[Kiếm Hiệp Cổ Điển] Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

  1. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt
    Tác giả: Ôn Thụy An

    -- o --

    Quyển VII: Viên Hầu Nguyệt
    Chương 1 - Nghi thần
    Phần 1 - Đồng ngôn vô kỵ

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Trời xanh, mây trắng.

    Đồng quê, đồi cỏ xanh.

    Một đóa hồng rực rỡ.

    Hà Phạm hi vọng nhất chính là nhìn thấy những thứ này.

    Nhưng hắn hiện tại đang ở hoàn cảnh hoàn toàn ngược lại.

    Thâm sơn, thâm sơn, thâm sơn.

    Qua thâm sơn, là:

    Rừng rậm, rừng rậm, rừng rậm.

    Nói cách khác vùng này không phải là thâm sơn mà là rừng rậm.

    Thâm sơn âm trầm.

    Rừng rậm thâm u.

    Tóm lại, không có đồng quê, không có đồi cỏ xanh, nhìn không thấy trời xanh càng không nhìn thấy mây trắng lại càng không nhìn thấy hoa!

    Hà Phạm luôn luôn thích cái đẹp.

    Hắn hy vọng có thể gặp những chuyện, những vật xinh đẹp, bao gồm:

    Cô gái xinh đẹp, nam tử xinh đẹp, phong cảnh tươi đẹp, truyền thuyết sáng lạn, người mỹ lệ, tâm mỹ lệ. . .

    Nhưng ở đây ngay cả một đóa hoa hắn cũng không nhìn thấy!

    ... chỗ này mà ngay cả hoa cũng không có!

    Cho dù có, hắn nhưng không nhìn thấy qua. Từng có một đóa, dĩ nhiên không phải là màu đỏ, mà là màu cứt trâu, hắn cho là hoa, hắn chạm vào, ướt nhẹp còn cắn hắn một cái, thì ra là một con côn trùng!

    Một thứ có thể cắn người hơn nữa còn ướt nhẹp như vậy chắc chắn là (ít nhất hắn nghĩ vậy) côn trùng!

    Ngón trỏ hắn bị cắn đến giờ vẫn còn mùi vị của phân và nước tiểu.

    May là đi khắp thâm sơn rốt cuộc cũng ra khỏi rừng rậm.

    ... tốt quá! Lại thấy mặt trời! Lại thấy mặt trời!

    Nhưng lại không lường được.

    Sau thâm sơn, dĩ nhiên là núi hoang! Sau rừng rậm lại là hoang dã!

    ... sơn cùng thủy tận vẫn không có đường!

    Nơ đây đều là những tảng đá đỏ thẫm, khô cằn từng khối từng khối, một tầng lại một tầng xếp chồng lên nhau tạo thành từng ngọn, từng ngọn. Nhìn qua tựa như từng khối, từng khối mộ bia!

    Trên ngọn núi vẫn còn ngọn núi, vẫn quanh co khúc khuỷu, quanh co mà lên như một hoang mạc, rộng lớn nhưng cô tuyệt, thế giới tĩnh mịch.

    Đó là một thế giới từ xưa tới nay đã bỏ xó, quên, vứt bỏ.

    Khi dạ hành giữa rừng rậm nghe được sói tru, thú gầm Hà Phạm đã cảm thấy toàn thân run rẩy, không thể ngủ. Thân rắn trơn trơn ướt không chỉ có bò qua đế giày hắn còn chui vào giấc mộng của hắn khiến cho hắn hít thở không thông mà thức tỉnh!

    Đêm dài khó ngủ.

    Kinh khủng, khó chịu.

    Hắn chỉ muốn mau mau thoát khỏi.

    Hắn chỉ muốn nhìn thấy người, thấy thành trấn, thấy tửu lâu cùng quán cơm. Tốt nhất, còn có một khóm hoa thậm chí chỉ một đóa cũng tốt.

    Đi ra khỏi rừng rậm lại gặp gỡ thâm sơn vẫn không thấy hoa.

    Một đóa hoa cũng không có.

    Đến buổi tối, hắn cảm thấy hình như là mình đang ngủ ở trên ngực một con quái thú lông dài. Thật sự hắn nghe được trên đầu hắn có tiếng thở phì phò.

    Có một lần còn có âm thanh nữ nhân kêu lên. Hắn cùng đồng môn Diệp Cáo cấp tốc quơ lấy binh khí, không để ý y phục bị gai cào rách, da bị móc bị đâm gây thương tích chạy tới hiện trường thì phát hiện đó chỉ là một con vẹt thất sắc nhiều màu đang đập cánh kêu to, tiếng kêu hoảng hốt mà yêu mị như dụ dỗ ngươi cưỡng gian nữ nhân, chung quanh hàng trăm ngàn con dơi giận dữ nhe răng vỗ cánh nhìn thẳng bọn họ rít lên âm thanh kỳ quái, chỉ một chữ:

    ‘Phi, phi, phi, phi, phi, phi, phi, phi, ... ‘

    Nhưng bọn họ không có bay, là con vẹt kia đột ngột xoè cánh ... cái đuôi nó mở ra, như chính nó là một con Khổng Tước cao quý ... cái đuôi mở ra cực độ chỉ thấy chổ không có màu lông thất sắc lại có một bệt như mặt quỷ.

    Hà Phạm vĩnh viễn cũng không quên được mặt quỷ đó.

    ‘Nó’ làm hắn phát sốt suốt hai ngày.

    Ngay cả gan lớn như Diệp Cáo cũng không quên được.

    Chỉ là bọn họ gặp mà chỉ sợ thì kể ra vẫn tốt số.

    Trần Nhật Nguyệt cùng Bạch Khả Nhi cũng nghe tiếng đến cứu người. Kết quả, bọn họ thật trong đêm trăng ‘gặp’ một ‘người’ :

    Người này cũng không có gì chẳng qua trước đó rõ ràng là nhìn không thấy người này, chẳng qua là có một thân cây ở nơi đó lớn lên hình dạng như một con viên hầu cổ quái nhưng liếc mắt lại phát hiện dưới ánh trăng lại có một người. Người này cũng không có gì đặc biệt chỉ là đầu của hắn làm kẻ khác trợn mắt!

    Đầu người thật ra thì cũng cũng không có cái gì đặc biệt chỉ là đầu của hẳn trong suốt khiến ngươi hoàn toàn có thể nhìn thấy xuyên qua đầu của hắn, thấy bộ não trong đầu hắn. Hơn nữa, mặt trên còn có một vết nứt rất lớn, cái khe rất sâu. Nhưng chất dịch bên trong không vì vậy mà chảy ra, tràn ra ngoài hoặc là rò rỉ ra. Ngược lại, những thứ giống như óc kia, lúc đó lại lúc ẩn lúc hiện, chao qua nghiêng lại làm cho người khác lo lắng nó bất ngờ đổ ra không.

    Nghe nói Bạch Khả Nhi nhất thời mặt mày trắng bệch.

    Trần Nhật Nguyệt kêu hoảng:’Á!’

    ‘Người’ quay đầu lại trông như một con Viên Hầu lắng tai nhăn mũi, phát ra một thanh âm như trêu tức người khác:

    ‘Uông!’

    ... rốt cuộc là ‘Uông’ hay là ‘Vương’ bọn họ nhất thời cũng không phân biệt được.

    Ánh trăng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

    Sau đó bọn họ nhìn thấy một con Viên Hầu, nhanh chóng trèo lên trên một cây đại thụ. Nhìn lại cây kia đã không có Viên Hầu, trước mắt cũng không có’ người’ chỉ còn lại có một gốc cây hình dạng như Viên Hầu tựa như đã sớm đứng ở chỗ đó trăm ngàn năm còn đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.

    Sau này bọn họ gặp mặt, trao đổi tâm đắc, liền quyết định báo cáo với ‘Công tử’:

    ‘Không bằng trở về báo cáo!’

    Bọn họ quyết định muốn trăm miệng một lời nhất loạt nói.

    ... bởi vì bọn họ cũng hết sức ‘kính yêu’ ‘Công tử’ của bọn họ.

    Bọn họ cũng ‘sợ’ hắn.

    Là bọn họ kiên trì muốn tới .

    ... vì có thể tới tham dự sự kiện trọng đại ‘Đả lão hổ này bọn họ không tiếc khẩn cầu, ăn quịt, lấy lòng, tranh công. . . thủ đoạn gì cũng dùng hết chỉ là không dám uy hiếp.

    Bởi vì không có người nào so với bọn hắn rõ ràng hơn:

    Công tử bọn họ không chịu bị uy hiếp .

    Cuối cùng ‘công tử’ không cưỡng lại bọn hắn bốn người liên thủ đồng thanh đã không thể làm gì khác hơn đành đồng ý bọn họ nhưng lại nói rõ điều kiện.

    ‘Muốn đi! Thứ nhất không thể hối hận. Thứ hai nhất định phải nghe lệnh làm việc.’

    Câu trả lời của bọn hắn cũng vô cùng nhất trí:

    ‘Rõ!’

    Nhưng có trời mới biết là khổ cực như vậy!

    ... chẳng khác nào đi Tây Thiên thỉnh kinh!

    Hoang vu như vậy!

    ... lại gặp quỷ ở địa phương này!

    Tên cũng đã nói lên điều ấy. Vùng này gọi là Nghi Thần phong, đường vĩnh viễn đi không xong gọi là Cổ Nham quan, bọn họ muốn đi tới địa phương tên là Mãnh Quỷ miếu ... Cũng may là không phải đi đâu danh tự cũng doạ người như thế mà trước khi tới miếu có một thị trấn hoang dã, trong trấn có một khách điếm, Diễm Mộng khách điếm.

    Chỉ là ba tuổi định tám mươi, diễm mộng không thấy ác mộng lại nhiều lần sinh. Hà Phạm, Diệp Cáo, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt cảm thấy tốt nhất cả đám đồng tâm hiệp lực khuyên can công tử chi bằng trở về sẽ tốt hơn!

    Dù sao thì bọn họ tuổi vẫn còn nhỏ.

    Bọn họ chẳng qua là những thiếu niên.

    ... Đồng ngôn vô kỵ thôi!

    Huống chi bọn họ đồng lòng lên tiếng!

    ‘Đó đương nhiên là quỷ!’

    ‘Phải đi về, mình trở về thôi!’

    Đáp án của công tử là.

    ‘Là chính các ngươi muốn tới là chuyện thứ nhất, gặp chuyện không hay liền muốn rút lui ngày sau làm thể nào thành đại sự?’

    ‘Các ngươi đi về cũng tốt, chúng ta lần này đả đại lão hổ. Diễm Mộng khách điếm là nơi duy nhất chúng ta có cơ hội bắt hắn. Hắn hủ bại tham ô, xảo trá âm hiểm, giết người cướp bóc, tri pháp phạm pháp một ngày chưa trừ diệt không thể lập pháp, thiên hạ bất phục ... các ngươi không đi thì thôi dù gì các ngươi chỉ là tiểu hài tử, đồng ngôn vô kỵ cũng nói có tấm lòng. Tùy các ngươi, Lão Ngư, tiểu Dư chúng ta lên Nghi Thần sơn thôi!’

    Dứt lời, Lão Ngư, tiểu Dư hô ứng đồng thanh, trong miệng lẩm bẩm mắng mấy câu lập tức nâng kiệu.

    Công tử nét mặt sa sầm không để ý tới bọn họ.

    Bốn tiểu đồng tử vốn không nghĩ tới công tử trời không sợ, đất không sợ nhưng một mực chắc chắn thật sự đã thấy quỷ!

    Bọn họ nhanh chóng thảo luận một cách đơn giản mà nhanh gọn.

    Kết luận một chữ.

    ‘Theo!’

    Trừ việc bọn chúng không bỏ đi được lại vốn hăng hái bừng bừng muốn tham dự hành động đả lão hổ này chuyện trọng yếu hơn là khi trở về chẳng phải lại một lần nữa gặp những thứ kia kinh khủng lần nữa sao? !

    ... hơn nữa lần này còn là bọn chúng tự mình đối mặt!

    Vì vậy rút lui không bằng ...

    Theo!

    ... theo không rời bước!

    Lui không bằng theo!

    Đây là tính toán của Nhất Đao Tam Kiếm đồng.

    Ít nhất bọn chúng còn có hi vọng rất lớn.

    Kết quả bọn họ từ núi sâu đi vào núi hoang.

    Càng đi càng hoang vu, càng lúc càng hoang vu.

    Càng leo càng cao, càng cao càng rét.

    Bọn họ tiềm nhập vùng đất cằn cỗi đầy sỏi đá.

    Không một bóng cây.

    Không thấy thảo nguyên.

    Không một bông hoa hồng, không một chiếc lá xanh, không một bóng cây.

    Trời cao có mây, mây nặng như chì.

    Trời đích xác vẫn xanh .

    Như lộ ra vẻ mặt của tử thần.

    Núi bọn họ đang muốn leo lên gọi là Nghi Thần phong.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/8/11
  2. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt
    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VII: Viên Hầu Nguyệt
    Chương 1 - Nghi thần
    Phần 2 - Cao thủ hộ vệ cao thủ đi gặp cao thủ

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Từ xưa tới nay qua một con trăng vẫn như như trước chiếu sáng cổ nham, cát sỏi trên nham thạch lộ ra vẻ vô cùng hoang vắng. Nơi đây là mấy trăm năm qua Nghi Thần phong đã đứng trên cổ đạo. Băng qua nơi đây nghe nói là đến cuối nhân gian tới một địa phương trù phú chưa được khai hóa, là nơi không chịu lệnh vua, không có luật pháp thậm chí ngay cả sinh tồn cũng không bị năm tháng hạn chế cùng tàn phá. Còn có đường tắt bất tất quá quan nhập thành là có thể từ đường hầm xây dựng từ thời xưa tiến vào kinh sư.

    Truyền thuyết truyền ra như vậy.

    Lời đồn đãi như nước chảy.

    Nhưng nơi này có rất ít nguồn nước.

    Tương đối khô cằn, thường khô hạn.

    Ban ngày nắng chói chang phủ xuống khiến người nóng rực như cá trên cạn.

    Đến buổi tối tại vùng núi hoang này hàn lưu xâm nhập, chuyển lạnh lại chuyển sang lạnh lẽo hơn nữa rất nhanh chóng có thể đóng băng cuối cùng có khi tuyết còn rơi xuống.

    Đi tới nơi này mọi người như đối mặt với sự chịu đựng cùng cực của bản thân, không phải vì tịch mịch mà nổi điên mà chính là phải kiên cường, cứng rắn, chịu đủ mọi hành hạ cố gắng vượt qua.

    Nếu như nói Bảo Kiếm phong từ ma luyện thành thì nơi đây là nơi tra tấn, nơi đây chính là Luyện Ngục.

    Nếu nói hương hoa mai tự chuốc khổ thì người tuyệt đối khốn khổ, tự chuốc khổ.

    Cho dù sớm biết đường đi gian nan dĩ nhiên phải chịu khổ sở, Vô Tình đã biết rõ rồi mà vẫn còn cố phải làm, phải lên núi.

    Gã không thể không đi.

    Bởi vì gã nhận được tin tức tình báo cực kỳ trọng yếu.

    Ngô Thiết Dực có tới nơi này, có thể từ nay về sau tuyệt tích thiên hạ, nhơn nhơn sống ngoài vòng pháp luật, có thể từ đó lẩn trốn quay ngoặt về kinh, hội hợp đồng mưu, liên kết đồng đảng khua cờ múa trống quật khởi.

    Đây là một đại tham quan điên cuồng cuồng tận thu sưu cao thuế nặng, vi phạm pháp lệnh từng làm tới Thông Phán, Tri Châu. Bình sanh làm quan vì danh, làm ác vô số, hại ngàn vạn lương dân, chiếm đoạt tiền tài phú khả địch quốc. Vì trấn an lòng dân thiên hạ Vô Tình nhất định phải truy bắt, tru diệt đại lão hổ này.

    Ngô Thiết Dực khẳng định không phải một người tới đó.

    Hắn muốn tới chỗ này gặp một cao thủ mà hắn coi trọng nhất.

    ... người này đồng thời cũng là người đáng sợ nhất đương kim võ lâm, một trong thập đại sát thủ.

    Vương Phi!

    ... Phi Nguyệt Vương Phi.

    Vương Phi thân là một trong Thập đại sát thủ nhưng cũng là một trong hai sát thủ có thân phận kỳ lạ, đặc biệt nhất nguyên nhân là:

    Thứ nhất hai sát thủ này không thích nổi danh, không muốn làm nhân vật nổi bật mà mỗi lần xuất hiện đều có nhiều loại thân phận tướng mạo. Cho nên hầu như không có người nào biết bọn họ rốt cuộc là ai chỉ có thể biết là có sát thủ như thế. Thần bí là đặc sắc của bọn chúng.

    Thứ hai, hai gã sát thủ này gây án, giết người thủ đoạn hết sức đặc biệt, phương pháp quá mức mãnh liệt. Cho nên bọn chúng dù không nói rõ là do bọn chúng hạ thủ mọi người cũng sẽ đoán được nhất định đó là bút tích của bọn chúng.

    Thứ ba, bọn chúng chủ yếu lại không vì tiền mà giết người.

    Thứ tư, bản thân bọn chúng cũng không thích giết chóc.

    Năm, phương thức bọn chúng giết người rất đặc biệt, mỗi người chết đều không cùng một biện pháp, bọn chúng cũng không thích tái diễn trò cũ cũng không cho phép người khác sao chép. Bọn chúng như vẽ một bức tranh, viết một bài thơ, sáng tác một thiên văn chương, thái độ đi giết người của chúng vốn coi như giết người là một loại hình nghệ thuật.

    Thứ sáu chẳng hạn như Vương Phi sau khi giết người thích lưu lại một tảng đá.

    ... một tảng đá ưu nhã.

    Tại sao?

    Không biết!

    ... có lẽ ngoại trừ chính bản thân hắn không ai biết rõ nguyên nhân.

    Mọi người chỉ có thể đoán.

    Phỏng đoán.

    Cho nên có người cho là hắn làm vậy để tưởng nhớ một người.

    Vương Tiểu Thạch!

    Hắn tại sao muốn kỷ niệm gã? Bọn họ từng gặp nhau qua sao? Bọn họ từng phát sinh qua chuyện gì khi ở chung với nhau? Chuyện gì khiến cho hắn mỗi lần giết người đều lưu lại một tảng đá trong suốt như vậy? ... vậy thì không biết được, lời nói lại phân vân rồi!

    Sát thủ Vương Phi tại sao muốn vì Ngô Thiết Dực mà hành động?

    Nghe nói hắn đối với Ngô Thiết Dực từng có lời hứa.

    ... chẳng lẽ hắn cũng như Thần Kiếm Tiêu Lượng vì thực hiện lời hứa đối với Triệu Yến Hiệp cho nên bất đắc dĩ phải vì cứu Ngô Thiết Dực mà xuất thủ ba lần?

    Nghe nói hắn thiếu Ngô Thiết Dực một ân tình.

    ... hay là giống như Ly Ly vốn là thân thuộc của Hổ Uy Thông phán Ngô Thiết Dực nên đương nhiên liều mạng bảo vệ lão?

    Cũng có người đồn rằng hắn giữ nghĩa khí với Ngô Thiết Dực.

    ... có lẽ tựa như tình hình của Trang Hoài Phi đã nhận ân huệ của Ngô Thiết Dực nên đến khi lão gặp rủi ro lẽ dĩ nhiên vì báo đáp mà tận lực?

    Ai biết được!

    Vô Tình lại biết ngoại trừ Vương Phi còn có hai nhân vật. Chỉ e rằng so với tên sát thủ kia còn phiền toái hơn nhiều.

    Bởi vì Ngô Thiết Dực nhất quyết sẽ không một mình đi tới nơi hoang sơn dã lĩnh này.

    Lão cùng một cao thủ đi gặp một cao thủ khác.

    Bên người Ngô Thiết Dực luôn không thiếu cao thủ.

    Bởi vì lão từng là đại quan lại thường di chuyển.

    Quan cao quyền trọng tự nhiên phải có nhiều người bảo vệ.

    ... một người đắc đạo gà chó thăng thiên huống chi là người bảo vệ của lão.

    Lão cũng là nhân vật tài phú nhất phương.

    Lão lợi dụng chức quyền cơ hồ đối với việc buôn bán củi, gạo, mắm, muối, trà, đường, vận chuyển … các nghành nghề đều nhúng tay vào, sưu cao thuế nặng, vay lãi kếch sù mà cướp đoạt. Xem nhẹ chuyện nước coi nặng chuyện tư tranh thủ không ít cao nhân sống chết phụng mệnh dưới tay lão.

    Lão đa trí lại giỏi nịnh bợ, ỷ thế hoành hoành, cũng kết giao rất rộng với các lộ hào kiệt, nhân sĩ. Vì vậy khi vụ án lão phát sinh, gặp tai kiếp người tài ba ra mặt, lộ diện, xuất thủ vì lão rất nhiều.

    ... .Vũ Đả Hà Hoa Văn Chấn Đán, Đại Kỳ Quyển Phong Dư Cầu Bệnh, Tử Điện Xuyên Vân Đường Hựu, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh Vu Thất Thập, Hóa Huyết Phi Thân Thập Bát Thư Kích thủ, Đan Y Thập nhị kiếm, Hô Duyên Ngũ Thập Hô Niên Dã, Lữ Chung, Nhạc Quân, Đường Sao, Thiết Phiến Dạ Xoa Lê Lộ Vũ, Hoắc Chử Tuyền, Hoắc Ngọc Thi, Tập Anh Ô, Tập Lương Ngộ, Đường Thất Kinh, Đường Thập Nhị . . đều là loại người này nhưng phần lớn trong đó đã vì bảo vệ Ngô Thiết Dực mà bỏ mạng.

    Vì đuổi bắt Đại lão hổ này mà khiến đồng mưu Triệu Yến Hiệp cùng năm mươi bốn vị sự phụ chống đối chết không ít người, Thấn Kiếm Tiêu Lượng cũng ngã xuống, Đại Mộng Phương Giác Hiểu chán nản thất tung.

    Thục trung Đường Môn vì cùng Ngô Thiết Dực có mưu đồ bí mật, cũng có hợp mưu nên không thể làm gì khác hơn là phái tinh nhuệ cao thủ đi hỗ trợ vốn bọn chúng cũng trăm phương ngàn kế muốn cướp bóc số tài bảo cực lớn kia của Ngô Thiết Dực. Kết quả trước sau hao tổn hai đại cao thủ là Đường Thiết Tiêu cùng Đường Thiên Hải, trong lúc hỗn loạn Phi Thiên Đường Lang còn bị phế đi đôi tay.

    Ngay cả ở Thiểm Tây người vốn nổi danh cùng cước pháp Truy Mệnh, Đả Thần Thoái Trang Hoài Phi tính luôn cả mẹ ruột của gã, người gã thương mến quyến luyến cùng nhạc phụ tương lai Tạ Mộng Sơn, tính luôn cái chết đồng đảng của gã là Hà Nhĩ Mông, Hạ Kim Trung, đồng liêu Dư Thần Phụ, Hà Khả Nhạc, Lương Thất Điều tất cả đều bỏ mạng.

    Vì tranh cướp tang vật tức tiền tham ô của Ngô Thiết Dực mà dâng mạng còn có Thiểm Tây Tổng Bộ Thượng Phong Vân cùng với thất tỉnh danh bộ Thiết Diện Vô Tư Đỗ Tiệm, cùng với bào đệ hắn Đỗ Lão Chí. Thiết Thủ, Lãnh Huyết, Truy Mệnh trong Tứ đại danh bộ cũng thụ thương không nhẹ!

    Vì Ngô Thiết Dực đã hao tổn bao nhiêu anh hùng, cao thủ!

    Vì muốn đánh Đại lão hổ này hy sinh thật sự quá lớn!

    Cũng vì hy sinh đã lớn như vậy cho nên mới nhất định phải bắt được, chỉ tội tên đầu sỏ Đại lão hổ!

    Cho nên Vô Tình mới xuất thủ!

    Cho nên dại sư huynh của Tứ đại danh bộ bất kể thân mình tàn tật hành động bất tiện cũng muốn xuất động, đuổi bắt Đại lão hổ!

    Gả không để cho tên đầu sỏ này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!

    Gã không để ai hi sinh nữa!

    Gã trước hết bắt lại tham quan Ngô Thiết Dực này mới có thể thuận nước đẩy thuyền đem đồng đảng trong triều của lão moi ra, truy tới tận gốc rễ đám người Lý Bang Ngạn, Thái Kinh, Lương Sư Thành, Vương phủ một lưới tóm gọn. Còn đem cường hào ác bá các lộ, các châu phủ, phụ tử Chu Miễn từng tên một lôi ra công pháp.

    ... nếu là quan lại bao che cho nhau thừa gió bẻ măng không tiếc mọi giá có thể giải vây tội lỗi như thế quả thật không thể nào xử theo hình luật. Dựa theo tính cách của Vô Tình cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là từ chức hình bộ đi làm một gã sát thủ chính nghĩa cùng với sư huynh đệ của gã một đường giết sạch những thứ cậy vào quyền thế, hoành hành chốn thôn quê hẻo lánh trời đất oán hận, tội ác đầy trời, đại gian đại ác này!

    Không có biện pháp.

    Đó chỉ là lúc vạn bất đắc dĩ, vô pháp vô thiên mới có làm như vậy!

    Đó là đường cùng.

    Cũng là tuyệt lộ.

    ‘Nếu như ngươi làm vậy thì đến cùng’ Gia Cát tiên sinh nói với gã ‘Ngươi chỉ còn cách giết luôn hoàng đế!’

    ... khi quân phạm thượng, phản nghịch tạo phản, Vô Tình vốn cũng không có ý tứ như vậy.

    Gã chỉ muốn vì nước trừ gian, vì dân trừ hại.

    ‘Tại sao?’ cho nên gã hỏi lại.

    ‘Mạnh Tử viết: Trên có người tốt, dưới tất có người như vậy!’ Gia Cát tiên sinh nói.

    ‘Đương kim thánh thượng ăn chơi sa đoạ cho nên trên làm dưới theo, còn có người bao che. Vì vậy kết quả nếu muốn trừ gian nịnh chỉ sợ đầu đảng có tội ác cự lớn đứng đầu chính là chữ Thiên. Đó là muốn thay đổi triều đại rồi!’

    Vô Tình ngạc nhiên: ‘Mỗi lần thay đổi triều đại thiên hạ vạn dân đứng mũi chịu sào, thụ hại rất sâu, không tới nước sinh tử tồn vong có thể thoát được thì thoát!’

    ‘Ta chính là muốn kéo dài!’ Gia Cát Tiểu Hoa thở dài nói:‘Bất kể một bước nhỏ, rất nhỏ hay là một bước dài, thật dài đều muốn từ từ cải cách, tiến bộ. Chuyện trì hoãn thì viên mãn, chúng ta có chí nhưng có thể làm được bao nhiêu đều tốt đẹp? Nhưng nếu có thể làm một ít thì chính là một ít, có thể trừ một điểm ác liền bớt đi một điểm ác. Nếu lấy giết chặn giết dù cho có thể bình thiên hạ tất thiên hạ cũng đại loạn, sanh linh đồ thán!’

    Gia Cát khuyến khích Vô Tình:‘Hay là trước mắt hãy phạt ác trừ gian xem sao! Đem vây cánh thủ phạm đại ác trong triều nhất nhất tiểu trừ. Cuối cùng khi bọn chúng hoàn toàn cô lập, mất hết viện binh, mất sức chiến đấu mới quay đầu mâu chỉ hướng bọn chúng, bắt bọn chúng đền tội!’

    Đúng vậy! Không tới đường cùng Vô Tình sẽ không muốn đi con đường mưu phản, thay triều đổi đại!

    Gã không muốn thiên hạ vạn dân lại một lần nữa lâm vào chiến hỏa, nạn lửa binh!

    Gã chỉ muốn bắt đại lão hổ Ngô Thiết Dực này. Chính là tận sức mình có thể làm bao nhiêu là thực tế bấy nhiêu.

    Cho nên gã tới.

    Bởi vì gã không tiện di chuyển nên còn mang theo hai gã cao thủ của Lục Phiến Môn.

    Một người là Lão Ngư. Ngoại hiệu của gã cũng như tên, ấy là
    ‘Thiết mã
    Kim qua
    Dạ độ quan
    Tạc dạ động đình
    Kim triêu hán khẩu
    Minh nhật hà xử
    Hào xướng đại giang
    Anh hùng bệnh tửu
    Hào kiệt tật cừu
    Loan cung mãn nguyệt
    Xạ thiên lang
    Sát nhân chỉ là đầu điểm địa
    Tô sát cáp nhĩ ngư huyền cơ’
    đây là một chiến sĩ trong Lục Phiến Môn, bình sinh chỉ phục thị Vô Tình, Vô Tình đơn giản gọi gã là Lão Ngư.

    Một người tên là Tiểu Dư, người này ngoại hiệu cùng nguyên danh thường gọi là Dư Đại Mục

    Tam Kiếm Nhất Đao đồng Bạch Khả Nhi, Diệp Cáo, Hà Phạm, Trần Nhật Nguyệt vốn là thư đồng cũng là kiệu đồng nhưng ở nơi này gập ghềnh hoang dã đương nhiên không thể dùng bốn tên tiểu tử này khiêng kiệu. Bốn người bọn họ chẳng qua là muốn đi, Vô Tình nhất thời không lay chuyển được mà sau khi suy nghĩ sâu xa cảm giác có thể phối hợp với chuyện gì đó nên rốt cuộc cho bọn họ đồng hành.

    Nhưng Vô Tình một lần nữa nhắc lại.

    Bản thân Ngô Thiết Dực là một cao thủ.

    Bản thân lão vốn đã rất khó đối phó.

    Nhưng khó đối phó hơn chính là cao thủ cận thân Ngô Thiết Dực.

    Người này họ Chu, tên thật hiếm ai biết nhưng mọi người đều gọi là Sát Gia.

    Cao thủ họ Chu này vốn là tâm phúc bên cạnh Đông Nam vương Chu Miễn. Ngô Thiết Dực lúc được thế đã cho phụ tử Chu Miễn không ít chuyện tốt. Nghe nói, Chu Miễn chỉ ‘lại quả’ cho lão Chu Sát Gia làm cận vệ lão đã hài lòng.

    ... nghe nói, khi hắn giận dữ thì giết người, giết cả nhà nên có tên là Chu Sát Gia.

    Bọn họ muốn tới cổ nham gặp một cao thủ.

    Đó là đại tướng của Thục trung Đường Môn.

    Đường Hóa.

    Phá Lạn vương Đường Hóa.

    ... thương khi hắn xuất thủ. Không khỏi rách nát.

    Thục trung Đường Môn muốn hùng bá võ lâm nên liên kết với Hổ Uy Thông Phán Ngô Thiết Dực cùng nhau hành sự, đối với thế gia trên giang hồ âm thầm cướp bóc, tranh đoạt quyền lực. Mà nay lão gặp rủi ro dĩ nhiên muốn đầu nhập vào Đường gia bảo, Đường Hóa chính là tới tiếp ứng. Cũng không khác biệt Thục trung Đường gia muốn đoạt lấy tài bảo trong tay Ngô Thiết Dực nên nhất định sẽ hạ thủ đối với Ngô Thiết Dực, Đường Hóa tới là để giết lão.

    Vô Tình nhận được tin tức từ từ Bạch Hoắc, nhân vật có thân phận cực cao sau cửa Hình bộ.

    Phá Lạn vương Đường Hóa rời Thục trung đi Sơn Tây, một đường tới Mãnh Quỷ miếu nên gã mới hoài nghi Ngô Thiết Dực chạy tới chỗ này để gặp mặt.

    Sau đó gã lại nhận được tin tức từ Truy Mệnh.

    Có người thấy Chu Sát Gia xuất hiện ở vùng này, tin tức đó khiến cho gã càng thêm tin tưởng.

    Ngô Thiết Dực đã tới!

    Chắc chắn đại lão hổ đang ở khu vực phụ cận Nghi Thần phong!
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/8/11
  3. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt
    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VII: Viên Hầu Nguyệt
    Chương 1 - Nghi thần
    Phần 3 - Nam nhân đốt quần

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Dựa theo lộ trình mà suy tính bọn họ hẳn đã đến lưng chừng Nghi Thần phong, đã tới Dã Kim trấn.

    Nhưng nơi này không có thị trấn.

    Không có tung tích con người.

    Chỉ có cát sỏi, cát sỏi, cát sỏi, còn có …

    Loạn nham, loạn nham, loạn nham.

    Một ngọn cô phong cao ngất như đỉnh một tòa thành đứng thẳng giữa không trung.

    ... đó đại khái chính là ngọn Nghi Thần phong cao nhất sao? Nghe nói, Mãnh Quỷ miếu ở trên đỉnh núi.

    Đã vào mạch.

    Đêm hoang vu.

    Lúc này ngay cả Lão Ngư cũng không khỏi nói thầm:‘Chúng ta không phải đi lầm đường chứ?’

    Tiểu Dư trong lòng cũng nghi hoặc:‘Ắt không sai được! Người lên núi, từ xưa đến giờ vốn chỉ có một con đường!’

    Vô Tình ở sâu trong kiệu nghe được bọn họ nói khẽ, cũng cảm giác được Tam Kiếm Nhất Đao hoang mang.

    ... mấy tên tiểu tử kia đại khái gặp quỷ sợ tối nên trời vừa sập tối liền ngươi đẩy ta xô ồn ào, nghi thần nghi quỷ vừa sợ lại vừa hiếu kỳ.

    Gã cũng không lo lắng mình đi lầm đường.

    Gã chỉ lo lắng Ngô Thiết Dực không chọn tuyến đường này để đi.

    Gã còn lo lắng an nguy của bốn tiểu hài tử này.

    Hơn nữa, gã lo lắng nhất lại là một chuyện khác.

    Truy Mệnh tam sư đệ sao lại biết chuyện Chu Sát Gia xuất hiện ở vùng Sơn Tây, đồng thời còn truyền tới hai tin tình báo khác.

    Thứ nhất, Truy Mệnh tại Niêm Ngư câu gặp Thiên Hạ Đệ Thất vốn là muốn vào kinh thành ám sát Vô Tình, ác chiến một trận đã đẩy lui địch nhân. Sau lại vì quái sự Kim Ấn tự hại người, Lam Nguyên Sơn xuất gia mà đến Kim Ấn tự điều tra (đọc Mênh của Truy Mệnh trong Giang hồ nhàn thoại ) cùng lúc phát hiện đồng liêu Ngô Thiết Dực Tham quân Quách châu vì sợ vụ án phát sinh có tội liên đới liền có ý đồ cầu cứu Ngô Hổ Uy nhưng không được, liền tạ quân mưu phản nên không thể làm gì khác hơn là đi bình định loạn cục rồi nói sau.
    Lãnh Huyết thì ứng phó chuyện võ lâm tứ đại thế gia bỗng nhiên mất ba trụ cột rất có thể tạo thành tình thế nguy hiểm, rối loạn.
    Thiết Thủ thì trúng thương ở chân núi Thái Bạch nhất thời không cách nào chạy tới chặn đánh Ngô Hổ Uy.

    Thứ hai, hồng nhan tri kỷ Tập Mai Hồng của Lãnh Huyết vì không cam tâm chuyện Ngô Thiết Dực gây nên đã tiềm nhập Sơn Tây đuổi giết.

    Nghe ra thì tin thứ hai nếu so với thứ nhất tốt hơn, hơn nữa còn khá hơn nhiều ... Ít nhất Vô Tình có thêm một trợ thủ tốt, đao pháp Tập Mai Hồng đao pháp trong võ lâm cũng có chút danh tiếng.

    Nhưng đối với Vô Tình mà nói tin thứ nhất dù luân phiên biến loạn toàn tin dữ nhưng tin thứ hai mới thật sự khiến gã phiền toái, lo lắng.

    Lãnh Huyết vì vướng chuyện xung đột của Tứ đại thế gia phải giải quyết.

    Nên gã nhất thời không thể theo Tập Mai Hồng.

    Song Tập Mai Hồng đã tiến vào Nghi Thần lĩnh.

    ... dưới tình huống không có Lãnh Huyết bảo vệ đã tiến vào hoang sơn dã lĩnh.

    Bết bát hơn lại là chuyện.

    Tập Mai Hồng là một ‘đại tiểu thư’.

    ... làm người ai chẳng biết ‘Đại tiểu thư’!?

    Không phải loại đại tiểu thư đấy!

    Cái loại ‘đại tiểu thư’ này luôn khiến Vô Tình cảm thấy nhức đầu.

    Tập Mai Hồng đương nhiên là tiểu thư, chuyện này không có gì để nghi ngờ.

    Nhưng ý tứ của ‘đại tiểu thư’ chỗ này là: khó dây vào, khó dây dưa, khó sống chung, vừa không nói đạo lý vừa phiền toái hơn vừa hết sức xinh đẹp lại vô cùng tự phụ nhưng lại không trải qua được bao nhiêu phong sương trong chốn giang hồ ...

    Đại tiểu thư!

    ... hỏi ngươi có sợ không?

    Hơi sợ!

    Trong lòng Vô Tình tự hỏi tự đáp.

    Sợ thì thế nào? Xem ra đó là ‘bạn gái’ của tiểu sư đệ gã, Vô Tình từng vì tình mà bị tổn thương nên đối với phái nữ luôn có khoảng cách, bản thân gã tự biết mình cũng không thể tuyệt tình từ chối cái nhiệm vụ hết sức nan giải này.

    Ngoại trừ việc giết chết Ngô Thiết Dực, đối phó Chu Sát Gia cùng Đường hóa còn phải phải đi bảo vệ vị ‘đại tiểu thư’ Tập Mân Hồng này nữa!

    Đối với Vô Tình mà nói nhiệm vụ cuối cùng đó chỉ sợ so với hai nhiệm vụ trên còn khó khăn gấp bội!

    Gã chỉ hi vọng mình có thể kịp thời chặn lại (ít nhất trước lúc Ngô Thiết Dực còn chưa lộ diện) vị ‘đại tiểu thư’ kia, mời nàng xuống núi cũng tốt, đuổi nàng xuống núi cũng không sao!

    Người này thật sự quá nguy hiểm.

    ... gã cũng quyết định lệnh Tam Kiếm Nhất Đao đồng trở về.

    Cho nên gã mới tỏ vẻ thật sự có quỷ.

    Trong bốn người bọn chúng có ba tên sợ quỷ.

    ... tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử.

    Nghĩ tới đây gã chợt nghe phía ngoài lao xao, có tiếng kêu:

    ‘Quỷ kìa!’

    ... Phù … ban đêm nghĩ quỷ quỷ liền tới!

    Thật là so với quỷ còn linh hơn!

    Vô Tình cười thầm.

    Gã cũng phát hiện trước rèm che kiệu có đốm lửa xanh chớp động, âm u thần bí ... gã tự tay vén rèm lên.

    Phía ngoài là đất hoang.

    Bên cạnh đất hoang bên cạnh có một chuỗi hỏa diễm.

    Người màu xanh biếc .

    ... giống như một chuỗi u linh màu xanh biếc, đứng thẳng một hàng, lay nhẹ một cái chiếu xuống đất một dải xanh nhàn nhạt, tựa hồ như đang đốt món đồ gì đó.

    ‘Cái quỷ gì thế?’

    Vô Tình hỏi. Tam Kiếm Nhất Đao đồng trốn hết về phía sau ngoác miệng tranh tiên nói:

    ‘Hỏa, hỏa. . .’

    ‘Lục hỏa. . .’

    ‘. . . Quỷ Hỏa!’

    ‘Công tử! Phía trước có dị vật!’

    Nói có ‘dị vật’ chính là Diệp Cáo cậu ta là Thiết kiếm, đứng hàng thứ thứ tư dụng Âm Sơn Thiết Nhu kiếm, giỏi về thủ pháp điểm huyệt vì từng được Truy Mệnh chỉ điểm, thối pháp cao minh, lại chịu khổ nhọc khổ luyện Thiết Bố Sam nên khả năng chịu đòn rất cao.

    Trong bốn người, chi có nó không tin thế gian có quỷ.

    ‘Đó là người!’ Vô Tình nhìn một cái, ý bảo khiêng kiệu đi đến gần:‘Đó là một người đang đốt đồ!’

    Chỉ là nếu như là người tại sao lại mang màu xanh biếc ?

    Chẳng qua là lửa sao lại có màu xanh biếc âm u thế?

    Trong lòng bốn người bọn chúng hồ nghi nhưng đều nao núng bước theo sau kiệu tiến về phía trước.

    ... nhưng tiến về phía trước tốt hơn đứng lại phía sau.

    Bởi vì bọn chúng nghe được sau lưng tựa hồ có tiếng động khác thường.

    Tiếng động giống như là có mãng xà đang trườn trên cát sỏi.

    Bọn chúng không dám quay đầu lại.

    Chẳng thà bước tới đối mặt với quỷ hỏa kia ...

    Cùng với cái bóng xanh lè kia.

    Chiếc kiệu nhích tới gần đống lửa.

    Bên cạnh đống lửa có người ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét cực kỳ đáng sợ, bốn người bọn chúng thất kinh, nhưng dù sao đó vẫn là người.

    Không phải là quỷ.

    Lửa bừng bừng, xanh biêng biếc.

    Lục hỏa phủ lên trên áo, trên quần, trên mắt hắn một màu xanh kỳ dị, âm u. Giữa nơi núi hoang tuyệt lĩnh trông không khác một hồn ma.

    ‘Ngươi mạnh khỏe!’

    Vô Tình một tay vẹt rèm, một mặt chào hỏi.

    ‘Ngươi mạnh khỏe!’

    Người nọ ngẩng mặt lên, mặt như mặt ngựa, vừa mỏng vừa dài vừa xương xẩu nhưng đường nét thật ra có vẻ tuấn tú. Chỉ là khuôn mặt thật sự lại xanh ngắt như viên đá khổng tước.

    ‘Ngươi đang ở đây đốt đồ?’

    ‘Ta đang đốt đồ!’

    Vô Tình nhìn một chút rồi nói:‘Ngươi đang ở đây đốt quần?’

    Không sai, đó đích xác là quần nữ nhân ... hắn ít nhất đã đốt hai cái, quần hiển nhiên cũng không cháy tốt, trên tay hắn còn có một vật, trông như lục hỏa, tro bụi tản mác, tứ tán bay lên.

    ‘Đúng vậy!’

    ‘Quần của người nào vậy?’

    ‘Không là của ta!’

    Người nọ mặc nhiên trả lời như vậy.

    Hàm răng của hắn cũng xanh biếc .

    Sau đó hắn hỏi ngược lại:‘Ngươi muốn tới Diễm Mộng khách điếm?’

    Vô Tình bình thản trả lời:‘Đúng!’

    Người nọ nói:‘Ta đi với ngươi một đoạn!’

    Vô Tình hỏi: ‘Ngươi đi làm gì?’

    ‘Cũng vậy thôi!’ Người nọ nở nụ cười rin rít như quỷ kêu:‘Đi giết Ngô Thiết Dực!’

    Mọi người hơi bị động dung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/8/11
  4. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt
    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VII: Viên Hầu Nguyệt
    Chương 1 - Nghi thần
    Phần 4 - Nhiếp Thanh

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Vô Tình thần sắc không đổi, vẫn lạnh nhạt nhàn nhã.

    ... còn mang theo ít khốc liệt.

    Tiếng nói của gã cũng rất lãnh khốc:

    ‘Tại sao ngươi muốn giết Ngô Thiết Dực?’

    Người nọ trả lời:‘Bởi vì ta hận hắn!’

    Lục nhân ‘ha!’ một tiếng giống như trong quần có vật thể khó đốt cháy phát ra thanh âm khó nghe từ trong đám khói dầy đặc.

    Ngay cả khói cũng mang màu xanh biếc .

    Vô Tình rất chú ý làn khói dầy đặc này.

    Nhưng gã không quên hỏi.

    ... hỏi từ trước đến giờ là chuyên môn của gã.

    ‘Tại sao lại hận hắn?’

    ‘Hắn hại chết bằng hữu của ta!’

    ‘Ngươi vì bằng hữu mà báo thù?’

    ‘Không thay hắn báo thù còn gọi là bằng hữu sao?’

    ‘Bằng hữu của ngươi là ai?’

    ‘Trang Hoài Phi!’

    ‘Thiểm Tây danh bộ Đả Thần thoái Trang bộ đầu?’

    ‘Chính là hắn!’

    Vô Tình thở ra một hơi.

    Trang Hoài Phi, gã nhớ!

    Nhiều năm trước Trang Hoài Phi từng thay thế một sát thủ tới ám sát gã.

    Gã không rõ Trang Hoài Phi tại sao lại làm vậy. Gã cùng Trang Hoài Phi không cừu không oán, họ Trang muốn giết gã không phải là vì hận gã mà là vì phải giúp người.

    Kết quả Trang Hoài Phi sắp thành lại bại, thất thủ.

    Nhưng gã vẫn rất thưởng thức ‘sát thủ’ này trước khi động thủ rất khí khái đã cất tiếng thông báo.

    ... hơn nữa, một kích không trúng liền bỏ đi là phong phạm của một cao thủ.

    Gã vô tình cạn tào ráo máng, đuổi tận giết tuyệt.

    Gã đuổi bắt sát thủ, thông qua Hình bộ giao cho một vị quan to của Lại bộ, bản ý cũng chỉ là ‘tạm thời truy xét, xử trí’ mà thôi.

    Lúc ấy, vị quan to kia chính là Hổ Uy Thông Phán Ngô Thiết Dực!

    Lúc ấy, Ngô Thiết Dực vi phạm pháp lệnh, phụng sự Thái Kinh, giao kết hoạn quan kết bè kết cánh nhưng chưa lộ mặt. Bình thời lão ra vẻ đạo mạo, xử sự nghiêm minh quả quyết, có người khen ngợi. Vô Tình dĩ nhiên cũng không biết người này tâm kế thâm trầm luôn giả công chế tư. Ngô Thiết Dực cố ý dùng thủ đoạn ‘cho một cơ hội’ kết giao với Trang Hoài Phi. Trang Hoài Phi trong lòng cảm kích, Ngô Hổ Uy nhân cơ hội bày ra nhiều chuyện làm Trang Hoài Phi đối với hắn khắc sâu trong lòng. Đến nỗi sau này tại núi Thái Bạch, Ngô Thiết Dực bày mưu ‘Minh tu Thái Bạch, thầm độ Nghi Thần’ Trang Hoài Phi vì lão bỏ mình.

    Vô Tình ngày đó nghĩ Trang Hoài Phi có hiệp danh lại không đại ác, trừ việc đánh lén mình ngoài ra cũng không phạm lỗi nặng nên không có ý truy cứu nhưng không ngờ lại tiếp tay cho tư tâm của Ngô Thiết Dực như tặng không tánh mạng của Trang Hoài Phi. Đối với việc này Vô Tình luôn áy náy trong lòng.

    Lúc này hành động đánh chặn Ngô Hổ Uy tại Nghi Thần sơn gã muốn đích thân xuất động.

    Mà nay người này lại nhắc tới rồi Trang Hoài Phi.

    ... hơn nữa lại còn là bằng hữu của Trang Hoài Phi.

    Gã nên vì Trang Hoài Phi báo thù.

    ... giết Ngô Thiết Dực!

    Nghi thần phong ban đêm hoang vắng cho dù không phải là trông gà hoá cuốc cũng khắp nơi đầy rẫy nguy cơ.

    ‘Làm sao ngươi biết là Ngô Thiết Dực hại chết Trang Hoài Phi?’ Vô Tình hỏi:‘Trang Hoài Phi chết tại núi Thái Bạch lúc ấy Ngô Thiết Dực chỉ sai nữ nhi của lão cùng thuộc cấp Hô Niên Dã giả mạo hắn đi Vị Thủy đem truy binh đánh lạc hướng ở vùng Thái Bạch, bản thân của lão lại trốn ở Nghi Thần phong tại Sơn Tây!’

    ‘Tiểu Trang dĩ nhiên không phải lão giết mà là gián tiếp bị lão hại chết!’ Người nọ nghiêm mặt, ngay cả khi ngẩng lên cái cằm dài ngoẵng của gã cũng xanh biếc:‘Nếu như tiểu Trang không cứu lão, không bảo vệ lão ắt đã không chết!’

    Có đạo lý.

    Vô Tình khóe môi có vẻ mỉm cười.

    Chỉ cần đối phó với Ngô Thiết Dực tức là người mình.

    ... không là địch nhân thì tốt hơn.

    ‘Ngươi là. . .’

    ‘Ta họ Nhiếp!’

    Người nọ cười nụ cười của hắn cũng xanh biếc.

    ‘Ta là bằng hữu của tiểu Trang. Chúng ta từng cùng nhau làm việc tại Hiên Viên . Ta quá thích giết chóc, lại mê thanh sắc không hợp làm nha sai nên từ chức, tự do tự tại làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm vô câu vô bó nhưng cùng hắn là tình đồng liêu. Cùng đầu quân dưới trướng là cộng sự với nhau, hắn đã cứu ta một mạng, ta đối với hắn có một phần tình nghĩa chỉ tiếc hắn rốt cuộc không bỏ xuống được không thể như ta có thể tùy hứng làm càn, thống khoái tự tại!’ Người này ánh mắt cũng xanh biếc dưới ánh trăng mơ hồ gợn lăn tăn các điểm sáng xanh lam:‘Ban đầu hắn giao cho đồng bọn Thiên Đao Vạn Lý Lương Thất Điều đưa mẫu thân hắn đưa trước tới Sơn Tây chính là nhờ ta bảo vệ lão nhân gia, ngày sau tiếp ứng hắn tới đây ... ‘

    Nói tới đây cái quần trên tay hắn hoàn toàn đốt xong, hắn đợi cả cái quần hiện chìm trong ngọn lửa xanh biếc sau đó mới buông lỏng tay.

    Nó rơi vào trong đống lửa.

    ... đây là cái cuối cùng rồi.

    Trên tay hắn không còn quần.

    Lúc này hắn mới than nhẹ một tiếng nói tiếp:‘Đáng tiếc, Lương Thất Điều đã sớm bị Tạ mộng Sơn mua đứt!’

    Phảng phất khi hắn thở dài cũng phun ra màn hơi mỏng màu xanh lục.

    ‘Ta biết ngươi!‘ Vô Tình sắc mặt bỗng trắng bệch không có chút ánh trăng chiếu vào, lại có chút giống như ánh trăng khiến ngươi ta nhìn vào bất giác so sánh với sự mỹ lệ của nữ nhân hơn nữa mơ hồ còn có mùi hương nhàn nhạt, lạnh lùng ở mắt, ở tai, ở trên quần áo:‘Ngươi là Nhiếp Thanh!’

    ‘Đúng! Ta là Nhiếp Thanh!’ Người nọ giống như đang cười nói:

    ‘Ta họ Nhiếp, tên Thanhnhưng trên giang hồ người ta gọi ta là Nhiếp Thanh!’

    Lời vừa thốt chúng nhân đều chấn động.

    Mới vừa rồi chẳng qua chỉ là động dung mà nay quả thật cả người rung động.

    ‘Nhiếp Thanh!’ Lão Ngư từng trải, lịch duyệt giang hồ cũng không khỏi lấy làm kinh hãi:‘Ngươi là Quỷ Vương Nhiếp Thanh?’

    Ngay cả Tam Kiếm Nhất Đao đồng cũng đã nghe qua danh tự Nhiếp Thanh.

    ... Quỷ Vương Nhiếp Thanh.

    Bọn họ là từ chuyện xưa do người lớn kể lại (đương nhiên là cố sự của Quỷ Vương) có nghe nói qua :

    ... nghe nói phàm là nơi Quỷ Vương xuất hiện, quần quỷ tất hiện!

    Lão Ngư có thể biết Nhiếp Thanh, nhưng là từ lời giang hồ đồn đãi.

    Quỷ Vương Nhiếp Thanh là một nhân vật rất có danh.

    ... có người định gọi hắn là Nhiếp Thanh quỷ bởi vì hắn oàn thân phát xanh.

    Hắn rất có danh là vì võ công hắn cực cao, xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, tâm địa vô cùng ác độc, tính tình vô cùng quái dị, làm việc vô thiên, giết người rất nhiều, sắc mặt vô cùng xanh thường không phân tốt xấu, hễ thích thì làm là người bất phân hắc bạch chánh tà, nhất hào dị nhân.

    Có truyền thuyết hắn vốn là một gốc cây tu luyện thành tinh hấp thu nhật nguyệt tinh hoa đi ra ngoài hại người. Cũng có người nói người bị giết sau đó bị hắn mổ bụng lấy gan, lâu ngày toàn thân xám ngắt, hắn cũng vì thế luyện thành kỳ công kinh thế hãi tục Nhiếp Thanh.

    Lời đồn đãi thật giả không biết được nhưng nhìn tướng mạo đúng là so sánh với Thanh Trúc xà còn thanh hơn, chỉ sợ cũng so với Thanh Trúc Xà còn độc hơn!

    ‘Bọn họ thích gọi ta làm Quỷ Vương!‘ Nhiếp Thanh nụ cười xanh biếc nở ra giả tạo nói:‘Nhưng ta là người không phải là quỷ!’

    Hắn vừa nói Tam Kiếm Nhất Đao đồng đã lưu ý đến.

    Râu của hắn liên tục dài ra, rất nhanh, có thể dùng mắt thường trông thấy được tốc độ rau của hắn mọc ra như thế nào.

    ‘Chúng ta cùng đi đả lão hổ chứ!’

    Hắn cười đến giống như là thảm lục thiếu niên.

    Bộ dáng của hắn thật ra rất dài, mặt quá xanh cũng quá dài.

    ‘Cho dù chúng ta cũng là đi đả lão hổ!‘ Vô Tình nói:‘Cũng không nhất thiết đồng hành!’

    ‘Tại sao?’

    ‘Không tại sao cả!’ Vô Tình đang nhìn tay của hắn:‘Tóm lại, ngươi đánh cọp ngươi , ta đánh cọp của ta!’

    ‘Ta với các ngươi đồng hành, các ngươi có chỗ tốt!’

    ‘Chỗ tốt?’

    ‘Bởi vì ta nhận ra được Ngô Thiết Dực, các ngươi không biết!’ Nhiếp Thanh nói:‘Dưới tình huống này trong khi hành động nhận biết được địch nhân so với không nhận biết sẽ chiếm thượng phong hơn nhiều!’

    ‘Còn ngươi?’

    Vô Tình còn đang nhìn ngón tay của hắn chỉ nhàn nhạt hỏi.

    ‘Ta?’

    Nhiếp Thanh đảo đôi mắt xanh suy nghĩ, không rõ gã nói gì.

    ‘Ngươi có ích lợi gì?’

    ‘Chỗ tốt là‘ Nhiếp Thanh cười trả lời rất thẳng thắn ‘Ta sợ Chu Sát Gia cùng Đường Hóa!’

    Thiết kiếm Diệp Cáo cười lạnh:‘Lão sợ Chu Sát Gia?’

    Đồng kiếm Trần Nhật Nguyệt ung dung:‘Lão cũng sợ Đường Hóa?’

    Tiểu hài tử vốn hiếu thắng nên vừa nghe Nhiếp Thanh cũng có chỗ sợ hãi ngược lại liền không còn sợ lão nữa.

    ‘Sai!’ Nhiếp Thanh cải chính:‘Ta không phải sợ Đường Hóa, cũng không phải là sợ Chu Sát Gia. . .’

    Ngân Kiếm Hà Phạm không phục:‘Nhưng mới vừa rồi ngươi rõ ràng nói ... ‘

    ‘Ta nói sợ Chu Sát Gia cùng Phá Lạn vương hai người liên thủ!’ Nhiếp Thanh từ từ đứng lên sửa sang lại quần áo.

    Quần áo của hắn giống như chất dịch lưu động màu xanh nhũ dưới ánh trăng màu xanh được tỏa sáng có chút chói mắt.

    Nhưng thật sự hắn là người.

    Không phải quỷ.

    ... hơn nữa râu tóc cũng dài rất nhanh, rất doạ người.

    ‘Một chọi một ta người nào cũng không sợ! Nhưng Chu Đường liên thủ trong thiên hạ không có ai có thể không sợ!’ Nhiếp Thanh nở nụ cười nhưng màu xanh có chút lợt lạt đi, cười vô cùng nho nhã:‘Cho nên chúng ta nếu cùng chung chí hướng sao không hợp tác. Vô Tình còn có thêm ta người nào cũng không sợ!’

    Mọi người minh bạch.

    ‘Chỉ là người nào cũng không sợ?’ Nhưng Vô Tình như có chút không rõ hỏi hắn: ‘Tại sao ngươi không nói vô địch thiên hạ?’

    Nhiếp Thanh cũng ngẩn người:‘Ngươi thêm ta, vô địch thiên hạ?’

    ‘Ngươi, còn có ta!‘ Vô Tình trên mặt không có nụ cười, ‘Địch nhân đều bị dọa chạy hết ... còn nơi nào có địch nhân?’

    Gã đến một nét cười cũng không có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/8/11
  5. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt
    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VII: Viên Hầu Nguyệt
    Chương 1 - Nghi thần
    Phần 5 - Tứ Phân Bán đường - Ngũ Liệt Thần Quân

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Ánh trăng hoang vắng chiếu xuống núi khiến khung cảnh càng thêm hoang vu.

    Mặc dù thêm một người, nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng đúng là càng đi càng hoảng hốt.

    ... huống chi cái tên chiến hữu kia toàn màu xanh ngay cả bóng dáng hắn cũng mang màu xanh biếc .

    Nhìn lâu cũng khiến tâm người ta lạnh ngắt.

    Chung đụng còn làm lòng người ta đóng băng.

    Trên đường đi Lão Ngư len lén hỏi Vô Tình:‘Ngươi nghĩ hắn thật sự là Nhiếp Thanh sao?’

    Vô Tình hỏi lại:‘Hắn không phải là Nhiếp Thanh thì là ai?’

    Lão Ngư lẩm ba lẩm bẩm:‘Hắn vốn không phải là Ngô Thiết Dực!’

    Tiểu Dư bỗng nhiên xen ngang:‘Nói không chừng hắn là Vương Phi . . .’

    Lão Ngư kia há to mồm như hà mã phản đối:‘Hắn là Vương Phi? Toàn thân hắn màu xanh thì hắn là Vương Phi sao?’

    ‘Vậy Vương Phi màu gì? Ngươi nói xem!”’ Vô Tình hỏi ngược lại:‘Nhiếp Thanh là màu xanh, vậy theo suy luận Lãnh Huyết hẳn là màu đỏ, Bạch Sầu Phi hẳn là màu trắng , Vương Phi ít nhất cũng nên có một đôi cánh thật dài chăng!’

    Tiểu Dư cười nói:‘Ngô Thiết Dực cũng nên có một cặp cánh nhưng hẳn là bằng sắt!’

    ‘Ngươi Dư Đại Mục vậy ắt có một đôi mắt cá còn ta Lão Ngư thì có một cái miệng cá!’ Lão Ngư từ trước đến nay không bao giờ nhận sai, cưỡng từ đoạt lý hết sức đáo để, hôm nay cũng thế, ‘tuyệt không sai!’

    ‘Nói vậy‘ Tiểu Dư cũng cùng hắn đùa giỡn‘Chu Sát Gia thì sao?’

    ‘Chu Sát Gia?’ Lão Ngư trầm ngâm chốc lát rồi nói ngay:‘Hắn hẳn là cưỡi heo một đường gào thét kẻ giết người nhà đến đây!’

    Nói xong hai mắt gã đăm đăm, trợn tròn như miệng của gã.

    Bởi vì gã thực sự thấy một cái người cổ quái đang cưỡi một con vật kỳ lạ đang từ phía sau chạy tới.

    Vật cưỡi mặc dù rất giống nhưng tuyệt đối không phải là heo.

    Nhìn sơ bên ngoài quái nhân này đang cưỡi là một con …

    Rồng!

    ... diện mạo nó trông rất giống heo nhưng có mỏ có sừng có vảy kéo dài theo thân người, trường vĩ long!

    Rồng là một loại vật cổ quái.

    Người người tự nhận là truyền nhân của rồng, phảng phất rất tự hào, dường như rất quang tông diệu tổ nhưng rồng rốt cuộc là thứ gì?

    Ai cũng chưa thật sự gặp qua.

    Nó giống như rắn nhưng có sừng hươu. Nó có mặt ngựa, nhưng lại có thân thể rắn. Nó có sự uy nghiêm của sư tử nhưng lại mang một đôi chân gà. Nó tựa như hươu nai nhưng mặt của nó giống ngựa. Nó như ưng nhưng ưng không giống nó vảy đầy người. Nó lại tựa như bò cũng giống như kỳ lân, nhưng quyết không là kỳ lân cũng không phải là bò. Nó lại như hổ lại như con rùa, con ba ba nhưng quyết không phải là con rùa, con ba ba cũng không phải là hổ.

    Ngươi nói nó đẹp mắt thật ra nó vô cùng xấu xí, ngươi cho là nó xấu xí thì nó lại có phần đẹp mắt.

    Nó có khi có thể hành lôi thiểm điện, hô phong hoán vũ, có khi có thể phiên giang đảo hải, kinh thiên động địa, có khi hư vô mờ ảo, thấy đầu không thấy đuôi. Thế gian rốt cuộc có loại động vật này không cũng còn nhiều nghi vấn.

    Tính tình của nó, tính tình?

    Phá.

    Ác.

    Hung bạo.

    ... nhưng người ta cảm thấy nó tôn quý vô cùng.

    Rồng rốt cuộc là tốt hay là xấu? Đáng giá kiêu ngạo hay làm người ta sợ hãi? Là kính trọng hay là khinh bỉ? Lý ra nên quý trọng hay là nên vứt bỏ?

    Nó tượng trưng cho sự ăn uống quá độ, lười biếng, tham lam tàn khốc hay là hoá thân của tôn quý nhân hậu, đức cao từ bi?

    Ngươi cứ nói đi?

    Rất khó nói.

    Bởi vì ai cũng chưa từng thấy qua rồng thật.

    Nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng nay có thể nói.

    Khó coi!

    Bởi vì bọn họ hiện tại thấy một con rồng thật.

    Con rồng rất khó coi!

    Con rồng này chân trước nhỏ rút trước ngực, lồng ngực thô lậu, khắp người đầy các nốt phồng dày, miệng to như chậu, luôn miệng rống lên, chân sau to lớn cường tráng có lực, đuôi dài mà mập, còn có cả sừng, đi lại nhanh chóng, động tác mạnh mẽ rung động sườn núi, nhưng kéo dài một hơi lại đến …

    Mặt heo!

    ... Rồng mặt heo!

    Nó tựa như một thớt ngựa, trên cổ quấn dây cương, phía trên có một người trán dô mũi to, hàm bạnh, một tay cầm một vật lồi lõm nhiều góc cạnh hình dáng như cây trúc, là một cây giản trầm trọng, phong duệ, tay phải nâng một chén đồng, đầu đội thiết quan, toàn thân khoác áo bào thêu hình Bát Quái Thái Cực đồ, cổ tay trái mang ba sợi dây da, tay phải mang bốn sợi thủy tinh làm từ mã não xà cừ ... hắn cưỡi trên con rồng mặt heo kia từ phía sau chạy tới.

    Đến không chỉ một người.

    Phía sau đuôi con rồng còn cả một đại đội tiểu đồng’, bộ dạng mỗi người rất giống dê.

    Mặc dù cũng như dê nhưng không đồng dạng, dê có gầy, có mập; có râu dê dài, có dái tai như Dương Giác, có tựa như linh dương phóng ra tới trước; có giống như cừu được thuần phục lủi thủi mà đi.

    Ước chừng có mười sáu mười bảy con.

    Người phía trước xem ra rất giống như là người chăn dê.

    Người chăn dê cưỡi phì long .

    ... nói đúng ra là một tên chăn nuôi cổ quái lấy rồng mặt heo chăn một đám dê mặt người.

    ... khó trách mới vừa rồi bọn họ vẫn nghe sau lưng có tiếng động khác thường vang lên, nghe tựa như người lại không phải người, tựa như thú lại không phải thú đi lại phát ra thanh âm. Thì ra là chính là tiếng động phát ra từ đám mang hình người quái gở này!

    Tam Kiếm Nhất Đao đồng thấy vậy ngẩn người kinh ngạc.

    ... đây là quái vật gì vậy!

    Thực sự mở rộng tầm mắt.

    Nhưng Nhiếp Thanh tựa như nín thở.

    ... giận đến cơ hồ tuyệt khí.

    Quả nhiên mặt hắn cũng xanh hơn ... xanh như cỏ ... nếu giống như cỏ vậy cho dù không phải là cây cỏ duy nhất trong cánh đồng hoang vu này thì ít nhất cũng tại nơi hoang vu trong đêm trăng này là một cây cỏ có sức lực.

    Tay của hắn run rẩy chỉ vào quái nhân cưỡi rồng kia phẫn nộ quát lên:‘Ngũ Liệt Thần Quân! Ngươi cũng dám đi đoạn đường này?!’

    Quái nhân nghiến răng một cái con rồng đột nhiên dừng bước, ngoác miệng to như chậu máu, đảo mắt nhìn bọn họ, bộ dáng tựa như một ông già tóc bạc da mồi say rượu.

    Đạo nhân đang cưỡi nó quát trả:‘Thế ngươi tới được, ta không tới được chắc?!’

    Nhiếp Thanh nói: ‘Ngươi tới làm gì? !’

    Ngũ Liệt Thần Quân nói: ‘Xem ngươi đánh rắm!’

    Nói xong quay mặt thúc rồng bỏ đi mặc kệ đám ngươi Nhiếp Thanh, Vô Tình.

    Nhiếp Thanh nổi giận la lớn:‘Nếu ngươi tới đoạt bảo tranh tài thì liên quan tới ta!’

    Ngũ Liệt Thần Quân lập tức dừng lại, quay đầu lại. Chỉ thấy lỗ mũi hắn to như ống khói, chiếm một phần ba khuôn mặt, cánh mũi cùng lông mũi tựa như một cái cây già trổ rễ, cỏ mọc um tùm, chỉ nghe lỗ mũi hắn phì phì phun ra một luồng khói, quái nhãn chớp chớp, lại ăn nói nhỏ nhẹ hỏi lại một câu:

    ‘Tài bảo?’

    Nhiếp Thanh lập tức sửa ý tứ:‘Ngươi đi giết người hay cứu người đều có liên quan đến chúng ta!’

    Ngũ Liệt Thần Quân lấy tay vò vò mái tóc rối bời như một loại rễ chùm, cào sồn sột nói:

    ‘Giết ai? Cứu người nào?’

    Nhiếp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: ‘Ngươi không phải đi giết người cứu người , lại tới nơi này giao du với kẻ xấu làm gì? !’

    Nói thế lại càng khiến cho hắn động lòng hiếu kỳ:‘Làm sao? Khách sạn rất náo nhiệt sao?’

    Nhiếp Thanh tựa như rống lên:‘Ngươi vẫn chưa trả lời ta!’

    ‘Con mẹ nó chứ! Trong nhà ngươi toàn tiểu miêu tiểu cẩu!’ Ngũ Liệt Thần Quân vểnh râu trợn mắt, phun khói phì phì mắng lớn:‘Ta vứt cái tên vương bát đãn ngươi vào trong nồi như trứng chần nước sôi bây giờ! Tôn Diễm Mộng là lão bà của ta, Diễm Mộng khách điếm là địa bàn của Tứ Phân Bán đường, hôm nay kỳ hạn ba năm đã hết, lão chết bầm Độc Cô Nhất Vị kia còn có mặt mũi chiếm cứ sao, lão dám ta cắn rụng trứng của lão ngay!’

    Dứt lời, hắn thúc rồng bỏ đi.

    ... thì ra là phía sau rồng mặt heo còn có một con rồng nhỏ như một con ngựa nhỏ, bộ dáng mà giống tiểu trùng đầu trọc, trông cũng khá khả ái, đi theo đại long cùng quái nhân, lúc đi còn nhìn bọn họ bộ dạng rất chi là tò mò.

    Đi theo phía sau là một đám lớn người dê bò lổm ngổm, quanh co, ngoan ngoãn theo đuôi bỏ đi. Trong chốc lát đã không còn một mống giống như một đám sơn dương vậy.

    Song cái âm thanh khó nghe như mãng xà trườn trên mặt đất kia vẫn xoàn xoạt truyền đến không ngớt.

    Vô Tình phảng phất còn đang lắng nghe cái loại tiếng động cổ quái mà nguyên thủy này một lúc lâu mới hỏi:‘Hắn là Tứ Phân Bán đường Ngũ Liệt Thần Quân?’

    ‘Phải! Hắn chính là Ngũ Liệt Thần Quân Trần Mịch Hoan!’

    ‘Các ngươi là bằng hữu?’

    ‘Đúng vậy!’

    Lần này đến Lão Ngư cũng không nhịn được chất vấn:‘Bằng hữu sao lại nói chuyện như vậy?’

    Nhiếp Thanh hỏi ngược:‘Nói sao? ... có gì không đúng?’

    Lão Ngư nói rõ:‘Các ngươi nói chuyện tựa như đang mắng nhau vậy!’

    Nhiếp Thanh đáp:‘Chúng ta mỗi lần gặp mặt là mắng nhau như vậy ... không phải là như thế chẳng đã lộ ra chúng ta giao tình rất thâm hậu sao! Tứ Phân Bán đường có tam thần quân, một ta không quen biết, còn một ta luôn khách khách khí khí nhưng kỳ thật là tử địch của ta!’

    Vô Tình đột nhiên hỏi:‘Ngươi đối với hắn khách khách khí khí có phải là Tứ Bạch Thần Quân Chiêm Giải Sầu?’

    Nhiếp Thanh nhìn Vô Tình một cái ‘Quả nhiên là danh bộ!’

    Vô Tình hai hàng lông mày nhíu lại.

    Hắn cau mày khí chất rất tốt.

    ‘Tôn Diễm Mộng là lão bà của hắn?’

    ‘Tôn Diễm Mộng cũng là lão bản nương khách điếm.’

    ‘Lão bản là Độc Cô Nhất Vị?’

    ‘Ừm! Độc Cô Nhất Vị từng cùng Ngũ Liệt Thần Quân cưới chung một vợ!’

    ‘Cái gì?!’ Lão Ngư kêu lên, ‘Có chung một lão bà?!’

    ‘Một người ba năm! Hiệp ước ba năm một lần, bất kể địa bàn lão bà ở đâu đều thay ca. Cái này gọi là nhất nữ nhị phu, còn gọi là nhất điếm lưỡng chủ!’

    ‘Độc Cô Nhất Vị có phải là người năm đó cực ký bá đạo Độc Cô Phạ Dạ? Hắn bây giờ lại đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh này làm lão bãn một khách điếm nhỏ bé đó ư?’

    ‘Tuyệt không sai!’

    ‘Còn có một vấn đề!’

    Vô Tình vẫn đang nhìn ngón tay của hắn.

    ‘Ngươi hỏi!‘ Nhiếp Thanh thốt:‘Ta đáp!’

    ‘Tại sao ngươi lại thẳng thắn thành thực trả lời câu hỏi của ta như vậy?’

    Vô Tình hỏi gã vẫn đang nhìn ngón tay của hắn.

    ‘Bởi vì ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu!‘ Nhiếp Thanh nhẹ nhàng mà kiên định trả lời:‘Muốn kết giao bằng hữu đầu tiên phải thẳng thắn!’

    Vô Tình vẫn đang nhìn đầu ngón tay của hắn:‘Tại sao ta phải kết giao vị bằng hữu này?’

    ‘Chuyện này cũng phải trả lời?’

    Vô Tình gật đầu.

    ‘Ngươi có muốn nghe lời nói thật không?’

    Vô Tình vuốt cằm.

    ‘Có thể vì ta bội phục ngươi mới chịu kết giao bằng hữu!’ Nhiếp Thanh cười khanh khách nói:‘Có thể ta muốn giết ngươi, nên muốn lấy tín nhiệm của ngươi!’

    Vô Tình cũng không kinh ngạc chỉ nhàn nhạt hỏi:

    ‘Ngươi là loại nào?’

    Nhiếp Thanh nhẹ nhàng cười đáp:

    ‘Ngươi nói đi?’

    Vô Tình cũng không nói gì.

    Gã phất tay lên kiệu đi về phía trước.

    Dọc theo đường đi toàn dấu vết của đuôi rồng cùng chân dê.

    Núi cao trăng lớn.

    Gió thổi vi vu.

    Bọn họ đang đi trên một con đường đất đỏ.

    Trên đường dấu chân rồng cùng dê in xuống hướng Nghi Thần phong một đường quanh co khúc khuỷu mà đi lên tựa như bôn tẩu cực kỳ gấp rút.

    Trên một gò đất cao phóng ánh mắt trải rộng trên nền đất đỏ nhìn ra xa,

    Bọn họ cuối cùng đã thấy được thị trấn.

    Đó là một phế tích.

    Bọn họ rốt cuộc nhìn thấy khách điếm.

    Trông không phải là một chỗ trú chân tốt.

    ... ngay cả lá cờ treo trước khách điếm cũng giống như một Chiêu Hồn phiến.

    Hồn quay về, nó đòi hồn người nào?

    ... người đi đường, khách vãng lai hay là đòi chính mình?
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/8/11

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)