Huyền Huyễn Lâm Uyên Hành - Trạch Trư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 16: Hệt như thần ma

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tuy Tô Vân không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh một con ngạc long hung ác lao ra khỏi đầm lầy bùn đất, mở ra cái mồm to như chậu máu táp lấy hắn!

    Dương Thắng đã tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ sáu. Điểm mạnh chân chính của tầng thứ sáu chính là trải qua những tôi luyện trên con đường tu luyện, cơ thể lại càng mạnh mẽ hơn, trái tim càng có thể cung cấp nhiều máu hơn tới các nơi trên cơ thể. Đồng thời lại thêm nguyên khí dồi dào, khí huyết có thể hiển hóa.

    Những gì Tô Vân "nhìn thấy" trong đầu thực ra không phải cơ thể thật của Dương Thắng, mà là sự va chạm cảm ứng của khí huyết mang theo khí thế của Dương Thắng.

    Bởi vì không phải nhìn thấy bằng mắt cho nên hình ảnh trong đầu hắn có chút trừu tượng, màu sắc sặc sỡ hệt như một đứa bé dùng bút pháp non nớt và màu sắc loạn xạ bôi trét nên một bức tranh vậy.

    Nhưng điều này không trở ngại cho việc hắn nắm bắt được vị trí và động tác của Dương Thắng.

    Ngay khi Dương Thắng ra tay, cùng lúc đó bốn con hồ yêu phía sau Tô Vân gần như cũng lướt ra nghênh đón Dương Thắng!

    Bốn con hồ yêu Hoa Hồ này cũng tu luyện Ngạc Long Ngâm, tuy thời gian bọn họ tu luyện ngắn ngủi, nhưng vì được Tô Vân truyền thụ cho bốn lôi âm, cho nên trình độ của bọn họ cũng là bất phàm.

    Tu vi của bốn hồ yêu còn yếu, Hoa Hồ đang Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ ba, còn Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt đang tầng thứ hai.

    Khí thế được tạo nên khi khí huyết của bọn họ vận hành cũng ánh vào trong đầu Tô Vân.

    Dựa vào sự cảm ứng với khí thế và khí huyết, hắn "nhìn thấy" ngạc long của Dương Thắng rõ nét nhất. Ở chỗ trái tim trong cơ thể con ngạc long kia có một lò lửa thiên địa, trong lò lửa đang hừng hực bốc cháy, đó chính là nguyên khí của Dương Thắng!

    Hồng Lô Thiện Biến, lấy nguyên khí làm lửa. Nguyên khí trong lò của Dương Thắng đã được tu luyện tới tầng thứ sáu, có sáu tầng màu lửa, tím đỏ vàng cam trắng lam.

    Tô Vân có thể "nhìn thấy" rõ màu sắc của sáu loại lửa kia.

    Nguyên khí vận hành, lò lửa ma sát làm cho lồng ngực Dương Thắng vang lên lôi âm ngạc long. Mà thứ Tô Vân nhìn thấy lại là khói mây bên trên trái tim ngạc long va chạm ma sát, bộc phát ra tiếng sấm sét vang dội.

    Ngạc long do hí thế khí huyết của Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly tạo nên thì không rõ ràng như vậy, màu sắc ngọn lửa trong lò thiên địa trong trái tim ngạc long cũng không có nhiều tầng màu sắc như thế.

    Vả lại ngạc long của Dương Thắng to lớn hơn, dài chừng hai trượng, còn ngạc long của Hoa Hồ và ba tiểu hồ yêu chỉ dài chừng mấy thước.

    Trong cái nhìn của hắn, Dương Thắng và bốn tiểu hồ ly hệt như một người đang nghênh chiến bốn con hồ ly. Bốn hồ yêu di chuyển nhảy nhót, liên tục nhào tới. Mà ở "trong mắt" Tô Vân, chính là bốn con ngạc long nhỏ đang bao vây một con ngạc long lớn mà cắn xé!

    Trong trận chiến này, cả bốn đều sử dụng Ngạc Long Ngâm, cùng một pháp môn chiến đấu, nhưng cách dùng các chiêu thức lại không hề giống nhau.

    Hoa Hồ và ba tiểu hồ yêu sử dụng chiêu thức truyền thống, chiêu nào chiêu nấy hết sức rõ ràng. Mặc dù bọn họ đang trong trạng thái nổi giận muốn giết chết Dương Thắng để báo thù cho đồng bọn và Dã Hồ tiên sinh của thôn Hồ Khâu, nhưng chiêu thức của bọn họ lại không hề rối loạn chút nào.

    Thứ Dương Thắng sử dụng lại là tán thủ* của Ngạc Long Ngâm.

    * Là thế võ chiến đấu tay không tự do.

    Khi hắn ta thi triển tán thủ, sắc mặt Tô Vân rốt cuộc đã thay đổi.

    Ở trong "tầm nhìn" của Tô Vân, con ngạc long to lớn do khí thế của Dương Thắng tạo nên đã thay đổi hoàn toàn, trở nên khó nắm bắt, khó mà khó đoán được!

    Tay phải của Dương Thắng đón nhận chiêu Long Chiến Vu Dã của Hồ Bất Bình, mà tay trái của hắn ta lại thi triển nửa chiêu tán thủ của Ngạc Long Xuất Uyên.

    Ở trong "tầm nhìn" của Tô Vân, tay phải của Dương Thắng hóa thành đầu của ngạc long táp tới đầy mạnh mẽ, mở ra cái miệng to đùng!

    Cùng lúc đó, tay trái của Dương Thắng đón nhận chiêu Thần Ngạc Bãi Vĩ của Thanh Khâu Nguyệt, rồi tay trái của hắn ta lại thi triển nửa chiêu Ngạc Long Phiên Cổn, lấy tay tóm lấy, phá vỡ chiêu pháp của Thanh Khâu Nguyệt, túm chặt chân của nàng, cào cho chân nàng máu me be bét.

    Bên kia, khí huyết trào ra ngoài cơ thể Dương Thắng thì lại sử dụng Long Chiến Vu Dã cắt ngang Long Du Khúc Chiểu của Hoa Hồ!

    Hoa Hồ thay đổi chiêu thức, nhưng bị ngạc long do khí huyết hiển hóa cắn đầu, ngay sau đó ngạc long này định chuẩn bị thi triển Ngạc Long Phiên Cổn!

    Mà đòn tấn công của Ly Tiểu Phàm thì thuận lợi đánh lên lưng của Dương Thắng, nhưng đòn tấn công đó lại không thể đắc thủ.

    Phần lưng gồ lên của Dương Thắng thi triển tán thủ của Ngạc Long Tại Tích. Khi đòn tấn công của Ly Tiểu Phàm đánh lên lưng hắn, cơ bắp và gân trên lưng hắn bật lên dữ dội, đánh bay Ly Tiểu Phàm!

    Chỉ trong khoảnh khắc này, bên trong "tầm nhìn" của Tô Vân, Dương Thặng hệt như một con quái vật mọc năm cái đầu rồng, tung đòn từ bốn phương tám hướng.

    Ngay sau đó Hồ Bất Bình bị đánh trúng ngực, bay vụt ra sau, đập rầm rầm vào thôn Hồ Khâu, quật sụp một mảng nhà cửa.

    Thanh Khâu Nguyệt bị quăng lên, đập ngã thật mạnh xuống đất!

    Từng cái móng vuốt hồ ly của Ly Tiểu Phàm bị bẻ gãy, uốn cong, phần lưng của Dương Thắng đánh lên người Ly Tiểu Phàm, đánh bay hắn ra ngoài.

    Bên trong bốn hồ yêu, Hoa Hồ có nguyên khí thâm hậu nhất, thực lực cũng mạnh nhất, nhưng lại chẳng có sức lực để đánh một trận với Dương Thắng!

    Mắt thấy Hoa Hồ sắp bị Ngạc Long Phiên Cổn vặn gãy cổ, Tô Vân đột nhiên tiến lên, cũng sử dụng Ngạc Long Phiên Cổn cứu hắn ra.

    Dương Thắng không thể cứu Đồng Phàm từ trong tay Tô Vân, nhưng Tô Vân lại có thể cứu Hoa Hồ khỏi tay Dương Thắng.

    "Tô Vân học đệ, tiên sinh hẳn là dạy Ngạc Long Ngâm cho ngươi chưa được bao lâu nhỉ?" Dương Thắng xoay người lại, ba hồ yêu khác đều ngã lăn dưới đất, bị thương nặng không gượng dậy nổi.

    Tô Vân buông Hoa Hồ ra, sắc mặt nghiêm túc đầy nặng nề.

    Dương Thắng thản nhiên nói: "Ta nhìn ra ngươi đã tự mò mẫm được mấy cách dùng, nhưng không có danh sư dạy dỗ, chỉ dựa vào ngươi tự mò mẫm thì ngươi vĩnh viễn không cách nào học được tinh túy của nó cả."

    Sắc mặt Tô Vân biến đổi, thân pháp của hắn thoáng động, lập tức hóa thành Long Du Khúc Chiểu nhanh chóng lùi ra sau.

    Ở trong "tầm mắt" của hắn, con ngạc long to lớn có bốn cái đầu do khí huyết của Dương Thắng hiển hóa ra đang vồ tới hắn, hệt như thần ma!

    "Loại cách dùng này, quả thực thầy Thủy Kính chưa từng dạy ta."

    Suy nghĩ trong đầu Tô Vân nhanh chóng nảy lên, tuy Cầu Thủy Kính đi khá vội, không truyền dạy tán thủ của Ngạc Long Ngâm cho bọn họ, nhưng nghiên cứu hình ảnh thần ngạc độ kiếp hóa giao long trong tiên đồ khiến cho hắn thấu hiểu sáu chiêu thức của Ngạc Long Ngâm còn sâu sắc hơn cả Cầu Thủy Kính!

    Ở trong đầu hắn, sáu chiêu thức lớn Ngạc Long Ngâm đều được hắn lướt qua một lượt, biến thành sáu hình ảnh.

    Mỗi một hình ảnh đều có một Tô Vân đang không ngừng tập luyện chiêu thức đó.

    Một tiếng xoạt lập tức vang lên, sáu hình ảnh mà Tô Vân tự huyễn tưởng trong đầu lập tức phân giải, mỗi một chiêu được chia làm sáu chiêu thức tán thủ, tổng cộng là ba mươi sáu hình ảnh.

    Trong ba mươi sáu hình ảnh này đều có một Tô Vân đang không ngừng tập luyện tán thủ, muốn nhanh chóng nắm bắt được mỗi một chiêu thức tán thủ này.

    Tưởng tượng rất khó, nắm giữ được càng khó hơn.

    Muốn trong thời gian ngắn như vậy thay đổi thói quen của mình, phá vỡ sáu chiêu lớn, hóa thành ba mươi sáu chiêu tán thủ, làm cho ba mươi sáu tản thủ tổ hợp lại để khiến tứ chi thi triển các tán thủ khác biệt, đồng thời lại điều khiển khí huyết thông hướng tứ chi, đây gần như là chuyện không thể!

    Có điều tính linh thần thông của Tô Vân cũng gần như là chuyện không thể làm được, nhưng hắn lại vẫn làm được.

    Chuông vàng của hắn làm cho hắn từng giây từng phút tính toán vạch khác biệt, giữ cho các vạch tích tắc, giây, giờ, ngày, tháng, năm vận hành, hơn nữa còn phải chính xác tuyệt đối, không được có chút sai sót nào.

    Đồng thời hắn sử dụng chuông vàng ước thúc hành động của bản thân, đảm bảo mỗi hành vi của mình đều chính xác từng giây một, điều này đã hình thành cho hắn lực khống chế cơ thể cực kỳ mạnh.

    Đây cũng là khi hắn giết chết Đồng Phàm ở chợ quỷ thì Ngạc Long Phiên Cổn của hắn lại có thể xoay mình hơn Dương Thắng hẳn hai vòng. Đồng thời cũng là nguyên nhân khiến hắn có thể cứu được Hoa Hồ khỏi tay của Dương Thắng.

    Tô Vân như một con ngạc long không ngừng lùi ra sau, đột nhiên một tiếng oành vang lên, lưng hắn đập vào một gốc cây, Long Du Khúc Chiểu lập tức bị cản trở.

    Đôi chân hắn hệt như không có xương cốt mà quấn quanh thân cây hệt như con giao long, nhẹ nhàng lướt một cái, cả người lập tức vòng ra phía sau cây.

    Lột xác hóa giao.

    Giờ phút này hắn khiến người ta cảm thấy hắn không còn là một con ngạc long vụng về nữa, mà là một con giao long vô cùng linh hoạt!

    Người hắn vừa mới vòng ra sau cây, Ngạc Long Phiên Cổn do đôi tay của Dương Thắng thi triển đã cắn lên thân cây, vặn một cái thật mạnh, cây bị xoắn đứt, vang lên tiếng răng rắc, mẩu gỗ vụn bay khắp nơi!

    Bên trong gỗ vụn, Tô Vân xoay người, chân phải thi triển tán chiêu Thần Ngạc Bãi Vĩ quét chính diện mặt Dương Thắng.

    Trên chân phải của hắn thế mà hiện ra hình xăm đuôi rồng, làm cho chân hắn hệt như một chiếc đuôi tráng kiện.

    Cùng lúc đó, cột sống của hắn vang lên ba mươi ba tiếng, hất văng vụn gỗ rơi trên người mình, bảo vệ sau lưng.

    Trên lưng hắn hiện ra hoa văn ngạc long. Ngạc long không ngừng rung người, phát ra tiếng gầm như tiếng sấm!

    Cùng lúc khi chân phải của hắn quét thẳng lên mặt Dương Thắng, năm ngón tay trên tay trái của hắn xòe ra, trên tay trái cũng hiện ra hoa văn khí huyết hình ngạc long đang há to mồm!

    Chân phải của Tô Vân còn chưa rơi xuống đất, tay trái đã thi triển Ngạc Long Xuất Uyên tóm lấy cổ họng của Dương Thắng!

    Hắn gần như thi triển đồng thời ba chiêu thức tán thủ, một tán thủ bảo vệ bản thân, hai tán thủ tấn công Dương Thắng, khiến Dương Thắng không kịp trở tay.

    Nhưng tâm tình Tô Vân lại nặng nề hẳn. Chân phải của hắn đánh lên mặt Dương Thắng, chỉ cảm thấy đầu Dương Thắng hơi nghiêng đi một chút.

    Tay trái của hắn tóm lấy cổ họng của Dương Thắng, khi bóp mạnh thì lại như bóp lên da cá sấu, cá sấu chỉ khẽ quay người là có thể giãy thoát.

    Mà vụn gỗ đánh lên lưng của Tô Vân khiến lưng hắn cũng đau rát.

    "Tu vi nguyên khí chênh lệch quá lớn." Tô Vân lùi ra sau, lòng thầm nghĩ.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 17: Tiên kiếm trảm yêu long

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Xét về độ tinh diệu của chiêu thức thì Tô Vân không hề thua Dương Thắng. Bàn về lực khống chế cơ thể, thậm chí hắn còn hơn hẳn Dương Thắng!

    Nhưng giữa hắn và Dương Thắng lại có một khoảng cách lớn không thể vượt qua, đó chính là tu vi nguyên khí.

    Đòn tấn công của hắn đánh lên người Dương Thắng, lại không thể phá được nguyên khí hiển hóa của Dương Thắng!

    "Cho dù Hồng Lô Thiện Biến của ta có thể đột phá lên tầng thứ tư ngay lúc này, cũng không tài nào phá được phòng ngực khí huyết của hắn. Cơ thể hắn hệt như mọc lên một lớp da ngạc long rất dày!"

    Tô Vân lùi ra sau né tránh công kích của Dương Thắng.

    Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên chia làm hai phần thượng và hạ, phần thượng là dưỡng khí, bồi dưỡng nguyên khí, vận chuyển khí huyết, nguyên khí theo máu được đưa tới các nơi trong cơ thể, dần dần làm mạnh khí lực. Nhưng tác dụng chủ yếu của phần thượng chính là tăng tu vi nguyên khí.

    Còn phần hạ của Hồng Lô Thiện Biến, Ngạc Long Ngâm, đó là học xong vận dung, vận dụng tu vi nguyên khí vào trong giao tranh.

    Ngạc Long Ngâm ngoài tác dụng chiến đấu ra thì còn có tác dụng làm tăng khí lực, khiến cơ thể được tăng lên rất nhiều.

    Ba loại thành tựu lôi âm, hiện hình, hiển hóa của Ngạc Long Ngâm đều là hiệu quả mang tới từ việc khí huyết làm lớn mạnh khí lực.

    Đối với việc tăng khí lực thì phần hạ nhanh hơn và tốt hơn phần thượng mấy chục lần.

    Khi luyện thành thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm thì cơ thể sẽ kiên cố như da ngạc long, mặc dù đao kiếm chém xuống cũng chỉ để lại vết xước nhẹ trên da.

    Đòn tấn công của Tô Vân không thể làm Dương Thắng bị thương chính là vì nguyên nhân này.

    Trong rừng cây nhỏ, Dương Thắng đang ép sát từng bước, tung ra đủ loại tán thủ.

    Tô Vân không ngừng lùi ra sau, cũng lấy tán thủ ra ngăn cản. Dương Thắng tấn công càng lúc càng nhanh, Tô Vân sử dụng tán thủ cũng càng lúc càng thuần thục. Nhưng bất kể là chiêu thức của hắn có tinh diệu cỡ nào thì cũng không cách nào làm Dương Thắng bị thương được.

    Khi sức mạnh truyền tới từ trong quyền cước của Dương Thắng càng ngày càng mạnh, khiến Tô Vân không ngừng lùi ra sau để đánh tan sức mạnh của Dương Thắng, cánh tay và chân của hắn bị sức mạnh đó chấn cho càng ngày càng tê nhức, bên ngoài da đầy những vết bầm tím.

    "Học đệ, tư chất của ngươi đúng là ngoài dự liệu của ta!"

    Dương Thắng điên cuồng tấn công, giọng nói của hắn ta vang lên trong từng tràng lôi âm: "Thảo nào Thủy Kính tiên sinh ở lại đây để dạy ngươi! Người có thể khiến ngài ấy cam lòng bỏ ra mười ngày, quả nhiên có tư chất bất phàm, còn cao hơn cả ta!"

    Tô Vân nghênh đón một chiêu tán thủ của hắn ta, bị chấn đến mức khí huyết cuồn cuộn, lảo đảo lùi ra sau. Dương Thắng lập tức nhìn ra sơ hở, lại tung một tán thủ đánh trúng lồng ngực Tô Vân.

    Y phục nơi ngực của Tô Vân bị xé rách, phần da thịt trên ngực lộ ra mấy vết cào rất sâu.

    "Ngay cả Thủy Kính tiên sinh cũng thưởng thức tư chất của ngươi, theo lý mà nói ta là học huynh của ngươi, cũng có thể tiếc tài." Dương Thắng quét một chân tới, khí huyết hóa thành Ngạc Long Bãi Vĩ.

    Tô Vân dời bước né tránh, trong lòng hắn biết rõ nửa chiêu tiếp theo chắc chắn là tán thủ của Ngạc Long Xuất Uyên, nhưng đôi tay hắn đã bủn rủn, tuy biết rõ chiêu thức của đối thủ mà hắn chẳng cách nào ngăn cản, bị Dương Thắng dùng tán thủ của nửa thức Ngạc Long Xuất Uyên tóm lấy bả vai.

    Cơ bắp trên vai Tô Vân bắn lên, lại không thể hất văng hắn ta ra ngoài.

    Năm ngón tay Dương Thắng bóp chặt, dịch cân thác cốt đánh cho bả vai Tô Vân trật khớp, gân bả vai uốn khúc, cười nói: "Nhưng ta chợt nghĩ, nếu để ngươi sống, chẳng phải thêm một kẻ cạnh tranh hay sao?"

    Tô Vân thét lên một tiếng, cưỡng chế thoát khỏi hắn ta, nhanh chóng lùi ra sau như ngạc long lùi vào trong vực sâu.

    Dương Thắng lao tới hệt như ngạc long điều khiển dòng nước lũ lao tới.

    Tô Vân biết rõ đòn tấn công tiếp theo của hắn ta chính là Ngạc Long Bãi Vĩ, nhưng lại không có sức lực để đón đỡ.

    "Người cạnh tranh trong thành Sóc Phương đã đủ nhiều rồi!" Nguyên khí trong lồng ngực Dương Thắng rung lên dữ dội, phát ra lôi âm ngạc long.

    Quả nhiên như Tô Vân dự đoán, Dương Thắng vẫn thi triển nửa chiêu Ngạc Long Bãi Vĩ. Tô Vân chỉ có thể nâng bả vai đã bị trật khớp của mình lên chắn, cả người bị Dương Thắng quét bay.

    Bịch!

    Hắn đụng vào một gốc cây đại thụ, đau đớn dữ dội truyền tới từ bả vai phải.

    Tô Vân trượt người ngồi bịch xuống đất, hắn cắn chặt răng, không để mình phát ra âm thanh nào, nhưng lại đau đến mức nước mắt rơi ra từ khóe mắt.

    Từ sau khi bị mù, hắn đã trải qua rất nhiều đau khổ, bị trượt chân, đụng đầu, rơi vào hố, bị "người" cười nhạo, sỉ nhục. Mấy năm nay hắn đã học được cách chịu đựng đau đớn.

    Hắn biết kêu ra tiếng chẳng khiến mình tốt hơn, nước mắt cũng chẳng có chút tác dụng nào, chỉ đưa tới những lời nhạo báng và đùa cợt.

    Nhưng vết thương lần này đau quá.

    "Thiếu đi một người cạnh tranh, ta lại thêm một cơ hội bò lên cao!"

    Dương Thắng lại xông tới, các loại tán thủ bộc phát ra từ quyền cước của hắn ta. Ở trong cảm ứng của Tô Vân, khí huyết và khí thế của hắn ta hệt như một con ngạc long mọc ra bốn năm cái đầu và nhiều cái đuôi, hùng mạnh, méo mó, kỳ dị!

    Tô Vân gắng gượng đứng dậy, đối mặt với yêu ma quỷ quái to lớn này, nhưng lúc này hắn đã không còn sức mạnh để đối kháng lại Dương Thắng nữa.

    "Không được giết Tiểu Vân ca!"

    Tô Vân nghe thấy tiếng la của Thanh Khâu Nguyệt, tiếp đó hắn nhìn thấy một bé ngạc long bị yêu quái ngạc long đánh bay.

    "Tiểu Vân ca chạy mau!"

    Tô Vân nghe thấy tiếng của Ly Tiểu Phàm, sau đó hắn nhìn thấy một ngạc long nhỏ lao tới, rồi lại bị con ngạc long ma quái kia đạp dưới chân, không ngừng hộc máu.

    "Tiểu Vân, hãy sống sóng báo thù cho bọn huynh và thôn Hồ Khâu!" Giọng của Hoa Hồ truyền đến.

    Hắn lại thấy một con ngạc long nhỏ khác nhào tới đôi chân của ngạc long ma quái, lại nhìn thấy một con ngạc long thứ tư lao tới bám lấy lưng của ngạc long ma quái.

    Hắn biết đó là Hoa Hồ và Hồ Bất Bình, biết rằng bọn họ đang liều mạng tạo cơ hội cho hắn chạy trốn.

    Tô Vân cảm thấy nơi trái tim như truyền tới cơn đau đớn như bị xé rách, cảm nhận được sự nóng rát truyền tới từ phổi. Đôi mắt hắn cay cay, nước mắt rơi xuống, nhưng mắt hắn vẫn không thể nhìn thấy gì.

    Hắn chỉ có thể bắt lấy khí huyết khí thế mà "nhìn thấy" con ngạc long ma quái to lớn kia đánh cho hai ngạc long nhỏ hộc máu, đánh cho vặn vẹo.

    Ngạc Long Ngâm của Dương Thắng gần như hoàn hảo, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!

    Tô Vân cưỡng ép giơ cánh tay phải gần như đã bị phế bỏ của mình, ra sức vung lên. Nguyên khí và máu tươi của hắn lao tới cánh tay phải, cương chế khôi phục phần xương cốt bị trật, cưỡng chế đưa phần gân bị sai lệch về chỗ cũ!

    Cơn đau đớn chưa từng trải qua bao giờ khiến hắn khàn giọng gào lên.

    Tiếng kêu gào ấy dường như có thể giúp hắn phá tan nỗi sợ cái chết, làm cho trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng thần ngạc độ kiếp rồi bị tiên kiếm chém chết.

    Đó chính là cơn ác mộng của hắn.

    Trong tiếng gào thét đầy đau đớn của hắn, thanh tiên kiếm trong cơn ác mộng lại kéo tới.

    "A..."

    Tô Vân vung cánh tay phải lên, cánh tay hắn dường như chồng chéo lên thanh tiên kiếm, đón nhân con ngạc long ma quái nhiều đầu nhiều đuôi kia!

    Cánh tay phải của hắn không thi triển bất cứ thức tán thủ nào của Ngạc Long Ngâm, chỉ là một cú chém bình thường.

    Cú chém này tầm thường không có gì lạ, nhưng lại xuyên qua giữa tán thủ Ngạc Long Ngâm của Dương Thắng.

    Dương Thắng liên tục biến hóa chiêu thức, lại chẳng thể ngăn cản một kiếm này.

    "Đây là kiếm pháp?"

    Dương Thắng toát lên vẻ khó hiểu: "Là do Thủy Kính tiên sinh truyền thụ cho hắn sao?"

    Lưỡi kiếm bàn tay phải của Tô Vân chém lên họng của hắn ta, Dương Thắng nghe thấy tiếng răng rắc truyền tới, sắc mặt biến đổi.

    Tô Vân lấy cánh tay phải làm kiếm, thế tới như bẻ gãy cành khô, nghiền nát khí huyết hộ thể của hắn ta, chém đứt xương sụn trên cổ họng của hắn ta, chặt đứt dây thanh quản.

    Dương Thắng lại nghe thấy tiếng gió rít gào, đó là động mạch chủ hai bên yết hầu của hắn ta vỡ ra, khí huyết đánh vào màng nhĩ tạo nên tiếng vang.

    Hắn ta lại nghe thấy một tiếng răng rắc, đó là âm thanh phát ra khi lưỡi dao bàn tay của Tô Vân cắt vỡ cổ họng của hắn ta, chém lên đốt sống thứ tư của hắn ta.

    Dưới sức mạnh của một kiếm này, đốt sống thứ tư với phần sụn nối liền đốt sống thứ ba và thứ năm bị đánh gãy!

    Từ sức mạnh một kiếm này của Tô Vân đã đánh xuống, đốt sống cổ thứ tư gồ ra sau gáy hai tấc bốn phân.

    Bịch!

    Cơ thể của hắn ta đâm vào gốc cây bên cạnh, gốc cây đó bị đốt sống cổ thứ tư của hắn ta đâm vào, vỏ cây phía sau đột nhiên nổ tung, hệt như bị một lưỡi đao sắc bén cắt qua.

    Cây rung lên dữ dội phát ra tiếng vang rào rào, vô số lá cây rụng xuống.

    Hắn ta giơ tay che cổ họng mình, tầm mắt tối sầm xuống.

    "Thủy Kính tiên sinh thật bất công, truyền dạy chiêu kiếm pháp phá vỡ Ngạc Long Ngâm này cho hắn..." Ý nghĩ này dần nhạt nhòa đi khi máu trong người hắn bị tắc lại.

    Dương Thắng trợn to mắt, xác hắn ta trượt xuống khỏi thân cây, ngồi bịch xuống đất.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 18: Trưởng bối trong trấn không phải người

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Vân thu cánh tay lại, cơn đau nhức khiến cánh tay phải của hắn đã chết lặng, gân xanh nổi đầy trên trán, nháy mắt mồ hôi to như hạt đậu toát ra đầy trán, hắn đau tới mức muốn ngất đi.

    "Thắng rồi?" Hắn dùng tay trái đỡ cánh tay phải, có chút mờ mịt.

    Ban nãy trong cơn nguy cấp, hắn dựa theo một kiếm của tiên kiếm chém giết thần ngạc mà vung tay lên, không ngờ lại thật sự chém giết được kẻ địch đáng sợ Dương Thắng này.

    Tiên kiếm kia là thủ phạm làm mắt hắn bị mù, là cơn ác mộng khi hắn tu luyện Ngạc Long Ngâm, nhưng không ngờ khi hắn nghĩ về nó quá nhiều thành tật bệnh, thế mà hắn lại bắt chước được hình thái của một kiếm này từ lúc nào chẳng hay.

    Hắn cũng không ngờ uy lực của một kiếm này lại mạnh như thế.

    "Tiểu Vân ca..."

    Tô Vân nghe thấy tiếng gọi, lòng vui vẻ: "Bất Bình, ngươi còn sống ư?"

    Hắn đang định bước tới chỗ phát ra âm thanh, nhưng đôi chân mềm nhũn khiến hắn suýt thì ngã xuống.

    Ở bên kia, Hoa Hồ kéo lê một cái chân gãy mà bò tới bên này, Ly Tiểu Phàm dựa vào gốc cây, ôm cái đuôi đã đứt của mình nghẹn ngào rơi lệ.

    Tô Vân lại nghe thấy tiếng ho khan của Thanh Khâu Nguyệt, lúc này hắn rốt cuộc mới nở nụ cười, bủn rủn ngồi xuống.

    Sáng sớm hôm sau, đám người Tô Vân, Hoa Hồ và Ly Bất Phàm xuất hiện ở hiệu thuốc của trấn Thiên Môn.

    Trấn Thiên Môn vẫn đầy mây mù như trước, không thấy mặt trời đâu, nhưng bên ngoài trấn thì lại nắng to, rất kỳ quái.

    La đại nương kinh doanh hiệu thuốc bắc duy nhất trong trấn. Bà dùng mảnh vải buộc cánh tay phải trước ngực Tô Vân, lại dùng tấm gỗ cố định chân gãy cho Hoa Hồ, lại cho hắn ta một cây gậy để chống.

    "Không biết đánh nhau mà còn đi học người ta đánh nhau!"

    La đại nương vuốt chiếc đuôi đã đứt của Ly Tiểu Phàm, dùng một cây côn gỗ cố định nó lại, cột chắc chiếc đuôi kia, cười lạnh nói: "Sao không đánh chết các ngươi luôn đi?"

    Đám hồ yêu hoảng sợ nhìn vị quỷ thần này, run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.

    Tô Vân cười nói: "Đại nương đừng dọa bọn họ, chúng cháu thật sự suýt thì bị đánh chết rồi."

    La đại nương hừ một tiếng, tiếp tục băng bó giúp Hồ Bất Bình, đột nhiên lại siết một cái thật chặt: "Không lo học giỏi!"

    Hồ Bất Bình nước mắt tèm nhem, đang định hô đau, lại bị đám hồ ly mặt đầy hoảng sợ bịt miệng lại, chỉ có thể "ô ô" vài tiếng để tỏ vẻ kháng nghị.

    Cuối cùng vết thương trên người bọn họ được La đại nương xử lý qua một lượt. Tô Vân thở phào một hơi, kéo La đại nương ra một góc rồi nói nhỏ: "Đại nương, ta cảm thấy Khúc bá không phải người."

    La đại nương hoảng sợ, lặng lẽ hỏi: "Tiểu Vân, cháu đang nói linh tinh gì vậy?"

    Tô Vân chần chừ một lát, hắn không nói mình biết tới điều này nhờ thế giới sau Thiên Môn, chỉ nói rằng: "Cháu chỉ có chút hoài nghi Khúc bá có khả năng đã chết. Khúc bá hiện giờ chỉ là tính linh của bá ấy mà thôi."

    La đại nương phì cười: "Thằng nhóc thối này lại nghĩ lung tung rồi. Lão Khúc ăn được uống được, lại có thể nhảy nhót, sao hắn là quỷ được chứ? Đừng có nghĩ lung tung. Mấy ngày tới đừng có chạy khắp nơi, kẻo bị người ta đánh cho tàn phế."

    Tô Vân vâng dạ.

    Hoa Hồ chống gậy, Ly Tiểu Phàm chổng mông dựng thẳng đuôi lên trời. Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt thì nằm trên cáng phơi nắng trong sân nhà của Tô Vân.

    Toàn bộ trấn Thiên Môn này âm u không thấy ánh mặt trời, nhưng duy chỉ có sân nhà Tô Vân là ánh nắng mặt trời có thể chiếu xuống.

    Đây chính là công lao của Cầu Thủy Kính.

    Từ khi vị Thủy Kính tiên sinh này tới đây, cười vang một tiếng, bầu trời âm u trên trấn Thiên Môn lập tức bị phá thủng một lỗ. Chỉ cần là ban ngày, hễ có mặt trời thì sẽ có ánh nắng chiếu xuống, mà lại chiếu đúng vào nhà của Tô Vân.

    Tô Vân ngồi ở chỗ kia, suy nghĩ: "Hoa nhị ca, không biết vì sao mà ta cảm thấy trấn Thiên Môn của chúng ta có vẻ kỳ quái."

    Bốn con hồ ly quay sang nhìn nhau, không rõ vì sao hắn lại nói như vậy.

    Trấn Thiên Môn có lúc nào bình thường vậy?

    Tô Vân nói tiếp: "Ta nghi ngờ một vị trưởng bối của trấn của chúng ta không phải người."

    Bốn con hồ ly ho sặc sụa liên hồi.

    Hồ Bất Bình vừa định mở miệng nói thì bị Hoa Hồ nhét gậy vào miệng, không nói được gì.

    Hồ Bất Bình muôn phần ấm ức, thầm nghĩ: "Tiểu Vân ca không biết là trong trấn của bọn họ không phải có một vị trưởng bối không phải là người, mà là tất cả đều không phải là người..."

    Tô Vân lại nói: "Nhưng ta cảm thấy bá ấy không có ác ý. Trái lại bá tốt với ta lắm."

    Hắn không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi ngây người ra đó. Quả thực Khúc bá rất tốt với hắn, là một ông già rất hòa ái.

    Bốn con hồ ly cũng yên tâm dưỡng thương.

    Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên có thể cường thân kiện thể, tăng tốc độ phục hồi. Vì vậy khi mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, bọn họ lập tức hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tôi luyện nguyên khí.

    Lúc này trong đầu Tô Vân vẫn luôn lặp đi lặp lại hình ảnh một kiếm giết chết Dương Thắng kia.

    Một kiếm kia có thể dễ dàng phá vỡ tất cả chiêu thức của Ngạc Long Ngâm, tuy rằng lúc ấy Tô Vân đã rơi vào tuyệt vọng mà dùng cánh tay tung ra một kiếm kia.

    Nhưng hiện giờ hắn lại chẳng biết nên làm thế nào để thực hiện lại một kiếm đó.

    Tô Vân định thôi động khí huyết, nhưng cánh tay phải của hắn bị thương quá nặng. Lúc hắn giết Dương Thắng, khí huyết gần như cuồng bạo, điên cuồng tràn vào cánh tay phải bị trật khớp, xé rách cơ bắp gân cốt trên cánh tay đó, làm cho khắp nơi đều là vết bầm tím.

    Hiện giờ hắn chỉ hơi thôi động khí huyết là sẽ cảm thấy cánh tay phải như sắp nổ tung vậy.

    "Đợi khi nào khỏi hẳn rồi, ta lại thử thực hiện lại chiêu kiếm pháp lúc đó vậy."

    Hắn lại suy tư tìm tòi về tán thủ của Ngạc Long Ngâm, nghĩ tới nổi hứng là lại diễn luyện vài chiêu, nhưng mỗi lần thử diễn luyện là lại đau tới nhăn hết cả mặt.

    "Nếu không ngồi im nữa là sẽ tàn phế thật đấy!"

    La đại nương đổi thuốc cho bọn họ, thấy Tô Vân còn đang dùng cánh tay trái luyện tán thủ, không khỏi lắc đầu, rồi dặn dò bọn họ: "Mấy ngày tới đừng có ra ngoài. Một số người ngoài tới gần trấn Thiên Môn chúng ta, trông rất hung ác."

    "Người ngoài?" Tô Vân tỏ ra cảnh giác.

    Rất ít khi có người ngoài tới trấn Thiên Môn.

    Hắn giết Đồng Phàm ở chợ quỷ, từ biểu hiện của Dương Thắng mà xem thì Đồng Phàm hẳn là một người rất quan trọng, chẳng lẽ những kẻ được gọi là người ngoài kia đến vì cái chết của Đồng Phàm?

    La đại nương kiểm tra qua cho bọn họ một lượt, nói: "Nghe nói là tới để bắt giao long. Hình như có người tung tin bảo rằng chỗ chúng ta có một con xà yêu sắp hóa thành giao long, bởi vậy đều muốn tới bắt nó. Các ngươi thành thật ở lại trong trấn, đừng có đi giúp vui."

    "Không phải tới tìm ta sao?" Tô Vân thở phào một hơi, thầm nghĩ: "Như vậy nhất định là tới bắt Cả Thôn Ăn Cơm rồi. Con rắn này còn mời bọn ta tới xem nó hóa giao long mà."

    Rắn lột xác thành giao long là một cơ hội hiếm có.

    Tô Vân gặp được tiên đồ trong thế giới sau Thiên Môn, đã từng thấy ngạc long lột xác hóa thành giao long, bởi vậy hắn không mấy hứng thú với chuyện đại hắc xà lột xác hóa giao long.

    Vả lại mắt hắn bị mù, không nhìn thấy quá trình lột xác.

    Nhưng với đám người Hoa Hồ mà nói, quan sát xà hóa giao long có ý nghĩa to lớn, có tác dụng tăng Ngạc Long Ngâm cho bọn họ, là cơ hội tuyệt đối không được bỏ qua!

    Tô Vân yên tâm dưỡng thương. Trong hai ngày tĩnh dưỡng này, Hồng Lô Thiện Biến của hắn cũng thuận lợi tu luyện tới tầng thứ tư, nguyên khí lại càng hùng hậu.

    Chờ khi vết thương trên bả vai hắn gần như khỏi hẳn, Tô Vân lập tức lao vào luyện tập tán thủ lần này qua lần khác.

    Trải qua trận chiến với Dương Thắng, sự thấu hiểu của hắn với Ngạc Long Ngâm lại càng thêm phần sâu sắc. Mấy ngày trước hắn bị thương nặng, không thể luyện tập, nhưng đầu óc hắn đã luyện tập ba mươi sáu chiêu tán thủ không biết bao nhiêu lần.

    Bí ẩn trong ba mươi sáu tán thủ của Ngạc Long Ngâm cũng bị hắn gọt giũa cân nhắc rõ ràng.

    Đầu óc hiểu rõ rồi, nhưng còn cần cơ thể nắm bắt được, bởi vậy khi vết thương lành lại là hắn lập tức luyện tập không ngừng nghỉ.

    Phần xương gãy của Hoa Hồ vẫn chưa khỏi hẳn, nên hắn ta chống gậy đứng một bên quan sát. Chỉ thấy Tô Vân càng ngày càng thuần thục ba mươi sáu tán thủ, trong cơn hoảng hốt trông Tô Vân hệt như một con ngạc long ma quái đầy hung ác và dữ tợn, phóng chiêu ra bốn phương tám hướng, rất là đáng sợ!

    "Bản lĩnh của Tiểu Vân càng ngày càng mạnh rồi." Hoa Hồ cảm thấy vui mừng thay cho Tô Vân từ tận đáy lòng.

    Đột nhiên tiếng lôi âm ngạc long càng ngày càng vang to, nguyên khí trong lồng ngực Tô Vân tràn ra, càng trở nên dữ dội, bốn loại lôi âm ngạc long hỗn hợp lại với nhau.

    Trong khoảnh khắc khi bốn loại lôi âm này hỗn tạp với nhau, âm thanh như đã thay đổi, làm cho nguyên khí trong cơ thể Tô Vân ma sát dữ dội, trong lồng ngực hắn phát ra tiếng ngâm dài.

    Tiếng rồng ngâm kia hệt như tiếng chuông tiếng lữ, tiếng đồng tiếng đá giao thoa. Trong khoảnh khắc này, bên ngoài cơ thể Tô Vân lại có khí huyết trào ra, hóa thành ngạc long. Mà bên trong cơ thể ngạc long đó lại có một con giao long đang nỗ lực giãy dụa, ngửa đầu gầm to, đang muốn thoát xác chui ra!

    Giờ phút này Tô Vân hệt như một con giao long đang lột xác, cố gắng trút bỏ lớp da xác ngạc long, hóa thành giao long!

    Hoa Hồ suýt thì cho là mình nhìn nhầm, vội vàng dụi mắt: "Là loại thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, hiện hình chăng? Không đúng, rõ ràng Tiểu Vân mới tu thành Hồng Lô Thiện Biến tầng thứ tư, làm sao có thể làm khí huyết hiện hình được?"

    Hình thái ngạc long được hình thành nên do khí huyết của Tô Vân trào ra ngoài cơ thể đang giãy dụa không thôi, dường như là yêu ma quỷ quái đang muốn độ kiếp vậy!

    Tô Vân không hề biết gì về điều này, hắn đang nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ.

    Giờ phút này, chuyện kỳ dị đang xảy ra trong cơ thể hắn.

    Tính linh thần thông của hắn, vòng tầng thứ bảy của chiếc chuông vàng kia, bề mặt của vòng tích tắc này lại hiện ra những hình ảnh ngạc long!

    Vòng tích tắc có ba trăm sáu mươi vạch, mỗi một bức tranh ngạc long chiếm cứ tròn một ô, có tất cả là ba mươi sáu hình ảnh chiếm cứ ba mươi sáu ô.

    Khi vòng tích tắc xoay tròn, hình ảnh ba mươi sáu con ngạc long trên các ô vạch cũng vừa chạy chồm vừa gầm gừ, rõ ràng chính là ba mươi sáu tán thủ của Ngạc Long Ngâm!

    Tô Vân kinh ngạc không thôi.

    Người khác không rõ lai lịch của chuông vàng, nhưng hắn thì lại biết rõ nhất.

    Hắn bị mù từ khi còn nhỏ, luôn sầu não không vui. Có một ngày nọ hắn lão đảo đi ra ngoài trấn, ngồi dưới một gốc cây liễu vẹo cổ rồi khóc to. Sầm bá dưới tàng cây thấy hắn đáng thương, bèn nói cho hắn vạch thời gian, về năm, tháng, ngày, giờ, phút, giây, tích tắc.

    Sầm bá nói cho hắn rằng chỉ cần trong đầu hắn có một chiếc chuông ghi lại thời gian như thế, dù hắn không có mắt thì cũng có thể sinh tồn hệt như là có mắt, hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới.

    Tô Vân tin là thật, hắn ngây thơ bò lên gác chuông của trấn, vuốt ve chiếc chuông đồng trong gác từng li từng tí.

    Hắn tưởng tượng trong đầu mình cũng có một chiếc chuông đồng to như thế này, nhưng khác với chuông đồng trong gác ở chỗ chuông vàng của hắn chia làm bảy vòng khác biệt, mỗi một tầng vòng có nấc đo thời gian khác nhau, với tốc độ quay khác nhau.

    Sau đó hắn mới biết điều này được gọi là quan tưởng.

    Nhưng lúc ấy Tô Vân chỉ mới bảy tuổi, hắn còn chưa biết về những điều này. Vì sống sót, vì có thể "nhìn thấy" mọi thứ xung quanh, hắn đã không ngừng tưởng tượng chuông vàng, không ngừng khắc sâu ấn tượng về nó.

    Dần dà trong đầu hắn đã có một chiếc chuông vàng như vậy.

    Nhưng trong các nấc thời gian của chuông vàng của hắn không hề có hình ảnh ngạc long mà!
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 19: Khách tới từ thành Sóc Phương

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tô Vân thầm khó hiểu trong lòng: "Những hình ảnh ngạc long này là các tán thủ của Ngạc Long Ngâm, nhưng vì sao nó lại xuất hiện trên các nấc đo trên chuông vàng của ta? Vả lại những hình ảnh ngạc long này có tác dụng gì?"

    Chuông vàng được dùng để tính thời gian, tán thủ của Ngạc Long ngâm lại được dùng để chiến đấu và trui luyện cơ thể, hai thứ này không hề liên quan gì tới nhau. Nhưng tán thủ của Ngạc Long Ngâm lại hóa thành dấu ấn khắc lên các nấc của chuông vàng. Cầu Thủy Kính và Dã Hồ tiên sinh chưa từng nhắc tới loại chuyện này bao giờ.

    "Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do, Ngạc Long Ngâm và chuông vàng gắn lại với nhau, chứng tỏ giữa chúng nó ắt là có mối quan hệ nào đó."

    Tô Vân suy nghĩ: "Chỉ là ta tạm thời chưa phát hiện ra loại quan hệ này là gì."

    Tán thủ của Ngạc Long Ngâm khắc lên bề mặt chuông vàng, chứng tỏ giữa hai thứ này có liên quan tới nhau, tán thủ của Ngạc Long Ngâm phụ thuộc vào chuông vàng.

    "Nói không chừng mai sau ta tu luyện pháp môn khác thì cũng sẽ in dấu lên chuông vàng. Sau khi ta thấu hiểu tán thủ của Ngạc Long Ngâm rồi, trên chuông vàng mới xuất hiện hình vẽ ngạc long, quá nửa là các pháp môn khác cũng cần được tu luyện tới trình độ rất cao thì mới có thể in dấu trên chuông vàng được."

    Hắn nghĩ tới đây, khí huyết đột nhiên xao động, cảm giác suy yếu truyền tới.

    Đồng thời Hoa Hồ thấy ngạc long do khí huyết của Tô Vân hiển hóa bỗng ngừng lột xác, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

    Hắn ta không khỏi thầm tiếc thay cho Tô Vân. Ban nãy Tô Vân đã suýt chút nữa đạt được thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, chỉ còn một chút xíu nữa là có thể khiến ngạc long lột xác thành giao long rồi!

    Hoa Hồ kể những gì mình nhìn thấy cho Tô Vân nghe, rồi suy đoán: "Sở dĩ không lột xác thành công, chẳng lẽ là vì tu vi nguyên khí của đệ không đủ để chống đỡ cho trận lột xác này."

    Tô Vân kinh ngạc, hắn không hề biết là đã xảy ra những chuyện này. Hắn chỉ cảm thấy người hắn đột nhiên khí huyết trống rỗng, không ngờ lúc hắn "quan sát" chuông vàng thì khí huyết của hắn đã đang lột xác!

    "Cũng có thể là vì Tiểu Vân ca không hiểu biết nhiều về hóa giao long thôi."

    Thanh Khâu Nguyệt nằm trên cáng, nói: "Nếu khí huyết của Tiểu Vân ca hóa thành giao long, như vậy là có bốn loại thành tựu rồi! Cho nên Cả Thôn Ăn Cơm lột xác thành giao long, cho dù thế nào Tiểu Vân ca cũng phải đi xem, quan sát một lần cho rõ!"

    Tô Vân trầm ngâm, tuy hắn từng nhìn thấy cảnh tượng ngạc long lột xác hóa thành giao long từ trong tiên đồ, nhưng ngay sau đó ngạc long đã bị tiên kiếm đột nhiên phóng tới chém chết. Vả lại lúc đó thứ hắn chú ý hơn hẳn chính là bốn lôi âm ngạc long và giao long biến hóa, chứ không mấy để ý tới việc lột xác.

    Hiện giờ xem ra hắn quả thực nhất định phải đi xem đại hắc xà lột xác thành giao long rồi.

    "Tuy mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta chú ý về biến hóa khí huyết, nên không cần dùng mắt nhìn. Chỉ cần bắt giữ được sự biến hóa khí huyết khi Cả Thôn Ăn Cơm diễn biến từ hình thái rắn sang hình thái giao long, như vậy ta có thể nắm chắc cách biến hóa khí huyết cho bản thân rồi." Hắn thầm nghĩ trong lòng.

    Vết thương của hắn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi thử làm lại một kiếm kia thì cánh tay phải vẫn khó có thể tiếp nhận được khí huyết vô cùng cuồng bạo ùa vào. Tô Vân chỉ đành nhẫn nại, tiếp tục tu luyện Hồng Lô Thiện Biến phần thượng và phần hạ để rèn luyện cơ thể.

    "Chờ khi Cả Thôn Ăn Cơm hóa thành giao long rồi, vết thương của ta sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, lúc đó hẳn là có thể chịu đựng được khí huyết tràn vào."

    Rốt cuộc kỳ hạn bảy ngày đã đến, vừa đúng ngày mười bốn tháng chín, trăng vẫn chưa tròn.

    Trời còn chưa tối, mấy con hồ ly đã tập tễnh cùng Tô Vân xuất phát đi tới Khe Rắn.

    "Khe Rắn vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Cả Thôn Ăn Cơm nói là nó sẽ lột xác độ kiếp vào giờ Tý buổi tối, chúng ta đi hơi sớm, vậy thì đến thượng du của Khe Rắn đi."

    Tô Vân đề nghị: "Đứng ở trên thượng du nhìn xuống, có thể bao quát mọi thứ không bỏ sót cái gì."

    Muốn tới thượng du của Khe Rắn thì phải đi qua thôn Lâm Ấp, bất kể là Tô Vân hay Hoa Hồ thì thường ngày bọn họ đều không thích đi vào trong đó. Nhà cửa của cư dân thôn Lâm Ấp được xây dựng trên cây, vả lại đám cư dân này rất ồn ào, thường xuyên cười nhạo bọn họ.

    Có điều lần này bọn tới thượng du của Khe Rắn, như vậy bắt buộc phải đi qua thôn Lâm Ấp.

    Một người và bốn con hồ ly đi tới khi mặt trời xuống núi rồi mới tới thôn Lâm Ấp. Chỉ thấy nơi đây cây cối với phần tán rộng che phủ cả bầu trời mọc san sát, kín không kẽ hở. Ngửa đầu nhìn lên là có thể thấy được bầu trời qua những kẽ hở nho nhỏ.

    Thôn Lâm Ấp này nằm ở sườn núi, giữa các tán cây là những ngôi nhà lớn nhỏ đủ loại, những con bào hào* mặt người đứng trước những cánh cửa nho nhỏ, dùng ánh mắt kỳ dị nghiêng đầu nhìn bọn họ.

    *Bào hào: là một loài dị thú ăn thịt người, tập hợp đặc trưng của ba loài động vật người, hổ, dê thành một thể. Nó có ngoại hình là mặt người thân dê, nanh hổ vuốt người, con mắt mọc ở dưới nách, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đang khóc. 《Biền Nhã》 ghi chép: “Thân dê mặt người mắt dưới nách, tên là Bào Hào.”

    "Tên què..."

    Đột nhiên một con bào hào cười vang: "Ục ục, tên què, còn cả tên mù, còn hai tên liệt nửa người với một tên tàn phế! Ục ục!"

    Trong rừng cây lập tức ồn ào, các ngôi nhà trên cây đều được mở cửa ra, có nhà thì mở cửa sổ, những cái đầu xù lông thò ra từ trong.

    Đám chim chóc đó đều cười trào phúng: "Tên mù trấn Thiên Môn, ục ục, mang theo đám tàn phế thôn Hồ Khâu, ục ục..."

    Tô Vân và đám người Hoa Hồ không nói lời nào, bọn họ men theo đường núi bước đi, bị thôn Lâm Ấp trào phóng mỉa mai cả đoạn đường.

    Chờ khi bọn họ đi ra ngoài thôn, chợt nghe thấy trong thôn Lâm Ấp ồn ào náo động, có bào hào kêu to: "Các vị hương thân phụ lão, tên Cả Thôn Ăn Cơm trong Khe Rắn thường xuyên gieo họa cho chúng ta! Huynh đệ tỷ muội của chúng ta mỗi khi đi qua Khe Rắn đều bị hắn nuốt chửng! Lần này hắn lột xác độ kiếp, chạy trời không khỏi nắng, anh em chuẩn bị sẵn dao nĩa búa rìu, đêm nay lấy mạng hắn!"

    Tô Vân thầm nghĩ: "Cả Thôn Ăn Cơm đúng là có không ít kẻ thù, đêm nay nó hóa giao long, chưa chắc đã có thể độ kiếp thuận lợi."

    Vừa nghĩ tới độ kiếp, hắn không kìm được nhớ tới con ngạc long đang độ kiếp thì bị tiên kiếm chém giết trong tiên đồ lúc trước, làm lòng hắn có chút bất an.

    Nhưng đúng lúc này, mấy con hắc ngưu đang gặm cỏ nơi đầu thôn Lâm Ấp lập tức quay người bước đi. Trong đó một con hắc ngưu bước đi với hai chân sau đứng thẳng hệt như người, kêu lên: "Đêm nay Cả Thôn Ăn Cơm độ kiếp, nếu để hắn hóa thành giao long, chúng ta đều không có ngày lành! Mau trở về thôn trang tìm đồ!"

    Một con hắc ngưu khác kêu lên: "Đúng thế! Nhân lúc hắn bệnh lấy mạng hắn, đêm nay làm thịt hắn đi!"

    Đám hồ yêu Hoa Hồ trố mắt ra nhìn.

    Tô Vân quay về hướng âm thanh phát ra, cười nói: "Hình như là các vị đại ca ở Ngưu gia trang đang nói chuyện."

    Đám hồ yêu quay sang nhìn nhau.

    Hồ Bất Bình há miệng, lại lập tức bị đám Hoa Hồ che lại, không nói ra lời, chỉ đành thầm nghĩ: "E là Tiểu Vân ca cho rằng dân ở Ngưu gia trang và thôn Lâm Ấp kia đều là người giống hắn..."

    Trên con đường đi tới thượng du Khe Rắn, bọn họ lại đi ngang qua đầm Ngạc Long, lại nghe thấy có tiếng nói truyền tới từ bên bờ đầm, chính là mấy con ngạc long đang nằm bò trên bờ tán gẫu với nhau.

    "... Cả Thôn Ăn Cơm sắp hóa giao long, thằng nhãi này, uống nước rửa chân của chúng ta mà lại sắp hóa rồng rồi, còn nhanh hơn cả chúng ta! Đúng là không có thiên lý mà!"

    "Đi làm thịt hắn chứ?' Một con ngạc long hưng phấn ngẩng đầu lên.

    Những con ngạc long khác hệt như trái cà tím ủ rũ sau sương, chùn lòng: "Không đi, Còn phải đi xa như vậy, ai thích kẻ đó tự đi đi. Cả Thôn Ăn Cơm có quá nhiều kẻ thù, chưa chắc đã có thể sống qua đêm nay, không cần chúng ta tới thêm chuyện... Ô, thằng nhóc mù trấn Thiên Môn với đám khốn nạn thôn Hồ Khâu!"

    Một con ngạc long phát hiện đám người Tô Vân, hưng phấn quẫy đuôi, kêu to: "Nhìn chỗ này này, người mù, nhìn chỗ này này! Chỗ này có đồ ngon!"

    Một con ngạc long khác hưng phấn nói: "Các ngươi tới đây, bọn ta có đồ ăn ngon này!"

    Con ngạc long dẫn đầu dùng đuôi vả cho con kia một cái, giận dữ nói: "Ngươi nói ra thì bọn họ chịu sang à?"

    Tô Vân lắc đầu, thầm nghĩ: "Thảo nào Dã Hồ tiên sinh thường nói đám thôn Nhị Long đều là một lũ đầu óc ngu dốt, vừa lười lại vừa thích chơi khăm, mà lại còn ngu dốt. Đúng là thế thật."

    Cuối cùng bọn họ đã đi tới nơi thượng du của khe nước. Đó là một thác nước hình thành từ một vách núi, thác nước chia vách núi kia làm hai nửa, mà ở trên vách núi kia còn có một đầm nước khác, lại có thác nước chảy xuống từ trên vách núi cao hơn, rót vào trong đầm.

    Ngọn núi phía sau vách đá này được gọi là Táng Long Lăng, nghe đồn nơi đây là mộ phần của rồng. Vượt qua Táng Long Lăng chính là Đọa Long Cốc, tương truyền thần long trên bầu trời rớt xuống, đập ra khe núi này. Sau đó thần long bị thương quá nặng nên đã chết, rồi được chôn cất ngay trong ngọn núi Táng Long Lăng này.

    Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, đám người Tô Vân và Hoa Hồ không tin tưởng cho lắm.

    Nhưng trong chuyện này, quái là quái ở chỗ các vùng lân cận Táng Long Lăng thật sự có rất nhiều quái vật thuộc loại rồng, ví dụ như Cả Thôn Ăn Cơm, hoặc như đám ngạc long của thôn Nhị Long này.

    To Vân và đám hồ yêu đi tới đỉnh núi. Chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên mặt hồ sóng nước lăn tăn, phản chiếu bầu trời bao la mờ tối cùng với mặt trăng sắp tròn.

    Tô Vân ngồi trên tảng đá, cẩn thận cảm ứng, lập tức cảm ứng được khí huyết của đại hắc xà trong Khe Rắn bên dưới thác nước.

    Bên trong Khe Rắn, đại hắc xà cuộn mình trên tảng đá, khí huyết hệt như một quả trứng to lớn.

    Quả trứng khí huyết này như đang hô hấp, phồng lên xẹp xuống, hơi thở rất dài. Tô Vân thử cùng hô hấp với đại hắc xà, chỉ là hơi thở của hắn không được dài như thế, bị nghẹn tới gần chết.

    "Ồ, nơi đây ngoại trừ khi huyết cực kỳ dày đặc của Cả Thôn Ăn Cơm ra, còn có vài khí tức khí huyết không thua kém gì nó!"

    Tô Vân lập tức có phát hiện. Đại hắc xà sắp hóa thành giao long, đương nhiên khí huyết nồng và đặc hơn nhiều, sau khi hóa thành giao long, thực lực của nó ắt sẽ tăng cao.

    Mà trong đêm đen còn có vài khí tức khí huyết khác không hề thua kém đại hắc xà là mấy!

    Trong lòng Tô Vân khiếp sợ không thôi, nói nhỏ: "Hoa nhị ca, chỗ này của chúng ta còn có mấy người không hề thua kém Cả Thôn Ăn Cơm! Hơn nữa có hẳn bốn người!"

    Hoa Hồ hơi khiếp sợ trong lòng, ở gần trấn Thiên Môn lại có bốn đại yêu không thua kém gì Cả Thôn Ăn Cơm?

    "Bọn họ ở đâu?" Hắn ta vội vàng hỏi.

    "Ba người đang ở ngay phía đối diện chúng ta."

    Tô Vân trả lời: "Một người khác, ta chỉ cảm ứng được mang máng, nhưng không rõ vị trí."

    Hoa Hồ vội đưa mắt nhìn sang vách núi đối diện, quả nhiên thấy có bốn bóng dáng đứng trong ánh trăng, mơ hồ, khó mà nhìn rõ.

    "Tiểu Vân, phía đối diện có bốn người, cả bốn người bọn họ đều là con người!' Hoa Hồ khẽ hô lên.

    Tô Vân cười nói: "Đương nhiên bọn họ là người, không thì còn là cái gì được chứ?"

    Hoa Hồ vội vàng giải thích: "Ý ta là bọn họ không giống chúng ta, bọn họ là người trong thành!"

    "Người trong thành?"

    Sắc mặt Tô Vân nghiêm túc lại: "Chẳng lẽ khách tới từ thành Sóc Phương? Nếu là khách tới từ thành Sóc Phương, như vậy chưa chắc bọn họ đã tới vì Cả Thôn Ăn Cơm. Nói không chừng có thể là đến vì ta..."
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 20: Bị sét đánh

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ba nam một nữ trên vách núi đối diện vẫn đứng im tại đó, không chút động đậy hệt như những bức tượng.

    "Phía đối diện có người." Nữ tử có mái tóc dài xõa vai nói nhỏ.

    Bây giờ là ban đêm, bầu trời rất quang đãng với trăng sao sáng rực, cô gái này lại cầm một chiếc dù sặc sỡ che đầu, trông khá kỳ lạ.

    Người bên cạnh cô ta lại là một hòa thượng với khuôn mặt tròn vo, đôi mắt tròn xoe, quả đầu trọc lốc, trên cổ có đeo một chuỗi tràng hạt với mỗi một hạt to bằng cả nắm tay, tự chuyển động xung quanh cổ của hắn ta, nhưng lại không chạm vào cơ thể hắn.

    "Tam nương, người ở gần trấn Thiên Môn chưa chắc đã là người thật."

    Hòa thượng kia nói với khuôn mặt không chút biểu cảm: "Người trong thành Sóc Phương cũng chưa hẳn là người, huống chi là nơi kỳ dị như trấn Thiên Môn? Có bốn con hồ yêu đi theo người ở phía đối diện, quá nửa thì hắn cũng là một dạng yêu quái đã hóa hình, cũng không phải con người."

    "Lần này chúng ta tới đây chính là xem kẻ nào to gan lớn mật dám động tới người của Đồng gia chúng ta, không ngờ lại gặp được một con rắn độc tu luyện thành giao."

    Người thứ ba là một nho sinh có tướng mạo đường đường, không nhanh không chậm nói: "Giao long có giá trị phi phàm, giá trị của độc giao long lại càng cao hơn. Sau khi con rắn này hóa giao, biến thành một con hắc giao long kịch độc, bắt nó làm thú canh viện, làm thú cưỡi hoặc tặng cho quan lại quyền quý nơi Đông Đô thì cũng không tệ."

    Người thứ tư là một thiếu niên, chính là sĩ tử đã đồng hành cùng đám người Đồng Phàm, Dương Thắng ở chợ quỷ, chỉ là thị lực của gã quá yếu, khoảng cách qua khe nước này quá xa, với ánh trăng như thế này gã không thấy rõ dáng vẻ của Tô Vân nên mới không nhận ra hắn.

    Sĩ tử thiếu niên kia nói: "Hiên thúc, Dương Thắng đã đi bắt tiểu tử đó rồi. Chỉ là đã mấy ngày không thấy báo tin gì, không rõ có phải gặp chuyện không may hay không."

    "Dương Thắng là một thiếu niên rất tốt, có thể cất nhắc."

    Nho sinh Đồng Hiên nói: "Chỉ là y có hơi chỉ biết cái lợi trước mắt, cần rèn giũa vài năm là có thể dùng được. Đồng gia cần những người như vậy, nhưng phải đè ép dã tâm của y xuống."

    Hắn ta là kẻ từng trải, có kiến thức sâu rộng nên biết sở dĩ Dương Thắng ra sức như vậy là muốn lấy lòng Đồng gia, dựa thế của Đồng gia để leo lên. Chỉ là hắn không ngờ Dương Thắng đã chết.

    "Mấu chốt là trấn Thiên Môn."

    Nho sinh Đồng Hiên cau mày nói: "Đã nhiều ngày rồi mà chúng ta không tìm được trấn Thiên Môn, đúng là quái lạ."

    Hòa thượng nói: "Trấn Thiên Môn rất tà ma, nghe nói sự kiện năm đó khiến cả đại đế ở Đông Đô cũng bị kinh động..."

    Hắn nhíu mày, không nói hết, những người khác như cũng nhớ tới chuyện khiến bọn họ phải kiêng dè nên không ai nói tiếp.

    Trong Khe Rắn bên dưới, đại hắc xà đột nhiên hít thở dồn dập, chỉ thấy ánh trăng trên bầu trời cao thế mà lại tụ lại một chỗ, hình thành một cột ánh sáng to bằng thùng nước chiếu xiên xuống Khe Rắn!

    Ánh sáng bị tụ lại một chỗ, khiến bốn phía xung quanh tối sầm xuống.

    Chỉ thấy cột ánh sáng kia chiếu lên thân con đại hắc xà đang cuộn tròn trên tảng đá, những đốm sáng di chuyển dọc theo thân mình con rắn, chầm chậm xuống đuôi rồi lại từ đuôi di chuyển lên trên đầu.

    Nơi những đốm sáng chiếu tới là nghe thấy tiếng vang lốp bốp, hệt như có thứ gì đó đang nổ tung.

    Phần da trên đầu của đại hắc xà đã nứt ra. Nơi đó chính là chỗ Tô Vân dùng thanh kiếm mà con rắn đã ngậm để cắt vỡ.

    Lúc này một chiếc mỏ thật dài của đại hắc xà đã thò ra từ trong lớp da rắn.

    Sở dĩ gọi nó là mỏ, bởi vì so sánh với rồng chân chính thì miệng của giao long vừa nhỏ lại vừa dài hệt như mỏ chim, nhưng lại mọc đầy những chiếc răng rồng vô cùng sắc bén, trông đầy dữ tợn. Sừng rồng nho nhỏ trên đỉnh đầu đại hắc xà cũng đã lộ ra ngoài, cơ thể cũng đang ngọ nguậy dưới dưới lớp da từng chút một. Dưới ánh trăng sáng rực tập trung chiếu xuống, lớp vảy đen sì hiện lên màu sắc hệt như kim loại.

    Tuy Tô Vân không thể nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng hắn lại lập tức cảm nhận được khí huyết của đại hắc xà đã biến hóa!

    Khí huyết của đại hắc xà lúc đầu hệt như một quả trứng, mà lúc này hắn cảm thấy trong quả trứng đó có một cơ thể đang ngọ nguậy, tinh luyện khí huyết.

    Điều kỳ lạ nhất là cách thức khí huyết lưu thông trong quả trứng kia, khí huyết của đại hắc xà đã hình thành nên những hoa văn kỳ lạ trên bề mặt quả trứng.

    Bên trong "tầm nhìn" của Tô Vân, những hoa văn này lập lòe lúc sáng lúc tối, tùy theo đó là khí huyết của đại hắc xà đang không ngừng được tinh luyện, thăng hoa, rồi lại tinh luyện, lại thăng hoa!

    Mỗi một lần tinh luyện và thăng hoa khí huyết thì đều kèm theo nhịp hô hấp của đại hắc xà, khi thở ra thì tinh luyện, khi hít vào thì thăng hoa.

    Điều khiến Tô Vân không tài nào hiểu nổi đó là khí huyết của đại hắc xà vẫn không hề suy giảm chút nào, trái lại nó lại có xu thế càng ngày càng mạnh, điều này hoàn toàn trái ngược với lẽ thường!

    Khí ở trong khí huyết là chỉ nguyên khí, còn huyết là chỉ máu.

    Trong quá trình tinh luyện thăng hoa, lượng nguyên khí là giảm đi, mà của đại hắc xà thì lại tăng lên.

    "Có lẽ là tác dụng của việc nó hấp thu tinh hoa nhật nguyệt."

    Tô Vân thầm nghĩ trong lòng: "Trong Hồng Lô Thiện Biến cũng có biện pháp hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, ngày nào ta cũng dậy sớm hướng về ánh sáng mặt trời hô hấp thổ nạp, đó chính là hấp thu tinh hoa mặt trời. Nhưng tốc độ hấp thu của Cả Thôn Ăn Cơm còn nhanh hơn Hồng Lô Thiện Biến rất nhiều lần!"

    Hắn cẩn thận ghi nhớ hoa văn mà hắn "nhìn thấy" trên quả trứng khí huyết, thử dùng lò luyện trong cơ thể làm bếp lò, lấy nguyên khí cua bản thân làm quả trứng, đặt lên trên lò.

    Tô Vân thử làm cho quả trứng nguyên khí phập phồng lên theo nhịp hô hấp, rồi lại thử kết xuất ra những hoa văn kỳ lạ này trên quả trứng nguyên khí, nhưng hắn mãi chẳng thể làm được, luôn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó, hắn nghĩ hẳn là do công pháp của đại hắc xà cực kỳ đặc thù.

    Lúc này, hắn đột nhiên cảm ứng được xung quanh bỗng có thêm một khí tức khí huyết khá là nhỏ yếu.

    "Là người dân các thôn gần đây!"

    Tinh thần Tô Vân chấn động: "Bọn họ chịu đựng quá đủ rồi, cho nên nhân lúc Cả Thôn Ăn Cơm lột xác độ kiếp đến lấy mạng nó!"

    Thời gian dần trôi, khí tức khí huyết trong núi rừng bốn phía càng ngày càng nhiều, Tô Vân nhanh chóng cảm ứng được mấy trăm khí tức khí huyết.

    "Lần này thì náo nhiệt rồi đây!" Lòng hắn vô cùng hưng phấn.

    Trong khe núi, đại hắc xà đã lột lớp da trên đầu xuống, để lộ ra cái đầu khổng lồ như đầu con bò. Cơ thể nó động đậy, quả trứng khí huyết bỗng trở nên sáng ngời.

    Bên trong quả trứng truyền tới tiếng chấn động ù ù, khiến rừng cây xung quanh bị chấn mà lá cây vang lên tiếng rào rào, nước trong Khe Rắn cũng nở rộ gợn sóng!

    Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm đì đùng, Hoa Hồ, bốn người phía đối diện và cả đám "thôn dân" núp trong rừng cây bốn phía đều ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy mặt trăng treo cao đã bị mây đen che phủ từ lúc nào không rõ.

    Ánh trăng thì lại xuyên qua tầng mây, hệt như từng tia ánh sáng chiếu lên thân rắn đang lột xác trong Khe Rắn.

    Ánh sáng của mặt trăng ma sát với tầng mây, làm cho bên trong mây vang lên những tiếng lôi âm ầm ầm, thi thoảng lại có tia sáng hiện ra trong tầng mây.

    Đó là lôi quang.

    Lúc lôi quang sáng lên, có thể loáng thoáng thấy được bóng mờ của giao long đang bay lượn trong mây, không biết là giao long thật hay chỉ là huyễn tượng do bóng mà tạo nên.

    Tô Vân không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng hắn lại "nhìn thấy" có một luồng khí huyết từ trong quả trứng phóng vụt lên cao, nối tiếp với một mảng khí huyết trên bầu trời.

    Cảnh tượng mà hắn "nhìn thấy" hoàn toàn khác với những gì mà người khác nhìn thấy.

    "Ầm.."

    Đại hắc xà ngẩng cái đầu giao long của nó lên, một tiếng rồng ngâm rõ to vang lên, vọng khắp các dãy núi!

    Đại hắc xà vặn vẹo thân mình, chợt lủi vọt tới phía trước, giãy được một đoạn da rắn. Chợt nghe một tiếng bốp vang lên, một móng vuốt đen sì đầy sắc bén ngập tràn sức mạnh thò ra từ trong da rắn, chộp sâu vào trong tảng đá.

    Con quái vật nửa rắn nửa giao này ngửa đầu, phát ra tiếng rồng ngâm càng to hơn. Tầng mây trên bầu trời như nhận được hiệu lệnh mà một luồng ánh sáng màu đỏ rực phát ra từng trong mây, bổ thẳng tới con quái vật kia.

    Răng rắc!

    Lôi quang hệt như một thanh đao sắc bén bổ đôi màn đêm, chiếu sáng khắp Khe Rắn, khiến nó sáng rõ như ban ngày.

    Con quái vật nửa rắn nửa giao bị bổ cho tróc da nát thịt, máu me đầm đìa. Trong rừng núi xung quanh chợt vang lên một tràng tiếng hoan hô: "Hay!"

    Nho sinh Đồng Hiên nhân lúc lôi quang chiếu rõ mà đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong núi rừng bốn phía, bầy yêu múa may ăn mừng, những yêu quái kia thấy giao long bị đau thì con nào con nấy đều vui mừng đầy dị thường.

    "Trăm dặm xung quanh trấn Thiên Môn không hổ là khu không người. Nơi đây đã hoàn toàn biến thành thế giới của yêu mà rồi!" Hắn ta cau chặt mày lại.

    Tô Vân cũng không "nhìn thấy" lôi đình đỏ rực như máu bổ xuống, hắn nhìn thấy một luồng khí huyết càng thêm tinh thuần trong tầng mây khí huyết kia lao thẳng xuống quả trứng khí huyết này!

    Điều hắn nhìn thấy cũng không phải đại hắc xà bị lôi đình bổ xuống làm cho tróc da nát thịt, mà là giao long trong quả trứng đang nuốt lấy luồng khí huyết này để tái tạo lại thân mình, làm cho nó lột xác rồi tiến hóa!

    Hắn không thể nhìn bằng mắt thường, chỉ có thể cảm ứng khí huyết, nên cảnh tượng mà hắn "nhìn thấy" đã hoàn toàn khác hẳn!

    "Khí huyết này nồng đặc quá rồi, Cả Thôn Ăn Cơm dựa vào luồng khí huyết này để lột xác sao?"

    Hắn có cảm giác như chợt hiểu ra, từ rắn lột xác thành rồng là từ một hình thái sinh mệnh nhảy vọt lên một loại hình thái sinh mệnh khác, dựa vào việc tích lũy từ tu luyện là không đủ, cần phải mượn sức mạnh của trời đất để khiến bản thân lột xác!

    "Cả Thôn Ăn Cơm chính là đã mượn khí huyết của trời đất để trợ giup bản thân lột xác!"

    Tô Vân không biết mảng khí huyết trên bầu trời kia có phải khí huyết trời đất hay không, nhưng Cả Thôn Ăn Cơm đã mượn nó để lột xác, dùng sức mạnh của trời đất để cho mình nhảy vọt sang một loại hình thái sinh mệnh khác, hóa thành giao long!

    "Không tận mắt nhìn thấy, không tự mình cảm ứng, ta còn tưởng rằng độ kiếp chính là bị sét đánh, không ngờ trong đây còn có cách thức như vậy!"

    Tô Vân hưng phấn: "Có phải Ngạc Long Ngâm của ta muốn hóa khí huyết ngạc long thành khí huyết giao long, để hóa thành giao long thì cũng có thể biến hóa như vậy hay không?"

    Hắn cực kỳ hứng thú: "Ta không biết tập trung khí huyết trời đất như thế nào, nhưng Cả Thôn Ăn Cơm lại biết! Có lẽ ta có thể thử mượn một chút khí huyết trời đất của nó!"

    Hắn lập tức thử kết xuất quả trứng nguyên khí bên trên bếp lò thiên địa trong cơ thể, khống chế nguyên khí lúc sáng lúc tắt.

    Lúc này, vệt lôi quang thứ hai giáng xuống từ trên bầu trời, bổ thẳng vào giao long đang lột xác trong Khe Rắn.

    Trước khi vệt lôi quang này đánh xuống Khe Rắn, không biết vì sao mà nó lại tách ra một tia lôi quang nho nhỏ, ở trong ánh mắt kinh hoàng của Hoa Hồ, Hồ Bất Bình, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm, bổ lên trên đầu Tô Vân ở ngay bên người bọn họ.

    P/s: Rất mong nhận được sự góp ý của các đạo hữu. Tiểu nữ cày ngôn tềnh hơi nhìu, chỗ nào có lậm ngôn tình quá mong các đạo hữu thông cảm.

    Truyện đã ra được 56, 57ch gì đó. Tiểu nữ đã làm dc tới chương 50. Các đạo hữu yên tâm nhé.

    Hàng thì ngày sẽ ra 1ch bên BNS. Còn các trang khác đều là copy.
     
    banhdacua25 thích bài này.