Tiên Hiệp Lạn Kha Kì Duyên - Chân Phí Sự

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 41: Chuyện lạ ở đầu đường

    Dịch: Phong Thanh
    Biên: Mèo Bụng Phệ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ánh nắng ban mai chiếu rọi Cư An Tiểu Các, cây táo trong sân nở đầy hoa táo màu vàng lục. Hương hoa nhàn nhạt đầy ắp khoảng sân, rồi từ Cư An Tiểu Các lan ra gần nửa phường Thiên Ngưu.

    Đối với người dân sinh hoạt tại phường Thiên Ngưu, việc hương hoa táo ở Cư An Tiểu Các có chút khác biệt với những năm trước chỉ là một sự tình nho nhỏ nên rất ít người biết đến.

    Tuy rằng vẫn có vài người không dám tới gần Cư An Tiểu Các, nhưng ấn tượng khủng bố trước đây về căn nhà này đã không còn. Dù sao đã có người ở trong này tới hai tháng nhưng vẫn bình yên vô sự, hơn nữa Doãn phu tử của trường tư thục thường xuyên ghé thăm Cư An Tiểu Các cũng không bị gì cả.

    Kế Duyên mở cửa lớn của nhà chính ra, thoải mái vươn vai duỗi lưng. Cũng chỉ có loại người không cần làm việc, cũng tạm thời không thiếu tiền như hắn mới có thể ngủ nướng đến tận bây giờ, còn người bình thường thì trời tờ mờ sáng đã rời giường rồi.

    “Mặt trời lên cao mình ta ngủ. Chỉ tiếc rằng ta chẳng phải tiên!”

    Lẩm bẩm một câu thơ chẳng đâu ra đâu, Kế Duyên thong thả đi vào trong nội viện. Hắn lấy một cành liễu nhỏ đã hái ngày hôm qua ở phòng bếp bên cạnh, ngón tay ngoắc ngoắc, một dòng nước từ trong chum nước tự động bay lên.

    Đầu ngón tay rung lên, hắn dùng nội công tâm pháp truyền vào cành liễu dài thẳng tắp kia một tia linh khí. Cộng với sự biến hóa của dòng nước bên trong miệng, chỉ mất mười mấy giây răng đã được đánh sạch.

    "Òng ..ng ọc ọc "

    Phun ra ngụm nước súc miệng đục ngầu, hắn bỗng nhiên cảm thấy tinh thần càng thêm sảng khoái!

    Hiện tại Kế Duyên đánh răng nhanh hơn nhiều so với trước kia, hơn nữa bây giờ hắn cảm giác được rõ rệt mỗi ngày sau khi rời giường cao răng càng ngày càng ít, có lẽ về sau sẽ không cần phải đánh răng nữa.

    Chỉ có điều việc sau này không cần đánh răng, không cần tắm rửa tuy rằng rất hợp ý hắn, nhưng nếu về sau ngay cả khi bụng cũng không còn cảm thấy đói nữa thì hắn vẫn tuyệt đối không từ bỏ việc ăn uống.

    Thời đại này đã nhàm chán như vậy rồi, nếu ngay cả mỹ thực cũng không thể hưởng thụ vậy thì chả còn gì thú vị nữa.

    Kế Duyên mang theo cuốn kỳ phổ bằng thẻ tre, đóng cửa sân lại rồi ung dung nhàn nhã đi ra ngoài. Gần đây hắn tự cảm thấy "thực lực tăng mạnh", đã bắt đầu có suy nghĩ lúc nào đó sẽ ra ngoài trải nghiệm chút sự đời.

    Minh chứng tốt nhất là Kế Duyên đã thấu hiểu được đạo lý bên trong hai quyển thư tịch tu chân, hai quyển bí tịch võ công cũng luyện được chút thành tựu. Chẳng qua Thiết Hình Chiến Thiếp chân khí được chia thành bảy cảnh giới, nhưng Kế Duyên lại không biết phải làm thế nào để xác định cảnh giới hiện tại của mình, dù sao lúc bắt đầu luyện hắn đã có sẵn "tiên thiên chân khí" .

    Hiện tại, dưới tình huống không có Luyện Khí Quyết của người tu chân, nên Kế Duyên đành dùng tạm phương pháp vận hành chân khí để vận chuyển linh khí, đồng thời cũng hoàn toàn loại bỏ chân khí.

    Tuy rằng cảm thấy có chút ủy khuất đối với linh khí nhưng dù sao có còn hơn không, vả lại dùng linh khí cũng khiến võ công tăng lên vô cùng rõ ràng.

    Bất kể thế nào đi nữa, dù võ công chưa đủ tư cách đối mặt thần tiên yêu ma thì chắc cũng đủ để tự vệ trước người bình thường.

    Hắn vừa nghiên cứu kỳ phổ, vừa dạo bước trên một con hẻm nhỏ trong phường Thiên Ngưu. Người dân ở phường Thiên Ngưu gặp hắn đều sẽ tôn kính hỏi thăm một tiếng: "Kế tiên sinh buổi sáng tốt lành". Kế Duyên cũng tươi cười đáp lại.

    Lỗ tai Kế Duyên cực kỳ thính nên chỉ cần nghe giọng nói liền có thể phân biệt ra là ai, chào hỏi cũng không sợ nhận sai người.

    "Gâu gâu gâu... Gâu gâu gâu gâu... Ngao ngoa... Gâu gâu gâu..."

    Trên đường phố, từ nơi cửa phường phía xa truyền đến từng tiếng chó sủa hung dữ, hình như có một bầy chó đang đuổi theo thứ gì đó.

    Sau đó Kế Duyên lại nghe được âm thanh nháo nhác của đám người ở đầu đường.

    ...

    "Ái chà, chó nhà ai mà lại hung dữ như thế!"

    "Ôi, hồ ly kìa!"

    "Thật sự là hồ ly! Ha ha ha, nó sắp bị chó cắn chết!"

    "Đáng tiếc cho một bộ lông tốt!"

    "Tránh ra, tránh ra! Hồ ly ở đâu? Hồ ly ở đâu? Bắt được nó là có một bộ lông tốt đấy!"

    "Chạy đến chỗ kia rồi, mấy con chó đuổi theo chắc đã cắn nát da lông rồi!"

    ...

    "Gâu gâu gâu..."

    "Bịch uỵch ~~ "

    "Ô ô ô ô..."

    "Ở đằng kia, bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Hình như dưới lông nó có vật gì đấy, mau đuổi lũ chó đi! Há mồm ra con chó chết tiệt này, há mồm ra!"

    "Oẳng oẳng... Gâu gâu gâu..."

    ...

    Kế Duyên nhíu mày, bước chân cũng nhanh hơn, ra khỏi phường Thiên Ngưu liền đi về phía ồn ào náo nhiệt nhất. Hắn dùng linh khí để vận chuyển võ công thân pháp, cả người tựa như một cái bóng xanh xẹt qua trên đường, nhìn như đang bước đi nhưng thật ra tốc độ cực nhanh.

    Nếu không phải Kế Duyên dùng thủ đoạn che mắt, chỉ sợ người dân trên đường đã kinh hãi đến độ gà bay chó chạy rồi.

    ...

    Ở một góc ngay đầu đường, có một đám người đang xúm lại vô cùng ầm ĩ.

    "Con chó chết tiệt, há mồm ra! Nhả ra!"

    "Bụp!"

    "Ô ô ô ô..."

    Hai người đàn ông hung dữ dùng gậy gỗ đập vào đầu hai con chó vàng đang cắn chặt con hồ ly không chịu thả, đập đến khi hai con chó vàng kêu lên ô ô đau đớn phải né tránh cây gậy.

    Có hơn hai chục người vây kín, nhìn chằm chằm con xích hồ (*) tại góc đường. Nó đang nằm thoi thóp, máu chảy đầy đất.

    -------

    (*) – Xích hồ: Anh tác khi để là xích hồ, lúc lại viết là hồng hồ. Để cho thống nhất, từ chương này trở về sau nhóm dịch sẽ dùng “Xích hồ” để chỉ con cáo lông đỏ như lửa này.

    -------

    "Ha ha ha ha, con hồ ly này là của chúng ta!"

    Một người đàn ông thò tay ra muốn nắm lấy đuôi con hồ ly, nhưng con hồ ly đang hấp hối đột nhiên nhảy dựng lên, vọt ra khỏi đám đông.

    "Oa, giả chết!" "Con hồ ly này thông minh vậy!"

    Trong đám đông có người kinh hô.

    "Đừng để nó chạy!" "Nó không chạy xa được đâu!"

    Chân trước xích hồ đã bị què, chạy trốn trong tuyệt vọng. Mấy con chó vàng vẫn lảng vảng xung quanh không chịu rời đi, lúc này lại tiếp tục đuổi theo.

    Đột nhiên ở phía trước có một bóng người mặc trường bào màu xanh từ đằng xa vọt đến ngay trước mắt nó.

    Cầm thẻ tre dạo bước, tựa như tắm gió xuân!

    Xích hồ ngây người tại chỗ, sau đó phản ứng kịp thời, lập tức cong chân trước lên hướng về phía Kế Duyên liên tục bái lạy.

    "Ô ô ô ô... Ô ô ô ô..."

    Hồ ly kêu rên bi thảm tựa như tiếng khóc nỉ non. Toàn thân nó nơi nào cũng bị thương, chảy máu nhưng cũng không dám dừng động tác bái lạy.

    Mấy con chó vàng vây quanh không ngừng sủa "Gâu gâu gâu..." nhưng không tiến lên. Đám người xung quanh có người sợ hãi, cũng có kẻ tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

    "A... con hồ ly này không phải thành tinh rồi chứ, thế mà lại biết van xin người?"

    "Má ơi... Đây là sự thật!"

    "Việc này có chút dọa người! Đánh chết nó cho xong việc đi!"

    "Người kia là ai?"

    "Kế tiên sinh ở phường Thiên Ngưu, là hảo hữu của Doãn phu tử đó!"

    "Đúng vậy, người ở phường Thiên Ngưu đều nói Kế tiên sinh này là kỳ nhân! Đã ở trong Cư An Tiểu Các được mấy tháng rồi đó!"

    "A..."

    ...

    Đám người hiếu kì nghị luận ầm ĩ, còn hai người cầm gậy gỗ muốn bắt hồ ly kia, chứng kiến tình huống quỷ dị trước mắt cũng không dám đứng ra.

    Kế Duyên hoàn toàn không để ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào con xích hồ giống như đã từng quen biết này. Hắn cũng nhìn thấy lông hổ giấu phía dưới lông tơ ở phần lưng của hồ ly.

    Con xích hồ này khẳng định là đã khai mở linh trí, nhưng thiếu chút nữa bị chó cắn chết. Nó chắc hẳn cũng không phải là yêu vật tà ác gì vì trên thân không có mùi vị của lệ khí.

    Nhìn hồ ly dù bộ dáng thê thảm vẫn không ngừng khóc lóc, bái lại cầu xin mình, Kế Duyên đã động lòng trắc ẩn. Huống hồ rõ ràng là nó đến tìm mình, cũng coi như vì mình mà bị thương.

    Kế Duyên ngẩng đầu quét nhìn về đám người mơ hồ xung quanh, sau hai giây đã tìm được chính chủ.

    "Không biết hai vị có thể bỏ qua thứ yêu thích, nhường con xích hồ này cho Kế mỗ hay không? Da của con hồ ly này đã bị mấy con chó vàng cắn nát nên cũng không đáng được mấy đồng. Kế mỗ nguyện xuất ra 100 văn, hai vị coi như bán cho tại hạ chút mặt mũi được không?"

    Kế Duyên khẽ chắp tay, lúc nói chuyện nhìn về phía hai gã đàn ông cầm côn trong đám người, đôi mắt xám trắng bình tĩnh tuy vô thần nhưng lại hữu thần.

    "Ách... Dù sao cũng là da hồ ly, 100 văn có chút... A, ngươi làm gì thế?"

    Một người trong đó vốn muốn mở miệng ra giá một phen thì bị đồng bạn bên cạch nhéo một cái. Người kia cũng không để ý tới lời oán trách của đồng bạn, cười ha ha rồi hướng về phía Kế Duyên gật đầu.

    "Được rồi, cứ theo ý muốn của Kế tiên sinh, 100 văn thì 100 văn."

    "Đa tạ!"

    Kế Duyên lấy ra túi tiền từ trong tay áo, đưa cho hai người 20 đồng tiền Đương Ngũ. Sau đó hắn đau đầu nhìn về phía mấy con chó vàng đang nhe răng trợn mắt đằng kia.

    Người có thể dùng tiền, còn chó thì làm sao bây giờ? Thịt, xương? Ai lại mang theo thứ đồ chơi đó ra ngoài chứ!

    "Ách, các ngươi có thể tản ra được không?"

    Kế Duyên thề là hắn chỉ muốn thử một chút, kết quả mấy con chó vàng sủa vài tiếng rồi thật sự quay đầu bỏ đi khiến Kế Duyên có chút sửng sốt. Mọi người xung quanh thì mở to hai mắt ra nhìn.

    Lần này có khá nhiều người kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

    Kế Duyên nhìn thấy càng ngày có càng nhiều người tụ tập lại, hắn thở dài rồi dùng tay bế xích hồ lên, ôm vào trong ngực. Sau khi kích động quá mức thì hiện tại xích hồ đã không còn chút sức lực nào.

    "Mọi người cũng tản ra đi!"

    Lưu lại câu nói này, trước khi mọi người kịp phản ứng thì Kế Duyên nhảy một cái liền thoát ra khỏi đám đông. Hắn lách qua một đám người không hiểu chuyện gì xảy ra chạy đến để hóng hớt, rồi biến mất trong một con hẻm.

    Người bên ngoài quay sang nhìn nhau thì dĩ nhiên chỉ nhìn thấy những kẻ không hiểu chuyện kia đang chạy tới chứ không hề gặp được thân ảnh mặc áo xanh.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 42: Cứu xích hồ, hiện du long

    Dịch: Sided Lovettt
    Biên: Mèo Bụng Phệ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Bị thương rất nặng!

    Đây là kết luận của Kế Duyên sau khi xem xét vết thương của hồ ly, có nhiều vết thương sâu lộ cả xương nhìn mà giật mình. Không biết có phải do động mạch nào đó của hồ ly bị đứt hay không mà máu của nó không ngừng tuôn ra.

    'Bị thương thế này thì cứu thế quái nào bây giờ? Ta đâu phải bác sĩ thú y!'

    Lòng Kế Duyên nóng như lửa đốt, ôm hồ ly chạy qua mấy con hẻm nhỏ hẻo lánh, đi đến y quán gần nhất. Vừa chạy hắn vừa truyền linh khí để duy trì sinh cơ cho xích hồ.

    Phần lưng của hồ ly vẫn còn tương đối lành lặn, dường như nó luôn luôn cố gắng bảo vệ đồ vật trên lưng mình. Kế Duyên vạch lông hồ ly ra thì phát hiện một quyển trục dài bằng hai bàn tay, không biết trong đó có chữ viết hay là tranh vẽ.

    Chẳng qua bây giờ hắn cũng không có thời gian quan sát vật này, cứu hồ ly quan trọng hơn!

    Ngoài hẻm, ở khu phố phía xa có thể thoang thoảng ngửi được mùi hương của dược liệu, y quán hẳn là ở chỗ này.

    Tế Nhân Đường là y quán kiêm tiệm thuốc nổi tiếng ở huyện Ninh An. Đồng đại phu là chủ nhân của y quán.

    Lúc này Đồng đại phu đang bốc thuốc cho bệnh nhân bên trong Tế Nhân Đường. Đôi bàn tay thoăn thoắt lướt qua từng ngăn kéo bốc từng vị thuốc, rồi dùng cân tiểu ly ở quầy cẩn thận kiểm tra phân lượng trước khi gói lại bằng một tờ giấy màu vàng. Một thang thuốc không đến nửa phút đã bốc xong.

    "Cầm lấy! Đây là đại bổ thang của ngươi, nhớ kỹ trước tiên dùng nước lạnh ngâm hai khắc (*) rồi dùng lửa to đun cho sôi. Sau đó giảm lửa đun liu riu, từ bốn chén nước nấu thành một chén là được! Sáng và tối đều uống một lần!"

    "Vâng vâng vâng, tạ ơn Đồng đại phu, tạ ơn Đồng đại phu!"

    Người đàn ông đứng trước quầy cảm tạ rồi nhận lấy thang thuốc, đang muốn quay đầu thì trong nội đường bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ. Kế Duyên trong nháy mắt liền xuất hiện ở Tế Nhân Đường.

    "A, ôi mẹ ơi! !"

    Bộ dáng Kế Duyên ôm xích hồ, tay áo và ngực nhuốm máu khiến khách nhân cùng học đồ trong nội đường giật nảy mình, chẳng qua hắn cũng không đếm xỉa tới bọn họ.

    "Đồng đại phu, mau giúp ta nhìn xem có thể cứu được con hồ ly này hay không?"

    Tuy 'chuyện lạ' xích hồ bái lạy cầu người ở khu phố bên kia chưa truyền tới nơi này, nhưng một màn trước mắt cũng đã kỳ quặc lắm rồi.

    Đồng đại phu giật mình nhìn qua Kế Duyên, rồi nhìn lại con hồ ly máu me đầm đìa trong ngực nhắn.

    "Ách, chuyện này... Đồng mỗ chưa từng chữa trị cho súc vật, huống chi còn là dã thú..."

    "Đồng đại phu, có câu thầy thuốc nhân từ. Mạng hồ ly cũng là mạng, xin ngài hãy thử khám chữa một phen!"

    Kế Duyên bây giờ không thể chắp tay hành lễ với Đồng Tiên, nhưng lời nói thì đầy thành khẩn.

    "Vậy, vậy lão hủ liền thử một chút, mời vị tiên sinh này theo ta đến nội đường. Hai người các ngươi ở bên ngoài trông tiệm bốc thuốc, không được phép phạm sai lầm!"

    "A, sư phụ..." "Sư phụ, con cũng muốn vào xem một chút..."

    "Hừ, làm việc đi!"

    Đồng đại phu "hừ" một tiếng với hai tên học đồ, mang theo Kế Duyên tiến vào nội đường Tế Nhân Đường. Hai tên học đồ tuy bụng đầy tò mò nhưng cũng không dám trái lời nên chỉ có thể ở lại tiền đường giương mắt nhìn.

    Nội đường là chỗ khám bệnh, bày trí đơn giản. Bên trong có giường, ghế dựa và một cái bàn đặt văn phòng tứ bảo (**).

    Đồng đại phu cầm một tấm vải thô trải lên bàn.

    "Lại đây, đặt hồ ly lên trên này!"

    Kế Duyên lập tức cẩn thận từng li từng tí đặt xích hồ trong ngực lên trên đó, động tĩnh này khiến cho xích hồ đang nửa tỉnh nửa mê run lên.

    Đồng đại phu cũng không nói thêm gì, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí xem xét thương thế của hồ ly. Đầu tiên y vạch lông, kiểm tra kỹ càng miệng những vết thương hở, rồi lại quan sát tròng mắt của hồ ly, cuối cùng tìm xem mạch ở cổ còn đập hay không.

    "Con hồ ly này cao chưa đến một cánh tay, tuy đã mất rất nhiều máu nhưng mạch đập vẫn mạnh mẽ. Lạ thật, nó mất máu nhiều như thế nhưng sao lại có mạch tượng như thế này được?"

    Đồng đại phu vừa lẩm bẩm, vừa dùng thủ pháp nhẹ nhàng sờ nắn, kiểm tra toàn bộ thân thể của hồ ly. Sau khi kiểm tra xong, Đồng đại phu lấy dụng cụ chữa bệnh ra rồi quay sang nói với Kế Duyên.

    "Trên thân hồ ly vết thương rất nhiều, chỗ bị côn đánh thì không đáng ngại lắm, nhưng mấy chỗ bị cắn xé thì khá nghiêm trọng. Đồng mỗ sẽ dùng Thập Hôi Tán kèm theo Kim Sang Dược để cầm máu, tiếp theo cho uống Ngũ Vị Tiêu Độc nhằm thanh nhiệt giải độc, sau đó cần cho nó ăn thịt để bồi bổ. Còn cuối cùng thì con hồ ly này có sống sót được hay không phải xem ý trời rồi!"

    "Được, xin Đồng đại phu tiến hành cứu chữa!"

    "Ừm, giúp ta đè nó lại!"

    ...

    Bên ngoài Tế Nhân Đường không có khách nhân nào, hai tên học đồ đang hơi mất tập trung thì đột nhiên nghe được tiếng kêu dữ dội "Ô ô ô... Ngao..." của hồ ly từ nội đường truyền đến, làm hai người bị dọa sợ đến nỗi thân thể run rẩy.

    Thanh âm kia có khi như tiếng khóc nỉ non, có khi lại như tiếng rống của dã thú không tên, nghe đặc biệt khiếp người.

    Khoảng nửa canh giờ sau, Đồng đại phu cùng Kế Duyên từ nội đường đi ra. Hồ ly trong ngực Kế Duyên quấn đầy vải trắng, trên vải còn thấm một ít máu.

    Đồng đại phu đích thân đến tủ, tự tay bốc thuốc, chỉ một lát sau liền mang dược liệu đưa cho Kế Duyên.

    "Dùng phương pháp ta mới vừa nói mà sắc thuốc, nhưng thuốc có vị đắng, làm cách nào để nó chịu uống hết thì Đồng mỗ không quản được!"

    "Làm phiền Đồng đại phu rồi! Tại hạ Kế Duyên vô cùng cảm kích! Không biết tiền khám bệnh và tiền thuốc hết bao nhiêu?"

    Đồng Tiên trở lại quầy hàng, có chút mệt mỏi khoát khoát tay.

    "Tiền khám bệnh thì miễn đi, tiền thuốc 30 văn, đưa cho học trò của ta là được!"

    Kế Duyên ôm xích hồ nên không tiện chắp tay hành lễ, chỉ hướng về phía Đồng Tiên gật đầu, sau đó lấy tiền trong túi ra.

    "Tiểu sư phụ hãy nhận lấy."

    "Đồng đại phu, Kế mỗ cáo từ!"

    Nói xong câu này, Kế Duyên liền dùng tay áo rộng phùng phình bên phải che con xích hồ trong ngực lại, cất bước rời khỏi Tế Nhân Đường, sau đó theo mấy con hẻm nhỏ đi về Cư An Tiểu Các.

    Bên trong Tế Nhân Đường, cho đến lúc này Đồng Tiên mới thở ra dài một hơi dài, mồ hồi chảy lòng ròng trên mặt.

    "Sư phụ người làm sao vậy?" "Đúng vậy sư phụ, vừa rồi âm thanh bên trong là của con hồ ly kia sao, thật sự quá dọa người mà!"

    Đồng Tiên ngồi trên ghế phía sau quầy bắt đầu tức giận.

    "Các ngươi cho là ta không sợ sao? Nó không phải hồ ly bình thường, quả thực là đã thành tinh rồi! A... Hô..."

    ...

    Trên đường trở về Kế Duyên tận lực lựa chọn nơi có ít người qua lại, vận dụng khinh công thân pháp, tốc độ không những cực nhanh mà còn cố gắng giảm sự xóc nảy để tránh ảnh hướng đến xích hồ.

    Linh khí thì từ đầu đến cuối vẫn tiếp tục chậm rãi chuyền từng chút một vào thân thể của xích hồ.

    Vừa rồi vị Đồng đại phu kia nghi hoặc vì sao sinh mệnh của hồ ly lại ngoan cường như vậy, phỏng chừng một nửa nguyên nhân là do tố chất thân thể của nó, một nửa còn lại là do linh khí được truyền vào.

    Còn chưa tới nhà, từ xa đã ngửi hương hoa táo nhẹ nhàng phiêu tán trong gió. Xích hồ trong ngực Kế Duyên ngửi được hương thơm bỗng mở to mắt, hương hoa này làm nó cảm giác an tâm hơn rất nhiều.

    Mở cửa đi vào tiểu các, Kế duyên phất tay, chiếc bàn đá vốn đã sạch sẽ không một hạt bụi run lên một lần. Sau đó hắn lấy từ trong phòng ra một cái ga trải trường, gấp lại rồi trải lên bàn.

    Kế Duyên nhẹ nhàng đặt xích hồ lên trên đó, ngữ khí bình thản nói ra:

    "So với trong phòng, có lẽ ngươi sẽ càng thích nằm chỗ này hơn, cũng phù hợp nơi này hơn!"

    Nói xong câu đó, tại thời điểm xích hồ còn đang nghi hoặc, tay phải Kế Duyên giấu bên trong tay áo đã kết ấn.

    Từ trên bầu trời Cư An Tiểu Các cho đến trong nội viện dần dần hình thành một trận thanh phong, làm cho xích hồ có cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.

    Sau đó xích hồ theo bản năng chợt nhận ra trong cơn gió kia ẩn chứa thiên địa linh khí được hội tụ lại. Ở nơi này, mỗi lần hô hấp, hiệu quả đều mạnh hơn gấp trăm lần so với việc bản thân nó tự tìm tòi tu luyện ở trong núi.

    Cành táo trong sân thoáng rung rinh, thỉnh thoảng lại có hoa táo vàng lục nhẹ nhàng rơi xuống.

    Nhìn hồ ly thân quấn đầy vải, hô hấp đều đặn bắt đầu nuốt vào nhả ra linh khí, Kế Duyên cũng thở dài một hơi.

    'Lần này hẳn là nó sẽ không chết được đâu nhỉ?'

    Nhớ lại vừa rồi tại nội đường của y quán, mình trong lúc vô tình đã nhìn thoáng qua 'chỗ kia', cảm thấy hơi buồn cười.

    'Hồ ly tinh hồ ly tinh, không nghĩ rằng vậy mà là con đực!'

    Việc cứu chữa hồ ly tạm thời kết thúc. Lúc này, Kế Duyên có chút nhàn rỗi bèn lấy ra một quyển trục không lớn từ trong ở ngực, muốn xem một chút Lục Sơn Quân để hồ ly mang đến cho mình thứ gì.

    Bên trên cuộc giấy dính một chút máu hồ ly. Kế Duyên chậm rãi mở quyển trục ra, một bức thư pháp màu bạc có nét chữ mạnh mẽ, vững chắc trải ra trước mặt hắn.

    'Chữ đẹp! Không đúng! Đây là...'

    Mặc dù Tự Thiếp (***) không lớn nhưng hơn trăm chữ trên đó lại hiện ra muôn màu muôn vẻ, tựa như 'du long phiên nhược kinh hồng' (****), có sát cơ lăng lệ ác liệt, cũng có Cao Sơn Lưu Thủy (*****)...

    Hiện tại Kế Duyên kiêm tu đạo võ nên hiện ra trong mắt hắn không phải là chữ, mà phảng phất như có kiếm pháp đang du động!

    o0o

    (*) Hai khắc: Một khắc = 15 phút, hai khắc là 30 phút.

    (**) Văn phòng tứ bảo: bao gồm bút, mực, giấy, nghiên mực.

    (***) Tự Thiếp: Giấy dùng để tập viết thư pháp, trên đó chứa những ví dụ có sẵn về chữ thư pháp.

    (****) Du long phiên nhược kinh hồng: Trích từ bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực:

    "...

    Dư cáo chi viết:

    Kỳ hình dã,

    Phiên nhược kinh hồng,

    Uyển nhược du long.

    Vinh diệu thu cúc,

    Hoa mậu xuân tùng.

    ..."

    Do bài thơi hơi dài nên tại hạ không trích toàn bộ ra được, đạo hữu nào muốn đọc có thể tìm trên google. Lạc thần phú là bài thơ của Tào Thực rất nổi tiếng. Thông qua những vần thơ này đã kể về mối tình giữa Tào Thực và Chân Thị. Với cơ duyên gặp gỡ nên Tào Thực luôn muốn được lấy Chân Thị mặc dù đây sau đó là chị dâu của mình. Và trong một đêm dạo chơi bên dòng sông Lạc và nghỉ đêm ở đó ông đã mơ thấy Chân Thị và tỉnh giấc viết nên bài thơ Lạc thần phú.

    (*****) Cao Sơn Lưu Thủy: Ở đây ý tác giả hẳn là "Tri kỷ khó tìm". Khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy do đời sau biên soạn để ca ngợi tình bạn Bá Nha và Tử Kỳ thời Xuân Thu. Khi nghe âm thanh tiếng đàn của Bá Nha, Tử Kỳ có thể thấu hiểu (tri) được trong lòng Bá Nha đang nghĩ gì. Từ Tri Âm được thông dụng từ đó:

    "Dao cầm đập nát đau lòng phượng,

    Ðàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?

    Gió Xuân khắp mặt bao bè bạn,

    Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 43: Thú vui nói chuyện phiếm trong huyện

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Chưởng Thiên
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    So với Lục Sơn Quân, giá trị của quyển tự thiếp này trong mắt Kế Duyên hoàn toàn khác hẳn. Hắn vừa nhìn thấy vật ấy liền bị mê hoặc.

    Mỗi chữ hiển hiện trên Kiếm Ý Thiếp đều mang một vẻ đẹp riêng. Nét nào nét ấy sắc bén như kiếm, nhưng tổng thể lại vô cùng ăn ý, hài hòa. Trăm chữ này rõ ràng chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng dường như người xem lại cảm thấy chúng đang khiêu vũ cùng nhau.

    Kế Duyên mê mẩn tấm thiếp đến nỗi quên cả thời gian. Hồ ly đang nằm trên bàn đá thấy hắn chìm đắm trong tấm Kiếm Ý Thiếp nên cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Linh khí quanh quẩn trong nội viện một lúc rồi mới chậm rãi tiêu tán.

    Mãi đến khi sắc trời gần tối, Kế Duyên mới thảng thốt tỉnh lại từ cơn cảm ngộ, nội tâm cảm khái không thôi.

    “Chữ tốt kiếm tốt! Không ngờ lại tồn tại kiếm pháp võ học tinh diệu bực này. Kỹ biến thành Đạo, cũng chỉ đến thế này mà thôi!”

    Vừa mới tiếp xúc, Kế Duyên đã biết tấm thiếp này không phải là vật phẩm của người tu tiên. Trên tấm thiệp không hề tồn tại linh khí cũng như bất cứ loại thuật pháp tu chân huyền diệu nào hết.

    Văn tự lưu lại trên tấm thiếp đúng là một dạng phóng bút như kiếm, nhưng chỉ cần vấy chút nước lên là cũng có thể phá hỏng tấm thiếp này. Ngay cả mấy tấm thẻ tre của Kế Duyên cũng không dễ dàng bị thủy hỏa thông thường hủy hoại.

    Huống hồ, tấm tự thiếp này lại ghi chép một loại kiếm pháp võ công, chính là loại tiểu thuật của thế gian mà người tu tiên xem thường nhất.

    Thế nhưng kiếm ý này lại có hiệu quả tương tự giống ván cờ kia. Nó hóa thành du long bay lượn trong đầu Kế Duyên, ẩn chứa trí tuệ và ý chí!

    "Người được lưu danh trên tấm thiếp này chắc chắn không phải là hạng võ phu tầm thường, mà rất có thể là loại người kinh tài tuyệt diễm. Chẳng biết người này có còn trên đời hay không?"

    Đang suy nghĩ miên man, chợt Kế Duyên cảm thấy có chút không đúng.

    "Khoan! Ta chỉ vì suy nghĩ chút chuyện vặt vãnh này mà cũng cố ra vẻ nho nhã. Mẹ nó chứ, ghiền thật rồi!"

    Kế Duyên vội vàng lắc đầu lấy lại tinh thần. Khi nghiêng đầu qua một bên, hắn đã phát hiện hồ ly nằm trên bàn lúc trước tuy còn mê man nhưng nay đã tỉnh táo hơn nhiều. Hắn lại nhìn lên trời một chút, liền phát hiện mặt trời đã ngả về Tây.

    "Ha ha ha… Thật ngại quá! Ta quên cả thời gian nên chưa nấu thuốc cho ngươi rồi! Ấy, ta không có dược lô nấu thuốc…"

    Kế Duyên nắm rõ mọi thứ trong nhà mình, nên hắn dám chắc trong nhà không có dược lô nấu thuốc. Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể đến mượn Doãn gia mà thôi.

    “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng có chạy loạn. Ta đi một chút sẽ về ngay!”

    Dứt lời, lại nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của hồ ly, Kế Duyên liền bước ra cửa, đi về phía Doãn gia.

    Còn chưa đến cửa Doãn gia mà hắn đã nghe thấy âm thanh nói chuyện đầy hưng phấn của Doãn Thanh.

    “Mẫu thân, mẫu thân! Trên đường về nhà hôm nay, con và phụ thân nghe thấy người ta bàn tán về Kế tiên sinh đấy. Họ nói rằng sáng nay trên phố có xuất hiện một con xích hồ. Nó bị chó vàng truy đuổi, lại còn bị người đánh nữa. Kết quả, hồ ly này vừa trốn vừa chạy. Đúng lúc Kế tiên sinh đi ngang qua, nó liền bám lấy chân Tiên sinh, liên tục khấu đầu quỳ lạy đó!”

    “Hả? Có chuyện này sao?”

    Doãn mẫu đang ở trong phòng ngạc nhiên lên tiếng. Sau đó nàng lại nhìn sang Doãn Triệu Tiên đang ở một bên quẹt lửa châm nến.

    “Tướng công, điều Thanh nhi nói là thật sao?”

    Thắp nến xong, Doãn Triệu Tiên nhẹ nhàng gật đầu với nàng.

    “Chắc là thật! Hôm nay có rất nhiều người hỏi ta về chuyện Kế tiên sinh. Nghe nói, cả người xích hồ kia đầm đìa máu tươi. Nó phải giả chết mới chạy thoát được. Sau đó, nó lại quỳ rạp xuống lạy lục Kế tiên sinh. Đám chó vàng xung quanh cũng không dám tiến lên. Hơn nữa…”

    “Đúng đúng đúng!! Mẫu thân, con đã nói rồi mà. Kế tiên sinh chỉ nói một câu mà mấy con chó kia bỏ chạy hết. Kế tiên sinh còn trả tiền cho hai người đánh hồ ly để bọn họ thả nó đi. Hừ, vậy mà cũng lấy tiền được!!”

    Giọng điệu của Doãn Thanh chứa đầy cảm xúc của một tiểu hài tử, giống như cậu tận mắt nhìn thấy vậy.

    “À, con nghe người ta nói là sau đó Tế Nhân Đường còn cứu chữa cho hồ ly kia nữa.”



    Kế Duyên đứng ngoài sân nghe Doãn gia bàn luận chuyện ban ngày liền bật cười. Sau đó hắn khẽ gõ cửa.

    “Đông đông đông...”

    “Doãn phu tử, Doãn phu nhân có nhà không? Kế Duyên tới thăm!”

    Thanh âm của Kế Duyên từ ngoài viện truyền vào khiến ba người Doãn gia đang say sưa đàm luận giật bắn cả mình. Doãn Triệu Tiên vội vàng bước ra mở cửa. Doãn Thanh cũng lập tức đuổi theo.

    Cửa vừa mở, Doãn Triệu Tiên đã thấy Kế Duyên đứng đợi bên ngoài. Trước ngực và trên tay áo hắn vẫn còn lấm tấm vết máu, thoạt nhìn cực kỳ nổi bật.

    "Doãn phu tử!"

    Kế Duyên hơi ôm quyền.

    “Kế tiên sinh đã đến! Mời ngài vào, mời ngài vào! Thanh nhi, mau vào nói mẫu thân pha trà!”

    “Không cần đâu! Tại hạ đến đây chẳng qua vì muốn mượn một dược lô nấu thuốc. Không biết trong nhà Doãn phu tử có không?”

    Doãn Triệu Tiên liền nhớ lại tin đồn ở phiên chợ, lập tức phản ứng, gật đầu liên tục .

    “Có có có, ta mang đến cho ngài!”

    “Phụ thân, dược lô ở bên này!”

    Không đợi Doãn Triệu Tiên đi tìm, Doãn Thanh đã hăng hái ôm dược lô tới đưa cho Kế Duyên.

    “Kế tiên sinh, dược lô đây ạ!”

    “Tốt, cám ơn tiểu Doãn Thanh nhé!”

    Kế Duyên mỉm cười rồi nhận lấy. Tuy không thấy rõ từng chi tiết cụ thể, nhưng bằng vào cảm giác trên tay, hắn dám chắc đây là một sản phẩm bằng gốm khá thô ráp. Kế Duyên còn ngửi thấy mùi than tro. Hơn nữa, bếp lò và ấm nấu thuốc cũng không lớn.

    “Doãn phu tử, Kế mỗ còn có việc ở nhà, không quấy rầy nữa!”

    “Được rồi, xin Kế tiên sinh cứ tự nhiên. Nếu có việc cần tại hạ giúp xin ngài cứ nói. Doãn mỗ kính cẩn chờ đợi!”

    Doãn Triệu Tiên đang ôm quyền từ biệt Kế Duyên thì phát hiện con trai mình đã chạy ra khỏi sân, và đang đứng ở sau lưng Kế Duyên.

    "Thanh nhi, con làm gì đấy, lại đây!"

    “Kế tiên sinh, con cũng muốn đi. Con muốn xem Xích Hồ. Cho tới bây giờ con còn chưa thấy hồ ly lần nào. Con có thể đi xem một chút không? Con hứa sẽ nghe lời!!”

    "Thanh nhi!!!!"

    “Ha ha ha… Doãn phu tử chớ trách, tiểu Doãn Thanh tuổi nhỏ, ngây thơ, tất nhiên sẽ hiếu kỳ một chút. Như vậy đi, ngài cứ để nó theo ta đến Cư An Tiểu Các nhìn một chút cũng được. Ta sẽ đưa Doãn Thanh về trước bữa tối!”

    "Ha ha ha ha, thật tốt quá!!!"

    Doãn Thanh cao hứng hoa chân múa tay, hò hét ầm ĩ, còn Doãn Triệu Tiên thì cười xấu hổ.

    "Vậy làm phiền Kế tiên sinh!"

    ‘Nhóc con, thế mà không nói để phụ thân dẫn ngươi cùng đi xem!! Phụ thân cũng muốn nhìn một lần a!!’

    Chẳng qua, Doãn Triệu Tiên sợ mất mặt và gã cũng kiêng dè Kế Duyên nên không dám nói ra những suy nghĩ chân chính trong lòng mình. Ánh mắt của gã nhìn theo bước chân của Kế Duyên và Doãn Thanh với vẻ tiếc nuối, thậm chí còn có cả một chút hâm mộ .



    Xích hồ đang nằm trên bàn đá trong sân Cư An Tiểu Các thì phát giác có tiếng bước chân đang tiến lại gần. Nó còn nghe được giọng nói lanh lảnh của Doãn Thanh đang không ngừng tò mò hỏi Kế Duyên về chuyện hồ ly. Con hồ ly có phần cảnh giác muốn đứng lên, nhưng rốt cuộc vẫn không bỏ chạy.

    Không lâu sau, Kế Duyên xách theo dược lô cùng với Doãn Thanh vẻ mặt hăng hái tiến vào sân nhỏ.

    “Ơ, có thể đứng lên rồi sao?”

    Kế Duyên thấy vậy cũng yên tâm hơn một chút. Thấy hồ ly tỏ ra cảnh giác với Doãn Thanh, hắn bèn vừa cười vừa nói:

    “Tiểu Xích Hồ, đây là bạn bè của Kế mỗ. Ngươi không cần lo lắng. Tiểu Doãn Thanh, đây chính là xích hồ. Hiện giờ, nó đang bị thương rất nặng. Cho nên con đừng quấy rầy nó nghỉ ngơi, cũng đừng chạm vào nó. Biết chưa?”

    “Vâng, con biết rồi!”

    Xem ra tên tiểu hài tử Doãn Thanh này đã hoàn toàn bị bộ dáng vô lực của hồ ly lông xù hấp dẫn, đến nỗi quên mất hồ ly cũng là dã thú nguy hiểm.

    Doãn Thanh hết đứng lên lại ngồi xuống, nhìn tới nhìn lui mấy vòng, chỉ thiếu điều đưa tay vuốt ve hồ ly. Còn hồ ly vẫn thủy chung bảo trì dáng vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Doãn Thanh, không hề mảy may buông lỏng.

    Một lúc sau, Doãn Thanh không nhịn được nữa bèn hỏi “Có đau không?”, nhưng vừa nghe hồ ly rít lên mấy tiếng, cậu bé đã bị dọa lui mấy bước. Xích hồ kia lúc đầu còn tỏ vẻ như lâm đại địch, nhưng sau đó thì khịt mũi coi thường, không thèm để ý tới nữa. Cảnh tượng một người một yêu mỗi đứa một phách khiến cho Kế Duyên không nhịn được cười.



    Sau đó nửa canh giờ, Kế Duyên bưng đến một chén thuốc đen sì, có vẻ đậm đặc. Hắn nghĩ rằng dạ dày của hồ ly vốn nhỏ, nên cố ý sắc thuốc đặc một chút.

    "Ô ô..."

    Tuy Hồ ly chẳng ưa gì mùi thuốc, nhưng bị Kế Duyên đang nhìn chằm chằm, nên nó đành phải ngoan ngoãn thè lưỡi liếm liếm chén thuốc đặt ở góc bàn. Doãn Thanh ở bên cạnh vận không hề rời mắt khỏi nó, cảm thấy rất thú vị. Hồ ly này vậy mà còn biết nghe lời hơn cả chó nữa.

    Chén thuốc đã được Kế Duyên rót vào một tia linh khí. Hắn lại cố tình ép xích hồ uống hết chỗ thuốc trước khi linh khí tiêu tán. Việc này âu cũng để trợ giúp hồ ly hấp thu dược lực.

    Hồ ly quả thực không như dã thú thông thường. Nhờ việc trị liệu kịp thời cùng với linh khí làm trợ lực, thương thế của hồ ly rốt cuộc cũng đã chân chính ổn định, khiến cho hắn rất yên tâm.

    Vừa vặn đến giờ cơm, sau khi đưa tiểu Doãn Thanh vốn đang lưu luyến về tận nhà, Kế Duyên mới được ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày. Tiện thể, hắn còn mang về cho hồ ly một ít thịt nữa.

    Mà câu chuyện "xích hồ bái lạy xin người cứu, chó vàng nghe khuyên tự bỏ đi" cũng dần dần trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người dân thành Ninh An lúc an nhàn.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 44: Du long cuốn hoa

    Dịch: Phong Thanh
    Biên: VoMenh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Không biết Xích Hồ đã ngủ trên bàn đá từ lúc nào. Gió mát nhè nhẹ thỉnh thoảng thổi mấy cọng lông, cái đuôi của nó cuộn tròn vào mình, lâu lâu đảo qua đảo lại.

    Kế Duyên thay chiếc áo bào đã dính đầy máu của hồ ly, đổi thành một chiếc áo dài rộng tay màu xanh nhạt. Từ trong phòng đi ra thì hắn nhìn thấy cảnh này.

    Xích Hồ nằm trên lớp hoa rơi dưới tàng cây táo tạo nên cảnh tượng thi vị.

    Hồ ly đang ngủ say thì nhìn thấy Kế Duyên từ trong nhà ra tới, mở mắt ra thăm dò.

    “Ngươi nằm trong nhà nghỉ ngơi, ta đi chợ mua chút thức ăn rồi trở về…”

    Kế Duyên vừa nói vừa đi ngang qua Xích Hồ, lúc mở cửa viện thì hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào hồ ly.

    “Nếu ngươi ở Cư An Tiểu Các, đừng để ta phát hiện thiếu gà thiếu vịt nhà hàng xóm, biết không?”

    Rõ ràng ngữ khí của hắn rất hòa ái, nhưng hồ ly bị đôi mắt lơ đễnh nhìn chăm chú thì cảm thấy chột dạ.

    “Ô… ô”

    “Ừm, ta coi như ngươi biết rồi!”

    Hắn nói xong câu này thì ra ngoài đi chợ.

    Lúc này địa điểm vẫn là tiệm mì Tôn Ký, từ xa Kế Duyên đã nghe thấy tiếng thực khách bên trong tiệm mì bàn tán chuyện lạ lúc sáng.

    “A, Kế tiên sinh đến rồi!”

    Tôn lão đầu là người đầu tiên phát hiện ra Kế Duyên, thanh âm nói chuyện phiếm bên trong bỗng ngưng hẳn. Có rất nhiều người quay đầu nhìn, khi Kế Duyên liếc qua thì bọn họ lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.

    “Chào buổi sáng, Kế tiên sinh!”

    Hai người khách quen nhận biết Kế Duyên lên tiếng hỏi thăm.

    “Xin chào!”

    Kế Duyên đáp một tiếng thì đi đến phía dưới rạp che, Tôn lão đầu cố ý dọn ra một cái bàn trống.

    “Mời Kế tiên sinh ngồi, hôm nay có lòng dê, quán giữ lại cho ngài!”

    “Tốt lắm, cho ta như cũ, một chén nước xốt và một bát mì xào lòng dê!”

    Kế Duyên thu tay áo ngồi xuống, Tôn lão đầu vẫn chưa rời đi mà nhỏ giọng hỏi thăm.

    “Kế tiên sinh, ta nghe mọi người nói, buổi trưa hôm đó ngài cứu được một con hồ ly phải không?”

    Người quen đều biết Kế tiên sinh ở phường Thiên Ngưu khiêm tốn lịch sự, giỏi nhẫn nại, Tôn lão đầu cảm thấy hiếu kỳ nên mới hỏi. Ông ta lại quen biết Kế Duyên nên không thấy áp lực gì cả.

    Các thực khách khác cũng vểnh tai lắng nghe, ngay cả tiếng ăn mì soàn soạt cũng biến mất.

    Kế Duyên cảm thấy hơi buồn cười, cho dù khác thời đại nhưng mọi người đều thích bàn chuyện bát quái, có thắc mắc thì hỏi thẳng không chút ngần ngại.

    “Đúng là có việc này, lúc ấy Kế mỗ đang đi trên đường, một con hồ ly bị chó cắn rồi bị người ta truy đuổi, chạy trốn đến dưới chân ta. Nhìn bộ dáng thê thảm của nó, ta động lòng trắc ẩn nên mới ra tay cứu chữa.”

    Loại chuyện này giống như phú hộ lớn tuổi nhà nào đó cưới được tiểu thiếp trẻ trung; dạng chủ đề thế này chỉ có thể tạo nhiệt được một lúc, sau đó cũng nguội dần. Việc hồ ly lạy người dù hiếm nhưng không có ảnh hưởng đến ai, chỉ khiến cho mọi người lưu lại ấn tượng sâu sắc với Kế tiên sinh.

    Kế Duyên nói năng hời hợt, không đề cập đến chuyện thần bí như hồ ly lạy người, chó vàng tự lui.

    “Kế tiên sinh thật sự là người tốt bụng mà!”

    Tôn lão đầu làm ăn buôn bán nên cũng không tiện nói chuyện phiếm, khen một câu rồi lại bận rộn làm việc. Nhưng trong lòng lão đã nhận định Kế Duyên là kỳ nhân, sau này nếu có nằm mơ sẽ nhờ hắn giải mộng.

    Kế Duyên thay đổi thói quen nhai kỹ nuốt chậm nên tốc độ nhanh hơn hẳn, ăn mì xong thì đi chợ mua hai con gà, một sống một chết, con chết do chủ quán cắt cổ.

    Lúc hắn đẩy cửa tiểu viện đi vào, con gà mái ỉu xìu trong tay Kế Duyên như nhảy dựng.

    Một gà một hồ ly, mắt đối mắt trao yêu thương.

    “Quác ~~~ quác quác quác ~~~ quác quác quác ~~~”

    Gà mái theo bản năng sợ hãi đập cánh liên tục, hồ ly đang nằm trên bàn đá bỗng đứng dậy, nhếch môi phát ra âm thanh “Xì ~~~ khè”, giương nanh múa vuốt bộc lộ vẻ hung dữ.

    Kế Duyên hơi phiền lòng, hắn đóng cửa viện lại rồi giơ con gà đã chết về phía Xích Hồ.

    “Bây giờ ngươi ăn cái này, chờ khi nào ngươi phục hồi thì ăn gà sống.”

    Nói xong câu này, hắn đi qua phía nhà bếp, nhốt con gà dưới cái lồng cũ, sau đó vào lấy nồi nấu nước.

    Kế Duyên không nấu ăn, chỉ loại bỏ toàn bộ xương gà, chuẩn bị nước luộc gà.

    Dù hồ ly hồi phục không tệ nhưng Kế Duyên đã rõ tình trạng của nó nên cứ cho nó ăn thực phẩm nấu chín.



    Hoàng hôn dần buông xuống, Kế Duyên đặt nồi đất luộc gà trên bàn đá, rồi bắt đầu nghiên cứu kỹ tấm thiếp kia.

    Cổ nhân từng nói có loại thư pháp sắc bén như kiếm, trước nay Kế Duyên không tin. Giờ được tận mắt chứng kiến Kiếm Ý Thiếp, hắn không thể nào giữ suy nghĩ đó nữa.

    Chữ viết trên tấm thiếp nối nhau thành một mảnh, tạo thành một con du long(*) khí thế sắc bén, trên tấm thiếp không trực tiếp miêu tả kiếm chiêu nhưng trong mắt Kế Duyên đây là kiếm thế hoàn chỉnh.

    *Du long: rồng bay lượn.

    Hắn phất tay, một cành cây nhỏ dưới chân bay lên rơi vào tay. Hắn không rõ pháp quyết tu chân có dạng thuật pháp tương tự hay không, nhưng tại cảnh giới cao thâm trong tu luyện nội công có một chiêu gọi là "Cách không thủ vật", nay lại dùng linh khí để thi triển ra kĩ xảo đó đúng thật tạo ra một cảm giác xuất trần, thoát tục.

    “Sưu sưu … vù vù… ô…”

    Kế Duyên lấy cành cây nhỏ làm kiếm. Hắn không có kiếm pháp cụ thể nên tạm thời lấy thế kiếm tự do tiêu sái dung nhập vào bên trong đao pháp Thiết hình chiến thiếp. Hắn dựa vào cảm giác linh mẫn luyện tập, từ chiêu kiếm trúc trắc trở thành những chiêu kiếm mới, bổ, móc, chọc, đỡ, vẩy, chém, lưu loát thành thục.

    Cho đến khi nhìn không ra đây là đao pháp nữa, thậm chí không còn thấy chiêu thức cụ thể, Kế Duyên đã thành thục tung chiêu giống như lúc múa bút luyện chữ. Hắn cầm kiếm như ngòi bút, kiếm ảnh đánh ra ăn khớp như mây bay nước chảy.

    Kế Duyên kiếp này vốn được tán thưởng về tài thư pháp điêu luyện, vào giờ khắc này tài năng ấy càng hiển lộ rõ ràng. Dường như hắn đang múa kiếm cẩn trọng viết lại tờ Kiếm Ý thiếp kia.

    Bên trong sân nhỏ của Cư An Tiểu Các, từng trận gió nổi lên. Khi kiếm thế uyển chuyển, gió thổi vờn quanh, khi kiếm thế lăng lệ, gió mạnh biến ảo khó lường, cực kỳ thần dị!

    Kế Duyên càng đánh càng quen thuộc, cành cây nhỏ trong tay dường như có một lực mỏng như tơ dẫn dắt. Cuối cùng, hắn vung tay áo phất kiếm làm cho gió thổi trong sân cuốn theo hoa táo, hóa thành một đầu rồng màu xanh vàng bay lên trên phường Thiên Ngưu, sau đó tiêu tán.

    Có bách tính ngửi được hương thơm thì ngẩng đầu thấy một đầu du long bằng hoa bay dập dìu trong gió.

    Một lúc sau, bên trong Cư An Tiểu Các, kiếm dừng gió tan, bầu trời đã lốm đốm những vì sao từ lâu.

    Kế Duyên chậm rãi khôi phục khí tức. Cảm giác thoải mái vừa rồi quả thực hết sức sảng khoái. Quan trọng là, dù hắn không nhìn thấy chính mình nhưng hắn biết rõ lúc nãy nhất định là mình cực kỳ đẹp trai, tiêu sái!

    “Không tồi, dù tấm thiếp này không có kiếm chiêu nhưng kiếm ý phát ra rất hay, vậy thì gọi nó là Du Long!”

    Có lẽ mấy chục năm trước trên giang hồ, tuyệt thế cao thủ Tả Cuồng Đao nằm mơ cũng không nghĩ đến, kiếm ý bên trong Kiếm Ý Thiếp được Kế Duyên xem như chí bảo, còn bí tịch trân quý trong phần mộ của gã lại bị hắn coi như gân gà vô dụng.

    Hồ ly đã ăn xong thịt gà từ lúc nào không hay, nó ngơ ngác nhìn Du Long đang vờn quanh Kế Duyên. Cảnh tượng hoa rơi theo gió như du long bay cao, mang theo khí tức đại đạo khiến cho Xích Hồ rung động mãnh liệt.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 45: Hồ ly nhớ nhà

    Dịch: Sided Lovettt
    Biên: Mèo Bụng Phệ
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nhịp sống yên ả của Kế Duyên cũng không bị phá vỡ vì có thêm một con hồ ly bị thương. Xích hồ tĩnh dưỡng bên trong Cư An Tiểu Các nên tốc độ hồi phục rất nhanh.

    Điều duy nhất khiến Kế Duyên cảm thấy phiền phức chính là việc sắc thuốc. Hơn nữa, sau khi thương thế hồ ly có chuyển biến tốt thì mỗi ngày hắn đều phải cho nó ăn một con gà hoặc vịt sống.

    Lúc đầu Kế Duyên còn nấu chín, nhưng cân nhắc đến việc hồ ly sẽ được thả về với thiên nhiên, không thể để cho nó mất đi dã tính được. Cho nên sau đó hắn trực tiếp mua gà vịt sống rồi thả ở sân sau cho hồ ly đuổi bắt.

    Cứ mỗi lúc xế chiều là Cư An Tiểu Các lại có một màn 'gà bay hồ nhảy'. Nhiều lúc sau giờ học của trường tư thục, Tiểu Doãn Thanh cũng sẽ vô cùng sung sướng chạy sang góp vui cùng với hồ ly.

    Đáng tiếc là thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, cho tới bây giờ Kế Duyên chưa từng có ý nghĩ sẽ thu xích hồ làm sủng vật.

    Dù sao cũng là một con linh hồ, không thể xem nó như chó nuôi trong nhà được. Cả ngày lẫn đêm, Kế Duyên đã nhiều lần chứng kiến xích hồ nhìn xa xăm về phía Ngưu Khuê Sơn.

    Một con hồ ly đã quen với sự tự do tự tại, mặc dù hoàn cảnh ở Cư An Tiểu Các khá tốt, nhưng nó lại bị ước thúc bởi đủ loại quy củ của Kế Duyên thì khẳng định là trong lòng nó nơi này không thể sánh bằng Ngưu Khuê Sơn rộng lớn.

    ...

    Ngày 23 tháng tư, lúc đêm khuya thanh vắng, xích hồ rời khỏi thiên phòng (1), đi ra ngoài sân.

    Bầu trời đêm nay sáng ngời, hồ ly đi tới phía trước cây táo, nhún mình nhảy vọt lên trên một cành cây. Sau đó nó chạy dọc theo nhánh cây, được một lúc thì nó tung người, dễ dàng nhảy lên nóc nhà của thiên phòng.

    Hồ ly lẳng lặng ngồi xuống, nhìn xa xăm về ngọn núi lớn ở hướng tây bắc, đong đưa cái đuôi sau lưng. Lần này nó ngồi im không động đậy hơn nửa canh giờ.

    "Muốn trở về phải không?"

    Âm thanh nhẹ nhàng đột nhiên vang lên dọa xích hồ sợ đến nhảy dựng. Lúc này nó mới phát hiện ra Kế Duyên cũng đã đứng trên nóc nhà không biết từ lúc nào .

    "Trăng sáng sao thưa, ô thước xuôi nam (2)! Ngươi vốn là sinh linh trong rừng núi rộng lớn, không nên giam mình bên trong thành thị, ngày mai ta sẽ tiễn ngươi về nhà!"

    "Ô..."

    Lúc này, xích hồ có chút không nỡ rời xa Kế Duyên và hoàn cảnh tu luyện tại Cư An Tiểu Các. Nên biết rằng mỗi ngày lúc Kế Duyên thi triển Thiên Địa Hóa Sinh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ có linh khí hội tụ, mạnh hơn rất nhiều so với chỗ trong núi của nó.

    Nhìn thân thể hồ ly co lại, Kế Duyên dường như có thể đọc được ý nghĩ của nó, liền nở nụ cười.

    "Làm người không thể quá tham, làm hồ yêu cũng vậy. Sự tự tại của Kế Duyên ta và ngươi vốn chẳng giống nhau. So với việc ở lại nơi này, chắc hẳn bây giờ ngươi càng khát khao được tiêu dao nơi núi rừng hơn."

    Kế Duyên đã nhìn ra từ lâu, nếu so sánh với loại yêu vật có đạo hạnh như Lục Sơn Quân thì con xích hồ này rõ ràng mới khai mở linh trí, dã tính lấn át yêu tính và nhân tính, một khoảng sân nhỏ này sẽ không thể giữ được nó.

    "Có bỏ mới có được, ta còn không thể trăm sự đều thuận lợi, huống chi là ngươi?"

    Nói xong câu này, Kế Duyên nhảy xuống sân nhẹ nhàng tựa lá liễu, rồi vào phòng đi ngủ.

    ...

    Gần giữa trưa ngày thứ hai, dưới ánh mặt trời rực rỡ.

    Kế Duyên dạo bước trong thành. Hắn đi tới trường tư thục Ninh An cách huyện nha không xa.

    Trường tư thục có diện tích khoảng một mẫu, có tường bao quanh. Trong sân là một tòa nhà hai tầng, tường trắng ngói đen, có trúc có hoa, phong cảnh hữu tình. Từ đây có thể thấy được huyện nha Ninh An và hương thân trong huyện coi trọng trường tư thục này như thế nào.

    Lần này hắn tới là để đón Tiểu Doãn Thanh, đứa nhỏ này cực kỳ yêu thích xích hồ. Tuy xích hồ không thích cậu lắm, nhưng Kế Duyên cảm thấy khi thả hồ ly về núi vẫn nên dẫn Tiểu Doãn Thanh theo. Nếu như Doãn Triệu Tiên đồng ý thì cứ coi như hắn dẫn Tiểu Doãn Thanh dạo chơi ngoại thành một chuyến.

    "Hiếu thuận làm đầu, cẩn tín thứ hai, cha mẹ sai bảo, chớ hoãn chớ lười, cha mẹ trách dạy, kính nghe thuận theo..." (3)

    Còn cách một đoạn mới đến nơi, âm thanh học sinh đồng thanh đọc bài ầm ĩ đã truyền đến trong tai Kế Duyên.

    Tuy nơi đây không phải Trung Quốc cổ đại mà Kế Duyên biết đến, nhưng bối cảnh và văn hóa lại cực kỳ tương tự. Mặc dù sách vở văn học vẫn có chỗ khác biệt, nhưng giáo dục cũng ẩn chứa tư tưởng Hoa Hạ, nội dung cơ bản rất giống nhau.

    Đã có không ít người đứng chờ ngoài trường tư thục, phần lớn là đầy tớ của một số gia đình giàu. Bọn họ chuẩn bị tới đón thiếu gia nhà mình về nhà ăn cơm giữa khoảng thời gian nghỉ trưa. Còn những học sinh mang theo cơm trưa thì không cần về nhà.

    Trẻ con được học tại trường tư thục thì điều kiện gia đình sẽ không quá kém, nhưng rốt cuộc vẫn có chênh lệch.

    Kế Duyên tính thời gian cực chuẩn, lúc tới gần trường tư thục thì tiếng đọc sách vang vọng đã dừng lại. Học trò từ trong trường liên tục chạy ra, lướt nhanh qua người Kế Duyên, nhiều đứa còn nhỏ giọng thảo luận về con mắt khác thường của hắn.

    "Kế tiên sinh!"

    Doãn Thanh đi theo Doãn Triệu Tiên, vừa nhìn thấy Kế Duyên liền kêu lên. Doãn Triệu Tiên cũng chắp tay chào hỏi về phía Kế Duyên.

    "Doãn phu tử, thương thế của xích hồ đã lành nên Kế mỗ sẽ thả nó về núi. Ta muốn dẫn Tiểu Doãn Thanh đi cùng, nửa ngày sẽ quay lại, không biết ý Doãn phu tử như thế nào?"

    Thả về?

    Doãn Triệu Tiên cũng đã gặp con hồ ly kia, linh tính vô cùng, nhiều lúc gã còn cảm thấy nó thật sự đã thành tinh. Vốn dĩ gã không lo lắng nhi tử theo Kế Duyên ra ngoài sẽ gặp vấn đề gì, quen biết gần ba tháng, nhân phẩm của Kế Duyên cùng bản sự khó lường của hắn rất đáng tin tưởng. Chỉ là trong lòng Doãn phu tử cũng có chút ngứa ngáy.

    Nhưng mà gã cũng hết cách. Doãn Triệu Tiên thân là phu tử của trường tư thục, nên không thể vứt bỏ học trò để ra ngoài.

    "Kế tiên sinh đã nói thì đương nhiên là không có vấn đề!"

    "Quá tốt rồi!"

    Lúc này, Doãn Thanh nghe được Doãn Triệu Tiên đồng ý thì cao hứng không thôi, kém chút nhảy dựng lên.

    Nguyên bản sau khi nghe Kế Duyên nói, mặc dù Doãn Thanh vô cùng hưng phấn nhưng cậu lại cố kìm nén, giả bộ ngoan ngoãn không dám thể hiện. Lỡ như cha mình nói một câu "không thể" thì xong rồi.

    Nhìn biểu hiện của con trai như vậy, Doãn Triệu Tiên cũng chỉ lắc đầu cười. Trước kia gã luôn cảm thấy Doãn Thanh quá mức tùy ý, không đủ ổn trọng. Nhưng từ sau khi gã nghe Kế Duyên nhiều lần khen Doãn Thanh mười phần thông minh nhanh nhẹn, đối với sự hồn nhiên ngây thơ của đứa nhỏ này cũng đã bao dung hơn rất nhiều.

    ...

    Bên ngoài huyện nha cạnh trường tư thục, Huyện Thừa huyện Ninh An mang theo ba người từ nha môn đi ra, ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn.

    Huyện Thừa là một người đàn ông trung niên gầy gò để râu ngắn. Lúc này, y không mặc quan phục, chỉ mặc một chiếc trường sam và đội nho quan. Hai người sau lưng đều mặc trang phục bằng lụa, ngoài ra còn có một người hơi mập mặc áo báo rộng.

    "Ta đã sai người ở trà lâu chuẩn bị thịt rượu đầy đủ, mời lên xe ngựa!"

    "Được, làm phiền Huyện Thừa đại nhân!"

    "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!"

    Huyện Thừa cùng người đàn ông mập mạp đang khách sáo với nhau, đúng lúc này, ánh mắt y bắt gặp Doãn Triệu Tiên đang ôm quyền chào hỏi Kế Duyên.

    Với tư cách là nhân vật chính của "chuyện lạ" trong huyện cách đây không lâu, Huyện Thừa cũng nhận ra Kế Duyên. Hơn nữa người này sống ở Cư An Tiểu Các rất lâu, khiến cho ấn tượng của Kế Duyên đối với y càng thêm sâu sắc, giờ phút này y không khỏi chăm chú nhìn thêm một chút.

    "Huyện Thừa đại nhân đang nhìn gì vậy? Hai người này là ai?"

    Người đàn ông mập mạp mặc áo bào rộng cũng nhìn theo ánh mắt Huyện Thừa, thấy được một màn ở trường tư thục cách đó không xa.

    "Ồ, không có gì, vị mặc áo trắng đội nho quan là phu tử trường tư thục của bản huyện, rất có học vấn. Người mặc áo xanh là một vị kỳ nhân nhã sĩ của bản huyện."

    Người đàn ông mập mạp nghiêng đầu về hướng Huyện Thừa.

    "Kỳ nhân?"

    Huyện Thừa gật đầu khẳng định:

    "Kỳ nhân!"

    Huyện Thừa vừa cười vừa vuốt râu, rồi kể qua cho người đàn ông mặc áo bào rộng về sự tình xích hồ bái lạy người. Ba người nghe được cũng cảm thấy có chút thú vị.

    "Xích hồ bái người cầu cứu, ác khuyển nghe tiếng tự lùi? Lại có chuyện như vậy!"

    "Ha ha ha, lời đồn đại ở phố phường mà thôi, có thật có giả, cũng có chút khuếch đại. Nhưng Huyện Lệnh đại nhân cũng từng nói, Kế Duyên này tuyệt đối không phải hạng người phàm tục."

    Hai người đang nói, đột nhiên nhìn thấy từ cổng trường tư thục cách đó không xa, Kế Duyên quay đầu nhìn về phía bọn họ. Nhưng hắn cũng chỉ là nhìn thoáng qua rồi dời mắt, dẫn Doãn Thanh rời đi.

    Huyện Thừa sửng sốt trong phút chốc, sau đó y mới nghĩ đến chính sự phải làm.

    "Ngụy gia chủ mời, chúng ta đi trà lâu thôi!"

    "A! Được, Huyện Thừa đại nhân mời!"

    o0o

    (1) Thiên phòng: Nhà kề (trong khu nhà tứ hợp)

    (2) Trăng sáng sao thưa, ô thước xuôi nam: “Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi”. Trích trong bài thơ Tiền Xích Bích Phú của Tô Đông Pha.

    (3) Được tác giả sửa lại đôi chút từ Đệ Tử Quy: "Cha mẹ gọi, trả lời ngay. Cha mẹ bảo, chớ làm biếng. Cha mẹ dạy, phải kính nghe. Cha mẹ trách, phải thừa nhận."
     
    banhdacua25 thích bài này.