng không có.

    Tai trái của Diệp Trùng đã mất đi năng lực hành động, vô lực buông thõng, máu từ trong vết thương chảy ra, men theo cánh tay chảy xuống, chảy qua ngón tay rơi xuống trên mặt đất.

    Một đại hán vẫn còn đứng duy nhất đó trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai? Tại sao tập kích chúng ta? Ta nghĩ các hạ nhất định là hiểu lầm rồi..."

    Diệp Trùng mặc kệ đại hán đó, hơi nhíu cặp mắt, lực lượng trên tay lại tăng lên, nhìn vị trí của tay bắn tỉa đó, cất giọng bình thường nói: "Đi ra đi!"

    Vẻ mặt đại hán đang đứng đó hơi biến, lần này gặp phải một cao thủ rồi!

    - Ngươi đã thắng. Một giọng nam khàn khàn vang lên, tay bắn tỉa đang tiềm phục đó cuối cùng đã đứng lên.

    Đường màu lam và điểm màu lam sáng rực phân bố trên người hắn, nếu như tay trái của Diệp Trùng vẫn có thể động đậy, hắn tuyệt đối sẽ lập tức phóng trủy thủ ra, một nhân vật nguy hiểm thế này, nếu như để lại bên cạnh, vậy sẽ làm Diệp Trùng ngủ cũng cảm thấy không an toàn.

    Đáng tiếc tay trái hắn đã bị phế rồi.

    Đôi tay kẻ tiềm phục đó đặt trên đỉnh đầu, đi về phía bên này. Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ hình dáng nhân vật nguy hiểm này. Đầu đinh, tóc giống như sợi thép vậy, đường nét gương mặt cực kỳ rắn rỏi, thứ làm người ta cảm giác dọa người chính là vết thương nguệch ngoạc trên mặt hắn, giống như mạng nhện, nhìn thấy đáng sợ vô cùng.

    Thứ đáng sợ nhất lại là ánh mắt trống rỗng của hắn, nhìn không thấy bất cứ sinh cơ nào.

    - Đánh bọn họ hôn mê cả đi. Diệp Trùng nhìn tay bắn tỉa đó.

    Không hề do dự, tay bắn tỉa đó dứt khoát, lanh lẹ đánh tất cả hôn mê, bao gồm đại hạn còn đứng duy nhất đó, hắn không giở bất cứ trò gì, ở trước mặt giới giả, giở loại trò này quả thật không phải hành vi thông minh.

    - Mang bọn họ vào.

    Tay bắn tỉa này hiện giờ đóng vai cu li, xách từng một đại hán đang hôn mê vào trong tàu vũ trụ mà Diệp Trùng đã mở, nhìn thấy mấy đại hán đã hôn mê này, Diệp Trùng cuối cùng có chút vừa ý.

    Bụp, tay bắn tỉa này cũng ngã xuống, lập tức hôn mê, còn đứa trẻ trên tay cũng có chung số phận.

    Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào, vẻ mặt có chút trắng bệch, điều quan trọng nhất bây giờ là trị thương, nếu không, tổn thương đối với thân thể do mất máu quá nhiều khá là lớn.

    Nhưng trước khi Diệp Trùng trị thương, Diệp Trùng vẫn rút ra sợi tơ đỏ kỳ quái, trói chặt mấy người trên đất đó. Mấy sợi tơ đỏ kỳ quái này là đặc sản của biển sương đỏ, bền chắc vô bì, mấy thứ trên tay Diệp Trùng này càng là cực phẩm trong đó, muốn dựa vào sức trâu để giãy thoát, đó căn bản là không thể nào.

    Làm xong mọi thứ này Diệp Trùng mới đi tới máy trị liệu, trên mỗi tàu vũ trụ đều trang bị máy trị liệu, du hành giữa các hành tinh quá dài.

    Khi Diệp Trùng trở về học viện Jersey thì đã năm giờ sau, trừ vẻ mặt có hơi tái, trên ống tay trái có thêm một lỗ ra, Diệp Trùng xem ra hoàn toàn không giống người từng bị thương. Chủ yếu là giúp mấy đại hán bị thương trong đó trị liệu mới làm trễ không ít thời gian, hắn không muốn con tin không dễ gì bắt được vì chảy máu quá nhiều mà chết, vậy thì hắn không chỉ phí nhiều công sức như vậy mà còn uổng phí lần bị thương này.

    Vừa nhìn thấy Diệp Trùng trở về, Griffiths liền vội vội vàng vàng chạy lại: "Quá tốt rồi! anh đã trở về, ài, bọn họ bị nhiễm BD."

    - BD? Diệp Trùng ngớ người.

    Griffiths vội vàng gật đầu: "Ừm, chắc là một loại biến dị của HBD, người phát bệnh đều là học viên và giáo viên bị thương." Nàng dẫn Diệp Trùng tới trước mấy học viên phát bệnh này, dáng vẻ mấy học viên này vô cùng khủng bố, toàn thân nổi đầy đốm nâu, ai nấy mệt mỏi nằm trên đất.

    Trong lòng Diệp Trùng nhảy một cái: "Cô là nói người bị thương đều đã bị nhiễm?" Hắn nhớ rất rõ, lão già Phá Xa cũng bị thương nhẹ.

    Griffiths do dự một lát rồi mới nói: "Rất có khả năng, đối với con người, HBD thường nhiễm thông qua máu, nhưng đối với sinh vật khác, con đường nhiễm của nó cực kỳ nhiều."

    - Cô làm sao xác định là HBD? Người bị thương khác tại sao không sao? Diệp Trùng hỏi, hắn quét mắt nhìn, lão già Phá Xa vẫn khá bình thường, tinh thần cũng rất tốt.

    Griffiths giải thích: "Thầy của tôi và tôi đều là người nghiên cứu HBD, kỳ tiềm phục của HBD không hề chắc chắn, có người sẽ rất dài, có người sẽ ngắn, dài thì có thể tới mười năm, ngắn thì phát bệnh trong vòng hai mươi bốn giờ." Trong lời nói, nàng có sự lo lắng sâu sắc.

    Diệp Trùng nhìn chằm chằm Griffiths, hỏi: "Vậy có cách giải quyết gì không?" Điều duy nhất hiện giờ hắn có thể chúc mừng là lão già Phá Xa không hề phát bệnh, nhưng nếu như không giải quyết vấn đề này, trên người lão già Phá Xa vô nghi là giống như treo một quả bom không hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể toi đời.

    Hắn tới đâu mới tìm được một chuyên gia cơ giới cổ đại thế này chứ?

    Thần tình trên mặt Griffiths tối sầm: "Đáng tiếc con chip đều rời cả rồi, bên trong có tư liệu hơn ba vạn loại biến dị của HBD mà ta và thầy phát hiện ra, nếu không, nói không chừng từ bên trong có thể tìm được một vài manh mối. Ài, đó chính là tâm huyết cả đời của thầy ta a." Chip đã sớm thành một đống nát vụn dưới bước chân của bầy chuột, nhưng nàng rất nhanh liền biết hiện giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này, nghĩ một lát mới mở miệng nói: "Chúng tôi phân tích ra kết cấu của loại HBD này, có lẽ có thể tìm được phương pháp."

    - Có lẽ? Diệp Trùng nhíu mày, hắn cực kỳ không thích từ này.

    - Ừm, cái này tôi cũng không thể xác định được. Griffiths không biết làm sao nói: "HBD và BD khác có tính tương thích cực kỳ tốt, thương dùng làm vật nuôi cấy, điều đáng sợ nhất chính là loại tình huống này."

    - Thế nào mới có thể phân tích kết cấu của nó? Diệp Trùng hỏi.

    Dính tới vấn đề chuyên môn, Griffiths trả lời rất nhanh: "Chỉ có máy phân tích siêu vi mới có thể." Sau đó nàng không quên bổ sung một câu: "Loại máy này chỉ có học viện Ân Cách Lạc Đế mới có, bọn họ là người có tiền."


     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,855
    Sư sĩ truyền thuyết
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 323: Bất ngờ gặp lại (1)


    Dịch giả và biên tập: quocvuong
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    - Tiểu thư thân mến, xin hỏi có chỗ nào có thể vì nàng mà ra sức không? Người nói là một thiếu niên mặc lễ phục màu đen. Tướng mạo anh tuấn, thần thái nho nhã, lễ độ, nụ cười có mang theo chút tà khí, đủ làm hắn trở thành sát thủ của thiếu nữ, trên thực tế, từ trước tới giờ, tỉ lệ thành công cưa gái của hắn cực cao. Hơn nữa, tình hình trước mắt, ai lại cự tuyệt mình chứ? Ha ha, trong lòng cười nhẹ một tiếng, tự tin nhìn cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng trước mặt này.

    Nếu như không phải hộ vệ của hắn kịp thời tới, trong học viện chỉ e đã sớm xác rải khắp nơi rồi. Một ngàn sư sĩ, đây là tất cả lực lượng đồn trú ở hành tinh Chu Gian của gia tộc Elantra, tuy có chút đáng tiếc, tới bảo vệ mình chỉ có năm trăm người, nhưng Tây Gia đã cực kỳ thỏa mãn rồi, an toàn hiện giờ của học viện hoàn toàn bị hắn nắm trên tay.

    Ngay khi tình huống của học viện Ân Cách Lạc Đế đang lúc nguy cấp nhất, sự gia nhập của năm tram quang giáp chiến đấu lập tức làm cho cục diện được ổn định, rất mau, bọn họ liền dọn sạch tất cả sinh vật biến dị trong học viện, cứu ra một lượng lớn giáo viên và học viên.

    Xuất thân đại thế gia, Tây Gia rất rõ ưu thế của mình, gia tộc Elantra có thể sánh ngang cùng với thế gia như Thạch gia, Mễ gia, tuy sao với ba đại gia tộc vẫn có chút khoảng cách, nhưng điều này có quan trọng gì chứ, ở học viện Ân Cách Lạc Đế, hắn tuyệt đối có thể đi ngang đi ngược, trừ hai tên có thể làm hắn cố kỵ ra, nhưng hiện giờ hai tên đó hình như không ở trong học viện.

    Hắn hiểu rất rõ, dòng chính thật sự của ba đại thế gia từ nhỏ thì phải nhận huấn luyện bí mật của nội bộ gia tộc, chỉ có khi bọn họ mười bốn tuổi thì mới được phái tới các học viện để học tập. Nhưng không có một ngoại lệ, không được phép bộc lộ thân phận, loại bí mật này cũng chỉ có gia tộc lấy tình báo làm sở trường như Elantra mới biết.

    Thiếu nữ mặc đồ trắng trước mặt này làm trái tim Tây Gia ngứa ngáy, khí chất lạnh lùng, chậc chậc, nói không chừng còn là một cao thủ võ thuật nữa, thần thái trước sau đứng thẳng ngạo nghễ. Tây Gia ảo tưởng tình cảnh nàng ta ở dưới người mình uốn éo rên rỉ, trái tim lập tức cháy bừng bừng. Nhưng hắn cũng có chút kỳ quái, cô gái nổi bật thế này trong học viện phải rất nổi tiếng mới đúng, mình tại sao lại chưa từng nghe qua? Cô gái trên lưng nàng ta là ai? Là em gái nàng ta ư?

    Xấu hổ a, xấu hổ a, công việc của sắc lang vẫn chưa làm tới nơi tới chốn, Tây Gia xấu hổ trong lòng.

    Nhuế Băng liếc nhìn Tây Gia, thiếu niên mặc lễ phục màu đen này rõ ràng nàng không hề hảo cảm, thần sắc lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Xin tránh ra.”

    Tính cách khá quá a! Trước mắt Tây Gia sáng lên, là một sắc lang sành sõi, hắn hoàn toàn có thể từ trong mấy câu nó của đối phương phán đoán ra tính cách của đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành, Tây Gia nói: “Xin cô cứ yên tâm, tôi không hề có ác ý, em gái cô xem ra tinh thần cực kỳ không tốt, có bệnh ư? Chỗ này của chúng tôi có bác sĩ chuyên nghiệp, hy vọng có thể giúp đỡ được gì cho cô.” Quanh co lắt léo thông thường là thủ đoạn hữu hiệu.

    Trên mặt Nhuế Băng có chút do dự, tình hình Thạch Phù Âm trên lưng cực kỳ không hay, nàng cũng có thể cảm thụ được hơi nóng truyền tới từ trên lưng. Thạch Phù Âm đang sốt.

    - Cám ơn. Nhuế Băng trả lời gọn gàng, trên mặt lại nhìn không ra chút ý cám ơn nào, trừ Diệp Trùng, nàng cực kỳ không thích nói chuyện với đàn ông.

    Tây Gia hơi cong người, lịch sự trả lời: “Ra sức vì cô, tôi cảm thấy vinh hạnh vô cùng!” Trong lòng lại thầm vui mừng, chỉ cần đối phương nhận sự giúp đỡ của mình, vậy thì dễ xử lý rồi.

    Tình hình Thạch Phù Âm cực kỳ không tốt, nhưng may mà điều kiện của học viện Ân Cách Lạc Đức vô cùng ưu việt, mà Tây Gia càng ra sức lấy lòng, tình hình Thạch Phù Âm được giảm nhẹ.

    Không để ý tới Tây Gia, Nhuế Băng khoanh chân ngồi thẳng tĩnh tọa, nghiêm túc bất động, cứ như thế mà giữ bên giường của Thạch Phù Âm.

    Đoàn người Diệp Trùng cũng đã tới học viện Ân Cách Lạc Đế, Hoa Bách, Mễ Đức, tên mập và Griffiths đồng hành. Bầy chuột trên đường đã rút lui, nhưng thảm trạng vẫn làm người ta thảm không nỡ nhìn, thi thể ở khắp nơi, vết máu, nội tạng càng chỗ nào cũng có, có vài thi thể đã bị cắn thành một đống mơ hồ, phòng ốc hai bên đường cũng tan nát.

    Ngay cả người nhìn quen cảnh tượng Tu La như Diệp Trùng, nhìn thấy tình cảnh thế này cũng không khỏi thở dài trong lòng, còn mấy người còn lại càng không chịu nổi, máy ghi hình trên tay Hoa Bách đưa một màn này tới trước mặt mọi khán giả một cách chân thật . Đoạn cảnh tượng này gây nên sự chấn động cực lớn, rất nhiều khán giả nôn ọe ngay tại chỗ, tâm tình hoảng sợ lập tức lan tràn trong dân chúng.

    Hai người Mễ Đức và tên mập rất mau liền chú ý tới máy ghi hình trên tay Hoa Bách, bọn họ không giống kẻ không biết máy ghi hình như Diệp Trùng. Do nguyên nhân gia đình, bọn họ đối với ký giả cực kỳ mẫn cảm, Hoa Bách lập tức chú ý tới tâm tình của hai người, lập tức đóng máy ghi hình trên tay. Cử động này của Hoa Bách lập tức dẫn tới một loạt kháng nghị của mọi khán giả, năm giây sau, máy chủ thông tin của kênh Lục Tinh lập tức bị vô số yêu cầu thông tin đánh sập. Trên dưới cả tập đoàn toàn bộ đều gấp tới mức giống như kiến trên chảo nóng, nhưng Hoa Bách không chỉ đóng máy ghi hình, ngay cả máy liên lạc cũng đóng luôn.

    Phần sau xảy ra chuyện gì, vị thiếu niên vô danh đó tại sao biến mất, vĩnh viễn trở thành một câu đố.

    Màn hình tối đen.

    - Mục lão đại, chúng ta phải đi hành tinh Chu Gian à? Liên Nguyệt cẩn thận hỏi, Trúc Linh và tiểu Thạch đầu đều nhìn Mục, chỉ có Thu Mạn cười lạnh hai tiếng.

    Mục lắc cái đầu to lớn: "Không, thực lực chúng ta hiện giờ quá tệ, xác suất bị tiêu diệt trước khi nhìn thấy Diệp Trùng là trên 90%, hơn nữa chúng ta tới hành tinh Chu Gian, nhanh nhất cũng cần hai mươi lăm ngày, Diệp tử có từ 80 đến 95% khả năng đã rời khỏi hành tinh Chu Gian, mọi cao thủ trên mạng mô phỏng vừa rồi đều đang chú ý hành tinh Chu Gian, chúng ta không có cơ hội xâm nhập."

    Mọi người đều yên lặng.

    Học viện Ân Cách Lạc Đế.

    Một trung niên mặt đầy thịt mỡ lắc đầu giống như trống lắc: "Máy phân tích siêu vi? Không được, không được, một tiểu nha đầu như ngươi có thể làm gì chứ? Không cần lo lắng, mọi chuyên gia của học viện chúng tôi đều đang nghiên cứu, rất mau sẽ có đáp án, cứ yên tâm đi, nếu như có kết quả, học viện chúng tôi nhất định sẽ công bố nó ra cho mọi người cùng hưởng."

    Mọi người nhìn nhau, Mễ Đức và tên mập một trái một phải, kẹp lấy trung niên mập mạp, Mễ Đức cười nói: "Chủ nhiệm, đừng không nể mặt vậy chứ, chúng tôi chỉ dùng cái thứ quỷ đó một lát, thật đó, chỉ dùng một lát, một lát mà thôi."

    Chủ nhiệm giảng dạy lập tức cắt ngang hắn, tức giận nói: "Cái gì gọi là thứ quỷ, máy phân tích siêu vi, gọi là máy phân tích siêu vi, có hiểu không? Cả hành tinh Chu Gian chỉ có một cái này!" Chủ nhiệm giảng dạy thò ra một ngón tay mập mạp ngạo nghễ nói.

    - Đúng đúng đúng! Tên mập vội vàng tiếp lời, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhiệm mặc kệ hắn, hắn hiểu gì chứ! Cái máy phân tích siêu vi này chính là thứ cực kỳ quý giá, cũng chỉ có học viện quý tộc thế này của chúng ta mới có khả năng có, tiểu cô nương từ học viện bình dân tới, nào đã thấy qua thứ cao cấp thế này. Ừm, chúng ta cũng làm nàng ta mở mắt đi, à, giúp đỡ học viên của học viện khác mở rộng kiến thức cũng là một truyền thống tốt đẹp của trường chúng ta mà!" Vừa nói, tên mập vừa im lặng nhét một tấm thẻ vào tay chủ nhiệm giảng dạy.

    Chủ nhiệm giảng dạy thành thục mò tấm thẻ trên tay, lập tức mặt đầy nét cười, gật gật đầu: "Vẫn là tên mập ngươi hiểu chuyện! Ừm, ta đã nghĩ rồi, vẫn là ngươi nói đúng, chúng ta và học viện Jersey có tình hữu nghị lâu năm, giúp đỡ học viên của bọn họ nâng cao trình độ cũng là một việc tốt a! Ha ha, một việc tốt!"

    Mễ Đức và tên mập vội vàng gật đầu cười phụ họa, người còn lại hoàn toàn hóa đá.

    Dẫn đám người tới tòa nhà điều bồi, chủ nhiệm giảng dạy dặn dò: "Người bị thương khá nhiều, tổng hội y học bị hủy, học viên bị thương đều được sắp xếp ở trong này. Mọi người bước đi nhẹ chút, không được làm phiền bệnh nhân."

    Mọi người vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ chủ nhiệm giảng dạy này đối đãi học viên trong trường mình cũng không tệ.

    - Băng tỷ tỷ, không khí nơi này buồn quá, em muốn ra ngoài đi lại. Thạch Phù Âm yếu đuối nói.

    Quả nhiên là một cặp chị em xinh đẹp a, Tây Gia ở một bên chờ rất lâu cảm khái trong lòng, là một cao thủ cua gái, hắn biết rõ sự quan trọng của kiên nhẫn, muốn làm tới mức xuân phong hóa vũ, nhuận nhập tâm điền (gió xuân thành mưa, thấm sâu vào lòng), không có kiên nhẫn làm sao thành? Điều hắn hiện đang làm chính là giống như lửa riu riu hầm, tới từng chút một.

    - Ừm, được! Nhuế Băng mở mắt, đứng bật dậy, một tay nhấc Thạch Phù Âm lên khỏi giường, cất bước đi ra ngoài, động tác lưu loát tột cùng, nhìn cũng không nhìn Tây Gia ở bên cạnh một cái. Nếu như không phải thấy hắn giúp Thạch Phù Âm tìm một phòng bệnh, nàng đã sớm sử dụng phương pháp bạo lực quăng tên nhìn thế nào cũng nhìn không thuận mắt ra ngoài.

    Trước mặt đi tới một đám người, dẫn đầu là một người trung niên, trông giống một lãnh đạo nào đó của học viện, Nhuế Băng không khỏi bước chậm lại.

    Diệp Trùng hiện giờ đau đầu vô cùng, đường màu lam đầy mắt không ngừng lấp lánh, làm hắn phiền phức vô cùng. May mà hắn tâm chí kiên định, nếu không thì sớm bị đường màu lam này ép điên rồi, hắn thậm chí cảm thấy thị lực của mình cũng có chút giảm xuống.

    Ánh mắt vô ý thức của Diệp Trùng quét qua trên người Nhuế Băng đang từ đối diện đi tới.

    Nhuế Băng bỗng nhiên dừng bước, trong mắt bộc phát một một đám quang mang, hừ lạnh một tiếng: "Ai?" Bộ đồ luyện công màu trắng trên người không gió tự lay động.

    Trong đầu Diệp Trùng vang nhẹ một tiếng bộp, đường màu lam trong mắt đột nhiên biến mất toàn bộ không thấy, biến cố đột nhiên này làm Diệp Trùng giật bắn người.

    Cô gái mặc bộ đồ màu trắng như tuyết! Diệp Trùng không khỏi ngớ người, bước chân lại dừng lại.

    Nhìn cô gái ôm một người trước mặt, vẫn là bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết quen thuộc đó, nhìn gương mặt lạnh lùng như băng tuyết đó, gương mặt mơ hồ như sương khói dưới bộ đồ luyện công màu trắng trong đầu Diệp Trùng đó bỗng nhiên rõ ràng hẳn lên.

    Bộ đồ luyện công màu trắng, đôi tay mềm mại lại có vết chai đó, cổ phấn nhẵn mềm, còn có mùi thơm ở đầu lưỡi làm người ta vĩnh viễn không sao quên được, ký ức như nước từ từ chảy qua trong lòng Diệp Trùng.

    Ánh mắt của Nhuế Băng cũng rơi trên người Diệp Trùng, loại cảm giác bị người ta rình mò vừa rồi đó là do hắn phát ra ư? Kỳ quái nhíu mày, tên này hình như đã thấy qua ở đâu đó, vô luận thể hình hay là cử chỉ đều cho Nhuế Băng cảm giác khá quen thuộc, nhưng gương mặt lại vô luận thế nào cũng không khớp.

    Diệp Trùng ngơ ngẩn nhìn Nhuế Băng, hắn nhớ tới Thương, nhớ tới Mục, nhớ tới ngày tháng ở học viện Lam Hải, tâm tình vô ý thức bay bổng.

    Mấy người khác không hiểu mô tê gì nhìn Nhuế Băng đang ôm Thạch Phù Âm, không việc gì kêu gì chứ? Ai cũng không phát hiện chỗ dị thường gì, chủ nhiệm giảng dạy lại cằn nhằn, lải nhải nói: "Bạn học này, xin yên tĩnh chút, không được làm phiền bạn học khác..."

    Người đầu tiên phát hiện sự dị thường của Diệp Trùng là Griffiths, đối với thiếu niên vô danh trước giờ đều có một biểu tình bên nạnh này, sự thay đổi vẻ mặt quả thật quá rõ ràng.

    Hoàn hồn lại, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng, không nhìn thêm được nữa, nhấc chân bước một bước, lướt tới trước mặt Nhuế Băng.

    - Là ta! Diệp Trùng mở miệng, hắn cũng không xác định cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng này có còn nhớ mình hay không.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.